• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (7 Viewers)

  • Chương 641-645

Chương 641 Không tưởng tượng nổi 2

Bị lừa rồi!

Hắn quên mất Sở Hưu còn biết tà điểm Ma đạo, Ma Huyết Đại Pháp!

Vốn dĩ Ma Huyết Đại Pháp không có bao nhiêu công dụng với tông sư võ đạo.

Nhưng vừa rồi Sở Hưu và Phương Sát đã giao đấu vài chục quyền, mỗi quyền đều xuất thủ toàn lực. Lực lượng mạnh mẽ như vậy đủ chấn cho khí huyết trong cơ thể Phương Sát sôi trào, đây mới là thời cơ tốt nhất để thi triển Ma Huyết Đại Pháp!

Phương Sát đau đớn rên khẽ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, khí huyết quanh người như đang sôi trào. Ma khí vô biên bao phủ xung quanh, từng luồng lực lượng khí huyết bị ma khí thu nạp, lơ lửng quanh người Sở Hưu, tôn thêm vẻ quỷ dị của y.

Phương Sát nổi giận gầm lên một tiếng, Võ Đạo Chân Đan trong cơ thể điên cuồng chuyển động, tiếp nhận lực lượng thiên địa vào cơ thể, trấn áp bản thân, rốt cuộc cũng bình ổn lại khí huyết sôi trào.

Có điều lúc này nghênh đón hắn lại là một đao! Một đao mang theo vô số huyết khí ma khí, một đao cực hạn!

Người giang hồ đều biết Sở Hưu dùng đao, ban đầu Phương Sát cũng lấy làm lạ vì sao Sở Hưu không dùng đao, chẳng lẽ ma đao của y xảy ra vấn đề gì?

Có điều khi hai bên chiến tới cực hạn, Phương Sát cũng vô thức quên mất điểm này, mãi tới lúc này Sở Hưu mới chém ra một đao chí mạng này!

Chút khí huyết hấp tu từ cơ thể Phương Sát không đủ ngưng tụ thành Hóa Huyết Thần Đao, nhưng Sở Hưu lại đem chúng ngưng tụ trên lưỡi đao, biến thành phần lưỡi đao đỏ máu, cũng có hiệu quả phá vỡ cương khí hộ thể của đối thủ.

Ma khí vô biên lượn lờ trên thân đao, sôi trào mãnh liệt. Một đao như xuáta phát từ địa ngục, hóa thành tiếng than khóc vô biên chém thẳng xuống đầu Phương Sát!

Trước đó mặc dù công kích của Sở Hưu không yếu nhưng Phương Sát cũng không cảm thấy uy hiếp gì.

Còn giờ một đao này lại khiến Phương Sát có cảm giác rợn cả tóc gáy. Cho nên phản ứng đầu tiên của hắn chính là lui, phản ứng thứ hai là tránh.

Có điều ngay lúc Phương Sát vừa hành động đã lập tức cảm nhận được một luồng khí cơ kỳ dị đang khóa chặt cơ thể mình. Phương Sát vừa hành động đôi chút, thế đao của Sở Hưu đã theo đó chuyển dời.

Trong thời gian vài hơi, Phương Sát liên tục biến đổi thân hình ba mươi hai lần nhưng lại bị Sở Hưu nhìn thấu ba mươi ba lần, thậm chí có một lần thân hình hắn còn chưa kịp xê dịch đã bị Sở Hưu nhìn thấu!

Đối với cao thủ tông sư võ đạo, thời gian một hơi thở dã rất dài, cho nên vài hơi sau Phương Sát hoảng sợ phát hiện một đao của Sở Hưu đã tới người. Hắn thậm chí không có cơ hội cuối cùng để né tránh!

Phương Sát nổi giận gầm lên một tiếng, cương khí đỏ máu bộc phát quanh người, nhưng một đao của Sở Hưu như cắt vào đầu hũ, trực tiếp xé rách cương khí hộ thể của hắn, ma khí mãnh liệt ầm ầm bộc phát.

Đặc điểm của Hóa Huyết Thần Đao chính là thu nạp khí huyết của đối thủ, có thể tùy ý phá vỡ phòng ngự bằng cương khí của đối phương.

Mặc dù giờ Sở Hưu thi triển không phải bản đầy đủ của Hóa Huyết Thần Đao mà chỉ nám trên phần lưỡi của Thiên Ma Vũ nhưng đặc tính này vẫn giữ lại được.

Thiên Ma Vũ của Sở Hưu nhẹ nhàng đặt trên cổ Phương Sát. Luồng khí tức sắc bén vô song đó khiến cho lông tóc Phương Sát dựng đứng, ánh mắt vẫn mang thần sắc không thể tưởng tưởng nổi, không ngờ mình lại thua!

Sở Hưu không thu đao, y chỉ thản nhiên nhìn Phương Sát nói: “Đã nhường rồi.”

Thật ra vừa rồi y hoàn toàn có thể xuất đao tiếp tục làm thịt Phương Sát. Có điều trong tình huống hiện tại, giết Phương Sát, Sở Hưu cũng chẳng dễ chịu gì.

Huống hồ giờ đang là trước mặt Quan Tư Vũ và An Lưu Niên. Nếu Sở Hưu hạ thủ giết người, vậy đúng là không coi hai vị tông sư võ đạo ra gì.

Sở Hưu đánh bại Phương Sát, thật ra chuyện này trước đó mọi người đã có chút suy đoán.

Dù sao Sở Hưu cũng từng có chiến tích giết chết tông sư võ đạo, vạn nhất trên tay y còn thủ đoạn tuyệt kỹ gì thì sao?

Nhưng mọi người thật sự không ngờ Sở Hưu lại có thể thoải mái nghiền ép đánh bại Phương Sát như vậy, thực lực Sở Hưu rốt cuộc đã cường đại tới mức nào?

Trên cổ Phương Sát còn đặt Thiên Ma Vũ của Sở Hưu, khí tức lạnh lẽo trên cổ khiến Phương Sát cảm nhận được hiện thực tàn khốc, hắn muốn nói điều gì nhưng rốt cuộc không thốt lên được khỏi miệng.

Phương Sát thật ra vẫn không phục, thậm chí chính hắn cũng không hiểu sao mình lại thua như vậy.

Hắn còn thủ đoạn tuyệt kỹ chưa dùng, thế nhưng giờ đã thua, thế này là sao?

Có điều giờ đang trước mặt bao người, hắn còn là tông sư võ đạo, là tiền bối trong Quan Trung Hình Đường. Nếu hắn đổi ý nói đấu lại lần nữa, vậy có cần thể diện nữa không?

Phương Sát không biết mình thua thế nào nhưng Quan Tư Vũ và Mai Khinh Liên lai thấy rất rõ, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Sở Hưu đã mang theo vẻ khác lạ.

Năng lực khống chế tiết tấu trong trận chiến của Sở Hưu quả thật kinh

khủng!

Sở Hưu thắng được trận này không chỉ vì lực lượng cường hãn của bản thân y, cũng không phải do sự quỷ dị của Hóa Huyết Thần Đao cùng sức mạnh cường đại của đao cuối cùng. Tất cả là do khả năng khống chế tiết tấu trận chiến của Sở Hưu.

Từ khi bắt đầu giao đấu Phương Sát đã lâm vào tiết tấu của Sở Hưu, từng bước từng bước đều trong sự đoán của Sở Hưu , tới khi Sở Hưu chém ra đao cuối cùng, thắng bại đã rõ.

Đương nhiên trong đó có phần do đây không phải giao chiến sinh tử, Phương Sát không lấy ra thủ đoạn tuyệt kỹ liều mạng. Nhưng Sở Hưu cũng không lấy tuyệt kỹ thủ đoạn cuối ra. Có đánh lại lần nữa Sở Hưu cũng có thể lâm trận thay đổi chiến thuật, kết quả vẫn không nói trước được.

Khả năng khống chế tiết tấu chiến cuộc này không thể dạy bảo được, chỉ có thể nói là thiên phú đặc biệt của Sở Hưu. Y vô cùng mãn cảm với chiến cuộc, nếu đổi lại là người khác, khi giao chiến kịch liệt như vậy, bọn họ làm sao nghĩ ra những thứ này, cũng chẳng dám suy nghĩ lung tung.

Phương Sát vẻ mặt phẫn nộ đẩy Thiên Ma Vũ của Sở Hưu ra rồi trực tiếp quay người bỏ đi.

Bất luận nguyên nhân ra sao, hắn cũng đã thua. Có đánh lần nữa cũng không được, dù sao sau chuyện này hắn cũng mất hết mặt mũi rồi.

Quan Tư Vũ đứng dậy trầm giọng nói: “Đánh cũng đánh rồi, so cũng so rồi. Chuyện lần này quyết định như vậy đi. Khi Tiểu Phàm Thiên khai mở sẽ do ba người ta, An Lưu Niên và Sở Hưu tiến vào.”

Đại cục đã định, Tiêu Tập cùng Sở Tư Ma đều ngạc nhiên với thực lực của Sở Hưu, còn An Bá Thông lại lén lút rời khỏi.

Ngày trước An Bá Thông dám khiêu khích Sở Hưu một là dựa vào thâm niên trong Quan Trung Hình Đường, hai là dựa vào quan hệ giữa bản thân và Phương Sát.

Thế nhưng giờ ngay một vị tông sư võ đạo như Phương Sát cũng bại dưới tay Sở Hưu, chuyện này khiến An Bá Thông thật sự không dám tin tưởng, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác nguy cơ.

Sau chuyện lần này, nếu Sở Hưu muốn trả thù hắn, hắn lấy gì ra cản đây?

Chỉ có điều An Bá Thông lại coi nhẹ Sở Hưu, giờ Sở Hưu chỉ một lòng suy nghĩ về Tiểu Phàm Thiên, đâu còn tâm tư đi trả thù hắn?

Sau khi sự tình kết thúc, Quan Tư Vũ gọi An Lưu Niên và Sở Hưu tới, đưa cho mỗi người một chiếc chìa khóa Tiểu Phàm Thiên.

An Lưu Niên nhận lấy chìa khóa mặt đen sì bỏ đi, Quan Tư Vũ cũng chẳng để tâm.
Chương 642 Địa vị

Sau khi An Lưu Niên đi khỏi, Sở Hưu nhìn bóng lưng An Lưu Niên trầm giọng nói: “Đường chủ, Tập Hình Ti là chiến lực chủ yếu của Quan Trung Hình Đường ta, phần lớn tài nguyên trong Hình Đường cũng cung cấp cho Tập Hình Ti. Thế nhưng giờ đại thủ lĩnh lại không hề tôn kính đường chủ ngài chút nào, như vậy thật sự rất quá đáng.

Muốn dẹp giặc ngoài trước yên thù trong. Theo thuộc hạ thấy vấn đề của Quan Trung Hình Đường hiện giờ không phải bên ngoài mà là bên trong.”

Quan Tư Vũ thở dài một cái nói: “Chuyện này sao ta lại không biết. Có điều không thể để Quan Trung Hình Đường rối loạn được.

An Lưu Niên là người cùng thời với đường chủ Sở Cuồng Ca, trong Tập Hình Ti hắn có nhiều tâm phúc, uy danh cũng không nhỏ.

Quan trọng nhất là bản thân hắn cũng là một trong những thủ đoạn mạnh mẽ của Quan Trung Hình Đường ta. Nếu ta xảy ra chuyện hay không có mặt trong Hình Đường, người có thể một mình gánh vác một phương chỉ có An Lưu Niên.

Ngươi không cần để ý chuyện lần này, An Lưu Niên không nhắm vào ngươi. Chờ sau khi Tiểu Phàm Thiên khai mở, ngươi cứ đi vào là được.”

Nghe Quan Tư Vũ nói vậy, Sở Hưu cũng không tiếp tục khích bác nữa, chỉ thi lễ rồi quay người rời đi.

Có những lời nói một lần là đủ, nói nhiều sẽ khiến người ta không ưa.

Sau khi Sở Hưu rời khỏi chỗ Quan Tư Vũ, y lại được Mai Khinh Liên âm thầm gọi qua.

Trong hậu trạch Hình Đường, Mai Khinh Liên nhìn Sở Hưu cau mày nói: “Hôm nay ngươi quá nóng vội. Cho dù ngươi không khiêu chiến Phương Sát, ta cũng có nắm chắc kiếm danh ngạch tới Tiểu Phàm Thiên cho ngươi.

Thế nhưng lúc đó ngươi lại mở miệng khiêu khích. Một khi ngươi bại, mọi chuyện sẽ không thể chu toàn được.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Chính vì có lòng tin tất thắng nên ta mới khiêu chiến. Để một số kẻ tâm phục khẩu phục chẳng tốt hơn sao?

Huống hồ đây không phải ta nóng vội gì. Chẳng qua trong một số thời khắc, nên ẩn nhẫn đương nhiên phải ẩn nhẫn nhưng lại không thể đánh mất nhuệ khí được.

Thánh nữ đại nhân, xin thứ cho ta nói thẳng. Giờ nhánh Ẩn Ma có vẻ đang mất đi nhuệ khí. Những tông môn như Vô Tướng Ma Tông còn sôi nổi trong giang hồ còn dễ nói, nhưng có ít người ẩn nấp trong bóng tối một thời gian dài, đã cho rằng che giấu bản thân mới là mục đích chủ yếu, lại quên mất vì sao bọn họ phải ẩn nấp.”

Mai Khinh Liên nghe vậy thần sắc lập tức lạnh băng, mày liễu dựng ngược, một luồng khí tức lạnh lẽo theo đó tỏa ra. Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi đang

nói ta mất đi nhuệ khí ư?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Sự thật mất lòng. Thánh nữ đại nhân không phải đối tượng so sánh, ta chỉ đang đề nghị mà thôi. Nếu thánh nữ đại nhân không muốn nghe, ta thu hồi lại là được.”

Không phải Sở Hưu đang cố ý gây hấn với Mai Khinh Liên, y chỉ đang nói thật.

Ẩn Ma, Ẩn Ma. Nếu cả đời ẩn trong bóng tối làm chuột cống, vậy nhanh Ẩn Ma thật sự xong đời.

Hơn nữa Sở Hưu nói thẳng những lời này ngay trước mặt Mai Khinh Liên không phải do y ngay thẳng mà là Sở Hưu cảm thấy cũng đã tới lúc nên thay đổi địa vị bản thân.

Trước đó Sở Hưu cần mượn nhờ Mai Khinh Liên để đặt chân trong Quan Trung Hình Đường, cũng cần nhánh Ẩn Ma âm thầm trợ giúp.

Nhưng giờ Sở Hưu đã có thực lực chính diện đối kháng với tông sư võ đạo, mặc dù y sẽ không làm chuyện qua sông đoạn cầu nhưng chí ít đãi ngộ cũng nên thay đổi.

Nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Sở Hưu, Mai Khinh Liên đột nhiên hiểu ra điều gì.

Nàng thu hồi lại khí thế quanh người, hừ khẽ một tiếng nói: “Nếu thực lực đầy đủ có ai muốn âm thầm làm chuột cống cơ chứ.

Ngươi cũng thấy bộ dáng hôm nay của An Lưu Niên rồi đấy. Lão nương chỉ hận không thể làm thịt hắn tại chỗ, nhưng cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn thôi!

Sở Hưu, nếu ngươi đã là người trong nhánh Ẩn Ma vậy phải biết tình cảnh nhánh Ẩn Ma chúng ta ra sao.

Nhánh Ẩn Ma không thiếu thực lực, chỉ thiếu thời cơ.”

Nếu đổi lại Sở Hưu trước đó, y mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Mai Khinh Liên, chắc chắn Mai Khinh Liên sẽ khiến y mở mang kiến thức, chứng kiến thế nào là quy củ.

Nhưng vừa rồi Sở Hưu đã đánh bại Phương Sát, uy thế vẫn còn lưu lại tới giờ. Hiện tại Sở Hưu đã có thể dùng thân phận bình đẳng nói chuyện với Mai Khinh Liên, bình tâm tĩnh khí trò chuyện giải thích với nhau.

Người của Ma đạo thực tế hơn người của Chính đạo nhiều. Chỉ cần có thực lực, tất cả đều dễ bàn.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Anh hùng tạo thời thế, thời thế tạo anh hùng. Thứ gọi là thời cơ không biết lúc nào mới xuất hiện.”

Hàn huyên với Mai Khinh Liên vài câu xong, Sở Hưu trực tiếp trở lại đất Quan Tây chờ tin.

Trước khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên tối thiểu Sở Hưu phải điều tiết trạng thái bản thân tới mức đỉnh phong mới được.

Nhìn bóng lưng Sở Hưu rời đi, ánh mắt Mai Khinh Liên lóe lên vẻ khó hiểu.

Nửa ngày sau, Mai Khinh Liên mới nhẹ giọng lẩm bẩm: “Lục Tấn, rốt cuộc ngươi kéo một kẻ ra sao vào nhánh Ẩn Ma?”

Vốn Mai Khinh Liên còn cho rằng mình đã nhìn thấu Sở Hưu, mãi tới lúc này Mai Khinh Liên mới phát hiện, hóa ra nàng chưa từng hiểu rõ Sở Hưu.

Sở Hưu này tuyệt đối là kẻ không cam lòng đứng dưới người khác.

Dã tâm Sở Hưu đã viết rõ trên mặt, khắc sau vào tận xương tủy của y.

Ban đầu khi Mai Khinh Liên vừa tiếp xúc với Sở Hưu, lúc đó Sở Hưu còn rất nghe lời, thậm chí Mai Khinh Liên cùng Vô Tướng Ma Tông đều cho rằng Sở Hưu là đối tượng đáng để bồi dưỡng.

Nhưng không biết từ khi nào Sở Hưu đã phát triển tới cảnh giới như vậy, thậm chí đủ để nói chuyện ngang hàng với nàng, cũng dám nói chuyện ngang hàng với nàng.

Chuyện này nếu đặt trong một số danh môn chính phái đó chính là không biết lễ giáo, không hiểu tôn ti. Có điều trong giới Ma đạo, bất luận nhánh Minh Ma hay Ẩn Ma, thật ra trong đầu mọi người luôn chỉ chú trọng thực lực. Những hư danh kia hầu như không ai để ý.

Cho nên đối mặt với thái độ vừa rồi của Sở Hưu, Mai Khinh Liên cũng không mấy phẫn nộ, vì đây là thứ Sở Hưu nên nhận được.

Nhưng Sở Hưu chuyển biến nhanh như vậy đủ thấy tâm cơ y cực kỳ thâm trầm. Thậm chí tới giờ Mai Khinh Liên vẫn không hiểu Sở Hưu đang suy nghĩ điều gì. Loại người như vậy tuyệt đối không phải vô danh. Sự tồn tại của Sở Hưu rốt cuộc là tốt hay là xấu đối với nhánh Ẩn Ma, Mai Khinh Liên cũng không biết.

Lắc đầu, Mai Khinh Liên tạm thời không nghĩ tới những chuyện linh tinh này nữa.

Nhánh Ẩn Ma vốn dĩ rồng rắn lẫn lộn, thậm chí nói một câu không dễ nghe, trong nhánh Ẩn Ma không có ai dễ đối phó. Giờ có một Sở Hưu dã tâm bừng bừng có vẻ không phải chuyện gì lớn.

Huống hồ m Ma Tông của nàng đã xuống dốc tới mức chỉ có mình nàng, Mai Khinh Liên cũng lười quản chuyện này.

Sở Hưu là người do Lục Tấn dẫn vào nhánh Ẩn Ma, tương lai xảy ra chuyện gì cũng do Vô Tướng Ma Tông chống đỡ.

Lúc này Sở Hưu đương nhiên không biết suy nghĩ của Mai Khinh Liên, y cũng chẳng buồn để ý. Thái độ hôm nay của y vốn là cố ý để Mai Khinh Liên thấy.

Sau khi trở lại phân bộ Quan Tây, Sở Hưu lập tức mở hộp chứa chìa khóa Tiểu Phàm Thiên. Có điều thứ gọi là ‘chìa khóa’ kia lại khiến Sở Hưu sứng sốt. Đó là một hồn đá kỳ dị, hình thù không có quy tắc gì, như đục từ thứ gì đó xuống.
Chương 643 Bí ẩn thượng cổ 1

Cái gọi là chìa khóa Tiểu Phàm Thiên theo Sở Hưu thấy chỉ là một hòn đá bất quy tắc, bên trên không có bất cứ năng lực nào. nói nó kỳ dị là vì hòn đá này thật sự rất cứng.

Ban đầu Sở Hưu chỉ nắm thử thăm dò, thấy nắm không được lại dùng cương khí thử lại, cũng không có phản ứng.

Cuối cùng thậm chí Sở Hưu dùng Thiên Ma Vũ chém lên hòn đá kia hai đao nhưng vẫn không để lại chút dấu vết nào. Chuyện này rất đáng ngạc nhiên.

Cầm hòn đá lên suy nghĩ, Sở Hưu trực tiếp đứng dậy tìm tới chỗ Lã Phụng Tiên.

Đối với võ giả tán tu khác Tiểu Phàm Thiên là bí mật, nhưng đối với những đại phái có tư cách tiến vào Tiểu Phàm Thiên lại không phải bí mật lớn lao gì. Đương nhên Sở Hưu sẽ không giấu diếm Lã Phụng Tiên.

Sau khi thuật lại chuyện Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu lấy hòn đá ra nói với đám người Thủy Vô Tướng: “Thời thượng cổ các ngươi có nghe nói tới Tiểu Phàm Thiên không? Có từng thấy thứ này không?”

Bốn người Thủy Vô Tướng đều sống sót từ thời thượng cổ, những thứ họ biết chắc chắn nhiều hơn võ giả hiện tại.

Thủy Vô Tướng lắc đầu nói: “Khi chúng ta bị phong ấn đại kiếp nạn thượng cổ còn chưa bắt đầu, cho nên rốt cuộc thời gian đó xảy ra chuyện gi chúng ta cũng không biết.

Có điều ta có thể cam đoan, thời thượng cổ tuyệt đối không có thứ như Tiểu Phàm Thiên.”

Nói đến đây, Thủy Vô Tướng đột nhiên ngẩn ra. Hắn cầm hòn đá trong tay Sở Hưu lên quan sát thật kỹ rồi nói: “Có phải thứ này đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, cương khí cũng không cách nào phá hủy?”

Sở Hưu gật nhẹ đầu.

Thủy Vô Tướng lẩm bẩm: “Ta đã nghĩ sao lại trông quen thế mà. Nếu ta không đoán sai thứ này hẳn là mảnh vỡ Phàm Thiên Giới Bi, có điều sao Phàm Thiên Giới Bi lại bị đánh nát cơ chứ?”

“Phàm Thiên Giới Bi? Nó là cái gì?”

Thủy Vô Tướng nói: “Phàm Thiên Giới Bi chính là Phàm Thiên Giới Bi. Không ai biết nó là cái gì, ngươi nhắc tới ba chữ Tiểu Phàm Thiên cùng chất liệu hòn đá này, ta mới liên tưởng tới Phàm Thiên Giới Bi.

Trong thời thượng cổ ngày trước, trên đỉnh Thiên Thương Sơn cao nhất ở Tây Cực có một tấm bia đá dựng thẳng, bên trên có viết ba chữ lớn Thượng Phàm Thiên.

Có điều bia đá đó không biết do ai lập ra , trong đó không có bất cứ dao động lực lượng nào, thậm chí không ai biết Thượng Phàm Thiên rốt cuộc nghĩa là sao. Dần dần, tấm bia đá này được gọi là Phàm Thiên Giới Bi.

Hơn nữa thời thượng cổ cũng có vô số người tới thử nghiệm Phàm Thiên Giới Bi này, trong đó mặc dù không có bất cứ chấn động năng lực nào nhưng lại vô cùng kiên cố, thậm chí ngay cả thần binh cũng không thể để chút dấu vết nào trên đó. Vô số cường giả đã tới đây ra tay thử nghiệm cuối cùng vẫn vô dụng.

Giờ hòn đá trong tay ngươi có màu sắc giống hệt Phàm Thiên Giới Bi, lại thêm đặc tính của nó, ta có thể khẳng định hòn đá này là một phần của Phàm Thiên Giới Bi.

Thế nhưng ngay cả thứ như Phàm Thiên Giới Bi cũng vỡ vụn. Sau khi chúng ta bị phong ấn rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì? Cái gọi là đại kiếp nạn thượng cổ chẳng lẽ kinh khủng như vậy ư?”

Sở Hưu vuốt ve hòn đá trong tay, cảm thấy bí ẩn thời thượng cổ vượt qua tưởng tượng của y, thậm chí người bị phong ấn từ thời thượng cổ như Thủy Vô Tướng cũng không hiểu rõ nổi.

“Đúng rồi, ngươi nói đỉnh Thương Thiên Sơn ở Tây Cực là chỗ nào? Sao ta chưa từng nghe nói?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.

Thủy Vô Tướng nói: “Sau đại kiếp nạn thượng cổ, toàn bộ thiên hạ đều thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tối thiểu thế giới hiện tại đã hoàn toàn khác với thế giới trong trí nhớ của ta, không tìm ra được bao nhiêu điểm tương tự.

Nếu dựa theo vị trí mà nói, Thiên Thương Sơn hẳn nằm ở Đông Tây Nhị Côn Luân.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đúng lúc này Lã Phụng Tiên ở bên cạnh không nói gì đột nhiên lấy từ trong hộp báu không gian ra một hòn đá. Thứ này có màu y hệt như hòn đá trong tay Sở Hưu, chỉ có hình dạng bất đồng mà thôi.

“Thứ này của ta có phải cũng là chìa khóa như trong tay Sở huynh không?”

Sở Hưu sửng sốt hỏi: “Lã huynh, ngươi lấy được thứ này ở đâu?”

Mặc dù Tiểu Phàm Thiên ba mươi năm mới mở một lần, nhưng quy luật, phương pháp tiến vào cùng các loại cấm kỵ đều đã bị người bên ngoài mày mò ra. Cho nên chìa khóa này thường tập trung trong tay những thế lực đỉnh cao trên giang hồ, bị mọi người phân chia, rất ít khi lưu lạc ra ngoài. Thật không ngờ Lã Phụng Tiên lại tìm được môt cái.

Lã Phụng Tiên gãi đầu nói: “Khi ở Tây Sở, có buổi tối ta nghỉ ngơi ven đường, chứng kiến một nhóm người đang đuổi giết một người khác.

Vốn chuyện giang hồ báo thù không có người đúng kẻ sai. Người bị đuổi giết không nhờ ta cứu, ta cũng lười để ý đến.

Có điều nhóm người đuổi giết lại muốn giết ta diệt khẩu, vậy ta dứt khoát giết chết tất cả bọn họ.

Còn người bị đuổi giết lại đã trọng thương gần chết. Trước khi chết hắn giao thứ này lại cho ta, không nói gì đã qua đời.

Ta không biết thứ này là gì nên vẫn mang theo, không ngờ lại là bảo bối.”

Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, Sở Hưu cũng bó tay.

Vận may của Lã Phụng Tiên thật sự kinh khủng, ngồi trong nhà thôi bảo vật cũng từ trên trời rớt xuống.

Vận may không nhìn thấy không sờ được, nhưng tới người Lã Phụng Tiên lại như thực chất, thật sự rất kinh khủng.

Dám người Thủy Vô Tướng ngược lại vô cùng mừng rỡ. Theo họ thấy chúa công của mình có khí vận như vậy là chuyện may mắn cho bọn họ.

Ngày trước trong thời thượng cổ, Lã Ôn Hầu chiến bại bị giết, chân linh bị phong ấn. Mọi chuyện đều có một phần nguyên nhân là vận may không tốt.

Đủ loại trùng hợp khiến cho bản thân đối địch với cả thiên hạ, nếu Lã Ôn Hầu không chết, vậy quả thật vô địch thiên hạ rồi.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Nếu Lã huynh cũng có chìa khóa vậy vừa hay chúng ta ở lại đây chờ tin. E là giờ đã cách ngày Tiểu Phàm Thiên khai mở không xa.”

Tiểu Phàm Thiên cứ ba mươi năm mới mở một lần, thời gian khai mở cụ thể mặc dù có khác biệt, nhưng sai biệt chỉ mấy ngày mà thôi.

Cho nên mỗi lần tới thời gian này, các đại tông môn cùng người buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu đều vô cùng coi trọng mọi tiếng gió thổi cỏ lay trong võ lâm. Một khi phát hiện có điểm gì lạ thường lập tức phái người tới điều tra.

Lúc này trong khu rừng bình thường ở Thương Mang Sơn tại Ngụy Quận, cả ngọn núi đột nhiên vặn vẹo, lượng lớn linh khí bộc phát khiến rừng rậm trong Thương Mang Sơn càng thêm rậm rạp.

Biến hóa này của Ngụy Quận nhanh chóng khiến mọi người chú ý, trong đó người nhận được tin tức đầu tiên chính là tông môn lớn nhất Ngụy Quận, Thương Lan Kiếm Tông.

Lúc này đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông Đỗ Quảng Trọng đang hưng phấn báo cáo chuyện này cho Liễu Công Nguyên.

Ai cũng biết trong ba canh giờ đầu khi Tiểu Phàm Thiên mở ra, ai cũng có thể tiến vào, cho dù là người bình thường.

Đây là chuyện nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, hoàn toàn dựa vào vận may.

Trong lịch sử giang hồ có không ít võ giả tán tu vừa vặn bắt kịp lúc Tiểu Phàm Thiên khai mở cách đó không xa, sau đó bọn họ bất ngờ tiến vào, cuối cùng nhận được cơ duyên trong truyền thuyết.
Chương 644 Bí ẩn thượng cổ 2

Lần này Tiểu Phàm Thiên mở ra ngay cạnh Thương Lan Kiếm Tông, đây quả thật la cơ duyên cực lớn mà trời cao ban cho Thương Lan Kiếm Tông bọn họ.

Có điều so với vẻ mặt hưng phấn của Đậu Quảng Thần, gương mặt Liễu Công Nguyên lại không chút biểu cảm. Trong tay hắn còn cầm một hòn đá, cũng là chìa khóa của Tiểu Phàm Thiên.

Với thực lực hiện tại của Thương Lan Kiếm Tông, bọn họ có một chiếc chìa khóa đã là không tệ rồi.

Liễu Công Nguyên đã từng vào Tiểu Phàm Thiên, có điều thế nhân chỉ biết cơ duyên trong đó nhưng lại không biết thiên hạ đâu có nơi nào là phúc địa chỉ có cơ duyên. Bên trong Tiểu Phàm Thiên tuy nhiều cơ duyên nhưng nguy hiểm lại nhiều hơn cơ duyên nhiều lần, thậm chí cả trăm lần.

Liễu Công Nguyên đã già, có tiến vào Tiểu Phàm Thiên lần nữa cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Cho nên chiếc chìa khóa này hắn định lưu lại cho Thẩm Bạch.

Thế nhưng giờ Thẩm Bạch đã bị phế, tuy bế sinh tử quan trong mật địa Thương Lan Kiếm Tông nhưng vẫn không rõ sống chết. Kết quả giờ Tiểu Phàm Thiên lại vừa vặn xuất hiện tại Ngụy Quận, chuyện này đúng là châm chọc.

Đậu Quảng Thần bên cạnh thấy Liễu Công Nguyên không nói gì bèn vội vàng nói: “Sư phụ, nhanh nhanh hạ lệnh cho tất cả đệ tử Thương Lan Kiếm Tông ta đều tiến vào Tiểu Phàm Thiên đi. Đây là ông trời chiếu cố cho Thương Lan Kiếm Tông chúng ta, giao cơ duyên cho Thương Lan Kiếm Tông chúng ta!”

Liễu Công Nguyên lắc đầu nói: “Không thể vào hết được.”

Đậu Quảng Thần sửng sốt nói: “Vì sao?”

Những tông môn khác đều phải dựa vào chìa khóa mới có thể tiến vào, cho dù là tông môn như Đại Quang Minh Tự thật ra cũng không có bao nhiêu chìa khóa.

Thế lực khác thậm chí vì một chiếc chìa khóa mà đấu đá nhau đầu rơi máu nhảy, chỉ cầu một danh ngạch tiến vào Tiểu Phàm Thiên. Thế nhưng giờ Thương Lan Kiếm Tông rõ ràng có thể để toàn bộ tông môn tiến vào, vì sao Liễu Công Nguyên lại không đáp ứng?

Nhìn Đậu Quảng Thần, Liễu Công Nguyên thở dài một cái nói: “Đừng để lợi ích che mờ đôi mắt. Người thường chỉ nhắc tới cơ duyên trong Tiểu Phàm Thiên, mấy ai nghĩ tới nguy hiểm trong đó?

Có thể tiến vào Tiểu Phàm Thiên đều là cường giả hai giới Chính ma hoặc tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, cho dù là tông sư võ đạo cũng có nguy hiểm vẫn lạc trong đó.

Có một số cơ duyên nếu thực lực ngươi không đủ đừng nói lấy đi, thậm chí có thể do đó mà mất mạng.

Hơn nữa trong Tiểu Phàm Thiên nguy hiểm chân chính không phải đủ thứ

cạm bẫy mà là con người!

Tiểu Phàm Thiên đã mở ra nhiều lần như vậy, trong đó có rất nhiều võ giả tán tu tình cờ tiến vào. Nhưng người có bao người thật sự mang cơ duyên ra? Có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thương Lan Kiếm Tông ta nếu dốc toàn bộ lực lượng tông môn vào trong đó, ngươi có tin không, chưa nói tới cơ duyên lợi ích ra sao, người sống sót đi ra thậm chí không trăm người không được một!”

Nhưng Đậu Quảng Thần vẫn không cam lòng: “Nhưng cơ duyên ngay trước mặt rồi, nếu sợ nguy hiểm mà lui bước thì đệ tử thật sự không cam lòng!”

Liễu Công Nguyên thở dài một cái nơi: “Thôi, ngươi dẫn người tiến vào đi. Có điều ngươi phải nói rõ nguy hiểm trong chuyện này với các đệ tử. Ai nguyện ý tiến vào đánh cược cùng ngươi thì đi vào Tiểu Phàm Thiên. Ai không nguyện ý thì ở lại cùng ta canh giữ Thương Lan Kiếm Tông, lưu lại hương hóa truyền thừa tông môn.”

Đậu Quảng Thần sửng sốt nói: “Sư phụ, người không đi à?”

Liễu Công Nguyên lung lay nói: “Ta đã già rồi, không đánh nổi. bên trong Tiểu Phàm Thiên tranh đoạt kịch liệt vượt ngoài tưởng tượng của ngươi. mặc dù ta không sợ chết nhưng ta muốn lưu lại thủ hộ hy vọng cuối cùng của Thương Lan Kiếm Tông ta.”

Nói xong Liễu Công Nguyên đưa mắt nhìn về sau núi, nơi Thẩm Bạch bế sinh tử quan.

Nơi đó có hy vọng cuối cùng của Thương Lan Kiếm Tông hắn, nhưng lại là một hy vọng chưa rõ tiền đồ.

Ngụy Quận của Yến Quốc chưa bao giờ được coi là phồn hoa.

Trước đó Ngụy Quận là Ngụy Quốc, là nước phụ thuộc của Đông Tề.

Sau khi Ngụy Quốc bị Yến Quốc tiêu diệt, toàn bộ Ngụy Quận kể cả dân chúng bình thường hay tông môn võ lâm đều căm thù Bắc Yên. Mà Bắc Yên cũng không thể phái người diệt sạch Ngụy Quận được, cho nên Ngụy Quận vẫn là khu vực không ai quản lý, tự mình phát triển.

Lúc bình thường, khu vực Ngụy Quận rất ít có võ giả Đông Tề và Bắc Yên đến. Có điều sau khi Tiểu Phàm Thiên khai mở, các đại phái đều nghe danh chạy đến, cầm chìa khóa tiến vào bên trong, còn một bộ phận võ giả mặc dù không thể tiến vào nhưng lại chờ bên ngoài để tiếp ứng.

Thế nhân nhắc tới Tiểu Phàm Thiên chỉ biết cơ duyên trong đó nhưng lại quên mất nguy hiểm bên trong.

Vận nhất có võ giả trọng thương sắp chết đi ra, bọn họ cũng có thể cứu viện kịp thời.

Khi Quan Tư Vũ cũng Sở Hưu tới, bên ngoài Tiểu Phàm Thiên đã có vô số võ giả, có người phụ trách tiếp ứng của các đại phái, cũng có một số người mặc dù không có tư cách nhưng vẫn muốn đứng ngoài xem trò hay.

An Lưu Niên đến sau lạnh lùng nói: “Ta vào trước.”

Nói xong hắn trực tiếp bước ra một bước, tiến vào khu rừng vặn vẹo kia, thân hình biến mất bên trong.

Mỗi người tiến vào trong Tiểu Phàm Thiên đều được dịch chuyển tới vị trí ngẫu nhiên, cho nên không cần tiến vào cùng nhau.

Tiểu Phàm Thiên sẽ tồn tại mười ngày. Sau mười ngày này Tiểu Phàm Thiên sẽ biến mất trong không gian, tất cả mọi người sẽ bị bài xích ra ngoài.

Hơn nữa tiến vào Tiểu Phàm Thiên cũng có một số hạn chế, ví dụ như thực lực.

Võ giả tiến vào Tiểu Phàm Thiên không có giới hạn thực lực bên dưới, nhưng lại giới hạn thực lực bên trên.

Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mà đi vào chắc chắn sẽ bị quy tắc của Tiểu Phàm Thiên nhắm vào áp chế, lực lượng thiên địa không ngừng ép tới.

Cho nên một khi cường giả Chân Hỏa Luyện Thần tiến vào, có thể nói đừng nghĩ bước được một bước, chỉ có thể cưỡng ép dùng lực lượng bản thân ngăn cản lực lượng thiên địa mãnh liệt, chỉ uống phí công phu.

Cho nên sau vài lần thử nghiệm, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần không tiếp tục thử nữa mà nhường lại cơ hội cho những người khác.

Có điều như vậy cũng không tệ, dù sao thực lực Chân Hỏa Luyện Thần vẫn đó, nếu có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần xuất thủ, vậy toàn bộ Tiểu Phàm Thiên đã thành chiến trường chém giết của những tông môn đỉnh cấp như Đại Quang Minh Tự hay Bái Nguyệt Giáo rồi, tông môn không có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần thậm chí muốn uống một chén canh cũng khó.

Trước khi đến Quan Tư Vũ đã giao cho Sở Hưu một quyển sổ, trong đó là giới thiệu vị trí địa lý bên trong Tiểu Phàm Thiên cùng miêu tả một số nguy cơ hung hiểm.

Có điều thứ này tác dụng không lớn, thế giới bên ngoài thay đổi, thế giới trong Tiểu Phàm Thiên cũng thay đổi, thậm chí không biết vì sao địa hình trong đó cũng liên tục biến hóa.

Giờ đã ba mươi năm trôi qua, không ai biết rốt cuộc bên trong đã biến đổi thế nào.

Lúc này những người ở thế giới bên ngoài thấy Sở Hưu và Quan Tư Vũ đến, lập tức bàn tán xôn xao.

Bên ngoài Quan Trung Hình Đường rất kín tiếng, có điều danh tiếng của riêng Quan Tư Vũ lại không nhỏ. Thân là người kế nhiệm Sở Cuồng Ca, đứng trong mười hạng đầu Phong Vân Bảng, hầu như không ai không biết Quan Tư Vũ.

Còn Sở Hưu lại là tuấn kiệt hạng tư trên Long Hổ Bảng, chắc chắn sẽ là một trong những người tiến vào Tiểu Phàm Thiên lần này.
Chương 645 Cường giả tụ tập

Chỉ có điều trên giang hồ Sở Hưu đắc tội với tương đối nhiều người, lại thêm tiếng tăm y không được tốt, cho nên y xuất hiện chỉ khiến xung quanh xôn xao đôi chút, không ai tới bắt chuyện lôi kéo cảm tình gì.

Quan Tư Vũ trầm giọng nói với Sở Hưu: “Lát nữa ngươi định vào với ta hay chờ vị bằng hữu của ngươi?”

Quan Tư Vũ đang nói tới Lã Phụng Tiên, trước khi tới Lã Phụng Tiên dã dùng lực lượng mảnh vỡ chân linh của Lã Ôn Hầu tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều hắn còn muốn củng cố cảnh giới một chút nên không xuất phát cùng lúc với Sở Hưu. Nhưng chắc trong một hai ngày tới hắn cũng tới kịp.

Chỉ có điều Lã Phụng Tiên không phải người của Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ đương nhiên không lãng phí thời gian đợi Lã Phụng Tiên.

Chuyện Lã Phụng Tiên có chìa khóa, Sở Hưu không giấu diếm Quan Tư Vũ. Với nhân cách của Quan Tư Vũ, hắn cũng khinh thường chuyện cướp đoạt chìa khóa của Lã Phụng Tiên.

Huống hồ sau trận chiến ở Cao Lăng Đổng gia lần trước, người trong giang hồ đều nghe nói Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh coi trọng ‘Tiểu Ôn Hầu’ Lã Phượng Tiên. Đó coi như nửa chỗ dựa của Lã Phụng Tiên, muốn động vào Lã Phụng Tiên phải tự nghĩ tới phân lượng bản thân đã.

Sở Hưu nói: “Ta còn muốn chờ Lã huynh một thời gian, đường chủ đại nhân cứ vào trước là được.”

Quan Tư Vũ gật đầu nói: “Vậy thì tốt, ngươi cũng nên nắm chắc thời gian. Tiểu Phàm Thiên chỉ mở có mười ngày, đừng lãng phí.

Nhớ cho kỹ, mặc dù giờ ngươi đã có thực lực đối đầu với tông sư võ đạo, nhưng những tông sư võ đạo đã có tư cách tiến vào Tiểu Phàm Thiên, cho dù có là tán tu cũng ai là kẻ yếu.

Gặp tông sư võ đạo, có thể tránh thì tránh, đừng tự tin quá mức, coi đối thủ của mình là tông sư võ đạo bình thường.”

Trong Tiểu Phàm Thiên không như những nơi khác, đối tượng tranh đấu của Sở Hưu chỉ là tuấn kiệt thế hệ trẻ

cùng những võ giả dưới cảnh giới tông sư võ đạo.

Quan Tư Vũ sợ Sở Hưu nóng máu tự kiêu khiêu khích một số tông sư võ đạo, hành động này chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Sở Hưu gật đầu, sau khi Quan Tư Vũ vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu mới đứng một mình chờ đợi.

Thật ra Sở Hưu không chỉ chờ Lã Phụng Tiên mà còn chờ những người khác như Tạ Tiểu Lâu.

Trên giang hồ nhân duyên của Sở Hưu chẳng ra sao, nhưng cũng không đến mức bốn phương đều là thù địch.

Sau khi đám người Tạ Tiểu Lâu đến, Sở Hưu hoàn toàn có thể liên thủ với bọn họ, bàn bạc vài nơi sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên tìm cơ hội tụ tập.

Đây cũng là kinh nghiệm mà các đại môn phái đúc kết ra qua bao năm.

Trong Tiểu Phàm Thiên quy tắc thiên địa khác với thế giới bên ngoài, cho nên những thứ như ngọc giản đưa tin không dùng được.

Hơn nữa do địa hình biến ảo nên cũng không có địa điểm nào đặc trưng, các đại phái chỉ có thể dùng phương pháp ngốc nhất, trực tiếp bố trí vài điểm tập hợp theo phương hướng. Sau khi dịch chuyển ngẫu nhiên thì chạy theo hướng đó, không gặp người thì cứ tiến thẳng, dù sao tới cuối cùng kiểu gì cũng tập hợp đủ mọi người.

Sở Hưu ở lại đợi không tới nửa ngày, những tông môn đại phái có thực lực đều đã tới.

Bên phía Phật môn, người của Tu Bồ Đề Thiền Viện đã vào trước khi Sở Hưu tới. Nghe nói là hai lão hòa thượng cùng một hòa thượng trung niên, không có người trẻ tuổi.

Đối với Tu Bồ Đề Thiền Viện chuyện này hết sức bình thường. Tu Bồ Đề Thiền Viện tu pháp, yêu cầu cực cao đối với tu vi phật pháp bản thân. Các đệ tử trẻ tuổi còn đang ngồi trong Thiền Viện đọc kinh phật. Đệ tử Tu Bồ Đề Thiền Viện có tứ cách xông xáo trong giang hồ đều có tuổi tác không nhỏ.

Đại Quang Minh Tự ở nơi Cực Bắc xa xôi cho nên còn chưa ai tới, ngược lại người của Đạo môn tới nơi trước.

Thuần Dương Đạo Môn có một lão đạo sĩ cùng bốn tiểu đao sĩ tới.

Lão đạo sĩ tay trái phất trần tay phải kiếm, khí thế Thuần Dương Cương Khí mạnh mẽ vô bờ, mặc dù tuổi già nhưng vẫn rực rỡ như vầng mặt trời.

Ngược lại bốn người trẻ tuổi mặc dù đều có thực lực cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng đều có vẻ non nớt.

Thuần Dương Đạo Môn là đao môn chính thống, Thuần Dương Cương Khí của đạo gia hùng hồn hạo nhiên, tru tà trấn ma, uy danh chấn động giang hồ.

Bao năm qua chỉ cần có sự kiện lớn tru sát tà ma đều có người của Thuần Dương Đạo Môn xuất thủ, mạnh mẽ không sợ chết, khiến người ta hết sức kính nể.

Lại thêm ngày thường Thuần Dương Đạo Môn không tranh không đoạt, có kẻ khá kín tiếng cho nên không khiến người ta căm ghét. Ngoại trừ tính cách ngoan cố đầu óc cứng nhắc, danh tiếng của Thuần Dương Đạo Môn trên giang hồ cũng không tệ.

Chỉ có điều mấy năm trước tuấn kiệt thiên tài trong thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn bị người đứng hạng sau trên Long Hổ Bảng hiện tại, hạng tư trên Long Hổ Bảng trước đây, Đoạt Hồn Đao - Lý Phi Liêm giết chết, thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn có vẻ không kiếm được ai ra mặt.

Công pháp Thuần Dương Đạo Môn vốn chú trọng căn cơ, tu luyện chậm chạp cho nên bồi dưỡng đệ tử trẻ tuổi không dễ. Giờ một người chết đi, muốn bồi dưỡng một đệ tử khác có thể tự gánh vác một phương rất hao phí thời gian.

Sau khi lão đọa kia tới, những người trong võ lâm xung quanh lao nhao chào hỏi, miệng gọi Chân Dương đạo trưởng.

Lão đạo sĩ này lai lịch không nhỏ, chính là Chân Dương Tử một trong Hộ Điên Lục Chân Nhân của Thiên Cương Điện, Thuần Dương Đạo Môn.

Thiên Cương Điện của Thuần Dương Đạo Môn tự thành Thiên Cương Đại Trận. Trong đó thờ phụng bài vị tổ sư các đời của Thuần Dương Đạo Môn cùng bí điển Thuần Dương Đạo Môn, Thuần Dương Đạo Kinh. Có thể nói đây là nơi quan trọng nhất trong Thuần Dương Đạo Môn.

Lúc bình thường Thiên Cương Điện do sáu vị tông sư võ đạo cùng trấn thủ, được xưng là Hộ Điện Lục Chân Nhân, Chân Dương Tử này chính là một trong số đó.

Đảo mắt một vòng Chân Dương Tử trầm giọng nói: “Chư vị có thấy đám hung đồ Ma môn kia xuất thủ không? Tiểu Phàm Thiên khai mở, đám người Ma đạo e là đứng ngồi không yên. Đây đã không phải lần đầu lão đạo ta tiến vào Tiểu Phàm Thiên này. Lần này lão đạo ta tới không phải vì đoạt cơ duyên mà muốn giết vài tên hung đồ Ma đạo, thư giãn gân cốt!”

Mọi người xung quanh lập tức nịnh bợ: “Không hổ là Chân Dương đạo trưởng, ghét ác như cừu! Đám người Ma đạo không khéo nghe uy danh Chân Dương đạo trưởng mà sợ mất vía, không dám xuất hiện đâu!”

Sở Hưu nheo mắt nhìn Chân Dương Tử, xét theo thái độ đối với giới Ma đạo, Đại Quang Minh Tự cùng Thuần Dương Đạo Môn là quyết liệt nhất, thậm chí tới mức trong mắt không chứa nổi hạt cát, vừa gặp là muốn động thủ.

Có điều theo Sở Hưu, cách làm của Thuần Dương Đạo Môn lại có phần ngu ngốc.

Đại Quang Minh Tự dám làm như vậy là vì Đại Quang Minh Tự có thực lực. Thuần Dương Đạo Môn mặc dù không yếu nhưng lại kém Đại Quang Minh Tự một bậc.

Thế nhưng bao năm như vậy Thuần Dương Đạo Môn vẫn làm theo ý mình, chém giết không ít võ giả trong Ma đạo, thậm chí ngay người trong Ma đạo thấy võ giả Thuần Dương Đạo Môn cũng cảm thấy đau đầu. Đám người này rõ ràng là thần kinh thô, trừ phi không đánh nổi còn không đã gặp mặt chỉ có không chết không thôi.

Có điều lúc này một giọng cười lạnh lại vang lên: “Chân Dương Tử! Cóc ghẻ mà cũng to còi, khẩu khí lớn lắm! Bổn quân ngay đây, ngươi có bản lĩnh thì đến giết thử xem. Trường Thanh Tử trong Hộ Điện Lục Chân Nhân chết thế nào chẳng lẽ ngươi quên rồi à? Đúng là không biết điều!”

Môt người trung niên thân mặc trường bào màu trắng thêu hoa văn đám mây, đầu đội mũ bạch ngọc, gương mặt trắng trẻo từ trong khu rừng đạp không di tới, khí thế bản thân cực kỳ cường đại, ma khí thậm chí nhuộm đen đám mây trên đỉnh đầu.

“Vân Trung Quân!”

Bên dưới lập tức có người kinh hãi la lên, người tới là một trong Cửu Đại Thần Vu Tế, Vân Trung Quân!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 911-915

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom