• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (13 Viewers)

  • Chương 1156-1160

Chương 1156 Cao thủ ‘ăn cho đủ’ 2

Đoan Mộc Thiên Sơn gật đầu, nhưng lúc này lão cũng âm thầm kinh ngạc, quan sát Thương Thiên Lương.

Sở Hưu nói vị này có thể ngăn cản Thần Tăng Rama, nhưng có nhìn thế nào thì Thương Thiên Lương này cũng không giống chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền.

Khi Đoan Mộc Thiên Sơn quan sát Thương Thiên Lương, Thương Thiên Lương cũng liếc nhìn Đoan Mộc Thiên Sơn một cái, nhưng chính cái nhìn này lại khiến Đoan Mộc Thiên Sơn cảm thấy đau nhói.

Trong hoàn cảnh khốc liệt của Lục Đô, Thương Thiên Lương cũng dẫn theo toàn bộ Thương Thành trải qua vô số chém giết mới bảo tồn được căn cứ nho nhỏ đó.

Lại thêm hoàn cảnh Lục Đô không coi mạng người ra gì, sát ý hung tàn trên người Thương Thiên Lương chỉ lộ ra một chút thôi cũng mạnh hơn lão sát thủ như Đoan Mộc Thiên Sơn.

Đoan Mộc Thiên Sơn thầm run rẩy, lập tức dẫn hai người đi tắm rửa thay quần áo.

Trong khoảng thời gian này, Thương Thiên Lương vẫn không nói một lời, chỉ quan sát xung quanh.

Loại người như tính cách như Sở Hưu, y nói mình gây ra vô số thù hận ở thế giới bên ngoài, nhưng tương tự, chắc chắn số người dưới trướng y cũng nhiều không đếm xuể.

Thật ra tòa nhà Thanh Long Hội trước mắt đã khiến Thương Thiên Lương cực kỳ chấn động.

Thật ra tất cả cư dân trong Thương Thành đều là binh sĩ, tất cả mọi người bất luận có truyền thừa hay không có truyền thừa, không một ai có thiên kiến bè phái, tất cả võ đạo đều công khai, tất cả mọi người đều có thể tu luyện.

Nhưng trong Thương Thành, người người tu luyện võ đạo là để sinh sống, còn đám người trong Thanh Long Hội này, Thương Thiên Lương có thể cảm giác rõ rệt, sát khí trên người bọn họ, khí thế trên người bọn họ. Bọn họ tu luyện võ đạo là để giết người!

Có hàng loạt cỗ máy giết người được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy, dẫu cho Thương Thiên Lương còn không hiểu địa vị của Sở Hưu ở thế giới ban ngoài ra sao nhưng chắc chắn không thấp.

Tới khi Đoan Mộc Thiên Sơn dẫn hai người tắm rửa xong, Thương Thiên Lương và Thương Ỷ không có yêu cầu gì khác, yêu cầu của bọn họ chỉ có một, đó là ăn!

Trong Thương Thành, thân là thành chủ và cháu gái duy nhất của thành chủ, đương nhiên bọn họ sẽ không chết đói, nhưng Sở Hưu cũng từng ăn thử cái

bánh làm từ Phủ Mông Thụ, vị như nhai sáp nến, chẳng khác gì ăn đất.

Đối với đại đa số võ giả, thật ra ham muốn ăn uống là không quan trọng, nhưng đối với Thương Thiên Lương và Thương Ỷ, đây là thứ chỉ tưởng tượng ra từ sách vở thời thượng cổ.

Cho nên trước sắc mặt quái dị của Đoan Mộc Thiên Sơn, trong vòng nửa canh giới hai người ăn hơn trăm mâm đồ ăn, bộ dáng chẳng khác nào quỷ chết đói đầu thai.

Một con gà mà mấy ngụm thôi đã vào bụng Thương Thiên Lương, Thương Ỷ tuy là nữ giới nhưng cũng chẳng khác hơn Thương Thiên Lương bao nhiêu.

Tuy lực lượng thuần túy mà nguyên liệu nấu ăn bình thường này mang lại còn không nhiều bằng một viên Hồi Huyết Đan, nhưng cảm giác chắc bụng lại không thể sánh nổi.

Mục Tử Y đứng bên cạnh Sở Hưu, cô trợn tròn hai mắt nói: “Sở công tử, ngươi có chắc vị lão tiên sinh này có thể thắng được Rama không? Sao ta cảm thấy ngoài ăn nhiều ra hắn chẳng có chỗ nào đặc biệt cả?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không cần hắn thắng được Rama, thực ra tính khắp cả giang hồ liệu có mấy người dám nói chắc chắn mình sẽ thắng được Rama? E là ngay cả Dạ Thiều Nam cũng không dám nói câu này, ta chỉ cần hắn ngăn cản Rama thôi là đủ.

Còn điểm đặc biệt của hắn, hắn ăn nhiều chính là đặc biệt.”

Nói xong câu này, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi, Mục Tử Y kinh ngạc nói với Đoan Mộc Thiên Sơn: “Nghĩa phụ, Sở công tử nói vậy là có ý gì? Vì sao ăn nhiều lại là đặc biệt?”

Đoan Mộc Thiên Sơn nhìn Thương Thiên Lương vẫn đang điên cuồng nhét đồ vào miệng, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì nói: “Đương nhiên là đặc biệt rồi, đổi lại là võ giả khác ăn nhiều đồ như vậy làm sao tiêu hóa được? Khéo đã no căng cả bụng rồi, nhưng con nhìn vị này xem, còn chưa đủ đặc biệt ư?”

Ngay trước khi Sở Hưu tới tìm Thương Thiên Lương, thật ra trên giang hồ đã bắt đầu nổi sóng ngầm cuồn cuộn.

Hạo Nhật Phong, Hà Đông Quận, Đông Tề, đây chính là sơn môn của Thuần Dương Đạo Môn, cực kỳ rộng lớn hùng vĩ.

Mấy ngàn năm, cái gọi là Hạo Nhật Phong thật ra chỉ là một ngọn núi nhỏ bình thường mà thôi.

Mãi tới khi tiên tổ Thuần Dương Đạo Môn ngày trước tới đây thành lập Thuần Dương Đạo Môn, từ từ gia cỗ ngọn núi, khắc họa trận pháp, hơn nữa chế tạo nhiều kiến trúc như đạo quan lầu các, khiến cho toàn bộ Hạo Nhật Phong lóng lánh sắc vàng, cho dù đứng cách mười dặm cũng cực kỳ bắt mắt, có thể coi là tiêu điểm của toàn bộ Hà Đông Quận.

