-
Chương 1371-1375
Chương 1371 Lợi ích là trên hết 1
Chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền đâu dễ ngăn cản, cho dù trước đó Sở Hưu rất tự tin, nhưng khi giao chiến với Lăng Vân Tử một chiêu, không ngờ Tà Nguyệt Đao của Sở Hưu lại phát ra tiếng rên rỉ, khí tức cuồng bạo không ngừng rung chuyển, thậm chí khiến cho Sở Hưu phải tốn công tốn sức áp chế bản thân Tà Nguyệt Đao.
“Có chuyện gì vậy? Đáng lẽ ra phải còn thời gian chứ?”
Tâm ma bất đắc dĩ nói: “Đúng là còn thời gian, nhưng ta đã không cách nào trấn áp Tà Nguyệt Đao.
Thực lực đối thủ của ngươi quá mạnh, hơn nữa Tà Nguyệt Đao không thể chống được lực lượng Thuần Dương cựu hạn kia. Thanh kiếm kia rất không bình thường, thậm chí ảnh hưởng tới bản nguyên của khí linh Tà Nguyệt Đao.”
Sở Hưu nheo mắt, đương nhiên y biết kiếm của đối phương bất phàm, đây là bội kiếm Thuần Dương của Lã Tổ năm xưa.
Nhưng y không ngờ Tà Nguyệt Đao này lại yếu ớt như vậy, mới có một chiêu đã không chịu nổi.
Đúng là không phải binh khí của mình thì không thuận tay.
Thu hồi Tà Nguyệt Đao, bên phía Lăng Vân Tử trường kiếm rung động, dẫn dắt tất cả lực lượng Thuần Dương trong khoảng thiên địa này, trực tiếp tạo thành một lĩnh vực khổng lồ đánh về phía Sở Hưu.
Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền khống chế thiên địa, trong khu vực này bọn họ chẳng khác nào thần linh, loại áp chế lực lượng này vượt quá lẽ thường.
Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú lại được thi triển, trời khóc mưa máu hàng lâm, ma thần trời sinh xé tan lĩnh vực, nhưng lại không thể làm Lăng Vân Tử tổn hại gì, vẫn đánh về phía y.
Liên tục giao thủ với Lăng Vân Tử vài chiêu, nhưng Sở Hưu luôn bị áp đảo.
Bây giờ, rốt cuộc y cũng biết chênh lệch giữa mình và cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường như Lăng Vân Tử lớn tới mức nào.
Sở Hưu có thể ngăn cản thế công của đối phương, nhưng mỗi lần y xuất thủ đều phải dốc toàn lực, sử dụng toàn bộ sức mạnh mới có thể chống cự.
Còn ngược lại, bên phía Lăng Vân Tử, tuy trong lòng hắn rất phẫn nộ, nhưng Lăng Vân Tử luôn giữ lực lượng ở mức ổn định.
Hắn đang chờ, chờ tới lúc Sở Hưu không chịu nổi mới thi triển một đòn như sấm sét, dùng lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng nhất tiêu diệt Sở Hưu.
Loại đấu pháp này không hề đẹp mắt, đại đa số võ giả đều coi trọng một chiêu như lôi đình, trực tiếp đánh bại đối phương.
Lăng Vân Tử với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đánh với một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu đã là ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn dùng đấu pháp này, chắc chắn sẽ có người coi thường.
Nhưng bản thân Lăng Vân Tử lại không thấy thế, đối với hắn mà nói, nếu có thể giết chết Sở Hưu, có mất mặt cũng có sao?
Loại đấu pháp không lạnh không nóng này tuy trong thời gian ngắn không làm gì được Sở Hưu, nhưng lại khiến Sở Hưu cảm thấy càng khó giải quyết.
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên nói vọng sang một phía: “Chư vị của Kiếm Vương Thành, đừng xem kịch nữa, bây giờ các ngươi ra tay giúp đỡ sẽ có đồ tốt cho các ngươi.”
Đám người Kiếm Vương Thành đứng bên cạnh xem kịch đã hơn nửa ngày.
Trước đó bọn họ cho rằng chắc chắn nhánh Ẩn Ma sẽ thua.
Kết quả, không ngờ sau khi Sở Hưu xuất hiện, tình thế lại có xu hướng nghịch chuyển.
Nhưng còn chưa nghịch chuyển được bao lâu, bên phía Sở Hưu lại bị Lăng Vân Tử áp đảo cực kỳ thê thảm.
Bây giờ ngay cả Thẩm Thiên Vương cũng không dám nói rốt cuộc trận chiến này ai sẽ thắng. Cho nên hắn rất sáng suốt không nhúng tay vào chuyện này, chọn cách đứng ngoài xem kịch.
Sở Hưu đột nhiên mở miệng khiến Thẩm Thiên Vương sửng sốt, y đúng là dám nói.
Phải biết quan hệ giữa Kiếm Vương Thành và Sở Hưu không coi là hòa thuận. Tuy y và Phương Thất Thiếu là bạn bè, nhưng Kiếm Vương Thành không phải của một mình Phương Thất Thiếu, hắn cũng không thể ảnh hưởng tới thái độ của Kiếm Vương Thành đối với Sở Hưu và nhánh Ẩn Ma.
Bọn họ còn chưa bỏ đá xuống giếng đã là rất phúc hậu rồi, Sở Hưu còn muốn bọn họ giúp đỡ, rốt cuộc y đang nghĩ gì? Tưởng Kiếm Vương Thành bọn họ dễ thuyết phục vậy sao?
Nhưng không đợi Thẩm Thiên Vương mở miệng, sau khi ngăn cản một đòn của Lăng Vân Tử, Sở Hưu nhanh chóng móc ra một viên đan hoàn tỏa ra kiếm khí nói: “Kiếm hoàn mà thượng cổ kiếm tu trong truyền thuyết lưu lại. Nó còn rất hoàn chỉnh, không tổn hại gì. Cầm lấy nó, Kiếm Vương Thành các ngươi có thể suy tính ra bí pháp cô đọng kiếm hoàn một cách hoàn chỉnh. Vật này có đủ đổi lại Kiếm Vương Thành các ngươi xuất thủ không?”
Ngay khoảnh khắc chứng kiến viên kiếm hoàn kia, võ giả Kiếm Vương Thành đều động tâm.
Tuy trong điển tịch có ghi chép luyện kiếm hoàn rất lãng phí thời gian, được không bù nổi mất.
Nhưng đối với những võ giả Kiếm Vương Thành như bọn họ, dù sao phần lớn thời gian cũng là trốn ở khu vực hoang vu Tây Mạc tu luyện, thời gian là thứ bọn họ có nhiều nhất.
Quan trọng nhất là, thân là kiếm tu, không ai có thể cự tuyệt bí pháp tiếng
tăm lừng lẫy thời thượng cổ.
Chứng kiến đám người Kiếm Vương Thành có vẻ động tâm, Lăng Vân Tử lập tức lên tiếng: “Thẩm chưởng môn, đây đang là chiến trường Chính Ma Đại Chiến, tình thế hai bên cũng là không chết không thôi.
Trước đó Kiếm Vương Thành các ngươi không ra tay thì thôi, bây giờ mà xuất thủ, các ngươi sẽ là kẻ địch của võ lâm Chính đạo chúng ta!”
Thẩm Thiên Vương cười hai tiếng nói: “Lăng Vân Tử đạo trưởng, uy hiếp như vậy cũng là vô nghĩa thôi.
Kiếm Vương Thành ta ở Tây Mạc xa xôi, lúc bình thường không đối địch với võ lâm Trung Nguyên không phải vì Kiếm Vương Thành chúng ta rộng lượng, mà là không có lợi ích gì.
Nhưng rất xin lỗi, bây giờ Kiếm Vương Thành chúng ta đã thấy lợi ích trước mắt, nếu không ra tay, làm sao xứng với bản thân mình đây?
Nếu các ngươi cũng có thể lấy ra thứ tương đương với kiếm hoàn, chúng ta cũng có thể tấn công tên Sở Hưu kia. Ai ra giá cao thì được thôi, bán mình cũng phải bán với giá tốt chứ.”
Thấy Thẩm Thiên Vương nghênh ngang nói về lợi ích như vậy, đám người Chính đạo như Lăng Vân Tử cũng không có cách nào.
Bởi vì từ đầu, Kiếm Vương Thành đã tuyệt đối không phải người lương thiện.
Trong khu vực Tây Mạc, vô số tiểu quốc Tây Vực san sát nhau, đối với bọn họ Kiếm Vương Thành là thế lực siêu nhiên.
Tâm trạng tốt thì giúp bọn họ hùng bá một phương, tâm trạng không tốt thì tiện tay gặt đầu quốc chủ của bọn họ làm bóng đá, đây là chuyện rất bình thường.
Đối với Kiếm Vương Thành, không phải người cùng tộc ta, chắc chắn trong lòng có suy nghĩ khác, đám man di ấy mà coi là người à? Cho nên không không hề có cảm giác tội lỗi.
Tương tự, cũng vì Kiếm Vương Thành đối phó với những dị tộc ở Tây Vực cho nên không bị tông môn Chính đạo thảo phạt. Bằng không nếu bọn họ hành động như vậy ở Trung Nguyên, chắc chắn sẽ bị gán mác Ma đạo.
Thẩm Thiên Vương cố ý đội một lúc mà không thấy Lăng Vân Tử nói gì, hắn mới lắc đầu thở dài: “Xem ra Lăng Vân Tử chưởng giáo không thể lấy ra thứ gì đả động Kiếm Vương Thành chúng ta rồi. Vậy xin lỗi, lần này đừng trách Kiếm Vương Thành ta không đứng về phía các ngươi.”
Thẩm Thiên Vương là người ngoài mặt thì thô bạo nhưng thực tế tâm tư cực kỳ thâm trầm.
Chương 1372 Lợi ích là trên hết 2
Kiếm Vương Thành không có lập trường, chỉ đứng trên lập trường của chính mình.
Lần trước trong Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo, Kiếm Vương Thành đứng về phía Chính đạo là vì uy thế của đương kim Ma đạo đệ nhất nhân Dạ Thiều Nam quá cường thịnh.
Còn lần này Kiếm Vương Thành lựa chọn đứng về phía Sở Hưu thật ra không liên quan mấy tới Phương Thất Thiếu, chỉ vì pháp môn tu luyện kiếm hoàn đã thất truyện rất có sức hấp dẫn đối với một kiếm khách. Hơn nữa lần này giới Ma đạo cũng bị chèn ép rất thảm, hắn cũng nên thay đổi lập trường.
Khi vài võ giả Kiếm Vương Thành tham chiến, tình thế trong trận chiến đã hoàn toàn nghịch chuyển.
Bên phía Thương Thiên Lương tuy bị trọng thương nhưng đối phó với võ giả Chân Hỏa Luyện Thần lại không thành vấn đề.
Còn đám người Lã Phụng Tiên, Lục Giang Hà đều có thể một đánh nhiều, cứ như vậy, cán cân thắng bại đã nghiêng sang một bên.
Thấy cảnh này, trong mắt Lăng Vân Tử lóe lên sát ý kịch liệt.
Không thể kéo dài!
Vốn dĩ hắn định mài chết Sở Hưu, nhưng sau khi Kiếm Vương Thành gia nhập, không khéo còn chưa mài chết Sở Hưu, ngược lại phe mình không chịu nổi trước.
Bên phía Ma đạo là liên minh, nhưng trung tâm của liên minh này lại là Sở Hưu.
Chỉ cần Sở Hưu không chết, liên minh cũng không bị phá hủy.
Bên phía Chính đạo cũng là liên minh, nhưng ngay chính bọn họ cũng không biết trung tâm của liên minh này là gì.
Có kẻ vì thù oán riêng, có người vì trừ ma, lại có người vì lợi ích.
Đủ mọi loại người lẫn lộn, lúc thuận lợi thì còn tạm, nhưng một khi gặp phải chướng ngại, rất có thể bên tan tác trước lại chính là bọn họ.
Trường kiếm của Lăng Vân Tử lướt qua lòng bàn tay, máu tươi nóng rực vẩy lên thần binh Thuần Dương.
Trường kiếm chỉ thiên, khoảnh khắc này thiên địa như dừng lại, ánh sáng mặt trời tràn vào cơ thể Lăng Vân Tử.
Cường giả Thiên Địa Thông Huyền có thể khống chế một khoảng thiên địa, nhưng khoảng thiên địa này cũng có cực hạn, Lăng Vân Tử cũng không cách nào khống chế lực lượng của vầng mặt trời trên đầu.
Nhưng bây giờ hắn lại cưỡng ép thần binh Thuần Dương làm vật dẫn, thu hút lực lượng của vầng mặt trời trên đầu vào trong khoảng thiên địa này, lại tạo ra một vầng mặt trời khác!
Cảm nhận được lực lượng đó, thân hình Sở Hưu nhanh chóng thối lui về phía sau.
Ép một chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền tới cực hạn, tuy rất đáng khoa khoang như cũng hết sức nguy hiểm.
Nhưng ngay khoảnh khắc Sở Hưu hành động, phía sau hắn lại có lực hút vô tận, kéo Sở Hưu về phía vầng mặt trời đang dâng lên.
Ánh mặt trời như bình minh hé lộ ở phía đông, càng lúc càng lớn, lực hút cũng càng lúc càng mạnh.
Bị ép tới đường cùng, Sở Hưu buộc phải bỏ suy nghĩ trốn tránh. Một khắc sau quanh người hắn bùng lên huyết khí vô biên, giữa thiên địa vô số tiếng ma thần gào thét liên tiếp vang lên.
Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp vừa được thi triển, uy thế cường đại tới mức có thể tranh đấu trực diện với Lăng Vân Tử.
Nhưng uy thế của Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp chỉ tồn tại có một nháy mắt, một khắc sau đã bị ánh mặt trời vô tận bao phủ.
Thấy cảnh này, Thẩm Thiên Vương lập tức biến sắc.
Sở Hưu chết cũng chẳng sao, nhưng vấn đề là ngươi lấy viên kiếm hoàn kia ra đã rồi hẵng chết. Bây giờ ngươi chết thì chúng ta đi đâu lấy viên kiếm hoàn kia đây? Quả nhiên, lần sau có làm chuyện như vậy cũng phải nhận tiền đặt cọc trước mới được.
Lúc này Ngụy Thư Nhai thấy Sở Hưu bị ánh sáng mặt trời rực rỡ kia bao phủ, lão lập tức biến sắc, đang định ra tay cứu viện.
Vốn dĩ lần này lão đã định liều mạng, cái thân già này có chết thì cũng chết nhưng nếu Sở Hưu chết, nhánh Ẩn Ma cũng tan rã triệt để!
Nhưng không đợi hắn hành động, Lục Giang Hà đã ngăn lại, híp mắt nói: “Yên tâm, tên Sở Hưu kia không dễ chết như vậy đâu, có Bất Diệt Ma Đan của giáo chủ, cho dù hắn có chui đầu vào chỗ chết cũng có đường sống.
Huống chi ngươi tưởng tiểu tử kia là loại người quên mình vì người khác à? Đừng đùa, nếu không tính toán kỹ lưỡng, hắn sẽ không đối đầu trực diện đâu.”
Lục Giang Hà không phải người thân cận nhất với Sở Hưu, nhưng có thể nói hắn là người hiểu rõ nhất về Sở Hưu.
Nếu Sở Hưu dễ chết như vậy, y đã không phải Sở Hưu.
Quả nhiên, dưới đòn thế cực mạnh của Lăng Vân Tử, khu vực vài dặm xung quanh hai người bọn họ đã hóa thành một vùng đất cằn cỗi.
Mặt đất bị nhiệt độ cao hòa tàn, tạo thành hàng loạt tinh thể lưu ly sáng bóng kỳ dị.
Còn tại vị trí của Sở Hưu, một cái kén máu đứng dưới đất, một khắc sau kén máu nứt ra, Sở Hưu sắc mặt tái nhợt.
Một đòn toàn lực của cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đúng là không dễ ngăn cản, nếu Lăng Vân Tử mạnh hơn một chút, cho dù có Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp thì Sở Hưu cũng không ngăn cản nổi.
Hơn nữa dưới áp lực cường đại như vậy, hiệu quả của Bất Diệt Ma Đan cũng phát huy đến mức lớn nhất.
Khi lực lượng Thuần Dương cường đại kia xuyên qua kén máu đánh vào cơ thể Sở Hưu, nếu là người khác e rằng thương thế sẽ càng ngày càng nặng.
Nhưng có Bất Diệt Ma Đan, chỉ cần lực lượng này không mạnh tới mức lập tức phá hủy cơ thể của Sở Hưu, Bất Diệt Ma Đan có thể tạm thời triệt tiêu lực lượng này.
Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu, ánh mắt đã kiêng kỵ tới tột đỉnh.
Dùng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chống chọi một đòn toàn lực của cường giả Thiên Địa Thông Huyền như hắn, nhưng Sở Hưu vẫn ngăn cản được, thực lực này đã đủ khiến người ta kinh hãi không thôi.
Tuy bây giờ thực lực của Sở Hưu còn chưa đủ mạnh, nhưng y vẫn còn trẻ.
Tất cả mọi người cho rằng điểm kinh khủng nhất của Sở Hưu là thực lực, là thủ đoạn cay nghiệt của y.
Nhưng lại không biết, điều mọi người kiêng kỵ nhất về Sở Hưu lại là tuổi tác của y, vì y còn trẻ, có vô số khả năng!
Thêm một thời gian nữa, liệu y có thể trở thành Dạ Thiều Nam thứ hai không? Có thể trở thành... Độc Cô Duy Ngã thứ hai hay không!
Lúc này Lăng Vân Tử đã không dám tưởng tượng, thậm chí hắn đã kiêng kỵ Sở Hưu tới đỉnh điểm.
Toàn bộ nhánh Ẩn Ma còn không có sức uy hiếp bằng một mình Sở Hưu.
Hắn hạ quyết tâm, lần này nhất định phải diệt trừ Sở Hưu ở đây, cho dù bản thân có thụ thương cũng phải giết chết y.
Nhưng ngay lúc này, một võ giả Chân Vũ Giáo lại lấy ra một trận bàn, trên đó lấp lóe ánh sáng trận đạo, hội tụ thành từng phù văn truyền vào cơ thể hắn.
Sau khi đọc xong nội dung của phù văn, võ giả Chân Vũ Giáo đột nhiên biến sắc, lớn tiếng hô: “Không xong rồi! Chưởng giáo, Đông Tề lui binh!
Vừa có tin đưa tới, võ giả khu vực hải ngoại tấn công vùng bờ biển của Đông Tề. Đông Tề không có ai trấn thủ ở đó, phải lui tới ngàn dặm, trong một ngày đã mất hai quận!
Bây giờ Đông Tề đã gọi toàn bộ Cửu Biên Cường Quân về, đồng thời Trấn Quốc Ngũ Quân cũng bắt đầu xuất phát tới Thương Mang Sơn trợ giúp Ngụy Quận!”
Vừa nghe câu này, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Không ai ngờ lần này người lui bước trước lại không phải bọn họ mà là Đông Tề.
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, võ lâm Chính đạo và triều đình Đông Tề chỉ liên thủ, bên phía Đông Tề rút lui, bọn họ phải làm thế nào?
Chương 1373 Lui binh
Hơn nữa với tính cách của Lữ Hạo Xương, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu Lữ Hạo Xương không lui binh hắn đã không phải Lữ Hạo Xương.
Đổi lại là một vị đế vương tính cách quyết đoán, có lẽ bọn họ còn có thể kiên trì. Dù sao Bắc Yên cũng sắp tan tác, sau khi hủy diệt hoàn toàn Bắc Yên rồi mới giải quyết đám võ giả Đông Hải cũng không muộn. Dù sao đám người đó cũng chỉ là thế lực nhỏ, những võ giả Đông Hải chắc chắn không thể chiếm cứ Đông Tề.
Nhưng vấn đề là Lữ Hạo Xương không quyết đoán tới vậy.
Đối với Lữ Hạo Xương, bảo vệ gia nghiệp mà tổ tiên lưu lại đã là tốt lắm rồi, chuyện chiến công chiến tích gì đó thì có cũng được mà không có thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Giới hạn cuối cùng của hắn là không thể để mất sản nghiệp của tổ tiên, cho nên hắn không dám đặt cược.
Mọi người ở đây nghe tin Đông Tề lui binh, trong đám võ giả Chính đạo, một số tán tu và người của các môn phái lặng lẽ rút khỏi chiến trường, trực tiếp bỏ đi.
Đông Tề lui binh, ván này bọn họ đã thua, đánh tiếp thì chỉ thêm thương vong chứ chẳng có tác dụng gì.
Bọn họ đến là vì lợi ích, giờ không thấy lợi ích đâu thì đánh tiếp làm gì?
Lúc này bọn họ bỏ đi lại như tuyết lở, tạo ra phản ứng dây chuyền khiến những người vốn không định rút lui cũng bắt đầu lùi bước.
Bên phía Chính đạo vốn chỉ là liên minh, trận chiến đầu tiên đã có vẻ thiếu ổn định, lúc này càng như vậy.
Thấy liên minh Chính đạo lần lượt rút lui, đám người Hàn Cửu Tư muốn ngăn cản nhưng làm sao cản được?
Chỉ trong chớp mắt, tông môn Chính đạo vốn chiếm ưu thế về nhân số lại mất đi gần một nửa.
Sở Hưu sắc mặt trắng bệch nhìn Lăng Vân Tử cười lạnh nói: “Lăng Vân Tử chưởng giáo, đánh nữa đi, đánh cược xem rốt cuộc ta không chống cự được trước hay là người bên phía ngươi không chịu nổi trước?”
Sắc mặt Lăng Vân Tử đã vô cùng âm trầm, tình cảnh trước mắt giống hệt lúc hắn thống lĩnh Thuần Dương Đạo Môn tấn công Sở Hưu. Hắn lại lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Hắn đã nhìn ra tình hình lúc này của Sở Hưu không tốt, tuy y có thể chống lại lực lượng của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng dù sao y cũng không phải cường giả Thiên Địa Thông Huyền. Y có thể chịu được một thời gian nhưng Lăng Vân Tử không tin y có thể chống cự tới tận cùng.
Nhưng vấn đề là bên phía Chính đạo đã có một nửa số người bỏ đi, các đệ tử của hắn cũng không còn khí thế, trái lại bên phía Ma đạo tuy ai cũng bị thương nhưng khí thế dâng cao.
Cứ tiếp tục đánh thì Thuần Dương Đạo Môn bọn họ, Chân Vũ Giáo và các môn phái khác có kiên trì được không? Cho nên tình cảnh hiện tại hết sức khó xử.
Nửa ngày sau Lăng Vân Tử mới nhắm mắt lại, quát khẽ một tiếng: “Lui!”
Hắn vẫn không thể hạ quyết tâm đồng quy vu tận với Sở Hưu, phải nói là cho dù hắn có thì Thuần Dương Đạo Môn cũng không có.
Sau khi Thuần Dương Đạo Môn rời khỏi, liên minh Chính đạo hoàn toàn sụp đổ. Các võ giả Ma đạo ở đây thở phào một tiếng.
Lần này bọn họ không thắng nhưng đã chống cự được.
Mọi người không nói gì, Thẩm Thiên Vương đã dẫn người tới, nhìn Sở Hưu không nói gì, ý tứ đã rất rõ ràng.
Sở Hưu cũng không để ý, trực tiếp ném kiếm hoàn cho Thẩm Thiên Vương.
Y có giữ lại thứ này cũng không có tác dụng gì, đổi lại sự trợ giúp của Kiếm Vương Thành cũng rất đáng giá.
Phương Thất Thiếu ở một bên cười hì hì nói: “Sở huynh, lần này ngươi phải cám ơn ta đấy. Đám người Thuần Dương Đạo Môn muốn chúng ta ra tay với ngươi nhưng ta kiên quyết đứng về phía ngươi.
Ngươi là chủ nhân bên Bắc Yên rồi, sau này ta tới Bắc Yên, có phải đi thanh lâu sẽ không tốn tiền không?”
"Kéo xuống!"
Thẩm Thiên Vương sắc mặt đen kịt rống lên, Bạch Tiềm lập tức lôi Phương Thất Thiếu xuống, tránh cho hắn đứng đó làm ảnh hưởng tới mặt mũi của Kiếm Vương Thành.
Năm xưa Sở Hưu và Phương Thất Thiếu là tuấn kiệt cùng thời đại trên Long Hổ Bảng.
Nhưng nhìn Sở Hưu, lại nhìn Phương Thất Thiếu, càng lúc Thẩm Thiên Vương càng thấy muốn kéo Thất Thiếu sang một bên đánh một trận.
Thẩm Thiên Vương ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Sở đại nhân, ngươi phát hiện viên kiếm hoàn này ở đâu? Nếu ngươi phát hiện di tích của cao thủ kiếm đạo thì Kiếm Vương Thành ta nguyện trả giá rất lớn để trao đổi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “E là Thẩm chưởng môn phải thất vọng rồi, ta chỉ tình cờ nhận được viên kiếm hoàn này ở hải ngoại chứ không phát hiện di tích gì.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Thẩm Thiên Vương đành bỏ qua, nhưng hắn vẫn rất hiếu kỳ nói: “Sở đại nhân, có chuyện khiến ta rất hiếu kỳ. Rốt cuộc ngươi làm sao để thuyết phục đám người ở hải ngoại xuất thủ? Ta từng tiếp xúc với võ giả hải ngoại, bọn chúng đều là loại không thấy thỏ thì không thả chim ưng, không thấy lợi ích rất lớn thì bọn họ sẽ không xuất thủ.
Đặc biệt là tên Hoắc ngũ gia gì đó của Chí Tôn Đảo, lão già kia cũng không dễ đối phó.
Đương nhiên nếu chuyện này liên quan tới bí mật của Sở đại nhân, vậy không nói cũng được. Tại hạ chỉ hiếu kỳ thôi.”
Thẩm Thiên Vương cũng biết thân phận của mình ra sao, tuy lần này hắn đứng về phía Sở Hưu nhưng không nghĩa là hắn sẽ luôn đứng về phía Sở Hưu. Có thể nói hai bên không phải là minh hữu, chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi, Sở Hưu không nói cho hắn cũng rất bình thường.
Lúc này đám người của nhánh Ẩn Ma như Ngụy Thư Nhai đều nhìn về phía Sở Hưu, hiển nhiên bọn họ cũng thấy hiếu kỳ về những chuyện Sở Hưu đã làm ở khu vực hải ngoại.
Mấy chuyện này cũng không cần giấu diếm, Sở Hưu chỉ mỉm cười nói: “Đơn giản thôi, khi ta vừa tới khu vực hải ngoại, bọn họ cũng không chịu phối hợp, đặc biệt là vị Hoắc ngũ gia kia.
Cho nên ta giết Hoắc ngũ gia, tiêu diệt phe phái Chí Tôn Đảo, để cho người chịu hợp tác, chịu giúp ta lên khống chế khu vực hải ngoại, như vậy là được rồi.”
Nghe Sở Hưu trả lời hời hợt như vậy, mọi người ở đây đều thấy không rét mà run.
Tới hải ngoại một chuyến mà Sở Hưu lại lật ngược các thế lực ở hải ngoại, hành động này đúng là khiến người khác rùng mình.
Y nói rất hời hợt nhưng thực tế trong chuyện này đã có bao nhiêu người phải chết, bao nhiêu máu phải đổ, có ai biết?
Cho dù là Thẩm Thiên Vương cũng không thể không nói một chữ phục, trực tiếp cáo từ rồi đi khỏi.
Hắn cũng không dám nghe tiếp, e là lại nghe được chuyện gì lật đổ cả quan niệm sống của mình.
Sau khi Thẩm Thiên Vương đi khỏi, Sở Hưu chắp tay với mọi người nói: “Chư vị vất vả rồi.”
Nhánh Ẩn Ma coi Sở Hưu là trung tâm, nhưng chuyện này cũng không thể xóa bỏ tác dụng của những người khác được.
Lần này nếu không có bọn họ, cho dù Sở Hưu có thuyết phục các thực lực võ lâm Đông Hải ra tay, Bắc Yên cũng không thể kiên trì được tới bây giờ.
Nhưng trận chiến này không phải không có chỗ tốt.
Tuy dưới trướng Sở Hưu tổn thất vài người, nhưng cũng có một số người thực lực tăng tiến.
Lã Phụng Tiên đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí ngay cả Sở Hưu cũng thấy sửng sốt.
Trong số những tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng ngày trước, những người được công nhận mạnh nhất là Sở Hưu, Tông Huyền và Trương Thừa Trinh.
Tuy chuyện của Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên hay được bàn tán nhưng phần lớn mọi người cho rằng Lã Phụng Tiên không thể sánh được với ba người còn kia.
Nhưng kết quả Lã Phụng Tiên lại là người thứ hai trong thế hệ Long Hổ Bảng của Sở Hưu bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chuyện này đủ khiến người người kinh ngạc.
Chương 1374 Hai vị Ma Tôn 1
Tiến bộ của Lã Phụng Tiên rõ như ban ngày, nhưng những người khác cũng không kém, ví dụ như Mai Khinh Liên.
Tuy Mai Khinh Liên còn chưa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng Sở Hưu có thể cảm giác được cô nàng chỉ cách cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần một bước, có lẽ bế quan một lần là Mai Khinh Liên sẽ lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Thương Thiên Lương tức giận nói: “Tiểu tử, nếu lần trước ngươi rộng lượng một chút, để ta mang người của Thương Thành ra, lần này đã chẳng gian nan như vậy.”
Sở Hưu nói thẳng: “Không thành vấn đề, lần sau ta sẽ mang hết mọi người của Thương Thành còn trong Lục Đô ra.”
Thương Thiên Lương nghi ngờ nhìn Sở Hưu, tiểu tử này hào phóng như vậy từ lúc nào?
Không phải Sở Hưu hào phóng mà là lần này Thương Thiên Lương toàn tâm toàn lực đứng về phía y, đã nhận được sự tín nhiệm của Sở Hưu mà thôi.
Sở Hưu là người rất đa nghi nhưng ngược lại nếu có ai được Sở Hưu tín nhiệm, Sở Hưu sẽ trả lại cho người đó đủ lợi ích.
Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Thắng là được rồi, mấy năm gần đây giới Ma đạo ta trải qua nhiều mưa gió như vậy, kiên trì được đến giờ cũng chẳng dễ dàng gì.
Tuy lần này rất nguy hiểm, nhưng lão phu biết giới Ma đạo chúng ta vẫn sẽ chống cự được.”
Chử Vô Kỵ ở bên cạnh trêu đùa: “Ngụy lão, lúc trước ngài đâu có nói như vậy. Ngài còn định liều mạng đoạn hậu cơ mà.”
Ngụy Thư Nhai trừng mắt nhìn hắn nói: “Giới Ma đạo có chống cự được không thì liên quan gì tới chuyện lão già ta sống hay chết? Đừng có cãi linh tinh.”
Ngụy Thư Nhai vung tay lên nói: “Được rồi, có chuyện gì thì đợi lúc về rồi nói, trước hết là đưa những người bị thương tới chỗ Phong thần y chữa trị đã.”
Trận chiến này cũng khiến nhánh Ẩn Ma tổn thất không ít, chỉ riêng võ giả tầng chót đã tử thương gần một phần năm.
Đổi lại là tông môn khác, e là không thể chịu nổi tổn thất như vậy, cũng may uy danh của Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai rất cao nên bọn họ mới kiên trì được tới bây giờ.
Đúng lúc này, Triệu Nguyên Phong lại đi tới, thái độ cực kỳ khiêm tốn nói: “Sở đại nhân, lần này Giang Sơn Các chúng ta thật sự không muốn đối địch với ngài.
Nhưng bên phía Đông Tề nói hươu nói vượn, lại thêm chúng ta biết Bắc Yên đang lợi dụng chúng ta nên mới phản bội. Xin Sở đại nhân thứ lỗi.”
Sở Hưu vung tay nói: “Triệu các chủ không cần để ý, ta biết nỗi khổ tâm của ngươi. Người trong giang hồ mà, đâu thể làm theo ý mình.
Sở Hưu ta nói lời giữ lời, trước đó đã nói không truy cứu là không truy cứu.
Tiếp đó ngươi chỉ cần tới Bắc Yên, nhận sai trước mặt bệ hạ, chuyện này bỏ qua.
Thậm chí không khéo Vệ Quốc của ngươi cũng có thể giữ lại.”
Triệu Nguyên Phong không ngờ Sở Hưu luôn bị đồn là lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo lại có lúc rộng lượng như vậy. Thậm chí hắn đã chuẩn bị để dốc tài sản ra, không ngờ Sở Hưu lại dễ dàng bỏ qua như vậy.
Xem ra có lúc lời đồn đại không phải là thật, tuy vị Sở đại nhân này ra tay vô cùng tàn nhẫn nhưng vẫn rất rộng lượng.
Sau khi Triệu Nguyên Phong đi khỏi, đám người đều nhìn về phía Sở Hưu với vẻ kinh ngạc.
Sở Hưu nghi hoặc nói: “Chư vị nhìn ta như vậy làm gì?”
Lục Giang Hà nghi ngờ nói: “Tiểu tử nhà ngươi hào phóng như vậy từ lúc nào? Cái loại hai mặt này mà ngươi nói thả là thả?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vì hắn là người hai mặt nên ta tha cho ngươi một lần.
Triệu Nguyên Phong, hay nói là toàn bộ Giang Sơn Các, trong mắt bọn chúng chỉ có lợi ích, không có thứ gì khác.
Ta giết nghĩa phụ của hắn, nhưng ngươi có thấy hắn đau buồn gì không?
Loại người này không đáng sợ, chỉ cần ta có lực lượng tuyệt đối, chắc chắn đối phương không dám làm loạn.
Huống chi, lần này Triệu Nguyên Phong đã đắc tội rất nặng với Đông Tề.
Ai cũng căm ghét kẻ phản bội, nhưng kẻ phản bội hai lần lại càng đáng ghét.
Bên phía Bắc Yên không chứa chấp hắn, toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều không có chỗ cho Giang Sơn Các dung thân.”
Sau khi nói xong, đám người cũng không trì hoãn, vội vàng đưa người về Trấn Võ Đường, giao cho Phong Bất Bình chữa trị.
Đồng thời Sở Hưu cũng nghe thuật lại mọi chuyện xảy ra trong thời gian này.
Sau khi nghe Tư Đồ Khí liên kết với đám người Tư Vô Nhai, định nhân lúc cháy nhà hôi của, đào nền móng của nhánh Ẩn Ma, hay nên nói là đào căn cơ của Sở Hưu, ánh mắt Sở Hưu khỏi khỏi lóe lên sát ý.
Chắc chắn phải diệt trừ lũ cướp cạn này, tìm thời gian nào đó giải quyết bọn chúng.
Trên thực tế, khi Côn Luân Ma Giáo quật khởi cũng trải qua chuyện này.
Chẳng qua lúc đó thực lực của Độc Cô Duy Ngã và Côn Luân Ma Giáo đều rất
mạnh, cách làm cũng đơn giản thô bạo tới cực hạn, chỉ một chữ: giết!
Giết tới mức tất cả những kẻ phản đối Côn Luân Ma Giáo phải gào thét xin tha, tung hô Thánh giáo thiên thu vạn tái, đương nhiên Côn Luân Ma Giáo cũng thống nhất toàn bộ các thế lực, không còn âm thanh nào phản đối.
Bây giờ Sở Hưu cũng định làm như vậy, với thực lực của y hiện giờ, có giải quyết đám người này cũng không phải việc gì khó.
Nhưng bây giờ trên tay Sở Hưu còn quá nhiều việc, hơn nữa trong nhánh Ẩn Ma còn có những người trung lập như Xích Luyện Ma Tông và Du Ma Nhai.
Một khi Sở Hưu hạ thủ giết người, cũng có thể bọn họ sẽ ra tay ngăn cản, cho nên Sở Hưu phải nghĩ một lý do thích hợp để giải quyết bọn họ mới được.
Sau khi nghe mọi người thuật lại những chuyện đã xảy ra, Sở Hưu cũng kể lại hành trình của mình tại hải ngoại.
Tuy trước đó mọi người đã biết chuyện Sở Hưu giết chóc ở hải ngoại, nhưng nghe Sở Hưu kể lại tỉ mỉ mọi chuyện, ai nấy vẫn kinh hãi không thôi, đồng thời bọn họ cũng mặc niệm cho đám võ giả ở hải ngoại.
Lần này rõ ràng là Sở Hưu giao chiến với võ lâm Chính đạo, kết quả tổn thất lớn nhất lại không phải bên phía Sở Hưu cũng không phải bên phe võ lâm Chính đạo mà là võ lâm hải ngoại. Chuyện này đúng là nực cười.
Đặc biệt là khi nghe Hoắc Hành Tôn muốn nhận Sở Hưu làm nghĩa tử, bọn họ cũng cho rằng Hoắc Hành Tôn đang ngại mình sống quá lâu, hay nên nói là ông trời cảm thấy hắn sống quá lâu nên mới làm hắn mất trí ngay lúc mấu chốt, đưa ra một quyết định không khác gì tìm đường chết như vậy.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hỏi Lục Giang Hà: “Ta gặp một võ giả bên cạnh Hoắc Hành Tôn, hắn thi triển toàn truyền thừa chính thống của Côn Luân Ma Giáo.
Hắn biết Diệt Tam Liên Thành Tiễn của ta, biết cả Thiên Ma Chưởng của Độc Cô giáo chủ.
Ngoài ra hắn còn ngưng tụ một pháp tướng, pháp tướng kia trước ngực có lỗ thủng nhưng có thể hấp thu và vặn vẹo lực lượng cương khí.
Ta thăm dò ký ức của hắn nhưng chỉ thấy hai thi thể toàn thân tỏa ra ma khí ngồi ngay ngắn trên vương tọa bằng đồng xanh. Tất cả võ công Ma Giáo của hắn đều học được từ đó.
Lão Lục, ngươi có thể nhận ra thân phận của thi thể đó không?”
Lục Giang Hà đột nhiên đứng bật dậy, giọng nói kích động nói: “Một người trong đó là Vô Tâm Ma Tôn! Đó là pháp tướng đặc trưng của Vô Tâm Ma Tôn.
Hơn nữa nếu ta đoán không sai, chắc chắn hai người đó là hai trong Tứ Đại Ma Tôn.
Vương tọa bằng đồng xanh là chỗ ngồi riêng của Thánh giáo ta dành cho Ma Tôn, chỉ có Tứ Đại Ma Tôn mới có tư cách sở hữu, chuyện này chắc lão Ngụy cũng biết.”
Chương 1375 Hai vị Ma Tôn 2
Ngụy Thư Nhai ở bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, khi nhánh Ẩn Ma nghị sự cũng ngồi trên vương tọa bằng đồng xanh, đó là mô phỏng theo Tứ Đại Ma Tôn năm xưa. Nhưng vương tọa đồng xanh chân chính đã biến mất khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt.”
Lục Giang Hà nói tiếp: “Bọn họ biết Diệt Tam Liên Thành Tiễn cũng rất bình thường, Diệt Tam Liên Thành Tiễn là giáo chủ mang từ Đại Hắc Thiên Ma Giáo ra ngoài, ai hứng thú đều có thể tu luyện.
Nhưng ngoài giáo chủ thì không ai lĩnh ngộ được tinh túy của ngọn lửa diệt thế, hoặc là không phù hợp với Diệt Tam Liên Thành Tiễn, cho nên dù bọn họ có tu luyện nhưng gần như không sử dụng.
Tiểu tử ngươi thật may mắn, tới hải ngoại một chuyến mà cũng tìm được cơ duyên như vậy.”
Mọi người ở đây đều vô thức nhìn sang phía Lã Phụng Tiên, nếu nói vận may, Sở Hưu cũng không thể sánh được với vị này.
Sở Hưu gật đầu nói: “Cho nên ta định đợi thêm vài ngày, sau khi mọi người dưỡng thương xong sẽ tới Đông Hải, tìm truyền thừa của hai vị Ma Tôn.”
Sau khi hàn huyên với mọi người thêm vài câu, ai cần tu luyện cũng đi tu luyện, ai cần dưỡng thương cũng đi dưỡng thương.
Nhưng Sở Hưu lại phát hiện Lã Phụng Tiên không đi tu luyện, y không khỏi kinh ngạc nói: “Lã huynh, ngươi không định bế quan một thời gian, ổn định lại cảnh giới của bản thân à?”
Lã Phụng Tiên gãi đầu nói: “Hình như ta không cần ổn định cảnh giới, khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, mảnh vỡ nguyên thần của Lã Ôn Hầu đã dung hợp triệt để với ta. Cho nên bây giờ không những ta không cần tu luyện, ngược lại còn cảm thấy mình đã hoàn toàn khống chế được lực lượng của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.”
Sở Hưu nghe vậy cũng không biết phải nói gì.
Vừa rồi Lục Giang Hà còn nói y may mắn, nhưng người thật sự may mắn vẫn là Lã Phụng Tiên.
“Sở huynh, lần này ngươi phải cẩn thận. Ta cảm thấy Thuần Dương Đạo Môn hay nên nói là toàn bộ tông môn Chính đạo sẽ không từ bỏ ý đồ. E là lần sau bọn chúng ra tay sẽ còn mạnh mẽ hơn lần này.”
Lã Phụng Tiên không hiểu chuyện quyền mưu như vậy, nhưng cho dù không am hiểu hắn cũng có thể cảm giác được uy hiếp của Sở Hưu đối với toàn bộ tông môn Chính đạo.
Uy hiếp Đại Quang Minh Tự, giết chóc tại Đông Hải, phá hủy liên minh Chính đạo.
Những chuyện Sở Hưu gây ra đã có lực uy hiếp không kém gì Dạ Thiều Nam.
Khi Sở Hưu chưa có thực lực như Dạ Thiều Nam, y đã có lực uy hiếp sánh ngang với Dạ Thiều Nam. Nếu Sở Hưu đạt tới cảnh giới của Dạ Thiều Nam, y sẽ khủng khiếp tới mức nào?
Những người khác không dám nghĩ tới chuyện này, cũng không dám nói. Dù sao lần Chính Ma Đại Chiến tiếp theo mà diễn ra, e rằng sẽ là thời khắc phân định sinh tử.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng lần sau bọn chúng mà ra tay, Sở Hưu ta cũng không còn là Sở Hưu hiện giờ.
Bây giờ bọn chúng đã không làm gì được ta, tương lai càng không làm gì được ta!”
Thấy Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên cũng yên tâm. Hắn biết Sở Hưu không phải người khoác loác, y có tự tin thì mới nói ra những lời như vậy.
Lã Phụng Tiên có rất nhiều bằng hữu nhưng hiểu nhau và bầu bạn tới tận cùng lại không được mấy người.
Sở Hưu là bằng hữu quen biết hắn từ thuở hàn vi, cho nên hắn không muốn Sở Hưu xảy ra chuyện.
Sở Hưu giúp đỡ hắn quá nhiều nhưng thực lực của hắn có hạn, chỉ có thể báo đáp Sở Hưu đôi chút.
Lần Chính Ma Đại Chiến tiếp theo mà diễn ra, cho dù uy hiếp có lớn hơn, thực lực có mạnh hơn, Lã Phụng Tiên vẫn sẽ cầm thanh Phương Thiên Họa Kích của mình, tiếp tục xông tới.
Sở Hưu ở lại trong Trấn Võ Đường ba tháng. Thời gian ba tháng này Sở Hưu cũng không nhàn rỗi, y là người chấp chưởng các thế lực như nhánh Ẩn Ma và Trấn Võ Đường, có rất nhiều chuyện cần y xử lý.
Y cũng cần tới triều đình Bắc Yên báo cáo một chút. Sau trận đại chiến lần này có thể nói Bắc Yên là bên thắng lợi, vì bọn họ lại chiến thắng Đông Tề một lần nữa, hủy diệt hoàn toàn chút dã tâm còn sót lại của Lữ Hạo Xương. Cho nên từ giờ cho đến lúc Lữ Hạo Xương chết đi, bọn họ cần lo lắng uy hiếp từ phía Đông Tề.
Đồng thời Triệu Nguyên Phong cũng ngoan ngoãn tới triều đình Bắc Yên tạ tội, thái độ hết sức khiêm cung.
Sở Hưu còn tìm thời gian tới Lục Đô một chuyến, đưa hết những người còn lại của Thương Thành ra ngoài.
Thật ra Sở Hưu cũng rất hứng thú với những người khác trong Lục Đô, nhưng y vẫn không làm gì.
Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ y còn chưa có năng lực khống chế những người đó.
Sở Hưu có thể khống chế người của Thương Thành là vì có Thương Thiên Lương.
Bây giờ Thương Thiên Lương đã hoàn toàn đứng về phía y, mà Thương Thiên Lương có thể quản lý toàn bộ Thương Thành.
Còn những người khác trong Lục Đô, Sở Hưu không dám cam đoan.
Bên phía Mai Khinh Liên, cô nàng chỉ dùng không tới một tháng đã thuận lợi bước lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Khi Sở Hưu đứng ngoài cửa nghênh đón cô nàng xuất quan, thấy Sở Hưu đứng đó, Mai Khinh Liên đắc ý mỉm cười: “Trước kia lúc nào cũng là ta đứng đây đón ngươi xuất quan, hiếm lắm mới có một lần ta được đãi ngộ như vậy.”
Hiển nhiên thiên phú của Sở Hưu khiến rất nhiều người tuyệt vọng.
Ít nhất Mai Khinh Liên thấy y bế quan đột phá cảnh giới rất nhiều lần rồi, mỗi lần Sở Hưu đều mang tới cho người khác bất ngờ, hay nên nói là kinh hãi.
Còn lần này cô đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tuy không thể sánh với Sở Hưu nhưng ít nhất không đến nỗi mỗi lần đều bị đả kích.
Vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, trên người Mai Khinh Liên luôn có cảm giác cực kỳ quái dị.
Tuy tướng mạo của cô nàng không thay đổi, nhưng khí chất lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, vô cùng quyến rũ. Thậm chí khi Sở Hưu vừa thấy cô nàng cũng phải kinh ngạc trước vẻ đẹp này.
Sở Hưu lạnh nhạt gì: “Không sao, lần sau sẽ lại là ngươi nghênh đón ta xuất quan.”
Mai Khinh Liên che miệng: “Ngươi định bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?”
Đổi lại là người khác, chắc chắn Mai Khinh Liên sẽ cho rằng đối phương đang nằm mơ.
Nhưng nếu là Sở Hưu, cô nàng cũng không dám khẳng định.
Sở Hưu vẻ mặt nghiêm trang nói: “Ngươi đoán đi.”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp bỏ đi, để lại Mai Khinh Liên sắc mặt hồ nghi, cô nàng thật sự không đoán được Sở Hưu nói thật hay đang lừa gạt mình.
Ba tháng sau, Sở Hưu đã xử lý xong xuôi mọi chuyện, y chuẩn bị tới hải ngoại lần nữa.
Nhưng chuyện lần này có liên quan tới giới Ma đạo, cho nên Sở Hưu chỉ dẫn theo người trong nhánh Ẩn Ma.
Có bốn người đi theo y, Ngụy Thư Nhai, Lục Giang Hà, Mai Khinh Liên và Chử Vô Kỵ.
Trước mắt Sở Hưu vừa giao chiến với bên phía Đông Tề, không tiện đi ngang qua Đông Tề, cho nên y làm như lần trước, tới Đệ Lục Thiên Ma Tông ở Nam Hải, mượn một chiếc thuyền từ chỗ Y Ba Tuần rồi trực tiếp đi từ Nam Hải về Đông Hải.
Lúc này trên Chí Tôn Đảo ở Đông Hải, hòn đảo này đã đổi tên thành Thanh
Phong Đảo.
Bách Đông Lai thật biết lung lạc lòng người, hắn biết mình không thể sánh được với Hoắc Hành Tôn, không thể đi theo con đường bá đạo tuyệt đối cho nên hắn đi theo con đường thân thiết.
Chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền đâu dễ ngăn cản, cho dù trước đó Sở Hưu rất tự tin, nhưng khi giao chiến với Lăng Vân Tử một chiêu, không ngờ Tà Nguyệt Đao của Sở Hưu lại phát ra tiếng rên rỉ, khí tức cuồng bạo không ngừng rung chuyển, thậm chí khiến cho Sở Hưu phải tốn công tốn sức áp chế bản thân Tà Nguyệt Đao.
“Có chuyện gì vậy? Đáng lẽ ra phải còn thời gian chứ?”
Tâm ma bất đắc dĩ nói: “Đúng là còn thời gian, nhưng ta đã không cách nào trấn áp Tà Nguyệt Đao.
Thực lực đối thủ của ngươi quá mạnh, hơn nữa Tà Nguyệt Đao không thể chống được lực lượng Thuần Dương cựu hạn kia. Thanh kiếm kia rất không bình thường, thậm chí ảnh hưởng tới bản nguyên của khí linh Tà Nguyệt Đao.”
Sở Hưu nheo mắt, đương nhiên y biết kiếm của đối phương bất phàm, đây là bội kiếm Thuần Dương của Lã Tổ năm xưa.
Nhưng y không ngờ Tà Nguyệt Đao này lại yếu ớt như vậy, mới có một chiêu đã không chịu nổi.
Đúng là không phải binh khí của mình thì không thuận tay.
Thu hồi Tà Nguyệt Đao, bên phía Lăng Vân Tử trường kiếm rung động, dẫn dắt tất cả lực lượng Thuần Dương trong khoảng thiên địa này, trực tiếp tạo thành một lĩnh vực khổng lồ đánh về phía Sở Hưu.
Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền khống chế thiên địa, trong khu vực này bọn họ chẳng khác nào thần linh, loại áp chế lực lượng này vượt quá lẽ thường.
Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú lại được thi triển, trời khóc mưa máu hàng lâm, ma thần trời sinh xé tan lĩnh vực, nhưng lại không thể làm Lăng Vân Tử tổn hại gì, vẫn đánh về phía y.
Liên tục giao thủ với Lăng Vân Tử vài chiêu, nhưng Sở Hưu luôn bị áp đảo.
Bây giờ, rốt cuộc y cũng biết chênh lệch giữa mình và cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường như Lăng Vân Tử lớn tới mức nào.
Sở Hưu có thể ngăn cản thế công của đối phương, nhưng mỗi lần y xuất thủ đều phải dốc toàn lực, sử dụng toàn bộ sức mạnh mới có thể chống cự.
Còn ngược lại, bên phía Lăng Vân Tử, tuy trong lòng hắn rất phẫn nộ, nhưng Lăng Vân Tử luôn giữ lực lượng ở mức ổn định.
Hắn đang chờ, chờ tới lúc Sở Hưu không chịu nổi mới thi triển một đòn như sấm sét, dùng lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng nhất tiêu diệt Sở Hưu.
Loại đấu pháp này không hề đẹp mắt, đại đa số võ giả đều coi trọng một chiêu như lôi đình, trực tiếp đánh bại đối phương.
Lăng Vân Tử với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đánh với một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu đã là ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn dùng đấu pháp này, chắc chắn sẽ có người coi thường.
Nhưng bản thân Lăng Vân Tử lại không thấy thế, đối với hắn mà nói, nếu có thể giết chết Sở Hưu, có mất mặt cũng có sao?
Loại đấu pháp không lạnh không nóng này tuy trong thời gian ngắn không làm gì được Sở Hưu, nhưng lại khiến Sở Hưu cảm thấy càng khó giải quyết.
Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên nói vọng sang một phía: “Chư vị của Kiếm Vương Thành, đừng xem kịch nữa, bây giờ các ngươi ra tay giúp đỡ sẽ có đồ tốt cho các ngươi.”
Đám người Kiếm Vương Thành đứng bên cạnh xem kịch đã hơn nửa ngày.
Trước đó bọn họ cho rằng chắc chắn nhánh Ẩn Ma sẽ thua.
Kết quả, không ngờ sau khi Sở Hưu xuất hiện, tình thế lại có xu hướng nghịch chuyển.
Nhưng còn chưa nghịch chuyển được bao lâu, bên phía Sở Hưu lại bị Lăng Vân Tử áp đảo cực kỳ thê thảm.
Bây giờ ngay cả Thẩm Thiên Vương cũng không dám nói rốt cuộc trận chiến này ai sẽ thắng. Cho nên hắn rất sáng suốt không nhúng tay vào chuyện này, chọn cách đứng ngoài xem kịch.
Sở Hưu đột nhiên mở miệng khiến Thẩm Thiên Vương sửng sốt, y đúng là dám nói.
Phải biết quan hệ giữa Kiếm Vương Thành và Sở Hưu không coi là hòa thuận. Tuy y và Phương Thất Thiếu là bạn bè, nhưng Kiếm Vương Thành không phải của một mình Phương Thất Thiếu, hắn cũng không thể ảnh hưởng tới thái độ của Kiếm Vương Thành đối với Sở Hưu và nhánh Ẩn Ma.
Bọn họ còn chưa bỏ đá xuống giếng đã là rất phúc hậu rồi, Sở Hưu còn muốn bọn họ giúp đỡ, rốt cuộc y đang nghĩ gì? Tưởng Kiếm Vương Thành bọn họ dễ thuyết phục vậy sao?
Nhưng không đợi Thẩm Thiên Vương mở miệng, sau khi ngăn cản một đòn của Lăng Vân Tử, Sở Hưu nhanh chóng móc ra một viên đan hoàn tỏa ra kiếm khí nói: “Kiếm hoàn mà thượng cổ kiếm tu trong truyền thuyết lưu lại. Nó còn rất hoàn chỉnh, không tổn hại gì. Cầm lấy nó, Kiếm Vương Thành các ngươi có thể suy tính ra bí pháp cô đọng kiếm hoàn một cách hoàn chỉnh. Vật này có đủ đổi lại Kiếm Vương Thành các ngươi xuất thủ không?”
Ngay khoảnh khắc chứng kiến viên kiếm hoàn kia, võ giả Kiếm Vương Thành đều động tâm.
Tuy trong điển tịch có ghi chép luyện kiếm hoàn rất lãng phí thời gian, được không bù nổi mất.
Nhưng đối với những võ giả Kiếm Vương Thành như bọn họ, dù sao phần lớn thời gian cũng là trốn ở khu vực hoang vu Tây Mạc tu luyện, thời gian là thứ bọn họ có nhiều nhất.
Quan trọng nhất là, thân là kiếm tu, không ai có thể cự tuyệt bí pháp tiếng
tăm lừng lẫy thời thượng cổ.
Chứng kiến đám người Kiếm Vương Thành có vẻ động tâm, Lăng Vân Tử lập tức lên tiếng: “Thẩm chưởng môn, đây đang là chiến trường Chính Ma Đại Chiến, tình thế hai bên cũng là không chết không thôi.
Trước đó Kiếm Vương Thành các ngươi không ra tay thì thôi, bây giờ mà xuất thủ, các ngươi sẽ là kẻ địch của võ lâm Chính đạo chúng ta!”
Thẩm Thiên Vương cười hai tiếng nói: “Lăng Vân Tử đạo trưởng, uy hiếp như vậy cũng là vô nghĩa thôi.
Kiếm Vương Thành ta ở Tây Mạc xa xôi, lúc bình thường không đối địch với võ lâm Trung Nguyên không phải vì Kiếm Vương Thành chúng ta rộng lượng, mà là không có lợi ích gì.
Nhưng rất xin lỗi, bây giờ Kiếm Vương Thành chúng ta đã thấy lợi ích trước mắt, nếu không ra tay, làm sao xứng với bản thân mình đây?
Nếu các ngươi cũng có thể lấy ra thứ tương đương với kiếm hoàn, chúng ta cũng có thể tấn công tên Sở Hưu kia. Ai ra giá cao thì được thôi, bán mình cũng phải bán với giá tốt chứ.”
Thấy Thẩm Thiên Vương nghênh ngang nói về lợi ích như vậy, đám người Chính đạo như Lăng Vân Tử cũng không có cách nào.
Bởi vì từ đầu, Kiếm Vương Thành đã tuyệt đối không phải người lương thiện.
Trong khu vực Tây Mạc, vô số tiểu quốc Tây Vực san sát nhau, đối với bọn họ Kiếm Vương Thành là thế lực siêu nhiên.
Tâm trạng tốt thì giúp bọn họ hùng bá một phương, tâm trạng không tốt thì tiện tay gặt đầu quốc chủ của bọn họ làm bóng đá, đây là chuyện rất bình thường.
Đối với Kiếm Vương Thành, không phải người cùng tộc ta, chắc chắn trong lòng có suy nghĩ khác, đám man di ấy mà coi là người à? Cho nên không không hề có cảm giác tội lỗi.
Tương tự, cũng vì Kiếm Vương Thành đối phó với những dị tộc ở Tây Vực cho nên không bị tông môn Chính đạo thảo phạt. Bằng không nếu bọn họ hành động như vậy ở Trung Nguyên, chắc chắn sẽ bị gán mác Ma đạo.
Thẩm Thiên Vương cố ý đội một lúc mà không thấy Lăng Vân Tử nói gì, hắn mới lắc đầu thở dài: “Xem ra Lăng Vân Tử chưởng giáo không thể lấy ra thứ gì đả động Kiếm Vương Thành chúng ta rồi. Vậy xin lỗi, lần này đừng trách Kiếm Vương Thành ta không đứng về phía các ngươi.”
Thẩm Thiên Vương là người ngoài mặt thì thô bạo nhưng thực tế tâm tư cực kỳ thâm trầm.
Chương 1372 Lợi ích là trên hết 2
Kiếm Vương Thành không có lập trường, chỉ đứng trên lập trường của chính mình.
Lần trước trong Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo, Kiếm Vương Thành đứng về phía Chính đạo là vì uy thế của đương kim Ma đạo đệ nhất nhân Dạ Thiều Nam quá cường thịnh.
Còn lần này Kiếm Vương Thành lựa chọn đứng về phía Sở Hưu thật ra không liên quan mấy tới Phương Thất Thiếu, chỉ vì pháp môn tu luyện kiếm hoàn đã thất truyện rất có sức hấp dẫn đối với một kiếm khách. Hơn nữa lần này giới Ma đạo cũng bị chèn ép rất thảm, hắn cũng nên thay đổi lập trường.
Khi vài võ giả Kiếm Vương Thành tham chiến, tình thế trong trận chiến đã hoàn toàn nghịch chuyển.
Bên phía Thương Thiên Lương tuy bị trọng thương nhưng đối phó với võ giả Chân Hỏa Luyện Thần lại không thành vấn đề.
Còn đám người Lã Phụng Tiên, Lục Giang Hà đều có thể một đánh nhiều, cứ như vậy, cán cân thắng bại đã nghiêng sang một bên.
Thấy cảnh này, trong mắt Lăng Vân Tử lóe lên sát ý kịch liệt.
Không thể kéo dài!
Vốn dĩ hắn định mài chết Sở Hưu, nhưng sau khi Kiếm Vương Thành gia nhập, không khéo còn chưa mài chết Sở Hưu, ngược lại phe mình không chịu nổi trước.
Bên phía Ma đạo là liên minh, nhưng trung tâm của liên minh này lại là Sở Hưu.
Chỉ cần Sở Hưu không chết, liên minh cũng không bị phá hủy.
Bên phía Chính đạo cũng là liên minh, nhưng ngay chính bọn họ cũng không biết trung tâm của liên minh này là gì.
Có kẻ vì thù oán riêng, có người vì trừ ma, lại có người vì lợi ích.
Đủ mọi loại người lẫn lộn, lúc thuận lợi thì còn tạm, nhưng một khi gặp phải chướng ngại, rất có thể bên tan tác trước lại chính là bọn họ.
Trường kiếm của Lăng Vân Tử lướt qua lòng bàn tay, máu tươi nóng rực vẩy lên thần binh Thuần Dương.
Trường kiếm chỉ thiên, khoảnh khắc này thiên địa như dừng lại, ánh sáng mặt trời tràn vào cơ thể Lăng Vân Tử.
Cường giả Thiên Địa Thông Huyền có thể khống chế một khoảng thiên địa, nhưng khoảng thiên địa này cũng có cực hạn, Lăng Vân Tử cũng không cách nào khống chế lực lượng của vầng mặt trời trên đầu.
Nhưng bây giờ hắn lại cưỡng ép thần binh Thuần Dương làm vật dẫn, thu hút lực lượng của vầng mặt trời trên đầu vào trong khoảng thiên địa này, lại tạo ra một vầng mặt trời khác!
Cảm nhận được lực lượng đó, thân hình Sở Hưu nhanh chóng thối lui về phía sau.
Ép một chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền tới cực hạn, tuy rất đáng khoa khoang như cũng hết sức nguy hiểm.
Nhưng ngay khoảnh khắc Sở Hưu hành động, phía sau hắn lại có lực hút vô tận, kéo Sở Hưu về phía vầng mặt trời đang dâng lên.
Ánh mặt trời như bình minh hé lộ ở phía đông, càng lúc càng lớn, lực hút cũng càng lúc càng mạnh.
Bị ép tới đường cùng, Sở Hưu buộc phải bỏ suy nghĩ trốn tránh. Một khắc sau quanh người hắn bùng lên huyết khí vô biên, giữa thiên địa vô số tiếng ma thần gào thét liên tiếp vang lên.
Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp vừa được thi triển, uy thế cường đại tới mức có thể tranh đấu trực diện với Lăng Vân Tử.
Nhưng uy thế của Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp chỉ tồn tại có một nháy mắt, một khắc sau đã bị ánh mặt trời vô tận bao phủ.
Thấy cảnh này, Thẩm Thiên Vương lập tức biến sắc.
Sở Hưu chết cũng chẳng sao, nhưng vấn đề là ngươi lấy viên kiếm hoàn kia ra đã rồi hẵng chết. Bây giờ ngươi chết thì chúng ta đi đâu lấy viên kiếm hoàn kia đây? Quả nhiên, lần sau có làm chuyện như vậy cũng phải nhận tiền đặt cọc trước mới được.
Lúc này Ngụy Thư Nhai thấy Sở Hưu bị ánh sáng mặt trời rực rỡ kia bao phủ, lão lập tức biến sắc, đang định ra tay cứu viện.
Vốn dĩ lần này lão đã định liều mạng, cái thân già này có chết thì cũng chết nhưng nếu Sở Hưu chết, nhánh Ẩn Ma cũng tan rã triệt để!
Nhưng không đợi hắn hành động, Lục Giang Hà đã ngăn lại, híp mắt nói: “Yên tâm, tên Sở Hưu kia không dễ chết như vậy đâu, có Bất Diệt Ma Đan của giáo chủ, cho dù hắn có chui đầu vào chỗ chết cũng có đường sống.
Huống chi ngươi tưởng tiểu tử kia là loại người quên mình vì người khác à? Đừng đùa, nếu không tính toán kỹ lưỡng, hắn sẽ không đối đầu trực diện đâu.”
Lục Giang Hà không phải người thân cận nhất với Sở Hưu, nhưng có thể nói hắn là người hiểu rõ nhất về Sở Hưu.
Nếu Sở Hưu dễ chết như vậy, y đã không phải Sở Hưu.
Quả nhiên, dưới đòn thế cực mạnh của Lăng Vân Tử, khu vực vài dặm xung quanh hai người bọn họ đã hóa thành một vùng đất cằn cỗi.
Mặt đất bị nhiệt độ cao hòa tàn, tạo thành hàng loạt tinh thể lưu ly sáng bóng kỳ dị.
Còn tại vị trí của Sở Hưu, một cái kén máu đứng dưới đất, một khắc sau kén máu nứt ra, Sở Hưu sắc mặt tái nhợt.
Một đòn toàn lực của cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đúng là không dễ ngăn cản, nếu Lăng Vân Tử mạnh hơn một chút, cho dù có Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp thì Sở Hưu cũng không ngăn cản nổi.
Hơn nữa dưới áp lực cường đại như vậy, hiệu quả của Bất Diệt Ma Đan cũng phát huy đến mức lớn nhất.
Khi lực lượng Thuần Dương cường đại kia xuyên qua kén máu đánh vào cơ thể Sở Hưu, nếu là người khác e rằng thương thế sẽ càng ngày càng nặng.
Nhưng có Bất Diệt Ma Đan, chỉ cần lực lượng này không mạnh tới mức lập tức phá hủy cơ thể của Sở Hưu, Bất Diệt Ma Đan có thể tạm thời triệt tiêu lực lượng này.
Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu, ánh mắt đã kiêng kỵ tới tột đỉnh.
Dùng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chống chọi một đòn toàn lực của cường giả Thiên Địa Thông Huyền như hắn, nhưng Sở Hưu vẫn ngăn cản được, thực lực này đã đủ khiến người ta kinh hãi không thôi.
Tuy bây giờ thực lực của Sở Hưu còn chưa đủ mạnh, nhưng y vẫn còn trẻ.
Tất cả mọi người cho rằng điểm kinh khủng nhất của Sở Hưu là thực lực, là thủ đoạn cay nghiệt của y.
Nhưng lại không biết, điều mọi người kiêng kỵ nhất về Sở Hưu lại là tuổi tác của y, vì y còn trẻ, có vô số khả năng!
Thêm một thời gian nữa, liệu y có thể trở thành Dạ Thiều Nam thứ hai không? Có thể trở thành... Độc Cô Duy Ngã thứ hai hay không!
Lúc này Lăng Vân Tử đã không dám tưởng tượng, thậm chí hắn đã kiêng kỵ Sở Hưu tới đỉnh điểm.
Toàn bộ nhánh Ẩn Ma còn không có sức uy hiếp bằng một mình Sở Hưu.
Hắn hạ quyết tâm, lần này nhất định phải diệt trừ Sở Hưu ở đây, cho dù bản thân có thụ thương cũng phải giết chết y.
Nhưng ngay lúc này, một võ giả Chân Vũ Giáo lại lấy ra một trận bàn, trên đó lấp lóe ánh sáng trận đạo, hội tụ thành từng phù văn truyền vào cơ thể hắn.
Sau khi đọc xong nội dung của phù văn, võ giả Chân Vũ Giáo đột nhiên biến sắc, lớn tiếng hô: “Không xong rồi! Chưởng giáo, Đông Tề lui binh!
Vừa có tin đưa tới, võ giả khu vực hải ngoại tấn công vùng bờ biển của Đông Tề. Đông Tề không có ai trấn thủ ở đó, phải lui tới ngàn dặm, trong một ngày đã mất hai quận!
Bây giờ Đông Tề đã gọi toàn bộ Cửu Biên Cường Quân về, đồng thời Trấn Quốc Ngũ Quân cũng bắt đầu xuất phát tới Thương Mang Sơn trợ giúp Ngụy Quận!”
Vừa nghe câu này, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Không ai ngờ lần này người lui bước trước lại không phải bọn họ mà là Đông Tề.
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, võ lâm Chính đạo và triều đình Đông Tề chỉ liên thủ, bên phía Đông Tề rút lui, bọn họ phải làm thế nào?
Chương 1373 Lui binh
Hơn nữa với tính cách của Lữ Hạo Xương, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu Lữ Hạo Xương không lui binh hắn đã không phải Lữ Hạo Xương.
Đổi lại là một vị đế vương tính cách quyết đoán, có lẽ bọn họ còn có thể kiên trì. Dù sao Bắc Yên cũng sắp tan tác, sau khi hủy diệt hoàn toàn Bắc Yên rồi mới giải quyết đám võ giả Đông Hải cũng không muộn. Dù sao đám người đó cũng chỉ là thế lực nhỏ, những võ giả Đông Hải chắc chắn không thể chiếm cứ Đông Tề.
Nhưng vấn đề là Lữ Hạo Xương không quyết đoán tới vậy.
Đối với Lữ Hạo Xương, bảo vệ gia nghiệp mà tổ tiên lưu lại đã là tốt lắm rồi, chuyện chiến công chiến tích gì đó thì có cũng được mà không có thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Giới hạn cuối cùng của hắn là không thể để mất sản nghiệp của tổ tiên, cho nên hắn không dám đặt cược.
Mọi người ở đây nghe tin Đông Tề lui binh, trong đám võ giả Chính đạo, một số tán tu và người của các môn phái lặng lẽ rút khỏi chiến trường, trực tiếp bỏ đi.
Đông Tề lui binh, ván này bọn họ đã thua, đánh tiếp thì chỉ thêm thương vong chứ chẳng có tác dụng gì.
Bọn họ đến là vì lợi ích, giờ không thấy lợi ích đâu thì đánh tiếp làm gì?
Lúc này bọn họ bỏ đi lại như tuyết lở, tạo ra phản ứng dây chuyền khiến những người vốn không định rút lui cũng bắt đầu lùi bước.
Bên phía Chính đạo vốn chỉ là liên minh, trận chiến đầu tiên đã có vẻ thiếu ổn định, lúc này càng như vậy.
Thấy liên minh Chính đạo lần lượt rút lui, đám người Hàn Cửu Tư muốn ngăn cản nhưng làm sao cản được?
Chỉ trong chớp mắt, tông môn Chính đạo vốn chiếm ưu thế về nhân số lại mất đi gần một nửa.
Sở Hưu sắc mặt trắng bệch nhìn Lăng Vân Tử cười lạnh nói: “Lăng Vân Tử chưởng giáo, đánh nữa đi, đánh cược xem rốt cuộc ta không chống cự được trước hay là người bên phía ngươi không chịu nổi trước?”
Sắc mặt Lăng Vân Tử đã vô cùng âm trầm, tình cảnh trước mắt giống hệt lúc hắn thống lĩnh Thuần Dương Đạo Môn tấn công Sở Hưu. Hắn lại lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Hắn đã nhìn ra tình hình lúc này của Sở Hưu không tốt, tuy y có thể chống lại lực lượng của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng dù sao y cũng không phải cường giả Thiên Địa Thông Huyền. Y có thể chịu được một thời gian nhưng Lăng Vân Tử không tin y có thể chống cự tới tận cùng.
Nhưng vấn đề là bên phía Chính đạo đã có một nửa số người bỏ đi, các đệ tử của hắn cũng không còn khí thế, trái lại bên phía Ma đạo tuy ai cũng bị thương nhưng khí thế dâng cao.
Cứ tiếp tục đánh thì Thuần Dương Đạo Môn bọn họ, Chân Vũ Giáo và các môn phái khác có kiên trì được không? Cho nên tình cảnh hiện tại hết sức khó xử.
Nửa ngày sau Lăng Vân Tử mới nhắm mắt lại, quát khẽ một tiếng: “Lui!”
Hắn vẫn không thể hạ quyết tâm đồng quy vu tận với Sở Hưu, phải nói là cho dù hắn có thì Thuần Dương Đạo Môn cũng không có.
Sau khi Thuần Dương Đạo Môn rời khỏi, liên minh Chính đạo hoàn toàn sụp đổ. Các võ giả Ma đạo ở đây thở phào một tiếng.
Lần này bọn họ không thắng nhưng đã chống cự được.
Mọi người không nói gì, Thẩm Thiên Vương đã dẫn người tới, nhìn Sở Hưu không nói gì, ý tứ đã rất rõ ràng.
Sở Hưu cũng không để ý, trực tiếp ném kiếm hoàn cho Thẩm Thiên Vương.
Y có giữ lại thứ này cũng không có tác dụng gì, đổi lại sự trợ giúp của Kiếm Vương Thành cũng rất đáng giá.
Phương Thất Thiếu ở một bên cười hì hì nói: “Sở huynh, lần này ngươi phải cám ơn ta đấy. Đám người Thuần Dương Đạo Môn muốn chúng ta ra tay với ngươi nhưng ta kiên quyết đứng về phía ngươi.
Ngươi là chủ nhân bên Bắc Yên rồi, sau này ta tới Bắc Yên, có phải đi thanh lâu sẽ không tốn tiền không?”
"Kéo xuống!"
Thẩm Thiên Vương sắc mặt đen kịt rống lên, Bạch Tiềm lập tức lôi Phương Thất Thiếu xuống, tránh cho hắn đứng đó làm ảnh hưởng tới mặt mũi của Kiếm Vương Thành.
Năm xưa Sở Hưu và Phương Thất Thiếu là tuấn kiệt cùng thời đại trên Long Hổ Bảng.
Nhưng nhìn Sở Hưu, lại nhìn Phương Thất Thiếu, càng lúc Thẩm Thiên Vương càng thấy muốn kéo Thất Thiếu sang một bên đánh một trận.
Thẩm Thiên Vương ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Sở đại nhân, ngươi phát hiện viên kiếm hoàn này ở đâu? Nếu ngươi phát hiện di tích của cao thủ kiếm đạo thì Kiếm Vương Thành ta nguyện trả giá rất lớn để trao đổi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “E là Thẩm chưởng môn phải thất vọng rồi, ta chỉ tình cờ nhận được viên kiếm hoàn này ở hải ngoại chứ không phát hiện di tích gì.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Thẩm Thiên Vương đành bỏ qua, nhưng hắn vẫn rất hiếu kỳ nói: “Sở đại nhân, có chuyện khiến ta rất hiếu kỳ. Rốt cuộc ngươi làm sao để thuyết phục đám người ở hải ngoại xuất thủ? Ta từng tiếp xúc với võ giả hải ngoại, bọn chúng đều là loại không thấy thỏ thì không thả chim ưng, không thấy lợi ích rất lớn thì bọn họ sẽ không xuất thủ.
Đặc biệt là tên Hoắc ngũ gia gì đó của Chí Tôn Đảo, lão già kia cũng không dễ đối phó.
Đương nhiên nếu chuyện này liên quan tới bí mật của Sở đại nhân, vậy không nói cũng được. Tại hạ chỉ hiếu kỳ thôi.”
Thẩm Thiên Vương cũng biết thân phận của mình ra sao, tuy lần này hắn đứng về phía Sở Hưu nhưng không nghĩa là hắn sẽ luôn đứng về phía Sở Hưu. Có thể nói hai bên không phải là minh hữu, chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi, Sở Hưu không nói cho hắn cũng rất bình thường.
Lúc này đám người của nhánh Ẩn Ma như Ngụy Thư Nhai đều nhìn về phía Sở Hưu, hiển nhiên bọn họ cũng thấy hiếu kỳ về những chuyện Sở Hưu đã làm ở khu vực hải ngoại.
Mấy chuyện này cũng không cần giấu diếm, Sở Hưu chỉ mỉm cười nói: “Đơn giản thôi, khi ta vừa tới khu vực hải ngoại, bọn họ cũng không chịu phối hợp, đặc biệt là vị Hoắc ngũ gia kia.
Cho nên ta giết Hoắc ngũ gia, tiêu diệt phe phái Chí Tôn Đảo, để cho người chịu hợp tác, chịu giúp ta lên khống chế khu vực hải ngoại, như vậy là được rồi.”
Nghe Sở Hưu trả lời hời hợt như vậy, mọi người ở đây đều thấy không rét mà run.
Tới hải ngoại một chuyến mà Sở Hưu lại lật ngược các thế lực ở hải ngoại, hành động này đúng là khiến người khác rùng mình.
Y nói rất hời hợt nhưng thực tế trong chuyện này đã có bao nhiêu người phải chết, bao nhiêu máu phải đổ, có ai biết?
Cho dù là Thẩm Thiên Vương cũng không thể không nói một chữ phục, trực tiếp cáo từ rồi đi khỏi.
Hắn cũng không dám nghe tiếp, e là lại nghe được chuyện gì lật đổ cả quan niệm sống của mình.
Sau khi Thẩm Thiên Vương đi khỏi, Sở Hưu chắp tay với mọi người nói: “Chư vị vất vả rồi.”
Nhánh Ẩn Ma coi Sở Hưu là trung tâm, nhưng chuyện này cũng không thể xóa bỏ tác dụng của những người khác được.
Lần này nếu không có bọn họ, cho dù Sở Hưu có thuyết phục các thực lực võ lâm Đông Hải ra tay, Bắc Yên cũng không thể kiên trì được tới bây giờ.
Nhưng trận chiến này không phải không có chỗ tốt.
Tuy dưới trướng Sở Hưu tổn thất vài người, nhưng cũng có một số người thực lực tăng tiến.
Lã Phụng Tiên đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí ngay cả Sở Hưu cũng thấy sửng sốt.
Trong số những tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng ngày trước, những người được công nhận mạnh nhất là Sở Hưu, Tông Huyền và Trương Thừa Trinh.
Tuy chuyện của Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên hay được bàn tán nhưng phần lớn mọi người cho rằng Lã Phụng Tiên không thể sánh được với ba người còn kia.
Nhưng kết quả Lã Phụng Tiên lại là người thứ hai trong thế hệ Long Hổ Bảng của Sở Hưu bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chuyện này đủ khiến người người kinh ngạc.
Chương 1374 Hai vị Ma Tôn 1
Tiến bộ của Lã Phụng Tiên rõ như ban ngày, nhưng những người khác cũng không kém, ví dụ như Mai Khinh Liên.
Tuy Mai Khinh Liên còn chưa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng Sở Hưu có thể cảm giác được cô nàng chỉ cách cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần một bước, có lẽ bế quan một lần là Mai Khinh Liên sẽ lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Thương Thiên Lương tức giận nói: “Tiểu tử, nếu lần trước ngươi rộng lượng một chút, để ta mang người của Thương Thành ra, lần này đã chẳng gian nan như vậy.”
Sở Hưu nói thẳng: “Không thành vấn đề, lần sau ta sẽ mang hết mọi người của Thương Thành còn trong Lục Đô ra.”
Thương Thiên Lương nghi ngờ nhìn Sở Hưu, tiểu tử này hào phóng như vậy từ lúc nào?
Không phải Sở Hưu hào phóng mà là lần này Thương Thiên Lương toàn tâm toàn lực đứng về phía y, đã nhận được sự tín nhiệm của Sở Hưu mà thôi.
Sở Hưu là người rất đa nghi nhưng ngược lại nếu có ai được Sở Hưu tín nhiệm, Sở Hưu sẽ trả lại cho người đó đủ lợi ích.
Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Thắng là được rồi, mấy năm gần đây giới Ma đạo ta trải qua nhiều mưa gió như vậy, kiên trì được đến giờ cũng chẳng dễ dàng gì.
Tuy lần này rất nguy hiểm, nhưng lão phu biết giới Ma đạo chúng ta vẫn sẽ chống cự được.”
Chử Vô Kỵ ở bên cạnh trêu đùa: “Ngụy lão, lúc trước ngài đâu có nói như vậy. Ngài còn định liều mạng đoạn hậu cơ mà.”
Ngụy Thư Nhai trừng mắt nhìn hắn nói: “Giới Ma đạo có chống cự được không thì liên quan gì tới chuyện lão già ta sống hay chết? Đừng có cãi linh tinh.”
Ngụy Thư Nhai vung tay lên nói: “Được rồi, có chuyện gì thì đợi lúc về rồi nói, trước hết là đưa những người bị thương tới chỗ Phong thần y chữa trị đã.”
Trận chiến này cũng khiến nhánh Ẩn Ma tổn thất không ít, chỉ riêng võ giả tầng chót đã tử thương gần một phần năm.
Đổi lại là tông môn khác, e là không thể chịu nổi tổn thất như vậy, cũng may uy danh của Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai rất cao nên bọn họ mới kiên trì được tới bây giờ.
Đúng lúc này, Triệu Nguyên Phong lại đi tới, thái độ cực kỳ khiêm tốn nói: “Sở đại nhân, lần này Giang Sơn Các chúng ta thật sự không muốn đối địch với ngài.
Nhưng bên phía Đông Tề nói hươu nói vượn, lại thêm chúng ta biết Bắc Yên đang lợi dụng chúng ta nên mới phản bội. Xin Sở đại nhân thứ lỗi.”
Sở Hưu vung tay nói: “Triệu các chủ không cần để ý, ta biết nỗi khổ tâm của ngươi. Người trong giang hồ mà, đâu thể làm theo ý mình.
Sở Hưu ta nói lời giữ lời, trước đó đã nói không truy cứu là không truy cứu.
Tiếp đó ngươi chỉ cần tới Bắc Yên, nhận sai trước mặt bệ hạ, chuyện này bỏ qua.
Thậm chí không khéo Vệ Quốc của ngươi cũng có thể giữ lại.”
Triệu Nguyên Phong không ngờ Sở Hưu luôn bị đồn là lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo lại có lúc rộng lượng như vậy. Thậm chí hắn đã chuẩn bị để dốc tài sản ra, không ngờ Sở Hưu lại dễ dàng bỏ qua như vậy.
Xem ra có lúc lời đồn đại không phải là thật, tuy vị Sở đại nhân này ra tay vô cùng tàn nhẫn nhưng vẫn rất rộng lượng.
Sau khi Triệu Nguyên Phong đi khỏi, đám người đều nhìn về phía Sở Hưu với vẻ kinh ngạc.
Sở Hưu nghi hoặc nói: “Chư vị nhìn ta như vậy làm gì?”
Lục Giang Hà nghi ngờ nói: “Tiểu tử nhà ngươi hào phóng như vậy từ lúc nào? Cái loại hai mặt này mà ngươi nói thả là thả?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vì hắn là người hai mặt nên ta tha cho ngươi một lần.
Triệu Nguyên Phong, hay nói là toàn bộ Giang Sơn Các, trong mắt bọn chúng chỉ có lợi ích, không có thứ gì khác.
Ta giết nghĩa phụ của hắn, nhưng ngươi có thấy hắn đau buồn gì không?
Loại người này không đáng sợ, chỉ cần ta có lực lượng tuyệt đối, chắc chắn đối phương không dám làm loạn.
Huống chi, lần này Triệu Nguyên Phong đã đắc tội rất nặng với Đông Tề.
Ai cũng căm ghét kẻ phản bội, nhưng kẻ phản bội hai lần lại càng đáng ghét.
Bên phía Bắc Yên không chứa chấp hắn, toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều không có chỗ cho Giang Sơn Các dung thân.”
Sau khi nói xong, đám người cũng không trì hoãn, vội vàng đưa người về Trấn Võ Đường, giao cho Phong Bất Bình chữa trị.
Đồng thời Sở Hưu cũng nghe thuật lại mọi chuyện xảy ra trong thời gian này.
Sau khi nghe Tư Đồ Khí liên kết với đám người Tư Vô Nhai, định nhân lúc cháy nhà hôi của, đào nền móng của nhánh Ẩn Ma, hay nên nói là đào căn cơ của Sở Hưu, ánh mắt Sở Hưu khỏi khỏi lóe lên sát ý.
Chắc chắn phải diệt trừ lũ cướp cạn này, tìm thời gian nào đó giải quyết bọn chúng.
Trên thực tế, khi Côn Luân Ma Giáo quật khởi cũng trải qua chuyện này.
Chẳng qua lúc đó thực lực của Độc Cô Duy Ngã và Côn Luân Ma Giáo đều rất
mạnh, cách làm cũng đơn giản thô bạo tới cực hạn, chỉ một chữ: giết!
Giết tới mức tất cả những kẻ phản đối Côn Luân Ma Giáo phải gào thét xin tha, tung hô Thánh giáo thiên thu vạn tái, đương nhiên Côn Luân Ma Giáo cũng thống nhất toàn bộ các thế lực, không còn âm thanh nào phản đối.
Bây giờ Sở Hưu cũng định làm như vậy, với thực lực của y hiện giờ, có giải quyết đám người này cũng không phải việc gì khó.
Nhưng bây giờ trên tay Sở Hưu còn quá nhiều việc, hơn nữa trong nhánh Ẩn Ma còn có những người trung lập như Xích Luyện Ma Tông và Du Ma Nhai.
Một khi Sở Hưu hạ thủ giết người, cũng có thể bọn họ sẽ ra tay ngăn cản, cho nên Sở Hưu phải nghĩ một lý do thích hợp để giải quyết bọn họ mới được.
Sau khi nghe mọi người thuật lại những chuyện đã xảy ra, Sở Hưu cũng kể lại hành trình của mình tại hải ngoại.
Tuy trước đó mọi người đã biết chuyện Sở Hưu giết chóc ở hải ngoại, nhưng nghe Sở Hưu kể lại tỉ mỉ mọi chuyện, ai nấy vẫn kinh hãi không thôi, đồng thời bọn họ cũng mặc niệm cho đám võ giả ở hải ngoại.
Lần này rõ ràng là Sở Hưu giao chiến với võ lâm Chính đạo, kết quả tổn thất lớn nhất lại không phải bên phía Sở Hưu cũng không phải bên phe võ lâm Chính đạo mà là võ lâm hải ngoại. Chuyện này đúng là nực cười.
Đặc biệt là khi nghe Hoắc Hành Tôn muốn nhận Sở Hưu làm nghĩa tử, bọn họ cũng cho rằng Hoắc Hành Tôn đang ngại mình sống quá lâu, hay nên nói là ông trời cảm thấy hắn sống quá lâu nên mới làm hắn mất trí ngay lúc mấu chốt, đưa ra một quyết định không khác gì tìm đường chết như vậy.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hỏi Lục Giang Hà: “Ta gặp một võ giả bên cạnh Hoắc Hành Tôn, hắn thi triển toàn truyền thừa chính thống của Côn Luân Ma Giáo.
Hắn biết Diệt Tam Liên Thành Tiễn của ta, biết cả Thiên Ma Chưởng của Độc Cô giáo chủ.
Ngoài ra hắn còn ngưng tụ một pháp tướng, pháp tướng kia trước ngực có lỗ thủng nhưng có thể hấp thu và vặn vẹo lực lượng cương khí.
Ta thăm dò ký ức của hắn nhưng chỉ thấy hai thi thể toàn thân tỏa ra ma khí ngồi ngay ngắn trên vương tọa bằng đồng xanh. Tất cả võ công Ma Giáo của hắn đều học được từ đó.
Lão Lục, ngươi có thể nhận ra thân phận của thi thể đó không?”
Lục Giang Hà đột nhiên đứng bật dậy, giọng nói kích động nói: “Một người trong đó là Vô Tâm Ma Tôn! Đó là pháp tướng đặc trưng của Vô Tâm Ma Tôn.
Hơn nữa nếu ta đoán không sai, chắc chắn hai người đó là hai trong Tứ Đại Ma Tôn.
Vương tọa bằng đồng xanh là chỗ ngồi riêng của Thánh giáo ta dành cho Ma Tôn, chỉ có Tứ Đại Ma Tôn mới có tư cách sở hữu, chuyện này chắc lão Ngụy cũng biết.”
Chương 1375 Hai vị Ma Tôn 2
Ngụy Thư Nhai ở bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, khi nhánh Ẩn Ma nghị sự cũng ngồi trên vương tọa bằng đồng xanh, đó là mô phỏng theo Tứ Đại Ma Tôn năm xưa. Nhưng vương tọa đồng xanh chân chính đã biến mất khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt.”
Lục Giang Hà nói tiếp: “Bọn họ biết Diệt Tam Liên Thành Tiễn cũng rất bình thường, Diệt Tam Liên Thành Tiễn là giáo chủ mang từ Đại Hắc Thiên Ma Giáo ra ngoài, ai hứng thú đều có thể tu luyện.
Nhưng ngoài giáo chủ thì không ai lĩnh ngộ được tinh túy của ngọn lửa diệt thế, hoặc là không phù hợp với Diệt Tam Liên Thành Tiễn, cho nên dù bọn họ có tu luyện nhưng gần như không sử dụng.
Tiểu tử ngươi thật may mắn, tới hải ngoại một chuyến mà cũng tìm được cơ duyên như vậy.”
Mọi người ở đây đều vô thức nhìn sang phía Lã Phụng Tiên, nếu nói vận may, Sở Hưu cũng không thể sánh được với vị này.
Sở Hưu gật đầu nói: “Cho nên ta định đợi thêm vài ngày, sau khi mọi người dưỡng thương xong sẽ tới Đông Hải, tìm truyền thừa của hai vị Ma Tôn.”
Sau khi hàn huyên với mọi người thêm vài câu, ai cần tu luyện cũng đi tu luyện, ai cần dưỡng thương cũng đi dưỡng thương.
Nhưng Sở Hưu lại phát hiện Lã Phụng Tiên không đi tu luyện, y không khỏi kinh ngạc nói: “Lã huynh, ngươi không định bế quan một thời gian, ổn định lại cảnh giới của bản thân à?”
Lã Phụng Tiên gãi đầu nói: “Hình như ta không cần ổn định cảnh giới, khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, mảnh vỡ nguyên thần của Lã Ôn Hầu đã dung hợp triệt để với ta. Cho nên bây giờ không những ta không cần tu luyện, ngược lại còn cảm thấy mình đã hoàn toàn khống chế được lực lượng của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.”
Sở Hưu nghe vậy cũng không biết phải nói gì.
Vừa rồi Lục Giang Hà còn nói y may mắn, nhưng người thật sự may mắn vẫn là Lã Phụng Tiên.
“Sở huynh, lần này ngươi phải cẩn thận. Ta cảm thấy Thuần Dương Đạo Môn hay nên nói là toàn bộ tông môn Chính đạo sẽ không từ bỏ ý đồ. E là lần sau bọn chúng ra tay sẽ còn mạnh mẽ hơn lần này.”
Lã Phụng Tiên không hiểu chuyện quyền mưu như vậy, nhưng cho dù không am hiểu hắn cũng có thể cảm giác được uy hiếp của Sở Hưu đối với toàn bộ tông môn Chính đạo.
Uy hiếp Đại Quang Minh Tự, giết chóc tại Đông Hải, phá hủy liên minh Chính đạo.
Những chuyện Sở Hưu gây ra đã có lực uy hiếp không kém gì Dạ Thiều Nam.
Khi Sở Hưu chưa có thực lực như Dạ Thiều Nam, y đã có lực uy hiếp sánh ngang với Dạ Thiều Nam. Nếu Sở Hưu đạt tới cảnh giới của Dạ Thiều Nam, y sẽ khủng khiếp tới mức nào?
Những người khác không dám nghĩ tới chuyện này, cũng không dám nói. Dù sao lần Chính Ma Đại Chiến tiếp theo mà diễn ra, e rằng sẽ là thời khắc phân định sinh tử.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng lần sau bọn chúng mà ra tay, Sở Hưu ta cũng không còn là Sở Hưu hiện giờ.
Bây giờ bọn chúng đã không làm gì được ta, tương lai càng không làm gì được ta!”
Thấy Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên cũng yên tâm. Hắn biết Sở Hưu không phải người khoác loác, y có tự tin thì mới nói ra những lời như vậy.
Lã Phụng Tiên có rất nhiều bằng hữu nhưng hiểu nhau và bầu bạn tới tận cùng lại không được mấy người.
Sở Hưu là bằng hữu quen biết hắn từ thuở hàn vi, cho nên hắn không muốn Sở Hưu xảy ra chuyện.
Sở Hưu giúp đỡ hắn quá nhiều nhưng thực lực của hắn có hạn, chỉ có thể báo đáp Sở Hưu đôi chút.
Lần Chính Ma Đại Chiến tiếp theo mà diễn ra, cho dù uy hiếp có lớn hơn, thực lực có mạnh hơn, Lã Phụng Tiên vẫn sẽ cầm thanh Phương Thiên Họa Kích của mình, tiếp tục xông tới.
Sở Hưu ở lại trong Trấn Võ Đường ba tháng. Thời gian ba tháng này Sở Hưu cũng không nhàn rỗi, y là người chấp chưởng các thế lực như nhánh Ẩn Ma và Trấn Võ Đường, có rất nhiều chuyện cần y xử lý.
Y cũng cần tới triều đình Bắc Yên báo cáo một chút. Sau trận đại chiến lần này có thể nói Bắc Yên là bên thắng lợi, vì bọn họ lại chiến thắng Đông Tề một lần nữa, hủy diệt hoàn toàn chút dã tâm còn sót lại của Lữ Hạo Xương. Cho nên từ giờ cho đến lúc Lữ Hạo Xương chết đi, bọn họ cần lo lắng uy hiếp từ phía Đông Tề.
Đồng thời Triệu Nguyên Phong cũng ngoan ngoãn tới triều đình Bắc Yên tạ tội, thái độ hết sức khiêm cung.
Sở Hưu còn tìm thời gian tới Lục Đô một chuyến, đưa hết những người còn lại của Thương Thành ra ngoài.
Thật ra Sở Hưu cũng rất hứng thú với những người khác trong Lục Đô, nhưng y vẫn không làm gì.
Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ y còn chưa có năng lực khống chế những người đó.
Sở Hưu có thể khống chế người của Thương Thành là vì có Thương Thiên Lương.
Bây giờ Thương Thiên Lương đã hoàn toàn đứng về phía y, mà Thương Thiên Lương có thể quản lý toàn bộ Thương Thành.
Còn những người khác trong Lục Đô, Sở Hưu không dám cam đoan.
Bên phía Mai Khinh Liên, cô nàng chỉ dùng không tới một tháng đã thuận lợi bước lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Khi Sở Hưu đứng ngoài cửa nghênh đón cô nàng xuất quan, thấy Sở Hưu đứng đó, Mai Khinh Liên đắc ý mỉm cười: “Trước kia lúc nào cũng là ta đứng đây đón ngươi xuất quan, hiếm lắm mới có một lần ta được đãi ngộ như vậy.”
Hiển nhiên thiên phú của Sở Hưu khiến rất nhiều người tuyệt vọng.
Ít nhất Mai Khinh Liên thấy y bế quan đột phá cảnh giới rất nhiều lần rồi, mỗi lần Sở Hưu đều mang tới cho người khác bất ngờ, hay nên nói là kinh hãi.
Còn lần này cô đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, tuy không thể sánh với Sở Hưu nhưng ít nhất không đến nỗi mỗi lần đều bị đả kích.
Vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, trên người Mai Khinh Liên luôn có cảm giác cực kỳ quái dị.
Tuy tướng mạo của cô nàng không thay đổi, nhưng khí chất lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, vô cùng quyến rũ. Thậm chí khi Sở Hưu vừa thấy cô nàng cũng phải kinh ngạc trước vẻ đẹp này.
Sở Hưu lạnh nhạt gì: “Không sao, lần sau sẽ lại là ngươi nghênh đón ta xuất quan.”
Mai Khinh Liên che miệng: “Ngươi định bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?”
Đổi lại là người khác, chắc chắn Mai Khinh Liên sẽ cho rằng đối phương đang nằm mơ.
Nhưng nếu là Sở Hưu, cô nàng cũng không dám khẳng định.
Sở Hưu vẻ mặt nghiêm trang nói: “Ngươi đoán đi.”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp bỏ đi, để lại Mai Khinh Liên sắc mặt hồ nghi, cô nàng thật sự không đoán được Sở Hưu nói thật hay đang lừa gạt mình.
Ba tháng sau, Sở Hưu đã xử lý xong xuôi mọi chuyện, y chuẩn bị tới hải ngoại lần nữa.
Nhưng chuyện lần này có liên quan tới giới Ma đạo, cho nên Sở Hưu chỉ dẫn theo người trong nhánh Ẩn Ma.
Có bốn người đi theo y, Ngụy Thư Nhai, Lục Giang Hà, Mai Khinh Liên và Chử Vô Kỵ.
Trước mắt Sở Hưu vừa giao chiến với bên phía Đông Tề, không tiện đi ngang qua Đông Tề, cho nên y làm như lần trước, tới Đệ Lục Thiên Ma Tông ở Nam Hải, mượn một chiếc thuyền từ chỗ Y Ba Tuần rồi trực tiếp đi từ Nam Hải về Đông Hải.
Lúc này trên Chí Tôn Đảo ở Đông Hải, hòn đảo này đã đổi tên thành Thanh
Phong Đảo.
Bách Đông Lai thật biết lung lạc lòng người, hắn biết mình không thể sánh được với Hoắc Hành Tôn, không thể đi theo con đường bá đạo tuyệt đối cho nên hắn đi theo con đường thân thiết.