-
Chương 1246-1250
Chương 1246 Đoạt đệ tử 2
Vốn dĩ Diệp Tiêu hay dùng đao, lúc này bảo hắn dùng kiếm hắn còn thấy không quen.
Nhưng khi còn làm sát thủ ở Thanh Long Hội, Đoan Mộc Thiên Sơn từng dạy bảo hắn, không cần nghĩ binh khí trong tay mình là gì, bất cứ binh khí nào cũng có chung mục đích cuối cùng, đó chính là giết người.
Trường kiếm trong tay Diệp Tiêu lấp lóe Thuần Dương Cương Khí nóng bỏng, nhưng đối với hắn lúc này, bất luận là Thuần Dương Cương Khí hay ma khí đều là dùng để giết người, chỉ cần uy lực cường đại là được.
Trong số đệ tử Đại Quang Minh Tự không có cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất, tuy có mấy võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng bọn họ chỉ có cảnh giới tạm được chứ kinh nghiệm thực chiến kém xa Diệp Tiêu từng rèn luyện trong giết chóc.
Sau mấy chục chiêu, Diệp Tiêu đã ép lui vài võ giả Đại Quang Minh Tự, hơn nữa giết chết một người.
Hòa thượng được bảo vệ giữa đám người chỉ có cảnh giới Ngoại Cương.
Thấy chiêu kiếm của Diệp Tiêu chém về phía mình, hắn gặp nguy nhưng không sợ, cũng không hoảng hốt, cương khí khí huyết toàn thân truyền vào hai tay, không ngờ khi Diệp Tiêu đâm kiếm tới lại dùng đôi tay cứng rắn kẹp lấy kiếm của Diệp Tiêu. Tuy hai tay của hắn đều bị Thuần Dương Cương Khí tàn phá tới mức để lộ cả xương trắng, nhưng không ngờ lại cản được chiêu kiếm của Diệp Tiêu.
“Sư huynh! Ra tay!”
Hòa thượng kia hô với người khác, định nhân lúc binh khí của Diệp Tiêu bị mình kẹp lại giải quyết Diệp Tiêu.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại cảm thấy trước ngực lạnh buốt.
Không biết từ khi nào, một vỏ kiếm lấp lánh Thuần Dương Cương Khí đã xuyên qua lồng ngực của hắn, máu tươi bắn tung tóe.
Ánh mắt Diệp Tiêu không mang theo chút tình cảm, có thể giết người thì chính là binh khí!
“Diên Quảng sư đệ!”
Đám võ giả Đại Quang Minh Tự như muốn rách cả mí mắt.
Bọn họ biết tầm quan trọng của vị sư đệ Diên Quảng đối với Đại Quang Minh Tự.
Đây là kỳ tài mà Hư Ngôn tìm được trên đất Yến Nam, bẩm sinh thích hợp tu luyện Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh của Đại Quang Minh Tự. Người này tâm chí cực kỳ lạnh lùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không bị tác dụng phụ của Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh ảnh hưởng.
Đáng lẽ ra những đệ tử mà Đại Quang Minh Tự thu nhận lúc này sẽ được đưa vào trong chùa chiền ở khu vực phía bắc, chuẩn bị quy y tập thể. Nhưng Diên Quang có thiên phú này, bọn họ sợ giữa đường có chuyện gì bất trắc, cho nên làm lễ quy y riêng cho Diên Quang, hoàn thành mọi chuyện.
Nhưng ai ngờ bọn họ vốn định tiện đường thu nhận thêm một đệ tử, kết quả lại liên lụy tới đệ tử mà Đại Quang Minh Tự bọn họ coi trọng nhất.
Tăng nhân áo trắng đang giao chiến bên ngoài cũng phát hiện điều này, lập tức nổi điên tấn công đạo sĩ Tuyên Nhất không ngừng.
Thấy đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự cùng nổi điên, đạo sĩ Tuyên Nhất cũng không quản chuyện cướp đệ tử nữa, vội vàng dẫn đám người Diệp Tiêu vừa đánh vừa rút lui.
Trong Lâm gia, đám tăng nhân Đại Quang Minh Tự nhìn thi thể Diên Quảng trên mặt đất, lông mày ai nấy níu chặt, cực kỳ tức giận.
Tăng nhân áo trắng lúc trước trông còn rất phong độ, nhưng lúc này lại nổi giận quát lớn: “Thuần Dương Đạo Môn! Chuyện này chưa xong đâu!”
Lúc này gia chủ Lâm gia cũng không quan tâm chuyện đưa đệ tử nhà mình vào Đại Quang Minh Tự hay đưa vào Thuần Dương Đạo Môn nữa. Hắn chỉ biết một điều, hình như gây ra chuyện lớn rồi!
Tuy trước đây Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn từng có xung đột, nhưng hai bên chỉ xung đột chứ chưa tới mức kịch chiến, chưa bao giờ xảy ra chuyện chết người.
Nhưng lần này Diệp Tiêu đã giết người, hơn nữa còn giết đệ tử mà Đại Quang Minh Tự coi trọng, làm sao Đại Quang Minh Tự không nổi giận cho được?
Tin tức vừa đưa về, kể cả Hư Ngôn cũng không nén nổi lửa giận của mình, trực tiếp mang theo hai lão tăng bối phận chữ Tịnh và một loạt đệ tử Đại Quang Minh Tự tới hỏi tội Thuần Dương Đạo Môn.
Trong Thuần Dương Đạo Môn, Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử cũng nhức đầu.
Ánh mắt Tịch Vân Tử có phần bất thiện, nhìn chằm chằm vào Diệp Tiêu: “Vì sao tiểu tử nhà ngươi lại giết người của Đại Quang Minh Tự?”
So với Thủ Chân Tử, thật ra Tịch Vân Tử vẫn khá mẫn cảm.
Trước đó hắn còn cảm thấy Diệp Tiêu là người mang hiệp nghĩa trong lòng, nhưng bây giờ xem ra, khi hắn ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Loại người này mà trong lòng cũng có hiệp nghĩa ư?
Diệp Tiêu thầm run rẩy, hắn cũng biết lần này mình ra tay hơi vội vàng.
Thật ra kế hoạch ban đầu của hắn không phải như vậy.
Sở Hưu chỉ bảo hắn gây ân oán giữa Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn, y không quy định thời gian với Diệp Tiêu.
Cho nên kế hoạch ban đầu của Diệp Tiêu là từ từ khơi gợi mâu thuẫn của đối phương.
Lúc trước hắn giết Diên Quảng kia là vì đối phương được bảo vệ quá rõ ràng, khá bắt mắt.
Nhưng ai ngờ tên hòa thượng đó lại được Đại Quang Minh Tự coi trọng như vậy, không ngờ vừa giết hắn là Đại Quang Minh Tự lập tức nổi điên.
Cho nên nếu lần này không giải thích được, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lòng thấp thỏm nhưng bên ngoài Diệp Tiêu vẫn ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt nói: “Đối địch là phải giết người, trước đấy các ngươi đã dạy ta nếu gia nhập tông môn phải đặt lợi ích của tông môn lên đầu.
Nếu chúng ta là Đại Quang Minh Tự đối địch, vì sao ta không thể giết người?
Ta không hiểu mấy chuyện quanh co vòng vèo của đại phái các ngươi, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như ta giết người là gây thêm phiền phức.
Ai làm nấy chịu, nếu đám hòa thượng kia tới gây chuyện, để ta ra mặt liều mạng với bọn chúng!”
Thủ Chân Tử thở dài một tiếng, xua tay nói với Tịch Vân Tử: “Đừng trách hắn, hắn xuất thân từ tán tu, vốn không hiểu những chuyện móc nối lợi ích giữa các đại phái.
Đừng quên chuyện lúc chúng ta gặp hắn, cũng phải trách chúng ta không dạy bảo hắn tận tâm một chút, cho nên mới có ngày hôm nay.”
Nghe Thủ Chân Tử nói vậy Tịch Vân Tử mới nhớ lại khi bọn họ gặp mặt Diệp Tiêu, đối phương một mình một kiếm tiêu diệt toàn bộ Giao Long Trại, hơn nữa giết chết Trần Ngũ Giao ngay trước mặt mọi người. Thậm chí khi đó bọn họ mời chào đối phương vào Thuần Dương Đạo Môn, trong tay đối phương vẫn còn cầm theo đầu người.
Có thể thấy đối phương tuy ghét ác như cừu nhưng là tán tu lần mò từ dưới tầng chót đi lên, trên tay cũng dính vô số máu tươi và mạng người.
Đúng là những người này không thể hiểu mối quan hệ phức tạp vừa kiềm chế vừa lục đục của các đại phái. Đối với bọn họ thì kẻ địch chính là kẻ địch, cứ giết thẳng tay là xong, sao phải nghĩ phức tạp lên làm gì.
Tịch Vân Tử thở dài một tiếng, khoát tay nói: “Thôi được rồi, chuyện không liên quan tới ngươi.
Bây giờ ngươi là đệ tử của Thuần Dương Đạo Môn ta. Xưa nay Thuần Dương Đạo Môn ta không đưa đệ tử ra gánh tội thay.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Cùng lắm thì chúng ta và đám hòa thượng kia đánh một trận thôi.
Ngươi xuống trước đi.”
Sau khi bảo Diệp Tiêu đi xuống, Tịch Vân Tử mới nói với Thủ Chân Tử: “Sư thúc, ngài nghĩ liệu đám hòa thượng kia có đến đây thật không?”
Chương 1247 Đạo Phật đại chiến
Thủ Chân Tử lắc đầu nói: “Ai mà biết được, nếu là võ viện khác trong Đại Quang Minh Tự tới, có lẽ còn đường thương lượng.
Nhưng lần này Đại Quang Minh Tự lại phái Kim Cương Viện tới, chuyện này cũng khó giải quyết.
Tính cách đám người Kim Cương Viện cực kỳ nóng nảy, bây giờ có người chết, cho dù Hư Ngôn không muốn ra tay, e rằng hắn cũng không cản được người bên dưới.”
Tịch Vân Tử gãi đầu nói: “Bọn họ có ra tay cũng không sao, nhưng ta sợ đám người Đại Quang Minh Tự gây chiến, khiến Sở Hưu đứng ngoài coi trò hay.”
Thủ Chân Tử cũng thở dài nói: “Dù sao cũng là bên phía chúng ta giết người, chuyện này phải xem thái độ của Đại Quang Minh Tự thôi.”
Lúc này trong Đại Quang Minh Tự, Thủ Chân Tử hiểu khá sâu về Đại Quang Minh Tự, Hư Ngôn có thể giữ được lý trí nhưng không nghĩa là những người khác cũng lý trí như vậy.
Lần này Thuần Dương Đạo Môn giết đệ tử của bọn họ trước, nếu không có câu trả lời thích đáng, e là không ai nhịn được.
Cho nên dẫu Hư Ngôn muốn điều tra rõ ràng mọi việc rồi mới động thủ, nhưng hắn cũng bị cuốn theo, tới hỏi tội Thuần Dương Đạo Môn.
Hư Ngôn gọi tất cả những người ra ngoài tìm kiếm đệ tử trở về. Kim Cương Viện trực tiếp tập kết, cùng tới hỏi tội phân đà Bắc Yên của Thuần Dương Đạo Môn.
Lần này Thuần Dương Đạo Môn được Hạng Long đích thân mời tới, cho nên phân đà của bọn họ ở Bắc Yên cũng được Hạng Long chuẩn bị sẵn, nằm ở phía đông thành, dọn sạch xung quanh, chia hết cho Thuần Dương Đạo Môn.
Lúc này đám đệ tử Đại Quang Minh Tự cũng đã bao vây toàn bộ phân đã của Thuần Dương Đạo Môn, Tịch Vân Tử cười ha hả đi ra nói: “Chư vị nghe ta nói này, bố trí chiến trận lớn như vậy là hù dọa ai vậy? Có gì mà không nói chuyện được?”
Hư Ngôn mặt không biểu cảm nói: “Đương nhiên là nói chuyện được.
Sở Hưu có câu nói rất đúng, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền.
Giao hung thủ giết đệ tử Đại Quang Minh Tự ra đây, coi như chuyện này kết thúc.”
Tịch Vân Tử khẽ nhíu mày.
Đừng nói kẻ giết người là đệ tử mà bọn họ cực kỳ coi trọng như Diệp Tiêu, cho dù chỉ là một đệ tử bình thường của Thuần Dương Đạo Môn, bọn họ cũng không giao ra.
Giao người thì các đệ tử tâm tro ý lạnh. Loại đại phái như Thuần Dương Đạo Môn có thể ngoan cố đến cùng nhưng tuyệt đối không lùi bước.
Tịch Vân Tử lắc đầu thở dài nói: “Hư Ngôn đại sư, thế này là các ngươi không đúng rồi, phải biết người xuất gia lòng dạ từ bi.
Chẳng phải Phật tông các ngươi luôn tuyên dương buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật à? Bây giờ đệ tử Thuần Dương Đạo Môn chúng ta đã quyết định buông bỏ đồ đao, không thể bỏ qua chuyện này à?”
Hư Ngôn vẫn mặt không biểu cảm nói: “Buông bỏ đồ đao? Vậy thì được, đưa hắn tới Đại Quang Minh Tự của chúng ta, Đại Quang Minh Tự giúp hắn siêu độ sát khí, giúp hắn thành Phật!”
Tịch Vân Tử cau mày: “Chuyện này không thể thương lượng được à?”
Hư Ngôn lạnh lùng nói: “Động thủ!”
Vừa dứt lời, hàng loạt đệ tử Đại Quang Minh Tự đã lao thẳng về phía Thuần Dương Đạo Môn.
Lần này Thuần Dương Đạo Môn thật sự chọc giận bọn họ, Phải biết tuy lần trước Sở Hưu cũng giết người, nhưng dù sao người chết cũng không phải đệ tử chính thức của Đại Quang Minh Tự.
Tuy Phật nói chúng sinh bình đẳng, nhưng hiển nhiên cả Hư Ngôn và những người khác của Đại Quang Minh Tự đều chưa tu hành tới mức chúng sinh bình đẳng. Cho nên người ngoài bị giết và người trong nhà bị giết là hai chuyện khác hẳn nhau.
Tịch Vân Tử bất đắc dĩ, đành phải lệnh cho người của Thuần Dương Đạo Môn cũng ra tay, cùng nhau chống trả.
Tính theo nhân số thì Thuần Dương Đạo Môn ở thế yếu, nhưng may là những người Thuần Dương Đạo Môn đưa tới đây cũng không yếu.
Một mình Thủ Chân Tử đã chặn hai cao tăng bối phận chữ Tịnh của Đại Quang Minh Tự, Tịch Vân Tử dựa vào thần binh Thuần Dương trong tay giao chiến với Hư Ngôn, trong thời gian ngắn cũng không phải lo chuyện chiến bại.
Nhưng những võ giả Thuần Dương Đạo Môn khác lại không được lạc quan như vậy.
Số người của bọn họ vốn ít hơn, thực lực cũng không cao hơn võ giả Đại Quang Minh Tự quá nhiều, cho nên bọn họ nhanh chóng bị áp đảo.
Lúc này, Diệp Tiêu đang ở trong phân đà, những đệ tử Thuần Dương Đạo Môn mới được thu nhận cũng ở đây. Với chút thực lực của bọn họ, có ra ngoài cũng chỉ là chịu chết.
Lúc này Diệp Tiêu lại nheo mắt, cầm kiếm định đi ra.
Đạo sĩ Tuyên Nhất phụ trách bảo vệ bọn họ vội vàng nói: “Tổ tông ơi, ngài nghe ta nói này, lần này ngài lại muốn ra ngoài làm gì?”
Trước đó khi Diệp Tiêu giết người, chính hắn là người dẫn đầu cho nên coi như thất trách, bị Tịch Vân Tử mắng cho một trận, sau đó lại bị Thủ Chân Tử mắng trận nữa. Hắn cũng rất buồn bực.
Diệp Tiêu chỉ ra phía ngoài nói: “Những sư huynh đệ khác đang khổ sở chiến đấu ở bên ngoài, ngươi lại bảo ta ở đây tham sống sợ chết à?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất rất bất đắc dĩ nói: “Nhưng với thực lực của các ngươi bây giờ, có ra ngoài cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Bọn họ vô dụng nhưng ta có tác dụng. Sư huynh, ta đã gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, vậy là người của Thuần Dương Đạo Môn.
Bây giờ bảo ta trơ mắt nhìn mọi người ở bên ngoài liều mạng, ta ngồi đây coi như không thấy? Xin lỗi, chuyện này ta không làm được, chẳng lẽ sư huynh làm được?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất cắn răng nói: “Đương nhiên ta cũng không làm được!”
Diệp Tiêu xua tay chặn lại: “Đã vậy chúng ta cùng nhau giết ra ngoài, các sư đệ khác không giúp được gì, bảo bọn họ ở đây là được.”
Sau khi nói xong Diệp Tiêu trực tiếp bước ra, đạo sĩ Tuyên Nhất thấy vậy đành cắn môi đi theo.
Bên ngoài đã giao chiến hỗn loạn, Diệp Tiêu vô thức nhìn bốn phía.
Sau khi xảy ra chuyện, hắn nhanh chóng báo tin cho Sở Hưu thông qua cơ sở ngầm của Trấn Võ Đường trong Yên Kinh Thành. Còn Sở Hưu chỉ trả lời hắn một câu, đó là tìm cơ hội thoát thân, Sở Hưu sẽ âm thầm trợ giúp.
Nhưng bây giờ Sở Hưu đang ở đâu? Hai bên đang giao chiến, Sở Hưu làm cách nào mang hắn đi trước mặt mọi người? Hay là hắn tìm cơ hội tự bỏ trốn?
Nhưng ngay lúc này, Diệp Tiêu cũng bị người khác theo dõi.
Đó là một hòa thượng trẻ tuổi để trần nửa trên, bắp thịt toàn thân cuồn cuộn, trước ngực sau lưng và hai cánh tay đều khắc từng phật ấn rõ ràng, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Sau khi thấy Diệp Tiêu, hòa thượng kia lập tức nhận ra Diệp Tiêu chính là người đã giết Diên Quang. Hắn không nói một lời, trực tiếp xuất quyền đánh thẳng về phía Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu và đạo sĩ Tuyên Nhất đồng thời phát hiện ra chấn động này, hai người gần xuất thủ gần như cùng lúc nhưng lại bị quyền này đánh bay.
Đạo sĩ Tuyên Nhất kinh ngạc hô lên: “Nguy rồi! Là Tiểu Minh Vương - Diên Thích!”
Đối phương chính là võ giả thế hệ trẻ của Đại Quang Minh Tự bước vào Long Hổ Bảng sau khi Minh Vương Tông Huyền lên tới cảnh giới Chân Đan.
Võ đaọ của đối phương rất giống với Tông Huyền, đều đi theo con đường lực lượng cơ thể cực hạn, hơn nữa người này ngay cả cách hành xử cũng rất giống nhau, cho nên hắn được người trong giang hồ gọi là Tiểu Minh Vương.
Người này đã tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Diệp Tiêu và đạo sĩ Tuyên Nhất hợp sức cũng không cản nổi.
Song ngay lúc này một âm thanh rất nhỏ đột nhiên vang lên bên tai Diệp
Tiêu: “Dẫn hắn tới ngoài rìa chiến trường!”
Chương 1248 Thay mận đổi đào 1
Trên một căn lầu cao cách chiến trường giữa Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự vài dặm; Sở Hưu, Mục Tử Y và giới cao tầng của Trấn Võ Đường như Mai Khinh Liên, Bàng Hổ đều có mặt.
Với khoảng cách này, nhãn lực của bọn họ đủ để thấy rõ tất cả những gì diễn ra trên chiến trường, tiếng nói bên tai Diệp Tiêu chính là Sở Hưu truyền âm.
Lúc này đám người Sở Hưu đang rất quá đáng, bọn họ còn gọi một chút điểm tâm và trái cây, nhìn hai nhánh Đạo Phật giao chiến như xem kịch.
Đường Nha và Bàng Hổ vừa uống rượu vừa bình phẩm chiêu này của ai tốt, chiêu này của ai kém vân vân.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh nói: “Ta cũng không ngờ tiểu tử kia kích động hai bên Đạo Phật ra tay với nhau nhanh như vậy, đúng là kỳ tài.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đa số là vận may, người hắn giết là đệ tử mà Đại Quang Minh Tự rất coi trọng. Cho nên chỉ giết một người mà khiến Đại Quang Minh Tự nổi giận.
Nhưng đa số mọi chuyện trên đời này chỉ coi trọng kết quả, không cần xem quá trình. Vận may cũng là một phần của thực lực.”
Đôi mi thanh tú của Mai Khinh Liên khẽ nhướn lên: “Ngươi đang nói tới Lã Phụng Tiên à?”
Sắc mặt Sở Hưu hơi kỳ quái nói: “Không thể nói Lã huynh may mắn nữa, phải nói là vận may đầy người. Nhưng tiểu tử Diệp Tiêu này cũng khá may mắn.”
Lúc này Lã Phụng Tiên cũng ở Bắc Yên, nhưng không dừng lại ở Trấn Võ Đường mà dẫn người tới Cực Bắc Hoàng Nguyên tu luyện.
Tuy đa số mọi người, kể cả bọn Sở Hưu đều cho rằng vận may của Lã Phụng Tiên rất tốt, tốt tới mức như trời cao chiếu cố. Thậm chí Đường Nha còn đánh cược với người khác chắc chắn lần này Lã Phụng Tiên tới Cực Bắc Hoang Nguyên sẽ phát hiện di tích thượng cổ hay bảo vật gì đó.
Nhưng nếu Lã Phụng Tiên chỉ dựa vào vận may, hắn đã chẳng thể tu luyện tới cảnh giới hiện tại, cũng không có sức chiến đấu như bây giờ.
Thực ra, Lã Phụng Tiên tu luyện khắc khổ không kém hơn những người khác.
Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Ngươi nói Lã Phụng Tiên may mắn thì ta tin, nhưng ta không thấy tên tiểu tử Diệp Tiêu kia có gì may mắn. Nếu may mắn hắn đã chẳng bị ngươi phái đi làm cái nhiệm vụ cửu tử nhất sinh này are.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lúc trước hắn gặp được ta chính là may mắn lớn nhất cuộc đời hắn!”
Mai Khinh Liên nhìn Sở Hưu đứng đó ra vẻ, cũng thấy bó tay.
Nhưng cô nàng suy nghĩ một chút, hình như Sở Hưu nói vậy cũng không sai.
Lúc trước nếu Diệp Tiêu không gặp được Sở Hưu, bây giờ hắn vẫn chỉ ở Diệp gia, bị người ta ức hiếp, chịu mọi nhục nhã.
Chính vì hắn tình cờ nhận được Huyết Hồn Châu mà Sở Hưu ký thác tàn hồn, hắn mới có thể vươn mình.
Tuy lão gia gia phiên bản hắc ám Sở Hưu không đáng tin cậy lắm, nhưng ít nhất cũng khiến cho cuộc sống của Diệp Tiêu thay đổi tới nghiêng trời lệch đất.
“Này, hình như thằng nhóc ấy gặp nguy hiểm rồi.”
Mai Khinh Liên đột nhiên chỉ vào chiến trường, đúng là Diệp Tiêu sắp không chống nổi nữa.
Theo Sở Hưu, thực lực của Tiểu Minh Vương Diên Thích còn kém xa Tông Huyền.
Khi Sở Hưu còn ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, y giao thủ với Tông Huyền không phải một hai lần. Với ánh mắt của Sở Hưu, thực lực của Diên Thích cùng lắm là bằng ba phần mười của Tông Huyền khi ngang cảnh giới. Đây đã là đánh giá khá rộng lượng.
Trong thế hệ Long Hổ Bảng của Sở Hưu, yêu nghiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tới thế hệ tiếp theo lại có vẻ bình thường hơn nhiều. Thực ra không phải thế hệ kế tiếp quá kém, trình độ của Diên Thích mới là thực lực tiêu chuẩn trên Long Hổ Bảng, chỉ có thể nói thế hệ của Sở Hưu toàn là biến thái yêu nghiệt.
Dù sao Diệp Tiêu cũng kém hơn Diên Thích một cảnh giới, cho dù có thêm đạo sĩ Tuyên Nhất thì thực lực hai bên cũng chênh lệch quá xa, chỉ mới mười mấy chiêu đã gặp nguy kịch.
Sở Hưu đột nhiên nói với Mai Khinh Liên: “Xá Nữ Đại Pháp của ngươi có thể cưỡng ép thay đổi ký ức trong đầu một người không? Chỉ cần ba giây thôi là đủ.”
Mai Khinh Liên gật đầu nói: “Ngươi bảo ta ra tay với tên Diên Thích à? Thực lực của hắn chỉ có thế, cho dù tu luyện võ công Phật môn cũng dễ xử lý thôi. Nhưng vấn đề là chỉ cần ta tới gần chắc chắn lão đạo sĩ Thủ Chân Tử và lão hòa thượng Đại Quang Minh Tự sẽ phát giác.
Đến lúc đó, một khi bọn họ biết thân phận Diệp Tiêu, bọn họ sẽ hiểu ra mọi chuyện, sau đó xoay mũi giáo sang liên thủ đối phó với ngươi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần tới gần, ra tay ngay ở đây thôi.”
Mai Khinh Liên trợn tròn hai mắt nói: “Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Ta không phải thần tiên, từ đây tới đó cách xa vài dặm. Ngươi bảo ta đứng xa vài dặm dùng Xá Nữ Đại Pháp ảnh hưởng tới người khác?
Đừng nói là Xá Nữ Đại Pháp, bảo ta dùng tinh thần lực kéo xa như vậy ta cũng không làm được.”
Sở Hưu chỉ vào mình nói: “Nếu có thêm ta thì sao? Đừng quên ta cũng tu luyện bí pháp tinh thần.”
Mai Khinh Liên chần chừ nói: “Có thể thử, ta cũng không nói chắc được. Đưa
tay cho ta, truyền tinh thần lực thuần túy nhất vào, đừng bỏ thêm bất cứ lực lượng nào.
Thực lực của ngươi mạnh hơn ta, cảm giác tinh thần lực xung kích rất khó chịu. Nếu bị đau, bà đây không để yên cho ngươi đâu.”
Sở Hưu giơ tay ra, nắm lấy bàn tay ngọc ngà trắng trẻo của Mai Khinh Liên, Mục Tử Y thấy vậy cực kỳ khó chịu, âm thầm nhìn Mai Khinh Liên với đôi mắt oán hận.
Tức quá đi.
Nhưng bây giờ cô cũng chẳng có cách nào, mình không tu luyện bí pháp nguyên thần, không giúp gì được cho Sở công tử.
Tinh thần lực tinh khiết tới cực hạn truyền vào cơ thể Mai Khinh Liên. Khoảng cách vài dặm, cho dù cương khí võ kỹ truyền qua khoảng cách này thì uy lực cũng suy giảm, huống gì loại lực lượng vừa cường địa vừa mỏng manh như tinh thần lực.
Nhưng may là tinh thần lực của Sở Hưu hết sức cường đại, cường đại tới mức có thể giúp tinh thần lực của Mai Khinh Liên kéo dai tới rìa chiến trường.
Bấy giờ Diệp Tiêu đã sắp không chịu nổi, thậm chí trường kiếm trong tay hắn cũng bị nắm tay của Diên Thích đánh nát.
Ngay lúc này, giọng nói của Mai Khinh Liên đột nhiên vang lên bên tai Diệp Tiêu: “Trốn! Trốn ngay đi! Ngươi chỉ có ba giây, trong vòng ba giây phải biến mất trước mắt hai người này.”
Sở Hưu sửng sốt, nhưng một khắc sau Diên Thích và đạo sĩ Tuyên Nhất cùng đờ ra tại chỗ, ánh mắt lấp lóe ánh sáng.
Diệp Tiêu nghe ra đây là giọng Mai Khinh Liên, hắn cũng không kịp nghĩ kỹ, trực tiếp thiêu đốt khí huyết trong cơ thể, lập tức bộc phát tốc độ nhanh nhất, chỉ trong hai giây đã đi xa trăm trượng, biến mất ở góc đường.
Lúc này trong đầu Diên Thích và đạo sĩ Tuyên Nhất lại xuất hiện một cảnh khác.
Diên Thích tay niết Minh Vương Ấn, chiêu thức Minh Vương Ấn này lại có chút thần vận của Tông Huyền sư thúc mà hắn tôn sùng. Ấn quyết đánh xuống không ngờ khiến Diệp Tiêu trực tiếp nổ thành làn sương máu!
Đạo sĩ Tuyên Nhất há hốc mồm, sắc mặt không thể tin nổi.
Thời gian ba giây trôi qua, Sở Hưu và Mai Khinh Liên đều không chịu nổi, lập tức thu hồi tinh thần lực của bản thân. Hai người sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập.
Chương 1249 Thay mận đổi đào 2
Cả Diên Thích và đạo sĩ Tuyên Nhất đều không phát hiện ảo giác ba giây này có gì không đúng.
Diên Thích chỉ hơi ngạc nhiên nhìn hai tay mình, Minh Vương Ấn của mình tiến bộ lớn như vậy từ bao giờ?
Nhân lúc Diên Thích đang ngây ngốc, đạo sĩ Tuyên Nhất co cẳng chạy tới giữa chiến trường, hét lớn: “Sư thúc tổ! Diệp Tiêu bị Diên Thích của Đại Quang Minh Tự giết chết rồi!”
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử sửng sốt, Thủ Chân Tử thầm run rẩy: “Chẳng phải Diệp Tiêu đang ở trong phaan đà à? Sao lại chết trên trong tay Diên Thích?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất rụt cổ lại nói: “Diệp Tiêu sư đệ nhất quyết muốn ra ngoài tử chiến, nói các sư huynh đệ đang liều mạng ở bên ngoài, hắn không muốn rụt cổ ở trong.
Kết quả vừa ra ngoài chúng ta đã bị Diên Thích của Đại Quang Minh Tự theo dõi.”
Lúc này Diên Thích cũng về bên cạnh đám người Hư Ngôn, trầm giọng nói: “Hung thủ sát hại Diên Quảng sư đệ đã bị ta diệt trừ.”
Có lời này của Diên Thích, kết cục này đã được xác định. Lần này bên tức sùi bọt mép lại là Thuần Dương Đạo Môn.
Vốn dĩ Thuần Dương Đạo Môn bọn họ đã không có người kế tục, còn trông mong đệ tử đời sau hơn cả Đại Quang Minh Tự.
Đại Quang Minh Tự chết mất một Diên Quảng thì còn một Tiểu Minh Vương Diên Thích.
Nhưng bọn họ khó khăn lắm mới tìm được một Diệp Tiêu, kết quả còn chưa qua mấy ngày đã bị người ta giết chết, thế này thì chịu sao nổi?
Vừa rồi là Đại Quang Minh Tự chăm chăm muốn gây sự với Thuần Dương Đạo Môn, còn bây giờ lại là Thuần Dương Đạo Môn lao về phía Đại Quang Minh Tự không chết không thôi. Dáng vẻ điên cuồng đó đâu có chút phiêu dật tự nhiên của Đạo gia.
Sở Hưu ngồi trên lầu, chứng kiến cảnh này không khỏi lắc đầu nói: “Chậc chậc, đám đạo sĩ điên này đúng là kích động, còn hung hãn hơn lúc đánh với ta. May là lần này ta cách khá xa, không thì cũng bị máu vẩy vào rồi.”
Trong lúc Sở Hưu đang ngồi châm chọc, Diệp Tiêu mang sắc mặt tái nhợt lên lầu, thi lễ với Sở Hưu nói: “Đại nhân, thuộc hạ may mắn không làm hỏng sứ mệnh!”
Sở Hưu gật đầu: “Lần này ngươi làm việc không tệ, hay có thể nói là rất tốt
Thậm chí còn tốt hơn tưởng tượng của ta.
Ngươi có thể tùy ý chọn một trong ba chức vị mà ta đã hứa với ngươi.”
Diệp Tiêu không cần suy nghĩ lập tức nói: “Thuộc hạ xin được ở lại Trấn Võ Đường!”
Thật ra trước đó Diệp Tiêu đã nghĩ rất rõ ràng về ba chức vị này.
Quan Trung Hình Đường là nơi cần phòng thủ, chỉ cần ba nước không có chiến sự thì Quan Trung Hình Đường luôn bình tĩnh, đó là nơi dưỡng lão. Cho dù Sở Hưu giao vị trí đứng đầu tứ đại chưởng hình quan cho hắn cũng không có gì hay. Hắn còn trẻ, còn cơ hội thăng tiến.
Chức vị một trong số long thủ của Thanh Long Hội lại rất cuốn hút, nhưng Diệp Tiêu cũng nhớ lời Sở Hưu, giết người chỉ là thủ đoạn chứ không phải mục đích.
Bây giờ hắn rèn luyện trong Thanh Long Hội đã đủ, học được cách giết người, hắn không muốn ở lại trong Thanh Long Hội nữa.
Cho nên vị trí thu hút hắn nhất chính là Trấn Võ Đường.
Trấn Võ Đường là thế lực do Sở Hưu tự tay sáng lập ra, cũng là nơi tập trung đông đảo cường giả thủ hạ của Sở Hưu.
Có Mai Khinh Liên của Âm Ma Tông, còn có Đường Nha và Nhạn Bất Quy cũng xuất thân từ Thanh Long Hội, có cả Bàng Hổ từng là người của Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu.
Ở lại trong Trấn Võ Đường thì mức độ cạnh tranh cao tới kinh người, nhưng tương lai cũng có nhiều khả năng hơn.
Lựa chọn của Diệp Tiêu không ngoài dự đoán của Sở Hưu, ở lại trong Trấn Võ Đường thì mức độ cạnh tranh cao nhất nhưng cũng có nhiều cơ hội nhất.
Nhưng bây giờ, Diệp Tiêu cần phải ẩn nấp một thời gian, giấu diếm thân phận tướng mạo của bản thân, ít nhất thời gian tới cần phải làm như vậy.
Bằng không Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự mà biết mình bị chơi xỏ, chắc chắn họ sẽ nổi điên.
Đương nhiên bây giờ Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự cũng đang nổi điên, đánh giết kịch liệt.
Thủ Chân Tử đúng là gừng càng già càng cay, không ngờ chỉ dùng sức mình mình đánh trọng thương cả hai cao tăng bối phận chữ Tịnh của Đại Quang Minh Tự.
Nhưng bên phía Tịch Vân Tử lại chịu thiệt.
Tay cầm thần binh Thuần Dương, thực lực Tịch Vân Tử đã đủ đối phó với võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường.
Vấn đề là Hư Ngôn không phải võ giả bình thường, hắn là thủ tọa võ viện của Đại Quang Minh Tự, cho dù chỉ vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thực lực của hắn cũng vượt xa võ giả bình thường, cho nên Tịch Vân Tử cũng bị thương không nhẹ.
Tóm lại bên Thuần Dương Đạo Môn vẫn chịu thiệt tương đối nặng trong trận chiến lần này, dù sao nhân số của bọn họ cũng ít hơn một chút.
Sau trận chiến này, có thể nói hai bên cưỡng bại câu thương, không ai có thể gây phiền toái cho Sở Hưu, trừ phi Đại Quang Minh Tự hay Thuần Dương Đạo Môn lại phái thêm người tới.
Nhưng tình huống này khó mà xảy ra, dù sao phân đà cũng chỉ là phân đà. Hai nhánh Đạo Phật tới Bắc Yên không phải để tử chiến với Sở Hưu, cũng không phải để tử chiến với phe còn lại. Vì một phân đà mà phải liều mạng tới mức dốc hết lực lượng của tông môn, người chấp chưởng hai môn phái Đạo Phật sẽ không kích động tới mức này.
Rốt cuộc hai nhánh Đạo Phật cũng yên tĩnh trở lại, bên phía Sở Hưu cũng thở phào một tiếng.
Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn chỉ là phiền toái nhỏ mà Hạng Long gây ra. Phiền toái thật sự vẫn là chủ nhân ngai vàng sau khi Hạng Long qua đời.
Với tính cách của Hạng Xung hiện giờ, nếu hắn leo lên hoàng vị, chắc chắn Sở Hưu và hắn sẽ trở mặt. Tuy chưa chắc đã thua, nhưng nếu đối chọi với triều đình Bắc Yên, e là cơ nghiệp Trấn Võ Đường của Sở Hưu cũng bị phế bỏ triệt để.
Lúc này trong hoàng cung Bắc Yên, Hạng Long đã gần tới lúc dầu hết đèn tắt.
Trước đó Hạng Long còn có thể miễn cưỡng đứng được nếu có người đỡ, nhưng một tháng gần đây thậm chí hắn không đứng lên được.
Hạng Sùng đứng bên giường Hạng Long, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Hắn cực kỳ hận Hạng Long, nhưng dù sao cũng là hoàng huynh của mình. Thấy Hạng Long có thể ra đi bất cứ lúc nào, trong lòng Hạng Sùng cũng thấy không thoải mái.
Hạng Long nằm trên giường nói với giọng yếu ớt: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Hai mắt của hắn nhìn trừng trừng vào nóc nhà, thực ra hai mắt của Hạng Long đã không thấy bất cứ thứ gì.
Hạng Sùng nói: “Trấn Võ Đường và hai nhánh Đạo Phật liên tục có xung đột. Trong đó hai nhánh Đạo Phật vừa đại chiến một trận, coi như xung đột khá kịch liệt, hai bên lưỡng bại câu thương.”
“Bên phía Trấn Võ Đường thì sao?”
Hạng Sùng nói :”Lần này hai nhánh Đạo Phật giao chiến là vì đệ tử, Trấn Võ Đường không tham gia chuyện này.”
“Đáng tiếc.”
Hạng Long thở dài một tiếng, nếu Trấn Võ Đường cũng tham dự, cuối cùng tam bại câu thương là hoàn hảo nhất.
“Đúng rồi, bây giờ thằng nhóc Hạng Xung ra sao rồi””
Tuy Hạng Long tuyên bố với mọi người mình lập Hạng Xung làm thái tử là không có tư tâm gì. Nhưng thật ra trong số các hoàng tử, hắn vẫn thương yêu Hạng Xung nhất.
Nếu không phải tuổi tác Hạng Xung khá nhỏ, hắn đã lập thái tử từ lâu. Cho nên lúc này tuy đã sắp nhắm mắt xuôi tay, Hạng Long vẫn muốn bảo vệ người thừa kế mà mình lựa chọn thêm một lần nữa.
Chương 1250 Ham mê quyền lực
Hạng Sùng chần chừ một chút rồi nói: “Tạm được, thế lực dưới trướng hắn đã vượt qua Hạng Lê.
Nhưng hắn quá ham mê quyền lực, hơn nữa còn thích dùng người giang hồ.”
Hạng Sùng đã mỹ hóa hành động của Hạng Xung lên vô số lần rồi mới kể lại.
Trước mắt Hạng Long đã ra thế này, rõ ràng là không sống được bao lâu nữa. Nếu bây giờ bảo Hạng Long thay đổi thái tử, đây không phải chuyện tốt lành gì cho Bắc Yên, cũng rất dễ khiến triều đình Bắc Yên rung chuyển.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hạng Long hiện giờ, Hạng Sùng cũng không đành lòng nói xấu Hạng Xung.
Cho nên Hạng Long nghe vậy chỉ cười hư nhược nói: “Ham mê quyền lực? Người không ham mê quyền lực cũng không thể làm hoàng đế được.
Còn dùng người giang hồ cũng không phải chuyện xấu gì. Chẳng phải ta cũng từng dùng người giang hồ à?
Giang hồ triều đình, không phân biệt được, bài xích với chèn ép còn chẳng bằng lợi dụng.
Xung Nhi còn rất trẻ, có thể có nhiều chỗ hắn làm không đúng. Cho nên phải nhờ những lão nhân trong hoàng thất Bắc Yên như các ngươi giúp đỡ hắn một chút!”
Hạng Sùng sắc mặt xám xịt gật đầu.
Hắn không thể không biết xấu hổ nói với Hạng Long, mình không quản được con trai của Hạng Long. Lần trước hắn đã tới giáo huấn Hạng Xung một lần, kết quả đối phương coi như gió thoảng bên tai, rõ ràng là không để vào lòng.
Lúc này tâm địa của Hạng Xung đã bành trướng, có nhiều cao thủ cường giả dưới tay, hắn không cho rằng mình cần những trưởng bối như Hạng Sùng nâng đỡ.
Năm xưa khi mình chưa làm thái tử, sao không thấy họ tới nâng đỡ mình?
Còn so với Hạng Xung tâm địa bành trướng, Lâm Phong Ngọc dưới tay hắn lại rất lo lắng. Thực lực dưới tay Hạng Xung càng mạnh, hắn càng lo lắng.
Vì những người có thực lực đều là Ngũ Ương đạo nhân dẫn tới cho Hạng Xung, còn hắn càng lúc càng không được coi trọng.
Trước đó Lâm Phong Ngọc và Ngũ Ương đạo nhân còn được coi là phụ tá đắc lực dưới trướng thái tử, nhưng bây giờ chênh lệch giữa hai người đã càng ngày càng rõ rệt, thậm chí người ngoài cũng thấy được.
Dù sao Ngũ Ương đạo nhân đã lôi kéo được nhiều cường giả tới cho Hạng Xung, hơn nữa còn giúp Hạng Xung giải quyết vài chuyện khó khăn khác.
Còn Lâm Phong Ngọc chỉ ăn bám kiếm được một nữ nhân, ngoài ra có gì? Đúng là rác rưởi.
Tình hình này khiến Lâm Phong Ngọc luôn dốc lòng muốn cùng Hạng Xung kiến công lập nghiệp phong hầu bái tướng, giờ lại hết sức lo lắng.
Lý Thu Dịch thấy dáng vẻ Lâm Phong Ngọc lúc này, bèn nói với giọng ôn nhu: “Ngọc lang, không cần lo mấy chuyện này, chẳng qua chỉ là chó săn cho triều đình mà thôi, không làm thì thôi.
Chàng theo ta về nhánh Ẩn Ma, cùng lắm thì ta tự tới xin Ngụy Thư Nhai, tới xin bọn Tần Triều Tiên, để ngươi khai tông lập phái trong nhánh Ẩn Ma. Đến lúc đó tự lên làm tông chủ chưởng môn, chẳng tốt biết bao?”
Nếu người khác trong nhánh Ẩn Ma mà thấy dáng vẻ lúc này của Lý Thu Dịch, chắc sẽ kinh ngạc tới rớt cả mắt.
Trong nhánh Ẩn Ma, Lý Thu Dịch là loại người không được ưa thích nhất.
Lấy Viên Thiên Phóng đã bị Sở Hưu xử lý làm ví dụ, tuy tính cách cực đoan, những người khác cũng không ưa, nhưng ít nhất khi không có xung đột về lợi ích, Viên Thiên Phóng sẽ không trêu chọc những người khác.
Nhưng nữ nhân Lý Thu Dịch này lại nổi tiếng chanh chua, cho dù nói chuyện bình thường cũng có thể khiến người ta ôm một bụng tức.
Ai cũng biết tính cách của mụ, ngươi so đo với mụ thì không đáng, ngươi nhịn thì khó chịu.
Cho nên cứ như vậy, không mấy ai muốn giao tiếp với mụ.
Chưa ai từng thấy Lý Thu Dịch nói năng ôn nhu như vậy, đủ chứng minh rốt cuộc sức mạnh của tình yêu lớn tới mức nào.
Lâm Phong Ngọc mất kiên nhẫn nói: “Ngươi thì biết gì? Trên một người dưới vạn người không phải là chó săn cho triều đình mà là vương hầu tướng quân!
Vào nhánh Ẩn Ma làm chuột cống, ai biết lúc nào sẽ bị đám tông môn Chính đạo nhắm vào, tiêu diệt. Ta không đi đâu!”
Nói xong, Lâm Phong Ngọc cũng cảm thấy mình nặng lời, Hắn vội vàng đổi giọng nói: “Ta không có ý này.
Chẳng qua ta đi theo điện hạ nhiều năm, kết quả mãi mới chờ đến lúc điện hạ chuẩn bị đăng cơ, ta lại bị đá sang một bên. Trong lòng ta không cam lòng thôi!”
Nói đến đây, Lâm Phong Ngọc chợt ngẩng đầu lên: “Nàng nói xem, nếu bây giờ ta giúp điện hạ đoạt được một phần quyền lực của Trấn Võ Đường, điện hạ có vui vẻ không? Ta nghe điện hạ mắng chửi Sở Hưu không biết điều nhiều lần rồi.”
Đây không phải ý tưởng đột xuất của Lâm Phong Ngọc mà là hắn tự mình ‘tính toán’ ra.
Trấn Võ Đường bị Hạng Long kiêng kỵ, sau đó Sở Hưu lại từ chối lời mời chào của Hạng Xung, có thể nói Sở Hưu và hoàng tộc Hạng thị đã chia thành hai đường.
Đương nhiên hắn cũng không có bản lĩnh diệt trừ Trấn Võ Đường, hắn không dám nghĩ tới chuyên này. Nhưng nhân lúc ba nhánh Đạo Phật Ma đang hỗn chiến, lẻn vào chiếm chút lợi lộc của Trấn Võ Đường cũng được, chủ yếu là làm Hạng Xung vui vẻ.
Sắc mặt Lý Thu Dịch hơi đổi, giọng điệu nghiêm túc nói: “Ngọc lang, chàng có trêu ai khác thì ta cũng giúp được, nhưng tuyệt đối đừng trêu chọc tên Sở Hưu kia.”
Lý Thu Dịch hành tẩu giang hồ đã lâu, hơn nữa phần lớn thời gian mụ đều làm đại lão trong nội bộ nhánh Ẩn Ma, được đông đảo hậu bối nhánh Ẩn Ma đối xử cung kính. Cho nên tính cách Lý Thu Dịch cực kỳ kiêu ngạo, cũng chẳng sợ ai!
Trong nhánh Ẩn Ma, bất luận là Ngụy Thư Nhai với tư cách cực cao, hay Nhậm Thiên Thu nắm giữ thế lực ma đạo nhất lưu Vô Tướng Ma Tông, Lý Thu Dịch đều không sợ.
Nhưng lần trước trong đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, Lý Thu Dịch thật sự sợ hãi.
Không phải mụ bị Sở Hưu đánh tới phát sợ, mụ sợ thái độ của Sở Hưu. Thái độ của y là không e ngại điều gì, to gan tới mức sẵn sàng giết mụ!
Trước đó Lý Thu Dịch miệng lưỡi chua ngoa, đắc tội với không ít người, nhưng cho dù là ai, họ đều không có sát ý với mụ.
Nhưng lần trước ở Đại Hắc Thiên Ma Giáo, mụ dám khẳng định Sở Hưu đủ to gan tới mức giết mình, cũng thật sự định ra tay giết mình!
Nếu không phải Lý Thu Dịch có bí pháp Hồng Liên Độn của Hồng Liên Ma Tôn năm xưa, không khéo bây giờ mụ đã chết trong tay Sở Hưu.
Cho nên theo Lý Thu Dịch, Sở Hưu là kẻ điên chính cống, y không quan tâm địa vị của ngươi ra sao, cũng chẳng e ngại điều gì, cứ giết thẳng ra rồi nói.
Đối mặt với người như vậy, hoặc là giết chết hắn, hoặc là đừng có trêu chọc hắn.
Có thể nói nếu không vì Lâm Phong Ngọc, vì sức mạnh vĩ đại của tình yêu ,cả đời này Lý Thu Dịch không muốn xuất hiện trước mặt Sở Hưu.
Nghe Lý Thu Dịch nói vậy, sắc mặt Lâm Phong Ngọc lóe lên sắc thái lạ, hắn gật đầu nói: “Yên tâm, ta biết chừng mực. Ta sẽ không tùy tiện trêu chọc tên Sở Hưu kia.”
Lý Thu Dịch yên tâm gật nhẹ đầu. Đáng tiếc mụ không biết lời hứa của nam nhân thường không thể tin được, lúc trẻ mụ từng chịu thiệt nhưng đến giờ vẫn không hiểu được điều này.
Vốn dĩ Diệp Tiêu hay dùng đao, lúc này bảo hắn dùng kiếm hắn còn thấy không quen.
Nhưng khi còn làm sát thủ ở Thanh Long Hội, Đoan Mộc Thiên Sơn từng dạy bảo hắn, không cần nghĩ binh khí trong tay mình là gì, bất cứ binh khí nào cũng có chung mục đích cuối cùng, đó chính là giết người.
Trường kiếm trong tay Diệp Tiêu lấp lóe Thuần Dương Cương Khí nóng bỏng, nhưng đối với hắn lúc này, bất luận là Thuần Dương Cương Khí hay ma khí đều là dùng để giết người, chỉ cần uy lực cường đại là được.
Trong số đệ tử Đại Quang Minh Tự không có cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất, tuy có mấy võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng bọn họ chỉ có cảnh giới tạm được chứ kinh nghiệm thực chiến kém xa Diệp Tiêu từng rèn luyện trong giết chóc.
Sau mấy chục chiêu, Diệp Tiêu đã ép lui vài võ giả Đại Quang Minh Tự, hơn nữa giết chết một người.
Hòa thượng được bảo vệ giữa đám người chỉ có cảnh giới Ngoại Cương.
Thấy chiêu kiếm của Diệp Tiêu chém về phía mình, hắn gặp nguy nhưng không sợ, cũng không hoảng hốt, cương khí khí huyết toàn thân truyền vào hai tay, không ngờ khi Diệp Tiêu đâm kiếm tới lại dùng đôi tay cứng rắn kẹp lấy kiếm của Diệp Tiêu. Tuy hai tay của hắn đều bị Thuần Dương Cương Khí tàn phá tới mức để lộ cả xương trắng, nhưng không ngờ lại cản được chiêu kiếm của Diệp Tiêu.
“Sư huynh! Ra tay!”
Hòa thượng kia hô với người khác, định nhân lúc binh khí của Diệp Tiêu bị mình kẹp lại giải quyết Diệp Tiêu.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại cảm thấy trước ngực lạnh buốt.
Không biết từ khi nào, một vỏ kiếm lấp lánh Thuần Dương Cương Khí đã xuyên qua lồng ngực của hắn, máu tươi bắn tung tóe.
Ánh mắt Diệp Tiêu không mang theo chút tình cảm, có thể giết người thì chính là binh khí!
“Diên Quảng sư đệ!”
Đám võ giả Đại Quang Minh Tự như muốn rách cả mí mắt.
Bọn họ biết tầm quan trọng của vị sư đệ Diên Quảng đối với Đại Quang Minh Tự.
Đây là kỳ tài mà Hư Ngôn tìm được trên đất Yến Nam, bẩm sinh thích hợp tu luyện Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh của Đại Quang Minh Tự. Người này tâm chí cực kỳ lạnh lùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không bị tác dụng phụ của Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh ảnh hưởng.
Đáng lẽ ra những đệ tử mà Đại Quang Minh Tự thu nhận lúc này sẽ được đưa vào trong chùa chiền ở khu vực phía bắc, chuẩn bị quy y tập thể. Nhưng Diên Quang có thiên phú này, bọn họ sợ giữa đường có chuyện gì bất trắc, cho nên làm lễ quy y riêng cho Diên Quang, hoàn thành mọi chuyện.
Nhưng ai ngờ bọn họ vốn định tiện đường thu nhận thêm một đệ tử, kết quả lại liên lụy tới đệ tử mà Đại Quang Minh Tự bọn họ coi trọng nhất.
Tăng nhân áo trắng đang giao chiến bên ngoài cũng phát hiện điều này, lập tức nổi điên tấn công đạo sĩ Tuyên Nhất không ngừng.
Thấy đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự cùng nổi điên, đạo sĩ Tuyên Nhất cũng không quản chuyện cướp đệ tử nữa, vội vàng dẫn đám người Diệp Tiêu vừa đánh vừa rút lui.
Trong Lâm gia, đám tăng nhân Đại Quang Minh Tự nhìn thi thể Diên Quảng trên mặt đất, lông mày ai nấy níu chặt, cực kỳ tức giận.
Tăng nhân áo trắng lúc trước trông còn rất phong độ, nhưng lúc này lại nổi giận quát lớn: “Thuần Dương Đạo Môn! Chuyện này chưa xong đâu!”
Lúc này gia chủ Lâm gia cũng không quan tâm chuyện đưa đệ tử nhà mình vào Đại Quang Minh Tự hay đưa vào Thuần Dương Đạo Môn nữa. Hắn chỉ biết một điều, hình như gây ra chuyện lớn rồi!
Tuy trước đây Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn từng có xung đột, nhưng hai bên chỉ xung đột chứ chưa tới mức kịch chiến, chưa bao giờ xảy ra chuyện chết người.
Nhưng lần này Diệp Tiêu đã giết người, hơn nữa còn giết đệ tử mà Đại Quang Minh Tự coi trọng, làm sao Đại Quang Minh Tự không nổi giận cho được?
Tin tức vừa đưa về, kể cả Hư Ngôn cũng không nén nổi lửa giận của mình, trực tiếp mang theo hai lão tăng bối phận chữ Tịnh và một loạt đệ tử Đại Quang Minh Tự tới hỏi tội Thuần Dương Đạo Môn.
Trong Thuần Dương Đạo Môn, Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử cũng nhức đầu.
Ánh mắt Tịch Vân Tử có phần bất thiện, nhìn chằm chằm vào Diệp Tiêu: “Vì sao tiểu tử nhà ngươi lại giết người của Đại Quang Minh Tự?”
So với Thủ Chân Tử, thật ra Tịch Vân Tử vẫn khá mẫn cảm.
Trước đó hắn còn cảm thấy Diệp Tiêu là người mang hiệp nghĩa trong lòng, nhưng bây giờ xem ra, khi hắn ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Loại người này mà trong lòng cũng có hiệp nghĩa ư?
Diệp Tiêu thầm run rẩy, hắn cũng biết lần này mình ra tay hơi vội vàng.
Thật ra kế hoạch ban đầu của hắn không phải như vậy.
Sở Hưu chỉ bảo hắn gây ân oán giữa Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn, y không quy định thời gian với Diệp Tiêu.
Cho nên kế hoạch ban đầu của Diệp Tiêu là từ từ khơi gợi mâu thuẫn của đối phương.
Lúc trước hắn giết Diên Quảng kia là vì đối phương được bảo vệ quá rõ ràng, khá bắt mắt.
Nhưng ai ngờ tên hòa thượng đó lại được Đại Quang Minh Tự coi trọng như vậy, không ngờ vừa giết hắn là Đại Quang Minh Tự lập tức nổi điên.
Cho nên nếu lần này không giải thích được, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lòng thấp thỏm nhưng bên ngoài Diệp Tiêu vẫn ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt nói: “Đối địch là phải giết người, trước đấy các ngươi đã dạy ta nếu gia nhập tông môn phải đặt lợi ích của tông môn lên đầu.
Nếu chúng ta là Đại Quang Minh Tự đối địch, vì sao ta không thể giết người?
Ta không hiểu mấy chuyện quanh co vòng vèo của đại phái các ngươi, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như ta giết người là gây thêm phiền phức.
Ai làm nấy chịu, nếu đám hòa thượng kia tới gây chuyện, để ta ra mặt liều mạng với bọn chúng!”
Thủ Chân Tử thở dài một tiếng, xua tay nói với Tịch Vân Tử: “Đừng trách hắn, hắn xuất thân từ tán tu, vốn không hiểu những chuyện móc nối lợi ích giữa các đại phái.
Đừng quên chuyện lúc chúng ta gặp hắn, cũng phải trách chúng ta không dạy bảo hắn tận tâm một chút, cho nên mới có ngày hôm nay.”
Nghe Thủ Chân Tử nói vậy Tịch Vân Tử mới nhớ lại khi bọn họ gặp mặt Diệp Tiêu, đối phương một mình một kiếm tiêu diệt toàn bộ Giao Long Trại, hơn nữa giết chết Trần Ngũ Giao ngay trước mặt mọi người. Thậm chí khi đó bọn họ mời chào đối phương vào Thuần Dương Đạo Môn, trong tay đối phương vẫn còn cầm theo đầu người.
Có thể thấy đối phương tuy ghét ác như cừu nhưng là tán tu lần mò từ dưới tầng chót đi lên, trên tay cũng dính vô số máu tươi và mạng người.
Đúng là những người này không thể hiểu mối quan hệ phức tạp vừa kiềm chế vừa lục đục của các đại phái. Đối với bọn họ thì kẻ địch chính là kẻ địch, cứ giết thẳng tay là xong, sao phải nghĩ phức tạp lên làm gì.
Tịch Vân Tử thở dài một tiếng, khoát tay nói: “Thôi được rồi, chuyện không liên quan tới ngươi.
Bây giờ ngươi là đệ tử của Thuần Dương Đạo Môn ta. Xưa nay Thuần Dương Đạo Môn ta không đưa đệ tử ra gánh tội thay.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Cùng lắm thì chúng ta và đám hòa thượng kia đánh một trận thôi.
Ngươi xuống trước đi.”
Sau khi bảo Diệp Tiêu đi xuống, Tịch Vân Tử mới nói với Thủ Chân Tử: “Sư thúc, ngài nghĩ liệu đám hòa thượng kia có đến đây thật không?”
Chương 1247 Đạo Phật đại chiến
Thủ Chân Tử lắc đầu nói: “Ai mà biết được, nếu là võ viện khác trong Đại Quang Minh Tự tới, có lẽ còn đường thương lượng.
Nhưng lần này Đại Quang Minh Tự lại phái Kim Cương Viện tới, chuyện này cũng khó giải quyết.
Tính cách đám người Kim Cương Viện cực kỳ nóng nảy, bây giờ có người chết, cho dù Hư Ngôn không muốn ra tay, e rằng hắn cũng không cản được người bên dưới.”
Tịch Vân Tử gãi đầu nói: “Bọn họ có ra tay cũng không sao, nhưng ta sợ đám người Đại Quang Minh Tự gây chiến, khiến Sở Hưu đứng ngoài coi trò hay.”
Thủ Chân Tử cũng thở dài nói: “Dù sao cũng là bên phía chúng ta giết người, chuyện này phải xem thái độ của Đại Quang Minh Tự thôi.”
Lúc này trong Đại Quang Minh Tự, Thủ Chân Tử hiểu khá sâu về Đại Quang Minh Tự, Hư Ngôn có thể giữ được lý trí nhưng không nghĩa là những người khác cũng lý trí như vậy.
Lần này Thuần Dương Đạo Môn giết đệ tử của bọn họ trước, nếu không có câu trả lời thích đáng, e là không ai nhịn được.
Cho nên dẫu Hư Ngôn muốn điều tra rõ ràng mọi việc rồi mới động thủ, nhưng hắn cũng bị cuốn theo, tới hỏi tội Thuần Dương Đạo Môn.
Hư Ngôn gọi tất cả những người ra ngoài tìm kiếm đệ tử trở về. Kim Cương Viện trực tiếp tập kết, cùng tới hỏi tội phân đà Bắc Yên của Thuần Dương Đạo Môn.
Lần này Thuần Dương Đạo Môn được Hạng Long đích thân mời tới, cho nên phân đà của bọn họ ở Bắc Yên cũng được Hạng Long chuẩn bị sẵn, nằm ở phía đông thành, dọn sạch xung quanh, chia hết cho Thuần Dương Đạo Môn.
Lúc này đám đệ tử Đại Quang Minh Tự cũng đã bao vây toàn bộ phân đã của Thuần Dương Đạo Môn, Tịch Vân Tử cười ha hả đi ra nói: “Chư vị nghe ta nói này, bố trí chiến trận lớn như vậy là hù dọa ai vậy? Có gì mà không nói chuyện được?”
Hư Ngôn mặt không biểu cảm nói: “Đương nhiên là nói chuyện được.
Sở Hưu có câu nói rất đúng, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền.
Giao hung thủ giết đệ tử Đại Quang Minh Tự ra đây, coi như chuyện này kết thúc.”
Tịch Vân Tử khẽ nhíu mày.
Đừng nói kẻ giết người là đệ tử mà bọn họ cực kỳ coi trọng như Diệp Tiêu, cho dù chỉ là một đệ tử bình thường của Thuần Dương Đạo Môn, bọn họ cũng không giao ra.
Giao người thì các đệ tử tâm tro ý lạnh. Loại đại phái như Thuần Dương Đạo Môn có thể ngoan cố đến cùng nhưng tuyệt đối không lùi bước.
Tịch Vân Tử lắc đầu thở dài nói: “Hư Ngôn đại sư, thế này là các ngươi không đúng rồi, phải biết người xuất gia lòng dạ từ bi.
Chẳng phải Phật tông các ngươi luôn tuyên dương buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật à? Bây giờ đệ tử Thuần Dương Đạo Môn chúng ta đã quyết định buông bỏ đồ đao, không thể bỏ qua chuyện này à?”
Hư Ngôn vẫn mặt không biểu cảm nói: “Buông bỏ đồ đao? Vậy thì được, đưa hắn tới Đại Quang Minh Tự của chúng ta, Đại Quang Minh Tự giúp hắn siêu độ sát khí, giúp hắn thành Phật!”
Tịch Vân Tử cau mày: “Chuyện này không thể thương lượng được à?”
Hư Ngôn lạnh lùng nói: “Động thủ!”
Vừa dứt lời, hàng loạt đệ tử Đại Quang Minh Tự đã lao thẳng về phía Thuần Dương Đạo Môn.
Lần này Thuần Dương Đạo Môn thật sự chọc giận bọn họ, Phải biết tuy lần trước Sở Hưu cũng giết người, nhưng dù sao người chết cũng không phải đệ tử chính thức của Đại Quang Minh Tự.
Tuy Phật nói chúng sinh bình đẳng, nhưng hiển nhiên cả Hư Ngôn và những người khác của Đại Quang Minh Tự đều chưa tu hành tới mức chúng sinh bình đẳng. Cho nên người ngoài bị giết và người trong nhà bị giết là hai chuyện khác hẳn nhau.
Tịch Vân Tử bất đắc dĩ, đành phải lệnh cho người của Thuần Dương Đạo Môn cũng ra tay, cùng nhau chống trả.
Tính theo nhân số thì Thuần Dương Đạo Môn ở thế yếu, nhưng may là những người Thuần Dương Đạo Môn đưa tới đây cũng không yếu.
Một mình Thủ Chân Tử đã chặn hai cao tăng bối phận chữ Tịnh của Đại Quang Minh Tự, Tịch Vân Tử dựa vào thần binh Thuần Dương trong tay giao chiến với Hư Ngôn, trong thời gian ngắn cũng không phải lo chuyện chiến bại.
Nhưng những võ giả Thuần Dương Đạo Môn khác lại không được lạc quan như vậy.
Số người của bọn họ vốn ít hơn, thực lực cũng không cao hơn võ giả Đại Quang Minh Tự quá nhiều, cho nên bọn họ nhanh chóng bị áp đảo.
Lúc này, Diệp Tiêu đang ở trong phân đà, những đệ tử Thuần Dương Đạo Môn mới được thu nhận cũng ở đây. Với chút thực lực của bọn họ, có ra ngoài cũng chỉ là chịu chết.
Lúc này Diệp Tiêu lại nheo mắt, cầm kiếm định đi ra.
Đạo sĩ Tuyên Nhất phụ trách bảo vệ bọn họ vội vàng nói: “Tổ tông ơi, ngài nghe ta nói này, lần này ngài lại muốn ra ngoài làm gì?”
Trước đó khi Diệp Tiêu giết người, chính hắn là người dẫn đầu cho nên coi như thất trách, bị Tịch Vân Tử mắng cho một trận, sau đó lại bị Thủ Chân Tử mắng trận nữa. Hắn cũng rất buồn bực.
Diệp Tiêu chỉ ra phía ngoài nói: “Những sư huynh đệ khác đang khổ sở chiến đấu ở bên ngoài, ngươi lại bảo ta ở đây tham sống sợ chết à?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất rất bất đắc dĩ nói: “Nhưng với thực lực của các ngươi bây giờ, có ra ngoài cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Bọn họ vô dụng nhưng ta có tác dụng. Sư huynh, ta đã gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, vậy là người của Thuần Dương Đạo Môn.
Bây giờ bảo ta trơ mắt nhìn mọi người ở bên ngoài liều mạng, ta ngồi đây coi như không thấy? Xin lỗi, chuyện này ta không làm được, chẳng lẽ sư huynh làm được?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất cắn răng nói: “Đương nhiên ta cũng không làm được!”
Diệp Tiêu xua tay chặn lại: “Đã vậy chúng ta cùng nhau giết ra ngoài, các sư đệ khác không giúp được gì, bảo bọn họ ở đây là được.”
Sau khi nói xong Diệp Tiêu trực tiếp bước ra, đạo sĩ Tuyên Nhất thấy vậy đành cắn môi đi theo.
Bên ngoài đã giao chiến hỗn loạn, Diệp Tiêu vô thức nhìn bốn phía.
Sau khi xảy ra chuyện, hắn nhanh chóng báo tin cho Sở Hưu thông qua cơ sở ngầm của Trấn Võ Đường trong Yên Kinh Thành. Còn Sở Hưu chỉ trả lời hắn một câu, đó là tìm cơ hội thoát thân, Sở Hưu sẽ âm thầm trợ giúp.
Nhưng bây giờ Sở Hưu đang ở đâu? Hai bên đang giao chiến, Sở Hưu làm cách nào mang hắn đi trước mặt mọi người? Hay là hắn tìm cơ hội tự bỏ trốn?
Nhưng ngay lúc này, Diệp Tiêu cũng bị người khác theo dõi.
Đó là một hòa thượng trẻ tuổi để trần nửa trên, bắp thịt toàn thân cuồn cuộn, trước ngực sau lưng và hai cánh tay đều khắc từng phật ấn rõ ràng, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Sau khi thấy Diệp Tiêu, hòa thượng kia lập tức nhận ra Diệp Tiêu chính là người đã giết Diên Quang. Hắn không nói một lời, trực tiếp xuất quyền đánh thẳng về phía Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu và đạo sĩ Tuyên Nhất đồng thời phát hiện ra chấn động này, hai người gần xuất thủ gần như cùng lúc nhưng lại bị quyền này đánh bay.
Đạo sĩ Tuyên Nhất kinh ngạc hô lên: “Nguy rồi! Là Tiểu Minh Vương - Diên Thích!”
Đối phương chính là võ giả thế hệ trẻ của Đại Quang Minh Tự bước vào Long Hổ Bảng sau khi Minh Vương Tông Huyền lên tới cảnh giới Chân Đan.
Võ đaọ của đối phương rất giống với Tông Huyền, đều đi theo con đường lực lượng cơ thể cực hạn, hơn nữa người này ngay cả cách hành xử cũng rất giống nhau, cho nên hắn được người trong giang hồ gọi là Tiểu Minh Vương.
Người này đã tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Diệp Tiêu và đạo sĩ Tuyên Nhất hợp sức cũng không cản nổi.
Song ngay lúc này một âm thanh rất nhỏ đột nhiên vang lên bên tai Diệp
Tiêu: “Dẫn hắn tới ngoài rìa chiến trường!”
Chương 1248 Thay mận đổi đào 1
Trên một căn lầu cao cách chiến trường giữa Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự vài dặm; Sở Hưu, Mục Tử Y và giới cao tầng của Trấn Võ Đường như Mai Khinh Liên, Bàng Hổ đều có mặt.
Với khoảng cách này, nhãn lực của bọn họ đủ để thấy rõ tất cả những gì diễn ra trên chiến trường, tiếng nói bên tai Diệp Tiêu chính là Sở Hưu truyền âm.
Lúc này đám người Sở Hưu đang rất quá đáng, bọn họ còn gọi một chút điểm tâm và trái cây, nhìn hai nhánh Đạo Phật giao chiến như xem kịch.
Đường Nha và Bàng Hổ vừa uống rượu vừa bình phẩm chiêu này của ai tốt, chiêu này của ai kém vân vân.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh nói: “Ta cũng không ngờ tiểu tử kia kích động hai bên Đạo Phật ra tay với nhau nhanh như vậy, đúng là kỳ tài.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đa số là vận may, người hắn giết là đệ tử mà Đại Quang Minh Tự rất coi trọng. Cho nên chỉ giết một người mà khiến Đại Quang Minh Tự nổi giận.
Nhưng đa số mọi chuyện trên đời này chỉ coi trọng kết quả, không cần xem quá trình. Vận may cũng là một phần của thực lực.”
Đôi mi thanh tú của Mai Khinh Liên khẽ nhướn lên: “Ngươi đang nói tới Lã Phụng Tiên à?”
Sắc mặt Sở Hưu hơi kỳ quái nói: “Không thể nói Lã huynh may mắn nữa, phải nói là vận may đầy người. Nhưng tiểu tử Diệp Tiêu này cũng khá may mắn.”
Lúc này Lã Phụng Tiên cũng ở Bắc Yên, nhưng không dừng lại ở Trấn Võ Đường mà dẫn người tới Cực Bắc Hoàng Nguyên tu luyện.
Tuy đa số mọi người, kể cả bọn Sở Hưu đều cho rằng vận may của Lã Phụng Tiên rất tốt, tốt tới mức như trời cao chiếu cố. Thậm chí Đường Nha còn đánh cược với người khác chắc chắn lần này Lã Phụng Tiên tới Cực Bắc Hoang Nguyên sẽ phát hiện di tích thượng cổ hay bảo vật gì đó.
Nhưng nếu Lã Phụng Tiên chỉ dựa vào vận may, hắn đã chẳng thể tu luyện tới cảnh giới hiện tại, cũng không có sức chiến đấu như bây giờ.
Thực ra, Lã Phụng Tiên tu luyện khắc khổ không kém hơn những người khác.
Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Ngươi nói Lã Phụng Tiên may mắn thì ta tin, nhưng ta không thấy tên tiểu tử Diệp Tiêu kia có gì may mắn. Nếu may mắn hắn đã chẳng bị ngươi phái đi làm cái nhiệm vụ cửu tử nhất sinh này are.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lúc trước hắn gặp được ta chính là may mắn lớn nhất cuộc đời hắn!”
Mai Khinh Liên nhìn Sở Hưu đứng đó ra vẻ, cũng thấy bó tay.
Nhưng cô nàng suy nghĩ một chút, hình như Sở Hưu nói vậy cũng không sai.
Lúc trước nếu Diệp Tiêu không gặp được Sở Hưu, bây giờ hắn vẫn chỉ ở Diệp gia, bị người ta ức hiếp, chịu mọi nhục nhã.
Chính vì hắn tình cờ nhận được Huyết Hồn Châu mà Sở Hưu ký thác tàn hồn, hắn mới có thể vươn mình.
Tuy lão gia gia phiên bản hắc ám Sở Hưu không đáng tin cậy lắm, nhưng ít nhất cũng khiến cho cuộc sống của Diệp Tiêu thay đổi tới nghiêng trời lệch đất.
“Này, hình như thằng nhóc ấy gặp nguy hiểm rồi.”
Mai Khinh Liên đột nhiên chỉ vào chiến trường, đúng là Diệp Tiêu sắp không chống nổi nữa.
Theo Sở Hưu, thực lực của Tiểu Minh Vương Diên Thích còn kém xa Tông Huyền.
Khi Sở Hưu còn ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, y giao thủ với Tông Huyền không phải một hai lần. Với ánh mắt của Sở Hưu, thực lực của Diên Thích cùng lắm là bằng ba phần mười của Tông Huyền khi ngang cảnh giới. Đây đã là đánh giá khá rộng lượng.
Trong thế hệ Long Hổ Bảng của Sở Hưu, yêu nghiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tới thế hệ tiếp theo lại có vẻ bình thường hơn nhiều. Thực ra không phải thế hệ kế tiếp quá kém, trình độ của Diên Thích mới là thực lực tiêu chuẩn trên Long Hổ Bảng, chỉ có thể nói thế hệ của Sở Hưu toàn là biến thái yêu nghiệt.
Dù sao Diệp Tiêu cũng kém hơn Diên Thích một cảnh giới, cho dù có thêm đạo sĩ Tuyên Nhất thì thực lực hai bên cũng chênh lệch quá xa, chỉ mới mười mấy chiêu đã gặp nguy kịch.
Sở Hưu đột nhiên nói với Mai Khinh Liên: “Xá Nữ Đại Pháp của ngươi có thể cưỡng ép thay đổi ký ức trong đầu một người không? Chỉ cần ba giây thôi là đủ.”
Mai Khinh Liên gật đầu nói: “Ngươi bảo ta ra tay với tên Diên Thích à? Thực lực của hắn chỉ có thế, cho dù tu luyện võ công Phật môn cũng dễ xử lý thôi. Nhưng vấn đề là chỉ cần ta tới gần chắc chắn lão đạo sĩ Thủ Chân Tử và lão hòa thượng Đại Quang Minh Tự sẽ phát giác.
Đến lúc đó, một khi bọn họ biết thân phận Diệp Tiêu, bọn họ sẽ hiểu ra mọi chuyện, sau đó xoay mũi giáo sang liên thủ đối phó với ngươi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần tới gần, ra tay ngay ở đây thôi.”
Mai Khinh Liên trợn tròn hai mắt nói: “Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Ta không phải thần tiên, từ đây tới đó cách xa vài dặm. Ngươi bảo ta đứng xa vài dặm dùng Xá Nữ Đại Pháp ảnh hưởng tới người khác?
Đừng nói là Xá Nữ Đại Pháp, bảo ta dùng tinh thần lực kéo xa như vậy ta cũng không làm được.”
Sở Hưu chỉ vào mình nói: “Nếu có thêm ta thì sao? Đừng quên ta cũng tu luyện bí pháp tinh thần.”
Mai Khinh Liên chần chừ nói: “Có thể thử, ta cũng không nói chắc được. Đưa
tay cho ta, truyền tinh thần lực thuần túy nhất vào, đừng bỏ thêm bất cứ lực lượng nào.
Thực lực của ngươi mạnh hơn ta, cảm giác tinh thần lực xung kích rất khó chịu. Nếu bị đau, bà đây không để yên cho ngươi đâu.”
Sở Hưu giơ tay ra, nắm lấy bàn tay ngọc ngà trắng trẻo của Mai Khinh Liên, Mục Tử Y thấy vậy cực kỳ khó chịu, âm thầm nhìn Mai Khinh Liên với đôi mắt oán hận.
Tức quá đi.
Nhưng bây giờ cô cũng chẳng có cách nào, mình không tu luyện bí pháp nguyên thần, không giúp gì được cho Sở công tử.
Tinh thần lực tinh khiết tới cực hạn truyền vào cơ thể Mai Khinh Liên. Khoảng cách vài dặm, cho dù cương khí võ kỹ truyền qua khoảng cách này thì uy lực cũng suy giảm, huống gì loại lực lượng vừa cường địa vừa mỏng manh như tinh thần lực.
Nhưng may là tinh thần lực của Sở Hưu hết sức cường đại, cường đại tới mức có thể giúp tinh thần lực của Mai Khinh Liên kéo dai tới rìa chiến trường.
Bấy giờ Diệp Tiêu đã sắp không chịu nổi, thậm chí trường kiếm trong tay hắn cũng bị nắm tay của Diên Thích đánh nát.
Ngay lúc này, giọng nói của Mai Khinh Liên đột nhiên vang lên bên tai Diệp Tiêu: “Trốn! Trốn ngay đi! Ngươi chỉ có ba giây, trong vòng ba giây phải biến mất trước mắt hai người này.”
Sở Hưu sửng sốt, nhưng một khắc sau Diên Thích và đạo sĩ Tuyên Nhất cùng đờ ra tại chỗ, ánh mắt lấp lóe ánh sáng.
Diệp Tiêu nghe ra đây là giọng Mai Khinh Liên, hắn cũng không kịp nghĩ kỹ, trực tiếp thiêu đốt khí huyết trong cơ thể, lập tức bộc phát tốc độ nhanh nhất, chỉ trong hai giây đã đi xa trăm trượng, biến mất ở góc đường.
Lúc này trong đầu Diên Thích và đạo sĩ Tuyên Nhất lại xuất hiện một cảnh khác.
Diên Thích tay niết Minh Vương Ấn, chiêu thức Minh Vương Ấn này lại có chút thần vận của Tông Huyền sư thúc mà hắn tôn sùng. Ấn quyết đánh xuống không ngờ khiến Diệp Tiêu trực tiếp nổ thành làn sương máu!
Đạo sĩ Tuyên Nhất há hốc mồm, sắc mặt không thể tin nổi.
Thời gian ba giây trôi qua, Sở Hưu và Mai Khinh Liên đều không chịu nổi, lập tức thu hồi tinh thần lực của bản thân. Hai người sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập.
Chương 1249 Thay mận đổi đào 2
Cả Diên Thích và đạo sĩ Tuyên Nhất đều không phát hiện ảo giác ba giây này có gì không đúng.
Diên Thích chỉ hơi ngạc nhiên nhìn hai tay mình, Minh Vương Ấn của mình tiến bộ lớn như vậy từ bao giờ?
Nhân lúc Diên Thích đang ngây ngốc, đạo sĩ Tuyên Nhất co cẳng chạy tới giữa chiến trường, hét lớn: “Sư thúc tổ! Diệp Tiêu bị Diên Thích của Đại Quang Minh Tự giết chết rồi!”
Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử sửng sốt, Thủ Chân Tử thầm run rẩy: “Chẳng phải Diệp Tiêu đang ở trong phaan đà à? Sao lại chết trên trong tay Diên Thích?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất rụt cổ lại nói: “Diệp Tiêu sư đệ nhất quyết muốn ra ngoài tử chiến, nói các sư huynh đệ đang liều mạng ở bên ngoài, hắn không muốn rụt cổ ở trong.
Kết quả vừa ra ngoài chúng ta đã bị Diên Thích của Đại Quang Minh Tự theo dõi.”
Lúc này Diên Thích cũng về bên cạnh đám người Hư Ngôn, trầm giọng nói: “Hung thủ sát hại Diên Quảng sư đệ đã bị ta diệt trừ.”
Có lời này của Diên Thích, kết cục này đã được xác định. Lần này bên tức sùi bọt mép lại là Thuần Dương Đạo Môn.
Vốn dĩ Thuần Dương Đạo Môn bọn họ đã không có người kế tục, còn trông mong đệ tử đời sau hơn cả Đại Quang Minh Tự.
Đại Quang Minh Tự chết mất một Diên Quảng thì còn một Tiểu Minh Vương Diên Thích.
Nhưng bọn họ khó khăn lắm mới tìm được một Diệp Tiêu, kết quả còn chưa qua mấy ngày đã bị người ta giết chết, thế này thì chịu sao nổi?
Vừa rồi là Đại Quang Minh Tự chăm chăm muốn gây sự với Thuần Dương Đạo Môn, còn bây giờ lại là Thuần Dương Đạo Môn lao về phía Đại Quang Minh Tự không chết không thôi. Dáng vẻ điên cuồng đó đâu có chút phiêu dật tự nhiên của Đạo gia.
Sở Hưu ngồi trên lầu, chứng kiến cảnh này không khỏi lắc đầu nói: “Chậc chậc, đám đạo sĩ điên này đúng là kích động, còn hung hãn hơn lúc đánh với ta. May là lần này ta cách khá xa, không thì cũng bị máu vẩy vào rồi.”
Trong lúc Sở Hưu đang ngồi châm chọc, Diệp Tiêu mang sắc mặt tái nhợt lên lầu, thi lễ với Sở Hưu nói: “Đại nhân, thuộc hạ may mắn không làm hỏng sứ mệnh!”
Sở Hưu gật đầu: “Lần này ngươi làm việc không tệ, hay có thể nói là rất tốt
Thậm chí còn tốt hơn tưởng tượng của ta.
Ngươi có thể tùy ý chọn một trong ba chức vị mà ta đã hứa với ngươi.”
Diệp Tiêu không cần suy nghĩ lập tức nói: “Thuộc hạ xin được ở lại Trấn Võ Đường!”
Thật ra trước đó Diệp Tiêu đã nghĩ rất rõ ràng về ba chức vị này.
Quan Trung Hình Đường là nơi cần phòng thủ, chỉ cần ba nước không có chiến sự thì Quan Trung Hình Đường luôn bình tĩnh, đó là nơi dưỡng lão. Cho dù Sở Hưu giao vị trí đứng đầu tứ đại chưởng hình quan cho hắn cũng không có gì hay. Hắn còn trẻ, còn cơ hội thăng tiến.
Chức vị một trong số long thủ của Thanh Long Hội lại rất cuốn hút, nhưng Diệp Tiêu cũng nhớ lời Sở Hưu, giết người chỉ là thủ đoạn chứ không phải mục đích.
Bây giờ hắn rèn luyện trong Thanh Long Hội đã đủ, học được cách giết người, hắn không muốn ở lại trong Thanh Long Hội nữa.
Cho nên vị trí thu hút hắn nhất chính là Trấn Võ Đường.
Trấn Võ Đường là thế lực do Sở Hưu tự tay sáng lập ra, cũng là nơi tập trung đông đảo cường giả thủ hạ của Sở Hưu.
Có Mai Khinh Liên của Âm Ma Tông, còn có Đường Nha và Nhạn Bất Quy cũng xuất thân từ Thanh Long Hội, có cả Bàng Hổ từng là người của Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu.
Ở lại trong Trấn Võ Đường thì mức độ cạnh tranh cao tới kinh người, nhưng tương lai cũng có nhiều khả năng hơn.
Lựa chọn của Diệp Tiêu không ngoài dự đoán của Sở Hưu, ở lại trong Trấn Võ Đường thì mức độ cạnh tranh cao nhất nhưng cũng có nhiều cơ hội nhất.
Nhưng bây giờ, Diệp Tiêu cần phải ẩn nấp một thời gian, giấu diếm thân phận tướng mạo của bản thân, ít nhất thời gian tới cần phải làm như vậy.
Bằng không Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự mà biết mình bị chơi xỏ, chắc chắn họ sẽ nổi điên.
Đương nhiên bây giờ Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự cũng đang nổi điên, đánh giết kịch liệt.
Thủ Chân Tử đúng là gừng càng già càng cay, không ngờ chỉ dùng sức mình mình đánh trọng thương cả hai cao tăng bối phận chữ Tịnh của Đại Quang Minh Tự.
Nhưng bên phía Tịch Vân Tử lại chịu thiệt.
Tay cầm thần binh Thuần Dương, thực lực Tịch Vân Tử đã đủ đối phó với võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường.
Vấn đề là Hư Ngôn không phải võ giả bình thường, hắn là thủ tọa võ viện của Đại Quang Minh Tự, cho dù chỉ vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thực lực của hắn cũng vượt xa võ giả bình thường, cho nên Tịch Vân Tử cũng bị thương không nhẹ.
Tóm lại bên Thuần Dương Đạo Môn vẫn chịu thiệt tương đối nặng trong trận chiến lần này, dù sao nhân số của bọn họ cũng ít hơn một chút.
Sau trận chiến này, có thể nói hai bên cưỡng bại câu thương, không ai có thể gây phiền toái cho Sở Hưu, trừ phi Đại Quang Minh Tự hay Thuần Dương Đạo Môn lại phái thêm người tới.
Nhưng tình huống này khó mà xảy ra, dù sao phân đà cũng chỉ là phân đà. Hai nhánh Đạo Phật tới Bắc Yên không phải để tử chiến với Sở Hưu, cũng không phải để tử chiến với phe còn lại. Vì một phân đà mà phải liều mạng tới mức dốc hết lực lượng của tông môn, người chấp chưởng hai môn phái Đạo Phật sẽ không kích động tới mức này.
Rốt cuộc hai nhánh Đạo Phật cũng yên tĩnh trở lại, bên phía Sở Hưu cũng thở phào một tiếng.
Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn chỉ là phiền toái nhỏ mà Hạng Long gây ra. Phiền toái thật sự vẫn là chủ nhân ngai vàng sau khi Hạng Long qua đời.
Với tính cách của Hạng Xung hiện giờ, nếu hắn leo lên hoàng vị, chắc chắn Sở Hưu và hắn sẽ trở mặt. Tuy chưa chắc đã thua, nhưng nếu đối chọi với triều đình Bắc Yên, e là cơ nghiệp Trấn Võ Đường của Sở Hưu cũng bị phế bỏ triệt để.
Lúc này trong hoàng cung Bắc Yên, Hạng Long đã gần tới lúc dầu hết đèn tắt.
Trước đó Hạng Long còn có thể miễn cưỡng đứng được nếu có người đỡ, nhưng một tháng gần đây thậm chí hắn không đứng lên được.
Hạng Sùng đứng bên giường Hạng Long, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Hắn cực kỳ hận Hạng Long, nhưng dù sao cũng là hoàng huynh của mình. Thấy Hạng Long có thể ra đi bất cứ lúc nào, trong lòng Hạng Sùng cũng thấy không thoải mái.
Hạng Long nằm trên giường nói với giọng yếu ớt: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Hai mắt của hắn nhìn trừng trừng vào nóc nhà, thực ra hai mắt của Hạng Long đã không thấy bất cứ thứ gì.
Hạng Sùng nói: “Trấn Võ Đường và hai nhánh Đạo Phật liên tục có xung đột. Trong đó hai nhánh Đạo Phật vừa đại chiến một trận, coi như xung đột khá kịch liệt, hai bên lưỡng bại câu thương.”
“Bên phía Trấn Võ Đường thì sao?”
Hạng Sùng nói :”Lần này hai nhánh Đạo Phật giao chiến là vì đệ tử, Trấn Võ Đường không tham gia chuyện này.”
“Đáng tiếc.”
Hạng Long thở dài một tiếng, nếu Trấn Võ Đường cũng tham dự, cuối cùng tam bại câu thương là hoàn hảo nhất.
“Đúng rồi, bây giờ thằng nhóc Hạng Xung ra sao rồi””
Tuy Hạng Long tuyên bố với mọi người mình lập Hạng Xung làm thái tử là không có tư tâm gì. Nhưng thật ra trong số các hoàng tử, hắn vẫn thương yêu Hạng Xung nhất.
Nếu không phải tuổi tác Hạng Xung khá nhỏ, hắn đã lập thái tử từ lâu. Cho nên lúc này tuy đã sắp nhắm mắt xuôi tay, Hạng Long vẫn muốn bảo vệ người thừa kế mà mình lựa chọn thêm một lần nữa.
Chương 1250 Ham mê quyền lực
Hạng Sùng chần chừ một chút rồi nói: “Tạm được, thế lực dưới trướng hắn đã vượt qua Hạng Lê.
Nhưng hắn quá ham mê quyền lực, hơn nữa còn thích dùng người giang hồ.”
Hạng Sùng đã mỹ hóa hành động của Hạng Xung lên vô số lần rồi mới kể lại.
Trước mắt Hạng Long đã ra thế này, rõ ràng là không sống được bao lâu nữa. Nếu bây giờ bảo Hạng Long thay đổi thái tử, đây không phải chuyện tốt lành gì cho Bắc Yên, cũng rất dễ khiến triều đình Bắc Yên rung chuyển.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hạng Long hiện giờ, Hạng Sùng cũng không đành lòng nói xấu Hạng Xung.
Cho nên Hạng Long nghe vậy chỉ cười hư nhược nói: “Ham mê quyền lực? Người không ham mê quyền lực cũng không thể làm hoàng đế được.
Còn dùng người giang hồ cũng không phải chuyện xấu gì. Chẳng phải ta cũng từng dùng người giang hồ à?
Giang hồ triều đình, không phân biệt được, bài xích với chèn ép còn chẳng bằng lợi dụng.
Xung Nhi còn rất trẻ, có thể có nhiều chỗ hắn làm không đúng. Cho nên phải nhờ những lão nhân trong hoàng thất Bắc Yên như các ngươi giúp đỡ hắn một chút!”
Hạng Sùng sắc mặt xám xịt gật đầu.
Hắn không thể không biết xấu hổ nói với Hạng Long, mình không quản được con trai của Hạng Long. Lần trước hắn đã tới giáo huấn Hạng Xung một lần, kết quả đối phương coi như gió thoảng bên tai, rõ ràng là không để vào lòng.
Lúc này tâm địa của Hạng Xung đã bành trướng, có nhiều cao thủ cường giả dưới tay, hắn không cho rằng mình cần những trưởng bối như Hạng Sùng nâng đỡ.
Năm xưa khi mình chưa làm thái tử, sao không thấy họ tới nâng đỡ mình?
Còn so với Hạng Xung tâm địa bành trướng, Lâm Phong Ngọc dưới tay hắn lại rất lo lắng. Thực lực dưới tay Hạng Xung càng mạnh, hắn càng lo lắng.
Vì những người có thực lực đều là Ngũ Ương đạo nhân dẫn tới cho Hạng Xung, còn hắn càng lúc càng không được coi trọng.
Trước đó Lâm Phong Ngọc và Ngũ Ương đạo nhân còn được coi là phụ tá đắc lực dưới trướng thái tử, nhưng bây giờ chênh lệch giữa hai người đã càng ngày càng rõ rệt, thậm chí người ngoài cũng thấy được.
Dù sao Ngũ Ương đạo nhân đã lôi kéo được nhiều cường giả tới cho Hạng Xung, hơn nữa còn giúp Hạng Xung giải quyết vài chuyện khó khăn khác.
Còn Lâm Phong Ngọc chỉ ăn bám kiếm được một nữ nhân, ngoài ra có gì? Đúng là rác rưởi.
Tình hình này khiến Lâm Phong Ngọc luôn dốc lòng muốn cùng Hạng Xung kiến công lập nghiệp phong hầu bái tướng, giờ lại hết sức lo lắng.
Lý Thu Dịch thấy dáng vẻ Lâm Phong Ngọc lúc này, bèn nói với giọng ôn nhu: “Ngọc lang, không cần lo mấy chuyện này, chẳng qua chỉ là chó săn cho triều đình mà thôi, không làm thì thôi.
Chàng theo ta về nhánh Ẩn Ma, cùng lắm thì ta tự tới xin Ngụy Thư Nhai, tới xin bọn Tần Triều Tiên, để ngươi khai tông lập phái trong nhánh Ẩn Ma. Đến lúc đó tự lên làm tông chủ chưởng môn, chẳng tốt biết bao?”
Nếu người khác trong nhánh Ẩn Ma mà thấy dáng vẻ lúc này của Lý Thu Dịch, chắc sẽ kinh ngạc tới rớt cả mắt.
Trong nhánh Ẩn Ma, Lý Thu Dịch là loại người không được ưa thích nhất.
Lấy Viên Thiên Phóng đã bị Sở Hưu xử lý làm ví dụ, tuy tính cách cực đoan, những người khác cũng không ưa, nhưng ít nhất khi không có xung đột về lợi ích, Viên Thiên Phóng sẽ không trêu chọc những người khác.
Nhưng nữ nhân Lý Thu Dịch này lại nổi tiếng chanh chua, cho dù nói chuyện bình thường cũng có thể khiến người ta ôm một bụng tức.
Ai cũng biết tính cách của mụ, ngươi so đo với mụ thì không đáng, ngươi nhịn thì khó chịu.
Cho nên cứ như vậy, không mấy ai muốn giao tiếp với mụ.
Chưa ai từng thấy Lý Thu Dịch nói năng ôn nhu như vậy, đủ chứng minh rốt cuộc sức mạnh của tình yêu lớn tới mức nào.
Lâm Phong Ngọc mất kiên nhẫn nói: “Ngươi thì biết gì? Trên một người dưới vạn người không phải là chó săn cho triều đình mà là vương hầu tướng quân!
Vào nhánh Ẩn Ma làm chuột cống, ai biết lúc nào sẽ bị đám tông môn Chính đạo nhắm vào, tiêu diệt. Ta không đi đâu!”
Nói xong, Lâm Phong Ngọc cũng cảm thấy mình nặng lời, Hắn vội vàng đổi giọng nói: “Ta không có ý này.
Chẳng qua ta đi theo điện hạ nhiều năm, kết quả mãi mới chờ đến lúc điện hạ chuẩn bị đăng cơ, ta lại bị đá sang một bên. Trong lòng ta không cam lòng thôi!”
Nói đến đây, Lâm Phong Ngọc chợt ngẩng đầu lên: “Nàng nói xem, nếu bây giờ ta giúp điện hạ đoạt được một phần quyền lực của Trấn Võ Đường, điện hạ có vui vẻ không? Ta nghe điện hạ mắng chửi Sở Hưu không biết điều nhiều lần rồi.”
Đây không phải ý tưởng đột xuất của Lâm Phong Ngọc mà là hắn tự mình ‘tính toán’ ra.
Trấn Võ Đường bị Hạng Long kiêng kỵ, sau đó Sở Hưu lại từ chối lời mời chào của Hạng Xung, có thể nói Sở Hưu và hoàng tộc Hạng thị đã chia thành hai đường.
Đương nhiên hắn cũng không có bản lĩnh diệt trừ Trấn Võ Đường, hắn không dám nghĩ tới chuyên này. Nhưng nhân lúc ba nhánh Đạo Phật Ma đang hỗn chiến, lẻn vào chiếm chút lợi lộc của Trấn Võ Đường cũng được, chủ yếu là làm Hạng Xung vui vẻ.
Sắc mặt Lý Thu Dịch hơi đổi, giọng điệu nghiêm túc nói: “Ngọc lang, chàng có trêu ai khác thì ta cũng giúp được, nhưng tuyệt đối đừng trêu chọc tên Sở Hưu kia.”
Lý Thu Dịch hành tẩu giang hồ đã lâu, hơn nữa phần lớn thời gian mụ đều làm đại lão trong nội bộ nhánh Ẩn Ma, được đông đảo hậu bối nhánh Ẩn Ma đối xử cung kính. Cho nên tính cách Lý Thu Dịch cực kỳ kiêu ngạo, cũng chẳng sợ ai!
Trong nhánh Ẩn Ma, bất luận là Ngụy Thư Nhai với tư cách cực cao, hay Nhậm Thiên Thu nắm giữ thế lực ma đạo nhất lưu Vô Tướng Ma Tông, Lý Thu Dịch đều không sợ.
Nhưng lần trước trong đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, Lý Thu Dịch thật sự sợ hãi.
Không phải mụ bị Sở Hưu đánh tới phát sợ, mụ sợ thái độ của Sở Hưu. Thái độ của y là không e ngại điều gì, to gan tới mức sẵn sàng giết mụ!
Trước đó Lý Thu Dịch miệng lưỡi chua ngoa, đắc tội với không ít người, nhưng cho dù là ai, họ đều không có sát ý với mụ.
Nhưng lần trước ở Đại Hắc Thiên Ma Giáo, mụ dám khẳng định Sở Hưu đủ to gan tới mức giết mình, cũng thật sự định ra tay giết mình!
Nếu không phải Lý Thu Dịch có bí pháp Hồng Liên Độn của Hồng Liên Ma Tôn năm xưa, không khéo bây giờ mụ đã chết trong tay Sở Hưu.
Cho nên theo Lý Thu Dịch, Sở Hưu là kẻ điên chính cống, y không quan tâm địa vị của ngươi ra sao, cũng chẳng e ngại điều gì, cứ giết thẳng ra rồi nói.
Đối mặt với người như vậy, hoặc là giết chết hắn, hoặc là đừng có trêu chọc hắn.
Có thể nói nếu không vì Lâm Phong Ngọc, vì sức mạnh vĩ đại của tình yêu ,cả đời này Lý Thu Dịch không muốn xuất hiện trước mặt Sở Hưu.
Nghe Lý Thu Dịch nói vậy, sắc mặt Lâm Phong Ngọc lóe lên sắc thái lạ, hắn gật đầu nói: “Yên tâm, ta biết chừng mực. Ta sẽ không tùy tiện trêu chọc tên Sở Hưu kia.”
Lý Thu Dịch yên tâm gật nhẹ đầu. Đáng tiếc mụ không biết lời hứa của nam nhân thường không thể tin được, lúc trẻ mụ từng chịu thiệt nhưng đến giờ vẫn không hiểu được điều này.
Bình luận facebook