Lúc này trong Thuần Dương Đạo Môn, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt, thi thể Trường Vân Tử đặt trong đại điện, ngực còn một lỗ thủng do nhát đâm từ Vấn Thiên Bá Thương của Sở Hưu.

Thi thể được người của Chân Vũ Giáo đưa tới, người của Chân Vũ Giáo có thể tưởng tượng được một khi người của Thuần Dương Đạo Môn chứng kiến thi thể này, họ sẽ kích động tới mức nào. Cho nên sau khi ném thi thể lại, hắn trực tiếp quay người rời khỏi.

“Sở Hưu! Thuần Dương Đạo Môn ta không đội trời chung với ngươi!”

Một lão đạo sĩ hạ giọng gầm lên, như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hưu.

Tiếng gầm của lão đạo sĩ này như mở một miệng cống phát tiết, hàng loạt lão đạo sĩ và đạo sĩ trung niên trong đại điện của Thuần Dương Đạo Môn cũng bắt đầu mắng nhiếc Sở Hưu, bộ dáng như muốn chém Sở Hưu trăm ngàn nhát.

Lúc này người đứng cạnh thi thể Trường Vân Tử nhất lại là một lão đạo sĩ tóc tai rối bời, thân thể đầy bụi bẩn.

Hắn chính là chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Môn hiện tại, Thủ Dương Chân Nhân ~ Lãng Vân Tử.

Có thể nói vị chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn này là người khiêm nhượng tới cực điểm, là một trong những người kín tiếng nhất trong Tam Đại Đạo Môn ngày hôm nay.

Nhưng nghe nói hồi trẻ tính cách Lăng Vân Tử cũng cực kỳ sắc bén, là người đứng đầu Long Hổ Bảng trong thời kỳ đó, là người tính cách nóng nảy, ghét ác như thù. Bên dưới Thuần Dương Kiếm của hắn, tà ma lẩn tránh, thậm chí từng dùng sức một người tiêu diệt một đại tông môn Ma đạo, một người một kiếm bày ra Cửu Tiêu Thuần Dương Đại Trận, khiến cho toàn bộ tông môn Ma đạo kia không còn một bóng người. Từ đó trở đi Lăng Vân Tử cũng nổi danh trên giang hồ. Cũng vì trận chiến này, Lăng Vân Tử kế thừa vị trí chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Môn, cũng coi như tấm gương của mọi người.

Nhưng không biết vì sao sau khi Lăng Vân Tử tiếp nhận vị trí chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn, càng ngày hắn càng khiêm nhượng, thậm chí toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn cũng ít có đệ tử được thấy hắn.

Chuyện này cũng khiến cho vị chưởng giáo lúc nổi danh nhất từng đứng trong năm người mạnh nhất Phong Vân Bảng, nhưng mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện trên bất cứ tấm bảng nào.

Lúc này nhìn thi thể chết không nhắm mắt của Trường Vân Tử, Lăng Vân Tử dùng tay vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, khéo con mắt của Trường Vân Tử lại, thở dài một tiếng. Tiếng thở dài này khiến tất cả mọi người trong đại điện yên tĩnh trở lại, ánh mắt cùng nhìn sang phía Lăng Vân Tử.
Chương 1157 Mở màn Chính Ma Đại Chiến, diệt trừ Sở Hưu!

“Các ngươi đều cho rằng Thuần Dương Đạo Môn ta nên đi báo thù?”

Các đạo sĩ ở đây đồng loạt gật đầu, có người còn lớn tiếng nói: “Chưởng giáo, Trường Vân Tử sư huynh bị tên Sở Hưu kia giết chết ngay trước mặt mọi người. Thù hận lớn như vậy, nếu Thuần Dương Đạo Môn ta còn không báo, vậy Thuần Dương Đạo Môn ta còn mặt mũi nào đặt chân trên giang hồ?”

Lăng Vân Tử đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Chẳng lẽ Thuần Dương Đạo Môn ta đặt chân trên giang hồ chỉ dựa vào mặt mũi à?”

Lão đạo sĩ vừa lên tiếng im bặt, nhưng ngay sau đó lão hừ lạnh nói: “Mặt mũi là để người khác nhìn, nhưng bản thân Thuần Dương Đạo Môn chúng ta cũng không thể nuốt răng với máu mình bị rơi ra được.

Với thực lực của Trường Vân Tử sư huynh, cho dù sư huynh không đánh được tên Sở Hưu kia, huynh ấy cũng có thể trốn, nhưng vì sao huynh ấy không trốn?

Vì sư huynh là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân, nếu huynh ấy chạy trốn là làm mất mặt toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn chúng ta!

Huống chi loại tà ma hung ác như Sở Hưu xuất hiện một lần nữa trên giang hồ là kiếp nạn cho toàn bộ giang hồ! Trường Vân Tử sư huynh muốn dùng tính mạng của mình kéo tên ác ma kia cùng chết!

Kết quả là bây giờ Trường Vân Tử sư huynh đã chết nhưng tên ác ma kia vẫn còn sống. Nếu Thuần Dương Đạo Môn ta cố nén cơn giận này, không khéo ta còn không dám chết đi, vì ta không còn mặt mũi nào tới gặp Trường Vân Tử sư huynh!”

Lời nói của lão đạo sĩ này gần như tiếng lòng của tất cả đạo sĩ ở đây, hắn vừa nói xong, những người khác cũng lao nhao phụ họa.

Ở đây, người duy nhất còn giữ được tỉnh táo, ngoài Lăng Vân Tử thì chỉ có vị tiểu sư thúc của Thuần Dương Đạo Môn, Tịch Vân Tử

Lăng Vân Tử phất tay, giọng nói mệt mỏi: “Nếu đã vậy, cứ ra tay đi. Nhưng không thể để mình Thuần Dương Đạo Môn chúng ta ra tay được.

Sở Hưu không phải một người. Trấn Võ Đường, Thanh Long Hội, Quan Trung Hình Đường, sau lưng của hắn còn có toàn bộ nhánh Ẩn Ma.

Nếu muốn diệt trừ tà ma, không thể không chuẩn bị chút gì. Lát nữa ta sẽ bảo Tịch Vân Tử tới Tu Bồ Đề Thiền Viện một chuyến. Ta tin bên phía bọn họ cũng không yên tĩnh.

Đi thôi, các ngươi lui xuống, chuẩn bị cho Trường Vân Tử sư huynh nhập táng. Tịch Vân Tử sư đệ, ngươi ở lại.”

Nếu là lúc bình thường chắc chắn người của Đạo môn sẽ không đến Phật môn cầu viện, chắc chắn bọn họ sẽ phản đối hành động của Lăng Vân Tử.

Nhưng đám người Thuần Dương Đạo Môn này chỉ có tính cách cố chấp chứ không phải ngu ngốc, chỉ dựa vào bọn họ đúng là khó lòng đối phó được với Sở Hưu.

Cho nên trong thời điểm này chỉ có thể tạm thời bỏ qua thiên kiến bè phái, liên thủ với những hòa thượng ở Nam Man, hợp sức tiêu diệt Sở Hưu.

Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Lăng Vân Tử thở dài một tiếng, trầm giọng nió: “Sư đệ, đệ nói xem có phải sư huynh rất vô dụng không?

Sư phụ đặt tên ta là Lăng Vân Tử, là hy vọng tương lai ta có ý chí cao ngút tận tầng mây, may lên tận cõi trời.

Còn sau đó người lại ban cho ta đạo hiệu Thủ Dương, là muốn ta bảo vệ tốt cho Thuần Dương Đạo Môn.

Kết quả là khi tới tay ta, Thuần Dương Đạo Môn lại suy yếu nhất trong cả mấy ngàn năm qua.”

Ngày xưa khi Thuần Dương Đạo Môn ở đỉnh cao, môn phái là người đứng đầu Đạo môn, khi đó Chân Vũ Giáo chỉ là một phân chi yếu ớt của Đạo môn, Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ chỉ có mười mấy tiểu đạo sĩ họ Trương, khổ sở truyền đạo trên mảnh đất man hoang Tây Sở.

Còn bây giờ Chân Vũ Giáo xuất hiện một Ninh Huyền Cơ, trở thành người đứng đầu Đạo môn, hơn nữa cho dù Ninh Huyền Cơ đã mất tích năm trăm năm nhưng vẫn còn có người nhớ tới thân phận Chân Vũ Giáo. Ít nhất hào quang của Ninh Huyền Cơ khiến Chân Vũ Giáo có ăn thêm năm trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.

Còn về Thiên Sư Phủ, có lão thiên sư trấn thủ, thế hệ trung niên và thanh niên cũng có vô số cường giả, đã xứng danh đệ nhất Đạo mô. Lăng Vân Tử bảo vệ Thuần Dương Đạo Môn, nhưng lại bảo vệ Thuần Dương Đạo Môn thành bộ dáng hiện tại, khiến hắn cảm thấy hổ thẹn với tổ tiên.

Lúc này Tịch Vân Tử cũng không ra vẻ cợt nhả lúc thường nữa, hắn chỉ nhắm mắt lại thở dài nói: “Sư huynh, huynh đã làm rất tốt rồi. Mấy năm nay nếu không có sư huynh kiềm chế mấy lão già trong tông môn, cân bằng thế lực các bên, ai mà biết bây giờ Thuần Dương Đạo Môn sẽ thành ra thế nào.

Ta chưa từng tiếp xúc với vị sư phụ hờ kia, nhưng ông ấy nhìn người rất chuẩn. Năm xưa ông ấy đã giao vị trí chưởng giáo cho sư huynh chứng tỏ sư huynh có đủ tư cách ngồi vào vị trí này.”

Lăng Vân Tử híp mắt lại nói: “Đám hòa thượng Phật môn kia luôn miệng nói nhân quả gì đó, ta vốn không tin. Thế gian này lấy đâu ra lắm nhân quả như vậy?

Nhưng bây giờ ta cũng phải tin, Thuần Dương Đạo Môn chúng ta uy phong quá lâu, có lẽ ông trời cũng thấy ngứa mắt rồi.

Mặt mũi ư? Than ôi, chẳng lẽ bọn họ còn chưa hiểu, muốn đứng trên đỉnh cao của giang hồ, hoặc là đủ mạnh, hoặc không quan tâm tới thể diện.

Không có thực lực mà đòi thể diện? Đó là mất mặt.”

Nếu để những người biết về Lăng Vân Tử ngày xưa nhìn thấy bộ dáng của hắn ngày nay, chắc chắn sẽ giật nảy cả mình.

Vị chân nhân Đạo môn tính cách nóng nảy ghét ác như thù ngày xưa, hôm nay lại biến thành bộ dáng sa sút tinh thần như vậy.

Tịch Vân Tử đứng lên nói: “Sư huynh, đừng nghĩ nhiều như vậy, ít nhất bọn họ cũng tiến bộ chút rồi. Nếu là lúc trước, không khéo bọn họ còn bảo thù của mình thì mình phải tự báo, không cần liên thủ với người ngoài.

Để đệ chạy qua chỗ Tu Bồ Đề Thiền Viện, người khác cần thể diện chứ cái mặt của đệ thì không đáng tiền. Đừng nói chạy tới Tu Bồ Đề Thiền Viện, có chạy tới Đại Quang Minh Tự cũng được.”

Lăng Vân Tử đột nhiên mở mắt ra nói: “Trong Thuần Dương Đạo Môn chỉ có đệ từng tiếp xúc với tên Sở Hưu kia. Đệ cảm thấy chúng ta ra tay liệu có giải quyết triệt để được Sở Hưu hay không?”

Tịch Vân Tử đứng dậy nói: “Ai mà biết được? Nếu đệ mà tính được ra, đã chẳng có nhiều phiền toái như vậy.

Sư huynh, không còn lựa chọn nào khác, nếu chúng ta không ra tay, toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn sẽ rối loạn.

Tính cách đã hình thành suốt mấy đời rồi, vị sư phụ hờ của đệ không quản nổi, huynh mất mấy chục năm cũng chẳng quản nổi. E là đời sau cũng vậy.

Thế nhân đều nói đạo pháp tự nhiên, có khác nào luật rừng? Phải chết thì chết, nên sống thì sống, phó thác cho trời, sống cho qua ngày là được. Thuần Dương Đạo Môn to lớn này còn sập được hay sao?”

Nói xong, Tịch Vân Tử trực tiếp quay người đi khỏi Thuần Dương Cung, chỉ để lại Lăng Vân Tử thở dài u sầu, vẻ chán chường trên người lại càng đậm.

Hơn mười ngày sau, trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, Tịch Vân Tử mặc đạo bào Thái Cực hoa lệ, đầu thắt đạo kế được chải chuốt tỉ mỉ, lưng đeo thần binh Thuần Dương của Lã Tổ, vẻ mặt nghiêm nghị.

Vẻ ngoài lúc này của hắn và lúc lôi thôi lếch thếch trong Thuần Dương Đạo Môn chẳng khác nào hai người. Dù sao cũng là ra ngoài, phải chú ý tới hình tượng một chút.

“Phương trượng Rama, trước mắt ý của Thuần Dương Đạo Môn chúng ta là vậy. Tên Sở Hưu này có thân phận đặc biệt, động tới hắn cũng tương đương động tới toàn bộ Ma đạo.

Ngày trước cao tăng Tịnh Thiền Trí Tàng của quý tự ra tay nhưng giết thể giết chết Sở Hưu, khiến Sở Hưu phục sinh, tới giờ gây ra phiền toái càng lớn.

Thực lực của Sở Hưu đã tăng thêm, sư huynh Trường Vân Tử của ta cũng chết trong tay hắn.

Trước mắt Sở Hưu còn khống chế một trong Tứ Linh, Thanh Long Hội, thanh kiếm sắc vốn dính đầy máu tươi lại nằm trong bàn tay còn dính nhiều máu tươi hơn của tên ma đầu đó. Hậu quả ra sao, không cần nói cũng biết.

Hơn mười năm qua, Chính Ma Đại Chiến ở Phù Ngọc Sơn xem như trận chiến nhỏ, hai bên thăm dò lẫn nhau.

Chính Ma Đại Chiến tại Bái Nguyệt Giáo tuy không phân thắng bại nhưng lại dẫn tới Bái Nguyệt Giáo quật khởi.

Cho nên trên thực tế, bên phía chính đạo chúng ta đã thua một bậc.

Hôm nay Sở Hưu quật khởi, cũng đại biểu cho nhánh Ẩn Ma sau lưng hắn quật khởi. Chuyện này không chỉ liên quan tới hai môn phái chúng ta mà còn liên quan tới toàn bộ chính đạo võ lâm!”

Tịch Vân Tử thần sắc nghiêm nghị nói: “Cho nên hôm nay tại hạ đại diện cho Thuần Dương Đạo Môn, tới liên thủ với Tu Bồ Đề Thiền Viện, triệu tập lực lượng hai nhánh Đạo Phật trong thiên hạ, vứt bỏ thành kiến, bắt đầu lần Chính Ma Đại Chiến lần thứ ba, diệt trừ Sở Hưu!”
Chương 1158 Khuấy động phong vân 1

Trong số chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có lẽ Rama là người ít tuổi nhất.

Đương nhiên so với Tịch Vân Tử trước mặt, Rama vẫn là tiền bối.

Không tới mười năm, Chính Ma Đại Chiến đã diễn ra hai lần, không ngờ Tịch Vân Tử trước mặt lại đề nghị mở màn Chính Ma Đại Chiến lần thứ ba. Nhưng đối mặt với chuyện kinh khủng như vậy, biểu cảm trên gương mặt Rama vẫn không hề thay đổi.

Nhìn Tịch Vân Tử, Rama lạnh nhạt nói: “Xin Tịch Vân Tử đạo trưởng chờ một lát, đại sự như vậy, Tu Bồ Đề Thiền Viện ta cần bàn bạc kỹ lưỡng mới được.”

Đợi sau khi Tịch Vân Tử đi khỏi, Tiêu Ma Kha đi tới, lúc này hai mắt hắn đã đỏ bừng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, như không có tiêu cự.

“Thiên Nhãn Thông cũng không thấy được con đường phía trước ư?” Rama hỏi.

Tiêu Ma Kha cười khổ lắc đầu nói: “Không thấy được, một mảng sương mù, thiên cơ đã bị đảo loạn triệt để, nhân quả luân hồi, không thấy được điều gì.

Vốn dĩ ta định cưỡng ép xé rách làn sương đó, nhưng kết quả là mất đi đôi mắt của chính mình.”

Tiêu Ma Kha không để ý tới chuyện bản thân mù mất một mắt. Hắn cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, năng lực cảm giác cực mạnh, lại thêm bản thân y có bí thuật Thiên Nhãn Thông. Mất đôi mắt ngoài chuyện khiến sinh hoạt có một số chỗ bất tiện, thật ra cũng không có gì ghê gớm. Thứ hắn lo lắng hơn cả là tương lai của Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Hắn vĩnh viễn không quên được cảnh tượng Sở Hưu hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện mà mình từng thấy. Vốn dĩ hắn cho rằng Tịnh Thiền Trí Tàng liều mình giết chết Sở Hưu, chuyện này coi như qua đi, kết quả không ngờ Sở Hưu lại chưa chết, như ông trời đã định sẵn Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ bị hủy trong tay Sở Hưu.

“Phương trượng, trong chuyện này chúng ta nên làm sao đây? Rốt cuộc có liên thủ với Thuần Dương Đạo Môn không?”

Rama nhìn Tiêu Ma Kha nói: “Bây giờ chúng ta còn lựa chọn nào khác ư?

Nhân quả nhân quả, chuyện lúc trước là nhân, nếu đã bắt đầu, vậy cho dù hậu quả là gì, chúng ta cũng chỉ có nước chịu đựng, không còn lựa chọn nào khác.

Đi thông báo cho Đại Quang Minh Tự một tiếng, xem bọn họ có hứng thú không. Bố cáo cho tất cả nhánh Phật tông trong thiên hạ, ai đồng ý ra tay cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta thì một tháng sau tập hợp ở Thanh Long Hội.”

Tiêu Ma Kha gật đầu, lập tức đi báo cho các tăng nhân trong Tu Bồ Đề Thiền Viện chuẩn bị, đồng thời cũng báo lại tin này cho Tịch Vân Tử. Hai nhánh Phật Đạo chính thức liên thủ, đồng thời tuyên bố cho toàn thiên hạ sẽ diệt trừ Sở Hưu!

Ngay khoảnh khắc hai bên đồng ý liên thủ, tin tức này đã được ném vào giang hồ, lập tức tạo ra sóng to gió lớn.

Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo vừa qua chưa được bao lâu, không ngờ hai bên Phật Đạo đã lại liên thủ chuẩn bị tổ chức Chính Ma Đại Chiến lần nữa. Nhưng lần này bọn họ nhắm thẳng vào Sở Hưu, đương nhiên cũng có thể nói là nhánh Ẩn Ma.

Thái độ của bọn họ đối với Sở Hưu tuy không bằng Dạ Thiều Nam nhưng cũng sánh ngang với những kiêu hùng ma đạo nổi danh giang hồ trong năm trăm năm qua.

Hơn nữa động tĩnh lần này cũng không hề nhỏ, Thuần Dương Đạo Môn trong Tam Đại Đạo Môn, Tu Bồ Đề Thiền Viện trong Nam Bắc Phật Tông, lại thêm Đạo môn Phật tông hiệu triệu thiên hạ đồng thời ra tay, uy thế này đủ khiến người khác hít thở không thông.

Hơn nữa, Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn ra tay cực kỳ bá đạo, trực tiếp tuyên bố khắp giang hồ mình sẽ ra tay, thậm chí nói rõ thời gian mình động thủ, quang minh chính đạo, trực tiếp dùng sức ép tới. Cho dù ngươi có trốn, bọn họ cũng sẽ đào sâu ba thước bới ngươi ra.

Không có âm mưu quỷ kế gì, cứ thế đánh thẳng tới, khiến ngươi muốn trốn tránh cũng không được. Đây là phong cách nhất quán của Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn.

Thời điểm này, trên giang hồ phong vân khuấy động.

Trong Đại Quang Minh Tự, thủ tọa của Lục Đại Võ Viện và Tam Đại Thiện Đường tề tụ, bàn bạc xem rốt cuộc có tham gia chuyện này hay không.

Nói thật lòng, Đại Quang Minh Tự nên đi.

Sở Hưu cũng gây ra không ít chuyện tại Bắc Yên, khiến Đại Quang Minh Tự hết sức ngứa mắt.

Nhưng trước đó Sở Hưu và Đại Quang Minh Tự đã bàn bạc rõ thái độ của triều đình Bắc Yên. Chuyện này cũng làm cho Đại Quang Minh Tự biết, giữ Sở Hưu lại thật ra là lưu lại chỗ giảm xóc giữa Đại Quang Minh Tự và triều đình Bắc Yên.

Triều đình Bắc Yên muốn động tới Đại Quang Minh Tự không phải ngày một ngày hai rồi. Nếu có Sở Hưu, bên phía y có thể chơi trò lá mặt lá trái. Nếu Sở Hưu không còn, đổi thành người khác không khéo còn gây ra mâu thuẫn.

Cho nên đây cũng là điều Đại Quang Minh Tự đắn đo.

Hơn nữa trước mắt Hư Tử còn đang bế quan, Đại Quang Minh Tự cũng thiếu người vỗ nhịp.

Lúc này Hư Độ đột nhiên đứng lên nói: “Chuyện này Đại Quang Minh Tự

chúng ta đi thì không ổn, không đi cũng không ổn.

Cho nên cứ để mình ta đi một chuyến là được.”

Mọi người ở đây lập tức nhìn Hư Độ với ánh mắt nghi hoặc, hắn đi?

Bọn họ đều là sư huynh đệ, có ai không biết nhau? Xưa nay tên Hư Độ này chưa bao giờ đáng tin cậy, lúc này hắn chủ động xin đi, liệu có phải là ở lâu trong Đại Quang Minh Tự thấy chán rồi không?

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Hư Độ lập tức kêu oan: “Các ngươi làm vậy là có ý gì? Đừng dùng ánh mắt quá khứ nhìn người ta có được không? Ta cũng là người hiểu chuyện chứ bộ.

Ta là một trong số thủ tọa của Tam Đại Đạo Môn, chẳng lẽ địa vị này còn chưa đủ à?

Đến lúc đó nếu Sở Hưu thật sự không trụ nổi, ta sẽ ra tay diệt trừ tà ma ngoại đạo, kiếm thêm danh tiếng.

Vạn nhất có gì bất ngờ, ta sẽ phụ trách hòa giải.

Tình thế bết bát nhất là mất mặt thôi, nhưng ta mất mặt vẫn hơn là các ngươi mất mặt.”

Ánh mắt mọi người ở đây đều lộ vẻ quái dị, không ngờ Hư Độ lại tự biết về bản thân như vậy.

Trong số những người ở đây, Hư Độ ra mặt là thích hợp nhất, thân phận của hắn tiến có thể công, lui có thể thủ.

Quan trọng nhất là tính cách của Hư Độ đã nổi tiếng bên ngoài, cho dù hắn có mất mặt cũng không ảnh hưởng nhiều tới danh tiếng của Đại Quang Minh Tự.

Cuối cùng Hư Vân trực tiếp quyết định, điều Hư Độ đi.

Nhưng nhìn sắc mặt đắc ý của Hư Độ, mọi người không khỏi nghi ngờ, hắn kiên quyết xin đi có phải chỉ vì muốn ra ngoài đi chơi hay không.

Bên phía Chân Vũ Giáo, Lục Trường Lưu trực tiếp từ chối lời đề nghị của Thuần Dương Đạo Môn.

Đúng là lần trước Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo, Lục Trường Lưu đã ra tay, nhưng lần đó hắn không đứng trên thân phận Chân Vũ Giáo mà đứng về phía toàn bộ chính đạo, không thể không ra tay.

Nhưng bây giờ có nhìn thế nào cũng thấy chuyện giữa hai phái và Sở Hưu là ân oán cá nhân gây ra, Chân Vũ Giáo không nên xen vào, tránh nhiễm phải nhân quả.

Còn bên phía Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ cũng nhận được tin cùng lúc.

Người quản lý Long Hổ Sơn hiện giờ là Ngự Tiêu Chân Nhân - Trương Đạo Linh, cũng là phụ thân của Trương Thừa Trinh.
Chương 1159 Khuấy động phong vân 2

Vị Ngự Tiêu Chân Nhân này tuổi tác không quá lớn, năm nay chỉ vừa mới qua tuổi ngũ tuần, dung mạo nho nhã, tính cách nghiêm chỉnh, hơi cổ hủ một chút, nhưng làm việc trật tự rõ ràng.

Trương Đạo Linh quản lý Thiên Sư Phủ không đến mười năm nhưng xử lý sự vụ Thiên Sư Phủ nề nếp rõ ràng. Những chuyện khác thì Trương Đạo Linh có thể tự quyết định được, uy danh trong Thiên Sư Phủ cũng rất cao, cho dù người như Huyền Long Tử có thực lực cao hơn Trương Đạo Linh nhưng khi gặp mặt cũng phải tôn kính gọi một tiếng sư huynh.

Nhưng lần này có đại sự như vậy, Trương Đạo Linh cũng không dám tự mình quyết định, phải tới hỏi lão thiên sư một tiếng.

Phía sau Thiên Sư Phủ có một tiểu viện bằng cỏ tranh, lão thiên sư ngồi trong sân phơi nắng, bên cạnh lão còn có Huyền Long Tử và Trương Thừa Trinh.

