Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 277: Lấy một trả mười (7)
Editor:Nguyetmai
Cảnh Hảo Hảo lặng lẽ đứng cạnh, thầm phản đối, sao đến cuối cùng, kẻ bất chấp lý lẽ, vô cớ gây sự lại biến thành cô vậy? Hơn nữa, lão đạo diễn này đúng là gió chiều nào theo chiều ấy. Rõ ràng, từ trước đến nay luôn gọi cô là "Cảnh Hảo Hảo", giờ lại đổi sang gọi "cô Cảnh", cứ như ông ta tôn trọng cô lắm vậy…
Tuy thầm phản đối nhưng cô lại không lên tiếng, không phải vì cô là người ngậm đắng nuốt cay bẩm sinh mà suy cho cùng, Chu Nam cũng không được lợi gì từ cô, hai người đều bị tát. Huống hồ, từ khi vào đoàn phim đến giờ, cô vẫn luôn không hề nổi bật, bây giờ cãi lại, cô lại có vẻ như đang ỷ thế hiếp người, không phải tác phong đối nhân xử thế quen thuộc của cô.
Song, sau nghe đạo diễn nói xong, Lương Thần lại quay đầu sang nhìn chằm chằm cô một hồi. Tuy không biết trong lòng cô đang nghĩ gì nhưng anh thấy rõ ràng cô đang nhếch môi vẻ bất mãn.
Dù sao thì cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, tuy ra đời sớm nhưng vẫn có lúc không giấu nổi suy nghĩ trong lòng.
Tuy nhiên, anh đã thấy thì không tài nào bỏ qua. Anh lạnh lùng nhìn đạo diễn, hỏi bằng giọng vô cảm: "Kịch bản đâu?"
"Kịch bản ư? Tổng Giám đốc Lương, cậu đợi chút." Ông ta quay người nói với nhân viên: "Mau đi lấy kịch bản cho Tổng Giám đốc Lương xem."
Ngay lập tức có người mang đến cho anh một quyển kịch bản.
Lương Thần tiện tay giở ra, hỏi đạo diễn: "Hôm nay quay cảnh nào?"
Ông ta nhanh nhẹn lật sang vài trang: "Chỗ này."
Anh không nói gì, chăm chú đọc một lúc rồi đóng kịch bản lại, khóe miệng thấp thoáng ý cười: "Không phải trong kịch bản nói là Hảo Hảo đánh Chu Nam sao? Sao lại thành Chu Nam đánh Hảo Hảo rồi?"
Đạo diễn chỉ khựng lại giây lát rồi tự nhiên tiếp lời: "Có thể là vì Chu Nam nhớ nhầm nội dung, thỉnh thoảng khi quay gấp khó tránh khỏi tình huống này."
Lương Thần bỗng ngước mắt lên nhìn đạo diễn: "Đạo diễn Lâm."
"Vâng, Tổng Giám đốc Lương."
"Ông là đạo diễn mà thấu hiểu tâm lý nữ chính quá nhỉ, đến việc cô ta nhớ sai nội dung, bất cẩn đánh nhầm người mà ông cũng biết?"
Đạo diễn lập tức á khẩu.
Câu hỏi của anh rất thản nhiên nhưng càng khiến người nghe khó đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì, cũng không xác định được anh tin lời đạo diễn nói bao nhiêu phần trăm.
Đạo diễn là người thông minh, dù cố gắng bảo vệ phim của mình được quay suôn sẻ nên mới nói giúp Chu Nam, nhưng với điều kiện tiên quyết là không thể làm phật ý Lương Thần.
Dù sao, muốn kiếm cơm ở thành phố Giang Sơn, điều cần ghi nhớ đầu tiên là không được chống đối Lương Thần. Vì vậy, đạo diễn không nghĩ ngợi gì liền cười xòa gật đầu: "Tổng Giám đốc Lương, không phải đâu, là Chu Nam nói đấy."
Cảnh Hảo Hảo không kiềm được nhìn về phía đạo diễn, lão đạo diễn này, không chỉ là gió chiều nào theo chiều ấy mà còn bo bo giữ mình… Đúng là khiến người luôn ưu tiên việc bảo vệ bản thân lên hàng đầu khi có chuyện như cô cũng phải hổ thẹn!
Nghe đến đây, Lương Thần chậm rãi quay đầu sang nhìn Chu Nam đang ngồi bên cạnh, từ tốn hỏi: "Không phải cô cố tình sao?"
Cảnh Hảo Hảo lặng lẽ đứng cạnh, thầm phản đối, sao đến cuối cùng, kẻ bất chấp lý lẽ, vô cớ gây sự lại biến thành cô vậy? Hơn nữa, lão đạo diễn này đúng là gió chiều nào theo chiều ấy. Rõ ràng, từ trước đến nay luôn gọi cô là "Cảnh Hảo Hảo", giờ lại đổi sang gọi "cô Cảnh", cứ như ông ta tôn trọng cô lắm vậy…
Tuy thầm phản đối nhưng cô lại không lên tiếng, không phải vì cô là người ngậm đắng nuốt cay bẩm sinh mà suy cho cùng, Chu Nam cũng không được lợi gì từ cô, hai người đều bị tát. Huống hồ, từ khi vào đoàn phim đến giờ, cô vẫn luôn không hề nổi bật, bây giờ cãi lại, cô lại có vẻ như đang ỷ thế hiếp người, không phải tác phong đối nhân xử thế quen thuộc của cô.
Song, sau nghe đạo diễn nói xong, Lương Thần lại quay đầu sang nhìn chằm chằm cô một hồi. Tuy không biết trong lòng cô đang nghĩ gì nhưng anh thấy rõ ràng cô đang nhếch môi vẻ bất mãn.
Dù sao thì cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, tuy ra đời sớm nhưng vẫn có lúc không giấu nổi suy nghĩ trong lòng.
Tuy nhiên, anh đã thấy thì không tài nào bỏ qua. Anh lạnh lùng nhìn đạo diễn, hỏi bằng giọng vô cảm: "Kịch bản đâu?"
"Kịch bản ư? Tổng Giám đốc Lương, cậu đợi chút." Ông ta quay người nói với nhân viên: "Mau đi lấy kịch bản cho Tổng Giám đốc Lương xem."
Ngay lập tức có người mang đến cho anh một quyển kịch bản.
Lương Thần tiện tay giở ra, hỏi đạo diễn: "Hôm nay quay cảnh nào?"
Ông ta nhanh nhẹn lật sang vài trang: "Chỗ này."
Anh không nói gì, chăm chú đọc một lúc rồi đóng kịch bản lại, khóe miệng thấp thoáng ý cười: "Không phải trong kịch bản nói là Hảo Hảo đánh Chu Nam sao? Sao lại thành Chu Nam đánh Hảo Hảo rồi?"
Đạo diễn chỉ khựng lại giây lát rồi tự nhiên tiếp lời: "Có thể là vì Chu Nam nhớ nhầm nội dung, thỉnh thoảng khi quay gấp khó tránh khỏi tình huống này."
Lương Thần bỗng ngước mắt lên nhìn đạo diễn: "Đạo diễn Lâm."
"Vâng, Tổng Giám đốc Lương."
"Ông là đạo diễn mà thấu hiểu tâm lý nữ chính quá nhỉ, đến việc cô ta nhớ sai nội dung, bất cẩn đánh nhầm người mà ông cũng biết?"
Đạo diễn lập tức á khẩu.
Câu hỏi của anh rất thản nhiên nhưng càng khiến người nghe khó đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì, cũng không xác định được anh tin lời đạo diễn nói bao nhiêu phần trăm.
Đạo diễn là người thông minh, dù cố gắng bảo vệ phim của mình được quay suôn sẻ nên mới nói giúp Chu Nam, nhưng với điều kiện tiên quyết là không thể làm phật ý Lương Thần.
Dù sao, muốn kiếm cơm ở thành phố Giang Sơn, điều cần ghi nhớ đầu tiên là không được chống đối Lương Thần. Vì vậy, đạo diễn không nghĩ ngợi gì liền cười xòa gật đầu: "Tổng Giám đốc Lương, không phải đâu, là Chu Nam nói đấy."
Cảnh Hảo Hảo không kiềm được nhìn về phía đạo diễn, lão đạo diễn này, không chỉ là gió chiều nào theo chiều ấy mà còn bo bo giữ mình… Đúng là khiến người luôn ưu tiên việc bảo vệ bản thân lên hàng đầu khi có chuyện như cô cũng phải hổ thẹn!
Nghe đến đây, Lương Thần chậm rãi quay đầu sang nhìn Chu Nam đang ngồi bên cạnh, từ tốn hỏi: "Không phải cô cố tình sao?"
Bình luận facebook