-
Chương 1376-1380
Chương 1376 Lại đến Đông Hải
Bách Đông Lai công khai tuyên bố, Thanh Phong Hải không có chí tôn, cho nên Chí Tôn Đảo đổi tên thành Thanh Phong Đảo, mang ý nghĩa hòn đảo chung của tất cả võ giả trong Thanh Phong Hải, ai cũng có thể lên đảo. Nhưng trên thực tế đám người Bách Đông Lai vẫn là người chấp chưởng Chí Tôn Đảo.
Lúc này Bách Đông Lai đang ở trên Chí Tôn Đảo xử lý một số chuyện phức tạp.
Sau khi trở thành người thống trị Thanh Phong Hải trên thực tế, trên tay Bách Đông Lai cũng có rất nhiều chuyện phiền toái.
Lúc này đột nhiên có hạ nhân tới bẩm báo nói Sở đại nhân trở về, Bách Đông Lai lập tức giật mình.
Không sai, chỉ có kinh hãi, không có vui mừng.
Sau trận chiến ở Chí Tôn Đảo, Bách Đông Lai chứng kiến lực lượng cường đại tới mức người khác run sợ của Sở Hưu, nhưng tương tự, y cũng rất e ngại lực lượng đó.
Hợp tác với Sở Hưu một lần là đủ, hắn cũng làm theo yêu cầu của Sở Hưu, tấn công Đông Tề, còn tiện tay đoạt lấy đại lượng tài nguyên.
Vốn hắn cho rằng liên hệ giữa hai bên dừng lại ở đây, kể cả lần trước Sở Hưu nói bọn họ sẽ còn gặp mặt, Bách Đông Lai cũng chỉ coi là Sở Hưu khách sáo mà thôi, không ngờ y thật sự tìm tới cửa. Chuyện này khiến Bách Đông Lai không biết làm thế nào, trong lòng càng ngờ vực, rốt cuộc Sở Hưu tới đây làm gì? Chẳng lẽ y có ý đồ gì với khu vực Đông Hải?
Tuy trong lòng hết sức nghi ngờ, nhưng Bách Đông Lai vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mang nụ cười ấm áp ra ngoài.
Thấy ngoài đại sảnh ngoài Sở Hưu ra còn có đám người Ngụy Thư Nhai, Bách Đông Lai vô thức giật mình.
Ngụy Thư Nhai, Lục Giang Hà, Mai Khinh Liên, Chử Vô Kỵ, đây là bốn cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí hắn không nhìn ra sâu cạn của ba người trong số đó.
Đây là lực lượng của Sở Hưu tại Trung Nguyên hay sao? Thật quá khủng khiếp.
Nghĩ tới đây thái độ của Bách Đông Lai càng khiêm tốn, hắn cúi đầu hành lễ với Sở Hưu rồi nói: “Không ngờ lại được gặp Sở đại nhân sớm vậy. Xem ra Sở đại nhân đã phá giải nguy cơ bên phía Trung Nguyên, thật đáng mừng.”
Đám người Ngụy Thư Nhai thấy thái độ của Bách Đông Lai cũng rất ngạc nhiên.
Lý do là thái độ của vị bá chủ Đông Hải này khi gặp mặt Sở Hưu lại quá hạ mình, thậm chí có thể nói là khúm núm.
Rốt cuộc Sở Hưu đã làm chuyện người người oán trách như thế nào ở Đông Hải mà dọa người ta tới nước này?
Nhìn bộ dạng của Bách Đông Lai, Sở Hưu cũng đoán được suy nghĩ của đối phương, y cười ha hả nói: “Bách tiên sinh đừng căng thẳng, ta không hứng thú với thế lực giang hồ ở Đông Hải, lần này ta tới chỉ là tìm đồ mà thôi.”
Bách Đông Lai thầm thở phào một tiếng, cũng cười lớn đáp lời: “Sao Sở đại nhân lại nói vậy, sao ta lại căng thẳng chứ? Sở đại nhân muốn tìm cái gì, tại hạ sẽ dốc hết sức lực phối hợp.”
Sở Hưu vẽ lại bản đồ biển từ những hình ảnh mà tâm ma khai thác được, đương nhiên cũng có chỗ sai.
“Ta muốn tìm một hòn đảo trong vùng biển này nhưng không quen thuộc với khu vực hải ngoại, cho nên cần nhờ Bách tiên sinh hỗ trợ.”
Nghe Sở Hưu nói vì chút chuyện nhỏ này, Bách Đông Lai lại thở phào một tiếng.
Nhưng khi Bách Đông Lai thấy bản đồ này, hắn lại cau mày nói: “E là vị trí Sở đại nhân muốn tìm hơi khó.
Theo như vị trí khu vực biển này thì nó nằm giữa Liệt Phong Hải và Thanh Phong Hải.
Nhưng biển rộng vô biên vô tận, thường thì đi qua đi lại giữa Thanh Phong Hải và Liệt Phong Hải là theo tuyến đường cố định.
Trước đây tại hạ từng qua lại hai nơi này vài lần nhưng chưa từng thấy vùng biển này.
Hơn nữa bản đồ này miêu tả quá mơ hồ, muốn dựa vào nó mà tìm được vị trí thì hơi khó.”
Nói xong câu này, Bách Đông Lai thấy ánh mắt Sở Hưu như đang trầm xuống, hắn vội vàng giải thích: “Đương nhiên không phải không có cách khác.
Tại hạ không tìm được, nhưng chắc có người sẽ tìm được. Gọi Tống lão tam tới đây cho ta.”
Nói đoạn, Bách Đông Lai trực tiếp cho người dẫn một lão già gầy gò vóc đến, thực lực chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, nhưng sau khi thấy Bách Đông Lai lại có vẻ rất hoảng hốt.
Bách Đông Lai chỉ vào ông lão kia nói: “Người này từng là thuộc hạ của Phó Long Khiếu, người cầm lái lâu năm nhất của Thương Long Hạm Đội, từ khi sinh ra đã sống trên biển. Hắn đã theo Phó Long Khiếu qua lại giữa Liệt Phong Hải và Thanh Phong Hải vô số lần, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Ta không tìm được vị trí trên bản đồ nhưng Tống lão tam có thể.”
Nói xong, Bách Đông Lai đưa mắt nhìn sang phía Tống lão tam nói: “Tống lão tam, đây là cơ hội cho ngươi đấy. Giúp Sở đại nhân tìm được nơi này, tuy không còn Thương Long Hạm Đội nhưng vẫn còn hạm đội của Thương Thủy Các ta, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một chiếc thuyền, để ngươi làm thuyền trưởng.”
Tống lão tam nghe xong vội vàng vỗ ngực nói: “Đại nhân yên tâm, lão hủ phiêu bạt cả đời trên biển, có bao nhiêu hải đảo lão hủ cũng biết hết, chắc chắn không phụ lời dặn của đại nhân.”
Thương Long Hạm Đội của Phó Long Khiếu đã bị Bách Đông Lai gột rửa một phen. Tống lão tam này có thể tránh được kiếp nạn vì hắn chỉ là tiểu nhân vật, không ai để ý đến.
Sở Hưu đưa bản đồ cho Tống lão tam hỏi: “Chắc chắn được bao nhiêu phần?”
Tống lão tam quan sát cẩn thận bản đồ rồi mới nói: “Không dám nói là chắc chắn mười phần, nhưng ta từng đi qua khu vực gần vùng biển này, có thể tính ra vị trí đại khái. Có thể nói là chắc chắn được tám phần.”
Nghe Tống lão tam nói như vậy, Sở Hưu cũng không trì hoãn, trực tiếp dẫn Tống lão tam tới Liệt Phong Hải tìm hòn đảo đó.
Tống lão tam này không hổ là người được Bách Đông Lai đề cử, cũng rất có bản lĩnh.
Đối phương chỉ dựa vào tấm bản đồ mơ hồ, trong một tháng lại thật sự tìm được vùng biển đó.
Vùng biển này đúng là trong khu vực tiếp giáp giữa Thanh Phong Hải và Liệt Phong Hải nhưng lại cực kỳ vắng vẻ, hơn nữa sóng gió xuất hiện liên tục, ít thuyền bè đi qua nơi này. CHo nên nhiều năm qua trừ Ảnh tình cờ đến đây, hầu như không người ngoài nào phát hiện ra.
Tống lão tam chỉ một hải đảo ở phía xa nói: “Đại nhân, trong vùng biển này chỉ có một hòn đảo. Nếu không có vấn đề gì thì chắc là nơi đó.”
Tìm được nơi này, Tống lão tam cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ do đại nhân vật đưa ra, làm xong thì có thưởng, nhưng không làm xong khéo mất luôn cái mạng.
Sở Hưu gật đầu nói: “Được rồi, thời gian tới ngươi cứ ở đây chờ, chúng ta lên đảo.”
Nói đoạn, Sở Hưu và đám người Ngụy Thư Nhai leo lên hòn đảo kia.
Vừa bước lên đảo, bọn Sở Hưu đã cảm nhận được một luồng ma khí cực kỳ tinh thuần.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên không sai, chắc hẳn là nơi này.
Men theo ma khí đó, mọi người tìm kiếm cẩn thận, cuối cùng thấy được ngọn nguồn của nó, là một hang động sâu không thấy đáy.
Chắc hẳn Vô Tâm Ma Tôn và một Ma Tôn khác của Côn Luân Ma Giáo đã vẫn lạc tại đây.
Chương 1377 Tiểu Hắc 1
Trong hang động đen kịt, từng luồng ma khí tinh thuần ập tới.
Sở Hưu không lỗ mãng tiến vào, vì y còn nhớ trước đó Ảnh từng đi vào, kết quả trọng thương gần chết mới thoát ra được.
Trước đó Ảnh là cường giả tán tu của Liệt Phong Hải, những hảo hữu của hắn cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, kết quả tất cả đều vẫn lạc tại đây. Có thể thấy rốt cuộc trong hang động này nguy hiểm tới mức nào.
Sở Hưu nói với Lục Giang Hà: “Rốt cuộc trong Côn Luân Ma Giáo năm xưa, Vô Tâm Ma Tôn và các vị Ma Tôn khác là người như thế nào? Bọn họ sẽ lưu lại thủ đoạn gì?”
Lục Giang Hà không cần suy nghĩ đã lập tức nói ngay: “Ngoài Hồng Liên Ma Tôn ra chắc chắn không có ai tốt cả.
Hơn nữa ngươi không nghĩ xem, đã thành Ma Tôn rồi sao có thể là người tốt chứ? Ai mà chẳng là loại trời đánh thánh vật?
Nếu bọn họ đã lưu lại thủ đoạn ở đây, vậy không cần phải hỏi, chắc chắn là nguy hiểm tới cực điểm.”
Sở Hưu suy nghĩ, cũng đúng, chắc chắn sẽ nguy hiểm rồi, đành phải cẩn thận thôi.
Người đi đầu vẫn là Sở Hưu, dù sao trong số mọi người ở đây y là người có thực lực mạnh nhất, hơn nữa da dày thịt béo, có gặp nguy hiểm gì thì khả năng kháng cự cũng cao hơn một chút!
Vừa vào trong hang động, mọi người đã phát hiện một thi thể rách nát ở phía trước.
Lục Giang Hà nhìn qua trận pháp dưới chân thi thể, tặc lưỡi nói: “Nghịch Chuyển Thiên Ma Đại Trận, người vào trận thì tất cả chân khí trên người sẽ biến thành ma khí, nếu không thể kiên trì sẽ trực tiếp nổ tung mà chết.
Đại trận này chắc do Vô Tâm hay người khác sử dụng lực lượng khí huyết khắc họa, uy lực cường đại, đã có người trúng chiêu.
Nhưng tên này cũng không yếu, còn có thể giãy giụa xé tan trận pháp. Nhưng hắn cũng không chống cự được, ngược lại còn giúp ngươi tháo bớt một cái bẫy.”
Đám người Sở Hưu đi tiếp, trên đường cũng không gặp thứ gì nguy hiểm.
Nhưng thật ra nói đúng hơn dọc con đường này đều là cạm bẫy cực kỳ nguy hiểm và độc ác. Lục Giang Hà nhận ra hết, đều là thủ đoạn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa.
Nhưng may là những cạm bẫy này đều bị đám hảo hữu của Ảnh dùng tính mạng phá hủy một lượt, ngược lại làm lợi cho bọn Sở Hưu.
Nhưng khi mọi người xuống dưới đáy hang động, luồng ma khí kia lại càng lúc càng đậm đặc, thậm chí xen trong đó còn có mùi hôi thối nồng nặc.
Khi bọn Sở Hưu tới điểm cuối của hang động, chứng kiến thứ ở trong đó, ai nấy hít một hơi lạnh.
Điểm cuối của hang động là một đại điện, nhưng lúc này mọi người không thể thấy rõ tình hình bên trong cung điện.
Bởi vì toàn bộ đại điện này đều bị một con rắn đen khổng lồ che lấp.
Con rắn đó vô cùng to lớn, thân thể dày tới vài trượng, nó đang cuộn mình nên không thể đo nổi chiều dài.
Điều đáng sợ nhất là trên đỉnh đầu của con rắn đen này có hai cái sừng mơ hồ, rõ ràng đây là dấu hiệu sắp hóa thành giao.
Trong mảnh vỡ ký ức, tuy Ảnh đi từ trong hang động ra nhưng vẫn bị thứ gì đó truy sát, bây giờ xem ra thứ đuổi giết hắn là con rắn này.
Khí tức trên người con rắn này cực kỳ khủng khiếp, thậm chí khiến Sở Hưu cũng cảm thấy áp lực.
Võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường đứng trước mặt hung thú sắp hóa giao đúng là không đáng nhắc tới.
Lúc này Lục Giang Hà lại kinh ngạc nói: “Là Tiểu Hắc, nhưng sao Tiểu Hắc lại lớn đến vậy?”
"Tiểu Hắc?"
Lục Giang Hà gật đầu nói: “Tiểu Hắc là thú cưng của Vô Tâm Ma Tôn, nghe nói là một con rắn lớn có huyết mạch Hắc Long thời thượng cổ.
Khi đó chỉ cần ai chọc tới Vô Tâm Ma Tôn sẽ bị hắn đánh gãy cả ngũ chi, đem đi nuôi Tiểu Hắc.
Tới cuối cùng con súc sinh này được nuôi tới mức cực kỳ kén ăn, dưới cảnh giới Chân Đan là không thèm ăn.
Nhưng khi đó Tiểu Hắc đâu có lớn thế này, hung thú cũng không giống loài người, cho dù đã qua năm trăm năm cũng không thể lớn đến vậy được.”
Lục Giang Hà vừa lẩm bẩm, chợt nhìn thấy ấn ký đỏ máu trên trán con rắn đen kia, hắn đột nhiên biến sắc nói: “Không ngờ Vô Tâm Ma Tôn lại dùng máu trong tim của mình để nuôi dưỡng Tiểu Hắc, chẳng trách hôm nay nó lại lớn tới mức này.”
Đang nói, con rắn đen kia như cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, chậm rãi mở mắt, nhìn về phía đám người Sở Hưu.
Lục Giang Hà mỉm cười đi lên phía trước chào hỏi: “Tiểu Hắc, không biết ngươi còn nhận ra ra bản tọa không? Lúc trước bản tọa còn giết hai con lừa trọc của Đại Quang Minh Tự để cho ngươi ăn đấy. Vô Tâm Ma Tôn nói lũ lừa trọc của Đại Quang Minh Tự rất dẻo dai, ngươi thích ăn nhất.”
Đôi mắt dọc đỏ tươi của con rắn đen chăm chú nhìn Lục Giang Hà. Một khắc sau nó mở cái miệng lớn, phun thẳng nọc độc đen nhánh về phía Lục Giang Hà, khiến cho Lục Giang Hà giật mình hóa thành một luồng huyết mang né tránh.
Nọc độc màu đen đó rơi xuống nước, không ngờ lại ăn mòn thành một cái hố khổng lồ sâu không thấy đáy, có thể thấy độc tố kia khủng khiếp nhường nào.
Sở Hưu vẻ mặt quái dị nhìn Lục Giang Hà: “Đây là Tiểu Hắc mà ngươi nói đấy à? hình như nó đâu có quen ngươi.”
Lục Giang Hà vẻ mặt buồn bực nói: “Chắc chắn là vì ấn ký tâm huyết của Vô Tâm Ma Tôn.
Cho dù con súc sinh này có huyết mạch Hắc Long nhưng chỉ có một chút mà thôi, vốn không chịu nổi ấn ký tâm huyết của Vô Tâm Ma Tôn.
Ngươi không biết Vô Tâm Ma Tôn mạnh tới mức nào, với trình độ của Lăng Vân Tử, chỉ một bàn tay của Vô Tâm Ma Tôn cũng có thể đập chết hắn.
Con súc sinh này nhận được tâm huyết của Vô Tâm Ma Tôn nhưng không cách nào tiêu hóa, chắc chắn đã khiến linh trí tổn hại, bây giờ đã hoàn toàn điên cuồng rồi.”
Lục Giang Hà vừa dứt lời, con rắn đen khổng lồ đã trực tiếp đập đuôi tới, uy thế như bài sơn đảo hải, nếu không phải hang động này quá nhỏ ảnh hưởng tới nó, không khéo nó có thể đánh nát cả một ngọn núi.
Đám người Lục Giang Hà vừa né tránh nó vừa liên tục xuất hiện, nhưng ai cũng buồn bực phát hiện bọn họ có ra tay cũng chẳng có tác dụng gì.
Lớp vảy của con rắn này có sức phòng ngự quá kinh khủng.
Lưỡi nguyệt nhận của Chử Vô Kỵ chém lên vảy nó cũng chỉ làm dấy lên hàng loạt tia lửa.
Thế công của Ngụy Thư Nhai và Lục Giang Hà cũng không thể xuyên qua lớp vảy của nó, không khiến nó tổn thương. Mai Khinh Liên càng không phải nói, Xá Nữ Đại Pháp của cô nàng không có tác dụng gì với con súc sinh này.
Tà Nguyệt Đao hiện lên trong tay Sở Hưu, y trực tiếp ra tay toàn lực. Đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, đao mang sắc bén không gì không phá xé rách lớp vảy của con rắn đen, khiến cho đại lượng máu tươi phun ra.
Nhưng đối với con rắn đen khổng lồ này, hiển nhiên thương thế như vậy cũng không mấy tác dụng, ngược lại khiến nó càng thêm điên cuồng.
Sở Hưu nhíu mày, có con súc sinh bảo hộ, muốn lấy đồ bên trong cũng rất khó khăn.
Sở Hưu suy nghĩ, nhảy lên trên, không ngờ trong lao tới đỉnh đầu của con rắn đen. Một khắc sau pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiển hiện sau lưng y, phật quang bùng lên trong tay, trực tiếp ấn xuống đầu con rắn đen, ép nó xuống đất.
Con rắn đen không ngừng giãy dụ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Chế ngự nó giúp ta!”
Chương 1378 Tiểu Hắc 2
Đám người Lục Giang Hà lập tức ra tay sử dụng lực lượng mạnh nhất của mình để kiềm chế thân thể con rắn đen.
Một khắc sau, Sở Hưu xuất từng quyền một đánh vào người con rắn, nhưng không phải cương khí mà là tinh thần lực tinh thuần tới cực điểm.
Con rắn đen này vốn có huyết mạch Hắc Long, cũng có một chút dị năng. Lớp vảy trên người nó không sợ sắt thép, không sợ cương khí, thậm chí có thể phòng ngự cả tinh thần lực.
Nhưng lúc này Sở Hưu đánh từng quyền liên tiếp, trực tiếp dùng tinh thần lực mạnh nhất bám lên nắm tay, đánh vào cơ thể con rắn đen kia, tạo thành chấn động tinh thần.
Tinh thần lực cường đại không ngừng đánh vào cơ thể con rắn đen, góp gió thành bão, trực tiếp phá tan tinh thần lực của con rắn đen kia.
Rốt cuộc con rắn đen cũng ngừng giãy giụa, ngã dưới đất, hai mắt tuy vẫn đỏ máu nhưng không còn hung tính, đờ đẫn vô thần.
Tuy nó không chết nhưng đã thành cái xác không hồn, bị Sở Hưu đánh thành rắn thực vật.
Mọi người ở đây đều thở dài một tiếng, không ai nghĩ thứ này lại khó đối phó đến vậy.
Sau khi vượt qua thi thể của con rắn, mọi người mới thấy điểm cuối của hang động, hai bóng người ngồi ngay ngắn trên vương tọa bằng đồng xanh.
Một người vóc dáng cao gầy, gương mặt âm trầm lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Người còn lại là một lão già, toàn thân bao phủ trong áo đen.
Tuy hai người này đã chết nhưng trên người bọn họ vẫn tỏa ra ma khí cường đại, cho dù chỉ là thi thể nhưng vẫn có thể cảm giác được sự cường đại của hai người này khi còn sống.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang phía Lục Giang Hà nói: “Là Vô Tâm Ma Tôn?”
Lục Giang Hà thần sắc phức tạp gật đầu nói: “Đúng, là Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn.
Vô Tâm Ma Tôn tính cách âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Tuy chiến lực của hắn không phải mạnh nhất trong Tứ Đại Ma Tôn nhưng lại là người tông môn Chính đạo không muốn giao thủ nhất.
Bởi vì hắn cực kỳ hung ác, bởi vì hắn hết sức điên cuồng, đã đánh là như không muốn sống. Trong mắt hắn xưa nay không có hai chữ thỏa hiệp, chỉ có sống và chết.
Cho dù trong Côn Luân Ma Giáo, phần lớn mọi người không dám trêu chọc hắn. Có thể nói ngoài giáo chủ ra, hắn chưa từng có thái độ tốt với bất cứ ai.
Vị trong áo choàng đen là Thiên Khốc Ma Tôn, bối phận của hắn rất cao, khi giáo chủ chưa xuất hiện trên đời hắn đã là kiêu hùng Ma đạo đương thời.
Chỉ có điều Thiên Khốc Ma Tôn hiểu biết rất tạp, ban đầu trong Ma đạo Thiên Khốc Ma Tôn được ca tụng là người tính toán thiên cơ đệ nhất trong Ma đạo, người thôi diễn trận đạo đệ nhất trong Ma đạo, người chế tạo binh khí đệ nhất trong Ma đạo, người luyện chế đan dược đệ nhất trong Ma đạo.
Tóm lại hắn biết rất nhiều thứ, cho dù không phải thiên hạ đệ nhất thì trong Ma đạo cũng không ai dám so sánh với hắn. Những trận pháp ở bên ngoài chắc là kiệt tác của hắn, ta phải đoán ra mới phải.
Trước khi chết mà còn bố trí được trận pháp cường đại như vậy, ngoài Thiên Khốc Ma Tôn ra không còn ai khác.
Lão nhân này là người không tệ, nếu binh khí của ai có vấn đề tới nhờ hắn sửa, hắn cũng không cự tuyệt.
Nhưng hắn có một thói quen không tốt lắm, lúc nào cũng thích lôi kéo người khác nói chuyện phiếm, nói xong bắt đầu khóc lóc thảm thương. Lúc giết người hắn cũng khóc, khóc xong lại giết người, khóc tới mức người ta kinh hãi.”
Lục Giang Hà nói chuyện về hai vị Ma Tôn trong quá khứ, tâm trạng cũng rất phức tạp.
Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt nhiều năm, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này tận mắt chứng kiến những cường giả Ma đạo kề vai sát cánh với mình năm xưa, ít nhất hắn cho là kề vai sát cánh chứ không phải theo sau lưng người ta gặt đầu người.
Lúc này thấy thi thể của hai người, cho dù hắn có không nên thân đến mức nào thì cũng thấy thổn thức, có cảm giác cảnh còn người mất.
Hai vị Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo đã vẫn lạc tại đây, từ tình trạng của bọn họ, Sở Hưu cũng có thể đoán ra rốt cuộc trận chiến lúc đó thảm khốc tới nhường nào.
Lục Giang Hà kiểm tra tình trạng thi thể hai người, hắn trầm giọng nói: “Vô Tâm Ma Tôn bị kiếm khí cường đại xoắn nát kinh mạch mà chết, nếu ta đoán không sai người ra tay là Kiếm Hoàng - Thẩm Thương Võ của Tọa Vong Kiếm Lư.
Vị kia là cường giả kiếm đạo thế hệ trước trong giang hồ thời đó, từng là đệ nhất nhân trong kiếm đạo lúc bấy giờ. Nhưng sau này Kiếm Thánh - Cố Khuynh Thành xuất thế, một người một kiếm thiên hạ vô song.
Cố Khuynh Thành từng luận kiếm với Thẩm Thương Võ, không ai biết kết quả. Sau trận chiến đó Thẩm Thương Võ bế quan, từ đó trở đi không bước ra giang hồ.
Thế nhân đều nói hắn bị Cố Khuynh Thành phá tan kiếm tâm, đời này không còn mặt mũi dùng kiếm.
Nhưng giờ xem ra, hiển nhiên là lão già này giấu dốt!
Cố Khuynh Thành là đệ nhất nhân trong kiếm đạo thời bấy giờ, nhưng vị thứ hai này cũng chưa chắc đã kém Cố Khuynh Thành bao nhiêu.
Thương thế trên người Thiên Khốc Ma Tôn có rất nhiều, không thể đếm nổi rốt cuộc có bao nhiêu người xuất thủ.
Trong Tứ Đại Ma Tôn, sức chiến đấu của Thiên Khốc Ma Tôn là yếu nhất nhưng lại là người nhiều thủ đoạn nhất.
Chắc hẳn đám người đó khiến hắn tiêu hao hết mọi thủ đoạn, lúc đó mới có thể đánh hắn trọng thương gần chết.
Bằng không với thủ đoạn bày trận của Thiên Khốc Ma Tôn, trận pháp bên ngoài kia đừng nói là võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù là cường giả Thiên Địa Thông Huyền đến đây cũng không phá nổi.”
Sở Hưu nhìn qua thi thể hai người, trước khi trước bọn họ vẫn lấy vương tọa bằng đồng xanh ra, ngồi ngay ngắn trên vương tọa, hệt như năm xưa còn ở Côn Luân Ma Giáo. Hiển nhiên bọn họ cũng biết chắc chắn mình sẽ chết nhưng trước lúc chết vẫn muốn giữ lại tôn nghiêm của Côn Luân Ma Giáo.
Lúc này đám người Ngụy Thư Nhai cũng rất nghiêm trang. Tuy bọn họ không phải truyền nhân của hai vị Ma Tôn này chứng kiến hai vị Ma Tôn trong thời đỉnh phong của Côn Luân Ma Giáo vẫn lạc tại đây, trong lòng họ cũng ngổn ngang đủ loại cảm xúc.
Nửa ngày sau, Sở Hưu nói: “Nếu Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn vẫn lạc tại đây, vậy rốt cuộc bọn họ có ý gì? Bọn họ muốn giữ lại truyền thừa hay bố trí cạm bẫy? Rốt cuộc những thứ kia ở đâu?”
Trước đó Ảnh nhận được không ít thứ tại đây, có pháp tướng của Vô Tâm Ma Tôn, còn có Diệt Tam Liên Thành Tiễn và Thiên Ma Chưởng.
Nhưng bây giờ ở đây lại không có gì, hơn nữa lúc Ảnh đi khỏi còn bị con rắn đen kia truy sát tới trọng thương, nhìn thế nào cũng không giống hai vị này cố ý để lại truyền thừa ở đây.
Lục Giang Hà bật cười nói: “Hai vị này vốn không phải người tốt, thứ bọn họ lưu lại vừa là truyền thừa cũng vừa là cạm bẫy.
Trước khi bọn họ vẫn lạc chắc chắn họ cũng nghi ngờ sẽ có người tiếp tục bám theo họ đuổi giết cho nên mới bố trí vô số cạm bẫy trong hang động.
Bọn họ cũng để lại truyền thừa nhưng chỉ là mồi nhử mà thôi, chắc chắn trong đó có vô số nguy hiểm.”
Mai Khinh Liên cau mày nói: “Không lẽ hai vị Ma Tôn này không nghĩ tới, vạn nhất có hậu bối trong giới Ma đạo tìm được truyền thừa của bọn họ thì sao à?”
Chương 1379 Thu hoạch
Lục Giang Hà lạnh nhạt nói: “Theo suy nghĩ của hai vị này, cho dù có hậu bối đến tìm truyền thừa của họ, nếu không phá giải được những trận pháp cơ quan trước đó thì chỉ là rác rưởi.
Một tên rác rưởi có tư cách gì kế thừa truyền thừa của hai đại Ma Tôn?”
Mai Khinh Liên lập tức nghẹn lời, tuy nghe rất có lý nhưng sao cô vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng?
Lục Giang Hà chỉ vương tọa đồng xanh nói: “Thật ra bốn vương tọa này dùng đồng xanh chế tạo nên. Nhưng trên đó khắc một chút trận pháp, cho nên đông ấm hè mát, ngồi lên đó rất thoải mái.
Trước đây bản tọa xin giáo chủ một cái, tiếc là giáo chủ hẹp hòi không cho ta.
Bốn tên kia coi cái ghế này như bảo bối, ta dám cam đoan truyền thừa mà họ lưu lại ở dưới cái ghế này.
Nhưng tốt nhất các ngươi nên cẩn thận một chút, có trời mới biết rốt cuộc bọn họ để lại cái gì.”
Đám người Sở Hưu nhìn nhau, đầu tiên di chuyển thi thể hai vị Ma Tôn sang một bên, sau đó điều khiển chân khí chậm rãi đẩy hai chiếc vương tọa ra.
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng trận pháp bùng lên dưới chân vương tọa, một mùi tanh hôi gay mũi lan tỏa.
Lục Giang Hà đột nhiên biến sắc, hét lớn: “Là Thôn Thiên Trùng! Sao lão già Thiên Khốc Ma Tôn kia dám giữ lại cái này? Chẳng phải hắn tiêu hủy hết rồi à?”
Lục Giang Hà vừa dứt lời, trong ánh sáng trận pháp có vài con côn trùng kỳ dị nhảy ra.
Đám côn trùng này chỉ lớn cỡ ngón cái, tướng mạo cực kỳ tà ác quỷ dị.
Toàn thân như nhuyễn trùng nhưng cái miệng lại chiếm một phần ba thân thể.
Lục Giang Hà nhanh chóng nói: “Thứ này là Thôn Thiên Trùng, không biết Thiên Khốc Ma Tôn kiếm đâu ra nó, có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ, binh khí đan dược, thịt người cương khí, cho dù là tinh thần lực nó cũng hấp thu được.
Hơn nữa thứ này cực kỳ quỷ dị, chỉ cần bọn chúng tỉnh táo lại, cho dù là thiên địa nguyên khí, đất đai bùn nhão, bọn chúng đều có thể cắn nuốt được, hơn nữa cũng tiêu hóa được.
Có thể nói chỉ cần số lượng đủ nhiều, chỉ cần ngươi không xử lý tất cả bọn chúng trong nháy mắt, bọn chúng có thể gặm ngươi tới mức không còn cả cặn bã!
Trước đây giáo chủ đã từng nói thứ này đến từ Hoàng Tuyền Thiên gì đó, là lệ khí của thiên địa biến thành, dù sao cũng cực kỳ huyền bí, tổn thương thiên hòa, tốt nhất đừng xuất hiện trên thế gian.
Ta còn tưởng Thiên Khốc Ma Tôn đã xử lý tất cả bọn chúng, không ngờ hắn lại lưu lại.”
Nói xong mấy câu này, ánh mắt Lục Giang Hà lộ rõ vẻ sợ hãi, hiển nhiên hắn từng chịu thiệt trước mấy con côn trùng nhỏ này.
Hắn đang định bàn bạc cách giải quyết với Sở Hưu, chỉ thấy pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần hiển hiện sau lưng y, trong con mắt thứ ba tỏa ra ngọn lửa diệt thế nóng rực, bao phủ rồi đốt trụi đám Thôn Thiên Trùng này.
Bản thân Thôn Thiên Trùng không có lực lượng, đặc tính của nó là thôn tính tất cả mọi lực lượng.
Một người bình thường giơ chân cũng đạp được một đống, nhưng chỉ cần có một con đến gần ngươi là có thể cắn nuốt ngươi.
Còn ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu lại được sinh giữa thiên địa, là thể hiện của lực lượng sinh diệt diễn hóa tới cực hạn.
Ngọn lửa diệt thế không cách nào dập tắt, chỉ có thể dùng lực lượng ngang hàng để ngăn cản.
Cho nên cứ như thế, cho dù Thôn Thiên Trùng nuốt được ngọn lửa diệt thế, nhưng lực lượng bản thân nó quá yếu, còn chưa tiêu hóa đã bị ngọn lửa diệt thế đốt sạch.
Thôn Thiên Trùng được Lục Giang Hà mô tả cực kỳ nguy hiểm lại bị Sở Hưu giải quyết chỉ trong một chiêu.
Lục Giang Hà trợn tròn hai mắt: “Có thế thôi là xong à?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Không thì ngươi còn muốn thế nào? Tất cả sinh diệt trên thế gian đều trong luân hồi, vốn không có thứ gì là không có cách phá giải.”
Nói đoạn, Sở Hưu và mọi người lập tức tới bên dưới vương tọa, bên trong đặt mấy hộp báu, chỉ nhìn chất liệu đã thấy bất phàm.
Có thể hành động lần này bọn Sở Hưu rất thuận lợi, ít ra không có gì trúc trắc, chuyện này rất hiếm thấy đối với Sở Hưu.
Dù sao y không phải Lã Phụng Tiên, không có vận may tốt đến vậy. Lần này tìm được đồ thuận lợi như vậy cũng không dễ dàng.
Mở hộp báu ra, đám người Sở Hưu kiểm tra đồ vật trong đó.
Một hộp báu trong đó chứa đại lượng điển tịch, mở ra xem thì liên quan tới đủ các phương diện nhu luyện đan, luyện khí, tính toán thiên cơ cách thứ.
Đương nhiên những thứ này không mấy tác dụng với Sở Hưu, nhưng dù sao đây đều là bảo vật mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại, có thể nói là chí bảo đối với những người theo đạo này, võ đạo như Viên Cát đại sư, Phong Bất Bình. Thậm chí Sở Hưu có thể đưa những điển tịch luyện khí cho Mạc Dã Tử đại sư.
Hộp báu thứ hai lại có rất nhiều ma công, cũng là Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại, nhưng công pháp Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại quá tạp nham, thường theo hướng quỷ dị, uy lực không quá mạnh. Sở Hưu không định tu luyện, ném sang cho Ngụy Thư Nhai, để lão chia cho những võ giả trong nhánh Ẩn Ma tu luyện.
Lần Chính Ma Đại Chiến này võ giả của nhánh Ẩn Ma đã dốc nhiều công sức, không ít người tử chiến đến cùng, còn có Vô Tướng Ma Tông cũng kiên quyết đứng về phía y, dù sao cũng phải chia cho họ chút mới được, bằng không lần sau còn ai dám bán mạng cho ngươi?
Khi Sở Hưu mở hộp báu thứ ba lại chỉ thấy một tấm ngọc giản, kiểm tra nội dung của ngọc giản, Lục Giang Hà nói: “Đây là tâm pháp của Vô Tâm Ma Tôn, Thiên Tâm Bất Tử Quyết, ma công chí cường cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có hứng thú tu luyện không? Mà kể cả ngươi có hứng thú cũng không mấy tác dụng, ngươi đã có Bất Diệt Ma Đan rồi.”
Sở Hưu cũng xem lướt qua Thiên Tâm Bất Tử Quyết, đặc điểm của công pháp này là khi lâm trận cưỡng ép thôn tính lực lượng của đối phương, bất luận có tiêu hóa được hay không, khi bản thân bị trọng thương có thể dùng luồng lực lượng này tu bổ chính mình.
Thậm chí còn có thể cực đoan hơn một chút, nếu không còn lực lượng thì dùng khí huyết, thiên địa nguyên khí, tất cả đều có thể thôn tính để chữa trị, nhưng tác dụng phụ là các loại lực lượng dị chủng chất đống trong cơ thể, cần tốn thêm thời gian phân giải, bằng không sẽ ảnh hưởng tới chiến lực.
Sở Hưu ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan của Độc Cô Duy Ngã, là thứ khống chế đại đạo sinh diệt trên thế gian, mạnh hơn hẳn Thiên Tâm Bất Tử Quyết, cho nên đối với Sở Hưu, thứ này không có tác dụng gì.
Nhưng Sở Hưu lại thu lại, định sau khi về giao cho Lã Phụng Tiên.
Bây giờ Lã Phụng Tiên tu luyện chủ yếu là Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, nếu phối hợp với Thiên Tâm Bất Tử Quyết đồng thời tu luyện, lực phòng ngự của bản thân sẽ nâng cao thêm một bước.
Hộp báu thứ tư hơi lớn, cao chừng ba thước, sau khi mở ra bên trong là một bức tượng kỳ dị.
Bức tượng đó là một thứ hết sức lạ lẫm, như Phật mà không phải Phật, đỉnh đầu đội Phật quan, nhưng mặt mũi dữ tợn, người có bốn tay, ở trần nhưng lại trải rộng ma văn.
Phong cách này rất giống với Đại Hắc Thiên Ma Giáo, nhưng lại không giống lắm.
Sở Hưu kiểm tra một lượt, pho tượng kia thật sự chỉ là tượng, ngoài ma văn hơi kỳ dị ra, chỉnh thế chỉ được điêu khắc bằng đá.
Tuy Sở Hưu không hiểu những ma văn kia nhưng không biết vì sao, nhìn chúng y cứ có cảm giác quen thuộc.
Chương 1380 Chí Tôn Thần Đan 1
Tuy tượng đá là tượng đá nhưng chắc chắn không phải tượng đá bình thường, không thì Vô Tâm Ma Tôn đã chẳng coi nó là truyền thừa quan trọng nhất của mình, đặt ở đây.
Lục Giang Hà nhìn bức tượng đá kia, suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới nói: “Hình như ta từng gặp thứ này rồi.
Thứ này là do Vô Tâm Ma Tôn khai quật được từ một di tích thượng cổ, hắn còn tưởng thứ trên này là công pháp nên đưa cho giáo chủ xem qua.
Nhưng có vẻ như giáo chủ đã nói, thứ trên này là công pháp nhưng lại không phải công pháp. Nói chính xác hơn phải gọi là thần thông.”
"Thần thông?"
Lục Giang Hà gật đầu nói: “Đúng là từ này, hình như giáo chủ còn nói thần thông không phải công pháp, không thể luyện được, ngươi biết là biết, không biết là không biết.
Dù sao là một tràng loằng ngoằng, ta nghe cũng đau đầu, Vô Tâm Ma Tôn lại đứng gật đầu lia lịa, cứ như nghe hiểu, nhưng ta chắc chắn hắn cũng không hiểu.
Nếu hắn hiểu, hắn đã chẳng đặt thứ này ở đây.”
Sở Hưu không hiểu rốt cuộc tượng đá này là sao, cho nên y chỉ nhìn thoáng qua rồi cất vật này đi, đợi lúc về chậm rãi nghiên cứu.
Khi Sở Hưu mở cái hộp cuối cùng, con mắt Lục Giang Hà lập tức đỏ lên.
Hắn gần như phải cố gắng hết sức để kiềm chế lòng tham của bản thân mới không bổ nhào tới, đương nhiên trong chuyện này cũng có nguyên nhân là e ngại Sở Hưu.
Khoảnh khắc cái hộp đó được mở ra, một luồng ma khí tinh thuần tới cực hạn cũng lan tỏa.
Thậm chí đây không thể nói là ma khí, quả thật không khác gì chất lỏng lưu động.
Ma khí đậm đặc tới mức này đúng là chưa từng nghe thấy, sau khi cái hộp hoàn toàn mở ra, mọi người mới thấy tướng mạo của món đồ bên trong.
Đó là một viên đan dược, nói chính xác hơn là một viên đan dược tinh xảo tới mức không giống đan dược.
Toàn bộ viên đan này chỉ lớn cỡ ngón cái, nhưng bên trên phủ kín hoa văn vàng kim tinh xảo, nhìn như được hình thành tự nhiên, lại như được điêu khắc tỉ mỉ.
Nửa ngày sau Sở Hưu mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
Gương mặt Lục Giang Hà lộ biểu cảm như khóc như cười nói: “Nếu ta nói đây chỉ là Hồi Huyết Đan bình thường, ngươi có tin không?”
Không đợi Sở Hưu trả lời, Lục Giang Hà đã nói với vẻ oán trách: “Nếu không phải ta không đánh được ngươi, chắc chắn lần này ta đã ra tay cướp lấy.
Đây là cái gì à? Đây là thần đan trong truyền thuyết, Chí Tôn Thần Đan vượt qua cửu chuyển!
Trước đây khi Thánh Giáo ta còn trong thời đỉnh phong, lão già Thiên Khốc Ma Tôn đột nhiên có ý tưởng, muốn luyện chế một viên thần đan vượt qua tất cả đan dược trên thế gian. Vì thế hắn đã thu gom tám phần mười nguyên liệu tốt trên giang hồ, khiến người người oán trách. May là lúc ấy Thánh Giáo đang trong thời đỉnh phong, nếu không lão già kia đã bị người ta xé xác rồi.
Không biết lúc đó giáo chủ nghĩ thế nào mà đồng ý cho Thiên Khốc Ma Tôn bày trò như vậy.
Chuyện sau này thì ta không biết, trên giang hồ cũng không có lời đồn Chí Tôn Thần Đan xuất thế gì đó.
Ta còn tưởng ý tưởng của Thiên Khốc Ma Tôn đã thất bại, nhưng bây giờ xem ra, ý tưởng của hắn đã thành sự thật.”
Lần này mọi người không nói gì, ngay cả Sở Hưu cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Năm xưa bốn vị Ma Tôn trong Côn Luân Ma Giáo không ai là người dễ đối phó, đều là nhân tài.
Đối phương dám đưa ra ý tưởng to gan như Chí Tôn Thần Đan, còn dám thực hiện.
Đương nhiên điều này cũng là vì ở thời đại đó Côn Luân Ma Giáo đang trên đỉnh cao, Thiên Khốc Ma Tôn muốn vật liệu quý giá gì cũng có thể đạt được.
Nếu đưa tới hiện tại, có lẽ không thể chế tạo nổi.
“Vậy viên Chí Tôn Thần Đan này có tác dụng gì?” Sở Hưu hỏi.
"Không biết."
"Không biết!?"
Lục Giang Hà vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đúng là không biết.
Lúc trước Thiên Khốc Ma Tôn luyện chế thứ này cũng chỉ là ý tưởng thôi, mọi chuyện đều là suy đoán, không có sản phẩm thì làm sao biết được kết quả?
Cũng như đại sư luyện khí ấy, trước khi binh khí hoàn toàn trở thành thần binh, có ai dám cam đoan binh khí mà mình chế tạo ra sắc bén tới mức nào?
Viên Chí Tôn Thần Đan này cũng tương tự, không ăn vào thì không ai biết rốt cuộc nó có hiệu quả gì?
Nhưng dựa theo tính toán của Thiên Khốc Ma Tôn trước đây, thứ này có thể kéo dài tuổi thọ, cũng có thể tăng cường tu vi, tăng cường tinh thần lực.
Dù sao cũng là Chí Tôn Thần Đan, ngươi cứ nghĩ theo hướng tốt đi, không khéo nó còn có thể giúp ngươi bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!”
Vừa nghe câu này, hô hấp của mọi người ở đây đều nặng nề hẳn lên.
Thiên Địa Thông Huyền, đây là cảnh giới chí cường trong truyền thuyết.
Lần Chính Ma Đại Chiến này, nếu bên bọn họ có thêm một vị cường giả Thiên Địa Thông Huyền, trận chiến này đã chẳng vất vả như vậy.
Một viên đan dược như vậy có thể tạo ra một vị chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, đây là chuyện trước đây bọn họ còn không dám tưởng tượng
Hơn nữa không ai nghĩ tới chuyện tranh giành viên thuốc này với Sở Hưu.
Từ đầu Chử Vô Kỵ đã không có suy nghĩ này.
Trước đây lúc ở thành Quan Trung, hắn bị đám người Thủ Chân Tử vây công tới hộc máu. Kết quả Sở Hưu ra tay một mình đánh cả ba phun máu bỏ chạy, chênh lệch này đã khiến Chử Vô Kỵ nhận thức rõ thực tế.
Mai Khinh Liên cũng vậy, cô nàng vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần vài ngày, đương nhiên không có ý đồ xấu với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rồi.
Hơn nữa cô là người của Sở Hưu, đương nhiên sẽ không tranh giành với Sở Hưu.
Còn về Ngụy Thư Nhai, Ngụy lão vẫn luôn coi Sở Hưu là người nối nghiệp của mình, đừng nói suy nghĩ tranh đoạt thần đan, thậm chí nếu có người dám tranh thần đan này với Sở Hưu, lão sẽ liều mạng giao chiến với đối phương.
Trong số những người ở đây chỉ có mình Lục Giang Hà thật sự có ý định này.
Nếu không phải Chí Tôn Thần Đan quá chói mắt, hắn không tiện lừa gạt Sở Hưu, chắc hắn còn dám nói đây chỉ là một viên Huyết Hồng Đề, chẳng qua Thiên Khốc Ma Tôn trước lúc chết mờ mắt để nhầm.
Thậm chí như hắn vừa mới nói, nếu không phải hắn không đánh được Sở Hưu, e là hắn đã sớm ra tay cướp đoạt rồi.
Nhưng trước mắt không đánh được, vậy đành phải ngoan ngoãn nhận thua thôi, đừng có suy nghĩ gì không nên không phải.
Lục Giang Hà chua xót nói: “Tiểu tử, đây chính là Chí Tôn Thần Đan. Có thể nói ngươi là người duy nhất trên đời được nếm hương vị của nó, giáo chủ còn không có đãi ngộ như vậy.
Lát nữa khi ăn, đừng nuốt vội, nếm thử xem có mùi vị gì, ít nhất cũng để bản tọa được an ủi tâm lý.”
Sở Hưu cầm viên Chí Tôn Thần Đan trong tay, cảm nhận lực lượng trong đó, nửa ngày sau y đột nhiên đưa viên Chí Tôn Thần Đan cho Ngụy Thư Nhai nói: “Ngụy lão, ngài luyện hóa viên đan dược này đi.”
Vừa nghe câu này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên tới đờ cả người, kể cả Ngụy Thư Nhai cũng vậy.
Xưa nay, trong cảm nhận của bọn họ Sở Hưu không phải người quá rộng lượng, đương nhiên cũng không thể coi y là người hẹp hòi. Chỉ cần ngươi thật lòng đứng về phía Sở Hưu, y có thể cho ngươi rất nhiều vui sướng bất ngờ.
Bách Đông Lai công khai tuyên bố, Thanh Phong Hải không có chí tôn, cho nên Chí Tôn Đảo đổi tên thành Thanh Phong Đảo, mang ý nghĩa hòn đảo chung của tất cả võ giả trong Thanh Phong Hải, ai cũng có thể lên đảo. Nhưng trên thực tế đám người Bách Đông Lai vẫn là người chấp chưởng Chí Tôn Đảo.
Lúc này Bách Đông Lai đang ở trên Chí Tôn Đảo xử lý một số chuyện phức tạp.
Sau khi trở thành người thống trị Thanh Phong Hải trên thực tế, trên tay Bách Đông Lai cũng có rất nhiều chuyện phiền toái.
Lúc này đột nhiên có hạ nhân tới bẩm báo nói Sở đại nhân trở về, Bách Đông Lai lập tức giật mình.
Không sai, chỉ có kinh hãi, không có vui mừng.
Sau trận chiến ở Chí Tôn Đảo, Bách Đông Lai chứng kiến lực lượng cường đại tới mức người khác run sợ của Sở Hưu, nhưng tương tự, y cũng rất e ngại lực lượng đó.
Hợp tác với Sở Hưu một lần là đủ, hắn cũng làm theo yêu cầu của Sở Hưu, tấn công Đông Tề, còn tiện tay đoạt lấy đại lượng tài nguyên.
Vốn hắn cho rằng liên hệ giữa hai bên dừng lại ở đây, kể cả lần trước Sở Hưu nói bọn họ sẽ còn gặp mặt, Bách Đông Lai cũng chỉ coi là Sở Hưu khách sáo mà thôi, không ngờ y thật sự tìm tới cửa. Chuyện này khiến Bách Đông Lai không biết làm thế nào, trong lòng càng ngờ vực, rốt cuộc Sở Hưu tới đây làm gì? Chẳng lẽ y có ý đồ gì với khu vực Đông Hải?
Tuy trong lòng hết sức nghi ngờ, nhưng Bách Đông Lai vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mang nụ cười ấm áp ra ngoài.
Thấy ngoài đại sảnh ngoài Sở Hưu ra còn có đám người Ngụy Thư Nhai, Bách Đông Lai vô thức giật mình.
Ngụy Thư Nhai, Lục Giang Hà, Mai Khinh Liên, Chử Vô Kỵ, đây là bốn cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí hắn không nhìn ra sâu cạn của ba người trong số đó.
Đây là lực lượng của Sở Hưu tại Trung Nguyên hay sao? Thật quá khủng khiếp.
Nghĩ tới đây thái độ của Bách Đông Lai càng khiêm tốn, hắn cúi đầu hành lễ với Sở Hưu rồi nói: “Không ngờ lại được gặp Sở đại nhân sớm vậy. Xem ra Sở đại nhân đã phá giải nguy cơ bên phía Trung Nguyên, thật đáng mừng.”
Đám người Ngụy Thư Nhai thấy thái độ của Bách Đông Lai cũng rất ngạc nhiên.
Lý do là thái độ của vị bá chủ Đông Hải này khi gặp mặt Sở Hưu lại quá hạ mình, thậm chí có thể nói là khúm núm.
Rốt cuộc Sở Hưu đã làm chuyện người người oán trách như thế nào ở Đông Hải mà dọa người ta tới nước này?
Nhìn bộ dạng của Bách Đông Lai, Sở Hưu cũng đoán được suy nghĩ của đối phương, y cười ha hả nói: “Bách tiên sinh đừng căng thẳng, ta không hứng thú với thế lực giang hồ ở Đông Hải, lần này ta tới chỉ là tìm đồ mà thôi.”
Bách Đông Lai thầm thở phào một tiếng, cũng cười lớn đáp lời: “Sao Sở đại nhân lại nói vậy, sao ta lại căng thẳng chứ? Sở đại nhân muốn tìm cái gì, tại hạ sẽ dốc hết sức lực phối hợp.”
Sở Hưu vẽ lại bản đồ biển từ những hình ảnh mà tâm ma khai thác được, đương nhiên cũng có chỗ sai.
“Ta muốn tìm một hòn đảo trong vùng biển này nhưng không quen thuộc với khu vực hải ngoại, cho nên cần nhờ Bách tiên sinh hỗ trợ.”
Nghe Sở Hưu nói vì chút chuyện nhỏ này, Bách Đông Lai lại thở phào một tiếng.
Nhưng khi Bách Đông Lai thấy bản đồ này, hắn lại cau mày nói: “E là vị trí Sở đại nhân muốn tìm hơi khó.
Theo như vị trí khu vực biển này thì nó nằm giữa Liệt Phong Hải và Thanh Phong Hải.
Nhưng biển rộng vô biên vô tận, thường thì đi qua đi lại giữa Thanh Phong Hải và Liệt Phong Hải là theo tuyến đường cố định.
Trước đây tại hạ từng qua lại hai nơi này vài lần nhưng chưa từng thấy vùng biển này.
Hơn nữa bản đồ này miêu tả quá mơ hồ, muốn dựa vào nó mà tìm được vị trí thì hơi khó.”
Nói xong câu này, Bách Đông Lai thấy ánh mắt Sở Hưu như đang trầm xuống, hắn vội vàng giải thích: “Đương nhiên không phải không có cách khác.
Tại hạ không tìm được, nhưng chắc có người sẽ tìm được. Gọi Tống lão tam tới đây cho ta.”
Nói đoạn, Bách Đông Lai trực tiếp cho người dẫn một lão già gầy gò vóc đến, thực lực chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, nhưng sau khi thấy Bách Đông Lai lại có vẻ rất hoảng hốt.
Bách Đông Lai chỉ vào ông lão kia nói: “Người này từng là thuộc hạ của Phó Long Khiếu, người cầm lái lâu năm nhất của Thương Long Hạm Đội, từ khi sinh ra đã sống trên biển. Hắn đã theo Phó Long Khiếu qua lại giữa Liệt Phong Hải và Thanh Phong Hải vô số lần, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Ta không tìm được vị trí trên bản đồ nhưng Tống lão tam có thể.”
Nói xong, Bách Đông Lai đưa mắt nhìn sang phía Tống lão tam nói: “Tống lão tam, đây là cơ hội cho ngươi đấy. Giúp Sở đại nhân tìm được nơi này, tuy không còn Thương Long Hạm Đội nhưng vẫn còn hạm đội của Thương Thủy Các ta, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một chiếc thuyền, để ngươi làm thuyền trưởng.”
Tống lão tam nghe xong vội vàng vỗ ngực nói: “Đại nhân yên tâm, lão hủ phiêu bạt cả đời trên biển, có bao nhiêu hải đảo lão hủ cũng biết hết, chắc chắn không phụ lời dặn của đại nhân.”
Thương Long Hạm Đội của Phó Long Khiếu đã bị Bách Đông Lai gột rửa một phen. Tống lão tam này có thể tránh được kiếp nạn vì hắn chỉ là tiểu nhân vật, không ai để ý đến.
Sở Hưu đưa bản đồ cho Tống lão tam hỏi: “Chắc chắn được bao nhiêu phần?”
Tống lão tam quan sát cẩn thận bản đồ rồi mới nói: “Không dám nói là chắc chắn mười phần, nhưng ta từng đi qua khu vực gần vùng biển này, có thể tính ra vị trí đại khái. Có thể nói là chắc chắn được tám phần.”
Nghe Tống lão tam nói như vậy, Sở Hưu cũng không trì hoãn, trực tiếp dẫn Tống lão tam tới Liệt Phong Hải tìm hòn đảo đó.
Tống lão tam này không hổ là người được Bách Đông Lai đề cử, cũng rất có bản lĩnh.
Đối phương chỉ dựa vào tấm bản đồ mơ hồ, trong một tháng lại thật sự tìm được vùng biển đó.
Vùng biển này đúng là trong khu vực tiếp giáp giữa Thanh Phong Hải và Liệt Phong Hải nhưng lại cực kỳ vắng vẻ, hơn nữa sóng gió xuất hiện liên tục, ít thuyền bè đi qua nơi này. CHo nên nhiều năm qua trừ Ảnh tình cờ đến đây, hầu như không người ngoài nào phát hiện ra.
Tống lão tam chỉ một hải đảo ở phía xa nói: “Đại nhân, trong vùng biển này chỉ có một hòn đảo. Nếu không có vấn đề gì thì chắc là nơi đó.”
Tìm được nơi này, Tống lão tam cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ do đại nhân vật đưa ra, làm xong thì có thưởng, nhưng không làm xong khéo mất luôn cái mạng.
Sở Hưu gật đầu nói: “Được rồi, thời gian tới ngươi cứ ở đây chờ, chúng ta lên đảo.”
Nói đoạn, Sở Hưu và đám người Ngụy Thư Nhai leo lên hòn đảo kia.
Vừa bước lên đảo, bọn Sở Hưu đã cảm nhận được một luồng ma khí cực kỳ tinh thuần.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên không sai, chắc hẳn là nơi này.
Men theo ma khí đó, mọi người tìm kiếm cẩn thận, cuối cùng thấy được ngọn nguồn của nó, là một hang động sâu không thấy đáy.
Chắc hẳn Vô Tâm Ma Tôn và một Ma Tôn khác của Côn Luân Ma Giáo đã vẫn lạc tại đây.
Chương 1377 Tiểu Hắc 1
Trong hang động đen kịt, từng luồng ma khí tinh thuần ập tới.
Sở Hưu không lỗ mãng tiến vào, vì y còn nhớ trước đó Ảnh từng đi vào, kết quả trọng thương gần chết mới thoát ra được.
Trước đó Ảnh là cường giả tán tu của Liệt Phong Hải, những hảo hữu của hắn cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, kết quả tất cả đều vẫn lạc tại đây. Có thể thấy rốt cuộc trong hang động này nguy hiểm tới mức nào.
Sở Hưu nói với Lục Giang Hà: “Rốt cuộc trong Côn Luân Ma Giáo năm xưa, Vô Tâm Ma Tôn và các vị Ma Tôn khác là người như thế nào? Bọn họ sẽ lưu lại thủ đoạn gì?”
Lục Giang Hà không cần suy nghĩ đã lập tức nói ngay: “Ngoài Hồng Liên Ma Tôn ra chắc chắn không có ai tốt cả.
Hơn nữa ngươi không nghĩ xem, đã thành Ma Tôn rồi sao có thể là người tốt chứ? Ai mà chẳng là loại trời đánh thánh vật?
Nếu bọn họ đã lưu lại thủ đoạn ở đây, vậy không cần phải hỏi, chắc chắn là nguy hiểm tới cực điểm.”
Sở Hưu suy nghĩ, cũng đúng, chắc chắn sẽ nguy hiểm rồi, đành phải cẩn thận thôi.
Người đi đầu vẫn là Sở Hưu, dù sao trong số mọi người ở đây y là người có thực lực mạnh nhất, hơn nữa da dày thịt béo, có gặp nguy hiểm gì thì khả năng kháng cự cũng cao hơn một chút!
Vừa vào trong hang động, mọi người đã phát hiện một thi thể rách nát ở phía trước.
Lục Giang Hà nhìn qua trận pháp dưới chân thi thể, tặc lưỡi nói: “Nghịch Chuyển Thiên Ma Đại Trận, người vào trận thì tất cả chân khí trên người sẽ biến thành ma khí, nếu không thể kiên trì sẽ trực tiếp nổ tung mà chết.
Đại trận này chắc do Vô Tâm hay người khác sử dụng lực lượng khí huyết khắc họa, uy lực cường đại, đã có người trúng chiêu.
Nhưng tên này cũng không yếu, còn có thể giãy giụa xé tan trận pháp. Nhưng hắn cũng không chống cự được, ngược lại còn giúp ngươi tháo bớt một cái bẫy.”
Đám người Sở Hưu đi tiếp, trên đường cũng không gặp thứ gì nguy hiểm.
Nhưng thật ra nói đúng hơn dọc con đường này đều là cạm bẫy cực kỳ nguy hiểm và độc ác. Lục Giang Hà nhận ra hết, đều là thủ đoạn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa.
Nhưng may là những cạm bẫy này đều bị đám hảo hữu của Ảnh dùng tính mạng phá hủy một lượt, ngược lại làm lợi cho bọn Sở Hưu.
Nhưng khi mọi người xuống dưới đáy hang động, luồng ma khí kia lại càng lúc càng đậm đặc, thậm chí xen trong đó còn có mùi hôi thối nồng nặc.
Khi bọn Sở Hưu tới điểm cuối của hang động, chứng kiến thứ ở trong đó, ai nấy hít một hơi lạnh.
Điểm cuối của hang động là một đại điện, nhưng lúc này mọi người không thể thấy rõ tình hình bên trong cung điện.
Bởi vì toàn bộ đại điện này đều bị một con rắn đen khổng lồ che lấp.
Con rắn đó vô cùng to lớn, thân thể dày tới vài trượng, nó đang cuộn mình nên không thể đo nổi chiều dài.
Điều đáng sợ nhất là trên đỉnh đầu của con rắn đen này có hai cái sừng mơ hồ, rõ ràng đây là dấu hiệu sắp hóa thành giao.
Trong mảnh vỡ ký ức, tuy Ảnh đi từ trong hang động ra nhưng vẫn bị thứ gì đó truy sát, bây giờ xem ra thứ đuổi giết hắn là con rắn này.
Khí tức trên người con rắn này cực kỳ khủng khiếp, thậm chí khiến Sở Hưu cũng cảm thấy áp lực.
Võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường đứng trước mặt hung thú sắp hóa giao đúng là không đáng nhắc tới.
Lúc này Lục Giang Hà lại kinh ngạc nói: “Là Tiểu Hắc, nhưng sao Tiểu Hắc lại lớn đến vậy?”
"Tiểu Hắc?"
Lục Giang Hà gật đầu nói: “Tiểu Hắc là thú cưng của Vô Tâm Ma Tôn, nghe nói là một con rắn lớn có huyết mạch Hắc Long thời thượng cổ.
Khi đó chỉ cần ai chọc tới Vô Tâm Ma Tôn sẽ bị hắn đánh gãy cả ngũ chi, đem đi nuôi Tiểu Hắc.
Tới cuối cùng con súc sinh này được nuôi tới mức cực kỳ kén ăn, dưới cảnh giới Chân Đan là không thèm ăn.
Nhưng khi đó Tiểu Hắc đâu có lớn thế này, hung thú cũng không giống loài người, cho dù đã qua năm trăm năm cũng không thể lớn đến vậy được.”
Lục Giang Hà vừa lẩm bẩm, chợt nhìn thấy ấn ký đỏ máu trên trán con rắn đen kia, hắn đột nhiên biến sắc nói: “Không ngờ Vô Tâm Ma Tôn lại dùng máu trong tim của mình để nuôi dưỡng Tiểu Hắc, chẳng trách hôm nay nó lại lớn tới mức này.”
Đang nói, con rắn đen kia như cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, chậm rãi mở mắt, nhìn về phía đám người Sở Hưu.
Lục Giang Hà mỉm cười đi lên phía trước chào hỏi: “Tiểu Hắc, không biết ngươi còn nhận ra ra bản tọa không? Lúc trước bản tọa còn giết hai con lừa trọc của Đại Quang Minh Tự để cho ngươi ăn đấy. Vô Tâm Ma Tôn nói lũ lừa trọc của Đại Quang Minh Tự rất dẻo dai, ngươi thích ăn nhất.”
Đôi mắt dọc đỏ tươi của con rắn đen chăm chú nhìn Lục Giang Hà. Một khắc sau nó mở cái miệng lớn, phun thẳng nọc độc đen nhánh về phía Lục Giang Hà, khiến cho Lục Giang Hà giật mình hóa thành một luồng huyết mang né tránh.
Nọc độc màu đen đó rơi xuống nước, không ngờ lại ăn mòn thành một cái hố khổng lồ sâu không thấy đáy, có thể thấy độc tố kia khủng khiếp nhường nào.
Sở Hưu vẻ mặt quái dị nhìn Lục Giang Hà: “Đây là Tiểu Hắc mà ngươi nói đấy à? hình như nó đâu có quen ngươi.”
Lục Giang Hà vẻ mặt buồn bực nói: “Chắc chắn là vì ấn ký tâm huyết của Vô Tâm Ma Tôn.
Cho dù con súc sinh này có huyết mạch Hắc Long nhưng chỉ có một chút mà thôi, vốn không chịu nổi ấn ký tâm huyết của Vô Tâm Ma Tôn.
Ngươi không biết Vô Tâm Ma Tôn mạnh tới mức nào, với trình độ của Lăng Vân Tử, chỉ một bàn tay của Vô Tâm Ma Tôn cũng có thể đập chết hắn.
Con súc sinh này nhận được tâm huyết của Vô Tâm Ma Tôn nhưng không cách nào tiêu hóa, chắc chắn đã khiến linh trí tổn hại, bây giờ đã hoàn toàn điên cuồng rồi.”
Lục Giang Hà vừa dứt lời, con rắn đen khổng lồ đã trực tiếp đập đuôi tới, uy thế như bài sơn đảo hải, nếu không phải hang động này quá nhỏ ảnh hưởng tới nó, không khéo nó có thể đánh nát cả một ngọn núi.
Đám người Lục Giang Hà vừa né tránh nó vừa liên tục xuất hiện, nhưng ai cũng buồn bực phát hiện bọn họ có ra tay cũng chẳng có tác dụng gì.
Lớp vảy của con rắn này có sức phòng ngự quá kinh khủng.
Lưỡi nguyệt nhận của Chử Vô Kỵ chém lên vảy nó cũng chỉ làm dấy lên hàng loạt tia lửa.
Thế công của Ngụy Thư Nhai và Lục Giang Hà cũng không thể xuyên qua lớp vảy của nó, không khiến nó tổn thương. Mai Khinh Liên càng không phải nói, Xá Nữ Đại Pháp của cô nàng không có tác dụng gì với con súc sinh này.
Tà Nguyệt Đao hiện lên trong tay Sở Hưu, y trực tiếp ra tay toàn lực. Đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, đao mang sắc bén không gì không phá xé rách lớp vảy của con rắn đen, khiến cho đại lượng máu tươi phun ra.
Nhưng đối với con rắn đen khổng lồ này, hiển nhiên thương thế như vậy cũng không mấy tác dụng, ngược lại khiến nó càng thêm điên cuồng.
Sở Hưu nhíu mày, có con súc sinh bảo hộ, muốn lấy đồ bên trong cũng rất khó khăn.
Sở Hưu suy nghĩ, nhảy lên trên, không ngờ trong lao tới đỉnh đầu của con rắn đen. Một khắc sau pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiển hiện sau lưng y, phật quang bùng lên trong tay, trực tiếp ấn xuống đầu con rắn đen, ép nó xuống đất.
Con rắn đen không ngừng giãy dụ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Chế ngự nó giúp ta!”
Chương 1378 Tiểu Hắc 2
Đám người Lục Giang Hà lập tức ra tay sử dụng lực lượng mạnh nhất của mình để kiềm chế thân thể con rắn đen.
Một khắc sau, Sở Hưu xuất từng quyền một đánh vào người con rắn, nhưng không phải cương khí mà là tinh thần lực tinh thuần tới cực điểm.
Con rắn đen này vốn có huyết mạch Hắc Long, cũng có một chút dị năng. Lớp vảy trên người nó không sợ sắt thép, không sợ cương khí, thậm chí có thể phòng ngự cả tinh thần lực.
Nhưng lúc này Sở Hưu đánh từng quyền liên tiếp, trực tiếp dùng tinh thần lực mạnh nhất bám lên nắm tay, đánh vào cơ thể con rắn đen kia, tạo thành chấn động tinh thần.
Tinh thần lực cường đại không ngừng đánh vào cơ thể con rắn đen, góp gió thành bão, trực tiếp phá tan tinh thần lực của con rắn đen kia.
Rốt cuộc con rắn đen cũng ngừng giãy giụa, ngã dưới đất, hai mắt tuy vẫn đỏ máu nhưng không còn hung tính, đờ đẫn vô thần.
Tuy nó không chết nhưng đã thành cái xác không hồn, bị Sở Hưu đánh thành rắn thực vật.
Mọi người ở đây đều thở dài một tiếng, không ai nghĩ thứ này lại khó đối phó đến vậy.
Sau khi vượt qua thi thể của con rắn, mọi người mới thấy điểm cuối của hang động, hai bóng người ngồi ngay ngắn trên vương tọa bằng đồng xanh.
Một người vóc dáng cao gầy, gương mặt âm trầm lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Người còn lại là một lão già, toàn thân bao phủ trong áo đen.
Tuy hai người này đã chết nhưng trên người bọn họ vẫn tỏa ra ma khí cường đại, cho dù chỉ là thi thể nhưng vẫn có thể cảm giác được sự cường đại của hai người này khi còn sống.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang phía Lục Giang Hà nói: “Là Vô Tâm Ma Tôn?”
Lục Giang Hà thần sắc phức tạp gật đầu nói: “Đúng, là Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn.
Vô Tâm Ma Tôn tính cách âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Tuy chiến lực của hắn không phải mạnh nhất trong Tứ Đại Ma Tôn nhưng lại là người tông môn Chính đạo không muốn giao thủ nhất.
Bởi vì hắn cực kỳ hung ác, bởi vì hắn hết sức điên cuồng, đã đánh là như không muốn sống. Trong mắt hắn xưa nay không có hai chữ thỏa hiệp, chỉ có sống và chết.
Cho dù trong Côn Luân Ma Giáo, phần lớn mọi người không dám trêu chọc hắn. Có thể nói ngoài giáo chủ ra, hắn chưa từng có thái độ tốt với bất cứ ai.
Vị trong áo choàng đen là Thiên Khốc Ma Tôn, bối phận của hắn rất cao, khi giáo chủ chưa xuất hiện trên đời hắn đã là kiêu hùng Ma đạo đương thời.
Chỉ có điều Thiên Khốc Ma Tôn hiểu biết rất tạp, ban đầu trong Ma đạo Thiên Khốc Ma Tôn được ca tụng là người tính toán thiên cơ đệ nhất trong Ma đạo, người thôi diễn trận đạo đệ nhất trong Ma đạo, người chế tạo binh khí đệ nhất trong Ma đạo, người luyện chế đan dược đệ nhất trong Ma đạo.
Tóm lại hắn biết rất nhiều thứ, cho dù không phải thiên hạ đệ nhất thì trong Ma đạo cũng không ai dám so sánh với hắn. Những trận pháp ở bên ngoài chắc là kiệt tác của hắn, ta phải đoán ra mới phải.
Trước khi chết mà còn bố trí được trận pháp cường đại như vậy, ngoài Thiên Khốc Ma Tôn ra không còn ai khác.
Lão nhân này là người không tệ, nếu binh khí của ai có vấn đề tới nhờ hắn sửa, hắn cũng không cự tuyệt.
Nhưng hắn có một thói quen không tốt lắm, lúc nào cũng thích lôi kéo người khác nói chuyện phiếm, nói xong bắt đầu khóc lóc thảm thương. Lúc giết người hắn cũng khóc, khóc xong lại giết người, khóc tới mức người ta kinh hãi.”
Lục Giang Hà nói chuyện về hai vị Ma Tôn trong quá khứ, tâm trạng cũng rất phức tạp.
Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt nhiều năm, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này tận mắt chứng kiến những cường giả Ma đạo kề vai sát cánh với mình năm xưa, ít nhất hắn cho là kề vai sát cánh chứ không phải theo sau lưng người ta gặt đầu người.
Lúc này thấy thi thể của hai người, cho dù hắn có không nên thân đến mức nào thì cũng thấy thổn thức, có cảm giác cảnh còn người mất.
Hai vị Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo đã vẫn lạc tại đây, từ tình trạng của bọn họ, Sở Hưu cũng có thể đoán ra rốt cuộc trận chiến lúc đó thảm khốc tới nhường nào.
Lục Giang Hà kiểm tra tình trạng thi thể hai người, hắn trầm giọng nói: “Vô Tâm Ma Tôn bị kiếm khí cường đại xoắn nát kinh mạch mà chết, nếu ta đoán không sai người ra tay là Kiếm Hoàng - Thẩm Thương Võ của Tọa Vong Kiếm Lư.
Vị kia là cường giả kiếm đạo thế hệ trước trong giang hồ thời đó, từng là đệ nhất nhân trong kiếm đạo lúc bấy giờ. Nhưng sau này Kiếm Thánh - Cố Khuynh Thành xuất thế, một người một kiếm thiên hạ vô song.
Cố Khuynh Thành từng luận kiếm với Thẩm Thương Võ, không ai biết kết quả. Sau trận chiến đó Thẩm Thương Võ bế quan, từ đó trở đi không bước ra giang hồ.
Thế nhân đều nói hắn bị Cố Khuynh Thành phá tan kiếm tâm, đời này không còn mặt mũi dùng kiếm.
Nhưng giờ xem ra, hiển nhiên là lão già này giấu dốt!
Cố Khuynh Thành là đệ nhất nhân trong kiếm đạo thời bấy giờ, nhưng vị thứ hai này cũng chưa chắc đã kém Cố Khuynh Thành bao nhiêu.
Thương thế trên người Thiên Khốc Ma Tôn có rất nhiều, không thể đếm nổi rốt cuộc có bao nhiêu người xuất thủ.
Trong Tứ Đại Ma Tôn, sức chiến đấu của Thiên Khốc Ma Tôn là yếu nhất nhưng lại là người nhiều thủ đoạn nhất.
Chắc hẳn đám người đó khiến hắn tiêu hao hết mọi thủ đoạn, lúc đó mới có thể đánh hắn trọng thương gần chết.
Bằng không với thủ đoạn bày trận của Thiên Khốc Ma Tôn, trận pháp bên ngoài kia đừng nói là võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù là cường giả Thiên Địa Thông Huyền đến đây cũng không phá nổi.”
Sở Hưu nhìn qua thi thể hai người, trước khi trước bọn họ vẫn lấy vương tọa bằng đồng xanh ra, ngồi ngay ngắn trên vương tọa, hệt như năm xưa còn ở Côn Luân Ma Giáo. Hiển nhiên bọn họ cũng biết chắc chắn mình sẽ chết nhưng trước lúc chết vẫn muốn giữ lại tôn nghiêm của Côn Luân Ma Giáo.
Lúc này đám người Ngụy Thư Nhai cũng rất nghiêm trang. Tuy bọn họ không phải truyền nhân của hai vị Ma Tôn này chứng kiến hai vị Ma Tôn trong thời đỉnh phong của Côn Luân Ma Giáo vẫn lạc tại đây, trong lòng họ cũng ngổn ngang đủ loại cảm xúc.
Nửa ngày sau, Sở Hưu nói: “Nếu Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn vẫn lạc tại đây, vậy rốt cuộc bọn họ có ý gì? Bọn họ muốn giữ lại truyền thừa hay bố trí cạm bẫy? Rốt cuộc những thứ kia ở đâu?”
Trước đó Ảnh nhận được không ít thứ tại đây, có pháp tướng của Vô Tâm Ma Tôn, còn có Diệt Tam Liên Thành Tiễn và Thiên Ma Chưởng.
Nhưng bây giờ ở đây lại không có gì, hơn nữa lúc Ảnh đi khỏi còn bị con rắn đen kia truy sát tới trọng thương, nhìn thế nào cũng không giống hai vị này cố ý để lại truyền thừa ở đây.
Lục Giang Hà bật cười nói: “Hai vị này vốn không phải người tốt, thứ bọn họ lưu lại vừa là truyền thừa cũng vừa là cạm bẫy.
Trước khi bọn họ vẫn lạc chắc chắn họ cũng nghi ngờ sẽ có người tiếp tục bám theo họ đuổi giết cho nên mới bố trí vô số cạm bẫy trong hang động.
Bọn họ cũng để lại truyền thừa nhưng chỉ là mồi nhử mà thôi, chắc chắn trong đó có vô số nguy hiểm.”
Mai Khinh Liên cau mày nói: “Không lẽ hai vị Ma Tôn này không nghĩ tới, vạn nhất có hậu bối trong giới Ma đạo tìm được truyền thừa của bọn họ thì sao à?”
Chương 1379 Thu hoạch
Lục Giang Hà lạnh nhạt nói: “Theo suy nghĩ của hai vị này, cho dù có hậu bối đến tìm truyền thừa của họ, nếu không phá giải được những trận pháp cơ quan trước đó thì chỉ là rác rưởi.
Một tên rác rưởi có tư cách gì kế thừa truyền thừa của hai đại Ma Tôn?”
Mai Khinh Liên lập tức nghẹn lời, tuy nghe rất có lý nhưng sao cô vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng?
Lục Giang Hà chỉ vương tọa đồng xanh nói: “Thật ra bốn vương tọa này dùng đồng xanh chế tạo nên. Nhưng trên đó khắc một chút trận pháp, cho nên đông ấm hè mát, ngồi lên đó rất thoải mái.
Trước đây bản tọa xin giáo chủ một cái, tiếc là giáo chủ hẹp hòi không cho ta.
Bốn tên kia coi cái ghế này như bảo bối, ta dám cam đoan truyền thừa mà họ lưu lại ở dưới cái ghế này.
Nhưng tốt nhất các ngươi nên cẩn thận một chút, có trời mới biết rốt cuộc bọn họ để lại cái gì.”
Đám người Sở Hưu nhìn nhau, đầu tiên di chuyển thi thể hai vị Ma Tôn sang một bên, sau đó điều khiển chân khí chậm rãi đẩy hai chiếc vương tọa ra.
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng trận pháp bùng lên dưới chân vương tọa, một mùi tanh hôi gay mũi lan tỏa.
Lục Giang Hà đột nhiên biến sắc, hét lớn: “Là Thôn Thiên Trùng! Sao lão già Thiên Khốc Ma Tôn kia dám giữ lại cái này? Chẳng phải hắn tiêu hủy hết rồi à?”
Lục Giang Hà vừa dứt lời, trong ánh sáng trận pháp có vài con côn trùng kỳ dị nhảy ra.
Đám côn trùng này chỉ lớn cỡ ngón cái, tướng mạo cực kỳ tà ác quỷ dị.
Toàn thân như nhuyễn trùng nhưng cái miệng lại chiếm một phần ba thân thể.
Lục Giang Hà nhanh chóng nói: “Thứ này là Thôn Thiên Trùng, không biết Thiên Khốc Ma Tôn kiếm đâu ra nó, có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ, binh khí đan dược, thịt người cương khí, cho dù là tinh thần lực nó cũng hấp thu được.
Hơn nữa thứ này cực kỳ quỷ dị, chỉ cần bọn chúng tỉnh táo lại, cho dù là thiên địa nguyên khí, đất đai bùn nhão, bọn chúng đều có thể cắn nuốt được, hơn nữa cũng tiêu hóa được.
Có thể nói chỉ cần số lượng đủ nhiều, chỉ cần ngươi không xử lý tất cả bọn chúng trong nháy mắt, bọn chúng có thể gặm ngươi tới mức không còn cả cặn bã!
Trước đây giáo chủ đã từng nói thứ này đến từ Hoàng Tuyền Thiên gì đó, là lệ khí của thiên địa biến thành, dù sao cũng cực kỳ huyền bí, tổn thương thiên hòa, tốt nhất đừng xuất hiện trên thế gian.
Ta còn tưởng Thiên Khốc Ma Tôn đã xử lý tất cả bọn chúng, không ngờ hắn lại lưu lại.”
Nói xong mấy câu này, ánh mắt Lục Giang Hà lộ rõ vẻ sợ hãi, hiển nhiên hắn từng chịu thiệt trước mấy con côn trùng nhỏ này.
Hắn đang định bàn bạc cách giải quyết với Sở Hưu, chỉ thấy pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần hiển hiện sau lưng y, trong con mắt thứ ba tỏa ra ngọn lửa diệt thế nóng rực, bao phủ rồi đốt trụi đám Thôn Thiên Trùng này.
Bản thân Thôn Thiên Trùng không có lực lượng, đặc tính của nó là thôn tính tất cả mọi lực lượng.
Một người bình thường giơ chân cũng đạp được một đống, nhưng chỉ cần có một con đến gần ngươi là có thể cắn nuốt ngươi.
Còn ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu lại được sinh giữa thiên địa, là thể hiện của lực lượng sinh diệt diễn hóa tới cực hạn.
Ngọn lửa diệt thế không cách nào dập tắt, chỉ có thể dùng lực lượng ngang hàng để ngăn cản.
Cho nên cứ như thế, cho dù Thôn Thiên Trùng nuốt được ngọn lửa diệt thế, nhưng lực lượng bản thân nó quá yếu, còn chưa tiêu hóa đã bị ngọn lửa diệt thế đốt sạch.
Thôn Thiên Trùng được Lục Giang Hà mô tả cực kỳ nguy hiểm lại bị Sở Hưu giải quyết chỉ trong một chiêu.
Lục Giang Hà trợn tròn hai mắt: “Có thế thôi là xong à?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Không thì ngươi còn muốn thế nào? Tất cả sinh diệt trên thế gian đều trong luân hồi, vốn không có thứ gì là không có cách phá giải.”
Nói đoạn, Sở Hưu và mọi người lập tức tới bên dưới vương tọa, bên trong đặt mấy hộp báu, chỉ nhìn chất liệu đã thấy bất phàm.
Có thể hành động lần này bọn Sở Hưu rất thuận lợi, ít ra không có gì trúc trắc, chuyện này rất hiếm thấy đối với Sở Hưu.
Dù sao y không phải Lã Phụng Tiên, không có vận may tốt đến vậy. Lần này tìm được đồ thuận lợi như vậy cũng không dễ dàng.
Mở hộp báu ra, đám người Sở Hưu kiểm tra đồ vật trong đó.
Một hộp báu trong đó chứa đại lượng điển tịch, mở ra xem thì liên quan tới đủ các phương diện nhu luyện đan, luyện khí, tính toán thiên cơ cách thứ.
Đương nhiên những thứ này không mấy tác dụng với Sở Hưu, nhưng dù sao đây đều là bảo vật mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại, có thể nói là chí bảo đối với những người theo đạo này, võ đạo như Viên Cát đại sư, Phong Bất Bình. Thậm chí Sở Hưu có thể đưa những điển tịch luyện khí cho Mạc Dã Tử đại sư.
Hộp báu thứ hai lại có rất nhiều ma công, cũng là Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại, nhưng công pháp Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại quá tạp nham, thường theo hướng quỷ dị, uy lực không quá mạnh. Sở Hưu không định tu luyện, ném sang cho Ngụy Thư Nhai, để lão chia cho những võ giả trong nhánh Ẩn Ma tu luyện.
Lần Chính Ma Đại Chiến này võ giả của nhánh Ẩn Ma đã dốc nhiều công sức, không ít người tử chiến đến cùng, còn có Vô Tướng Ma Tông cũng kiên quyết đứng về phía y, dù sao cũng phải chia cho họ chút mới được, bằng không lần sau còn ai dám bán mạng cho ngươi?
Khi Sở Hưu mở hộp báu thứ ba lại chỉ thấy một tấm ngọc giản, kiểm tra nội dung của ngọc giản, Lục Giang Hà nói: “Đây là tâm pháp của Vô Tâm Ma Tôn, Thiên Tâm Bất Tử Quyết, ma công chí cường cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có hứng thú tu luyện không? Mà kể cả ngươi có hứng thú cũng không mấy tác dụng, ngươi đã có Bất Diệt Ma Đan rồi.”
Sở Hưu cũng xem lướt qua Thiên Tâm Bất Tử Quyết, đặc điểm của công pháp này là khi lâm trận cưỡng ép thôn tính lực lượng của đối phương, bất luận có tiêu hóa được hay không, khi bản thân bị trọng thương có thể dùng luồng lực lượng này tu bổ chính mình.
Thậm chí còn có thể cực đoan hơn một chút, nếu không còn lực lượng thì dùng khí huyết, thiên địa nguyên khí, tất cả đều có thể thôn tính để chữa trị, nhưng tác dụng phụ là các loại lực lượng dị chủng chất đống trong cơ thể, cần tốn thêm thời gian phân giải, bằng không sẽ ảnh hưởng tới chiến lực.
Sở Hưu ngưng tụ Bất Diệt Ma Đan của Độc Cô Duy Ngã, là thứ khống chế đại đạo sinh diệt trên thế gian, mạnh hơn hẳn Thiên Tâm Bất Tử Quyết, cho nên đối với Sở Hưu, thứ này không có tác dụng gì.
Nhưng Sở Hưu lại thu lại, định sau khi về giao cho Lã Phụng Tiên.
Bây giờ Lã Phụng Tiên tu luyện chủ yếu là Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, nếu phối hợp với Thiên Tâm Bất Tử Quyết đồng thời tu luyện, lực phòng ngự của bản thân sẽ nâng cao thêm một bước.
Hộp báu thứ tư hơi lớn, cao chừng ba thước, sau khi mở ra bên trong là một bức tượng kỳ dị.
Bức tượng đó là một thứ hết sức lạ lẫm, như Phật mà không phải Phật, đỉnh đầu đội Phật quan, nhưng mặt mũi dữ tợn, người có bốn tay, ở trần nhưng lại trải rộng ma văn.
Phong cách này rất giống với Đại Hắc Thiên Ma Giáo, nhưng lại không giống lắm.
Sở Hưu kiểm tra một lượt, pho tượng kia thật sự chỉ là tượng, ngoài ma văn hơi kỳ dị ra, chỉnh thế chỉ được điêu khắc bằng đá.
Tuy Sở Hưu không hiểu những ma văn kia nhưng không biết vì sao, nhìn chúng y cứ có cảm giác quen thuộc.
Chương 1380 Chí Tôn Thần Đan 1
Tuy tượng đá là tượng đá nhưng chắc chắn không phải tượng đá bình thường, không thì Vô Tâm Ma Tôn đã chẳng coi nó là truyền thừa quan trọng nhất của mình, đặt ở đây.
Lục Giang Hà nhìn bức tượng đá kia, suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới nói: “Hình như ta từng gặp thứ này rồi.
Thứ này là do Vô Tâm Ma Tôn khai quật được từ một di tích thượng cổ, hắn còn tưởng thứ trên này là công pháp nên đưa cho giáo chủ xem qua.
Nhưng có vẻ như giáo chủ đã nói, thứ trên này là công pháp nhưng lại không phải công pháp. Nói chính xác hơn phải gọi là thần thông.”
"Thần thông?"
Lục Giang Hà gật đầu nói: “Đúng là từ này, hình như giáo chủ còn nói thần thông không phải công pháp, không thể luyện được, ngươi biết là biết, không biết là không biết.
Dù sao là một tràng loằng ngoằng, ta nghe cũng đau đầu, Vô Tâm Ma Tôn lại đứng gật đầu lia lịa, cứ như nghe hiểu, nhưng ta chắc chắn hắn cũng không hiểu.
Nếu hắn hiểu, hắn đã chẳng đặt thứ này ở đây.”
Sở Hưu không hiểu rốt cuộc tượng đá này là sao, cho nên y chỉ nhìn thoáng qua rồi cất vật này đi, đợi lúc về chậm rãi nghiên cứu.
Khi Sở Hưu mở cái hộp cuối cùng, con mắt Lục Giang Hà lập tức đỏ lên.
Hắn gần như phải cố gắng hết sức để kiềm chế lòng tham của bản thân mới không bổ nhào tới, đương nhiên trong chuyện này cũng có nguyên nhân là e ngại Sở Hưu.
Khoảnh khắc cái hộp đó được mở ra, một luồng ma khí tinh thuần tới cực hạn cũng lan tỏa.
Thậm chí đây không thể nói là ma khí, quả thật không khác gì chất lỏng lưu động.
Ma khí đậm đặc tới mức này đúng là chưa từng nghe thấy, sau khi cái hộp hoàn toàn mở ra, mọi người mới thấy tướng mạo của món đồ bên trong.
Đó là một viên đan dược, nói chính xác hơn là một viên đan dược tinh xảo tới mức không giống đan dược.
Toàn bộ viên đan này chỉ lớn cỡ ngón cái, nhưng bên trên phủ kín hoa văn vàng kim tinh xảo, nhìn như được hình thành tự nhiên, lại như được điêu khắc tỉ mỉ.
Nửa ngày sau Sở Hưu mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
Gương mặt Lục Giang Hà lộ biểu cảm như khóc như cười nói: “Nếu ta nói đây chỉ là Hồi Huyết Đan bình thường, ngươi có tin không?”
Không đợi Sở Hưu trả lời, Lục Giang Hà đã nói với vẻ oán trách: “Nếu không phải ta không đánh được ngươi, chắc chắn lần này ta đã ra tay cướp lấy.
Đây là cái gì à? Đây là thần đan trong truyền thuyết, Chí Tôn Thần Đan vượt qua cửu chuyển!
Trước đây khi Thánh Giáo ta còn trong thời đỉnh phong, lão già Thiên Khốc Ma Tôn đột nhiên có ý tưởng, muốn luyện chế một viên thần đan vượt qua tất cả đan dược trên thế gian. Vì thế hắn đã thu gom tám phần mười nguyên liệu tốt trên giang hồ, khiến người người oán trách. May là lúc ấy Thánh Giáo đang trong thời đỉnh phong, nếu không lão già kia đã bị người ta xé xác rồi.
Không biết lúc đó giáo chủ nghĩ thế nào mà đồng ý cho Thiên Khốc Ma Tôn bày trò như vậy.
Chuyện sau này thì ta không biết, trên giang hồ cũng không có lời đồn Chí Tôn Thần Đan xuất thế gì đó.
Ta còn tưởng ý tưởng của Thiên Khốc Ma Tôn đã thất bại, nhưng bây giờ xem ra, ý tưởng của hắn đã thành sự thật.”
Lần này mọi người không nói gì, ngay cả Sở Hưu cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Năm xưa bốn vị Ma Tôn trong Côn Luân Ma Giáo không ai là người dễ đối phó, đều là nhân tài.
Đối phương dám đưa ra ý tưởng to gan như Chí Tôn Thần Đan, còn dám thực hiện.
Đương nhiên điều này cũng là vì ở thời đại đó Côn Luân Ma Giáo đang trên đỉnh cao, Thiên Khốc Ma Tôn muốn vật liệu quý giá gì cũng có thể đạt được.
Nếu đưa tới hiện tại, có lẽ không thể chế tạo nổi.
“Vậy viên Chí Tôn Thần Đan này có tác dụng gì?” Sở Hưu hỏi.
"Không biết."
"Không biết!?"
Lục Giang Hà vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đúng là không biết.
Lúc trước Thiên Khốc Ma Tôn luyện chế thứ này cũng chỉ là ý tưởng thôi, mọi chuyện đều là suy đoán, không có sản phẩm thì làm sao biết được kết quả?
Cũng như đại sư luyện khí ấy, trước khi binh khí hoàn toàn trở thành thần binh, có ai dám cam đoan binh khí mà mình chế tạo ra sắc bén tới mức nào?
Viên Chí Tôn Thần Đan này cũng tương tự, không ăn vào thì không ai biết rốt cuộc nó có hiệu quả gì?
Nhưng dựa theo tính toán của Thiên Khốc Ma Tôn trước đây, thứ này có thể kéo dài tuổi thọ, cũng có thể tăng cường tu vi, tăng cường tinh thần lực.
Dù sao cũng là Chí Tôn Thần Đan, ngươi cứ nghĩ theo hướng tốt đi, không khéo nó còn có thể giúp ngươi bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!”
Vừa nghe câu này, hô hấp của mọi người ở đây đều nặng nề hẳn lên.
Thiên Địa Thông Huyền, đây là cảnh giới chí cường trong truyền thuyết.
Lần Chính Ma Đại Chiến này, nếu bên bọn họ có thêm một vị cường giả Thiên Địa Thông Huyền, trận chiến này đã chẳng vất vả như vậy.
Một viên đan dược như vậy có thể tạo ra một vị chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, đây là chuyện trước đây bọn họ còn không dám tưởng tượng
Hơn nữa không ai nghĩ tới chuyện tranh giành viên thuốc này với Sở Hưu.
Từ đầu Chử Vô Kỵ đã không có suy nghĩ này.
Trước đây lúc ở thành Quan Trung, hắn bị đám người Thủ Chân Tử vây công tới hộc máu. Kết quả Sở Hưu ra tay một mình đánh cả ba phun máu bỏ chạy, chênh lệch này đã khiến Chử Vô Kỵ nhận thức rõ thực tế.
Mai Khinh Liên cũng vậy, cô nàng vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần vài ngày, đương nhiên không có ý đồ xấu với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rồi.
Hơn nữa cô là người của Sở Hưu, đương nhiên sẽ không tranh giành với Sở Hưu.
Còn về Ngụy Thư Nhai, Ngụy lão vẫn luôn coi Sở Hưu là người nối nghiệp của mình, đừng nói suy nghĩ tranh đoạt thần đan, thậm chí nếu có người dám tranh thần đan này với Sở Hưu, lão sẽ liều mạng giao chiến với đối phương.
Trong số những người ở đây chỉ có mình Lục Giang Hà thật sự có ý định này.
Nếu không phải Chí Tôn Thần Đan quá chói mắt, hắn không tiện lừa gạt Sở Hưu, chắc hắn còn dám nói đây chỉ là một viên Huyết Hồng Đề, chẳng qua Thiên Khốc Ma Tôn trước lúc chết mờ mắt để nhầm.
Thậm chí như hắn vừa mới nói, nếu không phải hắn không đánh được Sở Hưu, e là hắn đã sớm ra tay cướp đoạt rồi.
Nhưng trước mắt không đánh được, vậy đành phải ngoan ngoãn nhận thua thôi, đừng có suy nghĩ gì không nên không phải.
Lục Giang Hà chua xót nói: “Tiểu tử, đây chính là Chí Tôn Thần Đan. Có thể nói ngươi là người duy nhất trên đời được nếm hương vị của nó, giáo chủ còn không có đãi ngộ như vậy.
Lát nữa khi ăn, đừng nuốt vội, nếm thử xem có mùi vị gì, ít nhất cũng để bản tọa được an ủi tâm lý.”
Sở Hưu cầm viên Chí Tôn Thần Đan trong tay, cảm nhận lực lượng trong đó, nửa ngày sau y đột nhiên đưa viên Chí Tôn Thần Đan cho Ngụy Thư Nhai nói: “Ngụy lão, ngài luyện hóa viên đan dược này đi.”
Vừa nghe câu này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên tới đờ cả người, kể cả Ngụy Thư Nhai cũng vậy.
Xưa nay, trong cảm nhận của bọn họ Sở Hưu không phải người quá rộng lượng, đương nhiên cũng không thể coi y là người hẹp hòi. Chỉ cần ngươi thật lòng đứng về phía Sở Hưu, y có thể cho ngươi rất nhiều vui sướng bất ngờ.