Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
EM LÀ TẤT CẢ ĐỐI VỚI ANH
anh đã đi xa nhưng dường như Vương Nhất quyên một điều gì đó.
" Thiên Vũ... Thiên Vũ!"
cậu vừa gọi vừa chạy ra ngoài nhưng anh đã đi xa.
" quyên không hỏi cậu ta về cô bé kia rồi!"
" haizzzzzzz!"
cậu thở dài một tiếng rồi tiếp tục công việc quản tập đoàn.
anh không đi đến công ty mà quay về biệt thự. cô lúc này đã dậy nhưng thân cô đau nhức vô cùng tất cả đều do anh gây ra. cô đi xuống dưới lầu tìm cái gì đó ăn vì đói. bụng cô đã đánh trống từ nãy giờ rồi. vừa xuống đến nơi thì anh cũng vừa về đến.
thấy anh cô không biết phải nói gì vì cứ nghĩ đến chuyện hôm qua là mặt cô đỏ như trái cà chua. cô quay đầu chạy lên cầu thang nhưng nhanh chóng bị anh giữ lại.
anh nắm lấy tay cô mà xoay vòng khiến cô đâm vào bờ ngực săn chắc của anh. anh thuận tay ôm cô vào trong lòng. cô lúng túng loay hoay không biết phải nói gì cũng như hành xử ra sao.
cô thấy anh ôm mình như vậy thì không im lặng nữa mà lên tiếng:" anh....anh sao vậy!"
" anh nhớ vợ chẳng lẽ không được ôm."
nghe anh nói vậy cô càng lúng túng hơn, anh tay đặt vào bờ vai cô còn anh cúi xuống đối mặt với cô. nhìn bộ dạng cô khiến anh không kìm được mà phì cười. cô thấy vậy thì giương đôi mắt khố hiểu nhìn anh.
anh không để ý mà hỏi cô:" em đói!"
" ukm!"
" em muốn ăn món gì anh dẫn em đi!"
" là anh nói đó!" cô vui vẻ nhìn anh nói
thấy cô tự dưng vui như vậy anh cũng bất giác vui lên. một đường cong trên bờ môi anh hiện lên anh xoa đầu cô cưng chiều nói:" thế em muốn ăn gì!"
" em muốn ăn gà rán anh đưa em đi đi!" cô vừa nói vừa lay lay tay anh
" món đó có nhiều dầu không tốt cho sức khoẻ"
" nhưng em thích mà! anh nói rồi không được nuốt lời!" cô đưa ánh mắt kiên định nhìn anh
trước lời nói và ánh mắt của cô khiến anh không kìm được lòng mà phải khuất phục.
" được... được anh đưa em đi!"
nói rồi cô vui mừng cười tươi kiễng chân lên hôn nhẹ vào má anh một cái rồi đi lên lầu.
anh nhìn theo bóng cô mà vui vẻ.
bên anh thì vui vẻ nhưng còn phía của ai đó thì đang chật vật với đống tài liêu. không ai khác là Trợ lý Trương Hàn đang xử lý đống văn kiện của công ty CE " giám đốc đốc anh đang ở đâu sao lại bắt tôi xử lý nhiều việc thế này, đã mấy ngày tăng ca đến khuya không được nghỉ rồi hu hu hu hu hu hu hu! giám đốc anh về giúp tôi đi"
phía anh thì lại khác hoàn toàn. sau khi cô xuống thì cả cô và anh rời đi. theo lời chỉ dẫn của cô thì anh cô cũng đến. bỏ mặc anh cô mở cửa chạy vào quán gọi lớn:" Thím Vân!"
Một người phụ nữ đã có tuổi nhìn cô mà nở nụ cười. vẫn là chỗ quen thuộc ngồi xuống và gọi một phần gà rán mà quyên mất người đàn ông đi bên mình.
anh lúc này bước vào đảo mắt một vòng rồi dừng ở chỗ cô và tiến lại đó. anh kéo ghế ngồi cạnh cô thì lúc này cô mới để ý:" xin lỗi anh tại em quyên không để ý anh hihi!" cô vừa nói vừa cho tay lên gãi đầu khuôn mặt vô tội nhìn anh.
anh dùng tay cốc nhẹ vào đầu cô:"đây là lần cuối!"
" au!" cô khẽ kêu vì bị anh cốc hơi đau " em biết rồi mà sẽ không có lần sau đâu!"
mọi hành động của cô và anh đều nằm trong tầm mắt của Thím Vân. .
Thím Vân bưng phần gà rán ra cho cô " cháu ăn ngon miệng nha! ăn xong ta gói một phần cho cháu đem về "
" vâng con cảm ơn Thím!" cô nói rồi lấy một miếng gà rán cho lên miệng ăn."
" gà rán thím làm vẫn là ngon nhất. vẫn là mùi vị này không hề thay đổi."
" ha ha! cái con bé này đúng thật là..."
" Nguyệt cháu này người đàn ông này là ai đây cháu!"
anh đã đi xa nhưng dường như Vương Nhất quyên một điều gì đó.
" Thiên Vũ... Thiên Vũ!"
cậu vừa gọi vừa chạy ra ngoài nhưng anh đã đi xa.
" quyên không hỏi cậu ta về cô bé kia rồi!"
" haizzzzzzz!"
cậu thở dài một tiếng rồi tiếp tục công việc quản tập đoàn.
anh không đi đến công ty mà quay về biệt thự. cô lúc này đã dậy nhưng thân cô đau nhức vô cùng tất cả đều do anh gây ra. cô đi xuống dưới lầu tìm cái gì đó ăn vì đói. bụng cô đã đánh trống từ nãy giờ rồi. vừa xuống đến nơi thì anh cũng vừa về đến.
thấy anh cô không biết phải nói gì vì cứ nghĩ đến chuyện hôm qua là mặt cô đỏ như trái cà chua. cô quay đầu chạy lên cầu thang nhưng nhanh chóng bị anh giữ lại.
anh nắm lấy tay cô mà xoay vòng khiến cô đâm vào bờ ngực săn chắc của anh. anh thuận tay ôm cô vào trong lòng. cô lúng túng loay hoay không biết phải nói gì cũng như hành xử ra sao.
cô thấy anh ôm mình như vậy thì không im lặng nữa mà lên tiếng:" anh....anh sao vậy!"
" anh nhớ vợ chẳng lẽ không được ôm."
nghe anh nói vậy cô càng lúng túng hơn, anh tay đặt vào bờ vai cô còn anh cúi xuống đối mặt với cô. nhìn bộ dạng cô khiến anh không kìm được mà phì cười. cô thấy vậy thì giương đôi mắt khố hiểu nhìn anh.
anh không để ý mà hỏi cô:" em đói!"
" ukm!"
" em muốn ăn món gì anh dẫn em đi!"
" là anh nói đó!" cô vui vẻ nhìn anh nói
thấy cô tự dưng vui như vậy anh cũng bất giác vui lên. một đường cong trên bờ môi anh hiện lên anh xoa đầu cô cưng chiều nói:" thế em muốn ăn gì!"
" em muốn ăn gà rán anh đưa em đi đi!" cô vừa nói vừa lay lay tay anh
" món đó có nhiều dầu không tốt cho sức khoẻ"
" nhưng em thích mà! anh nói rồi không được nuốt lời!" cô đưa ánh mắt kiên định nhìn anh
trước lời nói và ánh mắt của cô khiến anh không kìm được lòng mà phải khuất phục.
" được... được anh đưa em đi!"
nói rồi cô vui mừng cười tươi kiễng chân lên hôn nhẹ vào má anh một cái rồi đi lên lầu.
anh nhìn theo bóng cô mà vui vẻ.
bên anh thì vui vẻ nhưng còn phía của ai đó thì đang chật vật với đống tài liêu. không ai khác là Trợ lý Trương Hàn đang xử lý đống văn kiện của công ty CE " giám đốc đốc anh đang ở đâu sao lại bắt tôi xử lý nhiều việc thế này, đã mấy ngày tăng ca đến khuya không được nghỉ rồi hu hu hu hu hu hu hu! giám đốc anh về giúp tôi đi"
phía anh thì lại khác hoàn toàn. sau khi cô xuống thì cả cô và anh rời đi. theo lời chỉ dẫn của cô thì anh cô cũng đến. bỏ mặc anh cô mở cửa chạy vào quán gọi lớn:" Thím Vân!"
Một người phụ nữ đã có tuổi nhìn cô mà nở nụ cười. vẫn là chỗ quen thuộc ngồi xuống và gọi một phần gà rán mà quyên mất người đàn ông đi bên mình.
anh lúc này bước vào đảo mắt một vòng rồi dừng ở chỗ cô và tiến lại đó. anh kéo ghế ngồi cạnh cô thì lúc này cô mới để ý:" xin lỗi anh tại em quyên không để ý anh hihi!" cô vừa nói vừa cho tay lên gãi đầu khuôn mặt vô tội nhìn anh.
anh dùng tay cốc nhẹ vào đầu cô:"đây là lần cuối!"
" au!" cô khẽ kêu vì bị anh cốc hơi đau " em biết rồi mà sẽ không có lần sau đâu!"
mọi hành động của cô và anh đều nằm trong tầm mắt của Thím Vân. .
Thím Vân bưng phần gà rán ra cho cô " cháu ăn ngon miệng nha! ăn xong ta gói một phần cho cháu đem về "
" vâng con cảm ơn Thím!" cô nói rồi lấy một miếng gà rán cho lên miệng ăn."
" gà rán thím làm vẫn là ngon nhất. vẫn là mùi vị này không hề thay đổi."
" ha ha! cái con bé này đúng thật là..."
" Nguyệt cháu này người đàn ông này là ai đây cháu!"
Bình luận facebook