• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (6 Viewers)

  • Chương 1211-1215

Chương 1211 Ta còn muốn sống thêm năm trăm năm nữa

Hạng Long không đáp lại lời an ủi của Hàn công công, một lúc lâu sau hắn mới nói với giọng khàn khàn: “Trẫm không phục!

Cả đời này, trẫm đưa Đại Yên lên tới vị thế ngày hôm nay, còn tên rác rưởi Lữ Hạo Xương kia dựa vào đâu mà có được giang sơn Trung Nguyên?

Giờ tý trẫm vẫn phê duyệt tấu chương, tên Lữ Hạo Xương kia lại ôm phi tử ngủ!

Nếu giao Đông Tề cho trẫm, trong vòng mười năm trẫm có thể quét ngang thiên hạ, xây dựng một đế quốc hưng thịnh thật sự!”

Tiếng nói của Hạng Long đầy không cam lòng và không phục.

Có một số người vừa ra đời đã nhận được tất cả, nhưng họ lại không biết quý trọng.

Đông Tề to lớn, đất Trung Nguyên màu mỡ lại nằm trong tay tên rác rưởi Lữ Hạo Xương, làm sao hắn nuốt được cục tức này?

“Đi, gọi Trấn Bắc Vương tới đây.” Hạng Long đột nhiên nói.

Gương mặt Hàn công công thoáng chút chần chừ, nhưng hắn vẫn làm theo lời Hạng Long, gọi Tiêu Bạch Vũ.

Một khắc sau, một người trung niên thân hình cao lớn đi vào trong tẩm cung.

Người trung niên này mặc một bộ long bào bằng gấm, thân hình cao lớn, tướng mạo cũng tuấn tú mạnh mẽ, khí thế bất phàm. Trước mặt hắn, trông Hạng Long càng thêm yếu ớt.

Hạng Long nhìn người trung niên kia, người trung niên kia cũng nhìn hắn, hai bên không nói một câu.

Một lúc lâu sau, người trung niên kia không nhịn được nói: “Gọi ta tới làm gì? Là để ta nhìn ngươi chờ chết ở đây à? Ta đã nói rồi, sau khi ngươi chết ta chỉ nâng chén chúc mừng thôi, cũng không phát tang cho ngươi đâu, hoàng huynh!”

Người trung niên này chính là cao thủ của hoàng thất Bắc Yên, người thống lĩnh Cung Phụng Đường, Trấn Bắc Vương Hạng Sùng.

Bắc Yên nằm ở phía Bắc, danh hiệu của Hạng Sùng lại là Trấn Bắc Vương, có thể thấy tầm quan trọng của hắn trong hoàng thất Bắc Yên.

Tổ chức vũ lực mạnh nhất của hoàng thất Bắc Yên, bản thân hắn cũng là người duy nhất của hoàng tộc bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần trong thế hệ của Hạng Long.

Đương nhiên hắn còn có một thân phận là đệ đệ của Hạng Long, đệ đệ ruột thịt cùng mẹ.

Nhưng lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Hạng Long lại mang đầy vẻ mỉa mai và căm ghét, thậm chí còn có một chút thù hận.

Hạng Long cười khổ một tiếng nói: “Ngươi vẫn còn hận ta?”

Đối mặt với Hạng Sùng, Hạng Long không tự xưng trẫm. Trước mặt hắn, Hạng Long không phải hoàng đế mà là một vị huynh trưởng thất bại.

Hạng Sùng cười lạnh nói: “Hận? Vì cái hoàng vị chó má này mà ngươi hại chết bọn thái tử, cái này thì có thể hiểu được. Khi ba huynh đệ chúng ta còn nhỏ, thái tử thường xuyên ức hiếp chúng ta.

Nhưng sau đó, vì sao ngươi lại hại chết đại ca? Hoàng vị có quan trọng tới vậy không? Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ đi, đấu đá với người khác, tính toán lẫn nhau, tính tới cùng thì mấy chục năm sau vẫn thành bụi đất thôi, có ý nghĩa không?”

Gương mặt chỉ còn một lớp da của Hạng Long không chút biểu cảm, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Đến bây giờ ngươi vẫn cho rằng ta hại chết đại ca ư? Ta là vì toàn bộ Đại Yên!

Nếu Đại Yên ta có căn cơ thâm sâu như Đông Tề, ta thà làm một vương gia nhàn rỗi, giúp đại ca bày mưu tính kế, sau khi giúp hắn leo lên hoàng vị là có thể làm như ngươi, tập trung tu luyện võ đạo.

Nhưng lúc đó Đại Yên ta ra sao? Bốn bề đều là địch, nguy cơ trùng trùng!

Đại Yên không phải Đông Tề, cho dù Đông Tề xuất hiện vài tên rác rưởi ngu ngốc đi nữa, Đông Tề vẫn là Đông Tề.

Nhưng Đại Yên ta chỉ cần đi sai một nước thôi sẽ là vạn kiếp bất phục!

Đại ca không gánh vác được vị trí này, nhưng hắn lại không chịu buông tay, ta làm gì được nào? Chẳng lẽ ngồi nhìn đại ca đẩy Đại Yên vào vực thẳm ư? Nếu vậy chúng ta đều phải chết!”

Chứng kiến đôi mắt Hạng Sùng vẫn đầy khinh bỉ và hận thù, Hạng Long thở dài một tiếng, không giải thích nhiều.

Hắn chỉ nói yếu ớt: “Có chuyện ngươi nói không sai, ta sắp chết.

Ta biết ngươi hận ta, nhưng ngươi không thể hận cả Đại Yên được?

Trước khi chết, ta còn muốn bố trí một cái bẫy. Cái bẫy này ít nhất cũng có thể bảo vệ Đại Yên ta an ổn vài chục năm.

Đến lúc đấy, ta cũng có thể ra đi an tâm hơn một chút.”

Hạng Sùng cau mày nói: “Bẫy thế nào? Còn nữa, ngươi định truyền hoàng vị cho ai?”

Hạng Long do dự một chút rồi hạ giọng nói: “Hạng Xung.”

Hạng Sùng nghi ngờ nói: “Vì sao không phải Hạng Lê? Hắn là nhị hoàng tử, tổ huấn của Đại Yên cũng là lập con trưởng.

Huống chi bao năm qua Hạng Lê vẫn cho rằng hắn mới là hoàng đế tương lai của Đại Yên, trong triều mọi người cũng cho là vậy. Thậm chí có không ít người đã gia nhập dưới trướng Hạng Lê.

Ngươi làm vậy sẽ khiến cho triều đình Đại Yên sa vào nội loạn kinh khủng tới

mức nào?”

Nói đến đây, Hạng Sùng cười lạnh nói: “Ngươi lập Hạng Xung làm thái tử, không phải vì hắn trông giống ngươi lúc trẻ đấy chứ?

Lúc trước ngươi đoạt vị bất chính, đến giờ lại định để con trai ngươi phá hỏng quy củ tổ huấn của Đại Yên hay sao?”

Hạng Long không hề để ý tới lời mỉa mai của Hạng Sùng, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Chính vì Hạng Lê vẫn luôn cho rằng mình là thái tử nên ta mới không truyền hoàng vị cho hắn.

Cả hai đều là con trai ta, năng lực cũng không hơn kém nhau nhiều. Đây là đại sự, làm sao ta lại làm trò trẻ con vì sở thích cá nhân được?

Lực lượng trong tay Hạng Lê quá phức tạp. Mấy năm nay ta vẫn luôn chú ý tới hắn, nhìn hắn đút hết cả lực lượng tốt lẫn xấu vào trong túi. Nhưng với năng lực của hắn, hắn không thể khống chế nổi những lực lượng này.

Hắn cho rằng mình là người thiên mệnh quy tụ, không hề kiêng nể thu liễm những lực lượng này. Phải biết bây giờ ngươi nhận được lực lượng, đến tương lai leo lên hoàng vị là phải trả giá.

So sánh ra, Hạng Xung lại đơn thuần hơn nhiều. Để lại hoàng vị cho hắn, hắn cũng quý trọng hơn.”

“Nhưng lực lượng trong tay Hạng Xung quá yếu, ngươi lấy gì ra cam đoan tương lai hắn sẽ ngồi vững trên vị trí này?”

“Ngươi!”

Hạng Sùng sửng sốt sau đó cười lạnh đó: “Không ngờ ngươi lại bảo ta nâng đỡ con ngươi ngồi lên hoàng vị. Chẳng lẽ ngươi bệnh tật quá thành ra hồ đồ rồi à?”

Hạng Long ho khan một tiếng rồi hạ giọng nói: “Tam đệ, ta biết ngươi hận ta nhưng ta cũng biết ngươi cũng không bỏ Đại Yên được!

Không thì đã nhiều năm rồi, với thực lực của ngươi, sao vẫn cam tâm ngồi trong Cung Phụng Đường của hoàng thất?”

Trong hoàng tộc Bắc Yên, hiển nhiên người xuất sắc nhất thế hệ trẻ chính là Hạng Võ.

Còn trong thế hệ Hạng Long lại là Hạng Sùng trước mặt.

Hạng Long biết đối phương cực kỳ căm thù mình nhưng vẫn phong làm Trấn Bắc Vương, hơn nữa còn giao tổ chức quan trọng nhất của hoàng thất là Cung Phụng Đường cho đối phương thống lĩnh. Đó là vì hắn biết cho dù Hạng Sùng có hận hắn đến đâu đi nữa cũng không làm gì hắn. Đối phương hận mình, nhưng thân là người trong hoàng thất Bắc Yên, hắn sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây hại cho hoàng thất Bắc Yên.

Hạng Long trầm giọng nói: “Tam đệ, ta không sống được bao lâu nữa. Nhưng Đại Yên vẫn còn một loạt phiền toái chưa được giải quyết.

Ta biết ngươi hận ta, nhưng ta tin ngươi!

Giúp ta ổn định Đại Yên. hay nên nói là giúp họ Hạng chúng ta ổn định Đại Yên!”

Hạng Sùng nghĩ ngợi một lát rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi định làm gì?”

Nghe Hạng Sùng hỏi như vậy, gương mặt Hạng Long giãn ra thành nụ cười, hắn biết đối phương đã đáp ứng.

“Tuy hiện giờ nhìn bề ngoài Đại Yên trông rất bình ổn, nhưng đã thủng trăm ngàn lỗ.

Bên trong có Trấn Võ Đường như cái đuôi to không vung đi nổi. Ta không khống chế được tên Sở Hưu này, tuy hắn và Hạng Xung có quan hệ không tệ, nhưng cũng không khống chế được.

Bên ngoài thì có thế lực lớn trong giang hồ Đại Yên gây họa. Đại Quang Minh Tự thân ở Đại Yên, kết quả xưa nay bọn chúng không coi mình là con dân Đại Yên. Đám hòa thượng kia trong mắt không có quân vương, vô pháp vô thiên!

Xa hơn một chút, tuy bây giờ người nắm giữ Đông Tề là Lữ Hạo Xương rất bình thường, nhưng với căn cơ của Đông Tề, chỉ cần đổi thành một vị quân vương có năng lực một chút thôi, đó sẽ là ác mộng của chúng ta!

Thù trong giặc ngoài, Đại Yên ta đã đủ loạn rồi. Vậy trẫm sẽ cho nó loạn thêm một chút, như vậy mới có thể đạt được thắng lợi trong loạn thế!”

Hạng Long nhìn Hạng Sùng một hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Tam đệ, toàn bộ Đại Yên, ta chỉ tin ngươi. Giúp họ Hạng chúng ta ổn định Đại Yên, đợi tương lai ta chết rồi, ta sẽ tự xuống dưới kia thỉnh tội với hoàng huynh!”
Chương 1212 Kế hoạch khổng lồ 1

Trong Thuần Dương Đạo Môn ở Đông Tề, Hạng Sùng hóa trang, bí mật tới nơi này, tâm thần có phần không yên.

Hạng Long bố trí quá lớn, kế hoạch của hắn cũng vô cùng điên cuồng. Một khi thất bãi, Bắc Yên sẽ rối như tơ vò!

Nhưng nếu thực hiện theo kế hoạch của Hạng Long, vạn nhất thành công, thực lực bản thân Bắc Yên sẽ tăng vọt, đồng thời chế tạo một thế cân bằng vừa mạnh mẽ vừa mỏng manh.

Lúc đầu sau khi nghe xong kế hoạch của Hạng Long, phản ứng đầu tiên của hắn là Hạng Long điên rồi. Nhưng cuối cùng Hạng Long vẫn đồng ý. Còn vì sao hắn đồng ý, có lẽ là vì tận đáy lòng tuy hắn hận Hạng Long vì hoàng vị mà không để ý tới tình huynh đệ nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận mấy chục năm qua Bắc Yên có thể đạt tới quy mô hiện tại đều là nhờ Hạng Long quản lý và mưu tính.

Hắn không phải một vị huynh đệ tốt, không phải một phụ thân tốt, nhưng lại là một đế vương hợp cách.

Hạng Sùng chỉ là một vũ phu nhưng vài chục năm trước, đừng nói hắn chưa có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù hắn có, một Chân Hỏa Luyện Thần cũng không thể cứu được Bắc Yên.

Cho nên hiện giờ, tuy hắn vẫn cho rằng kế hoạch của Hạng Long quá điên cuồng nhưng hắn vẫn gật đầu đáp ứng, hơn nữa còn đích thân xử lý mọi chuyện.

Bởi vì hắn là người duy nhất mà Hạng Long tin tưởng tuyệt đối, hơn nữa cũng chỉ có thực lực và địa vị của hắn mới có thể cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.

Thuần Dương Đạo Môn là trạm thứ hai của hắn, trạm đầu tiên là Đại Quang Minh Tự.

Nguyên nhân Hạng Sùng tới Đại Quang Minh Tự rất đơn giản. Làm theo lời Hạng Long, mời Đại Quang Minh Tự tới Yên Kinh Thành thành lập chùa miếu chi nhánh, hơn nữa mượn cớ Bắc Yên nhiều giặc cỏ cướp bóc, mời cao tăng của Đại Quang Minh Tự ra mặt trấn áp đám người này.

Hạng Long vô cùng e ngại Đại Quang Minh Tự, nhưng lúc này hắn lại chủ động dẫn Đại Quang Minh Tự vào, trên thực tế là vì hắn còn e ngại Sở Hưu hơn nữa.

Tới giờ, Hạng Long đã biết mình muốn bảo Sở Hưu đối phó với Đại Quang Minh Tự, kết quả Sở Hưu lại chơi trò giả bộ lá mặt lá trái, hắn cũng không có cách nào.

Nếu không thể tác động bên phía Sở Hưu, vậy cũng được, hắn dẫn Đại Quang Minh Tự vào, xua hổ nuốt sói, phân tán quyền lực của Trấn Võ Đường. Với tính cách của Sở Hưu, hắn không tin y có thể nhịn được!

Về phần Đại Quang Minh Tự, bọn họ cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên sẽ biết ý đồ của Hạng Long. Thế nhưng bọn họ vẫn đáp ứng, nguyên nhân chỉ có một, dù sao Yên Kinh Thành cũng là trung tâm của toàn bộ Bắc Yên, Đại Quang Minh Tự thu nhận đệ tử cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng chính vì vậy bọn họ cần có thật nhiều đệ tử để lựa chọn.

Bây giờ Hạng Long mở rộng khu vực trung tâm của Bắc Yên cho Đại Quang Minh Tự, Đại Quang Minh Tự không cách nào cự tuyệt.

Tuy Hạng Long đã đoán được giới cao tầng của Đại Quang Minh Tự như Hư Vân chắc chắn sẽ dặn đệ tử tập trung vào truyền đạo, đừng xung đột với Sở Hưu; nhưng Hạng Long lại cho rằng sớm muộn gì xung đột cũng nảy sinh.

Nguyên nhân rất đơn giản, một Phật một Ma, vốn không thể sinh sống hòa bình trong cùng một mái nhà.

Hạng Sùng rất muốn nói, Hạng Long làm vậy là đùa với lửa, hành động này có thể khiến cho hổ đi cửa trước, sói chui cửa sau. Nhưng kế hoạch tiếp theo của Hạng Long còn to gan hơn nữa, đây không phải đùa với lửa mà rõ ràng là nướng chính bản thân trên lửa nóng.

Nguyên nhân hắn tới Thuần Dương Đạo Môn cũng rất đơn giản, đó là dẫn cả Thuần Dương Đạo Môn vào trong Yên Kinh Thành.

Đạo Phật không hòa hợp, hai bên cùng đi vào Bắc Yên, Đại Quang Minh Tự thân là rắn bản địa trên đất Bắc Yên lại có thêm một kẻ địch, cũng có thêm nguy cơ xung đột.

Hơn nữa Hạng Long đã tính toán kỹ lưỡng, tỷ lệ Thuần Dương Đạo Môn đáp ứng cao hơn chín thành.

Nguyên nhân rất đơn giản, Thuần Dương Đạo Môn sống ở Đông Tề cũng chẳng hề dễ chịu.

Đông Tề có hai môn phái Đạo môn lớn. Thuần Dương Đạo Môn do phong cách hành xử của bản thân nên không được ưa thích, không bằng Chân Vũ Giáo làm việc bình ổn.

Quan trọng nhất là Chân Vũ Giáo có hào quang của Ninh Huyền Cơ, tới nay vẫn là quốc giáo của Đông Tề.

Được lực lượng của cả một quốc gia ủng hộ, cho dù bây giờ thực lực của Chân Vũ Giáo không quá mạnh, Lục Trường Lưu làm người không tệ có điều tính cách hiền lành; nhưng ít nhất Chân Vũ Giáo không lo chuyện đời sau suy yếu.

Ngược lại Thuần Dương Đạo Môn đang gặp nguy cơ trùng trùng, cần mở một cánh cửa mới để đột phá.

Cho nên Hạng Sùng đích thân tới Thuần Dương Đạo Môn, thuật lại mọi chuyện cho Thuần Dương Đạo Môn, được Lăng Vân Tử đang bế quan đích thân nói đồng ý, bảo Tịch Vân Tử dẫn võ giả Thuần Dương Đạo Môn đời trước tới Bắc Yên, thành lập phân đà của Thuần Dương Đạo Môn tại Bắc Yên.

Sau khi đến Thuần Dương Đạo Môn, Hạng Sùng thở dài một tiếng.

Hắn không thể không thừa nhận, Hạng Long làm hoàng đế mấy chục năm, ít nhất trên phương diện nhìn người Hạng Long đã mạnh hơn loại võ phu tu luyện mấy chục năm như hắn nhiều.

Ba nhánh Đạo Phật Ma hội tụ, coi như cân bằng vấn đề nội bộ.

Còn về vấn đề bên ngoài, Hạng Sùng định tới Đông Hải một chuyến, gặp người của Giang Sơn Các.

Giang Sơn Các là một trong Nhân Hòa Lục Bang, thực ra đối phương rất ít khi hoạt động trong khu vực Trung Nguyên, bọn họ cũng không liên hệ mấy với các bang phái khác. Nói chính xác hơn có thể coi Giang Sơn Các là một tổ thức phục quốc, danh nghĩa là bang phái nhưng thực tế lại là hoàng tộc thất thế.

Năm xưa Trung Nguyên có rất nhiều tiểu quốc, có thể nói là vô số nước bị diệt quốc.

Giang Sơn Các được hoàng tộc của một tiểu quốc năm xưa xây dựng, bọn họ mang theo của cải tích lũy của cả một quốc gia, tuy chỉ là tiểu quốc nhưng vẫn là thế lực có căn cơ thâm sâu nhất trong Lục Đại Bang Phái.

Mấy năm gần đây Giang Sơn Các rất thông minh, hay nên nói là bọn họ tình cờ tránh được tranh chấp trên đất Trung Nguyên, ngược lại phát triển thực lực tại khu vực Đông Hải và bờ biển, tiến hành buôn bán trao đổi giữa đất Trung Nguyên và khu vực hải ngoại, phát triển cũng không tệ.

Không biết Hạng Long nhận được tin ở đâu, thậm chí Giang Sơn Các đã khống chế vài hải đảo, hiển nhiên thực lực của bọn họ không hề kém.

Việc Hạng Sùng muốn làm chính là tới Giang Sơn Các, thuyết phục Giang Sơn Các di chuyển tất cả lực lượng tới Trung Nguyên. Hạng Long có thể cho Giang Sơn Các một lời hứa, giúp họ phục quốc!

Hai chữ phục quốc có thể coi là chấp niệm đời đời của Giang Sơn Các. Nhưng thực lực của Giang Sơn Các càng lớn mạnh thì bọn họ càng cảm thấy tuyệt vọng với việc phục quốc.

Bởi vì bây giờ đã không phải thời loạn như trăm năm trước, không còn cảnh tiểu quốc san sát nhau khắp thiên hạ. Trước mắt cho dù là Tây Sở có thực lực yếu nhất trong ba nước, bọn họ cũng không thể lay chuyển được.

Hạng Long nói sẽ giúp Giang Sơn Các phục quốc không phải tự chuốc lấy phiền toái cho mình mà đang tìm một đồng minh chống lại Đông Tề.

Thứ Hạng Long định cho Giang Sơn Các không phải người hay vật mà là một mảnh đất, một mảnh đất có thể giúp Giang Sơn Các phục quốc. Nơi đó chính là Ngụy Quận.
Chương 1213 Kế hoạch khổng lồ 2

Tuy Bắc Yên thống trị Ngụy Quận đã mấy chục năm nhưng trên thực tế chưa bao giờ Bắc Yên thật sự khống chế được Ngụy Quận.

Toàn bộ người dân trong Ngụy Quận chưa từng tán thành đối với Bắc Yên, cho nên đối với Bắc Yên mảnh đất này chỉ có tiếng chứ không có miếng, thậm chí còn là một phiền toái.

Nếu Hạng Long có thời gian, hắn hoàn toàn có thể chậm rãi tiêu hóa Ngụy Quận. Nhưng rất đáng tiếc, thời gian dành cho hắn đã không còn nhiều, cho nên đổi một vùng đất phiền toái đi đổi lấy sự ủng hộ của Giang Sơn Các, rất đáng giá.

Hơn nữa bản thân Ngụy Quận nằm ở nơi tiếp giáp giữa Bắc Yên và Đông Tề. Nếu Đông Tề tấn công, Giang Sơn Các chiếm lĩnh Ngụy Quận chính là khu vực giảm xóc rất hữu hiệu.

So với việc thuyết phục Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn, hiển nhiên thuyết phục Giang Sơn Các đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần Hạng Sùng nói ra điều kiện, Giang Sơn Các không có lý do gì cự tuyệt.

Đến lúc Hạng Sùng bước ra khỏi Giang Sơn Các, hắn đột nhiên thở dài một tiếng mệt mỏi.

Trước kia hắn cực kỳ thù hận Hạng Long, cho rằng đối phương là loại máu lạnh vô tình vô nghĩa, vì hoàng vị mà hại chết ca ca ruột thịt cùng cha cùng mẹ.

Nhưng bây giờ hắn bỗng thấy hiểu được đối chút về Hạng Long. Bao năm qua, Hạng Long phải gánh vác trách nhiệm nặng nề hơn hẳn bản thân.

Khác với Hạng Long, hắn không cần ủ mưu tính kế, chỉ cần ngồi trong Cung Phụng Đường của hoàng thất dùng lượng lớn tài nguyên tu luyện, củng cố tu vi của bản thân. Tuy buồn tẻ nhưng vô cùng dễ dàng.

Khi Hạng Sùng đi từ Bắc Yên tới tận Đông Hải mưu toan những thứ này, Sở Hưu còn đang bế quan trong Trấn Võ Đường.

Không phải tin tức của Sở Hưu không nhạy bén mà vì Hạng Long làm việc quá cẩn thận.

Đúng như hắn đã từng nói, bây giờ hắn không tin tưởng bất cứ ai, chỉ tin mình đệ đệ ruột thịt Hạng Sùng.

Cho nên tất cả đều do Hạng Sùng làm việc, không để lộ chút tin tức nào ra ngoài.

Đúng lúc này, Mai Khinh Liên gõ cửa bế quan của Sở Hưu.

“Có chuyện rồi, khả năng là phiền toái lại chạy tới.”

Sở Hưu đứng dậy, thư giãn gân cốt rồi mới hỏi: “Lại có phiền toái gì? Là nhánh Ẩn Ma hay là bên Bắc Yên?”

Bây giờ thực lực Trấn Võ Đường đang bày ra đó, mấy chuyện nhỏ thì Mai

Khinh Liên đã không tới quấy rầy y, xem ra vấn đề lần này không hề nhỏ.

Mai Khinh Liên nói: “Là chuyện của Bắc Yên, Hạng Long triệu ngươi vào triều.”

Sở Hưu nghe vậy chợt sững sờ: “Triệu ta vào triều? Hắn định làm gì?”

Sở Hưu gia nhập triều đình Bắc Yên trong thời gian dài như vậy nhưng chưa bao giờ lên triều.

Triều đình Bắc Yên quản lý triều đình, Trấn Võ Đường quản lý giang hồ, hai bên không có gì liên hệ, y vào triều để làm gì?

Mai Khinh Liên nhún vai nói: “Ai mà biết được, e là vị bệ hạ kia không cố được bao lâu nữa. Ai biết trước lúc chết hắn định giở trò gì?

Cẩn thận một chút thì hơn, khi vào triều dẫn theo Thương lão gia tử đi. Dù sao Hạng Long cũng không nói có thể mang theo mấy người vào triều.”

Sở Hưu gật đầu một cái, thật ra y không thấy có gì phải lo lắng. Với thực lực của mình, y không sợ Hạng Long chơi trò cá chết rách lưới gì.

Đương nhiên trong mắt rất nhiều người, Hạng Long đại biểu cho triều đình Bắc Yên mới là lưới, còn Sở Hưu chỉ là cá.

Nhưng cho dù có là cá, Sở Hưu cũng là một con cá ăn thịt người, loại lưới thường không thể bắt nổi.

Đương nhiên để cẩn thận, Sở Hưu vẫn tới tìm Thương Thiên Lương, bảo hắn vào triều cùng mình.

Sau khi tới Bắc Yên, Thương Thiên Lương sinh sống vô cùng thoải mái.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần rời khỏi cái nơi quỷ quái Lục Đô kia, bất cứ nơi nào cũng là thiên đường.

Sở Hưu tìm một chỗ giúp bọn họ xây dựng lại Thương Thành, cho nên thời gian qua Thương Thiên Lương luôn đảm nhiệm chức trách của thành chủ, dẫn người xây dựng lại gia viên, khi rảnh rỗi lại tự tu luyện, nhanh chóng thuần thục lực lượng vốn có của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Khi Sở Hưu tới tìm hắn, Thương Thiên Lương còn có vẻ không vui, vì Sở Hưu làm trễ nải việc trồng rau của hắn.

Nhưng trong Thương Thành vẫn có một số người đang ở Lục Đô ăn cát, cho dù hắn có không muốn thì vẫn phải đi theo Sở Hưu tới hoàng cung một chuyến.

Triều đình Bắc Yên chia thành ba phe phái rõ rệt, văn thần, võ tướng và hoàng tộc như Hạng Lê, Hạng Xung.

Đương nhiên cũng có hai nhóm không chọn phe, Sở Hưu là một, ngoài ra Hạng Võ cũng vậy. Hắn là đại tướng quân của Tây Lăng Quân nhưng cũng là hoàng tộc Bắc Yên, cho nên hắn đứng về phía nào cũng không ổn, đành phải trở thành một cây cột đứng riêng một nơi, ngáp ngắn ngáp dài, hiển nhiên cũng là loại người không mấy khi vào triều.

Nửa ngày sau Hạng Long mới được Hàn công công nâng đỡ đi ra.

Thấy dáng vẻ của Hạng Long hiện giờ, Sở Hưu không khỏi lắc đầu.

Hạng Long đã gần tới mức dầu hết đèn tắt, cho dù một khắc sau hắn chết ngay lập tức, Sở Hưu cũng không lấy làm lạ.

“Tham kiến bệ hạ!”

Hàng loạt người ở bên dưới quỳ xuống, chỉ có một vài ngoại lệ là mấy lão già bối phận cực cao trong hoàng tộc Hạng thị, hoặc là người có thân phận được tôn sùng như Bắc Cung Bách Lý chỉ hành lễ.

Bên phía Sở Hưu, y mang theo Mai Khinh Liên và Thương Thiên Lương tới. Sở Hưu và Mai Khinh Liên còn ra vẻ một chút, chắp tay hành lễ, còn Thương Thiên Lương chỉ đưa mắt nhìn lên trời, thậm chí còn lười làm bộ.

Người xuất thân Lục Đô như hắn thấy rất khó hiểu, vì sao người sắp chết còn có thể ngồi trên chức cao như vậy?

Ở Lục Đô, nếu có người gặp tình cảnh như Hạng Long, bọn họ đã tự sát từ lâu rồi, tránh cho bản thân lãng phí tài nguyên còn làm liên lụy tới người khác.

“Đứng dậy cả đi.”

Hạng Long nói một câu yếu ớt, không thừa nước đục thả câu mà trực tiếp ngồi lên ghế rồng nói: “Hôm nay trẫm triệu tập tất cả mọi người, thật ra chỉ để tuyên bố vài chuyện mà thôi.”

Nghe vậy, mọi người ở đây lập tức ra vẻ nghiêm túc.

Hạng Long đã suy yếu tới mức này rồi, vậy thì chuyện tiếp theo mà hắn tuyên bố là gì, có thể tưởng tượng ra được.

Trong đám người của hoàng thất Bắc Yên, Hạng Lê siết chặt nắm tay, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Hiện giờ, ở nơi này người căng thẳng nhất chính là hắn.

Hắn đã chờ chức vị thái tử tới mười mấy năm, mười mấy năm qua trừ danh phận ra thì quyền lực trong tay hắn đã không khác gì thái tử. Nếu không phải có chuyện ngoài dự liệu là Hạng Xung, hắn đã là thái tử từ lâu rồi!

Nghĩ đến đây, Hạng Lê lại vô thức nhìn về phía Hạng Xung.

Khác với Hạng Lê đang căng thẳng, Hạng Xung lại có vẻ khá bình tĩnh.

Ai cũng muốn lên làm thái tử, đặc biệt là khi tình trạng của Hạng Long đã như vậy. Nếu ai lên làm thái tử, có lẽ không bao lâu sau sẽ chính thức lên ngôi.

Hắn biết, xét theo uy danh và thế lực, bản thân hắn không có chỗ nào bằng Hạng Lê, ưu thế duy nhất của hắn là được Hạng Long yêu quý!

Cho dù Hạng Long còn có rất nhiều ưu thế, nhưng chỉ cần một câu thôi là Hạng Long có thể dễ dàng tước đoạt tất cả. Cho nên bây giờ hắn có lo cũng vô dụng, sống hay chết đều theo suy nghĩ của Hạng Long!
Chương 1214 Loạn!

Trên ghế rồng, ánh mắt Hạng Long đảo qua Hạng Lê và Hạng Xung, cuối cùng hắn thở dài một tiếng nói: “Trẫm quyết định lập Hạng Xung làm thái tử!”

Lời này vừa nói ra, bên dưới lập tức xôn xao.

Hạng Lê như bị rút sạch tất cả sức lực, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.

Hắn siết chặt nắm đấm, cắn răng, cúi đầu, không để người khác nhìn thấy biểu cảm của mình. Nhưng trên thực tế gương mặt hắn đã vô cùng dữ tợn, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Hắn không phục! Không phục!

Ai lên làm thái tử cũng được, nhưng vì sao lại là Hạng Xung?

Bản thân cố gắng mười mấy năm mà không được gì, còn Hạng Xung chỉ vì dáng vẻ rất giống phụ hoàng khi còn trẻ nên có thể nhận được tất cả ư?

Chuyện khiến Hạng Lê không cam lòng là mình cẩn thận từng lợi ích từng tí, đề phòng đủ loại mưu đồ nhưng lại bại vì gương mặt. Hỏi làm sao hắn nuốt được cơn giận này? Hỏi làm sao hắn phục cho được?

Sở Hưu lại cảm thấy chuyện này rất bình thường, vì theo cốt truyện gốc, cuối cùng người nhận được chức vị thái tử chính là Hạng Xung đang trong thế yếu.

Đúng là lực lượng trong tay Hạng Lê không yếu, nhưng hắn lại không để ý tới một điều. Đó là đối với loại hùng chủ như Hạng Long, đa số thời điểm luôn là cha mạnh con yếu. Có nhiều thứ nếu Hạng Long muốn cho ngươi chỉ là chuyện một câu nói, hắn không muốn cho thì cho dù ngươi có thể tính toán tới lật trời đi nữa vẫn sẽ bị một bàn tay của hắn đánh cho rớt xuống trần gian.

Còn Hạng Xung lúc này cũng đang đứng ngây ra tại chỗ, sắc mặt không thể tin nổi.

Tuy hắn biết Hạng Long rất yêu quý mình, nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ lại có ngày yêu quý đó lại giúp hắn tiếp nhận hoàng vị.

Dù sao xét theo căn cơ thực lực, hắn tuổi nhỏ hơn, chịu thiệt hơn Hạng Lê rất nhiều. Tuy hắn từng mơ tới ngày hôm nay nhưng lại không dám coi đó là thật, không dám tin hoàng vị lại rơi vào tay mình.

Lúc này, những võ tướng và người khác trong hoàng tộc của Bắc Yên cũng bàn luận sôi nổi. Nói thật, bọn họ cũng không ngờ cuối cùng Hạng Xung lại được lên làm thái tử. Trước đó bọn họ vẫn cho rằng chức thái tử sẽ thuộc về Hạng Lê, cho nên ai cũng đầu tư lên người hắn trước, kết giao với hắn.

Kết quả lúc này, chỉ một câu của Hạng Long thôi lại đã đổi người, chuyện này khiến bọn họ khó mà chấp nhận được.

Nhìn một lượt bên dưới, Hạng Long ho khan một tiếng, ánh mắt lóe lên sắc lạnh.

Hắn không nói một câu nhưng sau khi cảm nhận dược ánh mắt của Hạng Long, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.

Tuy bây giờ Hạng Long trông như sắp chết, nhưng quản lý Bắc Yên mấy chục năm, dư uy vẫn còn. Đúng là không có mấy ai dám đối nghịch với Hạng Long ngay trước mặt hắn.

Đợi tới khi đại điện hoàn toàn yên tĩnh trở lại, lúc này Hạng Long mới nói: “Đây chỉ là chuyện đầu tiên, còn có vài chuyện trẫm cần phải tuyên bố.

Một là trẫm cảm thấy giang hồ Bắc Yên quá rối loạn nên đã phái người tới Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn, mời cao tăng của Đại Quang Minh Tự và đạo trưởng của Thuần Dương Đạo Môn mới Yên Kinh Thành thành lập phân đà.

Có hai nhánh Đạo Phật che chở, tin rằng Bắc Yên chúng ta sẽ càng thêm phồn vinh thịnh vượng.”

Vừa nói xong câu này, Sở Hưu vốn đang xem trò hay, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hạng Long làm vậy là định phá rồi lại lập? Mời Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn đến rõ ràng là nhắm vào Sở Hưu, nhắm vào Trấn Võ Đường.

Những triều thần ở đây đều không phải kẻ ngốc, bọn họ nhanh chóng nghĩ ra điểm then chốt trong đó. Đây cũng là chiêu thức mà Hạng Long am hiểu nhất.

Hợp tung liên hoành, xua hổ nuốt sói, Hạng Long dùng chính những chiêu này để đánh bại Đông Tề.

Năm xưa khi Bắc Yên còn yếu thế thì mượn lực lượng giang hồ Bắc Yên tấn công Đông Tề.

Chờ tới khi Bắc Yên ổn định lại dẫn Sở Hưu vào trấn áp võ lâm Bắc Yên, tiếng xấu thì Sở Hưu tự gánh, trên giang hồ Bắc Yên đúng là không có mấy người mắng chửi triều đình.

Còn bây giờ thấy Sở Hưu là cái đuôi to không vung đi được, không ngờ Hạng Long lại dẫn hai thế lực Đạo Phật vào, lại là để trấp áp Sở Hưu.

Ba nhánh Đạo Phật Ma hội tụ trong Yên Kinh Thành, bọn họ có thể tưởng tượng được tình cảnh sẽ ra sao, đúng là loạn cào cào.

Nếu bây giờ Hạng Long còn trẻ tuổi, bọn họ sẽ rất tin tưởng Hạng Long, có thể giải quyết hết tất cả mọi vấn đề, chiếm được thắng lợi giữa thời loạn lạc.

Nhưng vấn đề là lúc này Hạng Long không sống được mấy ngày nữa, hắn chơi lớn như vậy không sợ đùa với lửa à?

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Hạng Long lại nói tiếp: “Ngoài ra, trẫm quyết định tặng khu vực Ngụy Quận cho Giang Sơn Các. Thời gian tới người của Giang Sơn Các sẽ đến Yên Kinh Thành.

SAu khi Giang Sơn Các quản lý Ngụy Quận, trẫm đồng ý cho bọn họ phục quốc!”

Uy lực của câu nói này còn lớn hơn những lời vừa rồi, bọn họ đã không biết

nên nói thế nào về Hạng Long nữa.

Thật ra tới nay thế lực ba nước trong thiên hạ đã đạt tới ngưỡng cân bằng, kết quả là hiện giờ Hạng Long lại muốn đẩy một nước thứ tư lên, hắn không sợ lấy đá đập vào chân mình ư?

Sở Hưu ở bên cạnh nghĩ ngợi không nói gì, lúc này y lại đoán được Hạng Long định làm gì.

Trước đó y trực tiếp trở mặt uy hiếp Hạng Long, Hạng Long sợ ném chuột vỡ bình nên nhẫn nhịn.

Bây giờ nhìn lại, Hạng Long sắp chết thật rồi, cho dù hắn có nhẫn nhịn cũng không có thời gian để nhẫn nhịn.

Cho nên chuyện đã tới nước này, Hạng Long quả quyết làm một cú được ăn cả ngã về không, phơi bày tất cả mâu thuẫn và phiền toái cả trong cả ngoài ra ánh sáng. Mọi người kiềm chế lẫn nhau, đánh đấm suy yếu lẫn nhau, đến cuối cùng thậm chí sẽ đạt tới một sự cân bằng vi diệu.

Ba nhánh Đạo Phật Ma có thù hận, có quan điểm khác biệt, không thể nào sống chung một mái nhà. Muốn bọn họ hòa bình với nhau còn khó hơn heo bay lên trời.

Tuy nguy cơ rất lớn, nhưng Hạng Long đã không thể lo được nhiều như vậy.

Bao năm qua, có chuyện nào hắn làm mà không có nguy cơ?

Trong triều cãi vã xôn xao, nhưng không ai nói một lời phản đối. Nên nói là cho dù có người phản đối, bọn họ cũng không dám nói.

Đây cũng là ưu thế của Hạng Long, danh vọng của hắn trên Bắc Yên quá cao, cao tới mức chỉ cần một ngày hắn không chết, toàn bộ triều đình Bắc Yên không ai dám nói một chữ “không” trước mặt hắn.

Những chuyện này Hạng Long đã phân phó cho Hạng Sùng làm xong, lúc này hắn nói cho mọi người không phải để bàn bạc mà chỉ là thông báo lấy lệ mà thôi.

“Mời Cửu Long ấn đến đây, gia trì ấn ký cho Xung Nhi.

Trẫm đã không còn thời gian, mọi chuyện cứ giản lược đi thôi.”

Sau khi Hạng Long dứt lời, Hạng Sùng và mấy ông lão trong hoàng tộc Hạng thị cùng đi ra, một lát sau bọn họ cẩn thận lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo, đặt trong đại điện.

Mở hộp báu, trong đó lập tức lấp lóe ánh kim, bên trên có khắc chín con rồng sinh động như thật, một luồng khí tức cường đại quanh quẩn trong đại điện, thậm chí làm cho Thương Thiên Lương cũng cảm thấy một luồng uy áp.

Sở Hưu nheo mắt, y biết Cửu Long Ấn này là gì.

Đây chính là bảo bối được Bắc Yên chế tạo khi vừa dựng nước, nó tập trung công sức của tất cả đại sư luyện khí ở Bắc Yên, còn mời cả người của Huyền Vũ Môn và Thần Binh Các đến.

Cửu Long Ấn không phải là binh khí, nhưng còn kinh khủng hơn binh khí.

Tập trung nhiều cao thủ luyện khí như vậy chỉ để chế tạo Cửu Long Ấn, nhưng nó không phải để sử dụng trực tiếp. Mỗi đời, người trong hoàng tộc Hạng thị ra đời đều phải nhỏ giọt máu tươi đầu tiên vào Cửu Long Ấn, khiến cho nó trở thành chí bảo mà chỉ huyết mạch họ Hạng mới có thể điều khiển.

Hơn nữa vị trí bồi dưỡng Cửu Long Ấn cũng rất bất phàm, ngay ở trong long mạch của Bắc Yên.

Được giữ trong long mạch lâu năm, Cửu Long Ấn đã hòa làm một thể với long mạch của Bắc Yên, có thể coi là bảo bối sinh ra từ long mạch. Thậm chí có thể nói thứ này là thủ đoạn cuối cùng của Bắc Yên, hay của toàn bộ hoàng tộc Hạng thị.

Hơn nữa không chỉ Bắc Yên có thứ này, Đông Tề và Tây Sở chắc cũng có nhưng không phải ấn mà là vật khác. Lực lượng long mạch hùng mạnh như vậy, thân là chủ nhân của hoàng triều, sao lại không sử dụng một chút?
Chương 1215 Đông Hải Kiếm Thánh 1

Cửu Long Ấn là bảo bối trấn quốc của hoàng tộc Hạng thị ở Bắc Yên, lúc này Hạng Long lấy Cửu Long Ấn ra không chỉ để gia trì ấn ký Cửu Long Ấn lên người Hạng Xung mà còn là một lần uy hiếp. Còn đối tượng uy hiếp là ai, người khác nghĩ cái là biết, chính là Thương Thiên Lương bên cạnh Sở Hưu.

Nếu không có Thương Thiên Lương, có lẽ Hạng Long sẽ không vội vàng bố trí mọi chuyện như vậy.

Một chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền có lực uy hiếp quá kinh khủng, đến mức một hoàng triều cũng phải ứng phó cẩn thận.

“Thương thành chủ, nếu bảo ngươi đối phó với Cửu Long Ấn này, ngươi nắm chắc mấy phần?” Sở Hưu âm thầm truyền âm dò hỏi.

Thương Thiên Lương nhìn chằm chằm vào Cửu Long Ấn một lúc lâu rồi mới nói: “Không biết.

Thứ này được long mạch bồi dưỡng ra, hội tụ, đại biểu cho ý chí của thiên địa này.

Lão phu còn chưa quen với phương thức chiến đấu của các ngươi, e là không vận dụng được nhiều lực lượng thiên địa như thứ ngoại vật này.

Nhưng ngoại vật dù sao cũng chỉ là ngoại vật, phải xem người sử dụng nó là ai. Nếu là mấy kẻ tương đối mạnh trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, lão phu cũng không mấy chắc chắn.”

Trong tam đại vương triều đương thời, cho dù là Tây Sở yếu nhất cũng có một chút căn cơ, bằng không người ta đã sớm bày mưu soán vị!

Cửu Long Ấn chính là một trong những căn cơ của Bắc Yên.

Theo tập quán của Bắc Yên, thái tử sẽ được Cửu Long Ấn gia trì ấn ký trên lưng, vì trên Cửu Long Ấn có máu của tổ tiên hoàng tộc Hạng thị nên điều này cũng đại biểu cho việc chính thức tán thành vị trí thái tử của ngươi.

Ngoài ra chỉ cần Cửu Long Ấn khắc lên thân thể người của hoàng tộc Hạng thị, sẽ có một loại liên hệ được thành lập. Chỉ cần người này còn ở trong phạm vi Yên Kinh Thành, một khi bị tập kích sẽ được lực lượng của Cửu Long Ấn che chở.

Chiêu này là để phòng ngừa hoàng đế bị người khác ám sát, tuy không phải lúc nào cũng hữu dụng nhưng ít nhất cũng giúp tiên hoàng nhiều đời của Bắc Yên ngăn cản rất nhiều lần ám sát.

Bằng không với năng lực thu hút thù hận của Hạng Long, e là phải có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần kè kè bên cạnh mới có thể đảm bảo an toàn cho hắn.

Sở Hưu nheo mắt, đột nhiên cười lạnh trong lòng.

Hạng Long sợ rồi.

Thân là đế vương một nước mà lại dùng phương thức phô bày lực lượng thô thiển như vậy để uy hiếp người khác. Hiển nhiên Hạng Long đã sợ, sợ mình bị bức bách tới mức trở mặt, cuối cùng khiến đẩy Bắc Yên vào rối loạn.

Trên thực tế, Hạng Long đã nghĩ quá nhiều. Thật ra Sở Hưu là người rất có tâm tư, cho dù có Thương Thiên Long, Sở Hưu cũng sẽ tính toán kỹ càng thực lực hai bên rồi mới quyết định có trở mặt hay không.

Bắc Yên là Bắc Yên của Hạng Long nhưng cũng là địa bàn mà Sở Hưu gây dựng trong thời gian dài. Một khi lật bàn thì tâm huyết bao năm qua của Sở Hưu cũng bị phá hủy. Không tới mức vạn bất đắc dĩ, y sẽ không làm như vậy.

Cho nên trên đại điện, Sở Hưu cứ lẳng lặng nhìn Hạng Xung được Cửu Long Ấn gia trì ấn ký, không nói một lời, ngược lại khiến cho Hạng Long cảm thấy rất nghi ngờ.

Trong ấn tượng của hắn, Sở Hưu không phải loại người chịu nén giận như vậy, rốt cuộc bây giờ y đang suy nghĩ điều gì?

Kế hoạch đã được bố trí xong xuôi, Hạng Long không quan tâm rốt cuộc Sở Hưu có chiêu trò gì, chờ sau khi ấn trí gia trì hoàn tất, Hạng Xung đã được bao phủ trong một quầng sáng nhàn nhạt. Nửa ngày sau ánh sáng đó mới hoàn toàn ẩn vào trong cơ thể của hắn.

Cho đến giờ phút này Hạng Xung mới phản ứng lại, hình như mình, thật sự trở thành thái tử Bắc Yên, người thừa kế của đế quốc này?

Hạng Long trầm giọng nói: “Xung Nhi, hôm nay ngươi thân là thái tử nhưng tuổi tác còn nhỏ, mọi chuyện phải nghe theo ý kiến của chư vị trợ thủ Bắc Yên ở đây.

Chuyện trị quốc có bọn họ hỗ trợ, trẫm không lo lắng, nghe nói ngươi rất hứng thú với võ đạo. Lần này trẫm cũng giúp ngươi tìm một vị sư phụ.”

Mọi người ở đây sửng sốt, lcú này Hạng Sùng lại đi ra, đưa một người trung niên cầm kiếm vào.

Phải biết đây là lúc lên triều, cho dù là võ tướng như Bắc Cung Bách Lý cũng không được phép cầm binh khí, Sở Hưu cũng không làm gì quá đáng, tuy y mang theo binh khí nhưng lại để Thiên Đạo Chiến Hạp trong hộp báu không gian.

Còn vị này ngược lại, không ngờ lại đường đường chính chính ôm một thanh kiếm, có thể nói thái độ lớn lối đến cực điểm.

Nhưng tuy thái độ của người trung niên này rất lớn lối, những điểm khác lại hết sức bình thường.

Khí tức trên người của hắn ẩn vào trong cơ thể, không nhìn ra thực lực cụ thể nhưng Sở Hưu khẳng định chắc chắn đối phương là cảnh giới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu cảnh giới của đối phương không bằng mình, hắn có thu liễm khí tức hoàn hảo tới mức nào đi nữa cũng bị mình nhìn ra dấu vết.

Người trung niên này chỉ mặc một bộ quần áo ngắn bằng vài thô màu xanh,

nhiều chỗ còn có miếng vá, tướng mạo cũng cực kỳ bình thường. Hơn nữa thần sắc hắn đờ đãn, nói chính xác hơn là hờ hững, cứ như đối với hắn thì đế vương Bắc Yên, võ tướng cao thủ dưới sảnh, tất cả chỉ là hư ảo.

Điểm bắt mắt duy nhất trên người hắn chính là thanh kiếm. Tuy không thấy được thân kiếm nhưng vỏ kiếm được chế bằng da cự thú Phong Sa trong biển, có thể tôi luyện độ sắc bén của binh khí, một mảnh lớn cỡ bàn tay đã giá trị vạn lượng hoàng kim.

Hạng Long trầm giọng nói: “Đông Hải Kiếm Thánh Khang Động Minh, Khang tiên sinh. Từ nay về sau hắn chính là sư phụ của ngươi.”

Mấy chữ này vừa thốt lên, toàn trường lập tức xôn xao, sắc mặt nhìn về phía Khang Động Minh đều mang vẻ kinh ngạc.

Sở Hưu truyền âm cho Mai Khinh Liên nói: “Hắn là ai? Tiếng tăm lớn lằm à? Vì sao xưa nay ta chưa từng nghe nói.”

Mai Khinh Liên nói: “Ngươi chưa nghe tới cũng rất bình thường, vị Đông Hải Kiếm Thánh này đến Trung Nguyên trong thời gian ngươi bế quan, danh tiếng lớn tới mức bây giờ Phong Mãn Lâu cũng không dám xếp hạng cho hắn, vì không khéo đến lúc nào đó lại phải sửa lại.

Người này xuất thân từ hải ngoại, trước đây vẫn luôn tung hoành trong khu vực hải ngoại, tu vi kiếm đạo thâm sâu khó lường.

Một tháng trước, hắn đột nhiên xuất hiện ở Trung Nguyên, một người một kiếm khiêu chiến Yến Chi của Phong Vân Kiếm Trủng, ba chiêu đánh bại.

Chuyển sang đánh với Tọa Vong Kiếm Lư, khiêu chiến tông chủ Tọa Vong Kiếm Lư Thẩm Bão Trần, thắng.

Lại tới hoang mạc Tây Cực khiêu chiến tông chủ Kiếm Vương Thành, Thông Thiên Kiếm - Thẩm Thiên Vương, cũng thắng.

Hắn không tới Tàng Kiếm Sơn Trang, có lẽ hắn thấy Tàng Kiếm Sơn Trang đã không có tư cách để hắn khiêu chiến.

Trong thời gian ngắn hắn liên tiếp khiêu chiến tam đại kiếm phái, ba trận thắng liên tiếp. Khang Động Minh thậm chí mơ hồ có danh tiếng người đứng đầu thiên hạ kiếm đạo, được người ta tôn là Đông Hải Kiếm Thánh.

Nhưng nghe nói hàng tung của người này rất bí ẩn, hơn nữa tính cách kỳ quái, ngoài thích khiêu chiến cường giả kiếm đạo ra thì nói ai biết rốt cuộc hắn muốn gì. Bây giờ cũng không biết vì sao hắn lại gia nhập dưới trướng Hạng Long?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom