-
Chương 1251-1255
Chương 1251 Tìm đường chết 1
Thân là ma đầu trong mắt đa số người giang hồ, theo họ, ngày ngày Sở Hưu thường xuyên gian dâm cướp bóc, giết người vô độ, coi đó là niềm vui.
Nhưng thực ra với địa vị của Sở Hưu bây giờ, cho dù y có muốn gian dâm cướp bóc thì dưới tay cũng có cả đống người làm thay y, Sở Hưu làm gì có thời gian làm mấy chuyện cấp thấp như vậy.
Thời gian qua Sở Hưu rất bận, bận tới mức không có cả thời gian tu luyện.
Đã giải quyết xong hai nhánh Đạo Phật, Sở Hưu cũng tranh thủ bố trí tiếp. Nhất định phải điều chỉnh lực lượng các phe tới mức hoàn hảo, không thể có sơ sót gì.
Chỉ có một cơ hội, y mà không nâng được Hạng Lê lên hoàng vị, tất cả thế lực và bố trí của y ở khu vực Bắc Yên đều thành công cốc.
Cho nên thời gian vừa qua, Sở Hưu không chỉ sắp xếp những điều này, mà còn tính toán xem khi Hạng Xung đăng cơ sẽ xuất hiện những tình huống bất ngờ nào, sau đó lại nghĩ cách giải quyết những vấn đề này như thế này, tranh thủ loại bỏ toàn bộ sơ hở.
Nhưng người tính không phải trời tính, phải nói là Sở Hưu vốn không tính tới còn có người tới gây chuyện với y trong thời điểm như vậy.
Một đệ tử Trấn Võ Đường vội vàng chạy vào hô lớn: “Không xong rồi! Hỏa Nô đại nhân bị người khác bao vậy, đang rất nguy kịch!”
Tất cả mọi người trong Trấn Võ Đường nghe được tin này đều đờ ra tại chỗ.
Gần đây Trấn Võ Đường đã thu bớt lực lượng bên ngoài, gọi hết lực lượng trải rộng khắp giang hồ Bắc Yên vào trong Yên Kinh Thành.
Thời điểm này mà còn có người dám tới gây chuyện với bọn họ?
Sở Hưu sắc mặt âm trầm đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Không cần hoảng hốt, rốt cuộc là có chuyện gì? Hỏa Nô bị ai bao vây? Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Là thuộc hạ của thái tử Lâm Phong Ngọc! Bây giờ đang ở phía tây thành!
Trước đó các bang phái bên thành tây luôn tôn kính Trấn Võ Đường chúng ta, nhưng không biết tên Lâm Phong Ngọc này nổi điên gì đó, nhất quyết đòi đoạt tiền cung phụng của những bang phái đó.
Lúc bình thường các bang phái này khá cung kính với Trấn Võ Đường chúng ta, sau khi xảy ra chuyện bọn họ lập tức thông báo cho Hỏa Nô đại nhân, kết quả chưa nói được mấy câu Hỏa Nô đại nhân đã đánh nhau vơi Sơn Dương Phủ.
Nhưng đối phương người đông thế mạnh, khi thuộc hạ tới báo tin, Hỏa Nô đại nhân đã rất nguy hiểm!”
Vừa nghe câu này, sắc mặt đám người Mai Khinh Liên đều rất kỳ lạ.
Lần này đầu Hạng Xung bị cửa kẹp à? Trong thời điểm này hắn tới khiêu khích Trấn Võ Đường làm gì?
Trấn Võ Đường quản lý giang hồ Bắc Yên, đương nhiên một số bang phái nhỏ trong Yên Kinh Thành cũng thuộc phạm vi quản lý của Trấn Võ Đường.
Nhưng những bang phái này thường có thực lực rất yếu, dù sao cũng là dưới chân thiên tử, chỉ có thể làm một số chuyện hạ cửu lưu, thậm chí chính Trấn Võ Đường cũng không để bọn họ vào trong mắt.
Nếu thuộc hạ của Hạng Xung vì một chút xíu cung phụng đó mà trêu chọc Trấn Võ Đường, vậy rõ ràng là đầu óc bị cửa kẹp. Nhưng nếu nói Hạng Xung định nhắm vào Trấn Võ Đường, hắn sắp lên ngôi, chẳng lẽ không chờ thêm một chút thời gian?
Huống chi bây giờ Ngũ Ương đạo nhân đang ở bên cạnh Hạng Xung, nếu Hạng Xung định ra tay với Trấn Võ Đường, vậy vì sao không có tin tức gì đưa tới? Chẳng lẽ Ngũ Ương đạo nhân trở mặt?
Không ai đoán được hành động lần này lại là Lâm Phong Ngọc giấu diếm Hạng Xung tự ý hành động. Đừng nói Ngũ Ương đạo nhân, thậm chí Lý Thu Dịch cũng không biết.
Sở Hưu vung tay, lạnh lùng nói: “Cho dù nguyên nhân gì đi nữa, bọn chúng tưởng muốn động vào người của Trấn Võ Đường là động được à?”
Nếu Hạng Xung không trêu chọc y, đương nhiên y cũng không tới trêu chọc Hạng Xung.
Dù sao không bao lâu nữa sẽ lên ngôi, cũng sắp tới ngày lật mặt.
Nhưng bây giờ Hạng Xung dám ngang nhiên khiêu khích Trấn Võ Đường của y, tình hình như vậy, Sở Hưu không nhịn được, cũng không thể nhịn.
Lúc này trên con phố ở thành tây, Hỏa Nô đang một địch năm, toàn thân đầy máu tươi, cực kỳ thê thảm.
Tuy bây giờ địa vị của Lâm Phong Ngọc trong lòng Hạng Xung đã rớt xuống rất sâu, nhưng có xuống nữa thì sau lưng hắn cũng có Lý Thu Dịch, bản thân vẫn là tâm phúc của Hạng Xung.
Cho nên trong cung thái tử hắn cũng có không ít thuộc hạ tâm phúc.
Năm người này là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất hắn mời chào từ giang hồ, nhưng hắn không ngờ chỉ một người không tên tuổi gì trong Trấn Võ Đường cũng khó chơi đến vậy.
Bị năm người bao vây, Hỏa Nô cắn chặt răng, dùng võ kỹ kỳ dị mang đậm phong cách Tây Vực né tránh, chỉ lúc nào không né được hắn mới liều mạng với đối thủ. Đương nhiên cuối cùng vẫn không đánh nổi.
Tình thế đã rất nguy hiểm nhưng Hỏa Nô vẫn không muốn bỏ trốn.
Bỏ trốn thì không chỉ hắn mất mặt mà cả Trấn Võ Đường cũng mất mặt.
Nơi này là Yên Kinh Thành, xung quanh có nhiều người như vậy, hắn phải giữ thể diện. Nếu mất mặt có thể mất cả tính mạng và tiền đồ.
Thật ra Hỏa Nô là người rất biết thỏa mãn, hắn là nô lệ ở Tây Vực, cuộc sống rất khó khăn. Thậm chí đối với hắn, chỉ cần còn sống, được ăn, được uống là rất thỏa mãn rồi.
Cho nên cho dù những người đồng liêu với hắn năm xưa như Nhạn Bất Quy và Đường Nha đều đã bước vào cảnh giới Chân Đan, cũng trở thành tâm phúc của Sở đại nhân, hắn cũng không thấy ghen tị.
Nhưng cho dù hắn biết thỏa mãn, hắn cũng không nỡ bỏ qua những thứ mình đang sở hữu.
Rất nhiều thứ khi không có được thì cũng thôi, lúc được rồi lại không muốn mất đi.
Thuộc hạ của Sở đại nhân không có hạng kém cỏi, tuy Hỏa Nô không bằng Đường Nha cũng không bằng Nhạn Bất Quy, nhưng hắn không phải loại kém cỏi!
Khí huyết quanh người Hỏa Nô không ngừng thiêu đốt, mấy tên võ giả đang bao vây hắn cũng tặc lưỡi. Chỉ là xung đột bình thường thôi, tên này liều mạng làm gì.
Hỏa Nô định liều mạng, bọn họ lại không muốn liều mạng, cho nên đột nhiên bị Hỏa Nô ép lui.
Nhưng thiêu đốt tinh huyết không thể kéo dài lâu, Hỏa Nô cũng càng ngày càng yếu.
Cảm nhận được lực lượng đang tản mát dần trong cơ thể mình, Hỏa Nô bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Thiên phú là thứ buộc phải chấp nhận, nếu đổi lại là Đường Nha và Nhạn Bất Quy gặp cảnh này, chắc đã sớm giết sạch bọn họ. Còn Hỏa Nô chỉ có thể khổ sở chống cự.
Thật ra hắn là người rất sợ chết, đúng là hắn trung thành với Sở Hưu nhưng còn chưa trung thành tới mức chịu chết. Chẳng qua không biết vì sao hôm nay hắn lại tức khí, nhất quyết ăn thua đủ ở đây.
Nhưng liều mạng cũng liều mạng rồi, không có cơ hội hối hận.
Đang lúc Hỏa Nô định liều mình đánh cược lần nữa, một cơn gió nhẹ thổi qua.
Không ngờ năm người trước mặt Hỏa Nô đứng ngẩn ra tại chỗ, một khắc sau mi tâm năm người cùng xuất hiện một điểm đen, chỉ trong chớp mắt màu đen lan tràn, không ngờ thân thể năm người cùng hóa thành một đống tro bụi giữa làn gió nhẹ.
Cảnh tượng này khiến Lâm Phong Ngọc sợ tới ngây người, Hỏa Nô lại thở dài một tiếng, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.
Còn sống, dẫu sao cũng tốt hơn chết.
Một luồng kình lực hùng hậu được truyền vào cơ thể hắn, giọng nói của Sở Hưu cũng vang lên sau lưng.
Chương 1252 Tìm đường chết 2
“Can đảm lắm, nhưng cũng rất ngu ngốc. Lần sau gặp chuyện như vậy thì về cầu viện đã, sau đó giết cả nhà của hắn.”
Hỏa Nô cười khổ gãi đầu nói: “Chủ quán rượu lừa ta, chắc là uống nhiều rượu giả à.”
Sở Hưu vung tay, cho người dẫn Hỏa Nô tới cho Phong Bất Bình chữa trị. Sau đó, khi y quay đầu về phía Lâm Phong Ngọc, Lâm Phong Ngọc lập tức có một cảm giác, tựa như bản thân chứng kiến tử vong!
Đó là một cảm giác hoảng sợ tới tận đáy lòng, thậm chí khiến cho hai chân hắn không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Trước đó Lâm Phong Ngọc chưa từng gặp Sở Hưu, phải nói là với địa vị của hắn trước đây, thậm chí hắn không có tư cách gặp Sở Hưu.
Đối với hắn, cái tên Sở Hưu chỉ là một tin đồn.
Tới hôm nay tận mắt thấy Sở Hưu, hắn mới biết vì sao Lý Thu Dịch lại bảo hắn đừng trêu chọc Sở Hưu.
Tuy Sở Hưu không nói một câu, nhưng hắn đã cảm thấy hối hận.
Lúc này Sở Hưu cũng đang quan sát Lâm Phong Ngọc.
Thấy bộ dáng của hắn, Sở Hưu cũng đã hiểu, chắc tên ngu ngốc này tự tung tự tác tới gây chuyện với y. Hóa ra y trách oan Ngũ Ương đạo nhân, e là Ngũ Ương đạo nhân vốn không biết chuyện này.
Trước mắt tuy tâm địa của Hạng Xung bành trướng, nhưng có bành trướng hơn nữa cũng không ngu ngốc tới mức gây sự với Sở Hưu trong thời điểm này.
Chỉ có điều Sở Hưu rất nghi hoặc, vì sao Lý Thu Dịch lại coi trọng cái thứ này? Chẳng lẽ là vì gương mặt?
Khoảnh khắc thấy Lâm Phong Ngọc, Sở Hưu đã chẳng còn hứng thú tìm hiểu.
Loại rác rưởi này, y còn chẳng có tâm trạng nói tới một câu.
