Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Em Thua Bạn Thân Anh Rồi <5>
"Ây Mộc Hân... Nghe bảo đội tuyển bóng rổ và đội tuyển cầu lông của trường được đi du lịch 2 hôm ở công viên giải trí lớn nhất thành phố á. "
Mộc Hân đang đứng trên cầu thang, bị cô bạn thân Yến Vy thông báo một cái mà giật cả mình.
"Mình biết rồi! "_làm sao cô không biết được cơ chứ? Cô nằm trong đội tuyển cầu lông mà.
"Vậy cậu và Phúc An sẽ được đi chơi riêng rồi mà nhỉ? "_Yến Vy cúi đầu tới trước hỏi cô.
Mộc Hân hừ nhạt, chơi riêng gì chứ? Cũng chỉ là mang danh đi chơi với trường đấy mà. Huống hồ gì, làm sao không có ai kia được.
"Phúc An... anh ấy cũng xin thầy phụ trách cho Duy Hạ đi nữa! "
"Ò... "_Yến Vy cảm thấy tội nghiệp cho cô bạn thân của mình. Nó cứ ngu ngốc mà chịu đựng như thế này. Hẳn là khi nãy họp mặt hai đội tuyển thì Phúc An đã xin thầy phụ trách như vậy trước mặt cô.
Lấy điện thoại ra, âm thầm cô nàng nhắn cho Gia Hào, ông anh họ yêu dấu:"Này... Anh có tham gia chuyến đi dã ngoại lần này không? "
"Không! "_Gia Hào dù có nằm trong đội tuyển bóng rổ, có đi thi đấu nhưng rất ít tham gia.
"Có Mộc Hân! "
"Đi! "
[...]
Sáng sớm ngày thứ bảy, các thành viên của hai đội tuyển tập trung đông đủ trong sân trường quốc tế. Mộc Hân đứng cạnh Phúc An, và anh nói:
"Tí nữa chúng ta ngồi chung ghế nhé? "
"Vâng! "_đương nhiên là cô không từ chối rồi.
Thế nhưng kỳ đà vẫn luôn theo sát không ngừng:"Phúc An! Cậu và tớ ngồi trước nha! Tớ say xe! "
Phúc An ái ngại nhìn Mộc Hân, gương mặt cô đượm buồn rõ rệt. Anh định lên tiếng nhưng cô lại nói trước:"Anh ngồi với chị ấy đi! "
Cô đưa tay lên chỉnh balô trên vai, xoay gót đi lại phía Yến Vy đang đứng. Bóng dáng nhỏ bé, đáng thương lủi thủi bước nhẹ.
"Này... Các em đã đủ hết chưa? Hai đội đủ 50 người chưa đấy? "_thầy phụ trách cầm loa hô to hỏi.
Mọi người đồng thanh trả lời:"Đã đủ rồi ạ! "
"Vậy thì lên xe đi! Tùy chọn chỗ ngồi nhé! "
Tất cả mọi người đều nhanh chóng lên xe, Mộc Hân nhìn Phúc An và Duy Hạ ngồi vào hàng ghế phía trên, chưa gì cô ấy đã tựa vào vai anh. Anh còn cẩn thận chỉnh tay ôm lấy đầu cô ấy cho đỡ mỏi. Mộc Hân trong lòng có khó chịu cũng cắn răng mà chịu, ai bảo cô sợ mà không dám nói ra.
Yến Vy luôn bảo cô ngu ngốc, có lẽ ai thấy, ai biết cũng bảo như thế thôi. Nhưng thật sự cô rất sợ, sợ mình sẽ là loại con gái ích kỷ khiến anh chán ghét. Chỉ là bạn thân thôi mà, họ cũng thân nhau từ nhỏ rồi. Cô không nên nhỏ nhen như vậy.
Mộc Hân đi ra phía sau ngồi, cách mấy hàng ghế anh và cô ấy. Cứ tưởng Yến Vy sẽ ngồi cạnh mình nào ngờ một chàng trai nhanh chóng ngồi vào ghế bên cạnh.
Hắn ta cất tiếng chào:"Bé con! Uống sữa không? "
Mộc Hân bất ngờ nhìn Gia Hào đang tươi cười với cô, ánh mắt chứa đựng sự tham muốn, cưng chiều. Không phải là một hộp, mà tận một thùng cơ.
"Anh... Anh... "
"Gia Hào! "
"Anh Hào... Ngại quá chúng ta không quen! "
"Vậy sao? Nhưng mà hằng ngày em đều uống sữa của nhà anh sản xuất! "_Gia Hào nhúng vai thản nhiên nói.
Cô hơi ái ngại khi nói chuyện với hắn, cô chỉ cười nhạt qua loa một cái, sau đó hướng mắt ra cửa sổ. Yến Vy ở sau cú đầu cô bảo:"Nè... Nhận đi! Anh họ tớ còn không mang đồ, chỉ mang sữa cho cậu thôi đấy! "
Mộc Hân ngại ngùng đỏ mặt, sao lại có người quan tâm cô như thế chứ? Giá mà Phúc An cũng có thể để ý cô như này thì thật tốt:"Cảm ơn anh Hào! "
Cô chỉ nhận một hộp, còn lại để sau dãy ghế dài của xe. Gia Hào cũng không bận tâm nhiều, chỉ châm chú ngồi nhìn cô, mặc cho cô che mặt lại né tránh.
[...]
Đến công viên giải trí, nơi này thật rộng. Nó nằm trên một hòn đảo khá lớn cách xa thành phố, mọi người được lên một con thuyền lớn để sang đảo. Đến nơi được thỏa sức chơi các loại trò chơi và ăn uống, nhưng trước hết phải dựng lều để ở.
"Mộc Hân em làm lều xong chưa? "_Phúc An đi lại hỏi han cô.
Nhờ Gia Hào giúp mà cô đã xong từ lâu rồi, hắn giúp cô xong thì biến đi đâu không biết. Cô mỉm cười trả lời Phúc An:"Dạ... Em làm xong rồi! "
"Vậy đi chơi đu quay đi nhá! "_Phúc An chỉ cái vòng quay mà ghế ngồi được cố định bằng những sợi dây xích từ từ quay lên không trung.
Cô gật đầu đồng ý, cùng anh và Duy Hạ đi lại vòng quay ấy. Có rất nhiều ghế trong một vòng quay để ngồi, gồm ghế đơn và ghế đôi. Duy Hạ kéo tay Phúc An đi lại ngồi vào ghế đôi và nói với Mộc Hân:
"Hân em chịu khó ngồi một mình nha! Chị chơi một mình sợ lắm! "
"Hân... Em chắc không sợ nhỉ? Hạ nó sợ anh phải ngồi với nó! "
Mộc Hân cứ đứng đơ ra một chỗ, chẳng biết phải như nào. Sao Phúc An lại có thể như vậy, hết lần này đến lần khác không để ý cảm nhận của cô cơ chứ? Cô ấy sợ... Cần anh che chở! Cô cũng là con gái, cũng biết sợ. Huống hồ còn là bạn gái anh, sao anh lại không để ý đến cô cơ chứ?
Cho dù cô có mạnh mẽ, có nhẫn nhục, có không sợ thì ít ra anh cũng phải để tâm đến cô một cái chứ. Anh ít ra cũng phải che chở cho cô để cô không cảm thấy mình dư thừa. Vì cái gì luôn để cho cô đối diện mọi thứ một mình sau bạn thân như thế.
Lúc nào cũng chỉ là cô ấy, cô ấy sợ thì anh bảo vệ. Cô ấy cần thì anh có mặt. Còn cô, sao nhiều khi chẳng giống như bạn gái anh chút nào vậy? Cô ấy cũng phải biết điều một chút chứ? Cứ bám lấy người yêu của người khác là như nào? Bạn thân cô không trách, nhưng giống như cô ấy muốn cướp anh từ cô.
Mộc Hân xoay người, tim cô quặng nhói, cô cảm thấy xấu hổ không muốn chơi nữa. Đi chơi ba người mà anh chỉ cần bạn thân thôi, chứ chẳng cần cô. Vậy đã quan tâm bạn thân thế rủ cô làm gì thêm chướng.
"Ơ... "_Mộc Hân bất ngờ bị kéo ngược lại, cô mở to mắt nhìn Gia Hào kéo mình ngồi vào ghế đôi sau anh và cô ấy. Hắn còn cẩn thận thắt dây an toàn lại cho cô.
Phúc An nhìn thấy một màn đó thì tức tối vô cùng, khó chịu muốn tháo dây an toàn ra kéo cô đứng dậy. Nhưng Duy Hạ cản lại:"Nè...cậu đi đâu? Sắp chơi rồi! "
Mộc Hân cắn môi nhìn Phúc An, ánh mắt anh hung dữ không nhìn cô mà nhìn Gia Hào đầy tức giận. Anh đang ghen sao? Vậy sao lúc bình thường anh không phải ứng như vậy đi? Sao không muốn cởi dây an toàn để chủ động ngồi với cô đi.
Mộc Hân lúc này mới chợt nghĩ, Phúc An anh thật sự yêu cô không? Thật sự sợ mất cô hay không? Hay chỉ sợ ai đó cướp đi một thứ đồ dự bị mà mình chưa muốn mất thôi? Sợ bị người ta nói mình là kẻ thua cuộc, vì cô biết anh từ trước đến giờ chưa thua ai cái gì cả. Anh xem cô bạn gái, hay một thứ có giá trị, mà rõ là dị bị sau bạn thân?
Suốt vòng quay 3 phút anh luôn quay lại nhìn cô và Gia Hào, bàn tay cô bị Gia Hào cầm chặt lúc nào cũng không biết. Phúc An nổi máu giận lên cực điểm, đáng chết. Cái tên khốn khiếp này từ đâu mà xuất hiện chứ? Bình thường chẳng thấy có mặt ở trường, hay trong đội bóng là mấy. Bây giờ lại bến mãn đến gần Mộc Hân của anh, chán sống à?
Ngược lại với anh, Gia Hào rất thản nhiên vui vẻ nắm tay cô mà chơi. Dù cho với hắn, đây là trò trẻ con nhàm chán.
#còn
"Ây Mộc Hân... Nghe bảo đội tuyển bóng rổ và đội tuyển cầu lông của trường được đi du lịch 2 hôm ở công viên giải trí lớn nhất thành phố á. "
Mộc Hân đang đứng trên cầu thang, bị cô bạn thân Yến Vy thông báo một cái mà giật cả mình.
"Mình biết rồi! "_làm sao cô không biết được cơ chứ? Cô nằm trong đội tuyển cầu lông mà.
"Vậy cậu và Phúc An sẽ được đi chơi riêng rồi mà nhỉ? "_Yến Vy cúi đầu tới trước hỏi cô.
Mộc Hân hừ nhạt, chơi riêng gì chứ? Cũng chỉ là mang danh đi chơi với trường đấy mà. Huống hồ gì, làm sao không có ai kia được.
"Phúc An... anh ấy cũng xin thầy phụ trách cho Duy Hạ đi nữa! "
"Ò... "_Yến Vy cảm thấy tội nghiệp cho cô bạn thân của mình. Nó cứ ngu ngốc mà chịu đựng như thế này. Hẳn là khi nãy họp mặt hai đội tuyển thì Phúc An đã xin thầy phụ trách như vậy trước mặt cô.
Lấy điện thoại ra, âm thầm cô nàng nhắn cho Gia Hào, ông anh họ yêu dấu:"Này... Anh có tham gia chuyến đi dã ngoại lần này không? "
"Không! "_Gia Hào dù có nằm trong đội tuyển bóng rổ, có đi thi đấu nhưng rất ít tham gia.
"Có Mộc Hân! "
"Đi! "
[...]
Sáng sớm ngày thứ bảy, các thành viên của hai đội tuyển tập trung đông đủ trong sân trường quốc tế. Mộc Hân đứng cạnh Phúc An, và anh nói:
"Tí nữa chúng ta ngồi chung ghế nhé? "
"Vâng! "_đương nhiên là cô không từ chối rồi.
Thế nhưng kỳ đà vẫn luôn theo sát không ngừng:"Phúc An! Cậu và tớ ngồi trước nha! Tớ say xe! "
Phúc An ái ngại nhìn Mộc Hân, gương mặt cô đượm buồn rõ rệt. Anh định lên tiếng nhưng cô lại nói trước:"Anh ngồi với chị ấy đi! "
Cô đưa tay lên chỉnh balô trên vai, xoay gót đi lại phía Yến Vy đang đứng. Bóng dáng nhỏ bé, đáng thương lủi thủi bước nhẹ.
"Này... Các em đã đủ hết chưa? Hai đội đủ 50 người chưa đấy? "_thầy phụ trách cầm loa hô to hỏi.
Mọi người đồng thanh trả lời:"Đã đủ rồi ạ! "
"Vậy thì lên xe đi! Tùy chọn chỗ ngồi nhé! "
Tất cả mọi người đều nhanh chóng lên xe, Mộc Hân nhìn Phúc An và Duy Hạ ngồi vào hàng ghế phía trên, chưa gì cô ấy đã tựa vào vai anh. Anh còn cẩn thận chỉnh tay ôm lấy đầu cô ấy cho đỡ mỏi. Mộc Hân trong lòng có khó chịu cũng cắn răng mà chịu, ai bảo cô sợ mà không dám nói ra.
Yến Vy luôn bảo cô ngu ngốc, có lẽ ai thấy, ai biết cũng bảo như thế thôi. Nhưng thật sự cô rất sợ, sợ mình sẽ là loại con gái ích kỷ khiến anh chán ghét. Chỉ là bạn thân thôi mà, họ cũng thân nhau từ nhỏ rồi. Cô không nên nhỏ nhen như vậy.
Mộc Hân đi ra phía sau ngồi, cách mấy hàng ghế anh và cô ấy. Cứ tưởng Yến Vy sẽ ngồi cạnh mình nào ngờ một chàng trai nhanh chóng ngồi vào ghế bên cạnh.
Hắn ta cất tiếng chào:"Bé con! Uống sữa không? "
Mộc Hân bất ngờ nhìn Gia Hào đang tươi cười với cô, ánh mắt chứa đựng sự tham muốn, cưng chiều. Không phải là một hộp, mà tận một thùng cơ.
"Anh... Anh... "
"Gia Hào! "
"Anh Hào... Ngại quá chúng ta không quen! "
"Vậy sao? Nhưng mà hằng ngày em đều uống sữa của nhà anh sản xuất! "_Gia Hào nhúng vai thản nhiên nói.
Cô hơi ái ngại khi nói chuyện với hắn, cô chỉ cười nhạt qua loa một cái, sau đó hướng mắt ra cửa sổ. Yến Vy ở sau cú đầu cô bảo:"Nè... Nhận đi! Anh họ tớ còn không mang đồ, chỉ mang sữa cho cậu thôi đấy! "
Mộc Hân ngại ngùng đỏ mặt, sao lại có người quan tâm cô như thế chứ? Giá mà Phúc An cũng có thể để ý cô như này thì thật tốt:"Cảm ơn anh Hào! "
Cô chỉ nhận một hộp, còn lại để sau dãy ghế dài của xe. Gia Hào cũng không bận tâm nhiều, chỉ châm chú ngồi nhìn cô, mặc cho cô che mặt lại né tránh.
[...]
Đến công viên giải trí, nơi này thật rộng. Nó nằm trên một hòn đảo khá lớn cách xa thành phố, mọi người được lên một con thuyền lớn để sang đảo. Đến nơi được thỏa sức chơi các loại trò chơi và ăn uống, nhưng trước hết phải dựng lều để ở.
"Mộc Hân em làm lều xong chưa? "_Phúc An đi lại hỏi han cô.
Nhờ Gia Hào giúp mà cô đã xong từ lâu rồi, hắn giúp cô xong thì biến đi đâu không biết. Cô mỉm cười trả lời Phúc An:"Dạ... Em làm xong rồi! "
"Vậy đi chơi đu quay đi nhá! "_Phúc An chỉ cái vòng quay mà ghế ngồi được cố định bằng những sợi dây xích từ từ quay lên không trung.
Cô gật đầu đồng ý, cùng anh và Duy Hạ đi lại vòng quay ấy. Có rất nhiều ghế trong một vòng quay để ngồi, gồm ghế đơn và ghế đôi. Duy Hạ kéo tay Phúc An đi lại ngồi vào ghế đôi và nói với Mộc Hân:
"Hân em chịu khó ngồi một mình nha! Chị chơi một mình sợ lắm! "
"Hân... Em chắc không sợ nhỉ? Hạ nó sợ anh phải ngồi với nó! "
Mộc Hân cứ đứng đơ ra một chỗ, chẳng biết phải như nào. Sao Phúc An lại có thể như vậy, hết lần này đến lần khác không để ý cảm nhận của cô cơ chứ? Cô ấy sợ... Cần anh che chở! Cô cũng là con gái, cũng biết sợ. Huống hồ còn là bạn gái anh, sao anh lại không để ý đến cô cơ chứ?
Cho dù cô có mạnh mẽ, có nhẫn nhục, có không sợ thì ít ra anh cũng phải để tâm đến cô một cái chứ. Anh ít ra cũng phải che chở cho cô để cô không cảm thấy mình dư thừa. Vì cái gì luôn để cho cô đối diện mọi thứ một mình sau bạn thân như thế.
Lúc nào cũng chỉ là cô ấy, cô ấy sợ thì anh bảo vệ. Cô ấy cần thì anh có mặt. Còn cô, sao nhiều khi chẳng giống như bạn gái anh chút nào vậy? Cô ấy cũng phải biết điều một chút chứ? Cứ bám lấy người yêu của người khác là như nào? Bạn thân cô không trách, nhưng giống như cô ấy muốn cướp anh từ cô.
Mộc Hân xoay người, tim cô quặng nhói, cô cảm thấy xấu hổ không muốn chơi nữa. Đi chơi ba người mà anh chỉ cần bạn thân thôi, chứ chẳng cần cô. Vậy đã quan tâm bạn thân thế rủ cô làm gì thêm chướng.
"Ơ... "_Mộc Hân bất ngờ bị kéo ngược lại, cô mở to mắt nhìn Gia Hào kéo mình ngồi vào ghế đôi sau anh và cô ấy. Hắn còn cẩn thận thắt dây an toàn lại cho cô.
Phúc An nhìn thấy một màn đó thì tức tối vô cùng, khó chịu muốn tháo dây an toàn ra kéo cô đứng dậy. Nhưng Duy Hạ cản lại:"Nè...cậu đi đâu? Sắp chơi rồi! "
Mộc Hân cắn môi nhìn Phúc An, ánh mắt anh hung dữ không nhìn cô mà nhìn Gia Hào đầy tức giận. Anh đang ghen sao? Vậy sao lúc bình thường anh không phải ứng như vậy đi? Sao không muốn cởi dây an toàn để chủ động ngồi với cô đi.
Mộc Hân lúc này mới chợt nghĩ, Phúc An anh thật sự yêu cô không? Thật sự sợ mất cô hay không? Hay chỉ sợ ai đó cướp đi một thứ đồ dự bị mà mình chưa muốn mất thôi? Sợ bị người ta nói mình là kẻ thua cuộc, vì cô biết anh từ trước đến giờ chưa thua ai cái gì cả. Anh xem cô bạn gái, hay một thứ có giá trị, mà rõ là dị bị sau bạn thân?
Suốt vòng quay 3 phút anh luôn quay lại nhìn cô và Gia Hào, bàn tay cô bị Gia Hào cầm chặt lúc nào cũng không biết. Phúc An nổi máu giận lên cực điểm, đáng chết. Cái tên khốn khiếp này từ đâu mà xuất hiện chứ? Bình thường chẳng thấy có mặt ở trường, hay trong đội bóng là mấy. Bây giờ lại bến mãn đến gần Mộc Hân của anh, chán sống à?
Ngược lại với anh, Gia Hào rất thản nhiên vui vẻ nắm tay cô mà chơi. Dù cho với hắn, đây là trò trẻ con nhàm chán.
#còn
Bình luận facebook