-
Chương 701-705
Chương 701 Trương Thừa Trinh quyết đoán 2
Nhưng nếu thua cược, Trương Thừa Trinh chiến bại, bản thân vẫn lạc hay trọng thương cũng khó mà biết được. Tâm cảnh của hắn chắc chắn sẽ bị đả kích, thanh danh cũng rớt xuống vạn trượng.
Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chưa từng bại nhưng lại bại vì cuồng vọng. Thậm chí ngay cả thanh danh Thiên Sư Phủ cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định.
Với thực lực và cảnh giới của Trương Thừa Trinh, Sở Hưu tin rằng Trương Thừa Trinh có một vạn phương thức an toàn bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, ngưng tụ Chân Đan.
Thế nhưng hắn lại lựa chọn con đường khó khăn nhất, một con đường chẳng khác nào đánh bạc. Ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận Trương Thừa Trinh thật sự rất quyết đoán, cũng xứng đáng với thứ hạng hiện tại của hắn.
Ánh mắt Tông Huyền lóng lánh thần quang, một lát sau cương khí quanh người hắn bùng lên, bước tới một bước, lạnh nhạt phun ra một chữ: “Được!”
Phương Thất Thiếu lúc này cũng thu lại dáng vẻ bại hoại kia, tay nắm trường kiếm, thần sắc nghiêm túc.
“Trương Thừa Trinh, đúng là trước ta coi nhẹ sự quyết đoán của ngươi rồi. Thật ra ta trước nay vẫn không ưa ngươi, bởi vì biểu hiện của ngươi quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức mấy lão già của Kiếm Vương Thành luôn lôi ra giáo huấn ta, bắt coi ngươi là tấm gương.”
Bạch Tiềm đang giao thủ với người ta ở một hướng khác sắc mặt đen kịt, cái miệng thủng của tên Phương Thất Thiếu này sao cái gì cũng tuôn ra ngoài?
Trong Kiếm Vương Thành quả thật không ít trưởng bối dạy bảo Phương Thất Thiếu, muốn hắn đứng đắn hơn một chút, học cách đối nhân xử thế của Trương Thừa Trinh.
Nhưng đó chỉ là trong nội bộ bọn họ, bên ngoài không ai lại nói Phương Thất Thiếu không bằng Trương Thừa Trinh, vậy chẳng phải giảm bớt uy phong của mình? Giờ thì hay rồi, tự Phương Thất Thiếu nói ra với người ngoài.
Phương Thất Thiếu cầm kiếm chỉ thẳng vào Trương Thừa Trinh, trầm giọng nói: “Không ngờ Trương Thừa Trinh ngươi cũng có lúc tùy hứng và... quyết đoán như vậy!
Ngươi muốn áp lực, vậy thì được, ta cho ngươi áp lực! Ba năm trước Nhân Quả Kiếm Đạo của ta không thắng nổi Lôi Pháp của ngươi. Trận chiến hôm nay cho ngươi nếm thử lưỡi kiếm của ta có sắc hay không!”
Trước nay Phương Thất Thiếu đều có vẻ không đứng đắn, cho dù lúc hắn giao chiến với người ta cũng có cảm giác là phất cà phơ.
Còn giờ Phương Thất Thiếu cầm kiếm đứng đó, khí thế sắc bén xông thẳng tới chân trời, kiếm giả vô cương, đọ sức khắp thiên hạ!
Gương mặt Bạch Tiềm lộ ra nụ cười hiếm có. Nếu Phương Thất Thiếu luôn giữ được trạng thái như vậy thì tốt biết bao? Kiếm Vương Thành bọn họ sau này chắc chắn sẽ có một cường giả chí tôn phong hào Kiếm Thánh Kiếm Thần!
Chỉ tiếc với tính cách của Phương Thất Thiếu, dưới gầm trời này số người có thể khiến hắn bộc lộ chiến ý như vậy đã ít lại càng thêm ít.
Sở Hưu cầm Thiên Ma Vũ trong tay, quanh người đồng thời tỏa ra phật quang ma khí xông thẳng tới trời. Uy thế của y vô cùng hùng mạnh, thậm chí mơ hồ vang lên tiếng ma thần kêu gào cùng tiếng tụng niệm phật âm, căn cơ lực lượng cường đại khiến tất cả mọi người không khỏi kinh hãi.
“Nghe đại danh Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh đã lâu nhưng hôm nay mới được gặp mặt, danh bất hư truyền! Nhưng chúng ta cũng không phải chỉ có hư danh!”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Sở Hưu bày hết căn cơ lực lượng bản thân ra, lập tức khiến vô số người đưa mắt nhìn sang.
Chuyện Sở Hưu tu luyện ma công tất cả mọi người đều biết, có điều y là người của Quan Trung Hình Đường, tạm thời không ai nghi ngờ y có quan hệ với Ma đạo.
Hơn nữa sau này Sở Hưu lại nhận được truyền thừa của Thánh Tăng - Đàm Uyên, võ công Phật môn cũng vô cùng mạnh mẽ. Y đồng tu Phật Ma nhưng lại vô cùng trôi chảy tự nhiên, lực lượng uy thế này không ngờ chẳng kém hơn Phương Thất Thiếu, thậm chí đã chẳng kém Tông Huyền bao nhiêu.
Trong đám người Lục tiên sinh không ra tay cướp đoạt đạo uẩn, hắn chỉ tiến tới bên cạnh Chử Vô Kỵ, bí mật truyền âm nói: “Đây là tuấn kiệt tân tú trong nhánh Ẩn Ma chúng ta. Ngươi thấy sao? Ngụy Thư Nhại tiền bối cực kỳ coi trọng hắn. Chờ sau khi chuyện Tiểu Phàm Thiên lần này kết thúc, Ngụy tiền bối này định giao chuyện báo thù Cửu Thiên Sơn cho Sở Hưu này, cũng chính là Lâm Diệp xử lý!”
Nhánh Ẩn Ma vốn cũng không phải bền chắc, có phân chia xa gần, Chử Vô Kỵ là người một nhà cho nên thật ra hắn đã biết thân phận Sở Hưu từ lâu.
Nghe Lục tiên sinh nói vậy, Chử Vô Kỵ khẽ cau mày nói: “Ngụy tiền bối coi trọng tên Sở Hưu này đến vậy à, không ngờ lại định giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho hắn? Những người khác trong nhánh Ẩn Ma có đồng ý không? Dù sao đây là cơ hội rất tốt để kiếm uy danh, trong nhánh Ẩn Ma còn không ít tiền bối lâu đời, mặc dù đệ tử bọn họ không bằng Sở Hưu này nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.”
La Sát Tông hừ khẽ một tiếng nói: “Mấy lão già kia đều cực kỳ xảo trá. Ngày trước khi nhánh Ẩn Ma chúng ta cấp bách nhất bọn họ đều nấp trong bóng tối giả làm rùa đen rụt đầu, giờ thấy nhánh Ẩn Ma khôi phục được chút nguyên khí lại tới đòi tranh công? Nghĩ hay lắm!
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, Ngụy tiền bối là người cuối cùng còn sống sót, chuyện này hắn nói ai đi thì người đó đi. Những người khác muốn cướp cũng chẳng dễ dàng gì đâu!”
Chử Vô Kỵ gật nhẹ đầu, dù sao bất luận thế nào hắn cũng sẽ đứng về phía Ngụy Thư Nhai.
Nhớ lại năm đó khi hắn thật sự tuyệt vọng dấn thân vào Ma đạo, đã từng nhận không ít ân huệ của Ngụy Thư Nhai.
Nếu nói những tông môn Chính đạo là dối trá giả nhân gỉả nghĩa vậy giới Ma đạo lại là tàn khốc hiện thực, không có thực lực không ai coi ngươi là người một nhà.
Nếu không có Ngụy Thư Nhai nhiều lần trợ giúp, e rằng giờ Chử Vô Kỵ đã chết từ lâu, cũng chẳng thể trở thành tông sư võ đạo.
Lúc này Lục tiên sinh cùng Chử Vô Kỵ còn đang thì thầm, nhưng mọi người xung quanh đều không hề chú ý. Sự chú ý của bọn họ đều đặt trên người bọn Trương Thừa Trinh.
Tiếp sau Tông Huyền, Phương Thất Thiếu, Sở Hưu cùng tỏ thái độ, Doanh Bạch Lộc cũng đứng ra, gương mặt mỉm cười ấm áp nói: “Trương huynh thật bá đạo, tại hạ phụng bồi!”
Lý Phi Liêm cuối cùng không nói một lời, nhưng tay nắm chặt phi đao, bước lên trước một bước.
Xét theo tâm tính, trong số mọi người, Lý Phi Liêm là người lạnh nhạt nhất, thậm chí không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Có điều cho dù có lạnh nhạt, Lý Phi Liêm cũng là người trẻ tuổi, tự có kiêu ngạo của bản thân.
Cho dù thứ hạng hắn không bằng Trương Thừa Trinh, nhưng lúc này đối mặt với lời khiêu chiến của Trương Thừa Trinh, bất luận thắng bại ra sao hắn cũng không cự tuyệt.
Mọi người ở đây thấy cảnh này không khỏi hưng phấn, đây là đại sự trăm năm khó gặp một lần.
Trương Thừa Trinh định dùng sức một mình giao chiến với năm tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng.
Hơn nữa năm người mà hắn khiêu chiến không có tới một kẻ yếu, mỗi người đều có thực lực một mình giao thủ với hắn. Hành động lần này cực kỳ nguy hiểm, hắn muốn coi đám người Sở Hưu như đá mài đao, nhưng chỉ cần sơ sót một chút thôi hắn cũng có thể trở thành đá mài đao cho năm người Sở Hưu!
Ngay sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, giữa trận bộc phát một luồng chấn động khiến người ta tim đập chân run.
Tông Huyền, Sở Hưu xuất thủ trước.
Chương 702 Long Hổ hội tụ
Trong số những người ở đây, xét theo năng lực bộc phát mạnh mẽ, không ai sánh được với Tông Huyền và Sở Hưu, hai người này có lực tấn công mạnh nhất trong năm người.
Tông Huyền tay niết Trấn Ngục Minh Vương Ấn, Minh Vương bốn tay niết ấn quyết ầm ầm đập xuống, uy thế rung chuyển đất trời, tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Sở Hưu chém ra một đao, ma khí cùng khí huyết sát ngưng tụ lại một chỗ, uy lực hung hãn cường đại, nhưng thực tế trong đao đó của y ẩn chứa hận ý vô biên. Một đao tràn ngập ý hận này vừa chém lên cơ thể, vừa chém vào tâm của Trương Thừa Trinh!
Trong tiếng cương phong gào thết, mái tóc dài của Trương Thừa Trinh lay động, thậm chí ngay ánh mắt của hắn cũng tỏa ra ánh lôi quang.
Hai tay hắn ép xuống, sấm sét màu xanh ngưng tụ trong bàn tay, hóa thành một rồng một hổ, ánh xanh của lôi đình văng khắp nơi, phóng về phía Sở Hưu và Tông Huyền.
Mây theo rồng, gió theo hổ.
Lực lượng long hổ phong vân hội tụ, tiếp dẫn lôi đình, mang theo mưa gió sấm chớp vô biên đánh nới, phá nát Trấn Ngục Minh Vương Ấn của Tông Huyền cùng một đao của Sở Hưu, thậm chí khiến cho hận ý vô biên trong nhát đao đó không thể phát huy tác dụng.
Có điều ngay lúc này một thanh phi đao lại đột ngột xuất hiện trước người Trương Thừa Trinh. Nơi này nhiều người như vậy, thậm chí một số tông sư võ đạo cũng không cách nào chứng kiến rốt cuộc Lý Phi Liêm xuất thủ lúc nào.
Xuyên qua hư không, một đao đó khóa chặt thần hồn của Trương Thừa Trinh.
Cùng lúc đó, kiếm của Phương Thất Thiếu cũng đã rời vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào Trương Thừa Trinh. Bất luận Lôi Đình Cương Khí mạnh mẽ thế nào đều không ngăn cản được một kiếm nhìn như đơn giản nhưng ẩn chứa càn khôn kia!
Nhân Quả Kiếm Đạo, kiếm xuất tất trúng!
Phương Thất Thiếu cùng Lý Phi Liêm đều là võ giả ngộ ra đạo về Ngụy Quận, một đao một kiếm khóa chặt hồn phách khiến Trương Thừa Trinh không thể né tránh. Cho dù đổi lại là Sở Hưu, y cũng phải thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn mới có thể né tránh một đao một kiếm đó.
Nhưng Trương Thừa Trinh lại không định tránh.