Trong đó Trương Thừa Trinh còn cầm một quyển đạo kinh, thần sắc nghiêm túc thảo luận với lão thiên sư. Huyền Long Tử ở bên cạnh bóc hạ thông, bóc xong lại nịnh bợ lên bàn trà bên cạnh lão thiên sư, đãi ngộ khác biệt như ngày với đêm.

Trương Đạo Linh đi vào trong tiểu viện, thi lễ đúng theo quy củ rồi trầm giọng nói: “Lão thiên sư, Thuần Dương Đạo Môn đưa tin tới, bọn họ đã liên thủ với Tu Bồ Đề Thiền Viện, hiệu triệu Phật tông Đạo môn trong thiên hạ diệt trừ Sở Hưu, thậm chí tấn công nhánh Ẩn Ma. Thiên Sư Phủ chúng ta có tham gia chuyện này không?”

Lão thiên sư thoải mái nằm trên ghế, híp mắt nói: “Ngươi nghĩ Thiên Sư Phủ có nên tham gia hay không?”

Trương Đạo Linh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Đệ tử cho rằng nên tham gia.

Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo lần trước, Thiên Sư Phủ chúng ta không ra tay là vì Dạ Thiều Nam đã đánh đòn phủ đầu, hơn nữa thực lực của hắn quá mạnh, không nên liều mạng.

Nhưng thực lực của Sở Hưu và nhánh Ẩn Ma lại kém xa Bái Nguyệt Giáo và Dạ Thiều Nam.

Trận này mà thắng, uy danh của Thiên Sư Phủ chúng ta sẽ càng nổi bật, rất đáng giá.”

Lão thiên sư chậm rãi nói: “Đạo Linh à, ngươi có biết vì sao lão già ta có thể sống lâu như vậy không? Sống tới mức mấy lão cùng thời với ta đều chết cả rồi?”

Trương Đạo Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “Là vì ngài tu luyện Chí Tôn Long Hổ Cửu Thiên Chân Kinh tới cực hạn, thận chí dung nhập cả bí điển Đạo môn Đại Đạo Tàng vào đó, đạt tới cảnh giới vượt qua tổ sư của Thiên Sư Phủ chúng ta?”

Lão thiên sư lắc đầu nói: “Sai, đó là vì xưa nay ta không mấy khi xen vào chuyện của người khác.”

Gương mặt Trương Đạo Linh đầy kinh ngạc, Huyền Long Tử ở bên cạnh bóc hạt thông cho lão thiên sư cũng cười thầm.

Lão thiên sư gảy ngón tay, một tia sét nhỏ trực tiếp nện thẳng xuống đầu Huyền Long Tử, khiến đối phương nhảy dựng lên, nhe răng trợn mắt.

Sau khi phạt Huyền Long Tử một chút, lão thiên sư hừ lạnh nói: “Ngoan ngoãn ngồi bóc vỏ thông của ngươi đi!”

Lão thiên sư quay đầu lại lạnh nhạt nói: “Thế nhân đều nói Thiên Sư Phủ là người đứng đầu Đạo môn. Mấy lời như vậy ngươi nghe thôi là được, đừng coi là thật.

Xưa nay bất luận chính hay ma, ai muốn làm đứng đầu đều không có kết cục tốt.

Côn Luân Ma Giáo từng đứng đầu, kết quả bây giờ bị diệt.

Chân Vũ Giáo cũng từng đứng đầu, kết quả chỉ huy hoàng có vài chục năm.

Thuần Dương Đạo Môn chính là truyền nhân của Lã Tổ, bọn họ uy phong hơn ngàn năm, kết quả đời sau lại sa sút hơn đời trước.

Đừng dính vào mấy chuyện linh tinh ấy, ngươi tưởng ánh mắt của ngươi đã nhìn rất xa, có thể chứng kiên xu thế của toàn bộ giang hồ. Thật ra chỉ cần ngươi thấy rõ được địa bàn của mình thôi, ngươi đã sống lâu hơn bất cứ ai rồi.”

Trương Đạo Linh im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Vâng, đệ tử đã hiểu.”

Nói xong, Trương Đạo Linh lui ra ngoài.

Lão thiên sư quay sang nói với Trương Thừa Trinh: “Phụ thân ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách hơi bảo thủ một chút, không biết ứng biến.”

Huyền Long Tử nhếch miệng cười nói: “Lão thiên sư, nói xấu phụ thân người ta trước mặt con trai. Thế là không tốt đâu.”

Lão thiên sư không nói gì, chỉ gảy nhẹ tay một cái, nhưng lần này một luồng Tử Tiêu Thần Lôi to như thùng nước trực tiếp đập xuống.

Trong lúc trên giang hồ gió nổi mây phun, bên phía Sở Hưu cũng nhận được tin.

Nhưng y không ngờ là phiền toái đầu tiên không tới từ bên ngoài mà tới từ phe mình. Nói chính xác hơn là từ nhánh Ẩn Ma.

Trước đó Sở Hưu đã biết thái độ của nhánh Ẩn Ma. Toàn bộ nhánh Ẩn Ma, những người đứng về phe Sở Hưu ngoài chi của Ngụy Thư Nhai, có lẽ chỉ có Vô Tướng Ma Tông.

Còn đám người như Xích Luyện Ma Tông và Du Ma Nhai, Vu Mã Giao, bọn họ đều duy trì trung lập. Đối với họ, lợi ích chỉnh thể của nhánh Ẩn Ma cũng không mấy cuốn hút.

Nhưng vẫn có một số người không những không suy nghĩ vì lợi ích của toàn bộ nhánh Ẩn Ma, thậm chí còn muốn kiếm lợi ích riêng từ nhánh Ẩn Ma.

Khi biết tin Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn liên thủ hiệu triệu Phật tông Đạo môn trong thiên hạ cùng ra tay với Sở Hưu, thậm chí đã dính tới toàn bộ nhánh Ẩn Ma, vài vị đại lão trong nhánh Ẩn Ma lại kéo nhau tới Thanh Long Hội tìm Sở Hưu, dáng vẻ chẳng khác nào tới cửa hỏi tội.

Đây là bọn họ chủ động tới, trước đây khi có tin Sở Hưu đã chết, Ngụy Thư Nhai còn phải thông báo, bọn họ mới tới.

Trong đại sảnh nghị sự của Thanh Long Hội, Ngụy Thư Nhai sắc mặt âm trầm ngồi dưới, đồng thời còn hai người ngồi bên cạnh hắn, trong đó một là Tần Triều Tiên của Xích Luyện Ma Tông.

Hắn tới không phải để hỏi tội, chỉ là tới khuyên can.

Ngày trước Xích Luyện Ma Tông cũng là một trong những tông môn phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo, sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, Xích Luyện Ma Tông cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Sau này Xích Luyện Ma Tông tinh giảm đệ tử, trục xuất toàn bộ đệ tử có thiên phú yếu kém. Những người được giữ lại trong Xích Luyện Ma Tông đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhân số lúc ít nhất thậm chí chưa tới trăm người, nhưng đó lại là lúc Xích Luyện Ma Tông cường thịnh nhất.

Qua nhiều năm như vậy, Xích Luyện Ma Tông chỉ tập trung quản lý khu vực của mình. Theo cách nói của Ngụy Thư Nhai, thật ra Tần Triều Tiên và toàn bộ Xích Luyện Ma Tông vẫn có cảm tình với nhánh Ẩn Ma, nhưng hiển nhiên khi lợi ích của nhánh Ẩn Ma và lợi ích của tông môn của mình có xung đột, chắc chắn Xích Luyện Ma Tông sẽ chọn cái sau.

Bây giờ tận mắt chứng kiến mâu thuẫn trong nội bộ nhánh Ẩn Ma càng lúc càng dày, thậm chí có xu hướng đấu đá lẫn nhau, Tần Triều Tiên tuy không định hỗ trợ nhưng vẫn muốn khuyên can.

Người ngồi bên cạnh Ngụy Thư Nhai lại bao phủ toàn thân trong tấm áo đen.

Trên đầu của hắn đội một cái mũ, gương mặt có một lớp sương mù bao phủ, khiến người ta không thấy được dung mạo, cũng không biết được tuổi tác.

Người này chính là tông chủ của Vô Tướng Ma Tông, Thiên Diện Vô Tướng - Nhậm Thiên Thu.

Lai lịch thực lực của vị này đều hết sức thần bí, thậm chí cả Ngụy Thư Nhai cũng không biết rõ.

Nhưng tiếng tăng của người này trong nhánh Ẩn Ma lại rất lớn, vì hắn từng dùng sức mình mình hủy diệt một trong Cửu Đại Thế Gia thế hệ trước, Nam Cung thị.
Chương 1160 Các ngươi là cái thá gì?

Tuy Sở Hưu từng làm chuyện diệt môn tới vài lần, nhưng cả âm mưu quỷ kế hay tấn công chính diện, hầu như đều kết thúc bằng chữ ‘giết’.

Nhưng Nhậm Thiên Thu lại khác, có thể nói hắn đã phát huy sự quỷ quyệt của Vô Tướng Ma Tông tới mức cực hạn, thay đổi thân phận lẻn vào Nam Cung thị, trở thành quân sư khách khanh được toàn bộ Nam Cung thị coi trọng. Vài năm sau, hắn dẫn dắt Nam Cung thị từ vị trí cuối cùng trong Cửu Đại Thế Gia nhảy lên tới trung lưu trong Cửu Đại Thế Gia, rồi lại bày kế, gây ra tranh chấp giữa Cửu Đại Thế Gia.

Nếu không phải trong chuyện này xảy ra một chút bất ngờ khiến cho Thương Thủy Doanh thị ra mặt kết thúc sự khuếch trương của Nam Cung thị, cuối cùng còn khiến cho các thế gia còn lại liên thủ tiêu diệt Nam Cung thị, không khéo Nhậm Thiên Thu có thể dùng sức một mình khuấy động phong ba trên giang hồ.

Thậm chí đến cuối cùng người của Nam Cung thị vẫn không phát hiện ra hắn có gì khác thường, khi bị diệt môn còn liều mình bảo vệ Nhậm Thiên Thu rời khỏi, muốn hắn báo thù cho Nam Cung thị.

Nhậm Thiên Thu tới đây một là muốn bàn bạc đối sách với Sở Hưu, hai là tới giúp Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai ứng phó.

Lúc này phía đối diện Sở Hưu là ba vị đại lão cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần của nhánh Ẩn Ma. Trước kia Sở Hưu chỉ nghe lờ mờ âm thanh của bọn họ, đây là lần đầu tiên mặt đối mặt.

Chử Vô Kỵ đứng sau lưng Sở Hưu, hạ giọng giới thiệu cho hắn những người kia.

“Thấy cái lão mặt như người chết, chẳng khác nào đào từ nghĩa địa ra không? Người này là tông chủ Quỷ Minh Tông, Tư Đồ Khí. Ngày trước Quỷ Minh Tông của hắn còn chẳng có danh tiếng gì trong Côn Luân Ma Giáo, lúc đó tiên tổ của Quỷ Minh Tông cũng chỉ có cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà thôi.

Trước mắt toàn bộ Quỷ Minh Tông tổng cộng chưa tới mười người, chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi, nhưng gần đây lão già này thu nhận một đệ tử có thiên phú không tệ, còn đang đắc ý.

Còn bà lão mặc trường bào đỏ máu, trên đầu còn cắm hoa sen đỏ kia tên là Lý Thu Dịch, tuyên bố với bên ngoài là truyền nhân của Hồng Liên Ma Tôn nhưng thực chất chỉ là dát vàng lên mặt mà thôi. Ngày trước mụ ta chỉ là tiểu thư của một gia tộc nghèo đói, tình cờ nhận được một chút truyền thừa của Hồng Liên Ma Tôn nên mới bước vào Ma đạo.

Mụ ta tu luyện tới cảnh giới hiện tại, e là công pháp truyền thừa của Hồng Liên Ma Tôn chẳng còn tới một phần mười, thế mà cũng đòi làm truyền nhân?

Trước đây mụ già này bị nam nhân vứt bỏ cho nên hành xử rất cực đoan, tính cách chanh chua, toàn bộ nhánh Ẩn Ma không ai chào đón mụ ta. Thậm chí nếu không thấy mụ ta có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần, nhánh Ẩn Ma cũng đang thiếu người, có lẽ không ai thu nhận loại người này vào nhánh Ẩn Ma.

Cuối cùng, lão già ăn mặc như hát tuồng tướng mạo không giống người Trung Nguyên kia chính là Hỏa Ma Tôn Giả - Côn Mạc.

Người này lại là truyền nhân chính thống của Côn Luân Ma Giáo, là truyền nhân một phân đà của Côn Luân Ma Giáo tại hoang mạc Tây Cực.

Nhưng ngày trước phân đà này từng bị lũ khốn kiếp La Sát Giáo bỏ đá xuống giếng, diệt trừ. Những người còn lại đều cố gắng chống đỡ đến chết song tổ tiên của Côn Mạc này bỏ lại đồng môn đào tẩu, đúng là không phải người tộc ta ắt có suy nghĩ khác, đám người ngoại tộc này rất không đáng tin cậy!”

Nghe Chử Vô Kỵ giới thiệu xong, trong đầu Sở Hưu chỉ có mấy chữ: đống cát rời rạc!

Tình trạng của nhánh Ẩn Ma chính là như vậy. Những người thật sự bỏ công sức ra chỉ có Ngụy Thư Nhai và số ít khác, những người còn lại chỉ nhìn chằm chằm vào lợi ích trước mắt, đám người này có hay không cũng có gì khác biệt?

Toàn bộ nhánh Ẩn Ma có nhiều Chân Hỏa Luyện Thần như vậy, còn có rất nhiều tông sư võ đạo. Nhưng thật ra đừng nhìn thực lực không yếu, một khi ra tay đánh nhau thật, thậm chí còn không phát huy được một phần mười lực lượng.

Bây giờ nhìn lại, Sở Hưu đã đánh giá cao bọn họ, đừng nói là phát huy lực lượng, bây giờ bọn họ còn xuống tới mức cản trở.

Ngụy Thư Nhai lạnh nhạt nói: “Đám người các ngươi có ý gì đây? Hỗ trợ chúng ta cùng đối phó với Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn?”

Tư Đồ Khí đứng ra đầu tiên nói: “Ngụy lão nói đùa rồi, trước mắt phiền phức của nhánh Ẩn Ma chúng ta đã nhiều lắm rồi, chúng ta mà đi lên chẳng khác nào khiến cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma bị chôn vùi!”

Ngụy Thư Nhai chẳng buồn nhấc mí mắt lên, vẫn lạnh nhạt đáp: “Toàn bộ nhánh Ẩn Ma bị chôn vùi? Lão già ta đây sống nhiều năm như vậy rồi, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, ngày trước còn gặp chuyện nghiêm trọng hơn bây giờ mà nhánh Ẩn Ma còn không bị chôn vùi, chẳng lẽ còn không qua được chút phiền phức nhỏ trước mắt ư?”

Lý Thu Dịch cao giọng nói: “Ngụy lão, cho dù lần này nhánh Ẩn Ma chúng ta có thể vượt qua, nhưng ngươi có đảm bảo được lần tiếp theo không ai gây chuyện ư?

Vốn dĩ Sở Hưu thoát khỏi tay Tịnh Thiền Trí Tàng là chuyện tốt, nhưng vì sao lại trêu chọc Thuần Dương Đạo Môn? Đó là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân đấy, tên Sở Hưu kia nói giết là giết, ngươi tưởng ngươi là Độc Cô giáo

chủ hay sao?”

Nói thật ra tướng mạo của Lý Thu Dịch không tệ, tuy tuổi tác hơi lớn nhưng có thể nhìn ra lúc trẻ cũng là một mỹ nữ.

Nhưng mặt mày sắc nhọn, bờ môi nhếch lên khinh bạc, dáng vẻ chanh chua bẩm sinh, hơn nữa nói năng rất khó nghe, chẳng trách bị người ta đá.

Côn Mạc lên tiếng cuối cùng, Ngoại Cương lại không nhiều lời, hắn chỉ dùng tiếng Trung Nguyên sứt sẹo nói: “Ngụy Lão, xưa nay nhánh Ẩn Ma không phải nhánh Ẩn Ma của một người, lần sau có chuyện lớn như vậy có thể bàn bạc với chúng ta chút không?”

Sắc mặt Ngụy Thư Nhai không hề thay đổi, lão chỉ nhìn về vị trí chủ tọa của Sở Hưu, khẽ nhíu mày nói: “Nhắm vào ngươi đấy, nói vài câu đi.”

Tần Triều Tiên ở bên thoáng thấy bất an, tuy hắn tiếp xúc với Sở Hưu không nhiều nhưng cũng biết tính cách của vị này, đây là người cực kỳ ương ngạnh, không có chuyện nhượng bộ.

Đám người Tư Đồ Khí nói năng uyển chuyển một chút còn đỡ, nhưng giờ chẳng khác nào bọn họ tới cửa hỏi tội, gần như trắng trợn tuyên bố Sở Hưu làm liên lụy tới họ, liên lụy tới toàn bộ nhánh Ẩn Ma.

Nhưng không đợi Tần Triều Tiên ra mặt khuyên bảo, Sở Hưu đã đứng lên nhìn ba người trước mắt, lạnh nhạt nói: “ “Nói xong chưa?”

Ba người nhìn nhau, không biết Sở Hưu có ý gì.

Sở Hưu chỉ ra cửa chính, lạnh nhạt nói: “Nói xong rồi, vậy cút đi.”

Nghe xong câu này, Tần Triều Tiên thầm hô không ổn, mà ba người Tư Đồ Khí như bùng nổ.

Bọn họ đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, đại lão của nhánh Ẩn Ma. Lúc bình thường bất cứ tiểu bối của nhà nào thấy bọn họ đều phải cung kính hết mức, ai dám phách lỗi trước mặt bọn họ?

Tư Đồ Khí: “To gan!”

Lý Thu Dịch: “Lớn mật!”

Côn Mạc: “@##$%*!”

Một tràng tiếng Tây Vực, tuy không ai hiểu nhưng hiển nhiên không phải lời tốt lành gì.

Sở Hưu nhìn đám người, lạnh lùng nói: “Nể mặt các ngươi, các ngươi thật sự coi mình là cao nhân tiền bối. Lũ sa cơ lỡ vận các ngươi mà đòi đại diện cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma?

Năm xưa Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma là Ma đạo chính thống, Nhậm tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông cũng là Thánh giáo chính thống, còn các ngươi là cái thá gì?

Đã nể mặt các ngươi rồi, các ngươi còn lên mặt với ta, không tự biết mình!”

Sở Hưu bễ nghễ nhìn ba người bên dưới, lạnh lùng nói: “Tu Bồ Đề Thiền Viện đánh tới, ta đỡ. Thuần Dương Đạo Môn đánh tới cũng có ta đỡ.

Đám người các ngươi muốn chết thì chết xa một chút, còn dám tới chỗ ta lải nhải, có tin ta giết các ngươi tế cờ không?

Đâu phải ta chưa từng giết Chân Hỏa Luyện Thần. Trường Vân Tử vừa chết trong tay ta xong. Ba người các ngươi có dám thử xem liệu xương sọ của Trường Vân Tử cứng hơn hay là cái đầu sắt của các ngươi cứng hơn!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom