• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (4 Viewers)

  • Chương 636-640

Chương 636 Quan đường chủ bá đạo

Những người bọn họ đều là cao tầng trong Quan Trung Hình Đường, cũng biết một ít chuyện liên quan tới Tiểu Phàm Thiên. Nhưng bọn họ căn bản không ảo tưởng bản thân có thể tiến vào trong đó.

Quan Trung Hình Đường có chìa khóa dư ra, nhưng đó là giữ lại cho ba vị tông sư võ đạo.

Nếu như là những đại phái nội tình truyền thừa thâm hậu ngược lại có thể giao chìa khóa cho một vài võ giả thế hệ trẻ tuổi, cho bọn họ tiến vào tìm kiếm cơ duyên của bản thân. Nhưng rõ ràng Quan Trung Hình Đường còn chưa xa xỉ tới mức độ đó.

Một lúc lâu sau, ba vị đầu lĩnh Tập Hình Ti đồng loạt bước vào trong đại đường. Lần này tam thủ lĩnh Tư Minh không đi sau Quan Tư Vũ mà cùng hai vị thủ lĩnh khác cùng tiến vào.

Đây là lần đầu tiên Sở Hưu được gặp đại thủ lĩnh Tập Hình Ti, An Lưu Niên.

An Lưu Niên là một người trung niên cao lớn gầy gò, làn da trắng trẻo. Màu trắng đó là trắng bệnh nhợt nhạt, hốc mắt hãm sâu mang theo chút âm trầm.

Thân thể hắn bao phủ trong áo choàng màu đen, sau lưng cõng năm thanh trường kiếm nhưng đều dùng vỏ kiếm bình thường che phủ, không nhìn ra nội tình.

An Lưu Niên vẫn luôn kín tiếng giấu tài, kín tiếng tới mức bên ngoài rất ít người nghe nói tới tên của hắn. Thậm chí trong Quan Trung Hình Đường cũng có nhiều người không biết hắn.

Ngay cả trong Tập Hình Ti, người phụ trách đại đa số sự vụ là nhị thủ lĩnh Phương Sát cùng tam thủ lĩnh Tư Minh. Vị đại thủ lĩnh là hắn thường xuyên như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ai biết rốt cuộc hắn đang làm gì.

Trước đó Sở Hưu không biết gì về An Lưu Niên. Có điều y đã nghe được thông tin về An Lưu Niên ở chỗ Mai Khinh Liên.

Chẳng trách với thực lực hiện tại Quan Tư Vũ vẫn không thể khiến Tập Hình Ti hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của mình. Thật sự là bối phận của An Lưu Niên quá lớn, theo lý mà nói hắn thậm chí còn hơn Quan Tư Vũ một thế hệ.

Ngày trước khi Sở Cuồng Ca còn sống, An Lưu Niên cùng Sở Cuồng Ca là đồng liêu, hai bên còn từng tranh đoạt vị trí đường chủ Quan Trung Hình Đường.

Có điều khi đó ưu thế của Sở Cuồng Ca thật sự quá rõ ràng, chỉ cần không phải người mù ai cũng biết chức đường chủ này nên giao cho ai. Cho nên dù An Lưu Niên có muốn tranh cũng chẳng tranh nổi, cuối cùng hắn chủ động từ bỏ vị trí này.

Sau này Sở Cuồng Ca bất hạnh bỏ mình, theo lý mà nói vị trí này nên tới phiên An Lưu Niên.

Thế nhưng Sở Cuồng Ca cho rằng tính cách An Lưu Niên quá mức cực đoan âm trầm, làm việc dễ theo hướng cực đoan. Bảo hắn làm đại thủ lĩnh Tập Hình Ti thì được, bảo hắn chưởng quản toàn bộ Quan Trung Hình Đường e là không ổn, cho nên Sở Cuồng Ca giao vị trí này cho Quan Tư Vũ.

Lúc đầu An Lưu Niên không phục Quan Tư Vũ, không chịu phối hợp. Dù sao khi đó Quan Tư Vũ rõ ràng chỉ là hậu bối của hắn, bước vào cảnh giới tông sư võ đạo cũng muộn hơn hắn, dựa vào đâu mà đòi bắt hắn cúi đầu xưng thần?

Có điều sau này Quan Tư Vũ thể hiện thực lực bản thân, đồng thời còn dẫn dắt Quan Trung Hình Đường tới địa vị như hiện tại. Uy danh của Quan Tư Vũ trong Quan Trung Hình Đường càng lúc càng lớn, An Lưu Niên có không phục cũng chẳng được.

Có điều mặc dù An Lưu Niên không còn tâm tư tranh đoạt vị trí đường chủ với Quan Tư Vũ nữa, nhưng một mẫu ba phần đất Tập Hình Ti này vẫn là của hắn.

Chỉ cần An Lưu Niên còn sống một ngày, Tập Hình Ti nhất định phải nằm dưới sự khống chế của hắn. Hắn có thẻ mặc kệ mọi việc nhưng Quan Tư Vũ cũng đừng hòng động vào Tập Hình Ti.

Sở Hưu nheo mắt nhìn An Lưu Niên, trong lòng thầm nghĩ, Quan Tư Vũ vẫn tương đối lo nghĩ cho đại cục, sợ gây nên tổn thất cho Quan Trung Hình Đường nên không chọn đấu đá đến cùng với An Lưu Niên.

Chẳng qua đó là Quan Tư Vũ, nếu đổi lại thành Sở Hưu, y không cách nào chịu đựng được chuyện dưới trướng mình còn có cao thủ cường giả không chịu nghe theo mệnh lệnh bản thân.

Muốn dẹp giặc ngoài trước phải yên thù trong. Ngay cả nắm đấm của mình còn không chặt lấy gì đấu với người ngoài?

Sau khi mọi người đến đông đủ, một lúc sau Quan Tư Vũ cũng dẫn theo Mai Khinh Liên đi đến.

Theo lý mà nói đây là nghị sự nội bộ của Quan Trung Hình Đường. Mai Khinh Liên mặc dù là phu nhân của Quan Tư Vũ nhưng nàng vẫn chỉ là người ngoài, xuất hiện ở nơi này thời điểm này là không phù hợp.

Có điều đám người Tiêu Tập lại như không thấy gì, cũng không nói gì.

Quan Tư Vũ làm chuyện tương tự đã chẳng phải lần đầu, bọn họ cũng đã quen. Lúc này mở miệng chỉ có thể đắc tội Quan Tư Vũ. bọn họ còn chưa ngu ngốc tới mức lắm mồm như vậy.

Chẳng qua lúc này An Lưu Niên lại dùng giọng hơi khàn khàn nói: “Quan Tư Vũ, Hình Đường nghị sự, ngươi mang một ả đàn bà vào đây làm gì? Làm đường chủ mấy năm, được người ta khen tặng tới quen tai, bắt đầu hống hách quên mất mình họ gì rồi à?”

Đám người ở đây trong lòng rét run, bầu không khí đã đầy mùi thuốc súng.

Những năm gần đây Quan Tư Vũ và An Lưu Niên rất ít khi chạm mắt, chính là vì chỉ cần bọn họ gặp mặt sẽ rất dễ xảy ra tình huống như hiện tại.

Quan Tư Vũ rất biết cách ẩn nhẫn, chịu suy nghĩ vì đại cục. Nhưng An Lưu Niên lại không cam lòng để Quan Tư Vũ trở thành đường chủ, cho nên bao lâu nay hắn chưa từng gọi Quan Tư Vũ là đường chủ đại nhân.

Kéo Mai Khinh Liên ngồi xuống, Quan Tư Vũ lạnh lùng nói: “Hình Đường nghị sự thì đã sao? Quy củ của Hình Đường đâu có quy định nào không cho phép nữ nhân tham gia. Nếu quy củ thật sự không cho phép thì ta sẽ sửa lại quy củ. Giờ, ta mới là đường chủ!”

Sở Hưu kinh ngạc nhìn Quan Tư Vũ. Quan đường chủ rất ít khi tỏ ra bá đạo như vậy. Chẳng lẽ lần này có nữ nhân của mình ở bên cạnh nên mới cứng rắn như vậy?

Đương nhiên Quan Tư Vũ cũng có tư cách cứng rắn. Chuyện khác không nói, tối thiểu lần trước Quan Tư Vũ giao chiến với Hạ Hầu Trấn, Thần Thông Cửu Biến trực tiếp áp đảo Hạ Hầu Trấn. Từ chuyện này có thể nhìn ra tu vi của Quan Tư Vũ tuyệt đối không đơn giản.

Mặc dù hắn còn chưa đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất trong cảnh giới Võ Đạo Chân Đan.

An Lưu Niên hừ lạnh tiếng nói: “Hôm nay ngươi gọi mọi người tới rốt cuộc có chuyện gì?”

Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Đương nhiên là muốn bàn bạc xem ai có thể tiến vào Tiểu Phàm Thiên.”

An Lưu Niên nghe vậy cau mày nói: “Loại chuyện như vậy cần gì bàn bạc? Đười trước của Quan Trung Hình Đường ta lưu lại ba cái chìa khóa, vừa vặn ba người chúng ta mỗi người một cái.”

Quan Tư Vũ nói “Ta biết chỉ có ba chiếc. Có điều ta không định để cả ba chúng ta đều tiến vào mà cần một người lưu lại thủ hộ Quan Trung Hình Đường.

Tiểu Phàm Thiên ba mươi năm mới mở ra một lần. Lần trước khi mới mở Quan Trung Hình Đường chỉ có một chiếc chìa khóa. Lúc đó Sở Cuồng Ca đại nhân còn trẻ tuổi được tiến vào, Quan Trung Hình Đường do lão đường chủ trấn thủ.

Giờ mặc dù Quan Trung Hình Đường chúng ta không gặp cảnh hỗn loạn bốn bề đều là địch như lúc trước. Có điều để an toàn vẫn cần một người ở lại trấn thủ.”

Nghe xong lời này cả An Lưu Niên và Phương Sát đều biến sắc.

Quan Tư Vũ là đường chủ, chắc chắn hắn sẽ đi rồi, cho nên giữa An Lưu Niên và Phương Sát sẽ có một người không được di.

Nhưng Tiểu Phàm Thiên ba mươi năm mới mở một lần, đây có thể là cơ hội duy nhất của bọn họ.

Ba mươi năm trước, Phương Sát vẫn là võ giả thế hệ trẻ tuổi, không có tư

cách tiến vào. An Lưu Niên khi đó cũng không phải tông sư võ đạo, hơn nữa còn không bằng Sở Cuồng Ca, cho nên cũng không có tư cách.

Lần này nếu không tiến vào Tiểu Phàm Thiên, vậy ba mươi năm sau An Lưu Niên và Phương Sát đều không còn trong thời tráng niên nữa. Cho dù lúc đó có tiến vào nhận được cơ duyên bảo vật gì, hiệu quả cũng kém đi nhiều.
Chương 637 Quan Tư Vũ, ngươi thay đổi rồi! 1

Theo lời của Quan Tư Vũ vừa ra khỏi miệng, bầu không khí trong phòng nghị sự bỗng trở nên quái dị.

An Lưu Niên lạnh lùng nói: “Quan Tư Vũ, vậy ngươi định để ai lưu lại trấn thủ, để ai đi?”

Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Để Phương Sát lưu lại trấn thủ, hắn là nhị thủ lĩnh Tập Hình Ti, mọi người cũng phối hợp trong thời gian dài như vậy, địa vị thực lực đều đủ, vừa vặn phù hợp lưu lại trấn thủ ở Hình Đường.

Người đi thêm vào Sở Hưu. Lần này Tiểu Phàm Thiên mở ra, các đại phái chắc chắn chú trọng mang thêm đệ tử thế hệ trẻ tuổi tiến vào.

Sở Hưu hôm nay đứng hạng tư trên Long Hổ Bảng, nếu Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh, Minh Vương - Tông Huyền, Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu đi, Sở Hưu lại không đi, vậy người trong giang hồ sẽ nghĩ sao về Quan Trung Hình Đường ta? Chẳng phải cho thấy Quan Trung Hình Đường ta không coi trọng đệ tử trẻ tuổi à?”

Nghe xong lời này, sắc mặt Phương Sát đã đen kịt.

Chỉ lo coi trọng đệ tử thế hệ trẻ, vậy người có thâm niên trong Quan Trung Hình Đường như mình lại không cần coi trọng?

Phương Sát bèn hừ lạnh nói: “Đường chủ, ta không phục!”

Hắn không phải An Lưu Niên có thể gọi thẳng tên Quan Tư Vũ. Phương Sát mới bước vào tông sư võ đạo không được bao năm, thực lực đương nhiên không bằng Quan Tư Vũ, cho nên không dám làm càn như vậy.

Phương Sát tức giận nói: “Tiểu Phàm Thiên ba mươi năm mới mở ra một lần, chính vì Sở Hưu còn trẻ cho nên hắn còn có thời gian. Nhưng nếu ta bỏ qua lần này, lần sau ta đã chẳng còn trong tuổi tráng niên nữa rồi, cho dù có nhận được cơ duyên thì cũng ích lợi gì?

Đúng là cảnh giới Chân Đan có ba trăm năm tuổi thọ nhưng mấy ai thật sự sống được tới ba trăm tuổi? Ta tới lục tuần mới bước vào cảnh giới Chân Đan, tuổi tác đã không nhỏ, có thể duy trì thời gian tráng niên đỉnh phong này bao nhiêu năm? Đời này có mấy cái ba mươi năm mà chờ đợi?”

Phương Sát nói lời này hết sức ủy khuất, trên mà thực tế cũng đúng như lời hắn nói.

Theo lý mà nói tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan có thể sống ba trăm năm, nhưng đó chỉ là lý luận, ngươi có bảo đảm cả đời mình không giao thủ với bất cứ ai, không để lại bất cứ thương tích ngầm nào không?

Cho nên thực ra không mấy tông sư võ đạo sống được tới ba trăm tuổi.

Còn khi Phương Sát bước vào cảnh giới Chân Đan mặc dù không tính quá già nhưng cũng chẳng còn trẻ tuổi nữa. Thời gian tráng niên đỉnh phong chắn chỉ duy trì từ hiện tại tới khi hắn chừng trăm tuổi, tổng cộng khoảng vài chục năm. Sau khi hơn trăm tuổi lực lượng khí huyết của hắn sẽ không tiếp tục

tăng trưởng. Khi đó cho dù hắn thật sự nhận được cơ duyên bảo vật gì, tác dụng của nó đối với hắn cũng chỉ có hạn.

Sở Hưu ở bên cạnh cười ha hả nói: “Phương thủ lĩnh, không phải Sở Hưu ta muốn tranh cái gì mà là lời này của ngươi thật là thú vị. Các ngươi không đợi được thì ta đợi được chắc?

Trước mắt ta đại biểu cho Quan Trung Hình Đường tranh phong cùng tuấn kiệt trẻ tuổi như Trương Thừa Trinh Tông Huyền. Lần này ta không đi vậy ta sẽ chậm hơn họ một bước, tương lai có lẽ ta sẽ chậm hơn bọn họ một bước dài!

Không phải Sở Hưu ta nói chuyện khó nghe. Chỉ với địa vị của ta hôm nay trong thế hệ trẻ giang hồ, nếu ta chạy tới các thế lực đứng đầu giang hồ khác, bọn họ thà tước đoạt cơ hội tiến vào của con trai ruột cũng sẽ để ta tiến vào.”

Phương Sát cười lạnh nói: “Kẻ hậu sinh nói chuyện đúng là cuồng vọng! Có bản lĩnh thì ngươi đi đi, giao hết những thứ Quan Trung Hình Đường cho ngươi ra. Ta muốn xem xem rốt cuộc bọn họ có tin tưởng ngươi không? Một kẻ không chút tiết tháo làm nô cho ba họ, cho dù thiên phú có tốt cũng chẳng ai thu lưu!”

Phương Sát cũng là kẻ lão luyện đương nhiên sẽ không vì một câu của Sở Hưu mà chịu thua.

Thiên phú của Sở Hưu quả thật hiếm có trên giang hồ, Quan Trung Hình Đường cũng nhờ Sở Hưu mà gây dựng được danh tiếng vang dội.

Nhưng tương tự, nếu giờ Sở Hưu rời khỏi Quan Trung Hình Đường, bên ngoài thật sự không mấy tông môn dám thu lưu Sở Hưu.

Trước đó Sở Hưu gia nhập Thanh Long Hội, sau đó không hiểu sao lại phản bội Thanh Long Hội gia nhập Quan Trung Hình Đường. Thế nên nếu giờ Sở Hưu lại phản bội Quan Trung Hình Đường gia nhập thế lực khác, vậy chẳng phải làm nô ba họ à?

Một lần hai lần còn được, không thể liên tục. Đến lúc đó sẽ không ít người nghi ngờ mức độ trung thành của Sở Hưu. Mọi thế lực đều lo lắng bọn họ thu lưu bồi dưỡng Sở Hưu, tương lai liệu Sở Hưu có phản bội bọn họ không? Như vậy chẳng phải bọn họ lấy giỏ trúc múc nước, uổng công dã tràng ư?

Sở Hưu nheo mắt nhìn Phương Sát, lạnh lùng nói: “Ngươi nói ai làm nô ba họ?”

Trước đây không lâu do chuyện An Bá Thông, Phương Sát và Sở Hưu đã từng giao thủ một chiêu, đối phương cũng dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, khi đó về mặt sức mạnh Sở Hưu còn hơi kém hơn Phương Sát một chút.

Có điều sau khi bị Nhiếp Nhân Long truy sát, trong tuyệt cảnh đó mặc dù cảnh giới Sở Hưu không đột phá quá lớn nhưng y có thể cảm nhận được thực lực bản thân đã tăng cường thêm một chút.

Hơn nữa liên tục đối địch chính viện với tông sư võ đạo, trong đó một đối thủ còn là Nhiếp Nhân Long có tên trên Phong Vân Bảng, lần này đối mặt với tông sư võ đạo ngưng tụ Chân Đan, tâm cảnh Sở Hưu cũng xảy ra chút biến hóa. Những tông sư võ đạo này có vẻ chẳng phải cao tới mức không chạm vào được!

Chứng kiến mùi khói lửa giữa đôi bên càng lúc càng dày, Mai Khinh Liên lại đột nhiên mở miệng: “Vốn dĩ đây là chuyện nội bộ của Quan Trung Hình Đường, ta chỉ là một nữ lưu không tiện xen vào. Có điều đứng theo góc độ người ngoài, ta vẫn có vài lời muốn nói.”

Có điều đúng lúc này An Lưu Niên lại lạnh lùng nói: “Nếu không tiện xen vào thì đừng có xen vào! Ngươi đã biết ngươi là người ngoài vậy còn lắm lời làm gì?”

Quan Tư Vũ nhìn An Lưu Niên, lạnh lùng nói: “Phu nhân, ngươi nói, tất cả mọi người nghe.”

An Lưu Niên nhìn Quan Tư Vũ quát khẽ: “Quan Tư Vũ! Ngươi điên rồi à, ngươi biết rốt cuộc ngươi đang làm gì không? Chuyện lớn như vậy mà ngươi để một nữ nhân đứng nêu ý kiến à?”

Lúc này An Lưu Niên đã thật sự phẫn nộ.

Thật ra Phương Sát không phải người của hắn nhưng cũng không phải người của Quan Tư Vũ. Chẳng qua hai người đều không muốn hoàn toàn thần phục Quan Tư Vũ mà thôi, cho nên giờ Phương Sát không được đi, Quan Tư Vũ lại không nhắm vào mình, An Lưu Niên có thể không mở miệng.

Nhưng giờ An Lưu Niên lại phát hiện Quan Tư Vũ thật sự thay đổi.

Mấy năm gần đây An Lưu Niên không thật sự thần phục Quan Tư Vũ, có điều hắn cũng coi như chịu phục.

Khi vừa tiếp quản Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ thật sự thiết diện vô tư, vì luật pháp Hình Đường thậm chí hắn phế bỏ cả đệ tử chân truyền của mình. Chuyện này cũng khiến đông đảo võ giả trong Quan Trung Hình Đường thấy được thái độ của Quan Tư Vũ. Bầu không khí trong Quan Trung Hình Đường cũng lập tức nghiêm chỉnh, không ai dám vi phạm kỷ cương pháp luật nữa.

Tới đệ tử chân truyền của mình Quan Tư Vũ còn nặng tay như vậy, bọn họ có là gì?
Chương 638 Quan Tư Vũ, ngươi thay đổi rồi! 2

Hơn nữa sau này Quan Tư Vũ còn tung hoành các nơi khiến ba nước thừa nhận địa vị của Quan Trung Hình Đường, đồng thời dẫn dắt Hình Đường phát triển tới địa vị chưa từng có như bây giờ. Mặc dù An Lưu Niên không thần phục Quan Tư Vũ nhưng hắn thật sự chịu phục. Tối thiểu nếu đổi lại hắn làm đường chủ, An Lưu Niên tự thấy bản thân không làm được như Quan Tư Vũ.

Cho nên mấy năm gần đây An Lưu Niên vẫn luôn ẩn nhẫn kín tiếng, thậm chí chỉ quản lý đại khái Tập Hình Ti. mặc dù hắn không thần phục nhưng cũng không gây ra phiền toái gì cho Quan Tư Vũ. Thậm chí khi thấy Quan Tư Vũ sắp xếp tâm phúc Tư Minh vào Tập Hình Ti làm tam thủ lĩnh, hắn cũng mặc kệ. Đây cũng là một loại thái độ của An Lưu Niên.

Dù sao hắn cũng là người của Quan Trung Hình Đường, cũng do Quan Trung Hình Đường bồi dưỡng ra. Cho nên Quan Trung Hình Đường có ngày lớn mạnh, hắn cũng vui vẻ chứng kiến.

Thế nhưng không biết từ khi nào Quan Tư Vũ bắt đầu thay đổi, không còn nóng lòng khuếch trương Quan Trung Hình Đường như trước, ngược lại vội vàng co lại tự bảo vệ mình. Đồng thời Quan Tư Vũ còn sắp xếp thế lực bản thân vào các nơi, Thiết Diện Phán Quan năm đó giờ đã có tư tâm.

Phần phần chuyện này rốt cuộc bắt đầu từ lúc này, chính từ khi nữ nhân không rõ lai lịch kia xuất hiện bên cạnh Quan Tư Vũ.

Mai Khinh Liên ánh mắt ai oán, nàng làm một điệu bộ nhẹ nhàng thanh thoát nói: “Nô gia chỉ không nhẫn tâm nhìn Quan Trung Hình Đường vì chút chuyện nhỏ này mà sa vào nội đấu nên muốn nói vài lời công bằng mà thôi.

Nếu đại thủ lĩnh không thích, vậy nô gia sẽ không nói, đừng làm ảnh hưởng tới hòa khí.”

Không biết vì sao chứng kiến bộ dáng này của Mai Khinh Liên, An Lưu Niên lại giận mà không chỗ nào phát tiết. Bực tức trong lòng dâng lên, không ngờ hắn lại trực tiếp vỗ bàn một cái, chỉ thẳng vào Mai Khinh Liên quát lớn: “Con yêu nữ kia, ngươi còn dám ngồi đây khích bác ly gián nữa à? Ngươi có tư cách nói năng gì ở đây sao?”

Sở Hưu nhíu mày, trạng thái hiện tại của An Lưu Niên rõ ràng không đúng.

An Lưu Niên này nhìn bộ dáng là loại người ẩn giấu tâm tư, tỉnh táo âm trầm.

Thế nhưng giờ trước mắt bao người như vậy hắn lại không khống chế được tâm tình bản thân, chuyện này rõ ràng không đúng. Nếu nói trong này không có Mai Khinh Liên động tay động chân, Sở Hưu cũng chẳng tin nổi.

Có điều chuyện càng kỳ dị là cả ba vị tông sư võ đạo đều không phát giác Mai Khinh Liên ra tay thế nào, Sở Hưu cũng không phát hiện.

Giờ tinh thần lực của y đã khôi phục có thể vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn thử. Có điều sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật trong trường hợp này, Sở Hưu không chỉ hại Mai Khinh Liên, còn hại chính mình.

Bên kia Quan Tư Vũ thấy cảnh này, quanh người hắn khí thế đã ngưng tụ tới cực hạn, bản thân như hóa thành một vòng xoáy hố đen. Thiên địa nguyên khí vô tận bị hút vào trong đó, như tạo thành một thâm uyên kinh khủng vô biên vô tận.

Mọi người ở đây đều vô cùng kinh hãi, bọn họ đều từng chứng kiến Quan Tư Vũ xuất thủ. Cho dù lần trước vì chuyện của Sở Hưu mà Hạ Hầu Trấn đánh tới cửa, Quan Tư Vũ cũng không để lộ khí thế kinh khủng tới vậy!

Gương mặt An Lưu Niên cũng lộ vẻ kinh hãi.

Đã lâu rồi hắn chưa thấy Quan Tư Vũ xuất thủ, cho dù lần trước Quan Tư Vũ giao chiến với Hạ Hầu Trấn, An Lưu Niên cũng không tới xem.

Mãi tới lúc này cảm nhận được khí thế của Quan Tư Vũ, An Lưu Niên mới biết rốt cuộc Quan Tư Vũ đã cường đại tới mức nào.

Xét theo thời gian đột phá tông sư võ đạo, An Lưu Niên sớm hơn Quan Tư Vũ mười mấy năm, nhưng giờ xem ra thực lực Quan Tư Vũ đã sớm vượt xa hắn.

Đại bộ phận người trong giang hồ đều cho rằng thực lực Quan Tư Vũ không xứng với thứ hạng của hắn trên Phong Vân Bảng, cho là hắn không có tư cách đứng trong mười hạng đầu Phong Vân Bảng, không thể so sánh với những cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Chuyện này không chỉ người trong giang hồ cho rằng như vậy, những người trong Quan Trung Hình Đường như An Lưu Niên cũng nghĩ vậy. Tất cả đều nghĩ Quan Tư Vũ có thể có thứ hạng như vậy hoàn toàn là nhờ Sở Cuồng Ca ban cho.

Thế nhưng giờ An Lưu Niên mới biết, Quan Tư Vũ có xứng với thứ hạng của mình không tạm không bàn, chí ít Quan Tư Vũ không yếu như tưởng tượng của hắn!

Khí thế quanh người Quan Tư Vũ đã ngưng tụ tới mức kinh khủng, phảng phất như một khí thế này phóng thích toàn bộ tổng bộ Hình Đường sẽ bị hủy diệt.

An Lưu Niên trừng mắt với Quan Tư Vũ, vừa khó nhọc chống cự khí thế của Quan Tư Vũ vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Thần Thông Cửu Biến, Thôn Thiên!

Căn nguyên một thức này bắt nguồn từ Phệ Thiên Lão Ma mà ta giết chết năm xưa, đoạt lấy bản thiếu của Thôn Thiên Ma Điển trong tay hắn. Giờ ngươi lại dùng nó đối phó ta?”

Quan Tư Vũ mặt không đổi sắc nói: “Bản thiếu của Thôn Thiên Ma Điển vẫn trong võ khố, giờ chỉ là Thần Thông Cửu Biến của riêng ta!

An Lưu Niên, mấy năm gần đây ngươi có làm gì ta cũng tha thứ cho ngươi, vì ngươi là người có thâm niên nhất Quan Trung Hình Đường ta, là chiến hữu đồng liêu sát cánh bên cạnh Sở Cuồng Ca đại nhân năm xưa, là công thần gây dựng bao công lao cho Quan Trung Hình Đường ta!

Nhưng có chuyện ngươi không nên quên. Giờ ta mới là đường chủ Quan Trung Hình Đường!

Câu nói này ta đã nói một lần, giờ là lần thứ hai, hôm nay ta không muốn nói thêm lần thứ ba!”

Nói xong lời này, Quan Tư Vũ mới thu hồi khí thế bản thân, khiến mọi người xung quanh thở phào một hơi.

Lúc này Quan Tư Vũ lại thản nhiên nói: “Phu nhân, có lời gì ngươi cứ việc nói, giờ không ai dám ngắt lời ngươi nữa.”

Mai Khinh Liên đứng đậy nói: “Vậy nô gian xin được nói. Chìa khóa chỉ có ba cái, không cân nhắc tới địa vị các thứ, chỉ xét riêng công lao Sở đại nhân cũng có tư cách tham gia.

Phương thủ lĩnh, thứ cho ta nói thẳng. Mấy năm qua Phương thủ lĩnh có dẫn dắt Tập Hình Ti lập được đại công gì không? Đáp án là không!

Tất cả chuyện nhỏ do tam thủ lĩnh Tư Minh làm, chuyện lớn hoặc do An Lưu Niên đại nhân xuất thủ, hoặc do lão gia xuất thủ. Trong đó người rảnh rỗi nhất chính là Phương Sát Phương đại nhân ngươi.

Ngược lại, Sở Hưu từ khi gia nhập Quan Trung Hình Đường tới nay đã nhiều lần lập được đại công cho Quan Trung Hình Đường, kiếm được thanh danh và lợi ích cho Hình Đường. Không nói lúc trước, chỉ nói hiện tại, e là công lao của Phương đại nhân còn không cao bằng Sở Hưu đúng không?”

Phương Sát rất muốn phản bác, có điều chuyện này rõ ràng tất cả mọi người đều chứng kiến, thời gian vừa qua công lao hắn lập được quả thật không bằng Sở Hưu.

Nhưng vấn đề là Phương Sát là nhị thủ lĩnh Tập Hình Ti, đã là tông sư võ đạo, bản thân đã ngồi trên vị trí đứng đầu.

Bên trên là An Lưu Niên thực lực thâm niên đều mạnh hơn hắn, nhìn xuống là Tư Minh tâm phúc của Quan Tư Vũ. Cho nên nếu xuất hiện vấn đề gì, khó quá và đơn giản quá đều có người làm, đương nhiên hắn không vội vàng xông tới nhận việc.

Mai Khinh Liên tiếp tục nói: “Lại tạm thời bỏ qua vấn đề công lao. Ba chiếc chìa khóa vào Tiểu Phàm Thiên đều có lai lịch.

Trong đó một là truyền thừa các đời của Quan Trung Hình Đường, nhưng còn hai là do đường chủ đời trước Sở Cuồng Ca đại nhân tìm được.

Cho nên nếu xét nghiêm chỉnh là hai chiếc chìa khóa này phân phối ra sao có nên tới hỏi con trai duy nhất của Sở Cuồng Ca đại nhân, Sở Nguyên Thăng?”
Chương 639 Không tưởng tượng nổi

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phương Sát lập tức đen kịt, nói thế thì trực tiếp giao thẳng chìa khóa cho Sở Hưu đi, còn cần bàn bạc gì nữa?

Ai mà chẳng biết lúc trước Sở Hưu gia nhập Quan Trung Hình Đường là do Sở Nguyên Thăng!

Cho nên nếu để Sở Nguyên Thăng phân phối chìa khóa, chắc chắn có một chiếc giao cho Sở Hưu.

Hơn nữa đáng ghê tởm nhất là Phương Sát lại không thể phản bác, vì địa vị của Sở Nguyên Thăng trong Quan Trung Hình Đường hết sức đặc thù.

Mặc dù hắn không có bất cứ thực quyền gì nhưng hắn là dòng dõi duy nhất của Sở Cuồng Ca. Bản thân Phương Sát gặp Sở Nguyên Thăng cũng phải đối đãi khách khí, ngay cả An Lưu Niên cũng không thể không nể mặt.

Chứng kiến Mai Khinh Liên khiến Phương Sát không còn lời nào để nói, Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Sự tình quyết định như vậy, lần này tới Tiểu Phàm Thiên do ta, An Lưu Niên cùng Sở Hưu đi.

Phương Sát, ngươi không cần thấy ủy khuất. Chẳng phải ngươi lo lắng lần sau khi Tiểu Phàm Thiên khai mở ngươi không còn tráng niên ư? Trong võ khó có một giọt chất lỏng do Vạn Tái Không Thanh lưu lại. Ngươi ăn nó vào có thể tăng cường mười đến hai mươi năm tuổi thọ.

Trước kia ngươi tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền bị phản phệ một lần khiến cho nội phủ lưu lại thương tích ngầm. Một giọt Vạn Tái Không thanh này cũng có thể giúp ngươi chữa trị thương tích ngầm này.”

Nghe Quan Tư Vũ nói vậy ánh mắt Phương Sát vẫn lộ vẻ không cam lòng.

Đúng là hắn rất muốn giọt chất lỏng Vạn Tái Không Thanh trong võ khó, chẳng qua Phương Sát tích lũy công huân thêm một thời gian nữa cũng đổi được.

Nhưng trong Tiểu Phàm Thiên lại là vô số may mắn và cơ duyên, nếu hắn nhận được thứ còn quý giá hơn chất lỏng Vạn Tái Không Thanh thì sao?

Phương Sát trực tiếp đứng dậy lạnh lùng nói: “Đường chủ, ta vẫn không phục!

Qua bao năm như vậy ta đã lập vô số công lao cho Quan Trung Hình Đường. Nếu là chuyện khác ta có thể tặng cho một tiểu bối như hắn, nhưng danh ngạch tiến vào Tiểu Phàm Thiên ta sẽ không nhường!

Nếu cả một tông sư võ đạo như ta còn không có tư cách tiến vào, một tiểu bối như Sở Hưu dựa vào cái gì? Hay nên nói Phương Sát ta phấn đấu cả đời cho Quan Trung Hình Đường không bằng công lao một tên tiểu bối kiếm được trong thời gian vừa rồi?”

Quan Tư Vũ nhíu mày, có vẻ hắn cũng không ngờ Phương Sát lại cố chấp tới mức này. Rõ ràng hắn đã thể hiện thái độ nhưng đối phương vẫn nhất quyết muốn đi.

Ngay lúc Quan Tư Vũ còn định nói gì, Sở Hưu lại đột nhiên mở miệng: “Phương thủ lĩnh, ngươi luôn miệng tông sư võ đạo, ý ngươi là chỉ cần tới tông sư võ đạo là có tư cách tiến vào?

Vậy tốt, hôm nay chúng ta không đề cập tới thân phận, không nhắc tới quyền thế hay công lao, chỉ nói riêng thực lực. Ngươi với ta đánh một trận, nếu ta thắng cơ hội này là của ta. Ngươi có dám ứng chiến không?”

Đám người Tiêu Tập xung quanh lập tức giật mình, Sở Hưu này còn dám khiêu chiến cả tông sư võ đạo?

Mặc dù bọn họ biết Sở Hưu đã từng giết chết một tông sư võ đạo, có điều người kia chỉ là tán tu, thực lực có hạn, làm sao so sánh được với nhị thủ lĩnh Tập Hình Ti Phương Sát?

Mai Khinh Liên cũng kinh ngạc nhìn Sở Hưu, tên này tâm địa bành trướng như vậy từ lúc nào?

Thật ra nếu Sở Hưu không mở miệng, Mai Khinh Liên đã thuyết phục được Quan Tư Vũ đổi Phương Sát thành Sở Hưu. Bất luận kết quả cuối cùng ra sao chìa khóa này đều là của Sở Hưu. Giờ Sở Hưu lại chủ động lên tiếng như vậy, vạn nhất thua sẽ thành khéo quá hóa vụng.

Sở Hưu nheo mắt nhìn Phương Sát, Mai Khinh Liên nghĩ không sai, tâm địa hắn thật sự bành trướng, cũng muốn phát tiết cơn giận lúc bị Tụ Nghĩa Trang truy sát.

Sau khi liều mạng với Nhiếp Nhân Long, Sở Hưu phát hiện tông sư võ đạo cũng chẳng phải cao tới mức không chạm vào được.

Khi Sở Hưu còn cách cảnh giới tông sư võ đạo rất xa, do thực lực kém nên y có cảm giác kính sợ với cảnh giới này.

Đó không phải hèn nhát mà là bản năng kính sợ đối với lực lượng.

Một kẻ tôm tép chẳng khác gì kiến hôi cả ngày hô hào nhân định thắng thiên, muốn nghịch thiên, đây chẳng qua chỉ là chuyện cười.

Khi ngươi có thực lực tiếp cận với trời, ngươi mới có tư cách nghịch thiên.

Còn giờ Sở Hưu đã giết tông sư võ đạo, còn từng giao thủ với tông sư võ đạo có tên trên Phong Vân Bảng như Nhiếp Nhân Long, hắn thật sự có tư cách để tâm địa bành trướng, cũng có tư cách ngồi ngang hàng với tông sư võ đạo.

Chẳng phải Phương Sát luôn miệng nói hắn là tiểu bối ư? vậy Sở Hưu sẽ cho Phương Sát thấy, cái gọi là tiểu bối hậu bối không phải xem tuổi tác thâm niên, mà phải nhìn thực lực!

Bên kia Phương Sát nghe vậy sửng sốt một hồi, sau đó lập tức cười lớn: “Đây là ngươi nói đấy nhé! Đường chủ cùng mọi người đều nghe thấy rồi đấy, là tên Sở Hưu này chủ động nói muốn giao đấu với ta, không phải ta ỷ lớn hiếp nhỏ đâu nhé!”

Quan Tư Vũ cau mày nhìn Sở Hưu: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Sở Hưu gật đầu: “Đương nhiên, tránh cho có kẻ không phục.”

Quan Tư Vũ vung tay lên nói: “Nếu thế các ngươi tranh tài đi, có điều phải nhớ đừng gây thương hại gì cho nhau.”

Phương Sát cười đắc ý nói: “Đường chủ yên tâm, ta sẽ chú ý hạ thủ.”

Sở Hưu cũng thản nhiên nói: “Ta cũng sẽ kiềm chế.”

Phương Sát là tông sư võ đạo, Sở Hưu cũng có thế lực giao đấu với tông sư võ đạo. Hai người giao thủ lực phá hoại rất lớn, cho nên trực tiếp chuyển tới diễn võ trường trong tổng đường.

Nơi này lúc bình thường là để tông sư võ đạo như Quan Trung Hình Đường tu luyện, trong đó có gia cố trận pháp phòng ngự, cho dù có tông sư võ đạo xuất thủ cũng không thể phá hỏng được.

Phương Sát nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, hắn không biết rốt cuộc tên tiểu tử này lấy đâu ra dũng khí, dám tới khiêu chiến mình.

Phải biết trước đó khi xung đột với An Bá Thông, hắn giúp An Bá Thông ra mặt, từng giao thủ một chiêu với Sở Hưu.

Mặc dù Sở Hưu chặn một quyền của Phương Sát khiến hắn hơi kinh ngạc. Có điều lúc đó về mặt sức mạnh, Sở Hưu vẫn kém hắn rất xa.

Mặc dù Phương Sát thừa nhận trong cảnh giới ngang nhau, hắn kém hơn Sở Hưu rất nhiều, nhưng giờ hai người bọn họ chênh lệch một cảnh giới lớn, còn là cảnh giới tông sư võ đạo khác biệt một trời một vực.

Chẳng qua chỉ bế quan vài tháng, chẳng lẽ tên Sở Hưu này bế quan còn đột phá gì à? Dù sao Phương Sát cũng không tin.

Có điều mặc dù trong lòng Phương Sát nghĩ vậy nhưng sau khi bắt đầu, hắn lại là người ra tay trước. Phương Sát đám ra một quyền, sát ý vô biên ngung tụ thành thực chất, sát cơ đỏ rực tụ tập lại sau lưng Phương Sát hóa thành một hư ảnh ma thần, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền toàn lực xuất thủ!

Phương Sát thân là thủ lĩnh Tập Hình Ti thân kinh bách chiến, thực lực của hắn là giết tới chứ không phải bế quan tạo thành.

Mặc dù trong lòng hắn vẫn có ý coi thường Sở Hưu nhưng khi ra tay lại không hề lưu tình, vừa xuất thủ đã dốc toàn lực.

Phương Sát đã gặp chuyện lật thuyền trong mương vô số lần, hắn sẽ không tái phạm sai lầm như vậy!

Nhìn một quyền này của Phương Sát, khóe miệng Sở Hưu lại lộ ra một ý cười, cũng theo đó đấm ra một quyền. Chỉ trong chớp mắt sát ý ngưng tụ, bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, không ngờ cũng là Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!

Mọi người ở đây đồng thời nhíu mày, Sở Hưu đang khiêu khích ư?

Sở Hưu tinh thông Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, chuyện này tất

cả mọi người đều biết. Nhưng Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền chỉ là một trong đông đảo công pháp của Sở Hưu chứ không phải tuyệt kỹ thành danh của y.

Còn bên Phương Sát, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền thật sự là võ công thành danh của hắn.

Trên người Sở Hưu có nhiều công pháp như vậy lại không dùng, nhất quyết vận dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, chuyện này rất dễ khiến người ta nghĩ là đang khiêu khích.

Có điều khi Sở Hưu đánh ra một quyền này, mọi người mới phát hiện quyền này của Sở Hưu cùng chiêu quyền của Phương Sát có vẻ bất đồng!
Chương 640 Không tưởng tượng nổi 1

Trên con đường võ đạo, binh khí của Sở Hưu vẫn luôn là đao, có điều những sát pháp cận chiến khác lại Sở Hưu cũng có nhiều sở học hỗn tạp, quyền chưởng chỉ ấn, không cự tuyệt thứ gì.

Nhưng tương tự trong số những sát pháp cận chiến này, Sở Hưu đều không lĩnh ngộ được tới mức tinh túy.

Có điều sau lần trước bị đuổi giết, tinh thần lực Sở Hưu bị phế, ma đao quá nổi bật cũng không thể vận dụng, phần lớn thời gian y đều dùng sát pháp cận chiến đối địch, quyền ý của y cũng được tăng cường trong trận chiến đó, ngộ ra vài thứ khác với trước kia.

Lúc này mặc dù Sở Hưu vẫn vận dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, có điều trên sát quyền của Sở Hưu đã có một chút ý vị bất đồng.

Phật quang kim sắc ôm sát cánh tay Sở Hưu, ma khí cùng sát khí mãnh liệt kết hợp, phát ra từng tiếng ma âm kinh người.

Đồng thời tu luyện hai môn công pháp luyện thể Phật Ma là Đại Kim Cương Thần Lực và Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, hiện tại Sở Hưu hoàn toàn không sợ tông sư võ đạo như Phương Sát.

Nhưng đây còn chưa phải đặc biệt nhất, điểm khiến chiêu Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu trở nên khác biệt là quyền ý!

Đó là quyền ý cường đại đánh đâu thắng đó, bễ nghễ thiên hạ!

Một quyền ầm ầm đánh ra, quyền ý cường đại nhập thể, phật quang ma khí huyết khí, ba hợp một, đột nhiên bốc phát!

Hai quyền giao nhau, lấy Sở Hưu và Phương Sát làm trung tâm, mặt đất bên dưới cho dù có trận pháp bảo hộ cũng từ từ nứt vỡ, uy năng đó khiến đám người Tiêu Tập cũng phải biến sắc.

Giờ mặc dù Sở Hưu vẫn là Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng bọn họ đã không cùng một cấp bậc.

Còn trong mắt Quan Tư Vũ lại lóe lên ánh sáng lạ, chậm rãi phun ra ba chữ: “Trần Thanh Đế!”

Mai Khinh Liên ngồi bên cạnh Quan Tư Vũ không lên tiếng, thực chất nàng cũng nhận ra quyền này của không ngờ lại giống với Trần Thanh Đế tới ba phần!

Quan Tư Vũ cùng Mai Khinh Liên đều từng chứng kiến Trần Thanh Đế xuất thủ cho nên suy đoán của bọn họ cũng không sai so với thực tế. Sở Hưu có thể dùng ra quyền ý hiện tại chính là do lúc ở Cao Lăng Đổng gia chứng kiến chiêu quyền của Trần Thanh Đế, nó khiến Sở Hưu có thêm ý tưởng và tham khảo.

Một quyền đơn giản hoàn toàn là phát huy lực lượng tới cực hạn không thêm vào bất cứ biến hóa lực lượng nào nhưng uy lực lại bá đạo vô song.