Hắn đứng yên tại chỗ, ngay trong khoảnh khắc đao kiếm kia tới người, thân hình Trương Thừa Trinh không ngờ lại trực tiếp hóa thành tia chớp màu tím, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã dịch chuyển một bước, khiến người ta có một ảo giác cứ như hắn vốn đã đứng đó, không hề
hành động.
Một ngón tay nhẹ nhàng điểm tới, một luồng sét yếu ớt bùng lên.
Nhưng chính luồng sét yếu ớt đó lại dẫn dắt khiến kiếm của Phương Thất Thiếu cùng đao của Lý Phi Liêm va chạm vào nhau, khiến phi đao của Lý Phi Liêm vỡ vụn, Phương Thất Thiếu cũng lui lại một bước.
Không ngờ Trương Thừa Trinh lại dùng tốc độ cực hạn phá giải nhân quả tất trúng!
Có điều ngay lúc này, Doanh Bạch Lộc vốn đang đứng yên lại hành động.
Võ đạo của hắn không mạnh mẽ hùng hồn như Sở Hưu và Tông Huyền, cũng không thần dị như Lý Phi Liêm cùng Phương Thất Thiếu, nhưng võ đạo của hắn lại không có bất cứ nhược điểm nào, có thể tùy cơ ứng biến, đảm nhiệm bất cứ vị trí nào.
Ngay khi Trương Thừa Trinh vừa né tránh, thật ra Doanh Bạch Lộc đã hành động.
Để né tránh một đao một kiếm vừa rồi, Trương Thừa Trinh đã tăng tốc tới cực hạn mới có thể phá giải đạo về nhân quả, lực chú ý của Trương Thừa Trinh cũng tập trung tới cực hạn.
Cho nên Doanh Bạch Lộc vẫn không ra tay, hắn đang chờ, chờ Trương Thừa Trinh thay đổi trạng thái. Chỉ cần hắn thư giãn một chút thôi sẽ tới phiên mình ra tay, còn giờ cơ hội đã tới!
Cương khí màu đen hóa thành hắc long, ngưng tụ thành đao, đầu rồng làm chuôi, thâm rồng làm mũi, đuôi rồng làm lưỡi.
Đại Long Đao!
Một đao này chém ra mang theo tiếng long ngâm chấn động xung quanh, đao ý sắc bén tới cực điểm, vừa vặn bắt lấy khoảng thời gian Trương Thừa Trinh thả lỏng.
Trương Thừa Trinh không hề quay đầu, lúc này hắn có quay đầu cũng không kịp.
Nhưng quanh người hắn ánh sét hội tụ, hóa thành một tấm lôi phù ngăn cản sau lưng. Ánh sét bùng nổ, hắc long tiêu tan, nhưng Trương Thừa Trinh cũng bị đánh bay hơn mười bước.
Hiệp đầu tiên, Trương Thừa Trinh đã rơi xuống hạ phong.
Có điều theo mọi người thấy Trương Thừa Trinh có rơi xuống ha phong cũng rất bình thường. Nếu hắn có thể chiếm thượng phong mới gọi là lạ.
Đầu tiên hắn dùng lực lượng lôi đình long hổ phong vân cho thấy căn cơ lực lượng kinh người của mình, chặn hai người sức mạnh cương mãnh bá đạo nhất là Sở Hưu và Tông Huyền.
Tiếp đó hắn lại tập trung tất cả tinh thần lực và sự chú ý tới cực hạn, phối hợp với tốc độ nhanh chóng như tia lửa điện phá giải đạo về nhân quả của Lý Phi Liêm và Phương Thất Thiếu. Lúc này nhìn ngoài có vẻ thoải mái nhưng thực chất hắn không còn sức nữa, cho nên mới bị Doanh Bạch Lộc ra tay đánh lui.
Thấy cảnh này, đám người Sở Hưu lại xuất thủ, có điều lần này đổi thành Phương Thất Thiếu ra tay đầu tiên.
Kiếm quang sắc bén chém ra, Phương Thất Thiếu như có dự đoán trước phong tỏa tất cả không gian né tránh của Trương Thừa Trinh, chỉ cần Trương Thừa Trinh có chút hành động, kiếm mang sẽ thay đổi. Hắn không công không thủ, chỉ vây giữ người, một mình Phương Thất Thiếu nhưng lại tạo được hiệu quả của kiếm trận.
Trương Thừa Trinh thản nhiên nói: “Vi Thành Kiếm Trận của Kiếm Vương Thành? Đáng tiếc vô dụng với ta.”
Phương Thất Thiếu nhíu mày nói: “Ánh mắt thật cao minh, có điều có tác dụng với ngươi hay không chờ chút hãng nói!”
Thân hình Trương Thừa Trinh lập tức hành động, ánh sét lóng lánh quanh thân, có điều không đợi hắn phá trận, Tông Huyền thân thể bừng bừng phật quang ép tới. Phía sau hắn là phật quang pháp tướng Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật hộ thể, một ấn đánh xuống như núi lở.
Ngũ Lôi Chính Pháp trong tay Trương Thừa Trinh đánh ra. Mặc dù Ngũ Lôi Chính Pháp có uy lực cực kỳ cường đại, thậm chí vừa rồi đánh trọng thương Uất Trì Phong. Nhưng lúc này đối mặt với Tông Huyền có tu vi cơ thể cường đại tới biến thái, cho dù là Ngũ Lôi Chính Pháp cũng không cách nào khiến Tông Huyền bị thương, chỉ khiến phật quang quanh người hắn ảm đạm đi đôi chút.
Cùng lúc đó, quanh người Sở Hưu cũng bừng bừng phật quang, hư ảnh Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng y, một chưởng đánh xuống, hoán nhật thâu thiên!
Dưới Hoán Nhật Đại Pháp, uy thế một chưởng đó trực tiếp bao phủ Trương Thừa Trinh vào trong, ép Trương Thừa Trinh vận chuyển lôi quang rực rỡ, tầng tầng lôi phù chồng chất hiện lên nhưng cũng liên tiếp sụp đổ.
Ngày trước thực lực Sở Hưu còn không bằng Tông Huyền, y đã vận dụng Hoán Nhật Đại Pháp dùng sức mạnh đấu cứng với Tông Huyền.
Lúc này thực lực Sở Hưu đã vượt xa lúc trước, uy lực Hoán Nhật Đại Pháp cũng chẳng như xưa.
Xung quanh có Vi Thành Kiếm Trận của Phương Thất Thiếu, phía trước có Tông Huyền, phạm vi hành động của Trương Thừa Trinh không lớn, chỉ có thể vận dụng lôi phù chống đỡ. Nhưng lực lượng cường đại của Hoán Nhật Đại Pháp lại đánh Trương Thừa Trinh chìm sâu xuống đất ba thước.
Doanh Bạch Lộc cũng không nhàn rỗi, quanh người hắn, cương khí màu đen diễn hóa thành hắc long thương, thế thương mạnh mẽ hùng hồn, phối hợp
với Tông Huyền cương mãnh bá đạo, quả thật không một kẽ hở.
Võ đạo của Doanh Bạch Lộc vốn như vậy, thiên biến vạn hóa, có thể cương có thể nhu, phối hợp với bất cứ ai cũng tạo được hiệu quả lớn nhất.
Hơn nữa kinh khủng nhất là Lý Phi Liêm.
Hắn chỉ có mười thanh phi đao, đao thứ nhất là để thăm dò, thăm dò thực lực Trương Thừa Trinh ra sao.
Giờ đã thăm dò được thực lực, với tính cách của Lý Phi Liêm, hắn hoặc không xuất đao, một khi xuất đao sẽ là đòn tất sát!
Năm người Sở Hưu trước nay chưa từng phối hợp, ngược lại giữa bọn họ hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút ân oán hoặc căn bản chỉ là người qua đường. Thế nhưng giờ mới hiệp thứ hai cả năm đã vô cùng ăn ý.
Lần thứ nhất xuất thủ, hai bên đều đang thăm dò, kể cả chính bọn Sở Hưu cũng đang thăm dò thực lực lẫn nhau.
Còn lần thứ hai xuất thủ, bọn họ đều đã tìm được vị trí thích hợp nhất cho bản thân.
Phương Thất Thiếu phụ trách chặn đường, Tông Huyền cơ thể cường đại phụ trách chống đỡ, Doanh Bạch Lộc phụ trách hỗ trợ Tông Huyền, đền bù sơ hở của đấu pháp điên cuồng đó. Sở Hưu phụ trách tấn công áp chế chính diện, Lý Phi Liêm lại luôn chờ sơ hở, một sơ hở ra đòn tất sát!
Chương 703 Một viên Kim Đan nuốt xuống bụng 1
Trong thời gian ngắn Trương Thừa Trinh đã bị ép vào đường cùng, khiến mọi người không khỏi lắc đầu, Trương Thừa Trinh thật quá nôn nóng.
Người đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng đâu ai là kẻ yếu hay người thường, một đối một Trương Thừa Trinh có lẽ còn thắng được nhưng có thắng cũng chẳng dễ dàng gì, thế mà giờ hắn còn định lấy một địch năm, tỷ lệ thắng quả thật thấp đến đáng thương.
Lúc này đối mặt với bốn người vây công, lâm vào tuyệt cảnh, bên ngoài còn có Lý Phi Liêm chăm chú nhắm vào, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi.
Trên thực tế cảnh tượng này hắn đã dự liệu được từ đầu.
Trương Thừa Trinh trước nay chưa từng coi thường bất cứ ai, nếu đám người Tông Huyền, Sở Hưu kém cỏi, hắn cũng chẳng mở miệng khiêu chiến năm người.
Trong tuyệt cảnh, hai mắt Trương Thừa Trinh âm dương luân chuyển, dương khí chí cương cùng âm khí lạnh lẽo bộc phát, ngưng tụ trong ánh sét.
Lôi đình là khí âm dương sinh ra, lôi là dương, đình là âm.
Nhánh của Thiên Sư Phủ tu luyện lôi pháp, nhưng Thiên Sư Phủ lại là tông môn Đạo gia chính tông, tuy tu lôi nhưng thực chất bọn họ tu luyện theo đạo âm dương giữa thiên địa. Lôi pháp chẳng qua là một loại lực lượng diễn biến từ âm dương mà thôi.
Chỉ trong chớp mắt, hai luồng sét to tới vài trượng xoay chuyển quanh người Trương Thừa Trinh, một luồng nóng rực như lửa, một luồng đen nhánh như mực, tựa như đống bùn.
Dương lôi âm đình, hai luồng lực lượng kết hợp lại không ngừng xoay chuyển xé rách kiếm trận mà Phương Thất Thiếu bố trí bao vây, bức lui Tông Huyền cùng Doanh Bạch Lộc, cuối cùng chọi cứng với Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu, đánh tan hư ảnh Đại Nhật Như Lai sau lưng Sở Hưu.
Lý Phi Liêm tay nắm phi đao, tinh thần ngưng tụ tới cực hạn nhưng cuối cùng vẫn nắm đao không xuất thủ, bởi vì hắn không nắm chắc.
Hai luồng sét tan đi, Trương Thừa Trinh sắc mặt tái đi, rõ ràng khống chế lực lượng mạnh như vậy cũng là một loại áp lực cực lớn.
Lúc này Trương Hi Linh đã không còn tâm tư đâu cướp đoạt đạo uẩn, tất cả chú ý của hắn đều đặt trên người Trương Thừa Trinh.
Trương Thừa Trinh là hy vọng tương lai của Thiên Sư Phủ bọn họ, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.
Lúc này thấy bộ dáng của Trương Thừa Trinh, Trương Hi Linh không khỏi lo lắng lẩm bẩm: “Nôn nóng quá rồi, nôn nóng quá rồi!”
Vừa rồi Trương Thừa Trinh thi triển là Âm Dương Vô Cực Thần Lôi, bí pháp của Thiên Sư Phủ bọn họ, dùng lực lượng âm dương dẫn dắt bản nguyên lôi
đình, cho dù là tông sư võ đạo của Thiên Sư Phủ cũng không dám nói mình có thể hoàn toàn khống chế loại lực lượng của thiên địa này. Không ngờ hôm nay Trương Thừa Trinh lại vượt cấp vận dụng loại bí pháp này, hiển nhiên áp lực của hắn cũng cực lớn.
Thật ra trong Thiên Sư Phủ, đệ tử bình thường không cách nào tiếp xúc với nhiều công pháp bí thuật như vậy, nhất định phải chờ thực lực ngươi đạt tới mức nào đó hoặc có sư phụ đồng ý dạy cho ngươi, ngươi mới có thể học được những công pháp bí thuật đó.
Nhưng những quy củ này đều vô dụng với Trương Thừa Trinh. Trong Thiên Sư Phủ có bao nhiêu công pháp và bí thuật đều tùy Trương Thừa Trinh đọc và tìm hiểu, dù sao địa vị và thực lực của hắn đặt ngay đó.
Có điều giờ Trương Hi Linh lại hối hận, sớm biết thế này hắn không nên để Trương Thừa Trinh học nhiều bí thuật mà hắn không khống chế được như vậy.
Tất cả mọi người đều cho rằng Trương Thừa Trinh rất biết điều, nhưng một khi hắn nổi hứng lên lại không ai khuyên can nổi.
Ánh sét lấp loáng, Trương Thừa Trinh tay niết đạo ấn, cương khí quanh người rực cháy, một thần ảnh ngưng tụ sau lưng, ẩn chứa đạo lý hư vô mờ ảo, quanh người lấp loáng ánh sét.
Người hiểu về Đạo môn đều nhận ra, thần ảnh kia chính là Cửu Hoa Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn mà giới Đạo môn thờ cúng!
Hư ảnh Thiên Tôn tay niết đạo ấn, tiện tay vung lên đã có một loạt lôi pháp cường đại thuộc tính khác biệt như Ngũ Lôi Chính Pháp, Tử Tiêu Thần Lôi, Thần Tiêu Thiên Lôi ầm ầm đánh xuống, chủ động tấn công đám người Sở Hưu.
Có điều Sở Hưu lại hơi nhíu mày, Trương Thừa Trinh định làm gì? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đẩy bản thân vào đường cùng hay sao?
Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu có năng lực đoạt thiên địa tạo hóa, thâu thiên hoán nhật, dung nạp lực lượng Đại Nhật Như Lai vào bản thân. Môn công pháp này có yêu cầu cực lớn đối với căn cơ lực lượng, người thường không cách nào chịu nổi luồng lực lượng này. Khi sử dụng Sở Hưu cũng cảm thấy khí huyết trên người như bị luồng lực lượng này thiêu đốt, sôi trào, như muốn bốc cháy.
Nguyên lý bí pháp của Trương Thừa Trinh thật ra cũng tương tự Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu, cùng là dung nạp lực lượng Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn vào cơ thể mình, nhưng tiêu hao vượt xa lúc bình thường, cương khí giảm sút như nước chảy. Đừng nói giờ Trương Thừa Trinh còn chưa phải tông sư võ đạo, cho dù hắn có thành tông sư võ đạo, Võ Đạo Chân Đan cũng không cách nào dung nạp nhiều thiên địa nguyên khí như vậy để bù đắp tiêu hao.
Có điều nếu Trương Thừa Trinh đã ra tay, đám người Sở Hưu đương nhiên không né tránh, năm người đồng loạt xuất thủ, ngay cả Lý Phi Liêm cũng phóng ra ba thanh phi đao.
Ánh sét bùng nổ đầy trời, tiếng cương khí đinh tai nhức óc vang lên bên tai, thân trong ánh sét, đây cũng là lần đầu tiên Sở Hưu phát huy nội tình lực lượng tới cực hạn.
Hơn nữa đây không phải liều mạng chém giết với tông sư võ đạo mà là giao chiến trong cùng cấp bậc. Mọi người đều ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng mỗi người đều phát huy lực lượng trong cảnh giới này tới mức cực hạn. Có thể nói bọn họ chính là những người đứng đầu trong thế hệ trẻ trên giang hồ.
Trương Thừa Trinh lấy một địch năm, muốn mượn đám áp lực từ đám người Sở Hưu làm đá mài đao, để lực lượng bản thân đạt tới viên mãn, bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.
Nhưng thực tế trong khi giao chiến, đám người Sở Hưu không phải đá mài đao mà đều là lưỡi đao sắc bén vô cùng. Trong lúc giao phong, hoặc rèn luyện đối phương càng thêm sắc bén, hoặc sẽ là lưỡng bại câu thương!
Đánh tới mức này, đám người ngoại trừ không vận dụng bí pháp liều mạng thiêu đốt tinh huyết, thực tế đều đã xuất toàn lực.
Có điều cho dù Trương Thừa Trinh vận dụng bí pháp cấp bậc này vẫn không ngăn nổi năm người Sở Hưu liên thủ vây công.
Không đến trăm giây sau khí thế quanh người Trương Thừa Trinh đã dần dần suy yếu, Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn phía sau hắn dần dần ảm đạm.
Phương Thất Thiếu một kiếm hóa ngàn vạn, kiếm kiếm đều phong tỏa đường né tránh của Trương Thừa Trinh. Tông Huyền tay niết Đại Uy Đức Minh Vương Ấn, lực như dời núi, uy thế kinh người.
Doanh Bạch Lộc quang người lượn lờ cương khí màu đen, hóa thành hắc long lượn vòng quanh người hắn, mỗi quyền đánh ra lại có tiếng hắc long gầm thét.
Sở Hưu cũng vận dụng toàn lực, thi triển Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, trong chưởng có sinh diệt, phá vỡ càn khôn!
Môn võ thuật chí cường do Đàm Uyên đại sư đích thân sáng chế này nếu phát huy tới cực hạn thậm chí còn cường hãn hơn cả Hoán Nhật Đại Pháp.
Còn Lý Phi Liêm phía sau cũng xuất hết năm đao, ngoại trừ phi đao cuối cùng để liều mạng ra, đây đã là đòn toàn lực của hắn.
Chương 704 Một viên Kim Đan nuốt xuống bụng 2
Cảm nhận chấn động lực lượng đó, cho dù mấy vị tông sư võ đạo ở đây cũng không khỏi biến sắc.
Năm người này liên thủ vây công, có là tông sư võ đạo e rằng cũng không mấy ai đỡ nổi. Giờ nếu đổi bọn họ vào chỗ Trương Thừa Trinh, quá nửa cũng lành ít dữ nhiều.
Nhưng đúng lúc này, trong mắt Trương Thừa Trinh bỗng tỏa ra vạn luồng lôi quang.
Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn phía sau hắn hoàn toàn võ vụn, có điều không hề tiêu tán mà ngưng tụ vào trong cơ thể hắn.
Theo Trương Thừa Trinh dung nạp thần ảnh kia, sấm chớp mưa bão đầy trời trút xuống, bao phủ lấy Trương Thừa Trinh. Đồng thời sấm sét này cũng hoàn toàn đánh tan thế công của đám người Sở Hưu.
Sấm chớp mưa bão này chính là lực lượng thiên địa diễn hóa thành, sức người có mạnh hơn cũng không thể đối kháng lại thiên địa.
Nhưng trong sấm chớp mưa bão đó, Trương Thừa Trinh lông tóc không chút tổn hại, khí thế thậm chí còn từ từ tăng lên. Khi khí thế của hắn lên tới cực hạn, dường như có thứ gì vỡ vụn, khí thế mạnh mẽ lập tức bao phủ toàn trường.
Tiên tay vung lên, sấm chớp mưa bão vô biên xung quanh Trương Thừa Trinh lập tức co vào, cuối cùng hóa thành một vật hình tròn lớn cỡ viên đan dược, bị Trương Thừa Trinh nuốt vào trong miệng.
Chỉ trong chốc lát tiếng sấm bừng lên, như có sét đánh xung quanh!
“Lôi Minh Kim Đan!”
Trương Hi Linh nhìn Trương Thừa Trinh, vẻ mặt vui mừng vô cùng.
Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo cũng không khiến Trương Hi Linh quá kích động, vì đừng nói Thiên Sư Phủ, toàn bộ người trên giang hồ đều biết Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo là chuyện chắc như đinh đóng cột, Chuyện thật sự khiến hắn kích động là Trương Thừa Trinh ngưng tụ ra Lôi Minh Kim Đan mà hơn ngàn năm qua Thiên Sư Phủ không ai làm được!
Cảnh giới Võ Đạo Chân Đan là quan trọng nhất đối với võ giả, đồng thời cả ba giới Đạo Phật Ma đều có phân tích cực kỳ tỉ mỉ đối với cảnh giới này.
Dẫn dắt lực lượng thiên địa luyện hóa Võ Đạo Chân Đan trong đan điền, liên kết với lực lượng thiên địa. Phật môn gọi là Xá Lợi Tử, Đạo môn gọi là Kim đan. Một viên kim đan nuốt xuống bụng, từ nay mệnh ta không do trời. Thứ mà Đạo môn gọi là Kim Đan thật ra chính là Võ Đạo Chân Đan.
Võ Đạo Chân Đan đánh dấu võ giả có thể chính thức dẫn dắt thiên địa, bước vào một cảnh giới huyền ảo tương hợp cùng trời đất. Biến hóa trong đó mỗi tông môn, thậm chí mỗi người mỗi khác.
Tỷ như nhánh Thiên Sư Phủ này, khi tu luyện lôi pháp tới cực hạn bước vào cảnh giới tông sư sẽ ngưng tụ thành Lôi Minh Kim Đan, hô hấp thổ nạp đều có tiếng sấm động, chỉ trong giây lát có thể chuyển hóa thiên địa nguyên khí thành lực lượng lôi đình.
Chỉ có điều Lôi Minh Kim Đan này cực kỳ khó tu luyện, chí ít gần ngàn năm nay Thiên Sư Phủ không có ai tu luyện thành công, Trương Thừa Trinh là người đầu tiên.
Chẳng trách bao lâu như vậy rõ ràng Trương Thừa Trinh có thể ngưng tụ thành Võ Đạo Chân Đan bước vào cảnh giới tông sư, nhưng hắn vẫn luôn tích lũy. Hóa ra tính toán của hắn quá lớn, lại muốn ngưng tụ ra Lôi Minh Kim Đan mà cả ngàn năm nay Thiên Sư Phủ không ai luyện thành!
Trương Thừa Trinh được bao phủ trong sấm sét vô biên, đột nhiên lấy trận bàn ẩn chứa đạo uẩn từ trong hộp báu không gian ra, ném lên không trung. Dưới trận pháp gia trì, trận bàn lơ lửng trên đại điện.
Nhìn Sở Hưu, Tông Huyền, Trương Thừa Trinh trầm giọng nói: “Có chơi có chịu, ta thua, đạo uẩn là của các ngươi!”
Nói xong Trương Thừa Trinh không ngờ lại trực tiếp quay người, thậm chí không ở lại giúp Trương Hi Linh tranh đoạt đạo uẩn khác, khiến mọi người xung quanh ngây ngẩn.
Có điều sau đó mọi người mới nghĩ rõ, Trương Thừa Trinh nói mình thua cũng có lý.
Lấy một địch năm, Trương Thừa Trinh có thể nói là chắc chắn sẽ thua, thậm chí một đòn cuối cùng nếu Trương Thừa Trinh không thể bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, chắc chắn hắn sẽ trọng thương.
Nhưng tương tự, mặc dù Trương Thừa Trinh thua nhưng hắn lại cũng thắng, vì mục đích của hắn đã đạt được.
Bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, ngưng tụ Lôi Minh Chân Đan, dù sao tính thế nào Trương Thừa Trinh cũng không chịu thiệt.
Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo xong ung dung bỏ đi, lại khiến Trương Hi Linh phía sau thiếu chút nữa phát điên.
Ngươi thừa nhận mình thua thì cứ thua, sao còn ném đạo uẩn ra? Trương Thừa Trinh giờ đã trở thành tông sư võ đạo, nêu hắn muốn mang đạo uẩn rời khỏi, những người khác cũng chẳng thể cản nổi hắn.
Còn nữa, ngươi ném đạo uẩn ra cũng được, sao lại còn bỏ đi? Chẳng lẽ ngươi quên mình còn một vị sư thúc đang khổ sở chiến đấu ở đây à?
Thấy bộ dáng đó của Trương Hi Linh, Trần Thanh Đế cười lạnh âm hiểm nói: “Thiên Sư Phủ các ngươi không ít kẻ mua danh chuộc tiếng nhưng tiểu bối Trương Thừa Trinh này lại không tệ. Một lời nói chắc như đinh đóng cột, nói một không nói hai, nếu hắn đã thừa nhận mình thua vậy đương nhiên phải giao đạo uẩn ra rồi. Ta thích tính cách hắn rồi đấy.
Về phần vì sao hắn bỏ đi. Ta nói này, Trương Hi Linh, ngươi bị ngốc à? Vừa bước vào cảnh giới Chân Đan, không củng cố Chân Đan cho vững chắc lại đi động thủ với người khác, ngươi định phế bỏ tiểu tử này à?”
Nghe Trần Thanh Đế nói vậy, Trương Hi Linh mới phản ứng lại.
Khi vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, do Chân Đan vừa ngưng tụ nên còn chưa hoàn toàn phù hợp với bản thân, cho nên đầu tiên phải tu dưỡng một thời gian, ổn định lại Chân Đan.
Trần Thanh Đế vừa vặn bước vào cảnh giới này, đương nhiên không thể ở lại hỗn chiến với kẻ khác, trừ phi hắn không quan tâm căn cơ của mình nữa.
Có điều Trương Hi Linh cũng kinh ngạc nhìn Trần Thanh Đế, sao hắn lại có hảo tâm nhắc nhở mình như vậy?
Trần Thanh Đế thản nhiên nói: “Đánh ngươi một trận, hết giận. Ân oán giữa ta và Thiên Sư Phủ ngươi coi như hết. Có điều nếu sau này lại có tên A Miêu A Cẩu gì sủa đổng trước mặt ta, vậy đừng trách ta xuất thủ nặng tay!”
Trần Thanh Đế biết uy danh của Thiên Sư Phủ, mặc dù hắn không sợ Thiên Sư Phủ nhưng cũng chẳng điên cuồng tới mức vì chút lời bên mép lại đi ăn thua đủ với Thiên Sư Phủ. Nếu hắn thật sự định liều chết, vậy ngày trước lúc trước mặt cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Thiên Sư Phủ, hắn cũng dám ra tay giết chết tên tông sư võ đạo dám xúc phạm mình.
Đừng nhìn đối phương có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, trong mắt Trần Thanh Đế, một Chân Hỏa Luyện Thần già nua không ngăn được hắn!
Nhìn bóng lưng Trần Thanh Đế rời đi, Trương Hi Linh cau mày.
Chuyện Trần Thanh Đế này hắn là kẻ tai bay vạ gió, dù sao mọi chuyện cũng không phải do hắn làm.
Có điều thông qua chuyện này, Trương Hi Linh cũng thấy Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ có chút tệ nạn, cũng là lúc nên tới nói cũng lão thiên sư một câu, ước thúc đệ tử Thiên Sư Phủ một chút.
Đệ tử đại phái, tính cách có phách lối cuồng vọng cũng khó tránh. Nhưng Đạo môn vốn tôn trọng thanh tĩnh vô vi, tâm cảnh bản thân nếu chứa đầy chấp niệm vậy không chỉ ảnh hưởng nhất định tới việc tu hành của bản thân mà còn tạo thành hậu quá xấu với tương lai phát triển của tông môn.
Nhìn Thuần Dương Đạo Môn hiện giờ thì biết, chấp niệm quá sâu, hành xử quá mức cực đoan.
Thiên Sư Phủ trước kia không như vậy nhưng theo Thuần Dương Đạo Môn suy yếu, sau khi Ninh Huyền Cơ mất tích Chân Vũ Giáo cũng kín tiếng giấu tài; trong Thiên Sư Phủ có một số người thật sự coi mình đứng đầu Đạo môn, là võ lâm chí tôn rồi.
Tâm tính đó không được, nếu không sẽ như lần Trần Thanh Đế này, không dưng lại đắc tội một vị cường giả.
Chương 705 Rèn luyện
Chỉ có điều rất đáng tiếc, đầu óc vốn không liên quan tới tu vi võ đạo, cho dù có một số người tu luyện tới cảnh giới tông sư nhưng đầu óc vẫn chẳng tốt, không nhận ra những chuyện như vậy.
Mà lúc này giữa trận, đám người Sở Hưu đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Trương Thừa Trinh là người đứng đầu trong thế hệ bọn họ, giữ vững ngôi đầu Long Hổ Bảng mười năm gần đây, không ai vượt qua nổi.
Hôm nay hắn bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, tự động loại khỏi bảng này. Có thể nói mặc dù Trương Thừa Trinh nhường lại vị trí này nhưng hắn cũng giữ vững vị trí này.
Cho nên tâm tình mọi người ở đây đều khá phức tạp.
Tông Huyền cùng Trương Thừa Trinh giao đấu đã hơn mười năm, hai người một đạo một phật, giao thủ vô số lần. Phần lớn là Trương Thừa Trinh hơn một chút, có điều không phải quyết chiến sinh tử cho nên không ai biết rốt cuộc hươu sẽ chết vào tay ai.
Nhưng giờ Trương Thừa Trinh lại dẫn trước một bước, chuyện này khiến Tông Huyền tâm cảnh luôn hết sức bình ổn cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Còn sắc mặt Phương Thất Thiếu lại khá khó coi.
Đương nhiên lấy tính cách của hắn không phải ghen tị Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, mà là từ hôm nay trở đi có lẽ hắn lại bị mấy lão già Kiếm Vương Thành kia quở trách một hồi nữa.
Hắn tùy hứng chỉ gây phiền toái, Trương Thừa Trinh tùy hứng lại ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan bước vào tông sư võ đạo. Chênh lệch này thật sự quá lớn.
Một thời gian dài sau đó, Trương Thừa Trinh sẽ được nêu ra làm tấm gương cho hắn.
Mọi người ngẩng đầu nhìn vào đạo uẩn mà Trương Thừa Trinh vứt lại. Sở Hưu ra tay trước nhất, Thiên Ma Vũ trong tay y tỏa ra hận ý ngập trời, mang theo ma khí huyết sát khí vô biên chém về phía Tông Huyền.
Vừa rồi Trương Thừa Trinh dùng bọn họ làm đá mài đao, chịu đựng áp lực mong đột phá, nhưng đám người Sở Hưu có ai không dùng trận chiến đó tích lũy thêm nội tình trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!
Thậm chí Sở Hưu còn ngại trận chiến đó đánh quá ngắn, nếu lâu thêm một chút, mặc dù Sở Hưu không cách nào lâm chiến đột phá cảnh giới tông sư võ đạo như Trương Thừa Trinh nhưng chí ít cũng đẩy được tích lũy trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất lên tới đỉnh phong.
Cho nên mặc dù hiện giờ Trương Thừa Trinh đã bỏ đi, nhưng những người khác như Tông Huyền đều là đối thủ rất tốt!
Lần trước ở chỗ Đàm Uyên đại sư, Sở Hưu và Tông Huyền đã đánh một trận. Trận chiến đó mặc dù nhìn ngoài thì ngang tài ngang sức, nhưng thực tế Sở Hưu lại biết, là y thua.
Y đã dùng hết toàn lực mới đánh được ngang tay với Tông Huyền, nhưng bên phía Tông Huyền vẫn còn dư lực.
Nếu không phải cuối cùng Đàm Uyên đại sư ra mặt, người thua trăm phần trăm là Sở Hưu.
Còn giờ tu vi của Sở Hưu tiến thêm một bước, y muốn xem xem giữa mình và Tông Huyền rốt cuộc ai mạnh ai yếu?
Tông Huyền ánh mắt bừng bừng thần quang, tay niết Minh Vương Ấn, đón lấy thế đao của Sở Hưu. Nhưng một khắc sau, Sở Hưu lại lập tức cảm nhận được một luồng chiến ý từ trên người hắn. Rõ ràng suy nghĩ của Tông Huyền cũng gần như Sở Hưu.
Thấy Sở Hưu đã bắt đầu giao thủ với Tông Huyền, Doanh Bạch Lộc mỉm cười nói: “Phương huynh, hai ta so tài một trận nữa nhé?”
Phương Thất Thiếu nhếch miệng nói: “Đánh với ngươi là không thú vị nhất, Doanh gia các ngươi luôn thích giấu đông giấu tây, ngươi không thể thật sự lấy bản lĩnh của mình ra được sao? Vừa rồi nếu ngươi xuất thủ toàn lực có lẽ tên Trương Thừa Trinh kia cũng chẳng thăng cấp lên tông sư võ đạo được, e là đã thua từ sớm rồi.”
Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Có nhiều thứ không để lộ ra. Lộ ra không phải tuyệt cảnh cũng là tuyệt sát.
Huống hồ vừa rồi ta không nương tay, đối mặt với Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh không ai lại lưu thủ cả. Phương huynh, kính xin chỉ giáo!”
Dứt lời, Doanh Bạch Lộc cũng bất kể Phương Thất Thiếu có đồng ý hay không, cương khí màu đen quanh người trực tiếp bộc phát, ngưng tụ thành bộ dáng hắc long mang theo tiếng gầm chấn đông thiên địa tấn công về phía Phương Thất Thiếu!
Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều ngây ngốc, rốt cuộc đám người kia đang làm gì?
Vừa rồi còn liên thủ giao chiến với Trương Thừa Trinh, thế nhưng giờ lại tự mình chia ra đánh, thật sự khó hiểu, quá khó hiểu!
Có điều một số tông sư võ đạo tiền bội lại gật nhẹ đầu. Thế hệ này trên Long Hổ Bảng anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Cho dù Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh tài hoa tuyệt thế cũng không che lấp nổi ánh sáng của những người khác.
Trong võ đạo, nói thẳng ra thứ quan trọng nhất vẫn là thực lực.
Nếu không mặc cho ngươi tính toán kinh thiên cũng không đấu nổi một quyền nghiền nát hết thảy âm mưu.
Ngày trước trên Long Hổ Bảng, Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang cũng là một người tài, có điều hắn tính toán quá nhiều, lại lơ là thực lực bản thân, cuối cùng chết oan chết uổng.
Những ‘người thông minh’ như vậy trước nay không hiếm hoi gì trên giang hồ, nhưng đáng tiếc kẻ có thể đi tới cuối cùng lại không có mấy.
Đếm lại những cường giả chí cường đứng trên đỉnh cao của giang hồ, có mấy ai dựa vào âm mưu tính toán để đi lên vị trí đó?
Giờ đám người Sở Hưu không suy nghĩ bối cảnh của đối phương cũng không nghĩ tới thù hận ngày xưa, không quan tâm thắng bại, chỉ vì tôi luyện thực lực bản thân. Trong cục diện vừa vặn có thể tụ tập dốc sức chiến một trận như vậy mới là đường đúng.
Đương nhiên trận chiến này với bọn họ là để tìm một đối thủ thích hợp tôi luyện thực lực bản thân, nhưng với người ngoài đây là một lần tẩy rửa Long Hổ Bảng.
Trương Thừa Trinh đi khỏi, tiếp theo ai sẽ đứng đầu Long Hổ Bảng?
Nếu là lúc bình thường, người này hẳn là Tông Huyền.
Nhưng giờ biến số hơi lớn, trong đó biến số lớn nhất chính là Sở Hưu.
Trước đó khi giao thủ cùng Trương Thừa Trinh, mọi người đã nhìn ra, người thật sự tạo thành uy hiếp chí mạng với Trương Thừa Trinh ngoại trừ Lý Phi Liêm luôn tìm cơ hội xuất thủ, chính là người ra tay cương mãnh bá đạo, lực bộc phát mạnh mẽ tới cực hạn, Sở Hưu!
Không ai ngờ Sở Hưu lại tiến bộ lớn tới như vậy, tích lũy lực lượng đã tới mức kinh khủng.
Cho dù một số tông sư võ đạo ở đây cũng không nắm chắc tiếp được Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn của Sở Hưu.
Cho nên sau trận chiến lần này, Long Hổ Bảng chắc chắn phải sắp xếp lại nhiều, ai lên ai xuống đều phải nhìn kết quả giao chiến lần này.
Sở Hưu đánh với Tông Huyền, Phương Thất Thiếu đánh với Doanh Bạch Lộc, bốn người chia ra giao thủ. Lý Phi Liêm lại chỉ đứng bên cạnh nhìn một hồi, sau đó thân hình trực tiếp lui lại phía sau, giữ khoảng cách an toàn quan chiến.
Không phải hắn không muốn ra tay mà do lúc trước Lý Phi Liêm đã xuất chín đao. Đao cuối cùng của hắn là để liều mạng, giờ hắn chỉ có thể khôi phục lực lượng, đứng ngoài quan chiến.
Mọi người ở đây đều là cao thủ, đương nhiên nhận ra nội tình Lý Phi Liêm.
Mặc dù trước đó Lý Phi Liêm cũng tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Trương Thừa Trinh, có điều phương thức chiến đấu của hắn vẫn không thể so sánh được với Sở Hưu.
Hắn chỉ có lực lượng xuất mười đao, chín đao trước không thể giết chết Đạo Phật, vậy đao thứ mười là sẽ liều mạng, cuối cùng sống chết ra sao phải do trời định.
Xét theo lực chiến đấu chân chính, rõ ràng là Sở Hưu hơn xa Lý Phi Liêm.
Về phần đạo uẩn lơ lửng trên đỉnh đầu bốn người, không ai dám tới cướp đoạt, cứ mặc cho nó lơ lửng ở đó.
Thứ này không thuộc về riêng một ai mà là chiến lợi phẩm chung của năm người bọn Sở Hưu.
Nếu lúc này có ai đui mù tới lấy, hậu quả sẽ cực kỳ thê thảm, không ai dám tới thử.
Nhưng nếu thua cược, Trương Thừa Trinh chiến bại, bản thân vẫn lạc hay trọng thương cũng khó mà biết được. Tâm cảnh của hắn chắc chắn sẽ bị đả kích, thanh danh cũng rớt xuống vạn trượng.
Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh chưa từng bại nhưng lại bại vì cuồng vọng. Thậm chí ngay cả thanh danh Thiên Sư Phủ cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định.
Với thực lực và cảnh giới của Trương Thừa Trinh, Sở Hưu tin rằng Trương Thừa Trinh có một vạn phương thức an toàn bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, ngưng tụ Chân Đan.
Thế nhưng hắn lại lựa chọn con đường khó khăn nhất, một con đường chẳng khác nào đánh bạc. Ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận Trương Thừa Trinh thật sự rất quyết đoán, cũng xứng đáng với thứ hạng hiện tại của hắn.
Ánh mắt Tông Huyền lóng lánh thần quang, một lát sau cương khí quanh người hắn bùng lên, bước tới một bước, lạnh nhạt phun ra một chữ: “Được!”
Phương Thất Thiếu lúc này cũng thu lại dáng vẻ bại hoại kia, tay nắm trường kiếm, thần sắc nghiêm túc.
“Trương Thừa Trinh, đúng là trước ta coi nhẹ sự quyết đoán của ngươi rồi. Thật ra ta trước nay vẫn không ưa ngươi, bởi vì biểu hiện của ngươi quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức mấy lão già của Kiếm Vương Thành luôn lôi ra giáo huấn ta, bắt coi ngươi là tấm gương.”
Bạch Tiềm đang giao thủ với người ta ở một hướng khác sắc mặt đen kịt, cái miệng thủng của tên Phương Thất Thiếu này sao cái gì cũng tuôn ra ngoài?
Trong Kiếm Vương Thành quả thật không ít trưởng bối dạy bảo Phương Thất Thiếu, muốn hắn đứng đắn hơn một chút, học cách đối nhân xử thế của Trương Thừa Trinh.
Nhưng đó chỉ là trong nội bộ bọn họ, bên ngoài không ai lại nói Phương Thất Thiếu không bằng Trương Thừa Trinh, vậy chẳng phải giảm bớt uy phong của mình? Giờ thì hay rồi, tự Phương Thất Thiếu nói ra với người ngoài.
Phương Thất Thiếu cầm kiếm chỉ thẳng vào Trương Thừa Trinh, trầm giọng nói: “Không ngờ Trương Thừa Trinh ngươi cũng có lúc tùy hứng và... quyết đoán như vậy!
Ngươi muốn áp lực, vậy thì được, ta cho ngươi áp lực! Ba năm trước Nhân Quả Kiếm Đạo của ta không thắng nổi Lôi Pháp của ngươi. Trận chiến hôm nay cho ngươi nếm thử lưỡi kiếm của ta có sắc hay không!”
Trước nay Phương Thất Thiếu đều có vẻ không đứng đắn, cho dù lúc hắn giao chiến với người ta cũng có cảm giác là phất cà phơ.
Còn giờ Phương Thất Thiếu cầm kiếm đứng đó, khí thế sắc bén xông thẳng tới chân trời, kiếm giả vô cương, đọ sức khắp thiên hạ!
Gương mặt Bạch Tiềm lộ ra nụ cười hiếm có. Nếu Phương Thất Thiếu luôn giữ được trạng thái như vậy thì tốt biết bao? Kiếm Vương Thành bọn họ sau này chắc chắn sẽ có một cường giả chí tôn phong hào Kiếm Thánh Kiếm Thần!
Chỉ tiếc với tính cách của Phương Thất Thiếu, dưới gầm trời này số người có thể khiến hắn bộc lộ chiến ý như vậy đã ít lại càng thêm ít.
Sở Hưu cầm Thiên Ma Vũ trong tay, quanh người đồng thời tỏa ra phật quang ma khí xông thẳng tới trời. Uy thế của y vô cùng hùng mạnh, thậm chí mơ hồ vang lên tiếng ma thần kêu gào cùng tiếng tụng niệm phật âm, căn cơ lực lượng cường đại khiến tất cả mọi người không khỏi kinh hãi.
“Nghe đại danh Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh đã lâu nhưng hôm nay mới được gặp mặt, danh bất hư truyền! Nhưng chúng ta cũng không phải chỉ có hư danh!”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Sở Hưu bày hết căn cơ lực lượng bản thân ra, lập tức khiến vô số người đưa mắt nhìn sang.
Chuyện Sở Hưu tu luyện ma công tất cả mọi người đều biết, có điều y là người của Quan Trung Hình Đường, tạm thời không ai nghi ngờ y có quan hệ với Ma đạo.
Hơn nữa sau này Sở Hưu lại nhận được truyền thừa của Thánh Tăng - Đàm Uyên, võ công Phật môn cũng vô cùng mạnh mẽ. Y đồng tu Phật Ma nhưng lại vô cùng trôi chảy tự nhiên, lực lượng uy thế này không ngờ chẳng kém hơn Phương Thất Thiếu, thậm chí đã chẳng kém Tông Huyền bao nhiêu.
Trong đám người Lục tiên sinh không ra tay cướp đoạt đạo uẩn, hắn chỉ tiến tới bên cạnh Chử Vô Kỵ, bí mật truyền âm nói: “Đây là tuấn kiệt tân tú trong nhánh Ẩn Ma chúng ta. Ngươi thấy sao? Ngụy Thư Nhại tiền bối cực kỳ coi trọng hắn. Chờ sau khi chuyện Tiểu Phàm Thiên lần này kết thúc, Ngụy tiền bối này định giao chuyện báo thù Cửu Thiên Sơn cho Sở Hưu này, cũng chính là Lâm Diệp xử lý!”
Nhánh Ẩn Ma vốn cũng không phải bền chắc, có phân chia xa gần, Chử Vô Kỵ là người một nhà cho nên thật ra hắn đã biết thân phận Sở Hưu từ lâu.
Nghe Lục tiên sinh nói vậy, Chử Vô Kỵ khẽ cau mày nói: “Ngụy tiền bối coi trọng tên Sở Hưu này đến vậy à, không ngờ lại định giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho hắn? Những người khác trong nhánh Ẩn Ma có đồng ý không? Dù sao đây là cơ hội rất tốt để kiếm uy danh, trong nhánh Ẩn Ma còn không ít tiền bối lâu đời, mặc dù đệ tử bọn họ không bằng Sở Hưu này nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.”
La Sát Tông hừ khẽ một tiếng nói: “Mấy lão già kia đều cực kỳ xảo trá. Ngày trước khi nhánh Ẩn Ma chúng ta cấp bách nhất bọn họ đều nấp trong bóng tối giả làm rùa đen rụt đầu, giờ thấy nhánh Ẩn Ma khôi phục được chút nguyên khí lại tới đòi tranh công? Nghĩ hay lắm!
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, Ngụy tiền bối là người cuối cùng còn sống sót, chuyện này hắn nói ai đi thì người đó đi. Những người khác muốn cướp cũng chẳng dễ dàng gì đâu!”
Chử Vô Kỵ gật nhẹ đầu, dù sao bất luận thế nào hắn cũng sẽ đứng về phía Ngụy Thư Nhai.
Nhớ lại năm đó khi hắn thật sự tuyệt vọng dấn thân vào Ma đạo, đã từng nhận không ít ân huệ của Ngụy Thư Nhai.
Nếu nói những tông môn Chính đạo là dối trá giả nhân gỉả nghĩa vậy giới Ma đạo lại là tàn khốc hiện thực, không có thực lực không ai coi ngươi là người một nhà.
Nếu không có Ngụy Thư Nhai nhiều lần trợ giúp, e rằng giờ Chử Vô Kỵ đã chết từ lâu, cũng chẳng thể trở thành tông sư võ đạo.
Lúc này Lục tiên sinh cùng Chử Vô Kỵ còn đang thì thầm, nhưng mọi người xung quanh đều không hề chú ý. Sự chú ý của bọn họ đều đặt trên người bọn Trương Thừa Trinh.
Tiếp sau Tông Huyền, Phương Thất Thiếu, Sở Hưu cùng tỏ thái độ, Doanh Bạch Lộc cũng đứng ra, gương mặt mỉm cười ấm áp nói: “Trương huynh thật bá đạo, tại hạ phụng bồi!”
Lý Phi Liêm cuối cùng không nói một lời, nhưng tay nắm chặt phi đao, bước lên trước một bước.
Xét theo tâm tính, trong số mọi người, Lý Phi Liêm là người lạnh nhạt nhất, thậm chí không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Có điều cho dù có lạnh nhạt, Lý Phi Liêm cũng là người trẻ tuổi, tự có kiêu ngạo của bản thân.
Cho dù thứ hạng hắn không bằng Trương Thừa Trinh, nhưng lúc này đối mặt với lời khiêu chiến của Trương Thừa Trinh, bất luận thắng bại ra sao hắn cũng không cự tuyệt.
Mọi người ở đây thấy cảnh này không khỏi hưng phấn, đây là đại sự trăm năm khó gặp một lần.
Trương Thừa Trinh định dùng sức một mình giao chiến với năm tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng.
Hơn nữa năm người mà hắn khiêu chiến không có tới một kẻ yếu, mỗi người đều có thực lực một mình giao thủ với hắn. Hành động lần này cực kỳ nguy hiểm, hắn muốn coi đám người Sở Hưu như đá mài đao, nhưng chỉ cần sơ sót một chút thôi hắn cũng có thể trở thành đá mài đao cho năm người Sở Hưu!
Ngay sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, giữa trận bộc phát một luồng chấn động khiến người ta tim đập chân run.
Tông Huyền, Sở Hưu xuất thủ trước.
Chương 702 Long Hổ hội tụ
Trong số những người ở đây, xét theo năng lực bộc phát mạnh mẽ, không ai sánh được với Tông Huyền và Sở Hưu, hai người này có lực tấn công mạnh nhất trong năm người.
Tông Huyền tay niết Trấn Ngục Minh Vương Ấn, Minh Vương bốn tay niết ấn quyết ầm ầm đập xuống, uy thế rung chuyển đất trời, tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Sở Hưu chém ra một đao, ma khí cùng khí huyết sát ngưng tụ lại một chỗ, uy lực hung hãn cường đại, nhưng thực tế trong đao đó của y ẩn chứa hận ý vô biên. Một đao tràn ngập ý hận này vừa chém lên cơ thể, vừa chém vào tâm của Trương Thừa Trinh!
Trong tiếng cương phong gào thết, mái tóc dài của Trương Thừa Trinh lay động, thậm chí ngay ánh mắt của hắn cũng tỏa ra ánh lôi quang.
Hai tay hắn ép xuống, sấm sét màu xanh ngưng tụ trong bàn tay, hóa thành một rồng một hổ, ánh xanh của lôi đình văng khắp nơi, phóng về phía Sở Hưu và Tông Huyền.
Mây theo rồng, gió theo hổ.
Lực lượng long hổ phong vân hội tụ, tiếp dẫn lôi đình, mang theo mưa gió sấm chớp vô biên đánh nới, phá nát Trấn Ngục Minh Vương Ấn của Tông Huyền cùng một đao của Sở Hưu, thậm chí khiến cho hận ý vô biên trong nhát đao đó không thể phát huy tác dụng.
Có điều ngay lúc này một thanh phi đao lại đột ngột xuất hiện trước người Trương Thừa Trinh. Nơi này nhiều người như vậy, thậm chí một số tông sư võ đạo cũng không cách nào chứng kiến rốt cuộc Lý Phi Liêm xuất thủ lúc nào.
Xuyên qua hư không, một đao đó khóa chặt thần hồn của Trương Thừa Trinh.
Cùng lúc đó, kiếm của Phương Thất Thiếu cũng đã rời vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào Trương Thừa Trinh. Bất luận Lôi Đình Cương Khí mạnh mẽ thế nào đều không ngăn cản được một kiếm nhìn như đơn giản nhưng ẩn chứa càn khôn kia!
Nhân Quả Kiếm Đạo, kiếm xuất tất trúng!
Phương Thất Thiếu cùng Lý Phi Liêm đều là võ giả ngộ ra đạo về Ngụy Quận, một đao một kiếm khóa chặt hồn phách khiến Trương Thừa Trinh không thể né tránh. Cho dù đổi lại là Sở Hưu, y cũng phải thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn mới có thể né tránh một đao một kiếm đó.
Nhưng Trương Thừa Trinh lại không định tránh.
Hắn đứng yên tại chỗ, ngay trong khoảnh khắc đao kiếm kia tới người, thân hình Trương Thừa Trinh không ngờ lại trực tiếp hóa thành tia chớp màu tím, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã dịch chuyển một bước, khiến người ta có một ảo giác cứ như hắn vốn đã đứng đó, không hề
hành động.
Một ngón tay nhẹ nhàng điểm tới, một luồng sét yếu ớt bùng lên.
Nhưng chính luồng sét yếu ớt đó lại dẫn dắt khiến kiếm của Phương Thất Thiếu cùng đao của Lý Phi Liêm va chạm vào nhau, khiến phi đao của Lý Phi Liêm vỡ vụn, Phương Thất Thiếu cũng lui lại một bước.
Không ngờ Trương Thừa Trinh lại dùng tốc độ cực hạn phá giải nhân quả tất trúng!
Có điều ngay lúc này, Doanh Bạch Lộc vốn đang đứng yên lại hành động.
Võ đạo của hắn không mạnh mẽ hùng hồn như Sở Hưu và Tông Huyền, cũng không thần dị như Lý Phi Liêm cùng Phương Thất Thiếu, nhưng võ đạo của hắn lại không có bất cứ nhược điểm nào, có thể tùy cơ ứng biến, đảm nhiệm bất cứ vị trí nào.
Ngay khi Trương Thừa Trinh vừa né tránh, thật ra Doanh Bạch Lộc đã hành động.
Để né tránh một đao một kiếm vừa rồi, Trương Thừa Trinh đã tăng tốc tới cực hạn mới có thể phá giải đạo về nhân quả, lực chú ý của Trương Thừa Trinh cũng tập trung tới cực hạn.
Cho nên Doanh Bạch Lộc vẫn không ra tay, hắn đang chờ, chờ Trương Thừa Trinh thay đổi trạng thái. Chỉ cần hắn thư giãn một chút thôi sẽ tới phiên mình ra tay, còn giờ cơ hội đã tới!
Cương khí màu đen hóa thành hắc long, ngưng tụ thành đao, đầu rồng làm chuôi, thâm rồng làm mũi, đuôi rồng làm lưỡi.
Đại Long Đao!
Một đao này chém ra mang theo tiếng long ngâm chấn động xung quanh, đao ý sắc bén tới cực điểm, vừa vặn bắt lấy khoảng thời gian Trương Thừa Trinh thả lỏng.
Trương Thừa Trinh không hề quay đầu, lúc này hắn có quay đầu cũng không kịp.
Nhưng quanh người hắn ánh sét hội tụ, hóa thành một tấm lôi phù ngăn cản sau lưng. Ánh sét bùng nổ, hắc long tiêu tan, nhưng Trương Thừa Trinh cũng bị đánh bay hơn mười bước.
Hiệp đầu tiên, Trương Thừa Trinh đã rơi xuống hạ phong.
Có điều theo mọi người thấy Trương Thừa Trinh có rơi xuống ha phong cũng rất bình thường. Nếu hắn có thể chiếm thượng phong mới gọi là lạ.
Đầu tiên hắn dùng lực lượng lôi đình long hổ phong vân cho thấy căn cơ lực lượng kinh người của mình, chặn hai người sức mạnh cương mãnh bá đạo nhất là Sở Hưu và Tông Huyền.
Tiếp đó hắn lại tập trung tất cả tinh thần lực và sự chú ý tới cực hạn, phối hợp với tốc độ nhanh chóng như tia lửa điện phá giải đạo về nhân quả của Lý Phi Liêm và Phương Thất Thiếu. Lúc này nhìn ngoài có vẻ thoải mái nhưng thực chất hắn không còn sức nữa, cho nên mới bị Doanh Bạch Lộc ra tay đánh lui.
Thấy cảnh này, đám người Sở Hưu lại xuất thủ, có điều lần này đổi thành Phương Thất Thiếu ra tay đầu tiên.
Kiếm quang sắc bén chém ra, Phương Thất Thiếu như có dự đoán trước phong tỏa tất cả không gian né tránh của Trương Thừa Trinh, chỉ cần Trương Thừa Trinh có chút hành động, kiếm mang sẽ thay đổi. Hắn không công không thủ, chỉ vây giữ người, một mình Phương Thất Thiếu nhưng lại tạo được hiệu quả của kiếm trận.
Trương Thừa Trinh thản nhiên nói: “Vi Thành Kiếm Trận của Kiếm Vương Thành? Đáng tiếc vô dụng với ta.”
Phương Thất Thiếu nhíu mày nói: “Ánh mắt thật cao minh, có điều có tác dụng với ngươi hay không chờ chút hãng nói!”
Thân hình Trương Thừa Trinh lập tức hành động, ánh sét lóng lánh quanh thân, có điều không đợi hắn phá trận, Tông Huyền thân thể bừng bừng phật quang ép tới. Phía sau hắn là phật quang pháp tướng Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật hộ thể, một ấn đánh xuống như núi lở.
Ngũ Lôi Chính Pháp trong tay Trương Thừa Trinh đánh ra. Mặc dù Ngũ Lôi Chính Pháp có uy lực cực kỳ cường đại, thậm chí vừa rồi đánh trọng thương Uất Trì Phong. Nhưng lúc này đối mặt với Tông Huyền có tu vi cơ thể cường đại tới biến thái, cho dù là Ngũ Lôi Chính Pháp cũng không cách nào khiến Tông Huyền bị thương, chỉ khiến phật quang quanh người hắn ảm đạm đi đôi chút.
Cùng lúc đó, quanh người Sở Hưu cũng bừng bừng phật quang, hư ảnh Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng y, một chưởng đánh xuống, hoán nhật thâu thiên!
Dưới Hoán Nhật Đại Pháp, uy thế một chưởng đó trực tiếp bao phủ Trương Thừa Trinh vào trong, ép Trương Thừa Trinh vận chuyển lôi quang rực rỡ, tầng tầng lôi phù chồng chất hiện lên nhưng cũng liên tiếp sụp đổ.
Ngày trước thực lực Sở Hưu còn không bằng Tông Huyền, y đã vận dụng Hoán Nhật Đại Pháp dùng sức mạnh đấu cứng với Tông Huyền.
Lúc này thực lực Sở Hưu đã vượt xa lúc trước, uy lực Hoán Nhật Đại Pháp cũng chẳng như xưa.
Xung quanh có Vi Thành Kiếm Trận của Phương Thất Thiếu, phía trước có Tông Huyền, phạm vi hành động của Trương Thừa Trinh không lớn, chỉ có thể vận dụng lôi phù chống đỡ. Nhưng lực lượng cường đại của Hoán Nhật Đại Pháp lại đánh Trương Thừa Trinh chìm sâu xuống đất ba thước.
Doanh Bạch Lộc cũng không nhàn rỗi, quanh người hắn, cương khí màu đen diễn hóa thành hắc long thương, thế thương mạnh mẽ hùng hồn, phối hợp
với Tông Huyền cương mãnh bá đạo, quả thật không một kẽ hở.
Võ đạo của Doanh Bạch Lộc vốn như vậy, thiên biến vạn hóa, có thể cương có thể nhu, phối hợp với bất cứ ai cũng tạo được hiệu quả lớn nhất.
Hơn nữa kinh khủng nhất là Lý Phi Liêm.
Hắn chỉ có mười thanh phi đao, đao thứ nhất là để thăm dò, thăm dò thực lực Trương Thừa Trinh ra sao.
Giờ đã thăm dò được thực lực, với tính cách của Lý Phi Liêm, hắn hoặc không xuất đao, một khi xuất đao sẽ là đòn tất sát!
Năm người Sở Hưu trước nay chưa từng phối hợp, ngược lại giữa bọn họ hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút ân oán hoặc căn bản chỉ là người qua đường. Thế nhưng giờ mới hiệp thứ hai cả năm đã vô cùng ăn ý.
Lần thứ nhất xuất thủ, hai bên đều đang thăm dò, kể cả chính bọn Sở Hưu cũng đang thăm dò thực lực lẫn nhau.
Còn lần thứ hai xuất thủ, bọn họ đều đã tìm được vị trí thích hợp nhất cho bản thân.
Phương Thất Thiếu phụ trách chặn đường, Tông Huyền cơ thể cường đại phụ trách chống đỡ, Doanh Bạch Lộc phụ trách hỗ trợ Tông Huyền, đền bù sơ hở của đấu pháp điên cuồng đó. Sở Hưu phụ trách tấn công áp chế chính diện, Lý Phi Liêm lại luôn chờ sơ hở, một sơ hở ra đòn tất sát!
Chương 703 Một viên Kim Đan nuốt xuống bụng 1
Trong thời gian ngắn Trương Thừa Trinh đã bị ép vào đường cùng, khiến mọi người không khỏi lắc đầu, Trương Thừa Trinh thật quá nôn nóng.
Người đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng đâu ai là kẻ yếu hay người thường, một đối một Trương Thừa Trinh có lẽ còn thắng được nhưng có thắng cũng chẳng dễ dàng gì, thế mà giờ hắn còn định lấy một địch năm, tỷ lệ thắng quả thật thấp đến đáng thương.
Lúc này đối mặt với bốn người vây công, lâm vào tuyệt cảnh, bên ngoài còn có Lý Phi Liêm chăm chú nhắm vào, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi.
Trên thực tế cảnh tượng này hắn đã dự liệu được từ đầu.
Trương Thừa Trinh trước nay chưa từng coi thường bất cứ ai, nếu đám người Tông Huyền, Sở Hưu kém cỏi, hắn cũng chẳng mở miệng khiêu chiến năm người.
Trong tuyệt cảnh, hai mắt Trương Thừa Trinh âm dương luân chuyển, dương khí chí cương cùng âm khí lạnh lẽo bộc phát, ngưng tụ trong ánh sét.
Lôi đình là khí âm dương sinh ra, lôi là dương, đình là âm.
Nhánh của Thiên Sư Phủ tu luyện lôi pháp, nhưng Thiên Sư Phủ lại là tông môn Đạo gia chính tông, tuy tu lôi nhưng thực chất bọn họ tu luyện theo đạo âm dương giữa thiên địa. Lôi pháp chẳng qua là một loại lực lượng diễn biến từ âm dương mà thôi.
Chỉ trong chớp mắt, hai luồng sét to tới vài trượng xoay chuyển quanh người Trương Thừa Trinh, một luồng nóng rực như lửa, một luồng đen nhánh như mực, tựa như đống bùn.
Dương lôi âm đình, hai luồng lực lượng kết hợp lại không ngừng xoay chuyển xé rách kiếm trận mà Phương Thất Thiếu bố trí bao vây, bức lui Tông Huyền cùng Doanh Bạch Lộc, cuối cùng chọi cứng với Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu, đánh tan hư ảnh Đại Nhật Như Lai sau lưng Sở Hưu.
Lý Phi Liêm tay nắm phi đao, tinh thần ngưng tụ tới cực hạn nhưng cuối cùng vẫn nắm đao không xuất thủ, bởi vì hắn không nắm chắc.
Hai luồng sét tan đi, Trương Thừa Trinh sắc mặt tái đi, rõ ràng khống chế lực lượng mạnh như vậy cũng là một loại áp lực cực lớn.
Lúc này Trương Hi Linh đã không còn tâm tư đâu cướp đoạt đạo uẩn, tất cả chú ý của hắn đều đặt trên người Trương Thừa Trinh.
Trương Thừa Trinh là hy vọng tương lai của Thiên Sư Phủ bọn họ, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.
Lúc này thấy bộ dáng của Trương Thừa Trinh, Trương Hi Linh không khỏi lo lắng lẩm bẩm: “Nôn nóng quá rồi, nôn nóng quá rồi!”
Vừa rồi Trương Thừa Trinh thi triển là Âm Dương Vô Cực Thần Lôi, bí pháp của Thiên Sư Phủ bọn họ, dùng lực lượng âm dương dẫn dắt bản nguyên lôi
đình, cho dù là tông sư võ đạo của Thiên Sư Phủ cũng không dám nói mình có thể hoàn toàn khống chế loại lực lượng của thiên địa này. Không ngờ hôm nay Trương Thừa Trinh lại vượt cấp vận dụng loại bí pháp này, hiển nhiên áp lực của hắn cũng cực lớn.
Thật ra trong Thiên Sư Phủ, đệ tử bình thường không cách nào tiếp xúc với nhiều công pháp bí thuật như vậy, nhất định phải chờ thực lực ngươi đạt tới mức nào đó hoặc có sư phụ đồng ý dạy cho ngươi, ngươi mới có thể học được những công pháp bí thuật đó.
Nhưng những quy củ này đều vô dụng với Trương Thừa Trinh. Trong Thiên Sư Phủ có bao nhiêu công pháp và bí thuật đều tùy Trương Thừa Trinh đọc và tìm hiểu, dù sao địa vị và thực lực của hắn đặt ngay đó.
Có điều giờ Trương Hi Linh lại hối hận, sớm biết thế này hắn không nên để Trương Thừa Trinh học nhiều bí thuật mà hắn không khống chế được như vậy.
Tất cả mọi người đều cho rằng Trương Thừa Trinh rất biết điều, nhưng một khi hắn nổi hứng lên lại không ai khuyên can nổi.
Ánh sét lấp loáng, Trương Thừa Trinh tay niết đạo ấn, cương khí quanh người rực cháy, một thần ảnh ngưng tụ sau lưng, ẩn chứa đạo lý hư vô mờ ảo, quanh người lấp loáng ánh sét.
Người hiểu về Đạo môn đều nhận ra, thần ảnh kia chính là Cửu Hoa Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn mà giới Đạo môn thờ cúng!
Hư ảnh Thiên Tôn tay niết đạo ấn, tiện tay vung lên đã có một loạt lôi pháp cường đại thuộc tính khác biệt như Ngũ Lôi Chính Pháp, Tử Tiêu Thần Lôi, Thần Tiêu Thiên Lôi ầm ầm đánh xuống, chủ động tấn công đám người Sở Hưu.
Có điều Sở Hưu lại hơi nhíu mày, Trương Thừa Trinh định làm gì? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đẩy bản thân vào đường cùng hay sao?
Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu có năng lực đoạt thiên địa tạo hóa, thâu thiên hoán nhật, dung nạp lực lượng Đại Nhật Như Lai vào bản thân. Môn công pháp này có yêu cầu cực lớn đối với căn cơ lực lượng, người thường không cách nào chịu nổi luồng lực lượng này. Khi sử dụng Sở Hưu cũng cảm thấy khí huyết trên người như bị luồng lực lượng này thiêu đốt, sôi trào, như muốn bốc cháy.
Nguyên lý bí pháp của Trương Thừa Trinh thật ra cũng tương tự Hoán Nhật Đại Pháp của Sở Hưu, cùng là dung nạp lực lượng Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn vào cơ thể mình, nhưng tiêu hao vượt xa lúc bình thường, cương khí giảm sút như nước chảy. Đừng nói giờ Trương Thừa Trinh còn chưa phải tông sư võ đạo, cho dù hắn có thành tông sư võ đạo, Võ Đạo Chân Đan cũng không cách nào dung nạp nhiều thiên địa nguyên khí như vậy để bù đắp tiêu hao.
Có điều nếu Trương Thừa Trinh đã ra tay, đám người Sở Hưu đương nhiên không né tránh, năm người đồng loạt xuất thủ, ngay cả Lý Phi Liêm cũng phóng ra ba thanh phi đao.
Ánh sét bùng nổ đầy trời, tiếng cương khí đinh tai nhức óc vang lên bên tai, thân trong ánh sét, đây cũng là lần đầu tiên Sở Hưu phát huy nội tình lực lượng tới cực hạn.
Hơn nữa đây không phải liều mạng chém giết với tông sư võ đạo mà là giao chiến trong cùng cấp bậc. Mọi người đều ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng mỗi người đều phát huy lực lượng trong cảnh giới này tới mức cực hạn. Có thể nói bọn họ chính là những người đứng đầu trong thế hệ trẻ trên giang hồ.
Trương Thừa Trinh lấy một địch năm, muốn mượn đám áp lực từ đám người Sở Hưu làm đá mài đao, để lực lượng bản thân đạt tới viên mãn, bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.
Nhưng thực tế trong khi giao chiến, đám người Sở Hưu không phải đá mài đao mà đều là lưỡi đao sắc bén vô cùng. Trong lúc giao phong, hoặc rèn luyện đối phương càng thêm sắc bén, hoặc sẽ là lưỡng bại câu thương!
Đánh tới mức này, đám người ngoại trừ không vận dụng bí pháp liều mạng thiêu đốt tinh huyết, thực tế đều đã xuất toàn lực.
Có điều cho dù Trương Thừa Trinh vận dụng bí pháp cấp bậc này vẫn không ngăn nổi năm người Sở Hưu liên thủ vây công.
Không đến trăm giây sau khí thế quanh người Trương Thừa Trinh đã dần dần suy yếu, Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn phía sau hắn dần dần ảm đạm.
Phương Thất Thiếu một kiếm hóa ngàn vạn, kiếm kiếm đều phong tỏa đường né tránh của Trương Thừa Trinh. Tông Huyền tay niết Đại Uy Đức Minh Vương Ấn, lực như dời núi, uy thế kinh người.
Doanh Bạch Lộc quang người lượn lờ cương khí màu đen, hóa thành hắc long lượn vòng quanh người hắn, mỗi quyền đánh ra lại có tiếng hắc long gầm thét.
Sở Hưu cũng vận dụng toàn lực, thi triển Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, trong chưởng có sinh diệt, phá vỡ càn khôn!
Môn võ thuật chí cường do Đàm Uyên đại sư đích thân sáng chế này nếu phát huy tới cực hạn thậm chí còn cường hãn hơn cả Hoán Nhật Đại Pháp.
Còn Lý Phi Liêm phía sau cũng xuất hết năm đao, ngoại trừ phi đao cuối cùng để liều mạng ra, đây đã là đòn toàn lực của hắn.
Chương 704 Một viên Kim Đan nuốt xuống bụng 2
Cảm nhận chấn động lực lượng đó, cho dù mấy vị tông sư võ đạo ở đây cũng không khỏi biến sắc.
Năm người này liên thủ vây công, có là tông sư võ đạo e rằng cũng không mấy ai đỡ nổi. Giờ nếu đổi bọn họ vào chỗ Trương Thừa Trinh, quá nửa cũng lành ít dữ nhiều.
Nhưng đúng lúc này, trong mắt Trương Thừa Trinh bỗng tỏa ra vạn luồng lôi quang.
Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn phía sau hắn hoàn toàn võ vụn, có điều không hề tiêu tán mà ngưng tụ vào trong cơ thể hắn.
Theo Trương Thừa Trinh dung nạp thần ảnh kia, sấm chớp mưa bão đầy trời trút xuống, bao phủ lấy Trương Thừa Trinh. Đồng thời sấm sét này cũng hoàn toàn đánh tan thế công của đám người Sở Hưu.
Sấm chớp mưa bão này chính là lực lượng thiên địa diễn hóa thành, sức người có mạnh hơn cũng không thể đối kháng lại thiên địa.
Nhưng trong sấm chớp mưa bão đó, Trương Thừa Trinh lông tóc không chút tổn hại, khí thế thậm chí còn từ từ tăng lên. Khi khí thế của hắn lên tới cực hạn, dường như có thứ gì vỡ vụn, khí thế mạnh mẽ lập tức bao phủ toàn trường.
Tiên tay vung lên, sấm chớp mưa bão vô biên xung quanh Trương Thừa Trinh lập tức co vào, cuối cùng hóa thành một vật hình tròn lớn cỡ viên đan dược, bị Trương Thừa Trinh nuốt vào trong miệng.
Chỉ trong chốc lát tiếng sấm bừng lên, như có sét đánh xung quanh!
“Lôi Minh Kim Đan!”
Trương Hi Linh nhìn Trương Thừa Trinh, vẻ mặt vui mừng vô cùng.
Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo cũng không khiến Trương Hi Linh quá kích động, vì đừng nói Thiên Sư Phủ, toàn bộ người trên giang hồ đều biết Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo là chuyện chắc như đinh đóng cột, Chuyện thật sự khiến hắn kích động là Trương Thừa Trinh ngưng tụ ra Lôi Minh Kim Đan mà hơn ngàn năm qua Thiên Sư Phủ không ai làm được!
Cảnh giới Võ Đạo Chân Đan là quan trọng nhất đối với võ giả, đồng thời cả ba giới Đạo Phật Ma đều có phân tích cực kỳ tỉ mỉ đối với cảnh giới này.
Dẫn dắt lực lượng thiên địa luyện hóa Võ Đạo Chân Đan trong đan điền, liên kết với lực lượng thiên địa. Phật môn gọi là Xá Lợi Tử, Đạo môn gọi là Kim đan. Một viên kim đan nuốt xuống bụng, từ nay mệnh ta không do trời. Thứ mà Đạo môn gọi là Kim Đan thật ra chính là Võ Đạo Chân Đan.
Võ Đạo Chân Đan đánh dấu võ giả có thể chính thức dẫn dắt thiên địa, bước vào một cảnh giới huyền ảo tương hợp cùng trời đất. Biến hóa trong đó mỗi tông môn, thậm chí mỗi người mỗi khác.
Tỷ như nhánh Thiên Sư Phủ này, khi tu luyện lôi pháp tới cực hạn bước vào cảnh giới tông sư sẽ ngưng tụ thành Lôi Minh Kim Đan, hô hấp thổ nạp đều có tiếng sấm động, chỉ trong giây lát có thể chuyển hóa thiên địa nguyên khí thành lực lượng lôi đình.
Chỉ có điều Lôi Minh Kim Đan này cực kỳ khó tu luyện, chí ít gần ngàn năm nay Thiên Sư Phủ không có ai tu luyện thành công, Trương Thừa Trinh là người đầu tiên.
Chẳng trách bao lâu như vậy rõ ràng Trương Thừa Trinh có thể ngưng tụ thành Võ Đạo Chân Đan bước vào cảnh giới tông sư, nhưng hắn vẫn luôn tích lũy. Hóa ra tính toán của hắn quá lớn, lại muốn ngưng tụ ra Lôi Minh Kim Đan mà cả ngàn năm nay Thiên Sư Phủ không ai luyện thành!
Trương Thừa Trinh được bao phủ trong sấm sét vô biên, đột nhiên lấy trận bàn ẩn chứa đạo uẩn từ trong hộp báu không gian ra, ném lên không trung. Dưới trận pháp gia trì, trận bàn lơ lửng trên đại điện.
Nhìn Sở Hưu, Tông Huyền, Trương Thừa Trinh trầm giọng nói: “Có chơi có chịu, ta thua, đạo uẩn là của các ngươi!”
Nói xong Trương Thừa Trinh không ngờ lại trực tiếp quay người, thậm chí không ở lại giúp Trương Hi Linh tranh đoạt đạo uẩn khác, khiến mọi người xung quanh ngây ngẩn.
Có điều sau đó mọi người mới nghĩ rõ, Trương Thừa Trinh nói mình thua cũng có lý.
Lấy một địch năm, Trương Thừa Trinh có thể nói là chắc chắn sẽ thua, thậm chí một đòn cuối cùng nếu Trương Thừa Trinh không thể bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, chắc chắn hắn sẽ trọng thương.
Nhưng tương tự, mặc dù Trương Thừa Trinh thua nhưng hắn lại cũng thắng, vì mục đích của hắn đã đạt được.
Bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, ngưng tụ Lôi Minh Chân Đan, dù sao tính thế nào Trương Thừa Trinh cũng không chịu thiệt.
Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo xong ung dung bỏ đi, lại khiến Trương Hi Linh phía sau thiếu chút nữa phát điên.
Ngươi thừa nhận mình thua thì cứ thua, sao còn ném đạo uẩn ra? Trương Thừa Trinh giờ đã trở thành tông sư võ đạo, nêu hắn muốn mang đạo uẩn rời khỏi, những người khác cũng chẳng thể cản nổi hắn.
Còn nữa, ngươi ném đạo uẩn ra cũng được, sao lại còn bỏ đi? Chẳng lẽ ngươi quên mình còn một vị sư thúc đang khổ sở chiến đấu ở đây à?
Thấy bộ dáng đó của Trương Hi Linh, Trần Thanh Đế cười lạnh âm hiểm nói: “Thiên Sư Phủ các ngươi không ít kẻ mua danh chuộc tiếng nhưng tiểu bối Trương Thừa Trinh này lại không tệ. Một lời nói chắc như đinh đóng cột, nói một không nói hai, nếu hắn đã thừa nhận mình thua vậy đương nhiên phải giao đạo uẩn ra rồi. Ta thích tính cách hắn rồi đấy.
Về phần vì sao hắn bỏ đi. Ta nói này, Trương Hi Linh, ngươi bị ngốc à? Vừa bước vào cảnh giới Chân Đan, không củng cố Chân Đan cho vững chắc lại đi động thủ với người khác, ngươi định phế bỏ tiểu tử này à?”
Nghe Trần Thanh Đế nói vậy, Trương Hi Linh mới phản ứng lại.
Khi vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, do Chân Đan vừa ngưng tụ nên còn chưa hoàn toàn phù hợp với bản thân, cho nên đầu tiên phải tu dưỡng một thời gian, ổn định lại Chân Đan.
Trần Thanh Đế vừa vặn bước vào cảnh giới này, đương nhiên không thể ở lại hỗn chiến với kẻ khác, trừ phi hắn không quan tâm căn cơ của mình nữa.
Có điều Trương Hi Linh cũng kinh ngạc nhìn Trần Thanh Đế, sao hắn lại có hảo tâm nhắc nhở mình như vậy?
Trần Thanh Đế thản nhiên nói: “Đánh ngươi một trận, hết giận. Ân oán giữa ta và Thiên Sư Phủ ngươi coi như hết. Có điều nếu sau này lại có tên A Miêu A Cẩu gì sủa đổng trước mặt ta, vậy đừng trách ta xuất thủ nặng tay!”
Trần Thanh Đế biết uy danh của Thiên Sư Phủ, mặc dù hắn không sợ Thiên Sư Phủ nhưng cũng chẳng điên cuồng tới mức vì chút lời bên mép lại đi ăn thua đủ với Thiên Sư Phủ. Nếu hắn thật sự định liều chết, vậy ngày trước lúc trước mặt cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Thiên Sư Phủ, hắn cũng dám ra tay giết chết tên tông sư võ đạo dám xúc phạm mình.
Đừng nhìn đối phương có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, trong mắt Trần Thanh Đế, một Chân Hỏa Luyện Thần già nua không ngăn được hắn!
Nhìn bóng lưng Trần Thanh Đế rời đi, Trương Hi Linh cau mày.
Chuyện Trần Thanh Đế này hắn là kẻ tai bay vạ gió, dù sao mọi chuyện cũng không phải do hắn làm.
Có điều thông qua chuyện này, Trương Hi Linh cũng thấy Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ có chút tệ nạn, cũng là lúc nên tới nói cũng lão thiên sư một câu, ước thúc đệ tử Thiên Sư Phủ một chút.
Đệ tử đại phái, tính cách có phách lối cuồng vọng cũng khó tránh. Nhưng Đạo môn vốn tôn trọng thanh tĩnh vô vi, tâm cảnh bản thân nếu chứa đầy chấp niệm vậy không chỉ ảnh hưởng nhất định tới việc tu hành của bản thân mà còn tạo thành hậu quá xấu với tương lai phát triển của tông môn.
Nhìn Thuần Dương Đạo Môn hiện giờ thì biết, chấp niệm quá sâu, hành xử quá mức cực đoan.
Thiên Sư Phủ trước kia không như vậy nhưng theo Thuần Dương Đạo Môn suy yếu, sau khi Ninh Huyền Cơ mất tích Chân Vũ Giáo cũng kín tiếng giấu tài; trong Thiên Sư Phủ có một số người thật sự coi mình đứng đầu Đạo môn, là võ lâm chí tôn rồi.
Tâm tính đó không được, nếu không sẽ như lần Trần Thanh Đế này, không dưng lại đắc tội một vị cường giả.
Chương 705 Rèn luyện
Chỉ có điều rất đáng tiếc, đầu óc vốn không liên quan tới tu vi võ đạo, cho dù có một số người tu luyện tới cảnh giới tông sư nhưng đầu óc vẫn chẳng tốt, không nhận ra những chuyện như vậy.
Mà lúc này giữa trận, đám người Sở Hưu đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Trương Thừa Trinh là người đứng đầu trong thế hệ bọn họ, giữ vững ngôi đầu Long Hổ Bảng mười năm gần đây, không ai vượt qua nổi.
Hôm nay hắn bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, tự động loại khỏi bảng này. Có thể nói mặc dù Trương Thừa Trinh nhường lại vị trí này nhưng hắn cũng giữ vững vị trí này.
Cho nên tâm tình mọi người ở đây đều khá phức tạp.
Tông Huyền cùng Trương Thừa Trinh giao đấu đã hơn mười năm, hai người một đạo một phật, giao thủ vô số lần. Phần lớn là Trương Thừa Trinh hơn một chút, có điều không phải quyết chiến sinh tử cho nên không ai biết rốt cuộc hươu sẽ chết vào tay ai.
Nhưng giờ Trương Thừa Trinh lại dẫn trước một bước, chuyện này khiến Tông Huyền tâm cảnh luôn hết sức bình ổn cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Còn sắc mặt Phương Thất Thiếu lại khá khó coi.
Đương nhiên lấy tính cách của hắn không phải ghen tị Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, mà là từ hôm nay trở đi có lẽ hắn lại bị mấy lão già Kiếm Vương Thành kia quở trách một hồi nữa.
Hắn tùy hứng chỉ gây phiền toái, Trương Thừa Trinh tùy hứng lại ngưng tụ Lôi Minh Kim Đan bước vào tông sư võ đạo. Chênh lệch này thật sự quá lớn.
Một thời gian dài sau đó, Trương Thừa Trinh sẽ được nêu ra làm tấm gương cho hắn.
Mọi người ngẩng đầu nhìn vào đạo uẩn mà Trương Thừa Trinh vứt lại. Sở Hưu ra tay trước nhất, Thiên Ma Vũ trong tay y tỏa ra hận ý ngập trời, mang theo ma khí huyết sát khí vô biên chém về phía Tông Huyền.
Vừa rồi Trương Thừa Trinh dùng bọn họ làm đá mài đao, chịu đựng áp lực mong đột phá, nhưng đám người Sở Hưu có ai không dùng trận chiến đó tích lũy thêm nội tình trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!
Thậm chí Sở Hưu còn ngại trận chiến đó đánh quá ngắn, nếu lâu thêm một chút, mặc dù Sở Hưu không cách nào lâm chiến đột phá cảnh giới tông sư võ đạo như Trương Thừa Trinh nhưng chí ít cũng đẩy được tích lũy trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất lên tới đỉnh phong.
Cho nên mặc dù hiện giờ Trương Thừa Trinh đã bỏ đi, nhưng những người khác như Tông Huyền đều là đối thủ rất tốt!
Lần trước ở chỗ Đàm Uyên đại sư, Sở Hưu và Tông Huyền đã đánh một trận. Trận chiến đó mặc dù nhìn ngoài thì ngang tài ngang sức, nhưng thực tế Sở Hưu lại biết, là y thua.
Y đã dùng hết toàn lực mới đánh được ngang tay với Tông Huyền, nhưng bên phía Tông Huyền vẫn còn dư lực.
Nếu không phải cuối cùng Đàm Uyên đại sư ra mặt, người thua trăm phần trăm là Sở Hưu.
Còn giờ tu vi của Sở Hưu tiến thêm một bước, y muốn xem xem giữa mình và Tông Huyền rốt cuộc ai mạnh ai yếu?
Tông Huyền ánh mắt bừng bừng thần quang, tay niết Minh Vương Ấn, đón lấy thế đao của Sở Hưu. Nhưng một khắc sau, Sở Hưu lại lập tức cảm nhận được một luồng chiến ý từ trên người hắn. Rõ ràng suy nghĩ của Tông Huyền cũng gần như Sở Hưu.
Thấy Sở Hưu đã bắt đầu giao thủ với Tông Huyền, Doanh Bạch Lộc mỉm cười nói: “Phương huynh, hai ta so tài một trận nữa nhé?”
Phương Thất Thiếu nhếch miệng nói: “Đánh với ngươi là không thú vị nhất, Doanh gia các ngươi luôn thích giấu đông giấu tây, ngươi không thể thật sự lấy bản lĩnh của mình ra được sao? Vừa rồi nếu ngươi xuất thủ toàn lực có lẽ tên Trương Thừa Trinh kia cũng chẳng thăng cấp lên tông sư võ đạo được, e là đã thua từ sớm rồi.”
Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Có nhiều thứ không để lộ ra. Lộ ra không phải tuyệt cảnh cũng là tuyệt sát.
Huống hồ vừa rồi ta không nương tay, đối mặt với Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh không ai lại lưu thủ cả. Phương huynh, kính xin chỉ giáo!”
Dứt lời, Doanh Bạch Lộc cũng bất kể Phương Thất Thiếu có đồng ý hay không, cương khí màu đen quanh người trực tiếp bộc phát, ngưng tụ thành bộ dáng hắc long mang theo tiếng gầm chấn đông thiên địa tấn công về phía Phương Thất Thiếu!
Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều ngây ngốc, rốt cuộc đám người kia đang làm gì?
Vừa rồi còn liên thủ giao chiến với Trương Thừa Trinh, thế nhưng giờ lại tự mình chia ra đánh, thật sự khó hiểu, quá khó hiểu!
Có điều một số tông sư võ đạo tiền bội lại gật nhẹ đầu. Thế hệ này trên Long Hổ Bảng anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Cho dù Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh tài hoa tuyệt thế cũng không che lấp nổi ánh sáng của những người khác.
Trong võ đạo, nói thẳng ra thứ quan trọng nhất vẫn là thực lực.
Nếu không mặc cho ngươi tính toán kinh thiên cũng không đấu nổi một quyền nghiền nát hết thảy âm mưu.
Ngày trước trên Long Hổ Bảng, Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang cũng là một người tài, có điều hắn tính toán quá nhiều, lại lơ là thực lực bản thân, cuối cùng chết oan chết uổng.
Những ‘người thông minh’ như vậy trước nay không hiếm hoi gì trên giang hồ, nhưng đáng tiếc kẻ có thể đi tới cuối cùng lại không có mấy.
Đếm lại những cường giả chí cường đứng trên đỉnh cao của giang hồ, có mấy ai dựa vào âm mưu tính toán để đi lên vị trí đó?
Giờ đám người Sở Hưu không suy nghĩ bối cảnh của đối phương cũng không nghĩ tới thù hận ngày xưa, không quan tâm thắng bại, chỉ vì tôi luyện thực lực bản thân. Trong cục diện vừa vặn có thể tụ tập dốc sức chiến một trận như vậy mới là đường đúng.
Đương nhiên trận chiến này với bọn họ là để tìm một đối thủ thích hợp tôi luyện thực lực bản thân, nhưng với người ngoài đây là một lần tẩy rửa Long Hổ Bảng.
Trương Thừa Trinh đi khỏi, tiếp theo ai sẽ đứng đầu Long Hổ Bảng?
Nếu là lúc bình thường, người này hẳn là Tông Huyền.
Nhưng giờ biến số hơi lớn, trong đó biến số lớn nhất chính là Sở Hưu.
Trước đó khi giao thủ cùng Trương Thừa Trinh, mọi người đã nhìn ra, người thật sự tạo thành uy hiếp chí mạng với Trương Thừa Trinh ngoại trừ Lý Phi Liêm luôn tìm cơ hội xuất thủ, chính là người ra tay cương mãnh bá đạo, lực bộc phát mạnh mẽ tới cực hạn, Sở Hưu!
Không ai ngờ Sở Hưu lại tiến bộ lớn tới như vậy, tích lũy lực lượng đã tới mức kinh khủng.
Cho dù một số tông sư võ đạo ở đây cũng không nắm chắc tiếp được Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn của Sở Hưu.
Cho nên sau trận chiến lần này, Long Hổ Bảng chắc chắn phải sắp xếp lại nhiều, ai lên ai xuống đều phải nhìn kết quả giao chiến lần này.
Sở Hưu đánh với Tông Huyền, Phương Thất Thiếu đánh với Doanh Bạch Lộc, bốn người chia ra giao thủ. Lý Phi Liêm lại chỉ đứng bên cạnh nhìn một hồi, sau đó thân hình trực tiếp lui lại phía sau, giữ khoảng cách an toàn quan chiến.
Không phải hắn không muốn ra tay mà do lúc trước Lý Phi Liêm đã xuất chín đao. Đao cuối cùng của hắn là để liều mạng, giờ hắn chỉ có thể khôi phục lực lượng, đứng ngoài quan chiến.
Mọi người ở đây đều là cao thủ, đương nhiên nhận ra nội tình Lý Phi Liêm.
Mặc dù trước đó Lý Phi Liêm cũng tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Trương Thừa Trinh, có điều phương thức chiến đấu của hắn vẫn không thể so sánh được với Sở Hưu.
Hắn chỉ có lực lượng xuất mười đao, chín đao trước không thể giết chết Đạo Phật, vậy đao thứ mười là sẽ liều mạng, cuối cùng sống chết ra sao phải do trời định.
Xét theo lực chiến đấu chân chính, rõ ràng là Sở Hưu hơn xa Lý Phi Liêm.
Về phần đạo uẩn lơ lửng trên đỉnh đầu bốn người, không ai dám tới cướp đoạt, cứ mặc cho nó lơ lửng ở đó.
Thứ này không thuộc về riêng một ai mà là chiến lợi phẩm chung của năm người bọn Sở Hưu.
Nếu lúc này có ai đui mù tới lấy, hậu quả sẽ cực kỳ thê thảm, không ai dám tới thử.