-
Chương 1516-1520
Chương 1516 Thần nói, phải có ánh sáng
Kha Sát hiểu ra nói: “Hóa ra là Lục Phi, cô ta là đệ tử chân truyền của đại tế ti đời trước, cũng là người nối nghiệp. Bây giờ đại tế ti đời trước đã chết, đúng là cô ta cũng có tư cách trở thành đại tế ti.”
Hắc Kiệt thấy Lục Phi đi tới, hắn trầm giọng nói: “Lục Phi... Không, đại tế ti, ngươi nhìn xem rốt cuộc tên này là thật hay là giả?”
Lục Phi nhìn thoáng qua Sở Hưu, trực tiếp quát lớn với giọng thanh thúy: “Đương nhiên là giả! Tộc ta chỉ thờ có mình Sơn Thần đại nhân, lấy đâu ra Chân Thần gì?
Kẻ ngoại tộc kia, ngươi xúc phạm tổ tiên của bộ lạc Hắc La ta, xúc phạm tới thân linh của bộ lạc Hắc La ta, không cần biết ngươi là ai. Hôm nay ngươi phải chết ở đây, máu thịt bị kền kền gặm nhấm, xương cốt bị Ngân Cẩu xé nát!”
Kha Sát đứng sau lưng Sở Hưu đã thấy hối hận.
Biết thế hắn không theo Sở Hưu giả thần giả quỷ làm gì, lần này thì hay rồi, không giả làm thần thì thôi mà còn phải thành quỷ.
Ngay lúc các võ giả của bộ lạc Hắc La đang định xuất thủ với Sở Hưu, y lại lạnh nhạt nói: “Sơn Thần? Đám đó chỉ là ngụy thần mà thôi, thần chân chính, giữa thiên địa này chỉ có một!”
Lục Phi biến sắc, vung tay lên để những người khác ngừng tay, cũng dùng tinh thần lực truyền âm nhưng trong chấn động tinh thần lực lại ẩn chứa cảm xúc tức giận.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói tộc ta đang thờ ngụy thần?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là ngụy thần rồi, Chân Thần, không gì không làm được, cũng là đấng thần linh thật sự tạo nên các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi chưa bao giờ nghĩ tới rốt cuộc mình từ xuất hiện từ đâu à?”
Tinh thần lực cường đại tỏa ra, khiến cho tất cả mọi người trong bộ lạc Hắc La đều hiểu được ý của Sở Hưu.
Cho nên đám người của bộ lạc Hắc La ai nấy ngây ngốc.
Bọn họ xuất hiện từ đâu? Vốn dĩ đám người man tộc này suy nghĩ đơn giản, lại không có thói quen ghi chép lại tư liệu lịch sử, làm sao bọn họ biết mình từ đâu tới?
Tất cả mọi người vô thức đưa mắt nhìn sang phía Lục Phi.
Trong tất cả các bộ lạc man tộc, địa vị của tế ti luôn rất cao, thậm chí đôi lúc còn cao hơn tộc trưởng, cũng như đại tế ti của bộ lạc Hắc La đời trước.
Tế ti đại diện cho tri thức, là người có tri thức uyên bác nhất trong toàn bộ bộ lạc.
Nhưng Lục Phi cũng ngơ ngác, xưa nay sư phụ chưa từng dạy cô rốt cuộc bộ lạc của bọn họ từ đâu tới.
“Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc bộ lạc của chúng ta từ đâu tới?”
Sở Hưu đeo mặt nạ nhưng trong mắt y lại như có một vòng xoáy vặn vẹo, khiến người nhìn vào bất giác chìm sâu vào trong.
Giọng nói của Sở Hưu hòa hoãn hơn nói: “Con người, bất luận là man tộc hay nhân tộc ở Đại La Thiên đều do thần linh sáng tạo ra.
Thế giới này vốn hỗn độn như trứng gà, thần chém ra thế giới, dưới chân trở thành mặt đất, đỉnh đầu trở thành bầu trời.””
Sở Hưu vươn tay, ngưng tụ một điểm sáng: “Thần nói, phải có ánh sáng, cho nên sau đó có ánh sáng.”
“Thần nói, đã có ánh sáng thì phải có bóng tối.”
Ánh sáng nhanh chóng biến tối, ngưng tụ thành một điểm đen vô tận.
“Thần nói, thế giới này nên có địa phong thủy hỏa.”
Chính giữa, thiên địa nguyên khí nhanh chóng biến ảo thành địa phong thủy hỏa trong ngón tay Sở Hưu.
“Thần nói, thế giới này nên có sinh khí, thế là có các loại thực vật hung thú.”
Kha Sát trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Hưu bộ dáng nghiêm trang trước mặt.
Nếu không phải hắn đã từng thấy dáng vẻ giết người không chớp mắt của Sở Hưu, hắn cũng phải nghi ngờ liệu Sở Hưu có thật là hóa thân của thần linh trên thế gian không.
Lúc này ngay cả Lục Phi cũng nhìn về phía Sở Hưu, không nhịn được hỏi: “Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta xuất hiện như thế nào?”
Sở Hưu hạ giọng trầm trầm, vang vọng trong lòng mỗi người, khiến người ta có cảm giác hết sức thần thánh trang nghiêm.
“Con người là tồn tại đặc biệt nhất trong vạn vật trên thế gian, thần biến máu tươi trên trán mình thành nhân tộc ở Đại La Thiên, cho bọn họ ở trên trời, cho nên bọn họ hiểu được nhiều thứ hơn các ngươi.
Thần lại lấy máu trong lòng bàn tay mình hóa thành các ngươi, cho nên cơ thể của các ngươi cường đại hơn bọn họ, trẻ con đã có thể xé xác hổ báo.
Thần sáng tạo vạn vật, không gì không làm được. Những thứ mà các ngươi thờ cúng chỉ là những sinh linh đầu tiên mà thần sáng tạo ra, cho nên mới có lực lượng cường đại.
Nhưng bọn chúng có làm được gì? Bọn chúng sao xứng xưng thần?”
Sở Hưu nói một tràng như thủ lĩnh tà giáo, người ngoài nhìn vào đúng là rất buồn cười.
Nhưng trong mắt đám người của bộ lạc Hắc La này chuyện này lại vô cùng chân thực, thậm chí còn chân thực hơn lúc đại tế ti của bọn họ dẫn họ thờ
cúng Sơn Thần.
Những người giang hồ khác, ngoài số ít các tông môn như Phạm Giáo, Thiên La Bảo Tự, còn lại phần lớn thế lực võ lâm đều không tin trên thế gian này có thần phật.
Nói chính xác hơn có lẽ trong thời thái cổ xa xôi đã từng tồn tại thần phật, nhưng bây giờ có lẽ bọn họ đã tới nơi khác, có lẽ đã tiêu vong cùng những ma thần trong truyền thuyết thời thượng cổ, dù sao chắc chắn bây giờ đã không tồn tại.
Nhưng những bộ lạc man tộc này lại tin tưởng.
Bọn họ tin thần linh vẫn luôn che chở cho bọn họ, bọn họ cũng tin anh linh của tổ tiên mà bọn họ thờ cúng ở bên cạnh thần linh, phù hộ cho bọn họ.
Cho nên Sở Hưu nói một tràng như vậy, nhưng họ lại thấy rất chân thật.
Dù sao trước đó bọn họ chỉ dâng chút máu thịt hung thú, sau đó Tống Tiếu dẫn bọn họ niệm vài lời Sơn Thần phù hộ là xong chuyện, hết sức đơn giản.
Đâu có như Sở Hưu, nói rõ năng lực của thần và lai lịch của thế giới này, có lý, lại có chứng cứ.
Chuyện tách biệt thiên địa, có ánh sáng có bóng tối các thứ, bọn họ nghe, bọn họ tưởng tượng, quả thật là thần thánh tới cực hạn.
Uy lực của tôn giáo mấy ngàn năm trước, đương nhiên đám man tộc thô kệch chỉ biết cầu nguyện này chẳng thể phân biệt nổi.
Ngay cả người tỉnh táo nhất trong số man tộc là Lục Phi cũng không nhịn được suýt nữa thì tin tưởng. Dù sao xưa nay chưa một ai kể cho cô những chuyện này, cô không tin thứ này là tên ngoại tộc kia bịa ra.
Nhưng cô vẫn không nhịn được lên tiếng nói: “Vậy ngươi là ai? Ngươi là Chân Thần?”
Sở Hưu lắc đầu rồi lại gật đầu nói: “Mỗi giọt máu tươi của thần có thể hóa thành một chủng tộc, cho nên thần ở khắp mọi nơi. Thần chỉ cần có suy nghĩ, ta tự biết mình phải làm gì.
Cho nên ngươi có thể coi ta là hóa thân từ ý chí của thần, sứ giả của thần.
Tổ tiên của bộ lạc Hắc La các ngươi cũng chẳng dễ dàng gì, hắn theo hầu bên cạnh thần, lập được công lao lớn, thiếu chút nữa anh linh tiêu tán mới đổi được cơ duyên này, hy vọng các ngươi trân trọng.”
Lục Phi mang chút nghi ngờ cuối cùng nói: “Nhưng chúng ta dựa vào đâu mà cho rằng những lời ngươi nói đều là thật?”
Khóe miếng Sở Hưu nhếch lên thành nụ cười quỷ dị: “Đợi ta đưa quà của thần linh cho các ngươi, các ngươi sẽ biết rốt cuộc là thật hay là giả.”
Chương 1517 Lực lượng của thần 1
Nhìn Sở Hưu đứng đó giả thần giả quỷ với bộ lạc Hắc La, mồ hôi lạnh của Kha Sát suýt rơi xuống đất.
Đúng là đám man tộc này đầu óc ngu si, bọn chúng cũng tin tưởng có thần linh và anh linh của tổ tiên, nhưng đầu óc ngu si không có nghĩa là tất cả bọn chúng đều là ngu ngốc, không thể nào có chuyện ngươi nói mình là sứ giả của thần thì bọn chúng tin ngươi là sứ giả thật.
Cho dù Sở Hưu nói trời nói bể đi nữa, chỉ cần không lấy ra được thứ gì có ý nghĩa, chắc chắn bọn chúng sẽ không tin tưởng.
Có lẽ một số man tộc bình thường bị tinh thần lực dẫn dụ sẽ vô thức tin tưởng Sở Hưu, nhưng những kẻ có địa vị nhất định trong man tộc như Hắc Kiệt và Lục Phi, cho dù đầu óc có ngu si thì họ cũng có tâm tư nhất định, sẽ không dễ dàng tin tưởng kẻ khác.
Lục Phi vẫn nhìn Sở Hưu với vẻ cảnh giác: “Món quả? Quà gì?”
Sở Hưu điểm nhiên nói: “Lực lượng của bộ lạc các ngươi là do thần linh ban xuống, khiến cho các ngươi nhận được lực lượng từ thiên địa.
Đương nhiên món quà này cũng là khiến lực lượng các ngươi thu được càng mạnh mẽ hơn. Ai trong các ngươi tới thử trước nào?”
Lục Phi và Hắc Kiệt đưa mắt nhìn nhau, Hắc Kiệt nói: “Ta là tộc trưởng, để ta thử trước.”
Trong một bộ lạc, đôi khi người quan trọng nhất không phải tộc không phải tộc trưởng mà là tế ti.
Tộc trưởng chỉ là chiến sĩ có uy danh lớn nhất, còn tế ti mới là người dẫn dắt cả bộ lạc sinh sống.
Lúc này, Đông Ba Khang vừa dẫn đường cho Sở Hưu đột nhiên đứng ra nói: “Tộc trưởng, là ta dẫn bọn họ tới, bất luận bọn họ nói thật hay nói dối, cứ để ta làm người đầu tiên đi.
Chiến sĩ của bộ lạc Hắc La cần có trách nhiệm, đây là lời mà lão tộc trưởng từng dạy ta.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Yên tâm đi, món quà của thần linh sẽ không có nguy hiểm.”
Tuy Sở Hưu nói vậy nhưng trong lòng Đông Ba Khang vẫn thấy thấp thỏm.
Hắn như quên mất lúc trước mình như bị ma xui quỷ khiến, dù sao trực giác nói với hắn, thần, không nên dùng thủ đoạn như vậy.
Trong tay Sở Hưu hiện lên ngọn lửa màu vàng bạc, đó là nội lực chân hỏa.
“Bây giờ cảm thụ một chút nhiệt độ của thần hỏa, đây là món quà của thần linh.”
Đông Ba Khang vô thức giơ tay chạm vào nội lực chân hỏa, nhưng chỉ trong
chớp mắt hắn đã cảm thấy một nỗi đau kịch liệt thấm sâu tận xương tủy, khiến hắn lập tức hét thảm một tiếng.
Hắc Kiệt và Lục Phi lập tức biến sắc, bọn họ đang định ngăn cản đã nghe Sở Hưu nói: “Tập trung tinh thần! Nhớ cho kỹ cảm giác này!
Lực lượng mà thần ban cho các ngươi không phải lúc cần mới có thể sử dụng, ngươi phải dung nhập nó vào cơ thể của mình, dung nhập vào mỗi giọt máu tươi, mỗi khúc xương của mình!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, tuy Đông Ba Khang vẫn còn kêu la thảm thiết nhưng từng luồng lực lượng thiên địa lại truyền vào cơ thể hắn, dần dần dung hợp với cơ thể hắn, khiến thân hình hắn bắt đầu gồ lên, khí tức không ngừng lớn mạnh.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trợn tròn hai mắt, kể cả Kha Sát cũng vậy.
Đông Ba Khang là chiến sĩ có kinh nghiệm của bộ lạc Hắc La, cũng có chút thực lực nhưng lại không mạnh. Hơn nữa tuổi tác của hắn cũng hơi lớn, chỉ có thể giao chiến với võ giả cảnh giới Chân Đan.
Còn bây giờ khí tức của hắn đã đạt tới trình độ của các chiến sĩ cường đại trong bộ lạc, đủ sánh vai với võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Cảnh tượng này khiến Kha Sát chấn động nhất, vì hắn biết man tộc vốn không thể học cách tu luyện của nhân tộc, cũng không thể hấp thu chân khí nội lực của nhân tộc. Bây giờ Sở Hưu lại cưỡng ép tăng cường thực lực một chiến sĩ man tộc, rốt cuộc y làm thế nào?
Thật ra phương pháp của Sở Hưu rất đơn giản, y chỉ sửa đổi lại chân hỏa luyện thân một chút, dùng lên người đám man tộc này mà thôi.
Trước đó Sở Hưu bảo Kha Sát tìm tài liệu về man tộc, còn bảo Kha Sát thể hiện lực lượng của man tộc, đó là y muốn thử xem rốt cuộc võ đạo của man tộc trông như thế nào.
Thực chất trong những tài liệu kia, mô tả về lực lượng của man tộc đã rất toàn diện. Dù sao người của hạ giới tới đây đã hơn vạn năm, đã nghiên cứu thấu triệt.
Man tộc không thể tu luyện võ công của nhân tộc, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, vì bọn họ không biết cái gì là võ đạo.
Võ đạo là thứ rất phức tạp, từ kinh mạch máu thịt, nội lực đan điền, bao gồm cả lý giải của bản thân về thiên địa, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên các loại, đây là hệ thống cực kỳ phức tạp.
Cho nên bất luận là ngươi học võ từ khi còn bé hay khi trưởng thành mới học, ngươi cũng phải hiểu được toàn bộ hệ thống, hiểu được văn hóa của nhân tộc mới được.
Nhưng đám man tộc này không biết chữ, không hiểu ngôn ngữ nhân tộc, có lẽ bắt bọn chúng học cả đời cũng không học được.
Trừ phi như Kha Sát, tuy trong người có một nửa huyết thống man tộc nhưng từ nhỏ đã lớn lên bên nhân tộc, được giáo dục như các võ giả khác, cho nên hắn mới có tu vi như hiện tại.
Đương nhiên man tộc cũng có lực lượng của mình, thứ này hoàn toàn dựa vào thiên phú
Đại đa số man tộc đều có lực lượng cơ thể cực kỳ kinh người, trẻ con cũng có thể xé xác hổ báo.
Còn chiến sĩ man tộc trưởng thành, nếu có thiên phú tương đối tốt, bọn họ có thể cảm ứng được lực lượng trong thiên địa, theo bản năng dẫn dắt lực lượng này tới, mượn dùng một bộ phận lực lượng, rất giống với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Cho nên chiến sĩ man tộc đạt tới bước này đều là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, điểm khác biệt là cả đời bọn họ chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới này, hơn nữa lực lượng cơ thể cũng cao hơn võ giả cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất vô số lần.
Nhưng man tộc vốn không biết cách khống chế loại lực lượng này, bọn họ chỉ mượn lực lượng này theo bản năng, sau khi dùng xong là lực lượng tiêu tán trong thiên địa.
Tuy còn lại một chút lực lượng trong cơ thể, nhưng lại cực kỳ bé nhỏ, không có tác dụng gì lớn.
Bây giờ cách làm của Sở Hưu cũng đơn giản đến thô bạo, thật ra là cho bọn họ trải nghiệm cảm giác chân hỏa luyện thân, sau đó cưỡng ép nhét lực lượng của thiên địa vào trong thân thể họ. Chỉ cần ngươi chịu đựng được thì lực lượng này là của ngươi, nguyên lý cũng không khác chân hỏa luyện thân bao nhiêu.
Cảm giác Đông Ba Khang đã sắp tới cực hạn, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Được rồi, ngươi không chịu được quá nhiều lực lượng của thần.”
Đông Ba Khang kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất, lúc này tình trạng của hắn đã vượt qua đỉnh phong khi còn trẻ, thậm chí gương mặt vốn già nua cũng trở nên trẻ trung hơn một chút.
Đông Ba Khang nắm hai nắm đấm, bên trên lập tức có một tầng lửa lóe lên, hắn đánh xuống đất một quyền, mặt đất nổ thành cái hố hơn mười trượng, tựa như động đất, mặt đất xung quanh xuất hiện vết rạn, cây cối gãy tan, lều chõng sụp đổ.
“Đây là lực lượng của ta?”
Đông Ba Khang không thể tin nổi nhìn hai tay mình.
Khóe miệng Hắc Kiệt giật một cái nói: “Ngươi phụ trách lấp đất đi, lều chõng sụp xuống ngươi cũng phụ trách dựng lại. Bây giờ ngươi có cảm thấy có gì không ổn không?”
Chương 1518 Lực lượng của thần 2
Đông Ba Khang lắc đầu nói: “Trừ hơi mệt, hơi đau ra thì không có gì không ổn. Ngược lại còn tràn ngập lực lượng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.”
Nghe câu này, người của bộ lạc Hắc La đều nhìn về phía Sở Hưu, lần này bọn họ như đang nhìn thần linh.
Bao năm qua, không phải man tộc chưa từng thư nghiệm học công pháp của nhân tộc.
Kết quả cướp được điển tịch mà đọc không hiểu.
Thậm chí bọn họ còn bắt cóc võ giả nhân tộc tới, nhưng nghe mấy võ giả ấy nói họ vẫn không hiểu được, khó khăn lắm mới tìm được phiên dịch, kết quả phiên dịch xong lại không hiểu, cho nên cuối cùng đành từ bỏ.
Sở Hưu là người đầu tiên không nói mấy thứ linh tinh ấy, trực tiếp ‘nhồi’ lực lượng vào người họ, đây không phải thần tích thì là gì?
Hắc Kiệt và Lục Phi nhìn nhau, cho dù là bọn họ giờ cũng không nhịn được bắt đầu tin tưởng.
Dù sao trong bao năm qua, chưa ai có thể ban cho man tộc lực lượng cường đại như vậy, cho dù là một số người có kiến thức trong man tộc muốn học theo công pháp của nhân tộc cũng không được.
Ngần ấy thời gian, bọn họ chỉ học được duy nhất một thứ, đó là cách sử dụng các loại chiến giáp và binh khí của nhân tộc, dù sao cũng không cần nhiều đầu óc.
Người trước mặt lại giúp bọn họ nhận được lực lượng cường đại như vậy chỉ trong chớp mắt, đây không phải thần tích thì là gì?
Đương nhiên Sở Hưu không nói cho họ, chỉ cần có người thông minh nhớ kỹ cảm giác chân hỏa luyện thân, chỉ cần chịu được loại đau đớn này, lực lượng có thể tiếp tục tích lũy, chẳng qua là không rõ ràng như lần đầu tiên thôi.
Thái độ của Hắc Kiệt cũng trở nên cung kính, hắn thận trọng hỏi: “Vì sao Đông Ba Khang lại cảm thấy đau đớn như vậy?”
Sở Hưu nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Đây là lực lượng của thần linh, phàm nhân gánh vác lực lượng của thần linh, sao có thể không trả giá? Sao nào, các ngươi không chịu được chút đau đớn như vậy à?”
Hắc Kiệt vội vàng nói: “Đâu có! Dũng sĩ của bộ lạc Hắc La ta cho dù bị Thực Kim Nghĩ gặm nhấm máu thịt cũng không chớp mắt.”
Nói như vậy nhưng Hắc Kiệt lại đánh mắt cho Lục Phi.
Lục Phi lặng lẽ tới gần Đông Ba Khang, trên tay tỏa ra ánh sáng màu xanh lá âm u, truyền vào người Đông Ba Khang.
Sở Hưu có thể cảm giác được, không ngờ luồng lực lượng kia còn mang theo tinh thần lực tự nhiên, còn có sinh cơ Ất Mộc. Xem ra đám đại tế ti man tộc này đều am hiểu tinh thần lực chứ không phải cận chiến.
Lục Phi gật đầu với Hắc Kiệt, ra hiệu Đông Ba Khang không có vấn đề gì.
Bọn họ một là tộc trưởng một là đại tế ti, từng tiếp xúc với võ giả Đại La Thiên, biết thủ đoạn quỷ dị của bọn họ, cũng biết họ có nhiều bí pháp tiêu hao tuổi thọ đổi lấy lực lượng. Bọn họ sợ Sở Hưu dùng loại bí pháp này lừa họ.
Nhưng bây giờ kiểm tra lại, Đông Ba Khang không những không có vấn đề gì mà sinh cơ còn dồi dào hơn trước kia.
Lần này Hắc Kiệt đã yên tâm, hắn gật nhẹ đầu, giơ tay lên trán thi lễ với Sở Hưu nói: “Thần sứ đại nhân, tộc trưởng bộ lạc Hắc La, Hắc Kiệt, xin thần sứ đại nhân ban tặng.”
Sở Hưu gật đầu, phóng một luồng nội lực chân hỏa tới trước mặt Hắc Kiệt. Sau khi chạm vào nội lực chân hỏa, Hắc Kiệt chỉ rên khẽ một tiếng rồi không phát ra âm thanh nào nữa, chuyện này khiến Sở Hưu sửng sốt, vị này đúng là mạnh mẽ.
Sở Hưu cũng biết cảm giác đau đớn khi chân hỏa luyện thân. Toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới, mỗi giọt máu tươi đều bị thiêu đốt, không mấy ai chịu được cảm giác đau đớn này.
Biểu hiện của Hắc Kiệt khi dẫn dắt nguyên khí nhập thể khiến Sở Hưu giật nảy mình.
Thực lực của hắn vốn đã mạnh hơn Đông Ba Khang nhiều, khi thiên địa nguyên khí tiến vào thân thể hắn, không ngờ còn tạo thành một cơn bão nguyên khí.
Trước đó hắn đã có thực lực gần với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lúc này được luồng lực lượng mới tăng cường, thậm chí khí thế của hắn đã tăng trưởng tới mức sánh vai với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Hơn nữa sức chịu đựng của hắn cũng hết sức mạnh mẽ, tuy đau tới mức mồ hôi đầy đầu nhưng hắn vẫn không hét lên, vẫn không ngừng chịu đựng.
Thấy lực lượng của hắn tăng lên càng ngày càng cao, Sở Hưu ho khan một tiếng nói: “Thần lực vô cùng nhưng sức người lại có hạn.
Chớ có tham lam, bằng không thần lực phản ngược lại sẽ là biến khéo thành vụng.”
Nghe Sở Hưu nói như vậy, Hắc Kiệt mới ngừng thôn tính lực lượng thiên địa.
Thở dài một tiếng, Hắc Kiệt không chật vật như Đông Ba Khang, hắn đối mặt với Lục Phi, giơ tay lên trán, thậm chí quỳ một chân xuống cung kính thi lễ với Sở Hưu: “Tham kiến thần sứ!”
Những người khác của bộ lạc Hắc La cũng quỳ một chân xuống, hô to tham kiến thần sứ.
Tới giờ phút này đã không có ai nghi ngờ Sở Hưu.
Có thể ban cho bọn họ lực lượng cường đại như vậy, không phải thần sứ thì là gì?
Người của bộ lạc Hắc La không còn nghi ngờ Sở Hưu, nhưng Kha Sát ở bên cạnh toàn thân rét run.
Nhân tộc và man tộc vốn đối lập, quận trưởng tiền nhiệm cũng không ép nổi bọn họ, bây giờ Sở Hưu còn cho đám man tộc này lực lượng mạnh đến vậy, khiến tu vi của bọn họ tăng trưởng thêm nhiều, thế này khác nào cấu kết với kẻ địch. Rốt cuộc y định làm gì?
Nếu không biết trước rằng Sở Hưu là truyền nhân của Cổ Tôn, còn là hảo hữu của người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim, hắn thậm chí còn nghi ngờ Sở Hưu là gián điệp, là ‘nhân gian’.
Nhưng lúc này Kha Sát cũng biết mình đã lên thuyền của Sở Hưu, không xuống được.
Mọi chuyện diễn ra hôm nay tuy do Sở Hưu làm chủ, nhưng hắn cũng bỏ không ít công sức.
“Tất cả đứng dậy đi.”
Hắc Kiệt đứng dậy, sắc mặt kích động nói: “Thần sứ, mỗi người trong bộ lạc Hắc La chúng ta đều có thể nhận được lực lượng của thần ư?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không, chỉ có chiến sĩ anh dũng lĩnh ngộ lực lượng của thần linh và tổ tiên mới có tư cách tiếp nhận lực lượng của thần linh.”
Muốn chân hỏa luyện thân thì yêu cầu thấp nhất cũng phải là cảnh giới Chân Đan, phải tu luyện ra nội lực chân hỏa mới được.
Còn làm như Sở Hưu, cưỡng ép nhét thiên địa nguyên khí vào người đám man tộc này thì tự bọn họ phải đạt tới cảnh giới có thể dẫn dắt thiên địa nguyên khí mới được.
Ngươi không lĩnh ngộ được thiên địa nguyên khí thì làm thế nào giữ được lực lượng này trong người?
Hắc Kiệt tuy hơi thất vọng nhưng cũng biết như vậy mới là bình thường.
Dù sao đây cũng là lực lượng của thần linh, phải có chút hạn chế.
Bộ lạc Hắc La bọn họ nhân số đông đảo, nhưng số lượng chiến sĩ có thể cảm nhận được lực lượng của thần linh và tổ tiên lại chỉ hơn trăm.
Sở Hưu nói: “Gọi những người có tư cách ra đi, cùng tới đây là được. Nhớ cho kỹ, không chịu nổi thì thối lui, bằng không lam lam quá độ sẽ bị thần lực phản ngược, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Hắc Kiệt gọi các chiến sĩ đủ tư cách trong bộ lạc Hắc La tới, hơn một trăm người cùng nhau luyện thể, tuy hao phí rất nhiều nội lực chân hỏa nhưng Sở Hưu vẫn gánh vác được.
Sau khi tất cả mọi người luyện thể xong, thực lực của toàn bộ bộ lạc Hắc La đã tăng lên gấp mấy lần, thậm chí mười mấy lần, trực tiếp trở thành đại bộ lạc, thậm chí còn mạnh hơn lúc đại tế ti đời trước còn sống.
Chương 1519 Tham kiến thần sứ!
Lục Phi trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu nói: “Thần sứ đại nhân, ta có thể nhận quà tặng thần lực không?”
“À, ngươi thì không, chỉ chiến sĩ mới được.”
Tế ti và vu sư của man tộc đều cực kỳ thần bí, Đại La Thiên tốn cả vạn năm vẫn không hiểu được rốt cuộc lực lượng của bọn họ tới từ đâu, chỉ biết tinh thần lực của bọn họ đều rất cường đại.
Chuyện này thì Sở Hưu cũng không có cách nào. May là đại đa số mọi người trong bộ lạc Hắc La đều đã tin tưởng Sở Hưu là thần sứ cho nên không hề nghi ngờ gì về y. Lục Phi chỉ hơi thất vọng mà thôi.
“Tộc trưởng, mau tổ chức tiệc thôi. Hôm nay thần sứ đại nhân đến đây, cũng là ngày bộ lạc Hắc La chúng ta nên ăn mừng nhất.” Lục Phi nhắc nhở.
Hắc Kiệt vỗ đầu một cái nói: “Suýt nữa thì quên mất, thần sứ đại nhân nghỉ ngơi đi, ta sẽ bố trí tiệc.”
Sau khi người của bộ lạc Hắc La bố trí cho Sở Hưu một gian lều chõng lớn nhất, những người khác đều rời khỏi, Kha Sát mới kinh hãi nói với Sở Hưu: “Đại nhân, rốt cuộc ngài định làm gì?’
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Ta đã nói rồi mà, tạo thần, ngươi không thấy bây giờ bọn họ đã coi ta như thần sứ à? Ngươi có tin bây giờ mà ta bảo bọn họ đập vỡ Sơn Thần mà bọn họ thờ cúng, bọn họ cũng làm không?”
Kha Sát lại như sắp phát điên: “Nhưng đại nhân ơi, bọn họ là man tộc! Hôm nay ngài làm thế khác nào giúp man tộc một đại ân, tự tạo ra một đại bộ lạc!”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Kha Sát, giơ một ngón tay ra lắc lắc nói: “Bọn họ là man tộc, nhưng là man tộc nghe lệnh ta.
Ngoài ra, ta thích người không nghe lời, không thích âm thanh nghi ngờ.
Ngươi ở cạnh ta chưa lâu, cho nên ta tha cho ngươi lần này.
Ngoài ra, bây giờ ta cũng cho ngươi một cơ hội, để ngươi rời khỏi đây. Sao nào?”
Kha Sát run rẩy, vội vàng nói: “Đại nhân yên tâm, thuộc hạ xin đi theo đại nhân, tuyệt đối không rời bỏ!”
Tuy Kha Sát có một nửa huyết mạch man tộc nhưng không ngu dốt như những man tộc khác.
Hắn sống trong Hoàng Thiên Các lâu như vậy, đương nhiên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Hắn đã biết khá nhiều bí mật của Sở Hưu, lúc này Sở Hưu bảo cho hắn đi, có thật không? E là cho hắn đi xuống Hoàng Tuyền!
Tiệc tùng của bộ lạc Hắc La cũng không có gì hay, tổng kết lại chỉ có hai chữ, thịt nướng và khiêu vũ.
Nhưng thịt nướng rất hào phóng, đều là thịt của hung thú trong Đế La Sơn Mạch, ẩn chứa lực lượng cường đại. Cho dù đám man tộc này không tu luyện võ đạo nhưng ăn thứ này từ nhỏ cũng thu được lực lượng hùng mạnh.
Lục Phi ngồi bên cạnh Sở Hưu, trên người cô không có mùi mồ hôi bẩn thỉu như những man tộc bình thường, ngược lại có mùi cỏ cây êm dịu.
Hơn nữa lúc này Lục Phi không mặc áo tế ti màu đen như lúc trước mà mặc giáp da đơn giản, để lộ vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thon thả.
Sở Hưu nhìn với tâm trạng thưởng thức, căng tròn dài thẳng, tuy không trắng nhưng lại có phong cách dị vực đặc biệt.
Có thể nói vóc dáng của Lục Phi là tốt nhất trong số những nữ nhân mà Sở Hưu từng thấy, còn nóng bỏng hơn Mai Khinh Liên. Đương nhiên Mai Khinh Liên tu luyện Xá Nữ Đại Pháp nên khí chất dụ hoặc vượt xa những nữ nhân khác.
“Thần sứ đại nhân, chẳng hay ta có thể hỏi ngài vài vấn đề không?” Lục Phi trợn to hai mắt nhìn Sở Hưu.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa tế ti man tộc và những man tộc khác không phải lực lượng mà họ nắm giữ mà là lòng hiếu kỳ.
Đây là điều sư phụ Lục Phi đã nói cho cô, chỉ có người có lòng hiếu kỳ mới có thể lên làm tế ti, theo đuổi những thứ không thể tưởng tượng nổi.
“Câu gì?”
“Thần trông thế nào?”
Sở Hưu chỉ vào mình rồi chỉ vào Lục Phi nói: “Hai tộc chúng ta đều do thần sáng tạo ra, đương nhiên là trông như ngươi với ta.
Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, vạn vật trong thiên hạ chỉ có hai tộc chúng ta là giống hệt nhau chỉ có đôi chút khác biệt?”
Lục Phi gật đầu, hóa ra là thế.
“Vậy thần ở nơi nào, tổ tiên của bộ lạc Hắc La chúng ta dùng thứ gì đổi lại món quà của thần linh?”
“Không biết.”
Ánh mắt Lục Phi lóe lên vẻ ngạc nhiên, còn có chuyện mà thần không biết à?
Sở Hưu nhún vai nói: “Trước đó ta đã nói rồi mà, ta chỉ là hóa thân từ ý chí của thần. Trên người ngươi và ta đều có huyết mạch của thần, cho nên thần chỉ cần một suy nghĩ thôi là ta biết tiếp theo mình phải làm gì, nên làm thế nào.
Cho nên ta là sứ giả của thần chứ không phải bản thân thần linh. Ngươi nghĩ chút việc nhỏ như vậy mà thần cũng phải tự làm à?”
Sở Hưu không nói rõ lai lịch nhưng thực ra là vì y chưa nghĩ ra nên bịa thế nào.
“Vậy tức là bên phía ngoại tộc thì thần sứ đại nhân còn thân phận khác? Đương nhiên ta nói ngoạc tộc không phải chỉ ngài mà nói những người khác, thần sứ đại nhân là người vượt ngoài hai tộc.”
Đến nước này rồi thì Sở Hưu cũng không cần che giấu nữa, y trực tiếp tháo mặt nạ ra nói: ”Ta, chính là quận trưởng đương nhiệm mà Hoàng Thiên Các phái tới Thương Ngô Quận.”
Lục Phi và Hắc Kiệt ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện đều giật nảy mình.
Bọn họ biết thần sứ là người ngoại lai nhưng dù thế nào cũng không ngờ đối phương lại là quận trưởng Thương Ngô Quận.
Nếu lúc trước Sở Hưu dám để lộ thân phận, chắc chắn bọn họ đã lao lên đánh. Nhưng bây giờ bọn họ đã tin tưởng thân phận của Sở Hưu nên chỉ kinh ngạc một chút chứ không có phản ứng gì khác, thậm chí còn cho rằng như vậy là bình thường.
Nếu Sở Hưu không phải thần sứ, với thân phận quận trưởng Thương Ngô Quận, y nên chèn ép bọn họ mới đúng, sao lại ban cho bọn họ lực lượng lớn như vậy, sao lại trợ giúp bọn họ?
Sau khi kinh ngạc, Lục Phi im lặng một chút rồi nói: “Thần sứ đại nhân, nếu chúng ta và người ngoại tộc đều do thần linh sáng tạo ra, có cùng nguồn gốc, vậy vì sao đám người ngoại tộc kia lại xâm chiếm gia viên của chúng ta.”
Sở Hưu im lặng một lúc, đột nhiên chỉ rào chắn trong góc nói: “Dã thú ở đó là các ngươi nuôi à?”
Hắc Kiệt cướp lời: “Là Đồn Cốt Thú, loài này ngây ngốc, không hay công kích, ăn gì cũng lớn được, cho nên chúng ta bắt con non về nuôi dưỡng.”
“Vậy chúng nó đánh nhau, các ngươi có quan tâm không?”
Hắc Kiệt bĩu môi: “Đương nhiên là không, ai rảnh mà quan tâm tới chúng? Đánh chết thì đem ra ăn.”
Sở Hưu nói đầy ẩn ý: “Thần, cũng nhìn các ngươi như vậy.”
Lục Phi và Hắc Kiệt đều khẽ run rẩy.
“Đừng đặt mình vào tư tưởng của thần, vì ánh mắt của các ngươi vốn không cùng cấp bậc với thần.
Đúng rồi, thần còn một chuyện cần xử lý, đương nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ, các ngươi có thể làm, cũng có thể không làm.
Dù sao cũng có rất nhiều bộ lạc man tộc, ta tới tìm bộ lạc khác cũng được.”
Hắc Kiệt vội vàng nói: “Bộ lạc Hắc La chúng ta là con dân trung thành nhất của thần. Ý chí của thần, cho dù phải chịu cảnh diệt tộc, chúng ta cũng sẽ hoàn thành.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Có bộ lạc tên là Cáp Tư Lỗ, bọn họ thờ cúng Tà Thần, còn từng có hành động xúc phạm thần, chuyện này khiến thần rất không vui.”
Kha Sát ở bên cạnh mặt không đổi sắc nhưng trong lòng giật mình, Sở Hưu vẫn vì thanh đao kia!
Chương 1520 Thính Xuân Vũ xuất hiện 1
Bộ lạc Cáp Tư Lỗ là đại bộ lạc trong khu vực Nam Man, cho dù là lúc đại tế ti chưa chết, bộ lạc Hắc La cũng không dám tranh chấp gì với họ.
Nhưng bây giờ thực lực của bộ lạc Hắc La đã khuếch đại, cho nên Hắc Kiệt không cần suy nghĩ đã đằng đằng sát khí nói: “Xin thần cứ yên tâm, kẻ xúc phạm tới thần chắc chắn sẽ bị diệt trừ! Linh hồn rơi xuống U Minh, vĩnh viễn không cách nào được thờ cúng bên cạnh thần linh tổ tiên!”
Nếu là trước kia mỗi người thờ một thần, chỉ cần không động chạm tới thần của nhà mình, bộ lạc khác muốn xúc phạm thần linh ra sao cũng được.
Nhưng bây giờ, Hắc Kiệt nhìn bộ lạc nào cũng như kẻ xúc phạm thần linh.
“Đúng rồi, đi đi, phá tà thần đi, từ nay trở đi bộ lạc Hắc La chúng ta chỉ thờ Chân Thần!”
Hắc Kiệt vung tay, lập tức cho người đi phá hủy Sơn Thần mà bộ lạc từng thờ cúng.
Kha Sát nhếch miệng, trước đây hắn còn tưởng tín ngưỡng của đám người này rất kiên định, bây giờ nhìn lại cũng chỉ thế mà thôi, có tân thần là quên cựu thần.
Thật ra theo Sở Hưu thấy chuyện này rất bình thường, hôm nay mình dã khiến bọn họ chịu đả kích rất nặng rồi.
Thần linh mà bộ lạc Hắc La và toàn bộ man tộc thờ cúng, không chừng trong thời kỳ thái cổ trước khi hạ giới có người, có lẽ bọn họ thật sự tồn tại, ví dụ như một số ma thần thái cổ có lực lượng thông thiên triệt địa.
Nhưng sau đó những tồn tại như vậy đều biến mất, ít nhất người ở hạ giới chưa từng thấy những thứ này, cũng tức là bọn họ biến mất ít nhất một vạn năm.
Một vạn năm rồi không có thần tích, tín ngưỡng của đám người man tộc này không dao động là vì suy nghĩ của bọn họ đơn giản, coi việc thờ cúng thần linh như một tập quán.
Bây giờ Sở Hưu lại thể hiện ‘thần tích’ ngay trước mặt bọn họ, cái nào đáng tin cậy hơn đã rất rõ ràng.
Sở Hưu hài lòng gật đầu: “Vậy phải làm phiền Hắc Kiệt tộc trưởng rồi.
Một thân phận khác của ta là quận trưởng Thương Ngô Quận, cho nên ta sẽ ở lại Thương Ngô Quận.
Chỉ cần trong bộ lạc Hắc La có người nào cảm ngộ được lực lượng thần linh, cứ tới tìm ta là được, ta có thể ban cho hắn thần lực.”
Câu này của Sở Hưu cũng là nói với bộ lạc Hắc La, y không định làm thần sứ một lần rồi thôi.
Bộ lạc Hắc La muốn tiếp tục nhận được lực lượng này, vậy phải bán mạng cho y.
Nhưng thực tế Hắc Kiệt và Lục Phi lại không nghĩ nhiều đến vậy, bọn họ thật sự nghĩ rằng chuyện này chỉ có một lần, những chiến sĩ cường đại của họ mới được thần linh chiếu cố, không ngờ sau này tộc nhân vẫn có cơ hội.
Vậy chẳng phải bộ lạc Hắc La bọn họ sẽ càng ngày càng mạnh ư?
Đây đúng là chuyện vui bất ngờ, cũng khiến cho thái độ của Hắc Kiệt và Lục Phi đối với Sở Hưu càng thêm cung kính.
Đến ngày hôm sau, toàn bộ bộ lạc Hắc La tập kết đánh về phía bộ lạc Cáp Tư Lỗ.
Cho dù là linh giác của Sở Hưu, ở nơi này vẫn không phân rõ được đông tây nam bắc, nhưng đám man tộc này như trời sinh thích ứng với địa hình này, dùng tốc độ nhanh nhất tới bộ lạc Cáp Tư Lỗ.
Theo Sở Hưu thấy, tính cảnh giác của mấy bộ lạc man tộc này đúng là không nỡ nhìn.
Bộ lạc Hắc La đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, người của bọn họ Cáp Tư Lỗ mới phản ứng lại, một đám người lao nhao ùa ra.
Tộc trưởng của bộ lạc Cáp Tư Lỗ là một gã cao to một mắt người mặc chiến giáp, khí tức vô cùng cường đại.
Có vẻ như đám tộc trưởng thủ lĩnh man tộc này đều thích chiến giáp của nhân tộc. Cơ thể của bọn họ cường đại, đúng là chiến giáp rất có hiệu quả đối với bọn họ.
Đương nhiên thứ này cũng không rẻ, cần một con hung thú cấp cao mới đổi được.
Tộc trưởng bộ lạc Cáp Tư Lỗ kinh ngạc nhìn Hắc Kiệt, hiển nhiên đã phát hiện khí tức của hắn khác với lúc trước.
Nhưng sau đó hắn cười lạnh nói: “Hắc Kiệt, ngươi dẫn người tới bộ lạc Cáp Tư Lỗ của ta có ý gì? Hình như ngươi đã mạnh hơn lúc trước.
Nhưng ngươi cho rằng chút thực lực đó của ngươi là đủ để khiêu chiến uy nghiêm của bộ lạc Cáp Tư Lỗ ta hay sao?
Khác nào con khỉ nhặt được tảng đá trên cây mà tới khiêu khích địa vị hổ vương, đúng là nực cười.”
Hắc Kiệt không buồn để ý tới lời châm chọc của Cáp Tư Lỗ, hai mắt hắn tỏa ra sát khí nồng nặc, vung tay lên hét lớn: “Kẻ xúc phạm tới thần, phải chết!”
Sau khi hắn dứt lời, máy ngàn chiến sĩ của bộ lạc Hắc La lao như điên về phía bộ lạc Cáp Tư Lỗ.
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ sửng sốt, vội vàng nói: “Xúc phạm tới thần gì cơ? Từ khi đại tế ti của các ngươi chết, chúng ta với bộ lạc Hắc La các ngươi chưa từng gặp mặt, xúc phạm tới thần linh của các ngươi lúc nào?”
Thấy bộ dáng Hắc Kiệt đằng đằng sát khí, bộ dáng cực kỳ phẫn nộ, cứ như bọn họ gây ra tội ác tày trời gì, tộc trưởng Cáp Tư Lỗ cũng ngây ngốc.
Tính cách man tộc vốn ngay thẳng, muốn đánh là đánh, xưa nay không giỏi lấy cớ.
Lại nhìn bộ dạng của Hắc Kiệt, hình như nhà mình từng xúc phạm thần linh của bọn họ thật, nhưng tộc trưởng Cáp Tư Lỗ không nhớ nổi có chuyện này.
Có điều lúc này Hắc Kiệt cũng chẳng cho hắn cơ hội giải thích, hắn vung cái chùy bằng xương thủ khổng lồ lên, trực tiếp giáng xuống, uy thế như rung chuyển đất trời, ép tộc trưởng Cáp Tư Lỗ chỉ có nước ứng chiến.
Sở Hưu ở phía sau nhìn bọn họ giao thủ, đây là lần đầu tiên y chứng kiến phương thức chiến đấu của man tộc, chỉ có thể mô tả bằng bốn chữ: đơn giản thô bạo.
Đám người đánh từng quyền vào thịt, giao chiến bằng chính cơ thể, toàn bộ chiến trường đều bị đạp nát.
Đặc biệt là hai người Hắc Kiệt và tộc trưởng Cáp Tư Lỗ, lực lượng của bọn họ đã có thể sánh với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, mỗi quyền mỗi cước đều có uy thế phá núi mở đường, thiên địa nguyên khí cũng bất giác ngưng tụ bên cạnh bọn họ, hóa thành cơn bão càn quét xung quanh.
Theo Sở Hưu, hai người kia chiến đấu không khác nào hai con thú khổng lồ, có thể đánh tan cả khu rừng này.
Phương thức chiến đấu bằng cơ thể như vậy sẽ gây áp lực rất lớn đối với võ giả. Đa số võ giả cấp cao, khi thật sự liều mạng, chỉ cần hai bên không có thể lực ngang nhau, thật ra có thể nhanh chóng phân thắng bại.
Hai bên giao chiến chừng một khắc đồng hồ, Hắc Kiệt bị tộc trưởng Cáp Tư Lỗ áp đảo một chút.
Dù sao hắn cũng mới nhận được loại lực lượng này, ngay hôm sau đã phải động thủ với người khác, tuy lực lượng của hắn không kém gì tộc trưởng Cáp Tư Lỗ nhưng khả năng khống chế lực lượng lại kém xa đối phương.
Có điều tuy tình hình chiến đấu bên hắn không được tốt, nhưng những tộc nhân khác của bộ lạc Hắc La lại là đồ sát, giết cho người của bộ lạc Cáp Tư Lỗ không ngừng lui lại phía sau.
Trước đó thực lực của bộ lạc Hắc La chỉ hơi yếu hơn bộ lạc Cáp Tư Lỗ một chút mà thôi, nằm giữa tiểu bộ lạc và đại bộ lạc.
Nhưng sau khi Sở Hưu cường hóa cả trăm chiến sĩ ngày hôm qua, thực lực tổng hợp của bọn họ đã tăng tới hơn mười mấy lần, cho dù xếp trong các đại bộ lạc cũng là loại tương đối mạnh.
Kha Sát hiểu ra nói: “Hóa ra là Lục Phi, cô ta là đệ tử chân truyền của đại tế ti đời trước, cũng là người nối nghiệp. Bây giờ đại tế ti đời trước đã chết, đúng là cô ta cũng có tư cách trở thành đại tế ti.”
Hắc Kiệt thấy Lục Phi đi tới, hắn trầm giọng nói: “Lục Phi... Không, đại tế ti, ngươi nhìn xem rốt cuộc tên này là thật hay là giả?”
Lục Phi nhìn thoáng qua Sở Hưu, trực tiếp quát lớn với giọng thanh thúy: “Đương nhiên là giả! Tộc ta chỉ thờ có mình Sơn Thần đại nhân, lấy đâu ra Chân Thần gì?
Kẻ ngoại tộc kia, ngươi xúc phạm tổ tiên của bộ lạc Hắc La ta, xúc phạm tới thân linh của bộ lạc Hắc La ta, không cần biết ngươi là ai. Hôm nay ngươi phải chết ở đây, máu thịt bị kền kền gặm nhấm, xương cốt bị Ngân Cẩu xé nát!”
Kha Sát đứng sau lưng Sở Hưu đã thấy hối hận.
Biết thế hắn không theo Sở Hưu giả thần giả quỷ làm gì, lần này thì hay rồi, không giả làm thần thì thôi mà còn phải thành quỷ.
Ngay lúc các võ giả của bộ lạc Hắc La đang định xuất thủ với Sở Hưu, y lại lạnh nhạt nói: “Sơn Thần? Đám đó chỉ là ngụy thần mà thôi, thần chân chính, giữa thiên địa này chỉ có một!”
Lục Phi biến sắc, vung tay lên để những người khác ngừng tay, cũng dùng tinh thần lực truyền âm nhưng trong chấn động tinh thần lực lại ẩn chứa cảm xúc tức giận.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói tộc ta đang thờ ngụy thần?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là ngụy thần rồi, Chân Thần, không gì không làm được, cũng là đấng thần linh thật sự tạo nên các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi chưa bao giờ nghĩ tới rốt cuộc mình từ xuất hiện từ đâu à?”
Tinh thần lực cường đại tỏa ra, khiến cho tất cả mọi người trong bộ lạc Hắc La đều hiểu được ý của Sở Hưu.
Cho nên đám người của bộ lạc Hắc La ai nấy ngây ngốc.
Bọn họ xuất hiện từ đâu? Vốn dĩ đám người man tộc này suy nghĩ đơn giản, lại không có thói quen ghi chép lại tư liệu lịch sử, làm sao bọn họ biết mình từ đâu tới?
Tất cả mọi người vô thức đưa mắt nhìn sang phía Lục Phi.
Trong tất cả các bộ lạc man tộc, địa vị của tế ti luôn rất cao, thậm chí đôi lúc còn cao hơn tộc trưởng, cũng như đại tế ti của bộ lạc Hắc La đời trước.
Tế ti đại diện cho tri thức, là người có tri thức uyên bác nhất trong toàn bộ bộ lạc.
Nhưng Lục Phi cũng ngơ ngác, xưa nay sư phụ chưa từng dạy cô rốt cuộc bộ lạc của bọn họ từ đâu tới.
“Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc bộ lạc của chúng ta từ đâu tới?”
Sở Hưu đeo mặt nạ nhưng trong mắt y lại như có một vòng xoáy vặn vẹo, khiến người nhìn vào bất giác chìm sâu vào trong.
Giọng nói của Sở Hưu hòa hoãn hơn nói: “Con người, bất luận là man tộc hay nhân tộc ở Đại La Thiên đều do thần linh sáng tạo ra.
Thế giới này vốn hỗn độn như trứng gà, thần chém ra thế giới, dưới chân trở thành mặt đất, đỉnh đầu trở thành bầu trời.””
Sở Hưu vươn tay, ngưng tụ một điểm sáng: “Thần nói, phải có ánh sáng, cho nên sau đó có ánh sáng.”
“Thần nói, đã có ánh sáng thì phải có bóng tối.”
Ánh sáng nhanh chóng biến tối, ngưng tụ thành một điểm đen vô tận.
“Thần nói, thế giới này nên có địa phong thủy hỏa.”
Chính giữa, thiên địa nguyên khí nhanh chóng biến ảo thành địa phong thủy hỏa trong ngón tay Sở Hưu.
“Thần nói, thế giới này nên có sinh khí, thế là có các loại thực vật hung thú.”
Kha Sát trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Hưu bộ dáng nghiêm trang trước mặt.
Nếu không phải hắn đã từng thấy dáng vẻ giết người không chớp mắt của Sở Hưu, hắn cũng phải nghi ngờ liệu Sở Hưu có thật là hóa thân của thần linh trên thế gian không.
Lúc này ngay cả Lục Phi cũng nhìn về phía Sở Hưu, không nhịn được hỏi: “Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta xuất hiện như thế nào?”
Sở Hưu hạ giọng trầm trầm, vang vọng trong lòng mỗi người, khiến người ta có cảm giác hết sức thần thánh trang nghiêm.
“Con người là tồn tại đặc biệt nhất trong vạn vật trên thế gian, thần biến máu tươi trên trán mình thành nhân tộc ở Đại La Thiên, cho bọn họ ở trên trời, cho nên bọn họ hiểu được nhiều thứ hơn các ngươi.
Thần lại lấy máu trong lòng bàn tay mình hóa thành các ngươi, cho nên cơ thể của các ngươi cường đại hơn bọn họ, trẻ con đã có thể xé xác hổ báo.
Thần sáng tạo vạn vật, không gì không làm được. Những thứ mà các ngươi thờ cúng chỉ là những sinh linh đầu tiên mà thần sáng tạo ra, cho nên mới có lực lượng cường đại.
Nhưng bọn chúng có làm được gì? Bọn chúng sao xứng xưng thần?”
Sở Hưu nói một tràng như thủ lĩnh tà giáo, người ngoài nhìn vào đúng là rất buồn cười.
Nhưng trong mắt đám người của bộ lạc Hắc La này chuyện này lại vô cùng chân thực, thậm chí còn chân thực hơn lúc đại tế ti của bọn họ dẫn họ thờ
cúng Sơn Thần.
Những người giang hồ khác, ngoài số ít các tông môn như Phạm Giáo, Thiên La Bảo Tự, còn lại phần lớn thế lực võ lâm đều không tin trên thế gian này có thần phật.
Nói chính xác hơn có lẽ trong thời thái cổ xa xôi đã từng tồn tại thần phật, nhưng bây giờ có lẽ bọn họ đã tới nơi khác, có lẽ đã tiêu vong cùng những ma thần trong truyền thuyết thời thượng cổ, dù sao chắc chắn bây giờ đã không tồn tại.
Nhưng những bộ lạc man tộc này lại tin tưởng.
Bọn họ tin thần linh vẫn luôn che chở cho bọn họ, bọn họ cũng tin anh linh của tổ tiên mà bọn họ thờ cúng ở bên cạnh thần linh, phù hộ cho bọn họ.
Cho nên Sở Hưu nói một tràng như vậy, nhưng họ lại thấy rất chân thật.
Dù sao trước đó bọn họ chỉ dâng chút máu thịt hung thú, sau đó Tống Tiếu dẫn bọn họ niệm vài lời Sơn Thần phù hộ là xong chuyện, hết sức đơn giản.
Đâu có như Sở Hưu, nói rõ năng lực của thần và lai lịch của thế giới này, có lý, lại có chứng cứ.
Chuyện tách biệt thiên địa, có ánh sáng có bóng tối các thứ, bọn họ nghe, bọn họ tưởng tượng, quả thật là thần thánh tới cực hạn.
Uy lực của tôn giáo mấy ngàn năm trước, đương nhiên đám man tộc thô kệch chỉ biết cầu nguyện này chẳng thể phân biệt nổi.
Ngay cả người tỉnh táo nhất trong số man tộc là Lục Phi cũng không nhịn được suýt nữa thì tin tưởng. Dù sao xưa nay chưa một ai kể cho cô những chuyện này, cô không tin thứ này là tên ngoại tộc kia bịa ra.
Nhưng cô vẫn không nhịn được lên tiếng nói: “Vậy ngươi là ai? Ngươi là Chân Thần?”
Sở Hưu lắc đầu rồi lại gật đầu nói: “Mỗi giọt máu tươi của thần có thể hóa thành một chủng tộc, cho nên thần ở khắp mọi nơi. Thần chỉ cần có suy nghĩ, ta tự biết mình phải làm gì.
Cho nên ngươi có thể coi ta là hóa thân từ ý chí của thần, sứ giả của thần.
Tổ tiên của bộ lạc Hắc La các ngươi cũng chẳng dễ dàng gì, hắn theo hầu bên cạnh thần, lập được công lao lớn, thiếu chút nữa anh linh tiêu tán mới đổi được cơ duyên này, hy vọng các ngươi trân trọng.”
Lục Phi mang chút nghi ngờ cuối cùng nói: “Nhưng chúng ta dựa vào đâu mà cho rằng những lời ngươi nói đều là thật?”
Khóe miếng Sở Hưu nhếch lên thành nụ cười quỷ dị: “Đợi ta đưa quà của thần linh cho các ngươi, các ngươi sẽ biết rốt cuộc là thật hay là giả.”
Chương 1517 Lực lượng của thần 1
Nhìn Sở Hưu đứng đó giả thần giả quỷ với bộ lạc Hắc La, mồ hôi lạnh của Kha Sát suýt rơi xuống đất.
Đúng là đám man tộc này đầu óc ngu si, bọn chúng cũng tin tưởng có thần linh và anh linh của tổ tiên, nhưng đầu óc ngu si không có nghĩa là tất cả bọn chúng đều là ngu ngốc, không thể nào có chuyện ngươi nói mình là sứ giả của thần thì bọn chúng tin ngươi là sứ giả thật.
Cho dù Sở Hưu nói trời nói bể đi nữa, chỉ cần không lấy ra được thứ gì có ý nghĩa, chắc chắn bọn chúng sẽ không tin tưởng.
Có lẽ một số man tộc bình thường bị tinh thần lực dẫn dụ sẽ vô thức tin tưởng Sở Hưu, nhưng những kẻ có địa vị nhất định trong man tộc như Hắc Kiệt và Lục Phi, cho dù đầu óc có ngu si thì họ cũng có tâm tư nhất định, sẽ không dễ dàng tin tưởng kẻ khác.
Lục Phi vẫn nhìn Sở Hưu với vẻ cảnh giác: “Món quả? Quà gì?”
Sở Hưu điểm nhiên nói: “Lực lượng của bộ lạc các ngươi là do thần linh ban xuống, khiến cho các ngươi nhận được lực lượng từ thiên địa.
Đương nhiên món quà này cũng là khiến lực lượng các ngươi thu được càng mạnh mẽ hơn. Ai trong các ngươi tới thử trước nào?”
Lục Phi và Hắc Kiệt đưa mắt nhìn nhau, Hắc Kiệt nói: “Ta là tộc trưởng, để ta thử trước.”
Trong một bộ lạc, đôi khi người quan trọng nhất không phải tộc không phải tộc trưởng mà là tế ti.
Tộc trưởng chỉ là chiến sĩ có uy danh lớn nhất, còn tế ti mới là người dẫn dắt cả bộ lạc sinh sống.
Lúc này, Đông Ba Khang vừa dẫn đường cho Sở Hưu đột nhiên đứng ra nói: “Tộc trưởng, là ta dẫn bọn họ tới, bất luận bọn họ nói thật hay nói dối, cứ để ta làm người đầu tiên đi.
Chiến sĩ của bộ lạc Hắc La cần có trách nhiệm, đây là lời mà lão tộc trưởng từng dạy ta.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Yên tâm đi, món quà của thần linh sẽ không có nguy hiểm.”
Tuy Sở Hưu nói vậy nhưng trong lòng Đông Ba Khang vẫn thấy thấp thỏm.
Hắn như quên mất lúc trước mình như bị ma xui quỷ khiến, dù sao trực giác nói với hắn, thần, không nên dùng thủ đoạn như vậy.
Trong tay Sở Hưu hiện lên ngọn lửa màu vàng bạc, đó là nội lực chân hỏa.
“Bây giờ cảm thụ một chút nhiệt độ của thần hỏa, đây là món quà của thần linh.”
Đông Ba Khang vô thức giơ tay chạm vào nội lực chân hỏa, nhưng chỉ trong
chớp mắt hắn đã cảm thấy một nỗi đau kịch liệt thấm sâu tận xương tủy, khiến hắn lập tức hét thảm một tiếng.
Hắc Kiệt và Lục Phi lập tức biến sắc, bọn họ đang định ngăn cản đã nghe Sở Hưu nói: “Tập trung tinh thần! Nhớ cho kỹ cảm giác này!
Lực lượng mà thần ban cho các ngươi không phải lúc cần mới có thể sử dụng, ngươi phải dung nhập nó vào cơ thể của mình, dung nhập vào mỗi giọt máu tươi, mỗi khúc xương của mình!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, tuy Đông Ba Khang vẫn còn kêu la thảm thiết nhưng từng luồng lực lượng thiên địa lại truyền vào cơ thể hắn, dần dần dung hợp với cơ thể hắn, khiến thân hình hắn bắt đầu gồ lên, khí tức không ngừng lớn mạnh.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trợn tròn hai mắt, kể cả Kha Sát cũng vậy.
Đông Ba Khang là chiến sĩ có kinh nghiệm của bộ lạc Hắc La, cũng có chút thực lực nhưng lại không mạnh. Hơn nữa tuổi tác của hắn cũng hơi lớn, chỉ có thể giao chiến với võ giả cảnh giới Chân Đan.
Còn bây giờ khí tức của hắn đã đạt tới trình độ của các chiến sĩ cường đại trong bộ lạc, đủ sánh vai với võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Cảnh tượng này khiến Kha Sát chấn động nhất, vì hắn biết man tộc vốn không thể học cách tu luyện của nhân tộc, cũng không thể hấp thu chân khí nội lực của nhân tộc. Bây giờ Sở Hưu lại cưỡng ép tăng cường thực lực một chiến sĩ man tộc, rốt cuộc y làm thế nào?
Thật ra phương pháp của Sở Hưu rất đơn giản, y chỉ sửa đổi lại chân hỏa luyện thân một chút, dùng lên người đám man tộc này mà thôi.
Trước đó Sở Hưu bảo Kha Sát tìm tài liệu về man tộc, còn bảo Kha Sát thể hiện lực lượng của man tộc, đó là y muốn thử xem rốt cuộc võ đạo của man tộc trông như thế nào.
Thực chất trong những tài liệu kia, mô tả về lực lượng của man tộc đã rất toàn diện. Dù sao người của hạ giới tới đây đã hơn vạn năm, đã nghiên cứu thấu triệt.
Man tộc không thể tu luyện võ công của nhân tộc, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, vì bọn họ không biết cái gì là võ đạo.
Võ đạo là thứ rất phức tạp, từ kinh mạch máu thịt, nội lực đan điền, bao gồm cả lý giải của bản thân về thiên địa, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên các loại, đây là hệ thống cực kỳ phức tạp.
Cho nên bất luận là ngươi học võ từ khi còn bé hay khi trưởng thành mới học, ngươi cũng phải hiểu được toàn bộ hệ thống, hiểu được văn hóa của nhân tộc mới được.
Nhưng đám man tộc này không biết chữ, không hiểu ngôn ngữ nhân tộc, có lẽ bắt bọn chúng học cả đời cũng không học được.
Trừ phi như Kha Sát, tuy trong người có một nửa huyết thống man tộc nhưng từ nhỏ đã lớn lên bên nhân tộc, được giáo dục như các võ giả khác, cho nên hắn mới có tu vi như hiện tại.
Đương nhiên man tộc cũng có lực lượng của mình, thứ này hoàn toàn dựa vào thiên phú
Đại đa số man tộc đều có lực lượng cơ thể cực kỳ kinh người, trẻ con cũng có thể xé xác hổ báo.
Còn chiến sĩ man tộc trưởng thành, nếu có thiên phú tương đối tốt, bọn họ có thể cảm ứng được lực lượng trong thiên địa, theo bản năng dẫn dắt lực lượng này tới, mượn dùng một bộ phận lực lượng, rất giống với võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Cho nên chiến sĩ man tộc đạt tới bước này đều là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, điểm khác biệt là cả đời bọn họ chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới này, hơn nữa lực lượng cơ thể cũng cao hơn võ giả cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất vô số lần.
Nhưng man tộc vốn không biết cách khống chế loại lực lượng này, bọn họ chỉ mượn lực lượng này theo bản năng, sau khi dùng xong là lực lượng tiêu tán trong thiên địa.
Tuy còn lại một chút lực lượng trong cơ thể, nhưng lại cực kỳ bé nhỏ, không có tác dụng gì lớn.
Bây giờ cách làm của Sở Hưu cũng đơn giản đến thô bạo, thật ra là cho bọn họ trải nghiệm cảm giác chân hỏa luyện thân, sau đó cưỡng ép nhét lực lượng của thiên địa vào trong thân thể họ. Chỉ cần ngươi chịu đựng được thì lực lượng này là của ngươi, nguyên lý cũng không khác chân hỏa luyện thân bao nhiêu.
Cảm giác Đông Ba Khang đã sắp tới cực hạn, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Được rồi, ngươi không chịu được quá nhiều lực lượng của thần.”
Đông Ba Khang kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất, lúc này tình trạng của hắn đã vượt qua đỉnh phong khi còn trẻ, thậm chí gương mặt vốn già nua cũng trở nên trẻ trung hơn một chút.
Đông Ba Khang nắm hai nắm đấm, bên trên lập tức có một tầng lửa lóe lên, hắn đánh xuống đất một quyền, mặt đất nổ thành cái hố hơn mười trượng, tựa như động đất, mặt đất xung quanh xuất hiện vết rạn, cây cối gãy tan, lều chõng sụp đổ.
“Đây là lực lượng của ta?”
Đông Ba Khang không thể tin nổi nhìn hai tay mình.
Khóe miệng Hắc Kiệt giật một cái nói: “Ngươi phụ trách lấp đất đi, lều chõng sụp xuống ngươi cũng phụ trách dựng lại. Bây giờ ngươi có cảm thấy có gì không ổn không?”
Chương 1518 Lực lượng của thần 2
Đông Ba Khang lắc đầu nói: “Trừ hơi mệt, hơi đau ra thì không có gì không ổn. Ngược lại còn tràn ngập lực lượng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.”
Nghe câu này, người của bộ lạc Hắc La đều nhìn về phía Sở Hưu, lần này bọn họ như đang nhìn thần linh.
Bao năm qua, không phải man tộc chưa từng thư nghiệm học công pháp của nhân tộc.
Kết quả cướp được điển tịch mà đọc không hiểu.
Thậm chí bọn họ còn bắt cóc võ giả nhân tộc tới, nhưng nghe mấy võ giả ấy nói họ vẫn không hiểu được, khó khăn lắm mới tìm được phiên dịch, kết quả phiên dịch xong lại không hiểu, cho nên cuối cùng đành từ bỏ.
Sở Hưu là người đầu tiên không nói mấy thứ linh tinh ấy, trực tiếp ‘nhồi’ lực lượng vào người họ, đây không phải thần tích thì là gì?
Hắc Kiệt và Lục Phi nhìn nhau, cho dù là bọn họ giờ cũng không nhịn được bắt đầu tin tưởng.
Dù sao trong bao năm qua, chưa ai có thể ban cho man tộc lực lượng cường đại như vậy, cho dù là một số người có kiến thức trong man tộc muốn học theo công pháp của nhân tộc cũng không được.
Ngần ấy thời gian, bọn họ chỉ học được duy nhất một thứ, đó là cách sử dụng các loại chiến giáp và binh khí của nhân tộc, dù sao cũng không cần nhiều đầu óc.
Người trước mặt lại giúp bọn họ nhận được lực lượng cường đại như vậy chỉ trong chớp mắt, đây không phải thần tích thì là gì?
Đương nhiên Sở Hưu không nói cho họ, chỉ cần có người thông minh nhớ kỹ cảm giác chân hỏa luyện thân, chỉ cần chịu được loại đau đớn này, lực lượng có thể tiếp tục tích lũy, chẳng qua là không rõ ràng như lần đầu tiên thôi.
Thái độ của Hắc Kiệt cũng trở nên cung kính, hắn thận trọng hỏi: “Vì sao Đông Ba Khang lại cảm thấy đau đớn như vậy?”
Sở Hưu nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Đây là lực lượng của thần linh, phàm nhân gánh vác lực lượng của thần linh, sao có thể không trả giá? Sao nào, các ngươi không chịu được chút đau đớn như vậy à?”
Hắc Kiệt vội vàng nói: “Đâu có! Dũng sĩ của bộ lạc Hắc La ta cho dù bị Thực Kim Nghĩ gặm nhấm máu thịt cũng không chớp mắt.”
Nói như vậy nhưng Hắc Kiệt lại đánh mắt cho Lục Phi.
Lục Phi lặng lẽ tới gần Đông Ba Khang, trên tay tỏa ra ánh sáng màu xanh lá âm u, truyền vào người Đông Ba Khang.
Sở Hưu có thể cảm giác được, không ngờ luồng lực lượng kia còn mang theo tinh thần lực tự nhiên, còn có sinh cơ Ất Mộc. Xem ra đám đại tế ti man tộc này đều am hiểu tinh thần lực chứ không phải cận chiến.
Lục Phi gật đầu với Hắc Kiệt, ra hiệu Đông Ba Khang không có vấn đề gì.
Bọn họ một là tộc trưởng một là đại tế ti, từng tiếp xúc với võ giả Đại La Thiên, biết thủ đoạn quỷ dị của bọn họ, cũng biết họ có nhiều bí pháp tiêu hao tuổi thọ đổi lấy lực lượng. Bọn họ sợ Sở Hưu dùng loại bí pháp này lừa họ.
Nhưng bây giờ kiểm tra lại, Đông Ba Khang không những không có vấn đề gì mà sinh cơ còn dồi dào hơn trước kia.
Lần này Hắc Kiệt đã yên tâm, hắn gật nhẹ đầu, giơ tay lên trán thi lễ với Sở Hưu nói: “Thần sứ đại nhân, tộc trưởng bộ lạc Hắc La, Hắc Kiệt, xin thần sứ đại nhân ban tặng.”
Sở Hưu gật đầu, phóng một luồng nội lực chân hỏa tới trước mặt Hắc Kiệt. Sau khi chạm vào nội lực chân hỏa, Hắc Kiệt chỉ rên khẽ một tiếng rồi không phát ra âm thanh nào nữa, chuyện này khiến Sở Hưu sửng sốt, vị này đúng là mạnh mẽ.
Sở Hưu cũng biết cảm giác đau đớn khi chân hỏa luyện thân. Toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới, mỗi giọt máu tươi đều bị thiêu đốt, không mấy ai chịu được cảm giác đau đớn này.
Biểu hiện của Hắc Kiệt khi dẫn dắt nguyên khí nhập thể khiến Sở Hưu giật nảy mình.
Thực lực của hắn vốn đã mạnh hơn Đông Ba Khang nhiều, khi thiên địa nguyên khí tiến vào thân thể hắn, không ngờ còn tạo thành một cơn bão nguyên khí.
Trước đó hắn đã có thực lực gần với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lúc này được luồng lực lượng mới tăng cường, thậm chí khí thế của hắn đã tăng trưởng tới mức sánh vai với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Hơn nữa sức chịu đựng của hắn cũng hết sức mạnh mẽ, tuy đau tới mức mồ hôi đầy đầu nhưng hắn vẫn không hét lên, vẫn không ngừng chịu đựng.
Thấy lực lượng của hắn tăng lên càng ngày càng cao, Sở Hưu ho khan một tiếng nói: “Thần lực vô cùng nhưng sức người lại có hạn.
Chớ có tham lam, bằng không thần lực phản ngược lại sẽ là biến khéo thành vụng.”
Nghe Sở Hưu nói như vậy, Hắc Kiệt mới ngừng thôn tính lực lượng thiên địa.
Thở dài một tiếng, Hắc Kiệt không chật vật như Đông Ba Khang, hắn đối mặt với Lục Phi, giơ tay lên trán, thậm chí quỳ một chân xuống cung kính thi lễ với Sở Hưu: “Tham kiến thần sứ!”
Những người khác của bộ lạc Hắc La cũng quỳ một chân xuống, hô to tham kiến thần sứ.
Tới giờ phút này đã không có ai nghi ngờ Sở Hưu.
Có thể ban cho bọn họ lực lượng cường đại như vậy, không phải thần sứ thì là gì?
Người của bộ lạc Hắc La không còn nghi ngờ Sở Hưu, nhưng Kha Sát ở bên cạnh toàn thân rét run.
Nhân tộc và man tộc vốn đối lập, quận trưởng tiền nhiệm cũng không ép nổi bọn họ, bây giờ Sở Hưu còn cho đám man tộc này lực lượng mạnh đến vậy, khiến tu vi của bọn họ tăng trưởng thêm nhiều, thế này khác nào cấu kết với kẻ địch. Rốt cuộc y định làm gì?
Nếu không biết trước rằng Sở Hưu là truyền nhân của Cổ Tôn, còn là hảo hữu của người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim, hắn thậm chí còn nghi ngờ Sở Hưu là gián điệp, là ‘nhân gian’.
Nhưng lúc này Kha Sát cũng biết mình đã lên thuyền của Sở Hưu, không xuống được.
Mọi chuyện diễn ra hôm nay tuy do Sở Hưu làm chủ, nhưng hắn cũng bỏ không ít công sức.
“Tất cả đứng dậy đi.”
Hắc Kiệt đứng dậy, sắc mặt kích động nói: “Thần sứ, mỗi người trong bộ lạc Hắc La chúng ta đều có thể nhận được lực lượng của thần ư?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không, chỉ có chiến sĩ anh dũng lĩnh ngộ lực lượng của thần linh và tổ tiên mới có tư cách tiếp nhận lực lượng của thần linh.”
Muốn chân hỏa luyện thân thì yêu cầu thấp nhất cũng phải là cảnh giới Chân Đan, phải tu luyện ra nội lực chân hỏa mới được.
Còn làm như Sở Hưu, cưỡng ép nhét thiên địa nguyên khí vào người đám man tộc này thì tự bọn họ phải đạt tới cảnh giới có thể dẫn dắt thiên địa nguyên khí mới được.
Ngươi không lĩnh ngộ được thiên địa nguyên khí thì làm thế nào giữ được lực lượng này trong người?
Hắc Kiệt tuy hơi thất vọng nhưng cũng biết như vậy mới là bình thường.
Dù sao đây cũng là lực lượng của thần linh, phải có chút hạn chế.
Bộ lạc Hắc La bọn họ nhân số đông đảo, nhưng số lượng chiến sĩ có thể cảm nhận được lực lượng của thần linh và tổ tiên lại chỉ hơn trăm.
Sở Hưu nói: “Gọi những người có tư cách ra đi, cùng tới đây là được. Nhớ cho kỹ, không chịu nổi thì thối lui, bằng không lam lam quá độ sẽ bị thần lực phản ngược, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Hắc Kiệt gọi các chiến sĩ đủ tư cách trong bộ lạc Hắc La tới, hơn một trăm người cùng nhau luyện thể, tuy hao phí rất nhiều nội lực chân hỏa nhưng Sở Hưu vẫn gánh vác được.
Sau khi tất cả mọi người luyện thể xong, thực lực của toàn bộ bộ lạc Hắc La đã tăng lên gấp mấy lần, thậm chí mười mấy lần, trực tiếp trở thành đại bộ lạc, thậm chí còn mạnh hơn lúc đại tế ti đời trước còn sống.
Chương 1519 Tham kiến thần sứ!
Lục Phi trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu nói: “Thần sứ đại nhân, ta có thể nhận quà tặng thần lực không?”
“À, ngươi thì không, chỉ chiến sĩ mới được.”
Tế ti và vu sư của man tộc đều cực kỳ thần bí, Đại La Thiên tốn cả vạn năm vẫn không hiểu được rốt cuộc lực lượng của bọn họ tới từ đâu, chỉ biết tinh thần lực của bọn họ đều rất cường đại.
Chuyện này thì Sở Hưu cũng không có cách nào. May là đại đa số mọi người trong bộ lạc Hắc La đều đã tin tưởng Sở Hưu là thần sứ cho nên không hề nghi ngờ gì về y. Lục Phi chỉ hơi thất vọng mà thôi.
“Tộc trưởng, mau tổ chức tiệc thôi. Hôm nay thần sứ đại nhân đến đây, cũng là ngày bộ lạc Hắc La chúng ta nên ăn mừng nhất.” Lục Phi nhắc nhở.
Hắc Kiệt vỗ đầu một cái nói: “Suýt nữa thì quên mất, thần sứ đại nhân nghỉ ngơi đi, ta sẽ bố trí tiệc.”
Sau khi người của bộ lạc Hắc La bố trí cho Sở Hưu một gian lều chõng lớn nhất, những người khác đều rời khỏi, Kha Sát mới kinh hãi nói với Sở Hưu: “Đại nhân, rốt cuộc ngài định làm gì?’
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Ta đã nói rồi mà, tạo thần, ngươi không thấy bây giờ bọn họ đã coi ta như thần sứ à? Ngươi có tin bây giờ mà ta bảo bọn họ đập vỡ Sơn Thần mà bọn họ thờ cúng, bọn họ cũng làm không?”
Kha Sát lại như sắp phát điên: “Nhưng đại nhân ơi, bọn họ là man tộc! Hôm nay ngài làm thế khác nào giúp man tộc một đại ân, tự tạo ra một đại bộ lạc!”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Kha Sát, giơ một ngón tay ra lắc lắc nói: “Bọn họ là man tộc, nhưng là man tộc nghe lệnh ta.
Ngoài ra, ta thích người không nghe lời, không thích âm thanh nghi ngờ.
Ngươi ở cạnh ta chưa lâu, cho nên ta tha cho ngươi lần này.
Ngoài ra, bây giờ ta cũng cho ngươi một cơ hội, để ngươi rời khỏi đây. Sao nào?”
Kha Sát run rẩy, vội vàng nói: “Đại nhân yên tâm, thuộc hạ xin đi theo đại nhân, tuyệt đối không rời bỏ!”
Tuy Kha Sát có một nửa huyết mạch man tộc nhưng không ngu dốt như những man tộc khác.
Hắn sống trong Hoàng Thiên Các lâu như vậy, đương nhiên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Hắn đã biết khá nhiều bí mật của Sở Hưu, lúc này Sở Hưu bảo cho hắn đi, có thật không? E là cho hắn đi xuống Hoàng Tuyền!
Tiệc tùng của bộ lạc Hắc La cũng không có gì hay, tổng kết lại chỉ có hai chữ, thịt nướng và khiêu vũ.
Nhưng thịt nướng rất hào phóng, đều là thịt của hung thú trong Đế La Sơn Mạch, ẩn chứa lực lượng cường đại. Cho dù đám man tộc này không tu luyện võ đạo nhưng ăn thứ này từ nhỏ cũng thu được lực lượng hùng mạnh.
Lục Phi ngồi bên cạnh Sở Hưu, trên người cô không có mùi mồ hôi bẩn thỉu như những man tộc bình thường, ngược lại có mùi cỏ cây êm dịu.
Hơn nữa lúc này Lục Phi không mặc áo tế ti màu đen như lúc trước mà mặc giáp da đơn giản, để lộ vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thon thả.
Sở Hưu nhìn với tâm trạng thưởng thức, căng tròn dài thẳng, tuy không trắng nhưng lại có phong cách dị vực đặc biệt.
Có thể nói vóc dáng của Lục Phi là tốt nhất trong số những nữ nhân mà Sở Hưu từng thấy, còn nóng bỏng hơn Mai Khinh Liên. Đương nhiên Mai Khinh Liên tu luyện Xá Nữ Đại Pháp nên khí chất dụ hoặc vượt xa những nữ nhân khác.
“Thần sứ đại nhân, chẳng hay ta có thể hỏi ngài vài vấn đề không?” Lục Phi trợn to hai mắt nhìn Sở Hưu.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa tế ti man tộc và những man tộc khác không phải lực lượng mà họ nắm giữ mà là lòng hiếu kỳ.
Đây là điều sư phụ Lục Phi đã nói cho cô, chỉ có người có lòng hiếu kỳ mới có thể lên làm tế ti, theo đuổi những thứ không thể tưởng tượng nổi.
“Câu gì?”
“Thần trông thế nào?”
Sở Hưu chỉ vào mình rồi chỉ vào Lục Phi nói: “Hai tộc chúng ta đều do thần sáng tạo ra, đương nhiên là trông như ngươi với ta.
Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, vạn vật trong thiên hạ chỉ có hai tộc chúng ta là giống hệt nhau chỉ có đôi chút khác biệt?”
Lục Phi gật đầu, hóa ra là thế.
“Vậy thần ở nơi nào, tổ tiên của bộ lạc Hắc La chúng ta dùng thứ gì đổi lại món quà của thần linh?”
“Không biết.”
Ánh mắt Lục Phi lóe lên vẻ ngạc nhiên, còn có chuyện mà thần không biết à?
Sở Hưu nhún vai nói: “Trước đó ta đã nói rồi mà, ta chỉ là hóa thân từ ý chí của thần. Trên người ngươi và ta đều có huyết mạch của thần, cho nên thần chỉ cần một suy nghĩ thôi là ta biết tiếp theo mình phải làm gì, nên làm thế nào.
Cho nên ta là sứ giả của thần chứ không phải bản thân thần linh. Ngươi nghĩ chút việc nhỏ như vậy mà thần cũng phải tự làm à?”
Sở Hưu không nói rõ lai lịch nhưng thực ra là vì y chưa nghĩ ra nên bịa thế nào.
“Vậy tức là bên phía ngoại tộc thì thần sứ đại nhân còn thân phận khác? Đương nhiên ta nói ngoạc tộc không phải chỉ ngài mà nói những người khác, thần sứ đại nhân là người vượt ngoài hai tộc.”
Đến nước này rồi thì Sở Hưu cũng không cần che giấu nữa, y trực tiếp tháo mặt nạ ra nói: ”Ta, chính là quận trưởng đương nhiệm mà Hoàng Thiên Các phái tới Thương Ngô Quận.”
Lục Phi và Hắc Kiệt ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện đều giật nảy mình.
Bọn họ biết thần sứ là người ngoại lai nhưng dù thế nào cũng không ngờ đối phương lại là quận trưởng Thương Ngô Quận.
Nếu lúc trước Sở Hưu dám để lộ thân phận, chắc chắn bọn họ đã lao lên đánh. Nhưng bây giờ bọn họ đã tin tưởng thân phận của Sở Hưu nên chỉ kinh ngạc một chút chứ không có phản ứng gì khác, thậm chí còn cho rằng như vậy là bình thường.
Nếu Sở Hưu không phải thần sứ, với thân phận quận trưởng Thương Ngô Quận, y nên chèn ép bọn họ mới đúng, sao lại ban cho bọn họ lực lượng lớn như vậy, sao lại trợ giúp bọn họ?
Sau khi kinh ngạc, Lục Phi im lặng một chút rồi nói: “Thần sứ đại nhân, nếu chúng ta và người ngoại tộc đều do thần linh sáng tạo ra, có cùng nguồn gốc, vậy vì sao đám người ngoại tộc kia lại xâm chiếm gia viên của chúng ta.”
Sở Hưu im lặng một lúc, đột nhiên chỉ rào chắn trong góc nói: “Dã thú ở đó là các ngươi nuôi à?”
Hắc Kiệt cướp lời: “Là Đồn Cốt Thú, loài này ngây ngốc, không hay công kích, ăn gì cũng lớn được, cho nên chúng ta bắt con non về nuôi dưỡng.”
“Vậy chúng nó đánh nhau, các ngươi có quan tâm không?”
Hắc Kiệt bĩu môi: “Đương nhiên là không, ai rảnh mà quan tâm tới chúng? Đánh chết thì đem ra ăn.”
Sở Hưu nói đầy ẩn ý: “Thần, cũng nhìn các ngươi như vậy.”
Lục Phi và Hắc Kiệt đều khẽ run rẩy.
“Đừng đặt mình vào tư tưởng của thần, vì ánh mắt của các ngươi vốn không cùng cấp bậc với thần.
Đúng rồi, thần còn một chuyện cần xử lý, đương nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ, các ngươi có thể làm, cũng có thể không làm.
Dù sao cũng có rất nhiều bộ lạc man tộc, ta tới tìm bộ lạc khác cũng được.”
Hắc Kiệt vội vàng nói: “Bộ lạc Hắc La chúng ta là con dân trung thành nhất của thần. Ý chí của thần, cho dù phải chịu cảnh diệt tộc, chúng ta cũng sẽ hoàn thành.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Có bộ lạc tên là Cáp Tư Lỗ, bọn họ thờ cúng Tà Thần, còn từng có hành động xúc phạm thần, chuyện này khiến thần rất không vui.”
Kha Sát ở bên cạnh mặt không đổi sắc nhưng trong lòng giật mình, Sở Hưu vẫn vì thanh đao kia!
Chương 1520 Thính Xuân Vũ xuất hiện 1
Bộ lạc Cáp Tư Lỗ là đại bộ lạc trong khu vực Nam Man, cho dù là lúc đại tế ti chưa chết, bộ lạc Hắc La cũng không dám tranh chấp gì với họ.
Nhưng bây giờ thực lực của bộ lạc Hắc La đã khuếch đại, cho nên Hắc Kiệt không cần suy nghĩ đã đằng đằng sát khí nói: “Xin thần cứ yên tâm, kẻ xúc phạm tới thần chắc chắn sẽ bị diệt trừ! Linh hồn rơi xuống U Minh, vĩnh viễn không cách nào được thờ cúng bên cạnh thần linh tổ tiên!”
Nếu là trước kia mỗi người thờ một thần, chỉ cần không động chạm tới thần của nhà mình, bộ lạc khác muốn xúc phạm thần linh ra sao cũng được.
Nhưng bây giờ, Hắc Kiệt nhìn bộ lạc nào cũng như kẻ xúc phạm thần linh.
“Đúng rồi, đi đi, phá tà thần đi, từ nay trở đi bộ lạc Hắc La chúng ta chỉ thờ Chân Thần!”
Hắc Kiệt vung tay, lập tức cho người đi phá hủy Sơn Thần mà bộ lạc từng thờ cúng.
Kha Sát nhếch miệng, trước đây hắn còn tưởng tín ngưỡng của đám người này rất kiên định, bây giờ nhìn lại cũng chỉ thế mà thôi, có tân thần là quên cựu thần.
Thật ra theo Sở Hưu thấy chuyện này rất bình thường, hôm nay mình dã khiến bọn họ chịu đả kích rất nặng rồi.
Thần linh mà bộ lạc Hắc La và toàn bộ man tộc thờ cúng, không chừng trong thời kỳ thái cổ trước khi hạ giới có người, có lẽ bọn họ thật sự tồn tại, ví dụ như một số ma thần thái cổ có lực lượng thông thiên triệt địa.
Nhưng sau đó những tồn tại như vậy đều biến mất, ít nhất người ở hạ giới chưa từng thấy những thứ này, cũng tức là bọn họ biến mất ít nhất một vạn năm.
Một vạn năm rồi không có thần tích, tín ngưỡng của đám người man tộc này không dao động là vì suy nghĩ của bọn họ đơn giản, coi việc thờ cúng thần linh như một tập quán.
Bây giờ Sở Hưu lại thể hiện ‘thần tích’ ngay trước mặt bọn họ, cái nào đáng tin cậy hơn đã rất rõ ràng.
Sở Hưu hài lòng gật đầu: “Vậy phải làm phiền Hắc Kiệt tộc trưởng rồi.
Một thân phận khác của ta là quận trưởng Thương Ngô Quận, cho nên ta sẽ ở lại Thương Ngô Quận.
Chỉ cần trong bộ lạc Hắc La có người nào cảm ngộ được lực lượng thần linh, cứ tới tìm ta là được, ta có thể ban cho hắn thần lực.”
Câu này của Sở Hưu cũng là nói với bộ lạc Hắc La, y không định làm thần sứ một lần rồi thôi.
Bộ lạc Hắc La muốn tiếp tục nhận được lực lượng này, vậy phải bán mạng cho y.
Nhưng thực tế Hắc Kiệt và Lục Phi lại không nghĩ nhiều đến vậy, bọn họ thật sự nghĩ rằng chuyện này chỉ có một lần, những chiến sĩ cường đại của họ mới được thần linh chiếu cố, không ngờ sau này tộc nhân vẫn có cơ hội.
Vậy chẳng phải bộ lạc Hắc La bọn họ sẽ càng ngày càng mạnh ư?
Đây đúng là chuyện vui bất ngờ, cũng khiến cho thái độ của Hắc Kiệt và Lục Phi đối với Sở Hưu càng thêm cung kính.
Đến ngày hôm sau, toàn bộ bộ lạc Hắc La tập kết đánh về phía bộ lạc Cáp Tư Lỗ.
Cho dù là linh giác của Sở Hưu, ở nơi này vẫn không phân rõ được đông tây nam bắc, nhưng đám man tộc này như trời sinh thích ứng với địa hình này, dùng tốc độ nhanh nhất tới bộ lạc Cáp Tư Lỗ.
Theo Sở Hưu thấy, tính cảnh giác của mấy bộ lạc man tộc này đúng là không nỡ nhìn.
Bộ lạc Hắc La đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, người của bọn họ Cáp Tư Lỗ mới phản ứng lại, một đám người lao nhao ùa ra.
Tộc trưởng của bộ lạc Cáp Tư Lỗ là một gã cao to một mắt người mặc chiến giáp, khí tức vô cùng cường đại.
Có vẻ như đám tộc trưởng thủ lĩnh man tộc này đều thích chiến giáp của nhân tộc. Cơ thể của bọn họ cường đại, đúng là chiến giáp rất có hiệu quả đối với bọn họ.
Đương nhiên thứ này cũng không rẻ, cần một con hung thú cấp cao mới đổi được.
Tộc trưởng bộ lạc Cáp Tư Lỗ kinh ngạc nhìn Hắc Kiệt, hiển nhiên đã phát hiện khí tức của hắn khác với lúc trước.
Nhưng sau đó hắn cười lạnh nói: “Hắc Kiệt, ngươi dẫn người tới bộ lạc Cáp Tư Lỗ của ta có ý gì? Hình như ngươi đã mạnh hơn lúc trước.
Nhưng ngươi cho rằng chút thực lực đó của ngươi là đủ để khiêu chiến uy nghiêm của bộ lạc Cáp Tư Lỗ ta hay sao?
Khác nào con khỉ nhặt được tảng đá trên cây mà tới khiêu khích địa vị hổ vương, đúng là nực cười.”
Hắc Kiệt không buồn để ý tới lời châm chọc của Cáp Tư Lỗ, hai mắt hắn tỏa ra sát khí nồng nặc, vung tay lên hét lớn: “Kẻ xúc phạm tới thần, phải chết!”
Sau khi hắn dứt lời, máy ngàn chiến sĩ của bộ lạc Hắc La lao như điên về phía bộ lạc Cáp Tư Lỗ.
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ sửng sốt, vội vàng nói: “Xúc phạm tới thần gì cơ? Từ khi đại tế ti của các ngươi chết, chúng ta với bộ lạc Hắc La các ngươi chưa từng gặp mặt, xúc phạm tới thần linh của các ngươi lúc nào?”
Thấy bộ dáng Hắc Kiệt đằng đằng sát khí, bộ dáng cực kỳ phẫn nộ, cứ như bọn họ gây ra tội ác tày trời gì, tộc trưởng Cáp Tư Lỗ cũng ngây ngốc.
Tính cách man tộc vốn ngay thẳng, muốn đánh là đánh, xưa nay không giỏi lấy cớ.
Lại nhìn bộ dạng của Hắc Kiệt, hình như nhà mình từng xúc phạm thần linh của bọn họ thật, nhưng tộc trưởng Cáp Tư Lỗ không nhớ nổi có chuyện này.
Có điều lúc này Hắc Kiệt cũng chẳng cho hắn cơ hội giải thích, hắn vung cái chùy bằng xương thủ khổng lồ lên, trực tiếp giáng xuống, uy thế như rung chuyển đất trời, ép tộc trưởng Cáp Tư Lỗ chỉ có nước ứng chiến.
Sở Hưu ở phía sau nhìn bọn họ giao thủ, đây là lần đầu tiên y chứng kiến phương thức chiến đấu của man tộc, chỉ có thể mô tả bằng bốn chữ: đơn giản thô bạo.
Đám người đánh từng quyền vào thịt, giao chiến bằng chính cơ thể, toàn bộ chiến trường đều bị đạp nát.
Đặc biệt là hai người Hắc Kiệt và tộc trưởng Cáp Tư Lỗ, lực lượng của bọn họ đã có thể sánh với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, mỗi quyền mỗi cước đều có uy thế phá núi mở đường, thiên địa nguyên khí cũng bất giác ngưng tụ bên cạnh bọn họ, hóa thành cơn bão càn quét xung quanh.
Theo Sở Hưu, hai người kia chiến đấu không khác nào hai con thú khổng lồ, có thể đánh tan cả khu rừng này.
Phương thức chiến đấu bằng cơ thể như vậy sẽ gây áp lực rất lớn đối với võ giả. Đa số võ giả cấp cao, khi thật sự liều mạng, chỉ cần hai bên không có thể lực ngang nhau, thật ra có thể nhanh chóng phân thắng bại.
Hai bên giao chiến chừng một khắc đồng hồ, Hắc Kiệt bị tộc trưởng Cáp Tư Lỗ áp đảo một chút.
Dù sao hắn cũng mới nhận được loại lực lượng này, ngay hôm sau đã phải động thủ với người khác, tuy lực lượng của hắn không kém gì tộc trưởng Cáp Tư Lỗ nhưng khả năng khống chế lực lượng lại kém xa đối phương.
Có điều tuy tình hình chiến đấu bên hắn không được tốt, nhưng những tộc nhân khác của bộ lạc Hắc La lại là đồ sát, giết cho người của bộ lạc Cáp Tư Lỗ không ngừng lui lại phía sau.
Trước đó thực lực của bộ lạc Hắc La chỉ hơi yếu hơn bộ lạc Cáp Tư Lỗ một chút mà thôi, nằm giữa tiểu bộ lạc và đại bộ lạc.
Nhưng sau khi Sở Hưu cường hóa cả trăm chiến sĩ ngày hôm qua, thực lực tổng hợp của bọn họ đã tăng tới hơn mười mấy lần, cho dù xếp trong các đại bộ lạc cũng là loại tương đối mạnh.