-
Chương 1581-1585
Chương 1581 Chân tướng của phản loạn 2
Hắn vừa thẩm vấn đám người của Thương Thiên Minh xong, thủ đoạn đơn giản thô bạo, trực tiếp sử dụng bí pháp tinh thần, cưỡng ép phá vỡ phòng ngự trong lòng đối phương, thu được đáp án.
Sở Hưu cũng không ngờ Lục Tam Kim lại biết thứ này.
Lục Tam Kim vẻ mặt âm trầm đi tới nói: “Ta biết ngay mà, lại là đám người Hàn Giang Thành kia!”
“Trong chuyện này có Hàn Giang Thành ra mặt châm ngòi à?”
Lục Tam Kim gật đầu nói: “Nếu không có Hàn Giang Thành âm thầm cổ động, làm sao bọn chúng dám ngang nhiên tạo phản?
Hàn Giang Thành đã hứa với bọn chúng, chỉ cần bọn chúng làm lớn chuyện ở bên này, phía bên Hàn Giang Thành sẽ từ từ chèn ép, khiến cho Hoàng Thiên Các không còn tâm tư để ý tới bọn chúng.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Nếu ta không ra tay, thế thì Hàn Giang Thành đã thành công rồi à?”
Trước đó Lục Tam Kim đã nói, có vẻ như đám người Lý Vô Tướng đều bận rộn rất nhiều chuyện, căn bản không rảnh để đến Phương Lâm Quận. Bây giờ nhìn lại, chắc bên Hàn Giang Thành có hành động gì đó.
Dù sao theo Sở Hưu thấy, đám người Hạ Hầu Cửu Tiêu rõ là ngu ngốc. Trông thì cả Hàn Giang Thành và bọn chúng đều có lợi, nhưng thực tế bọn chúng bị Hàn Giang Thành lợi dụng.
Đối với Hàn Giang Thành, nếu Hoàng Thiên Các chọn cách bỏ mặc Phương Lâm Quận, để Phương Lâm Quận tiếp tục như vậy, Hoàng Thiên Các cũng rất nhức đầu.
Nhưng vạn nhất Hoàng Thiên Các chọn cách bỏ mặc Hàn Giang Thành, muốn dẹp giặc ngoài trước trước trừ thù trong, giải quyết bọn Hạ Hầu Cửu Tiêu trước, bọn chúng chết chắc. Còn Hàn Giang Thành cũng có thể nhân cơ hội từ từ xâm chiếm Hoàng Thiên Các.
Cho nên bất luận Hoàng Thiên Các lựa chọn ra sao, bên được lợi vẫn là Hàn Giang Thành.
“Tinh nhuệ của Thương Thiên Minh đã chết hết, bây giờ Phương Lâm Quận còn phiền toái gì không?”
Lục Tam Kim nói: “Còn bên phía Giải Anh Tông, bây giờ mình hắn đang canh giữ ở An Châu Phủ. Trong Phương Lâm Quận này có tới vài thế lực phản loạn lớn lớn nhỏ nhỏ, trong đó có một vị cũng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đang giằng co với Giải Anh Tông.”
Sở Hưu vung tay nói: “Cũng được, vừa vặn giải quyết luôn.”
Thấy đám người Sở Hưu định đi khỏi, Lâm Phượng Vũ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chẳng thể thốt lên một câu.
Hôm nay, coi như cô đã thấy được thực lực của Sở Hưu, cũng thấy thân phận và địa vị của Sở Hưu hiện tại.
Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà nói giết là giết, đi cùng với y còn là người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, Lục Tam Kim tiếng tăm lừng lẫy. Chuyện bọn họ thảo luận cũng là tranh chấp lợi ích trên cả Đông Vực. Bây giờ, cho dù thế nào đi nữa cô cũng không thể với tới cảnh giới của chiến sĩ.
Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Lâm Nhai Tử nhìn Cửu Phượng Kiếm Tông đã gần sụp đổ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Thế này có tính là bảo vệ được sơn môn không đây? Có Sở đại nhân ra tay, chẳng bao lâu nữa Phương Lâm Quận sẽ bình an trở lại. Nha đầu, triệu tập các đệ tử đi, chuẩn bị xây dựng lại sơn môn.”
Lâm Phượng Vũ đột nhiên nói: “Phụ thân, nhiệm vụ xây dựng sơn môn này ngài phải tự làm thôi, con muốn đi bế quan.’
Lâm Nhai Tử đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, nha đầu. Trong Phương Lâm Quận này thì thiên phú của con còn coi là không tệ, nhưng vị Sở đại nhân này tài hoa tuyệt thế, tương lai chắc chắn là đại nhân vật cỡ Mạnh Tinh Hà, con có đuổi cũng không kịp.”
Lâm Phượng Vũ lắc đầu, thần sắc kiên định: “Con biết có lẽ cả đời này con không thể đuổi kịp Sở tiền bối, nhưng bây giờ con khổ tu không phải vi Sở tiền bối mà vì chính chúng ta.
Cảm giác chỉ có thể ngồi nhà chờ chết rất không dễ chịu.
Lần này Sở tiền bối chỉ tình cờ tới đây, cứu được chúng ta. Nếu Sở tiền bối đến muộn một canh giờ thôi thì Cửu Phượng Kiếm Tông đã chẳng còn rồi.
Con đi khổ tu là để lần tiếp theo có thể nắm giữ vận mệnh trong tay mình!”
Lâm Nhai Tử kinh ngạc nhìn Lâm Phượng Vũ, như lần đầu tiên hiểu được con gái mình.
Trên đường tới An Châu Phủ, Mai Khinh Liên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Ta dám khẳng định, chắc chắn ngươi và cô gái kia có bí mật gì không nói ra được.’
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi tò mò như vậy từ hồi nào? Làm gì có bí mật gì, chẳng qua cô ta là... người đầu tiên ta gặp khi đi từ Đế La Sơn Mạch ra ngoài thôi, coi như có quen biết.’
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Chuyện này thì ta có thể làm chứng, ánh mắt Sở huynh nhìn cô gái kia cực kỳ thuần khiết, nói đúng hơn thì như nhìn người lạ.”
Mai Khinh Liên nghi ngờ nói: “Cái này mà ngươi cũng nhìn ra được à?”
Lã Phụng Tiên cảm thán nói: “Dù sao ta cũng là người từng trải.”
Lục Giang Hà ở bên cạnh chen miệng vào: “Nhưng lúc đó là con gái nhà người ta đùa bỡn ngươi, như ngươi thì cùng lắm được coi là gà mờ thôi.”
Tính tình Lã Phụng Tiên luôn rất tốt, nhưng lúc này cũng bị Lục Giang Hà làm cho tức tới mức nói không ra lời.
Tuy chuyện này đã qua rất lâu, nhưng nói hắn không hồi tưởng thì là giả, kẻ si tình thường là người đau lâu nhất.
Sở Hưu vung tay nói: “Được rồi, ngươi đừng xát muối vào vết thương của Lã huynh nữa.”
Lục Tam Kim nghe đám người ngồi đó nói chuyện phiếm, bỗng cảm thấy kỳ quái.
Chẳng phải trước kia Sở Hưu luôn ở trong rừng sâu tu luyện à? Sao y có vẻ rất quen thuộc với những người kia, giống như đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Nhưng trước mắt Phương Lâm Quận đang lúc nguy cấp, Lục Tam Kim không có tâm tư nghĩ mấy chuyện linh tinh khác.
Sau khi bọn Sở Hưu tới An Châu Phủ, bọn họ lại phát hiện toàn bộ An Châu Phủ đã bị bao vây.
Khoảng vài ngàn võ giả cùng nhau vây công An Châu Phủ. Lúc này trận pháp trong An Châu Phủ đã được triển khai toàn bộ, nhưng những người đó không tấn công, hiển nhiên đang đợi lực lượng của trận pháp tiêu hao hết, sau đó bọn họ mới đồng loạt ra tay.
Sở Hưu nhíu mày, lớn tiếng nói: “Giải Anh Tông! Chết chưa? Không chết thì ra đây cùng động thủ!”
Theo tiếng hét lớn của Sở Hưu, Giải Anh Tông và những võ giả Phương Lâm Quận vây công bên ngoài đều bị kinh động.
Trong số những võ giả bên ngoài, cầm đầu là một người trung niên mặc áo gấm màu tím.
Theo lời đám người Thương Thiên Minh trước đó, người này là gia chủ đệ nhất đại thế gia trong Phương Lâm Quận ngày trước, Đỗ gia, Đỗ Lan Hải.
Hạ Hầu Cửu Tiêu gần đây mới bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, dám phản kháng lại Hoàng Thiên Các. Nhưng rõ ràng Đỗ Lan Hải này tâm cơ thâm trầm hơn hẳn, rất có thể mấy năm trước hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng vẫn giữ bí mật, chờ tới tận lúc này, tìm được cơ hội mới ra tay.
Hạ Hầu Cửu Tiêu chết quá nhanh, đến giờ Đỗ Lan Hải còn chưa biết tin Hạ Hầu Cửu Tiêu đã chết.
Nghe âm thanh này, Đỗ Lan Hải còn tưởng cao thủ của Hoàng Thiên Các tới, không ngờ lại là người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim và một số võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí không có một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nào. Chuyện này khiến hắn thở phào một tiếng.
Còn lúc này Giải Anh Tông mặt mày tiều tụy cũng xuất hiện trên tường thành.
Vốn hắn nghe tiếng gọi còn tưởng có người tới cứu viện nên mang hy vọng chạy ra xem, không ngờ chỉ thấy Lục Tam Kim và Sở Hưu, chuyện này khiến hắn rất thất vọng.
Chương 1582 Giải vây
Tuy hắn biết thực lực của Sở Hưu rất bất phàm, nhưng trước mắt Phương Lâm Quận đã cực kỳ rối loạn, Sở Hưu dẫn theo chút người như vậy có hữu dụng không?
Sở Hưu không để ý tới suy nghĩ của Giải Anh Tông và Đỗ Lan Hải, thấy người đã xuất hiện, Sở Hưu trực tiếp nói với Lục Tam Kim: “Động thủ!”
Dứt lời Sở Hưu và Lục Tam Kim trực tiếp liên thủ giết về phía Đỗ Lan Hải.
Tốc chiến tốc thắng, người ở đây còn đông hơn ở Thương Thiên Minh nhiều. Cho nên Sở Hưu kéo Lục Tam Kim cùng nhau vây công.
Thật ra trong số những người ở đây, nếu Lã Phụng Tiên bộc phát toàn lực, hắn cũng có tư cách giao thủ với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng như lần trước hắn sử dụng Vô Song, trực tiếp chém vỡ một chiếc lá Ưu Đàm Bà La. Nếu chỉ xét lực bộc phát của thân thể, ngay cả Sở Hưu cũng không sánh bằng.
Nhưng Lã Phụng Tiên là người mình, lúc giao thủ bình thường vẫn không bằng cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vạn nhất thụ thương thì không có lời.
Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, có nhiều thủ đoạn, kéo hắn lên giết người nhanh hơn, hơn nữa hắn chịu đòn cũng không thấy tiếc.
Đương nhiên Lục Tam Kim không biết chuyện này, Sở Hưu kéo hắn cùng vây công Đỗ Lan Hải chỉ vì không muốn người mình bị thương. Hắn còn tưởng Sở Hưu ‘tin tưởng’ thực lực của hắn nên mới cùng hắn vây công Đỗ Lan Hải.
Đỗ Lan Hải không ngờ Sở Hưu và Lục Tam Kim vừa tới đã lập tức động thủ, thậm chí không cho hắn cơ hội nói chuyện. Cho dù hắn có đa mưu túc trí nhưng cũng bị đánh tới choáng váng.
Lực lượng của Sở Hưu rất cường đại, thủ đoạn của Lục Tam Kim thì thần dị, ngoài công pháp bí truyền của Hoàng Thiên Các ra, hai thanh kiếm nhỏ trên người hắn điều khiển lực lượng âm dương, không ngờ lại giống với Phá Trận Tử của Sở Hưu, có năng lực bỏ qua lĩnh vực, thậm chí triệt tiêu tác dụng của đại bộ phận cương khí, dùng nó tập kích rất có lực uy hiếp.
“Giải Anh Tông, ngươi còn nhìn gì nữa? Sao chưa ra tay?”
Đợi tới lúc Sở Hưu lớn tiếng gọi lần hai, Giải Anh Tông mới phản ứng lại, lập tức lệnh cho võ giả trong An Châu Phủ xung phong ra ngoài, còn bản thân tới phối hợp với hai người Sở Hưu vây công Đỗ Lan Hải.
Chỉ giao thủ vài chiêu, Đỗ Lan Hải đã biến sắc.
Lực lượng nội tình của Sở Hưu thậm chí còn mạnh hơn đại đa số võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, còn Lục Tam Kim tuy không phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng cực kỳ trơn trượt, thủ đoạn lại quỷ dị.
Giải Anh Tông thì hắn càng quen thuộc, bình thường một chọi một hắn còn không chắc thắng Giải Anh Tông, nói chi lúc này.
Đỗ Lan Hải là người cẩn thận cảnh giác, chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới là trốn, trốn với tốc độ nhanh nhất có thể.
Nhưng bị ba người liên thủ hợp kích, nếu Đỗ Lan Hải còn chạy được thì đúng là quá mất mặt.
Sở Hưu trực tiếp sử dụng lực lượng Đại Bi Chú xé rách lĩnh vực của Đỗ Lan Hải, bàn tay ma thần nhô ra, khiến hắn khó lòng phòng bị.
Hai thanh kiếm nhỏ cực kỳ quỷ dị trong tay Lục Tam Kim cũng bộc phát ra uy lực cường đại, trực tiếp chém đứt hai vai Đỗ Lan Hải, cuối cùng để Giải Anh Tông giết chết hắn.
Đỗ Lan Hải vừa chết, những thế lực phản loạn khác trong Phương Lâm Quận không có thủ lĩnh, lao nhao bỏ chạy.
Nhưng Sở Hưu không có tâm tư giúp Giải Anh Tông truy sát những kẻ này, đợi hắn có thời gian thì tự xử lý.
Giải Anh Tông vẻ mặt hổ thẹn đi tới: “Lần này may mà có Lục hành tẩu và Sở huynh đệ ra mặt hỗ trợ, nếu không chắc ta thảm rồi.”
Thật ra Giải Anh Tông vẫn có cơ hội bỏ đi, với thực lực của hắn nếu cố xông ra ngoài, chưa chắc Đỗ Lan Hải đã ngăn được hắn.
Nhưng Giải Anh Tông lại không muốn đi.
Hắn thân là quận trưởng của một quận, vốn dĩ Phương Lâm Quận đã bị hắn làm cho rối tung lên, nếu lúc này hắn còn bỏ chạy, Hoàng Thiên Các làm sao buông tha cho hắn được?
Tuy Giải Anh Tông thân là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có đi đâu cũng dựng nghiệp được. Nhưng hắn sinh ra ở Hoàng Thiên Các, lớn lên ở Hoàng Thiên Các, cả đời ở trong Hoàng Thiên Các. Lúc này bảo hắn phản bộ Hoàng Thiên Các, hắn thật sự không làm được.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, ý tưởng ta cho ngươi tuy hiệu quả nhưng phải đề phòng các thế lực ở Phương Lâm Quận chém giết lẫn nhau, sinh ra một thế lực mà ngươi không thể nào khống chế.
Kết quả bây giờ không chỉ sinh ra một mà còn sinh ra hai, không lớn chuyện mới là lạ.”
Giải Anh Tông vẻ mặt buồn bực nói: “Cái này không thể đổ hết tội lên đầu ta được, ta vẫn luôn canh chừng bọn chúng đấy chứ.
Hạ Hầu Cửu Tiêu gần đây mới đột phá, nhưng Đỗ Lan Hải đột phá đã lâu rồi nhưng vẫn giấu diếm mọi người, hiển nhiên hắn ủ mưu làm phản từ trước rồi.”
Sau khi oán trách vài câu, Giải Anh Tông mời Sở Hưu và Lục Tam Kim vào An
Châu Phủ, bố trí yến tiệc cảm tạ bọn họ, đương nhiên chủ yếu là cảm tạ Sở Hưu.
Giải Anh Tông cũng biết tình hình Hoàng Thiên Các ra sao, chỉ một vị Lục Tam Kim đến đây cũng vô dụng, thậm chí gọi một vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tới đây cũng không thể giải quyết tình hình loạn lạc ở đây dễ dàng như vậy.
Chính là nhờ Sở Hưu xuất thủ, giải quyết dứt khoát, giết liền hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khiến các thế lực phản loạn ở Phương Lâm Quận hoảng loạn, có vậy mới xử lý hoàn mỹ mọi chuyện.
Sau bữa tiệc, Sở Hưu chuẩn bị dẫn người về Thương Ngô Quận. Hiện giờ bên Phương Lâm Quận vẫn rất hỗn loạn, không có gì hay để ở lại.
Lúc này Lục Tam Kim lại nói: “Sở huynh, đừng vội trở về Thương Ngô Quận, các chủ bảo ngươi trở về một chuyến, hắn có một số việc muốn nói với ngươi. Huống chi lần này ngươi lập công lao lớn như vậy, bên Hoàng Thiên Các cũng có phần thưởng.”
Vừa nghe có phần thưởng, Sở Hưu lại nheo mắt nói: “Nếu là phần thưởng, ta có thể vào Tàng Kinh Các của Hoàng Thiên Các xem thử không?’
Bây giờ Sở Hưu đang kẹt trên bình cảnh của Thiên Địa Thông Huyền, không trên không dưới, hết sức khó chịu.
Hoàng Thiên Các truyền thừa vạn năm, chắc chắn có không ít cảm ngộ tu luyện mà các cường giả tiền bối lưu lại, rất có tác dụng đối với Sở Hưu.
Lục Tam Kim chần chừ một chút rồi nói: “Vào Tàng Kinh Các thì không thành vấn đề, nhưng dù sao thân phận của Sở huynh cũng rất đặc biệt, ngươi không phải người thừa kế trực hệ của Hoàng Thiên Các, cho nên ngươi không thể xem một số truyền thừa trực hệ trong Tàng Kinh Các.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Không thành vấn đề, ta chỉ muốn tìm một số cảm ngộ võ đạo thôi.”
Thật ra mấy truyền thừa kia có cho Sở Hưu đọc, có lẽ y cũng không đọc.
Hiện giờ võ đạo trên người y, hoặc là võ đạo chí cường được truyền thừa từ Độc Cô Duy Ngã, hoặc là võ đạo theo y chém giết chinh chiến phát triển tới hiện tại.
Tuy cũng có thể tu luyện võ đạo của môn phái khác, nhưng đối với Sở Hưu như vậy là gân gà, không có tác dụng gì lớn, trừ phi là ảo thuật như Ma Lợi Kha, có thể bổ sung lực lượng hiện tại của Sở Hưu.
Sau khi bàn bạc xong, Sở Hưu đi theo Lục Tam Kim về tổng bộ Hoàng Thiên Các.
Vốn dĩ y định bảo đám người Lục Giang Hà trở về, nhưng bọn Lục Giang Hà nhất quyết muốn đi theo Sở Hưu.
Nói hoa mỹ thì là bảo vệ an toàn cho Sở Hưu, thật ra bọn họ chỉ muốn xem thử rốt cuộc đại phái Đông Vực như Hoàng Thiên Các sẽ ra sao, ai cũng hết sức hiếu kỳ.
Chương 1583 Âm mưu của Lý Vô Tướng, Tàng Kinh Các 1
So với đại đa số kiến trúc ở hạ giới, tổng bộ của Hoàng Thiên Các quả thật hùng vĩ vô cùng.
Nhưng trước đó Sở Hưu đã nhắc nhở bọn Lục Giang Hà, sau khi tới Hoàng Thiên Các phải bình tĩnh một chút, đừng hết nhìn đông lại nhìn tây, lộ vẻ nhà quê chưa trải việc đời, bị người ta nhìn ra sơ hở.
Sau khi tới tổng bộ Hoàng Thiên Các, Lục Tam Kim bố trí người dẫn bọn Lục Giang Hà ngắm cảnh xung quanh và nghỉ ngơi, hắn thì dẫn Sở Hưu tới gặp Lý Vô Tướng.
Thấy Sở Hưu đến, Lý Vô Tướng đứng dậy mỉm cười xán lạn nói: “Ta đã biết những việc Sở tiểu hữu làm tại Thương Ngô Quận rồi, giết chết Diệp Thiên Thanh, ép lui Kỳ Vô Hận, cuối cùng ngay cả lão tặc Diệp Duy Không cũng không làm gì được phải trở về. Đúng là Sở tiểu hữu đã làm vẻ vang cho Hoàng Thiên Các ta.”
Lục Tam Kim ở bên cạnh ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, không biết Lý Vô Tướng nói vậy là có ý gì.
Phải biết mới cách đây không lâu, Lý Vô Tướng còn tức giận Sở Hưu không biết tốt xấu, gây ra phiền toái lớn.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Các chủ khách khí, đây là việc ta phải làm thôi.”
Lý Vô Tướng cười ha hả một tiếng nói: “Nhưng trong số tất cả các quận trưởng của Hoàng Thiên Các, Sở tiểu hữu là người làm tốt nhất. Đâu có như tên Giải Anh Tông kia, gây ra chuyện còn phải nhờ Sở tiểu hữu giải cứu.
Đúng rồi, lệnh sư còn ở Thương Ngô Quận không?”
Sở Hưu khẽ cau mày, lắc đầu nói: “Đã đi rồi, trước đó nhờ Lục huynh báo ta biết, Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành tính cách hẹp hòi, có lẽ sẽ gây bất lợi cho ta, cho nên ta mới báo sư phụ tới, giúp ta ngăn cản một chút. Bây giờ phiền toái đã giải quyết, đương nhiên gia sư cũng đi.”
Lý Vô Tướng xua tay nói: “Phiền toái đã giải quyết? Phiền toái còn xa mới giải quyết!
Ngươi không hiểu lão tặc Diệp Duy Không này rồi, khi còn trẻ tên này đã có tính cách tàn nhẫn cực đoan, là kẻ có thù tất báo.
Ngươi giết hậu bối Diệp gia mà hắn coi trọng nhất, còn ép hắn rút lui ngay trước mặt mọi người, coi như đã làm hắn mất mặt, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi như vậy đâu.
Cách giải quyết phiền toái tốt nhất chỉ có một thôi, đó là hủy diệt Hàn Giang Thành!
Sở tiểu hữu, nếu lệnh sư đã ra tay một lần, sao không ra tay lần thứ hai?
Hoàng Thiên Các chúng ta muốn mời lệnh sư làm khách khanh, hai bên liên thủ, cùng nhau tấn công Hàn Giang Thành. Đến lúc đó những thứ bảo vật quý giá được cất giữ trong Hàn Giang Thành đều ưu tiên cho lệnh tôn chọn lựa!”
Sau khi Lý Vô Tướng nói xong những lời này, Sở Hưu mới hiểu đối phương có ý gì, hóa ra hắn lại có ý tưởng như vậy, khiến Sở Hưu không khỏi cười lạnh.
Hiện tại Hoàng Thiên Các thiếu nhất là chiến lực cao cấp, lão các chủ đã nhiều tuổi, một mình Lý Vô Tướng không đánh nổi Diệp Duy Không, cho nên đành phải nghĩ cách khác. Cách này, chính là kéo ‘sư phụ’ của Sở Hưu xuống nước.
Đáng tiếc, đừng nói Sở Hưu không có sư phụ, cho dù có, chẳng lẽ Lý Vô Tướng coi y là đứa trẻ lên ba hay sao?
Liên thủ với Hoàng Thiên Các các ngươi, chịu nguy cơ cực lớn, còn phá hoại quy củ của truyền nhân của Cổ Tôn, cuối cùng chỉ nhận được chút tài nguyên có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ngược lại lợi lộc gì thì Hoàng Thiên Các các ngươi ôm hết. Có ai làm chuyện mua bán lỗ vốn như vậy?
Ngay cả Lục Tam Kim ở bên cạnh cũng thấy không ổn, như vậy rõ là lợi dụng Sở Hưu.
Nhưng hắn đang định nói gì đó thì lại bị Lý Vô Tướng trừng mắt.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “E là phải làm các chủ thất vọng rồi, chi phái Cổ Tôn không nhúng tay vào tranh chấp giang hồ, đây là quy củ. Một khi gia sư nhúng tay sẽ là phá hỏng quy củ, sẽ bị các Cổ Tôn khác lên án.
Lần này người xuất thủ chỉ vì ta gặp nguy hiểm nên mới phá lệ một lần. Những lúc khác tuyệt đối không thể nhúng tay được.”
Lý Vô Tướng cau mày nói: “Ngươi cần phải hiểu, nguy cơ của ngươi vẫn chưa được giải quyết, Diệp Duy Không vẫn đang nhìn chằm chằm đấy.
Hơn nữa bên phía Hoàng Thiên Các cũng không có nhân lực tới giúp ngươi, nếu không chúng ta đã phái người đến giải quyết phiền toái ở Phương Lâm Quận từ lâu rồi.”
Lúc này thì cả Lục Tam Kim cũng không nghe nổi nữa, hắn còn cảm thấy Lý Vô Tướng quá đáng.
Dù sao hắn cũng là các chủ của Hoàng Thiên Các, bây giờ Hoàng Thiên Các không bảo vệ được người nhà mình, rõ là sỉ nhục, sao tới miệng Lý Vô Tướng lại thành thủ đoạn uy hiếp người khác?
Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Nếu Hoàng Thiên Các không bảo vệ được ta, ta cũng không thể trêu vào Diệp Duy Không, vậy thì trốn là được.
Dù sao ta cũng là truyền nhân của Cổ Tôn, cùng lắm thì kết thúc việc rèn luyện trong giang hồ sớm hơn, trở lại trong rừng sâu núi thẳm tiếp tục khổ tu cùng sư phụ. Diệp Duy Không còn có thể chạy xa như vậy để gây sự với ta à?”
Nghe câu trả lời vô lại của Sở Hưu, sắc mặt Lý Vô Tướng cũng trầm xuống.
Đúng vậy, Sở Hưu mới là kẻ không sợ gì nhất, dù sao sau lưng y cũng có ‘chỗ dựa’, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không cần liều mạng theo Hoàng Thiên Các đấu đá với Hàn Giang Thành.
Thấy cả nửa ngày rồi mà Lý Vô Tướng không nói gì, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nếu các chủ không còn chuyện gì khác, ta đi trước.”
“Đi đi.”
Lý Vô Tướng tùy ý vung tay, không nói thêm câu gì.
Nhưng sau khi Sở Hưu ra khỏi cửa lớn, y lại nghe loáng thoáng tiếng quăng quật đồ vật.
Sau khi ra ngoài, Lục Tam Kim mới áy náy nói với Sở Hưu: “Sở huynh thứ lỗi, ta cũng không ngờ các chủ gọi ngươi nói mấy chuyện này.
Thời gian vừa qua trong nội bộ Hoàng Thiên Các có rất nhiều chuyện phiền toái, lại có áp lực của Hàn Giang Thành ở bên ngoài, nhiều chuyện đè lên người các chủ. Các chủ cũng phải chịu áp lực, khó tránh khỏi làm ra những việc thiếu... lý trí.”
Nói đến đoạn này, ngay cả Lục Tam Kim cũng thấy ngại ngùng.
Hành động của Lý Vô Tướng rõ là âm mưu lợi dụng Sở Hưu, đúng là lừa người, không chỉ đơn giản là thiếu lý trí.
Sở Hưu tùy ý xua tay nói: “Chuyện này không liên quan gì tới Lục huynh, nhưng bây giờ ta đã đắc tội với các chủ rồi. Liệu ta còn được vào Tàng Kinh Các của Hoàng Thiên Các không?”
Lục Tam Kim thở phào nhẹ nhõm: “Đương nhiên là được, không phải mọi chuyện trong Hoàng Thiên Các đều do các chủ định đoạt. Sở huynh chờ một chút, ta sẽ bố trí cho ngươi vào Tàng Kinh Các.”
Thấy Sở Hưu không quá tức giận, Lục Tam Kim cũng yên lòng.
Nhưng hắn lại không biết, đúng là Sở Hưu không giận, vì y không cần phải giận.
Đối với Sở Hưu mà nói, y vốn không có lòng trung thành đối với Hoàng Thiên Các, những chuyện y làm ở khu vực Nam Man chẳng khác gì tự lập làm vương.
Hai bên đều đang lợi dụng lẫn nhau, âm mưu lẫn nhau, nếu đã vậy, y cần gì phải tức giận?
Lúc này Xung Thu Thủy lại xuất hiện từ chỗ nào không biết, cười lạnh nói: “Ta nghe nói ngươi có xích mích với Lý Vô Tướng? Chuyện này rất bình thường.
Lý Vô Tướng này, bề ngoài trông thì nghĩa hiệp ngút trời, phóng khoáng rộng lượng, nhưng thực tế trong mắt hắn chỉ có chính hắn, quyền thế và lợi ích!
Đây là một kẻ rất ích kỷ, khi hắn cần dùng ngươi thì chuyện gì cũng dễ bàn. Khi ngươi không thể thỏa mãn lợi ích của hắn, hay ngươi ngăn cản con đường của hắn, hắn sẽ không hề do dự, lập tức trở mặt.”
Chương 1584 Âm mưu của Lý Vô Tướng, Tàng Kinh Các 2
Sở Hưu đã sớm biết giữa Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy có nhiều ân oán mâu thuẫn.
Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như ân oán giữa hai người không hề nhỏ, đã bắt đầu quang minh chính đại công kích nhân phẩm rồi.
Sở Hưu tạm thời không muốn dính líu tới mấy chuyện linh tinh này, y chỉ lạnh nhạt nói: “Phó các chủ định mời chào ta hay sao?”
Xung Thu Thủy cười khẽ một tiếng: “Mời chào? Ngươi chịu để ta mời chào ư? Bây giờ nói mấy lời này còn quá sớm, xem đi, ngươi ở cạnh Lý Vô Tướng càng dài càng nhìn rõ hơn hắn là người như thế nào!”
Nói xong, Xung Thu Thủy trực tiếp quay người đi khỏi.
Sở Hưu nhíu mày, trong lời nói của Xung Thu Thủy như có ẩn ý, xem ra hắn ẩn giấu không ít bí mật.
Lúc này Lục Tam Kim cũng quay về, hắn cầm một lệnh bài, trực tiếp dẫn Sở Hưu xuyên qua mấy trận pháp ngăn cản, cuối cùng đi tới lối vào một không gian.
Sau khi vào trong, bên trong là một động thiên phúc địa chim hót hoa nở, không ngờ mức độ đậm đặc của nguyên khí còn hơn gấp mấy lần bên ngoài.
Tàng Kinh Các của Hoàng Thiên Các ở đây, chỉ cần không công phá Hoàng Thiên Các, có thể nói nơi đây rất an toàn.
Lục Tam Kim chỉ một dãy nhà trong đó nói: “Nơi đó là Tàng Kinh Các của Hoàng Thiên Các chúng ta. Trong đó tầng một hai ba thì chỉ cần cầm lệnh bài là vào được; tầng bốn năm sáu thì phải là trực hệ của Hoàng Thiên Các ta mới có thể tìm hiểu học tập công pháp, quyền hạn của lệnh bài không đủ thì không cách nào xem xét.
Sở huynh muốn ở đây bao lâu cũng được, chỉ cần có lệnh bài là có thể ra khỏi trận pháp bất cứ lúc nào.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, phiền Lục huynh chăm sóc mấy người kia giúp ta.”
Lục Tam Kim vỗ ngực nói: “Yên tâm, cứ giao cho ta.”
Sở Hưu tới trong Tàng Kinh Các của Hoàng Thiên Các, bề ngoài thì nơi này chỉ là một gian nhà lầu sáu tầng không lớn, nhưng không ngờ bên trong lại có càn khôn, không gian vô cùng rộng lớn, mỗi tầng như một đại điện.
Hoàng Thiên Các có lịch sử vạn năm tại Đại La Thiên, khi còn ở hạ giới trước đó cũng đã truyền thừa không biết bao nhiêu năm, cho nên số sách vở tích trữ được nhiều tới kinh người.
Những thứ này được phân loại rất tốt, Sở Hưu chỉ chọn những ghi chép đột phá cảnh giới và tu luyện võ đạo của Võ Tiên năm xưa.
Có thể tham khảo kinh nghiệm của người khác thành của mình.
Tuy Sở Hưu sẽ không học theo những ghi chép tu luyện này, nhưng một số cảm ngộ trong đó lại có thể giúp Sở Hưu tăng cường kinh nghiệm.
Mất khoảng một tuần, Sở Hưu mới đọc sơ qua những thứ này.
Tầng hai và tầng ba cũng cất giữ công pháp điển tịch, nhưng không phải của Hoàng Thiên Các mà là bọn họ thu thập được, có một số còn là chiến lợi phẩm.
Sở Hưu mang tâm trạng hiếu kỳ đi một lượt trên tầng hai và tầng ba, lật qua xem một lượt.
Nhưng lúc này, y đột nhiên có cảm giác kỳ dị. Có thứ gì đó đang thu hút y.
Sở Hưu đi theo hướng đó. Nó không phải sách mà là một miếng sắt, có lẽ là mảnh vỡ của chiến giáp, bên trên mang theo khí thế sắc bén cường đại, nhưng lại bị trận pháp trong Tàng Kinh Các kiềm chế.
Sở Hưu rút nó khỏi đống sách, khí thế sắc bén cực hạn tràn vào người Sở Hưu, trên mảnh sắt cũng tỏa ra ánh sáng kim lóa mắt.
Sở Hưu nhìn những văn tự chi chít trên miếng sắt kia, nhưng lại bị hàng chữ đầu tiên thu hút.
Không ngờ bên trên viết bảy chữ lớn: Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn!
Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn là đao pháp cường đại tồn tại từ thời thượng cổ, thậm chí theo truyền thuyết những người tu luyện đao pháp này không ai có kết cục tốt.
Đương nhiên theo Sở Hưu thấy chuyện này chỉ là tin đồn vớ vẩn, người trong giang hồ, sao có thể không bị chém? Chắc chắn những người tu luyện đao pháp này không ai là hạng dễ đối phó, nửa đường bị giết cũng rất bình thường.
Ngày trước Sở Hưu lấy được chiêu Phá Hải trong Thất Đại Hạn ở Tiểu Phàm Thiên, là một thức khá cao trong Thất Đại Hạn.
Còn lúc này trên miếng sắt ghi chép Thất Đại Hạn lại là một trong hai thức mạnh nhất trong Thất Đại Hạn, Thôn Thiên và Diệt Địa, đao thức Diệt Địa!
Do vấn đề về uy lực, hơn nữa thuộc tính quá giống đao ý Phá Tự Quyết và Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm cho nên Sở Hưu đã bỏ qua, còn uy lực của Diệt Địa này còn vượt xa Phá Hải, hiệu quả cũng không đơn thuần là đao thế sắc bén.
Sở Hưu quan sát cẩn thận ghi chép trên miếng sắt kia.
Thật ra miếng sắt này không phải vật dẫn của Thất Đại Hạn mà là một vị tiền bối của Hoàng Thiên Các tình cờ phát hiện một bí cảnh ở nơi nào đó, sau đó viết lên miếng sắt này.
Tuy trên đó không viết rõ, nhưng hiển nhiên lúc đó vị tiền bối này cũng
đang trong trạng thái cực kỳ nguy hiểm, bằng không hắn đã trực tiếp lấy đi Thất Đại Hạn nguyên bản chứ không phải chép lại một phần.
Cuối cùng trên đó còn viết, võ giả muốn tu luyện môn đao pháp này phải thật cẩn thận, những người từng cướp đoạt đao pháp này đều đã chết oan chết uổng.
Sở Hưu nhếch miệng, trong lúc đoạt bảo, mọi người chém giết tranh đoạt lẫn nhau, có chết cũng bình thường.
Hơn nữa Sở Hưu không nhịn được cảm thán, Hoàng Thiên Các đúng là giàu có.
Đao pháp cỡ Thất Đại Hạn đặt ở đâu cũng coi là chí bảo, đương nhiên đặt ở Hoàng Thiên Các cũng vậy. Bằng không Hoàng Thiên Các đã chẳng để nó ở Tàng Kinh Các một cách trân trọng như vậy.
Nhưng bao năm qua, số người chọn tu luyện Thất Đại Hạn lại không nhiều.
Một là vì truyền thuyết về Thất Đại Hạn đã rất xa xưa, ngoài ra là vì cảnh cáo mà vị tiền bối sao chép lại Thất Đại Hạn này đưa ra.
Lý do khác nữa là, không cần thiết.
Hoàng Thiên Các phát triển trong thời gian dài như vậy, bất luận là công pháp nhà mình hay công pháp đoạt từ tay kẻ khác, có thể nói số lượng công pháp có thể cung cấp cho đệ tử tu luyện nhiều vô số kể, có quá nhiều lựa chọn.
Tuy Thất Đại Hạn rất mạnh, nhưng vì truyền thuyết xa xưa và lời cảnh cáo của vị tiền bối kia nên môn công pháp này luôn bị người khác coi là nguy hiểm, những võ giả muốn tu luyện công pháp này cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Vì một môn công pháp có thể thay thế được mà mạo hiểm như vậy, có đáng hay không? Đối với rất nhiều người, hẳn là không đáng.
Cho nên, dẫu Diệt Địa trong Thất Đại Hạn đã được đặt ở Hoàng Thiên Các tới hơn vạn năm, nhưng không mấy ai tu luyện.
Bọn họ còn băn khoăn chứ Sở Hưu thì không.
Hơn nữa trước đây y đã từng tu luyện Phá Hải, khác nào đã nhập môn Thất Đại Hạn, lúc này tu luyện Diệt Địa hiển hiên tốc độ tiến bộ sẽ nhanh hơn.
Ghi nhớ Diệt Địa thật kỹ, Sở Hưu lại dạo một lượt trong Tàng Kinh Các, không phát hiện thứ gì có giá trị, trực tiếp đi khỏi.
Sau khi ra ngoài, lập tức có đệ tử Hoàng Thiên Các tới bẩm báo cho Lục Tam Kim.
Lục Tam Kim lôi kéo Sở Hưu nói: “Vừa hay ngươi xuất quan, lão các chủ còn muốn gặp ngươi đấy.”
Sở Hưu nhíu mày, sao ai cũng muốn gặp mình vậy? Không phải lão các chủ cũng có ý đồ với vị ‘sư phụ’ của mình đấy chứ?”
Nhưng Sở Hưu cảm thấy không đúng, so với Lý Vô Tướng, hiển nhiên lão các chủ tỉnh táo hơn nhiều.
Lần này gặp lão các chủ, ấn tượng duy nhất của Sở Hưu là lão các chủ đã già hơn lần trước nhiều.
Chương 1585 Thất Đại Hạn
Không phải già yếu ở bề ngoài mà là già yếu về khí tức, như mặt trời xế chiều sắp xuống núi.
Thấy Sở Hưu tới, câu nói đầu tiên của lão các chủ chính là; “Gần đây Vô Tướng áp lực quá cho nên hơi hấp tấp vội vã, ngươi đừng oán trách.
Ta cũng biết quy củ của Cổ Tôn, có thể không xuống núi thì tận lực không xuống núi.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đa tạ lão các chủ đã thông cảm. Thật ra nếu có thể trợ giúp Hoàng Thiên Các, ta cũng muốn góp sức giúp đỡ.”
lão các chủ thở dài lắc đầu nói: “Ai cũng nói Hoàng Thiên Các là lầu cao sắp sụp, nhưng ta không tin.
Bao năm qua, Hoàng Thiên Các đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn mà không sụp đổ. Lần này, ta tin Hoàng Thiên Các cũng không ngã xuống.
Sở Hưu, bên khu vực Nam Man ngươi làm rất tốt, Thương Ngô Quận đã cực kỳ vững chắc, bên phía tổng bộ Hoàng Thiên Các cũng có thể bớt chút công sức sang làm những chuyện khác.
Nhưng ta còn một nghi vấn, nghe nói Hàn Giang Thành chiêu mộ ngươi, sao ngươi không đáp ứng? Chắc ngươi cũng nhìn ra, so với Hàn Giang Thành thì đúng là Hoàng Thiên Các ta như mặt trời sắp lặn vậy.”
Đương nhiên Sở Hưu không thể nói là mình muốn chiếm núi xưng vương ở khu vực Nam Man.
Trầm ngâm trong chốc lát, Sở Hưu nói: “Chi phái của ta tam tu Đạo Phật Ma, cho nên tin tưởng nhân quả.
Ta từ Đế La Sơn Mạch đi ra, nơi ta tới đầu tiên là Phương Lâm Quận của Hoàng Thiên Các, sau đó dọc đường gặp Lục huynh, trợ giúp Hoàng Thiên Các trong trận tỷ võ. Nhân quả của ta đã gắn với Hoàng Thiên Các.
Nếu đã là nhân quả, vậy không cách nào cự tuyệt.
Rèn luyện nơi hồng trần, thứ cần rèn luyện chính là đạo tâm.
Hàn Giang Thành hứa hẹn quyền thế phú quý, ta không quan tâm. Đã vậy gia nhập Hàn Giang Thành còn vi phạm bản tâm của ta, vì sao ta phải làm vậy?"
Nghe Sở Hưu nói xong, lão các chủ có vẻ rất hài lòng gật đầu nói: “Trong thế hệ thanh niên của Hoàng Thiên Các, người có năng lực chỉ có ngươi và Tam Kim.
Ngày trước có Mạnh Tinh Hà giúp Diệp Duy Không thành lập Hàn Giang Thành. Sở Hưu ngươi cũng không kém gì Mạnh Tinh Hà.
Ta không hy vọng ngươi có thể giúp Tam Kim tới như vậy, chỉ hy vọng ngươi giúp hắn giữ vững Hoàng Thiên Các là được.
Đi thôi, lão già ta dông dài quá rồi, chắc các ngươi cũng thấy chán. Tất cả đi xuống đi.”
Sau khi đi khỏi, Lục Tam Kim mới thở dài một tiếng nói: “Thật ra trong Hoàng Thiên Các, lão các chủ mới là người lo lắng nhất.
Bằng không với tuổi tác của lão các chủ, hiện giờ hoàn toàn có thể về hưu, không quan tâm tới bất cứ sự vụ gì của tông môn. Kết quả một khi Hoàng Thiên Các xảy ra đại sự, vẫn phải nhờ lão các chủ ra mặt giải quyết.”
Nói đến đây, Lục Tam Kim cũng thấy oán hận Lý Vô Tướng.
Mấy năm qua, nếu không phải Lý Vô Tướng không cách nào chống đỡ cho Hoàng Thiên Các, Hoàng Thiên Các đã chẳng lưu lạc tới nước này.
Sở Hưu đành an ủi: “Yên tâm, Hoàng Thiên Các truyền thừa ít nhất cũng vạn năm, không dễ dàng sụp đổ vậy đâu.”
Sau khi trò chuyện vài câu, Sở Hưu dẫn đám người Lục Giang Hà rời khỏi.
Dọc đường, Lục Giang Hà tặc lưỡi thở dài nói: “Tiểu tử tên Lục Tam Kim kia đúng là không tệ, có nhãn lực, biết làm người.
Nhưng ta thấy Hoàng Thiên Các này không chống cự được bao lâu nữa đâu.
Đợi tới khi Hoàng Thiên Các hoàn toàn sụp đổ, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút đi, ví dụ như tự lập ở Thương Ngô Quận chẳng hạn.”
“Ồ? Sao ngươi lại khẳng định Hoàng Thiên Các sẽ sụp đổ?”
Lục Giang Hà bĩu môi khinh thường nói: “Có cái gì mà bản tọa chưa từng thấy? Thật ra một tông môn cường đại hay suy sụp, đương nhiên cũng có liên quan tới thực lực hiện tại của tông môn đấy, nhưng còn liên quan tới lòng người trong tông môn, hơn nữa điều này lại rất quan trọng.”
Nói đến đây, ánh mắt Lục Giang Hà ẩn hàm thâm ý: “Lòng người trong Hoàng Thiên Các đã tan rã, mọi người ai tự quét tuyết trước cửa nhà nấy. Tông môn như vậy có thể tồn tại tiếp mới gọi là lạ. Nhìn đi, bây giờ chỉ cần có cơ hội, không chừng Hoàng Thiên Các sẽ phải đối mặt với biến cố rất lớn.”
Sở Hưu như có suy nghĩ, gật nhẹ đầu.
Tuy đa số thời điểm Lục Giang Hà có vẻ rất không đáng tin cậy, nhưng hắn có đủ tư cách nhận xét như vậy.
Thân là đường chủ Huyết Ma Đường năm xưa, Lục Giang Hà đã thấy, thậm chí tự tay giết chết vô số cao thủ đại phái, tông chủ chưởng môn. Cho dù hắn chưa từng trải qua những chuyện này nhưng đã chứng kiến nhiều lần.
Đương nhiên chuyện này không liên quan mấy tới Sở Hưu, Thương Ngô Quận đã được y gây dựng vững chắc như tường đồng vách sắt.
Quyền lợi của đám người Từ Phùng Sơn bị tước đoạt, đồng thời các vị trí mấu chốt trong Thương Ngô Quận cũng được đưa tới tay những thuộc hạ tâm phúc của Sở Hưu.
Quan trọng nhất là, ngay cả khu vực Nam Man cũng bị Sở Hưu nắm trong tay, cho nên có Hoàng Thiên Các hay không cũng không mấy ảnh hưởng tới Sở Hưu.
Hoàng Thiên Các còn thì y có thể khoác tấm da hổ Hoàng Thiên Các, mượn danh bọn họ. Dù sao Hoàng Thiên Các cũng là một trong những tông môn đỉnh cấp lâu năm nhất tại Đại La Thiên, sẽ thuận tiện hơn nhiều so với việc tự thành lập tông môn.
Nếu Hoàng Thiên Các không còn, Sở Hưu trực tiếp chia đất xưng vương, tạm thời không xảy ra chuyện.
Cho dù y đắc tội với Hàn Giang Thành, Hàn Giang Thành cũng e ngại vị ‘Cổ Tôn’ sau lưng y, tạm thời không đụng tới y.
Sau khi trở lại Nam Man, đám người Sở Hưu lại tiếp tục bế quan.
Đặc biệt là Sở Hưu, y cần tiêu hóa những thứ mình đọc được trong Hoàng Thiên Các.
Kinh nghiệm chiến đấu thì Sở Hưu không thiếu, thứ y thiếu chỉ là kinh nghiệm liên quan tới cảnh giới võ đạo và tu hành.
Tất cả những ghi chép đó đều là của cường giả võ tiên nhiều đời trong Hoàng Thiên Các. Tạm thời Sở Hưu chưa chạm tới ranh giới của cảnh giới này, cho nên những thứ họ lưu lại tuy rất giá trị nhưng cũng khá huyền ảo, đủ cho Sở Hưu tu luyện một thời gian.
Còn có Diệt Địa trong Thất Đại Hạn, Sở Hưu cũng muốn nắm giữ thức đao pháp này ngay trong lần bế quan hiện tại.
Tuy trước đó Sở Hưu đã học được Phá Hải, có một chút cơ sở, nhưng uy lực của Diệt Địa lại khác hẳn Phá Hải, đao pháp ý cảnh cũng bất đồng, cần học tập lại từ đầu.
Cứ như vậy, lần này Sở Hưu bế quan liền bốn tháng. Vốn dĩ y còn định thử trùng kích lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ngưng tụ lĩnh vực thành công, ai ngờ ngay lúc này Từ Phùng Sơn lại gõ cửa mật thất bế quan.
Sở Hưu mở cửa cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Trước đó Sở Hưu đã căn dặn, lần bế quan này rất quan trọng, nếu không có chuyện gì cấp bách thì đừng tới quấy rầy y.
Tốt nhất Từ Phùng Sơn đừng có tới vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Lúc này sắc mặt Từ Phùng Sơn rất phức tạp, có đau buồn, có không thể tin nổi, còn có vẻ hoang mang.
Thấy Sở Hưu, Từ Phùng Sơn dừng một chút rồi mới nói: “Đại nhân, tổng bộ Hoàng Thiên Các đưa tin, lão các chủ qua đời. Tất cả quận trưởng đều phải về Hoàng Thiên Các tham gia tang lễ.”
Hắn vừa thẩm vấn đám người của Thương Thiên Minh xong, thủ đoạn đơn giản thô bạo, trực tiếp sử dụng bí pháp tinh thần, cưỡng ép phá vỡ phòng ngự trong lòng đối phương, thu được đáp án.
Sở Hưu cũng không ngờ Lục Tam Kim lại biết thứ này.
Lục Tam Kim vẻ mặt âm trầm đi tới nói: “Ta biết ngay mà, lại là đám người Hàn Giang Thành kia!”
“Trong chuyện này có Hàn Giang Thành ra mặt châm ngòi à?”
Lục Tam Kim gật đầu nói: “Nếu không có Hàn Giang Thành âm thầm cổ động, làm sao bọn chúng dám ngang nhiên tạo phản?
Hàn Giang Thành đã hứa với bọn chúng, chỉ cần bọn chúng làm lớn chuyện ở bên này, phía bên Hàn Giang Thành sẽ từ từ chèn ép, khiến cho Hoàng Thiên Các không còn tâm tư để ý tới bọn chúng.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Nếu ta không ra tay, thế thì Hàn Giang Thành đã thành công rồi à?”
Trước đó Lục Tam Kim đã nói, có vẻ như đám người Lý Vô Tướng đều bận rộn rất nhiều chuyện, căn bản không rảnh để đến Phương Lâm Quận. Bây giờ nhìn lại, chắc bên Hàn Giang Thành có hành động gì đó.
Dù sao theo Sở Hưu thấy, đám người Hạ Hầu Cửu Tiêu rõ là ngu ngốc. Trông thì cả Hàn Giang Thành và bọn chúng đều có lợi, nhưng thực tế bọn chúng bị Hàn Giang Thành lợi dụng.
Đối với Hàn Giang Thành, nếu Hoàng Thiên Các chọn cách bỏ mặc Phương Lâm Quận, để Phương Lâm Quận tiếp tục như vậy, Hoàng Thiên Các cũng rất nhức đầu.
Nhưng vạn nhất Hoàng Thiên Các chọn cách bỏ mặc Hàn Giang Thành, muốn dẹp giặc ngoài trước trước trừ thù trong, giải quyết bọn Hạ Hầu Cửu Tiêu trước, bọn chúng chết chắc. Còn Hàn Giang Thành cũng có thể nhân cơ hội từ từ xâm chiếm Hoàng Thiên Các.
Cho nên bất luận Hoàng Thiên Các lựa chọn ra sao, bên được lợi vẫn là Hàn Giang Thành.
“Tinh nhuệ của Thương Thiên Minh đã chết hết, bây giờ Phương Lâm Quận còn phiền toái gì không?”
Lục Tam Kim nói: “Còn bên phía Giải Anh Tông, bây giờ mình hắn đang canh giữ ở An Châu Phủ. Trong Phương Lâm Quận này có tới vài thế lực phản loạn lớn lớn nhỏ nhỏ, trong đó có một vị cũng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đang giằng co với Giải Anh Tông.”
Sở Hưu vung tay nói: “Cũng được, vừa vặn giải quyết luôn.”
Thấy đám người Sở Hưu định đi khỏi, Lâm Phượng Vũ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chẳng thể thốt lên một câu.
Hôm nay, coi như cô đã thấy được thực lực của Sở Hưu, cũng thấy thân phận và địa vị của Sở Hưu hiện tại.
Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà nói giết là giết, đi cùng với y còn là người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, Lục Tam Kim tiếng tăm lừng lẫy. Chuyện bọn họ thảo luận cũng là tranh chấp lợi ích trên cả Đông Vực. Bây giờ, cho dù thế nào đi nữa cô cũng không thể với tới cảnh giới của chiến sĩ.
Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Lâm Nhai Tử nhìn Cửu Phượng Kiếm Tông đã gần sụp đổ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Thế này có tính là bảo vệ được sơn môn không đây? Có Sở đại nhân ra tay, chẳng bao lâu nữa Phương Lâm Quận sẽ bình an trở lại. Nha đầu, triệu tập các đệ tử đi, chuẩn bị xây dựng lại sơn môn.”
Lâm Phượng Vũ đột nhiên nói: “Phụ thân, nhiệm vụ xây dựng sơn môn này ngài phải tự làm thôi, con muốn đi bế quan.’
Lâm Nhai Tử đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, nha đầu. Trong Phương Lâm Quận này thì thiên phú của con còn coi là không tệ, nhưng vị Sở đại nhân này tài hoa tuyệt thế, tương lai chắc chắn là đại nhân vật cỡ Mạnh Tinh Hà, con có đuổi cũng không kịp.”
Lâm Phượng Vũ lắc đầu, thần sắc kiên định: “Con biết có lẽ cả đời này con không thể đuổi kịp Sở tiền bối, nhưng bây giờ con khổ tu không phải vi Sở tiền bối mà vì chính chúng ta.
Cảm giác chỉ có thể ngồi nhà chờ chết rất không dễ chịu.
Lần này Sở tiền bối chỉ tình cờ tới đây, cứu được chúng ta. Nếu Sở tiền bối đến muộn một canh giờ thôi thì Cửu Phượng Kiếm Tông đã chẳng còn rồi.
Con đi khổ tu là để lần tiếp theo có thể nắm giữ vận mệnh trong tay mình!”
Lâm Nhai Tử kinh ngạc nhìn Lâm Phượng Vũ, như lần đầu tiên hiểu được con gái mình.
Trên đường tới An Châu Phủ, Mai Khinh Liên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Ta dám khẳng định, chắc chắn ngươi và cô gái kia có bí mật gì không nói ra được.’
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi tò mò như vậy từ hồi nào? Làm gì có bí mật gì, chẳng qua cô ta là... người đầu tiên ta gặp khi đi từ Đế La Sơn Mạch ra ngoài thôi, coi như có quen biết.’
Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Chuyện này thì ta có thể làm chứng, ánh mắt Sở huynh nhìn cô gái kia cực kỳ thuần khiết, nói đúng hơn thì như nhìn người lạ.”
Mai Khinh Liên nghi ngờ nói: “Cái này mà ngươi cũng nhìn ra được à?”
Lã Phụng Tiên cảm thán nói: “Dù sao ta cũng là người từng trải.”
Lục Giang Hà ở bên cạnh chen miệng vào: “Nhưng lúc đó là con gái nhà người ta đùa bỡn ngươi, như ngươi thì cùng lắm được coi là gà mờ thôi.”
Tính tình Lã Phụng Tiên luôn rất tốt, nhưng lúc này cũng bị Lục Giang Hà làm cho tức tới mức nói không ra lời.
Tuy chuyện này đã qua rất lâu, nhưng nói hắn không hồi tưởng thì là giả, kẻ si tình thường là người đau lâu nhất.
Sở Hưu vung tay nói: “Được rồi, ngươi đừng xát muối vào vết thương của Lã huynh nữa.”
Lục Tam Kim nghe đám người ngồi đó nói chuyện phiếm, bỗng cảm thấy kỳ quái.
Chẳng phải trước kia Sở Hưu luôn ở trong rừng sâu tu luyện à? Sao y có vẻ rất quen thuộc với những người kia, giống như đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Nhưng trước mắt Phương Lâm Quận đang lúc nguy cấp, Lục Tam Kim không có tâm tư nghĩ mấy chuyện linh tinh khác.
Sau khi bọn Sở Hưu tới An Châu Phủ, bọn họ lại phát hiện toàn bộ An Châu Phủ đã bị bao vây.
Khoảng vài ngàn võ giả cùng nhau vây công An Châu Phủ. Lúc này trận pháp trong An Châu Phủ đã được triển khai toàn bộ, nhưng những người đó không tấn công, hiển nhiên đang đợi lực lượng của trận pháp tiêu hao hết, sau đó bọn họ mới đồng loạt ra tay.
Sở Hưu nhíu mày, lớn tiếng nói: “Giải Anh Tông! Chết chưa? Không chết thì ra đây cùng động thủ!”
Theo tiếng hét lớn của Sở Hưu, Giải Anh Tông và những võ giả Phương Lâm Quận vây công bên ngoài đều bị kinh động.
Trong số những võ giả bên ngoài, cầm đầu là một người trung niên mặc áo gấm màu tím.
Theo lời đám người Thương Thiên Minh trước đó, người này là gia chủ đệ nhất đại thế gia trong Phương Lâm Quận ngày trước, Đỗ gia, Đỗ Lan Hải.
Hạ Hầu Cửu Tiêu gần đây mới bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, dám phản kháng lại Hoàng Thiên Các. Nhưng rõ ràng Đỗ Lan Hải này tâm cơ thâm trầm hơn hẳn, rất có thể mấy năm trước hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng vẫn giữ bí mật, chờ tới tận lúc này, tìm được cơ hội mới ra tay.
Hạ Hầu Cửu Tiêu chết quá nhanh, đến giờ Đỗ Lan Hải còn chưa biết tin Hạ Hầu Cửu Tiêu đã chết.
Nghe âm thanh này, Đỗ Lan Hải còn tưởng cao thủ của Hoàng Thiên Các tới, không ngờ lại là người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim và một số võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí không có một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nào. Chuyện này khiến hắn thở phào một tiếng.
Còn lúc này Giải Anh Tông mặt mày tiều tụy cũng xuất hiện trên tường thành.
Vốn hắn nghe tiếng gọi còn tưởng có người tới cứu viện nên mang hy vọng chạy ra xem, không ngờ chỉ thấy Lục Tam Kim và Sở Hưu, chuyện này khiến hắn rất thất vọng.
Chương 1582 Giải vây
Tuy hắn biết thực lực của Sở Hưu rất bất phàm, nhưng trước mắt Phương Lâm Quận đã cực kỳ rối loạn, Sở Hưu dẫn theo chút người như vậy có hữu dụng không?
Sở Hưu không để ý tới suy nghĩ của Giải Anh Tông và Đỗ Lan Hải, thấy người đã xuất hiện, Sở Hưu trực tiếp nói với Lục Tam Kim: “Động thủ!”
Dứt lời Sở Hưu và Lục Tam Kim trực tiếp liên thủ giết về phía Đỗ Lan Hải.
Tốc chiến tốc thắng, người ở đây còn đông hơn ở Thương Thiên Minh nhiều. Cho nên Sở Hưu kéo Lục Tam Kim cùng nhau vây công.
Thật ra trong số những người ở đây, nếu Lã Phụng Tiên bộc phát toàn lực, hắn cũng có tư cách giao thủ với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng như lần trước hắn sử dụng Vô Song, trực tiếp chém vỡ một chiếc lá Ưu Đàm Bà La. Nếu chỉ xét lực bộc phát của thân thể, ngay cả Sở Hưu cũng không sánh bằng.
Nhưng Lã Phụng Tiên là người mình, lúc giao thủ bình thường vẫn không bằng cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vạn nhất thụ thương thì không có lời.
Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, có nhiều thủ đoạn, kéo hắn lên giết người nhanh hơn, hơn nữa hắn chịu đòn cũng không thấy tiếc.
Đương nhiên Lục Tam Kim không biết chuyện này, Sở Hưu kéo hắn cùng vây công Đỗ Lan Hải chỉ vì không muốn người mình bị thương. Hắn còn tưởng Sở Hưu ‘tin tưởng’ thực lực của hắn nên mới cùng hắn vây công Đỗ Lan Hải.
Đỗ Lan Hải không ngờ Sở Hưu và Lục Tam Kim vừa tới đã lập tức động thủ, thậm chí không cho hắn cơ hội nói chuyện. Cho dù hắn có đa mưu túc trí nhưng cũng bị đánh tới choáng váng.
Lực lượng của Sở Hưu rất cường đại, thủ đoạn của Lục Tam Kim thì thần dị, ngoài công pháp bí truyền của Hoàng Thiên Các ra, hai thanh kiếm nhỏ trên người hắn điều khiển lực lượng âm dương, không ngờ lại giống với Phá Trận Tử của Sở Hưu, có năng lực bỏ qua lĩnh vực, thậm chí triệt tiêu tác dụng của đại bộ phận cương khí, dùng nó tập kích rất có lực uy hiếp.
“Giải Anh Tông, ngươi còn nhìn gì nữa? Sao chưa ra tay?”
Đợi tới lúc Sở Hưu lớn tiếng gọi lần hai, Giải Anh Tông mới phản ứng lại, lập tức lệnh cho võ giả trong An Châu Phủ xung phong ra ngoài, còn bản thân tới phối hợp với hai người Sở Hưu vây công Đỗ Lan Hải.
Chỉ giao thủ vài chiêu, Đỗ Lan Hải đã biến sắc.
Lực lượng nội tình của Sở Hưu thậm chí còn mạnh hơn đại đa số võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, còn Lục Tam Kim tuy không phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng cực kỳ trơn trượt, thủ đoạn lại quỷ dị.
Giải Anh Tông thì hắn càng quen thuộc, bình thường một chọi một hắn còn không chắc thắng Giải Anh Tông, nói chi lúc này.
Đỗ Lan Hải là người cẩn thận cảnh giác, chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới là trốn, trốn với tốc độ nhanh nhất có thể.
Nhưng bị ba người liên thủ hợp kích, nếu Đỗ Lan Hải còn chạy được thì đúng là quá mất mặt.
Sở Hưu trực tiếp sử dụng lực lượng Đại Bi Chú xé rách lĩnh vực của Đỗ Lan Hải, bàn tay ma thần nhô ra, khiến hắn khó lòng phòng bị.
Hai thanh kiếm nhỏ cực kỳ quỷ dị trong tay Lục Tam Kim cũng bộc phát ra uy lực cường đại, trực tiếp chém đứt hai vai Đỗ Lan Hải, cuối cùng để Giải Anh Tông giết chết hắn.
Đỗ Lan Hải vừa chết, những thế lực phản loạn khác trong Phương Lâm Quận không có thủ lĩnh, lao nhao bỏ chạy.
Nhưng Sở Hưu không có tâm tư giúp Giải Anh Tông truy sát những kẻ này, đợi hắn có thời gian thì tự xử lý.
Giải Anh Tông vẻ mặt hổ thẹn đi tới: “Lần này may mà có Lục hành tẩu và Sở huynh đệ ra mặt hỗ trợ, nếu không chắc ta thảm rồi.”
Thật ra Giải Anh Tông vẫn có cơ hội bỏ đi, với thực lực của hắn nếu cố xông ra ngoài, chưa chắc Đỗ Lan Hải đã ngăn được hắn.
Nhưng Giải Anh Tông lại không muốn đi.
Hắn thân là quận trưởng của một quận, vốn dĩ Phương Lâm Quận đã bị hắn làm cho rối tung lên, nếu lúc này hắn còn bỏ chạy, Hoàng Thiên Các làm sao buông tha cho hắn được?
Tuy Giải Anh Tông thân là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có đi đâu cũng dựng nghiệp được. Nhưng hắn sinh ra ở Hoàng Thiên Các, lớn lên ở Hoàng Thiên Các, cả đời ở trong Hoàng Thiên Các. Lúc này bảo hắn phản bộ Hoàng Thiên Các, hắn thật sự không làm được.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, ý tưởng ta cho ngươi tuy hiệu quả nhưng phải đề phòng các thế lực ở Phương Lâm Quận chém giết lẫn nhau, sinh ra một thế lực mà ngươi không thể nào khống chế.
Kết quả bây giờ không chỉ sinh ra một mà còn sinh ra hai, không lớn chuyện mới là lạ.”
Giải Anh Tông vẻ mặt buồn bực nói: “Cái này không thể đổ hết tội lên đầu ta được, ta vẫn luôn canh chừng bọn chúng đấy chứ.
Hạ Hầu Cửu Tiêu gần đây mới đột phá, nhưng Đỗ Lan Hải đột phá đã lâu rồi nhưng vẫn giấu diếm mọi người, hiển nhiên hắn ủ mưu làm phản từ trước rồi.”
Sau khi oán trách vài câu, Giải Anh Tông mời Sở Hưu và Lục Tam Kim vào An
Châu Phủ, bố trí yến tiệc cảm tạ bọn họ, đương nhiên chủ yếu là cảm tạ Sở Hưu.
Giải Anh Tông cũng biết tình hình Hoàng Thiên Các ra sao, chỉ một vị Lục Tam Kim đến đây cũng vô dụng, thậm chí gọi một vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tới đây cũng không thể giải quyết tình hình loạn lạc ở đây dễ dàng như vậy.
Chính là nhờ Sở Hưu xuất thủ, giải quyết dứt khoát, giết liền hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khiến các thế lực phản loạn ở Phương Lâm Quận hoảng loạn, có vậy mới xử lý hoàn mỹ mọi chuyện.
Sau bữa tiệc, Sở Hưu chuẩn bị dẫn người về Thương Ngô Quận. Hiện giờ bên Phương Lâm Quận vẫn rất hỗn loạn, không có gì hay để ở lại.
Lúc này Lục Tam Kim lại nói: “Sở huynh, đừng vội trở về Thương Ngô Quận, các chủ bảo ngươi trở về một chuyến, hắn có một số việc muốn nói với ngươi. Huống chi lần này ngươi lập công lao lớn như vậy, bên Hoàng Thiên Các cũng có phần thưởng.”
Vừa nghe có phần thưởng, Sở Hưu lại nheo mắt nói: “Nếu là phần thưởng, ta có thể vào Tàng Kinh Các của Hoàng Thiên Các xem thử không?’
Bây giờ Sở Hưu đang kẹt trên bình cảnh của Thiên Địa Thông Huyền, không trên không dưới, hết sức khó chịu.
Hoàng Thiên Các truyền thừa vạn năm, chắc chắn có không ít cảm ngộ tu luyện mà các cường giả tiền bối lưu lại, rất có tác dụng đối với Sở Hưu.
Lục Tam Kim chần chừ một chút rồi nói: “Vào Tàng Kinh Các thì không thành vấn đề, nhưng dù sao thân phận của Sở huynh cũng rất đặc biệt, ngươi không phải người thừa kế trực hệ của Hoàng Thiên Các, cho nên ngươi không thể xem một số truyền thừa trực hệ trong Tàng Kinh Các.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Không thành vấn đề, ta chỉ muốn tìm một số cảm ngộ võ đạo thôi.”
Thật ra mấy truyền thừa kia có cho Sở Hưu đọc, có lẽ y cũng không đọc.
Hiện giờ võ đạo trên người y, hoặc là võ đạo chí cường được truyền thừa từ Độc Cô Duy Ngã, hoặc là võ đạo theo y chém giết chinh chiến phát triển tới hiện tại.
Tuy cũng có thể tu luyện võ đạo của môn phái khác, nhưng đối với Sở Hưu như vậy là gân gà, không có tác dụng gì lớn, trừ phi là ảo thuật như Ma Lợi Kha, có thể bổ sung lực lượng hiện tại của Sở Hưu.
Sau khi bàn bạc xong, Sở Hưu đi theo Lục Tam Kim về tổng bộ Hoàng Thiên Các.
Vốn dĩ y định bảo đám người Lục Giang Hà trở về, nhưng bọn Lục Giang Hà nhất quyết muốn đi theo Sở Hưu.
Nói hoa mỹ thì là bảo vệ an toàn cho Sở Hưu, thật ra bọn họ chỉ muốn xem thử rốt cuộc đại phái Đông Vực như Hoàng Thiên Các sẽ ra sao, ai cũng hết sức hiếu kỳ.
Chương 1583 Âm mưu của Lý Vô Tướng, Tàng Kinh Các 1
So với đại đa số kiến trúc ở hạ giới, tổng bộ của Hoàng Thiên Các quả thật hùng vĩ vô cùng.
Nhưng trước đó Sở Hưu đã nhắc nhở bọn Lục Giang Hà, sau khi tới Hoàng Thiên Các phải bình tĩnh một chút, đừng hết nhìn đông lại nhìn tây, lộ vẻ nhà quê chưa trải việc đời, bị người ta nhìn ra sơ hở.
Sau khi tới tổng bộ Hoàng Thiên Các, Lục Tam Kim bố trí người dẫn bọn Lục Giang Hà ngắm cảnh xung quanh và nghỉ ngơi, hắn thì dẫn Sở Hưu tới gặp Lý Vô Tướng.
Thấy Sở Hưu đến, Lý Vô Tướng đứng dậy mỉm cười xán lạn nói: “Ta đã biết những việc Sở tiểu hữu làm tại Thương Ngô Quận rồi, giết chết Diệp Thiên Thanh, ép lui Kỳ Vô Hận, cuối cùng ngay cả lão tặc Diệp Duy Không cũng không làm gì được phải trở về. Đúng là Sở tiểu hữu đã làm vẻ vang cho Hoàng Thiên Các ta.”
Lục Tam Kim ở bên cạnh ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, không biết Lý Vô Tướng nói vậy là có ý gì.
Phải biết mới cách đây không lâu, Lý Vô Tướng còn tức giận Sở Hưu không biết tốt xấu, gây ra phiền toái lớn.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Các chủ khách khí, đây là việc ta phải làm thôi.”
Lý Vô Tướng cười ha hả một tiếng nói: “Nhưng trong số tất cả các quận trưởng của Hoàng Thiên Các, Sở tiểu hữu là người làm tốt nhất. Đâu có như tên Giải Anh Tông kia, gây ra chuyện còn phải nhờ Sở tiểu hữu giải cứu.
Đúng rồi, lệnh sư còn ở Thương Ngô Quận không?”
Sở Hưu khẽ cau mày, lắc đầu nói: “Đã đi rồi, trước đó nhờ Lục huynh báo ta biết, Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành tính cách hẹp hòi, có lẽ sẽ gây bất lợi cho ta, cho nên ta mới báo sư phụ tới, giúp ta ngăn cản một chút. Bây giờ phiền toái đã giải quyết, đương nhiên gia sư cũng đi.”
Lý Vô Tướng xua tay nói: “Phiền toái đã giải quyết? Phiền toái còn xa mới giải quyết!
Ngươi không hiểu lão tặc Diệp Duy Không này rồi, khi còn trẻ tên này đã có tính cách tàn nhẫn cực đoan, là kẻ có thù tất báo.
Ngươi giết hậu bối Diệp gia mà hắn coi trọng nhất, còn ép hắn rút lui ngay trước mặt mọi người, coi như đã làm hắn mất mặt, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi như vậy đâu.
Cách giải quyết phiền toái tốt nhất chỉ có một thôi, đó là hủy diệt Hàn Giang Thành!
Sở tiểu hữu, nếu lệnh sư đã ra tay một lần, sao không ra tay lần thứ hai?
Hoàng Thiên Các chúng ta muốn mời lệnh sư làm khách khanh, hai bên liên thủ, cùng nhau tấn công Hàn Giang Thành. Đến lúc đó những thứ bảo vật quý giá được cất giữ trong Hàn Giang Thành đều ưu tiên cho lệnh tôn chọn lựa!”
Sau khi Lý Vô Tướng nói xong những lời này, Sở Hưu mới hiểu đối phương có ý gì, hóa ra hắn lại có ý tưởng như vậy, khiến Sở Hưu không khỏi cười lạnh.
Hiện tại Hoàng Thiên Các thiếu nhất là chiến lực cao cấp, lão các chủ đã nhiều tuổi, một mình Lý Vô Tướng không đánh nổi Diệp Duy Không, cho nên đành phải nghĩ cách khác. Cách này, chính là kéo ‘sư phụ’ của Sở Hưu xuống nước.
Đáng tiếc, đừng nói Sở Hưu không có sư phụ, cho dù có, chẳng lẽ Lý Vô Tướng coi y là đứa trẻ lên ba hay sao?
Liên thủ với Hoàng Thiên Các các ngươi, chịu nguy cơ cực lớn, còn phá hoại quy củ của truyền nhân của Cổ Tôn, cuối cùng chỉ nhận được chút tài nguyên có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ngược lại lợi lộc gì thì Hoàng Thiên Các các ngươi ôm hết. Có ai làm chuyện mua bán lỗ vốn như vậy?
Ngay cả Lục Tam Kim ở bên cạnh cũng thấy không ổn, như vậy rõ là lợi dụng Sở Hưu.
Nhưng hắn đang định nói gì đó thì lại bị Lý Vô Tướng trừng mắt.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “E là phải làm các chủ thất vọng rồi, chi phái Cổ Tôn không nhúng tay vào tranh chấp giang hồ, đây là quy củ. Một khi gia sư nhúng tay sẽ là phá hỏng quy củ, sẽ bị các Cổ Tôn khác lên án.
Lần này người xuất thủ chỉ vì ta gặp nguy hiểm nên mới phá lệ một lần. Những lúc khác tuyệt đối không thể nhúng tay được.”
Lý Vô Tướng cau mày nói: “Ngươi cần phải hiểu, nguy cơ của ngươi vẫn chưa được giải quyết, Diệp Duy Không vẫn đang nhìn chằm chằm đấy.
Hơn nữa bên phía Hoàng Thiên Các cũng không có nhân lực tới giúp ngươi, nếu không chúng ta đã phái người đến giải quyết phiền toái ở Phương Lâm Quận từ lâu rồi.”
Lúc này thì cả Lục Tam Kim cũng không nghe nổi nữa, hắn còn cảm thấy Lý Vô Tướng quá đáng.
Dù sao hắn cũng là các chủ của Hoàng Thiên Các, bây giờ Hoàng Thiên Các không bảo vệ được người nhà mình, rõ là sỉ nhục, sao tới miệng Lý Vô Tướng lại thành thủ đoạn uy hiếp người khác?
Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Nếu Hoàng Thiên Các không bảo vệ được ta, ta cũng không thể trêu vào Diệp Duy Không, vậy thì trốn là được.
Dù sao ta cũng là truyền nhân của Cổ Tôn, cùng lắm thì kết thúc việc rèn luyện trong giang hồ sớm hơn, trở lại trong rừng sâu núi thẳm tiếp tục khổ tu cùng sư phụ. Diệp Duy Không còn có thể chạy xa như vậy để gây sự với ta à?”
Nghe câu trả lời vô lại của Sở Hưu, sắc mặt Lý Vô Tướng cũng trầm xuống.
Đúng vậy, Sở Hưu mới là kẻ không sợ gì nhất, dù sao sau lưng y cũng có ‘chỗ dựa’, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không cần liều mạng theo Hoàng Thiên Các đấu đá với Hàn Giang Thành.
Thấy cả nửa ngày rồi mà Lý Vô Tướng không nói gì, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nếu các chủ không còn chuyện gì khác, ta đi trước.”
“Đi đi.”
Lý Vô Tướng tùy ý vung tay, không nói thêm câu gì.
Nhưng sau khi Sở Hưu ra khỏi cửa lớn, y lại nghe loáng thoáng tiếng quăng quật đồ vật.
Sau khi ra ngoài, Lục Tam Kim mới áy náy nói với Sở Hưu: “Sở huynh thứ lỗi, ta cũng không ngờ các chủ gọi ngươi nói mấy chuyện này.
Thời gian vừa qua trong nội bộ Hoàng Thiên Các có rất nhiều chuyện phiền toái, lại có áp lực của Hàn Giang Thành ở bên ngoài, nhiều chuyện đè lên người các chủ. Các chủ cũng phải chịu áp lực, khó tránh khỏi làm ra những việc thiếu... lý trí.”
Nói đến đoạn này, ngay cả Lục Tam Kim cũng thấy ngại ngùng.
Hành động của Lý Vô Tướng rõ là âm mưu lợi dụng Sở Hưu, đúng là lừa người, không chỉ đơn giản là thiếu lý trí.
Sở Hưu tùy ý xua tay nói: “Chuyện này không liên quan gì tới Lục huynh, nhưng bây giờ ta đã đắc tội với các chủ rồi. Liệu ta còn được vào Tàng Kinh Các của Hoàng Thiên Các không?”
Lục Tam Kim thở phào nhẹ nhõm: “Đương nhiên là được, không phải mọi chuyện trong Hoàng Thiên Các đều do các chủ định đoạt. Sở huynh chờ một chút, ta sẽ bố trí cho ngươi vào Tàng Kinh Các.”
Thấy Sở Hưu không quá tức giận, Lục Tam Kim cũng yên lòng.
Nhưng hắn lại không biết, đúng là Sở Hưu không giận, vì y không cần phải giận.
Đối với Sở Hưu mà nói, y vốn không có lòng trung thành đối với Hoàng Thiên Các, những chuyện y làm ở khu vực Nam Man chẳng khác gì tự lập làm vương.
Hai bên đều đang lợi dụng lẫn nhau, âm mưu lẫn nhau, nếu đã vậy, y cần gì phải tức giận?
Lúc này Xung Thu Thủy lại xuất hiện từ chỗ nào không biết, cười lạnh nói: “Ta nghe nói ngươi có xích mích với Lý Vô Tướng? Chuyện này rất bình thường.
Lý Vô Tướng này, bề ngoài trông thì nghĩa hiệp ngút trời, phóng khoáng rộng lượng, nhưng thực tế trong mắt hắn chỉ có chính hắn, quyền thế và lợi ích!
Đây là một kẻ rất ích kỷ, khi hắn cần dùng ngươi thì chuyện gì cũng dễ bàn. Khi ngươi không thể thỏa mãn lợi ích của hắn, hay ngươi ngăn cản con đường của hắn, hắn sẽ không hề do dự, lập tức trở mặt.”
Chương 1584 Âm mưu của Lý Vô Tướng, Tàng Kinh Các 2
Sở Hưu đã sớm biết giữa Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy có nhiều ân oán mâu thuẫn.
Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như ân oán giữa hai người không hề nhỏ, đã bắt đầu quang minh chính đại công kích nhân phẩm rồi.
Sở Hưu tạm thời không muốn dính líu tới mấy chuyện linh tinh này, y chỉ lạnh nhạt nói: “Phó các chủ định mời chào ta hay sao?”
Xung Thu Thủy cười khẽ một tiếng: “Mời chào? Ngươi chịu để ta mời chào ư? Bây giờ nói mấy lời này còn quá sớm, xem đi, ngươi ở cạnh Lý Vô Tướng càng dài càng nhìn rõ hơn hắn là người như thế nào!”
Nói xong, Xung Thu Thủy trực tiếp quay người đi khỏi.
Sở Hưu nhíu mày, trong lời nói của Xung Thu Thủy như có ẩn ý, xem ra hắn ẩn giấu không ít bí mật.
Lúc này Lục Tam Kim cũng quay về, hắn cầm một lệnh bài, trực tiếp dẫn Sở Hưu xuyên qua mấy trận pháp ngăn cản, cuối cùng đi tới lối vào một không gian.
Sau khi vào trong, bên trong là một động thiên phúc địa chim hót hoa nở, không ngờ mức độ đậm đặc của nguyên khí còn hơn gấp mấy lần bên ngoài.
Tàng Kinh Các của Hoàng Thiên Các ở đây, chỉ cần không công phá Hoàng Thiên Các, có thể nói nơi đây rất an toàn.
Lục Tam Kim chỉ một dãy nhà trong đó nói: “Nơi đó là Tàng Kinh Các của Hoàng Thiên Các chúng ta. Trong đó tầng một hai ba thì chỉ cần cầm lệnh bài là vào được; tầng bốn năm sáu thì phải là trực hệ của Hoàng Thiên Các ta mới có thể tìm hiểu học tập công pháp, quyền hạn của lệnh bài không đủ thì không cách nào xem xét.
Sở huynh muốn ở đây bao lâu cũng được, chỉ cần có lệnh bài là có thể ra khỏi trận pháp bất cứ lúc nào.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, phiền Lục huynh chăm sóc mấy người kia giúp ta.”
Lục Tam Kim vỗ ngực nói: “Yên tâm, cứ giao cho ta.”
Sở Hưu tới trong Tàng Kinh Các của Hoàng Thiên Các, bề ngoài thì nơi này chỉ là một gian nhà lầu sáu tầng không lớn, nhưng không ngờ bên trong lại có càn khôn, không gian vô cùng rộng lớn, mỗi tầng như một đại điện.
Hoàng Thiên Các có lịch sử vạn năm tại Đại La Thiên, khi còn ở hạ giới trước đó cũng đã truyền thừa không biết bao nhiêu năm, cho nên số sách vở tích trữ được nhiều tới kinh người.
Những thứ này được phân loại rất tốt, Sở Hưu chỉ chọn những ghi chép đột phá cảnh giới và tu luyện võ đạo của Võ Tiên năm xưa.
Có thể tham khảo kinh nghiệm của người khác thành của mình.
Tuy Sở Hưu sẽ không học theo những ghi chép tu luyện này, nhưng một số cảm ngộ trong đó lại có thể giúp Sở Hưu tăng cường kinh nghiệm.
Mất khoảng một tuần, Sở Hưu mới đọc sơ qua những thứ này.
Tầng hai và tầng ba cũng cất giữ công pháp điển tịch, nhưng không phải của Hoàng Thiên Các mà là bọn họ thu thập được, có một số còn là chiến lợi phẩm.
Sở Hưu mang tâm trạng hiếu kỳ đi một lượt trên tầng hai và tầng ba, lật qua xem một lượt.
Nhưng lúc này, y đột nhiên có cảm giác kỳ dị. Có thứ gì đó đang thu hút y.
Sở Hưu đi theo hướng đó. Nó không phải sách mà là một miếng sắt, có lẽ là mảnh vỡ của chiến giáp, bên trên mang theo khí thế sắc bén cường đại, nhưng lại bị trận pháp trong Tàng Kinh Các kiềm chế.
Sở Hưu rút nó khỏi đống sách, khí thế sắc bén cực hạn tràn vào người Sở Hưu, trên mảnh sắt cũng tỏa ra ánh sáng kim lóa mắt.
Sở Hưu nhìn những văn tự chi chít trên miếng sắt kia, nhưng lại bị hàng chữ đầu tiên thu hút.
Không ngờ bên trên viết bảy chữ lớn: Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn!
Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn là đao pháp cường đại tồn tại từ thời thượng cổ, thậm chí theo truyền thuyết những người tu luyện đao pháp này không ai có kết cục tốt.
Đương nhiên theo Sở Hưu thấy chuyện này chỉ là tin đồn vớ vẩn, người trong giang hồ, sao có thể không bị chém? Chắc chắn những người tu luyện đao pháp này không ai là hạng dễ đối phó, nửa đường bị giết cũng rất bình thường.
Ngày trước Sở Hưu lấy được chiêu Phá Hải trong Thất Đại Hạn ở Tiểu Phàm Thiên, là một thức khá cao trong Thất Đại Hạn.
Còn lúc này trên miếng sắt ghi chép Thất Đại Hạn lại là một trong hai thức mạnh nhất trong Thất Đại Hạn, Thôn Thiên và Diệt Địa, đao thức Diệt Địa!
Do vấn đề về uy lực, hơn nữa thuộc tính quá giống đao ý Phá Tự Quyết và Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm cho nên Sở Hưu đã bỏ qua, còn uy lực của Diệt Địa này còn vượt xa Phá Hải, hiệu quả cũng không đơn thuần là đao thế sắc bén.
Sở Hưu quan sát cẩn thận ghi chép trên miếng sắt kia.
Thật ra miếng sắt này không phải vật dẫn của Thất Đại Hạn mà là một vị tiền bối của Hoàng Thiên Các tình cờ phát hiện một bí cảnh ở nơi nào đó, sau đó viết lên miếng sắt này.
Tuy trên đó không viết rõ, nhưng hiển nhiên lúc đó vị tiền bối này cũng
đang trong trạng thái cực kỳ nguy hiểm, bằng không hắn đã trực tiếp lấy đi Thất Đại Hạn nguyên bản chứ không phải chép lại một phần.
Cuối cùng trên đó còn viết, võ giả muốn tu luyện môn đao pháp này phải thật cẩn thận, những người từng cướp đoạt đao pháp này đều đã chết oan chết uổng.
Sở Hưu nhếch miệng, trong lúc đoạt bảo, mọi người chém giết tranh đoạt lẫn nhau, có chết cũng bình thường.
Hơn nữa Sở Hưu không nhịn được cảm thán, Hoàng Thiên Các đúng là giàu có.
Đao pháp cỡ Thất Đại Hạn đặt ở đâu cũng coi là chí bảo, đương nhiên đặt ở Hoàng Thiên Các cũng vậy. Bằng không Hoàng Thiên Các đã chẳng để nó ở Tàng Kinh Các một cách trân trọng như vậy.
Nhưng bao năm qua, số người chọn tu luyện Thất Đại Hạn lại không nhiều.
Một là vì truyền thuyết về Thất Đại Hạn đã rất xa xưa, ngoài ra là vì cảnh cáo mà vị tiền bối sao chép lại Thất Đại Hạn này đưa ra.
Lý do khác nữa là, không cần thiết.
Hoàng Thiên Các phát triển trong thời gian dài như vậy, bất luận là công pháp nhà mình hay công pháp đoạt từ tay kẻ khác, có thể nói số lượng công pháp có thể cung cấp cho đệ tử tu luyện nhiều vô số kể, có quá nhiều lựa chọn.
Tuy Thất Đại Hạn rất mạnh, nhưng vì truyền thuyết xa xưa và lời cảnh cáo của vị tiền bối kia nên môn công pháp này luôn bị người khác coi là nguy hiểm, những võ giả muốn tu luyện công pháp này cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Vì một môn công pháp có thể thay thế được mà mạo hiểm như vậy, có đáng hay không? Đối với rất nhiều người, hẳn là không đáng.
Cho nên, dẫu Diệt Địa trong Thất Đại Hạn đã được đặt ở Hoàng Thiên Các tới hơn vạn năm, nhưng không mấy ai tu luyện.
Bọn họ còn băn khoăn chứ Sở Hưu thì không.
Hơn nữa trước đây y đã từng tu luyện Phá Hải, khác nào đã nhập môn Thất Đại Hạn, lúc này tu luyện Diệt Địa hiển hiên tốc độ tiến bộ sẽ nhanh hơn.
Ghi nhớ Diệt Địa thật kỹ, Sở Hưu lại dạo một lượt trong Tàng Kinh Các, không phát hiện thứ gì có giá trị, trực tiếp đi khỏi.
Sau khi ra ngoài, lập tức có đệ tử Hoàng Thiên Các tới bẩm báo cho Lục Tam Kim.
Lục Tam Kim lôi kéo Sở Hưu nói: “Vừa hay ngươi xuất quan, lão các chủ còn muốn gặp ngươi đấy.”
Sở Hưu nhíu mày, sao ai cũng muốn gặp mình vậy? Không phải lão các chủ cũng có ý đồ với vị ‘sư phụ’ của mình đấy chứ?”
Nhưng Sở Hưu cảm thấy không đúng, so với Lý Vô Tướng, hiển nhiên lão các chủ tỉnh táo hơn nhiều.
Lần này gặp lão các chủ, ấn tượng duy nhất của Sở Hưu là lão các chủ đã già hơn lần trước nhiều.
Chương 1585 Thất Đại Hạn
Không phải già yếu ở bề ngoài mà là già yếu về khí tức, như mặt trời xế chiều sắp xuống núi.
Thấy Sở Hưu tới, câu nói đầu tiên của lão các chủ chính là; “Gần đây Vô Tướng áp lực quá cho nên hơi hấp tấp vội vã, ngươi đừng oán trách.
Ta cũng biết quy củ của Cổ Tôn, có thể không xuống núi thì tận lực không xuống núi.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đa tạ lão các chủ đã thông cảm. Thật ra nếu có thể trợ giúp Hoàng Thiên Các, ta cũng muốn góp sức giúp đỡ.”
lão các chủ thở dài lắc đầu nói: “Ai cũng nói Hoàng Thiên Các là lầu cao sắp sụp, nhưng ta không tin.
Bao năm qua, Hoàng Thiên Các đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn mà không sụp đổ. Lần này, ta tin Hoàng Thiên Các cũng không ngã xuống.
Sở Hưu, bên khu vực Nam Man ngươi làm rất tốt, Thương Ngô Quận đã cực kỳ vững chắc, bên phía tổng bộ Hoàng Thiên Các cũng có thể bớt chút công sức sang làm những chuyện khác.
Nhưng ta còn một nghi vấn, nghe nói Hàn Giang Thành chiêu mộ ngươi, sao ngươi không đáp ứng? Chắc ngươi cũng nhìn ra, so với Hàn Giang Thành thì đúng là Hoàng Thiên Các ta như mặt trời sắp lặn vậy.”
Đương nhiên Sở Hưu không thể nói là mình muốn chiếm núi xưng vương ở khu vực Nam Man.
Trầm ngâm trong chốc lát, Sở Hưu nói: “Chi phái của ta tam tu Đạo Phật Ma, cho nên tin tưởng nhân quả.
Ta từ Đế La Sơn Mạch đi ra, nơi ta tới đầu tiên là Phương Lâm Quận của Hoàng Thiên Các, sau đó dọc đường gặp Lục huynh, trợ giúp Hoàng Thiên Các trong trận tỷ võ. Nhân quả của ta đã gắn với Hoàng Thiên Các.
Nếu đã là nhân quả, vậy không cách nào cự tuyệt.
Rèn luyện nơi hồng trần, thứ cần rèn luyện chính là đạo tâm.
Hàn Giang Thành hứa hẹn quyền thế phú quý, ta không quan tâm. Đã vậy gia nhập Hàn Giang Thành còn vi phạm bản tâm của ta, vì sao ta phải làm vậy?"
Nghe Sở Hưu nói xong, lão các chủ có vẻ rất hài lòng gật đầu nói: “Trong thế hệ thanh niên của Hoàng Thiên Các, người có năng lực chỉ có ngươi và Tam Kim.
Ngày trước có Mạnh Tinh Hà giúp Diệp Duy Không thành lập Hàn Giang Thành. Sở Hưu ngươi cũng không kém gì Mạnh Tinh Hà.
Ta không hy vọng ngươi có thể giúp Tam Kim tới như vậy, chỉ hy vọng ngươi giúp hắn giữ vững Hoàng Thiên Các là được.
Đi thôi, lão già ta dông dài quá rồi, chắc các ngươi cũng thấy chán. Tất cả đi xuống đi.”
Sau khi đi khỏi, Lục Tam Kim mới thở dài một tiếng nói: “Thật ra trong Hoàng Thiên Các, lão các chủ mới là người lo lắng nhất.
Bằng không với tuổi tác của lão các chủ, hiện giờ hoàn toàn có thể về hưu, không quan tâm tới bất cứ sự vụ gì của tông môn. Kết quả một khi Hoàng Thiên Các xảy ra đại sự, vẫn phải nhờ lão các chủ ra mặt giải quyết.”
Nói đến đây, Lục Tam Kim cũng thấy oán hận Lý Vô Tướng.
Mấy năm qua, nếu không phải Lý Vô Tướng không cách nào chống đỡ cho Hoàng Thiên Các, Hoàng Thiên Các đã chẳng lưu lạc tới nước này.
Sở Hưu đành an ủi: “Yên tâm, Hoàng Thiên Các truyền thừa ít nhất cũng vạn năm, không dễ dàng sụp đổ vậy đâu.”
Sau khi trò chuyện vài câu, Sở Hưu dẫn đám người Lục Giang Hà rời khỏi.
Dọc đường, Lục Giang Hà tặc lưỡi thở dài nói: “Tiểu tử tên Lục Tam Kim kia đúng là không tệ, có nhãn lực, biết làm người.
Nhưng ta thấy Hoàng Thiên Các này không chống cự được bao lâu nữa đâu.
Đợi tới khi Hoàng Thiên Các hoàn toàn sụp đổ, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút đi, ví dụ như tự lập ở Thương Ngô Quận chẳng hạn.”
“Ồ? Sao ngươi lại khẳng định Hoàng Thiên Các sẽ sụp đổ?”
Lục Giang Hà bĩu môi khinh thường nói: “Có cái gì mà bản tọa chưa từng thấy? Thật ra một tông môn cường đại hay suy sụp, đương nhiên cũng có liên quan tới thực lực hiện tại của tông môn đấy, nhưng còn liên quan tới lòng người trong tông môn, hơn nữa điều này lại rất quan trọng.”
Nói đến đây, ánh mắt Lục Giang Hà ẩn hàm thâm ý: “Lòng người trong Hoàng Thiên Các đã tan rã, mọi người ai tự quét tuyết trước cửa nhà nấy. Tông môn như vậy có thể tồn tại tiếp mới gọi là lạ. Nhìn đi, bây giờ chỉ cần có cơ hội, không chừng Hoàng Thiên Các sẽ phải đối mặt với biến cố rất lớn.”
Sở Hưu như có suy nghĩ, gật nhẹ đầu.
Tuy đa số thời điểm Lục Giang Hà có vẻ rất không đáng tin cậy, nhưng hắn có đủ tư cách nhận xét như vậy.
Thân là đường chủ Huyết Ma Đường năm xưa, Lục Giang Hà đã thấy, thậm chí tự tay giết chết vô số cao thủ đại phái, tông chủ chưởng môn. Cho dù hắn chưa từng trải qua những chuyện này nhưng đã chứng kiến nhiều lần.
Đương nhiên chuyện này không liên quan mấy tới Sở Hưu, Thương Ngô Quận đã được y gây dựng vững chắc như tường đồng vách sắt.
Quyền lợi của đám người Từ Phùng Sơn bị tước đoạt, đồng thời các vị trí mấu chốt trong Thương Ngô Quận cũng được đưa tới tay những thuộc hạ tâm phúc của Sở Hưu.
Quan trọng nhất là, ngay cả khu vực Nam Man cũng bị Sở Hưu nắm trong tay, cho nên có Hoàng Thiên Các hay không cũng không mấy ảnh hưởng tới Sở Hưu.
Hoàng Thiên Các còn thì y có thể khoác tấm da hổ Hoàng Thiên Các, mượn danh bọn họ. Dù sao Hoàng Thiên Các cũng là một trong những tông môn đỉnh cấp lâu năm nhất tại Đại La Thiên, sẽ thuận tiện hơn nhiều so với việc tự thành lập tông môn.
Nếu Hoàng Thiên Các không còn, Sở Hưu trực tiếp chia đất xưng vương, tạm thời không xảy ra chuyện.
Cho dù y đắc tội với Hàn Giang Thành, Hàn Giang Thành cũng e ngại vị ‘Cổ Tôn’ sau lưng y, tạm thời không đụng tới y.
Sau khi trở lại Nam Man, đám người Sở Hưu lại tiếp tục bế quan.
Đặc biệt là Sở Hưu, y cần tiêu hóa những thứ mình đọc được trong Hoàng Thiên Các.
Kinh nghiệm chiến đấu thì Sở Hưu không thiếu, thứ y thiếu chỉ là kinh nghiệm liên quan tới cảnh giới võ đạo và tu hành.
Tất cả những ghi chép đó đều là của cường giả võ tiên nhiều đời trong Hoàng Thiên Các. Tạm thời Sở Hưu chưa chạm tới ranh giới của cảnh giới này, cho nên những thứ họ lưu lại tuy rất giá trị nhưng cũng khá huyền ảo, đủ cho Sở Hưu tu luyện một thời gian.
Còn có Diệt Địa trong Thất Đại Hạn, Sở Hưu cũng muốn nắm giữ thức đao pháp này ngay trong lần bế quan hiện tại.
Tuy trước đó Sở Hưu đã học được Phá Hải, có một chút cơ sở, nhưng uy lực của Diệt Địa lại khác hẳn Phá Hải, đao pháp ý cảnh cũng bất đồng, cần học tập lại từ đầu.
Cứ như vậy, lần này Sở Hưu bế quan liền bốn tháng. Vốn dĩ y còn định thử trùng kích lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ngưng tụ lĩnh vực thành công, ai ngờ ngay lúc này Từ Phùng Sơn lại gõ cửa mật thất bế quan.
Sở Hưu mở cửa cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Trước đó Sở Hưu đã căn dặn, lần bế quan này rất quan trọng, nếu không có chuyện gì cấp bách thì đừng tới quấy rầy y.
Tốt nhất Từ Phùng Sơn đừng có tới vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Lúc này sắc mặt Từ Phùng Sơn rất phức tạp, có đau buồn, có không thể tin nổi, còn có vẻ hoang mang.
Thấy Sở Hưu, Từ Phùng Sơn dừng một chút rồi mới nói: “Đại nhân, tổng bộ Hoàng Thiên Các đưa tin, lão các chủ qua đời. Tất cả quận trưởng đều phải về Hoàng Thiên Các tham gia tang lễ.”
Bình luận facebook