Sở Hưu không phải Tạ Tiểu Lâu, hắn không phải đệ tử chân truyền của Trần

Thanh Đế, đương nhiên không được truyền thụ quyền ý chân chính. Có điều có thể dựa vào kinh nghiệm người khác dùng lên người mình, so với những võ giả tán tu cũng không có sư phụ khác, ưu điểm lớn nhất của Sở Hưu chính là chịu suy nghĩ.

Phần lớn võ giả tán tu khi quan sát cường giả giao thủ chỉ thấy chấn động cộng với tâm tư đứng ngoài xem trò hay, chỉ ở bên cạnh hô hào cổ vũ, cảm thán một vị cường giả nào đó thực lực cao siêu cỡ nào, võ thuật mạnh bao nhiêu. Tất cả chỉ là để sau này bọn họ thêm vốn liếng bốc phét.

Nhưng Sở Hưu lại bất đồng, y sẽ suy nghĩ, nghĩ xem vì sao những cường giả này lại mạnh như vậy, mạnh ở đâu? Mình phải làm sao mới có thể trở nên cường đại như vậy?

Thói quen này khiến cho Sở Hưu mỗi khi giao thủ hay chứng kiến những cường giả khác giao thủ đều có một số lĩnh ngộ, đều tiến bộ một chút.

Mặc dù chỉ là một chút bé nhỏ nhưng góp gió sẽ thành bão. Những cảm ngộ này có thể mang tới lợi ích khó tưởng cho Sở Hưu.

Lúc này ánh mắt Phương Sát lóe lên vẻ kinh sợ, mới qua bao lâu sao lực lượng tên Sở Hưu này lại tăng cường tới mức như vậy?

Trong lòng Phương Sát chợt trầm xuống.

Trước đó hắn cho rằng Sở Hưu hống hách, có điều giờ xem ra không phải Sở Hưu hống hách mà là y thật sự có lòng tin đối chọi với mình!

Nghĩ tới đây Phương Sát không lùi mà tiến, một quyền không thành, quanh ng hắn lại ngưng tụ sát ý. Quanh song chưởng từng luồng cương khí đỏ thẫm bùn lên, vô số lực lượng thiên địa bị hắn dẫn dắt, hóa thành một cái lưới lớn bao phủ lấy người Sở Hưu.

Sợi tơ tràn ngập cương khí kia không đâu không có, phong tỏa tất cả đường né tránh xung quanh Sở Hưu, chỉ cần chạm phải một chút thôi sợi tơ cương khí cũng sẽ quấn chặt lấy, cuối cùng trực tiếp vây giết Sở Hưu bên trong.

Đương nhiên lúc này đang trước mặt Quan Tư Vũ, Phương Sát sẽ không hạ tử thủ. Nhưng đao kiếm không mắt quyền cước vô tâm, hắn sẽ cho Sở Hưu một giáo huấn cả đời khó quên.

Đón lấy tấm lưới khổng lồ đâu đâu cũng có kia, trong mắt Sở Hưu nhật nguyệt tinh thần luân chuyển, Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới cực hạn, không lùi mà tiến. Thân hình y như con cá bơi trong lưới lớn, nhưng mỗi lần đều tránh khỏi tấm lưới bao phủ.

Thấy thân hình Sở Hưu càng lúc càng gần, trong mắt Phương Sát đã có chút vội vàng xao động.

Sở Hưu này rốt cuộc dùng chiêu số quỷ quái gì mà như nhìn thấu suy nghĩ của mình, né tránh trước như vậy?

Ánh mắt Phương Sát lóe lên vẻ lạnh lùng, hai tay kết ấn. Chỉ trong chốc lát thiên địa nguyên khí vô biên vô tận đã tràn vào sợi tơ cương khí kia.

Quá nhiều lực lượng tràn vào chỉ trong chớp mắt, những sợi tơ cương khí kia đã không chịu nổi, ầm ầm nổ tung. Sở Hưu ở trung tâm có muốn tránh cũng chẳng tránh được!

Có điều ngay lúc cương khí bùng nổ, Sở Hưu đã xuất thủ.

Sở Hưu tay nắm Vô Úy ấn, quanh người phật quang rực rỡ, ngưng tụ thành một hư ảnh Đại Nhật Như Lai sau lưng.

Phật quang chiếu rọi thiên cố, sừng sững bất động giữa vụ nổ của những sợi tơ cương khí kia.

Hoán Nhật Đại Pháp!

Đây là võ công của Đàm Uyên đại sư, rất ít khi lộ diện tại võ lâm Trung Nguyên, nhưng lực bộc phát mạnh mẽ của nó có thể khiến Sở Hưu thoải mái chống đỡ một đòn toàn lực của tông sư võ đạo.

Trong ánh sáng phật quang bao phủ, thân hình Sở Hưu đã lao thẳng tới trước mặt Phương Sát, một quyền đánh ra, phật quang ma khí bùng lên, uy thế vô song.

Phương Sát hù lạnh một tiếng, thi triển Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền. So với Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền đã có biến hóa của Sở Hưu, quyền này của Phương Sát lại càng thuần túy.

Một quyền đánh ra, cương khí bùng nổ, nhưng Sở Hưu lại như chưa hề phát giác, tiếp tục xuất từng quyền từng quyền, rõ ràng là đang đấu cứng với Phương Sát.

Có điều điểm khiến mọi người cau mày là Sở Hưu làm vậy dường như có ý lấy sở đoản của mình tấn công sở trường của đối phương.

Mặc dù bọn họ thừa nhận lục bộc phát của Sở Hưu rất mạnh nhưng dù sao y cũng chưa phải tông sư võ đạo, còn chưa ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan. Đấu cứng như vậy tiếp, cuối cùng người tiêu hao không chịu nổi vẫn là Sở Hưu.

Tương tự bên Phương Sát cũng đã nhận ra điểm này. Hắn không hề lui bước chọi cứng với Sở Hưu. Mặc dù dưới lực lượng mạnh mẽ đó Phương Sát cũng bị chấn cho khí huyết sôi trào nhưng bên phía Sở Hưu cũng chẳng khá hơn.

Có điều đúng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên thu quyền, lui lại vài bước, hai tay kết ấn, ma khí vô biên bộc phát, dẫn dắt huyết khí trong cơ thể Phương Sát!

Khoảnh khắc này Phương Sát lập tức thầm hô không ổn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 911-915

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom