-
Chương 1366-1370
Chương 1366 Trở về 2
Hôm nay lão đã già, lão có thể chết nhưng tương lai của nhánh Ẩn Ma không thể diệt vong!
Sắc mặt Ngụy Thư Nhai rất bình tĩnh, lão hô lui nhưng thân hình lại nghênh tiếp nhát kiếm với uy thế ngập trời của Vân Mộng Tử.
Kết một ấn pháp phức tạp, ma khí mãnh liệt bành trướng rồi ngưng tụ sau lưng lão.
Đây là ấn pháp năm xưa đại ca truyền thụ cho lão, không có tên.
Vì sau khi dùng ấn pháp này liều mạng, đại ca lão trực tiếp bỏ mạng, còn chưa đặt tên.
Ấn pháp vô danh này dẫn dắt lượng ma khí hùng hồn tới kinh người, nhuộm cả nửa bầu trời thành sắc đen.
Ngay lúc ấn pháp của Ngụy Thư Nhai chỉ thiếu bước cuối cùng là hoàn thành, một tiếng rít chói tai lại vang lên.
Mũi tên màu đen như xuyên qua không gian, mang theo ngọn lửa diệt thế, kéo thành một vệt dài, trực tiếp đánh lên kiếm của Vân Mộng Tử.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Thuần Dương Cương Khí và lực lượng tịch diệt triệt tiêu lẫn nhau, bùng nổ, bộc phát ra từng đợt chấn động kinh người.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía sau.
Khi thấy mũi tên này, bọn họ đều biết, rốt cuộc Sở Hưu đã trở lại!
Đối với toàn bộ nhánh Ẩn Ma, hay nói chính xác hơn là đối với tất cả các thế lực dưới trướng Sở Hưu, chỉ có Sở Hưu mới là trung tâm duy nhất của bọn họ.
Ngụy Thư Nhai có danh tiếng, Thương Thiên Lương có thực lực, nhưng bọn họ đều không thể thay thế Sở Hưu.
Trước khi Sở Hưu xuất hiện, mọi người đã có dấu hiệu thua trận, nhưng ngay khi Sở Hưu trở về, xu thế tan tác lại thay đổi triệt để, mọi người như đột nhiên có thêm sức lực.
Ngược lại tông môn Chính đạo nhìn về phía Sở Hưu đều lộ vẻ khủng hoảng, thậm chí sợ hãi.
Danh tiếng của Sở Hưu không phải người khác cho y, mà là được gây dựng từ vô số máu tươi và mạng người.
Thậm chí có thể nói lực uy hiếp mà Sở Hưu gây ra còn lớn hơn vị cường giả Thiên Địa Thông Huyền như Thương Thiên Lương.
Giờ khắc này, thậm chí đám người Kiếm Vương Thành đứng xem cũng ngây dại.
Có thế nào bọn họ cũng không ngờ, Sở Hưu chỉ lộ mặt thôi đã tạo ra ảnh hưởng lớn đến vậy.
Nhìn thoáng qua chiến trường bên dưới, tuy mọi người chật vật nhưng tử thương chưa nhiều, thậm chí Lã Phụng Tiên còn đột phá lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, khí thế trên người Mai Khinh Liên cũng khuếch đại.
Sở Hưu mỉm cười nói: “Xin lỗi chưa vị, ta tốn nhiều thời gian ở hải ngoại quá. Nhưng nhìn bộ dạng chư vị có vẻ ta tới chưa muộn lắm.”
Lục Giang Hà tức giận nói: “Còn nói chưa muộn? Ngươi tới muộn tí nữa thì chỉ có thể nhặt xác cho chúng ta!”
Sở Hưu nhìn đám tông môn Chính đạo như Thuần Dương Đạo Môn, híp mắt nói: “Yên tâm, cho dù có nhặt xác cho các ngươi, ta cũng sẽ đưa bọn chúng xuống, chôn cùng các ngươi!”
Ở đây có những người từng quen biết Sở Hưu như Lăng Vân Tử, bọn họ biết Sở Hưu nói vậy không phải đe dọa, mà là chắc chắn y có thể làm được.
Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư mới gặp Sở Hưu một lần, gặp vị Sở Hưu danh tiếng vang dội khắp Chính đạo, còn bị bọn họ hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Nghe danh không bằng gặp mặt, Sở Hưu còn bất phàm hơn trong tưởng tượng của đám người Vân Mộng Tử.
Chỉ với khí thế này, bọn họ đã không thể coi Sở Hưu là võ giả thế hệ trẻ mà là kiêu hùng Ma đạo đủ để tranh giành giang hồ với bọn họ!
Vân Mộng Tử lắc đầu nói: “Trước đó ngươi không xuất hiện, chúng ta còn lo liệu ngươi có tìm được chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, thay đổi tình hình chiến sự không.
Nhưng bây giờ xem ra ngươi không có viện quân cũng không đột phá.
Sở Hưu, đây là đại thế, một mình ngươi không cản nổi!”
Sở Hưu híp mắt: “Đại thế? Xưa nay ta không tin vào đại thế nào hết. Huống chi làm sao các ngươi biết rốt cuộc đại thế đứng về phía ai?”
Sở Hưu vừa xuất trận đã xoay chuyển khí thế hai phe, nhưng thật ra Vân Mộng Tử không sợ hãi chuyện này.
Khí thế là khí thế, thực lực là thực lực, mấy lời như ai binh tất thắng (quân đội buồn đau nhất định sẽ thắng) cũng chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi.
Nhưng chuyện khiến Vân Mộng Tử khó hiểu là thái độ của Sở Hưu có vẻ rất thoải mái, cứ như y đã giải quyết xong tình thế trước mắt, rốt cuộc y lấy đâu ra lòng tin?
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên nhìn sang phía Triệu Nguyên Phong, khóe miệng y nhếch lên thành một nụ cười khó lòng nhận ra: “Triệu các chủ, hay nói chính xác hơn bây giờ phải gọi ngươi là Triệu vương gia?
Giang Sơn Các các ngươi sống ở hải ngoại không tốt à, sao cứ nhất quyết nhúng tay vào tranh chấp trong Trung Nguyên?
Ngươi nhúng tay vào thì thôi, còn bội bạc hợp tác với Đông Tề, như vậy là quá đáng rồi.”
Triệu Nguyên Phong thản nhiên nói: “Bắc Yên kéo Giang Sơn Các chúng ta
vào Trung Nguyên cũng là lợi dụng mà thôi.
Đều là lợi dụng, vì sao ta không thể để bên có thực lực cường đại hơn lợi dụng? Như vậy cũng chứng minh được giá trị của mình tốt hơn, không phải sao?
Người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình.
Sở đại nhân, Giang Sơn Các ta không muốn đối địch với ngươi, nhưng hôm nay lại không thể không làm.”
Sở Hưu vung tay nói: “Vậy được, nếu ngươi chỉ vô tâm, vậy ta tha thứ cho ngươi. Ngươi dẫn người của Giang Sơn Các rút lui đi, ta sẽ không truy cứu ngươi.”
Vừa nghe câu này, đám người Triệu Nguyên Phong lập tức sửng sốt.
Tên Sở Hưu kia này ra bài không theo lối mòn, hắn chỉ nói hai câu xã giao mà thôi, chẳng lẽ tên Sở Hưu này còn coi là thật?
Vị Triệu trưởng lão của Giang Sơn Các còn hừ lạnh một tiếng nói: “Được rồi, sao phải nói linh tinh với hắn làm gì? Trực tiếp ra tay, giải quyết cho sớm!”
Trước đó khi Giang Sơn Các vừa vào Yến Kinh Thành, hắn và Sở Hưu từng có xung đột.
Vị Trưởng lão Triệu gia này vẫn còn thói quen của hoàng tộc năm xưa, coi chuyện lần đó là sỉ nhục.
Cho nên lần này Giang Sơn Các chuyển sang quy thuận Đông Tề, vị trưởng lão Triệu gia cũng góp không ít công sức.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Xem ra Giang Sơn Các các ngươi vẫn không hối cải rồi.
Thôi thôi, con người phải chịu trách nhiệm trước quyết định của mình.
Triệu các chủ, hôm nay ta tặng các ngươi một món quà.”
Sau khi dứt lời, không ngờ Sở Hưu lại trực tiếp ném cho Triệu Nguyên Phong một vật, lăn tới dưới chân hắn, đó là một đầu người.
Thấy cái đầu kia, Triệu Nguyên Phong lập tức biến sắc, hắn nghẹn ngào hét lớn: “Nghĩa phụ!”
Cái đầu Sở Hưu ném cho hắn, chính là đầu của Hoắc Hành Tôn.
Hoắc Hành Tôn đã chết, thi thể của hắn cũng chẳng có tác dụng gì.
Cho nên trước khi đi, Sở Hưu nghĩ có lẽ trong số những kẻ tấn công Bắc Yên còn có người của Giang Sơn Các, cho nên hắn đòi lại cái đầu Hoắc Hành Tôn từ chỗ Bách Đông Lai, xem như tặng một món quà ‘bất ngờ’ cho Triệu Nguyên Phong.
Bây giờ nhìn lại thì món quà này đúng là ‘bất ngờ’, dáng vẻ Triệu Nguyên Phong cực kỳ kinh hãi, còn hắn có thích hay không thì chỉ có chính hắn biết.
“Sao ngươi dám giết nghĩa phụ? Sao ngươi giết được nghĩa phụ?”
Khi thấy đầu Hoắc Hành Tôn, tâm cảnh Triệu Nguyên Phong đã hoàn toàn thất thủ.
Thật ra Hoắc Hành Tôn có chết thì Triệu Nguyên Phong cũng chẳng thấy đau lòng.
Không thể không nói Hoắc Hành Tôn làm nghĩa phụ cũng có phần thất bại, hắn chỉ dùng lợi ích thắt chặt đám nghĩa tử chứ hai bên không có tình cảm gì. Ví dụ như lúc ở Chí Tôn Đảo, Phó Long Khiếu chỉ nghĩ cách bỏ lại Hoắc Hành Tôn, chạy trốn một mình.
Chương 1367 Chiến cuộc nghịch chuyển
Bây giờ thấy thi thể của Hoắc Hành Tôn, trong lòng Triệu Nguyên Phong còn kinh hãi hơn đau buồn nhiều.
Tuy hắn không có tình cảm gì với Hoắc Hành Tôn, nhưng hắn biết uy thế của Hoắc Hành Tôn trong Thanh Phong Hải lớn tới nhường nào, có thể nói Hoắc Hành Tôn là chí tôn đúng nghĩa.
Kết quả bây giờ đầu của hắn lại bị Sở Hưu mang đến, điều này chứng minh chuyện gì? Chứng minh Thanh Phong Hải đã xảy ra biến cố lớn, nhánh Hoắc gia trên có thể đã bị lật đổ triệt để. Hắn là nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, căn cơ ở Thanh Phong Hải đã không còn, Giang Sơn Các bọn họ đã không thể trở về!
Hơn nữa thân là các chủ Giang Sơn Các, lại được Hoắc Hành Tôn coi trọng, Triệu Nguyên Phong vẫn rất có năng lực.
Hắn chỉ tưởng tượng chút thôi, toàn thân đã lập tức phát lạnh.
Sở Hưu là nhân vật quan trọng trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, nhưng triều đình Đông Tề và võ lâm Chính đạo tấn công Bắc Yên lâu như vậy, y chỉ giải quyết tình thế bên Quan Trung Hình Đường chứ không ra mặt lần nào, chuyện này rất khả nghi.
Bây giờ Sở Hưu lại mang đầu Hoắc Hành Tôn về, vậy thời gian vừa qua rốt cuộc đi đến đâu, đã rất rõ ràng.
Liên tưởng tới vị trí của Thanh Phong Hải, lại liên tưởng tới chuyện Đông Tề điều động toàn bộ Cửu Biên Cường Quân. Triệu Nguyên Phong đã hiểu đại khái kế hoạch của Sở Hưu.
Lần này Giang Sơn Các bọn họ chọn sai phe rồi!
Những người khác không biết Triệu Nguyên Phong nghĩ ra bao nhiêu điều.
Thật ra bọn họ không hiểu nhiều về xuất thân của Triệu Nguyên Phong.
Thấy Sở Hưu ném ra một cái đầu, Triệu Nguyên Phong còn gọi nghĩa phụ. Bọn họ chỉ tưởng là Sở Hưu tùy tiện giết một lão nhân trong Giang Sơn Các, cũng tức là trút giận lên nghĩa phụ của Triệu Nguyên Phong, chọc giận đối phương. Nhưng bọn họ không biết rốt cuộc vị nghĩa phụ của Triệu Nguyên Phong đại biểu cho điều gì.
Thấy trạng thái của Triệu Nguyên Phong có vẻ không đúng, thậm chí từ khi Sở Hưu xuất hiện, khí thế trong trận chiến dần dần thay đổi, Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quát lớn: “Giết! Đừng có ngừng tay!”
Một tiếng trống thì tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt.
Vốn dĩ bên phía võ lâm Chính đạo lòng người đã thiếu đoàn kết, đa số chủ có ý đục nước béo cò.
Lúc này nếu cứ để Sở Hưu nói tiếp, không ai biết sẽ có biến cố gì.
Chẳng bằng giải quyết dứt khoát, thừa thế xông lên giết chết đối phương, âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng.
Sở Hưu nhìn Thương Thiên Lương nói: “Thương thành chủ, còn chống cự được không?”
Kinh mạch trên người Thương Thiên Lương đã bị Thuần Dương Kiếm Khí nhập thể, lúc này có vẻ rất suy yếu.
“không cản được bao lâu, nếu tiểu tử nhà ngươi không dẫn viện quân tới, còn đánh nữa thì lão phu cũng không chống cự nổi.”
Sở Hưu híp mắt: “Yên tâm, không bao lâu nữa sẽ có tin đưa tới.”
Ngay khi Sở Hưu rời khỏi Đông Hải, đám người Bách Đông Lai đã dùng tốc độ nhanh nhất tập kết tinh nhuệ trong khu vực Đông Hải, bắt đầu tấn công vùng biển ngoài rìa Đông Tề.
Trước mắt ngoài Đại Lương Thành của Đông Tề có tinh nhuệ hộ vệ, các nhánh Cửu Biên Cường Quân khác đều bị Đông Tề đưa tới biên giới.
Những thế lực võ lâm trong khu vực Đông Hải không biết gì về chiến trận, bọn họ chỉ tấn công lộn xộn nhưng quân đội phổ thông của Đông Tề cũng không ngăn nổi. Cho nên chắc chắn Đông Tề sẽ phải rút quân.
Đương nhiên bọn Sở Hưu cũng phải tự mình vượt qua chướng ngại hiện giờ.
Nhìn Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư, ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Y đã biết lần Chính Ma Đại Chiến này là do hai kẻ trước mặt gây ra.
Bị giam trong Nguyên Thủy Ma Quật tám trăm năm, kết quả còn không biết điều, vừa ra đã gây chuyện, đáng chết!
Sở Hưu nắm lấy Tà Nguyệt Đao, tâm ma trấn áp khí linh của Tà Nguyệt Đao. Chỉ trong chớp mắt, huyết nguyệt hiển hiện, đao mang vặn vẹo không gian xung quanh.
Một đao chém xuống, đích đến của Sở Hưu là Vân Mộng Tử!
Khoảnh khắc này Vân Mộng Tử bỗng có cảm giác mình như bị hung thú khủng khiếp nào đó theo dõi.
Ngay lập tức, quanh người Vân Mộng Tử bùng lên Thuần Dương Cương Khí nóng rực, kiếm mang quét qua trời cao, thiên địa nguyên khí xung quanh cuồn cuộn như cơn bão, hội tụ quanh thân kiếm của hắn.
Trên Tà Nguyệt Đao, vầng huyết nguyệt vặn vẹo không gian, bất luận ngươi dùng Thuần Dương Cương Khí hay lực lượng gì khác đều bị huyết nguyệt bóp méo.
Sở Hưu xuất đao với lực lượng cực hạn, thậm chí bên trong còn mang theo đao ý Phá Hải trong Thất Đại Hạn, khí thế như phá núi ngăn sông, hủy diệt hết thảy.
Đao kiếm va chạm, lập tức bộc phát ra một luồng chấn động kịch liệt. Vân Mộng Tử cảm thấy một luồng đại lực mà hắn không thể chịu nổi đánh tới.
Thần binh trường kiếm của hắn lập tức nứt ra một khe lớn, thân thể cũng bị đao của Sở Hưu chém bay, máu tươi bắn ra.
Khoảnh khắc này, mọi người đều nhìn tới ngây ngốc.
Vân Mộng Tử là người tám trăm năm trước, đa số mọi người đều không hiểu gì về hắn.
Nhưng bọn họ lại không xa lạ gì với vị trí người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân. Xưa nay trong Thuần Dương Đạo Môn, những người ngồi lên vị trí này không có ai là kẻ yếu.
Lúc này Thủ Chân Tử nhìn Sở Hưu lại càng kinh hãi. MỚi qua bao lâu? So với lúc ở Quan Trung Hình Đường, thực lực của Sở Hưu lại tiến bộ thêm một bước, lực lượng của hắn còn mạnh hơn lúc ở Quan Trung Hình Đường vài phần.
Có lẽ điều khủng khiếp nhất ở Sở Hưu không phải thực lực của y, mà là tốc độ tiến bộ.
Khi ngươi còn nhận xét về y trong quá khứ, bố trí âm mưu nhắm vào thực lực trước kia của y, y lại thể hiện thế lực mà ngươi không cách nào tưởng tượng nổi, phá tan mọi mưu kế của ngươi!
Thấy Sở Hưu xuất một đao chém Vân Mộng Tử hộc máu, Hàn Cửu Tư cũng biến sắc quát lớn: “Đồng loạt ra tay! Hắn đâu phải Thiên Địa Thông Huyền, sợ cái gì?”
Trừ phi là chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền có thể ảnh hưởng tới thực lực hai phe, bằng không có thể khiến hắn hao tổn tới chết.
Cũng như lúc trước Hạng Sùng cầm Cửu Long Ấn trong tay, bộc phát ra bản nguyên long mạch, thậm chí uy thế đã rất gần với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng tới cuối cùng người không chịu nổi vẫn là hắn.
Sau khi Hàn Cửu Tư dứt lời, hắn và Lục Trường Lưu đồng thời giết về phía Sở Hưu.
Cùng lúc, Triệu Nguyên Phong và trưởng lão Triệu gia cùng nhau xông tới, phối hợp với Vân Mộng Tử bị đánh hộc máu vừa bò dậy, năm cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cùng vây công Sở Hưu.
Bị năm cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nhắm vào, cho dù là Hạng Sùng từng bộc phát uy thế Cửu Long Ấn cũng chưa từng gặp đãi ngộ như vậy.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc lạnh, không lùi mà tiến.
Bây giờ bọn Ngụy lão đều đã bị thương, nếu mình không xuất hiện, e là bọn họ không thể ngăn cản nổi.
Cho nên trước mắt y chỉ có thể thu hút càng nhiều hỏa lực càng tốt. Tốt nhất là khiến chiến cuộc lâm vào tiết tấu của mình.
Thực tế thì toàn bộ chiến cuộc cũng bất tri bất giác lâm vào tiết tấu của Sở Hưu.
Y vừa ra trận đã lớn tiếng đe dọa, khiến cả Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư đều phải đề phòng, đặt toàn bộ lực lượng lên người y.
Thực ra nếu đám người Hàn Cửu Tư phân tán ra, liều mạng giết chết bọn Ngụy Thư Nhai, vậy Sở Hưu cũng chỉ có thể ra tay cứu viện.
Chương 1368 Kẻ đầu tiên 1
Có thể nói Sở Hưu tương đối có thiên phú lôi kéo thù hận.
Cũng như lúc này, chỉ cần đứng ra, y sẽ lập tức trở thành mục tiêu tập kích của mọi người.
Đương nhiên, đây cũng là điều Sở Hưu đang cần.
Năm người cùng nhau tấn công, Sở Hưu lại chỉ lao thẳng tới, nhắm về phía Vân Mộng Tử.
Thấy động tác của Sở Hưu, Vân Mộng Tử tức tối tới mức muốn hộc máu.
Vừa rồi Sở Hưu đã nhắm vào hắn, bây giờ nhiều người đồng thời ra tay, rõ ràng hắn đi cuối cùng, vì sao vẫn lại đánh hắn?
Vân Mộng Tử đã được trải nghiệm lực lượng của Sở Hưu, hắn không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.
Giơ kiếm trước người, Vân Mộng Tử tay niết đạo ấn, chỉ trong chớp mắt đạo uẩn phù văn tỏa ra trước mặt hắn.
Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo vung cây phất trần trong tay, thiên địa nguyên khí tinh thuần tới cực điểm được hắn kết ấn truyền vào trong phất trần, quấn lấy Sở Hưu.
Cây phất trần này là Ninh Huyền Cơ năm xưa lưu lại, đạo uẩn tự sinh, luồng thiên địa nguyên khí được dẫn dắt tới tinh thuần tới cực điểm, như bản thân khoảng thiên địa này đang trói buộc Sở Hưu.
Cùng lúc đó, thân hình Hàn Cửu Tư theo sát phía sau, từng đạo văn được hắn nhanh chóng khắc họa, xoay quanh người hắn.
Hàn Cửu Tư tay như ôm lấy nhật nguyệt, hai luồng lực lượng thanh trọc ngưng tụ trước mặt hắn.
Thiên địa làm lò lửa, âm dương tạo hóa.
Lực lượng lưỡng cực hình thành một cân bằng vi diệu trước mặt hắn, khi lực lượng của đạo văn đạt tới mức cường thịnh nhất, Hàn Cửu Tư đánh thẳng ấn này về phía Sở Hưu, lực lượng âm dương ngưng tụ thành lò lửa cũng theo đó ép thẳng về phía Sở Hưu, lực lượng trong đó khiến người ta kinh hãi không thôi.
Lục Trường Lưu và Hàn Cửu Tư đều là người của Chân Vũ Giáo, lúc này phối hợp cũng hết sức ăn ý.
Lục Trường Lưu là người tính cách không nóng không lạnh, là người hiền lành có tiếng trên giang hồ, thậm chí võ đạo của hắn cũng không chú trọng về tấn công, ngược lại khi hỗ trợ lại đặc biệt hiệu quả.
Còn trong thời của Hàn Cửu Tư, cho dù là người của Đạo môn thì tính công kích cũng cực kỳ mãnh liệt, cho nên tính cách của Hàn Cửu Tư cũng càng cấp tiến.
Nhưng lúc này hai người liên thủ, võ đạo đôi bên hỗ trợ lẫn nhau, uy thế đó khiến người ta kinh hãi không thôi.
Triệu Nguyên Phong theo sát phía sau xuất chỉ đánh xuống, chỉ kình xuyên qua hư không, vô hình vô chất nhưng lại làm cho không khí xung quanh phát ra một tiếng nổ kịch liệt.
Phá lãng chỉ, phá sóng tách nước, nếu chiêu nà được thi triển trong nước, đủ khiên sóng biển dâng trào trong phạm vi vài dặm.
Vị trưởng lão Triệu gia cũng xuất chưởng đánh xuống, chưởng lực huyễn hóa thành sóng lớn vô biên, uy thế cực kỳ hùng hồn.
Đây là lần đầu Sở Hưu đối phó với nhiều võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như vậy cùng một lúc.
Thật ra áp lực khi bị vây công còn lớn hơn khi đối diện với võ giả thực lực mạnh hơn mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, khi đối mặt với một người, cho dù ngươi phải tử chiến tới cùng thì ngươi cũng chỉ cần tập trung vào một người.
Nhưng đối phó với nhiều người bao vây, lại phải phân tán sự chú ý, đặc biệt là những người vây công đều có thực lực không yếu, bất cứ sơ sót nào cũng có thể dẫn tới thất bại.
Nhưng đối diện với tình huống này, phương pháp phá giải của Sở Hưu cũng rất đơn giản.
Nếu nhiều người, vậy giết nhiều lên, giết tới lúc ít người mới thôi!
Nội lực chân hỏa bùng lên quanh người Sở Hưu, đồng thời trong đó còn kèm theo ngọn lửa diệt thế.
Lực lượng cường đại đột nhiên bộc phát, ngọn lửa diệt thế tựa như giòi bám trong xương né tránh trói buộc của Lục Trường Lưu rồi men theo quỹ tích chân khí khi hắn xuất thủ, lan tới cây phất trần, thậm chí dính lên người hắn.
Thuộc tính lực lượng của ngọn lửa diệt thế vô cùng quỷ dị, ít nhất Lục Trường Lưu không muốn dính phải.
Cho nên thân hình của hắn bắt đầu lùi lại phía sau, đạo uẩn quanh người bộc phát, chống lại ngọn lửa diệt thế này.
Tà Nguyệt Đao được Sở Hưu nắm trong tay, xuất đao chém xuống, vầng trăng máu vặn vẹo chớp mắt đã hóa thành một vệt máu sắc bén tới cực điểm, xé rách tất cả.
Đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, mọi thứ trước mặt y đều bị chém thành hai nửa.
Không gian bị chia cắt, thời gian bị phân tách, lực lượng âm dương hình thành lò lửa khổng lồ vốn đã cực kỳ cuồng bạo, thiếu ổn định, chỉ cần đạo văn mà Hàn Cửu Tư bố trí tan rã là lập tức bùng nổ.
Nhưng dưới Phá Tự Quyết của Sở Hưu, lò lửa thiên địa đó bị chia thành hai nửa chỉnh tề.
Trời về trời, đất về đất, âm về âm, dương về dương.
Luồng lực lượng kia như chưa từng tồn tại, chỉ trong chớp mắt đã tiêu tán trong thiên địa.
Nhưng nhất đao Phá Tự Quyết của Sở Hưu lại không hề dừng lại, tiếp tục chém về phía Hàn Cửu Tư.
Một thanh đạo kiếm khắc đầy phù văn được Hàn Cửu Tư nắm trong tay, chỉ trong khoảnh khắc chín chín tám mươi mốt phù văn đã được hắn dùng trường kiếm điểm ra với tốc độ cực kỳ mau chóng, thậm chí có thể sánh với những cường giả trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Nhưng vẫn vô dụng!
Dưới đao ý Phá Tự Quyết của Sở Hưu, uy lực của đao này không gì không phá.
Chín chín tám mươi mốt đạo phù văn được bày ra trong chớp mắt, nhưng chỉ chớp mắt sau đã bị Sở Hưu chém vỡ!
Đúng lúc này, Thuần Dương kiếm quang nóng rực trút xuống, Vân Mộng Tử bị Sở Hưu bỏ qua đã xuất thủ kịp thời, ngăn cản trước mặt Hàn Cửu Tư.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cuối cùng Vân Mộng Tử cũng được Hàn Cửu Tư giúp đỡ, ngăn cản đao vừa rồi của Sở Hưu. Nhưng thanh đạo kiếm thần binh của hắn vốn đã có vết nứt, lúc này đỡ đao ý Phá Tự Quyết của Sở Hưu lập tức bị cắt thành hai nửa.
Hàn Cửu Tư lòng đầy sợ hãi nhìn Vân Mộng Tử, hạ giọng nói: “Đa tạ.”
Vân Mộng Tử sắc mặt phức tạp nhìn về phía Sở Hưu, giọng điệu hết sức khó tả: “Chúng ta tính sai rồi.”
Sắc mặt Hàn Cửu Tư cũng thay đổi: “Đúng là tính sai rồi.”
Mục tiêu lần này của bọn họ là Sở Hưu, nhưng điều mà bọn họ tính sai cũng là Sở Hưu.
Bọn họ không ngờ thực lực của Sở Hưu lại mạnh mẽ như vậy, phải nói là cường đại tới mức không nói lý!
Vân Mộng Tử cắn răng nói: “Kéo dài thời gian! Cho dù không thắng nổi cũng phải cuốn lấy hắn!
Có chúng ta ngăn cản nhánh Ẩn Ma, ngăn cản võ lâm Bắc Yên, chắc chắn triều đình Bắc Yên không thể thủ được lâu.
Sau khi triều đình Bắc Yên tan rã, cơ nghiệp của tên Sở Hưu kia cũng bị phá hủy.
Đến lúc đó cho dù bọn chúng không thua tại đây, nhưng chắc chắn cơ nghiệp của bọn chúng tại Bắc Yên cũng dính một mồi lửa, tổn thương nguyên khí nặng nề!”
Hàn Cửu Tư sắc mặt trầm tĩnh gật nhẹ đầu, nhưng hắn lại không biết, bọn họ tính sai không chỉ một điểm.
Còn lúc này Phá Tự Quyết của Sở Hưu vừa chặt đứt binh khí của Vân Mộng Tử, chỉ kình cường đại từ Phá Lãng Chỉ đã tới trước mặt hắn.
Sở Hưu không tránh không né, pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần đột nhiên hiển hiện sau lưng Sở Hưu, trong con mắt thứ ba, ngọn lửa diệt thế nóng rực ầm ầm bộc phát, nghênh đón chỉ kình của Phá Lãng Chỉ.
Hai bên va chạm, ngọn lửa diệt thế tản mác ra rơi xuống mặt đất, thiêu thành một cái hố khổng lồ.
Chương 1369 Kẻ đầu tiên 2
Nhưng đúng lúc này, thân hình Sở Hưu lại bắn ra như đạn pháo, nội lực chân hỏa nóng rực bùng lên trên người y, một quyền đánh ra, tiến thẳng về phía trưởng lão Triệu gia kia.
Mọi người ở đây không ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên thay đổi mục tiêu như vậy.
Lực lượng của quyền này cũng khiến mọi người kinh hãi, thân hình Sở Hưu đã đi tới trước mặt trưởng lão Triệu gia thì tiếng nổ với vọng tới.
Quyền ý phá thiên diệt địa duy ngã độc tôn như muốn xé tan cả thiên địa và bầu trời.
Trước đây không lâu, Sở Hưu đã dùng một quyền như vậy đánh chết Đông Hải đệ nhất chiến tướng Bách Lý Pháp Binh.
Tuổi tác vị trưởng lão Triệu gia này đã không nhỏ, trông như sắp chết, vốn không cách nào so sánh được với Bách Lý Pháp Binh.
Trong mắt những người khác thì chỉ kình kia vô cùng hùng hồn, nhưng trong mắt Sở Hưu lại vô cùng yếu ớt!
Cảm nhận được lực lượng từ quyền của Sở Hưu, trưởng lão Triệu gia vô cùng kinh hãi.
Vừa thu hồi lực lượng, trưởng lão Triệu gia vừa kinh hãi hét lớn: “Cứu ta!”
Tuy ngày thường Triệu Nguyên Phong rất ngứa mắt với tên trưởng lão Triệu gia chuyên lấy bối phận ra để chặn họng hắn, nhưng dù sao vị trưởng lão Triệu gia này cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Giang Sơn Các của hắn, là một phần lực lượng của Giang Sơn Các. Hắn không thể để mặc trưởng lão Triệu gia chết ở đây.
Những người khác cũng vậy, lao nhao xông về phía Sở Hưu.
Bọn họ không có giao tình gì với vị trưởng lão Triệu gia này.
Nhưng bây giờ bọn họ đang có chung một kẻ địch, chính là Sở Hưu.
Bọn họ đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, không có ai thiển cận, đã tới nước này rồi còn ai chiến đấu một mình, để Sở Hưu lần lượt hạ gục?
Nhưng ngay lúc bọn họ chuẩn bị động thủ, pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần vừa chặn đường Triệu Nguyên Phong lại đột nhiên bùng nổ, đại lượng ngọn lửa diệt thế lập tức bao phủ tất cả bọn họ!
Ngưng tụ pháp tướng cũng tiêu tốn không ít chân khí, đột nhiên khiến pháp tướng tự nổ, hành động này tiêu tốn nhiều tới mức sắc mặt Sở Hưu tái nhợt.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, chỉ bằng lực lượng cơ thể đơn thuần cũng đủ phá tan chỉ lực và cương khí hộ thể của trưởng lão Triệu gia, đánh cho một cánh tay của hắn nổ thành làn sương máu!
Trưởng lão Triệu gia rú lên thảm thiết, quanh người hắn hiện lên vệt nước rồi nổ tung, hơi nước tràn ngập nhưng lại chống đỡ phân nửa lực lượng từ quyền của Sở Hưu.
Dù sao cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, tuy lực lượng của bản thân vị trưởng lão Triệu gia không ra sao, nhưng dù sao cũng có một số thủ đoạn mấu chốt, nếu không quyền vừa rồi của Sở Hưu đã trực tiếp giết chết hắn rồi.
Nhưng không đợi hắn phản ứng lại, Sở Hưu đã đi tới trước mặt hắn, bóp cổ hắn rồi lạnh lùng nói: “Khu vực hải ngoại còn chưa đủ cho các ngươi chơi đùa hay sao mà còn định vào Trung Nguyên gây sóng gió?
Đại Thanh đã mất rồi còn muốn phục quốc làm hoàng tộc chó má gì, một lũ sa cơ lỡ vận mà còn không tự biết lấy mình!”
Trưởng lão Triệu gia còn chưa kịp hiểu Đại Thanh là gì, quốc hiệu của bọn họ năm xưa cũng không phải Thanh, một khắc sau quyền của Sở Hưu đã xuất hiện trước mặt hắn. Ầm một tiếng, Sở Hưu trực tiếp đánh nổ đầu trưởng lão Triệu gia. Thi thể không đầu bị y tiện tay ném sang một bên.
Toàn bộ chiến trường lập tức tĩnh lặng lại.
Chính Ma Đại Chiến đánh lâu như vậy, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Thương Thiên Lương cũng đã bị thương, nhưng đây là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đầu tiên bỏ mạng, hơn nữa còn chết thảm như vậy.
Thấy thi thể không đầu của vị trưởng lão Triệu gia bị ném xuống đất như đống thịt nát, những võ giả tông môn Chính đạo ở đây lập tức lạnh cả tim.
Cho dù là trong mắt đại đa số võ giả đại phái, cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng là cường giả cao tới không thể chạm tới.
Cường giả cảnh giới này chết cũng rất bình thường, bị giết cũng rất bình thường, dù sao mạnh đến đâu thì cũng có người mạnh hơn.
NHưng như Sở Hưu bây giờ, hai quyền đã đánh chết một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như giết gà, cảnh tượng này thật quá chấn động.
Đám người Triệu Nguyên Phong xuyên qua cản trở của ngọn lửa diệt thế, chứng kiến trưởng lão Triệu gia bị Sở Hưu xuất quyền đánh chết, sắc mặt ai nấy cực kỳ âm trầm.
Mất mặt, thật quá mất mặt!
Năm người đấu một, kết quả lại bị người ta thoải mái giết chết một người, chẳng lẽ chưa đủ mất mặt hay sao?
Nhưng ngoài mất mặt ra, bọn họ lại không thể không thừa nhận, tuy cảnh giới của Sở Hưu cũng giống với bọn họ, cùng là Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng về mặt chiến lực đã là đỉnh phong của cảnh giới này.
Bây giờ thậm chí Sở Hưu còn khiến Triệu Nguyên Phong nghĩ đến một người, Đông Hải Kiếm Thánh - Khang Động Minh!
Vị này từng là khách khanh của hắn, nhưng ngay cả hắn đều phải đối xử khách khí, không dám có chút ác ý nào.
Vô địch trong cùng cấp bậc, bây giờ Sở Hưu đã gần xứng với cách xưng tụng này.
“Kẻ đầu tiên.”
Sở Hưu giơ một ngón tay, một khắc sau thân hình y đã đánh thẳng về phía Vân Mộng Tử.
Lại tới nữa rồi!
Vân Mộng Tử lập tức biến sắc.
Lần này bốn người trực tiếp phối hợp công kích, lực lượng tập trung vào một điểm, cùng ra tay ngăn cản Sở Hưu.
Một khắc sau, tay Sở Hưu niết ấn quyết, từng luồng khí đen tỏa ra quanh người hắn, tràn vào trong thiên địa, như đang dẫn dắt lực lượng ác niệm cực hạn nhất trong thiên địa này.
Một khắc sau, tiếng quỷ thần nỉ non như có như không vang vọng, đến cuối cùng thậm chí tiếng khóc đó hóa thành tiếng kêu gào bi thảm. Âm thanh hiển hiện, mưa máu đỏ tươi cũng hàng lâm, ma thần dữ tợn từ trong hư không xé rách thiên địa, xuất chưởng đánh xuống. Bốn người liên thủ hợp kích cũng bị công phá, cả bốn bị đánh thẳng xuống dưới đất, chỉ để lại một dấu tay cực lớn dưới mặt đất!
Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú vừa xuất hiện, uy thế quả thật kinh thiên động địa, bốn người cũng không ngăn cản nổi.
Nội lực chân hỏa và ngọn lửa diệt thế bùng lên quanh người Sở Hưu.
Triệu Nguyên Phong xông tới, bị y xuất quyền đánh bay.
Lục Trường Lưu cầm đạo kiếm chém tới, nhưng lại bị y xuất đao chém đứt thần binh.
Hàn Cửu Tư định bày sát trận trấn áp nhưng lại bị ngọn lửa diệt thế trực tiếp thiêu đốt thành tro tàn.
Chỉ để lại một mình Vân Mộng Tử khổ sở giãy dụa dưới thế công của Sở Hưu. Nhưng hắn không có binh khí, đỡ thêm vài chiêu của Sở Hưu là bị đánh tới hộc máu.
Vân Mộng Tử cắn chặt hàm răng, không lùi bước.
Tám trăm năm trước hắn cũng là thiên kiêu trong thế hệ đó, lúc này lại đặt chân vào giang hồ, còn làm dấy lên sóng gió ngập trời như vậy, hắn không tin mình sẽ chết, cũng không tin mình sẽ bị đánh bại như vậy!
Một vầng mặt trời đỏ máu hiển hiện sau lưng Vân Mộng Tử.
Vầng mặt trời rực rỡ đó tỏa ra khí huyết nóng rực, như dung nham.
Thấy Vân Mộng Tử định liều mạng, đám người Hàn Cửu Tư lập tức ra tay cứu viện.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Triệu các chủ, trước đó ta đã cho ngươi một cơ hội nhưng ngươi không biết quý trọng. Bây giờ ta lại cho ngươi một cơ hội chọn phe.
Chương 1370 Quá đáng
Tuy ta đã giết lão già của Giang Sơn Các kia, nhưng ta giết hắn cũng là giúp ngươi diệt trừ một tên rác rưởi cản trở.
Nếu ngươi phản bội, Ngụy Quận này vẫn là của ngươi, chỉ cần đem quốc hiệu tới Yến Kinh Thành thỉnh tội, ta có thể bảo vệ Giang Sơn Các của ngươi.
Nhưng nếu ngươi ngoan cố đến cùng, ngươi cũng biết kết quả rồi đấy. Ai thắng ai bại, người khác không biết, chẳng lẽ ngươi còn không tính ra hay sao?
Ta cho ngươi cái đầu của Hoắc Hành Tôn, sao nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta tới Đông Hải, mang cả đầu Bách Lý Phá Binh, Phó Long Khiếu, Nạp Lan Hải về cho ngươi à?”
Nghe Sở Hưu nói, trong lòng Triệu Nguyên Phong lập tức lạnh buốt.
Sở Hưu có thể nói toạc tên của những người này ra chứng minh suy đoán của hắn là đúng, Chí Tôn Đảo đã hoàn toàn không còn!
Nếu đám người Hoắc ngũ gia vẫn còn, cho dù hắn có chịu thiệt trên đất Trung Nguyên thì vẫn còn đường trở về hải ngoại, Đông Sơn tái khởi!
Nhưng bây giờ bọn Hoắc ngũ gia đã không còn, hắn về Đông Hải liệu có còn đất dung thân không?
Hơn nữa bây giờ hắn đang đứng về phía Đông Tề và võ lâm Chính đạo, lần này mà thất bại, Ngụy Quận còn chứa chấp hắn không?
Đến lúc đó, Trung Nguyên hải ngoại, võ lâm thiên hạ rộng lớn này, không còn chỗ nào cho hắn dung thân!
Ngay khoảnh khắc Triệu Nguyên Phong do dự, đám người Hàn Cửu Tư đã chứng kiến biểu cảm trên gương mặt hắn.
Cho dù là ở nơi nào, không ai chấp nhận được kẻ phản bội.
Triệu Nguyên Phong có thể phản bội Bắc Yên một lần, đương nhiên cũng có thể phản bội bọn họ. Lúc này nghe Sở Hưu nói vậy, bọn họ không có lý do gì để không nghi ngờ.
Chứng kiến thần sắc của đám người Hàn Cửu Tư, Triệu Nguyên Phong lập tức cười khổ một tiếng, hắn biết đối phương đã bắt đầu nghi ngờ mình.
Hắn không trách Sở Hưu châm ngòi ly gián, bọn họ vốn chỉ liên kết với nhau bởi lợi ích, sơ hở trong quan hệ quá lớn.
Đặc biệt là đối với loại người như Triệu Nguyên Phong, trong mắt hắn không có Chính Ma, chỉ có lợi ích.
Nếu bây giờ đối phương đã nghi ngờ, Triệu Nguyên Phong cắn răng một cái, thi triển Phá Lãng Chỉ, trực tiếp tấn công Hàn Cửu Tư.
Hắn cũng bị ép tới mức đường cùng, nếu đối đầu với Sở Hưu thì không còn đường sống. Chọn cách phản bội thì chỉ hy vọng Sở Hưu sẽ giữ chữ tín.
“Triệu Nguyên Phong! Ta biết ngay mà, tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi đúng là không đáng tin cậy!”
Thấy Triệu Nguyên Phong phản bội, Hàn Cửu Tư tức giận mắng chửi.
Triệu Nguyên Phong cắn răng nói: “Lúc trước các ngươi mê hoặc Giang Sơn Các xuất thủ, còn nói trên trời dưới bể, bảo nhất định sẽ thắng. Bây giờ thì sao? Bờ biển Đông Tề đã sắp thất thủ, các ngươi còn kiên trì được bao lâu?”
Hàn Cửu Tư nghe vậy sửng sốt, bờ biển gì cơ? Chẳng lẽ bên phía Đông Tề có vấn đề gì?
Hắn là võ giả tám trăm năm trước, thậm chí còn không biết về một số thế lực trên giang hồ hiện giờ, nói chi thế lực trong khu vực hải ngoại.
Nhưng bây giờ Triệu Nguyên Phong đã tấn công, hắn cũng không có thời gian chất vấn.
Thấy Triệu Nguyên Phong đã phản bội, Sở Hưu xuất đao chém xuống, thi triển Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, chỉ trong chớp mắt sau vầng mặt trời tràn ngập sắc máu sau lưng Vân Mộng Tử đột nhiên ngưng bặt lại.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm ngưng đọng thời gian và không gian, Vân Mộng Tử nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng khí huyết toàn thân hắn bắt đầu sôi trào rồi bùng nổ, vầng mặt trời màu máu kia càng thêm đỏ tươi chói mắt, gần như dùng hết toàn lực mới né tránh được lực lượng giam cầm của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm.
Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu lại đột ngột thu hồi đoa thế, tay niết ấn quyết, thốt lên hai chữ với Vân Mộng Tử: “Tạm biệt!”
Một khắc sau, vô số hoa văn màu đỏ máu hiện lên quanh người Sở Hưu, dẫn dắt khí huyết trong người Vân Mộng Tử.
Khoảnh khắc này uy lực của Huyết Thần Ma Công được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, trước đó Vân Mộng Tử né tránh Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu, đã bộc phát lực lượng khí huyết tới cực hạn, thậm chí bộc phát tới mức bản thân hắn cũng không thể khống chế nổi.
Lúc này bị Huyết Thần Ma Công của Sở Hưu dẫn dắt, nó như một quả bom bị nhen lửa, ầm một tiếng, vầng mặt trời đỏ máu chưa kịp tấn công về phía Sở Hưu đã nổ tung. Trong thời gian ngắn, toàn bộ chiến trường đều bị ánh sáng đỏ máu bao phủ, còn Vân Mộng Tử bị lực lượng bản thân ngưng tụ bùng nổ tan xương nát thịt!
“Kẻ thứ hai.”
Sở Hưu giơ hai ngón tay nhưng lại nhanh chóng thu hồi.
Bởi vì tư thế này rất giống lúc giơ chữ V khi chụp ảnh, trong bầu không khí này có vẻ không nghiêm túc, tuy không ai biết tư thế này nghĩa là gì.
“Sư tổ!”
Lăng Vân Tử đang áp đảo Thương Thiên Lương gầm lên một tiếng, hai mắt
đỏ bừng, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực hạn.
Thật ra Lăng Vân Tử cũng không có hảo cảm gì với vị sư tổ Vân Mộng Tử này. Tuy xét theo bối phận đối phương đúng là sư tổ của mình nhưng hai bên không có ơn dạy dỗ, thậm chí hắn còn thấy bất mãn với tính cách cấp tiến của Vân Mộng Tử.
Nhưng nói thế nào thì Vân Mộng Tử cũng là người của Thuần Dương Đạo Môn.
Người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn chết trên tay Sở Hưu, người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân tám trăm năm trước cũng chết trên tay Sở Hưu.
Hóa ra người đứng đầu Thuần Dương Đạo Môn ta là để cho Sở Hưu ngươi giết chơi? Quá đáng! Có ức hiếp người khác cũng không thể làm như vậy. Còn để Sở Hưu giết tiếp, Thuần Dương Đạo Môn bọn họ sẽ thành trò cười, thậm chí cuối cùng không ai dám ngồi lên chức vị này, sợ bị giết chết.
Chứng kiến Sở Hưu chọc giận một chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Thương Thiên Lương lập tức chặn đường.
Nhưng Sở Hưu lại nói: “Thương thành chủ, để hắn đến đây, ngươi đi đối phó với người khác đi.”
Trước mắt Thương Thiên Lương đã bị trọng thương, không thể ngăn cản Lăng Vân Tử bao lâu.
Nhưng nếu để Thương Thiên Lương bị trọng thương đi đối phó với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác, vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Còn Sở Hưu có thể chống lại Lăng Vân Tử được không, y cũng có tự tin nhất định.
Sau hành trình tới hải ngoại, cảnh giới của bản thân Sở Hưu không tăng trưởng nhưng lĩnh ngộ của y đối với Chân Hỏa Luyện Thần lại nâng cao thêm một bậc, chiến lực cũng tiến bộ thêm một chút.
Nói đơn giản hơn, bây giờ Sở Hưu cũng đang ‘lâng lâng’, tự nhận là mình có thực lực đối phó với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Lăng Vân Tử nén giận lao tới, thần binh Thuần Dương trong tay hắn điểm tới, chỉ trong chớp mắt hàng vạn kiếm mang từ trên không trút xuống, khí tức nóng rực lập tức bao phủ toàn thân Sở Hưu.
Khoảnh khắc này, tên Sở Hưu kia như đứng trước mặt trời, trước mắt không thấy bất cứ thứ gì, chỉ thấy ánh sáng mặt trời chói mắt!
Ngày trước khi Lăng Vân Tử chưa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Sở Hưu từng giao chiến với Lăng Vân Tử, có thể nói Sở Hưu hiểu khá rõ về Lăng Vân Tử.
Nhưng hôm nay khi Lăng Vân Tử ra tay, ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đúng là khác biệt một trời một vực.
Từ mượn lực lượng thiên địa đến khống chế một khoảng thiên địa, có thể nói trong phạm vi này tất cả đều bị Lăng Vân Tử khống chế.
Sở Hưu quát khẽ một tiếng, vầng trăng máu lóe lên trên Tà Nguyệt Đao, đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, chém đứt tất cả. Ánh sáng Thuần Dương bị xé tan, đao kiếm va chạm, làm bộc phát ra một vụ nổ kinh người. Lấy hai người làm trung tâm, đao cương xé tan mặt đất, nhưng chỉ trong giây lát lại bị Thuần Dương Cương Khí nóng rực hòa tan.
Phương viên mấy trăm trượng không khác gì dung nham dưới địa ngục.
Hôm nay lão đã già, lão có thể chết nhưng tương lai của nhánh Ẩn Ma không thể diệt vong!
Sắc mặt Ngụy Thư Nhai rất bình tĩnh, lão hô lui nhưng thân hình lại nghênh tiếp nhát kiếm với uy thế ngập trời của Vân Mộng Tử.
Kết một ấn pháp phức tạp, ma khí mãnh liệt bành trướng rồi ngưng tụ sau lưng lão.
Đây là ấn pháp năm xưa đại ca truyền thụ cho lão, không có tên.
Vì sau khi dùng ấn pháp này liều mạng, đại ca lão trực tiếp bỏ mạng, còn chưa đặt tên.
Ấn pháp vô danh này dẫn dắt lượng ma khí hùng hồn tới kinh người, nhuộm cả nửa bầu trời thành sắc đen.
Ngay lúc ấn pháp của Ngụy Thư Nhai chỉ thiếu bước cuối cùng là hoàn thành, một tiếng rít chói tai lại vang lên.
Mũi tên màu đen như xuyên qua không gian, mang theo ngọn lửa diệt thế, kéo thành một vệt dài, trực tiếp đánh lên kiếm của Vân Mộng Tử.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Thuần Dương Cương Khí và lực lượng tịch diệt triệt tiêu lẫn nhau, bùng nổ, bộc phát ra từng đợt chấn động kinh người.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía sau.
Khi thấy mũi tên này, bọn họ đều biết, rốt cuộc Sở Hưu đã trở lại!
Đối với toàn bộ nhánh Ẩn Ma, hay nói chính xác hơn là đối với tất cả các thế lực dưới trướng Sở Hưu, chỉ có Sở Hưu mới là trung tâm duy nhất của bọn họ.
Ngụy Thư Nhai có danh tiếng, Thương Thiên Lương có thực lực, nhưng bọn họ đều không thể thay thế Sở Hưu.
Trước khi Sở Hưu xuất hiện, mọi người đã có dấu hiệu thua trận, nhưng ngay khi Sở Hưu trở về, xu thế tan tác lại thay đổi triệt để, mọi người như đột nhiên có thêm sức lực.
Ngược lại tông môn Chính đạo nhìn về phía Sở Hưu đều lộ vẻ khủng hoảng, thậm chí sợ hãi.
Danh tiếng của Sở Hưu không phải người khác cho y, mà là được gây dựng từ vô số máu tươi và mạng người.
Thậm chí có thể nói lực uy hiếp mà Sở Hưu gây ra còn lớn hơn vị cường giả Thiên Địa Thông Huyền như Thương Thiên Lương.
Giờ khắc này, thậm chí đám người Kiếm Vương Thành đứng xem cũng ngây dại.
Có thế nào bọn họ cũng không ngờ, Sở Hưu chỉ lộ mặt thôi đã tạo ra ảnh hưởng lớn đến vậy.
Nhìn thoáng qua chiến trường bên dưới, tuy mọi người chật vật nhưng tử thương chưa nhiều, thậm chí Lã Phụng Tiên còn đột phá lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, khí thế trên người Mai Khinh Liên cũng khuếch đại.
Sở Hưu mỉm cười nói: “Xin lỗi chưa vị, ta tốn nhiều thời gian ở hải ngoại quá. Nhưng nhìn bộ dạng chư vị có vẻ ta tới chưa muộn lắm.”
Lục Giang Hà tức giận nói: “Còn nói chưa muộn? Ngươi tới muộn tí nữa thì chỉ có thể nhặt xác cho chúng ta!”
Sở Hưu nhìn đám tông môn Chính đạo như Thuần Dương Đạo Môn, híp mắt nói: “Yên tâm, cho dù có nhặt xác cho các ngươi, ta cũng sẽ đưa bọn chúng xuống, chôn cùng các ngươi!”
Ở đây có những người từng quen biết Sở Hưu như Lăng Vân Tử, bọn họ biết Sở Hưu nói vậy không phải đe dọa, mà là chắc chắn y có thể làm được.
Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư mới gặp Sở Hưu một lần, gặp vị Sở Hưu danh tiếng vang dội khắp Chính đạo, còn bị bọn họ hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Nghe danh không bằng gặp mặt, Sở Hưu còn bất phàm hơn trong tưởng tượng của đám người Vân Mộng Tử.
Chỉ với khí thế này, bọn họ đã không thể coi Sở Hưu là võ giả thế hệ trẻ mà là kiêu hùng Ma đạo đủ để tranh giành giang hồ với bọn họ!
Vân Mộng Tử lắc đầu nói: “Trước đó ngươi không xuất hiện, chúng ta còn lo liệu ngươi có tìm được chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, thay đổi tình hình chiến sự không.
Nhưng bây giờ xem ra ngươi không có viện quân cũng không đột phá.
Sở Hưu, đây là đại thế, một mình ngươi không cản nổi!”
Sở Hưu híp mắt: “Đại thế? Xưa nay ta không tin vào đại thế nào hết. Huống chi làm sao các ngươi biết rốt cuộc đại thế đứng về phía ai?”
Sở Hưu vừa xuất trận đã xoay chuyển khí thế hai phe, nhưng thật ra Vân Mộng Tử không sợ hãi chuyện này.
Khí thế là khí thế, thực lực là thực lực, mấy lời như ai binh tất thắng (quân đội buồn đau nhất định sẽ thắng) cũng chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi.
Nhưng chuyện khiến Vân Mộng Tử khó hiểu là thái độ của Sở Hưu có vẻ rất thoải mái, cứ như y đã giải quyết xong tình thế trước mắt, rốt cuộc y lấy đâu ra lòng tin?
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên nhìn sang phía Triệu Nguyên Phong, khóe miệng y nhếch lên thành một nụ cười khó lòng nhận ra: “Triệu các chủ, hay nói chính xác hơn bây giờ phải gọi ngươi là Triệu vương gia?
Giang Sơn Các các ngươi sống ở hải ngoại không tốt à, sao cứ nhất quyết nhúng tay vào tranh chấp trong Trung Nguyên?
Ngươi nhúng tay vào thì thôi, còn bội bạc hợp tác với Đông Tề, như vậy là quá đáng rồi.”
Triệu Nguyên Phong thản nhiên nói: “Bắc Yên kéo Giang Sơn Các chúng ta
vào Trung Nguyên cũng là lợi dụng mà thôi.
Đều là lợi dụng, vì sao ta không thể để bên có thực lực cường đại hơn lợi dụng? Như vậy cũng chứng minh được giá trị của mình tốt hơn, không phải sao?
Người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình.
Sở đại nhân, Giang Sơn Các ta không muốn đối địch với ngươi, nhưng hôm nay lại không thể không làm.”
Sở Hưu vung tay nói: “Vậy được, nếu ngươi chỉ vô tâm, vậy ta tha thứ cho ngươi. Ngươi dẫn người của Giang Sơn Các rút lui đi, ta sẽ không truy cứu ngươi.”
Vừa nghe câu này, đám người Triệu Nguyên Phong lập tức sửng sốt.
Tên Sở Hưu kia này ra bài không theo lối mòn, hắn chỉ nói hai câu xã giao mà thôi, chẳng lẽ tên Sở Hưu này còn coi là thật?
Vị Triệu trưởng lão của Giang Sơn Các còn hừ lạnh một tiếng nói: “Được rồi, sao phải nói linh tinh với hắn làm gì? Trực tiếp ra tay, giải quyết cho sớm!”
Trước đó khi Giang Sơn Các vừa vào Yến Kinh Thành, hắn và Sở Hưu từng có xung đột.
Vị Trưởng lão Triệu gia này vẫn còn thói quen của hoàng tộc năm xưa, coi chuyện lần đó là sỉ nhục.
Cho nên lần này Giang Sơn Các chuyển sang quy thuận Đông Tề, vị trưởng lão Triệu gia cũng góp không ít công sức.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Xem ra Giang Sơn Các các ngươi vẫn không hối cải rồi.
Thôi thôi, con người phải chịu trách nhiệm trước quyết định của mình.
Triệu các chủ, hôm nay ta tặng các ngươi một món quà.”
Sau khi dứt lời, không ngờ Sở Hưu lại trực tiếp ném cho Triệu Nguyên Phong một vật, lăn tới dưới chân hắn, đó là một đầu người.
Thấy cái đầu kia, Triệu Nguyên Phong lập tức biến sắc, hắn nghẹn ngào hét lớn: “Nghĩa phụ!”
Cái đầu Sở Hưu ném cho hắn, chính là đầu của Hoắc Hành Tôn.
Hoắc Hành Tôn đã chết, thi thể của hắn cũng chẳng có tác dụng gì.
Cho nên trước khi đi, Sở Hưu nghĩ có lẽ trong số những kẻ tấn công Bắc Yên còn có người của Giang Sơn Các, cho nên hắn đòi lại cái đầu Hoắc Hành Tôn từ chỗ Bách Đông Lai, xem như tặng một món quà ‘bất ngờ’ cho Triệu Nguyên Phong.
Bây giờ nhìn lại thì món quà này đúng là ‘bất ngờ’, dáng vẻ Triệu Nguyên Phong cực kỳ kinh hãi, còn hắn có thích hay không thì chỉ có chính hắn biết.
“Sao ngươi dám giết nghĩa phụ? Sao ngươi giết được nghĩa phụ?”
Khi thấy đầu Hoắc Hành Tôn, tâm cảnh Triệu Nguyên Phong đã hoàn toàn thất thủ.
Thật ra Hoắc Hành Tôn có chết thì Triệu Nguyên Phong cũng chẳng thấy đau lòng.
Không thể không nói Hoắc Hành Tôn làm nghĩa phụ cũng có phần thất bại, hắn chỉ dùng lợi ích thắt chặt đám nghĩa tử chứ hai bên không có tình cảm gì. Ví dụ như lúc ở Chí Tôn Đảo, Phó Long Khiếu chỉ nghĩ cách bỏ lại Hoắc Hành Tôn, chạy trốn một mình.
Chương 1367 Chiến cuộc nghịch chuyển
Bây giờ thấy thi thể của Hoắc Hành Tôn, trong lòng Triệu Nguyên Phong còn kinh hãi hơn đau buồn nhiều.
Tuy hắn không có tình cảm gì với Hoắc Hành Tôn, nhưng hắn biết uy thế của Hoắc Hành Tôn trong Thanh Phong Hải lớn tới nhường nào, có thể nói Hoắc Hành Tôn là chí tôn đúng nghĩa.
Kết quả bây giờ đầu của hắn lại bị Sở Hưu mang đến, điều này chứng minh chuyện gì? Chứng minh Thanh Phong Hải đã xảy ra biến cố lớn, nhánh Hoắc gia trên có thể đã bị lật đổ triệt để. Hắn là nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, căn cơ ở Thanh Phong Hải đã không còn, Giang Sơn Các bọn họ đã không thể trở về!
Hơn nữa thân là các chủ Giang Sơn Các, lại được Hoắc Hành Tôn coi trọng, Triệu Nguyên Phong vẫn rất có năng lực.
Hắn chỉ tưởng tượng chút thôi, toàn thân đã lập tức phát lạnh.
Sở Hưu là nhân vật quan trọng trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, nhưng triều đình Đông Tề và võ lâm Chính đạo tấn công Bắc Yên lâu như vậy, y chỉ giải quyết tình thế bên Quan Trung Hình Đường chứ không ra mặt lần nào, chuyện này rất khả nghi.
Bây giờ Sở Hưu lại mang đầu Hoắc Hành Tôn về, vậy thời gian vừa qua rốt cuộc đi đến đâu, đã rất rõ ràng.
Liên tưởng tới vị trí của Thanh Phong Hải, lại liên tưởng tới chuyện Đông Tề điều động toàn bộ Cửu Biên Cường Quân. Triệu Nguyên Phong đã hiểu đại khái kế hoạch của Sở Hưu.
Lần này Giang Sơn Các bọn họ chọn sai phe rồi!
Những người khác không biết Triệu Nguyên Phong nghĩ ra bao nhiêu điều.
Thật ra bọn họ không hiểu nhiều về xuất thân của Triệu Nguyên Phong.
Thấy Sở Hưu ném ra một cái đầu, Triệu Nguyên Phong còn gọi nghĩa phụ. Bọn họ chỉ tưởng là Sở Hưu tùy tiện giết một lão nhân trong Giang Sơn Các, cũng tức là trút giận lên nghĩa phụ của Triệu Nguyên Phong, chọc giận đối phương. Nhưng bọn họ không biết rốt cuộc vị nghĩa phụ của Triệu Nguyên Phong đại biểu cho điều gì.
Thấy trạng thái của Triệu Nguyên Phong có vẻ không đúng, thậm chí từ khi Sở Hưu xuất hiện, khí thế trong trận chiến dần dần thay đổi, Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quát lớn: “Giết! Đừng có ngừng tay!”
Một tiếng trống thì tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt.
Vốn dĩ bên phía võ lâm Chính đạo lòng người đã thiếu đoàn kết, đa số chủ có ý đục nước béo cò.
Lúc này nếu cứ để Sở Hưu nói tiếp, không ai biết sẽ có biến cố gì.
Chẳng bằng giải quyết dứt khoát, thừa thế xông lên giết chết đối phương, âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng.
Sở Hưu nhìn Thương Thiên Lương nói: “Thương thành chủ, còn chống cự được không?”
Kinh mạch trên người Thương Thiên Lương đã bị Thuần Dương Kiếm Khí nhập thể, lúc này có vẻ rất suy yếu.
“không cản được bao lâu, nếu tiểu tử nhà ngươi không dẫn viện quân tới, còn đánh nữa thì lão phu cũng không chống cự nổi.”
Sở Hưu híp mắt: “Yên tâm, không bao lâu nữa sẽ có tin đưa tới.”
Ngay khi Sở Hưu rời khỏi Đông Hải, đám người Bách Đông Lai đã dùng tốc độ nhanh nhất tập kết tinh nhuệ trong khu vực Đông Hải, bắt đầu tấn công vùng biển ngoài rìa Đông Tề.
Trước mắt ngoài Đại Lương Thành của Đông Tề có tinh nhuệ hộ vệ, các nhánh Cửu Biên Cường Quân khác đều bị Đông Tề đưa tới biên giới.
Những thế lực võ lâm trong khu vực Đông Hải không biết gì về chiến trận, bọn họ chỉ tấn công lộn xộn nhưng quân đội phổ thông của Đông Tề cũng không ngăn nổi. Cho nên chắc chắn Đông Tề sẽ phải rút quân.
Đương nhiên bọn Sở Hưu cũng phải tự mình vượt qua chướng ngại hiện giờ.
Nhìn Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư, ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Y đã biết lần Chính Ma Đại Chiến này là do hai kẻ trước mặt gây ra.
Bị giam trong Nguyên Thủy Ma Quật tám trăm năm, kết quả còn không biết điều, vừa ra đã gây chuyện, đáng chết!
Sở Hưu nắm lấy Tà Nguyệt Đao, tâm ma trấn áp khí linh của Tà Nguyệt Đao. Chỉ trong chớp mắt, huyết nguyệt hiển hiện, đao mang vặn vẹo không gian xung quanh.
Một đao chém xuống, đích đến của Sở Hưu là Vân Mộng Tử!
Khoảnh khắc này Vân Mộng Tử bỗng có cảm giác mình như bị hung thú khủng khiếp nào đó theo dõi.
Ngay lập tức, quanh người Vân Mộng Tử bùng lên Thuần Dương Cương Khí nóng rực, kiếm mang quét qua trời cao, thiên địa nguyên khí xung quanh cuồn cuộn như cơn bão, hội tụ quanh thân kiếm của hắn.
Trên Tà Nguyệt Đao, vầng huyết nguyệt vặn vẹo không gian, bất luận ngươi dùng Thuần Dương Cương Khí hay lực lượng gì khác đều bị huyết nguyệt bóp méo.
Sở Hưu xuất đao với lực lượng cực hạn, thậm chí bên trong còn mang theo đao ý Phá Hải trong Thất Đại Hạn, khí thế như phá núi ngăn sông, hủy diệt hết thảy.
Đao kiếm va chạm, lập tức bộc phát ra một luồng chấn động kịch liệt. Vân Mộng Tử cảm thấy một luồng đại lực mà hắn không thể chịu nổi đánh tới.
Thần binh trường kiếm của hắn lập tức nứt ra một khe lớn, thân thể cũng bị đao của Sở Hưu chém bay, máu tươi bắn ra.
Khoảnh khắc này, mọi người đều nhìn tới ngây ngốc.
Vân Mộng Tử là người tám trăm năm trước, đa số mọi người đều không hiểu gì về hắn.
Nhưng bọn họ lại không xa lạ gì với vị trí người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân. Xưa nay trong Thuần Dương Đạo Môn, những người ngồi lên vị trí này không có ai là kẻ yếu.
Lúc này Thủ Chân Tử nhìn Sở Hưu lại càng kinh hãi. MỚi qua bao lâu? So với lúc ở Quan Trung Hình Đường, thực lực của Sở Hưu lại tiến bộ thêm một bước, lực lượng của hắn còn mạnh hơn lúc ở Quan Trung Hình Đường vài phần.
Có lẽ điều khủng khiếp nhất ở Sở Hưu không phải thực lực của y, mà là tốc độ tiến bộ.
Khi ngươi còn nhận xét về y trong quá khứ, bố trí âm mưu nhắm vào thực lực trước kia của y, y lại thể hiện thế lực mà ngươi không cách nào tưởng tượng nổi, phá tan mọi mưu kế của ngươi!
Thấy Sở Hưu xuất một đao chém Vân Mộng Tử hộc máu, Hàn Cửu Tư cũng biến sắc quát lớn: “Đồng loạt ra tay! Hắn đâu phải Thiên Địa Thông Huyền, sợ cái gì?”
Trừ phi là chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền có thể ảnh hưởng tới thực lực hai phe, bằng không có thể khiến hắn hao tổn tới chết.
Cũng như lúc trước Hạng Sùng cầm Cửu Long Ấn trong tay, bộc phát ra bản nguyên long mạch, thậm chí uy thế đã rất gần với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng tới cuối cùng người không chịu nổi vẫn là hắn.
Sau khi Hàn Cửu Tư dứt lời, hắn và Lục Trường Lưu đồng thời giết về phía Sở Hưu.
Cùng lúc, Triệu Nguyên Phong và trưởng lão Triệu gia cùng nhau xông tới, phối hợp với Vân Mộng Tử bị đánh hộc máu vừa bò dậy, năm cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cùng vây công Sở Hưu.
Bị năm cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nhắm vào, cho dù là Hạng Sùng từng bộc phát uy thế Cửu Long Ấn cũng chưa từng gặp đãi ngộ như vậy.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc lạnh, không lùi mà tiến.
Bây giờ bọn Ngụy lão đều đã bị thương, nếu mình không xuất hiện, e là bọn họ không thể ngăn cản nổi.
Cho nên trước mắt y chỉ có thể thu hút càng nhiều hỏa lực càng tốt. Tốt nhất là khiến chiến cuộc lâm vào tiết tấu của mình.
Thực tế thì toàn bộ chiến cuộc cũng bất tri bất giác lâm vào tiết tấu của Sở Hưu.
Y vừa ra trận đã lớn tiếng đe dọa, khiến cả Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư đều phải đề phòng, đặt toàn bộ lực lượng lên người y.
Thực ra nếu đám người Hàn Cửu Tư phân tán ra, liều mạng giết chết bọn Ngụy Thư Nhai, vậy Sở Hưu cũng chỉ có thể ra tay cứu viện.
Chương 1368 Kẻ đầu tiên 1
Có thể nói Sở Hưu tương đối có thiên phú lôi kéo thù hận.
Cũng như lúc này, chỉ cần đứng ra, y sẽ lập tức trở thành mục tiêu tập kích của mọi người.
Đương nhiên, đây cũng là điều Sở Hưu đang cần.
Năm người cùng nhau tấn công, Sở Hưu lại chỉ lao thẳng tới, nhắm về phía Vân Mộng Tử.
Thấy động tác của Sở Hưu, Vân Mộng Tử tức tối tới mức muốn hộc máu.
Vừa rồi Sở Hưu đã nhắm vào hắn, bây giờ nhiều người đồng thời ra tay, rõ ràng hắn đi cuối cùng, vì sao vẫn lại đánh hắn?
Vân Mộng Tử đã được trải nghiệm lực lượng của Sở Hưu, hắn không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.
Giơ kiếm trước người, Vân Mộng Tử tay niết đạo ấn, chỉ trong chớp mắt đạo uẩn phù văn tỏa ra trước mặt hắn.
Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo vung cây phất trần trong tay, thiên địa nguyên khí tinh thuần tới cực điểm được hắn kết ấn truyền vào trong phất trần, quấn lấy Sở Hưu.
Cây phất trần này là Ninh Huyền Cơ năm xưa lưu lại, đạo uẩn tự sinh, luồng thiên địa nguyên khí được dẫn dắt tới tinh thuần tới cực điểm, như bản thân khoảng thiên địa này đang trói buộc Sở Hưu.
Cùng lúc đó, thân hình Hàn Cửu Tư theo sát phía sau, từng đạo văn được hắn nhanh chóng khắc họa, xoay quanh người hắn.
Hàn Cửu Tư tay như ôm lấy nhật nguyệt, hai luồng lực lượng thanh trọc ngưng tụ trước mặt hắn.
Thiên địa làm lò lửa, âm dương tạo hóa.
Lực lượng lưỡng cực hình thành một cân bằng vi diệu trước mặt hắn, khi lực lượng của đạo văn đạt tới mức cường thịnh nhất, Hàn Cửu Tư đánh thẳng ấn này về phía Sở Hưu, lực lượng âm dương ngưng tụ thành lò lửa cũng theo đó ép thẳng về phía Sở Hưu, lực lượng trong đó khiến người ta kinh hãi không thôi.
Lục Trường Lưu và Hàn Cửu Tư đều là người của Chân Vũ Giáo, lúc này phối hợp cũng hết sức ăn ý.
Lục Trường Lưu là người tính cách không nóng không lạnh, là người hiền lành có tiếng trên giang hồ, thậm chí võ đạo của hắn cũng không chú trọng về tấn công, ngược lại khi hỗ trợ lại đặc biệt hiệu quả.
Còn trong thời của Hàn Cửu Tư, cho dù là người của Đạo môn thì tính công kích cũng cực kỳ mãnh liệt, cho nên tính cách của Hàn Cửu Tư cũng càng cấp tiến.
Nhưng lúc này hai người liên thủ, võ đạo đôi bên hỗ trợ lẫn nhau, uy thế đó khiến người ta kinh hãi không thôi.
Triệu Nguyên Phong theo sát phía sau xuất chỉ đánh xuống, chỉ kình xuyên qua hư không, vô hình vô chất nhưng lại làm cho không khí xung quanh phát ra một tiếng nổ kịch liệt.
Phá lãng chỉ, phá sóng tách nước, nếu chiêu nà được thi triển trong nước, đủ khiên sóng biển dâng trào trong phạm vi vài dặm.
Vị trưởng lão Triệu gia cũng xuất chưởng đánh xuống, chưởng lực huyễn hóa thành sóng lớn vô biên, uy thế cực kỳ hùng hồn.
Đây là lần đầu Sở Hưu đối phó với nhiều võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như vậy cùng một lúc.
Thật ra áp lực khi bị vây công còn lớn hơn khi đối diện với võ giả thực lực mạnh hơn mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, khi đối mặt với một người, cho dù ngươi phải tử chiến tới cùng thì ngươi cũng chỉ cần tập trung vào một người.
Nhưng đối phó với nhiều người bao vây, lại phải phân tán sự chú ý, đặc biệt là những người vây công đều có thực lực không yếu, bất cứ sơ sót nào cũng có thể dẫn tới thất bại.
Nhưng đối diện với tình huống này, phương pháp phá giải của Sở Hưu cũng rất đơn giản.
Nếu nhiều người, vậy giết nhiều lên, giết tới lúc ít người mới thôi!
Nội lực chân hỏa bùng lên quanh người Sở Hưu, đồng thời trong đó còn kèm theo ngọn lửa diệt thế.
Lực lượng cường đại đột nhiên bộc phát, ngọn lửa diệt thế tựa như giòi bám trong xương né tránh trói buộc của Lục Trường Lưu rồi men theo quỹ tích chân khí khi hắn xuất thủ, lan tới cây phất trần, thậm chí dính lên người hắn.
Thuộc tính lực lượng của ngọn lửa diệt thế vô cùng quỷ dị, ít nhất Lục Trường Lưu không muốn dính phải.
Cho nên thân hình của hắn bắt đầu lùi lại phía sau, đạo uẩn quanh người bộc phát, chống lại ngọn lửa diệt thế này.
Tà Nguyệt Đao được Sở Hưu nắm trong tay, xuất đao chém xuống, vầng trăng máu vặn vẹo chớp mắt đã hóa thành một vệt máu sắc bén tới cực điểm, xé rách tất cả.
Đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, mọi thứ trước mặt y đều bị chém thành hai nửa.
Không gian bị chia cắt, thời gian bị phân tách, lực lượng âm dương hình thành lò lửa khổng lồ vốn đã cực kỳ cuồng bạo, thiếu ổn định, chỉ cần đạo văn mà Hàn Cửu Tư bố trí tan rã là lập tức bùng nổ.
Nhưng dưới Phá Tự Quyết của Sở Hưu, lò lửa thiên địa đó bị chia thành hai nửa chỉnh tề.
Trời về trời, đất về đất, âm về âm, dương về dương.
Luồng lực lượng kia như chưa từng tồn tại, chỉ trong chớp mắt đã tiêu tán trong thiên địa.
Nhưng nhất đao Phá Tự Quyết của Sở Hưu lại không hề dừng lại, tiếp tục chém về phía Hàn Cửu Tư.
Một thanh đạo kiếm khắc đầy phù văn được Hàn Cửu Tư nắm trong tay, chỉ trong khoảnh khắc chín chín tám mươi mốt phù văn đã được hắn dùng trường kiếm điểm ra với tốc độ cực kỳ mau chóng, thậm chí có thể sánh với những cường giả trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Nhưng vẫn vô dụng!
Dưới đao ý Phá Tự Quyết của Sở Hưu, uy lực của đao này không gì không phá.
Chín chín tám mươi mốt đạo phù văn được bày ra trong chớp mắt, nhưng chỉ chớp mắt sau đã bị Sở Hưu chém vỡ!
Đúng lúc này, Thuần Dương kiếm quang nóng rực trút xuống, Vân Mộng Tử bị Sở Hưu bỏ qua đã xuất thủ kịp thời, ngăn cản trước mặt Hàn Cửu Tư.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cuối cùng Vân Mộng Tử cũng được Hàn Cửu Tư giúp đỡ, ngăn cản đao vừa rồi của Sở Hưu. Nhưng thanh đạo kiếm thần binh của hắn vốn đã có vết nứt, lúc này đỡ đao ý Phá Tự Quyết của Sở Hưu lập tức bị cắt thành hai nửa.
Hàn Cửu Tư lòng đầy sợ hãi nhìn Vân Mộng Tử, hạ giọng nói: “Đa tạ.”
Vân Mộng Tử sắc mặt phức tạp nhìn về phía Sở Hưu, giọng điệu hết sức khó tả: “Chúng ta tính sai rồi.”
Sắc mặt Hàn Cửu Tư cũng thay đổi: “Đúng là tính sai rồi.”
Mục tiêu lần này của bọn họ là Sở Hưu, nhưng điều mà bọn họ tính sai cũng là Sở Hưu.
Bọn họ không ngờ thực lực của Sở Hưu lại mạnh mẽ như vậy, phải nói là cường đại tới mức không nói lý!
Vân Mộng Tử cắn răng nói: “Kéo dài thời gian! Cho dù không thắng nổi cũng phải cuốn lấy hắn!
Có chúng ta ngăn cản nhánh Ẩn Ma, ngăn cản võ lâm Bắc Yên, chắc chắn triều đình Bắc Yên không thể thủ được lâu.
Sau khi triều đình Bắc Yên tan rã, cơ nghiệp của tên Sở Hưu kia cũng bị phá hủy.
Đến lúc đó cho dù bọn chúng không thua tại đây, nhưng chắc chắn cơ nghiệp của bọn chúng tại Bắc Yên cũng dính một mồi lửa, tổn thương nguyên khí nặng nề!”
Hàn Cửu Tư sắc mặt trầm tĩnh gật nhẹ đầu, nhưng hắn lại không biết, bọn họ tính sai không chỉ một điểm.
Còn lúc này Phá Tự Quyết của Sở Hưu vừa chặt đứt binh khí của Vân Mộng Tử, chỉ kình cường đại từ Phá Lãng Chỉ đã tới trước mặt hắn.
Sở Hưu không tránh không né, pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần đột nhiên hiển hiện sau lưng Sở Hưu, trong con mắt thứ ba, ngọn lửa diệt thế nóng rực ầm ầm bộc phát, nghênh đón chỉ kình của Phá Lãng Chỉ.
Hai bên va chạm, ngọn lửa diệt thế tản mác ra rơi xuống mặt đất, thiêu thành một cái hố khổng lồ.
Chương 1369 Kẻ đầu tiên 2
Nhưng đúng lúc này, thân hình Sở Hưu lại bắn ra như đạn pháo, nội lực chân hỏa nóng rực bùng lên trên người y, một quyền đánh ra, tiến thẳng về phía trưởng lão Triệu gia kia.
Mọi người ở đây không ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên thay đổi mục tiêu như vậy.
Lực lượng của quyền này cũng khiến mọi người kinh hãi, thân hình Sở Hưu đã đi tới trước mặt trưởng lão Triệu gia thì tiếng nổ với vọng tới.
Quyền ý phá thiên diệt địa duy ngã độc tôn như muốn xé tan cả thiên địa và bầu trời.
Trước đây không lâu, Sở Hưu đã dùng một quyền như vậy đánh chết Đông Hải đệ nhất chiến tướng Bách Lý Pháp Binh.
Tuổi tác vị trưởng lão Triệu gia này đã không nhỏ, trông như sắp chết, vốn không cách nào so sánh được với Bách Lý Pháp Binh.
Trong mắt những người khác thì chỉ kình kia vô cùng hùng hồn, nhưng trong mắt Sở Hưu lại vô cùng yếu ớt!
Cảm nhận được lực lượng từ quyền của Sở Hưu, trưởng lão Triệu gia vô cùng kinh hãi.
Vừa thu hồi lực lượng, trưởng lão Triệu gia vừa kinh hãi hét lớn: “Cứu ta!”
Tuy ngày thường Triệu Nguyên Phong rất ngứa mắt với tên trưởng lão Triệu gia chuyên lấy bối phận ra để chặn họng hắn, nhưng dù sao vị trưởng lão Triệu gia này cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Giang Sơn Các của hắn, là một phần lực lượng của Giang Sơn Các. Hắn không thể để mặc trưởng lão Triệu gia chết ở đây.
Những người khác cũng vậy, lao nhao xông về phía Sở Hưu.
Bọn họ không có giao tình gì với vị trưởng lão Triệu gia này.
Nhưng bây giờ bọn họ đang có chung một kẻ địch, chính là Sở Hưu.
Bọn họ đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, không có ai thiển cận, đã tới nước này rồi còn ai chiến đấu một mình, để Sở Hưu lần lượt hạ gục?
Nhưng ngay lúc bọn họ chuẩn bị động thủ, pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần vừa chặn đường Triệu Nguyên Phong lại đột nhiên bùng nổ, đại lượng ngọn lửa diệt thế lập tức bao phủ tất cả bọn họ!
Ngưng tụ pháp tướng cũng tiêu tốn không ít chân khí, đột nhiên khiến pháp tướng tự nổ, hành động này tiêu tốn nhiều tới mức sắc mặt Sở Hưu tái nhợt.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, chỉ bằng lực lượng cơ thể đơn thuần cũng đủ phá tan chỉ lực và cương khí hộ thể của trưởng lão Triệu gia, đánh cho một cánh tay của hắn nổ thành làn sương máu!
Trưởng lão Triệu gia rú lên thảm thiết, quanh người hắn hiện lên vệt nước rồi nổ tung, hơi nước tràn ngập nhưng lại chống đỡ phân nửa lực lượng từ quyền của Sở Hưu.
Dù sao cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, tuy lực lượng của bản thân vị trưởng lão Triệu gia không ra sao, nhưng dù sao cũng có một số thủ đoạn mấu chốt, nếu không quyền vừa rồi của Sở Hưu đã trực tiếp giết chết hắn rồi.
Nhưng không đợi hắn phản ứng lại, Sở Hưu đã đi tới trước mặt hắn, bóp cổ hắn rồi lạnh lùng nói: “Khu vực hải ngoại còn chưa đủ cho các ngươi chơi đùa hay sao mà còn định vào Trung Nguyên gây sóng gió?
Đại Thanh đã mất rồi còn muốn phục quốc làm hoàng tộc chó má gì, một lũ sa cơ lỡ vận mà còn không tự biết lấy mình!”
Trưởng lão Triệu gia còn chưa kịp hiểu Đại Thanh là gì, quốc hiệu của bọn họ năm xưa cũng không phải Thanh, một khắc sau quyền của Sở Hưu đã xuất hiện trước mặt hắn. Ầm một tiếng, Sở Hưu trực tiếp đánh nổ đầu trưởng lão Triệu gia. Thi thể không đầu bị y tiện tay ném sang một bên.
Toàn bộ chiến trường lập tức tĩnh lặng lại.
Chính Ma Đại Chiến đánh lâu như vậy, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Thương Thiên Lương cũng đã bị thương, nhưng đây là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đầu tiên bỏ mạng, hơn nữa còn chết thảm như vậy.
Thấy thi thể không đầu của vị trưởng lão Triệu gia bị ném xuống đất như đống thịt nát, những võ giả tông môn Chính đạo ở đây lập tức lạnh cả tim.
Cho dù là trong mắt đại đa số võ giả đại phái, cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng là cường giả cao tới không thể chạm tới.
Cường giả cảnh giới này chết cũng rất bình thường, bị giết cũng rất bình thường, dù sao mạnh đến đâu thì cũng có người mạnh hơn.
NHưng như Sở Hưu bây giờ, hai quyền đã đánh chết một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như giết gà, cảnh tượng này thật quá chấn động.
Đám người Triệu Nguyên Phong xuyên qua cản trở của ngọn lửa diệt thế, chứng kiến trưởng lão Triệu gia bị Sở Hưu xuất quyền đánh chết, sắc mặt ai nấy cực kỳ âm trầm.
Mất mặt, thật quá mất mặt!
Năm người đấu một, kết quả lại bị người ta thoải mái giết chết một người, chẳng lẽ chưa đủ mất mặt hay sao?
Nhưng ngoài mất mặt ra, bọn họ lại không thể không thừa nhận, tuy cảnh giới của Sở Hưu cũng giống với bọn họ, cùng là Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng về mặt chiến lực đã là đỉnh phong của cảnh giới này.
Bây giờ thậm chí Sở Hưu còn khiến Triệu Nguyên Phong nghĩ đến một người, Đông Hải Kiếm Thánh - Khang Động Minh!
Vị này từng là khách khanh của hắn, nhưng ngay cả hắn đều phải đối xử khách khí, không dám có chút ác ý nào.
Vô địch trong cùng cấp bậc, bây giờ Sở Hưu đã gần xứng với cách xưng tụng này.
“Kẻ đầu tiên.”
Sở Hưu giơ một ngón tay, một khắc sau thân hình y đã đánh thẳng về phía Vân Mộng Tử.
Lại tới nữa rồi!
Vân Mộng Tử lập tức biến sắc.
Lần này bốn người trực tiếp phối hợp công kích, lực lượng tập trung vào một điểm, cùng ra tay ngăn cản Sở Hưu.
Một khắc sau, tay Sở Hưu niết ấn quyết, từng luồng khí đen tỏa ra quanh người hắn, tràn vào trong thiên địa, như đang dẫn dắt lực lượng ác niệm cực hạn nhất trong thiên địa này.
Một khắc sau, tiếng quỷ thần nỉ non như có như không vang vọng, đến cuối cùng thậm chí tiếng khóc đó hóa thành tiếng kêu gào bi thảm. Âm thanh hiển hiện, mưa máu đỏ tươi cũng hàng lâm, ma thần dữ tợn từ trong hư không xé rách thiên địa, xuất chưởng đánh xuống. Bốn người liên thủ hợp kích cũng bị công phá, cả bốn bị đánh thẳng xuống dưới đất, chỉ để lại một dấu tay cực lớn dưới mặt đất!
Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú vừa xuất hiện, uy thế quả thật kinh thiên động địa, bốn người cũng không ngăn cản nổi.
Nội lực chân hỏa và ngọn lửa diệt thế bùng lên quanh người Sở Hưu.
Triệu Nguyên Phong xông tới, bị y xuất quyền đánh bay.
Lục Trường Lưu cầm đạo kiếm chém tới, nhưng lại bị y xuất đao chém đứt thần binh.
Hàn Cửu Tư định bày sát trận trấn áp nhưng lại bị ngọn lửa diệt thế trực tiếp thiêu đốt thành tro tàn.
Chỉ để lại một mình Vân Mộng Tử khổ sở giãy dụa dưới thế công của Sở Hưu. Nhưng hắn không có binh khí, đỡ thêm vài chiêu của Sở Hưu là bị đánh tới hộc máu.
Vân Mộng Tử cắn chặt hàm răng, không lùi bước.
Tám trăm năm trước hắn cũng là thiên kiêu trong thế hệ đó, lúc này lại đặt chân vào giang hồ, còn làm dấy lên sóng gió ngập trời như vậy, hắn không tin mình sẽ chết, cũng không tin mình sẽ bị đánh bại như vậy!
Một vầng mặt trời đỏ máu hiển hiện sau lưng Vân Mộng Tử.
Vầng mặt trời rực rỡ đó tỏa ra khí huyết nóng rực, như dung nham.
Thấy Vân Mộng Tử định liều mạng, đám người Hàn Cửu Tư lập tức ra tay cứu viện.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Triệu các chủ, trước đó ta đã cho ngươi một cơ hội nhưng ngươi không biết quý trọng. Bây giờ ta lại cho ngươi một cơ hội chọn phe.
Chương 1370 Quá đáng
Tuy ta đã giết lão già của Giang Sơn Các kia, nhưng ta giết hắn cũng là giúp ngươi diệt trừ một tên rác rưởi cản trở.
Nếu ngươi phản bội, Ngụy Quận này vẫn là của ngươi, chỉ cần đem quốc hiệu tới Yến Kinh Thành thỉnh tội, ta có thể bảo vệ Giang Sơn Các của ngươi.
Nhưng nếu ngươi ngoan cố đến cùng, ngươi cũng biết kết quả rồi đấy. Ai thắng ai bại, người khác không biết, chẳng lẽ ngươi còn không tính ra hay sao?
Ta cho ngươi cái đầu của Hoắc Hành Tôn, sao nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta tới Đông Hải, mang cả đầu Bách Lý Phá Binh, Phó Long Khiếu, Nạp Lan Hải về cho ngươi à?”
Nghe Sở Hưu nói, trong lòng Triệu Nguyên Phong lập tức lạnh buốt.
Sở Hưu có thể nói toạc tên của những người này ra chứng minh suy đoán của hắn là đúng, Chí Tôn Đảo đã hoàn toàn không còn!
Nếu đám người Hoắc ngũ gia vẫn còn, cho dù hắn có chịu thiệt trên đất Trung Nguyên thì vẫn còn đường trở về hải ngoại, Đông Sơn tái khởi!
Nhưng bây giờ bọn Hoắc ngũ gia đã không còn, hắn về Đông Hải liệu có còn đất dung thân không?
Hơn nữa bây giờ hắn đang đứng về phía Đông Tề và võ lâm Chính đạo, lần này mà thất bại, Ngụy Quận còn chứa chấp hắn không?
Đến lúc đó, Trung Nguyên hải ngoại, võ lâm thiên hạ rộng lớn này, không còn chỗ nào cho hắn dung thân!
Ngay khoảnh khắc Triệu Nguyên Phong do dự, đám người Hàn Cửu Tư đã chứng kiến biểu cảm trên gương mặt hắn.
Cho dù là ở nơi nào, không ai chấp nhận được kẻ phản bội.
Triệu Nguyên Phong có thể phản bội Bắc Yên một lần, đương nhiên cũng có thể phản bội bọn họ. Lúc này nghe Sở Hưu nói vậy, bọn họ không có lý do gì để không nghi ngờ.
Chứng kiến thần sắc của đám người Hàn Cửu Tư, Triệu Nguyên Phong lập tức cười khổ một tiếng, hắn biết đối phương đã bắt đầu nghi ngờ mình.
Hắn không trách Sở Hưu châm ngòi ly gián, bọn họ vốn chỉ liên kết với nhau bởi lợi ích, sơ hở trong quan hệ quá lớn.
Đặc biệt là đối với loại người như Triệu Nguyên Phong, trong mắt hắn không có Chính Ma, chỉ có lợi ích.
Nếu bây giờ đối phương đã nghi ngờ, Triệu Nguyên Phong cắn răng một cái, thi triển Phá Lãng Chỉ, trực tiếp tấn công Hàn Cửu Tư.
Hắn cũng bị ép tới mức đường cùng, nếu đối đầu với Sở Hưu thì không còn đường sống. Chọn cách phản bội thì chỉ hy vọng Sở Hưu sẽ giữ chữ tín.
“Triệu Nguyên Phong! Ta biết ngay mà, tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi đúng là không đáng tin cậy!”
Thấy Triệu Nguyên Phong phản bội, Hàn Cửu Tư tức giận mắng chửi.
Triệu Nguyên Phong cắn răng nói: “Lúc trước các ngươi mê hoặc Giang Sơn Các xuất thủ, còn nói trên trời dưới bể, bảo nhất định sẽ thắng. Bây giờ thì sao? Bờ biển Đông Tề đã sắp thất thủ, các ngươi còn kiên trì được bao lâu?”
Hàn Cửu Tư nghe vậy sửng sốt, bờ biển gì cơ? Chẳng lẽ bên phía Đông Tề có vấn đề gì?
Hắn là võ giả tám trăm năm trước, thậm chí còn không biết về một số thế lực trên giang hồ hiện giờ, nói chi thế lực trong khu vực hải ngoại.
Nhưng bây giờ Triệu Nguyên Phong đã tấn công, hắn cũng không có thời gian chất vấn.
Thấy Triệu Nguyên Phong đã phản bội, Sở Hưu xuất đao chém xuống, thi triển Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, chỉ trong chớp mắt sau vầng mặt trời tràn ngập sắc máu sau lưng Vân Mộng Tử đột nhiên ngưng bặt lại.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm ngưng đọng thời gian và không gian, Vân Mộng Tử nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng khí huyết toàn thân hắn bắt đầu sôi trào rồi bùng nổ, vầng mặt trời màu máu kia càng thêm đỏ tươi chói mắt, gần như dùng hết toàn lực mới né tránh được lực lượng giam cầm của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm.
Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu lại đột ngột thu hồi đoa thế, tay niết ấn quyết, thốt lên hai chữ với Vân Mộng Tử: “Tạm biệt!”
Một khắc sau, vô số hoa văn màu đỏ máu hiện lên quanh người Sở Hưu, dẫn dắt khí huyết trong người Vân Mộng Tử.
Khoảnh khắc này uy lực của Huyết Thần Ma Công được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, trước đó Vân Mộng Tử né tránh Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu, đã bộc phát lực lượng khí huyết tới cực hạn, thậm chí bộc phát tới mức bản thân hắn cũng không thể khống chế nổi.
Lúc này bị Huyết Thần Ma Công của Sở Hưu dẫn dắt, nó như một quả bom bị nhen lửa, ầm một tiếng, vầng mặt trời đỏ máu chưa kịp tấn công về phía Sở Hưu đã nổ tung. Trong thời gian ngắn, toàn bộ chiến trường đều bị ánh sáng đỏ máu bao phủ, còn Vân Mộng Tử bị lực lượng bản thân ngưng tụ bùng nổ tan xương nát thịt!
“Kẻ thứ hai.”
Sở Hưu giơ hai ngón tay nhưng lại nhanh chóng thu hồi.
Bởi vì tư thế này rất giống lúc giơ chữ V khi chụp ảnh, trong bầu không khí này có vẻ không nghiêm túc, tuy không ai biết tư thế này nghĩa là gì.
“Sư tổ!”
Lăng Vân Tử đang áp đảo Thương Thiên Lương gầm lên một tiếng, hai mắt
đỏ bừng, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực hạn.
Thật ra Lăng Vân Tử cũng không có hảo cảm gì với vị sư tổ Vân Mộng Tử này. Tuy xét theo bối phận đối phương đúng là sư tổ của mình nhưng hai bên không có ơn dạy dỗ, thậm chí hắn còn thấy bất mãn với tính cách cấp tiến của Vân Mộng Tử.
Nhưng nói thế nào thì Vân Mộng Tử cũng là người của Thuần Dương Đạo Môn.
Người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn chết trên tay Sở Hưu, người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân tám trăm năm trước cũng chết trên tay Sở Hưu.
Hóa ra người đứng đầu Thuần Dương Đạo Môn ta là để cho Sở Hưu ngươi giết chơi? Quá đáng! Có ức hiếp người khác cũng không thể làm như vậy. Còn để Sở Hưu giết tiếp, Thuần Dương Đạo Môn bọn họ sẽ thành trò cười, thậm chí cuối cùng không ai dám ngồi lên chức vị này, sợ bị giết chết.
Chứng kiến Sở Hưu chọc giận một chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Thương Thiên Lương lập tức chặn đường.
Nhưng Sở Hưu lại nói: “Thương thành chủ, để hắn đến đây, ngươi đi đối phó với người khác đi.”
Trước mắt Thương Thiên Lương đã bị trọng thương, không thể ngăn cản Lăng Vân Tử bao lâu.
Nhưng nếu để Thương Thiên Lương bị trọng thương đi đối phó với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác, vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Còn Sở Hưu có thể chống lại Lăng Vân Tử được không, y cũng có tự tin nhất định.
Sau hành trình tới hải ngoại, cảnh giới của bản thân Sở Hưu không tăng trưởng nhưng lĩnh ngộ của y đối với Chân Hỏa Luyện Thần lại nâng cao thêm một bậc, chiến lực cũng tiến bộ thêm một chút.
Nói đơn giản hơn, bây giờ Sở Hưu cũng đang ‘lâng lâng’, tự nhận là mình có thực lực đối phó với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Lăng Vân Tử nén giận lao tới, thần binh Thuần Dương trong tay hắn điểm tới, chỉ trong chớp mắt hàng vạn kiếm mang từ trên không trút xuống, khí tức nóng rực lập tức bao phủ toàn thân Sở Hưu.
Khoảnh khắc này, tên Sở Hưu kia như đứng trước mặt trời, trước mắt không thấy bất cứ thứ gì, chỉ thấy ánh sáng mặt trời chói mắt!
Ngày trước khi Lăng Vân Tử chưa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Sở Hưu từng giao chiến với Lăng Vân Tử, có thể nói Sở Hưu hiểu khá rõ về Lăng Vân Tử.
Nhưng hôm nay khi Lăng Vân Tử ra tay, ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền và cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đúng là khác biệt một trời một vực.
Từ mượn lực lượng thiên địa đến khống chế một khoảng thiên địa, có thể nói trong phạm vi này tất cả đều bị Lăng Vân Tử khống chế.
Sở Hưu quát khẽ một tiếng, vầng trăng máu lóe lên trên Tà Nguyệt Đao, đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, chém đứt tất cả. Ánh sáng Thuần Dương bị xé tan, đao kiếm va chạm, làm bộc phát ra một vụ nổ kinh người. Lấy hai người làm trung tâm, đao cương xé tan mặt đất, nhưng chỉ trong giây lát lại bị Thuần Dương Cương Khí nóng rực hòa tan.
Phương viên mấy trăm trượng không khác gì dung nham dưới địa ngục.