Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Muốn Ly Hôn - Chương 4: Không muốn rời đi
Giọng nói nhỏ nhẹ của Ân Tố Như vang lên..
Tô Triết có chút mệt mỏi day trán..
- Anh muốn gặp cô ấy lần cuối.
Ân Tố Như bất giác chau mày không vui.1
- Anh có hối hận hay lương tâm có cắn rứt thì tất cả cũng muộn rồi. Lạc Băng cũng không sống lại được nữa.1
Tô Triết thở dài hơi cao giọng.
- Tố Như dù sao chúng ta cũng có lỗi với Lạc Băng.Đúng vậy! nếu không phải vì anh,nếu không phải chúng ta lừa dối cô ấy, Lạc Băng sẽ không xảy ra tai nạn mà chết.Em có biết bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại anh đều nhìn thấy cô ấy oán trách anh.Anh thật sự điên mất..1
Lừa dối?
Lạc Băng hé miệng mang vẻ sửng sốt, nghi ngờ.Người đàn ông trước mắt này là người cô từng yêu vì thời điểm cô đơn độc nhất,
yếu đuối nhất anh ta đã đúng lúc xuất hiện. Dù cô ngang ngạnh ra sao, Tô Triết cũng bao dung mà chịu đựng..
Nhưng hiện tại cô phát hiện dường như mình quá ngây thơ rồi thì phải.1
Ân Tố Như đanh giọng..
- Anh đừng có mà nhát gan như thế được không? Anh phải cám ơn ông trời vì đã giúp chúng ta toại nguyện.1
Bốn năm qua hai chúng ta phải chịu nhẫn nhục khổ sở bao nhiêu.Rõ ràng em và anh mới là người yêu của nhau.Nhưng em luôn phải giả mù để anh bên cạnh Lạc Băng.Anh có biết em đau lòng khổ sở thế nào không? Vì tương lai của anh, em phải nhẫn nhịn.Bây giờ Lạc Băng chết đi cũng không phải do chúng ta hại mà là ông trời đang giúp anh và em.Anh không cần phải lấy lòng cô ta nữa, bây giờ Lạc Triệu thì tàn phế, Lạc Thị chỉ có thể dựa vào anh.Công sức bốn năm qua của anh đã được đền đáp, anh còn muốn thế nào nữa.Từ khi..Từ khi anh đã yêu Lạc Băng thật lòng, anh nói đi có đúng không?1
- Em đang nói bậy bạ gì vậy?
- Em nói bậy bạ? Tô Triết anh nên nhớ em không phải Lạc Băng, em hiểu anh nhất, em cũng sẽ không đi so đo với người chết chỉ cần từ ngày hôm nay trong lòng anh chỉ nghĩ đến một mình em là được.
Ân Tố Như hơi sấn tới, ôm lấy mặt Tô Triết vuốt ve làn môi anh ta, cô ta ngọt ngào thỏ thẻ.
- Bốn năm qua em không so đo với Lạc Băng vẫn nguyện ở bên cạnh anh.Ngày tháng ngọt ngào ra sao bây giờ vẫn vậy. Anh đừng tưởng em không nhìn ra anh lập kế hoạch vu khống cho An Tử Song để hai người đó dẫn đến ly hôn.Để Lạc Băng có thể quay về bên cạnh anh.Nhưng anh không ngờ Lạc Băng lại xảy ra tai nạn cho nên anh áy náy, anh khổ sở,còn có...1
Cô ta nhếch môi.
- Anh sợ hãi An Tử Song biết tất cả.
- Em vì anh giả ngu bốn năm qua rồi, tốt nhất bây giờ trái tim này của anh nên chỉ đặt chỗ của em.Em không ngu ngốc như Lạc Băng cho nên nếu em không vui em sẽ tìm An Tử Song kể ra tất cả..1
Nói rồi cô ta hôn lên môi Tô Triết, nhưng ánh mắt là sự cảnh cáo.
- Dĩ nhiên em không muốn chúng ta đi đến bước đường đó...
Tô Triết nhìn cô ta.
- Ân Tố Như mà anh quen biết vô cùng thuần khiết và thực sự yêu anh.1
- Em bây giờ vẫn thế,chỉ là em nóng giận mới nói vậy thôi.Anh đừng giận..
Nói rồi cô ta hôn lên môi Tô Triết, anh ta thở dài rồi giơ ta ôm cô ta vào lòng cũng hưởng lấy nụ hôn vội vàng kia.
...
Khu nghĩa trang lạnh giá bị bóng tối bao trùm, ở bãi đậu xe chỉ còn một chiếc xe duy nhất.
Lạc Băng đi từng bước quay về ngôi mộ của mình.
Muốn biết một người mất đi tất cả thì hãy nhìn cô lúc này. Vật chất, danh vọng quả nhiên chỉ là hư không? Thứ cô có lúc này để có thể an ủi bản thân và mang theo sang thế giới bên kia chính là tình yêu của An Tử Song.1
Nghĩ đến anh cô chỉ thấy đáng hận bản thân mình hơn.
Đến khi mất rồi cô mới biết được thì ra bao nhiêu năm qua cô sống trong sự lừa dối.
Người thân, người yêu tất cả xem cô như một con rối, là sự lợi dụng từ đầu đến cuối không hề thương cảm.
Vậy mà cô tin họ hết lòng,còn vì họ mà hết lần này đến lần khác tổn thương người đàn ông kia. Cô nhận kết quả như ngày hôm nay quả là xứng đáng rồi mà..
Màn đêm bắt đầu buông xuống, An Tử Song vẫn đứng đó, thân thể anh cao ngất như cây tùng không ngại gió đêm quật vào.
Lạc Băng đi đến đứng trước mặt anh, cô không biết khi nào thân thể mình sẽ tan theo mây khói.Giây phút này có lẽ người cô không nỡ xa nhất chính là người đàn ông này..
Lạc Băng giơ tay muốn chạm vào mặt anh nhưng không thể nào chạm được.
Cô nức nở bất lực rồi khóc thành tiếng..
- Tử Song...em sai rồi..em sai rồi..làm sao đây..nhưng em không muốn biến mất...Tử Song anh nghe em nói gì không? Anh như thế này, em làm sao an tâm mà đi đây...Tử Song cầu xin anh đừng hành hạ bản thân mình nữa được không?
- Hãy tha thứ cho em...xin hãy tha thứ cho em....A......
Bất giác lúc này một ánh sáng trên bầu trời lóe qua đám mây đen như có một sức hút mạnh mẽ kéo linh hồn cô vào..
Lạc Băng hốt hoảng kéo tay An Tử Song..
- Tử Song..Tử Song..cứu em..cứu em....a....
...
Tô Triết có chút mệt mỏi day trán..
- Anh muốn gặp cô ấy lần cuối.
Ân Tố Như bất giác chau mày không vui.1
- Anh có hối hận hay lương tâm có cắn rứt thì tất cả cũng muộn rồi. Lạc Băng cũng không sống lại được nữa.1
Tô Triết thở dài hơi cao giọng.
- Tố Như dù sao chúng ta cũng có lỗi với Lạc Băng.Đúng vậy! nếu không phải vì anh,nếu không phải chúng ta lừa dối cô ấy, Lạc Băng sẽ không xảy ra tai nạn mà chết.Em có biết bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại anh đều nhìn thấy cô ấy oán trách anh.Anh thật sự điên mất..1
Lừa dối?
Lạc Băng hé miệng mang vẻ sửng sốt, nghi ngờ.Người đàn ông trước mắt này là người cô từng yêu vì thời điểm cô đơn độc nhất,
yếu đuối nhất anh ta đã đúng lúc xuất hiện. Dù cô ngang ngạnh ra sao, Tô Triết cũng bao dung mà chịu đựng..
Nhưng hiện tại cô phát hiện dường như mình quá ngây thơ rồi thì phải.1
Ân Tố Như đanh giọng..
- Anh đừng có mà nhát gan như thế được không? Anh phải cám ơn ông trời vì đã giúp chúng ta toại nguyện.1
Bốn năm qua hai chúng ta phải chịu nhẫn nhục khổ sở bao nhiêu.Rõ ràng em và anh mới là người yêu của nhau.Nhưng em luôn phải giả mù để anh bên cạnh Lạc Băng.Anh có biết em đau lòng khổ sở thế nào không? Vì tương lai của anh, em phải nhẫn nhịn.Bây giờ Lạc Băng chết đi cũng không phải do chúng ta hại mà là ông trời đang giúp anh và em.Anh không cần phải lấy lòng cô ta nữa, bây giờ Lạc Triệu thì tàn phế, Lạc Thị chỉ có thể dựa vào anh.Công sức bốn năm qua của anh đã được đền đáp, anh còn muốn thế nào nữa.Từ khi..Từ khi anh đã yêu Lạc Băng thật lòng, anh nói đi có đúng không?1
- Em đang nói bậy bạ gì vậy?
- Em nói bậy bạ? Tô Triết anh nên nhớ em không phải Lạc Băng, em hiểu anh nhất, em cũng sẽ không đi so đo với người chết chỉ cần từ ngày hôm nay trong lòng anh chỉ nghĩ đến một mình em là được.
Ân Tố Như hơi sấn tới, ôm lấy mặt Tô Triết vuốt ve làn môi anh ta, cô ta ngọt ngào thỏ thẻ.
- Bốn năm qua em không so đo với Lạc Băng vẫn nguyện ở bên cạnh anh.Ngày tháng ngọt ngào ra sao bây giờ vẫn vậy. Anh đừng tưởng em không nhìn ra anh lập kế hoạch vu khống cho An Tử Song để hai người đó dẫn đến ly hôn.Để Lạc Băng có thể quay về bên cạnh anh.Nhưng anh không ngờ Lạc Băng lại xảy ra tai nạn cho nên anh áy náy, anh khổ sở,còn có...1
Cô ta nhếch môi.
- Anh sợ hãi An Tử Song biết tất cả.
- Em vì anh giả ngu bốn năm qua rồi, tốt nhất bây giờ trái tim này của anh nên chỉ đặt chỗ của em.Em không ngu ngốc như Lạc Băng cho nên nếu em không vui em sẽ tìm An Tử Song kể ra tất cả..1
Nói rồi cô ta hôn lên môi Tô Triết, nhưng ánh mắt là sự cảnh cáo.
- Dĩ nhiên em không muốn chúng ta đi đến bước đường đó...
Tô Triết nhìn cô ta.
- Ân Tố Như mà anh quen biết vô cùng thuần khiết và thực sự yêu anh.1
- Em bây giờ vẫn thế,chỉ là em nóng giận mới nói vậy thôi.Anh đừng giận..
Nói rồi cô ta hôn lên môi Tô Triết, anh ta thở dài rồi giơ ta ôm cô ta vào lòng cũng hưởng lấy nụ hôn vội vàng kia.
...
Khu nghĩa trang lạnh giá bị bóng tối bao trùm, ở bãi đậu xe chỉ còn một chiếc xe duy nhất.
Lạc Băng đi từng bước quay về ngôi mộ của mình.
Muốn biết một người mất đi tất cả thì hãy nhìn cô lúc này. Vật chất, danh vọng quả nhiên chỉ là hư không? Thứ cô có lúc này để có thể an ủi bản thân và mang theo sang thế giới bên kia chính là tình yêu của An Tử Song.1
Nghĩ đến anh cô chỉ thấy đáng hận bản thân mình hơn.
Đến khi mất rồi cô mới biết được thì ra bao nhiêu năm qua cô sống trong sự lừa dối.
Người thân, người yêu tất cả xem cô như một con rối, là sự lợi dụng từ đầu đến cuối không hề thương cảm.
Vậy mà cô tin họ hết lòng,còn vì họ mà hết lần này đến lần khác tổn thương người đàn ông kia. Cô nhận kết quả như ngày hôm nay quả là xứng đáng rồi mà..
Màn đêm bắt đầu buông xuống, An Tử Song vẫn đứng đó, thân thể anh cao ngất như cây tùng không ngại gió đêm quật vào.
Lạc Băng đi đến đứng trước mặt anh, cô không biết khi nào thân thể mình sẽ tan theo mây khói.Giây phút này có lẽ người cô không nỡ xa nhất chính là người đàn ông này..
Lạc Băng giơ tay muốn chạm vào mặt anh nhưng không thể nào chạm được.
Cô nức nở bất lực rồi khóc thành tiếng..
- Tử Song...em sai rồi..em sai rồi..làm sao đây..nhưng em không muốn biến mất...Tử Song anh nghe em nói gì không? Anh như thế này, em làm sao an tâm mà đi đây...Tử Song cầu xin anh đừng hành hạ bản thân mình nữa được không?
- Hãy tha thứ cho em...xin hãy tha thứ cho em....A......
Bất giác lúc này một ánh sáng trên bầu trời lóe qua đám mây đen như có một sức hút mạnh mẽ kéo linh hồn cô vào..
Lạc Băng hốt hoảng kéo tay An Tử Song..
- Tử Song..Tử Song..cứu em..cứu em....a....
...
Bình luận facebook