• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (7 Viewers)

  • Chương 1181-1185

Chương 1181 Có chuyện gì thì từ từ rồi nói

Thẩm Bão Trần bước lên trước một bước, thản nhiên nói: “Sở đại nhân có thể thử xem, vị cường giả bên cạnh ngươi kia thật sự là Thiên Địa Thông Huyền, nhưng sau khi đánh với thần tăng Rama một trận, ta không tin hắn không bị thương tổn gì.

Không phải Tọa Vong Kiếm Lư và Phong Vân Kiếm Trủng không có thủ đoạn gì. Chỉ là một thanh kiếm thôi, sao Sở đại nhân phải trả giá lớn như vậy, liệu có đáng không?”

Thương Thiên Lương đứng bên cạnh Sở Hưu hừ lạnh một tiếng: “Cho dù có bị thương lão phu vẫn có thể đánh được!”

Đúng là thực lực của Thần Tăng Rama cực kỳ cường đại, phương thức chiến đấu cứng chọi cứng của Thương Thiên Lương tuy đã chặn được Rama, nhưng chính hắn cũng bị thương không nhẹ.

Hắn không có Bất Diệt Ma Đan cho nên lúc này Sở Hưu đã khỏi hẳn mà Thương Thiên Lương vẫn còn chút thương thế chưa chữa trị xong.

Ngay lúc hai bên giương cung bạt kiếm, một âm thanh lại đột nhiên vang lên: “Chư vị nghe ta nói này, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, cần gì làm lớn như vậy?”

Phương Thất Thiếu và Bạch Tiềm của Kiếm Vương Thành từ phía sau đi tới, hắn vừa cười hớn hở vừa chào hỏi đám người.

“Sở huynh, đã lâu không gặp. À, không đúng, nói đúng hơn là ta vừa gặp ngươi gần đây, nhưng đã lâu rồi ngươi không gặp ta, có thấy nhớ không?

Ai da, Thẩm tông chủ của Tọa Vong Kiếm Lư, ngài đúng là càng ngày càng trẻ. Nếu ngài trẻ thêm chút nữa không khéo sẽ cướp hết danh tiếng của đám ‘tuấn kiệt trẻ tuổi’ chúng ta mất.

Vị Vô Danh lão tiền bối của Phong Vân Kiếm Trủng này, thân thể vẫn rất rắn chắc, xem ra sống trên trăm tuổi cũng không thành vấn đề. À mà lão tiền bối bao nhiêu tuổi rồi?”

Bạch Tiềm đứng bên cạnh Phương Thất Thiếu thiếu chút nữa là chui xuống đất, thật quá mất mặt!

Nhưng không thể không nói, sau mấy lời luyên thuyên của Phương Thất Thiếu, bầu không khí vốn căng thẳng ở nơi này đã dịu đi một chút.

Sở Hưu gật đầu nói: “Đã lâu không gặp, ta nghe nói ngươi bị Kiếm Vương Thành cấm túc, giờ đã hoàn thành yêu cầu của Kiếm Vương Thành, cho phép xuất quan rồi?”

Phương Thất Thiếu cười xấu hổ, khó khăn lắm hắn mới tìm được một lý do ra ngoài, còn bị người khác đi theo giám sát. Có lẽ nếu hắn muốn thật sự tự do hoặc là nhịn tới khi bước lên chức tông chủ của Kiếm Vương Thành, hoặc là trưởng thành tới mức đánh ngã cả ba người Thẩm Thiên Vương.

Thẩm Bão Trần lại nhíu mày nói: “Kiếm Vương Thành phái ngươi tới à?”

Thẩm Bão Trần không có ý coi thường Phương Thất Thiếu, trong số đệ tử trẻ tuổi của Ngũ Đại Kiếm Phái, xét về mặt thiên phú tiềm lực thì không ai có thể sánh vai được với Phương Thất Thiếu.

Trong thế hệ trẻ tuổi này có rất nhiều yêu nghiệt, cho dù so sánh với bọn họ, Phương Thất Thiếu cũng không kém quá nhiều. Thân là người thừa kế Kiếm Vương Thành, vị trí của Phương Thất Thiếu trong toàn bộ Kiếm Vương Thành chưa chắc đã kém hơn bọn Độc Cô Ly, thậm chí còn cao hơn.

Vì Độc Cô Ly đại diện cho lực lượng đã gần xuống dốc, còn Phương Thất Thiếu đại diện cho tương lai xán lạn.

Nhưng trong tình thế này, Kiếm Vương Thành điều hai cảnh giới Chân Đan thì có ích lợi gì?

Phương Thất Thiếu cười hì hì nói: “Nhiều người hay ít người không quan trọng, quan trọng là có tác dụng. Chư vị, có gì thì từ từ rồi nói, có việc thì bàn bạc, sao phải chém chém giết giết làm gì?”

Nói xong, Phương Thất Thiếu nhìn sang phía Sở Hưu: “Sở huynh, nể mặt ta, bình tĩnh nói hai câu được không?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta vẫn rất bình tĩnh, đương nhiên điều kiện là ta lấy được thứ mình muốn.”

Phương Thất Thiếu gật đầu nói: “Sở huynh, nói rõ ra thì hôm nay ngươi nhất định phải giải quyết thù hận năm xưa với Tàng Kiếm Sơn Trang hay chỉ muốn lấy thần kiếm Lưu Quang Tà Nguyệt?”

Sở Hưu chỉ vào Trình Đình Sơn nói: “Nói một lời không dễ nghe, bây giờ kẻ thù của Sở Hưu ta trải rộng khắp giang hồ, nhiều vô số kể, một tên Trình Đình Sơn này thì tính là gì?

Trước đó ta đã đưa thiệp cho Tàng Kiếm Sơn Trang nói rất rõ ràng, chỉ cần Tàng Kiếm Sơn Trang giao thanh Lưu Quang Tà Nguyệt ra, ta có thể chấm dứt triệt để những ân oán khi xưa. Nhưng hiển nhiên, Trình trang chủ không muốn làm như vậy.”

Phương Thất Thiếu chuyển ánh mắt sang phía Trình Đình Sơn. Trình Đình Sơn cũng cắn răng nói: “Phương công tử, không phải Tàng Kiếm Sơn Trang cố chấp mà là có quy củ. Những thứ khác thì đưa được, chỉ có những thanh thần kiếm mà Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta cất giữ là không thể giao ra!

Hôm nay Sở Hưu ỷ vào thực lực cường đại tới đòi, Tàng Kiếm Sơn Trang mà nhận thua, ngày sau Bái Nguyệt Giáo cũng tới đòi, vậy Tàng Kiếm Sơn Trang ta có đưa hay không?

Nếu làm thế, Tàng Kiếm Sơn Trang ta vĩnh viễn không có ngày nào yên ổn!

Kiếm chính là tính mạng của Tàng Kiếm Sơn Trang, thần binh danh kiếm đều bị người khác lấy mất, mạng của Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta cũng chẳng còn. Ngươi nói xem, liệu có thể tùy tiện giao ra được không?”

Phương Thất Thiếu hiểu rõ gật đầu, hắn đột nhiên hỏi: “Sở huynh, thần binh

Lưu Hỏa của Trường Sinh Kiếm Tông lúc trước đang ở chỗ ngươi à?”

Sở Hưu sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Lúc trước y hủy diệt Trường Sinh Kiếm Tông, đúng là đã đoạt được thần binh Lưu Hỏa.

Nhưng bên cạnh y có rất ít võ giả dùng kiếm, tạm thời không có tác dụng gì cho nên tạm thời Sở Hưu giữ lại thanh Thẩm Bạch này.

Phương Thất Thiếu cười hì hì nói: “Thế thì tốt rồi, ngươi giữ lại Lưu Hỏa Kiếm cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng lấy nó ra trao đổi Lưu Quang Tà Nguyệt.

Một thanh thần kiếm đổi một thanh thần kiếm khác, công bằng rồi. Sở huynh, Trình trang chủ, các ngươi thấy sao?”

Phương Thất Thiếu vừa dứt lời, mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Mục tiêu của Sở Hưu chỉ là Lưu Quang Tà Nguyệt, thanh Lưu Hỏa đã nằm hít bụi trong hộp báu không gian của hắn rất lâu rồi, có đem ra cũng chẳng quan trọng.

Điều khiến y kinh ngạc là không ngờ cái gã thiếu đứng đắn như Phương Thất Thiếu cũng có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy.

Thẩm Bão Trần cũng nghĩ vậy, nếu không cần thiết bọn họ không muốn xung đột với Sở Hưu. Chuyện này mà giải quyết như vậy là tốt nhất.

Người kinh ngạc nhất thật ra là Bạch Tiềm.

Võ giả trong Kiếm Vương Thành, chỉ cần tiếp xúc với Phương Thất Thiếu một thời gian đều không thể không lo lắng cho tương lai của Kiếm Vương Thành.

Với tính cách của Phương Thất Thiếu, tương lai nếu hắn tiếp nhận Kiếm Vương Thành, chỉ nghĩ thôi bọn họ cũng thấy bực mình.

Nhưng cứ xem thủ đoạn của Phương Thất Thiếu lúc này, hắn không ngốc cũng không đơn thuần, chẳng qua một số lúc hắn không muốn suy nghĩ mấy chuyện xiên xiên vẹo vẹo kia thôi.

Còn những chuyện ngu ngốc mất mặt mà Phương Thất Thiếu từng làm, tuy nghe cũng thấy bó tay nhưng trên thực tế hắn chưa bao giờ làm tổn hại lợi ích của Kiếm Vương Thành.

Bạch Tiềm nhìn Phương Thất Thiếu như đang suy ngẫm, có vẻ như trước đây mọi người coi thường hắn rồi.

Phương Thất Thiếu nhìn sang phía Trình Đình Sơn. Ý tưởng của hắn làm mọi người đều hài lòng, chỉ thiếu mỗi Trình Đình Sơn.

Trình Đình Sơn cắn răng chuẩn bị đáp ứng.

Từ uy hiếp chuyển thành trao đổi, thật ra vẫn là Tàng Kiếm Sơn Trang chịu thiệt.

Trên kiếm phổ, Lưu Quang Tà Nguyệt xếp hạng hai mươi sáu còn LƯu Hỏa xếp hạng ba mươi sáu, kém tới tận mười hạng.

Nhưng bây giờ Tàng Kiếm Sơn Trang chỉ cần cái tiếng, chỉ cần không trực tiếp giao thần binh ra ngoài, mọi chuyện đều dễ bàn.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói già nua kích động đột nhiên vanglên: “Không được! Tuyệt đối không được!

Lưu Quang Tà Nguyệt do lão phu dùng khí huyết chăm sóc mấy chục năm, làm sao giao cho tên ma đầu Sở Hưu được?”

Một trưởng lão của Tàng Kiếm Sơn Trang chạy hẳn ra ngoài gào thét, gương mặt đầy kích động.

Chỉ trong chớp mắt, Trình Đình Sơn biến sắc, nụ cười nhẹ trên mặt Sở Hưu cũng hóa thành âm trầm.

Phương Thất Thiếu thở dài một tiếng, có người muốn lao đầu vào chỗ chết, hắn cũng chẳng có cách nào.
Chương 1182 Kiếm khách, thà gãy chứ không cong 1

Bầu không khí vốn đã hòa hoãn lại nhưng theo câu nói của vị trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang, bắt đầu căng thẳng.

Theo Trình Đình Sơn, hắn có thể chấp nhận biện pháp của Phương Thất Thiếu. Hắn là trang chủ, không chỉ suy xét tới quy củ của Tàng Kiếm Sơn Trang mà còn phải tính tới tương lai của Tàng Kiếm Sơn Trang và đủ thứ chuyện trên giang hồ.

Nhưng đối với trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang, kiếm của Tàng Kiếm Sơn Trang, Lưu Quang Tà Nguyệt chính là tính mạng của hắn!

Những võ giả này từ lúc tráng niên đã chọn con đường bước vào Thủ Kiếm Các, cả đời phụng dưỡng thần binh, bọn họ là người đáng kính.

Nhưng chính vì vậy, sống lâu trong Thủ Kiếm Các, dùng tinh huyết bản thân chăm sóc thần kiếm cũng khiến cho tính cách bọn họ hóa thành cực đoan, thậm chí không nói lý.

Lưu Quang Tà Nguyệt chính là thần binh do vị trưởng lão này chăm sóc cả đời, bây giờ không những phải giao thanh thần binh này ra mà còn giao vào tay Sở Hưu. Đây là chuyện vị trưởng lão này không thể chịu nổi.

Sở Hưu nhìn về phía Phương Thất Thiếu, nhún vai nói: “Phương huynh, ngươi cũng thấy đấy. Bây giờ không phải ta không nể mặt mà họ nhất quyết ngoan cố đến cùng.”

Trình Đình Sơn nhìn về phía vị trưởng lão của Tàng Kiếm Sơn Trang, khuyên: “Trưởng lão.”

Nhưng Trình Đình Sơn vừa nói ra miệng, vị trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang đã trực tiếp ngắt lời.

“Trang chủ, không cần nhiều lời. Ta sẽ tuyệt đối không giao Lưu Quang Tà Nguyệt ra. Nếu ngài muốn giao ra cũng đơn giản thôi, cứ giết ta đi. Đưa Lưu Quang Tà Nguyệt cho Sở Hưu, đổi lấy Tàng Kiếm Sơn Trang sống tạm cũng được.

Nhưng trang chủ, ngài đừng quên ngài cũng là kiếm tu. Kiếm khách thà gãy chứ không cong!

Đánh được thì đánh, đánh không được cũng phải đánh!

Hôm nay ngài cúi đầu thỏa hiệp để bảo toàn Tàng Kiếm Sơn Trang, bảo toàn tính mạng mọi người. Không sai. Nhưng ngài có xứng với những danh kiếm được cung phụng trong Thủ Kiếm Các không?”

Trình Đình Sơn nhìn vị trưởng lão kia, thở dài một tiếng, quát lớn: “Mở kiếm trận!”

Từ xưa tới nay, Trình Đình Sơn không tạo được ấn tượng tốt với người trong giang hồ, người này tính toán quá nhiều, làm việc lại chần chừ, ngay cả người trong Ngũ Đại Kiếm Phái cũng không thích hợp tác với hắn.

Nhưng ngày xưa khi còn trẻ tuổi Trình Đình Sơn cũng là kiếm khách cầm kiếm tung hoành giang hồ. Chẳng qua năm tháng thoi đưa, kiếm khách trẻ tuổi cũng biến thành ngụy quân tử bụng đầy toan tính.

Qua nhiều năm như vậy, hắn vì một chút xíu lợi ích của Tàng Kiếm Sơn Trang mà tính tới tính lui. Thậm chí vì quyền thế của bản thân hắn, hắn đã từng ra tay chèn ép phe đối lập trong Tàng Kiếm Sơn Trang, ngay cả các trưởng lão này cũng là đối tượng mà hắn lợi dụng.

Bao năm qua hắn đã dần quên một điều, kiếm khách thà gãy chứ không cong!

Không biết từ lúc này, hắn đã không xứng với kiếm trong tay mình.

Trưởng lão này đã nói thẳng ra trước mặt mọi người, hắn không thể giết ông ta rồi giao Lưu Quang Tà Nguyệt cho Sở Hưu. Vì làm vậy là hủy lòng người trong Tàng Kiếm Sơn Trang, cho nên, chỉ có nghênh chiến!

Phương Thất Thiếu chắp tay với Bạch Tiềm: “Sư thúc, ngài cũng thấy đấy, ta đã cố hết sức rồi. Với tình thế trước mắt, Kiếm Vương Thành chúng ta cũng không nhúng tay được.

Vốn dĩ ta còn tưởng trong Tàng Kiếm Sơn Trang đều là loại tầm thường, không ngờ tới giờ phút này còn có một nhân vật như vậy. Không biết đây là may mắn hay tai nạn cho Tàng Kiếm Sơn Trang?”

Tính ra, Phương Thất Thiếu vẫn rất tán thưởng vị trưởng lão này, ít nhất hắn nói một câu rất đúng, kiếm khách thà gãy chứ không cong.

Vấn đề là, ngươi thà gãy chứ không cong nhưng lại rước lấy một kẻ địch cường đại đủ hủy diệt Tàng Kiếm Sơn Trang của ngươi.

Trên giang hồ này có rất nhiều chuyện vốn không có đúng sai.

Sở Hưu và Trình Đình Sơn có ân oán, lại thêm y đang cần Lưu Quang Tà Nguyệt. Lúc nay y tới Tàng Kiếm Sơn Trang gây sự là chuyện bình thường, không sai.

Trình Đình Sơn thân là trang chủ, muốn bảo toàn lợi ích của Tàng Kiếm Sơn Trang, chịu cúi mình cầu toàn, hắn cũng không sai.

Còn vị trưởng lão của Tàng Kiếm Sơn Trang, nửa đời sống trong Thủ Kiếm Các, giữ vững tín niệm của mình, càng không sai.

Không ai sai, nhưng tình thế lúc này lại làm dấy lên một trận giết chóc vô cớ.

Bạch Tiềm lắc đầu nói: “Thất Thiếu, ngươi đã làm rất tốt rồi. Kiếm Vương Thành đã góp sức, tiếp theo sẽ không nhúng tay nữa.”

So với chuyện Tàng Kiếm Sơn Trang, Bạch Tiềm thấy vui với sự trưởng thành của Phương Thất Thiếu hơn. Trong chuyện lần này, Phương Thất Thiếu làm được như vậy, hắn đã rất hài lòng.

Huống chi theo tình hình trước mắt, bọn họ có nhúng tay vào cũng chẳng có tác dụng gì.

Sở Hưu là bằng hữu của Phương Thất Thiếu, hắn không thể ép Phương Thất Thiếu tới liều mạng với Sở Hưu được.

Huống chi cho dù có liều mạng cũng chẳng tác dụng gì. Theo tình hình trước mắt có thêm hai võ giả cảnh giới Chân Đan với ít đi hai võ giả cảnh giới Chân Đan cũng chẳng có gì khác biệt.

Ông lão của Vô Tâm Kiếm Trủng gật đầu nói: “Rốt cuộc cũng động thủ rồi à? Đánh xong lão già ta còn phải về giữ mộ.”

So với những người khác, Vô Danh Lão Nhân của Vô Tâm Kiếm Trủng còn đơn giản hơn, muốn đánh thì đánh, muốn chiến thì chiến, sao phải lảm nhảm nhiều như vậy?

Vừa dứt lời, Vô Danh Lão Nhân của Vô Tâm Kiếm Trủng bước ra một bước, kiếm khí vờn quanh người, như xộc thẳng tới tận chân trời.

Sở Hưu quay đầu lại nói với Thương Thiên Lương: “Thương thành chủ, giao cho ngươi.”

Thương Thiên Lương mặt không biểu cảm, gật nhẹ đầu.

Tuy lúc trước hắn thất bại thảm hại trước Rama, nhưng sau khi đánh một trận cùng cường giả Thiên Địa Thông Huyền chân chính, hắn cũng được lợi rất nhiều, đã quen dần với phương thức chiến đấu mới.

Một gã Chân Hỏa Luyện Thần, Thương Thiên Lương còn chưa để vào mắt.

Quanh người Thương Thiên Lương tràn ngập đao ý, cương khí vốn vô hình vô chất quanh người hóa thành màu xanh nhạt. Hắn tiên tay vung lên, giữa không trung lập tức có cuồng phong gầm thét, bầu trời u ám, hóa thành thanh trường đao xé tan thiên địa chém xuống, uy thế mãnh liệt.

Đây là võ kỹ do tổ tiên Thương Thiên Lương truyền lại, tên là Trảm Thiên Tuyệt Đao. Lúc trước còn ở trong Lục Đô, thức võ kỹ này đã được hắn giản lược thành một chiêu chặt tay đơn giản nhất, chỉ có ý mà không có hình.

Nhưng uy thế mà nhát đao thể hiện lúc này mới thật là Thiên Địa Thông Huyền.

Đối mặt với một chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, gương mặt ông lão của Vô Tâm Kiếm Trủng không hề thay đổi.

Nhưng đúng lúc này quanh người hắn lại tỏa ra một luồng kiếm mang kỳ dị.

Lực lượng của kiếm mang đó không mạnh nhưng ngưng tụ thành một thanh kiếm nhỏ, lơ lửng sau lưng ông lão.

Tiếp đó ông lão chỉ tay ra, chỉ trong chớp mắt, vô số kiếm khí ngưng tụ từ thanh kiếm nhỏ, kiếm ý xuyên thủng bầu trời, trực tiếp ngưng tụ thành một bóng kiếm khổng lồ, đánh tan Trảm Thiên Tuyệt Đao của Thương Thiên Lương.

Đao kiếm giao chiến tạo thành xung kích mãnh liệt, khiến cho mặt đất giữa hai người rạn nứt, khí tức cuồng bạo bộc phát. Thương Thiên Lương mặt không đổi sắc, nhưng Vô Danh Lão Nhân đối diện lại lùi về phía sau ba bước, tuy cũng không bị thương.

Một khắc sau, Vô Danh Lão Nhân lại giậm chân lao tới, thanh tiểu kiếm hóa thành kiếm ảnh giữa không trung. Chỉ trong chớp mắt một tiếng kiếm ngâm vang vọng trong lòng, ngay cả Sở Hưu cũng có thể cảm giác được một luồng sức mạnh sắc bén xé rách tinh thần y, khiến Sở Hưu không thể không vận dụng lực lượng nguyên thần chống chọi.
Chương 1183 Kiếm khách, thà gãy chứ không cong 2

Thương Thiên Lương đứng mũi chịu sào lại gầm lên một tiếng, cương khí màu xanh quanh người như cơn lốc xoáy cuốn tới, hai tay giơ lên phía trước kéo mạnh như xé tan thiên địa, bất chấp âm thanh kiếm ngâm, trực tiếp phá tan vô số bóng kiếm kia.

Cho dù bây giờ Thương Thiên Lương đã quen thuộc hơn với thủ đoạn chiến đấu trên giang hồ nhưng võ đạo của hắn lại không thể thay đổi, vẫn chú trọng chém giết tấn công cận chiến, ra tay cực kỳ cương mãnh dữ dội.

Lúc này Sở Hưu lại híp mắt, chăm chú quan sát Vô Danh Lão Nhân của Vô Tâm Kiếm Trủng.

Đối phương chỉ là Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng luồng khí tức cường đại kia không thuộc về hắn, dùng uy lực của kiếm khí khống chế thiên địa. Rõ ràng đây là thủ đoạn của kiếm tu Thiên Địa Thông Huyền cường đại, vì sao lão già này cũng dùng được?

Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu lại nói: “Nếu bản tôn không nhìn lầm, có lẽ trên người lão già này có một kiếm hồn của Vô Tâm Kiếm Trủng. Vô Tâm Kiếm Trủng chịu mời một kiếm hồn ra, xem ra bọn họ rất coi trọng ngươi.”

“Kiếm Hồn? Hồn của kiếm khách cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?”

Lục Giang Hà lắc đầu nói: “Không phải hồn của kiếm khách mà là hồn của kiếm linh.

Trong Phong Vân Kiếm Trủng an táng vô số cường giả kiếm đạo, trong đó có người của Phong Vân Kiếm Trủng, còn có một số cường giả kiếm đọa thời thượng cổ. Thậm chí một số cường giả tám tu có trình độ kiếm đạo cực kỳ thâm sâu cũng chọn cách vào Phong Vân Kiếm Trủng mai táng bản thân và thần kiếm. Phong Vân Kiếm Trủng cũng không hề từ chối những người này.

Trong đó có một số cường giả có liên kết rất chặt chẽ với kiếm linh trong thần binh, sau khi bọn họ chết kiếm linh cũng tự tiêu tan.

Nhưng Phong Vân Kiếm Trủng là địa điểm cực kỳ đặc biệt. Nếu kiếm khách và kiếm linh cùng tiêu tán, sau khi tiêu tán, lực lượng bọn họ tạo thành sẽ ngưng tụ lại, sinh ra một thứ cực kỳ cường đại. Đó chính là kiếm hồn.

Kiếm hồn có một số đặc điểm của kiếm khách khi còn sống, đồng thời không bị bản thân trường kiếm trói buộc, vô hình vô chất nhưng uy lực lại cực kỳ cường đại.

Có lẽ chủ nhân kiếm hồn trên người lão già này từng là một chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, có uy lực như vậy cũng rất bình thường.”

Sở Hưu nhíu mày: “Trong Phong Vân Kiếm Trủng còn mấy thứ kỳ quái vậy à?”

Lục Giang Hà hừ khẽ một tiếng: “Phần lớn những thứ trong Phong Vân Kiếm Trủng đều rất kỳ quái.

Đừng nhìn Phong Vân Kiếm Trủng có rất ít người bước ra ngoài giang hồ, nhưng cho dù ở năm trăm năm trước, trong Thánh giáo ta cũng có rất ít người chịu tới trêu chọc Phong Vân Kiếm Trủng.

Đó là đám người giữ mộ, không có uy hiếp gì lớn. Với lại có trời mới biết rốt cuộc trong ngôi mộ khổng lồ đó đang dưỡng dục thứ kỳ quái gì.

Sinh tử là hai loại đại đạo của thiên địa, nhưng Phong Vân Kiếm Trủng là thứ tồn tại giữa thời khắc sinh tử.

Nhưng ngươi cũng có thể yên tâm, kiếm hồn có cường đại thế nào đi nữa cũng chỉ là ngoại vật. Chỉ dựa vào ngoại vật thì không làm gì được lão già họ Thương ấy đâu.”

Lục Giang Hà vừa nói xong, bên phía Thẩm Bão Trần lại lấy ra một cuộn sách. Cuộn sách được mở, không ngờ lại là một bức tranh, trong đó là vô số kiếm khách được vẽ bằng mực nước đang nhảy múa. Theo động tác đâm của mỗi kiếm ảnh bằng mực nước, một luồng kiếm khí xé rách trời cao, sắc bén tới cực hạn.

Chỉ trong chớp mắt đã có vài luồng kiếm khí đánh về phía Thương Thiên Lương, uy thế không kém hơn kiếm hồn của Vô Danh Lão Nhân. Chỉ trong chốc lát, áp lực lên Thương Thiên Lương lại tăng vọt.

Sở Hưu lườm Lục Giang Hà một cái, thản nhiên nói: “Ngươi im mồm đi.”

Tuy Lục Giang Hà đúng là miệng quạ đen, nhưng trong tay những đại phái như Tọa Vong Kiếm Lư luôn có một số bảo vật coi như thủ đoạn ép đáy hòm.

Cho dù Lục Giang Hà không nói, Sở Hưu cũng từng nghe về cuộn tranh mà Thẩm Bão Trần lấy ra.

Thứ này tên là Vạn Kiếm Đồ Lục, bắt nguồn từ thế hệ của tổ sư Tọa Vong Kiếm Lư. Một khi có người đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sẽ khắc họa kiếm ý của bản thân vào đó. Nhiều năm trôi qua, rốt cuộc Tọa Vong Kiếm Lư có bao nhiêu người đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, e là chỉ có Tọa Vong Kiếm Lư tự biết.

Vạn Kiếm Đồ Lục này cũng được các thế hệ Tọa Vong Kiếm Lư thờ cúng, trong đó tràn ngập lực lượng kiếm khí. Sau khi sử dụng lần này, chỉ cần Vạn Kiếm Đồ Lục không bị tổn hại, vẫn có thể tích lũy kiếm khí, tiếp tục sử dụng.

Tuy Vạn Kiếm Đồ Lục không thể đối phó với cường giả Thiên Địa Thông Huyền chân chính, nhưng liên thủ với Vô Danh Lão Nhân của Vô Tâm Kiếm Trủng cũng đủ để ngăn cản Thương Thiên Lương một thời gian. Dù sao bây giờ đối phương vẫn đang bị thương.

Sở Hưu khẽ lắc đầu, trực tiếp đi về phía Tàng Kiếm Sơn Trang.

Hai thứ ngoại vật mà thôi, muốn đánh bại Thương Thiên Lương không phải chuyện đơn giản. Trong thời gian này, Sở Hưu cũng có thể giải quyết Tàng Kiếm Sơn Trang.

Thấy Sở Hưu đi tới, Trình Đình Sơn hét lớn: “Kiếm trận, Khai Thiên!”

Theo tiếng hô của hắn, trong Tàng Kiếm Sơn Trang lập tức bộc phất ra một

luồng kiếm khí kinh người.

Ánh sáng trận đạo lấp lánh, hơn trăm tinh nhuệ của Tàng Kiếm Sơn Trang phân bố ở từng phương hướng, sáu trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang canh giữa tại sáu vị trí quan trọng nhất của kiếm trận. Trình Đình Sơn đứng ở giữa chỉ huy.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa kiếm trận của Tàng Kiếm Sơn Trang khác với các kiếm trận bình thường là bọn họ bày trận không dựa vào trận pháp cũng không dựa vào người bày trận mà là từng thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng sắc bén ở chính giữa trận văn.

Trong số trường kiếm đó có thần binh, có bảo binh, giờ phút này lại được trận pháp nối liền với nhau, bộc phát ra uy lực kinh người.

Tàng Kiếm Sơn Trang nghiên cứu kiếm trận hơn ngàn năm, có thể nói trình độ về mặt này vượt xa các kiếm phái còn lại.

Cho nên trước đó Tàng Kiếm Sơn Trang đưa kiếm trận ra trao đổi, ba phái khác hoặc ít hoặc nhiều đều thấy động tâm.

Sở Hưu rất hứng thú nhìn trận pháp của Tàng Kiếm Sơn Trang. Nói thật ra trong mắt Sở Hưu, Tàng Kiếm Sơn Trang vẫn rất yếu, nhưng thân là thế lực truyền thừa cả ngàn năm, dù sao cũng có chút vốn liếng. Kiếm trận này chính là một trong số đó.

Lúc này trong mắt Sở Hưu, toàn bộ kiếm trận, người và kiếm, kiếm và trận, tất cả đã hóa thành một chỉnh thể vi diệu, lực lượng liên kết với nhau, kiếm ý xông thẳng tới chân trời, hóa thành một thanh kiếm khai thiên trực tiếp chém về phía Sở Hưu!

Kiếm trận của Tàng Kiếm Sơn Trang có thể công cũng có thể thủ. Lúc này đối mặt với tên Sở Hưu kia, không sống thì chết, nếu thế còn lo chuyện công thủ gì? Không đánh lui Sở Hưu thì chẳng ai còn mạng cả!

Trong Huyền Vũ Chân Công có một thức kiếm pháp tên là Thiên Mệnh Kiếm Đạo.

Nhưng từ xưa tới nay Sở Hưu chưa từng dùng kiếm, cho nên y chưa từng sử dụng võ kỹ này.

Nhưng Huyền Vũ Chân Công tu luyện tới cực hạn, mười loại võ công đều dung hội quán thông, khi chúng nó hợp lại làm một còn có thể bộc phát ra uy lực cường đại hơn. Cho nên dù Sở Hưu không sử dụng kiếm pháp nhưng tìm hiểu một chút cũng không có gì sai.
Chương 1184 Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành

Chỉ trong chớp mắt, Thiên Đạo Chiến Hạp đã hóa thành một thanh trường kiếm. Kiếm này hạ xuống không có kiếm khí hùng hồn, nhưng lại có một ý vị khác.

Thiên Mệnh Kiếm Đạo, tu luyện không chỉ là kiếm ý mà còn là khí vận thiên đạo. Nhát kiêm này hạ xuống chém vào lực lượng quy tắc.

Chiêu kiếm nhìn rất bình thản va chạm với kiếm khí vô cùng hùng hồn của Tàng Kiếm Sơn Trang, tạo thành chấn động khủng khiếp.

Dưới Thiên Mệnh Kiếm Đạo của Sở Hưu, kiếm khí khổng lồ kia bắt đầu rạn vỡ, chuyện này khiến đám người Trình Đình Sơn trong Tàng Kiếm Sơn Trang cực kỳ hoảng sợ.

Bọn họ biết thực lực Sở Hưu rất cường đại, nhưng chưa từng nghe nói Sở Hưu còn am hiểu kiếm pháp.

Dùng kiếm đạo đấu với kiêm đạo, bọn họ bị Sở Hưu áp đảo trên phương diện mình am hiểu nhất, cảm giác này chẳng tốt đẹp gì.

Trong lúc kiếm khí tan rã, Sở Hưu lại nhíu mày.

Y trông rất nhẹ nhàng, nhưng quanh người đã bốc lên nội lực chân hỏa để chống lại kiếm khí phun trào điên cuồng kia.

Dù sao kiếm đạo cũng không phải loại võ đạo y am hiểu nhất, hơn nữa kiếm trận là thủ đoạn nổi tiếng giang hồ của Tàng Kiếm Sơn Trang, không phải chỉ có hư danh.

Kiếm khí cường đại trong trận pháp không tha cho bất cứ sức mạnh nào khác, chỉ có kiếm khí, kiếm khí cường đại tinh thuần tới hạn.

Kiếm khí đó oanh kích, thậm chí khiến thanh trường kiếm do Thiên Đạo Chiến Hạp biến thành trở nên bất ổn, phát ra tiếng cơ quan chấn động rất nhỏ.

Bên kia Trình Đình Sơn khẽ cắn môi quát lớn: “Kiếm Vũ!”

Theo tiếng nói của hắn, vố sô thanh kiếm bắn ra rải lên trời cao như che khuất bầu trời, lại mang theo tiếng gió kinh người đánh về phía Sở Hưu.

Sở Hưu muốn tôi luyện môn võ kỹ Thiên Mệnh Kiếm Đạo nên cũng không nóng nảy, vẫn dùng môn võ kỹ Thiên Mệnh Kiếm Đạo mà mình không am hiểu để đối địch, tuy không thể phá kiếm trận nhưng trận pháp cũng không thể làm y bị thương.

Sau khi giao thủ vài chục chiêu, bên phía Thương Thiên Lương lại hừ lạnh một tiếng nói: “Thằng nhóc Sở Hưu kia, đừng đùa nữa. Ngươi không nghiêm túc thì lão phu không chơi mèo với ngươi tiếp đâu!”

Kiếm Hồn của Vô Danh Lão Nhân và Vạn Kiếm Đồ Lục của Thẩm Bão Trần gây áp lực không nhỏ lên hắn. Lúc này thương thế của hắn còn chưa lành hẳn, Sở Hưu lại đứng đó ung dung tôi luyện võ kỹ bản thân, đúng là nực cười.

Thấy Thương Thiên Lương đã bắt đầu kháng nghị, lúc này Sở Hưu mới bỏ qua suy nghĩ tôi luyện võ kỹ, cánh tay lắc nhẹ, Thiên Đạo Chiến Hạp lập tức chuyển từ trường kiếm thành chiến đao.

Phá Hải trong Thất Đại Hạn chém ra, đao thế cương mãnh cuồng bạo như muốn xé tan hết thảy, ngay ca kiếm trận trước mắt cũng vang lên tiếng nổ chói tai.

Nơi đao thế đi qua, tất cả mọi thứ đều bị nhấn chìm, nhát đao đó có thể coi là lực lượng cực hạn!

Uy thế của đao chiêu toàn lực của Sở Hưu khiến cho Tàng Kiếm Sơn Trang vừa thích ứng với thế công của Sở Hưu không kịp chuẩn bị. Chỉ trong chớp mắt đao thế kinh người đã chém cho kiếm trận suýt nữa tan vỡ, một trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang nổ tung, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một làn sương máu.

Điểm huyền diệu của Tàng Kiếm Sơn Trang ở chỗ người và kiếm đã đạt tơi tên Sở Hưu kia điểm cân bằng vi diệu. Khi kiếm trận kết thành, người mượn sức kiếm, khi bị đánh, người cũng có thể chịu thay kiếm trận.

Nhưng chính vì vậy, có thể kiếm không hao tổn gì, nhưng người sẽ bị thương.

Vị trưởng lão của Tàng Kiếm Sơn Trang kia chủ động gánh chịu lực lượng lớn như vậy, tuy giảm bớt thương tổn cho những người khác nhưng cái giá phải trả là tính mạng của bản thân mình.

Trình Đình Sơn hai mắt đỏ bừng hét lớn: “Kiếm Thuẫn!”

Kiếm trận biến đổi, trong chớp mắt vô số kiếm khí tầng tầng lớp lớp hóa thành hình tròn, chắn ngang trước mặt Sở Hưu.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Can đảm lắm, nhưng vẫn là hy sinh vô ích mà thôi.”

Ma khí tinh khiết tới kinh người ngưng tụ trong tay Sở Hưu, hóa thành cây cung ma khí giơ ngang trước mặt.

Diệt Tam Liên Thành Tiễn bắn ra, mũi tên mang theo lực lượng tịch diệt cực hạn như một chấm đen nhỏ điểm lên kiếm thuẫn. Màu đen kia lại như lan truyền, càng lúc càng lớn, kiếm thuẫn dần dần tan rã sụp đổ. Thậm chí luồng lực lượng tịch diệt cực hạn đó truyền vào kiếm tận, lại một trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang chủ động đứng ra gánh chịu đại đa số lực lượng, cuối cùng bị lực lượng tịch diệt kia trực tiếp đánh thành tro bụi.

Giao thủ mới mấy chiêu, Tàng Kiếm Sơn Trang đã chịu không nổi.

Sáu trưởng lão Thủ Kiếm Các không có ai sợ chết, ngược lại tranh nhau đứng ra ngăn cản thế công của Sở Hưu.

Nhưng rất đáng tiếc, chỉ trong giây lát, bọn họ đã chết tới năm người.

Nói thật, đánh tới mức này, ngay cả Sở Hưu cũng thầm kinh ngạc.

Bây giờ y đã dốc toàn lực xuất thủ, trong cấp bậc Chân Hỏa Luyện Thần đã không mấy người chống nổi y, có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

Trong mắt Sở Hưu, đám người Tàng Kiếm Sơn Trang chẳng khác nào sâu kiến, y có thể túy ý đè chết.

Nhưng dựa vào trận pháp và khí thế hùng hổ máu lửa liều mạng đó, bọn họ lại có thể chống chọi trong thời gian dài như vậy, khiến Sở Hưu phải rửa mắt nhìn lại.

Nhưng Sở Hưu không phải loại người tán thưởng kẻ địch nên thả cho chúng một con đường sống.

Kẻ địch là kẻ địch, ta tán thưởng ngươi nhưng ta vẫn sẽ giết ngươi.

Khi một trưởng lão cuối cùng của Tàng Kiếm Sơn Trang lại bị nhát đao của Sở Hưu tiêu diệt, tinh thần của Trình Đình Sơn đã tan vỡ.

Cho dù trong kiếm trận của Tàng Kiếm Sơn Trang, kiếm còn quan trọng hơn người, nhưng nếu người chết hết thì còn ai điều khiển kiếm trận?

Trình Đình Sơn hai mắt đỏ bừng hét lớn: “Kiếm Tế!”

Những võ giả khác đang điều khiển kiếm trận nhìn về phía Trình Đình Sơn với ánh mắt không thể tin nổi. Chiêu này là thủ đoạn đồng quy vu tận, rút tất cả lực lượng trong thần binh ra, kiếm linh sẽ tan vỡ. Dựa vào đó kiếm trận sẽ bộc phát uy lực khủng khiếp nhất. Một khi dùng chiêu này, kiếm vỡ người chết!

Nếu Tàng Kiếm Sơn Trang không còn nữa thì còn cần kiếm làm gì. Không phải Sở Hưu ngươi muốn Lưu Quang Tà Nguyệt ư? Tàng Kiếm Sơn Trang ta thà hủy thần kiếm đi cũng không để lại cho Sở Hưu ngươi!

Tuy thường ngày Trình Đình Sơn tính toán rất nhiều, nhưng lúc này trong lòng hắn đã phủ kín sát ý điên cuồng.

Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!

Sở Hưu nhíu mày, Trình Đình Sơn và Tàng Kiếm Sơn Trang kiên cường vượt xa tưởng tượng của y.

Đúng lúc này, Bạch Tiềm đột nhiêm mở miệng nói: “Đợi đã.”

Sở Hưu đưa mắt nhìn sang phía Bạch Tiềm, nhíu mày: “Sao nào, Kiếm Vương Thành định nhúng tay vào chuyện này à?”

Nói xong, Sở Hưu còn nhìn lướt qua Phương Thất Thiếu. Phương Thất Thiếu cũng chỉ nhún vai, ý là hắn cũng không biết Bạch Tiềm định làm gì.

Bạch Tiềm lắc đầu nói: “Kiếm Vương Thành chỉ có chút người thôi, có muốn nhúng tay cũng chẳng có cách nào. Ta chỉ đề nghị với Sở đại nhân thôi.

Thứ ngươi muốn là Lưu Quang Tà Nguyệt, không cần diệt sạch cả Tàng Kiếm Sơn Trang.

Quan hệ giữa Ngũ Đại Kiếm Phái tuy không chặt chẽ, nhưng bị ngươi diệt hai môn phái, truyền ra ngoài cũng chẳng dễ nghe.

Sở đại nhân, nên khoan dung độ lượng một chút. Ta giúp Sở đại nhân lấy Lưu Quang Tà Nguyệt, ngươi lưu lại đạo thống cho Tàng Kiếm Sơn Trang.

Ngươi thấy sao?”
Chương 1185 Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ 1

Lần này Kiếm Vương Thành tới như người qua đường, tuy biểu hiện của Phương Thất Thiếu không tệ nhưng rất đáng tiếc, có người không chịu nể mặt.

Còn bây giờ Bạch Tiềm lên tiếng hòa giải, một là không muốn Kiếm Vương Thành thành người qua đường, hai là không muốn Tàng Kiếm Sơn Trang bị hủy diệt.

Trong Ngũ Đại Kiếm Phái, mỗi môn phái đều được truyền thừa hơn ngàn năm, cho nên giữa Ngũ Đại Kiếm Phái tuy cũng có cạnh tranh lục đục nhưng không nghiêm trọng như những thế lưucj khác.

Võ đạo như Phù Ngọc Sơn Chính Ma Đại Chiến là Ngũ Đại Kiếm Phái gây ra, đổi thành thế lực khác, có muốn liên thủ gây dựng thanh thế lớn như vậy cũng không được.

Tàng Kiếm Sơn Trang đã nửa tàn phế, nhưng cho dù tàn phế một nửa thì giữ lại danh tiếng vẫn tốt hơn bị diệt môn!

Sở Hưu thản nhiên nói: “Từ đầu ta đã cho Tàng Kiếm Sơn Trang cơ hội rồi, khổ nỗi có người không quý trọng, chưa thây quan tài chưa đổ lệ.”

Bạch Tiềm thở dài một tiếng, nói với Trình Đình Sơn: “Trình trang chủ, đúng là kiếm khách thà gãy chứ không cong. Nhưng kiếm gãy có thể rèn lại, người chết thì mất hết.

Tàng Kiếm Sơn Trang phát triển suốt bao năm, giờ ngươi cam tâm nhìn Tàng Kiếm Sơn Trang bị hủy trong tay mình ư? Ngươi muốn làm trang chủ cuối cùng của Tàng Kiếm Sơn Trang à?

Nhận thua đi, cho dù ngươi có làm ngọc nát cũng không thể uy hiếp được Sở đại nhân. Lưu lại hạt giống cho Tàng Kiếm Sơn Trang đi.”

Trình Đình Sơn cười đau thương, nhìn lướt qua vẻ mặt khủng hoảng hoặc xao động của các đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang.

Có lẽ từ lúc đầu Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ đã chui vào ngõ cụt.

Người quan trọng hay kiếm quan trọng? Tàng Kiếm Sơn Trang chọn cái sau, kết quả vì một thanh kiếm mà chết mất bao nhiêu người. Nếu từ đầu hắn đã nhận thua, kết cục đã không như vậy!

Sở Hưu nói không sai, lần này Tàng Kiếm Sơn Trang là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lúc hối hận thì đã muộn.

Câu nói cuối cùng của Tàng Kiếm Sơn Trang đánh trúng điểm mà Tàng Kiếm Sơn Trang không muốn đối mặt nhất.

Tàng Kiếm Sơn Trang truyền thừa mấy ngàn năm, hắn không muốn làm vị trang chủ cuối cùng, như vậy mặt mũi đâu mà gặp liệt tổ liệt tông?

Huống chi thực lực của Sở Hưu đã cường đại tới mức khiến người ta run rẩy. Cho dù có đồng quy vu tận, ngoài làm cho Sở Hưu không chiếm được Lưu Quang Tà Nguyệt, hắn đâu có được gì?

Lúc này Bạch Tiềm lại nói: ”Trình trang chủ, Ngũ Đại Kiếm Phái tồn tại đã lâu, chắc ngươi cũng biết rốt cuộc Ngũ Đại Kiếm Phái cần gì.

Tuy ngày thường chúng ta có tranh chấp với nhau, ai cũng muốn lên đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái. Nhưng thân là kiếm tu, chúng ta hy vọng toàn bộ nhánh kiếm tu trở nên phồn vinh hưng thịnh.

So với việc để mấy môn phái linh tinh khác trở thành một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, chúng ta hy vọng Tàng Kiếm Sơn Trang tiếp tục ở lại vị trí này.

Trình Đình Sơn buông tay thôi. Tuy lần này Tàng Kiếm Sơn Trang của ngươi đã tổn thương nặng nề, nhưng Kiếm Vương Thành có thể cam đoan nếu hạng trộm cướp khác dám có ý đồ với Tàng Kiếm Sơn Trang, Kiếm Vương Thành chúng ta sẽ ra tay.”

Trên giang hồ thật ra địa vị của Ngũ Đại Kiếm Phái là đặc biệt nhất. Bọn họ không có tranh chấp về đạo thống, chỉ có chấp nhất đối với kiếm đạo.

Thậm chí nhánh kiếm đạo trở nên độc lập với ba nhánh Đạo Phật Ma, trở thành nhánh võ đạo lớn nhất trên giang hồ hiện nay.

Đương nhiên đây còn chưa phải mộng tưởng cuối cùng của tất cả võ giả tu kiếm, mộng tượng của bọn họ là có thể đạt tới mức độ sánh vai cùng Đạo Phật Ma. Đây mới kiếm đạo hưng thịnh trong lý tưởng của bọn họ.

Cho nên tuy Ngũ Đại Kiếm Phái luôn có tranh chấp nhưng bọn họ không hẹn mà cùng bảo toàn lợi ích và tương lai của toàn bộ nhánh kiếm đạo.

Trong Bát Tông Thất Phái, có không ít tông môn dùng kiếm, nhưng vì sao bọn họ không thể thay thế tông môn yếu nhất là Việt Nữ Kiếm, trở thành một trong Ngũ Đại Kiếm Phái? Vì sao không thể là Lục Đại Kiếm Phái?

Vì kiếm đạo của bọn họ không thuần túy.

Cho dù Việt Nữ Cung và Tàng Kiếm Sơn Trang có yếu hơn nữa, kiếm đạo truyền thừa của bọn họ cũng được kiếm phái khác tán thành. Còn các tông môn như Ba Sơn Kiếm Phái, Thương lan Kiếm Tông, tuy cũng mang danh là kiếm tông nhưng thực tế truyền thừa kiếm đạo của bọn họ lại không được các kiếm phái khác tán thành.

Cho nên dù Tàng Kiếm Sơn Trang đã sa sút tới mức này, trước khi có kiếm phái đủ năng lực thay thế Tàng Kiếm Sơn Trang, Kiếm Vương Thành vẫn muốn che chở cho Tàng Kiếm Sơn Trang, đây không phải lời nói xuông.

Trình Đình Sơn thở dài một tiếng, khảnh khắc đó hắn như già đi mười mấy tuổi.

Hắn vẫy tay, một thanh trường kiếm lóng lánh ánh sao từ trong kiếm trận bay ra, cắm trước mặt Sở Hưu.

“Lưu Quang Tà Nguyệt, là của ngươi, Sở Hưu.”

Trình Đình Sơn miễn cưỡng nói câu này, như dốc hết toàn bộ sức lực của mình.

Kiếm khách thà gãy chứ không cong, lần này Trình Đình Sơn cúi đầu chịu thua, đã khiến Tàng Kiếm Sơn Trang mất hết thể diện.

Tuy hắn cũng đã chuẩn bị để chết theo sáu vị trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang, nhưng trong một số thời điểm, sống còn gian nan hơn là chết.

Đã lấy được Lưu Quang Tà Nguyệt, Sở Hưu trực tiếp đánh tiếng với Thương Thiên Lương, quay người bỏ đi.

Sở Hưu cũng rất coi trọng chữ tín, dù sao bây giờ Sở Hưu cũng có thể coi là một đại nhân vật khuấy động phong vân trên giang hồ, cũng nên tích lũy danh tiếng. Mặc dù không cần làm chuyện tốt nhưng ít nhất cũng phải để uy tín của Sở Hưu đáng tin cậy hơn một chút.

Đương nhiên quan trọng hơn là thời gian vừa qua y đã rất ngông nghênh rồi, nếu còn diệt trừ Tàng Kiếm Sơn Trang nữa, kiêu căng hơn nữa là làm mất lòng tam đại kiếm phái còn lại.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Vô Danh Lão Nhân của Vô Tâm Kiếm Trủng thấy mọi chuyện đã được giải quyết, không nói không rằng, trực tiếp quay người bỏ đi.

Thẩm Bão Trần nhìn bộ dạng thê thảm của Tàng Kiếm Sơn Trang, thầm lắc đầu.

Nhớ khi xưa trong trận Phù Ngọc Sơn Chính Ma Đại Chiến, Tàng Kiếm Sơn Trang còn rất hăng hái, nhưng bây giờ đã suy yếu tới mức này.

Lần này Tàng Kiếm Sơn Trang tổn thất nặng nề, chưa nói tới chuyện mất Lưu Quang Tà Nguyệt, các trưởng lão trong Thủ Kiếm Các của Tàng Kiếm Sơn Trang đều chết sạch. Tàng Kiếm Sơn Trang phải đưa một nhóm người mới vào Thủ Kiếm Các, cũng khiến lực lượng bản thân tổn thất lớn.

E là trong mười năm tới Tàng Kiếm Sơn Trang sẽ không xuất hiện trong giang hồ.

Chuyện này khiến Thẩm Bão Trần cũng thổn thức không thôi. Đây là kết cục của thực lực yếu kém, trên giang hồ không có thực lực chính là sai lầm lớn nhất.

Sau khi lấy được Lưu Quang Tà Nguyệt, Sở Hưu không trì hoãn, trực tiếp mang Lưu Quang Tà Nguyệt tới Kính Hồ Sơn Trang.

Dọc con đường này, tin tức liên quan tới trận chiến ở Tàng Kiếm Sơn Trang cũng lan truyền.

Trước Sở Hưu định khiêm nhượng một chút, vì một khi chuyện này đồn ra, Sở Hưu lại trở thành tiêu điểm trong giang hồ, vô số người đang nói tới hành động phách lối bá đạo, điên cuồng tới cực điểm của y.

Y vừa mới đánh với Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn xong, chẳng bao lâu đã lại gây hấn với Ngũ Đại Kiếm Phái, thật không biết nói gì cho phải.

Nhưng không ít tông môn lại lo lắng, tên Sở Hưu này ngông cuồng như vậy, liệu tương lai có uy hiếp bọn họ không?

Lần này Sở Hưu không kiếm được chút thanh danh nào, thậm chí còn nhận được hung danh và e ngại hơn hẳn trước đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom