-
Chương 1241-1245
Chương 1241 Chế tạo thiên tài
Nhưng trong thời gian ngắn cũng khó lòng học được Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Kể cả Sở Hưu cũng phải trải qua một trận chiến sinh tử mới học được.
Nhưng không sao, Sở Hưu cũng không trông mong Diệp Tiêu có thể học được Thiên Tử Vọng Khí Thuật trong thời gian ngắn, y chỉ cần Diệp Tiêu lĩnh ngộ được một phần Thiên Tử Vọng Khí Thuật, từ đó mang tới lực lượng đạo uẩn là được. Nói đơn giản hơn là khiến hắn trông có vẻ đạo pháp thiên thành.
“Ngưng thần, nhắm mắt, buông bỏ mọi tạp niệm. Ngươi không cần nhớ chú giải về Thiên Tử Vọng Khí Thuật, ngươi chỉ cần nhớ kỹ cảm giác này là được. Còn về công pháp, nếu sau này có cơ duyên ngươi sẽ tự lĩnh ngộ.”
Diệp Tiêu gật nhẹ đầu, bắt đầu nhắm mắt ngưng thần theo lời Sở Hưu.
Một khắc sau, một luồng khí tức hết sức huyền diệu bao bọc lấy hắn. Chỉ trong chớp mắt, hắn như đặt mình vào bản nguyên của không gian này, thiên địa huyền hoàng, âm dương nhị khí, thậm chí những lực lượng như phong vân lôi điện cũng nhảy múa bên cạnh hắn.
Diệp Tiêu còn chưa tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lĩnh ngộ đối với lực lượng thiên địa gần bằng không.
Lúc này cảm giác của hắn lại là đạo cơ bản nhất trên thế gian này, thiên địa tự nhiên, chính là đạo!
Hắn không thể lý giải những thứ này, nhưng lại bị Sở Hưu cưỡng ép nhét vào đầu.
Sau ba ngày ba đêm, khi Diệp Tiêu hoàn toàn thoát khỏi trạng hái này, thân thể hắn có cảm giác chóng mặt nhưng hai mắt lại tỏa sáng, thậm chí đôi mắt có nhật nguyệt tinh thần luân chuyển.
Nhưng nhìn từ góc độ Sở Hưu, lúc này quanh người Diệp Tiêu đã lấp lóa khí tức đạo ẩn mờ mịt, thậm chí nồng đậm tới mức giả dối.
Nhưng không sao, chờ thêm hai hôm nữa, sau khi Diệp Tiêu thích ứng sẽ tự nhiên hơn nhiều. Khi đó người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng Diệp Tiêu là kỳ tài tu đạo.
Nhưng như vậy còn chưa đủ.
Thứ Sở Hưu muốn tặng cho Thuần Dương Đạo Môn không chỉ là một kỳ tài tu đạo, còn là kỳ tài thích hợp nhất tu luyện theo Thuần Dương Đạo Môn.
Người nào là thích hợp nhất với Thuần Dương Đạo Môn? Đương nhiên là Thuần Dương Đạo Thể trời sinh như Tịch Vân Tử, có thể khống chế thần binh Thuần Dương tới mức hoàn mỹ.
Sở Hưu không thể ngụy tạo Thuần Dương Đạo Thể, nhưng y có thể gia trì cho Diệp Tiêu một phần lực lượng Thuần Dương.
Hoán Nhật Đại Pháp ngưng tụ thành pháp tướng Đại Nhật Như Lai chính là lực lượng thuần dương tinh thuần nhất, phải nói nó và Thuần Dương của Thuần Dương Đạo Môn chính là trăm sông cùng đổ về một biển. Chẳng qua một bên là lực lượng đạo uẩn gia trì, một bên là phật quang gia trì.
Sở Hưu chỉ cần đem lực lượng Đại Nhật Như Lai tẩy luyện bằng pháp môn đạo gia, truyền vào cơ thể Diệp Tiêu, khiến đối phương như có năng lực tương tác bẩm sinh với lực lượng Thuần Dương.
Cứ thế, vài ngày sau cương khí của Diệp Tiêu đã có biến hóa, trở thành một thuộc tính thiên về Đạo môn, cương khí mang theo lực lượng chí dương yếu ớt.
Thấy trạng thái này của Diệp Tiêu, Sở Hưu gật nhẹ đầu, ném cho Diệp Tiêu vài môn kiếm pháp nói: “Thuần Dương Đạo Môn chỉ dùng kiếm, tạm thời đừng dùng đao pháp.
Thân phận ta tìm cho ngươi là tán tu của Bắc Yên, tính cách nóng nảy, ghét ác như thù.
Những kiếm pháp này đều là loại cơ bản, rất thích hợp với thân phận của ngươi.
Trong hành động kế tiếp, bên phía Trấn Võ Đường sẽ cố gắng hết sức để phối hợp với ngươi. Nhưng sau khi bước vào Thuần Dương Đạo Môn, phải dựa vào chính ngươi.”
Diệp Tiêu cầm mấy môn kiếm pháp như nắm tương lai của bản thân, gật đầu.
...
Sơn Dương Phủ, Lâm Trung Quận, Bắc Yên. Sở Hưu rất quen thuộc với nơi này vì đây là vùng đất đầu tiên của Bắc Yên mà y đặt chân đến sau khi rời khỏi Ngụy Quận.
Hôm nay đệ tử của Phương gia ở Sơn Dương Phủ làm lễ gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, tổ chức rất lớn, ngay cả người phụ trách phân đà Thuần Dương Đạo Môn ở Bắc Yên là Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử cũng có mặt. Gia chủ Phương gia cố tình mời các thế lực lớn nhỏ ở Sơn Dương Phủ đến, dáng vẻ hết sức đắc ý.
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử ngồi trong đại sảnh của Phương gia, vẻ mặt mất hết kiên nhẫn.
Vốn dĩ chuyện thu nhận đệ tử không phiền toái như vậy, nhưng thiên phú của đệ tử Phương gia này khá tốt, quan trọng nhất là khả năng tương tác của đối phương với Thuần Dương Cương Khí hết sức mạnh mẽ, chẳng khác nào sinh ra để tu luyện Thuần Dương Cương Khí.
Có thể nói đệ tử Phương gia này là tin vui lớn nhất kể từ khi Thuần Dương Đạo Môn đến Bắc Yên.
Cho nên dẫu bọn họ biết thật ra gia chủ Phương gia chỉ muốn mượn uy thế của Thuần Dương Đạo Môn bọn họ để khoe khoang, bọn họ cũng phải đáp ứng, coi như nể mặt đối phương.
Dù sao sau này con trai ruột của đối phương cũng gia nhập Thuần Dương Đạo Môn tu hành, coi như hậu bối của bọn họ, bọn họ cũng phải để ý tới tâm trạng của hắn.
Dù sao cũng chỉ có một lần mà thôi, đệ tử thiên phú như vậy chắc chắn sẽ không ở lại Bắc Yên mà được đưa về sơn môn của Thuần Dương Đạo Môn ở Đông Tề để tu hành, có lẽ hơn mười năm tới cũng không xuống núi.
Gia chủ Phương gia kia luôn miệng chào khách khứ, cứ có người là đắc ý giới thiệu một hồi, nghe người khác khen tặng, khóe miệng kéo dài tới tận lỗ tai.
Ông trời phù hộ cho Phương gia bọn họ, sinh được một con trai có thiên phú cao như vậy, được Thuần Dương Đạo Môn coi trọng, từ nay về sau Phương gia bọn họ sẽ lên cao như diều gặp gió.
Nhưng ngay lúc này bên ngoài lại có tiếng động, thậm chí còn có âm thanh đao kiếm va chạm. Chuyện này khiến sắc mặt gia chủ Phương gia nhanh chóng thay đổi.
Hôm nay là ngày tốt của Phương gia bọn họ, ai dám tới đây gây sự?
Không đợi gia chủ của Phương gia phái người đi điều tra, hai người đang giao thủ đã trực tiếp đánh vào trong đại sảnh.
Đương nhiên nói chính xác hơn đây không phải giao thủ mà là truy sát.
Người bị truy sát toàn thân đẫm máu, là một gã cao to tướng mạo hung ác, chỉ có một mắt, cầm một thanh Trảm Mã Đao cao cỡ một người.
Còn kẻ đuổi giết hắn chính là Diệp Tiêu.
Nhưng lúc này dáng vẻ của Diệp Tiêu hoàn toàn khác lúc ở Thanh Long Hội, không phải sát thủ máu lạnh mặc bộ áo đen.
Hắn mặc y phục võ sĩ màu xanh, bên trên còn vài miếng vá.
Tay cũng cầm một thanh kiếm bằng thép ròng bình thường, thần sắc quang minh lẫm liệt, phẫn nộ quát: “Trần Ngũ Giao! Để ta xem ngươi còn trốn đi đâu!”
Giao Long Trại của ngươi giết người không chớp mắt, tội ác chồng chất, hôm nay ta sẽ giết ngươi, trừ hại cho dân!”
Người khác nghe tên Trần Ngũ Giao đều lộ vẻ kinh ngạc, sao tên cướp hung ác này lại chạy đến đây?
Trần Ngũ Giao là một tên cướp rất nổi tiếng trên con đường buôn bán từ Ngụy Quận tới Lâm Trung Quận, có thực lực Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Trong giới giặc cướp, thực lực như vậy đã rất mạnh. Giao Long Trại dưới tay hắn còn có ba trăm kỵ binh, qua lại như gió. Rất nhiều thương nhân đi qua tuyến đường giữa Ngụy Quận và Bắc Yên từng bị hắn đánh cướp.
Hơn nữa khác với những tên cướp khác, thường theo quy củ chỉ lấy hàng chứ không đoạt mạng.
Tên Trần Ngũ Giao này lại là loại tâm địa độc ác, lấy hàng rồi nhưng đôi khi vẫn giết người.
Bây giờ xem ra, vị hiệp sĩ trẻ tuổi này không ưa cách hành xử của Trần Ngũ Giao nên ra tay tấn công Giao Long Trại của hắn, còn truy sát hắn tới tận đây.
Nhưng chuyện khiến mọi người khó hiểu là nếu Trần Ngũ Giao muốn chạy trốn có thể chạy vào Thương Mang Sơn ở nơi tiếp giáp giữa Bắc Yên và Ngụy Quận, sao lại chạy trốn tới Phương gia?
Chương 1242 Muốn mà còn giả bộ 1
Diệp Tiêu ra sân lần này là do Sở Hưu bố trí tỉ mỉ.
Một hiệp sĩ trẻ tuổi lòng mang chính khí, tuy xuất thân tán tu nhưng ghét ác như thù, một thân một mình đánh vào sơn trại của đám giặc cướp, chiến tích như vậy đủ khiến người khác chú ý.
Hơn nữa, Sở Hưu còn chuẩn bị cả thân phận cho Diệp Tiêu.
Lúc này những người trong đại sảnh còn đang nghi hoặc về thân phận của Diệp Tiêu, có người hỏi người buôn tin giang hồ trong đám đông: “Vị tiểu ca này là ai? Lâm Trung Quận ta có tuấn kiệt như vậy từ bao giờ?”
Thân phận của Diệp Tiêu cũng được Phong Mãn Lâu hỗ trợ thay đổi.
Thực ra không cần thay đổi nhiều, Sở Hưu chỉ muốn một thân phận võ giả tán tu trẻ tuổi, Tề Nguyên Lễ cũng chỉ cần nói một câu. Tất cả tư liệu tình báo của Phong Mãn Lâu trên đất Bắc Yên đều xuất hiện tên của một người. Diệp Tiêu vẫn tên là Diệp Tiêu, nhưng thân phận đã thay đổi hoàn toàn.
Người buôn tin giang hồ kia phe phẩy cây quạt nói: “Vị này không phải người của Lâm Trung Quận mà là một võ giả tán tu ở khu vực Ngư Dương trên đất Yến Tây, tên là Diệp Tiêu.
Khi còn bé hắn từng được một vị du hiệp giang hồ dạy bảo, cho nên dốc lòng hành tẩu giang hồ, trừ gian diệt ác, gần đây mới bộc lộ tài năng.”
Mọi người ở đây đều gật đầu, một võ giả tán tu mà thôi, cho dù còn trẻ nhưng không có gì đáng chú ý.
Nhưng lúc này không ai chú ý tới ánh mắt Thủ Chân Tử và Tịch Vân Tử nhìn về phía Diệp Tiêu đã thay đổi.
Tịch Vân Tử sửng sốt: “Sư thúc, ngài có thấy không?”
Thủ Chân Tử cũng ngơ ngác: “Đương nhiên là thấy rồi! Đạo uẩn thiên thành! Người trẻ tuổi này phải vào Đạo môn chúng ta!”
Hơn nữa lúc này trên trường kiếm của Diệp Tiêu lấp lóe kiếm quang, chỉ là kiếm cương nội lực bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nhưng Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử có thể cảm giác được trong chân khí của đối phương có một chút lực lượng chí cương chí dương. Đây không phải do công pháp mà hắn tu luyện, mà là trong bản nguyên nội lực của hắn vốn đã mang theo loại lực lượng này.
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử liếc mắt nhìn nhau, thậm chí hơi thở cũng dồn dập hơn một chút.
Kỳ tài ngút trời! Đây là kỳ tài thích hợp nhất để tu luyện công pháp của Thuần Dương Đạo Môn!
Tuy không thể sánh với Thuần Dương Đạo Thể của Tịch Vân Tử, nhưng thuộc tính nội lực mà Diệp Tiêu thể hiện trời sinh tương hợp với lực lượng Thuần Dương của Thuần Dương Đạo Môn bọn họ. Một khi tu luyện công pháp của Thuần Dương Đạo Môn chắc chắn tu vi sẽ tiến bộ cực nhanh.
Trong lòng hai người đều vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
So với Diệp Tiêu này, đệ tử Phương gia kia chẳng khác nào rác rưởi.
Trước đó bọn họ tới đây ủng hộ Phương gia còn thấy không vui, không ngờ lần này lại có chuyện vui bất ngờ như vậy.
Tịch Vân Tử hạ giọng nói: “Theo lời của đám buôn tin giang hồ thì tiểu tử này vốn là tán tu.
Xuất thân tán tu mà tu luyện được tới cảnh giới này, hiển nhiên ngộ tính và thiên phú võ đạo của hắn cũng rất bất phàm. Quan trọng nhất là võ giả tán tu không có mấy chuyện linh ta linh tinh thế này.”
Thời gian vừa qua Thuần Dương Đạo Môn thu nhận đệ tử ở Bắc Yên, số võ giả tán tu chỉ chiếm một phần mười, đa số là đệ tử được các thế gia nhỏ bồi dưỡng như ở Phương gia.
Không thể không nói truyền thừa rất quan trọng.
Cha mẹ đều là võ giả, như vậy thiên phú võ đạo của con cháu cũng tăng cường.
Hơn nữa từ khi sinh ra bọn họ đã được bồi dưỡng cơ sở, bất luận cơ sở này là tốt hay xấu, ít nhất cũng kích phát được tiềm lực của võ giả.
Ngược lại những dân chúng bình thường, cho dù có thiên phú võ đạo nhưng cả đời chưa từng tiếp xúc với võ đạo.
Hơn nữa khi còn nhỏ không được bồi dưỡng cơ sở cho nên kinh mạch bản thân dần dần bế tắc, thiên phú có tốt tới cuối cùng cũng thành lãng phí.
Nhưng Thuần Dương Đạo Môn lại càng muốn thu nhận những võ giả không có bối cảnh vào môn hộ. Lý do là chỉ là bớt việc.
Thực lực của những thế lực nhỏ này không ra sao nhưng lại hay gây chuyện. Lần trước bọn họ xung đột với Sở Hưu cũng do các thế lực nhỏ này gây ra, chọn đệ tử thân phận sạch sẽ vẫn dễ khống chế hơn.
Thủ Chân Tử gật đầu nói: “Để quan sát tiếp xem sao. Dường như danh tiếng của người này cũng không tệ, nhưng phải chú ý xem tâm tính của hắn như thế nào.”
Lúc này Trần Ngũ Giao cũng bị Diệp Tiêu truy sát tới trọng thương, thậm chí đây còn là Diệp Tiêu lưu thủ.
Với thủ đoạn giết người mà Diệp Tiêu rèn luyện được trong Thanh Long Hội, nếu hắn thật sự muốn giết tên Trần Ngũ Giao này, chỉ ba chiêu là đủ.
“Phương gia chủ! Cứu ta!” Trần Ngũ Giao đột nhiên hét lớn với gia chủ Phương gia.
Gia chủ Phương gia hơi biến sắc, vẻ mặt âm trầm bất định. Hắn đột nhiên ra tay bắt lấy Trần Ngũ Giao, nói với Diệp Tiêu: “Vị này là Diệp thiếu hiệp phải không?
Người này là kẻ cướp trên Thương Mang Sơn, xưa nay đã cướp của nhiều đội buôn, Phương gia ta cũng có thù với hắn.
Không phiền tới DIệp thiếu hiệp giết hắn, chờ có thời gian, ta triệu tập các bằng hữu bị tên ác đồ này làm hại người thân, cùng nhau thẩm vấn, xử quyết hắn.”
Diệp Tiêu cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ ta ngu lắm chắc? Trước đó tên Trần Ngũ Giao đã nói Giao Long Trại dưới tay hắn là phối hợp với ngươi gây dựng lên. Bao năm qua người của Phương gia vẫn âm thầm trợ giúp Giao Long Trại, còn những thế lực có thù oán, có cạnh tranh với Phương gia đều bị tên ác đồ kia giết chết.”
Vừa nói xong câu này, sắc mặt mọi người ở đây lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn về phía gia chủ Phương gia đã có vẻ không đúng.
Không phải lúc nào tên Trần Ngũ Giao này cũng ra tay đuổi tận giết tuyệt, nhưng hình như tất cả những người bị hắn giết chết đều là đối thủ cạnh tranh của Phương gia.
Nếu Phương gia thật sự làm chuyện này, chẳng khác nào tự đoạn tuyệt mọi quan hệ ở Sơn Dương Phủ!
Gia chủ Phương gia hừ lạnh nói: “Nói hươu nói vượn! Làm sao Phương gia ta lại làm chuyện như vậy được?”
Diệp Tiêu cười lạnh nói: “Nếu Phương gia của ngươi không liên quan gì tới Trần Ngũ Giao, vì sao khi ta đuổi giết hắn, hắn không trốn vào trong Thương Mang Sơn mà nhất quyết chạy tới Sơn Dương Phủ, còn chạy vào trong Phương gia của ngươi?
Nếu Phương gia các người không có quan hệ gì với Trần Ngũ Giao, vì sao vừa rồi hắn lại gọi ngươi cứu mạng?”
Gia chủ Phương gia còn đang nghĩ cách lấy cớ, Diệp Tiêu đã lao thẳng tới.
Gia chủ Phương gia biến sắc, lập tức ra lệnh cho người của Phương gia ra tay ngăn cản Diệp Tiêu.
Nhưng lúc này Diệp Tiêu lại như phát điên, mấy chục người ra tay vẫn không ngắn được hắn, khiến hắn xuyên qua đám người, chẳng mấy chốc đã giết chết Trần Ngũ Giao.
Gia chủ Phương gia tức tới mức toàn thân run rẩy, nhưng Diệp Tiêu lại cầm đầu của Trần Ngũ Giao lên, nghênh ngang đi ra ngoài.
Ánh mắt những võ giả tới xem lễ nhìn về phía Phương gia đã có chút thay đổi.
Rốt cuộc người trẻ tuổi kia nói thật hay không, có thể dễ dàng phân biệt được.
Tuy hôm nay mọi người không vạch mặt, nhưng e là tương lai Phương gia sống ở Sơn Dương Phủ cũng không dễ chịu gì.
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử liếc nhau, lập tức ra ngoài theo.
Chương 1243 Muốn mà còn giả bộ 2
Gia chủ Phương gia thấy người của Thuần Dương Đạo Môn định đi, hắn muốn cản nhưng Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử không buồn nhìn hắn tới một cái.
Bên ngoài Phương gia, Thủ Chân Tử gọi Diệp Tiêu: “Vị tiểu huynh đệ kia, xin chờ một chút!”
Diệp Tiêu quay đầu lại, mặt không biểu cảm hỏi: “Có chuyện gì?”
Thủ Chân Tử cười tủm tỉm nói: “Ngươi có biết chúng ta là ai không?”
Diệp Tiêu gật đầu: “Biết, chân nhân của Thuần Dương Đạo Môn, một trong Tam Đại Đạo Môn.
Mấy hôm trước Phương gia đã bắt đâu tuyên truyền chuyện này, không chỉ Sơn Dương Phủ biết, e là toàn bộ Lâm Trung Quận đều biết.”
Thủ Chân Tử tiếp tục cười hiền hòa: “Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi có thiên phú xuất chúng nên muốn nhận ngươi vào Thuần Dương Đạo Môn. Ngươi thấy sao?”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Chẳng sao cả.”
Thủ Chân Tử và Tịch Vân Tử đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Thời gian vừa qua bọn họ thu nhận đệ tử trên đất Bắc Yên, bất luận võ giả tán tu hay đệ tử của các thế lực nhỏ, chỉ cần nghe tin có thể gia nhập môn hạ của Thuần Dương Đạo Môn, ai nấy đều vui mừng như điên, lập tức đáp ứng. Bây giờ tiểu tử này lại cự tuyệt, rốt cuộc hắn có hiểu mình từ chối điều gì không?
“Vì sao? Rốt cuộc ngươi có hiểu gia nhập Thuần Dương Đạo Môn chúng ta mang ý nghĩa ra sao không?” Thủ Chân Tử hiếu kỳ hỏi.
Diệp Tiêu thản nhiên đáp: “Đương nhiên ta biết gia nhập Thuần Dương Đạo Môn sẽ ra sao rồi, là sẽ trở nên nổi bật, lên như diều gặp gió.
Nhưng năm xưa khi ta học võ, sư phụ từng dạy ta, chúng ta là người tập võ, phải rút kiếm chém những chuyện bất bình, phải nhìn vào lương tâm của bản thân, xứng với thanh kiếm trong tay mình.
Hôm nay gia chủ Phương gia kia cấu kết với Trần Ngũ Giao, giết hại thương khách qua đường, có thể nói là tội ác tày trời, độc địa tới cực điểm.
Sức ta chỉ giết được Trần Ngũ Giao chứ không diệt được Phương gia.
Nhưng Thuần Dương Đạo Môn các ngươi lại có thể lo chuyện này. Kết quả các ngươi không chỉ mặc kệ, còn ngồi cùng chỗ với Phương gia, hỗ trợ cho Phương gia.
Là người trong danh môn chính phái, nhưng vẫn là bè lũ xu nịnh, cùng một giuộc với Phương gia mà thôi.
Môn phái như vậy, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa, uy thế có cao hơn nữa, ta cũng không gia nhập. Diệp mỗ ta không với cao được!”
Ngoài Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử, còn có những võ giả khác của Thuần Dương Đạo Môn cũng đến đây.
Nghe hắn sỉ nhục Thuần Dương Đạo Môn như vậy, những võ giả Thuần Dương Đạo Môn nổi giận, định gây sự với Diệp Tiêu.
Thủ Chân Tử lại ngăn đám đệ tử, gương mặt không những không tức giận mà còn có vẻ hài lòng.
Người trẻ tuổi này có tấm lòng son sắt, tuy tính cách nóng nảy, không biết ứng biến; nhưng trong lòng mang chính khí, ghét ác như thù, đây là hạt giống tốt hiếm thấy.
Hắn trầm giọng nói: “Sư phụ ngươi là một hiệp khách chân chính, không biết bây giờ hắn đang ở đâu?”
Diệp Tiêu im lặng trong chốc lát rồi nói: “Sư phụ đã mất, người chỉ là tông sư võ đạo võ giả tán tu bình thường, thực lực còn không mạnh bằng ta bây giờ. Lần nọ người giúp một võ giả tán tu đòi lại công bằng, bị một bang phái vây công mà chết.”
Bây giờ sư phụ trên danh nghĩa của hắn là Sở Hưu, nhưng những lời này là Sở Hưu bảo hắn nói, cũng không thể trách hắn bất kính với Sở Hưu.
Thủ Chân Tử nói: “Ngươi vừa nói chúng ta và Phương gia là cùng một giuộc, điểm này sai rồi.
Thuần Dương Đạo Môn chúng ta chỉ thu nhận một đệ tử của Phương gia mà thôi. Nếu Phương gia mượn danh tiếng của Thuần Dương Đạo Môn làm chuyện ác, Thuần Dương Đạo Môn là người đầu tiên không tha cho bọn họ.
Nhưng trong chuyện Phương gia và Trần Ngũ Giao, đúng là Thuần Dương Đạo Môn ta không quan sát cẩn thận. Lần này cho dù Thuần Dương Đạo Môn ta không nhận đệ tử Phương gia kia cũng phải tra xét rõ về Phương gia.
Ngươi có lòng hiệp nghĩa là điều tốt, nhưng ngươi phải biết trên thế gian này có quá nhiều chuyện bất bình, không có thực lực thì làm sao diệt trừ?
Sư phụ ngươi lẻ loi một mình nên mới bị vây công đến chết.
Còn nếu ngươi gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn ta sẽ làm hậu thuẫn cho ngươi.
Người trẻ tuổi, gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, ngươi sẽ không hối hận. Cho dù ngươi thấy hối hận, ta cũng cho ngươi một lời hứa, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào.”
Có đôi lúc con người sẽ tùy tiện như vậy, không quý trọng thứ mình dễ dàng nhận dược, lại đi nâng niu những thứ giả bộ, không dễ lấy được.
Trước đó những võ giả trẻ tuổi khác nghe tin Thuần Dương Đạo Môn muốn thu nhận bọn họ vào môn phái, ai nấy hưng phấn tới mức không kiềm nổi; Thủ Chân Tử và Tịch Vân Tử đều không có cảm giác gì.
Nhưng Diệp Tiêu lại không hề do dự cự tuyệt bọn họ, thậm chí còn nói Thuần Dương Đạo Môn bọn họ mua danh chuộc tiếng, ngược lại khiến cho
bọn họ hứng thú.
Diệp Tiêu chần chừ một chút rồi nói: “Các ngươi nói thật chứ?”
Thủ Chân Tử cười nói: “Đương nheien là thật, đừng có ếch ngồi đáy giếng.
Thuần Dương Đạo Môn ta là đại phái Chính đạo, chuyện hôm nay chỉ là thiếu quan sát mà thôi.
Ngươi có thể hỏi thăm khắp giang hồ, có lẽ danh tiếng của Thuần Dương Đạo Môn ta trên giang hồ không được tốt, nhưng ngươi có thấy ai nói Thuần Dương Đạo Môn cấu kết với người trong tà đạo không?”
Tịch Vân Tử ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Hơn nữa thiên phú của ngươi rất thích hợp để tu luyện võ công Thuần Dương Đạo Môn.
Tuy ngươi có lòng hiệp nghĩa muốn diệt trừ những chuyện bất bình trên thế gian, nhưng việc này phải có thực lực.
Hôm nay ngươi không thể bắt được Phương gia, ngày sau ngươi gặp kẻ ác có thực lực mạnh hơn ngươi, ngươi làm gì đây?
Gia nhập Thuần Dương Đạo Môn ta, tương lai thành tựu của ngươi không chỉ là tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan.”
Hai người thay nhau khuyên giải, thậm chí đưa ra vô số điều kiện, khiến các đệ tử Thuần Dương Đạo Môn khác cũng đỏ cả mắt.
Khi bọn họ gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, thật ra Thuần Dương Đạo Môn còn đang trong thời kỳ đỉnh cao, không như bây giờ, không có người kế tục.
Cho nên khi đó Thuần Dương Đạo Môn thu nhận đệ tử kỳ nghiêm ngặt, bọn họ đều là tinh nhuệ sau khi đào thải mấy lần.
Kết quả bây giờ tiểu tử này lại được Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử thay nhau mời chào, cứ như không nhận hắn vào Thuần Dương Đạo Môn là tội lỗi, đúng là không nói lý.
Được hai người chào đón thành khẩn như vậy, Diệp Tiêu mới “miễn cưỡng” đáp ứng gia nhập Thuần Dương Đạo Môn.
Thấy cuối cùng Diệp Tiêu cũng đáp ứng, lúc này Thủ Chân Tử mới nghiêm nghị nói: “Hôm nay tiểu huynh đệ đã gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, vậy từ nay về sau không còn là võ giả tán tu nữa, phải biết quy củ của đại phái.
Gia nhập tông môn, tông môn truyền thụ võ đạo cho ngươi, che chở cho ngươi. Tương lai ngươi cũng phải chinh chiến vì lợi ích của tông môn.
Từ nay trở đi ngươi không còn là một người nữa, mọi hành động của ngươi đều đại biểu cho Thuần Dương Đạo Môn. Thuần Dương Đạo Môn là hậu thuẫn của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể để Thuần Dương Đạo Môn mất mặt.”
Diệp Tiêu thần sắc nghiêm túc gật đầu nói: “Ta hiểu chuyện này, sư phụ từng dạy ta, thiên địa quân thân sư. Không bái thiên địa, không quỳ thân quân vương, chỉ riêng ơn sinh thành của cha mẹ song thân và ơn thụ nghiệp của sư phụ là không thể lãng quên.”
Thủ Chân Tử và Tịch Vân Tử đưa mắt nhìn nhau, đều hài lòng gật đầu.
Tiểu tử này là hạt giống tốt, tương lai chắc chắn sẽ là một trong những trụ cột của Thuần Dương Đạo Môn.
Tuy bây giờ còn hơi sớm, nhưng với tâm tính và tiềm lực của hắn, chắc chắn tương lai sẽ không hề kém cỏi.
Vốn dĩ lần này Thuần Dương Đạo Môn tới Bắc Yên, ngay cả Lăng Vân Tử cũng chỉ mang tâm trạng thử nghiệm, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ như vậy, rất đáng giá.
Kết quả, Diệp Tiêu thuận lợi vào trong phân đà của Thuần Dương Đạo Môn.
Vốn dĩ với tư chất của Diệp Tiêu chắc chắn sẽ bị đưa về sơn môn của Thuần Dương Đạo Môn ở Đông Tề để tu luyện.
Nhưng Thuần Dương Đạo Môn còn thu nhận nhiều đệ tử ở đây, định gom đủ người rồi đưa đi 1lượt.
Chương 1244 Hành động
Thời gian ở phân đà Bắc Yên, do Diệp Tiêu đã có cơ sở nên Thủ Chân Tử truyền thụ Thuần Dương Đạo Kinh của Thuần Dương Đạo Môn cho Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu được lực lượng Đại Nhật Như Lai tẩy luyện gia trì, thuộc tính nội lực của hắn đã thay đổi, khi tu luyện Thuần Dương Đạo Kinh như cá gặp nước, tiến triển cực nhanh.
Hơn nữa hắn tu luyện cực kỳ điên cuồng, khiến cả Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử cũng phải nhìn theo.
Bây giờ rất hiếm thấy người trẻ tuổi tu luyện khắc khổ như vậy.
Thật ra riêng điểm này là Diệp Tiêu phát huy theo bản tính, khi ở Thanh Long Hội hắn đã tu luyện khắc khổ điên cuồng như vậy rồi.
Tịch Vân Tử lắc đầu nói: “Chẳng trách tiểu tử này là tán tu mà có tu vi như vậy. Có trời mới biết mấy năm qua hắn sống ra sao, đúng là một kẻ điên vì võ.”
Thủ Chân Tử nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta lại nghe Lăng Vân Tử nói năm xưa ngươi gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, thời gian vui chơi còn nhiều hơn thời gian tu luyện.
Nếu ngươi chịu tu luyện chăm chỉ như Diệp Tiêu, với thiên phú Thuần Dương Đạo Thể của ngươi, tu vi đâu chỉ nhường này?”
Tịch Vân Tử mỉm cười xấu hổ: “Sống trên đời vốn là khổ rồi, nếu còn không hưởng lạc, đợi đến lúc sắp chết mới nhìn lại chê cuộc sống tẻ nhạt, vậy chẳng phải hối hận bằng chết à?
Hôm nào ta cũng phải dạy cho tiểu tử này một chút, tu luyện chỉ nên có chừng mực là được, sao cứ phải liều mạng.”
Thủ Chân Tử trừng mắt với hắn nói: “Ngươi đừng truyền bá mấy lý luận linh tinh của ngươi, võ đạo như bể khổ không bờ, ngươi ngừng lại một chút là rớt lại phía sau người ta một đoạn.”
Hiện giờ Thủ Chân Tử đang hết sức hài lòng về Diệp Tiêu, hạt giống tốt như vậy đáng để bồi dưỡng.
Nhưng hắn không biết lúc này Diệp Tiêu lại hết sức nóng ruột, vì hắn phát hiện dường như mình đã bị nhốt trong Thuần Dương Đạo Môn.
Kế hoạch mà Sở đại nhân giao cho hắn là gây tranh chấp giữa Đạo môn và Phật môn. Kết quả bây giờ hắn lại bị Thủ Chân Tử hạ lệnh chỉ được ở trong Thuần Dương Đạo Môn tu hành.
Tuy Thuần Dương Đạo Môn hết sức hào phóng với hắn, không thiếu các loại tài nguyên, nhưng nhiệm vụ của hắn thì sao?
Diệp Tiêu suy nghĩ một chút rồi chủ động tới tìm Thủ Chân Tử, nói với hắn: “Lão tổ, ta thấy các sư huynh khác được ra ngoài. Ta gia nhập Thuần Dương Đạo Môn cũng được một thời gian nhưng chỉ nhận tài nguyên tu luyện, không cống hiến được gì. Ta cũng muốn ra ngoài giúp tông môn tìm kiếm đệ tử thích hợp.”
Thủ Chân Tử xua tay nói: “Ngươi không cần làm mấy chuyện này, ngươi mới gia nhập tông môn bao lâu? Thậm chí còn chưa có đạo hiệu, vội làm gì?
Nhớ cho kỹ, mỗi người có nghĩa vụ của mình, kể cả chưởng môn cũng vậy.
Tuy bây giờ ngươi nhận đại lượng tài nguyên để tu luyện, không cần làm chuyện gì. Nhưng tương lai khi tông môn cần ngươi xuất thủ, ngươi cũng phải dốc tâm huyết ra trả lại.”
Thủ Chân Tử nói vậy là muốn tốt cho Diệp Tiêu, những đệ tử có thiên phú như hắn mà bị phái ra ngoài làm những tạp vụ phức tạp kia, trễ nải tu luyện, đó mới là lãng phí.
Lúc này Tịch Vân Tử ở bên cạnh lại nói: “Ta thấy tiểu tử này không nhịn nổi rồi, sư thúc cho hắn ra ngoài đi.
Sư thúc đừng quên trước đây tiểu tử này là võ giả tán tu, ngày ngày lăn lộn trên giang hồ.
Bây giờ ngài lại bảo hắn suốt ngày ở đây tu luyện, có lẽ hắn không chịu nổi rồi.
Tu luyện phải tiến hành theo chất lượng, cố cưỡng ép không khéo còn ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện.”
Nghe Tịch Vân Tử nói vậy, Thủ Chân Tử cũng cảm thấy có lý. Hắn gật đầu, gọi một đạo sĩ hơn ba mươi tuổi tới, trầm giọng nói: “Tuyên Nhất, ta giao Diệp Tiêu cho ngươi. Thời gian tới ngươi dẫn hắn ra ngoài, nhớ cho kỹ, phải cẩn thận.”
Cái tên Diệp Tiêu rất nổi tiếng trong phân đà của Thuần Dương Đạo Môn. Đạo sĩ Tuyên Nhất cũng biết đối phương là người duy nhất trong các đệ tử mới được Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử đích thân mời vào Thuần Dương Đạo Môn.
Cho nên hắn vội vàng đáp: “Sư thúc tổ cứ yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”
Sau khi Tuyên Nhẫn dẫn Diệp Tiêu ra ngoài, Diệp Tiêu hỏi: “Tuyên Nhất sư huynh, bình thường chúng ta cứ đi khắp nơi quanh Bắc Yên tìm kiếm đệ tử à?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất kia chần chừ một chút rồi nói: “Sư huynh? Thôi được rồi, bây giờ ngươi còn chưa có bối phận chính thức, cứ tạm gọi như vậy đi.”
Trong Thuần Dương Đạo Môn cũng có bối phận theo từng đời, sau khi Diệp Tiêu nhập môn không khéo còn nhỏ hơn hắn hai đời, phải gọi hắn là sư thúc. Đương nhiên cũng có khả năng sẽ được Lăng Vân Tử nhận làm đệ tử, như vậy lại thành sư thúc của hắn, bối phận chưa rõ, cứ gọi tạm đã.
Đạo sĩ Tuyên Nhất trầm giọng nói: “Đương nhiên không phải đi lung tung rồi. Bắc Yên rộng lớn như vậy, tông môn đã phân chia sẵn, ai tới quận nào tìm kiếm đệ tử thích hợp.
Ngoài các võ giả tán tu ra thì mục tiêu chủ yếu là đệ tử của các thế lực nhỏ.
Có một số người đồng ý đưa đệ tử tới Thuần Dương Đạo Môn, nhưng một số người đứng đầu các thế lực lại không muốn đưa đệ tử nhà mình tới đối thủ, chẳng thà mình tự bồi dưỡng. Người như vậy thì chúng ta chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo, khuyên không được cũng chẳng có cách nào.
Nhưng bây giờ chúng ta cũng phải cẩn thận kẻ khác.”
Ánh mắt Diệp Tiêu lóe lên thần sắc khác thường, hắn hỏi lại: “Cẩn thận gì?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất hừ lạnh nói: “Đương nhiên là cẩn thận đám hòa thượng của Đại Quang Minh Tự rồi. Bọn chúng chỉ thích cướp người của chúng ta thôi.
Đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự kéo toàn bộ Kim Cương Viện ra, nhân số của chúng ta kém hơn bọn chúng một chút.
Hơn nữa Đại Quang Minh Tự ở Bắc Địa, gần với Bắc Yên. Tiếng tăm của bọn họ cũng lớn hơn Thuần Dương Đạo Môn chúng ta, được các thế lực tin tưởng hơn.
Nhưng bọn họ không biết nghĩ, đưa đệ tử nhà mình tới Đại Quang Minh Tự làm hòa thượng khác nào tuyệt hậu, những người này rõ là nhẫn tâm.
Chẳng thà vào Thuần Dương Đạo Môn ta, vẫn được lấy vợ sinh con, như vậy có phải tốt hơn bao nhiêu không!”
Ánh mắt Diệp Tiêu lóe lên sắc thái lạ: “Sư huynh đã lấy vợ sinh con rồi à?”
Đọa sĩ Tuyên Nhất lúng túng nói: “Cái này thì chưa. Nhưng sư huynh ngươi là tuấn kiệt phong thái xuất chúng của Đạo môn, không lo không tìm được vợ.
Chẳng qua bây giờ sư huynh không để ý tới những chuyện bên ngoài, một lòng tu luyện đại đạo.
Suy nghĩ đều đặt vào việc tu luyện, đương nhiên không để ý tới nữ sắc rồi.
Không sao, sư huynh của ngươi còn rất trẻ, sau khi tu luyện có thành tựu rồi kết hôn cũng không muộn.”
Diệp Tiêu nhìn đạo sĩ Tuyên Nhất một hồi, đúng là đối phương không già, mới hơn ba mươi. Nhưng mặt chữ quốc, mũi củ tỏi, trán to miệng rộng, làm sao hắn có thể không biết xấu hổ nói mình phong thái xuất chúng?
Vốn dĩ Diệp Tiêu còn tưởng trong Thuần Dương Đạo Môn toàn những lão đạo sĩ ngoan cố đến cùng, bây giờ mới thấy, hóa ra võ giả thế hệ trẻ cũng rất thú vị.
Nhưng kẻ địch vẫn là kẻ địch, cần lừa thì hắn vẫn sẽ lừa gạt.
Chương 1245 Đoạt đệ tử 1
Đạo sĩ Tuyên Nhất biết thân phận Diệp Tiêu hết sức mẫn cảm cho nên không định mang hắn tới những nơi có xung đột kịch liệt với Đại Quang Minh Tự.
Lúc bình thường, Đại Quang Minh Tự ở khu vực gần Cực Bắc, cho nên bọn họ cũng hành động trong khu vực phía của Bắc Yên, còn Thuần Dương Đạo Môn thường hoạt động ở khu vực Yến Nam và Yến Tây.
Khu vực Yến Nam là địa bàn của Hoàng Phủ thị, khi Tuyên Nhất đạo sĩ mang theo Diệp Tiêu và vài đệ tử Thuần Dương Đạo Môn hoạt động ở Yến Nam còn tới bái kiến người của Hoàng Phủ thị.
Người của Hoàng Phủ thị cũng rất khách khí, bọn họ tỏ ý không để tâm tới chuyện Thuần Dương Đạo Môn đến đất Yến Nam chiêu mộ đệ tử.
Dù sao Hoàng Phủ thị là thế gia chứ không phải tông môn, cho dù Thuần Dương Đạo Môn dọn sạch cả đất Yến Nam, bọn họ cũng không để ý.
Đạo sĩ Tuyên Nhất vừa dẫn đám người Diệp Tiêu tới một thế gia nhỏ ở Yến Nam, vừa nói: “Lát nữa tới Lâm gia, nhớ đừng tỏ thế độ quá tốt, cứ ra vẻ Thuần Dương Đạo Môn nhận đệ tử nhà ngươi đã là nể mặt ngươi rồi.
Không thì mấy thế gia nhỏ này sẽ được đà lấn tới, đưa ra đủ loại yêu cầu.
Lần trước ta đã tới Lâm gia một lần, gia chủ Lâm gia còn nói hắn chỉ có một đứa con trai, cần suy nghĩ một chút. Xì! Đừng tưởng ta không biết, hắn có tới mấy đứa con trai lận!
Bây giờ thấy Thuần Dương Đạo Môn lâu rồi không liên hệ với hắn, ngược lại hắn còn chủ động liên lạc với chúng ta.
Cho nên sau khi đi vào không cần nể nang gì cả, trực tiếp dẫn người đi là được.”
Những đạo sĩ khác trong Thuần Dương Đạo Môn đều gật đầu liên tục, sư huynh có kinh nghiệm, hắn nói thế nào cứ làm thế ấy là được.
Nhưng sau khi đến Lâm gia, gia chủ Lâm gia lại không ra mặt, ngược lại phái em trai ruột của mình tới tiếp đón Diệp Tiêu, hơn nữa thái độ ấp a ấp úng, như đang cố trì hoãn điều gì.
Đạo sĩ Tuyên Nhất cảm thấy có gì đó không đúng, hắn đẩy đối phương ra rồi hừ lạnh nói: “Lâm gia các ngươi làm cái quái gì vậy? Gọi chúng ta tới nhưng không cho chúng ta mang người đi. Các ngươi đang trêu chọc Thuần Dương Đạo Môn ta ư?”
Võ giả Lâm gia kia vội vàng nói: “Không dám, đương nhiên không dám.”
Miệng hắn nói không dám nhưng vẫn không gọi người ra, đạo sĩ Tuyên Nhất càng cảm thấy không đúng. Hắn đột nhiên phát hiện một chút khí tức kỳ dị, trực tiếp đẩy võ giả Lâm gia ra, đi sang một gian phòng tiếp khách khác.
Đẩy cửa bước vào, trong đó là gia chủ Lâm gia và vài tăng nhân của Đại Quang Minh Tự.
Sắc mặt đạo sĩ Tuyên Nhất lập tức trầm xuống: “Lâm gia chủ, ngươi làm vậy là có ý gì.”
Gia chủ Lâm gia xấu hổ cười nói: “Đạo trưởng đừng trách, tại hạ đột nhiên phát hiện khuyển tử thích hợp gia nhập Đại Quang Minh Tự hơn. Cho nên, e là ước định với đạo trưởng lúc trước phải bỏ qua rồi.”
Đạo sĩ Tuyên Nhất lạnh lùng nói: “Chẳng phải lúc trước ngươi nói ngươi chỉ có một đứa con trai à? Sao nào, ngươi nỡ đưa hắn tới Đại Quang Minh Tự làm hòa thượng, không sợ Lâm gia của ngươi tuyệt hậu à?”
Gia chủ Lâm gia lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, lo lắng suy nghĩ xem rốt cuộc mình nên lấy cớ ra sao cho phải.
Nhưng không đợi hắn nghĩ ra, đạo sĩ Tuyên Nhất đã quát lớn: “Lâm gia các ngươi coi Thuần Dương Đạo Môn ta là cái gì? Gọi chúng ta đến nhưng lại để người của gia tộc gia nhập môn phái khác. Các ngươi đang trêu chọc Thuần Dương Đạo Môn ta đấy à?”
Gia chủ Lâm gia sợ tới mức run lên bần bật, lúc này bên phía Đại Quang Minh Tự lại có một tăng nhân khoảng ba mươi mấy tuổi đứng dậy, gương mặt mỉm cười nói: “Các vị thí chủ của Thuần Dương Đạo Môn đừng sốt ruột, chuyện thu nhận đệ tử cũng phải chú ý tới duyên phận.”
Đệ tử Lâm gia này có duyên với Đại Quang Minh Tự chúng ta, cho nên hôm nay hắn mới gia nhập Đại Quang Minh Tự.”
Vẻ ngoài của tăng nhân áo trắng này không tệ, ít nhất cũng khá hơn cái mặt chữ quốc của đạo sĩ Tuyên Nhất.
Nhưng tuy giọng điệu của hắn khá ôn hòa, nhưng thái độ lại rất ương ngạnh.
Đệ tử Lâm gia có duyên với Đại Quang Minh Tự, tức là vô duyên với Thuần Dương Đạo Môn các ngươi.
Cũng tức là bọn họ sẽ nhận đệ tử này, Thuần Dương Đạo Môn các ngươi muốn đi đâu chơi thì đi.
Đạo sĩ Tuyên Nhất lạnh lùng nói: “Đại hòa thượng, ngươi quá đáng rồi đấy. Đây là đất Yến Tây, ngươi tới đây thu nhận đệ tử là có ý gì?”
Tăng nhân áo trắng kia lắc đầu nói: “Nực cười, ai quy định kia chứ? Vì sao bần tăng không được tới?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất lập tức nghẹn họng, đây là quy tắc ngầm mà hai bên âm thầm thừa nhận, dâu ai quy định?
Sắc mặt hắn trầm xuống nói: “Nói vậy là hôm nay ngươi định dẫn người đi?”
Tăng nhân áo trắng của Đại Quang Minh Tự lạnh nhạt nói: “Đệ tử của Đại Quang Minh Tự chúng ta, sao lại không dẫn đi được?”
Trường kiếm trên tay đạo sĩ Tuyên Nhất lập tức dấy lên Thuần Dương Cương Khí nóng rực, xuất kiếm đâm thẳng về phía tăng nhân áo trắng, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta muốn xem xem, ai có thể ra khỏi nơi này!
Thuần Dương Đạo Môn ta không thể dẫn tên đệ tử đó theo, Đại Quang Minh Tự các ngươi cũng đừng hòng!”
Thời gian vừa qua, hai nhánh đối phương xung đột không phải một hai lần.
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử đã đánh tiếng, khi gặp võ giả Đại Quang Minh Tự, tuy không thể liều mạng nhưng cũng không cần nhượng bộ.
Mạnh yếu tháng thua, phải xem thực lực ra sao.
Tuy dạo sĩ Tuyên Nhất trông hơi xấu xí, nhưng lại là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất hàng thật giá thật.
Còn tăng nhân đối diện tuy trẻ tuổi nhưng thật ra là võ giả bối phận chữ Minh của Đại Quang Minh Tự, đã sớm bước lên cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cho nên mới giữ được dung mạo như vậy.
Hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất giao thủ trong phòng khách chật hẹp, đánh qua đánh lại, thấy không thi triển được thực lực, thậm chí trực tiếp đánh ra bên ngoài.
Đúng lúc này Diệp Tiêu đột nhiên phát hiện vài võ giả Đại Quang Minh Tự khác đã động thủ nên cũng vô thức cảnh giác, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng đám võ giả Đại Quang Minh Tự lại bảo vệ một đệ tử trẻ tuổi ở sau lưng. Diệp Tiêu có thể lập tức kết luận chắc chắn đối phương không phải đệ tử cũ của Đại Quang Minh Tự mà là đệ tử vừa được thu nhận.
Nguyên nhân rất đơn giản, tuy đối phương đã quy y nhưng da đầu hơi có màu xanh, hiển nhiên chỉ vừa xuống tóc.
Hơn nữa các tăng nhân ở đây vô thức bảo vệ hắn phía sau, không chỉ vì thực lực của hắn không đủ mạnh mà còn vì đối phương có vẻ rất quan trọng. Ít nhất với Đại Quang Minh Tự thì đối phương rất quan trọng.
Diệp Tiêu nheo mắt lại, trực tiếp rút trường kiếm ra, quát lên chói tai: “Đại Quang Minh Tự khinh người quá đáng!”
Dứt lời hắn trực tiếp lao về phía người của Đại Quang Minh Tự.
Những đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn khác sửng sốt, nhưng thấy hắn xuất thủ, bọn họ cũng theo sát phía sau.
Thực ra trong tình huống này hai bên không cần liều mạng ngươi sống ta chết, chỉ cần chờ đạo sĩ Tuyên Nhất và võ giả Đại Quang Minh Tự phân thắng thua là được.
Nhưng thấy Diệp Tiêu dẫn đầu, lại thêm thân phận của Diệp Tiêu, các đệ tử của Thuần Dương Đạo Môn cũng vội vàng lao lên theo, lao nhao giao chiến với võ giả Đại Quang Minh Tự.
Nhưng trong thời gian ngắn cũng khó lòng học được Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Kể cả Sở Hưu cũng phải trải qua một trận chiến sinh tử mới học được.
Nhưng không sao, Sở Hưu cũng không trông mong Diệp Tiêu có thể học được Thiên Tử Vọng Khí Thuật trong thời gian ngắn, y chỉ cần Diệp Tiêu lĩnh ngộ được một phần Thiên Tử Vọng Khí Thuật, từ đó mang tới lực lượng đạo uẩn là được. Nói đơn giản hơn là khiến hắn trông có vẻ đạo pháp thiên thành.
“Ngưng thần, nhắm mắt, buông bỏ mọi tạp niệm. Ngươi không cần nhớ chú giải về Thiên Tử Vọng Khí Thuật, ngươi chỉ cần nhớ kỹ cảm giác này là được. Còn về công pháp, nếu sau này có cơ duyên ngươi sẽ tự lĩnh ngộ.”
Diệp Tiêu gật nhẹ đầu, bắt đầu nhắm mắt ngưng thần theo lời Sở Hưu.
Một khắc sau, một luồng khí tức hết sức huyền diệu bao bọc lấy hắn. Chỉ trong chớp mắt, hắn như đặt mình vào bản nguyên của không gian này, thiên địa huyền hoàng, âm dương nhị khí, thậm chí những lực lượng như phong vân lôi điện cũng nhảy múa bên cạnh hắn.
Diệp Tiêu còn chưa tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lĩnh ngộ đối với lực lượng thiên địa gần bằng không.
Lúc này cảm giác của hắn lại là đạo cơ bản nhất trên thế gian này, thiên địa tự nhiên, chính là đạo!
Hắn không thể lý giải những thứ này, nhưng lại bị Sở Hưu cưỡng ép nhét vào đầu.
Sau ba ngày ba đêm, khi Diệp Tiêu hoàn toàn thoát khỏi trạng hái này, thân thể hắn có cảm giác chóng mặt nhưng hai mắt lại tỏa sáng, thậm chí đôi mắt có nhật nguyệt tinh thần luân chuyển.
Nhưng nhìn từ góc độ Sở Hưu, lúc này quanh người Diệp Tiêu đã lấp lóa khí tức đạo ẩn mờ mịt, thậm chí nồng đậm tới mức giả dối.
Nhưng không sao, chờ thêm hai hôm nữa, sau khi Diệp Tiêu thích ứng sẽ tự nhiên hơn nhiều. Khi đó người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng Diệp Tiêu là kỳ tài tu đạo.
Nhưng như vậy còn chưa đủ.
Thứ Sở Hưu muốn tặng cho Thuần Dương Đạo Môn không chỉ là một kỳ tài tu đạo, còn là kỳ tài thích hợp nhất tu luyện theo Thuần Dương Đạo Môn.
Người nào là thích hợp nhất với Thuần Dương Đạo Môn? Đương nhiên là Thuần Dương Đạo Thể trời sinh như Tịch Vân Tử, có thể khống chế thần binh Thuần Dương tới mức hoàn mỹ.
Sở Hưu không thể ngụy tạo Thuần Dương Đạo Thể, nhưng y có thể gia trì cho Diệp Tiêu một phần lực lượng Thuần Dương.
Hoán Nhật Đại Pháp ngưng tụ thành pháp tướng Đại Nhật Như Lai chính là lực lượng thuần dương tinh thuần nhất, phải nói nó và Thuần Dương của Thuần Dương Đạo Môn chính là trăm sông cùng đổ về một biển. Chẳng qua một bên là lực lượng đạo uẩn gia trì, một bên là phật quang gia trì.
Sở Hưu chỉ cần đem lực lượng Đại Nhật Như Lai tẩy luyện bằng pháp môn đạo gia, truyền vào cơ thể Diệp Tiêu, khiến đối phương như có năng lực tương tác bẩm sinh với lực lượng Thuần Dương.
Cứ thế, vài ngày sau cương khí của Diệp Tiêu đã có biến hóa, trở thành một thuộc tính thiên về Đạo môn, cương khí mang theo lực lượng chí dương yếu ớt.
Thấy trạng thái này của Diệp Tiêu, Sở Hưu gật nhẹ đầu, ném cho Diệp Tiêu vài môn kiếm pháp nói: “Thuần Dương Đạo Môn chỉ dùng kiếm, tạm thời đừng dùng đao pháp.
Thân phận ta tìm cho ngươi là tán tu của Bắc Yên, tính cách nóng nảy, ghét ác như thù.
Những kiếm pháp này đều là loại cơ bản, rất thích hợp với thân phận của ngươi.
Trong hành động kế tiếp, bên phía Trấn Võ Đường sẽ cố gắng hết sức để phối hợp với ngươi. Nhưng sau khi bước vào Thuần Dương Đạo Môn, phải dựa vào chính ngươi.”
Diệp Tiêu cầm mấy môn kiếm pháp như nắm tương lai của bản thân, gật đầu.
...
Sơn Dương Phủ, Lâm Trung Quận, Bắc Yên. Sở Hưu rất quen thuộc với nơi này vì đây là vùng đất đầu tiên của Bắc Yên mà y đặt chân đến sau khi rời khỏi Ngụy Quận.
Hôm nay đệ tử của Phương gia ở Sơn Dương Phủ làm lễ gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, tổ chức rất lớn, ngay cả người phụ trách phân đà Thuần Dương Đạo Môn ở Bắc Yên là Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử cũng có mặt. Gia chủ Phương gia cố tình mời các thế lực lớn nhỏ ở Sơn Dương Phủ đến, dáng vẻ hết sức đắc ý.
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử ngồi trong đại sảnh của Phương gia, vẻ mặt mất hết kiên nhẫn.
Vốn dĩ chuyện thu nhận đệ tử không phiền toái như vậy, nhưng thiên phú của đệ tử Phương gia này khá tốt, quan trọng nhất là khả năng tương tác của đối phương với Thuần Dương Cương Khí hết sức mạnh mẽ, chẳng khác nào sinh ra để tu luyện Thuần Dương Cương Khí.
Có thể nói đệ tử Phương gia này là tin vui lớn nhất kể từ khi Thuần Dương Đạo Môn đến Bắc Yên.
Cho nên dẫu bọn họ biết thật ra gia chủ Phương gia chỉ muốn mượn uy thế của Thuần Dương Đạo Môn bọn họ để khoe khoang, bọn họ cũng phải đáp ứng, coi như nể mặt đối phương.
Dù sao sau này con trai ruột của đối phương cũng gia nhập Thuần Dương Đạo Môn tu hành, coi như hậu bối của bọn họ, bọn họ cũng phải để ý tới tâm trạng của hắn.
Dù sao cũng chỉ có một lần mà thôi, đệ tử thiên phú như vậy chắc chắn sẽ không ở lại Bắc Yên mà được đưa về sơn môn của Thuần Dương Đạo Môn ở Đông Tề để tu hành, có lẽ hơn mười năm tới cũng không xuống núi.
Gia chủ Phương gia kia luôn miệng chào khách khứ, cứ có người là đắc ý giới thiệu một hồi, nghe người khác khen tặng, khóe miệng kéo dài tới tận lỗ tai.
Ông trời phù hộ cho Phương gia bọn họ, sinh được một con trai có thiên phú cao như vậy, được Thuần Dương Đạo Môn coi trọng, từ nay về sau Phương gia bọn họ sẽ lên cao như diều gặp gió.
Nhưng ngay lúc này bên ngoài lại có tiếng động, thậm chí còn có âm thanh đao kiếm va chạm. Chuyện này khiến sắc mặt gia chủ Phương gia nhanh chóng thay đổi.
Hôm nay là ngày tốt của Phương gia bọn họ, ai dám tới đây gây sự?
Không đợi gia chủ của Phương gia phái người đi điều tra, hai người đang giao thủ đã trực tiếp đánh vào trong đại sảnh.
Đương nhiên nói chính xác hơn đây không phải giao thủ mà là truy sát.
Người bị truy sát toàn thân đẫm máu, là một gã cao to tướng mạo hung ác, chỉ có một mắt, cầm một thanh Trảm Mã Đao cao cỡ một người.
Còn kẻ đuổi giết hắn chính là Diệp Tiêu.
Nhưng lúc này dáng vẻ của Diệp Tiêu hoàn toàn khác lúc ở Thanh Long Hội, không phải sát thủ máu lạnh mặc bộ áo đen.
Hắn mặc y phục võ sĩ màu xanh, bên trên còn vài miếng vá.
Tay cũng cầm một thanh kiếm bằng thép ròng bình thường, thần sắc quang minh lẫm liệt, phẫn nộ quát: “Trần Ngũ Giao! Để ta xem ngươi còn trốn đi đâu!”
Giao Long Trại của ngươi giết người không chớp mắt, tội ác chồng chất, hôm nay ta sẽ giết ngươi, trừ hại cho dân!”
Người khác nghe tên Trần Ngũ Giao đều lộ vẻ kinh ngạc, sao tên cướp hung ác này lại chạy đến đây?
Trần Ngũ Giao là một tên cướp rất nổi tiếng trên con đường buôn bán từ Ngụy Quận tới Lâm Trung Quận, có thực lực Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Trong giới giặc cướp, thực lực như vậy đã rất mạnh. Giao Long Trại dưới tay hắn còn có ba trăm kỵ binh, qua lại như gió. Rất nhiều thương nhân đi qua tuyến đường giữa Ngụy Quận và Bắc Yên từng bị hắn đánh cướp.
Hơn nữa khác với những tên cướp khác, thường theo quy củ chỉ lấy hàng chứ không đoạt mạng.
Tên Trần Ngũ Giao này lại là loại tâm địa độc ác, lấy hàng rồi nhưng đôi khi vẫn giết người.
Bây giờ xem ra, vị hiệp sĩ trẻ tuổi này không ưa cách hành xử của Trần Ngũ Giao nên ra tay tấn công Giao Long Trại của hắn, còn truy sát hắn tới tận đây.
Nhưng chuyện khiến mọi người khó hiểu là nếu Trần Ngũ Giao muốn chạy trốn có thể chạy vào Thương Mang Sơn ở nơi tiếp giáp giữa Bắc Yên và Ngụy Quận, sao lại chạy trốn tới Phương gia?
Chương 1242 Muốn mà còn giả bộ 1
Diệp Tiêu ra sân lần này là do Sở Hưu bố trí tỉ mỉ.
Một hiệp sĩ trẻ tuổi lòng mang chính khí, tuy xuất thân tán tu nhưng ghét ác như thù, một thân một mình đánh vào sơn trại của đám giặc cướp, chiến tích như vậy đủ khiến người khác chú ý.
Hơn nữa, Sở Hưu còn chuẩn bị cả thân phận cho Diệp Tiêu.
Lúc này những người trong đại sảnh còn đang nghi hoặc về thân phận của Diệp Tiêu, có người hỏi người buôn tin giang hồ trong đám đông: “Vị tiểu ca này là ai? Lâm Trung Quận ta có tuấn kiệt như vậy từ bao giờ?”
Thân phận của Diệp Tiêu cũng được Phong Mãn Lâu hỗ trợ thay đổi.
Thực ra không cần thay đổi nhiều, Sở Hưu chỉ muốn một thân phận võ giả tán tu trẻ tuổi, Tề Nguyên Lễ cũng chỉ cần nói một câu. Tất cả tư liệu tình báo của Phong Mãn Lâu trên đất Bắc Yên đều xuất hiện tên của một người. Diệp Tiêu vẫn tên là Diệp Tiêu, nhưng thân phận đã thay đổi hoàn toàn.
Người buôn tin giang hồ kia phe phẩy cây quạt nói: “Vị này không phải người của Lâm Trung Quận mà là một võ giả tán tu ở khu vực Ngư Dương trên đất Yến Tây, tên là Diệp Tiêu.
Khi còn bé hắn từng được một vị du hiệp giang hồ dạy bảo, cho nên dốc lòng hành tẩu giang hồ, trừ gian diệt ác, gần đây mới bộc lộ tài năng.”
Mọi người ở đây đều gật đầu, một võ giả tán tu mà thôi, cho dù còn trẻ nhưng không có gì đáng chú ý.
Nhưng lúc này không ai chú ý tới ánh mắt Thủ Chân Tử và Tịch Vân Tử nhìn về phía Diệp Tiêu đã thay đổi.
Tịch Vân Tử sửng sốt: “Sư thúc, ngài có thấy không?”
Thủ Chân Tử cũng ngơ ngác: “Đương nhiên là thấy rồi! Đạo uẩn thiên thành! Người trẻ tuổi này phải vào Đạo môn chúng ta!”
Hơn nữa lúc này trên trường kiếm của Diệp Tiêu lấp lóe kiếm quang, chỉ là kiếm cương nội lực bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nhưng Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử có thể cảm giác được trong chân khí của đối phương có một chút lực lượng chí cương chí dương. Đây không phải do công pháp mà hắn tu luyện, mà là trong bản nguyên nội lực của hắn vốn đã mang theo loại lực lượng này.
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử liếc mắt nhìn nhau, thậm chí hơi thở cũng dồn dập hơn một chút.
Kỳ tài ngút trời! Đây là kỳ tài thích hợp nhất để tu luyện công pháp của Thuần Dương Đạo Môn!
Tuy không thể sánh với Thuần Dương Đạo Thể của Tịch Vân Tử, nhưng thuộc tính nội lực mà Diệp Tiêu thể hiện trời sinh tương hợp với lực lượng Thuần Dương của Thuần Dương Đạo Môn bọn họ. Một khi tu luyện công pháp của Thuần Dương Đạo Môn chắc chắn tu vi sẽ tiến bộ cực nhanh.
Trong lòng hai người đều vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
So với Diệp Tiêu này, đệ tử Phương gia kia chẳng khác nào rác rưởi.
Trước đó bọn họ tới đây ủng hộ Phương gia còn thấy không vui, không ngờ lần này lại có chuyện vui bất ngờ như vậy.
Tịch Vân Tử hạ giọng nói: “Theo lời của đám buôn tin giang hồ thì tiểu tử này vốn là tán tu.
Xuất thân tán tu mà tu luyện được tới cảnh giới này, hiển nhiên ngộ tính và thiên phú võ đạo của hắn cũng rất bất phàm. Quan trọng nhất là võ giả tán tu không có mấy chuyện linh ta linh tinh thế này.”
Thời gian vừa qua Thuần Dương Đạo Môn thu nhận đệ tử ở Bắc Yên, số võ giả tán tu chỉ chiếm một phần mười, đa số là đệ tử được các thế gia nhỏ bồi dưỡng như ở Phương gia.
Không thể không nói truyền thừa rất quan trọng.
Cha mẹ đều là võ giả, như vậy thiên phú võ đạo của con cháu cũng tăng cường.
Hơn nữa từ khi sinh ra bọn họ đã được bồi dưỡng cơ sở, bất luận cơ sở này là tốt hay xấu, ít nhất cũng kích phát được tiềm lực của võ giả.
Ngược lại những dân chúng bình thường, cho dù có thiên phú võ đạo nhưng cả đời chưa từng tiếp xúc với võ đạo.
Hơn nữa khi còn nhỏ không được bồi dưỡng cơ sở cho nên kinh mạch bản thân dần dần bế tắc, thiên phú có tốt tới cuối cùng cũng thành lãng phí.
Nhưng Thuần Dương Đạo Môn lại càng muốn thu nhận những võ giả không có bối cảnh vào môn hộ. Lý do là chỉ là bớt việc.
Thực lực của những thế lực nhỏ này không ra sao nhưng lại hay gây chuyện. Lần trước bọn họ xung đột với Sở Hưu cũng do các thế lực nhỏ này gây ra, chọn đệ tử thân phận sạch sẽ vẫn dễ khống chế hơn.
Thủ Chân Tử gật đầu nói: “Để quan sát tiếp xem sao. Dường như danh tiếng của người này cũng không tệ, nhưng phải chú ý xem tâm tính của hắn như thế nào.”
Lúc này Trần Ngũ Giao cũng bị Diệp Tiêu truy sát tới trọng thương, thậm chí đây còn là Diệp Tiêu lưu thủ.
Với thủ đoạn giết người mà Diệp Tiêu rèn luyện được trong Thanh Long Hội, nếu hắn thật sự muốn giết tên Trần Ngũ Giao này, chỉ ba chiêu là đủ.
“Phương gia chủ! Cứu ta!” Trần Ngũ Giao đột nhiên hét lớn với gia chủ Phương gia.
Gia chủ Phương gia hơi biến sắc, vẻ mặt âm trầm bất định. Hắn đột nhiên ra tay bắt lấy Trần Ngũ Giao, nói với Diệp Tiêu: “Vị này là Diệp thiếu hiệp phải không?
Người này là kẻ cướp trên Thương Mang Sơn, xưa nay đã cướp của nhiều đội buôn, Phương gia ta cũng có thù với hắn.
Không phiền tới DIệp thiếu hiệp giết hắn, chờ có thời gian, ta triệu tập các bằng hữu bị tên ác đồ này làm hại người thân, cùng nhau thẩm vấn, xử quyết hắn.”
Diệp Tiêu cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ ta ngu lắm chắc? Trước đó tên Trần Ngũ Giao đã nói Giao Long Trại dưới tay hắn là phối hợp với ngươi gây dựng lên. Bao năm qua người của Phương gia vẫn âm thầm trợ giúp Giao Long Trại, còn những thế lực có thù oán, có cạnh tranh với Phương gia đều bị tên ác đồ kia giết chết.”
Vừa nói xong câu này, sắc mặt mọi người ở đây lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn về phía gia chủ Phương gia đã có vẻ không đúng.
Không phải lúc nào tên Trần Ngũ Giao này cũng ra tay đuổi tận giết tuyệt, nhưng hình như tất cả những người bị hắn giết chết đều là đối thủ cạnh tranh của Phương gia.
Nếu Phương gia thật sự làm chuyện này, chẳng khác nào tự đoạn tuyệt mọi quan hệ ở Sơn Dương Phủ!
Gia chủ Phương gia hừ lạnh nói: “Nói hươu nói vượn! Làm sao Phương gia ta lại làm chuyện như vậy được?”
Diệp Tiêu cười lạnh nói: “Nếu Phương gia của ngươi không liên quan gì tới Trần Ngũ Giao, vì sao khi ta đuổi giết hắn, hắn không trốn vào trong Thương Mang Sơn mà nhất quyết chạy tới Sơn Dương Phủ, còn chạy vào trong Phương gia của ngươi?
Nếu Phương gia các người không có quan hệ gì với Trần Ngũ Giao, vì sao vừa rồi hắn lại gọi ngươi cứu mạng?”
Gia chủ Phương gia còn đang nghĩ cách lấy cớ, Diệp Tiêu đã lao thẳng tới.
Gia chủ Phương gia biến sắc, lập tức ra lệnh cho người của Phương gia ra tay ngăn cản Diệp Tiêu.
Nhưng lúc này Diệp Tiêu lại như phát điên, mấy chục người ra tay vẫn không ngắn được hắn, khiến hắn xuyên qua đám người, chẳng mấy chốc đã giết chết Trần Ngũ Giao.
Gia chủ Phương gia tức tới mức toàn thân run rẩy, nhưng Diệp Tiêu lại cầm đầu của Trần Ngũ Giao lên, nghênh ngang đi ra ngoài.
Ánh mắt những võ giả tới xem lễ nhìn về phía Phương gia đã có chút thay đổi.
Rốt cuộc người trẻ tuổi kia nói thật hay không, có thể dễ dàng phân biệt được.
Tuy hôm nay mọi người không vạch mặt, nhưng e là tương lai Phương gia sống ở Sơn Dương Phủ cũng không dễ chịu gì.
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử liếc nhau, lập tức ra ngoài theo.
Chương 1243 Muốn mà còn giả bộ 2
Gia chủ Phương gia thấy người của Thuần Dương Đạo Môn định đi, hắn muốn cản nhưng Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử không buồn nhìn hắn tới một cái.
Bên ngoài Phương gia, Thủ Chân Tử gọi Diệp Tiêu: “Vị tiểu huynh đệ kia, xin chờ một chút!”
Diệp Tiêu quay đầu lại, mặt không biểu cảm hỏi: “Có chuyện gì?”
Thủ Chân Tử cười tủm tỉm nói: “Ngươi có biết chúng ta là ai không?”
Diệp Tiêu gật đầu: “Biết, chân nhân của Thuần Dương Đạo Môn, một trong Tam Đại Đạo Môn.
Mấy hôm trước Phương gia đã bắt đâu tuyên truyền chuyện này, không chỉ Sơn Dương Phủ biết, e là toàn bộ Lâm Trung Quận đều biết.”
Thủ Chân Tử tiếp tục cười hiền hòa: “Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi có thiên phú xuất chúng nên muốn nhận ngươi vào Thuần Dương Đạo Môn. Ngươi thấy sao?”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Chẳng sao cả.”
Thủ Chân Tử và Tịch Vân Tử đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Thời gian vừa qua bọn họ thu nhận đệ tử trên đất Bắc Yên, bất luận võ giả tán tu hay đệ tử của các thế lực nhỏ, chỉ cần nghe tin có thể gia nhập môn hạ của Thuần Dương Đạo Môn, ai nấy đều vui mừng như điên, lập tức đáp ứng. Bây giờ tiểu tử này lại cự tuyệt, rốt cuộc hắn có hiểu mình từ chối điều gì không?
“Vì sao? Rốt cuộc ngươi có hiểu gia nhập Thuần Dương Đạo Môn chúng ta mang ý nghĩa ra sao không?” Thủ Chân Tử hiếu kỳ hỏi.
Diệp Tiêu thản nhiên đáp: “Đương nhiên ta biết gia nhập Thuần Dương Đạo Môn sẽ ra sao rồi, là sẽ trở nên nổi bật, lên như diều gặp gió.
Nhưng năm xưa khi ta học võ, sư phụ từng dạy ta, chúng ta là người tập võ, phải rút kiếm chém những chuyện bất bình, phải nhìn vào lương tâm của bản thân, xứng với thanh kiếm trong tay mình.
Hôm nay gia chủ Phương gia kia cấu kết với Trần Ngũ Giao, giết hại thương khách qua đường, có thể nói là tội ác tày trời, độc địa tới cực điểm.
Sức ta chỉ giết được Trần Ngũ Giao chứ không diệt được Phương gia.
Nhưng Thuần Dương Đạo Môn các ngươi lại có thể lo chuyện này. Kết quả các ngươi không chỉ mặc kệ, còn ngồi cùng chỗ với Phương gia, hỗ trợ cho Phương gia.
Là người trong danh môn chính phái, nhưng vẫn là bè lũ xu nịnh, cùng một giuộc với Phương gia mà thôi.
Môn phái như vậy, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa, uy thế có cao hơn nữa, ta cũng không gia nhập. Diệp mỗ ta không với cao được!”
Ngoài Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử, còn có những võ giả khác của Thuần Dương Đạo Môn cũng đến đây.
Nghe hắn sỉ nhục Thuần Dương Đạo Môn như vậy, những võ giả Thuần Dương Đạo Môn nổi giận, định gây sự với Diệp Tiêu.
Thủ Chân Tử lại ngăn đám đệ tử, gương mặt không những không tức giận mà còn có vẻ hài lòng.
Người trẻ tuổi này có tấm lòng son sắt, tuy tính cách nóng nảy, không biết ứng biến; nhưng trong lòng mang chính khí, ghét ác như thù, đây là hạt giống tốt hiếm thấy.
Hắn trầm giọng nói: “Sư phụ ngươi là một hiệp khách chân chính, không biết bây giờ hắn đang ở đâu?”
Diệp Tiêu im lặng trong chốc lát rồi nói: “Sư phụ đã mất, người chỉ là tông sư võ đạo võ giả tán tu bình thường, thực lực còn không mạnh bằng ta bây giờ. Lần nọ người giúp một võ giả tán tu đòi lại công bằng, bị một bang phái vây công mà chết.”
Bây giờ sư phụ trên danh nghĩa của hắn là Sở Hưu, nhưng những lời này là Sở Hưu bảo hắn nói, cũng không thể trách hắn bất kính với Sở Hưu.
Thủ Chân Tử nói: “Ngươi vừa nói chúng ta và Phương gia là cùng một giuộc, điểm này sai rồi.
Thuần Dương Đạo Môn chúng ta chỉ thu nhận một đệ tử của Phương gia mà thôi. Nếu Phương gia mượn danh tiếng của Thuần Dương Đạo Môn làm chuyện ác, Thuần Dương Đạo Môn là người đầu tiên không tha cho bọn họ.
Nhưng trong chuyện Phương gia và Trần Ngũ Giao, đúng là Thuần Dương Đạo Môn ta không quan sát cẩn thận. Lần này cho dù Thuần Dương Đạo Môn ta không nhận đệ tử Phương gia kia cũng phải tra xét rõ về Phương gia.
Ngươi có lòng hiệp nghĩa là điều tốt, nhưng ngươi phải biết trên thế gian này có quá nhiều chuyện bất bình, không có thực lực thì làm sao diệt trừ?
Sư phụ ngươi lẻ loi một mình nên mới bị vây công đến chết.
Còn nếu ngươi gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn ta sẽ làm hậu thuẫn cho ngươi.
Người trẻ tuổi, gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, ngươi sẽ không hối hận. Cho dù ngươi thấy hối hận, ta cũng cho ngươi một lời hứa, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào.”
Có đôi lúc con người sẽ tùy tiện như vậy, không quý trọng thứ mình dễ dàng nhận dược, lại đi nâng niu những thứ giả bộ, không dễ lấy được.
Trước đó những võ giả trẻ tuổi khác nghe tin Thuần Dương Đạo Môn muốn thu nhận bọn họ vào môn phái, ai nấy hưng phấn tới mức không kiềm nổi; Thủ Chân Tử và Tịch Vân Tử đều không có cảm giác gì.
Nhưng Diệp Tiêu lại không hề do dự cự tuyệt bọn họ, thậm chí còn nói Thuần Dương Đạo Môn bọn họ mua danh chuộc tiếng, ngược lại khiến cho
bọn họ hứng thú.
Diệp Tiêu chần chừ một chút rồi nói: “Các ngươi nói thật chứ?”
Thủ Chân Tử cười nói: “Đương nheien là thật, đừng có ếch ngồi đáy giếng.
Thuần Dương Đạo Môn ta là đại phái Chính đạo, chuyện hôm nay chỉ là thiếu quan sát mà thôi.
Ngươi có thể hỏi thăm khắp giang hồ, có lẽ danh tiếng của Thuần Dương Đạo Môn ta trên giang hồ không được tốt, nhưng ngươi có thấy ai nói Thuần Dương Đạo Môn cấu kết với người trong tà đạo không?”
Tịch Vân Tử ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Hơn nữa thiên phú của ngươi rất thích hợp để tu luyện võ công Thuần Dương Đạo Môn.
Tuy ngươi có lòng hiệp nghĩa muốn diệt trừ những chuyện bất bình trên thế gian, nhưng việc này phải có thực lực.
Hôm nay ngươi không thể bắt được Phương gia, ngày sau ngươi gặp kẻ ác có thực lực mạnh hơn ngươi, ngươi làm gì đây?
Gia nhập Thuần Dương Đạo Môn ta, tương lai thành tựu của ngươi không chỉ là tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan.”
Hai người thay nhau khuyên giải, thậm chí đưa ra vô số điều kiện, khiến các đệ tử Thuần Dương Đạo Môn khác cũng đỏ cả mắt.
Khi bọn họ gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, thật ra Thuần Dương Đạo Môn còn đang trong thời kỳ đỉnh cao, không như bây giờ, không có người kế tục.
Cho nên khi đó Thuần Dương Đạo Môn thu nhận đệ tử kỳ nghiêm ngặt, bọn họ đều là tinh nhuệ sau khi đào thải mấy lần.
Kết quả bây giờ tiểu tử này lại được Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử thay nhau mời chào, cứ như không nhận hắn vào Thuần Dương Đạo Môn là tội lỗi, đúng là không nói lý.
Được hai người chào đón thành khẩn như vậy, Diệp Tiêu mới “miễn cưỡng” đáp ứng gia nhập Thuần Dương Đạo Môn.
Thấy cuối cùng Diệp Tiêu cũng đáp ứng, lúc này Thủ Chân Tử mới nghiêm nghị nói: “Hôm nay tiểu huynh đệ đã gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, vậy từ nay về sau không còn là võ giả tán tu nữa, phải biết quy củ của đại phái.
Gia nhập tông môn, tông môn truyền thụ võ đạo cho ngươi, che chở cho ngươi. Tương lai ngươi cũng phải chinh chiến vì lợi ích của tông môn.
Từ nay trở đi ngươi không còn là một người nữa, mọi hành động của ngươi đều đại biểu cho Thuần Dương Đạo Môn. Thuần Dương Đạo Môn là hậu thuẫn của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể để Thuần Dương Đạo Môn mất mặt.”
Diệp Tiêu thần sắc nghiêm túc gật đầu nói: “Ta hiểu chuyện này, sư phụ từng dạy ta, thiên địa quân thân sư. Không bái thiên địa, không quỳ thân quân vương, chỉ riêng ơn sinh thành của cha mẹ song thân và ơn thụ nghiệp của sư phụ là không thể lãng quên.”
Thủ Chân Tử và Tịch Vân Tử đưa mắt nhìn nhau, đều hài lòng gật đầu.
Tiểu tử này là hạt giống tốt, tương lai chắc chắn sẽ là một trong những trụ cột của Thuần Dương Đạo Môn.
Tuy bây giờ còn hơi sớm, nhưng với tâm tính và tiềm lực của hắn, chắc chắn tương lai sẽ không hề kém cỏi.
Vốn dĩ lần này Thuần Dương Đạo Môn tới Bắc Yên, ngay cả Lăng Vân Tử cũng chỉ mang tâm trạng thử nghiệm, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ như vậy, rất đáng giá.
Kết quả, Diệp Tiêu thuận lợi vào trong phân đà của Thuần Dương Đạo Môn.
Vốn dĩ với tư chất của Diệp Tiêu chắc chắn sẽ bị đưa về sơn môn của Thuần Dương Đạo Môn ở Đông Tề để tu luyện.
Nhưng Thuần Dương Đạo Môn còn thu nhận nhiều đệ tử ở đây, định gom đủ người rồi đưa đi 1lượt.
Chương 1244 Hành động
Thời gian ở phân đà Bắc Yên, do Diệp Tiêu đã có cơ sở nên Thủ Chân Tử truyền thụ Thuần Dương Đạo Kinh của Thuần Dương Đạo Môn cho Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu được lực lượng Đại Nhật Như Lai tẩy luyện gia trì, thuộc tính nội lực của hắn đã thay đổi, khi tu luyện Thuần Dương Đạo Kinh như cá gặp nước, tiến triển cực nhanh.
Hơn nữa hắn tu luyện cực kỳ điên cuồng, khiến cả Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử cũng phải nhìn theo.
Bây giờ rất hiếm thấy người trẻ tuổi tu luyện khắc khổ như vậy.
Thật ra riêng điểm này là Diệp Tiêu phát huy theo bản tính, khi ở Thanh Long Hội hắn đã tu luyện khắc khổ điên cuồng như vậy rồi.
Tịch Vân Tử lắc đầu nói: “Chẳng trách tiểu tử này là tán tu mà có tu vi như vậy. Có trời mới biết mấy năm qua hắn sống ra sao, đúng là một kẻ điên vì võ.”
Thủ Chân Tử nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta lại nghe Lăng Vân Tử nói năm xưa ngươi gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, thời gian vui chơi còn nhiều hơn thời gian tu luyện.
Nếu ngươi chịu tu luyện chăm chỉ như Diệp Tiêu, với thiên phú Thuần Dương Đạo Thể của ngươi, tu vi đâu chỉ nhường này?”
Tịch Vân Tử mỉm cười xấu hổ: “Sống trên đời vốn là khổ rồi, nếu còn không hưởng lạc, đợi đến lúc sắp chết mới nhìn lại chê cuộc sống tẻ nhạt, vậy chẳng phải hối hận bằng chết à?
Hôm nào ta cũng phải dạy cho tiểu tử này một chút, tu luyện chỉ nên có chừng mực là được, sao cứ phải liều mạng.”
Thủ Chân Tử trừng mắt với hắn nói: “Ngươi đừng truyền bá mấy lý luận linh tinh của ngươi, võ đạo như bể khổ không bờ, ngươi ngừng lại một chút là rớt lại phía sau người ta một đoạn.”
Hiện giờ Thủ Chân Tử đang hết sức hài lòng về Diệp Tiêu, hạt giống tốt như vậy đáng để bồi dưỡng.
Nhưng hắn không biết lúc này Diệp Tiêu lại hết sức nóng ruột, vì hắn phát hiện dường như mình đã bị nhốt trong Thuần Dương Đạo Môn.
Kế hoạch mà Sở đại nhân giao cho hắn là gây tranh chấp giữa Đạo môn và Phật môn. Kết quả bây giờ hắn lại bị Thủ Chân Tử hạ lệnh chỉ được ở trong Thuần Dương Đạo Môn tu hành.
Tuy Thuần Dương Đạo Môn hết sức hào phóng với hắn, không thiếu các loại tài nguyên, nhưng nhiệm vụ của hắn thì sao?
Diệp Tiêu suy nghĩ một chút rồi chủ động tới tìm Thủ Chân Tử, nói với hắn: “Lão tổ, ta thấy các sư huynh khác được ra ngoài. Ta gia nhập Thuần Dương Đạo Môn cũng được một thời gian nhưng chỉ nhận tài nguyên tu luyện, không cống hiến được gì. Ta cũng muốn ra ngoài giúp tông môn tìm kiếm đệ tử thích hợp.”
Thủ Chân Tử xua tay nói: “Ngươi không cần làm mấy chuyện này, ngươi mới gia nhập tông môn bao lâu? Thậm chí còn chưa có đạo hiệu, vội làm gì?
Nhớ cho kỹ, mỗi người có nghĩa vụ của mình, kể cả chưởng môn cũng vậy.
Tuy bây giờ ngươi nhận đại lượng tài nguyên để tu luyện, không cần làm chuyện gì. Nhưng tương lai khi tông môn cần ngươi xuất thủ, ngươi cũng phải dốc tâm huyết ra trả lại.”
Thủ Chân Tử nói vậy là muốn tốt cho Diệp Tiêu, những đệ tử có thiên phú như hắn mà bị phái ra ngoài làm những tạp vụ phức tạp kia, trễ nải tu luyện, đó mới là lãng phí.
Lúc này Tịch Vân Tử ở bên cạnh lại nói: “Ta thấy tiểu tử này không nhịn nổi rồi, sư thúc cho hắn ra ngoài đi.
Sư thúc đừng quên trước đây tiểu tử này là võ giả tán tu, ngày ngày lăn lộn trên giang hồ.
Bây giờ ngài lại bảo hắn suốt ngày ở đây tu luyện, có lẽ hắn không chịu nổi rồi.
Tu luyện phải tiến hành theo chất lượng, cố cưỡng ép không khéo còn ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện.”
Nghe Tịch Vân Tử nói vậy, Thủ Chân Tử cũng cảm thấy có lý. Hắn gật đầu, gọi một đạo sĩ hơn ba mươi tuổi tới, trầm giọng nói: “Tuyên Nhất, ta giao Diệp Tiêu cho ngươi. Thời gian tới ngươi dẫn hắn ra ngoài, nhớ cho kỹ, phải cẩn thận.”
Cái tên Diệp Tiêu rất nổi tiếng trong phân đà của Thuần Dương Đạo Môn. Đạo sĩ Tuyên Nhất cũng biết đối phương là người duy nhất trong các đệ tử mới được Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử đích thân mời vào Thuần Dương Đạo Môn.
Cho nên hắn vội vàng đáp: “Sư thúc tổ cứ yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”
Sau khi Tuyên Nhẫn dẫn Diệp Tiêu ra ngoài, Diệp Tiêu hỏi: “Tuyên Nhất sư huynh, bình thường chúng ta cứ đi khắp nơi quanh Bắc Yên tìm kiếm đệ tử à?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất kia chần chừ một chút rồi nói: “Sư huynh? Thôi được rồi, bây giờ ngươi còn chưa có bối phận chính thức, cứ tạm gọi như vậy đi.”
Trong Thuần Dương Đạo Môn cũng có bối phận theo từng đời, sau khi Diệp Tiêu nhập môn không khéo còn nhỏ hơn hắn hai đời, phải gọi hắn là sư thúc. Đương nhiên cũng có khả năng sẽ được Lăng Vân Tử nhận làm đệ tử, như vậy lại thành sư thúc của hắn, bối phận chưa rõ, cứ gọi tạm đã.
Đạo sĩ Tuyên Nhất trầm giọng nói: “Đương nhiên không phải đi lung tung rồi. Bắc Yên rộng lớn như vậy, tông môn đã phân chia sẵn, ai tới quận nào tìm kiếm đệ tử thích hợp.
Ngoài các võ giả tán tu ra thì mục tiêu chủ yếu là đệ tử của các thế lực nhỏ.
Có một số người đồng ý đưa đệ tử tới Thuần Dương Đạo Môn, nhưng một số người đứng đầu các thế lực lại không muốn đưa đệ tử nhà mình tới đối thủ, chẳng thà mình tự bồi dưỡng. Người như vậy thì chúng ta chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo, khuyên không được cũng chẳng có cách nào.
Nhưng bây giờ chúng ta cũng phải cẩn thận kẻ khác.”
Ánh mắt Diệp Tiêu lóe lên thần sắc khác thường, hắn hỏi lại: “Cẩn thận gì?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất hừ lạnh nói: “Đương nhiên là cẩn thận đám hòa thượng của Đại Quang Minh Tự rồi. Bọn chúng chỉ thích cướp người của chúng ta thôi.
Đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự kéo toàn bộ Kim Cương Viện ra, nhân số của chúng ta kém hơn bọn chúng một chút.
Hơn nữa Đại Quang Minh Tự ở Bắc Địa, gần với Bắc Yên. Tiếng tăm của bọn họ cũng lớn hơn Thuần Dương Đạo Môn chúng ta, được các thế lực tin tưởng hơn.
Nhưng bọn họ không biết nghĩ, đưa đệ tử nhà mình tới Đại Quang Minh Tự làm hòa thượng khác nào tuyệt hậu, những người này rõ là nhẫn tâm.
Chẳng thà vào Thuần Dương Đạo Môn ta, vẫn được lấy vợ sinh con, như vậy có phải tốt hơn bao nhiêu không!”
Ánh mắt Diệp Tiêu lóe lên sắc thái lạ: “Sư huynh đã lấy vợ sinh con rồi à?”
Đọa sĩ Tuyên Nhất lúng túng nói: “Cái này thì chưa. Nhưng sư huynh ngươi là tuấn kiệt phong thái xuất chúng của Đạo môn, không lo không tìm được vợ.
Chẳng qua bây giờ sư huynh không để ý tới những chuyện bên ngoài, một lòng tu luyện đại đạo.
Suy nghĩ đều đặt vào việc tu luyện, đương nhiên không để ý tới nữ sắc rồi.
Không sao, sư huynh của ngươi còn rất trẻ, sau khi tu luyện có thành tựu rồi kết hôn cũng không muộn.”
Diệp Tiêu nhìn đạo sĩ Tuyên Nhất một hồi, đúng là đối phương không già, mới hơn ba mươi. Nhưng mặt chữ quốc, mũi củ tỏi, trán to miệng rộng, làm sao hắn có thể không biết xấu hổ nói mình phong thái xuất chúng?
Vốn dĩ Diệp Tiêu còn tưởng trong Thuần Dương Đạo Môn toàn những lão đạo sĩ ngoan cố đến cùng, bây giờ mới thấy, hóa ra võ giả thế hệ trẻ cũng rất thú vị.
Nhưng kẻ địch vẫn là kẻ địch, cần lừa thì hắn vẫn sẽ lừa gạt.
Chương 1245 Đoạt đệ tử 1
Đạo sĩ Tuyên Nhất biết thân phận Diệp Tiêu hết sức mẫn cảm cho nên không định mang hắn tới những nơi có xung đột kịch liệt với Đại Quang Minh Tự.
Lúc bình thường, Đại Quang Minh Tự ở khu vực gần Cực Bắc, cho nên bọn họ cũng hành động trong khu vực phía của Bắc Yên, còn Thuần Dương Đạo Môn thường hoạt động ở khu vực Yến Nam và Yến Tây.
Khu vực Yến Nam là địa bàn của Hoàng Phủ thị, khi Tuyên Nhất đạo sĩ mang theo Diệp Tiêu và vài đệ tử Thuần Dương Đạo Môn hoạt động ở Yến Nam còn tới bái kiến người của Hoàng Phủ thị.
Người của Hoàng Phủ thị cũng rất khách khí, bọn họ tỏ ý không để tâm tới chuyện Thuần Dương Đạo Môn đến đất Yến Nam chiêu mộ đệ tử.
Dù sao Hoàng Phủ thị là thế gia chứ không phải tông môn, cho dù Thuần Dương Đạo Môn dọn sạch cả đất Yến Nam, bọn họ cũng không để ý.
Đạo sĩ Tuyên Nhất vừa dẫn đám người Diệp Tiêu tới một thế gia nhỏ ở Yến Nam, vừa nói: “Lát nữa tới Lâm gia, nhớ đừng tỏ thế độ quá tốt, cứ ra vẻ Thuần Dương Đạo Môn nhận đệ tử nhà ngươi đã là nể mặt ngươi rồi.
Không thì mấy thế gia nhỏ này sẽ được đà lấn tới, đưa ra đủ loại yêu cầu.
Lần trước ta đã tới Lâm gia một lần, gia chủ Lâm gia còn nói hắn chỉ có một đứa con trai, cần suy nghĩ một chút. Xì! Đừng tưởng ta không biết, hắn có tới mấy đứa con trai lận!
Bây giờ thấy Thuần Dương Đạo Môn lâu rồi không liên hệ với hắn, ngược lại hắn còn chủ động liên lạc với chúng ta.
Cho nên sau khi đi vào không cần nể nang gì cả, trực tiếp dẫn người đi là được.”
Những đạo sĩ khác trong Thuần Dương Đạo Môn đều gật đầu liên tục, sư huynh có kinh nghiệm, hắn nói thế nào cứ làm thế ấy là được.
Nhưng sau khi đến Lâm gia, gia chủ Lâm gia lại không ra mặt, ngược lại phái em trai ruột của mình tới tiếp đón Diệp Tiêu, hơn nữa thái độ ấp a ấp úng, như đang cố trì hoãn điều gì.
Đạo sĩ Tuyên Nhất cảm thấy có gì đó không đúng, hắn đẩy đối phương ra rồi hừ lạnh nói: “Lâm gia các ngươi làm cái quái gì vậy? Gọi chúng ta tới nhưng không cho chúng ta mang người đi. Các ngươi đang trêu chọc Thuần Dương Đạo Môn ta ư?”
Võ giả Lâm gia kia vội vàng nói: “Không dám, đương nhiên không dám.”
Miệng hắn nói không dám nhưng vẫn không gọi người ra, đạo sĩ Tuyên Nhất càng cảm thấy không đúng. Hắn đột nhiên phát hiện một chút khí tức kỳ dị, trực tiếp đẩy võ giả Lâm gia ra, đi sang một gian phòng tiếp khách khác.
Đẩy cửa bước vào, trong đó là gia chủ Lâm gia và vài tăng nhân của Đại Quang Minh Tự.
Sắc mặt đạo sĩ Tuyên Nhất lập tức trầm xuống: “Lâm gia chủ, ngươi làm vậy là có ý gì.”
Gia chủ Lâm gia xấu hổ cười nói: “Đạo trưởng đừng trách, tại hạ đột nhiên phát hiện khuyển tử thích hợp gia nhập Đại Quang Minh Tự hơn. Cho nên, e là ước định với đạo trưởng lúc trước phải bỏ qua rồi.”
Đạo sĩ Tuyên Nhất lạnh lùng nói: “Chẳng phải lúc trước ngươi nói ngươi chỉ có một đứa con trai à? Sao nào, ngươi nỡ đưa hắn tới Đại Quang Minh Tự làm hòa thượng, không sợ Lâm gia của ngươi tuyệt hậu à?”
Gia chủ Lâm gia lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, lo lắng suy nghĩ xem rốt cuộc mình nên lấy cớ ra sao cho phải.
Nhưng không đợi hắn nghĩ ra, đạo sĩ Tuyên Nhất đã quát lớn: “Lâm gia các ngươi coi Thuần Dương Đạo Môn ta là cái gì? Gọi chúng ta đến nhưng lại để người của gia tộc gia nhập môn phái khác. Các ngươi đang trêu chọc Thuần Dương Đạo Môn ta đấy à?”
Gia chủ Lâm gia sợ tới mức run lên bần bật, lúc này bên phía Đại Quang Minh Tự lại có một tăng nhân khoảng ba mươi mấy tuổi đứng dậy, gương mặt mỉm cười nói: “Các vị thí chủ của Thuần Dương Đạo Môn đừng sốt ruột, chuyện thu nhận đệ tử cũng phải chú ý tới duyên phận.”
Đệ tử Lâm gia này có duyên với Đại Quang Minh Tự chúng ta, cho nên hôm nay hắn mới gia nhập Đại Quang Minh Tự.”
Vẻ ngoài của tăng nhân áo trắng này không tệ, ít nhất cũng khá hơn cái mặt chữ quốc của đạo sĩ Tuyên Nhất.
Nhưng tuy giọng điệu của hắn khá ôn hòa, nhưng thái độ lại rất ương ngạnh.
Đệ tử Lâm gia có duyên với Đại Quang Minh Tự, tức là vô duyên với Thuần Dương Đạo Môn các ngươi.
Cũng tức là bọn họ sẽ nhận đệ tử này, Thuần Dương Đạo Môn các ngươi muốn đi đâu chơi thì đi.
Đạo sĩ Tuyên Nhất lạnh lùng nói: “Đại hòa thượng, ngươi quá đáng rồi đấy. Đây là đất Yến Tây, ngươi tới đây thu nhận đệ tử là có ý gì?”
Tăng nhân áo trắng kia lắc đầu nói: “Nực cười, ai quy định kia chứ? Vì sao bần tăng không được tới?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất lập tức nghẹn họng, đây là quy tắc ngầm mà hai bên âm thầm thừa nhận, dâu ai quy định?
Sắc mặt hắn trầm xuống nói: “Nói vậy là hôm nay ngươi định dẫn người đi?”
Tăng nhân áo trắng của Đại Quang Minh Tự lạnh nhạt nói: “Đệ tử của Đại Quang Minh Tự chúng ta, sao lại không dẫn đi được?”
Trường kiếm trên tay đạo sĩ Tuyên Nhất lập tức dấy lên Thuần Dương Cương Khí nóng rực, xuất kiếm đâm thẳng về phía tăng nhân áo trắng, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta muốn xem xem, ai có thể ra khỏi nơi này!
Thuần Dương Đạo Môn ta không thể dẫn tên đệ tử đó theo, Đại Quang Minh Tự các ngươi cũng đừng hòng!”
Thời gian vừa qua, hai nhánh đối phương xung đột không phải một hai lần.
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử đã đánh tiếng, khi gặp võ giả Đại Quang Minh Tự, tuy không thể liều mạng nhưng cũng không cần nhượng bộ.
Mạnh yếu tháng thua, phải xem thực lực ra sao.
Tuy dạo sĩ Tuyên Nhất trông hơi xấu xí, nhưng lại là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất hàng thật giá thật.
Còn tăng nhân đối diện tuy trẻ tuổi nhưng thật ra là võ giả bối phận chữ Minh của Đại Quang Minh Tự, đã sớm bước lên cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cho nên mới giữ được dung mạo như vậy.
Hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất giao thủ trong phòng khách chật hẹp, đánh qua đánh lại, thấy không thi triển được thực lực, thậm chí trực tiếp đánh ra bên ngoài.
Đúng lúc này Diệp Tiêu đột nhiên phát hiện vài võ giả Đại Quang Minh Tự khác đã động thủ nên cũng vô thức cảnh giác, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng đám võ giả Đại Quang Minh Tự lại bảo vệ một đệ tử trẻ tuổi ở sau lưng. Diệp Tiêu có thể lập tức kết luận chắc chắn đối phương không phải đệ tử cũ của Đại Quang Minh Tự mà là đệ tử vừa được thu nhận.
Nguyên nhân rất đơn giản, tuy đối phương đã quy y nhưng da đầu hơi có màu xanh, hiển nhiên chỉ vừa xuống tóc.
Hơn nữa các tăng nhân ở đây vô thức bảo vệ hắn phía sau, không chỉ vì thực lực của hắn không đủ mạnh mà còn vì đối phương có vẻ rất quan trọng. Ít nhất với Đại Quang Minh Tự thì đối phương rất quan trọng.
Diệp Tiêu nheo mắt lại, trực tiếp rút trường kiếm ra, quát lên chói tai: “Đại Quang Minh Tự khinh người quá đáng!”
Dứt lời hắn trực tiếp lao về phía người của Đại Quang Minh Tự.
Những đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn khác sửng sốt, nhưng thấy hắn xuất thủ, bọn họ cũng theo sát phía sau.
Thực ra trong tình huống này hai bên không cần liều mạng ngươi sống ta chết, chỉ cần chờ đạo sĩ Tuyên Nhất và võ giả Đại Quang Minh Tự phân thắng thua là được.
Nhưng thấy Diệp Tiêu dẫn đầu, lại thêm thân phận của Diệp Tiêu, các đệ tử của Thuần Dương Đạo Môn cũng vội vàng lao lên theo, lao nhao giao chiến với võ giả Đại Quang Minh Tự.