Đang lúc Sở Hưu định trực tiếp xử lý Lâm Phong Ngọc, thân hình Lý Thu Dịch còn chưa hiển hiện nhưng giọng nói đã từ xa truyền lại.
“Sở Hưu! Tha cho Ngọc lang một lần! Tha cho chàng ấy một lần, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng ngươi!”
Lý Thu Dịch xuất hiện ở góc đường, lúc này trông mụ rất lo lắng và kinh hãi, rõ ràng là đang sợ Sở Hưu ra tay giết chết Lâm Phong Ngọc.
Lần này Lâm Phong Ngọc tự tiện hành động, mụ cũng không biết. Nếu biết chắc chắn mụ sẽ dốc hết sức ngăn cản.
Sở Hưu còn dám hạ thủ giết đại lão trong nhánh Ẩn Ma là mụ, Lâm Phong Ngọc chỉ là thuộc hạ của Hạng Xung, y còn chẳng buồn e ngại.
Cho nên sau khi biết tin, mụ lập tức chạy tới, may là lúc này Sở Hưu còn chưa động thủ, còn cơ hội.
Vì Lâm Phong Ngọc, Lý Thu Dịch nguyện từ bỏ rất nhiều thứ.
Cho dù mụ và Sở Hưu có thù, cho dù cả đời này mụ chưa từng cầu xin ai, nhưng mụ vẫn không hề do dự xin Sở Hưu tha cho Lâm Phong Ngọc.
Cho dù Sở Hưu bắt mụ nghe lệnh của mình, Lý Thu Dịch cũng sẽ đáp ứng.
Lúc này hành động của Sở Hưu lại dừng lại, chuyện này khiến ánh mắt Lý Thu Dịch tràn ngập mong đợi.
Nhưng sau đó Sở Hưu búng tay, thiên địa nguyên khí chấn động một cái, lồng ngực Lâm Phong Ngọc trực tiếp nổ tung, ánh mắt hắn nguyên vẻ không thể tin nổi, ngã thẳng xuống đất.
Hỏa Nô tử chiến vì thể diện của Trấn Võ Đường, nếu y không giết Lâm Phong Ngọc, vậy những người khác trong Trấn Võ Đường sẽ nhìn Sở Hưu như thế nào?
Hơn nữa Sở Hưu cũng chẳng hứng thú với điều kiện mà Lý Thu Dịch đưa ra.
Nói một câu hơi cuồng vọng thì Sở Hưu đã không để ý tới võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường.
Y để ý tới năng lực và lòng trung thành.
Cho dù lúc này Lý Thu Dịch chịu thần phục Sở Hưu, Sở Hưu còn không muốn dùng mụ nữa là.
Tận mắt chứng kiến người mình yêu bị giết trước mặt mình, Lý Thu Dịch đã hoàn toàn điên cuồng.
Trước đó khi giao thủ trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo, mụ đã biết mình vốn không phải đối thủ của Sở Hưu.
Nhưng bây giờ mụ vẫn nổi điên lao về phía Sở Hưu, một ấn ký hình hoa sen đỏ nở rộ trên trán mụ, quanh người mụ bao phủ trong một lớp cương khí lóng lánh như lửa.
Cương khí kia vô cùng chói mắt, lóng lánh ánh sáng, như có thể thiêu đốt tất cả thế gian. Nhưng trong đó còn lưu lại chút sinh cơ, tịnh hóa tất cả lực lượng, như có thể tịnh hóa tất cả vạn vật trên thế gian thành sinh khí thuần túy nhất.
“Hồng Liên Nghiệp Hỏa! Là Hồng Liên Nghiệp Hỏa thuần túy nhất!”
Lục Giang Hà đã lâu không lên tiếng cũng không thể tin nổi, giọng điệu như nuốt phải con ruồi.
Không ngờ nữ nhân này lại sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa mà chỉ Hồng Liên Ma Tôn năm xưa mới nắm giữ, chuyện này khiến hắn không thể chấp nhận được.
Hơn nữa hắn cũng không hiểu, rõ ràng trước đó nữ nhân này dùng Nghiệp Hỏa Hồng Liên Ấn cũng phải dùng khí huyết mới miễn cưỡng thiêu đốt lực lượng Nghiệp Hỏa. Bây giờ chỉ là nhân tình mất mạng mà thôi, sau lại có thể trực tiếp khống chế Hồng Liên Nghiệp Hỏa cơ chứ?
Sở Hưu không nói gì, bước lên một bước, thân thể một nửa bao phủ trong phật quang, nửa khác lại là ngọn lửa diệt thế quỷ dị.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa này khiến Sở Hưu hơi ngạc nhiên.
Một trong Tứ Đại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa quả thật bất phàm, lực lượng của vị Hồng Liên Ma Tôn này tương tự như ngọn lửa diệt thế của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, là một loại lực lượng nằm giữa sinh tử.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt tất cả tội ác trên thế gian, nhưng trong chốn hoang vu lại có sinh cơ vô tận nở rộ, hủy diệt cũng là tân sinh.
Nhưng điều khiến Sở Hưu kinh ngạc chỉ là ý nghĩa của lực lượng này chứ không phải Lý Thu Dịch.
Cho dù mụ sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa nhưng vẫn không đủ tư cách để Sở Hưu đặt ngang hàng với mình!
Trong phật quang và lửa đen vô tận, một pháp tướng kỳ dị hiển hiện.
Bên trái là Phật, pháp tướng trang nghiêm.
Bên phải là Ma, ma diễm ngập trời.
Pháp tướng Phật Đà bên tay trái niết phật ấn, trực tiếp đè Lý Thu Dịch xuống đất, nhưng Hồng Liên Nghiệp Hỏa vẫn đang cháy hừng hực. Lý Thu Dịch đã nổi điên, tuy mụ vẫn là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng ra tay không có kết cấu, chỉ biết dùng tất cả lực lượng thiêu đốt Hồng Liên Nghiệp Hỏa, ngược lại khiến bàn tay của pháp tướng Phật Đà bắt đầu tan rã.
Nhưng lúc này pháp tướng Ma Tôn bên phải cũng kết ấn đánh xuống, ngọn lửa diệt thế hùng hồn hạ xuống, lực lượng tịch diệt lan tỏa, thiêu đốt, đan vào ngọn lửa màu đỏ thẫm, tọa thành một màu sắc cực kỳ mỹ lệ. Đó là màu sắc của tử vong.
Ngọn lửa diệt thế của Đại Hắc Thiên Ma Giáo và Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Hồng Liên Ma Tôn, rốt cuộc ai mạnh ai yếu. Có lẽ không ai nói chắc được, hẳn là sàn sàn với nhau.
Nhưng võ công không có mạnh yếu chứ người thì có.
Lực lượng của Lý Thu Dịch yếu hơn Sở Hưu, phật ấn trấn áp, lại thêm lực lượng của ngọn lửa diệt thế từ từ tróc Hồng Liên Nghiệp Hỏa trên người Lý Thu Dịch ra.
Đúng lúc này, Lý Thu Dịch hét lên một tiếng, sương máu bùng lên quanh người, Hồng Liên Nghiệp Hỏa được thiêu đốt hình thành một thanh huyết kiếm khổng lồ, xé tan pháp tướng Ma Phật quỷ dị của Sở Hưu, đâm thẳng về phía y.
Đối mặt với đòn thế này, Sở Hưu chỉ giơ một ngón tay, nội lực chân hỏa cháy rực trên đầu ngón tay y, còn có sắc máu đỏ ửng hiện lên.
Dưới một chỉ này của Sở Hưu, huyết kiếm của Lý Thu Dịch còn chưa trúng tới đã bắt đầu sụp đổ.
“Sử dụng lực lượng khí huyết trước mặt ta chỉ là công cốc!”
Chương 1253 Tình kiếp khó liệu
Dứt lời, Sở Hưu bước lên một bước, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Thu Dịch, nội lực chân hỏa màu vàng bạc nở rộ quanh người, đồng thời còn đan xen ngọn lửa diệt thế màu đen nhánh. Hai ngọn lửa ngưng tụ làm một, đây là một lực lượng cực hạn hủy diệt tất cả, không thể cản, cũng không thể tránh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lý Thu Dịch bị quyền này của Sở Hưu đánh bay, sương máu tan tác, máu tươi phun thẳng ra từ miệng Lý Thu Dịch.
Với cường độ cơ thể của Sở Hưu hiện giờ, trên giang hồ đã hiếm có người sánh ngang được với y.
Đường Nha đứng phía sau nhếch miệng nói: “Sở đại nhân đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, đánh nữ nhân cũng hung dữ như vậy.”
Mai Khinh Liên quay sang nhìn hắn một cái: “Thương hoa tiếc ngọc? Nếu ngươi đánh nhau với mụ, mụ có thể giết ngươi mười lần chỉ trong một khắc đồng hồ.
Huống chi một mụ già như vậy cũng xứng được thương tiếc?”
Đường Nha nhún vai, cùng dấu đẩy nhau, hắn rất sáng suốt không tiếp tục thảo luận vấn đề này với Mai Khinh Liên.
Thật ra có một điểm Đường Nha nói không sai, đúng là Sở Hưu không biết thương hoa tiếc ngọc. Nói chính xác hơn lúc bình thường trong mắt của y còn phân biệt nam nữ, nhưng một khi giao chiến, trong mắt y chỉ có người có thể giết và người không thể giết, làm gì còn nam hay nữ?
Nữ nhân Lý Thu Dịch này gây sự với y không phải chỉ một hai lần, cho dù mụ là người của nhánh Ẩn Ma nhưng chỉ là loại không có tác dụng, chỉ gây cản trở.
Cho nên bây giờ không giết mụ, chẳng lẽ còn giữ lại ăn Tết à?
Sau một quyền đánh Lý Thu Dịch hộc máu, Sở Hưu lại bước ra một bước, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Thu Dịch.
Toàn thân Lý Thu Dịch đẫm máu tươi, nhưng lúc này mụ chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, đôi mắt đã không có hận thù, thậm chí biến thành màu đen kịt.
Nhưng trong tròng mắt đen kịt này lại tỏa ra một ngọn lửa màu đỏ thẫm.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa, thiêu đốt tất cả tội nghiệt trên thế gian!
Hồng Liên Nghiệp Hỏa tỏa ra từ đôi mắt Lý Thu Dịch không có thực thể, nhưng chỉ chớp mắt nó đã lập tức bốc cháy trong đầu Sở Hưu, thiêu đốt nguyên thần của y. Tiếp đó vô số oan hồn lệ quỷ bị Sở Hưu giết chết hiện lên, cắn xé nguyên thần của y.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại như không cảm giác được, y cười lạnh một tiếng: “Đoạn Tội Nghiệp Hỏa? Nực cười! Trong thiên hạ này ai có tư cách xét xử tội cuối cùng ta?”
Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt tội nghiệt trên thế gian, người bình thường bị ngọn lửa này thiêu đốt nguyên thần e là đã tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng Sở Hưu là người quan niệm sống có vấn đề, thậm chí y chẳng hề cảm thấy những việc mình làm là có lỗi.
Có lẽ thế gian này có chính ma, nhưng trong lòng Sở Hưu lại không có thiện ác, Đoạn Tội Nghiệp Hỏa không thể xử tội y!
Một ngón tay điểm lên đỉnh đầu Lý Thu Dịch, chỉ trong chớp mắt quanh người Lý Thu Dịch rung động, Hồng Liên Nghiệp Hỏa vô tận bắt đầu cắn ngược lại, không bao lâu sau đã đốt mụ thành tro bụi.
Lực lượng Hồng Liên Nghiệp Hỏa vừa quỷ dị vừa bá đạo, chú trọng nhất là tu luyện tâm cảnh.
Lý Thu Dịch tính cách cố chấp, với tính cách của mụ mà dám xưng là truyền nhân của Hồng Liên Ma Tôn, đặt ở trăm năm trước thì Hồng Liên Ma Tôn còn chẳng buồn nhìn mụ tới một cái.
Thấy Lý Thu Dịch bị giết, Mai Khinh Liên đi tới, khẽ lắc đầu: “Lý Thu Dịch này cũng là người đáng thương.
Lúc còn trẻ mụ đã bị tình kiếp vây khốn, tạo thành tính cách cố chấp. Ai cũng nghĩ là tu vi của mụ tiến bộ rất nhanh, đã thoát khỏi tình kiếp, nhưng thực ra xưa nay mụ chưa bao giờ thoát được.
Cứ nhìn tính cách Lâm Phong Ngọc là biết, Lý Thu Dịch yêu hắn, chịu chết vì hắn, vốn là vì mụ coi hắn thành người khác, một người mà cả đời này mụ không có được.
Chữ tình vây khốn mụ cả đời, bây giờ tuy mụ chết trong tay ngươi nhưng thực ra coi như chết vì chữ tình.”
Đường Nha ở bên cạnh liếc Mai Khinh Liên một cái, không dám lên tiếng.
Vừa rồi ngươi còn khinh bỉ Lý Thu Dịch, bây giờ người cũng đã chết, ngươi lại quay sang đồng tình?
Chậc chậc, quả không hổ danh Thánh nữ Ma đạo, đúng là dối trá.
Sở Hưu vỗ tay một cái: “Cho nên mới nói, tình yêu trong thất tình lục dục là phiền toái nhất.”
Mai Khinh Liên nghiêng đầu nhìn Sở Hưu: “Ồ? Vậy là ngươi định tu luyện vô tình đạo?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Thái thượng vong tình, nói thì dễ lắm! Huống chi không có thất tình lục dục thì không phải người mà là thần.
Con người muốn luôn luôn lý trí, là chuyện rất khó khăn.”
Mai Khinh Liên đáp: “Nói cũng đúng, nhưng ngươi giết Lý Thu Dịch, phiền toái không nhỏ, không phải phiền toái bên phía Hạng Xung mà là phiền toái trong nhánh Ẩn Ma.
Tuy mọi người không ưa Lý Thu Dịch nhưng dù sao mụ cũng là đại lão của
nhánh Ẩn Ma. Bây giờ ngươi giết mụ là quá đáng, rất có thể sẽ có kẻ tới gây chuyện với ngươi.”
Trong nhánh Ẩn Ma cấm tàn sát lẫn nhau. Tuy đây chỉ là khẩu hiệu, vẫn có một số minh tranh ám đấu nhưng không ai dám đưa những tranh đấu này ra ngoài sáng.
Số võ giả nhánh Ẩn Ma chết trong tay Sở Hưu không phải là ít, nhưng đây là lần đầu tiên có đại lão như Lý Thu Dịch.
Thật ra nếu tính kỹ thì Viên Thiên Phóng bị Sở Hưu liên thủ với Hư Độ giết chết mới là kẻ đầu tiên, nhưng lần đó Sở Hưu đưa hết công lao giết Viên Thiên Phóng cho Hư Độ.
Còn lần này Sở Hưu giết người ngay trước mặt mọi người, thậm chí y không thể vu oan giáng họa.
Sở Hưu không quan tâm, vung tay lên nói: “Tới gây sự với ta ư? Ta cũng muốn xem xem, bây giờ ai có gan tới gây sự với ta!”
Sở Hưu nói vậy không phải vô tri cuồng vọng mà là có đủ tự tin.
Trong nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai và Vô Tướng Ma Tông là người đứng về phía y.
Xích Luyện Ma Tông của Tần Triều Tiên và một số cường giả tán tu, cho dù bọn họ có bất mãn, liệu có dám đối diện với nguy cơ Sở Hưu lật mặt, có dám tới gây sự với y?
Còn một số kẻ ngứa mắt với Sở Hưu, y càng không để ý.
Bọn chúng không đến thì thôi, tới thì giết cả!
Bây giờ không phải là Sở Hưu cần nhánh Ẩn Ma nữa, phải nói là nhánh Ẩn Ma cần Sở Hưu.
Những người chịu hợp tác với hắn, đồng ý giúp đỡ hắn, đó mới là tiền bối trưởng giả đáng được tôn kính, Sở Hưu cũng sẽ nể mặt bọn họ.
Nhưng những kẻ không thấy rõ tình thế, các ngươi là cái thá gì?
Ngay sau khi Sở Hưu giết người xong, định cho người dọn dẹp, Hạng Xung cũng nhận được tin, vội vội vàng vàng dẫn đám người Ngũ Ương đạo nhân chạy tới.
Tuy bây giờ dưới trướng hắn đã là cường giả như mây, nhưng dù sao Lâm Phong Ngọc cũng là tâm phúc của hắn, Lý Thu Dịch cũng là cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần hàng thật giá thật. Hắn không thể bỏ mặc.
Chương 1254 Hỏi tội 1
Thật ra không phải Hạng Xung tới muộn, phải nói là vừa vặn.
Vì nếu hắn tới sớm một chút, vừa đúng lúc Sở Hưu định giết Lý Thu Dịch, không khéo ngay cả hắn cũng bị cuốn vào trận chiến.
Nhưng nhìn thi thể Lâm Phong Ngọc trên mặt đất, ngoài ra không thấy bóng dáng Lý Thu Dịch đâu, chỉ biết là không còn cả xương cốt, Hạng Xung ngây ra tại chỗ.
Sau khi phản ứng lại, hắn mới giận dữ hét lên với Sở Hưu: “Sở Hưu! Ngươi to gan lắm!”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Gan ta lúc nào chẳng to, chẳng hay điện hạ nói ta to gan ở điểm nào?”
Hạng Xung chỉ Sở Hưu, giận tới mức run lên lẩy bẩy: “Ngươi dám giết Lý Thu Dịch!”
Sở Hưu đứng chắp tay, hết sức tự nhiên hỏi ngược lại: “Sao ta lại không dám?”
Sở Hưu thẳng thắn hỏi vặn lại khiến Hạng Xung càng ngây dại.
Vì sao y lại không dám? Chẳng lẽ những chuyện to gan mà Sở Hưu từng làm còn ít hay sao?
Nhưng vấn đề là Lý Thu Dịch là thuộc hạ của hắn, Lâm Phong Ngọc cũng là thuộc hạ của hắn.
Cho dù Hạng Xung có ngu ngốc hơn, hắn cũng biết thuộc hạ của mình bị xử lý, nếu mình bỏ mặc thì uy tín vứt đi đâu?
Đang lúc hắn định nói gì đó, Ngũ Ương đạo nhân lại kéo Hạng Xung, hạ giọng nói: “Điện hạ, tạm thời đừng xung đột với Sở Hưu.”
Hạng Xung nghi hoặc nhìn Ngũ Ương đạo nhân, thuộc hạ của mình bị Sở Hưu giết chết, mặt bị tát sắp sưng rồi, sao ngươi lại bảo ta đừng xung đột với Sở Hưu?
Ngũ Ương đạo nhân cười khổ truyền âm: “Điện hạ, đợi sau khi ngài lên ngôi, ngài muốn nhắm vào Sở Hưu thế nào cũng được. Nhưng bây giờ thế cục đang mẫn cảm, ngài nổi giận cũng có ích gì? Chẳng lẽ có thể giải tán Trấn Võ Đường hay giết Sở Hưu hay sao?
Chuyện này thì cả bệ hạ cũng không làm được, ngài mà làm vậy chỉ khiến Bắc Yên loạn hơn.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, điện hạ là người làm đại sự, chẳng lẽ không nhẫn nại một chút được à?”
Bây giờ Hạng Xung đang rất ỷ lại vào Ngũ Ương đạo nhân, theo hắn thấy Ngũ Ương đạo nhân làm việc trầm ổn, lão luyện thành thục, những lời hắn vừa nói cũng rất có lý.
Cho nên Hạng Xung đành lạnh lùng nói với Sở Hưu: “Sở đại nhân, đừng quên
nơi này là Bắc Yên! Tuy ngươi là người giang hồ nhưng cũng là đại đô đốc Trấn Võ Đường của Bắc Yên, là thần tử Bắc Yên!
Có một số quy củ ngay cả ngươi cũng phải tuân thủ!”
Sau khi nói xong, Hạng Xung oán hận dẫn người bỏ đi, chỉ có Ngũ Ương đạo nhân lúc gần đi nhìn sang phía Sở Hưu một cái, ánh mắt mang theo ý khác.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh nói: “Xem ra lão già Ngũ Ương đạo nhân vẫn được Hạng Xung trọng dụng.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Dù sao Ngũ Ương đạo nhân cũng là người lão luyện trên giang hồ, nếu không giải quyết được một tên ngu xuẩn, vậy thì kém cỏi quá.
Đi, về thôi, báo cho người bên dưới co hết lực lượng lại, trở về trong Trấn Võ Đường. Với mấy lời khiêu khích không quan trọng thì không cần liều mạng, đợi sau này tính nợ cũng không muộn.”
Lần này là một bất ngờ, Sở Hưu cũng không nghĩ tới. Tên ngu ngốc Lâm Phong Ngọc có làm ra chuyện ngu xuẩn gì thì Sở Hưu cũng không lấy làm lạ, nhưng điểm kỳ quái là, một kẻ đầu óc tỉnh táo như Hỏa Nô lần này lại cứng đầu tới mức tử chiến với bọn họ ở đây.
Đương nhiên đối với Sở Hưu đây cũng là chuyện tốt, tuy rước lấy một chút phiền toái nhưng có thể khiến các đệ tử khác trong Trấn Võ Đường cảm nhận được sự đoàn kết của Trấn Võ Đường.
Bên phía Trấn Võ Đường của Sở Hưu đang chuẩn bị nghịch chuyển càn khôn trong đại lễ đăng cơ, cho nên thời gian tiếp đó y rất khiêm nhường. Nhưng toàn bộ nhánh Ẩn Ma lại như nổ tung trước việc vừa xảy ra.
Không ngờ Sở Hưu lại giết Lý Thu Dịch, chuyện này là xung kích rất lớn đối với các đại lão trong nhánh Ẩn Ma. Thậm chí Nhậm Thiên Lý đứng về phe Sở Hưu nghe tin này cũng líu cả lưỡi, thầm nói gần đây Sở Hưu thật quá to gan.
Bao năm qua, bất luận Chính đạo hay Ma đạo, chuyện đồng môn tương tàn là tối kỵ.
Tuy nhiều năm qua vẫn chưa thể cấm triệt để chuyện đồng môn tương tàn, nhưng cho dù có cũng chỉ diễn ra trong bóng tối.
Nhưng bây giờ Sở Hưu quang minh chính đại giết Lý Thu Dịch, hỏi những người khác trong nhánh Ẩn Ma nghĩ sao?
Không riêng gì những đại lão trong nhánh Ẩn Ma, thậm chí những đệ tử khác trong nhánh Ẩn Ma cũng bị ảnh hưởng.
Theo bọn họ thấy, các đại nhân vật có thể không hề e ngại giết chóc lẫn nhau, vậy mình có phải ngại hay không?
Cho nên việc này vừa diễn ra, có người lập tức triệu tập toàn bộ nhánh Ẩn Ma bắt đầu bàn bạc. Hơn nữa lần nghị sự này bọn họ chọn những địa điểm khác, không gọi Ngụy Thư Nhai đến.
Theo bọn họ thấy Ngụy lão vốn công bằng đã thay đổi, càng lúc càng thiên vị Sở Hưu mà không để ý tới lợi ích của nhánh Ẩn Ma, đã không phải là ‘người mình’.
Trong cứ điểm đen kịt dưới mặt đất, vị tông chủ Quỷ Minh Tông từng có mâu thuẫn tới Sở Hưu, Tư Đồ Khí tức giận nói: “Thật không thể tưởng tượng nổi! Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Giết người phe mình ngay trước mặt mọi người, rốt cuộc trong mắt tên Sở Hưu có còn nhánh Ẩn Ma hay không, có còn quy củ hay không?
Nhất định phải bắt hắn đưa ra một câu trả lời, nếu không nhánh Ẩn Ma sẽ ra sao? Trực tiếp giải tán đi thì hơn!”
Trước đó Tư Đồ Khí đã đắc tội với Sở Hưu, bây giờ người cũng đắc tội với Sở Hưu là Lý Thu Dịch đã chết. Chuyện này khiến trong lòng Tư Đồ Khí lạnh buốt.
Tên Sở Hưu to gan tới mức bất chấp tất cả giết người!
Những người khác ở đây lao nhao phụ họa, cho dù là đám người từng đứng trung lập như Địa Ma Tán Nhân - Du Ma Nhai, và Quỷ Long Động Chủ - Vu Mã Giao, bọn họ cũng cảm thấy đúng là lần này Sở Hưu đã quá đáng.
Trong nhánh Ẩn Ma có mâu thuẫn cũng rất bình thường, thậm chí bọn họ cũng không đoàn kết một lòng.
Nhưng có không đoàn kết thì mọi người cũng là liên minh, cũng được dán cái mác đoàn kết ở bên ngoài.
Cho dù ngươi âm thầm giết người cũng được, nhưng ngươi ngang nhiên ra tay trước mắt công chúng, thế thì đám Chính đạo nhìn chúng ta thế nào? Đám Minh ma nhìn chúng ta thế nào? Rõ là mất mặt.
Trong số những người ở đây chỉ có Tần Triều Tiên đứng lên nói: “Chư vị tỉnh táo lại đã, tuy lúc bình thường tác phong của Sở Hưu tương đối cứng rắn nhưng hắn không phải loại người điên cuồng. Chắc hắn cũng biết hậu quả khi giết Lý Thu Dịch ra sao, cho nên liệu trong chuyện này còn có ẩn tình gì không?”
Xích Luyện Ma Tông dưới tay Tần Triều Tiên đã tự thành một nhánh riêng, đối với hắn mà nói, có nhánh Ẩn Ma hay không có nhánh Ẩn Ma cũng không thay đổi gì nhiều.
Cho nên trước mắt duy trì nhánh Ẩn Ma ổn định mới là quan trọng nhất, Sở Hưu giết ai cũng không liên quan tới hắn, chỉ cần đừng giết hắn là được.
Hơn nữa Tần Triều Tiên cũng không ưa nữ nhân Lý Thu Dịch, trước đó bọn họ từng có xung đột.
Tư Đồ Khí vung tay nói: “Ẩn tình? Ẩn tình nào có thể để Sở Hưu ngang nhiên giết người phe mình? Chuyện này nhất định phải có một câu trả lời. Chư vị, tới Bắc Yên một chuyến thôi. E là thời điểm này chúng ta có bảo Sở Hưu tới Đông Tề, hắn cũng không chịu tới.”
Chương 1255 Hỏi tội 2
Nói tới đây Tư Đồ Khí còn nhìn Tần Triều Tiên một cái, lạnh nhạt nói: “Tần tông chủ, ta biết ngươi nghĩ khác chúng ta, nhưng tốt nhất ngươi đừng báo lại chuyện hôm nay cho Ngụy Thư Nhai.”
Tần Triều Tiên không quan tâm gật đầu: “Yên tâm, Tần mỗ không phải người nhiều chuyện.
Nhưng Xích Luyện Ma Tông chúng ta sẽ không xen vào chuyện này. Các ngươi muốn đến Bắc Yên thì cứ đi đi.”
Nghe Tần Triều Tiên nói không đi, Tư Đồ Khí cũng không cưỡng ép, dù sao bọn họ đã có rất nhiều người rồi, có thể gây áp lực cho Sở Hưu.
Nhưng Tần Triều Tiên nhìn bóng lưng bọn họ, khẽ lắc đầu.
Đám người này đều là tán tu, cho dù Tư Đồ Khí luôn mang danh tông chủ Quỷ minh Tông nhưng thực tế Quỷ Minh Tông của hắn cũng chỉ có hai ba con mèo nhỏ mà thôi.
Bọn họ vốn không hiểu thế lực trong tay Sở Hưu đại biểu cho điều gì, tùy tiện tới đó cũng chỉ dính một chậu nước bẩn mà thôi.
Có việc cần cầu cạnh thì mới cúi đầu, bây giờ Sở Hưu đã chẳng cần gì ở nhánh Ẩn Ma.
Võ giả Ma đạo rất ít khi tới khu vực Bắc Yên, phải nói là võ giả nhánh Ẩn Ma rất ít khi tới đây.
Vì Bắc Yên có Đại Quang Minh Tự, hơn nữa diện tích không lớn bằng Đông Tề cho nên thế lực ma đạo phát triển ở Bắc Yên rất khó khăn.
Lần này Tư Đồ Khí mang theo đông đảo cường giả Ma đạo tới Bắc Yên, thật ra rất nhiều người đã phát hiện ra.
Phân đà của hai nhánh Đạo Phật vừa đại chiến một trận ở Yên Kinh Thành, vốn không còn sức quản chuyện này.
Đương nhiên triều đình cũng phát hiện nhưng cũng không quản, thậm chí đây còn là lệnh của Hạng Long.
Sở Hưu giết chết Lý Thu Dịch giữa đường, chuyện này đã đồn khắp nơi, triều đình Bắc Yên không cho rằng đám người nhánh Ẩn Ma tới làm cứu binh cho Sở Hưu, tới gây sự với y còn tạm được.
Nếu Sở Hưu và nhánh Ẩn Ma trở mặt, Hạng Long vui mừng còn chưa hết, làm sao lại ngăn cản?
Lúc này trong đại sảnh của Trấn Võ Đường, Tư Đồ Khí mang theo vài đại lão của nhánh Ẩn Ma đã ở đây nhưng Sở Hưu còn chưa đi ra.
Sở Hưu không đi ra, Mai Khinh Liên đành làm người tiếp đón tạm thời, dù sao chỉ có mình cô nàng từng tiếp xúc với đám người của nhánh Ẩn Ma.
Sau khi rót cho mỗi người một chén trà, Vu Mã Giao cười ha hả nói: “Mai nha đầu, ngươi sống bên phía Sở Hưu không tệ, xem ra ngươi định mượn thực lực của Sở Hưu xây dựng lại Âm Ma Tông?”
So với những người khác ở đây, Mai Khinh Liên chỉ là một tiểu bối, ai cũng có thể gọi cô nàng là nha đầu.
Mai Khinh Liên nghe vậy lắc đầu rồi lại gật đầu nói: “Ta cũng có suy nghĩ này, nhưng chắc Vu Mã tiền bối cũng biết thành lập một tông môn khó khăn tới mức nào.
Ta không có thiên phú trong phương diện này, cho nên ta định tìm cơ hội chọn mấy truyền nhân, để thế hệ sau dựng lại Âm Ma Tông, lại dựa vào Trấn Võ Đường chậm rãi phát triển. Lúc nào có đủ thực lực thì tách ra.
Nếu xây dựng lại tông môn thì phải làm cho ra dáng một chút, bằng không chỉ có mấy con mèo ba chân thì đưa ra cũng chỉ mất mặt.”
Vừa nghe câu này, sắc mặt Tư Đồ Khí lập tức đen kịt.
Hắn cảm thấy Mai Khinh Liên đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Mấy con mèo ba chân, đây chẳng phải nói Quỷ Minh Tông của hắn à?
Tư Đồ Khí ho khan một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Bao giờ Sở Hưu mới ra đây? Chúng ta là tiền bối mà phải chờ hắn, dạo này tên Sở Hưu kia cao giá nhỉ? Hắn tưởng hắn là giáo chủ Ma Giáo hay sao?”
Tuy trong giang hồ hiện tại, tiền bối hậu bối chỉ là chuyện cười, dẫu trong cùng một tông môn thì mọi người cũng dựa vào thực lực chứ không phải nhìn thứ tiền bối hậu bối kia.
Nhưng Tư Đồ Khí không cho rằng mình yếu hơn Sở Hưu, hơn nữa bọn họ có bao nhiêu người đang ngồi đợi ở đây, ai cũng lớn hơn Sở Hưu không biết bao nhiêu thế hệ. Tên Sở Hưu kia để các tiền bối ngồi đây chờ mình? Còn ra thể thống gì nữa?
Đúng lúc này Sở Hưu từ trong nội đường đi tới, bước từng bước một lên ghế chủ, nhìn mọi người ở đây, không nói một lời.
Vừa rồi mọi người còn có vẻ thiếu kiên nhẫn, thậm chí có người bất mãn, nhưng giờ phút này tất cả tâm trạng biến mất.
Đối với bọn họ mà nói, Sở Hưu đúng là tiểu bối, nhưng chuyện một tiểu bối làm được còn bọn họ cả đời cũng không làm được.
Lúc này, Sở Hưu cứ lẳng lặng nhìn bọn họ, luồng uy áp khí thế đó không rõ ràng nhưng lại khiến bọn họ âm thầm căng thẳng.
Rõ ràng bọn họ tới định hưng sư vấn tội, bọn họ căng thẳng cái gì?
Tư Đồ Khí bèn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, chẳng lẽ ngươi không định giải thích à?”
Sở Hưu lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Giải thích cái gì?”
“Đương nhiên là giải thích vì sao ngươi lại giết Lý Thu Dịch? Đồng môn tương tàn, ngươi có biết hậu quả hay không? Có biết sẽ gây ảnh hưởng như thế nào không? Rốt cuộc ngươi có coi mình là người của nhánh Ẩn Ma
không?”
Tư Đồ Khí nói với vẻ đầy chính nghĩa, người không biết còn tưởng hắn là chưởng môn chính phái chứ không phải tông chủ ma đạo.
Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Các ngươi muốn ta giải thích? Được, ta giải thích cho các người!
Vì sao ta lại giết Lý Thu Dịch? Vì mụ ta đáng chết!
Các ngươi có biết bây giờ ta đang làm gì không? Đó là mưu tính đại sự liên quan tới cả quốc gia!
Trong tam quốc đương thời, Đông Tề tôn Chân Vũ Giáo lên làm quốc giáo. Nơi đó đất rộng người đông, có chỗ sinh sống cho nhánh Ẩn Ma, nhưng cũng không phải nơi ở lâu dài của chúng ta.
Tuy Tây Sở không có quốc giáo nhưng Long Hổ Sơn ở Tây Sở, Bái Nguyệt Giáo cũng ở Tây Sở, đã chẳng còn đường cho nhánh Ẩn Ma chúng ta cắm rễ.
Chỉ có Bắc Yên, nhờ thủ đoạn của Hạng Long trước đó nên Đại Quang Minh Tự không thể động tới khu vực Bắc Yên.
Nếu lần này tính toán của ta thành công, Bắc Yên nằm dưới khống chế của ta, đương nhiên cũng có thể giúp nhánh Ẩn Ma chúng ta phát triển.
Kết quả mụ già Lý Thu Dịch kia lại gia nhập dưới trướng Hạng Xung, đối thủ một mất một còn với ta. Mụ làm như vậy có nghĩ tới mình là tiền bối của nhánh Ẩn Ma không? Có từng ra tay giúp đỡ hậu bối ta đây không?
Giang hồ chỉ lớn có vậy, vốn chẳng có chuyện gì quá mới mẻ.
Mọi người cũng biết chuyện của Lý Thu Dịch trước đó, vì một tên tình nhân rác rưởi, không ngờ Lý Thu Dịch lại chạy tới đối nghịch với Sở Hưu. Khi đó bọn họ còn nói chắc chắn đầu óc Lý Thu Dịch bị úng nước.
Sở Hưu nói cũng có chút đạo lý, nhưng như vậy đau cần phải giết người?
Du Ma Nhai từng giao tiếp với Sở Hưu vài lần bèn đứng dậy nói: “Sở tiểu hữu, chúng ta cũng hiểu chuyện đã xảy ra. Nhưng đâu cần giết người chứ? Dù sao mọi người đều là người của nhánh Ẩn Ma, có chuyện gì thì thương lượng, không phải ư?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Du tiền bối nói câu này rất hay, có chuyện gì thì thương lượng.
Nhưng chư vị có thể dò hỏi xem tình hình lúc đó ra sao.
Mụ Lý Thu Dịch kia đã phát điên rồi, ta chỉ giết một tên nhân tình của mụ thôi, mụ lại định liều mạng với ta.
Không phải ta nhất quyết muốn giết mụ, mà là mụ khăng khăng đòi liều mạng với ta. Chết còn trách ai được?”
Thân là ma đầu trong mắt đa số người giang hồ, theo họ, ngày ngày Sở Hưu thường xuyên gian dâm cướp bóc, giết người vô độ, coi đó là niềm vui.
Nhưng thực ra với địa vị của Sở Hưu bây giờ, cho dù y có muốn gian dâm cướp bóc thì dưới tay cũng có cả đống người làm thay y, Sở Hưu làm gì có thời gian làm mấy chuyện cấp thấp như vậy.
Thời gian qua Sở Hưu rất bận, bận tới mức không có cả thời gian tu luyện.
Đã giải quyết xong hai nhánh Đạo Phật, Sở Hưu cũng tranh thủ bố trí tiếp. Nhất định phải điều chỉnh lực lượng các phe tới mức hoàn hảo, không thể có sơ sót gì.
Chỉ có một cơ hội, y mà không nâng được Hạng Lê lên hoàng vị, tất cả thế lực và bố trí của y ở khu vực Bắc Yên đều thành công cốc.
Cho nên thời gian vừa qua, Sở Hưu không chỉ sắp xếp những điều này, mà còn tính toán xem khi Hạng Xung đăng cơ sẽ xuất hiện những tình huống bất ngờ nào, sau đó lại nghĩ cách giải quyết những vấn đề này như thế này, tranh thủ loại bỏ toàn bộ sơ hở.
Nhưng người tính không phải trời tính, phải nói là Sở Hưu vốn không tính tới còn có người tới gây chuyện với y trong thời điểm như vậy.
Một đệ tử Trấn Võ Đường vội vàng chạy vào hô lớn: “Không xong rồi! Hỏa Nô đại nhân bị người khác bao vậy, đang rất nguy kịch!”
Tất cả mọi người trong Trấn Võ Đường nghe được tin này đều đờ ra tại chỗ.
Gần đây Trấn Võ Đường đã thu bớt lực lượng bên ngoài, gọi hết lực lượng trải rộng khắp giang hồ Bắc Yên vào trong Yên Kinh Thành.
Thời điểm này mà còn có người dám tới gây chuyện với bọn họ?
Sở Hưu sắc mặt âm trầm đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Không cần hoảng hốt, rốt cuộc là có chuyện gì? Hỏa Nô bị ai bao vây? Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Là thuộc hạ của thái tử Lâm Phong Ngọc! Bây giờ đang ở phía tây thành!
Trước đó các bang phái bên thành tây luôn tôn kính Trấn Võ Đường chúng ta, nhưng không biết tên Lâm Phong Ngọc này nổi điên gì đó, nhất quyết đòi đoạt tiền cung phụng của những bang phái đó.
Lúc bình thường các bang phái này khá cung kính với Trấn Võ Đường chúng ta, sau khi xảy ra chuyện bọn họ lập tức thông báo cho Hỏa Nô đại nhân, kết quả chưa nói được mấy câu Hỏa Nô đại nhân đã đánh nhau vơi Sơn Dương Phủ.
Nhưng đối phương người đông thế mạnh, khi thuộc hạ tới báo tin, Hỏa Nô đại nhân đã rất nguy hiểm!”
Vừa nghe câu này, sắc mặt đám người Mai Khinh Liên đều rất kỳ lạ.
Lần này đầu Hạng Xung bị cửa kẹp à? Trong thời điểm này hắn tới khiêu khích Trấn Võ Đường làm gì?
Trấn Võ Đường quản lý giang hồ Bắc Yên, đương nhiên một số bang phái nhỏ trong Yên Kinh Thành cũng thuộc phạm vi quản lý của Trấn Võ Đường.
Nhưng những bang phái này thường có thực lực rất yếu, dù sao cũng là dưới chân thiên tử, chỉ có thể làm một số chuyện hạ cửu lưu, thậm chí chính Trấn Võ Đường cũng không để bọn họ vào trong mắt.
Nếu thuộc hạ của Hạng Xung vì một chút xíu cung phụng đó mà trêu chọc Trấn Võ Đường, vậy rõ ràng là đầu óc bị cửa kẹp. Nhưng nếu nói Hạng Xung định nhắm vào Trấn Võ Đường, hắn sắp lên ngôi, chẳng lẽ không chờ thêm một chút thời gian?
Huống chi bây giờ Ngũ Ương đạo nhân đang ở bên cạnh Hạng Xung, nếu Hạng Xung định ra tay với Trấn Võ Đường, vậy vì sao không có tin tức gì đưa tới? Chẳng lẽ Ngũ Ương đạo nhân trở mặt?
Không ai đoán được hành động lần này lại là Lâm Phong Ngọc giấu diếm Hạng Xung tự ý hành động. Đừng nói Ngũ Ương đạo nhân, thậm chí Lý Thu Dịch cũng không biết.
Sở Hưu vung tay, lạnh lùng nói: “Cho dù nguyên nhân gì đi nữa, bọn chúng tưởng muốn động vào người của Trấn Võ Đường là động được à?”
Nếu Hạng Xung không trêu chọc y, đương nhiên y cũng không tới trêu chọc Hạng Xung.
Dù sao không bao lâu nữa sẽ lên ngôi, cũng sắp tới ngày lật mặt.
Nhưng bây giờ Hạng Xung dám ngang nhiên khiêu khích Trấn Võ Đường của y, tình hình như vậy, Sở Hưu không nhịn được, cũng không thể nhịn.
Lúc này trên con phố ở thành tây, Hỏa Nô đang một địch năm, toàn thân đầy máu tươi, cực kỳ thê thảm.
Tuy bây giờ địa vị của Lâm Phong Ngọc trong lòng Hạng Xung đã rớt xuống rất sâu, nhưng có xuống nữa thì sau lưng hắn cũng có Lý Thu Dịch, bản thân vẫn là tâm phúc của Hạng Xung.
Cho nên trong cung thái tử hắn cũng có không ít thuộc hạ tâm phúc.
Năm người này là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất hắn mời chào từ giang hồ, nhưng hắn không ngờ chỉ một người không tên tuổi gì trong Trấn Võ Đường cũng khó chơi đến vậy.
Bị năm người bao vây, Hỏa Nô cắn chặt răng, dùng võ kỹ kỳ dị mang đậm phong cách Tây Vực né tránh, chỉ lúc nào không né được hắn mới liều mạng với đối thủ. Đương nhiên cuối cùng vẫn không đánh nổi.
Tình thế đã rất nguy hiểm nhưng Hỏa Nô vẫn không muốn bỏ trốn.
Bỏ trốn thì không chỉ hắn mất mặt mà cả Trấn Võ Đường cũng mất mặt.
Nơi này là Yên Kinh Thành, xung quanh có nhiều người như vậy, hắn phải giữ thể diện. Nếu mất mặt có thể mất cả tính mạng và tiền đồ.
Thật ra Hỏa Nô là người rất biết thỏa mãn, hắn là nô lệ ở Tây Vực, cuộc sống rất khó khăn. Thậm chí đối với hắn, chỉ cần còn sống, được ăn, được uống là rất thỏa mãn rồi.
Cho nên cho dù những người đồng liêu với hắn năm xưa như Nhạn Bất Quy và Đường Nha đều đã bước vào cảnh giới Chân Đan, cũng trở thành tâm phúc của Sở đại nhân, hắn cũng không thấy ghen tị.
Nhưng cho dù hắn biết thỏa mãn, hắn cũng không nỡ bỏ qua những thứ mình đang sở hữu.
Rất nhiều thứ khi không có được thì cũng thôi, lúc được rồi lại không muốn mất đi.
Thuộc hạ của Sở đại nhân không có hạng kém cỏi, tuy Hỏa Nô không bằng Đường Nha cũng không bằng Nhạn Bất Quy, nhưng hắn không phải loại kém cỏi!
Khí huyết quanh người Hỏa Nô không ngừng thiêu đốt, mấy tên võ giả đang bao vây hắn cũng tặc lưỡi. Chỉ là xung đột bình thường thôi, tên này liều mạng làm gì.
Hỏa Nô định liều mạng, bọn họ lại không muốn liều mạng, cho nên đột nhiên bị Hỏa Nô ép lui.
Nhưng thiêu đốt tinh huyết không thể kéo dài lâu, Hỏa Nô cũng càng ngày càng yếu.
Cảm nhận được lực lượng đang tản mát dần trong cơ thể mình, Hỏa Nô bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Thiên phú là thứ buộc phải chấp nhận, nếu đổi lại là Đường Nha và Nhạn Bất Quy gặp cảnh này, chắc đã sớm giết sạch bọn họ. Còn Hỏa Nô chỉ có thể khổ sở chống cự.
Thật ra hắn là người rất sợ chết, đúng là hắn trung thành với Sở Hưu nhưng còn chưa trung thành tới mức chịu chết. Chẳng qua không biết vì sao hôm nay hắn lại tức khí, nhất quyết ăn thua đủ ở đây.
Nhưng liều mạng cũng liều mạng rồi, không có cơ hội hối hận.
Đang lúc Hỏa Nô định liều mình đánh cược lần nữa, một cơn gió nhẹ thổi qua.
Không ngờ năm người trước mặt Hỏa Nô đứng ngẩn ra tại chỗ, một khắc sau mi tâm năm người cùng xuất hiện một điểm đen, chỉ trong chớp mắt màu đen lan tràn, không ngờ thân thể năm người cùng hóa thành một đống tro bụi giữa làn gió nhẹ.
Cảnh tượng này khiến Lâm Phong Ngọc sợ tới ngây người, Hỏa Nô lại thở dài một tiếng, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.
Còn sống, dẫu sao cũng tốt hơn chết.
Một luồng kình lực hùng hậu được truyền vào cơ thể hắn, giọng nói của Sở Hưu cũng vang lên sau lưng.
Chương 1252 Tìm đường chết 2
“Can đảm lắm, nhưng cũng rất ngu ngốc. Lần sau gặp chuyện như vậy thì về cầu viện đã, sau đó giết cả nhà của hắn.”
Hỏa Nô cười khổ gãi đầu nói: “Chủ quán rượu lừa ta, chắc là uống nhiều rượu giả à.”
Sở Hưu vung tay, cho người dẫn Hỏa Nô tới cho Phong Bất Bình chữa trị. Sau đó, khi y quay đầu về phía Lâm Phong Ngọc, Lâm Phong Ngọc lập tức có một cảm giác, tựa như bản thân chứng kiến tử vong!
Đó là một cảm giác hoảng sợ tới tận đáy lòng, thậm chí khiến cho hai chân hắn không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Trước đó Lâm Phong Ngọc chưa từng gặp Sở Hưu, phải nói là với địa vị của hắn trước đây, thậm chí hắn không có tư cách gặp Sở Hưu.
Đối với hắn, cái tên Sở Hưu chỉ là một tin đồn.
Tới hôm nay tận mắt thấy Sở Hưu, hắn mới biết vì sao Lý Thu Dịch lại bảo hắn đừng trêu chọc Sở Hưu.
Tuy Sở Hưu không nói một câu, nhưng hắn đã cảm thấy hối hận.
Lúc này Sở Hưu cũng đang quan sát Lâm Phong Ngọc.
Thấy bộ dáng của hắn, Sở Hưu cũng đã hiểu, chắc tên ngu ngốc này tự tung tự tác tới gây chuyện với y. Hóa ra y trách oan Ngũ Ương đạo nhân, e là Ngũ Ương đạo nhân vốn không biết chuyện này.
Trước mắt tuy tâm địa của Hạng Xung bành trướng, nhưng có bành trướng hơn nữa cũng không ngu ngốc tới mức gây sự với Sở Hưu trong thời điểm này.
Chỉ có điều Sở Hưu rất nghi hoặc, vì sao Lý Thu Dịch lại coi trọng cái thứ này? Chẳng lẽ là vì gương mặt?
Khoảnh khắc thấy Lâm Phong Ngọc, Sở Hưu đã chẳng còn hứng thú tìm hiểu.
Loại rác rưởi này, y còn chẳng có tâm trạng nói tới một câu.
Đang lúc Sở Hưu định trực tiếp xử lý Lâm Phong Ngọc, thân hình Lý Thu Dịch còn chưa hiển hiện nhưng giọng nói đã từ xa truyền lại.
“Sở Hưu! Tha cho Ngọc lang một lần! Tha cho chàng ấy một lần, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng ngươi!”
Lý Thu Dịch xuất hiện ở góc đường, lúc này trông mụ rất lo lắng và kinh hãi, rõ ràng là đang sợ Sở Hưu ra tay giết chết Lâm Phong Ngọc.
Lần này Lâm Phong Ngọc tự tiện hành động, mụ cũng không biết. Nếu biết chắc chắn mụ sẽ dốc hết sức ngăn cản.
Sở Hưu còn dám hạ thủ giết đại lão trong nhánh Ẩn Ma là mụ, Lâm Phong Ngọc chỉ là thuộc hạ của Hạng Xung, y còn chẳng buồn e ngại.
Cho nên sau khi biết tin, mụ lập tức chạy tới, may là lúc này Sở Hưu còn chưa động thủ, còn cơ hội.
Vì Lâm Phong Ngọc, Lý Thu Dịch nguyện từ bỏ rất nhiều thứ.
Cho dù mụ và Sở Hưu có thù, cho dù cả đời này mụ chưa từng cầu xin ai, nhưng mụ vẫn không hề do dự xin Sở Hưu tha cho Lâm Phong Ngọc.
Cho dù Sở Hưu bắt mụ nghe lệnh của mình, Lý Thu Dịch cũng sẽ đáp ứng.
Lúc này hành động của Sở Hưu lại dừng lại, chuyện này khiến ánh mắt Lý Thu Dịch tràn ngập mong đợi.
Nhưng sau đó Sở Hưu búng tay, thiên địa nguyên khí chấn động một cái, lồng ngực Lâm Phong Ngọc trực tiếp nổ tung, ánh mắt hắn nguyên vẻ không thể tin nổi, ngã thẳng xuống đất.
Hỏa Nô tử chiến vì thể diện của Trấn Võ Đường, nếu y không giết Lâm Phong Ngọc, vậy những người khác trong Trấn Võ Đường sẽ nhìn Sở Hưu như thế nào?
Hơn nữa Sở Hưu cũng chẳng hứng thú với điều kiện mà Lý Thu Dịch đưa ra.
Nói một câu hơi cuồng vọng thì Sở Hưu đã không để ý tới võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường.
Y để ý tới năng lực và lòng trung thành.
Cho dù lúc này Lý Thu Dịch chịu thần phục Sở Hưu, Sở Hưu còn không muốn dùng mụ nữa là.
Tận mắt chứng kiến người mình yêu bị giết trước mặt mình, Lý Thu Dịch đã hoàn toàn điên cuồng.
Trước đó khi giao thủ trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo, mụ đã biết mình vốn không phải đối thủ của Sở Hưu.
Nhưng bây giờ mụ vẫn nổi điên lao về phía Sở Hưu, một ấn ký hình hoa sen đỏ nở rộ trên trán mụ, quanh người mụ bao phủ trong một lớp cương khí lóng lánh như lửa.
Cương khí kia vô cùng chói mắt, lóng lánh ánh sáng, như có thể thiêu đốt tất cả thế gian. Nhưng trong đó còn lưu lại chút sinh cơ, tịnh hóa tất cả lực lượng, như có thể tịnh hóa tất cả vạn vật trên thế gian thành sinh khí thuần túy nhất.
“Hồng Liên Nghiệp Hỏa! Là Hồng Liên Nghiệp Hỏa thuần túy nhất!”
Lục Giang Hà đã lâu không lên tiếng cũng không thể tin nổi, giọng điệu như nuốt phải con ruồi.
Không ngờ nữ nhân này lại sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa mà chỉ Hồng Liên Ma Tôn năm xưa mới nắm giữ, chuyện này khiến hắn không thể chấp nhận được.
Hơn nữa hắn cũng không hiểu, rõ ràng trước đó nữ nhân này dùng Nghiệp Hỏa Hồng Liên Ấn cũng phải dùng khí huyết mới miễn cưỡng thiêu đốt lực lượng Nghiệp Hỏa. Bây giờ chỉ là nhân tình mất mạng mà thôi, sau lại có thể trực tiếp khống chế Hồng Liên Nghiệp Hỏa cơ chứ?
Sở Hưu không nói gì, bước lên một bước, thân thể một nửa bao phủ trong phật quang, nửa khác lại là ngọn lửa diệt thế quỷ dị.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa này khiến Sở Hưu hơi ngạc nhiên.
Một trong Tứ Đại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa quả thật bất phàm, lực lượng của vị Hồng Liên Ma Tôn này tương tự như ngọn lửa diệt thế của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, là một loại lực lượng nằm giữa sinh tử.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt tất cả tội ác trên thế gian, nhưng trong chốn hoang vu lại có sinh cơ vô tận nở rộ, hủy diệt cũng là tân sinh.
Nhưng điều khiến Sở Hưu kinh ngạc chỉ là ý nghĩa của lực lượng này chứ không phải Lý Thu Dịch.
Cho dù mụ sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa nhưng vẫn không đủ tư cách để Sở Hưu đặt ngang hàng với mình!
Trong phật quang và lửa đen vô tận, một pháp tướng kỳ dị hiển hiện.
Bên trái là Phật, pháp tướng trang nghiêm.
Bên phải là Ma, ma diễm ngập trời.
Pháp tướng Phật Đà bên tay trái niết phật ấn, trực tiếp đè Lý Thu Dịch xuống đất, nhưng Hồng Liên Nghiệp Hỏa vẫn đang cháy hừng hực. Lý Thu Dịch đã nổi điên, tuy mụ vẫn là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng ra tay không có kết cấu, chỉ biết dùng tất cả lực lượng thiêu đốt Hồng Liên Nghiệp Hỏa, ngược lại khiến bàn tay của pháp tướng Phật Đà bắt đầu tan rã.
Nhưng lúc này pháp tướng Ma Tôn bên phải cũng kết ấn đánh xuống, ngọn lửa diệt thế hùng hồn hạ xuống, lực lượng tịch diệt lan tỏa, thiêu đốt, đan vào ngọn lửa màu đỏ thẫm, tọa thành một màu sắc cực kỳ mỹ lệ. Đó là màu sắc của tử vong.
Ngọn lửa diệt thế của Đại Hắc Thiên Ma Giáo và Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Hồng Liên Ma Tôn, rốt cuộc ai mạnh ai yếu. Có lẽ không ai nói chắc được, hẳn là sàn sàn với nhau.
Nhưng võ công không có mạnh yếu chứ người thì có.
Lực lượng của Lý Thu Dịch yếu hơn Sở Hưu, phật ấn trấn áp, lại thêm lực lượng của ngọn lửa diệt thế từ từ tróc Hồng Liên Nghiệp Hỏa trên người Lý Thu Dịch ra.
Đúng lúc này, Lý Thu Dịch hét lên một tiếng, sương máu bùng lên quanh người, Hồng Liên Nghiệp Hỏa được thiêu đốt hình thành một thanh huyết kiếm khổng lồ, xé tan pháp tướng Ma Phật quỷ dị của Sở Hưu, đâm thẳng về phía y.
Đối mặt với đòn thế này, Sở Hưu chỉ giơ một ngón tay, nội lực chân hỏa cháy rực trên đầu ngón tay y, còn có sắc máu đỏ ửng hiện lên.
Dưới một chỉ này của Sở Hưu, huyết kiếm của Lý Thu Dịch còn chưa trúng tới đã bắt đầu sụp đổ.
“Sử dụng lực lượng khí huyết trước mặt ta chỉ là công cốc!”
Chương 1253 Tình kiếp khó liệu
Dứt lời, Sở Hưu bước lên một bước, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Thu Dịch, nội lực chân hỏa màu vàng bạc nở rộ quanh người, đồng thời còn đan xen ngọn lửa diệt thế màu đen nhánh. Hai ngọn lửa ngưng tụ làm một, đây là một lực lượng cực hạn hủy diệt tất cả, không thể cản, cũng không thể tránh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lý Thu Dịch bị quyền này của Sở Hưu đánh bay, sương máu tan tác, máu tươi phun thẳng ra từ miệng Lý Thu Dịch.
Với cường độ cơ thể của Sở Hưu hiện giờ, trên giang hồ đã hiếm có người sánh ngang được với y.
Đường Nha đứng phía sau nhếch miệng nói: “Sở đại nhân đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, đánh nữ nhân cũng hung dữ như vậy.”
Mai Khinh Liên quay sang nhìn hắn một cái: “Thương hoa tiếc ngọc? Nếu ngươi đánh nhau với mụ, mụ có thể giết ngươi mười lần chỉ trong một khắc đồng hồ.
Huống chi một mụ già như vậy cũng xứng được thương tiếc?”
Đường Nha nhún vai, cùng dấu đẩy nhau, hắn rất sáng suốt không tiếp tục thảo luận vấn đề này với Mai Khinh Liên.
Thật ra có một điểm Đường Nha nói không sai, đúng là Sở Hưu không biết thương hoa tiếc ngọc. Nói chính xác hơn lúc bình thường trong mắt của y còn phân biệt nam nữ, nhưng một khi giao chiến, trong mắt y chỉ có người có thể giết và người không thể giết, làm gì còn nam hay nữ?
Nữ nhân Lý Thu Dịch này gây sự với y không phải chỉ một hai lần, cho dù mụ là người của nhánh Ẩn Ma nhưng chỉ là loại không có tác dụng, chỉ gây cản trở.
Cho nên bây giờ không giết mụ, chẳng lẽ còn giữ lại ăn Tết à?
Sau một quyền đánh Lý Thu Dịch hộc máu, Sở Hưu lại bước ra một bước, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Thu Dịch.
Toàn thân Lý Thu Dịch đẫm máu tươi, nhưng lúc này mụ chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, đôi mắt đã không có hận thù, thậm chí biến thành màu đen kịt.
Nhưng trong tròng mắt đen kịt này lại tỏa ra một ngọn lửa màu đỏ thẫm.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa, thiêu đốt tất cả tội nghiệt trên thế gian!
Hồng Liên Nghiệp Hỏa tỏa ra từ đôi mắt Lý Thu Dịch không có thực thể, nhưng chỉ chớp mắt nó đã lập tức bốc cháy trong đầu Sở Hưu, thiêu đốt nguyên thần của y. Tiếp đó vô số oan hồn lệ quỷ bị Sở Hưu giết chết hiện lên, cắn xé nguyên thần của y.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại như không cảm giác được, y cười lạnh một tiếng: “Đoạn Tội Nghiệp Hỏa? Nực cười! Trong thiên hạ này ai có tư cách xét xử tội cuối cùng ta?”
Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt tội nghiệt trên thế gian, người bình thường bị ngọn lửa này thiêu đốt nguyên thần e là đã tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng Sở Hưu là người quan niệm sống có vấn đề, thậm chí y chẳng hề cảm thấy những việc mình làm là có lỗi.
Có lẽ thế gian này có chính ma, nhưng trong lòng Sở Hưu lại không có thiện ác, Đoạn Tội Nghiệp Hỏa không thể xử tội y!
Một ngón tay điểm lên đỉnh đầu Lý Thu Dịch, chỉ trong chớp mắt quanh người Lý Thu Dịch rung động, Hồng Liên Nghiệp Hỏa vô tận bắt đầu cắn ngược lại, không bao lâu sau đã đốt mụ thành tro bụi.
Lực lượng Hồng Liên Nghiệp Hỏa vừa quỷ dị vừa bá đạo, chú trọng nhất là tu luyện tâm cảnh.
Lý Thu Dịch tính cách cố chấp, với tính cách của mụ mà dám xưng là truyền nhân của Hồng Liên Ma Tôn, đặt ở trăm năm trước thì Hồng Liên Ma Tôn còn chẳng buồn nhìn mụ tới một cái.
Thấy Lý Thu Dịch bị giết, Mai Khinh Liên đi tới, khẽ lắc đầu: “Lý Thu Dịch này cũng là người đáng thương.
Lúc còn trẻ mụ đã bị tình kiếp vây khốn, tạo thành tính cách cố chấp. Ai cũng nghĩ là tu vi của mụ tiến bộ rất nhanh, đã thoát khỏi tình kiếp, nhưng thực ra xưa nay mụ chưa bao giờ thoát được.
Cứ nhìn tính cách Lâm Phong Ngọc là biết, Lý Thu Dịch yêu hắn, chịu chết vì hắn, vốn là vì mụ coi hắn thành người khác, một người mà cả đời này mụ không có được.
Chữ tình vây khốn mụ cả đời, bây giờ tuy mụ chết trong tay ngươi nhưng thực ra coi như chết vì chữ tình.”
Đường Nha ở bên cạnh liếc Mai Khinh Liên một cái, không dám lên tiếng.
Vừa rồi ngươi còn khinh bỉ Lý Thu Dịch, bây giờ người cũng đã chết, ngươi lại quay sang đồng tình?
Chậc chậc, quả không hổ danh Thánh nữ Ma đạo, đúng là dối trá.
Sở Hưu vỗ tay một cái: “Cho nên mới nói, tình yêu trong thất tình lục dục là phiền toái nhất.”
Mai Khinh Liên nghiêng đầu nhìn Sở Hưu: “Ồ? Vậy là ngươi định tu luyện vô tình đạo?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Thái thượng vong tình, nói thì dễ lắm! Huống chi không có thất tình lục dục thì không phải người mà là thần.
Con người muốn luôn luôn lý trí, là chuyện rất khó khăn.”
Mai Khinh Liên đáp: “Nói cũng đúng, nhưng ngươi giết Lý Thu Dịch, phiền toái không nhỏ, không phải phiền toái bên phía Hạng Xung mà là phiền toái trong nhánh Ẩn Ma.
Tuy mọi người không ưa Lý Thu Dịch nhưng dù sao mụ cũng là đại lão của
nhánh Ẩn Ma. Bây giờ ngươi giết mụ là quá đáng, rất có thể sẽ có kẻ tới gây chuyện với ngươi.”
Trong nhánh Ẩn Ma cấm tàn sát lẫn nhau. Tuy đây chỉ là khẩu hiệu, vẫn có một số minh tranh ám đấu nhưng không ai dám đưa những tranh đấu này ra ngoài sáng.
Số võ giả nhánh Ẩn Ma chết trong tay Sở Hưu không phải là ít, nhưng đây là lần đầu tiên có đại lão như Lý Thu Dịch.
Thật ra nếu tính kỹ thì Viên Thiên Phóng bị Sở Hưu liên thủ với Hư Độ giết chết mới là kẻ đầu tiên, nhưng lần đó Sở Hưu đưa hết công lao giết Viên Thiên Phóng cho Hư Độ.
Còn lần này Sở Hưu giết người ngay trước mặt mọi người, thậm chí y không thể vu oan giáng họa.
Sở Hưu không quan tâm, vung tay lên nói: “Tới gây sự với ta ư? Ta cũng muốn xem xem, bây giờ ai có gan tới gây sự với ta!”
Sở Hưu nói vậy không phải vô tri cuồng vọng mà là có đủ tự tin.
Trong nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai và Vô Tướng Ma Tông là người đứng về phía y.
Xích Luyện Ma Tông của Tần Triều Tiên và một số cường giả tán tu, cho dù bọn họ có bất mãn, liệu có dám đối diện với nguy cơ Sở Hưu lật mặt, có dám tới gây sự với y?
Còn một số kẻ ngứa mắt với Sở Hưu, y càng không để ý.
Bọn chúng không đến thì thôi, tới thì giết cả!
Bây giờ không phải là Sở Hưu cần nhánh Ẩn Ma nữa, phải nói là nhánh Ẩn Ma cần Sở Hưu.
Những người chịu hợp tác với hắn, đồng ý giúp đỡ hắn, đó mới là tiền bối trưởng giả đáng được tôn kính, Sở Hưu cũng sẽ nể mặt bọn họ.
Nhưng những kẻ không thấy rõ tình thế, các ngươi là cái thá gì?
Ngay sau khi Sở Hưu giết người xong, định cho người dọn dẹp, Hạng Xung cũng nhận được tin, vội vội vàng vàng dẫn đám người Ngũ Ương đạo nhân chạy tới.
Tuy bây giờ dưới trướng hắn đã là cường giả như mây, nhưng dù sao Lâm Phong Ngọc cũng là tâm phúc của hắn, Lý Thu Dịch cũng là cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần hàng thật giá thật. Hắn không thể bỏ mặc.
Chương 1254 Hỏi tội 1
Thật ra không phải Hạng Xung tới muộn, phải nói là vừa vặn.
Vì nếu hắn tới sớm một chút, vừa đúng lúc Sở Hưu định giết Lý Thu Dịch, không khéo ngay cả hắn cũng bị cuốn vào trận chiến.
Nhưng nhìn thi thể Lâm Phong Ngọc trên mặt đất, ngoài ra không thấy bóng dáng Lý Thu Dịch đâu, chỉ biết là không còn cả xương cốt, Hạng Xung ngây ra tại chỗ.
Sau khi phản ứng lại, hắn mới giận dữ hét lên với Sở Hưu: “Sở Hưu! Ngươi to gan lắm!”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Gan ta lúc nào chẳng to, chẳng hay điện hạ nói ta to gan ở điểm nào?”
Hạng Xung chỉ Sở Hưu, giận tới mức run lên lẩy bẩy: “Ngươi dám giết Lý Thu Dịch!”
Sở Hưu đứng chắp tay, hết sức tự nhiên hỏi ngược lại: “Sao ta lại không dám?”
Sở Hưu thẳng thắn hỏi vặn lại khiến Hạng Xung càng ngây dại.
Vì sao y lại không dám? Chẳng lẽ những chuyện to gan mà Sở Hưu từng làm còn ít hay sao?
Nhưng vấn đề là Lý Thu Dịch là thuộc hạ của hắn, Lâm Phong Ngọc cũng là thuộc hạ của hắn.
Cho dù Hạng Xung có ngu ngốc hơn, hắn cũng biết thuộc hạ của mình bị xử lý, nếu mình bỏ mặc thì uy tín vứt đi đâu?
Đang lúc hắn định nói gì đó, Ngũ Ương đạo nhân lại kéo Hạng Xung, hạ giọng nói: “Điện hạ, tạm thời đừng xung đột với Sở Hưu.”
Hạng Xung nghi hoặc nhìn Ngũ Ương đạo nhân, thuộc hạ của mình bị Sở Hưu giết chết, mặt bị tát sắp sưng rồi, sao ngươi lại bảo ta đừng xung đột với Sở Hưu?
Ngũ Ương đạo nhân cười khổ truyền âm: “Điện hạ, đợi sau khi ngài lên ngôi, ngài muốn nhắm vào Sở Hưu thế nào cũng được. Nhưng bây giờ thế cục đang mẫn cảm, ngài nổi giận cũng có ích gì? Chẳng lẽ có thể giải tán Trấn Võ Đường hay giết Sở Hưu hay sao?
Chuyện này thì cả bệ hạ cũng không làm được, ngài mà làm vậy chỉ khiến Bắc Yên loạn hơn.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, điện hạ là người làm đại sự, chẳng lẽ không nhẫn nại một chút được à?”
Bây giờ Hạng Xung đang rất ỷ lại vào Ngũ Ương đạo nhân, theo hắn thấy Ngũ Ương đạo nhân làm việc trầm ổn, lão luyện thành thục, những lời hắn vừa nói cũng rất có lý.
Cho nên Hạng Xung đành lạnh lùng nói với Sở Hưu: “Sở đại nhân, đừng quên
nơi này là Bắc Yên! Tuy ngươi là người giang hồ nhưng cũng là đại đô đốc Trấn Võ Đường của Bắc Yên, là thần tử Bắc Yên!
Có một số quy củ ngay cả ngươi cũng phải tuân thủ!”
Sau khi nói xong, Hạng Xung oán hận dẫn người bỏ đi, chỉ có Ngũ Ương đạo nhân lúc gần đi nhìn sang phía Sở Hưu một cái, ánh mắt mang theo ý khác.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh nói: “Xem ra lão già Ngũ Ương đạo nhân vẫn được Hạng Xung trọng dụng.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Dù sao Ngũ Ương đạo nhân cũng là người lão luyện trên giang hồ, nếu không giải quyết được một tên ngu xuẩn, vậy thì kém cỏi quá.
Đi, về thôi, báo cho người bên dưới co hết lực lượng lại, trở về trong Trấn Võ Đường. Với mấy lời khiêu khích không quan trọng thì không cần liều mạng, đợi sau này tính nợ cũng không muộn.”
Lần này là một bất ngờ, Sở Hưu cũng không nghĩ tới. Tên ngu ngốc Lâm Phong Ngọc có làm ra chuyện ngu xuẩn gì thì Sở Hưu cũng không lấy làm lạ, nhưng điểm kỳ quái là, một kẻ đầu óc tỉnh táo như Hỏa Nô lần này lại cứng đầu tới mức tử chiến với bọn họ ở đây.
Đương nhiên đối với Sở Hưu đây cũng là chuyện tốt, tuy rước lấy một chút phiền toái nhưng có thể khiến các đệ tử khác trong Trấn Võ Đường cảm nhận được sự đoàn kết của Trấn Võ Đường.
Bên phía Trấn Võ Đường của Sở Hưu đang chuẩn bị nghịch chuyển càn khôn trong đại lễ đăng cơ, cho nên thời gian tiếp đó y rất khiêm nhường. Nhưng toàn bộ nhánh Ẩn Ma lại như nổ tung trước việc vừa xảy ra.
Không ngờ Sở Hưu lại giết Lý Thu Dịch, chuyện này là xung kích rất lớn đối với các đại lão trong nhánh Ẩn Ma. Thậm chí Nhậm Thiên Lý đứng về phe Sở Hưu nghe tin này cũng líu cả lưỡi, thầm nói gần đây Sở Hưu thật quá to gan.
Bao năm qua, bất luận Chính đạo hay Ma đạo, chuyện đồng môn tương tàn là tối kỵ.
Tuy nhiều năm qua vẫn chưa thể cấm triệt để chuyện đồng môn tương tàn, nhưng cho dù có cũng chỉ diễn ra trong bóng tối.
Nhưng bây giờ Sở Hưu quang minh chính đại giết Lý Thu Dịch, hỏi những người khác trong nhánh Ẩn Ma nghĩ sao?
Không riêng gì những đại lão trong nhánh Ẩn Ma, thậm chí những đệ tử khác trong nhánh Ẩn Ma cũng bị ảnh hưởng.
Theo bọn họ thấy, các đại nhân vật có thể không hề e ngại giết chóc lẫn nhau, vậy mình có phải ngại hay không?
Cho nên việc này vừa diễn ra, có người lập tức triệu tập toàn bộ nhánh Ẩn Ma bắt đầu bàn bạc. Hơn nữa lần nghị sự này bọn họ chọn những địa điểm khác, không gọi Ngụy Thư Nhai đến.
Theo bọn họ thấy Ngụy lão vốn công bằng đã thay đổi, càng lúc càng thiên vị Sở Hưu mà không để ý tới lợi ích của nhánh Ẩn Ma, đã không phải là ‘người mình’.
Trong cứ điểm đen kịt dưới mặt đất, vị tông chủ Quỷ Minh Tông từng có mâu thuẫn tới Sở Hưu, Tư Đồ Khí tức giận nói: “Thật không thể tưởng tượng nổi! Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Giết người phe mình ngay trước mặt mọi người, rốt cuộc trong mắt tên Sở Hưu có còn nhánh Ẩn Ma hay không, có còn quy củ hay không?
Nhất định phải bắt hắn đưa ra một câu trả lời, nếu không nhánh Ẩn Ma sẽ ra sao? Trực tiếp giải tán đi thì hơn!”
Trước đó Tư Đồ Khí đã đắc tội với Sở Hưu, bây giờ người cũng đắc tội với Sở Hưu là Lý Thu Dịch đã chết. Chuyện này khiến trong lòng Tư Đồ Khí lạnh buốt.
Tên Sở Hưu to gan tới mức bất chấp tất cả giết người!
Những người khác ở đây lao nhao phụ họa, cho dù là đám người từng đứng trung lập như Địa Ma Tán Nhân - Du Ma Nhai, và Quỷ Long Động Chủ - Vu Mã Giao, bọn họ cũng cảm thấy đúng là lần này Sở Hưu đã quá đáng.
Trong nhánh Ẩn Ma có mâu thuẫn cũng rất bình thường, thậm chí bọn họ cũng không đoàn kết một lòng.
Nhưng có không đoàn kết thì mọi người cũng là liên minh, cũng được dán cái mác đoàn kết ở bên ngoài.
Cho dù ngươi âm thầm giết người cũng được, nhưng ngươi ngang nhiên ra tay trước mắt công chúng, thế thì đám Chính đạo nhìn chúng ta thế nào? Đám Minh ma nhìn chúng ta thế nào? Rõ là mất mặt.
Trong số những người ở đây chỉ có Tần Triều Tiên đứng lên nói: “Chư vị tỉnh táo lại đã, tuy lúc bình thường tác phong của Sở Hưu tương đối cứng rắn nhưng hắn không phải loại người điên cuồng. Chắc hắn cũng biết hậu quả khi giết Lý Thu Dịch ra sao, cho nên liệu trong chuyện này còn có ẩn tình gì không?”
Xích Luyện Ma Tông dưới tay Tần Triều Tiên đã tự thành một nhánh riêng, đối với hắn mà nói, có nhánh Ẩn Ma hay không có nhánh Ẩn Ma cũng không thay đổi gì nhiều.
Cho nên trước mắt duy trì nhánh Ẩn Ma ổn định mới là quan trọng nhất, Sở Hưu giết ai cũng không liên quan tới hắn, chỉ cần đừng giết hắn là được.
Hơn nữa Tần Triều Tiên cũng không ưa nữ nhân Lý Thu Dịch, trước đó bọn họ từng có xung đột.
Tư Đồ Khí vung tay nói: “Ẩn tình? Ẩn tình nào có thể để Sở Hưu ngang nhiên giết người phe mình? Chuyện này nhất định phải có một câu trả lời. Chư vị, tới Bắc Yên một chuyến thôi. E là thời điểm này chúng ta có bảo Sở Hưu tới Đông Tề, hắn cũng không chịu tới.”
Chương 1255 Hỏi tội 2
Nói tới đây Tư Đồ Khí còn nhìn Tần Triều Tiên một cái, lạnh nhạt nói: “Tần tông chủ, ta biết ngươi nghĩ khác chúng ta, nhưng tốt nhất ngươi đừng báo lại chuyện hôm nay cho Ngụy Thư Nhai.”
Tần Triều Tiên không quan tâm gật đầu: “Yên tâm, Tần mỗ không phải người nhiều chuyện.
Nhưng Xích Luyện Ma Tông chúng ta sẽ không xen vào chuyện này. Các ngươi muốn đến Bắc Yên thì cứ đi đi.”
Nghe Tần Triều Tiên nói không đi, Tư Đồ Khí cũng không cưỡng ép, dù sao bọn họ đã có rất nhiều người rồi, có thể gây áp lực cho Sở Hưu.
Nhưng Tần Triều Tiên nhìn bóng lưng bọn họ, khẽ lắc đầu.
Đám người này đều là tán tu, cho dù Tư Đồ Khí luôn mang danh tông chủ Quỷ minh Tông nhưng thực tế Quỷ Minh Tông của hắn cũng chỉ có hai ba con mèo nhỏ mà thôi.
Bọn họ vốn không hiểu thế lực trong tay Sở Hưu đại biểu cho điều gì, tùy tiện tới đó cũng chỉ dính một chậu nước bẩn mà thôi.
Có việc cần cầu cạnh thì mới cúi đầu, bây giờ Sở Hưu đã chẳng cần gì ở nhánh Ẩn Ma.
Võ giả Ma đạo rất ít khi tới khu vực Bắc Yên, phải nói là võ giả nhánh Ẩn Ma rất ít khi tới đây.
Vì Bắc Yên có Đại Quang Minh Tự, hơn nữa diện tích không lớn bằng Đông Tề cho nên thế lực ma đạo phát triển ở Bắc Yên rất khó khăn.
Lần này Tư Đồ Khí mang theo đông đảo cường giả Ma đạo tới Bắc Yên, thật ra rất nhiều người đã phát hiện ra.
Phân đà của hai nhánh Đạo Phật vừa đại chiến một trận ở Yên Kinh Thành, vốn không còn sức quản chuyện này.
Đương nhiên triều đình cũng phát hiện nhưng cũng không quản, thậm chí đây còn là lệnh của Hạng Long.
Sở Hưu giết chết Lý Thu Dịch giữa đường, chuyện này đã đồn khắp nơi, triều đình Bắc Yên không cho rằng đám người nhánh Ẩn Ma tới làm cứu binh cho Sở Hưu, tới gây sự với y còn tạm được.
Nếu Sở Hưu và nhánh Ẩn Ma trở mặt, Hạng Long vui mừng còn chưa hết, làm sao lại ngăn cản?
Lúc này trong đại sảnh của Trấn Võ Đường, Tư Đồ Khí mang theo vài đại lão của nhánh Ẩn Ma đã ở đây nhưng Sở Hưu còn chưa đi ra.
Sở Hưu không đi ra, Mai Khinh Liên đành làm người tiếp đón tạm thời, dù sao chỉ có mình cô nàng từng tiếp xúc với đám người của nhánh Ẩn Ma.
Sau khi rót cho mỗi người một chén trà, Vu Mã Giao cười ha hả nói: “Mai nha đầu, ngươi sống bên phía Sở Hưu không tệ, xem ra ngươi định mượn thực lực của Sở Hưu xây dựng lại Âm Ma Tông?”
So với những người khác ở đây, Mai Khinh Liên chỉ là một tiểu bối, ai cũng có thể gọi cô nàng là nha đầu.
Mai Khinh Liên nghe vậy lắc đầu rồi lại gật đầu nói: “Ta cũng có suy nghĩ này, nhưng chắc Vu Mã tiền bối cũng biết thành lập một tông môn khó khăn tới mức nào.
Ta không có thiên phú trong phương diện này, cho nên ta định tìm cơ hội chọn mấy truyền nhân, để thế hệ sau dựng lại Âm Ma Tông, lại dựa vào Trấn Võ Đường chậm rãi phát triển. Lúc nào có đủ thực lực thì tách ra.
Nếu xây dựng lại tông môn thì phải làm cho ra dáng một chút, bằng không chỉ có mấy con mèo ba chân thì đưa ra cũng chỉ mất mặt.”
Vừa nghe câu này, sắc mặt Tư Đồ Khí lập tức đen kịt.
Hắn cảm thấy Mai Khinh Liên đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Mấy con mèo ba chân, đây chẳng phải nói Quỷ Minh Tông của hắn à?
Tư Đồ Khí ho khan một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Bao giờ Sở Hưu mới ra đây? Chúng ta là tiền bối mà phải chờ hắn, dạo này tên Sở Hưu kia cao giá nhỉ? Hắn tưởng hắn là giáo chủ Ma Giáo hay sao?”
Tuy trong giang hồ hiện tại, tiền bối hậu bối chỉ là chuyện cười, dẫu trong cùng một tông môn thì mọi người cũng dựa vào thực lực chứ không phải nhìn thứ tiền bối hậu bối kia.
Nhưng Tư Đồ Khí không cho rằng mình yếu hơn Sở Hưu, hơn nữa bọn họ có bao nhiêu người đang ngồi đợi ở đây, ai cũng lớn hơn Sở Hưu không biết bao nhiêu thế hệ. Tên Sở Hưu kia để các tiền bối ngồi đây chờ mình? Còn ra thể thống gì nữa?
Đúng lúc này Sở Hưu từ trong nội đường đi tới, bước từng bước một lên ghế chủ, nhìn mọi người ở đây, không nói một lời.
Vừa rồi mọi người còn có vẻ thiếu kiên nhẫn, thậm chí có người bất mãn, nhưng giờ phút này tất cả tâm trạng biến mất.
Đối với bọn họ mà nói, Sở Hưu đúng là tiểu bối, nhưng chuyện một tiểu bối làm được còn bọn họ cả đời cũng không làm được.
Lúc này, Sở Hưu cứ lẳng lặng nhìn bọn họ, luồng uy áp khí thế đó không rõ ràng nhưng lại khiến bọn họ âm thầm căng thẳng.
Rõ ràng bọn họ tới định hưng sư vấn tội, bọn họ căng thẳng cái gì?
Tư Đồ Khí bèn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, chẳng lẽ ngươi không định giải thích à?”
Sở Hưu lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Giải thích cái gì?”
“Đương nhiên là giải thích vì sao ngươi lại giết Lý Thu Dịch? Đồng môn tương tàn, ngươi có biết hậu quả hay không? Có biết sẽ gây ảnh hưởng như thế nào không? Rốt cuộc ngươi có coi mình là người của nhánh Ẩn Ma
không?”
Tư Đồ Khí nói với vẻ đầy chính nghĩa, người không biết còn tưởng hắn là chưởng môn chính phái chứ không phải tông chủ ma đạo.
Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Các ngươi muốn ta giải thích? Được, ta giải thích cho các người!
Vì sao ta lại giết Lý Thu Dịch? Vì mụ ta đáng chết!
Các ngươi có biết bây giờ ta đang làm gì không? Đó là mưu tính đại sự liên quan tới cả quốc gia!
Trong tam quốc đương thời, Đông Tề tôn Chân Vũ Giáo lên làm quốc giáo. Nơi đó đất rộng người đông, có chỗ sinh sống cho nhánh Ẩn Ma, nhưng cũng không phải nơi ở lâu dài của chúng ta.
Tuy Tây Sở không có quốc giáo nhưng Long Hổ Sơn ở Tây Sở, Bái Nguyệt Giáo cũng ở Tây Sở, đã chẳng còn đường cho nhánh Ẩn Ma chúng ta cắm rễ.
Chỉ có Bắc Yên, nhờ thủ đoạn của Hạng Long trước đó nên Đại Quang Minh Tự không thể động tới khu vực Bắc Yên.
Nếu lần này tính toán của ta thành công, Bắc Yên nằm dưới khống chế của ta, đương nhiên cũng có thể giúp nhánh Ẩn Ma chúng ta phát triển.
Kết quả mụ già Lý Thu Dịch kia lại gia nhập dưới trướng Hạng Xung, đối thủ một mất một còn với ta. Mụ làm như vậy có nghĩ tới mình là tiền bối của nhánh Ẩn Ma không? Có từng ra tay giúp đỡ hậu bối ta đây không?
Giang hồ chỉ lớn có vậy, vốn chẳng có chuyện gì quá mới mẻ.
Mọi người cũng biết chuyện của Lý Thu Dịch trước đó, vì một tên tình nhân rác rưởi, không ngờ Lý Thu Dịch lại chạy tới đối nghịch với Sở Hưu. Khi đó bọn họ còn nói chắc chắn đầu óc Lý Thu Dịch bị úng nước.
Sở Hưu nói cũng có chút đạo lý, nhưng như vậy đau cần phải giết người?
Du Ma Nhai từng giao tiếp với Sở Hưu vài lần bèn đứng dậy nói: “Sở tiểu hữu, chúng ta cũng hiểu chuyện đã xảy ra. Nhưng đâu cần giết người chứ? Dù sao mọi người đều là người của nhánh Ẩn Ma, có chuyện gì thì thương lượng, không phải ư?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Du tiền bối nói câu này rất hay, có chuyện gì thì thương lượng.
Nhưng chư vị có thể dò hỏi xem tình hình lúc đó ra sao.
Mụ Lý Thu Dịch kia đã phát điên rồi, ta chỉ giết một tên nhân tình của mụ thôi, mụ lại định liều mạng với ta.
Không phải ta nhất quyết muốn giết mụ, mà là mụ khăng khăng đòi liều mạng với ta. Chết còn trách ai được?”
Bình luận facebook