Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Em Thua Bạn Thân Anh Rồi <19>
"Quyền á? Cậu nghĩ cậu có quyền ra lệnh cho tôi? "
"Mày... "
Phúc An tức giận khi mà Gia Hào kiêu ngạo như thế với mình, anh giơ nắm đấm lên hướng về phía gương mặt điển trai của Gia Hào. Nhưng Gia Hào không hề né tránh mà lại bình tĩnh đứng chờ cú đấm của anh không chớp mắt.
"Dừng lại... "_Mộc Hân đột nhiên đi lên lầu, nhìn thấy một màn như thế cô hoảng hốt lên tiếng ngăn cản.
Phúc An nhìn thấy cô thì vội dừng tay lại, anh xoay người đối diện cô. Gia Hào muốn chọc cho anh tức, đi lại ôm lấy hông cô, mà còn ôm bằng cả hai tay:
"Mộc Hân bạn trai em thật hung dữ... Không nghĩ em lại quen loại người như cậu ta!"
Phúc An nhìn hắn và cô mà nóng mắt, sao cô lại để cho người khác tùy tiện động vào người mình như thế mà không phản ứng gì. Mộc Hân nhìn mặt anh cứ hầm hầm, cô không muốn nghĩ là anh đang ghen, anh có bao giờ quan tâm cô mà ghen chứ. Cô quay sang nhìn Gia Hào trả lời câu hỏi của hắn:
"Chắc là ngày đó em bị mù mới quen anh ta! "
"Mộc Hân!"_gương mặt Phúc An đen hơn cái đáy nồi, anh đưa tay kéo cô ra khỏi tay Gia Hào để cô đứng cạnh mình. Anh đưa tay lên vuốt ve mặt cô, tém tóc cho cô, giọng điệu diệu dàng âu yếm nói:"Mộc Hân sao em lại quen Gia Hào chứ? Em có biết cậu ta là côn đồ không? Cậu ta suốt ngày chỉ lo đi đánh nhau mà thôi, em nghĩ là cậu ta quan tâm yêu thương được em hay sao? "
Nếu là lúc trước có lẽ Mộc Hân sẽ mềm lòng mất, sẽ cho là anh rất yêu thương cô sợ cô khổ sở đi. Nhưng bây giờ cô chỉ thấy ớn lạnh bởi những điều anh nói, chẳng có gì là cảm kích hay ngọt ngào cả.
Mộc Hân lạnh lùng hất tay Phúc An ra khiến anh hơi ngượng ngùng, ánh mắt lay động nhìn cô. Mộc Hân bước lùi ra sau, ánh mắt xa lạ nhìn anh, lạnh lùng nói:
"Xin lỗi! Tôi và anh đã không là gì rồi, tôi cần phải nghe người xa lạ như anh nói sao? Và cho dù có quen đi nữa thì với một kẻ nói dối hay hai lời như anh đáng để tôi bận tâm sao? "
Phúc An một phen đau đớn ở lòng ngực khi nghe Mộc Hân nói như thế, anh không hiểu vì sao dù biết cô xấu xa nhưng anh vẫn không thể nào ngừng quan sát, để tâm đến cô được là lưu luyến sao?Nhưng tại sao bây giờ Mộc Hân lại thay đổi nhanh như thế, sao cô lại coi anh nhe người xa lạ được chứ? Trong lòng anh bây giờ nóng bức, khó chịu vô cùng.
Mộc Hân đưa tay ra sau, cô nắm lấy bàn tay Gia Hào thật chặt khiến hắn cũng bất ngờ. Cô ngước mắt lên đối diện mạnh mẽ cùng đôi mắt của anh bảo:
"Tôi quen ai là chuyện của tôi! Tôi và anh Hào có như nào là chuyện của tôi! Anh ấy côn đồ thì sao? Hay gây sự thì đã sao? Ít ra anh ấy không có côn đồ với tôi, anh ấy không có tát tôi như anh. À... Tôi nhớ không lầm anh từng sỉ vả tôi đủ điều mà! Anh nói tôi lẳng lơ, nói tôi thích quyến dụ đàn ông vậy thì bây giờ quan tâm làm gì? Tôi lẳng lơ đó thì sao? Anh không có quyền cấm tôi quen người khác! Rõ chưa hả? Bạn trai cũ! "
Ba chữ cuối cô nhấn mạnh, gằn từng chữ. Phúc An nơi tim như có ngàn cây kim đâm vào, nhói kinh khủng không thể nào chịu nổi. Là anh đã xúc phạm cô như thế, anh cũng không ngờ mình đã tát cô. Chẳng lẽ vì thế mà Mộc Hân hận anh đến bây giờ sao?
Ngày đó cũng là anh nóng giận mà buông ra những lời không tốt cho cô, cũng chính anh không nghĩ mình lại tát cô. Nhưng trước tình cảnh như thế ai cũng sẽ làm như anh thôi mà. Cái mà mình tôn sùng, nghĩ nó tốt đẹp, đơn thuần lại trở nên xấu xa thì sao chấp nhận được.
Phúc An không biết nói gì với Mộc Hân nữa, vì những lời cô nói đều là đúng. Anh đột nhiên chỉa mũi nhọn sang Gia Hào gắt:"Cho dù như thế em cũng không nên thay thế anh bằng một cái tên đàn bà hèn nhát chỉ biết dựa vào thế lực của gia đình như này. "
Gia Hào nghe Phúc An dám nói mình như thế trước mặt cô thì hắn tức giận không thể chấp nhận được. Hắn giơ chân lên một cước đá mạnh vào bụng của Phúc An khiến anh đau đớn té xuống ôm lấy bụng:
"Ơ... "
Gia Hào buông tay cô ra, Mộc Hân đứng đấy cũng không có ý muốn ngăn cản, chẳng thương xót gì Phúc An nữa. Gia Hào nắm lấy cổ áo Phúc An kéo lên, vì mất thế mà anh không thể làm gì hắn. Ánh mắt Gia Hào lạnh lẽo như băng, khiến Phúc An nhìn vào đã thấy rét lạnh:
"Thế cậu có muốn xem thằng đàn bà mà cậu nói có thể khiến cậu đi gặp diêm vương nội trong hôm nay không? Tôi rất vui nếu cậu ngỏ ý muốn thăm quan địa ngục đó!"
Gia Hào nhìn anh nằm đau đớn nơi những bậc thang, chỉ thêm xem thường không muốn dây dưa. Hắn còn tức giận đá vào xương hông của Phúc An thêm một cái nữa khiến hắn điếng người nhăn mặt.
Hắn quay người nắm tay Mộc Hân rời đi, bỏ mặc cho Phúc An nằm đó tùy ý xử lý. Mộc Hân có hơi run rẩy khi thấy Gia Hào lúc nãy, hắn thật hung dữ. Nhưng khi Gia Hào đối cùng cô lại vô cùng ấm áp và dịu dàng, cô có thể cảm nhận được điều đấy.
Gia Hào dắt cô xuống tầng một, dừng ở trước cửa lớp cô hắn nhỏ nhẹ hỏi:"Bé con... Lúc nãy lên lầu làm gì vậy? Tìm anh sao? "
Gia Hào không nhắc thì cô cũng xém quên, cô cố lục lại trí nhớ của mình sau khi bay đi qua những chuyện vừa rồi:
"À... Em lên để hỏi anh có mang sữa dâu cho em không? "
Dường như Mộc Hân đã quen với việc này của Gia Hào rồi, mỗi lần gặp cô hắn đều đưa hộp sữa dâu, hành động này khiến cô rất thích thú. Gia Hào sực nhớ mò vào trong cặp, hắn cười tươi điển trai khiến bao cô gái thấy đều kinh ngạc, chết say:
"Đây bé con! Lúc nãy anh quên! "
"Hừ... Quên luôn đứa em gái này đi! "_Mộc Hân giật lấy hộp sữa, cấm ống hút vào uống bày ra bộ dáng đáng yêu mà ngay chính cô cũng không biết. Mà dường như từ khi thân thiết với Gia Hào cô thoải mái là chính mình, thoải mái bánh bèo nhõng nhẽo mà hắn lại thấy rất dễ thương, hắn cứ cưng chiều cô như vậy bảo sao.
Nhiều cô gái đi qua đều cảm thấy ghen tỵ với Mộc Hân, nhìn cô được Gia Hào cưng chiều xoa đầu mà mơ mộng, ước mình cũng được thế. Có những lời bàn tán nhỏ liền xì xầm bên tai:
"Này... Con bé đó may mắn thật đấy! Quen được Gia Hào của 12A1 điển trai như vậy. Chồi ôi tớ chỉ ước được cậu ấy cười với mình một lần thôi! "
"Thôi đi... Cái gì cũng có cái giá của nó! Cậu giỏi xinh đẹp như bé đấy đi! "
"Mà con bé đó hên thật, lúc trước quen đội trưởng đội bóng rổ, mới chia tay. Giờ lại quen được nam thần khác, số gì hên vậy không biết. "
Mộc Hân chẳng để tâm đến những lời ngưỡng mộ kia, ai cũng chỉ thấy vẻ bề ngoài thôi làm sao họ biết bên trong vẻ hào nhoáng kia cô phải trải qua nhiều tổn thương như nào.
Lúc này tiếng trống trường cũng vang lên, thì giờ đã vào lớp. Gia Hào vẫy tay chào Mộc Hân để lên lớp học, cũng vì có cô mà dạo này anh thường xuyên đến trường để học hơn. Mục đích chỉ là ngắm cô:"Anh lên lớp nha! Ra chơi gặp! "
"Dạ! "
#còn
"Quyền á? Cậu nghĩ cậu có quyền ra lệnh cho tôi? "
"Mày... "
Phúc An tức giận khi mà Gia Hào kiêu ngạo như thế với mình, anh giơ nắm đấm lên hướng về phía gương mặt điển trai của Gia Hào. Nhưng Gia Hào không hề né tránh mà lại bình tĩnh đứng chờ cú đấm của anh không chớp mắt.
"Dừng lại... "_Mộc Hân đột nhiên đi lên lầu, nhìn thấy một màn như thế cô hoảng hốt lên tiếng ngăn cản.
Phúc An nhìn thấy cô thì vội dừng tay lại, anh xoay người đối diện cô. Gia Hào muốn chọc cho anh tức, đi lại ôm lấy hông cô, mà còn ôm bằng cả hai tay:
"Mộc Hân bạn trai em thật hung dữ... Không nghĩ em lại quen loại người như cậu ta!"
Phúc An nhìn hắn và cô mà nóng mắt, sao cô lại để cho người khác tùy tiện động vào người mình như thế mà không phản ứng gì. Mộc Hân nhìn mặt anh cứ hầm hầm, cô không muốn nghĩ là anh đang ghen, anh có bao giờ quan tâm cô mà ghen chứ. Cô quay sang nhìn Gia Hào trả lời câu hỏi của hắn:
"Chắc là ngày đó em bị mù mới quen anh ta! "
"Mộc Hân!"_gương mặt Phúc An đen hơn cái đáy nồi, anh đưa tay kéo cô ra khỏi tay Gia Hào để cô đứng cạnh mình. Anh đưa tay lên vuốt ve mặt cô, tém tóc cho cô, giọng điệu diệu dàng âu yếm nói:"Mộc Hân sao em lại quen Gia Hào chứ? Em có biết cậu ta là côn đồ không? Cậu ta suốt ngày chỉ lo đi đánh nhau mà thôi, em nghĩ là cậu ta quan tâm yêu thương được em hay sao? "
Nếu là lúc trước có lẽ Mộc Hân sẽ mềm lòng mất, sẽ cho là anh rất yêu thương cô sợ cô khổ sở đi. Nhưng bây giờ cô chỉ thấy ớn lạnh bởi những điều anh nói, chẳng có gì là cảm kích hay ngọt ngào cả.
Mộc Hân lạnh lùng hất tay Phúc An ra khiến anh hơi ngượng ngùng, ánh mắt lay động nhìn cô. Mộc Hân bước lùi ra sau, ánh mắt xa lạ nhìn anh, lạnh lùng nói:
"Xin lỗi! Tôi và anh đã không là gì rồi, tôi cần phải nghe người xa lạ như anh nói sao? Và cho dù có quen đi nữa thì với một kẻ nói dối hay hai lời như anh đáng để tôi bận tâm sao? "
Phúc An một phen đau đớn ở lòng ngực khi nghe Mộc Hân nói như thế, anh không hiểu vì sao dù biết cô xấu xa nhưng anh vẫn không thể nào ngừng quan sát, để tâm đến cô được là lưu luyến sao?Nhưng tại sao bây giờ Mộc Hân lại thay đổi nhanh như thế, sao cô lại coi anh nhe người xa lạ được chứ? Trong lòng anh bây giờ nóng bức, khó chịu vô cùng.
Mộc Hân đưa tay ra sau, cô nắm lấy bàn tay Gia Hào thật chặt khiến hắn cũng bất ngờ. Cô ngước mắt lên đối diện mạnh mẽ cùng đôi mắt của anh bảo:
"Tôi quen ai là chuyện của tôi! Tôi và anh Hào có như nào là chuyện của tôi! Anh ấy côn đồ thì sao? Hay gây sự thì đã sao? Ít ra anh ấy không có côn đồ với tôi, anh ấy không có tát tôi như anh. À... Tôi nhớ không lầm anh từng sỉ vả tôi đủ điều mà! Anh nói tôi lẳng lơ, nói tôi thích quyến dụ đàn ông vậy thì bây giờ quan tâm làm gì? Tôi lẳng lơ đó thì sao? Anh không có quyền cấm tôi quen người khác! Rõ chưa hả? Bạn trai cũ! "
Ba chữ cuối cô nhấn mạnh, gằn từng chữ. Phúc An nơi tim như có ngàn cây kim đâm vào, nhói kinh khủng không thể nào chịu nổi. Là anh đã xúc phạm cô như thế, anh cũng không ngờ mình đã tát cô. Chẳng lẽ vì thế mà Mộc Hân hận anh đến bây giờ sao?
Ngày đó cũng là anh nóng giận mà buông ra những lời không tốt cho cô, cũng chính anh không nghĩ mình lại tát cô. Nhưng trước tình cảnh như thế ai cũng sẽ làm như anh thôi mà. Cái mà mình tôn sùng, nghĩ nó tốt đẹp, đơn thuần lại trở nên xấu xa thì sao chấp nhận được.
Phúc An không biết nói gì với Mộc Hân nữa, vì những lời cô nói đều là đúng. Anh đột nhiên chỉa mũi nhọn sang Gia Hào gắt:"Cho dù như thế em cũng không nên thay thế anh bằng một cái tên đàn bà hèn nhát chỉ biết dựa vào thế lực của gia đình như này. "
Gia Hào nghe Phúc An dám nói mình như thế trước mặt cô thì hắn tức giận không thể chấp nhận được. Hắn giơ chân lên một cước đá mạnh vào bụng của Phúc An khiến anh đau đớn té xuống ôm lấy bụng:
"Ơ... "
Gia Hào buông tay cô ra, Mộc Hân đứng đấy cũng không có ý muốn ngăn cản, chẳng thương xót gì Phúc An nữa. Gia Hào nắm lấy cổ áo Phúc An kéo lên, vì mất thế mà anh không thể làm gì hắn. Ánh mắt Gia Hào lạnh lẽo như băng, khiến Phúc An nhìn vào đã thấy rét lạnh:
"Thế cậu có muốn xem thằng đàn bà mà cậu nói có thể khiến cậu đi gặp diêm vương nội trong hôm nay không? Tôi rất vui nếu cậu ngỏ ý muốn thăm quan địa ngục đó!"
Gia Hào nhìn anh nằm đau đớn nơi những bậc thang, chỉ thêm xem thường không muốn dây dưa. Hắn còn tức giận đá vào xương hông của Phúc An thêm một cái nữa khiến hắn điếng người nhăn mặt.
Hắn quay người nắm tay Mộc Hân rời đi, bỏ mặc cho Phúc An nằm đó tùy ý xử lý. Mộc Hân có hơi run rẩy khi thấy Gia Hào lúc nãy, hắn thật hung dữ. Nhưng khi Gia Hào đối cùng cô lại vô cùng ấm áp và dịu dàng, cô có thể cảm nhận được điều đấy.
Gia Hào dắt cô xuống tầng một, dừng ở trước cửa lớp cô hắn nhỏ nhẹ hỏi:"Bé con... Lúc nãy lên lầu làm gì vậy? Tìm anh sao? "
Gia Hào không nhắc thì cô cũng xém quên, cô cố lục lại trí nhớ của mình sau khi bay đi qua những chuyện vừa rồi:
"À... Em lên để hỏi anh có mang sữa dâu cho em không? "
Dường như Mộc Hân đã quen với việc này của Gia Hào rồi, mỗi lần gặp cô hắn đều đưa hộp sữa dâu, hành động này khiến cô rất thích thú. Gia Hào sực nhớ mò vào trong cặp, hắn cười tươi điển trai khiến bao cô gái thấy đều kinh ngạc, chết say:
"Đây bé con! Lúc nãy anh quên! "
"Hừ... Quên luôn đứa em gái này đi! "_Mộc Hân giật lấy hộp sữa, cấm ống hút vào uống bày ra bộ dáng đáng yêu mà ngay chính cô cũng không biết. Mà dường như từ khi thân thiết với Gia Hào cô thoải mái là chính mình, thoải mái bánh bèo nhõng nhẽo mà hắn lại thấy rất dễ thương, hắn cứ cưng chiều cô như vậy bảo sao.
Nhiều cô gái đi qua đều cảm thấy ghen tỵ với Mộc Hân, nhìn cô được Gia Hào cưng chiều xoa đầu mà mơ mộng, ước mình cũng được thế. Có những lời bàn tán nhỏ liền xì xầm bên tai:
"Này... Con bé đó may mắn thật đấy! Quen được Gia Hào của 12A1 điển trai như vậy. Chồi ôi tớ chỉ ước được cậu ấy cười với mình một lần thôi! "
"Thôi đi... Cái gì cũng có cái giá của nó! Cậu giỏi xinh đẹp như bé đấy đi! "
"Mà con bé đó hên thật, lúc trước quen đội trưởng đội bóng rổ, mới chia tay. Giờ lại quen được nam thần khác, số gì hên vậy không biết. "
Mộc Hân chẳng để tâm đến những lời ngưỡng mộ kia, ai cũng chỉ thấy vẻ bề ngoài thôi làm sao họ biết bên trong vẻ hào nhoáng kia cô phải trải qua nhiều tổn thương như nào.
Lúc này tiếng trống trường cũng vang lên, thì giờ đã vào lớp. Gia Hào vẫy tay chào Mộc Hân để lên lớp học, cũng vì có cô mà dạo này anh thường xuyên đến trường để học hơn. Mục đích chỉ là ngắm cô:"Anh lên lớp nha! Ra chơi gặp! "
"Dạ! "
#còn
Bình luận facebook