• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (4 Viewers)

  • Chương 1196-1200

Chương 1196 Đại Hắc Thiên Ma Giáo

Tương tự như vậy, Lâm Thương Long muốn thứ này nên định giết sạch Mạc gia, chỉ là vì lo chuyện phiền phức vô nghĩa với xác suất rất nhỏ kia. Thậm chí nếu Sở Hưu không ép Lâm Thương Long, có lẽ cuối cùng Mạc gia bọn họ chết như thế nào cũng không biết.

Nhưng bây giờ đổi thành Sở Hưu, y đủ sức để giao chiến với Lâm Thương Long, thậm chí còn có cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đứng sau lưng chống lưng cho y, thái độ của Lâm Thương Long lập tức thay đổi, chỉ cần Sở Hưu đồng ý với điều kiện của hắn, vậy hai bên có thể hợp tác.

Đây chính là chênh lệch do thực lực mang lại. Thực lực không đủ, thậm chí ngươi không có quyền chọn cái chết cho mình.

Sở Hưu nhìn Lâm Thương Long, mỉm cười nói: “Không thành vấn đề, những người hợp tác với Sở Hưu ta, chưa ai phải chịu thiệt.”

Lâm Thương Long thoáng kinh ngạc nhìn Sở Hưu một hồi, hóa ra thằng nhóc này cũng rất được.

Hắn đã nghe tới ân oán giữa Huống Tà Nguyệt và Sở Hưu lúc trước, còn tưởng chắc chắn đối phương sẽ rất căm thù người trong Thiên Môn, không ngờ y lại đồng ý hợp tác với mình.

Thật ra bên phía Sở Hưu cũng khá hiếu kỳ đối với Lâm Thương Long. Có thể nói đây là người bình thường nhất trong số thần tướng Thiên Môn mà y từng tiếp xúc, đương nhiên cũng chỉ bình thường hơn La Thần Quân và Huống Tà Nguyệt một chút thôi.

La Thần Quân làm việc gì cũng chỉ có một chữ giết, đơn giản thô bạo tới cực điểm. Hắn thật sự coi mình là tồn tại ở trên cao chót vót, nhìn bất cứ kẻ nào cũng như con sâu cái kiến.

Còn về Huống Tà Nguyệt, đây lại là một tên điên tính cách thất thường, vốn không thể giao tiếp được.

Còn quan niệm hành xử của Lâm Thương Long cực kỳ có vấn đề, nhưng hắn chỉ theo đuổi một điều, càng ít phiền toái càng tốt.

Hắn thấy diệt Mạc gia đi thì ít phiền toái nhất cho nên hắn ra tay diệt trừ Mạc gia, không hề do dự.

Sau khi Sở Hưu thể hiện thực lực, xét thấy nếu tiếp tục giao chiến hắn cũng không chắc có chiến thắng Sở Hưu hay không, nếu còn rước tới cường giả Thiên Địa Thông Huyền thì càng thêm phiền phức, ảnh hưởng tới nhiệm vụ của hắn.

Cho nên hắn cho Sở Hưu một chút lợi ích, đổi lại hai bên liên thủ. Hắn thấy như vậy rất hợp lý, dù sao hắn cũng chướng mắt với mấy thứ kia.

Lâm Thương Long nhìn bốn phía một chút rồi thản nhiên nói: “Có quá nhiều người nghe được chuyện này, giết sạch bọn họ đi, tránh gây thêm phiền toái.”

Nghe xong câu này, không chỉ người trong Mạc gia giật mình kêu la, ngay cả người của Hạ Hầu thị cũng biến sắc, vì Lâm Thương Long nhìn bọn họ nói câu này.

Sở Hưu nhíu mày: “Ngươi nói đùa đấy à?”

Lâm Thương Long thản nhiên nói: “Xưa nay bổn tọa chưa bao giờ nói đùa. Có việc ngươi không biết rồi, cái ngươi gọi là Đại Hắc Thiên Ma Giáo có liên quan rất sâu tới Phật môn, một khi tin tức lan truyền sẽ dẫn tới cao thủ của Phật môn, rất phiền phức.”

Sở Hưu gãi đầu, vừa rồi y còn cảm thấy Lâm Thương Long tương đối bình thường, giờ xem ra đối phương vẫn không bình thường như vậy.

Chỉ vì sợ phiền phức nên định giết nhiều người như vậy, rốt cuộc cái đầu của hắn suy nghĩ như thế nào?

“Đừng đùa nữa, nơi này có nhiều người như vậy, ngươi giết sạch được chắc? Huống hồ Cửu Đại Thế Gia bị ngươi diệt mất hai, chuyện lớn như vậy còn kéo theo càng nhiều phiền phức!”

Lâm Thương Long thản nhiên nói: “Không giết thì không giết, nhưng đến lúc đó nếu đám hòa thượng tới gây chuyện, người chịu thiệt sẽ là ngươi. Dù sao bổn tọa chỉ cần một món đồ thôi.

Còn nữa, đã lấy được bản đồ thì lập tức lên đường tới đất Nam Man thôi. Bản tọa không có nhiều thời gian, không thể để lâu được!”

Sở Hưu quay lại nói với Lạc Phi Hồng: “Trong thời gian tới, ngươi ở lại trong Mạc gia, giúp họ bảo vệ. Chuyện khác đợi ta về rồi tính.”

Nói đoạn, Sở Hưu lại đưa mắt nhìn sang Mạc Thiên Lâm: “Tốt nhất là ngươi đừng tu luyện bí pháp Tàng Kiếm Thuật nữa. Cho dù ngươi có muốn mạnh hơn cũng không thể dùng phương pháp này.

Cũng may ngươi còn chưa tu luyện Tàng Kiếm Thuật tới cuối, nếu không kinh mạch toàn thân và đan điền của ngươi sẽ bị kiếm khí phá hỏng. Đến lúc đó có là thần tiên cũng chẳng cứu được.”

Mạc Thiên Lâm cười khổ gật đầu một cái, cho dù hắn có muốn tu luyện Tàng Kiếm Thuật lần nữa cũng không được.

Hắn là đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất trong Mạc gia, người Mạc gia sẽ không trơ mắt nhìn tương lai của gia tộc tu luyện loại võ công này.

Sau khi phân phó xong, Sở Hưu đi theo Lâm Thương Long tới đất Nam Man. Trước khi đi hắn lại nhìn Hạ Hầu thị một hồi, Hạ Hầu Trấn và Hạ Hầu Tục đều lạnh cả tim.

Bọn họ cũng biết sau chuyện này họ đã đắc tội rất nặng với Sở Hưu. Nhưng bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, không đắc tội với Sở Hưu thì phải đắc tội với Lâm Thương Long.

Kết quả giờ thì hay rồi, bên phía người ta đã liên thủ, tính ra cuối cùng người chịu thiệt chính là bọn họ.

Hơn nữa lần này người của Hạ Hầu thị cũng thấy rõ rốt cuộc người của Thiên Môn suy nghĩ ra sao.

Đối với Thiên Môn, người của Hạ Hầu thị còn không bằng chó, chỉ có thể coi là một công cụ, loại dùng một lần rồi vứt bỏ.

Với câu nói giết người diệt khẩu mà Lâm Thương Long vừa nói, bọn họ đã biết Lâm Thương Long vốn không để ý tới tính mạng bọn họ. Tương lai cho dù Sở Hưu có tới gây sự với bọn họ, người của Thiên Môn cũng không quản, thậm chí bọn họ chẳng thể tìm được người của Thiên Môn.

Hạ Hầu thị chỉ có thể tự nuốt lấy kết cục cay đắng này.

Còn Sở Hưu lại theo Lâm Thương Long, ngựa không dừng vó đi về đất Nam Man.

Dọc con đường này có thể nói hai bên không hề giao lưu. Sở Hưu cũng cố gắng moi ra ít lời từ chỗ Lâm Thương Long, bất luận là liên quan tới Đại Hắc Thiên Ma Giáo hay Thiên Môn đều được. Kết quả Lâm Thương Long lại chẳng hề đáp lời.

Trong lòng Lâm Thương Long chỉ có suy nghĩ hoàn thành nhiệm vụ, nào có tâm tư nói chuyện phiếm với Sở Hưu?

Thậm chí lần này nếu không phải bản thân Sở Hưu có thực lực đủ để đánh một trận với hắn, sau lưng còn có Thương Thiên Lương, rất phiền phức khó lòng giải quyết, với tính cách của Lâm Thương Long, làm sao lại chịu hợp tác với y?

Đất Nam Man ở phía nam Thập Vạn Đại Sơn, khí hậu oi bức ẩm ướt, khắp nơi đều là độc trùng mãnh thú, vốn là nơi chưa khai hóa.

Cho nên bao năm qua ngoại trừ đám tăng nhân khổ hạnh Tu Bồ Đề Thiền Viện có thể sinh sống trong hoàn cảnh ác liệt này, nơi đây chỉ có một số bộ tộc man hoang bản địa.

Trong bản đồ, đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo ở sâu nhất trong khu vực Nam Man. Đó là nơi thưa thớt ít người ở, là một vùng đất man hoang hiếm người đặt chân tới, theo truyền thuyết thậm chí còn có hung thú thượng cổ.

Sở Hưu và Lâm Thương Long tốn hơn một tháng, dùng tốc độ nhanh nhất đi đường mới tới nơi này. Nhưng khi đến nơi bọn họ mới phát hiện mọi chuyện có phần phức tạp. Vì bản đồ là năm trăm năm trước tới giờ địa hình đã thay đổi so với bản đồ.
Chương 1197 Tiếng xấu đồn xa ngàn dặm 1

Thời gian năm trăm năm đủ diễn ra rất nhiều chuyện, bản đồ mô tả khu vực sâu nhất trong Nam Man nhưng nhìn hình dạng hiện tại, hiển nhiên trong năm trăm năm qua nơi này đã xảy ra động đất thay đổi địa hình tự nhiên. Bản đồ đã không còn nhiều tác dụng.

Lâm Thương Long nhíu mày, phiền phức, lại là phiền phức, hắn ghét nhất là phiền phức.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Hỏi thăm đám Man tộc bản địa xem, chắc sẽ có một số manh mối.

Bọn họ ở đất Nam Man này đã lâu, không khéo có một số người đi vào khu vực này, phát hiện ra một vài thứ.”

Lâm Thương Long cũng không có cách nào khác, tạm thời chỉ có thể làm theo lời Sở Hưu.

Khu vực Nam Man có không ít bộ lạc nhỏ, Sở Hưu tùy ý tìm một bộ lạc, trực tiếp đi cùng Lâm Thương Long giáng lâm trong bộ lạc đó.

Bộ lạc trên đất Nam Man này rất đơn sơ, đa số là nhà lá và nhà trên cây.

Đa số võ giả Man tộc ở nơi này chỉ biết một chút võ công quyền cước đơn giản, cực kỳ thô kệch, không thể sánh với võ đạo phồn hoa trên đất Trung Nguyên.

Nhưng không có nghĩa là thổ dân Nam Man yếu đuối mong manh, mặc cho người khác chém giết.

Trong số thổ dân Nam Man này có một số người là thầy mo, tinh thông các loại bí pháp quỷ dị, rất khác biệt so với võ đạo Trung Nguyên, rất khó đối phó.

Khí tức hai người Sở Hưu và Lâm Thương Long vừa hàng lâm, bộ lạc Nam Man không lớn mấy này lập tức kinh hãi. Chỉ trong chớp mắt đã có hơn ngàn thổ dân Nam Man lao tới, tay cầm các loại binh khí đơn sơ, cảnh giác nhìn hai người.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đừng kích động như vậy, ta chỉ muốn nghe ngóng chút chuyện thôi.”

Nói xong, Sở Hưu ném vài món bảo binh ra. Đây đều là thứ Mạc Thành Danh chế tạo lúc luyện tập, cho dù là tác phẩm luyện tập của Mạc Dã Tử đại sư nhưng với người khác vẫn là bảo vật. Sở Hưu bèn mua hết lại, để đám người Trấn Võ Đường sử dụng.

Trên đất Nam Man này, thật ra thứ bọn họ thiếu nhất chính là binh khí.

Thầy mo trong bộ lạc sẽ chế tạo thuốc trị thương, tuy không phải luyện đan nhưng thuốc chữa thương mà bọn họ pha chế cũng không kém hơn đan dược, chỉ có vấn đề là thời hạn sử dụng hơi ngắn.

Còn các loại công pháp thì có cho bọn họ cũng vô dụng, vì đại đa số người ở Nam Man không biết chữ Trung Nguyên, đọc cũng không được, tu luyện thế nào?

Hơn nữa phương thức tư duy của bọn họ cũng khác biệt, bảo đám thổ dân Nam Man này tìm hiểu đạo pháp tự nhiên là điều không thể.

Ngược lại binh khí là thứ bọn họ có thể trực tiếp sử dụng, có sức hấp dẫn lớn nhất.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Có ai biết tiếng Trung Nguyên không? Tìm người hỏi thăm đường, trả lời được thì mấy thứ này sẽ thuộc về các ngươi.”

Đám người xôn xao một hồi, một người trung niên mặc áo da thú đơn sơ, khí thế có vẻ bất phàm đứng ra, dùng tiếng Trung Nguyên cứng nhắc lớn tiếng nói: “Ta nhận ra ngươi! Ngươi là tà ma thù địch với Thần Tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện!

Doãn Cáp Bộ ta tuy nghèo khổ nhưng còn chưa nghèo khổ tới mức đi trao đổi với tà ma!”

Nghe xong câu này, sắc mặt Sở Hưu lập tức tối sầm lại. Y không ngờ thanh danh của mình ở đất Nam Man lại thối nát tới mức này, cũng không ngờ danh tiếng của Tu Bồ Đề Thiền Viện lại hưng thịnh như vậy trên đất Nam Man.

Thực ra tuy đây là lần đầu tiên Sở Hưu đến Nam Man nhưng tiếng tăm của y đã lan truyền khắp Nam Man.

Trước đó Ngụy Thư Nhai dẫn người của nhánh Ẩn Ma tới báo thù, giết chóc trên đất Nam Man.

Về sau y lại phái Vô Tướng Ma Tông và cao thủ trong nhánh Ẩn Ma đến đánh Tu Bồ Đề Thiền Viện, có lẽ chuyện này đã lan truyền khắp Nam Man.

Trên đất Nam Man, Tu Bồ Đề Thiền Viện gần như là thánh địa. Hơn nữa Rama được đám thổ dân Nam Man coi là Chân Phật, là Thần Tăng.

Cứ như vậy, nếu Sở Hưu còn được chào đón ở đây mới gọi là lạ.

Lâm Thương Long ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Thật phiền phức! Không nghe lời thì trực tiếp giết đi là được, giết tới khi có người nghe lời thì thôi.”

Phương thức hành xử của Lâm Thương Long vẫn đơn giản thô bạo như vậy.

Thủ lĩnh của bộ lạc Nam Man kia lại căm hận nói: “Các ngươi có giết chúng ta, chúng ta cũng không chỉ đường cho các ngươi!

Có Thần Tăng che chở, cho dù chúng ta mất mạng cũng có thể tránh được nỗi khổ vào Lục Đạo Luân Hồi, đi vào thế giới Cực Lạc!”

Sở Hưu cau mày, đám thổ dân Nam Man này lý giải kinh Phật tới mức loạn cào cào, thế này thì làm sao giao lưu? Nhưng không thể không nói, ngu muội có chỗ tốt của ngu muội, bọn chúng thật sự không sợ chết, cho rằng sau khi chết mình sẽ đi tới thế giới Cực Lạc.

Sở Hưu vung tay ra hiệu cho Lâm Thương Long tạm thời đừng hành động, giao cho mình.

Y thản nhiên nói: “Các ngươi tưởng đứng trước mặt tên tà ma ta đây các

ngươi thà chết không chịu khuất phục là có thể bước vào thế giới Cực Lạc ư? Nhưng vạn nhất các ngươi chết trong tay người một nhà thì sao?”

Thủ lĩnh bộ lạc Nam Man kia cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đất Nam Man này lớn cỡ nào? Ngươi trung thành với hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện nhưng chưa chắc những người khác cũng vậy.

Thấy chỗ binh khí này không? Đây đều là bảo binh do đại sự luyện khí của Trung Nguyên rèn ra.

Nếu ta cầm những thứ này tới bộ lạc Nam Man khác, bảo họ ra tay diệt trừ các ngươi. Ngươi nghĩ bọn họ có đồng ý không?

Có lẽ sẽ có người cự tuyệt nhưng đất Nam Man rộng lớn là vậy, chắc chắn sẽ có người chấp nhận.”

Lúc này sắc mặt đen kịt của thủ lĩnh Nam Man đã trắng bệch, hiển nhiên hắn đang nghĩ tới chuyện không tốt.

Tên tà ma kia nói không sai, có số ít người tín ngưỡng không kiên định, rất dễ bị lòng tham mà tà ma gợi lên mê hoặc. Nếu mình bị bọn chúng giết chết liệu có được vào thế giới Cực Lạc không?

Lâm Thương Long nhìn Sở Hưu đứng đó hù dọa đám thổ dân Nam Man, khinh thường nhếch miệng.

Nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ không làm chuyện phiền toái như vậy, cứ lần lượt giết qua, chắc chắn sẽ có kẻ sợ chết dẫn đường cho họ.

Nhưng đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Sở Hưu, dù sao bây giờ ngươi cũng là một đại nhân vật khuấy đảo phong vân giang hồ, đứng đây hù dọa thổ dân Nam Man thú vị lắm sao?”

Hai tăng nhân từ trên không hạ xuống, một béo một gầy. Người gầy bị mù mắt, chính là Tiêu Ma Kha của Tu Bồ Đề Thiền Viện, hình dáng của người béo như Phật Di Lặc, chính là thủ tọa Nhân Quả Thiện Đường của Đại Quang Minh Tự, Hư Tĩnh.

Lâm Thương Long nhìn về phía Sở Hưu, thản nhiên nói: “Lúc trước bổn tọa đã nói rồi, bảo ngươi giết hết những kẻ khác đi diệt khẩu, quả nhiên giờ đám hòa thượng này tới gây thêm phiền toái rồi.”

Đúng là Tiêu Ma Kha nhận được tin tức liên quan đến Đại Hắc Thiên Ma Giáo nhưng Hư Tĩnh đơn giản là tình cờ.

Đại Quang Minh Tự cách đất Nam Man xa nhất, cho dù hắn có nhận được tin cũng không thể chạy đến nhanh như vậy.

Hư Tĩnh đi theo Tiêu Ma Kha tới nơi này là vì trước đó hắn đã ở trong Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Là hai người nghiên cứu đạo về nhân quả sâu sắc nhất trong hai môn phái của Phật môn, Tiêu Ma Kha luôn so sánh bản thân với Hư Tĩnh.
Chương 1198 Tiếng xấu đồn xa ngàn dặm 2

Mãi tới lần trước, trong quá trình tính toán về Sở Hưu hắn có sai lầm, thậm chí còn mù cả hai mắt, hắn mới hiểu được mình kém xa Hư Tĩnh.

Cho nên thời gian vừa qua phương trượng Rama đi kiểm tra tình trạng của các khổ hạnh tăng bên ngoài Tu Bồ Đề Thiền Viện, để hắn tạm thời quản lý thiền viện. Tiêu Ma Kha bèn dùng danh nghĩa Tu Bồ Đề Thiền Viện mời Hư Tĩnh tới cùng nghiên cứu thảo luận đạo về nhân quả.

Lúc này những người trong bộ lạc Nam Man thấy Hư Tĩnh, lập tức cung kính hành lễ, thái độ cực kỳ thành kính.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Hai người các ngươi tới rất đúng lúc, đừng nói mấy chuyện vô dụng. Bản đồ trong tay ta, hai phái các ngươi muốn đánh hay muốn liên thủ ta cũng chiều.

Muốn liên thủ thì bảo đám thổ dân đầu óc không bình thường này dẫn đường đi, đừng nói linh tinh làm trễ nải thời gian.”

Lần này nếu là Rama tới, vậy Sở Hưu cũng bất chấp Đại Hắc Thiên Ma Giáo hay Đại Bạch Thiên Ma Giáo, trực tiếp quay người rút lui.

Nhưng một Tiêu Ma Kha và một Hư Tĩnh, Sở Hưu còn chưa để trong mắt.

Hai người đều là võ giả tu luyện đạo về nhân quả, khả năng tính toán thiên cơ cực kỳ cường đại nhưng sức chiến đấu không bằng những cường giả như Hư Vân và Đông Hoàng Thái Nhất.

Huống chi Sở Hưu còn có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, lúc chiến đấu bọn họ muốn suy tính y cũng không dễ dàng gì.

Tiêu Ma Kha nhắm hai mắt, sau khi mù hắn lại được một chỗ lợi, đó là không thể thấy được bất cứ tin tức gì từ ánh mắt hắn.

“Lấy bản đồ ra đi.”

Cuối cùng Tiêu Ma Kha vẫn chọn cách liên thủ với Sở Hưu.

Đại Hắc Thiên Ma Giáo có quan hệ rất đặc thù với nhánh Phật môn bọn họ. Nghe nói thậm chí hai bên xuất phát từ cùng một đạo thống, đương nhiên Phật môn tuyệt đối không thừa nhận điều này.

Nhưng nghe tin đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo xuất thế, có thể nói Phật môn sẽ không vắng mặt, trong đó có nhiều bảo bối rất quan trọng đối với Phật môn bọn họ.

Đến thời điểm này, Sở Hưu cũng không lo bọn họ giở trò, trực tiếp ném bản đồ cho Tiêu Ma Kha.

Tiêu Ma Kha đưa bản đồ cho tộc trưởng Man tộc: “Doãn Kha, ngươi có thể tìm được vị trí trên bản đồ không?”

Tộc trưởng Man tộc kích động nói: “Không ngờ thượng sư còn nhớ tên của ta!”

Trong các bộ lạc trên đất Nam Man này, Thần Tăng là danh hiệu riêng của Rama,

Rama, bọn họ gọi những tăng nhân khác của Tu Bồ Đề Thiền Viện là thượng sư.

Tộc trưởng Man tộc cầm bản đồ xem một lượt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ ta biết nơi này.

Thưa thượng sư, nơi đó có Tà Thần. Ngày trước trong tộc ta có trưởng bối đi qua nơi đó, lúc trở về đã hóa thành điên điên khùng khùng, cuối cùng toàn thân hóa thành tro bụi.”

Nghe đến đó tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía Sở Hưu.

Loại lực lượng tịch diệt kinh khủng này khá giống Diệt Tam Liên Thành Tiễn, có thể nhiễm lực lượng tịch diệt như vậy chắc hẳn là đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo.

Ngay lúc đám người chuẩn bị khởi hành, không gian trước mặt bỗng vặn vẹo, một bóng người mặc áo bào đen xuất hiện trong làn ma khí lan tỏa, cười ha hả nói: “Xem ra ta tới chưa muộn. Chư vị, tính cả ta nữa nhé.”

Đệ Lục Thiên Ma Tông, Y Ba Tuần!

Người áo đen vừa xuất hiện chính là tông chủ Đệ Lục Thiên Ma Tông, Y Ba Tuần. Sở Hưu không có ác cảm gì với người này, Đệ Lục Thiên Ma Tông không thuộc về Ẩn Ma cũng không thuộc về Minh Ma, không có thù oán gì với Sở Hưu.

Nhưng khi thấy hắn, Tiêu Ma Kha lại nhíu mày, nụ cười trên mặt Hư Tĩnh cũng vụ tắt, thậm chí còn mang theo chút sát ý.

Đối với nhánh Phật môn, người trong Ma đạo đều là loại tà ma ngoại đạo đáng chết.

Nhưng nếu bảo bọn họ chọn một môn phái mà bọn họ căm hận nhất. Vậy Bái Nguyệt Giáo chưa được xếp hạng, nhánh Ẩn Ma không tính, thậm chí không đến lượt Sở Hưu. Xếp thứ nhất chắc chắn là Đệ Lục Thiên Ma Tông.

Công pháp của Đệ Lục Thiên Ma Tông trời sinh khắc chế nhánh Phật môn, dẫn dắt tâm cảnh của võ giả Phật môn, khiến cho tâm ma sinh sôi, phá hoại tu hành, có thể nói là khiến võ giả nhánh Phật môn hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ có thể nhẫn nhịn hợp tác với Sở Hưu nhưng không thể chịu được việc hợp tác với Đệ Lục Thiên Ma Tông.

Thấy hai người kia như muốn động thủ, Y Ba Tuần vội vàng nói: “Hai vị, muốn vào Đại Hắc Thiên Ma Giáo không có ta là không được.

Có lẽ các ngươi không biết, Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta có liên quan tới Đại Hắc Thiên Ma Giáo, nói chính xác là liên quan tới căn nguyên truyền thừa của Đệ Lục Thiên Ma Tông.

Vị Lâm thần tướng này, ngươi chỉ muốn món đồ trong Đệ Lục Thiên Ma Tông nhưng chắc chắn ngươi không hiểu rõ tình hình trong đó đúng không?

Còn Sở Hưu, tuy Diệt Tam Liên Thành Tiễn là giáo chủ nhận được từ Đại Hắc Thiên Ma Giáo, nhưng có lẽ trong nhánh Ẩn Ma cũng không có miêu tả chi tiết về giáo phái này.

Đương nhiên Phật môn các ngươi cũng vậy. Tuy Phật môn các ngươi có đủ thứ liên hệ với Đại Hắc Thiên Ma Giáo nhưng chắc chắn chỉ miêu tả rất mơ hồ.”

Tiêu Ma Kha cau mày nói: “Nói như vậy Đệ Lục Thiên Ma Tông của ngươi và Đại Hắc Thiên Ma Giáo có liên hệ rất sâu, ghi chép rất kỹ lưỡng?”

Y Ba Tuần thản nhiên đáp: “Nói chính xác hơn là truyền thừa của Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta và truyền thừa của Đại Hắc Thiên Ma Giáo có cùng nguồn gốc.

Năm trăm năm trước Đại Hắc Thiên Ma Giáo vừa xuất hiện, Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta muốn nhân cơ hội điều tra căn cơ của đối phương.

Khổ nỗi Độc Cô giáo chủ ra tay quá nhanh, nhanh tới mức Đệ Lục Thiên Ma Tông còn chưa kịp phản ứng thì Đại Hắc Thiên Ma Giáo đã tan thành tro bụi.

Nhưng có thể khẳng định là công pháp của chúng ta có liên hệ, sau khi vào Đại Hắc Thiên Ma Giáo, có mặt ta thì chư vị cũng thuận lợi hơn nhiều.”

Tiêu Ma Kha suy nghĩ một chút rồi nói: “Doãn Kha, dẫn đường đi.”

Tuy Tiêu Ma Kha không nói thẳng ra là đồng ý cho Y Ba Tuần gia nhập, nhưng thái độ của hắn coi như đã chấp nhận.

Tộc trưởng man tộc kia thấy mình có cơ hội giúp đỡ thượng sư của Tu Bồ Đề Thiền Viện, kích động tới mức không kiềm chế nổi.

Sở Hưu thấy vậy cũng hơi hiếu kỳ, có trời mới biết rốt cuộc đám người Tu Bồ Đề Thiền Viện làm gì trên đất Nam Man mà đầu óc đám thổ dân Nam Man này bị đầu độc tới như vậy.

Trên đất Nam Man có rất nhiều rừng rậm nguyên thủy, cho dù là tăng nhân Tu Bồ Đề Thiền Viện như Tiêu Ma Kha cũng khó mà xác định được vị trí chính xác, chỉ có thổ dân Nam Man sống lâu năm trên đất này mới hiểu rõ về nó.

Trên đường, Sở Hưu hỏi Y Ba Tuần: “Y tông chủ, rốt cuộc ngươi hiểu về Đại Hắc Thiên Ma Giáo này tới mức nào?”

Y Ba Tuần nhíu mày nói: “Ta không phải họ Y. Được rồi, ngươi muốn gọi thế nào thì gọi.”

Y Ba Tuần thầm ngán ngẩm, hắn không phải người Trung Nguyên, giải thích mấy chuyện này rất phiền phức, Sở Hưu gọi thế nào thì tùy.

Thật ra nói tới Đại Hắc Thiên Ma Giáo, mối liên hệ phải truy ngược tới tận thời thượng cổ. Không riêng gì Đệ Lục Thiên Ma Tông, phân nửa thế lực trên giang hồ phải tìm hiểu ngược dòng tới thời thượng cổ.
Chương 1199 Rất nhiều phiền toái

Ví dụ như Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, trong một số điển tịch thời thượng cổ có ghi chép lại, hoặc là người thời thượng cổ còn sống sót, hoặc là người ngoài tình cờ phát hiện đạo thống nên xây dựng lại tông môn.

Cũng như Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta, tổ tiên tình cờ phát hiện được một di tích nên mới có Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta.

Còn trong Tam Đại Đạo Môn, thời thượng cổ Thiên Sư Phủ và Chân Vũ Giáo là chi nhánh trong Đạo môn. Về phần Thuần Dương Đạo Môn lại không có liên hệ gì với thời thượng cổ, hoàn toàn do Lữ Tổ tự mình sáng tạo.

Xuất thân lai lịch của những tông môn này cả ở thượng cổ lẫn hiện tại đều rất rõ ràng, duy chỉ có Đại Hắc Thiên Ma Giáo này lại như đột nhiên xuất hiện.

Tuy trước đây Đại Hắc Thiên Ma Giáo đã bị Độc Cô giáo chủ hủy diệt chỉ trong nháy mắt nhưng chư vị ngẫm lại xem, người ra tay là Độc Cô giáo chủ. Với uy thế của Côn Luân Ma Giáo lúc đó, đổi lại là bất cứ ai thì kết quả cũng vậy.

Hơn nữa Độc Cô giáo chủ còn lấy đi Diệt Tam Liên Thành Tiễn trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo. Chuyện này càng chứng minh thực lực của đối phương bất phàm, võ kỹ bình thường đâu có tư cách lọt mắt Độc Cô giáo chủ.

Chư vị ngẫm lại xem, điểm đáng ngờ nhất trong chuyện này là gì? Chính là sự tồn tại của bản thân Đại Hắc Thiên Ma Giáo. Phải nói là đối phương vốn không nên tồn tại!”

Những người ở đây không ai là hạng ngu dốt, ngoại trừ tộc trưởng Man tộc Doãn Kha. Mọi người lập tức hiểu ý Y Ba Tuần.

Đại Hắc Thiên Ma Giáo là một tông môn không có lai lịch.

Tông môn bình thường bất luận là sống sót từ thời thượng cổ hay hậu nhân nhận được truyền thừa, hay cho dù không liên quan tới truyền thừa thời thượng cổ thì nói thế nào vẫn có truyền thừa.

Kết quả Đại Hắc Thiên Ma Giáo lại là đột nhiên xuất hiện, hơn nữa thực lực còn rất mạnh, mạnh tới mức cần Độc Cô Duy Ngã đích thân xuất thủ. Lúc đó trên giang hồ có bao nhiêu thế lực có trình độ như vậy?

Đương nhiên có thể là người ngoài tình cờ phát hiện truyền thừa của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, sau đó trốn ở đất Nam Man đầy núi non rừng rậm này tu luyện.

Nhưng vấn đề là làm sao một tông môn cường đại đến vậy trốn bao lâu mà vẫn không ai phát hiện ra? Chuyện này thật phi lý.

Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu: “Lúc trước các ngươi có cảm thấy Đại Hắc Thiên Ma Giáo này có gì không đúng không?”

Lục Giang Hà hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ với giáo chủ thì vấn đề này có quan trọng không? Có gì không đúng cũng chỉ là thế lực tiện tay là diệt được, nghiên cứu sâu làm gì?”

Sở Hưu sửng sốt, nhưng nói vậy cũng có lý.

Bây giờ bọn họ nhận được tin của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, mang tâm tư riêng liên thủ thăm dò, hành động còn vội vã. Nhưng đối với Độc Cô Duy Ngã đây không phải chuyện gì lớn.

Đúng lúc này, Doãn Kha chỉ một khe núi âm u phía trước, vẻ mặt sợ hãi nói: “Thượng sư, vị trí mà ngài nói nằm ngay giữa sơn cốc. Có nhiều người trong tộc và người của bộ lạc khác đi săn thú rồi vào trong đó, nhưng không mấy ai còn sống đi ra. Cho dù có người sống đi ra thì linh hồn cũng bị Tà Thần hấp thu, cơ thể biến thành tro bụi.”

Tiêu Ma Kha gật đầu, quan sát khí tức chắc là trong đó.

Thổ dân đất Nam Man đầu óc thiếu minh mẫn coi là quỷ thần có tồn tại, luôn miệng nói nơi này có Tà Thần, nơi đó có quỷ quái, Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng không để ý mấy.

Nhưng bọn họ không ngờ sâu trong ngọn núi lớn trên đất Nam Man lại còn một nơi kỳ quái như vậy.

Đúng lúc này, trong khe núi có tiếng vang, còn có tiếng quát mắng mơ hồ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lập tức cau mày.

Sở Hưu và Lâm Thương Long có bản đồ, bọn họ đã đến nơi này rất nhanh, chẳng qua địa hình thay đổi nên trễ một chút.

Đám người Tiêu Ma Kha nhận được tin tức rồi lập tức chạy đến, nhưng bọn họ có ưu thế là khoảng cách gần.

Có điều, vì sao lại có người đến nơi trước cả bọn họ?

“Đoãn Kha, ngươi đi về trước đi.”

Sau khi đuổi tộc trưởng man tộc đi, đám người lập tức chạy về phía sơn cốc. Chỉ thấy phía trước sơn cốc, Lý Thu Dịch đang cầm một cái roi quát mắng đuổi mấy thổ dân Nam Man vào trong sơn cốc.

Đám thổ dân Nam Man lao nhao kêu khổ, có người còn nói bằng giọng Trung Nguyên không lưu loát: “Không thể đi vào! Đó là nơi ở của Tà Thần, lúc ra sẽ bị Tà Thần nuốt mất linh hồn!

Ngươi giết chúng ta thì linh hồn chúng ta còn được tiến vào thế giới Cực Lạc. Nhưng nếu linh hồn bị Tà Thần nuốt mất tức là vĩnh viễn không bao giờ được siêu sinh!”

“Tà Thần cái quái gì! Nói hươu nói vượn! Ai đi vào tìm được Xích Hỏa Huyết Liên cho ta, ta sẽ cho hắn làm tộc trưởng. Còn ai dám phản kháng ta sẽ khiến hắn không được siêu sinh ngay bây giờ!”

Nghe mấy câu này đám người mới hiểu Lý Thu Dịch xuất hiện ở đây không phải vì nhận được tin từ sớm. Mụ ta chỉ tới đây hái thuốc, tình cờ đến đây.

Trong số võ giả tán tu, có một số ít thực lực rất mạnh nhưng dù sao bọn họ

cũng không có thế lực lớn dung thân, cho nên chuyện thu thập trồng trọt các loại linh được tài nguyên vẫn phải tự thân vận động.

Tuy đất Nam Man này có khí hậu rất ác liệt, nhưng ít người sinh sống cho nên có không ít kỳ trân linh dược.

Tiêu Ma Kha tuy hai mắt đã mù nhưng năng lực cảm giác vẫn có thể dò xét thết thảy.

Chứng kiến cảnh này, hắn không khỏi tức giận nói: “Lý Thu Dịch! Ngươi đến Nam Man hái thuốc thì thôi, còn dám cưỡng ép những người Nam Man vô tội này đi dò đường. Ngươi tưởng Tu Bồ Đề Thiền Viện ta là để trưng cho đẹp à?”

Trên đất Nam Man không có thế lực giang hồ nào khác, chỉ có mình Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Những thổ dân trên đất Nam Man này tôn thờ Tu Bồ Đề Thiền Viện, đương nhiên cũng được Tu Bồ Đề Thiền Viện che chở.

Lý Thu Dịch ngang nhiên nô dịch thổ dân Nam Man, chẳng trách Tiêu Ma Kha lại nổi giận.

Lúc này Lý Thu Dịch thấy đám người Sở Hưu, mụ cũng sửng sốt. Nhưng ngay sau đó mụ ta phản ứng lại, ánh mắt bừng sáng: “Các ngươi đang tìm di tích Đại Hắc Thiên Ma Giáo? Xem ra nó ở đây rồi.”

Tin tức Sở Hưu muốn cứu Mạc gia, giao chiến với Lâm Thương Long của Thiên Môn đã lan truyền khắp giang hồ. Giờ bọn họ đều xuất hiện ở đây, Lý Thu Dịch nhanh chóng đoán được mục đích của bọn họ.

Trước đó Lâm Thương Long muốn giết người diệt khẩu, đây là chuyện rất không đáng tin cậy. Hơn vạn người, ngươi làm sao diệt khẩu?

Tuy Mạc gia và Hạ Hầu thị không phải bền chắc như thép, không phải ai cũng giữ bí mật nhưng trước khi đến đây Sở Hưu cũng đã đoán trước số người cạnh tranh với bọn họ sẽ không ít. Bây giờ chỉ có chừng này người vẫn trong phạm vi suy đoán của y.

“Ở đây thì sao?” Tiêu Ma Kha cau mày nói.

“Đương nhiên là tính thêm cả ta rồi! Bảo bối thì ai gặp người đó có phần. Huống chi nơi này nhà ta phát hiện ra trước.”

Vốn dĩ Lý Thu Dịch chỉ nghe nói tới chuyện này, mụ không muốn dính vào.

Đất Nam Man rộng lớn như vậy, mụ đi đâu tìm người. Nhưng bây giờ đám người lại tự xuất hiện trước mắt mụ. Cơ duyên này là ông trời muốn cho mụ, mụ cũng chẳng có lý do gì để cự tuyệt.
Chương 1200 Shiva 1

Tiêu Ma Kha không muốn Lý Thu Dịch gia nhập.

Trước mắt nhóm người bọn họ đã rất đông, quan trọng là người trong Phật môn quá ít.

Sở Hưu và Y Ba Tuần đều thuộc nhánh Ma đạo, Lâm Thương Long là người của Thiên Môn, không tính là chính đạo nhưng làm việc lại cực kỳ tà đạo.

Bây giờ có thêm mụ Lý Thu Dịch gia nhập, nhánh Phật môn bọn họ ở thế yếu tuyệt đối.

Nhưng ở nơi này, bọn họ không thể đánh giết rồi mới làm việc.

Chưa thấy lợi ích đã trở mặt, chỉ có đám giang hồ tầng chót kiến thức thiển cận mới làm việc như vậy.

Cho nên bọn họ buộc phải chấp nhận cho Lý Thu Dịch gia nhập.

Nhưng đám người Tiêu Ma Kha không biết là nếu bọn họ thật sự ra tay ở đây, Sở Hưu giúp ai còn chưa biết được.

Sở Hưu là kẻ thù rất dai, ngày trước Lý Thu Dịch tới hưng sư vấn tội, bỏ đá xuống giếng trong lúc y nguy nan nhất. Sở Hưu còn chưa quên chuyện này đâu.

Đương nhiên Sở Hưu chưa quên, Lý Thu Dịch cũng chưa quên, cho nên bầu không khí khi đôi bên gặp mặt rất khó xử.

Tuy Lý Thu Dịch cũng là tiền bối trong nhánh Ẩn Ma nhưng bây giờ Sở Hưu không ra tay với mụ đã là không tệ rồi, đương nhiên sẽ không chào hỏi mụ.

Hơn nữa tuy mụ là tiền bối nhưng bây giờ lại không đắc nội nổi với một hậu bối như Sở Hưu, chỉ có thể đứng yên ở đó không nói lời nào.

Y Ba Tuần suy tư nhìn hai người, như có ý nghĩ gì đó nhưng lại không nói ra.

Đám người nhìn nhau, cùng đi vào trong sơn cốc.

Vừa vào phạm vi sơn cốc, đám người đã cảm thấy một luồng khí tức cực mạnh bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ.

Luồng khí tức này mang theo lực lượng mà Sở Hưu rất quen thuộc, là hủy diệt, là tịch diệt, là thuộc tính lực lượng giống hệt Diệt Tam Liên Thành Tiễn.

Chỉ có điều lực lượng thuộc tính này không cường đại, ít nhất sẽ không ảnh hưởng tới cường giả như Sở Hưu.

Nhưng bị lực lượng này bao phủ trong thời gian dài, trong sơn cốc hầu như không có chút sinh khí, thậm chí không thấy một gốc thực vật màu xanh nào.

Một số người Man tộc bản địa đi vào bên trong, kết quả chưa kịp đi ra đã bị lực lượng tịch diệt ăn mòn. Dù sao đa số bọn họ chưa từng tu luyện võ đạo.

Còn những người chạy ra ngoài mới chết là nhờ thân thể tương đối cường tráng, không bị lực lượng tịch diệt ở đây ăn mòn ngay lập tức.

Nhưng cũng như Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu, lực lượng tịch diệt sẽ không biến mất. Chỉ cần dính một chút xíu thôi nó sẽ mở rộng vô hạn, trừ phi ngươi dùng lực lượng đơn thuần triệt tiêu nó.

Man tộc trên đất Nam Man này còn không có chân khí, đương nhiên không thể ngăn cản luồng lực lượng này. Không bao lâu sau nó đã ăn mòn toàn bộ thân thể, hóa thành tro bụi.

Tiếp tục đi về phía trước, thứ xuất hiện trước mặt mọi người là một cánh cửa đá khổng lồ.

Toàn bộ cửa đá đều có màu đen kịt, cứ như dùng đá tảng trong sơn cốc này tạo thành. Nhưng trên cửa đá tràn ngập lực lượng tịch diệt, hiển nhiên đã bị người khác dùng bí pháp luyện chế.

Hơn nữa trên cửa đá còn khắc một số phù văn kỳ dị, hay nên nói là văn tự, dù sao những người ở đây cũng không nhận ra.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Có vẻ hơi thô kệch, như là vội vội vàng vàng chế tạo ra.”

Là cửa lớn của một tông môn, dù sao cũng phải điêu khắc tinh tế mới đúng. Nhưng cánh cửa trước mắt cứ như hai khối đá, cực kỳ thô kệch, không hợp với lẽ thường.

“Chư vị có nhận ra văn tự trên đó không?”

Tiêu Ma Kha không nói gì, hắn không có mắt, chỉ có thể dùng cảm giác thăm dò đường nét của văn tự, cho nên tốc độ chậm hơn người khác nhiều.

Hư Tĩnh cau mày nói: “Khá giống Phạn văn trong một số kinh Phật thời thượng cổ, nhưng còn cổ xưa và tối nghĩa hơn. Tách riêng ra còn hiểu một chút nhưng ghép lại thì chỉ hiểu sơ sơ.”

Y Ba Tuần nói: “Đây là chú văn của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, ý nghĩa là hủy diệt, tịch diệt, phá hoại, đại hắc thiên vân vân.”

“Ngươi đọc được cái này à?” Sở Hưu kinh ngạc nói.

Y Ba Tuần cười nói: “Ta nói rồi mà, ta gia nhập chắc chắn sẽ hữu dụng.

Truyền thừa của Đệ Lục Thiên Ma Tông và Đại Hắc Thiên Ma Giáo rất tương tự, chẳng khác nào một môn phái chia ra ha chi nhánh, ngay cả Phạn văn sử dụng cũng vậy.

Hiện giờ chỉ có Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta mới hiểu loại Phạn văn thượng cổ này. Nhưng bao năm qua, Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta cũng đã phiên dịch các loại điển tịch này thành văn tự hiện giờ, trong Đệ Lục Thiên Ma Tông số người biết loại Phạn văn thượng cổ này chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Tiêu Ma Kha và Hư Tĩnh không nói gì, bọn họ cũng vô thức chán ghét người của Đệ Lục Thiên Ma Tông.

Lâm Thương Long trực tiếp đi tới đấm ra một quyền, cương khí cường đại hóa thành long trảo đánh vào cánh cửa, định đánh mở nó.

Trong số những người ở đây hắn là người đơn thuần nhất, bất luận Đại Hắc Thiên Ma Giáo có lai lịch ra sao, hắn chỉ cần món đồ trong đó.

Sở Hưu đã từng lĩnh giáo lực lượng của Lâm Thương Long, lực lượng cơ thể của hắn thậm chí còn mạnh hơn Sở Hưu, nhưng đánh lên cánh cửa kia chỉ khiến cửa lắc lư một cái, thậm chí không có vết rạn nào, quả thật kinh khủng.

Y Ba Tuần lắc đầu nói: “Vô dụng, trên cánh cửa này có khắc họa lực lượng tịch diệt bằng Phạn văn, lực lượng cường đại không những không khiến nó mở ra, ngược lại còn bị nó hấp thu.”

Nói xong Y Ba Tuần tay niết Phật ấn, không ngờ trong tai lại lóe lên Phật quang, truyền vào trong Phạn văn của cánh cửa kia.

Thấy cảnh này, sắc mặt Tiêu Ma Kha và Hư Tĩnh đều không dễ nhìn.

Y Ba Tuần là người trong Ma đạo, vậy mà hắn có thể vận dụng lực lượng Phật môn chính tông nhất, như vậy chẳng khác nào sỉ nhục Phật môn.

Nhưng lực lượng của Y Ba Tuần truyền vào trong đó, chỉ thấy cánh cửa lại từ từ mở ra. Trong chớp mắt một luồng khí tức hủy diệt cực hạn lan truyền, khiến tất cả mọi người không khỏi tỏa ra cương khí cường đại chống cự.

Bước vào trong cửa, đập vào mắt là một cung điện khổng lồ, chính điện thờ phụng một vị thần to lớn.

Tượng thần kia không nhận ra nam nữ, bốn tay ba mắt, trong cánh tay lần lượt cầm tam xoa kích, búa, trường côn và trường kiếm, thân hình nhảy múa, không ngờ lại khiến người ta cảm thấy hết sức đẹp đẽ.

Nhưng bên dưới tượng thần lại điêu khắc vô số thành phố bị hủy diệt trong ngọn lửa.

Một bên là điệu nhảy cực kỳ đẹp mắt, một bên là thành thị bị hủy diệt, sắc mặt tượng thần rất yêu lành, không chút khí tức tà ác quỷ dị, nhưng bản thân cảnh tượng này đã rất quỷ dị.

Y Ba Tuần trầm giọng nói: “Đây là chủ thần mà Đại Hắc Thiên Ma Giáo thờ cúng, tên là Shiva là thần hủy diệt. Khi Shiva nhảy múa mắt thứ ba sẽ chiếu ra ngọn lửa diệt thế, thiêu hủy tất cả.

Thậm chí tính tới tổ tiên của Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta, Đệ Lục Thiên Ma Vương mà Đệ Lục Thiên Ma Tông tôn thờ chính là một trong những hóa thân của Shiva. Hai bên có cùng nguồn gốc.”

“Tà Thần dị đoan!”

Tiêu Ma Kha hừ một tiếng, một ánh phật quang vàng kim đã bắn thẳng về phía tượng thần Shiva.

Hai đại Phật tông đương thời, bất luận là Tu Bồ Đề Thiền Viện hay Đại Quang Minh Tự, có lẽ đạo thống truyền thừa của bọn họ không giống nhau, nhưng những lý giải trọng tâm liên quan tới Phật pháp của họ lại không sai khác nhiều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom