• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (14 Viewers)

  • Chương 61-65

Chương 61 Vây giết

Bên ngoài Lữ Dương Trấn, Trương Bách Đào cùng ba người Lưu Nguyên Hải, Trương Dư, Lý Thanh Phong đều tập trung tại đây.

Trương Bách Đào trầm giọng hỏi: “Lưu tổng tiêu đầu, ngươi có chắc Sở Hưu ở Lữ Dương Trấn này không?”

Lưu Nguyên Hải tùy ý xua tay nói: “Trương thiếu hiệp cứ yên tâm, lão Lưu ta làm việc rất đáng tin cậy. Các huynh đệ trong tiêu cục đã dò ra được. Mặc dù tên Sở Hưu kia sau khi tới Lữ Dương Trấn vẫn trốn trong phòng không ra ngoài cũng không lộ danh tính, nhưng theo trang phục và tướng mạo chắc chắn là hắn rồi.”

Ánh mắt Trương Bách Đào lóe lên sắc lạnh nói: “Vậy thì tốt, lần này xin nhờ ba vị.”

Ba người cũng cùng chắp tay nói: “Trương thiếu hiệp cứ yên tâm, lần này chúng ta chắc chắn sẽ giúp Trương thiếu hiệp giải quyết tên Sở Hưu kia!”

Lúc này trong Lữ Dương Trấn, Sở Hưu còn đang nhàn nhã ngồi bên cửa sổ khách sạn dùng bữa uống rượu, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ phương thức vận hành môn nội công Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt.

So với Tiên Thiên Công, Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt bổ trợ thêm cho năng lực chiến đấu của Sở Hưu, môn công pháp này cũng có tác dụng cực lớn khi vận hành chân khí.

Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt sau khi đại thành mặc dù không đến mức thật sự có uy năng khí quán nhật nguyệt, nhưng chí ít có thể tay không chém ra kiếm mang, có thể nói môn võ công này thích hợp nhất cho võ giả Ngự Khí Ngũ Trọng tu luyện.

Với cảnh giới hiện tại của Sở Hưu, y nên suy tính một chút xem nên làm sao mới bước lên cảnh giới Ngự Khí Ngũ Trọng. Dù sao cảnh giới này cũng là bình cảnh không nhỏ đối với Sở Hưu.

Ngay lúc Sở Hưu vừa ăn cơm vừa suy tư, y đột nhiên cảm thấy không đúng.

Sở Hưu đã giết không ít người, lại do công pháp mà y tu luyện khiến y khá mẫn cảm với sát khí hoặc tà khí.

Lúc này y dường như cảm giác thấy có một luồng sát khí lượn lờ xung quanh, mục tiêu chính là y!

Sở Hưu ngẩng đầu lên, hai người đi vào trong khách sạn, một người tay cầm hai thanh đoản thương, một người khác lưng cõng trọng kiếm.

Ngoài khách sạn, gần cửa sổ mà Sở Hưu đang ngồi cũng có hai người

đi về phía hắn, một người tuổi tác khá lớn, xem bộ dáng đã gần bốn mươi, tay cầm một thanh yêu đao cán dài, một người khác thân mặc áo lam, tay cầm trường kiếm.

Sở Hưu không quen biết Trương Bách Đào, mặc dù hắn là ca ca của Trương Bách Thần nhưng bộ dáng hoàn toàn khác với Trương Bách Thần. Tuy vậy Sở Hưu vẫn có thể cảm nhận được một luồng hận ý ẩn sâu trong đôi mắt hắn, không biết là đối với mình hay đối với những người khác.

Cầm chén rượu lên, Sở Hưu giả bộ như đang uống rượu nhưng một khắc sau ly rượu trong tay lại đột nhiên rời tay, kèm theo kình đạo cường đại ném thẳng về phía Đoạt Mệnh Song Thương - Trương Dư, còn bản thân Sở Hưu lại nhảy lên, thanh Hồng Tụ Đao đặt bên cạnh bàn đã rời vỏ, một màu đỏ mỹ lệ hiện lên trước mặt Hàn Sương Kiếm Lý Thanh Phong.

Sở Hưu không biết bốn người này là ai, thậm chí y không dám chắc trăm phần trăm bốn người này tới đây vì mình.

Có điều y cảm thấy sát khí trên người bốn người này, hơn nữa thực lực cả bốn đều không kém Cảnh giới Tiên Thiên, Sở Hưu nhất định phải tiên hạ thủ vi cường!

Nếu không một khi bị đối phương vây công, bốn người thực lực không kém Cảnh giới Tiên Thiên, Sở Hưu cũng không nắm chắc có thể trốn thoát được!

Sở Hưu đột nhiên xuất thủ khiến cả Trương Dư cùng Lý Thanh Phong đều không kịp phản ứng lại.

Thật ra từ khi tiến vào khách sạn bọn họ đã chú ý tới Sở Hưu, trong khách sạn có rất nhiều người giang hồ nhưng chỉ mình Sở Hưu là dễ thấy nhất, thực lực cũng mạnh nhất.

Có điều bọn họ cố ý không nhìn tới Sở Hưu, chỉ giả bộ đi vào khách sạn như bình thường, định kết hợp với Trương Bách Đào cùng Lưu Nguyên Hải tạo thành thế bao vây, không cho Sở Hưu trốn thoát.

Nhưng nào ai ngờ Sở Hưu một khắc trước còn yên tĩnh uống rượu, một khắc sau lại đột nhiên xuất thủ, đến khi bọn họ phản ứng lại, chén rượu kia cùng thân hình Sở Hưu đã lao tới trước mặt.

Binh khí mà Trương Dư dùng là hai thanh đoản thương, chén rượu kia bị Sở Hưu gia trì kình lực cường đại, sau khi ném ra mang theo tiếng xé gió vù vù, uy năng không kém hơn ám khí sắc bén bao nhiêu, cho nên Trương Dư chỉ có thể giơ thương lên ngăn cản theo bản năng.

Còn lúc này Sở Hưu cũng xuất đao chém tới, thân đao đỏ thẫm lóe lên ánh đỏ, chân khí trong cơ thể Sở Hưu bùng lên, sát cơ trong mắt ngưng tụ thành tà khí cùng sát khí, cả hai hòa thành một thể ngưng tụ trên thân đao của Sở Hưu, làm lóe lên một luồng sáng màu máu lóa mắt!

Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ sát khí cùng tà khí, cho dù hiện giờ Sở Hưu chưa đạt tới Ngự Khí Ngũ Trọng nhưng một đao lúc này của y đã có phong thái của võ giả Nội Cương cảnh!

Lý Thanh Phong trước nay chưa từng chứng kiến thế đao nào kinh khủng như vậy, hai mắt y chỉ chứng kiến một màu đỏ máu vô cùng vô tận, phảng phất như một khắc sau hắn sẽ bị nuốt trọn vào trong đó.

Lý Thanh Phong quát lên một tiếng chói tai, thân hình xoay chuyển, Hàn Sơn Trọng Kiếm sau lưng hắn đã bị hắn nắm trong tay, ngăn trước người.

Chuôi Hàn Sơn Kiếm này của hắn là binh khí tứ chuyển, năm xưa hắn may mắn nhận được. Một võ giả Tiên Thiên cầm binh khí tứ chuyển đã rất ly kỳ.

Đao kiếm tương giao, một tiếng vang chói tai truyền tới, lực lượng cường đại Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt mang tới ầm ầm bộc phát trên lưỡi đao, làm phát ra một tiếng nổ khổng lồ.

Lý Thanh Phong rên lên một tiếng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, hổ khẩu hai tay ròng ròng máu tươi, chỉ một đao này đã khiến Lý Thanh Phong lui liền mấy bước.

Hắn tu luyện trọng kiếm, nhưng giờ lại bị Sở Hưu dùng lực lượng trực tiếp áp đảo.

Không đợi hắn phản ứng lại, một luồng đao mang đỏ rực khác đã xuất hiện.

Hàn Sơn Trọng Kiếm trong tay Lý Thanh Phong còn chưa múa lên nhưng thế đao của Sở Hưu lại đột nhiên xoay chuyển, trở nên linh hoạt mỹ lệ, phảng phất như mưa phùn trong hoàng hôn, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng mỹ lệ nhưng lại ẩn chứa sát cơ cực kỳ nguy hiểm.

Thế đao liên miên như mưa phùn, chớp mắt đã hội tụ thành một đường thẳng, nội kình của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ầm ầm bộc phát. Khoảnh khắc này, đầu người bay lên, máu tươi phun ra như suối, cả khách sạn lập tức tĩnh lặng như tờ, tiếp đó từng tiếng rít gào chói tai mới vang lên.

Tiểu nhị cùng những người bình thường dùng cơm trong khách sạn

đều thét lên bỏ chạy, sợ bị ngộ thương. Còn Trương Dư bên cạnh chỉ cầm song thương trong tay, đờ đãn nhìn Sở Hưu.

Từ khi Sở Hưu ném cái chén ra đến lúc hắn dùng thương ngăn cản mới mất bao lâu? Kết quả đến lúc hắn rảnh tay, Sở Hưu đã chém bay đầu Lý Thanh Phong!

Lúc này Trương Dư mới cảm thấy những thứ Trương Bách Đào hứa tặng cũng chẳng dễ cầm. Nếu bọn họ sớm biết đối thủ kinh khủng như vậy, cho dù có Nhiếp Đông Lưu đứng ra móc nối, bọn họ cũng sẽ không đồng ý!

Sở Hưu khí thế như cầu vồng, trước tiên chém chết một người khiến cả Trương Dư trong khách sạn cùng Lưu Nguyên Hải bên ngoài khách sạn đều dâng lên ý sợ hãi.

Ba người này đều là kẻ lõi đời trong giới võ lâm Lâm Trung Quận, Nhạc BÌnh quận. Bình thường bảo họ đi đấu với đám cùng hung cực ác, bọn họ sẽ không đi, chỉ giết mấy kẻ trộm cắp móc túi vặt vãnh lấy tiền thưởng, nào ngờ giờ lại gặp phải kẻ hung ác như Sở Hưu!

Trương Bách Đào nhíu mày, hắn cũng cảm thấy hai người này đang sợ hãi, đồng thời bản thân cũng kinh hãi trước thực lực Sở Hưu. Rốt cuộc hắn cũng biết phụ thân mình chết ra sao.

Với thực lực này của đối phương, đừng nói Trương gia chỉ có một Tiên Thiên, cho dù có thêm một người nữa cũng chẳng ngăn nổi!

Có điều kẻ thù giết cha đang ngay trước mắt, Trương Bách Đào làm sao từ bỏ cho được? Hắn trực tiếp quát lên chói tai: “Thù giết cha không đội trời chung! Sở Hưu! Ra nhận lấy cái chết!”

Dứt lời Trương Bách Đào trực tiếp cầm kiếm chém vỡ cửa sổ khách sạn nhảy vào xuất thủ , không cho hai người Trương Dư cơ hội do dự.

Nghe tiếng thù giết cha này, Sở Hưu lập tức hiểu ra đối phương là ai. Bốn người này quả nhiên đang nhắm vào y, người đang xuất thủ hẳn là con trai lớn của Trương Tùng Linh, Trương Bách Đào, kẻ đã gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái.

“Không đội trời chung? Hôm nay ngươi đã dám đến, vậy để ta tiễn ngươi đi đoàn tụ với ông bố ma quỷ của ngươi!”

Dứt lời Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu chém ra, mưa rơi đỏ chót, thế đao liên miên bất tuyệt, đánh thẳng vào Tử Điện Thanh Quang Kiếm của Trương Bách Đào.

Điện quang như sấm, kiếm khí như cầu vồng, Trương Bách Đào ôm hận xuất thủ, nội lực truyền vào trường kiếm, mỗi lần chém ra đều khiến đối phương tê dại, thậm chí ngay cả Tiên Thiên Công của Sở Hưu cũng không thể triệt tiêu.

Nhưng Tế Vũ Hoàng Hôn Hồng Tụ Đao của Sở Hưu cũng có thế đao cực kỳ thê lương diễm lệ, quỷ quyệt vô song, tốc độ cực nhanh. Chỉ trong chớp mắt hai bên đã đối chiến liền mười chiêu, thế lực ngang nhau, không ai lui lại một bước.

Trương Bách Đào quát lên với Trương Dư cùng Lưu Nguyên Hải: “Các ngươi không ra tay đi còn chờ gì nữa? Đừng quên lúc trước các ngươi hứa hẹn trước mặt thiếu trang chủ!”

Trương Dư cùng Lưu Nguyên Hải đều biến sắc, nếu chuyện này chỉ do Trương Bách Đào tìm đến nhờ bọn họ, khéo lúc này bọn họ đã bỏ chạy mất dạng, không dám nhúng tay vào vũng nước đục này.

Nhưng vấn đề là Nhiếp Đông Lưu là người đứng ra giới thiệu bọn họ, nếu bọn họ bội ước, sau này làm sao nhìn mặt Nhiếp Đông Lưu?

Thân là người giới võ lâm Bắc Yên, xuất thân thảo mãng, bọn họ thà đắc tội với triều đình Bắc Yên cũng không muốn đắc tội với Tụ Nghĩa Trang. Bởi Tụ Nghĩa Trang có thể khiến toàn bộ võ lâm Bắc Yên bài xích bọn họ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Sở Hưu và Trương Bách Đào đang giao chiến ngang tay, cắn răng trực tiếp lao tới một trái một phải, bắt đầu cùng Trương Bách Đào vây công Sở Hưu.

Thuật tàng đao chân chính
Chương 62 Thuật tàng đao chân chính

Thuật tàng đao chân chính

Chương 62: Thuật tàng đao chân chính

Trương Bách Đào là võ giả thực lực mạnh nhất mà Sở Hưu từng giao thủ sau khi bước chân vào giang hồ, cũng là kẻ xuất thân chính tông nhất, là đệ tử nội môn của đại phái chân chính.

Còn lại như Lý Trung tăng nhân nhóm lửa Đại Quang Minh Tự cùng Thẩm Mặc đệ đệ Thẩm Bạch, bọn họ mặc dù có chút quan hệ cũng đại khái, nhưng lại không phải người được dạy võ đạo chính quy từ nhỏ.

Thật ra Sở Hưu cũng vậy, mặc dù y thông qua ưu thế biết trước nội dung cốt truyện nhưng dẫu sao cũng không có sư phụ dạy bảo. Công pháp cơ sở như Tiên Thiên Công còn dễ, những võ thuật còn lại như cách sử dụng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt đều là do Sở Hưu tự suy nghĩ ra, cuối cùng ứng dụng trong thực chiến, sau khi chiến đấu lại nghĩ cách sửa dổi, hoàn toàn theo dã lộ.

Theo con đường dã lộ này mặc dù nghe rất không đáng tin nhưng tất cả đều dựa theo thực chiến, bất kể người trước mặt mình là ai, bất kẻ mình dùng võ công gì, chỉ cần giết chết được đối phương là võ công tốt!

Trong vố số kiếm quang tử điện, một vệt sáng đỏ chót lưu chuyển, thế đao như mưa phùn phủ khắp nơi, mặc dù nhìn như phiêu miểu bất định, nhưng lại vô cùng kiên định.

Mà lúc này Trương Dư cùng Lưu Nguyên Hải cũng đánh tới từ hai bên trái phải.

Binh khí Trương Dư sử dụng rất kỳ quái, là hai thanh đoản thương, thương bên trái âm tà quỷ dị, không biết sẽ đâm tới từ góc độ nào, thương bên phải lại thế mạnh lực trầm, mặc dù là đoản thương nhưng lực lượng khi quét ngang khiến Sở Hưu cũng không dám tùy tiện đón đỡ.

Bên phía Lưu Nguyên Hải võ công lại tương đối bình thường, nhưng chuôi yêu đao trong tay hắn lại vô cùng âm độc, đao quang chém tới từ những góc độ bất ngờ khiến Sở Hưu không thể không dốc hết sức trốn tránh, con đường võ đạo của hắn rất giống với Huyết Đao Kinh mà Sở Hưu tu luyện ban đầu.

Kinh nghiệm thực chiến của cả ba đều không kém, ba người liên thủ khiến Sở Hưu bị ép thẳng tới góc tường.

Ánh mắt Trương Bách Đào lóe lên sắc lạnh, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên bùng lên một luồng điện quang màu xanh sáng chói.

Nhanh, nhanh tới cực hạn!

Như cửu thiên lôi đình đánh xuống chỉ trong nháy mắt, khiến Sở Hưu chỉ có thể miễn cưỡng cầm đao phòng thủ, hai tay đã bị uy lực ẩn chứa tử điện kia chấn tới mức nắm đao cũng không ổn nữa.

Mặc dù Trương Bách Đào còn chưa tới Ngự Khí Ngũ Trọng nhưng nội lực của hắn đã tích lũy tới mức đỉnh phong, có thể truyền qua binh khí, uy lực của tử điện cũng vô cùng cường đại.

Bên phải hắn, Lưu Nguyên Hải cũng cực kỳ phong phú, phối hợp với Trương Bách Đào, yêu đao trong tay lập lòe hàn mang khiếp người, không ngờ lại vặn vẹo như một con rắn độc, chém thẳng về phía đan điền Sở Hưu!

Âm Xà Đao!

Một tiếng “‘xùy’ vang lên, đao mang lướt sát qua trước người Sở Hưu, chém rách y phục võ sĩ của y, luồng gió lướt theo thanh trường đao thậm chí khiến y đau rát như bị kim đâm.

Lúc này một luồng kình phong lại đột nhiên đánh tới, Trương Dư hai tay cầm thương, khí huyết cùng chân khí cuồng bạo ngưng tụ trong tay hắn, song thương hợp nhất đập xuống như một thanh đại chùy, khí thế cương mãnh cuồng bạo vô song!

Lúc này Sở Hưu đã bị Tử Điện Thanh Quang Kiếm của Trương Bách Đào cùng Âm Xà Đao của Lưu Nguyên Hải ép tới góc nhà, không còn đường nào để né tránh.

Ba người này mặc dù lần đầu phối hợp nhưng lại cực kỳ thuận lợi, Trương Bách Đào thực lực mạnh nhất không làm sát thủ chân chính, ngược lại để Trương Dư nãy giờ vẫn không hiển sơn lộ thủy đánh ra đòn tuyệt sát!

Đúng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên thu đao quét ngang, bất kể hai người Trương Bách Đào và Lưu Hữu Thành, toàn lực nghênh tiếp thế song thương đánh xuống của Trương Dư.

Trong mắt Trương Bách Đào cùng Lưu Nguyên Hải đều lộ ra sát cơ, tên Sở Hưu này đã luống cuống, hắn chết chắc rồi!

Ngay lúc bọn họ định xuất thủ triệt để giết chết Sở Hưu, song thương của Trương Dư đã đập xuống, lực lượng cường đại đó khiến Sở Hưu vốn chỉ vội vã ngăn cản bị chấn động nội phủ, một tia máu tươi chảy ra từ miệng y.

Nhưng lúc này y cũng mượn lực đánh xuống của song thương dựa vào phía sau, Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ nội lực tà khí nhưng không truyền trong hai tay mà ngưng tụ sau lưng y!

Hai luồng lực lượng này trùng điệp, chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, vách tường bằng gạch đá của khách sạn bị đánh sập, thân hình Sở Hưu cũng theo đó nhảy ra khỏi khách sạn, khiến đao kiếm của Trương Bách Đào và Lưu Nguyên Hải cùng thất bại!

Hai người sắc mặt biến đổi, bọn họ thật sự không ngờ Sở Hưu còn có chiêu này.

Trước đó bọn họ muốn vây Sở Hưu trong khách sạn rồi giết chết, nào ngờ giờ hắn vẫn trốn ra được.

“Mau đuổi theo! Tên Sở Hưu kia thụ thương rồi, không chạy thoát được đâu!” Trương Bách Đào hét lớn với Trương Dư.

Trương Dư không phải kẻ ngốc, Trương Bách Đào không lên tiếng bên phía hắn cũng nhân lúc song thương đập xuống khí thế chưa giảm, trực tiếp nhảy ra đuổi theo Sở Hưu.

Có điều ngay lúc này Sở Hưu vốn đã nhảy khỏi phạm vi khách sạn lại đột nhiên quay ngược lại đánh về phía Trương Dư, ánh mắt bùng lên sát khí mãnh liệt.

Trương Dư vốn không ngờ Sở Hưu lại chủ động quay đầu đánh ngược lại như vậy, hắn dùng đoản thương nhưng vẫn xem như binh khí dài, bị Sở Hưu áp sát, hắn theo bản năng muốn rút trường thương về ngăn cản.

Nhưng lúc này hắn lại kinh hãi phát hiện, không biết từ lúc nào tay trái Sở Hưu đã giữ trên thanh đoản thương của hắn, Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển, tay trái Sở Hưu đã theo đoản thương nắm lên vai hắn, một loạt tiếng xương nứt vang lên lách cách, chỉ trong chớp mắt cánh tay trái Trương Dư đã vặn vẹo không ra hình dáng gì!

Tay trái Sở Hưu dọc theo cánh tay như một con rắn độc vặn vẹo, nắm lên đầu Trương Dư, không đợi hắn kêu lên thảm thiết, cái đầu của Trương Dư đã xoay một vòng về phía sau, bay về phía Trương Bách Đào cùng Lưu Nguyên Hải!

Trương Bách Đào cùng Lưu Nguyên Hải đang đuổi theo phía sau căn bản không ngờ tình hình lại diễn ra theo chiều hướng như vậy.

Sở Hưu vừa rồi còn bị bọn họ ép vào đường cùng không ngờ chỉ trong nháy mắt đã giết ngược lại một người trong số bọn họ. Thấy cái đầu người bay tới, Trương Bách Đào theo bản năng cầm kiếm chém tới hất văng cái đầu đi, nhưng một khắc sau một luồng đao mang đỏ thẫm cũng đã xuất hiện trước mắt hắn!

Một đao đó vô cùng mau lẹ lăng lệ, nhanh tới mức cực hạn, thậm chí khiến Trương Bách Đào không thể thấy rõ thân đao, chỉ thấy được một luồng sáng đỏ chói mắt!

Tụ Lý Thanh Long!

Chiêu khoái đao cực hạn này chính là Tụ Lý Thanh Long, thuật tàng đao đã trợ giúp Sở Hưu rất nhiều lần kể từ khi y bắt đầu tu luyện!

Lúc đầu Sở Hưu chỉ cho rằng giấu đao trong tay áo rồi đột nhiên xuất thủ là thuật tàng đao, mãi tới vừa rồi Sở Hưu mới lĩnh ngộ được, thứ gọi là tàng đao thực chất là giấu bản thân, lúc bình tĩnh ẩn dưới mặt biển, khi bộc phát như thanh long xuất hải, xé tan bầu trời!

Một đao đó mang theo thần vận thanh long xuất hải, mạnh mẽ vô cùng, lại thêm Sở Hưu dùng Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ nội lực và tà khí thi triển ra, một đao đó chém ra cũng là đao chí cường mà Sở Hưu từng xuất ra.

Trương Bách Đào cắn răng, trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng xanh chói mắt, kiếm mang múa lên, dường như là một thế đao uy lực cực kỳ cường đại.

Nhưng đao của Sở Hưu thật sự quá nhanh, thế đao của hắn căn bản không kịp thi triển đã bị đao của Sở Hưu chém vỡ, kể cả trường kiếm tứ chuyển trong tay hắn cũng bị một đao của Sở Hưu trực tiếp chém thành hai đoạn!

Đao quang lướt qua thân thể, cho dù Trương Bách Đào cố gắng thối lui nhưng cũng bị một đao vừa rồi của Sở Hưu chém thẳng từ vai xuống nách, máu tươi phun trào, một cánh tay thiếu chút nữa đứt rời.

Trương Bách Đào lúc này cũng giết tới đỏ cả mắt, hai mắt hắn đỏ rực, không lùi mà tiến, kiếm gãy nhưng hắn còn có tay!

Tông môn đứng hàng Thất Tông Bát Phái như Ba Sơn Kiếm Phái sao lại không trở thành Ngũ Đại Kiếm Phái? Không chỉ vì thực lực bọn họ không đủ mà còn vì xét theo mặt kiếm đạo, bọn họ không thuần túy như Ngũ Đại Kiếm Phái.

Không có kiếm, Ba Sơn Kiếm Phái còn có võ công khác. Trương Bách Đào trực tiếp tiến tới, kiếm chỉ bên tay phải đâm ra, nhanh chóng như sấm, Lôi Văn Kiếm Chỉ!

Chỉ trong khoảnh khắc chỉ ảnh bay toán loạn, điểm tới các huyệt đạo trên người Sở Hưu, Trương Bách Đào quát lớn: “Xuất thủ!”

Có điều ngay lúc này Lưu Nguyên Hải ở bên cạnh lại không phối hợp Trương Bách Đào xuất thủ, ngược lại quay người trực tiếp chạy ra ngoài khách sạn.

Cái chết của Lý Thanh Phong cùng Trương Dư khiến hắn sợ hãi quá độ, tên Sở Hưu này thật quá kinh khủng, không nói thực lực, chỉ riêng thủ đoạn đã cay độc tới cực điểm.

Không ra tay thì thôi, một khi xuất thủ ắt sẽ lấy mạng, đợi tên Sở Hưu này bộc phát lần nữa, người chết phân nửa là hắn.

Giờ đào tẩu là đắc tội với Nhiếp Đông Lưu, nhưng nếu không bỏ chạy, thậm chí cả mạng cũng chẳng còn!

Thấy vậy, Trương Bách Đào tức giận chỉ muốn mắng chửi.

Hạng người gian xảo như Lưu Nguyên Hải, thấy gió thổi hướng nào nghiêng sang hướng đó, lúc đầu thì vô cùng uy mãnh, một khi gặp nguy hiểm lại chỉ là cản trở.

Sở Hưu cùng bọn họ đều là Tiên Thiên, bộc phát liên tiếp ba lần, giết hai người trọng thương một người, chẳng lẽ chính Sở Hưu lại không tổn thương gì hay sao?

Vừa rồi y đỡ song thương thế mạnh lực trầm của Trương Dư, cho dù đã tá lực nhưng nội phủ cũng bị chấn động, hơn nữa nội lực của y cũng đã tiêu hao rất nhiều.

Cho nên Trương Bách Đào có dũng khí liều mạng với Sở Hưu, vì hắn thấy cơ hội giết chết Sở Hưu!

Nhưng ai mà ngờ nổi ngay lúc này Ngưng Huyết lại bỏ chạy, chạy ngay lúc Trương Bách Đào liều mạng xuất thủ, ném hắn lại tại đây.

Có điều lúc này đã chẳng còn thời gian cho Trương Bách Đào suy nghĩ nhiều, Tế Vũ Hồng Tụ, đao quang sáng rực bao phủ lấy hắn, Lôi Văn Kiếm Chỉ đánh vào Hồng Tụ Đao làm phát ra tiếng kêu leng keng.

Mượn uy năng Lôi Văn Kiếm Chỉ bộc phát ra, Trương Bách Đào Đang định lui lại bỏ chạy, nhưng đúng lúc này lưỡi đao của Sở Hưu lại bao phủ sát cơ cùng tà khí nồng nặc

Thiên Phát Sát Cơ, Khí Quán Nhật Nguyệt!

Lưỡi đao đỏ sậm xuyên thẳng qua ngực Trương Bách Đào, trong mắt Sở Hưu cũng lộ một màu đỏ sậm.

“Không đội trời chung? Vậy vừa hay, để ta tiễn ngươi xuống gặp cha ngươi cùng đệ đệ ngươi, để cả nhà ngươi đoàn tụ trọn vẹn. Không cần cám ơn.”

Lưỡi đao rút ra, ánh mắt Trương Bách Đào vẫn giữ nguyên vẻ không cam lòng, nhưng lại ầm ầm đổ xuống.
Chương 63 Đại nhân vật trong tương lai

Chương 63. Đại nhân vật trong tương lai

Bốn võ giả cùng cấp bậc Tiên Thiên liên thủ vây giết, còn là những người kinh nghiệm chiến đấu đều cực kỳ phong phú, đang lúc trang niên mạnh khỏe. Sở Hưu mặc dù giết được ba người nhưng cũng phải chịu chút tổn thương.

Có điều cũng không sao, còn một thời gian rất dài di tích ở Lữ Dương Sơn mới mở, chút thương thế nhỏ của y hoàn toàn có thể khỏi hẳn trước khi di tích mở ra.

Nhìn ra ngoài khách sạn, ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạnh.

Giết ba người, nhưng vẫn còn một kẻ!

Lúc này ngoài khách sạn đã có rất nhiều nhiều người vây quanh, đại đa số đều là võ giả giang hồ tầng chót.

Thân tại giang hồ, động chủ là chuyện rất thường thấy, áp tiêu đoạt mối làm ăn, mở võ giả đập quán phá quan, đây đều là chuyện bình thường. Có điều giao đấu liều mạng như vậy cũng khá hiếm thấy, đặc biệt là kẻ giao đấu còn là võ giả Tiên Thiên.

Hơn nữa mấy người ra tay không phải hạng vô danh tại Lâm Trung Quận này.

Có người đến sau lấy làm lạ hỏi: “Chư vị, bên trong có chuyện gì vậy?”

Võ giả chứng kiến toàn bộ quá trình tặc lưỡi thở dài: “Đánh rất thảm! Hàn Sơn Kiếm Lý Thanh Phong của Ngụy Sơn Phủ Lâm Trung Quận, vừa gặp mặt đã bị người ta bêu đầu.

Lý Thanh Phong kia nhận được bảo binh tứ chuyển Hàn Sơn Trọng Kiếm, mới gây dựng được thanh danh chưa được bao lâu đã chết như vậy, đúng là đen đủi.

Còn cả Đoạt Mệnh Song Thương Trương Dư của Nhạc Bình Quận, khi còn bé học được chút công phu quyền cước của quyền sư trong võ quán đã xông xáo ngoài giang hồ, hai thanh đoản thương sau này mới luyện thành, đáng tiếc chết còn thảm hại hơn, đầu bị người ta trực tiếp vặn xuống, máu tươi phun cao một thước.

Võ giả dùng khoái kiếm kia thực lực mạnh nhất, có vẻ xuất thân đại phái, cụ thể ta cũng không nhìn ra nhưng cuối cùng cũng bị người ta xiên cho một đao.

Chỉ còn lại mình tổng tiêu đầu Phúc Uy Tiêu Cục ngay lúc sống còn lại lui bước, không xông tới liều mạng. Lão hồ ly kia luôn luôn cực kỳ gian xảo, lúc áp tiêu nếu gặp cường địch chắc chắn sẽ ném luôn hàng hóa của cố chủ ra để giữ mạng, giờ làm vậy cũng không có gì lạ.

Về phần kẻ giết người, chậc chậc, thực lực rất mạnh, thủ đoạn hung ác, có điều không biết Lâm Trung Quận chúng ta có người mạnh như vậy từ bao giờ?”

Võ giả kia thuật lại tình hình cho người tới sau, lúc này bên cạnh lại vang lên một giọng nói ôn hòa: “Nếu ta không nhìn nhầm, võ giả dùng kiếm kia hẳn vừa dùng Tử Điện Thanh Quang Kiếm trong Bát Tự Kiếm Quyết của Ba Sơn Kiếm Phái, đối phương là đệ tử của Tây Sở Ba Sơn Kiếm Phái trong Thất Tông Bát Phái.”

Võ giả kia quay đầu lại, một người trẻ tuổi mặc áo trắng dung mạo vô cùng tuấn mỹ, gương mặt mang ý cười nhàn nhạt, không biết đứng cạnh hắn từ bao giờ.

Khiến người ta chú ý nhất là sau lưng người áo trắng này không ngờ lại cõng một thanh trường kích màu bạc, tạo hình dữ tợn, cực kỳ tương phản với bề ngoài và khí chất ngọc thụ lâm phong của hẳn.

Võ giả kia vừa dịnh nói gì lại thấy Lưu Nguyên Hải hốt hoảng chạy tới nhìn quanh bốn phía, cảm nhận được sát khí đánh tới sau lưng, Lưu Nguyên Hải cũng không lo được nhiều, xung quanh đều là người đứng xem trò hay, vây kín quanh khách sạn. Lưu Nguyên Hải tùy tiện tìm một hướng, đao chém phía trước, giận dữ hét lớn: “Cút ngay cho ta!”

Phương hướng Lưu Nguyên Hải lao tới chính là tên võ giả nhiều lời vừa rồi.

Miệng lưỡi võ giả này cực kỳ lưu loát, nhưng vừa thấy Lưu Nguyên Hải cầm đao chém tới đã bị dọa tới mức quên cả chạy trốn, đứng ngây ra tại chỗ.

Ngay lúc hắn rất có thể bị Lưu Nguyên Hải giơ đao chém ngã, người trẻ tuổi mặc áo trắng bên cạnh hắn lại đột nhiên dựng thanh trường kích trong tay, phần lưỡi sắc hình mặt trăng trên thân kích lóe lên ánh sáng dọa người, chỉ khẽ vẩy một cái nhưng có đại lực đánh tới. Yêu đao trong tay Lưu Nguyên Hải lập tức vỡ vụn, bản thân hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Có điều lúc này Sở Hưu cũng đã xuất hiện phía sau hắn, Hồng Tụ Đao trực tiếp đâm thẳng vào hậu tâm Lưu Nguyên Hải, xuyên qua người hắn.

Võ giả kia gặp đại nạn không chết trợn tròn hai mắt nhìn người trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ kia, không ngờ hắn cũng là võ giả Tiên Thiên!

Sở Hưu rút Hồng Tụ Đao từ thi thể Lưu Nguyên Hải ra, nhìn người trẻ tuổi cầm Phương thiên họa kích dung mạo tuấn mỹ tới mức khiến nữ

giới cũng phải ghen tị kia, đột nhiên y có cảm giác đối phương rất quen mắt.

“Đa tạ đã xuất thủ.” Sở Hưu chắp tay với người trẻ tuổi kia nói.

Người trẻ tuổi kia mỉm cười đáp: “Không cần cám ơn ta, với thực lực của ngươi, không có ta hắn cũng không chạy thoát nổi. Ta chỉ khinh thường kẻ này không dám liều mạng với ngươi mà lại dám lớn lối với người qua đường như vậy mà thôi. Đúng rồi, sao bọn họ lại muốn giết ngươi?”

Sở Hưu thu đao vào vỏ, chẳng hề để ý nói: “Ta giết cả nhà của tên võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kiếm, đương nhiên hắn muốn giết ta, đơn giản vậy thôi.”

Ánh mắt người trẻ tuổi kia lóe lên sắc lạ, mấy chuyện như giang hồ báo thù, thậm chí diệt môn đều rất bình thường. Nhưng người bình thường nếu bị hỏi chuyện này chắc chắn phải giải thích bản thân cùng người ta thù hận thế nào, bản thân giết người là bị ép, bị bất đắc dĩ ra sao. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người trả lời chuyện này một cách hời hợt thẳng thắn tự nhiên như vậy.

Lúc này Sở Hưu thấy chưởng quỹ khách sạn còn trốn trong đám người, nhìn khách sạn bị đánh nát bộ dáng khóc không ra nước mắt bèn ném một thỏi bạc cho hắn rồi nói: “Làm hỏng khách sạn của ngươi, bạc này coi như ta đền. Đúng rồi, tới tối làm chút thức ăn ngon đưa tới phòng ta. Đại chiến một trận phải bồi bổ chút mới được.”

Chưởng quỹ khách sạn cầm thỏi bạc trong tay, lần này là muốn khóc thật. Ngài còn muốn ở đây à? Đoán chừng thêm vài lần nữa khách sạn này cũng không phải bị đánh hỏng mà là trực tiếp bị phá hủy.

Có điều hắn cũng chẳng dám cự tuyệt, hắn đã gặp không ít võ giả giang hồ, nhưng chưa từng thấy ai tàn nhẫn, giết người quả quyết như Sở Hưu.

Người trẻ tuổi đối diện cực kỳ hứng thú nhìn Sở Hưu. Từ khi hắn bước vào giang hồ tới giờ đã từng thấy không ít người, có người tốt cũng có kẻ ác, nhưng đa phần là loại ngụy quân tử cùng chân tiểu nhân nằm giữa thiện ác.

Người trước mắt nếu ngươi nói ác, hắn có thể mặt không đổi sắc nói ra chuyện mình giết cả nhà người ta, vừa rồi xuất thủ cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Nhưng vừa rồi y lại nghĩ thay cho chưởng quỹ khách sạn kia, phải biết cho dù là một số hiệp khách giang hồ thành danh đã lâu thường bình thường còn chẳng để những người bình thường này trong mắt.

Người trẻ tuổi chắp tay với Sở Hưu nói: “Tại hạ Lã Phụng Tiên đến từ Yến Tây Ngư Dương, đương nhiên không phải Lã Phụng Tiên Lã Ôn Hầu Thượng Cổ Ma Thần, là phụng tiên trong hoa phụng tiên.”

Nghe người trẻ tuổi kia tự giới thiệu như vậy, hai mắt Sở Hưu đột nhiên nheo lại, rốt cuộc y cũng nhớ ra đối phương là ai.

Đè cơn kinh ngạc trong lòng xuống, Sở Hưu cũng chắp tay một cái nói: “Tại hạ Sở Hưu, hưu trong vạn sự giai hưu.”

Lã Phụng Tiên cầm trường kích mỉm cười nói: “Sở huynh, ta còn tới Lữ Dương Sơn tham gia náo nhiệt chút, có thời gian lại trò chuyện sau.”

Sau khi nói xong Lã Phụng Tiên thẳng thắn bỏ đi, Sở Hưu nhìn bóng lưng hắn, trong lòng lại không biết đang nghĩ điều gì.

Sau khi xuyên việt trùng sinh, một năm nay Sở Hưu cũng thấy không ít người, nhưng không một ai là đại nhân vật trong cốt truyện gốc.

Có thể khiến Sở Hưu nhớ được tên chắc chắn là đại nhân vật đủ khuấy động phong vân thiên hạ trong cốt truyện gốc, thậm chí là người khuấy động toàn bộ lịch sử giang hồ.

Tỷ như Trương Bách Đào vừa bi y giết chết, đối phương là đệ tử nội môn Ba Sơn Kiếm Phái, xuất thân Thất Tông Bát Phái, cũng coi như tuấn kiệt trẻ tuổi trong giới võ lâm chính đạo.

Nếu không có Sở Hưu nhúng tay, theo cốt truyện gốc đối phương chắc chắn sẽ trở thành chấp sự hoặc trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái, cũng coi là người trong giới cao tầng của Ba Sơn Kiếm Phái, đặt tại Ba Sơn Kiếm Phái cũng là một người có số có má, nhưng đặt trên toàn bộ giang hồ lại chẳng đáng chú ý.

Còn Lã Phụng Tiên tuấn mỹ tới mức nữ giới cũng phải ghen tị này lại là một nhân kiệt đủ ảnh hưởng tới toàn bộ phong vân trong giới giang hồ.

Cái tên Lã Phụng Tiên rất thú vị, rất giống một vị cường giả thượng cổ trong truyền thuyết, được tôn là Ma Thần Lã Ôn Hầu, đồng âm khác nghĩa, thậm chí cái tên là Phụng Tiên còn khá nữ tính.

Nhưng Lã Phụng Tiên chưa bao giờ cố kỵ chuyện này, thậm chí hắn còn tự giới thiệu cho những người khác cha mẹ mình dốt đặc cán mai, lúc hắn được sinh ra thấy hoa phụng tiên nở ngoài cửa nên đặt tên hắn là Lã Phụng Tiên.

Lã Phụng Tiên không xuất thân đại môn đại phái, hắn học được võ

công từ một lão binh tàn tật xuất thân từ quân đội Bắc Yên, không phải cao thâm nhưng đi theo con đường sát phạt cực hạn.

Sau khi bước chân vào giang hồ, Lã Phụng Tiên cũng gây dựng được chút danh tiếng tại mấy quận tại Yến Tây, nhưng không vì võ công của hắn xuất sắc đến đâu mà vì hắn làm người nghĩa khí, đối xử với mọi người ôn hòa, kết giao được không ít đồng đạo giang hồ, còn có người đặt cho hắn biệt hiệu là Tiểu Ôn Hầu.

Đương nhiên cái tên này chủ yếu là trêu chọc hắn, có điều không ai ngờ nổi mười năm sau Lã Phụng Tiên lại trùng hợp nhận được công pháp chí tôn truyền thừa từ Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu bao gồm Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cùng Ma Thần Vô Song Kích, trở thành truyền nhân Ma Thần nổi danh thiên hạ, Ngọc Diện Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên.

Có điều từ đó trở đi Lã Phụng Tiên luôn mang theo một mặt nạ ma thần dữ tợn, rất ít khi lộ ra dung mạo thật.

Lã Phụng Tiên
Chương 64 Lã Phụng Tiên

Sở Hưu cũng không ngờ chuyến này y tới Lữ Dương Sơn lại gặp được Ngọc Diện Ôn Hầu Lã Phụng Tiên nổi danh giang hồ sau này.

Trong trí nhớ của Sở Hưu, lần đoạt bảo vật ở Lữ Dương Sơn này không có bóng dáng Lã Phụng Tiên.

Đương nhiên cũng có thể là có nhưng lúc này Lã Phụng Tiên chỉ là thảo mãng giang hồ, thậm chí không bước lên Long Hổ Bảng, cũng không thể hiện năng lực trong chuyện lần này, cho nên trong cốt truyện không có ghi chép.

Người trong giang hồ hậu thế đánh giá Lã Phụng Tiên rất thú vị, vì trên giang hồ người mắng hắn nhiều, người khen hắn cũng nhiều.

Lã Phụng Tiên tuyệt đối không phải người trong chính đạo, vì trả thù, trong cơn nóng giận hắn từng truy sát kẻ địch tới vài ngàn dặm. Vô số người trong võ lâm chính đạo tới chặn đường biện hộ, kết quả hoặc tự cút hoặc bị hắn lần lượt giết chết. Xét theo điểm này Lã Phụng Tiên tuyệt đối là người trong ma đạo tính cách cực đoan, thậm chí trong số hảo hữu mà hắn kết giao cũng có không ít người xuất thân ma đạo. Tới cuối công pháp hắn tu luyện cũng là của ma đạo, cho nên bị đa số mọi người quy về phe ma đạo.

Nhưng nếu nói hắn là người trong ma đạo thì Lã Phụng Tiên lại không lạm sát người vô tội, ngược lại chỉ cần có việc gì hắn thấy ngứa mắt, bất kể đối phương là chính đạo hay ma đạo, hắn đều ra tay.

Hơn nữa lý do giết người cũng rất đơn giản, ta cảm thấy nên giết ngươi, vậy ngươi bị giết thôi. Cũng như Lưu Nguyên Hải kia, nếu Lưu Nguyên Hải không chém một đao vừa rồi, Lã Phụng Tiên cũng sẽ không ngăn cản hắn, chỉ lẳng lặng né tránh.

Nhưng Lưu Nguyên Hải lại nhất định phải chém tới khiến Lã Phụng Tiên thấy kẻ này lấn yếu sợ mạnh, rất đáng ghét, cho nên hắn ra tay.

Hơn nữa trên giang hồ Lã Phụng Tiên có rất nhiều bằng hữu, mặc dù không đến mức nghĩa bạc vân thiên, khắp thiên hạ đều là hảo hữu chí giao, nhưng chí ít chỉ cần là bằng hữu của hắn, Lã Phụng Tiên chắc chắn sẽ giúp đối phương tới cùng, khiến người ta không thể nói xấu hắn tới một lời.

Đương nhiên những lời khen của Lã Phụng Tiên không chỉ của bằng hữu hắn, còn một phần của những đại tiểu thư thế gia cùng nữ đệ tử đại phái.

Mặc dù trên giang hồ tướng mạo chỉ như hoa trên gấm, nhưng người

vừa có tướng mạo vừa thực lực như Lã Phụng Tiên, ngoại trừ điểm đáng tiếc là không có tông môn cường đại ra, tất cả các mặt khác đều vô cùng hấp dẫn nữ giới.

Những thứ này chỉ là đánh giá của người khác về Lã Phụng Tiên, nếu để Sở Hưu đánh giá, vậy y chỉ có thể nói Lã Phụng Tiên là một người chỉ làm theo ý mình.

Trong lòng Lã Phụng Tiên không phân chính tà, hắn cảm giác thế là đúng, vậy thì làm thôi.

Ngươi trở thành bạn hắn, vậy hắn sẽ giúp ngươi. Ngươi chọc tới hắn, lúc giết ngươi hắn cũng tuyệt đối không lưu tình.

Dù sao đối với Sở Hưu, kết giao được với người như Lã Phụng Tiên tuyệt đối không có chỗ xấu.

Thi thể trong khách sạn đều đã được dọn dẹp, Sở Hưu lật vạt áo thi thể ngay trước mặt mọi người, kết quả ngoại trừ chút thuốc trị thương của Ba Sơn Kiếm Phái trên người Trương Bách Đào tạm tính là trân quý ra, trên người ba kẻ còn lại thậm chí không có thứ gì giá trị.

Có điều ngẫm lại cũng hợp lý, dẫu sao bọn họ không có hộp báu không gian như Sở Hưu, không thể đem toàn bộ gia sản đặt vào trong hộp báu không gian.

Sở Hưu cầm mấy bình thuốc trị thương, trực tiếp lên lầu, chuẩn bị về phòng dưỡng thương.

Có điều lúc này Sở Hưu như nghĩ ra điều gì, vừa rồi Trương Bách Đào đã nói một câu, hình như mấy người này vì thiếu trang chủ gì đó nên mới tới đây giúp hắn giết mình.

Trước đó Sở Hưu còn lấy làm lạ, Trương Bách Đào kia rốt cuộc làm sao tìm được ba người này liên thủ tới giết mình, phải biết bản thân Trương Bách Đào là đệ tử Ba sơn kiếm phái không có quan hệ gì ở Bắc Yên.

Ba Sơn Kiếm Phái mặc dù là Thất Tông Bát Phái nhưng Thất Tông Bát Phái đù sao cũng không phải Nam Bắc Phật Tông, chỉ có thế lực nhất định trong khu vực bản của mình, gặp chuyện như vậy phải xem người mình nhờ có nể tình hay không.

Cho nên Thương Lan Kiếm Tông chỉ truy nã Sở Hưu trong phạm vi Ngụy Quận, vì bọn họ biết ra khỏi Ngụy Quận cho dù có người gặp được Sở Hưu cũng lười tới báo cho bọn họ, trừ phi bọn họ đưa ra tiền thưởng đủ sức hấp dẫn.

Giờ xem ra hẳn Trương Bách Đào tới cầu vị thiếu trang chủ kia, sau đó vị thiếu trang chủ kia ra tay dẫn dắt, khiến ba võ giả Tiên Thiên kia tới giúp Trương Bách Đào giết mình.

Về phần vị thiếu trang chủ này rốt cuộc là ai, thật ra cũng chẳng khó đoán.

Có mặt mũi có năng lực như vậy tại Bắc Yên, còn có thể khiến đệ tử đại phái như Trương Bách Đào gọi một tiếng thiếu trang chủ, ngoại trừ Lăng Vân Bố Vũ Nhiếp Đông Lưu, thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang ra, làm gì còn ai?

Nghĩ tới đây Sở Hưu cười lạnh một tiếng, vị thiếu trang chủ Nhiếp Đông Lưu về cuối cũng là một kẻ rất sinh động, phụ thân hắn Phúc Thủ Càn Khôn Nhiếp Nhân Long phát triển Tụ Nghĩa Trang thành một trong Nhân Hòa Lục Bang, mà Nhiếp Đông Lưu cũng nổi danh giang hồ từ rất sớm, đứng hàng thứ sáu trên Long Hổ Bảng, là tuấn kiệt giang hồ tiêu chuẩn.

Ba người đến giết y đều không phải người của Tụ Nghĩa Trang, nhưng đều là thảo mãng giang hồ từng qua lại Tụ Nghĩa Trang. Hiển nhiên Nhiếp Đông Lưu tị hiềm địa vị Trương Bách Đào không đủ để hắn phái người của Tụ Nghĩa Trang, hoặc thực lực địa vị của Sở Hưu bây giờ còn chưa đủ tư cách để Nhiếp Đông Lưu phái người Tụ Nghĩa Trang tới giết y.

Mặc dù lần này Sở Hưu không chết nhưng thù này cũng đã kết, huống hồ nếu không có gì bất ngờ, lần tranh đoạt bảo vật tại Lữ Dương Sơn này Nhiếp Đông Lưu cũng góp mặt.

Khi đó bất luận song phương có ân oán gì hay không, đến lúc thật sự tranh đoạt bảo vật đều phải có một trận chiến.

Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu rời khách sạn từ sớm, tới một quán cơm nhỏ trong Lữ Dương Trấn ăn cơm.

Nơi nhỏ nhoi như Lữ Dương Trấn, rượu thịt của khách sạn có hơi khó nuốt cho nên Sở Hưu muốn thay đổi khẩu vị.

Y vừa bước vào quán rượu đã thấy Lã Phụng Tiên gọi một bàn đồ ăn, đã bắt đầu động đũa, bên cạnh còn đặt thanh trường kích màu bạc cực kỳ bắt mắt của mình.

Lã Phụng Tiên cũng có chút thanh danh tại vùng Yến Tây, có điều Lâm Trung Quận nằm phía đông Yến Quốc, cho nên phần lớn võ giả nơi này không quen biết Lã Phụng Tiên. Nhưng hôm qua Lã Phụng Tiên chỉ dùng một kích đã đánh vỡ binh khí của Lưu Nguyên Hải, bộc lộ tu vi cảnh giới Tiên Thiên, khiến đám võ giả tới Lữ Dương Trấn biết người trẻ

tuổi này cũng là cao thủ, không nên trêu chọc.

Thấy Sở Hưu tới, Lã Phụng Tiên vội hô: “Sở huynh, tới đây cùng ăn đi.”

Sở Hưu cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống đối diện Lã Phụng Tiên, rót một chén rượu hỏi: “Lã huynh, hôm qua ngươi tới Lữ Dương Sơn có thấy gì không?”

Lã Phụng Tiên cười khổ lắc đầu nói: “Chẳng tìm thấy gì, ta nghi mấy thứ này chỉ là tin đồn thôi. Có điều là tin đồn cũng chẳng sao, vốn ta chỉ định du ngoạn giang hồ thôi, tới đâu cũng vậy cả.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Lã huynh đừng gấp, trước tiên không nói Lữ Dương Sơn này rốt cuộc có bảo vật xuất thế hay không, cho dù có bảo vật, người đầu tiên nghe động tĩnh chạy tới cũng là những kẻ trong đại phái kia mới đúng.

Giờ ngươi xem xem, khắp Lữ Dương Sơn này có mấy người xuất thân đại phái? Cho nên ngươi không cần phải gấp, đến lúc đám người đại phái tới Lữ Dương Sơn, lúc đó mới chúng minh được trong Lữ Dương Sơn thật sự có bảo vật xuất thế.”

Lã Phụng Tiên gật đầu: “Có lý lắm.”

Sau đó hai người hàn huyên khắp thiên nam địa bắc, theo Lã Phụng Tiên, tính cách Sở Hưu ngoại trừ một số điểm tương đối cực đoan, sát tính hơi nặng một chút, những điểm khác đều tương đối phù hợp với tính cách hắn.

Trước khi bước vào giang hồ, sư phụ đã nói với hắn, muốn sống tốt trên giang hồ, vậy phải khiến bằng hữu của bản thân nhiều lên, để kẻ địch của mình ít đi.

Lúc nào ngươi có thể khiến tất cả mọi người trên giang hồ đều là bằng hữu của ngươi, không có một kẻ địch nào, lúc đó ngươi mới thật sự công thành danh toại trên chốn giang hồ.

Lã Phụng Tiên nghe lời sư phụ hơn cả cha mẹ, cho nên từ khi bước vào giang hồ tới giờ hắn có rất nhiều bằng hữu.

Nhưng cũng đừng nhìn hắn luôn hành xử ôn hòa, có vẻ rất dễ nói chuyện, thực ra tính cách Lã Phụng Tiên lại cực kỳ ngoan cố, không biết cách thỏa hiệp, không quan tâm tới cái nhìn của kẻ khác. Cho nên mấy năm nay tuy hắn kết giao được không ít hộp báu tại đất Yến Tây nhưng cũng đắc tội với không ít người, thậm chí có thể nói kẻ thù còn nhiều hơn bằng hữu.

Đúng lúc này, một võ giả mặc áo xanh đột nhiên lảo đảo chạy tới, thấy Lã Phụng Tiên ở đây bèn trực tiếp quỳ một gối trước mặt hắn, khóc lóc nức nở nói: “Lã đại ca, van cầu Lã đại ca cứu Trần gia của đệ!”

Lã Phụng Tiên vội vàng nâng đối phương dậy, kinh ngạc hỏi: “Trần Đồng, chẳng phải ngươi ra ngoài du lịch à? Sao lại đến đây? Rốt cuộc Trần gia xảy ra chuyện gì?”

Mặc dù Lã Phụng Tiên mới bước chân vào giang hồ mấy năm, nhưng hắn kết giao được không ít bằng hữu, Trần Đồng này chính là một trong những bằng hữu của hắn, gia tộc đối phương vừa hay nằm trong Lữ Dương Trấn này.

Đương nhiên thực lực Trần Đồng này không mạnh bằng hắn, chỉ có Cảnh giới Ngưng Huyết mà thôi.

Sở Hưu khẽ nhíu mày nhìn Trần Đồng kia, y cảm thấy đối phương khóc lóc khá giả.

Kiếp trước Sở Hưu không phải kẻ tài giỏi gì, nhưng y giả làm thiếu gia ăn chơi trong gia tộc hơn hai mươi năm, giả tới mức chính y cũng tin. Luận khả năng diễn kịch, Sở Hưu cảm thấy nếu kiếp trước mình đi đóng phim, có cầm vài giải thưởng cũng được.

Cho nên Lã Phụng Tiên không cảm thấy điều gì, nhưng Sở Hưu lại cảm thấy Trần Đồng này đang cố ý ra vẻ đáng thương.

Trần gia gặp nạn
Chương 65 Trần gia gặp nạn

Lã Phụng Tiên đỡ Trần Đồng dậy, để hắn ngồi xuống rồi mới hỏi: “Rốt cuộc Trần gia các ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Yên tâm nếu giúp được ta chắc chắn sẽ giúp.”

Trần Đồng vội vàng nói: “Là thế này, thời gian trước Trần gia nhà đệ mua được một số hộp báu, đều là loại thứ phẩm không rõ lai lịch, cũng không trông mong mở được thứ gì tốt. Vốn phụ thân đệ định dùng để tặng thưởng trong đại thọ sáu mươi của mình.

Nào ngờ trong chỗ hộp báu đó lại mở được một gốc linh dược lục chuyển Tử Diệp thù Du, còn bị hạ nhân của Trần gia đệ nhanh mồm nhanh miệng nói ra bên ngoài.

Sau khi chuyện này truyền ra, mấy thế lực lớn xung quanh Hàn Giang Phủ là Tam Sơn Phái, Hắc Hổ Bang, Du gia đều phái người tới cướp đoạt.

Nếu không phải ba thế lực này kiêng kỵ lẫn nhau, không ai dám ra tay trước, sợ rằng Trần gia nhà đệ đã sớm xong đời!”

Lã Phụng Tiên nghe vậy trực tiếp nắm lấy thanh trường kích màu bạc bên cạnh mình, trầm giọng nói: “Yên tâm đi, ta không giết sạch người của ba nhà này được nhưng vẫn đủ tự tin bảo vệ Trần gia ngươi từ tay bọn họ.”

Nói xong Lã Phụng Tiên đang định đứng dậy, có điều lúc này Trần Đồng lại vội vàng giữ hắn lại nói: “Lã đại ca, ba nhà kia mỗi nhà đều có hơn một Cảnh giới Tiên Thiên, không thể cứng rắn được đâu. Đệ tới cầu Lã đại ca thật ra là muốn nhờ đại ca giúp đi tới Tụ Nghĩa Trang. Nghe nói thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Đông Lưu nghĩa bạc vân thiên, cho nên đệ muốn nhờ Lã đại ca ra mặt mời Nhiếp Đông Lưu công tử đến giúp bọn đệ. Chỉ cần một câu của Đông Lưu công tử, chuyện này sẽ được giải quyết.”

Lã Phụng Tiên không nghĩ nhiều, đang định đáp ứng, có điều Sở Hưu nghe tới ba chữ Nhiếp Đông Lưu lại đột nhiên nhướn mày, giữ tay Lã Phụng Tiên lại, đột nhiên nói: “Vị huynh đệ này, nếu ngươi muốn mời Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang thì tự đến là được, cần gì làm phiền Lã huynh như vậy?”

Trần Đồng thấy Sở Hưu đột nhiên xen vào, lộ vẻ không vui.

Có điều Sở Hưu là Cảnh giới Tiên Thiên, còn hắn chỉ là Cảnh giới Ngưng Huyết, Sở Hưu lại có vẻ là bằng hữu với Lã Phụng Tiên, cho nên hắn đành nói: “Trần gia ta chỉ là gia tộc nhỏ, phụ thân ta mặc dù là Tiên Thiên nhưng trước mắt ba nhà kia muốn có Tử Diệp Thù Du, chắc chắn không để phụ thân ta đi khỏi.

Ngay cả ta lần này ra khỏi nhà cũng phải lấy cớ tới những châu phủ khác thu sổ sách, bị người của ba nhà kia lục soát xong mới để ta rời khỏi Hàn Giang Phủ. Cho nên thực tế Trần gia ta đã bị ba nhà bọn họ giam lỏng, ngay một hạ nhân cũng rất khó ra khỏi Hàn Giang Phủ.

Nhưng chỉ bằng chút thực lực cùng thanh danh này của ta, sợ rằng không thể thấy mặt Nhiếp Đông Lưu được. Nhưng Lã đại ca lại khác, ai chẳng biết thanh danh Tiểu Ôn Hầu tại đất Yến Tây? Đại ca tuổi còn trẻ đã tấn thăng lên Cảnh giới Tiên Thiên, nghe nói thiếu trang chủ Nhiếp Đông Lưu thích nhất là kết giao với tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ. Lã đại ca cầu kiến, thiếu trang chủ chắc chắn sẽ gặp.”

Sở Hưu thầm cười lạnh một cái, nháy mắt ra hiệu với Lã Phụng Tiên, ý bảo hắn tạm thời đừng đáp ứng.

Lã Phụng Tiên không biết Sở Hưu có ý gì, có điều mặc dù hắn mới quen Sở Hưu hai ngày nhưng cũng biết Sở Hưu không phải người làm việc không có mục đích, y làm vậy tất có thâm ý. Cho nên Lã Phụng Tiên nói với Trần Đồng: “Trần huynh, nếu ba phái tạm thời không động thủ, vậy ngươi cứ ở lại đây một hôm đi đã. Ta còn một số việc cần giải quyết ở Lữ Dương Trấn này, sau khi xong việc ta sẽ tới giúp ngươi.”

Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy Trần Đồng chỉ đành gật đầu đáp ứng, dù sao hắn cũng đang nhờ người ta, cho dù tính tình Lã Phụng Tiên tốt đến đâu hắn cũng không thể ép buộc Lã Phụng Tiên đi giúp ngay được.

Đợi sau khi Trần Đồng này rời khỏi, Lã Phụng Tiên mới kéo Sở Hưu sang góc hỏi: “Sở huynh, vừa rồi ngươi ngăn ta lại là có ý gì?”

Sở Hưu híp mắt đáp: “Tên Trần Đồng kia là bằng hữu của ngươi à? Có điều ta thấy Trần Đồng này có chút vấn đề, ngươi coi hắn là bằng hữu của ngươi, nhưng hắn chưa chắc đã coi ngươi là bằng hữu của hắn.”

Lã Phụng Tiên nghi ngờ hỏi lại: “Sao lại nói vậy?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Rất đơn giản, ba nhà kia chỉ muốn bảo vật, thất phu vô tội mang ngọc thành tội, Trần Đồng kia cứ trực tiếp giao đồ ra là được. Không có thực lực mà còn định độc chiếm bảo vật, còn định kéo cả bằng hữu xuống nước. Hắn có suy nghĩ cho bằng hữu là ngươi không?

Còn một chuyện nữa, hắn nhất định muốn ngươi tới Tụ Nghĩa Trang cầu cứu. Cho dù cuối cùng người Tụ Nghĩa Trang ra tay, nhưng ngươi cũng biết mà, người được lợi cuối cùng chính là hắn, nhưng người nợ

ân tình của Tụ Nghĩa Trang lại là ngươi đấy, Lã huynh!”

Vừa rồi lúc nhìn thấy Trần Đồng này, Sở Hưu lại nhớ ra một việc, có vẻ như trong cốt truyện gốc, Nhiếp Đông Lưu cùng Lã Phụng Tiên cũng là hảo hữu, hơn nữa quan hệ còn không tệ, có điều cuối cùng Nhiếp Đông Lưu lại lừa Lã Phụng Tiên một hồi.

Trong kịch bản gốc, Lã Phụng Tiên giúp Nhiếp Đông Lưu nhận được bí bảo của Côn Luân Ma Giáo.

Ngàn năm trước Côn Luân Ma Giáo ma diễm ngập trời, uy áp thiên hạ, nếu không nhờ có đệ nhất nhân của Đạo Môn, chưởng giáo Chân Vũ Giáo, Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ xuất thủ giao chiến với giáo chủ Ma Giáo - Độc Cô Duy Ngã, sợ rằng đến giờ giang hồ vẫn chịu bao phủ dưới ma uy ngập trời.

Cho nên đám người trong giang hồ có thể dung thứ cho ma đạo nhưng lại cực kỳ mẫn cảm với bốn chữ Côn Luân Ma Giáo. Nhiếp Đông Lưu cho dù là thiếu trang chủ của Tụ Nghĩa Trang nhưng nếu hắn nhận được bí bảo Côn Luân Ma Giáo, trừ phi giao bí bảo ra, còn không cũng sẽ bị mọi người liên thủ vây công.

Kết quả cuối cùng là Nhiếp Đông Lưu lợi dụng Lã Phụng Tiên, khiến hắn gánh chịu tội danh này, cuối cùng khiến cho Lã Phụng Tiên bị võ lâm chính đạo truy sát suốt mấy năm, khổ sở khó nói thành lời.

Có điều cũng do lần bị lừa đó khiến cho trong lúc bị đuổi giết Lã Phụng Tiên nhận đượt truyền thừa của Ma Thần Lã Ôn Hầu, dương danh giang hồ. Không biết cuối cùng Nhiếp Đông Lưu có hối hận về quyết định của mình lúc trước không, tự tay đẩy một cường giả tương lai vốn đứng cạnh mình ra rất xa.

Liên tưởng tới chuyện ngày hôm nay, Sở Hưu cũng đoán được ẩn tình trong đó.

Lã Phụng Tiên kết bạn với Nhiếp Đông Lưu hẳn do chuyện này, Lã Phụng Tiên tới nhờ Nhiếp Đông Lưu, hơn nữa thân là thiếu trang chủ của Tụ Nghĩa Trang, loại chuyện chỉ cần một câu nói như vậy Nhiếp Đông Lưu đương nhiên không cự tuyệt.

Có điều khi đó Nhiếp Đông Lưu cũng không mấy để ý tới Lã Phụng Tiên, dù sao giờ Lã Phụng Tiên mới chỉ là Cảnh giới Tiên Thiên, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng cũng không hiếm lạ gì.

Còn tính cách Lã Phụng Tiên luôn bộc lộ rất rõ, Nhiếp Đông Lưu giúp hắn, hắn chắc chắn sẽ giúp lại. Cho nên sau này hắn mới đồng ý chịu oan thay Nhiếp Đông Lưu, cho dù bị người ta đuổi giết cũng không khai Nhiếp Đông Lưu ra.

Đương nhiên Lã Phụng Tiên cũng không phải kẻ ngốc, sau chuyện đó hai người triệt để tách biệt.

Tính cách Lã Phụng Tiên chính là như vậy, quá dễ ưa thích, quá dễ tin người, chỉ sau khi chịu thiệt nặng nề một lần mới khôn ra được. Có điều mỗi lần như vậy đều là nguy hiểm tới tính mạng, cũng may mạng hắn lớn.

Nếu Nhiếp Đông Lưu nhúng tay vào ân toán giữa y và Trương Bách Đào, vậy Sở Hưu cũng chẳng ngại đào góc tường của hắn, khiến hai bên không còn cơ hội đứng chung chiến tuyến.

Về phần Lã Phụng Tiên có vì vậy mà bỏ lỡ truyền thừa của Lã Ôn Hầu không, Sở Hưu lại chẳng hề lo lắng.

Truyền thừa của Lã Ôn Hầu đơn thuần là chuẩn bị riêng cho Lã Phụng Tiên, toàn bộ giang hồ ngoại trừ Lã Phụng Tiên không ai có thể cầm được.

Nếu chuyện này thật sự ảnh hưởng tới Lã Phụng Tiên, đến lúc đó Sở Hưu chỉ cần nói cho Lã Phụng Tiên một vị trí, truyền thừa đó cũng chắc chắn sẽ tới tay Lã Phụng Tiên.

Bên kia Lã Phụng Tiên lại hơi chần chừ đối với Sở Hưu.

Lời của Sở Hưu mặc dù rất có lý, nhưng Lã Phụng Tiên vẫn không muốn nghĩ xấu cho hảo hữu mà mình kết giao.

Hắn do dự nói: “Dù sao cũng là bảo vật mà mình tự mở ra, hắn không muốn giao ra cũng bình thường thôi mà, huống hồ chỉ là một ân tình, ta chịu nợ là được.”

Sở Hưu cười lạnh nói: “Lã huynh ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Ân tình của Tụ Nghĩa Trang không dễ nợ vậy đâu. Ngươi có biết vì sao lần này đệ tử Ba Sơn Kiếm Phái lại có thể tìm ba người ở Bắc Yên tới giết ta như vậy không? Cũng là nhờ vị thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang kia giật dây giúp đấy!

Ngươi thiếu ân tình của Tụ Nghĩa Trang, tương lai vị thiếu trang chủ kia để ngươi trả lại ân tình nhưng lại bắt ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm, vậy rốt cuộc ngươi có trả hay không?”

Lã Phụng Tiên nhíu mày, tính cách của hắn vốn là vậy, có ơn báo ơn, có oán báo oán. Người khác muốn uy hiếp hắn là không thể, nhưng nếu dùng ân tình ép buộc hắn, hắn lại không cách nào từ chối.

Hơn nữa Lã Phụng Tiên thật sự không ngờ nổi vị thiếu trang chủ Tụ

Nghĩa Trang thanh danh không tệ này lại làm chuyện móc nối như vậy. Cho dù Nhiếp Đông Lưu tự mình ra tay giúp Trương Bách Đào báo thù, hắn cũng sẽ coi trọng Nhiếp Đông Lưu hơn một chút.

Có điều Lã Phụng Tiên vẫn còn đắn đo, Trần Đồng kia dẫu sao cũng là hảo hữu của hắn, nếu hắn trực tiếp từ chối cũng không tiện.

Sở Hưu lắc đầu cười nói: “Lã huynh, ta và ngươi mới quen không lâu, có mấy lời cho dù không nên nói ta cũng phải nói.

Trên giang hồ, cái gọi là nghĩa khí huynh đệ quá nửa là không thể tin tưởng. Thứ thực sự duy trì được nghĩa khí chỉ có thực lực và lợi ích.

Do ngươi đã là Cảnh giới Tiên Thiên, lại có chút danh tiếng trên đất Yến Tây, tên Trần Đồng kia mới tới nhờ ngươi. Nếu ngươi là kẻ vô danh, không khéo đối phương còn chẳng buồn kết giao với ngươi.”

Lã Phụng Tiên luôn cảm thấy suy nghĩ này của Sở Hưu quá mức cực đoan, có điều hắn mỉm cười đáp: “Sở huynh, giờ ngươi nói với ta mấy lời này chẳng lẽ cũng là vì lợi ích?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Nói chuyện phiếm mà thôi, chính bởi ta với ngươi không có quan hệ lợi ích nên ta mới có thể nói mấy câu này.”

Có điều lúc này Sở Hưu đột nhiên chuyển lời nói: “Lã huynh, chuyện này nếu ngươi muốn xử lý cho tốt, chẳng bằng giao cho ta. Cũng tiện cho ngươi thấy vị bằng hữu kia của ngươi rốt cuộc thật sự cần nhờ ngươi giúp hay định lợi dụng ngươi.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên lập tức nghiêm mặt nói: “Sở huynh, lúc trước ngươi đã nói rồi, ngươi không phải người thích xen vào việc của người khác, cũng không tin vào nghĩa khí giang hồ. Giờ ngươi đột nhiên muốn nhúng tay vào việc này, rốt cộc là có ý gì?”

Khóe miệng Sở Hưu nhoẻn lên thành một nụ cười như có như không: “Lời lừa dối thì là ta cùng Lã huynh ngươi vừa quen đã thân, không đành lòng nhìn ngươi bị kẻ tiểu nhân lừa gạt cho nên mới ra tay giúp đỡ.

Còn về lời nói thật à, Tử Diệp Thù Du chính là linh dược lục chuyển, cho dù không luyện chế thành đan dược, dược lực của nó cũng cực kỳ kinh người. Những môn phái nhỏ đó muốn có thì ta cũng muốn có.

Lần này ta ra tay thăm dò giúp ngươi. Nếu Trần Đồng không có tâm tư lợi dụng ngươi, coi như ta ra tay miễn phí một lần. Nếu Trần Đồng kia quả thật có suy nghĩ đó thì hai chúng ta chia đôi Tử Diệp Thù Du kia, ai cũng không bị thiệt. Ngươi thấy sao?”

Đã nể mặt mà không cần
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 911-915

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom