-
Chương 1596-1600
Chương 1596 Truy tung 2
Gương mặt Sở Hưu nở nụ cười xán lạn nói: “Ta biết với giao tình giữa ta và Phương lâu chủ Tề lâu chủ, chắc chắn hai vị sẽ không ngồi yên không để ý tới mà.
Hai vị quả là bạn chí cốt. Vậy thời gian tới ta sẽ chờ tin trong Nam Lương Thành này, ân tình này ta cũng ghi nhớ.”
Nói xong Sở Hưu nhảy một cái, đã biến mất trước mặt hai người.
Phương Phi Phàm và Tề Nguyên Lễ liếc mắt nhìn nhau, cùng cười khổ bất đắc dĩ.
Bị gã này tìm tới cửa, ngoài tự nhận bản thân xui xẻo thì bọn họ còn làm gì được nữa? Chẳng có cách nào.
Hơn nữa bây giờ Sở Hưu còn chờ trong Nam Lương Thành, chuyện này khiến bọn họ thậm chí còn không dám có ý lá mặt lá trái, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tìm được người, sau đó đuổi Sở Hưu đi.
Một lát sau, Sở Hưu đã xuất hiện trong căn phòng ở quán rượu Nam Lương Thành, Lục Giang Hà đã gọi một bàn đồ ăn lớn ăn uống thả cửa.
Thấy Sở Hưu trở về, Lục Giang Hà rót một chén rượu cho Sở Hưu nói: “Đám người của Phong Mãn Lâu đáp ứng rồi à?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Uy hiếp một chút thì mới chịu đáp ứng, xem ra Phong Mãn Lâu vẫn khá e ngại Thiên Môn.”
Lục Giang Hà kinh thường cười nói: “So với Thiên Môn, bây giờ bọn chúng còn e ngại ngươi hơn.
Ta đã nói mà, đám Phong Mãn Lâu kia là cỏ đầu tường, cầm tinh con cá trạch, cực kỳ trơn trượt.
Ngươi trực tiếp cầm đao tới cửa, chỉ hỏi một câu giúp hay không. Đương nhiên bọn chúng sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.
Năm xưa khi Thánh Giáo ta còn thời đỉnh phong, thậm chí Phong Mãn Lâu từng âm thầm giao toàn bộ tư liệu cho bộ phận tình báo của Thánh Giáo ta, bán sạch đám tông môn giang hồ kia.”
“Ồ? Sau này những tài liệu đó ở đâu?’
Lục Giang Hà nhún vai nói: “Đương nhiên là bị hủy diệt theo Côn Luân Ma Giáo rồi, bị một trận lửa đốt sạch.
Loại cỏ đầu tường này mà có thể phát triển tới hiện tại, còn có quy mô như thế. Đám người Phong Mãn Lâu kia cũng coi là nhân tài.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nguyên nhân không ở chỗ Phong Mãn Lâu mà ở chỗ giang hồ cần bọn họ, cần một thế lực buôn tin giang hồ có thể nằm giữ tin tức.
Ngoài Thánh Giáo trong thời đỉnh phong, không tông môn nào có thể trải rộng ra khắp giang hồ, cho nên cần có Phong Mãn Lâu không thuộc bất cứ thế lực nào nhưng tất cả mọi người đều có thể sử dụng.”
Lục Giang Hà nuốt trọn một cái đùi gà rồi nói: “Nhưng ngươi tin tưởng Phong Mãn Lâu sẽ tìm được thần tướng Thiên Môn à? Đám người đó xuất quỷ nhập thần, không dễ gì thấy được cái bóng.”
“Đừng coi thường Phong Mãn Lâu, đám buôn tin giang hồ trải rộng khắp các ngóc ngách, thậm chí võ giả cấp thấp ngươi không thèm để ý hay một người bình thường đều có thể là người buôn tin giang hồ của bọn họ.
Đúng là thần tướng Thiên Môn rất mạnh, nhưng có mạnh hơn nữa, chỉ cần bọn chúng xuất hiện trong giang hồ, rơi vào mắt người khác, vậy không thể tránh được con mắt của đám buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu.
Nói cách khác, nếu ngay cả Phong Mãn Lâu cũng không tìm được manh mối về thần tướng Thiên Môn, vậy chúng ta không cần phí sức tìm kiếm làm gì. Hơn nữa còn mang ý nghĩa đối phương vốn không xuất hiện trong giang hồ.”
Sở Hưu vẫn rất tin tưởng về Phong Mãn Lâu, mà Phong Mãn Lâu cũng không phụ lòng tin của Sở Hưu, hay nên bọn họ bọn họ càng muốn mau mau chóng chóng tiễn tên ôn thần Sở Hưu này đi, cho nên không tới một tháng, Phong Mãn Lâu đã đưa tin tới tay Sở Hưu.
Ở Tây Sở, Phong Mãn Lâu phát hiện tung tích một vị thần tướng Thiên Môn!
Đất Thục ở Ba Trung, mưa bụi như tơ
Huyết Vô Lệ đi trong mưa bụi mông lung, không dùng chân khí đánh bật nước mưa, ngược lại tùy ý cho chúng rơi xuống người mình, thậm chí hắn còn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này.
Hắn chưa từng gặp mưa, Côn Luân Sơn không bao giờ đổ mưa.
Từ hồi nhỏ được đưa vào Thiên Môn, đây là lần đầu tiên Huyết Vô Lệ ra bên ngoài, có lẽ còn ở lại khá lâu, thậm chí hắn đã quên trời mưa ra sao.
Nói đi cũng phải nói lại, lần này hắn được ra ngoài vẫn phải tạ ơn tên Sở Hưu của Côn Luân Ma Giáo.
Nếu không phải Sở Hưu giết tên ngu ngốc La Thần Quân, khiến cho vị trí thần tướng thiếu hụt, lần xếp hạng thần tướng này trực tiếp có thêm hai danh ngạch, không khéo bây giờ hắn còn đang ở Thiên Môn tiếp tục tu luyện.
Đương nhiên trở thành thần tướng Thiên Môn là chuyện mà nhiều người cầu còn chẳng được, nhưng ngươi phải chịu đựng khổ tu cô quạnh vài chục năm, còn phải chém giết giữa các đồng môn với nhau.
Trong xếp hạng thần tướng, sẽ không ai lưu thủ, vì chỉ khi trở thành thần tướng mới có tư cách bước vào Thiên Môn, mới có... tư cách tự do!
Tuy chỉ là tự do trong một thời gian, nhưng được hưởng thụ cảm giác này cũng là đủ rồi.
Thật ra Huyết Vô Lệ đã sớm phát hiện chìa khóa Thông Thiên trong nhiệm
vụ, nhưng hắn không vội đoạt lấy mà chậm rãi đi theo sau đối phương, hưởng thụ cảm giác này, một cảm giác như mèo vờn chuột.
Bên cạnh đường lớn là một căn đình đơn sơ, một người đàn ông đội mũ rộng vành đang ở đó tránh mưa, trong lòng hắn là một cái rương lớn, thần sắc lén lút, thấy Huyết Vô Lệ đi vào đình nghỉ chân còn bị dọa nhảy dựng lên. Nhưng khi thấy đối phương không phải một trong số những kẻ đó, hắn cũng thở phào một tiếng.
Có điều, sau đó Huyết Vô Lệ lại cười nhạt nói: “Đệ tử bị ruồng bỏ của Đường Môn, Đường Triển?”
Người đàn ông tên Đường Triển lập tức nhảy dựng lên quát lớn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Huyết Vô Lệ lắc đầu nói: “Đừng căng thẳng, ta không phải người của Đường Môn phái tới truy sát ngươi.”
Nghe Huyết Vô Lệ nói vậy, Đường Triển lập tức thở dài một tiếng, nhưng ngay sau đó Huyết Vô Lệ lại nói tiếp: “Nhưng trên người ngươi có một thứ mà ta rất cần, ngươi không biết giá trị của nó, cái này còn dễ, nhưng chắc chắn bây giờ ngươi đã đoán ra, nó rất quan trọng, cho nên ta không thể để ngươi sống rồi.
Giết người diệt khẩu, chậc chậc, đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này, không có kinh nghiệm. Nhưng ngươi yên tâm, chắc không đau đâu.”
Huyết Vô Lệ nói liên thiên một tràng, Đường Triển lại nhanh chóng quyết định, nhấc cái rương lớn trước mặt lại. Một khắc sau vô số ám khí như trút về phía Huyết Vô Lệ như cuồng phong vũ bão.
Cảnh tượng này thật quá kinh khủng, nhưng chuyện tiếp theo lại khiến Đường Triển trực tiếp sụp đổ.
Tác phẩm đắc ý của hắn, đủ loại ám khí tinh xảo kia, tất cả đều không chịu nổi một đòn trước Huyết Vô Lệ.
Không ám khí nào có thể xuyên qua cương khí hộ thể của võ lâm, lao nhao rơi xuống mặt đất.
Thực lực của Đường Triển chỉ có Thiên Nhân Hợp Nhất, lần này xem như hắn đã hiểu, mình và đối phương vốn cách biệt một trời một vực!
Ngay lúc Huyết Vô Lệ giơ bàn tay ra định bắt lấy Đường Triển, một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Thần tướng Thiên Môn Huyết Vô Lệ?”
Bàn tay vừa giơ ra của Huyết Vô Lệ lập tức rụt về, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Sao có người tới bên cạnh hắn mà hắn không hề phát giác?
Sau lưng Huyết Vô Lệ, Sở Hưu lẳng lặng đứng đó, nước mưa rơi trên người y nhưng không bị cương khí đánh bật ra mà dung nhập vào người hắn một cách quỷ dị, lại hội tụ thành dòng sông nhỏ dưới chân y, như bản thân y đã tồn tại trong thiên địa này.
Chương 1597 Nghe lời, thì không chết
Trên tay Lục Giang Hà là một bọc giấy dầu, bên trong là thịt chiên xù đặc sản của Ba Thục.
Hắn đứng ở một phía khác, vừa ăn vừa quan sát Huyết Vô Lệ như đang xem kịch.
Đối phó với một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù đó là thần tướng Thiên Môn, với Sở Hưu cũng chỉ như qdùng dao mổ trâu giết gà, không có bất cứ khó khăn nào, cho nên hắn không hề có ý xuất thủ.
"Sở. . . Sở Hưu!"
Ánh mắt Huyết Vô Lệ vốn bĩnh tĩnh lập tức trở nên kinh hãi vô cùng.
Ma Chủ Sở Hưu, kẻ giết hai thần tướng Thiên Môn của bọn họ, Sở Hưu, kẻ vừa hủy diệt Nam Bắc Phật Tông, Sở Hưu!
Cho dù Huyết Vô Lệ tự cao tự đại, mang vẻ ngạo mạn cố hữu của võ giả Thiên Môn, nhưng khi đối mặt với Sở Hưu, những ngạo mạn đó đều biến thành hoảng sợ, thậm chí hắn không có dũng khí giao thủ với Sở Hưu.
Một khắc sau, sương máu ầm ầm bộc phát quanh người Huyết Vô Lệ, dung nập vào từng giọt mưa xung quanh.
Gần như chỉ chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở cách xa trăm trượng, chỉ để lại một làn sương máu nhàn nhạt trong không khí.
Huyết Vô Lệ cũng cực kỳ quả quyết, không nói một lời trực tiếp vận dụng bí pháp huyết độn.
“Ngươi định đi đâu?”
Huyết Vô Lệ kinh hãi nhìn phía trước, rõ ràng hắn không cảm thấy Sở Hưu có hành động gì, nhưng Sở Hưu lại xuất hiện trước mặt hắn đầy quỷ dị.
Huyết Vô Lệ vừa thay đổi phương vị, không đợi hắn có hành động gì, không ngờ hướng hắn nhìn lại xuất hiện một thân hình Sở Hưu!
“Ta đáng sợ đến vậy sao? Ngươi thấy ta là lập tức chạy trốn.”
Huyết Vô Lệ nhìn bốn phía, bốn phương tám hướng tất cả đều là bóng dáng Sở Hưu, cho dù hắn tăng cường tinh thần lực tới cực hạn cũng không thể thấy được rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả.
“A a a! Chết hết cho ta!”
Huyết Vô Lệ nổi giận gầm lên một tiếng, đấm ra một quyền, sương máu vô biên dung nhập vào nước mưa xung quanh, khiến cho nước mưa chứa đầy lực lượng cương khí cuồng bạo, điên cuồng lan tỏa ra bốn phía.
Một đợt chấn động cương khí cuồng bạo bộc phát, thậm chí khiến con đường hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc bốn phía cũng không còn thân hình Sở Hưu.
Ngay lúc Huyết Vô Lệ thở phào một tiếng, một giọng nói lại vang lên phía sau.
“Ngươi đang tìm ta à?”
Huyết Vô Lệ quay đầu lại, Sở Hưu đã dễ dàng xé rách cương khí hộ thể của hắn, trực tiếp siết cổ, nhấc thẳng người hắn lên. Cương khí cường đại truyền vào người Huyết Vô Lệ, chớp mắt đã phong tỏa toàn bộ kinh mạch trong người hắn.
“Nghe lời, đừng nhúc nhích, thì không chết.”
Lục Giang Hà đã trốn vào căn đình từ lúc nào không biết, nhìn Sở Hưu nhấc Huyết Vô Lệ lên như xách con gà, hắn không khỏi lắc đầu nói: “Đứa trẻ đáng thương.’
Nhìn Đường Triển ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, Lục Giang Hà đưa một miếng thịt chiên: “Ăn miếng không? À, đống đồ chơi bắn ám khí kia là do ngươi làm? Rất thú vị, có điều ám khí hơi yếu, nếu dùng vật liệu tốt chế tạo, lại khắc trận văn, thậm chí có thể sát thương tới võ giả cảnh giới Chân Đan hay cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Đúng rồi, ta biết một tên, hắn cũng chơi ám khí, cũng họ Đường, hắn tên là Đường Nha, ngươi có biết hắn không?”
Đường Triển vô thức nhận miếng thịt cho vào miệng, nhưng quên cả nhai.
Những chuyện diễn ra ngày hôm nay đúng là phá hủy quan điểm sống của hắn.
Trước đó sự cường đại của Huyết Vô Lệ đã khiến hắn cảm thấy không cách nào chống cự, đó là một loại cường đại khiến người ta tuyệt vọng.
Kết quả là người như vậy bây giờ lại bị người ta xách lên, run lẩy bẩy. Cảnh tượng này khiến Đường Triển cực kỳ chấn động.
Thật ra lúc này Huyết Vô Lệ không run lẩy bẩy như Đường Triển thấy, tuy đúng là hắn đang run, nhưng là vì Sở Hưu phong tỏa kinh mạch toàn thân hắn, cương khí trong cơ thể hắn cưỡng ép vận chuyển nên mới khiến thân thể run rẩy.
Tuy hắn mới được thăng cấp làm thần tướng Thiên Môn nhưng dùng sao cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, từ nhỏ đến lớn phải trổ hết tài năng giữa vô số trận cạnh tranh chém giết.
Nhưng lúc này ánh mắt Huyết Vô Lệ lại lộ vẻ tuyệt vọng.
Hắn biết quan hệ giữa Sở Hưu và Thiên Môn, sau đó cũng nghe được từ miệng Chư Thiên Hiểu chuyện Quân Vô Thần sử dụng Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán Sở Hưu.
Nhưng chính vì biết nên hắn mới thấy tuyệt vọng.
Rơi vào tay kẻ có nợ máu với Thiên Môn như Sở Hưu, hắn đã không còn hy vọng sống sót.
Trước đó hắn còn nghĩ mình nên cám ơn Sở Hưu vì đã giết La Thần Quân, cho hắn cơ hội lên chức.
Kết quả bây giờ Sở Hưu giết hắn, trong Thiên Môn lại có người nên cảm ơn Sở Hưu cho mình cơ hội lên chức.
Nghĩ vậy, Huyết Vô Lệ cắn răng nói: “Sở Hưu, tốt xấu gì ngươi cũng là giáo chủ Ma Giáo, kiêu hùng Ma đạo, là nhân vật chí tôn trên giang hồ, có gan thì cho ta thống khoái đi!”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ai nói ta muốn giết ngươi? Ta đã nói, chỉ cần nghe lời, sẽ không chết.”
Một khắc sau, thân hình Sở Hưu khẽ động, đã đi tới căn đình.
Hắn nhìn qua Đường Triển hỏi: “Ngươi từng biết ta?”
Đường Triển run rẩy, dường như lúc này mới phản ứng lại, cung kính thi lễ với Sở Hưu nói: “Tại hạ đệ tử bị ruồng bỏ của Đường Gia Bảo, Đường Triển, ra mắt Sở giáo chủ!
Tại hạ vốn là một thợ thủ công bình thường trong Đường gia, chỉ vì...”
Sở Hưu xua tay nói: “Ta không hứng thú nghe ngươi kể lể thân thế. Hôm nay ngươi đã thấy nhiều chuyện rồi, theo lý mà nói ta nên giết ngươi diệt khẩu.
Nhưng chắc chắn ngươi không muốn chết, cho nên cho ta một lý do, ngươi có thể làm gì? Trên người ngươi có gì giá trị có thể khiến ta không giết ngươi?”
Đường Triển bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, đầu óc trống rỗng, gần như vô thức hô to: “Ta căn cứ theo đồ phó ám khí bí truyền của Đường Gia Bảo nghiên cứu ra ám khí tập hợp hơn một ngàn loại thủ pháp ám khí, Thiên Cơ Biến! Chỉ cần có đủ vật liệu, hơn nữa khắc họa trận pháp đủ mạnh trên ám khí là có thể đánh giết cường giả cảnh giới Chân Đan, thậm chí là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần!
Thiên Cơ Biến không có bản vẽ, bản vẽ trong đầu ta, toàn bộ giang hồ chỉ có ta có thể chế tạo Thiên Cơ Biến!”
Lục Giang Hà ở bên cạnh bĩu môi, thằng nhãi này sao chép ý tưởng của hắn, điều này là hắn nói ra lúc vừa rồi.
Sở Hưu hài lòng gật đầu nói: “Không tệ, từ nay về sau ngươi chính là người của Thánh Giáo ta, chuyên phụ trách chế tạo ám khí và Thiên Cơ Biến mà ngươi nói cho Thánh Giáo ta.”
Ngay lúc Đường Triển vừa thả lỏng một hơi, Sở Hưu lại nói: “Lấy cái thứ trên người ngươi ra đi, đó không phải bảo bối đâu, còn gây ra họa sát thân đấy.”
Nói đoạn, Sở Hưu vung tay, một hộp gấm bay từ người Đường Triển ra, nắp
hộ hé mở, hóa ra bên trong là một viên chìa khóa Thông Thiên!
Chương 1598 Bí mật của Thiên Môn 1
Nhận được chìa khóa Thông Thiên trên người Đường Triển, Sở Hưu cũng không hỏi Đường Triển lấy được thứ này như thế nào mà trực tiếp đưa cho hắn một cái lệnh bài, bảo Đường Triển tự tới phân đường của Côn Luân Ma Giáo ở Nam Man báo cáo. Dù sao với thực lực của Đường Triển, hắn tuyệt đối không dám có ý đồ xấu gì, có thể sống được đã là cảm tạ trời đất rồi.
Cầm chìa khóa Thông Thiên lên nhìn thoáng qua, thật ra đối với Sở Hưu hiện giờ thì thứ này đã không mấy quan trọng. Thiên Môn cẩn thận từng tí thu thập chìa khóa Thông Thiên nhưng với Sở Hưu đã không có gì thần bí.
“Ngươi muốn cái này?”
Sở Hưu quơ quơ chìa khóa Thông Thiên trước mặt Huyết Vô Lệ nói.
Huyết Vô Lệ hừ lạnh nói: “Muốn giết cứ giết, một đại nhân vật như ngươi sỉ nhục ta như vậy có gì thú vị à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi nghe lời ta sẽ không giết ngươi. Nếu ta thật sự muốn giết ngươi, còn cần tự động thủ hay sao?”
Huyết Vô Lệ liếc nhìn Lục Giang Hà ở bên cạnh vừa ăn vừa xem trò vui, chỉ riêng vị này cũng đủ khắc chế hắn gắt gao.
Công pháp của bọn họ tuy giống nhau nhưng thực lực hắn tuyệt đối không bằng vị đường chủ Huyết Ma Đường năm trăm năm trước này.
“Rốt cuộc ngươi định làm gì?”
Huyết Vô Lệ nhìn Sở Hưu, ánh mắt khó hiểu.
Đúng như Sở Hưu đã nói, hình như lần này y không định giết chết mình.
Sở Hưu đặt chìa khóa Thông Thiên trước mặt Huyết Vô Lệ thản nhiên nói: “Làm thần tướng Thiên Môn uy phong lắm à? Cả ngày không bế quan thì đi thu thập thứ này, thậm chí nếu không có tin tức thứ này xuất hiện trên giang hồ, ngươi còn không ra khỏi Thiên Môn được.
Có muốn đổi chủ không? Làm đường chủ của Thánh Giáo ta, thống lĩnh hàng ngàn hàng vạn cao thủ Ma đạo dưới trướng, uy phong bát diện, cho dù chưởng môn đại phái gặp ngươi cũng phải khom người cúi chào. Đâu có kém gì thần tướng Thiên Môn thân đơn thế cô như này?”
Nói đoạn, Sở Hưu chỉ Lục Giang Hà nói: “Tên kia suốt ngày chỉ biết có ăn mà còn làm đường chủ Huyết Ma Đường hai đời liền, ngươi nghĩ xem, ta cho ngươi cơ hội, chẳng lẽ ngươi lại kém hơn hắn à?”
Lục Giang Hà sửng sốt, mình trêu ai ghẹo? Ăn vặt có gì không đúng?
Lúc này Huyết Vô Lệ đã bị lời nói của Sở Hưu làm cho ngây người.
Có thế nào hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại mời chào mình, mời chào một thần tướng Thiên Môn.
Huyết Vô Lệ không phải kẻ ngốc, ngược lại hắn còn rất thông minh.
Một người có thể trổ tài trong xếp hạng thần tướng, hoặc có thực lực, hoặc có đầu óc, không có cái gì thì chỉ có thể làm bàn đạp.
Liên tưởng tới quan hệ giữa Sở Hưu và Thiên Môn, hắn lập tức hiểu ý Sở Hưu.
“Định bảo ta làm gián điệp trong Thiên Môn?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Ta thích nói chuyện với người thông minh, không cần nhiều lời.
Công pháp tu luyện của ngươi có liên quan tới huyết mạch, chắc ngươi cũng biết Huyết Thần Ma Công.
Để Lục Giang Hà lưu lại Huyết Thần Ấn của Huyết Thần Ma Công trong cơ thể ngươi. Chỉ cần ngươi nghe lời, Huyết Thần Ấn sẽ không bộc phát, ngày mà ngươi trở thành đường chủ của Thánh Giáo ta, Huyết Thần Ấn cũng sẽ giải trừ.”
Nhìn Sở Hưu, Huyết Vô Lệ mỉm cười quái dị: “Sở Hưu ơi là Sở Hưu, ta thật không ngờ ngươi lại to gan như vậy.
Bao năm qua trên giang hồ không mấy ai nảy sinh ý đồ với thần tướng Thiên Môn, ngươi lại định thu mua ta làm gián điệp, đúng là sáng tạo.
Nhưng đáng tiếc, ngươi nghĩ sai rồi, điều này vốn là không thể.”
Sở Hưu nheo mắt nhìn Huyết Vô Lệ, nhíu mày nói: “Tuy đây là lần đầu tiên ngươi xuất hiện trên giang hồ, nhưng trên tay ta có tài liệu mà Phong Mãn Lâu thu thập được, liên quan tới hành động của ngươi dọc đường này.
Căn cứ theo những gì tài liệu thể hiện, ngươi không phải người không sợ chết, cho dù ngươi có trung thành với Thiên Môn nhưng chắc ngươi cũng biết thật ra trên đời này có rất nhiều thứ còn đáng sợ hơn cái chết. Mà ngươi cũng biết, không phải ta đang hù dọa ngươi.”
Huyết Vô Lệ nhìn đôi mắt không chút tình cảm của Sở Hưu, đột nhiên run rẩy.
là kẻ thù của Thiên Môn, trong Thiên Môn có không ít tài liệu về Sở Hưu, cho nên hắn biết Sở Hưu là ai.
Đủ hung ác, đủ độc, đủ quyết liệt. Bây giờ hắn rơi vào tay Sở Hưu, Sở Hưu có làm chuyện gì cũng không kỳ quái.
Nhưng Huyết Vô Lệ chỉ lộ ra biểu cảm còn khó còn hơn khóc: “Cho dù ngươi có tra tấn ta sống không bằng chết cũng vô dụng. võ giả Thiên Môn vốn không thể phản bội được!”
Đương nhiên Huyết Vô Lệ sợ chết, hắn là thần tướng Thiên Môn nhưng cũng là người, đã là người thì không mấy ai không sợ chết.
Hơn nữa hắn cũng không trung thành với Thiên Môn cho lắm, dù sao Thiên Môn chỉ tạo cho hắn hai loại ấn tượng, một là không ngừng chém giết, hai là làm việc cho Thiên Môn.
Nghe Huyết Vô Lệ nói vậy, Sở Hưu không khỏi cau mày nói: “Trong chuyện này có ẩn tình gì?”
Huyết Vô Lệ cười khổ chỉ vào đầu của mình: “Các ngươi chỉ biết các đời Thiên Môn đều có Cửu Đại Thần Tướng, nhưng lại rất ít người biết bên dưới Thiên Môn có tới vài ngàn võ giả được nuôi dưỡng trong bí cảnh.
Những võ giả này được đưa vào Thiên Môn từ nhỏ, bị đặt trong bí cảnh chém giết, trong ngàn người cũng chưa chắc có một người trổ hết tài năng trở thành thần tướng Thiên Môn.
Bao năm qua, tông môn nào cũng có phản đồ, tông môn nào cũng có vài người làm loạn, nhưng chỉ Thiên Môn không có, các ngươi biết vì sao không? Vì từ ngày đầu tiên chúng ta bước vào Thiên Môn, mạng của chúng ta đã không thuộc về chính chúng ta!
Từ khoảnh khắc bước vào Thiên Môn, Thiên Môn đã bố trí dấu ấn tinh thần trong đầu chúng ta.
Dấu ấn tinh thần đó khiến chúng ta vốn không thể làm bất cứ chuyện gì tổn hại tới Thiên Môn, bằng không đầu sẽ đau như muốn nứt, thậm chí nguyên thần tiêu tán.
Hơn nữa dấu ấn tinh thần đó kết nối với một đại trận thượng cổ của Thiên Môn, nghe nói trung tâm của đại trận này là đại não của một hung thú thượng cổ.
Chỉ cần ở trong thế giới này, nếu bóc dấu ấn tinh thần sẽ bị người của thần tướng Thiên Môn phát hiện ngay lập tức, liệt vào phản nghịch, truy sát đến chết.
Ngoài ra, sau khi trở thành thần tướng Thiên Môn chúng ta cũng phải dâng tâm đầu huyết và một luồng nguyên thần lên, chế thành hồn đăng.
Hồn đăng có thể biết trạng thái của thần tướng Thiên Môn, người chết đèn tắt, thậm chí còn có thể kết hợp với thuật bói toán thiên cơ, biết địa điểm người chết, biết bị ai giết.
Các ngươi muốn lưu lại ấn ký trên người ta để uy hiếp cũng không có tác dụng, chỉ cần hồn đăng vẫn còn, ấn ký mà các ngươi bố trí sẽ bị phát hiện ngay lập tức, đến lúc đó ta có về Thiên Môn cũng chỉ có đường chết.
Kế hoạch của các ngươi sẽ không thành công, chết sớm chết muộn gì cũng là chết, chẳng bằng bây giờ các ngươi cho ta thống khoái đi!”
Nghe Huyết Vô Lệ nói vậy, Sở Hưu và Lục Giang Hà đều kinh ngạc.
Thiên Môn làm vậy khác nào khống chế đệ tử nhà mình tới cực hạn.
Chẳng trách bao năm qua chưa một ai nghe nói có võ giả Thiên Môn làm phản, hay bị ruồng bỏ, vì bọn họ vốn không có cơ hội làm vậy.
Chương 1599 Bí mật của Thiên Môn 2
Sở Hưu nhíu mày, y cũng không ngờ chuyện này lại kẹt ngay khâu đầu tiên, bắt Huyết Vô Lệ cũng là vô dụng, chỉ có thể giết hắn trút giận?
Lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, y hỏi Huyết Vô Lệ: “Ngươi nói là cả trận pháp kết nối với dấu ấn tinh thần của các ngươi và hồn đăng của Thiên Môn đều nằm trong Thiên Môn. Còn thần tướng các ngươi đi đâu chẳng nữa, chỉ cần trong người bị động tay động chân thì đều bị phát hiện?”
Tuy Huyết Vô Lệ không biết Sở Hưu hỏi vậy là có ý gì, nhưng hắn vẫn gật đầu nói: “Chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Ngày trước Thiên Môn ta có thần tướng có ý định phản bội, cố ý tới Tây Vực tìm một bộ lạc nhỏ am hiểu bí thuật tinh thần, nhờ người hỗ trợ bóc dấu ấn tinh thần, nhưng vẫn bị phát hiện sau đó nhanh chóng xác định vị trí, nhanh chóng giết chết.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Thủ đoạn này của Thiên Môn các ngươi đúng là tinh tế.
Nhưng cho dù trận pháp của các ngươi có thể thăm dò toàn bộ thế giới, vậy nếu đổi sang thế giới khác, quy tắc thiên địa khác thì sao?”
Nói đoạn, Sở Hưu trực tiếp dẫn Huyết Vô Lệ tới thẳng khu vực Nam Man, trong phân đường mà Côn Luân Ma Giáo thành lập.
Huyết Vô Lệ không biết Sở Hưu nói vậy là có ý gì, nhưng dọc con đường này hắn cũng kinh hãi.
Côn Luân Ma Giáo xây dựng rầm rộ trên đất Nam Man, thành lập khoảng hơn mười phân đường, đặc biệt là phân đường trung ương, có vô số trận pháp bảo hộ, mức độ nghiêm mật còn hơn cả Thiên Môn.
Chẳng lẽ là bọn Sở Hưu cảm thấy Côn Luân Sơn quá lạnh nên định chuyển toàn bộ Côn Luân Ma Giáo tới khu vực Nam Man?
Huyết Vô Lệ còn chưa kịp suy nghĩ, Sở Hưu đã kéo hắn trực tiếp đi vào sâu trong phân đường trung ương.
Nơi đó chỉ có một thứ, một trận pháp luôn mở.
Đại trận đó là trận pháp phòng ngự do những tông sư trận đạo mạnh mẽ nhất đương thời, Viên Cát đại sư, Triều Hoàng và Gia Cát Thanh Sơn bố trí, cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tới đây cũng không thể tùy tiện đánh vỡ được.
Nhưng quái dị là, bên trong đó lại không có cái gì.
Huyết Vô Lệ còn thầm lấy làm lạ, bố trí một trận pháp như vậy sao bên trong lại không có gì, vậy trận pháp này bảo vệ cái gì? Không khí à?
Không đợi Huyết Vô Lệ phản ứng lại, Sở Hưu đã kéo hắn và Lục Giang Hà trực tiếp đi vào trận pháp, chớp mắt sau một lực hút đã kéo tới, Huyết Vô Lệ
vẻ mặt ngây ngốc xuất hiện trong một đại điện.
Đột nhiên chuyển đổi không gian cũng không có gì là lạ, bản thân Thiên Môn cũng có một bí cảnh.
Nhưng thiên địa nguyên khí trong bí cảnh đó cũng không dồi dào như trong đại điện này.
Quan trọng nhất là Huyết Vô Lệ có thể cảm giác được khí tức trong đại điện này có gì đó khác biệt, thậm chí khác với khí tức mà hắn cảm nhận được trước đó. Nhưng khác biệt cụ thể ra sao, hắn cũng không nói rõ được.
Sở Hưu đặt tay lên đỉnh đầu Huyết Vô Lệ, lạnh nhạt nói: “Được rồi, giờ nên bóc dấu ấn tinh thần trong đầu ngươi ra.”
“Đừng!”
Huyết Vô Lệ lập tức hoảng hốt, hét lớn một tiếng.
Hắn từng thấy phản ngược khi bóc đấu ấn tinh thần, từng có đệ tử Thiên Môn phạm sai lầm nên bị tách dấu ấn tinh thần rồi giết chết.
Bóc dấu ấn không chỉ kinh động tới Thiên Môn mà còn gây ra phản ngược cực lớn, khiến người ta sống không bằng chết.
Sở Hưu không quan tâm nhiều như vậy, tinh thần lực phát động lên mức cao nhất, cưỡng ép đưa vào trong người Huyết Vô Lệ, tìm ra dấu ấn tinh thần trong nguyên thần của hắn rồi phá hủy một cách thô bạo.
Huyết Vô Lệ há hốc mồm, mặt mũi không thể tin nổi.
Dấu ấn bị phá hủy? Không có phản ngược, hình như mất hiệu lực, sao lại như vậy?
Thiên Môn khống chế võ giả thuộc hạ đúng là cực kỳ khắc nghiệt, có nói cẩn thận tới cực hạn cũng không đủ.
Sử dụng dấu ấn tinh thần để cam đoan lòng trung thành của bọn họ, đồng thời hồn đăng có thể cam đoan bọn họ không thể trở thành tay chân của người khác, hơn nữa còn khiến Thiên Môn có thể biết được tình hình sinh tử của bọn họ trong bất cứ thời khắc nào.
Nhưng đáng tiếc, xưa nay trên thế gian này không có bất cứ thứ gì hoàn hảo không có khuyết điểm, bố trí của Thiên Môn cũng vậy.
Cũng như hiện tại, bố trí của Thiên Môn chỉ cần đổi cách suy nghĩ là bị Sở Hưu tùy tiện phá giải.
Những trận pháp kia được bố trí theo quy tắc ở hạ giới, Đại La Thiên lại là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Bây giờ Sở Hưu dẫn Huyết Vô Lệ tới Đại La Thiên, tức là Sở Hưu đã che giấu triệt để đối với hạ giới, bất luận dấu ấn tinh thần hay hồn đăng đều không thể ảnh hưởng tới Huyết Vô Lệ.
Sở Hưu nhìn qua Lục Giang Hà nói: “Bây giờ phải nhờ ngươi rồi, bố trí Huyết Thần Ấn trong cơ thể hắn đi.”
Sở Hưu đã nhận được Huyết Thần Ma Công hoàn chỉnh, đương nhiên y cũng biết Huyết Thần Ấn.
Nhưng Sở Hưu chưa từng thi triển, chắc chắn không thuần thục bằng Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà nhún vai, bố trí Huyết Thần Ấn trong cơ thể Huyết Vô Lệ.
Sau khi Lục Giang Hà bố trí Huyết Thần Ấn, Sở Hưu lại bảo tâm ma: “Phân ra một luồng lực lượng bám lên người tên này, giám sát động tĩnh trong cơ thể hắn.”
Tâm ma bất mãn nói: “Đây là lần thứ hai ngươi chia cắt lực lượng của ta, cứ tiếp tục như vậy ta không còn bao nhiêu lực lượng cho ngươi đâu.”
“Đừng oán trách, ta đã nói rồi mà, đợi tương lai có cơ hội sẽ chuẩn bị cho ngươi một cơ thể hoàn hảo. Đến lúc đó ngươi muốn bao nhiêu lực lượng thì sẽ có bấy nhiêu.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, tâm ma chỉ bĩu môi, ngoan ngoãn truyền một luồng lực lượng vào người Huyết Vô Lệ.
Sau khi bố trí xong xuôi, Sở Hưu cũng giải trừ phong tỏa trên người Huyết Vô Lệ, nhưng lúc này Huyết Vô Lệ vẫn ngơ ngơ ngác ngác, dường như còn chưa kịp phản ứng lại.
Đúng là cấm chế mà Thiên Môn bố trí trên người hắn khiến hắn khó chịu, tuy bây giờ cấm chế đã phá giải nhưng hắn lại không hề hưng phấn, vì chỉ giây lát sau Sở Hưu lại đặt thêm hai cấm chế lên người hắn.
Kết quả vẫn như lúc trước.
Khoảnh khắc này thậm chí Huyết Vô Lệ còn có cảm giác xuân đau thu buồn.
Hồng nhan bạc mệnh, trời cao đố kỵ anh tài.
Nhớ lại Huyết Vô Lệ hắn, tài hoa bất phàm chinh chiến chém giết không ngừng, cuối cùng trở thành thần tướng trẻ tuổi nhất của Thiên Môn, không ngờ lại là vừa rời hang hổ lạt lọt vào ổ sói.
Nhìn bộ dạng đa sầu đa cảm của Huyết Vô Lệ, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng cảm thán nữa, đi theo ta còn có tiền đồ hơn Thiên Môn của ngươi nhiều.
Ngươi ở Thiên Môn lâu như vậy, cho dù trước đó không phải thần tướng nhưng chắc cũng biết rốt cuộc tinh huyết trong Thiên Môn ra sao.
Trong Thiên Môn, ngươi không có tương lai.
Trừ phi ngươi có thể trở thành môn chủ Thiên Môn, ngươi mới có tự do chân chính, thậm chí khống chế tự do của người khác.
Nhưng ngươi cảm thấy mình có hy vọng trở thành môn chủ Thiên Môn không?”
Chương 1600 Thần tướng gián điệp
Huyết Vô Lệ lắc đầu.
Tuy hắn tự cao tự đại, thậm chí có thể nói là hơi tự luyến, nhưng trong lòng vẫn tự hiểu lấy mình, muốn trở thành môn chủ Thiên Môn không phải chuyện dễ.
Còn giúp Sở Hưu làm gián điệp trong Thiên Môn, tuy hiện tại nguy hiểm, nhưng tương lai chỉ cần Thiên Môn bị hủy diệt, hắn trở thành đường chủ Côn Luân Ma Giáo, vẫn có hy vọng nhận được tự do chân chính.
Cho nên Huyết Vô Lệ rất thức thời, trực tiếp thi lễ với Sở Hưu nói: “Thuộc hạ Huyết Vô Lệ tham kiến giáo chủ!”
Bản thân hắn vốn không mấy trung thành với Thiên Môn, lại thêm bây giờ tính mạng nằm trong tay Sở Hưu, cho nên nhanh chóng thay đổi thân phận.
Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, trực tiếp hỏi: “Chắc bây giờ Thiên Môn cũng biết ta đã trở về, nhưng trong một năm ta không có mặt, vì sao Thiên Môn không động thủ với Thánh Giáo chúng ta, bây giờ cũng không ra tay với ta?”
Huyết Vô Lệ đáp: “Vì môn chủ thụ thương, nói chính xác hơn chắc đã trọng thương.
Lần này nếu không có tin tức chìa khóa Thông Thiên xuất hiện, hơn nữa tin tức rất rõ ràng, chắc ta đã không có cơ hội.”
“Cái gì? Quân Vô Thần bị thương? ai ra tay? Chung Thần Tú à?”
Sở Hưu bị tin tức này làm cho kinh ngạc, có thế nào y cũng không ngờ bao lâu nay Thiên Môn không tới gây sự với y là vì Quân Vô Thần bị thương.
Với thực lực của võ giả hạ giới, có thể khiến Quân Vô Thần bị thương, chắc chỉ có mình Chung Thần Tú.
Chẳng lẽ giữa y và Chung Thần Tú thật sự có nhân quả gì đó nên khi Chung Thần Tú biết y bị Quân Vô Thần ám toán, hắn đã tới gây sự với Quân Vô Thần, báo thù cho y?
Huyết Vô Lệ lấy làm lạ nhìn Sở Hưu, chuyện này liên quan gì tới Chung Thần Tú?
Hắn đáp: “Không phải vì Cổ Tôn, là vì một chuyện rất kỳ quái, chuyện này ta nghe Chư Thiên Hiểu nói.
Đúng rồi, Chư Thiên Hiểu là một trong chín thần tướng của Thiên Môn, am hiểu nhất là bói toán thiên cơ, trước đây môn chủ... Quân Vô Thần dùng Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán giáo chủ ngài, chính Chư Thiên Hiểu là người tính toán phương vị của ngài.
Theo lời Chư Thiên Hiểu, lúc trước Quân Vô Thần dùng Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán ngài dường như có một bóng người thông qua liên hệ thần thông, xuất hiện trước mặt Quân Vô Thần, đánh hắn trọng thương.
Chư Thiên Hiểu không biết bóng người đó là ai, nhưng liên tưởng tới tình hình của giáo chủ lúc trước, hắn nghi ngờ bóng người kia là Độc Cô Duy Ngã!”
Sở Hưu vuốt cằm, xem ra y nghĩ quá nhiều rồi, người ra tay không phải Chung Thần Tú.
Nhưng nếu là Độc Cô Duy Ngã, mọi chuyện có thể giải thích được.
Dù sao trên người y có rất nhiều liên hệ không minh bạch với Độc Cô Duy Ngã.
Khi đó ở nơi ấy có rất nhiều ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ lưu lại sau khi giao chiến, những ấn ký đó có làm gì thì Sở Hưu cũng không thấy kỳ lạ.
“Vậy bây giờ thương thế của Quân Vô Thần còn chưa khá hơn à?”
Huyết Vô Lệ nói: “Dù sao khi ta rời khỏi Thiên Môn vẫn chưa dưỡng thương xong. Quân Vô Thần còn cố tình căn dặn, trước khi hắn khỏi hẳn, không cho phép bất cứ ai tự tiện ra khỏi Thiên Môn, thậm chí ngay cả tìm kiếm chìa khóa Thông Thiên cũng phải do hắn đích thân phê chuẩn mới được.”
Nghe Huyết Vô Lệ nói vậy, Sở Hưu cũng thở dài một tiếng.
Nếu Quân Vô Thần còn đang dưỡng thương, vậy tạm thời không uy hiếp được y.
SAu đó Sở Hưu hỏi thẳng: “Được rồi, vậy tiếp theo ngươi nói về Thiên Môn đi, thuật lại tất cả tư liệu về Thiên Môn, chủ yếu nhất là rốt cuộc Thiên Môn bảo vệ cái cửa nào?”
Huyết Vô Lệ vẻ mặt ngơ ngác: “Ta cũng không biết.’
“Cái gì? Ngươi cũng không biết?” Sở Hưu lập tức cau mày.
Huyết Vô Lệ vẻ mặt vô tội: “Ta thật sự không biết.
Người ngoài cho rằng chắc chắn thần tướng Thiên Môn có rất nhiều quyền lợi, nhưng trên thực tế thần tướng Thiên Môn chỉ làm nhiệm vụ, đổi lại tự do nhất định mà thôi.
Nhiệm vụ của thần tướng Thiên Môn chỉ có hai, một là thu thập chìa khóa Thông Thiên, hai là gia cố phong ấn trong cung điện mình phụ trách.
Thiên Môn có mười cung điện, trong mỗi cung điện đều có một trận pháp phong ấn thời thượng cổ, không biết phong ấn cái gì.
Cửu Đại Thần Tướng và môn chủ Thiên Môn mỗi người phụ trách một trận pháp phong ấn này. Không biết vì sao cứ cách một thời gian là những trận pháp này lại xao động, cần chúng ta sử dụng lực lượng của bản thân tiến hành gia cố.”
Nói tới đây, thậm chí gương mặt Huyết Vô Lệ lộ vẻ hoảng sợ: “Một số thời điểm thì trận pháp xao động là vì bản thân trận pháp biến chất, có nơi cần
gia cố nên mới có chấn động.
Nhưng một số thời điểm khác, bên phía đối diện của trận pháp kia có thứ gì đang tấn công trận pháp nên mới tạo ra chấn động!
Hơn nữa ta có cảm giác phía đối diện của trận pháp dường như có vật sống.
Từ khi ta trở thành thần tướng, ta mới trải qua một lần chấn động trận pháp hết sức nhẹ nhàng. Nhưng ta có thể nghe loáng thoáng, phía đối diện của trận pháp có người đang nói gì đó, tuy rất mơ hồ, không thể nghe rõ đang nói gì, nhưng chắc chắn là đang nói chuyện chứ không phải âm thanh linh tinh gì!”
Thứ chưa biết mới khiến người ta sợ hãi nhất, có lẽ thần tướng Thiên Môn đều đã thích ứng với thứ này, ngược lại vị thần tướng mới thăng chức như Huyết Vô Lệ lại cực kỳ mẫn cảm về chuyện này.
Sở Hưu vuốt cằm suy nghĩ, chẳng lẽ bên kia cánh cửa mà Thiên Môn canh gác là Đại La Thiên, có một tông môn hay tồn tại gì đó đang bảo vệ?
Sở Hưu không hiểu, nhưng đối với y chuyện này cũng không quan trọng. Mà những thứ này tạm thời y cũng không thể ta xét được, cũng không có thực lực tra xét.
Tin tức hữu dụng từ miệng Huyết Vô Lệ cũng chỉ có vậy, còn Thiên Môn làm thế nào bồi dưỡng đệ tử, tranh đoạt thần tướng tàn khốc ra sao, những chuyện này đều là là trải nghiệm của Huyết Vô Lệ, tuy hết sức tỉ mỉ nhưng lại vô dụng với tên Sở Hưu kia.
Thiên Môn khống chế đám thần tướng này quá nghiêm ngặt, phải nói là chỉ có môn chủ biết rõ mọi chuyện, những thần tướng khác chỉ là công cụ mà thôi.
Nhưng thế lực của Thiên Môn đúng là khủng khiếp.
Theo lời Huyết Vô Lệ, thậm chí Thiên Môn còn có một bí cảnh khổng lồ, diện tích còn lớn hơn một quận của Bắc Yên.
Trong bí cảnh đó có vài ngàn đệ tử Thiên Môn, bọn họ được đưa tới Thiên Môn từ nhỏ.
Những đệ tử này sống trong bí cảnh chỉ có hai việc, tu luyện và chém giết, như nuôi cổ.
Mỗi lần xếp hạng thần tướng là có kẻ bị kéo xuống, cũng có người thượng vị.
Đây là lý do vì sao hầu hết võ giả Thiên Môn đều là tinh anh trong cùng cấp bậc.
Không phải bọn họ có thiên phú kinh người mà bản thân thần tướng Thiên Môn có tư cách bước chân vào giang hồ đã được lựa chọn giữa ngàn người, bộc lộ tài năng qua vô số chém giết, đương nhiên mạnh hơn võ giả cùng cấp bậc.
Cho nên Sở Hưu cũng phải cảnh giác, vạn nhất có ngày một thật sự đối chọi với Thiên Môn, vậy phải cẩn thận những đệ tử Thiên Môn trong bí cảnh.
Tuy thực lực của bọn họ không mạnh bằng thần tướng Thiên Môn, nhưng lớn lớn nhỏ nhỏ công lại, chắc chắn thực lực tổng hợp không yếu.
Sau khi bố trí xong xuôi, Sở Hưu lại dẫn Huyết Vô Lệ tới hạ giới. Huyết Vô Lệ không biết chỉ trong thời gian ngắn mà mình đã đi xuyên lưỡng giới hai lần.
Ngay khoảnh khắc Huyết Vô Lệ xuất hiện ở hạ giới, trong Thiên Môn, một ngọn hồn đang nhẹ nhàng lay động một cái rồi lập tức khôi phục nguyên dạng, không hề biến hóa.
Gương mặt Sở Hưu nở nụ cười xán lạn nói: “Ta biết với giao tình giữa ta và Phương lâu chủ Tề lâu chủ, chắc chắn hai vị sẽ không ngồi yên không để ý tới mà.
Hai vị quả là bạn chí cốt. Vậy thời gian tới ta sẽ chờ tin trong Nam Lương Thành này, ân tình này ta cũng ghi nhớ.”
Nói xong Sở Hưu nhảy một cái, đã biến mất trước mặt hai người.
Phương Phi Phàm và Tề Nguyên Lễ liếc mắt nhìn nhau, cùng cười khổ bất đắc dĩ.
Bị gã này tìm tới cửa, ngoài tự nhận bản thân xui xẻo thì bọn họ còn làm gì được nữa? Chẳng có cách nào.
Hơn nữa bây giờ Sở Hưu còn chờ trong Nam Lương Thành, chuyện này khiến bọn họ thậm chí còn không dám có ý lá mặt lá trái, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tìm được người, sau đó đuổi Sở Hưu đi.
Một lát sau, Sở Hưu đã xuất hiện trong căn phòng ở quán rượu Nam Lương Thành, Lục Giang Hà đã gọi một bàn đồ ăn lớn ăn uống thả cửa.
Thấy Sở Hưu trở về, Lục Giang Hà rót một chén rượu cho Sở Hưu nói: “Đám người của Phong Mãn Lâu đáp ứng rồi à?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Uy hiếp một chút thì mới chịu đáp ứng, xem ra Phong Mãn Lâu vẫn khá e ngại Thiên Môn.”
Lục Giang Hà kinh thường cười nói: “So với Thiên Môn, bây giờ bọn chúng còn e ngại ngươi hơn.
Ta đã nói mà, đám Phong Mãn Lâu kia là cỏ đầu tường, cầm tinh con cá trạch, cực kỳ trơn trượt.
Ngươi trực tiếp cầm đao tới cửa, chỉ hỏi một câu giúp hay không. Đương nhiên bọn chúng sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.
Năm xưa khi Thánh Giáo ta còn thời đỉnh phong, thậm chí Phong Mãn Lâu từng âm thầm giao toàn bộ tư liệu cho bộ phận tình báo của Thánh Giáo ta, bán sạch đám tông môn giang hồ kia.”
“Ồ? Sau này những tài liệu đó ở đâu?’
Lục Giang Hà nhún vai nói: “Đương nhiên là bị hủy diệt theo Côn Luân Ma Giáo rồi, bị một trận lửa đốt sạch.
Loại cỏ đầu tường này mà có thể phát triển tới hiện tại, còn có quy mô như thế. Đám người Phong Mãn Lâu kia cũng coi là nhân tài.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nguyên nhân không ở chỗ Phong Mãn Lâu mà ở chỗ giang hồ cần bọn họ, cần một thế lực buôn tin giang hồ có thể nằm giữ tin tức.
Ngoài Thánh Giáo trong thời đỉnh phong, không tông môn nào có thể trải rộng ra khắp giang hồ, cho nên cần có Phong Mãn Lâu không thuộc bất cứ thế lực nào nhưng tất cả mọi người đều có thể sử dụng.”
Lục Giang Hà nuốt trọn một cái đùi gà rồi nói: “Nhưng ngươi tin tưởng Phong Mãn Lâu sẽ tìm được thần tướng Thiên Môn à? Đám người đó xuất quỷ nhập thần, không dễ gì thấy được cái bóng.”
“Đừng coi thường Phong Mãn Lâu, đám buôn tin giang hồ trải rộng khắp các ngóc ngách, thậm chí võ giả cấp thấp ngươi không thèm để ý hay một người bình thường đều có thể là người buôn tin giang hồ của bọn họ.
Đúng là thần tướng Thiên Môn rất mạnh, nhưng có mạnh hơn nữa, chỉ cần bọn chúng xuất hiện trong giang hồ, rơi vào mắt người khác, vậy không thể tránh được con mắt của đám buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu.
Nói cách khác, nếu ngay cả Phong Mãn Lâu cũng không tìm được manh mối về thần tướng Thiên Môn, vậy chúng ta không cần phí sức tìm kiếm làm gì. Hơn nữa còn mang ý nghĩa đối phương vốn không xuất hiện trong giang hồ.”
Sở Hưu vẫn rất tin tưởng về Phong Mãn Lâu, mà Phong Mãn Lâu cũng không phụ lòng tin của Sở Hưu, hay nên bọn họ bọn họ càng muốn mau mau chóng chóng tiễn tên ôn thần Sở Hưu này đi, cho nên không tới một tháng, Phong Mãn Lâu đã đưa tin tới tay Sở Hưu.
Ở Tây Sở, Phong Mãn Lâu phát hiện tung tích một vị thần tướng Thiên Môn!
Đất Thục ở Ba Trung, mưa bụi như tơ
Huyết Vô Lệ đi trong mưa bụi mông lung, không dùng chân khí đánh bật nước mưa, ngược lại tùy ý cho chúng rơi xuống người mình, thậm chí hắn còn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này.
Hắn chưa từng gặp mưa, Côn Luân Sơn không bao giờ đổ mưa.
Từ hồi nhỏ được đưa vào Thiên Môn, đây là lần đầu tiên Huyết Vô Lệ ra bên ngoài, có lẽ còn ở lại khá lâu, thậm chí hắn đã quên trời mưa ra sao.
Nói đi cũng phải nói lại, lần này hắn được ra ngoài vẫn phải tạ ơn tên Sở Hưu của Côn Luân Ma Giáo.
Nếu không phải Sở Hưu giết tên ngu ngốc La Thần Quân, khiến cho vị trí thần tướng thiếu hụt, lần xếp hạng thần tướng này trực tiếp có thêm hai danh ngạch, không khéo bây giờ hắn còn đang ở Thiên Môn tiếp tục tu luyện.
Đương nhiên trở thành thần tướng Thiên Môn là chuyện mà nhiều người cầu còn chẳng được, nhưng ngươi phải chịu đựng khổ tu cô quạnh vài chục năm, còn phải chém giết giữa các đồng môn với nhau.
Trong xếp hạng thần tướng, sẽ không ai lưu thủ, vì chỉ khi trở thành thần tướng mới có tư cách bước vào Thiên Môn, mới có... tư cách tự do!
Tuy chỉ là tự do trong một thời gian, nhưng được hưởng thụ cảm giác này cũng là đủ rồi.
Thật ra Huyết Vô Lệ đã sớm phát hiện chìa khóa Thông Thiên trong nhiệm
vụ, nhưng hắn không vội đoạt lấy mà chậm rãi đi theo sau đối phương, hưởng thụ cảm giác này, một cảm giác như mèo vờn chuột.
Bên cạnh đường lớn là một căn đình đơn sơ, một người đàn ông đội mũ rộng vành đang ở đó tránh mưa, trong lòng hắn là một cái rương lớn, thần sắc lén lút, thấy Huyết Vô Lệ đi vào đình nghỉ chân còn bị dọa nhảy dựng lên. Nhưng khi thấy đối phương không phải một trong số những kẻ đó, hắn cũng thở phào một tiếng.
Có điều, sau đó Huyết Vô Lệ lại cười nhạt nói: “Đệ tử bị ruồng bỏ của Đường Môn, Đường Triển?”
Người đàn ông tên Đường Triển lập tức nhảy dựng lên quát lớn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Huyết Vô Lệ lắc đầu nói: “Đừng căng thẳng, ta không phải người của Đường Môn phái tới truy sát ngươi.”
Nghe Huyết Vô Lệ nói vậy, Đường Triển lập tức thở dài một tiếng, nhưng ngay sau đó Huyết Vô Lệ lại nói tiếp: “Nhưng trên người ngươi có một thứ mà ta rất cần, ngươi không biết giá trị của nó, cái này còn dễ, nhưng chắc chắn bây giờ ngươi đã đoán ra, nó rất quan trọng, cho nên ta không thể để ngươi sống rồi.
Giết người diệt khẩu, chậc chậc, đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này, không có kinh nghiệm. Nhưng ngươi yên tâm, chắc không đau đâu.”
Huyết Vô Lệ nói liên thiên một tràng, Đường Triển lại nhanh chóng quyết định, nhấc cái rương lớn trước mặt lại. Một khắc sau vô số ám khí như trút về phía Huyết Vô Lệ như cuồng phong vũ bão.
Cảnh tượng này thật quá kinh khủng, nhưng chuyện tiếp theo lại khiến Đường Triển trực tiếp sụp đổ.
Tác phẩm đắc ý của hắn, đủ loại ám khí tinh xảo kia, tất cả đều không chịu nổi một đòn trước Huyết Vô Lệ.
Không ám khí nào có thể xuyên qua cương khí hộ thể của võ lâm, lao nhao rơi xuống mặt đất.
Thực lực của Đường Triển chỉ có Thiên Nhân Hợp Nhất, lần này xem như hắn đã hiểu, mình và đối phương vốn cách biệt một trời một vực!
Ngay lúc Huyết Vô Lệ giơ bàn tay ra định bắt lấy Đường Triển, một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Thần tướng Thiên Môn Huyết Vô Lệ?”
Bàn tay vừa giơ ra của Huyết Vô Lệ lập tức rụt về, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Sao có người tới bên cạnh hắn mà hắn không hề phát giác?
Sau lưng Huyết Vô Lệ, Sở Hưu lẳng lặng đứng đó, nước mưa rơi trên người y nhưng không bị cương khí đánh bật ra mà dung nhập vào người hắn một cách quỷ dị, lại hội tụ thành dòng sông nhỏ dưới chân y, như bản thân y đã tồn tại trong thiên địa này.
Chương 1597 Nghe lời, thì không chết
Trên tay Lục Giang Hà là một bọc giấy dầu, bên trong là thịt chiên xù đặc sản của Ba Thục.
Hắn đứng ở một phía khác, vừa ăn vừa quan sát Huyết Vô Lệ như đang xem kịch.
Đối phó với một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù đó là thần tướng Thiên Môn, với Sở Hưu cũng chỉ như qdùng dao mổ trâu giết gà, không có bất cứ khó khăn nào, cho nên hắn không hề có ý xuất thủ.
"Sở. . . Sở Hưu!"
Ánh mắt Huyết Vô Lệ vốn bĩnh tĩnh lập tức trở nên kinh hãi vô cùng.
Ma Chủ Sở Hưu, kẻ giết hai thần tướng Thiên Môn của bọn họ, Sở Hưu, kẻ vừa hủy diệt Nam Bắc Phật Tông, Sở Hưu!
Cho dù Huyết Vô Lệ tự cao tự đại, mang vẻ ngạo mạn cố hữu của võ giả Thiên Môn, nhưng khi đối mặt với Sở Hưu, những ngạo mạn đó đều biến thành hoảng sợ, thậm chí hắn không có dũng khí giao thủ với Sở Hưu.
Một khắc sau, sương máu ầm ầm bộc phát quanh người Huyết Vô Lệ, dung nập vào từng giọt mưa xung quanh.
Gần như chỉ chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở cách xa trăm trượng, chỉ để lại một làn sương máu nhàn nhạt trong không khí.
Huyết Vô Lệ cũng cực kỳ quả quyết, không nói một lời trực tiếp vận dụng bí pháp huyết độn.
“Ngươi định đi đâu?”
Huyết Vô Lệ kinh hãi nhìn phía trước, rõ ràng hắn không cảm thấy Sở Hưu có hành động gì, nhưng Sở Hưu lại xuất hiện trước mặt hắn đầy quỷ dị.
Huyết Vô Lệ vừa thay đổi phương vị, không đợi hắn có hành động gì, không ngờ hướng hắn nhìn lại xuất hiện một thân hình Sở Hưu!
“Ta đáng sợ đến vậy sao? Ngươi thấy ta là lập tức chạy trốn.”
Huyết Vô Lệ nhìn bốn phía, bốn phương tám hướng tất cả đều là bóng dáng Sở Hưu, cho dù hắn tăng cường tinh thần lực tới cực hạn cũng không thể thấy được rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả.
“A a a! Chết hết cho ta!”
Huyết Vô Lệ nổi giận gầm lên một tiếng, đấm ra một quyền, sương máu vô biên dung nhập vào nước mưa xung quanh, khiến cho nước mưa chứa đầy lực lượng cương khí cuồng bạo, điên cuồng lan tỏa ra bốn phía.
Một đợt chấn động cương khí cuồng bạo bộc phát, thậm chí khiến con đường hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc bốn phía cũng không còn thân hình Sở Hưu.
Ngay lúc Huyết Vô Lệ thở phào một tiếng, một giọng nói lại vang lên phía sau.
“Ngươi đang tìm ta à?”
Huyết Vô Lệ quay đầu lại, Sở Hưu đã dễ dàng xé rách cương khí hộ thể của hắn, trực tiếp siết cổ, nhấc thẳng người hắn lên. Cương khí cường đại truyền vào người Huyết Vô Lệ, chớp mắt đã phong tỏa toàn bộ kinh mạch trong người hắn.
“Nghe lời, đừng nhúc nhích, thì không chết.”
Lục Giang Hà đã trốn vào căn đình từ lúc nào không biết, nhìn Sở Hưu nhấc Huyết Vô Lệ lên như xách con gà, hắn không khỏi lắc đầu nói: “Đứa trẻ đáng thương.’
Nhìn Đường Triển ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, Lục Giang Hà đưa một miếng thịt chiên: “Ăn miếng không? À, đống đồ chơi bắn ám khí kia là do ngươi làm? Rất thú vị, có điều ám khí hơi yếu, nếu dùng vật liệu tốt chế tạo, lại khắc trận văn, thậm chí có thể sát thương tới võ giả cảnh giới Chân Đan hay cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Đúng rồi, ta biết một tên, hắn cũng chơi ám khí, cũng họ Đường, hắn tên là Đường Nha, ngươi có biết hắn không?”
Đường Triển vô thức nhận miếng thịt cho vào miệng, nhưng quên cả nhai.
Những chuyện diễn ra ngày hôm nay đúng là phá hủy quan điểm sống của hắn.
Trước đó sự cường đại của Huyết Vô Lệ đã khiến hắn cảm thấy không cách nào chống cự, đó là một loại cường đại khiến người ta tuyệt vọng.
Kết quả là người như vậy bây giờ lại bị người ta xách lên, run lẩy bẩy. Cảnh tượng này khiến Đường Triển cực kỳ chấn động.
Thật ra lúc này Huyết Vô Lệ không run lẩy bẩy như Đường Triển thấy, tuy đúng là hắn đang run, nhưng là vì Sở Hưu phong tỏa kinh mạch toàn thân hắn, cương khí trong cơ thể hắn cưỡng ép vận chuyển nên mới khiến thân thể run rẩy.
Tuy hắn mới được thăng cấp làm thần tướng Thiên Môn nhưng dùng sao cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, từ nhỏ đến lớn phải trổ hết tài năng giữa vô số trận cạnh tranh chém giết.
Nhưng lúc này ánh mắt Huyết Vô Lệ lại lộ vẻ tuyệt vọng.
Hắn biết quan hệ giữa Sở Hưu và Thiên Môn, sau đó cũng nghe được từ miệng Chư Thiên Hiểu chuyện Quân Vô Thần sử dụng Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán Sở Hưu.
Nhưng chính vì biết nên hắn mới thấy tuyệt vọng.
Rơi vào tay kẻ có nợ máu với Thiên Môn như Sở Hưu, hắn đã không còn hy vọng sống sót.
Trước đó hắn còn nghĩ mình nên cám ơn Sở Hưu vì đã giết La Thần Quân, cho hắn cơ hội lên chức.
Kết quả bây giờ Sở Hưu giết hắn, trong Thiên Môn lại có người nên cảm ơn Sở Hưu cho mình cơ hội lên chức.
Nghĩ vậy, Huyết Vô Lệ cắn răng nói: “Sở Hưu, tốt xấu gì ngươi cũng là giáo chủ Ma Giáo, kiêu hùng Ma đạo, là nhân vật chí tôn trên giang hồ, có gan thì cho ta thống khoái đi!”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ai nói ta muốn giết ngươi? Ta đã nói, chỉ cần nghe lời, sẽ không chết.”
Một khắc sau, thân hình Sở Hưu khẽ động, đã đi tới căn đình.
Hắn nhìn qua Đường Triển hỏi: “Ngươi từng biết ta?”
Đường Triển run rẩy, dường như lúc này mới phản ứng lại, cung kính thi lễ với Sở Hưu nói: “Tại hạ đệ tử bị ruồng bỏ của Đường Gia Bảo, Đường Triển, ra mắt Sở giáo chủ!
Tại hạ vốn là một thợ thủ công bình thường trong Đường gia, chỉ vì...”
Sở Hưu xua tay nói: “Ta không hứng thú nghe ngươi kể lể thân thế. Hôm nay ngươi đã thấy nhiều chuyện rồi, theo lý mà nói ta nên giết ngươi diệt khẩu.
Nhưng chắc chắn ngươi không muốn chết, cho nên cho ta một lý do, ngươi có thể làm gì? Trên người ngươi có gì giá trị có thể khiến ta không giết ngươi?”
Đường Triển bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, đầu óc trống rỗng, gần như vô thức hô to: “Ta căn cứ theo đồ phó ám khí bí truyền của Đường Gia Bảo nghiên cứu ra ám khí tập hợp hơn một ngàn loại thủ pháp ám khí, Thiên Cơ Biến! Chỉ cần có đủ vật liệu, hơn nữa khắc họa trận pháp đủ mạnh trên ám khí là có thể đánh giết cường giả cảnh giới Chân Đan, thậm chí là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần!
Thiên Cơ Biến không có bản vẽ, bản vẽ trong đầu ta, toàn bộ giang hồ chỉ có ta có thể chế tạo Thiên Cơ Biến!”
Lục Giang Hà ở bên cạnh bĩu môi, thằng nhãi này sao chép ý tưởng của hắn, điều này là hắn nói ra lúc vừa rồi.
Sở Hưu hài lòng gật đầu nói: “Không tệ, từ nay về sau ngươi chính là người của Thánh Giáo ta, chuyên phụ trách chế tạo ám khí và Thiên Cơ Biến mà ngươi nói cho Thánh Giáo ta.”
Ngay lúc Đường Triển vừa thả lỏng một hơi, Sở Hưu lại nói: “Lấy cái thứ trên người ngươi ra đi, đó không phải bảo bối đâu, còn gây ra họa sát thân đấy.”
Nói đoạn, Sở Hưu vung tay, một hộp gấm bay từ người Đường Triển ra, nắp
hộ hé mở, hóa ra bên trong là một viên chìa khóa Thông Thiên!
Chương 1598 Bí mật của Thiên Môn 1
Nhận được chìa khóa Thông Thiên trên người Đường Triển, Sở Hưu cũng không hỏi Đường Triển lấy được thứ này như thế nào mà trực tiếp đưa cho hắn một cái lệnh bài, bảo Đường Triển tự tới phân đường của Côn Luân Ma Giáo ở Nam Man báo cáo. Dù sao với thực lực của Đường Triển, hắn tuyệt đối không dám có ý đồ xấu gì, có thể sống được đã là cảm tạ trời đất rồi.
Cầm chìa khóa Thông Thiên lên nhìn thoáng qua, thật ra đối với Sở Hưu hiện giờ thì thứ này đã không mấy quan trọng. Thiên Môn cẩn thận từng tí thu thập chìa khóa Thông Thiên nhưng với Sở Hưu đã không có gì thần bí.
“Ngươi muốn cái này?”
Sở Hưu quơ quơ chìa khóa Thông Thiên trước mặt Huyết Vô Lệ nói.
Huyết Vô Lệ hừ lạnh nói: “Muốn giết cứ giết, một đại nhân vật như ngươi sỉ nhục ta như vậy có gì thú vị à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi nghe lời ta sẽ không giết ngươi. Nếu ta thật sự muốn giết ngươi, còn cần tự động thủ hay sao?”
Huyết Vô Lệ liếc nhìn Lục Giang Hà ở bên cạnh vừa ăn vừa xem trò vui, chỉ riêng vị này cũng đủ khắc chế hắn gắt gao.
Công pháp của bọn họ tuy giống nhau nhưng thực lực hắn tuyệt đối không bằng vị đường chủ Huyết Ma Đường năm trăm năm trước này.
“Rốt cuộc ngươi định làm gì?”
Huyết Vô Lệ nhìn Sở Hưu, ánh mắt khó hiểu.
Đúng như Sở Hưu đã nói, hình như lần này y không định giết chết mình.
Sở Hưu đặt chìa khóa Thông Thiên trước mặt Huyết Vô Lệ thản nhiên nói: “Làm thần tướng Thiên Môn uy phong lắm à? Cả ngày không bế quan thì đi thu thập thứ này, thậm chí nếu không có tin tức thứ này xuất hiện trên giang hồ, ngươi còn không ra khỏi Thiên Môn được.
Có muốn đổi chủ không? Làm đường chủ của Thánh Giáo ta, thống lĩnh hàng ngàn hàng vạn cao thủ Ma đạo dưới trướng, uy phong bát diện, cho dù chưởng môn đại phái gặp ngươi cũng phải khom người cúi chào. Đâu có kém gì thần tướng Thiên Môn thân đơn thế cô như này?”
Nói đoạn, Sở Hưu chỉ Lục Giang Hà nói: “Tên kia suốt ngày chỉ biết có ăn mà còn làm đường chủ Huyết Ma Đường hai đời liền, ngươi nghĩ xem, ta cho ngươi cơ hội, chẳng lẽ ngươi lại kém hơn hắn à?”
Lục Giang Hà sửng sốt, mình trêu ai ghẹo? Ăn vặt có gì không đúng?
Lúc này Huyết Vô Lệ đã bị lời nói của Sở Hưu làm cho ngây người.
Có thế nào hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại mời chào mình, mời chào một thần tướng Thiên Môn.
Huyết Vô Lệ không phải kẻ ngốc, ngược lại hắn còn rất thông minh.
Một người có thể trổ tài trong xếp hạng thần tướng, hoặc có thực lực, hoặc có đầu óc, không có cái gì thì chỉ có thể làm bàn đạp.
Liên tưởng tới quan hệ giữa Sở Hưu và Thiên Môn, hắn lập tức hiểu ý Sở Hưu.
“Định bảo ta làm gián điệp trong Thiên Môn?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Ta thích nói chuyện với người thông minh, không cần nhiều lời.
Công pháp tu luyện của ngươi có liên quan tới huyết mạch, chắc ngươi cũng biết Huyết Thần Ma Công.
Để Lục Giang Hà lưu lại Huyết Thần Ấn của Huyết Thần Ma Công trong cơ thể ngươi. Chỉ cần ngươi nghe lời, Huyết Thần Ấn sẽ không bộc phát, ngày mà ngươi trở thành đường chủ của Thánh Giáo ta, Huyết Thần Ấn cũng sẽ giải trừ.”
Nhìn Sở Hưu, Huyết Vô Lệ mỉm cười quái dị: “Sở Hưu ơi là Sở Hưu, ta thật không ngờ ngươi lại to gan như vậy.
Bao năm qua trên giang hồ không mấy ai nảy sinh ý đồ với thần tướng Thiên Môn, ngươi lại định thu mua ta làm gián điệp, đúng là sáng tạo.
Nhưng đáng tiếc, ngươi nghĩ sai rồi, điều này vốn là không thể.”
Sở Hưu nheo mắt nhìn Huyết Vô Lệ, nhíu mày nói: “Tuy đây là lần đầu tiên ngươi xuất hiện trên giang hồ, nhưng trên tay ta có tài liệu mà Phong Mãn Lâu thu thập được, liên quan tới hành động của ngươi dọc đường này.
Căn cứ theo những gì tài liệu thể hiện, ngươi không phải người không sợ chết, cho dù ngươi có trung thành với Thiên Môn nhưng chắc ngươi cũng biết thật ra trên đời này có rất nhiều thứ còn đáng sợ hơn cái chết. Mà ngươi cũng biết, không phải ta đang hù dọa ngươi.”
Huyết Vô Lệ nhìn đôi mắt không chút tình cảm của Sở Hưu, đột nhiên run rẩy.
là kẻ thù của Thiên Môn, trong Thiên Môn có không ít tài liệu về Sở Hưu, cho nên hắn biết Sở Hưu là ai.
Đủ hung ác, đủ độc, đủ quyết liệt. Bây giờ hắn rơi vào tay Sở Hưu, Sở Hưu có làm chuyện gì cũng không kỳ quái.
Nhưng Huyết Vô Lệ chỉ lộ ra biểu cảm còn khó còn hơn khóc: “Cho dù ngươi có tra tấn ta sống không bằng chết cũng vô dụng. võ giả Thiên Môn vốn không thể phản bội được!”
Đương nhiên Huyết Vô Lệ sợ chết, hắn là thần tướng Thiên Môn nhưng cũng là người, đã là người thì không mấy ai không sợ chết.
Hơn nữa hắn cũng không trung thành với Thiên Môn cho lắm, dù sao Thiên Môn chỉ tạo cho hắn hai loại ấn tượng, một là không ngừng chém giết, hai là làm việc cho Thiên Môn.
Nghe Huyết Vô Lệ nói vậy, Sở Hưu không khỏi cau mày nói: “Trong chuyện này có ẩn tình gì?”
Huyết Vô Lệ cười khổ chỉ vào đầu của mình: “Các ngươi chỉ biết các đời Thiên Môn đều có Cửu Đại Thần Tướng, nhưng lại rất ít người biết bên dưới Thiên Môn có tới vài ngàn võ giả được nuôi dưỡng trong bí cảnh.
Những võ giả này được đưa vào Thiên Môn từ nhỏ, bị đặt trong bí cảnh chém giết, trong ngàn người cũng chưa chắc có một người trổ hết tài năng trở thành thần tướng Thiên Môn.
Bao năm qua, tông môn nào cũng có phản đồ, tông môn nào cũng có vài người làm loạn, nhưng chỉ Thiên Môn không có, các ngươi biết vì sao không? Vì từ ngày đầu tiên chúng ta bước vào Thiên Môn, mạng của chúng ta đã không thuộc về chính chúng ta!
Từ khoảnh khắc bước vào Thiên Môn, Thiên Môn đã bố trí dấu ấn tinh thần trong đầu chúng ta.
Dấu ấn tinh thần đó khiến chúng ta vốn không thể làm bất cứ chuyện gì tổn hại tới Thiên Môn, bằng không đầu sẽ đau như muốn nứt, thậm chí nguyên thần tiêu tán.
Hơn nữa dấu ấn tinh thần đó kết nối với một đại trận thượng cổ của Thiên Môn, nghe nói trung tâm của đại trận này là đại não của một hung thú thượng cổ.
Chỉ cần ở trong thế giới này, nếu bóc dấu ấn tinh thần sẽ bị người của thần tướng Thiên Môn phát hiện ngay lập tức, liệt vào phản nghịch, truy sát đến chết.
Ngoài ra, sau khi trở thành thần tướng Thiên Môn chúng ta cũng phải dâng tâm đầu huyết và một luồng nguyên thần lên, chế thành hồn đăng.
Hồn đăng có thể biết trạng thái của thần tướng Thiên Môn, người chết đèn tắt, thậm chí còn có thể kết hợp với thuật bói toán thiên cơ, biết địa điểm người chết, biết bị ai giết.
Các ngươi muốn lưu lại ấn ký trên người ta để uy hiếp cũng không có tác dụng, chỉ cần hồn đăng vẫn còn, ấn ký mà các ngươi bố trí sẽ bị phát hiện ngay lập tức, đến lúc đó ta có về Thiên Môn cũng chỉ có đường chết.
Kế hoạch của các ngươi sẽ không thành công, chết sớm chết muộn gì cũng là chết, chẳng bằng bây giờ các ngươi cho ta thống khoái đi!”
Nghe Huyết Vô Lệ nói vậy, Sở Hưu và Lục Giang Hà đều kinh ngạc.
Thiên Môn làm vậy khác nào khống chế đệ tử nhà mình tới cực hạn.
Chẳng trách bao năm qua chưa một ai nghe nói có võ giả Thiên Môn làm phản, hay bị ruồng bỏ, vì bọn họ vốn không có cơ hội làm vậy.
Chương 1599 Bí mật của Thiên Môn 2
Sở Hưu nhíu mày, y cũng không ngờ chuyện này lại kẹt ngay khâu đầu tiên, bắt Huyết Vô Lệ cũng là vô dụng, chỉ có thể giết hắn trút giận?
Lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, y hỏi Huyết Vô Lệ: “Ngươi nói là cả trận pháp kết nối với dấu ấn tinh thần của các ngươi và hồn đăng của Thiên Môn đều nằm trong Thiên Môn. Còn thần tướng các ngươi đi đâu chẳng nữa, chỉ cần trong người bị động tay động chân thì đều bị phát hiện?”
Tuy Huyết Vô Lệ không biết Sở Hưu hỏi vậy là có ý gì, nhưng hắn vẫn gật đầu nói: “Chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Ngày trước Thiên Môn ta có thần tướng có ý định phản bội, cố ý tới Tây Vực tìm một bộ lạc nhỏ am hiểu bí thuật tinh thần, nhờ người hỗ trợ bóc dấu ấn tinh thần, nhưng vẫn bị phát hiện sau đó nhanh chóng xác định vị trí, nhanh chóng giết chết.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Thủ đoạn này của Thiên Môn các ngươi đúng là tinh tế.
Nhưng cho dù trận pháp của các ngươi có thể thăm dò toàn bộ thế giới, vậy nếu đổi sang thế giới khác, quy tắc thiên địa khác thì sao?”
Nói đoạn, Sở Hưu trực tiếp dẫn Huyết Vô Lệ tới thẳng khu vực Nam Man, trong phân đường mà Côn Luân Ma Giáo thành lập.
Huyết Vô Lệ không biết Sở Hưu nói vậy là có ý gì, nhưng dọc con đường này hắn cũng kinh hãi.
Côn Luân Ma Giáo xây dựng rầm rộ trên đất Nam Man, thành lập khoảng hơn mười phân đường, đặc biệt là phân đường trung ương, có vô số trận pháp bảo hộ, mức độ nghiêm mật còn hơn cả Thiên Môn.
Chẳng lẽ là bọn Sở Hưu cảm thấy Côn Luân Sơn quá lạnh nên định chuyển toàn bộ Côn Luân Ma Giáo tới khu vực Nam Man?
Huyết Vô Lệ còn chưa kịp suy nghĩ, Sở Hưu đã kéo hắn trực tiếp đi vào sâu trong phân đường trung ương.
Nơi đó chỉ có một thứ, một trận pháp luôn mở.
Đại trận đó là trận pháp phòng ngự do những tông sư trận đạo mạnh mẽ nhất đương thời, Viên Cát đại sư, Triều Hoàng và Gia Cát Thanh Sơn bố trí, cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tới đây cũng không thể tùy tiện đánh vỡ được.
Nhưng quái dị là, bên trong đó lại không có cái gì.
Huyết Vô Lệ còn thầm lấy làm lạ, bố trí một trận pháp như vậy sao bên trong lại không có gì, vậy trận pháp này bảo vệ cái gì? Không khí à?
Không đợi Huyết Vô Lệ phản ứng lại, Sở Hưu đã kéo hắn và Lục Giang Hà trực tiếp đi vào trận pháp, chớp mắt sau một lực hút đã kéo tới, Huyết Vô Lệ
vẻ mặt ngây ngốc xuất hiện trong một đại điện.
Đột nhiên chuyển đổi không gian cũng không có gì là lạ, bản thân Thiên Môn cũng có một bí cảnh.
Nhưng thiên địa nguyên khí trong bí cảnh đó cũng không dồi dào như trong đại điện này.
Quan trọng nhất là Huyết Vô Lệ có thể cảm giác được khí tức trong đại điện này có gì đó khác biệt, thậm chí khác với khí tức mà hắn cảm nhận được trước đó. Nhưng khác biệt cụ thể ra sao, hắn cũng không nói rõ được.
Sở Hưu đặt tay lên đỉnh đầu Huyết Vô Lệ, lạnh nhạt nói: “Được rồi, giờ nên bóc dấu ấn tinh thần trong đầu ngươi ra.”
“Đừng!”
Huyết Vô Lệ lập tức hoảng hốt, hét lớn một tiếng.
Hắn từng thấy phản ngược khi bóc đấu ấn tinh thần, từng có đệ tử Thiên Môn phạm sai lầm nên bị tách dấu ấn tinh thần rồi giết chết.
Bóc dấu ấn không chỉ kinh động tới Thiên Môn mà còn gây ra phản ngược cực lớn, khiến người ta sống không bằng chết.
Sở Hưu không quan tâm nhiều như vậy, tinh thần lực phát động lên mức cao nhất, cưỡng ép đưa vào trong người Huyết Vô Lệ, tìm ra dấu ấn tinh thần trong nguyên thần của hắn rồi phá hủy một cách thô bạo.
Huyết Vô Lệ há hốc mồm, mặt mũi không thể tin nổi.
Dấu ấn bị phá hủy? Không có phản ngược, hình như mất hiệu lực, sao lại như vậy?
Thiên Môn khống chế võ giả thuộc hạ đúng là cực kỳ khắc nghiệt, có nói cẩn thận tới cực hạn cũng không đủ.
Sử dụng dấu ấn tinh thần để cam đoan lòng trung thành của bọn họ, đồng thời hồn đăng có thể cam đoan bọn họ không thể trở thành tay chân của người khác, hơn nữa còn khiến Thiên Môn có thể biết được tình hình sinh tử của bọn họ trong bất cứ thời khắc nào.
Nhưng đáng tiếc, xưa nay trên thế gian này không có bất cứ thứ gì hoàn hảo không có khuyết điểm, bố trí của Thiên Môn cũng vậy.
Cũng như hiện tại, bố trí của Thiên Môn chỉ cần đổi cách suy nghĩ là bị Sở Hưu tùy tiện phá giải.
Những trận pháp kia được bố trí theo quy tắc ở hạ giới, Đại La Thiên lại là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Bây giờ Sở Hưu dẫn Huyết Vô Lệ tới Đại La Thiên, tức là Sở Hưu đã che giấu triệt để đối với hạ giới, bất luận dấu ấn tinh thần hay hồn đăng đều không thể ảnh hưởng tới Huyết Vô Lệ.
Sở Hưu nhìn qua Lục Giang Hà nói: “Bây giờ phải nhờ ngươi rồi, bố trí Huyết Thần Ấn trong cơ thể hắn đi.”
Sở Hưu đã nhận được Huyết Thần Ma Công hoàn chỉnh, đương nhiên y cũng biết Huyết Thần Ấn.
Nhưng Sở Hưu chưa từng thi triển, chắc chắn không thuần thục bằng Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà nhún vai, bố trí Huyết Thần Ấn trong cơ thể Huyết Vô Lệ.
Sau khi Lục Giang Hà bố trí Huyết Thần Ấn, Sở Hưu lại bảo tâm ma: “Phân ra một luồng lực lượng bám lên người tên này, giám sát động tĩnh trong cơ thể hắn.”
Tâm ma bất mãn nói: “Đây là lần thứ hai ngươi chia cắt lực lượng của ta, cứ tiếp tục như vậy ta không còn bao nhiêu lực lượng cho ngươi đâu.”
“Đừng oán trách, ta đã nói rồi mà, đợi tương lai có cơ hội sẽ chuẩn bị cho ngươi một cơ thể hoàn hảo. Đến lúc đó ngươi muốn bao nhiêu lực lượng thì sẽ có bấy nhiêu.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, tâm ma chỉ bĩu môi, ngoan ngoãn truyền một luồng lực lượng vào người Huyết Vô Lệ.
Sau khi bố trí xong xuôi, Sở Hưu cũng giải trừ phong tỏa trên người Huyết Vô Lệ, nhưng lúc này Huyết Vô Lệ vẫn ngơ ngơ ngác ngác, dường như còn chưa kịp phản ứng lại.
Đúng là cấm chế mà Thiên Môn bố trí trên người hắn khiến hắn khó chịu, tuy bây giờ cấm chế đã phá giải nhưng hắn lại không hề hưng phấn, vì chỉ giây lát sau Sở Hưu lại đặt thêm hai cấm chế lên người hắn.
Kết quả vẫn như lúc trước.
Khoảnh khắc này thậm chí Huyết Vô Lệ còn có cảm giác xuân đau thu buồn.
Hồng nhan bạc mệnh, trời cao đố kỵ anh tài.
Nhớ lại Huyết Vô Lệ hắn, tài hoa bất phàm chinh chiến chém giết không ngừng, cuối cùng trở thành thần tướng trẻ tuổi nhất của Thiên Môn, không ngờ lại là vừa rời hang hổ lạt lọt vào ổ sói.
Nhìn bộ dạng đa sầu đa cảm của Huyết Vô Lệ, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng cảm thán nữa, đi theo ta còn có tiền đồ hơn Thiên Môn của ngươi nhiều.
Ngươi ở Thiên Môn lâu như vậy, cho dù trước đó không phải thần tướng nhưng chắc cũng biết rốt cuộc tinh huyết trong Thiên Môn ra sao.
Trong Thiên Môn, ngươi không có tương lai.
Trừ phi ngươi có thể trở thành môn chủ Thiên Môn, ngươi mới có tự do chân chính, thậm chí khống chế tự do của người khác.
Nhưng ngươi cảm thấy mình có hy vọng trở thành môn chủ Thiên Môn không?”
Chương 1600 Thần tướng gián điệp
Huyết Vô Lệ lắc đầu.
Tuy hắn tự cao tự đại, thậm chí có thể nói là hơi tự luyến, nhưng trong lòng vẫn tự hiểu lấy mình, muốn trở thành môn chủ Thiên Môn không phải chuyện dễ.
Còn giúp Sở Hưu làm gián điệp trong Thiên Môn, tuy hiện tại nguy hiểm, nhưng tương lai chỉ cần Thiên Môn bị hủy diệt, hắn trở thành đường chủ Côn Luân Ma Giáo, vẫn có hy vọng nhận được tự do chân chính.
Cho nên Huyết Vô Lệ rất thức thời, trực tiếp thi lễ với Sở Hưu nói: “Thuộc hạ Huyết Vô Lệ tham kiến giáo chủ!”
Bản thân hắn vốn không mấy trung thành với Thiên Môn, lại thêm bây giờ tính mạng nằm trong tay Sở Hưu, cho nên nhanh chóng thay đổi thân phận.
Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, trực tiếp hỏi: “Chắc bây giờ Thiên Môn cũng biết ta đã trở về, nhưng trong một năm ta không có mặt, vì sao Thiên Môn không động thủ với Thánh Giáo chúng ta, bây giờ cũng không ra tay với ta?”
Huyết Vô Lệ đáp: “Vì môn chủ thụ thương, nói chính xác hơn chắc đã trọng thương.
Lần này nếu không có tin tức chìa khóa Thông Thiên xuất hiện, hơn nữa tin tức rất rõ ràng, chắc ta đã không có cơ hội.”
“Cái gì? Quân Vô Thần bị thương? ai ra tay? Chung Thần Tú à?”
Sở Hưu bị tin tức này làm cho kinh ngạc, có thế nào y cũng không ngờ bao lâu nay Thiên Môn không tới gây sự với y là vì Quân Vô Thần bị thương.
Với thực lực của võ giả hạ giới, có thể khiến Quân Vô Thần bị thương, chắc chỉ có mình Chung Thần Tú.
Chẳng lẽ giữa y và Chung Thần Tú thật sự có nhân quả gì đó nên khi Chung Thần Tú biết y bị Quân Vô Thần ám toán, hắn đã tới gây sự với Quân Vô Thần, báo thù cho y?
Huyết Vô Lệ lấy làm lạ nhìn Sở Hưu, chuyện này liên quan gì tới Chung Thần Tú?
Hắn đáp: “Không phải vì Cổ Tôn, là vì một chuyện rất kỳ quái, chuyện này ta nghe Chư Thiên Hiểu nói.
Đúng rồi, Chư Thiên Hiểu là một trong chín thần tướng của Thiên Môn, am hiểu nhất là bói toán thiên cơ, trước đây môn chủ... Quân Vô Thần dùng Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán giáo chủ ngài, chính Chư Thiên Hiểu là người tính toán phương vị của ngài.
Theo lời Chư Thiên Hiểu, lúc trước Quân Vô Thần dùng Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán ngài dường như có một bóng người thông qua liên hệ thần thông, xuất hiện trước mặt Quân Vô Thần, đánh hắn trọng thương.
Chư Thiên Hiểu không biết bóng người đó là ai, nhưng liên tưởng tới tình hình của giáo chủ lúc trước, hắn nghi ngờ bóng người kia là Độc Cô Duy Ngã!”
Sở Hưu vuốt cằm, xem ra y nghĩ quá nhiều rồi, người ra tay không phải Chung Thần Tú.
Nhưng nếu là Độc Cô Duy Ngã, mọi chuyện có thể giải thích được.
Dù sao trên người y có rất nhiều liên hệ không minh bạch với Độc Cô Duy Ngã.
Khi đó ở nơi ấy có rất nhiều ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ lưu lại sau khi giao chiến, những ấn ký đó có làm gì thì Sở Hưu cũng không thấy kỳ lạ.
“Vậy bây giờ thương thế của Quân Vô Thần còn chưa khá hơn à?”
Huyết Vô Lệ nói: “Dù sao khi ta rời khỏi Thiên Môn vẫn chưa dưỡng thương xong. Quân Vô Thần còn cố tình căn dặn, trước khi hắn khỏi hẳn, không cho phép bất cứ ai tự tiện ra khỏi Thiên Môn, thậm chí ngay cả tìm kiếm chìa khóa Thông Thiên cũng phải do hắn đích thân phê chuẩn mới được.”
Nghe Huyết Vô Lệ nói vậy, Sở Hưu cũng thở dài một tiếng.
Nếu Quân Vô Thần còn đang dưỡng thương, vậy tạm thời không uy hiếp được y.
SAu đó Sở Hưu hỏi thẳng: “Được rồi, vậy tiếp theo ngươi nói về Thiên Môn đi, thuật lại tất cả tư liệu về Thiên Môn, chủ yếu nhất là rốt cuộc Thiên Môn bảo vệ cái cửa nào?”
Huyết Vô Lệ vẻ mặt ngơ ngác: “Ta cũng không biết.’
“Cái gì? Ngươi cũng không biết?” Sở Hưu lập tức cau mày.
Huyết Vô Lệ vẻ mặt vô tội: “Ta thật sự không biết.
Người ngoài cho rằng chắc chắn thần tướng Thiên Môn có rất nhiều quyền lợi, nhưng trên thực tế thần tướng Thiên Môn chỉ làm nhiệm vụ, đổi lại tự do nhất định mà thôi.
Nhiệm vụ của thần tướng Thiên Môn chỉ có hai, một là thu thập chìa khóa Thông Thiên, hai là gia cố phong ấn trong cung điện mình phụ trách.
Thiên Môn có mười cung điện, trong mỗi cung điện đều có một trận pháp phong ấn thời thượng cổ, không biết phong ấn cái gì.
Cửu Đại Thần Tướng và môn chủ Thiên Môn mỗi người phụ trách một trận pháp phong ấn này. Không biết vì sao cứ cách một thời gian là những trận pháp này lại xao động, cần chúng ta sử dụng lực lượng của bản thân tiến hành gia cố.”
Nói tới đây, thậm chí gương mặt Huyết Vô Lệ lộ vẻ hoảng sợ: “Một số thời điểm thì trận pháp xao động là vì bản thân trận pháp biến chất, có nơi cần
gia cố nên mới có chấn động.
Nhưng một số thời điểm khác, bên phía đối diện của trận pháp kia có thứ gì đang tấn công trận pháp nên mới tạo ra chấn động!
Hơn nữa ta có cảm giác phía đối diện của trận pháp dường như có vật sống.
Từ khi ta trở thành thần tướng, ta mới trải qua một lần chấn động trận pháp hết sức nhẹ nhàng. Nhưng ta có thể nghe loáng thoáng, phía đối diện của trận pháp có người đang nói gì đó, tuy rất mơ hồ, không thể nghe rõ đang nói gì, nhưng chắc chắn là đang nói chuyện chứ không phải âm thanh linh tinh gì!”
Thứ chưa biết mới khiến người ta sợ hãi nhất, có lẽ thần tướng Thiên Môn đều đã thích ứng với thứ này, ngược lại vị thần tướng mới thăng chức như Huyết Vô Lệ lại cực kỳ mẫn cảm về chuyện này.
Sở Hưu vuốt cằm suy nghĩ, chẳng lẽ bên kia cánh cửa mà Thiên Môn canh gác là Đại La Thiên, có một tông môn hay tồn tại gì đó đang bảo vệ?
Sở Hưu không hiểu, nhưng đối với y chuyện này cũng không quan trọng. Mà những thứ này tạm thời y cũng không thể ta xét được, cũng không có thực lực tra xét.
Tin tức hữu dụng từ miệng Huyết Vô Lệ cũng chỉ có vậy, còn Thiên Môn làm thế nào bồi dưỡng đệ tử, tranh đoạt thần tướng tàn khốc ra sao, những chuyện này đều là là trải nghiệm của Huyết Vô Lệ, tuy hết sức tỉ mỉ nhưng lại vô dụng với tên Sở Hưu kia.
Thiên Môn khống chế đám thần tướng này quá nghiêm ngặt, phải nói là chỉ có môn chủ biết rõ mọi chuyện, những thần tướng khác chỉ là công cụ mà thôi.
Nhưng thế lực của Thiên Môn đúng là khủng khiếp.
Theo lời Huyết Vô Lệ, thậm chí Thiên Môn còn có một bí cảnh khổng lồ, diện tích còn lớn hơn một quận của Bắc Yên.
Trong bí cảnh đó có vài ngàn đệ tử Thiên Môn, bọn họ được đưa tới Thiên Môn từ nhỏ.
Những đệ tử này sống trong bí cảnh chỉ có hai việc, tu luyện và chém giết, như nuôi cổ.
Mỗi lần xếp hạng thần tướng là có kẻ bị kéo xuống, cũng có người thượng vị.
Đây là lý do vì sao hầu hết võ giả Thiên Môn đều là tinh anh trong cùng cấp bậc.
Không phải bọn họ có thiên phú kinh người mà bản thân thần tướng Thiên Môn có tư cách bước chân vào giang hồ đã được lựa chọn giữa ngàn người, bộc lộ tài năng qua vô số chém giết, đương nhiên mạnh hơn võ giả cùng cấp bậc.
Cho nên Sở Hưu cũng phải cảnh giác, vạn nhất có ngày một thật sự đối chọi với Thiên Môn, vậy phải cẩn thận những đệ tử Thiên Môn trong bí cảnh.
Tuy thực lực của bọn họ không mạnh bằng thần tướng Thiên Môn, nhưng lớn lớn nhỏ nhỏ công lại, chắc chắn thực lực tổng hợp không yếu.
Sau khi bố trí xong xuôi, Sở Hưu lại dẫn Huyết Vô Lệ tới hạ giới. Huyết Vô Lệ không biết chỉ trong thời gian ngắn mà mình đã đi xuyên lưỡng giới hai lần.
Ngay khoảnh khắc Huyết Vô Lệ xuất hiện ở hạ giới, trong Thiên Môn, một ngọn hồn đang nhẹ nhàng lay động một cái rồi lập tức khôi phục nguyên dạng, không hề biến hóa.
Bình luận facebook