-
Chương 1521-1525
Chương 1521 Thính Xuân Vũ xuất hiện 2
Sở Hưu thấy Lục Phi xuất thủ.
Y vẫn rất hiếu kỳ về thủ đoạn của tế ti, hôm nay Lục Phi không ra tay giết người, cô chỉ trợ giúp những chiến sĩ trong bộ lạc Hắc La.
Chỉ thấy Lục Phi nhẹ nhàng vung hai tay trước người, từng phù văn nhảy nhót giữa những ngón tay cô.
Những phù văn này dẫn dắt lực lượng của thiên địa, mỗi loại phù văn đều mang một loại thuộc tính.
Có phù văn tượng trưng cho gió, khiến tốc độ của chiến sĩ bộ lạc Hắc La nhanh chóng hơn, có phù văn tượng trưng cho mộc, tăng cường sinh cơ khiến năng lực chịu đòn của chiến sĩ bộ lạc Hắc La mạnh mẽ thêm.
Sở Hưu khẽ lắc đầu, y cũng không nhìn ra nguyên lý của nó, khá giống trận pháp nhưng lại không phải trận pháp.
Lúc này tộc trưởng Cáp Tư Lỗ thấy tộc nhân của mình bị tàn sát, hắn cũng không quan tâm rốt cuộc bộ lạc của mình xúc phạm thần linh của bộ lạc Hắc La ra sao nữa.
Hai mắt hắn đỏ thẫm, lấy từ trong chiến giáp ra một thanh loan đao, một thanh loan đao như vầng trăng tròn!
Lưỡi đao lóng lánh mỹ lệ vừa xuất hiện đã khiến Hắc Kiệt run rẩy, rõ ràng là ban ngày nhưng Hắc Kiệt lại có cảm giác chứng kiến một vầng trăng tròn.
Điểm duy nhất không được hoàn mỹ là trên thanh đao chi chít lỗ hổng, thậm chí còn một vết nứt cực kỳ rõ ràng.
Khoảnh khắc thấy thanh đao này, hai mắt Sở Hưu lập tức tỏa sáng.
Ma đao từng thuộc về Độc Cô Duy Ngã, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ!
Quả nhiên, nó, nằm trong tay tộc trưởng bộ lạc Cáp Tư Lỗ!
Khoảnh khắc tộc trưởng Cáp Tư Lỗ cầm Thính Xuân Vũ, sắc mặt hắn đột nhiên tái đi, gương mặt đen kịt bỗng tái nhợt quỷ dị.
“Hắc Kiệt! Vốn dĩ ta không định dùng thanh đao của tổ tiên này. Đao của tổ tiên chỉ có thể dùng để đối phó với người ngoài.
Nhưng bây giờ, không hiểu sao các ngươi lại ra tay với bộ lạc Cáp Tư Lỗ chúng ta, vậy đừng trách ta dùng ngươi để tế bảo đao của tổ tiên!”
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ vừa dứt lời, hắn lập tức xuất đao chém xuống, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, lưỡi đao lạnh lẽo như muốn xé tan tất cả mọi thứ trước mắt.
Hắc Kiệt tay cầm chùy xương thú, gầm lên một tiếng, mặt đất dưới chân vỡ vụn thành từng mảnh, tiếp theo hắn giơ chùy đập xuống, giữa không trung vang lên tiếng nổ vang, sóng âm khiến thiên địa nguyên khí xung quanh trống rỗng.
Nhưng Cáp Tư Lỗ tay cầm Thính Xuân Vũ chém xuống, tất cả mọi thứ đều bị chém thành hai nửa.
Lực lượng cường đại đến mấy cũng như tờ giấy bị cắt đứt, quả chùy trong tay Hắc Kiệt vốn được chế tạo từ xương đùi của hung thú cũng nhanh chóng vỡ vụn.
Trong cơn sợ hãi, thân hình của Hắc Kiệt nhanh chóng thối lui, rốt cuộc cũng tránh được đao vừa rồi, nhưng bộ chiến giáp do hắn dùng ba con hung thú đổi lại cũng bị nhát đao sắc bén kia chém thành một vết rách sâu, thiếu chút nữa là làm cơ thể hắn bị thương!
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ cười lạnh một tiếng nói: “Dưới đao của tổ tiên, ngươi chỉ như con chuột lớn dưới đống lá khô, không chịu được một đòn!
Chẳng phải ngươi nói ta xúc phạm thân linh ư? vậy thì tốt, sau khi diệt bộ lạc Hắc La, ta sẽ đem thần của bộ lạc Hắc La các ngươi vứt vào nhà xí!”
Dứt lời, tộc trưởng Cáp Tư Lỗ lại chém đao xuống.
Hắc Kiệt hoảng sợ, nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng đao này của tộc trưởng Cáp Tư Lỗ quá nhanh, nhanh tới mức vượt qua cả không gian và thời gian.
Đúng lúc này, một mũi tên bừng bừng ngọn lửa diệt thế, mang theo lực lượng tịch diệt lạnh lẽo đánh lên thân đao.
Tuy mũi tên kia bị Thính Xuân Vũ chém đứt nhưng lực lượng tịch diệt và ngọn lửa diệt thế vẫn như giòi bám vào xương khiến tộc trưởng Cáp Tư Lỗ không thể không dừng bước, quanh người bộc phát ra một luồng sóng khí, định dập tắt ngọn lửa diệt thế.
Sở Hưu bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào tộc trưởng Cáp Tư Lỗ, lạnh lùng nói: “Chỉ ngươi cũng xứng cầm Thính Xuân Vũ?”
Ma đao Thính Xuân Vũ, đây là thánh vật trong mắt tất cả võ giả Ma đạo.
Nếu nói Vô Căn Thánh Hỏa đại diện cho Côn Luân Ma Giáo, vậy Thính Xuân Vũ đại diện cho Độc Cô Duy Ngã, đại diện cho vị Ma Chủ chí tôn hùng bá giang hồ năm xưa.
Hôm nay tuy Thính Xuân Vũ đã bị tổn hại nhưng nằm trong tay một tộc trưởng man tộc, cho dù là Sở Hưu cũng thấy đây là sỉ nhục đối với Thính Xuân Vũ.
Lúc này Sở Hưu mặc áo đen, đeo mặt nạ thần bí, nhưng cứ nhìn màu da của y là biết y không phải man tộc.
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Hắc Kiệt, hắn tức giận nói: “Không ngờ ngươi lại cấu kết với người ngoại tộc?”
Hắc Kiệt không để ý tới tộc trưởng Cáp Tư Lỗ, hắn chỉ áy náy thi lễ với Sở Hưu nói: “Hắc Kiệt vô dụng, còn phải làm phiền thần sứ đại nhân tương trợ.”
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ vẻ mặt không thể tin nổi nhìn mọi chuyện.
“Hắc Kiệt! Đầu óc của ngươi bị Thủy Trùng nuốt mất rồi à? Sao ngươi lại gọi một kẻ ngoại tộc là thần sứ? Hắn là thần sứ của thần linh nào? Rốt cuộc ngươi bị sao vậy, bị tà thần nào mê hoặc à?”
Hắc Kiệt hừ lạnh nói: “Tà thần? Bộ lạc Cáp Tư Lỗ các ngươi mới thờ cúng tà thần! Thế gian này chỉ có một thần, một Chân Thần duy nhất!”
“Điên rồi, điên cả rồi!”
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ căm tức nhìn Sở Hưu: “Chính ngươi đã mê hoặc bộ lạc Hắc La? Kẻ ngoại tộc, ngươi muốn chết à!”
Nói đoạn, tộc trưởng Cáp Tư Lỗ giơ đao chém xuống, một cảm giác sắc bén cực hạn đập vào mặt, ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận Thính Xuân Vũ mà Độc Cô Duy Ngã bồi dưỡng đúng là mạnh hơn Phá Trận Tử trong tay y.
Tuy căn cơ của binh khí giống nhau nhưng trải qua thời gian dài bồi dưỡng, sau đó có thể trở nên mạnh hơn, cho dù bây giờ Thính Xuân Vũ đã bị tổn hại vẫn vậy.
Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu rời vỏ, đồng thời thi triển đao ý Phá Tự Quyết.
Hai luồng khí thế sắc bén va chạm, Phá Trận Tử và Thính Xuân Vũ có cùng nguồn gốc lập tức bộc phát ra khí thế sắc bén cực hạn của mình.
Đặc biệt là dưới đao ý Phá Tự Quyết, thậm chí Thính Xuân Vũ bất giác run rẩy, dần dần thoát khỏi sự khống chế của tộc trưởng Cáp Tư Lỗ.
Thật ra khí linh của Thính Xuân Vũ đã tổn hại.
Nhưng tuy không còn khí linh nhưng trên thanh đao này vẫn lưu lại chút ấn ký và bản năng.
Nó, nhớ được đao ý Phá Tự Quyết, nhớ được người từng cầm nó tung hoành toàn bộ giang hồ!
Chỉ trong nháy mắt, Thính Xuân Vũ rung động kịch liệt, khí thế sắc bén cường đại thậm chí phản ngược lại khiến tộc trưởng Cáp Tư Lỗ lập tức phun ra một ngụm máu tươi, không thể tin nổi nhìn Thính Xuân Vũ trong tay mình.
Tuy mỗi lần sử dụng thanh đao này hắn phải trả giá rất lớn để áp chế khí thế sắc bén của nó.
Nhưng hắn vẫn cho rằng như vậy là bình thường, vì đây là đao mà tổ tiên để lại, chỉ có dũng sĩ mạnh mẽ nhất mới có thể sử dụng.
Kết quả bây giờ hắn lại cảm nhận được ý chí của thanh đao này, đó là một loại khinh thường, một loại miệt thị, cứ như mình không có tư cách cầm nó.
Đao ý Phá Tự Quyết chém xuống, chiến giáp trên người tộc trưởng Cáp Tư Lỗ bị cắt đứt như tờ giấy, thân thể của hắn cũng bị đao này của Sở Hưu chém thành hai nửa, Thính Xuân Vũ cũng theo đó về tay Sở Hưu, không không chút phản kháng.
Chương 1522 Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người
Hắc Kiệt ở đằng sau trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, thầm nghĩ thần sứ quả không hổ là thần sứ, tộc trưởng Cáp Tư Lỗ cường đại như vậy mà dưới tay thần sứ đại nhân lại không chịu được một đao.
Nhưng Hắc Kiệt lại không biết, một đao này của Sở Hưu có ít nhất ba phần mười là công lao của hắn.
Trước đó tộc trưởng Cáp Tư Lỗ giao chiến với Hắc Kiệt đã tiêu hao một phần sức lực, cưỡng ép sử dụng Thính Xuân Vũ lại tiêu tốn thêm một phần sức lực nữa.
Sau đó hắn bị khí thế sắc bén của Thính Xuân Vũ phản ngược lại, thật ra lúc đó đã là nỏ mạnh hết đà, bị Sở Hưu chém một đao giết chết cũng không có gì là lạ.
Còn lúc này Sở Hưu cầm Thính Xuân Vũ trong tay, đầu óc lại sinh ra ảo ảnh.
Trước mặt y là một chiến trường u ám.
Bão táp cương khí, chân cụt tay rời, mảnh vỡ binh khí rải rác khắp nơi.
Chỉ trong chớp mắt thiên địa tối sầm, thậm chí không gian xung quanh đều bị lực lượng cường đại xé rách, các loại lĩnh vực quy tắc trong đó đã vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu.
Trong đó còn có bóng người, tuy cực kỳ mơ hồ, nhưng ai nấy đều hết sức cường đại, như tiên như phật.
Có điều lúc này tất cả bọn họ đều bị một áng mây ma khí đen kịt bao phủ. Áng mây ma khí đó ẩn chứa lực lượng như vượt qua cả thời gian và không gian, khá giống với Giới Tử Nạp Tu Di khi Sở Hưu thi triển Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, nhưng cao siêu hơn nhiều. Sở Hưu liều mạng muốn nhìn rõ, nhưng một khắc sau áng mây ma khí vô biên dã bị xé rách.
Mây tan thấy trăng sáng.
Đây không trăng sáng thật sự mà là một ánh đao, như vầng trăng rực rỡ chiếu rọi bóng dáng những người này.
Trời xanh rọi bóng người.
Một khắc sau, đao mang vỡ vụn, bóng người bị chiếu rọi cũng bị cắt đứt đầy quỷ dị, lập tức biến thành một đống chân cụt tay rời.
Hình ảnh trong đầu tiêu tan nhưng trái tim của Sở Hưu lại đập liên hồi, thiếu chút nữa y không chịu nổi áp lực cường đại đó, rời khỏi ảo giác kia.
Đây là ấn ký của Thính Xuân Vũ, là ấn ký lưu lại trong trận chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và các cường giả Đại La Thiên.
Quan trọng nhất là cảnh tượng vừa rồi thứ Độc Cô Duy Ngã sử dụng không phải đao pháp mà là thần thông!
Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người.
Cường đại mà quỷ dị, cản đã không cản nổi, tránh cũng không tránh nổi.
Chính vì Sở Hưu từng thấy thần thông, cũng từng sử dụng thần thông nên y mới dám khẳng định Độc Cô Duy Ngã cũng sử dụng thần thông, hơn nữa còn là loại thần thông cường đại vượt ngoài tưởng tượng của y.
Từ khi Sở Hưu cầm Thính Xuân Vũ tới khi thấy ảo giác kia, thật ra chỉ là một chớp mắt mà thôi.
Lúc này chiến sĩ của bộ lạc Cáp Tư Lỗ thấy tộc trưởng đã bị Sở Hưu chém chết, ai nấy như sụp đổ, khí thế sa sút.
Lúc này giữa đám người có một lão già đeo đủ loại trang sức xanh xanh đỏ đỏ nhìn Sở Hưu với vẻ thù hận, miệng phun ra một đống âm tiết. Khoảnh khắc sau ảo ảnh hiện lên trước mắt Sở Hưu, một con báo đen khổng lồ cao tới trăm trượng nhào tới cắn y!
Sở Hưu nhìn con báo đen như thần ma kia, lắc đầu nói: “Bộ lạc Cáp Tư Lỗ các ngươi đúng là rất xui xẻo.”
Khoảnh khắc sau, thân hình Sở Hưu trực tiếp biến mất tại chỗ, còn đại tế ti của bộ lạc Cáp Tư Lỗ lại kinh hãi phát hiện không ngờ xung quanh mình đã biến thành hắc ám vô biên, thân hình không ngừng rơi xuống, cứ như rơi vào Luyện Ngục vô biên.
Tận cùng của Luyện Ngục kia là một con báo đen đang há to miệng chờ hắn!
Sau khi bị con báo đen kia nuốt chửng, tế ti của bộ lạc Cáp Tư Lỗ lập tức thất khiếu chảy máu, co giật hai cái rồi ngã lăn trên mặt đất.
Tâm ma khinh thường nói: “Yếu, đúng là quá yếu, không cách nào so sánh với tên hòa thượng chết trong tay ngươi lúc trước.”
Sở Hưu khẽ lắc đầu, không phải đại tế ti của bộ lạc Cáp Tư Lỗ quá yếu, chỉ có thể nói là bọn họ quá xui xẻo mà thôi.
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ xui xẻo cầm Thính Xuân Vũ, có thể nói bị Sở Hưu khắc chế gắt gao.
Còn đại tế ti của bọn họ lại am hiểu ảo thuật, đối với đám man tộc đầu óc ngu si tứ chi phát triển thì đây đúng là đại sát khí.
Nhưng đối với Sở Hưu vừa giao chiến với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cao thủ hiếm có về ảo thuật, cung chủ của Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung trực thuộc Vishnu Điện của Phạm Giáo; tu vi ảo thuật của đại tế ti bộ lạc Cáp Tư Lỗ đúng là trình độ trẻ con chưa tốt nghiệp, thật quá kém cỏi.
Lục Phi và Hắc Kiệt ở bên phía khác thấy Sở Hưu dễ dàng giải quyết đại tế ti và tộc trưởng mạnh nhất của bộ lạc Cáp Tư Lỗ, cả hai càng thêm kính sợ sự cường đại của Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu sẽ không khiêm tốn giải thích cho bọn họ.
Tộc trưởng và đại tế ti đã chết, những người khác trong man tộc cũng
không chịu nổi một đòn, lao nhao bại lui.
Sở Hưu hỏi Hắc Kiệt: “Các ngươi xử lý kẻ địch chiến bại ra sao?”
Hắc Kiệt kinh ngạc nói: “Đương nhiên là giết hết, tổ tiên và thần linh mà bọn họ thờ cúng khác với chúng ta, đương nhiên phải giết.”
Sở Hưu nhíu mày, không phải y thấy man tộc tàn bạo, thực tế y cũng làm không ít chuyện phá nhà diệt môn.
Y chỉ cảm thấy đám man tộc này làm vậy đúng là lãng phí, giết người cũng được, nhổ cỏ tận gốc cũng được, nhưng điều kiện đầu tiên là phải có lý do.
Theo Sở Hưu thấy, lý do của Hắc Kiệt đúng là nực cười, chẳng trách đám man tộc này không đấu nổi nhân tộc, đây không chỉ là vấn đề về thực lực.
Sở Hưu từ từ hướng dẫn nói: “Các ngươi đều do thần linh sáng tạo ra, cho nên xét tới tận cùng thật ra là cùng một tổ tiên.
Còn vấn đề về tín ngưỡng, bây giờ bọn họ không biết mình thờ cúng tà thần dị đoan, cho nên các ngươi phải khai sáng cho bọn họ, để bọn họ biết mình nên làm thế nào.”
“Vạn nhất bọn chúng không nghe thì sao?” Lục Phi hỏi.
Sở Hưu híp mắt nói: “Rất đơn giản, ai chịu hối cải tôn thờ Chân Thần thì biến bọn họ thành người của bộ lạc Hắc La.
Ai không chịu hối cải thì đày xuống làm nô lệ, lần sau khi ra tay để bọn chúng xông lên phía trước.
Còn những kẻ không chịu hối cải còn phản kháng, lúc đó hãng giết cũng không muộn.”
Bây giờ bộ lạc Hắc La đã quy thuận Sở Hưu, nhưng theo Sở Hưu, bộ lạc Hắc La vẫn còn quá yếu.
Sở Hưu chỉ có thủ đoạn chân hỏa luyện thân để tăng cường tu vi chiến sĩ của bộ lạc Hắc La, bảo y lấy ra thứ gì khác có ý nghĩa, y cũng không làm được.
Nhưng tiếp theo Sở Hưu còn rất nhiều chuyện cần dùng tới bộ lạc Hắc La, nhất định phải giúp bọn họ có đủ thực lực để đối đầu với các thế lực ở sâu trong Đế La Sơn Mạch mới được.
Cho nên y nhất định phải cho đám man tộc của bộ lạc Hắc La biết thế nào là lấy chiến dưỡng chiến, không thể càng đánh càng yếu được.
Hắc Kiệt vung tay, lệnh cho những người khác của bộ lạc Hắc La ngừng giết chóc mà đổi sang bắt sống.
Mất nửa ngày quét dọn chiến trường, Sở Hưu nói với Hắc Kiệt: “Ngươi cũng biết thân phận khác của ta, cho nên ta không thể ở mãi trong khu vực Nam Man này được.
Nhưng Thương Ngô Quận cách chỗ các ngươi không xa, Kha Sát sẽ ở lại Nam Anh Phủ, các ngươi có gì cần tìm ta có thể báo cho Kha Sát.
Tương tự, nếu ta có chuyện cần tìm các ngươi, ta cũng thông qua Kha Sát.”
Kha Sát sau lưng Sở Hưu cười khổ một tiếng, nhưng không dám phản đối.
Dù sao hắn cũng lên thuyền giặc của Sở Hưu rồi, muốn xuống cũng chẳng kịp. Hắn chỉ có thể tận tâm tận lực làm việc cho Sở Hưu, mong rằng sẽ có tiền đồ, đặt cược là Sở Hưu sẽ giữ lời hứa.
Chương 1523 Không có manh mối 1
Sau khi trở lại Thương Nam Phủ, chuyện đầu tiên mà Sở Hưu làm chính là bế quan nghiên cứu Thính Xuân Vũ.
Những võ giả khác trong Thương Ngô Quận như đám người Từ Phùng Sơn, tuy hiếu kỳ không biết thời gian vừa qua rốt cuộc Sở Hưu đi đâu làm gì, vì sao không thấy Kha Sát đâu; nhưng bọn họ không dám hỏi Sở Hưu.
Sau chuyện Sở Hưu giết chết Tôn Càn Thành và giết chết Ma Lợi Kha, bọn họ đã kính nể và sợ sệt Sở Hưu tới cực hạn.
Một vị cấp trên vừa cường đại vừa độc ác, không ai dám trêu chọc vào.
Trong mật thất bế quan, Sở Hưu cầm Thính Xuân Vũ vỗ về nhẹ nhẹ, cảm thụ tình hình của thân đao.
Rất đáng tiếc, khí linh của Thính Xuân Vũ đã tiêu tan triệt để, nhưng thanh thần binh chí tôn này vẫn bảo tồn được chút ấn ký.
Sở Hưu muốn dẫn dắt những ấn ký đó ra, xem có phát hiện võ kỹ hay thần thông gì không, nhưng y vẫn không có thành quả gì, cứ như hình ảnh y thấy khi cầm Thính Xuân Vũ lần đầu tiên là ấn ký hoàn chỉnh duy nhất trong thân đao.
Đặt Thính Xuân Vũ và Phá Trận Tử chung một chỗ, Sở Hưu có thể cảm nhận được lực lượng đồng nguyên trên hai thanh đao đang cộng hưởng lẫn nhau.
Sở Hưu vuốt cằm, y có một ý tưởng đó là hòa Thính Xuân Vũ và Phá Trận Tử của y thành một thể.
Cả hai đều là lưỡi đao trời sinh trong Nguyên Thủy Ma Quật, chất liệu giống hệt nhau.
Hơn nữa khí linh của Thính Xuân Vũ đã tiêu tan, dung hợp cả hai sẽ không có bất cứ xung đột nào.
Nhưng ở Đại La Thiên, ý tưởng này của y không cách nào thực hiện.
Những bảo vật trời sinh phải dùng bảo vật trời sinh khác mới có thể luyện chế được.
Cho dù hai thanh đao này có thể hòa hợp, vậy cũng phải nhờ vào Vô Căn Thánh Hỏa mới được.
Cho nên kế hoạch ngày hôm nay vẫn là tìm đường về hạ giới, mà con đường đó chính là con đường mà Đại Hắc Thiên Thần Cung đã từng đi.
Với thực lực hiện tại của bộ lạc Hắc La đã có thể coi là thế lực lớn trong khu vực Nam Man, Sở Hưu định bảo bọn họ dẫn đầu đi tìm manh mối về nơi đó.
Nhưng theo ghi chép của Ma Lợi Kha, con đường xuống hạ giới ở chỗ man tộc nằm sâu trong khu vực Nam Man, tuy có viết khá nhiều về vị trí tọa độ nhưng Sở Hưu đọc không hiểu.
Cho nên trước khi đi, y ném thẳng cho đám Hắc Kiệt, để bọn họ điều tra nơi đó. Nếu là trong rừng thì cho dù bọn họ chưa từng tới, bọn họ cũng có thể tìm ra được, sau khi phát hiện thì tới báo cho Sở Hưu.
Man tộc cũng có điểm tốt, dùng bọn họ làm việc thì Sở Hưu rất yên tâm.
Đám người này tính cách chân thật, không lén lút giở mánh lới, hơn nữa cũng không hỏi nhiều. Bảo bọn họ làm là bọn họ thành thật đi làm, không ai lắm miệng hỏi rốt cuộc Sở Hưu tìm chỗ kia để làm gì.
Theo bọn họ thấy, có thể làm việc cho thần sứ đại nhân còn là vinh hạnh của bọn họ.
Tạm thời không cần lo lắng về vấn đề này, Sở Hưu cũng yên ổn tiến vào trạng thái bế quan.
Tới Đại La Thiên một thời gian dài như vậy nhưng Sở Hưu chưa từng nghiêm túc bế quan lần nào. Lần duy nhất còn là ở Cửu Phượng Kiếm Tông, nhưng không bế quan dài ngày, đúng là lãng phí hoàn cảnh cực tốt của Đại La Thiên.
Sở Hưu bế quan tròn một tháng, đám người Từ Phùng Sơn ở bên ngoài lại trợn tròn mắt.
Bọn họ chưa thấy vị quận trưởng nào như vậy, sau khi đến hoặc là xuất quỷ nhập thần, hoặc là bế quan, vốn chẳng để ý gì tới chính sự.
Hoàng Thiên Các phái vị này tới làm quận trưởng là để hắn làm đền thờ ở đây à?
Hơn một tháng sau, đám người Từ Phùng Sơn lại nhận được tin tức mã hóa từ Nam Anh Phủ, còn là Kha Sát đưa tới, chuyện này khiến bọn họ sửng sốt.
Nam Anh Phủ đã sớm thoát ly khỏi phạm vi quản lý của Thương Ngô Quận, cho nên trận pháp đưa tin ở đó cũng bị hủy bỏ.
Kết quả bây giờ Kha Sát lại thành lập một trận pháp đưa tin ở đó, còn chỉ đích danh giao cho Sở Hưu, không ai biết bọn họ đang giở trò quỷ gì.
Tuy mọi người rất nghi hoặc nhưng vẫn phải đánh thức Sở Hưu, hơn nữa còn đưa tin cho y.
Sau khi đọc lướt qua nội dung của tin tức, thật ra rất đơn giản, đám người của bộ lạc Hắc La tìm được nơi mà Sở Hưu muốn nên báo cho Sở Hưu, có thể tới bất cứ lúc nào.
Sở Hưu cất bức thư này đi, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của đám người Từ Phùng Sơn, y lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì nói đi, ta có ăn thịt người đâu.”
Mọi người ở đây nghĩ thầm trong lòng, ngươi không ăn thịt người nhưng ngươi lại giết người.
Ở đây tuổi tác của Từ Phùng Sơn lớn nhất, Sở Hưu cũng tương đối khách khí với hắn, cho nên Từ Phùng Sơn hạ giọng nói: “Đại nhân, ngài thân là quận trưởng, ngài không thể không để ý tới mọi chuyện trong Thương Ngô Quận
được.
Tuy ngài và Lục công tử là bạn bè, nhưng ngài cũng biết tình hình trong Hoàng Thiên Các mà, khó mà đảm bảo bên phía phó các chủ có gây chuyện với ngài không.”
Sở Hưu nhìn Từ Phùng Sơn nói: “Để ý? Trong Thương Ngô Quận có gì cần ta để ý à?
Quận trưởng tiền nhiệm chết nhưng ngay cả các chủ đại nhân đích thân tới cũng không điều tra rõ được, ta lấy gì mà tra? Người cũng chết rồi, tra xong làm được gì? Hắn sống lại được chắc?
Còn về Hàn Giang Thành, bây giờ ta chưa thấy ai của Hàn Giang Thành tới khiêu khích, chờ bọn họ động thủ chúng ta hãng ra tay cũng không muộn.
Riêng bên phía man tộc thì các ngươi không cần lo lắng. Từ nay về sau chỉ cần ta còn ở đây, đám man tộc kia sẽ tuyệt đối không bạo động.
Có đội buôn nào muốn tới Nam Man thì chỉ cần dừng tự tìm đường chết đi quá sâu, cũng không có chuyện gì.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thật ra trong mấy chuyện này, khó giải quyết nhất chính là đám man tộc kia.
Đám người kia có thể nói là giết cũng không sợ, đánh cũng không phục, lôi kéo cũng không được, cưỡng ép thì bọn chúng phản kháng, cho nên rất hay xảy ra chuyện.
Kết quả bây giờ Sở Hưu lại nói có thể không quan tâm tới đám man tộc kia nữa, y lấy đâu ra tự tin như vậy?
Nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn của Sở Hưu, bọn họ cũng không dám nhiều lời.
Sở Hưu vung tay nói: “Ta còn phải tới Nam Man một chuyến, Từ lão, ở đây tuổi tác của ngươi cao nhất, kinh nghiệm cũng nhiều nhất, ta để ngươi quản lý.
Có chuyện gì lớn thì gác lại, chờ ta về xử lý.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi.
Sau khi Sở Hưu đi, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tần Chung chần chừ nói: “Quận trưởng đại nhân nói ngài ấy đã giải quyết vấn đề ở Nam Man, có thật không?”
Từ Phùng Sơn cũng không dám chắc: “Có lẽ vậy, tuy vị quận trưởng đại nhân này làm việc khiến người khác khó hiểu, nhưng có ai thấy ngài ấy khoác lác bao giờ chưa?”
Thẩm Huy ở bên cạnh suy nghĩ một chút nói: “Hay là chúng ta tổ chức đội buôn đi vào khu vực Nam Man xem thử?”
Tại các quận khác của Hoàng Thiên Các, phần lớn tiền phụng dưỡng tới từ các tông môn bản xứ.
Nhưng ở Thương Ngô Quận lại khác, tuy nơi này không nhỏ nhưng đa số diện tích là rừng rậm, thế lực võ lâm rất thưa thớt, cho nên nếu dựa vào tiền phụng dưỡng của bọn họ, đừng nói nộp lên tổng bộ Hoàng Thiên Các, e là còn không nuôi được đám võ giả Thương Ngô Quận.
Chương 1524 Không có manh mối 2
Cho nên nguồn thu nhập thật sự của Thương Ngô Quận chính là trao đổi đặc sản và hung thú với đám man tộc trong khu vực Nam Man.
Từ Phùng Sơn gật nhẹ đầu, thở dài một tiếng nói: “Vậy thì thử xem.”
Người khác mà được cấp trên ủy quyền như vậy, bỏ mặc cấp dưới làm việc, e là bọn họ nằm mơ cũng cười tới tỉnh.
Nhưng cấp trên là Sở Hưu, sao bọn họ lại thấy nhức cả hai hòn bi như vậy?
Trong Nam Anh Phủ, Kha Sát báo cáo tỉ mỉ động tĩnh của bộ lạc Hắc La trong thời gian vừa qua cho Sở Hưu.
Khi bộ lạc Hắc La giúp Sở Hưu tìm kiếm địa điểm mà y cần, bọn họ không hề lười biếng hay giở mánh lới gì.
Nhưng đám man tộc của bộ lạc Hắc La này chỉ thẳng thắn chứ không ngu ngốc.
Sau khi nhận được lực lượng cường đại như vậy đương nhiên bọn họ không thành thật bảo vệ một mẫu ba phần đất của mình.
Cho nên trong thời gian vừa qua, ngoài chia ra một phần lực lượng giúp Sở Hưu tìm kiếm khu vực mà y cần, còn lại đều tiến đánh những bộ lạc có thù oán với bộ lạc Hắc La bọn họ hoặc những bộ lạc mà họ thấy ngứa mắt. Tất cả đều bị bọn họ gán mác thờ cúng tà thần, ra tay tiêu diệt.
Đương nhiên không đuổi tận giết tuyệt như trước mà làm theo lời Sở Hưu, có thể chiêu hàng thì chiêu hàng, có thể làm nô lệ thì đày xuống làm nô lệ, khó chơi quá thì trực tiếp giết chết.
Cho nên chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà quy mô của bộ lạc Hắc La đã tăng hơn gấp đôi.
Hơn nữa thời gian vừa qua bộ lạc Hắc La vẫn luôn chinh chiến cho nên số lượng chiến sĩ man tộc lĩnh ngộ được thiên địa nguyên khí càng ngày càng nhiều, khoảng vài chục người, bọn họ đều đang chờ được Sở Hưu ‘tặng quà’ của thần linh.
Bộ lạc Hắc La lớn mạnh tới nhường này, ngay Kha Sát cũng thấy kinh hãi, sợ Sở Hưu chơi quá đà.
Nhưng Sở Hưu lại hoàn toàn tự tin.
Chỉ có mình y mới biết cách tăng cường thực lực cho đám chiến sĩ man tộc này, hơn nữa ngoài Hắc Kiệt ra, khi thi triển nội lực chân hỏa trên những người khác, Sở Hưu còn thay đổi một chi tiết rất bé nhỏ.
Đây là thủ đoạn mấu chốt mà Sở Hưu lưu lại, nhưng tốt nhất là không có ngày phải dùng tới nó.
Thật ra đám người man tộc này rất hữu dụng, Sở Hưu cũng không muốn mất đi một tay chân tốt như vậy.
Nghe Kha Sát báo cáo xong, Sở Hưu bèn theo Kha Sát tới bộ lạc Hắc La.
Mới một tháng không gặp mà khí tức trên người Hắc Kiệt đã tăng cường thêm một chút, hiển nhiên hắn đã thích ứng với lực lượng hiện tại.
Thấy Sở Hưu đến, Hắc Kiệt cười ha hả nói: “Thần sứ đại nhân, rốt cuộc ngài cũng đến rồi. Trong bộ lạc chúng ta lại có vài chiến sĩ lĩnh ngộ được lực lượng của thần linh, có thể nhận quà tặng.”
Khóe miệng Kha Sát giật một cái, đám người man tộc này nói năng đúng là thẳng thắn, cơ bản là nghĩ gì nói nấy.
Cho dù bọn họ thật sự hy vọng Sở Hưu có thể mang tới càng nhiều lực lượng cho bọn họ, nhưng cũng không thể nói toạc ra như vậy được.
Sở Hưu lại chẳng hề để ý, sau khi giúp người của bộ lạc Hắc La tăng cường thực lực, y lại bảo người của bộ lạc Hắc La dẫn y tới vị trí mà Ma Lợi Kha ghi lại.
Năm trăm năm trước, nơi này có một man tộc sinh sống. do nguyên nhân huyết thống nên hắn không phải người của bộ lạc nào, có thể nói là ‘tán tu’ hiếm thấy trong man tộc.
Cho nên lúc này năm trăm năm qua đi, nơi này đã không có bất cứ dấu vết sinh sống nào nữa.
Sở Hưu dựa theo tin tức trong ghi chép, so sánh địa hình nơi này, người của bộ lạc Hắc La không tìm sai chỗ, đúng là đây.
Lấy nơi này làm trung tâm, Sở Hưu lục soát trong phạm vi mười dặm nhưng vẫn không có thành quả gì, căn bản không có chút manh mối nào.
Tuy Sở Hưu cũng biết con đường xuống hạ giới sẽ không dễ gì tìm được, bằng không người của Phạm Giáo đã tìm ra manh mối từ lâu rồi.
Có điều bỏ bao công sức tìm kiếm mà vẫn không có thành quả gì, tuy Sở Hưu không tới mức chán nản nhưng tâm trạng cũng không tốt.
Mặc dù không có manh mối, nhưng Sở Hưu cũng không vội trở về.
Ma Lợi Kha thân là cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung, là cao tầng trong Phạm Giáo, chắc chắn tài liệu và manh mối mà hắn mang theo sẽ không có sai lầm. Nếu thật sự có sơ sót gì, vậy từ năm trăm năm trước Phạm Giáo đã có sai lầm.
Cho nên có thể nói chắc chắn trong tài liệu này đã bỏ sót thứ gì đó.
Phạm Giáo tìm kiếm tận năm trăm năm, đặc biệt là trong thời gian cuối cùng còn phái vị cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung Ma Lợi Kha đích thân tìm kiếm, với trình độ ảo thuật của hắn, muốn lẻn vào giữa đám man tộc này cũng không tốn nhiều công sức.
Cho nên có thể nói người của Phạm Giáo và Sở Hưu đều tìm được tới nơi này, nhưng vẫn không có thành quả gì. Có điều khác với Phạm Giáo, ưu
thế lớn nhất của Sở Hưu hiện giờ là y khống chế cả một bộ lạc lớn như bộ lạc Hắc La, có thể dùng họ để làm được rất nhiều việc.
Chuyện của man tộc, đương nhiên man tộc mới là người hiểu nhất.
Trong bộ lạc Hắc La, Sở Hưu gọi Hắc Kiệt tới hỏi: “Chuyện liên quan tới những tán tu trong man tộc các ngươi... loại chiến sĩ man tộc lạc đàn ấy, ngươi có hiểu rõ không?”
Hắc Kiệt gật đầu nói: “Đương nhiên là hiểu, thật ra những người này thường rất đáng thương.
Hoặc là bộ lạc bị người khác tiêu diệt, hoặc là phạm phải một số sai lầm không thể tha thứ nên bị trục xuất khỏi bộ lạc.
Sống một mình trong rừng cực kỳ gian nan, đặc biệt là những người không được tổ tiên và thần linh che chở.
Đương nhiên bọn họ tôn thờ ngụy thần, sẽ không được che chở.”
Sở Hưu vuốt cằm nói: “Nếu, ta nói là nếu, bây giờ ngươi bị trục xuất khỏi bộ lạc, một thân một mình kiếm ăn ở sâu trong Đế La Sơn Mạch, vậy ngoài chỗ ở của ngươi ra, nơi ngươi thường đến nhất là đâu?”
Hắc Kiệt gãi đầu, với đầu óc đơn giản của man tộc thì nghĩ chuyện này thôi cũng tốn công.
Dù sao khi còn trẻ tuổi hắn đã là chiến sĩ ưu tú nhất trong toàn bộ bộ lạc Hắc La, sau này còn lên làm tộc trưởng, sao lại nghĩ tới chuyện mình bị trục xuất khỏi bộ lạc được.
Lúc này Lục Phi từ bên ngoài đi tới nói: “Thần sứ đại nhân, ta có một ý tưởng.”
Tất cả các võ giả trong bộ lạc Hắc La đều được tăng cường thực lực, tuy Sở Hưu không tìm được phương pháp tăng cường thực lực của tế ti như Lục Phi, nhưng khi tiêu diệt những bộ lạc khác cô nàng cũng nhận được lợi ích gì đó, có thể thấy khí tức trên người Lục Phi đã mạnh hơn trước một chút.
Trên cổ cô nàng đeo thêm vài loại dây đeo xanh xanh đỏ đỏ, chắc là chiến lợi phẩm sau khi giết chết tế ti của các bộ lạc khác.
Đương nhiên đại đa số nam tử lần đầu nhìn thấy Lục Phi sẽ nhìn vào thân hình của cô nàng, bỏ qua những sợi dây đeo tỏa ra khí tức bất phàm này.
Chương 1525 Manh mối mới
Lục Phi tới trước người Sở Hưu nói: “Thần sứ đại nhân, tộc ta luôn tôn thờ tổ tiên, có thể nói là không gì thay thế được, đặc biệt là lúc trước chúng ta thờ cúng đám ngụy thần kia không để lộ bất cứ thần tích nào. Sự tồn tại của tổ tiên chính là nơi ký gửi tâm linh của bộ lạc chúng ta.
Cho nên đối với những chiến sĩ man tộc lạc đàn, cho dù bọn họ bị diệt tộc hay bị trục xuất khỏi bộ lạc, cho dù bọn họ có mối thù lớn với người trong bộ lạc của mình, nhưng trong lòng bọn họ, tổ tiên là tồn tại chí cao vô thượng.
Dù sao nếu đổi lại là ta, cho dù đi đến đâu ta cũng không quên chuyện hàng năm tới tế bái tổ tiên.”
Hắc Kiệt vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Phi: “Sao ngươi lại nghĩ tới chuyện này?”
Lục Phi hơi xấu hổ nói: “Khi còn bé ta rất nghịch ngợm, sư phụ từng nói nếu ta không thể kế thừa chức vụ tế ti, người sẽ ném ta ra ngoài.
Khi đó ta tin là thật, thậm chí còn lén lút lên kế hoạch, vạn nhất bị trục xuất khỏi bộ lạc thật thì phải sinh sống ra sao, thậm chí ta còn âm thầm chuẩn bị một bọc quần áo nhỏ để ứng phó với tình huống bất ngờ.”
Sở Hưu hơi kinh ngạc nhìn Lục Phi, y không ngờ vị tế ti trẻ tuổi này lúc bé lại đáng yêu đến vậy, đương nhiên bây trờ dậy thì cũng rất thành công.
“Đất tổ của các ngươi trong nơi cư trú của bộ lạc à?”
Hắc Kiệt lắc đầu nói: “Không phải, đất tổ của chúng ta là nơi ở của tổ tiên.
Tộc ta sống dựa vào rừng núi, khi tài nguyên và hung thú trong một khu vực bị khai thác hết, cần thay đổi vị trí khác. Nhưng vị trí của đất tổ lại vĩnh viễn không thay đổi, cho dù có đi xa, chúng ta cũng không quên đất tổ.”
Sở Hưu gật đầu, đưa tài liệu về tán tu man tộc kia cho Hắc Kiệt nói: “Đi thăm dò xem trước đây người này thuộc bộ lạc nào, đất tổ của bộ lạc hắn nằm ở đâu.”
Hắc Kiệt cầm tài liệu nhưng ánh mắt lại có vẻ khó khăn.
Không phải hắn không muốn giúp Sở Hưu làm việc mà chuyện này thật quá khó khăn.
Sở Hưu bảo hắn giết người cũng được, nhưng bảo hắn tìm người thì hắn không giỏi.
Phải nói là trong man tộc, muốn tìm một người năm trăm năm trước là chuyện cực kỳ khó khăn, vì man tộc không có thói quen ghi chép.
Man tộc có văn tự của mình nhưng văn tự của bọn họ cực kỳ đơn giản, thậm chí đa số các bộ lạc man tộc chỉ có tế ti biết loại văn tự thô sơ này, những người còn lại thậm chí không biết cách viết tên của mình.
Cho nên muốn tìm một người chỉ có thể dựa vào hai chữ, ký ức.
Nếu là gần, với thanh thế của bộ lạc Hắc La hiện tại, phái người tới đại bộ
lạc hỏi thăm, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có manh mối. Nhưng năm trăm năm trước, đã khó lại càng khó.
Lúc này Lục Phi lại lên tiếng trước; “Xin thần sứ đại nhân cứ yên tâm, chuyện này giao cho chúng ta, trong vòng mười ngày chắc chắn chúng ta sẽ trao kết quả cho ngài.”
Khóe miệng Sở Hưu mỉm cười nói: “Rất tốt, ta thích người nhanh nhẹn, ta sẽ ở Nam Anh Phủ chờ tin của các ngươi.”
Sau khi Sở Hưu đi khỏi Hắc Kiệt mới nghi ngờ nói: “Lục Phi, chắc ngươi cũng biết trong tộc ta muốn tìm một người năm trăm năm trước khó khăn tới mức nào.”
Tuy Lục Phi là tế ti nhưng đứng trước Hắc Kiệt, cô chỉ là vãn bối, cho nên khi không có người Hắc Kiệt luôn gọi thẳng họ tên cô.
Lục Phi lắc đầu nói: “Khó nữa cũng phải làm, vì đây là việc thần sứ đại nhân phân phó.
Tộc trưởng đừng quên, chỉ có vị thần sứ đại nhân này có thể ban cho chúng ta lực lượng.
Thần sứ đại nhân là hóa thân từ ý chí của thần linh, nhưng tương tự ngài ấy cũng có thân phận khác.
Ngài ấy tuân theo mệnh lệnh của thần linh, trao cho chúng ta cơ duyên mà tổ tiên đạt được. Nhưng đừng quên, ngài ấy cũng có thể trao lực lượng này cho người khác.”
Hắc Kiệt im lặng, hiển nhiên hắn cũng hiểu đạo lý này.
Từ khi Sở Hưu thể hiện ‘thần tích’, Hắc Kiệt và Lục Phi chưa từng nghi ngờ thân phận của Sở Hưu.
Có điều tuy bọn họ không nghi ngờ những bọn họ lại cảm thấy một số hành động của Sở Hưu không giống như ý chỉ của thần mà là ý của chính y, là ý của y khi làm quận trưởng Thương Ngô Quận.
Cả Lục Phi và Hắc Kiệt đều phát hiện ra điều này, nhưng họ không nói gì.
Vì lực lượng của thần nằm trong tay Sở Hưu, theo ý chỉ của thần, y có thể giao lực lượng cho bộ lạc Hắc La, nhưng cũng có thể giao lực lượng cho các bộ lạc man tộc khác.
Cho nên trước mắt thái độ của bọn họ đối với Sở Hưu nhất định phải cung kính, thậm chí có thể nói là nói gì nghe nấy.
Nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được, vậy Sở Hưu cần bọn họ làm gì?
Sau khi ý thức được điều này, có thể nói bộ lạc Hắc La đã điều động toàn bộ bộ lạc, tạm thời bỏ qua kế hoạch tấn công các bộ lạc khác mà tìm hiểu tin tức cho Sở Hưu.
Nếu là bộ lạc thực lực không bằng mình thì trực tiếp tới cửa uy hiếp chất vấn, gặp bộ lạc thực lực mạnh hơn mình thì đem của cải ra trao đổi, rốt cuộc không tới mười ngày bọn họ đã tìm hiểu được tin tức.
Trong Nam Anh Phủ, Hắc Kiệt sắc mặt khó xử nói với Sở Hưu: “Đại nhân, đã tìm được nơi ngài muốn, nhưng ngài muốn tới chỗ đó sẽ rất khó khăn.”
"Ồ? Vì sao?"
Hắc Kiệt nói: “Vì đó là phạm vi của đại bộ lạc Nam Man, bộ lạc Lỗ Nặc, còn bộ lạc Nam Man là bộ lạc bá đạo hung hãn nhất trong những bộ lạc ở khu vực Nam Man này, lúc bình thường không ai muốn trêu vào họ.”
Sở Hưu nghi ngờ nói: “Chẳng phải nơi đó là đất tổ của những bộ lạc khác à? Sao bây giờ lại thành địa bàn của bộ lạc Lỗ Nặc này?”
Hắc Kiệt giải thích: “Sau khi tài nguyên trong một khu vực bị cướp sạch, có lẽ mấy trăm năm mấy ngàn năm sau là lại khôi phục.
Nếu bộ lạc cũ vẫn còn, có thể trở lại đất tổ năm xưa, nhưng nếu bộ lạc cũ không còn, vậy bị người khác chiếm cứ cũng rất bình thường.
Bây giờ bộ lạc đó đã bị hủy diệt, mà ba trăm năm trước thực lực của bộ lạc Lỗ Nặc tăng vọt, trở thành đại bộ lạc trong khu vực Nam Man, cho nên phạm vi thế lực cũng tăng cường, chiếm luôn nơi đó.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Thế cũng dễ thôi, bộ lạc Lỗ Nặc kia tôn thờ tà thần, xúc phạm Chân Thần, cần tiêu diệt bọn chúng, tịnh hóa dị đoan.
Hắc Kiệt tộc trưởng, chuyện này khó khăn lắm à? Nếu có gì khó ngươi có thể nói với ta, ta sẽ đổi người khác, dù sao con dân của thần vốn rất nhiều.”
Hắc Kiệt cắn răng nói: “Không có gì khó!”
Thực lực của bộ lạc Lỗ Nặc cũng không yếu, cho dù thực lực của bộ lạc Hắc La đã tăng cường nhưng vẫn không muốn động chạm tới loại đại bộ lạc như bộ lạc Lỗ Nặc. Nếu thật sự giao chiến, Hắc Kiệt thậm chí không nắm chắc tới năm phần.
Nhưng Sở Hưu đã hỏi tới nước này rồi, ngoài đáp ứng ra hắn cũng không có cách nào khác.
Đương nhiên Sở Hưu cũng không bạc đãi bọn họ, Sở Hưu cũng để Kha Sát chuyển cho bọn họ không ít chiến giáp binh khí do Hoàng Thiên Các sản xuất.
Tất cả nhân tộc đều biết man tộc cực kỳ thèm khát chiến giáp và binh khí do đại sư luyện khí nhân tộc chế tạo, cho nên hầu hết các tông môn đều khống chế lượng binh khí và chiến giáp được trao đổi, không thể quá nhiều cũng không thể quá ít, đẩy giá lên rất cao.
Nhưng hôm nay có Sở Hưu, y không quan tâm tới chuyện này, tìm đường về hạ giới mới là quan trọng nhất.
Cho nên y trực tiếp vũ trang đầy đủ cho bộ lạc Hắc La, đánh thẳng tới bộ lạc Lỗ Nặc.
Sở Hưu thấy Lục Phi xuất thủ.
Y vẫn rất hiếu kỳ về thủ đoạn của tế ti, hôm nay Lục Phi không ra tay giết người, cô chỉ trợ giúp những chiến sĩ trong bộ lạc Hắc La.
Chỉ thấy Lục Phi nhẹ nhàng vung hai tay trước người, từng phù văn nhảy nhót giữa những ngón tay cô.
Những phù văn này dẫn dắt lực lượng của thiên địa, mỗi loại phù văn đều mang một loại thuộc tính.
Có phù văn tượng trưng cho gió, khiến tốc độ của chiến sĩ bộ lạc Hắc La nhanh chóng hơn, có phù văn tượng trưng cho mộc, tăng cường sinh cơ khiến năng lực chịu đòn của chiến sĩ bộ lạc Hắc La mạnh mẽ thêm.
Sở Hưu khẽ lắc đầu, y cũng không nhìn ra nguyên lý của nó, khá giống trận pháp nhưng lại không phải trận pháp.
Lúc này tộc trưởng Cáp Tư Lỗ thấy tộc nhân của mình bị tàn sát, hắn cũng không quan tâm rốt cuộc bộ lạc của mình xúc phạm thần linh của bộ lạc Hắc La ra sao nữa.
Hai mắt hắn đỏ thẫm, lấy từ trong chiến giáp ra một thanh loan đao, một thanh loan đao như vầng trăng tròn!
Lưỡi đao lóng lánh mỹ lệ vừa xuất hiện đã khiến Hắc Kiệt run rẩy, rõ ràng là ban ngày nhưng Hắc Kiệt lại có cảm giác chứng kiến một vầng trăng tròn.
Điểm duy nhất không được hoàn mỹ là trên thanh đao chi chít lỗ hổng, thậm chí còn một vết nứt cực kỳ rõ ràng.
Khoảnh khắc thấy thanh đao này, hai mắt Sở Hưu lập tức tỏa sáng.
Ma đao từng thuộc về Độc Cô Duy Ngã, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ!
Quả nhiên, nó, nằm trong tay tộc trưởng bộ lạc Cáp Tư Lỗ!
Khoảnh khắc tộc trưởng Cáp Tư Lỗ cầm Thính Xuân Vũ, sắc mặt hắn đột nhiên tái đi, gương mặt đen kịt bỗng tái nhợt quỷ dị.
“Hắc Kiệt! Vốn dĩ ta không định dùng thanh đao của tổ tiên này. Đao của tổ tiên chỉ có thể dùng để đối phó với người ngoài.
Nhưng bây giờ, không hiểu sao các ngươi lại ra tay với bộ lạc Cáp Tư Lỗ chúng ta, vậy đừng trách ta dùng ngươi để tế bảo đao của tổ tiên!”
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ vừa dứt lời, hắn lập tức xuất đao chém xuống, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, lưỡi đao lạnh lẽo như muốn xé tan tất cả mọi thứ trước mắt.
Hắc Kiệt tay cầm chùy xương thú, gầm lên một tiếng, mặt đất dưới chân vỡ vụn thành từng mảnh, tiếp theo hắn giơ chùy đập xuống, giữa không trung vang lên tiếng nổ vang, sóng âm khiến thiên địa nguyên khí xung quanh trống rỗng.
Nhưng Cáp Tư Lỗ tay cầm Thính Xuân Vũ chém xuống, tất cả mọi thứ đều bị chém thành hai nửa.
Lực lượng cường đại đến mấy cũng như tờ giấy bị cắt đứt, quả chùy trong tay Hắc Kiệt vốn được chế tạo từ xương đùi của hung thú cũng nhanh chóng vỡ vụn.
Trong cơn sợ hãi, thân hình của Hắc Kiệt nhanh chóng thối lui, rốt cuộc cũng tránh được đao vừa rồi, nhưng bộ chiến giáp do hắn dùng ba con hung thú đổi lại cũng bị nhát đao sắc bén kia chém thành một vết rách sâu, thiếu chút nữa là làm cơ thể hắn bị thương!
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ cười lạnh một tiếng nói: “Dưới đao của tổ tiên, ngươi chỉ như con chuột lớn dưới đống lá khô, không chịu được một đòn!
Chẳng phải ngươi nói ta xúc phạm thân linh ư? vậy thì tốt, sau khi diệt bộ lạc Hắc La, ta sẽ đem thần của bộ lạc Hắc La các ngươi vứt vào nhà xí!”
Dứt lời, tộc trưởng Cáp Tư Lỗ lại chém đao xuống.
Hắc Kiệt hoảng sợ, nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng đao này của tộc trưởng Cáp Tư Lỗ quá nhanh, nhanh tới mức vượt qua cả không gian và thời gian.
Đúng lúc này, một mũi tên bừng bừng ngọn lửa diệt thế, mang theo lực lượng tịch diệt lạnh lẽo đánh lên thân đao.
Tuy mũi tên kia bị Thính Xuân Vũ chém đứt nhưng lực lượng tịch diệt và ngọn lửa diệt thế vẫn như giòi bám vào xương khiến tộc trưởng Cáp Tư Lỗ không thể không dừng bước, quanh người bộc phát ra một luồng sóng khí, định dập tắt ngọn lửa diệt thế.
Sở Hưu bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào tộc trưởng Cáp Tư Lỗ, lạnh lùng nói: “Chỉ ngươi cũng xứng cầm Thính Xuân Vũ?”
Ma đao Thính Xuân Vũ, đây là thánh vật trong mắt tất cả võ giả Ma đạo.
Nếu nói Vô Căn Thánh Hỏa đại diện cho Côn Luân Ma Giáo, vậy Thính Xuân Vũ đại diện cho Độc Cô Duy Ngã, đại diện cho vị Ma Chủ chí tôn hùng bá giang hồ năm xưa.
Hôm nay tuy Thính Xuân Vũ đã bị tổn hại nhưng nằm trong tay một tộc trưởng man tộc, cho dù là Sở Hưu cũng thấy đây là sỉ nhục đối với Thính Xuân Vũ.
Lúc này Sở Hưu mặc áo đen, đeo mặt nạ thần bí, nhưng cứ nhìn màu da của y là biết y không phải man tộc.
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Hắc Kiệt, hắn tức giận nói: “Không ngờ ngươi lại cấu kết với người ngoại tộc?”
Hắc Kiệt không để ý tới tộc trưởng Cáp Tư Lỗ, hắn chỉ áy náy thi lễ với Sở Hưu nói: “Hắc Kiệt vô dụng, còn phải làm phiền thần sứ đại nhân tương trợ.”
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ vẻ mặt không thể tin nổi nhìn mọi chuyện.
“Hắc Kiệt! Đầu óc của ngươi bị Thủy Trùng nuốt mất rồi à? Sao ngươi lại gọi một kẻ ngoại tộc là thần sứ? Hắn là thần sứ của thần linh nào? Rốt cuộc ngươi bị sao vậy, bị tà thần nào mê hoặc à?”
Hắc Kiệt hừ lạnh nói: “Tà thần? Bộ lạc Cáp Tư Lỗ các ngươi mới thờ cúng tà thần! Thế gian này chỉ có một thần, một Chân Thần duy nhất!”
“Điên rồi, điên cả rồi!”
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ căm tức nhìn Sở Hưu: “Chính ngươi đã mê hoặc bộ lạc Hắc La? Kẻ ngoại tộc, ngươi muốn chết à!”
Nói đoạn, tộc trưởng Cáp Tư Lỗ giơ đao chém xuống, một cảm giác sắc bén cực hạn đập vào mặt, ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận Thính Xuân Vũ mà Độc Cô Duy Ngã bồi dưỡng đúng là mạnh hơn Phá Trận Tử trong tay y.
Tuy căn cơ của binh khí giống nhau nhưng trải qua thời gian dài bồi dưỡng, sau đó có thể trở nên mạnh hơn, cho dù bây giờ Thính Xuân Vũ đã bị tổn hại vẫn vậy.
Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu rời vỏ, đồng thời thi triển đao ý Phá Tự Quyết.
Hai luồng khí thế sắc bén va chạm, Phá Trận Tử và Thính Xuân Vũ có cùng nguồn gốc lập tức bộc phát ra khí thế sắc bén cực hạn của mình.
Đặc biệt là dưới đao ý Phá Tự Quyết, thậm chí Thính Xuân Vũ bất giác run rẩy, dần dần thoát khỏi sự khống chế của tộc trưởng Cáp Tư Lỗ.
Thật ra khí linh của Thính Xuân Vũ đã tổn hại.
Nhưng tuy không còn khí linh nhưng trên thanh đao này vẫn lưu lại chút ấn ký và bản năng.
Nó, nhớ được đao ý Phá Tự Quyết, nhớ được người từng cầm nó tung hoành toàn bộ giang hồ!
Chỉ trong nháy mắt, Thính Xuân Vũ rung động kịch liệt, khí thế sắc bén cường đại thậm chí phản ngược lại khiến tộc trưởng Cáp Tư Lỗ lập tức phun ra một ngụm máu tươi, không thể tin nổi nhìn Thính Xuân Vũ trong tay mình.
Tuy mỗi lần sử dụng thanh đao này hắn phải trả giá rất lớn để áp chế khí thế sắc bén của nó.
Nhưng hắn vẫn cho rằng như vậy là bình thường, vì đây là đao mà tổ tiên để lại, chỉ có dũng sĩ mạnh mẽ nhất mới có thể sử dụng.
Kết quả bây giờ hắn lại cảm nhận được ý chí của thanh đao này, đó là một loại khinh thường, một loại miệt thị, cứ như mình không có tư cách cầm nó.
Đao ý Phá Tự Quyết chém xuống, chiến giáp trên người tộc trưởng Cáp Tư Lỗ bị cắt đứt như tờ giấy, thân thể của hắn cũng bị đao này của Sở Hưu chém thành hai nửa, Thính Xuân Vũ cũng theo đó về tay Sở Hưu, không không chút phản kháng.
Chương 1522 Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người
Hắc Kiệt ở đằng sau trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, thầm nghĩ thần sứ quả không hổ là thần sứ, tộc trưởng Cáp Tư Lỗ cường đại như vậy mà dưới tay thần sứ đại nhân lại không chịu được một đao.
Nhưng Hắc Kiệt lại không biết, một đao này của Sở Hưu có ít nhất ba phần mười là công lao của hắn.
Trước đó tộc trưởng Cáp Tư Lỗ giao chiến với Hắc Kiệt đã tiêu hao một phần sức lực, cưỡng ép sử dụng Thính Xuân Vũ lại tiêu tốn thêm một phần sức lực nữa.
Sau đó hắn bị khí thế sắc bén của Thính Xuân Vũ phản ngược lại, thật ra lúc đó đã là nỏ mạnh hết đà, bị Sở Hưu chém một đao giết chết cũng không có gì là lạ.
Còn lúc này Sở Hưu cầm Thính Xuân Vũ trong tay, đầu óc lại sinh ra ảo ảnh.
Trước mặt y là một chiến trường u ám.
Bão táp cương khí, chân cụt tay rời, mảnh vỡ binh khí rải rác khắp nơi.
Chỉ trong chớp mắt thiên địa tối sầm, thậm chí không gian xung quanh đều bị lực lượng cường đại xé rách, các loại lĩnh vực quy tắc trong đó đã vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu.
Trong đó còn có bóng người, tuy cực kỳ mơ hồ, nhưng ai nấy đều hết sức cường đại, như tiên như phật.
Có điều lúc này tất cả bọn họ đều bị một áng mây ma khí đen kịt bao phủ. Áng mây ma khí đó ẩn chứa lực lượng như vượt qua cả thời gian và không gian, khá giống với Giới Tử Nạp Tu Di khi Sở Hưu thi triển Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, nhưng cao siêu hơn nhiều. Sở Hưu liều mạng muốn nhìn rõ, nhưng một khắc sau áng mây ma khí vô biên dã bị xé rách.
Mây tan thấy trăng sáng.
Đây không trăng sáng thật sự mà là một ánh đao, như vầng trăng rực rỡ chiếu rọi bóng dáng những người này.
Trời xanh rọi bóng người.
Một khắc sau, đao mang vỡ vụn, bóng người bị chiếu rọi cũng bị cắt đứt đầy quỷ dị, lập tức biến thành một đống chân cụt tay rời.
Hình ảnh trong đầu tiêu tan nhưng trái tim của Sở Hưu lại đập liên hồi, thiếu chút nữa y không chịu nổi áp lực cường đại đó, rời khỏi ảo giác kia.
Đây là ấn ký của Thính Xuân Vũ, là ấn ký lưu lại trong trận chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và các cường giả Đại La Thiên.
Quan trọng nhất là cảnh tượng vừa rồi thứ Độc Cô Duy Ngã sử dụng không phải đao pháp mà là thần thông!
Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người.
Cường đại mà quỷ dị, cản đã không cản nổi, tránh cũng không tránh nổi.
Chính vì Sở Hưu từng thấy thần thông, cũng từng sử dụng thần thông nên y mới dám khẳng định Độc Cô Duy Ngã cũng sử dụng thần thông, hơn nữa còn là loại thần thông cường đại vượt ngoài tưởng tượng của y.
Từ khi Sở Hưu cầm Thính Xuân Vũ tới khi thấy ảo giác kia, thật ra chỉ là một chớp mắt mà thôi.
Lúc này chiến sĩ của bộ lạc Cáp Tư Lỗ thấy tộc trưởng đã bị Sở Hưu chém chết, ai nấy như sụp đổ, khí thế sa sút.
Lúc này giữa đám người có một lão già đeo đủ loại trang sức xanh xanh đỏ đỏ nhìn Sở Hưu với vẻ thù hận, miệng phun ra một đống âm tiết. Khoảnh khắc sau ảo ảnh hiện lên trước mắt Sở Hưu, một con báo đen khổng lồ cao tới trăm trượng nhào tới cắn y!
Sở Hưu nhìn con báo đen như thần ma kia, lắc đầu nói: “Bộ lạc Cáp Tư Lỗ các ngươi đúng là rất xui xẻo.”
Khoảnh khắc sau, thân hình Sở Hưu trực tiếp biến mất tại chỗ, còn đại tế ti của bộ lạc Cáp Tư Lỗ lại kinh hãi phát hiện không ngờ xung quanh mình đã biến thành hắc ám vô biên, thân hình không ngừng rơi xuống, cứ như rơi vào Luyện Ngục vô biên.
Tận cùng của Luyện Ngục kia là một con báo đen đang há to miệng chờ hắn!
Sau khi bị con báo đen kia nuốt chửng, tế ti của bộ lạc Cáp Tư Lỗ lập tức thất khiếu chảy máu, co giật hai cái rồi ngã lăn trên mặt đất.
Tâm ma khinh thường nói: “Yếu, đúng là quá yếu, không cách nào so sánh với tên hòa thượng chết trong tay ngươi lúc trước.”
Sở Hưu khẽ lắc đầu, không phải đại tế ti của bộ lạc Cáp Tư Lỗ quá yếu, chỉ có thể nói là bọn họ quá xui xẻo mà thôi.
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ xui xẻo cầm Thính Xuân Vũ, có thể nói bị Sở Hưu khắc chế gắt gao.
Còn đại tế ti của bọn họ lại am hiểu ảo thuật, đối với đám man tộc đầu óc ngu si tứ chi phát triển thì đây đúng là đại sát khí.
Nhưng đối với Sở Hưu vừa giao chiến với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cao thủ hiếm có về ảo thuật, cung chủ của Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung trực thuộc Vishnu Điện của Phạm Giáo; tu vi ảo thuật của đại tế ti bộ lạc Cáp Tư Lỗ đúng là trình độ trẻ con chưa tốt nghiệp, thật quá kém cỏi.
Lục Phi và Hắc Kiệt ở bên phía khác thấy Sở Hưu dễ dàng giải quyết đại tế ti và tộc trưởng mạnh nhất của bộ lạc Cáp Tư Lỗ, cả hai càng thêm kính sợ sự cường đại của Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu sẽ không khiêm tốn giải thích cho bọn họ.
Tộc trưởng và đại tế ti đã chết, những người khác trong man tộc cũng
không chịu nổi một đòn, lao nhao bại lui.
Sở Hưu hỏi Hắc Kiệt: “Các ngươi xử lý kẻ địch chiến bại ra sao?”
Hắc Kiệt kinh ngạc nói: “Đương nhiên là giết hết, tổ tiên và thần linh mà bọn họ thờ cúng khác với chúng ta, đương nhiên phải giết.”
Sở Hưu nhíu mày, không phải y thấy man tộc tàn bạo, thực tế y cũng làm không ít chuyện phá nhà diệt môn.
Y chỉ cảm thấy đám man tộc này làm vậy đúng là lãng phí, giết người cũng được, nhổ cỏ tận gốc cũng được, nhưng điều kiện đầu tiên là phải có lý do.
Theo Sở Hưu thấy, lý do của Hắc Kiệt đúng là nực cười, chẳng trách đám man tộc này không đấu nổi nhân tộc, đây không chỉ là vấn đề về thực lực.
Sở Hưu từ từ hướng dẫn nói: “Các ngươi đều do thần linh sáng tạo ra, cho nên xét tới tận cùng thật ra là cùng một tổ tiên.
Còn vấn đề về tín ngưỡng, bây giờ bọn họ không biết mình thờ cúng tà thần dị đoan, cho nên các ngươi phải khai sáng cho bọn họ, để bọn họ biết mình nên làm thế nào.”
“Vạn nhất bọn chúng không nghe thì sao?” Lục Phi hỏi.
Sở Hưu híp mắt nói: “Rất đơn giản, ai chịu hối cải tôn thờ Chân Thần thì biến bọn họ thành người của bộ lạc Hắc La.
Ai không chịu hối cải thì đày xuống làm nô lệ, lần sau khi ra tay để bọn chúng xông lên phía trước.
Còn những kẻ không chịu hối cải còn phản kháng, lúc đó hãng giết cũng không muộn.”
Bây giờ bộ lạc Hắc La đã quy thuận Sở Hưu, nhưng theo Sở Hưu, bộ lạc Hắc La vẫn còn quá yếu.
Sở Hưu chỉ có thủ đoạn chân hỏa luyện thân để tăng cường tu vi chiến sĩ của bộ lạc Hắc La, bảo y lấy ra thứ gì khác có ý nghĩa, y cũng không làm được.
Nhưng tiếp theo Sở Hưu còn rất nhiều chuyện cần dùng tới bộ lạc Hắc La, nhất định phải giúp bọn họ có đủ thực lực để đối đầu với các thế lực ở sâu trong Đế La Sơn Mạch mới được.
Cho nên y nhất định phải cho đám man tộc của bộ lạc Hắc La biết thế nào là lấy chiến dưỡng chiến, không thể càng đánh càng yếu được.
Hắc Kiệt vung tay, lệnh cho những người khác của bộ lạc Hắc La ngừng giết chóc mà đổi sang bắt sống.
Mất nửa ngày quét dọn chiến trường, Sở Hưu nói với Hắc Kiệt: “Ngươi cũng biết thân phận khác của ta, cho nên ta không thể ở mãi trong khu vực Nam Man này được.
Nhưng Thương Ngô Quận cách chỗ các ngươi không xa, Kha Sát sẽ ở lại Nam Anh Phủ, các ngươi có gì cần tìm ta có thể báo cho Kha Sát.
Tương tự, nếu ta có chuyện cần tìm các ngươi, ta cũng thông qua Kha Sát.”
Kha Sát sau lưng Sở Hưu cười khổ một tiếng, nhưng không dám phản đối.
Dù sao hắn cũng lên thuyền giặc của Sở Hưu rồi, muốn xuống cũng chẳng kịp. Hắn chỉ có thể tận tâm tận lực làm việc cho Sở Hưu, mong rằng sẽ có tiền đồ, đặt cược là Sở Hưu sẽ giữ lời hứa.
Chương 1523 Không có manh mối 1
Sau khi trở lại Thương Nam Phủ, chuyện đầu tiên mà Sở Hưu làm chính là bế quan nghiên cứu Thính Xuân Vũ.
Những võ giả khác trong Thương Ngô Quận như đám người Từ Phùng Sơn, tuy hiếu kỳ không biết thời gian vừa qua rốt cuộc Sở Hưu đi đâu làm gì, vì sao không thấy Kha Sát đâu; nhưng bọn họ không dám hỏi Sở Hưu.
Sau chuyện Sở Hưu giết chết Tôn Càn Thành và giết chết Ma Lợi Kha, bọn họ đã kính nể và sợ sệt Sở Hưu tới cực hạn.
Một vị cấp trên vừa cường đại vừa độc ác, không ai dám trêu chọc vào.
Trong mật thất bế quan, Sở Hưu cầm Thính Xuân Vũ vỗ về nhẹ nhẹ, cảm thụ tình hình của thân đao.
Rất đáng tiếc, khí linh của Thính Xuân Vũ đã tiêu tan triệt để, nhưng thanh thần binh chí tôn này vẫn bảo tồn được chút ấn ký.
Sở Hưu muốn dẫn dắt những ấn ký đó ra, xem có phát hiện võ kỹ hay thần thông gì không, nhưng y vẫn không có thành quả gì, cứ như hình ảnh y thấy khi cầm Thính Xuân Vũ lần đầu tiên là ấn ký hoàn chỉnh duy nhất trong thân đao.
Đặt Thính Xuân Vũ và Phá Trận Tử chung một chỗ, Sở Hưu có thể cảm nhận được lực lượng đồng nguyên trên hai thanh đao đang cộng hưởng lẫn nhau.
Sở Hưu vuốt cằm, y có một ý tưởng đó là hòa Thính Xuân Vũ và Phá Trận Tử của y thành một thể.
Cả hai đều là lưỡi đao trời sinh trong Nguyên Thủy Ma Quật, chất liệu giống hệt nhau.
Hơn nữa khí linh của Thính Xuân Vũ đã tiêu tan, dung hợp cả hai sẽ không có bất cứ xung đột nào.
Nhưng ở Đại La Thiên, ý tưởng này của y không cách nào thực hiện.
Những bảo vật trời sinh phải dùng bảo vật trời sinh khác mới có thể luyện chế được.
Cho dù hai thanh đao này có thể hòa hợp, vậy cũng phải nhờ vào Vô Căn Thánh Hỏa mới được.
Cho nên kế hoạch ngày hôm nay vẫn là tìm đường về hạ giới, mà con đường đó chính là con đường mà Đại Hắc Thiên Thần Cung đã từng đi.
Với thực lực hiện tại của bộ lạc Hắc La đã có thể coi là thế lực lớn trong khu vực Nam Man, Sở Hưu định bảo bọn họ dẫn đầu đi tìm manh mối về nơi đó.
Nhưng theo ghi chép của Ma Lợi Kha, con đường xuống hạ giới ở chỗ man tộc nằm sâu trong khu vực Nam Man, tuy có viết khá nhiều về vị trí tọa độ nhưng Sở Hưu đọc không hiểu.
Cho nên trước khi đi, y ném thẳng cho đám Hắc Kiệt, để bọn họ điều tra nơi đó. Nếu là trong rừng thì cho dù bọn họ chưa từng tới, bọn họ cũng có thể tìm ra được, sau khi phát hiện thì tới báo cho Sở Hưu.
Man tộc cũng có điểm tốt, dùng bọn họ làm việc thì Sở Hưu rất yên tâm.
Đám người này tính cách chân thật, không lén lút giở mánh lới, hơn nữa cũng không hỏi nhiều. Bảo bọn họ làm là bọn họ thành thật đi làm, không ai lắm miệng hỏi rốt cuộc Sở Hưu tìm chỗ kia để làm gì.
Theo bọn họ thấy, có thể làm việc cho thần sứ đại nhân còn là vinh hạnh của bọn họ.
Tạm thời không cần lo lắng về vấn đề này, Sở Hưu cũng yên ổn tiến vào trạng thái bế quan.
Tới Đại La Thiên một thời gian dài như vậy nhưng Sở Hưu chưa từng nghiêm túc bế quan lần nào. Lần duy nhất còn là ở Cửu Phượng Kiếm Tông, nhưng không bế quan dài ngày, đúng là lãng phí hoàn cảnh cực tốt của Đại La Thiên.
Sở Hưu bế quan tròn một tháng, đám người Từ Phùng Sơn ở bên ngoài lại trợn tròn mắt.
Bọn họ chưa thấy vị quận trưởng nào như vậy, sau khi đến hoặc là xuất quỷ nhập thần, hoặc là bế quan, vốn chẳng để ý gì tới chính sự.
Hoàng Thiên Các phái vị này tới làm quận trưởng là để hắn làm đền thờ ở đây à?
Hơn một tháng sau, đám người Từ Phùng Sơn lại nhận được tin tức mã hóa từ Nam Anh Phủ, còn là Kha Sát đưa tới, chuyện này khiến bọn họ sửng sốt.
Nam Anh Phủ đã sớm thoát ly khỏi phạm vi quản lý của Thương Ngô Quận, cho nên trận pháp đưa tin ở đó cũng bị hủy bỏ.
Kết quả bây giờ Kha Sát lại thành lập một trận pháp đưa tin ở đó, còn chỉ đích danh giao cho Sở Hưu, không ai biết bọn họ đang giở trò quỷ gì.
Tuy mọi người rất nghi hoặc nhưng vẫn phải đánh thức Sở Hưu, hơn nữa còn đưa tin cho y.
Sau khi đọc lướt qua nội dung của tin tức, thật ra rất đơn giản, đám người của bộ lạc Hắc La tìm được nơi mà Sở Hưu muốn nên báo cho Sở Hưu, có thể tới bất cứ lúc nào.
Sở Hưu cất bức thư này đi, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của đám người Từ Phùng Sơn, y lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì nói đi, ta có ăn thịt người đâu.”
Mọi người ở đây nghĩ thầm trong lòng, ngươi không ăn thịt người nhưng ngươi lại giết người.
Ở đây tuổi tác của Từ Phùng Sơn lớn nhất, Sở Hưu cũng tương đối khách khí với hắn, cho nên Từ Phùng Sơn hạ giọng nói: “Đại nhân, ngài thân là quận trưởng, ngài không thể không để ý tới mọi chuyện trong Thương Ngô Quận
được.
Tuy ngài và Lục công tử là bạn bè, nhưng ngài cũng biết tình hình trong Hoàng Thiên Các mà, khó mà đảm bảo bên phía phó các chủ có gây chuyện với ngài không.”
Sở Hưu nhìn Từ Phùng Sơn nói: “Để ý? Trong Thương Ngô Quận có gì cần ta để ý à?
Quận trưởng tiền nhiệm chết nhưng ngay cả các chủ đại nhân đích thân tới cũng không điều tra rõ được, ta lấy gì mà tra? Người cũng chết rồi, tra xong làm được gì? Hắn sống lại được chắc?
Còn về Hàn Giang Thành, bây giờ ta chưa thấy ai của Hàn Giang Thành tới khiêu khích, chờ bọn họ động thủ chúng ta hãng ra tay cũng không muộn.
Riêng bên phía man tộc thì các ngươi không cần lo lắng. Từ nay về sau chỉ cần ta còn ở đây, đám man tộc kia sẽ tuyệt đối không bạo động.
Có đội buôn nào muốn tới Nam Man thì chỉ cần dừng tự tìm đường chết đi quá sâu, cũng không có chuyện gì.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thật ra trong mấy chuyện này, khó giải quyết nhất chính là đám man tộc kia.
Đám người kia có thể nói là giết cũng không sợ, đánh cũng không phục, lôi kéo cũng không được, cưỡng ép thì bọn chúng phản kháng, cho nên rất hay xảy ra chuyện.
Kết quả bây giờ Sở Hưu lại nói có thể không quan tâm tới đám man tộc kia nữa, y lấy đâu ra tự tin như vậy?
Nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn của Sở Hưu, bọn họ cũng không dám nhiều lời.
Sở Hưu vung tay nói: “Ta còn phải tới Nam Man một chuyến, Từ lão, ở đây tuổi tác của ngươi cao nhất, kinh nghiệm cũng nhiều nhất, ta để ngươi quản lý.
Có chuyện gì lớn thì gác lại, chờ ta về xử lý.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi.
Sau khi Sở Hưu đi, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tần Chung chần chừ nói: “Quận trưởng đại nhân nói ngài ấy đã giải quyết vấn đề ở Nam Man, có thật không?”
Từ Phùng Sơn cũng không dám chắc: “Có lẽ vậy, tuy vị quận trưởng đại nhân này làm việc khiến người khác khó hiểu, nhưng có ai thấy ngài ấy khoác lác bao giờ chưa?”
Thẩm Huy ở bên cạnh suy nghĩ một chút nói: “Hay là chúng ta tổ chức đội buôn đi vào khu vực Nam Man xem thử?”
Tại các quận khác của Hoàng Thiên Các, phần lớn tiền phụng dưỡng tới từ các tông môn bản xứ.
Nhưng ở Thương Ngô Quận lại khác, tuy nơi này không nhỏ nhưng đa số diện tích là rừng rậm, thế lực võ lâm rất thưa thớt, cho nên nếu dựa vào tiền phụng dưỡng của bọn họ, đừng nói nộp lên tổng bộ Hoàng Thiên Các, e là còn không nuôi được đám võ giả Thương Ngô Quận.
Chương 1524 Không có manh mối 2
Cho nên nguồn thu nhập thật sự của Thương Ngô Quận chính là trao đổi đặc sản và hung thú với đám man tộc trong khu vực Nam Man.
Từ Phùng Sơn gật nhẹ đầu, thở dài một tiếng nói: “Vậy thì thử xem.”
Người khác mà được cấp trên ủy quyền như vậy, bỏ mặc cấp dưới làm việc, e là bọn họ nằm mơ cũng cười tới tỉnh.
Nhưng cấp trên là Sở Hưu, sao bọn họ lại thấy nhức cả hai hòn bi như vậy?
Trong Nam Anh Phủ, Kha Sát báo cáo tỉ mỉ động tĩnh của bộ lạc Hắc La trong thời gian vừa qua cho Sở Hưu.
Khi bộ lạc Hắc La giúp Sở Hưu tìm kiếm địa điểm mà y cần, bọn họ không hề lười biếng hay giở mánh lới gì.
Nhưng đám man tộc của bộ lạc Hắc La này chỉ thẳng thắn chứ không ngu ngốc.
Sau khi nhận được lực lượng cường đại như vậy đương nhiên bọn họ không thành thật bảo vệ một mẫu ba phần đất của mình.
Cho nên trong thời gian vừa qua, ngoài chia ra một phần lực lượng giúp Sở Hưu tìm kiếm khu vực mà y cần, còn lại đều tiến đánh những bộ lạc có thù oán với bộ lạc Hắc La bọn họ hoặc những bộ lạc mà họ thấy ngứa mắt. Tất cả đều bị bọn họ gán mác thờ cúng tà thần, ra tay tiêu diệt.
Đương nhiên không đuổi tận giết tuyệt như trước mà làm theo lời Sở Hưu, có thể chiêu hàng thì chiêu hàng, có thể làm nô lệ thì đày xuống làm nô lệ, khó chơi quá thì trực tiếp giết chết.
Cho nên chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà quy mô của bộ lạc Hắc La đã tăng hơn gấp đôi.
Hơn nữa thời gian vừa qua bộ lạc Hắc La vẫn luôn chinh chiến cho nên số lượng chiến sĩ man tộc lĩnh ngộ được thiên địa nguyên khí càng ngày càng nhiều, khoảng vài chục người, bọn họ đều đang chờ được Sở Hưu ‘tặng quà’ của thần linh.
Bộ lạc Hắc La lớn mạnh tới nhường này, ngay Kha Sát cũng thấy kinh hãi, sợ Sở Hưu chơi quá đà.
Nhưng Sở Hưu lại hoàn toàn tự tin.
Chỉ có mình y mới biết cách tăng cường thực lực cho đám chiến sĩ man tộc này, hơn nữa ngoài Hắc Kiệt ra, khi thi triển nội lực chân hỏa trên những người khác, Sở Hưu còn thay đổi một chi tiết rất bé nhỏ.
Đây là thủ đoạn mấu chốt mà Sở Hưu lưu lại, nhưng tốt nhất là không có ngày phải dùng tới nó.
Thật ra đám người man tộc này rất hữu dụng, Sở Hưu cũng không muốn mất đi một tay chân tốt như vậy.
Nghe Kha Sát báo cáo xong, Sở Hưu bèn theo Kha Sát tới bộ lạc Hắc La.
Mới một tháng không gặp mà khí tức trên người Hắc Kiệt đã tăng cường thêm một chút, hiển nhiên hắn đã thích ứng với lực lượng hiện tại.
Thấy Sở Hưu đến, Hắc Kiệt cười ha hả nói: “Thần sứ đại nhân, rốt cuộc ngài cũng đến rồi. Trong bộ lạc chúng ta lại có vài chiến sĩ lĩnh ngộ được lực lượng của thần linh, có thể nhận quà tặng.”
Khóe miệng Kha Sát giật một cái, đám người man tộc này nói năng đúng là thẳng thắn, cơ bản là nghĩ gì nói nấy.
Cho dù bọn họ thật sự hy vọng Sở Hưu có thể mang tới càng nhiều lực lượng cho bọn họ, nhưng cũng không thể nói toạc ra như vậy được.
Sở Hưu lại chẳng hề để ý, sau khi giúp người của bộ lạc Hắc La tăng cường thực lực, y lại bảo người của bộ lạc Hắc La dẫn y tới vị trí mà Ma Lợi Kha ghi lại.
Năm trăm năm trước, nơi này có một man tộc sinh sống. do nguyên nhân huyết thống nên hắn không phải người của bộ lạc nào, có thể nói là ‘tán tu’ hiếm thấy trong man tộc.
Cho nên lúc này năm trăm năm qua đi, nơi này đã không có bất cứ dấu vết sinh sống nào nữa.
Sở Hưu dựa theo tin tức trong ghi chép, so sánh địa hình nơi này, người của bộ lạc Hắc La không tìm sai chỗ, đúng là đây.
Lấy nơi này làm trung tâm, Sở Hưu lục soát trong phạm vi mười dặm nhưng vẫn không có thành quả gì, căn bản không có chút manh mối nào.
Tuy Sở Hưu cũng biết con đường xuống hạ giới sẽ không dễ gì tìm được, bằng không người của Phạm Giáo đã tìm ra manh mối từ lâu rồi.
Có điều bỏ bao công sức tìm kiếm mà vẫn không có thành quả gì, tuy Sở Hưu không tới mức chán nản nhưng tâm trạng cũng không tốt.
Mặc dù không có manh mối, nhưng Sở Hưu cũng không vội trở về.
Ma Lợi Kha thân là cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung, là cao tầng trong Phạm Giáo, chắc chắn tài liệu và manh mối mà hắn mang theo sẽ không có sai lầm. Nếu thật sự có sơ sót gì, vậy từ năm trăm năm trước Phạm Giáo đã có sai lầm.
Cho nên có thể nói chắc chắn trong tài liệu này đã bỏ sót thứ gì đó.
Phạm Giáo tìm kiếm tận năm trăm năm, đặc biệt là trong thời gian cuối cùng còn phái vị cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung Ma Lợi Kha đích thân tìm kiếm, với trình độ ảo thuật của hắn, muốn lẻn vào giữa đám man tộc này cũng không tốn nhiều công sức.
Cho nên có thể nói người của Phạm Giáo và Sở Hưu đều tìm được tới nơi này, nhưng vẫn không có thành quả gì. Có điều khác với Phạm Giáo, ưu
thế lớn nhất của Sở Hưu hiện giờ là y khống chế cả một bộ lạc lớn như bộ lạc Hắc La, có thể dùng họ để làm được rất nhiều việc.
Chuyện của man tộc, đương nhiên man tộc mới là người hiểu nhất.
Trong bộ lạc Hắc La, Sở Hưu gọi Hắc Kiệt tới hỏi: “Chuyện liên quan tới những tán tu trong man tộc các ngươi... loại chiến sĩ man tộc lạc đàn ấy, ngươi có hiểu rõ không?”
Hắc Kiệt gật đầu nói: “Đương nhiên là hiểu, thật ra những người này thường rất đáng thương.
Hoặc là bộ lạc bị người khác tiêu diệt, hoặc là phạm phải một số sai lầm không thể tha thứ nên bị trục xuất khỏi bộ lạc.
Sống một mình trong rừng cực kỳ gian nan, đặc biệt là những người không được tổ tiên và thần linh che chở.
Đương nhiên bọn họ tôn thờ ngụy thần, sẽ không được che chở.”
Sở Hưu vuốt cằm nói: “Nếu, ta nói là nếu, bây giờ ngươi bị trục xuất khỏi bộ lạc, một thân một mình kiếm ăn ở sâu trong Đế La Sơn Mạch, vậy ngoài chỗ ở của ngươi ra, nơi ngươi thường đến nhất là đâu?”
Hắc Kiệt gãi đầu, với đầu óc đơn giản của man tộc thì nghĩ chuyện này thôi cũng tốn công.
Dù sao khi còn trẻ tuổi hắn đã là chiến sĩ ưu tú nhất trong toàn bộ bộ lạc Hắc La, sau này còn lên làm tộc trưởng, sao lại nghĩ tới chuyện mình bị trục xuất khỏi bộ lạc được.
Lúc này Lục Phi từ bên ngoài đi tới nói: “Thần sứ đại nhân, ta có một ý tưởng.”
Tất cả các võ giả trong bộ lạc Hắc La đều được tăng cường thực lực, tuy Sở Hưu không tìm được phương pháp tăng cường thực lực của tế ti như Lục Phi, nhưng khi tiêu diệt những bộ lạc khác cô nàng cũng nhận được lợi ích gì đó, có thể thấy khí tức trên người Lục Phi đã mạnh hơn trước một chút.
Trên cổ cô nàng đeo thêm vài loại dây đeo xanh xanh đỏ đỏ, chắc là chiến lợi phẩm sau khi giết chết tế ti của các bộ lạc khác.
Đương nhiên đại đa số nam tử lần đầu nhìn thấy Lục Phi sẽ nhìn vào thân hình của cô nàng, bỏ qua những sợi dây đeo tỏa ra khí tức bất phàm này.
Chương 1525 Manh mối mới
Lục Phi tới trước người Sở Hưu nói: “Thần sứ đại nhân, tộc ta luôn tôn thờ tổ tiên, có thể nói là không gì thay thế được, đặc biệt là lúc trước chúng ta thờ cúng đám ngụy thần kia không để lộ bất cứ thần tích nào. Sự tồn tại của tổ tiên chính là nơi ký gửi tâm linh của bộ lạc chúng ta.
Cho nên đối với những chiến sĩ man tộc lạc đàn, cho dù bọn họ bị diệt tộc hay bị trục xuất khỏi bộ lạc, cho dù bọn họ có mối thù lớn với người trong bộ lạc của mình, nhưng trong lòng bọn họ, tổ tiên là tồn tại chí cao vô thượng.
Dù sao nếu đổi lại là ta, cho dù đi đến đâu ta cũng không quên chuyện hàng năm tới tế bái tổ tiên.”
Hắc Kiệt vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Phi: “Sao ngươi lại nghĩ tới chuyện này?”
Lục Phi hơi xấu hổ nói: “Khi còn bé ta rất nghịch ngợm, sư phụ từng nói nếu ta không thể kế thừa chức vụ tế ti, người sẽ ném ta ra ngoài.
Khi đó ta tin là thật, thậm chí còn lén lút lên kế hoạch, vạn nhất bị trục xuất khỏi bộ lạc thật thì phải sinh sống ra sao, thậm chí ta còn âm thầm chuẩn bị một bọc quần áo nhỏ để ứng phó với tình huống bất ngờ.”
Sở Hưu hơi kinh ngạc nhìn Lục Phi, y không ngờ vị tế ti trẻ tuổi này lúc bé lại đáng yêu đến vậy, đương nhiên bây trờ dậy thì cũng rất thành công.
“Đất tổ của các ngươi trong nơi cư trú của bộ lạc à?”
Hắc Kiệt lắc đầu nói: “Không phải, đất tổ của chúng ta là nơi ở của tổ tiên.
Tộc ta sống dựa vào rừng núi, khi tài nguyên và hung thú trong một khu vực bị khai thác hết, cần thay đổi vị trí khác. Nhưng vị trí của đất tổ lại vĩnh viễn không thay đổi, cho dù có đi xa, chúng ta cũng không quên đất tổ.”
Sở Hưu gật đầu, đưa tài liệu về tán tu man tộc kia cho Hắc Kiệt nói: “Đi thăm dò xem trước đây người này thuộc bộ lạc nào, đất tổ của bộ lạc hắn nằm ở đâu.”
Hắc Kiệt cầm tài liệu nhưng ánh mắt lại có vẻ khó khăn.
Không phải hắn không muốn giúp Sở Hưu làm việc mà chuyện này thật quá khó khăn.
Sở Hưu bảo hắn giết người cũng được, nhưng bảo hắn tìm người thì hắn không giỏi.
Phải nói là trong man tộc, muốn tìm một người năm trăm năm trước là chuyện cực kỳ khó khăn, vì man tộc không có thói quen ghi chép.
Man tộc có văn tự của mình nhưng văn tự của bọn họ cực kỳ đơn giản, thậm chí đa số các bộ lạc man tộc chỉ có tế ti biết loại văn tự thô sơ này, những người còn lại thậm chí không biết cách viết tên của mình.
Cho nên muốn tìm một người chỉ có thể dựa vào hai chữ, ký ức.
Nếu là gần, với thanh thế của bộ lạc Hắc La hiện tại, phái người tới đại bộ
lạc hỏi thăm, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có manh mối. Nhưng năm trăm năm trước, đã khó lại càng khó.
Lúc này Lục Phi lại lên tiếng trước; “Xin thần sứ đại nhân cứ yên tâm, chuyện này giao cho chúng ta, trong vòng mười ngày chắc chắn chúng ta sẽ trao kết quả cho ngài.”
Khóe miệng Sở Hưu mỉm cười nói: “Rất tốt, ta thích người nhanh nhẹn, ta sẽ ở Nam Anh Phủ chờ tin của các ngươi.”
Sau khi Sở Hưu đi khỏi Hắc Kiệt mới nghi ngờ nói: “Lục Phi, chắc ngươi cũng biết trong tộc ta muốn tìm một người năm trăm năm trước khó khăn tới mức nào.”
Tuy Lục Phi là tế ti nhưng đứng trước Hắc Kiệt, cô chỉ là vãn bối, cho nên khi không có người Hắc Kiệt luôn gọi thẳng họ tên cô.
Lục Phi lắc đầu nói: “Khó nữa cũng phải làm, vì đây là việc thần sứ đại nhân phân phó.
Tộc trưởng đừng quên, chỉ có vị thần sứ đại nhân này có thể ban cho chúng ta lực lượng.
Thần sứ đại nhân là hóa thân từ ý chí của thần linh, nhưng tương tự ngài ấy cũng có thân phận khác.
Ngài ấy tuân theo mệnh lệnh của thần linh, trao cho chúng ta cơ duyên mà tổ tiên đạt được. Nhưng đừng quên, ngài ấy cũng có thể trao lực lượng này cho người khác.”
Hắc Kiệt im lặng, hiển nhiên hắn cũng hiểu đạo lý này.
Từ khi Sở Hưu thể hiện ‘thần tích’, Hắc Kiệt và Lục Phi chưa từng nghi ngờ thân phận của Sở Hưu.
Có điều tuy bọn họ không nghi ngờ những bọn họ lại cảm thấy một số hành động của Sở Hưu không giống như ý chỉ của thần mà là ý của chính y, là ý của y khi làm quận trưởng Thương Ngô Quận.
Cả Lục Phi và Hắc Kiệt đều phát hiện ra điều này, nhưng họ không nói gì.
Vì lực lượng của thần nằm trong tay Sở Hưu, theo ý chỉ của thần, y có thể giao lực lượng cho bộ lạc Hắc La, nhưng cũng có thể giao lực lượng cho các bộ lạc man tộc khác.
Cho nên trước mắt thái độ của bọn họ đối với Sở Hưu nhất định phải cung kính, thậm chí có thể nói là nói gì nghe nấy.
Nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được, vậy Sở Hưu cần bọn họ làm gì?
Sau khi ý thức được điều này, có thể nói bộ lạc Hắc La đã điều động toàn bộ bộ lạc, tạm thời bỏ qua kế hoạch tấn công các bộ lạc khác mà tìm hiểu tin tức cho Sở Hưu.
Nếu là bộ lạc thực lực không bằng mình thì trực tiếp tới cửa uy hiếp chất vấn, gặp bộ lạc thực lực mạnh hơn mình thì đem của cải ra trao đổi, rốt cuộc không tới mười ngày bọn họ đã tìm hiểu được tin tức.
Trong Nam Anh Phủ, Hắc Kiệt sắc mặt khó xử nói với Sở Hưu: “Đại nhân, đã tìm được nơi ngài muốn, nhưng ngài muốn tới chỗ đó sẽ rất khó khăn.”
"Ồ? Vì sao?"
Hắc Kiệt nói: “Vì đó là phạm vi của đại bộ lạc Nam Man, bộ lạc Lỗ Nặc, còn bộ lạc Nam Man là bộ lạc bá đạo hung hãn nhất trong những bộ lạc ở khu vực Nam Man này, lúc bình thường không ai muốn trêu vào họ.”
Sở Hưu nghi ngờ nói: “Chẳng phải nơi đó là đất tổ của những bộ lạc khác à? Sao bây giờ lại thành địa bàn của bộ lạc Lỗ Nặc này?”
Hắc Kiệt giải thích: “Sau khi tài nguyên trong một khu vực bị cướp sạch, có lẽ mấy trăm năm mấy ngàn năm sau là lại khôi phục.
Nếu bộ lạc cũ vẫn còn, có thể trở lại đất tổ năm xưa, nhưng nếu bộ lạc cũ không còn, vậy bị người khác chiếm cứ cũng rất bình thường.
Bây giờ bộ lạc đó đã bị hủy diệt, mà ba trăm năm trước thực lực của bộ lạc Lỗ Nặc tăng vọt, trở thành đại bộ lạc trong khu vực Nam Man, cho nên phạm vi thế lực cũng tăng cường, chiếm luôn nơi đó.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Thế cũng dễ thôi, bộ lạc Lỗ Nặc kia tôn thờ tà thần, xúc phạm Chân Thần, cần tiêu diệt bọn chúng, tịnh hóa dị đoan.
Hắc Kiệt tộc trưởng, chuyện này khó khăn lắm à? Nếu có gì khó ngươi có thể nói với ta, ta sẽ đổi người khác, dù sao con dân của thần vốn rất nhiều.”
Hắc Kiệt cắn răng nói: “Không có gì khó!”
Thực lực của bộ lạc Lỗ Nặc cũng không yếu, cho dù thực lực của bộ lạc Hắc La đã tăng cường nhưng vẫn không muốn động chạm tới loại đại bộ lạc như bộ lạc Lỗ Nặc. Nếu thật sự giao chiến, Hắc Kiệt thậm chí không nắm chắc tới năm phần.
Nhưng Sở Hưu đã hỏi tới nước này rồi, ngoài đáp ứng ra hắn cũng không có cách nào khác.
Đương nhiên Sở Hưu cũng không bạc đãi bọn họ, Sở Hưu cũng để Kha Sát chuyển cho bọn họ không ít chiến giáp binh khí do Hoàng Thiên Các sản xuất.
Tất cả nhân tộc đều biết man tộc cực kỳ thèm khát chiến giáp và binh khí do đại sư luyện khí nhân tộc chế tạo, cho nên hầu hết các tông môn đều khống chế lượng binh khí và chiến giáp được trao đổi, không thể quá nhiều cũng không thể quá ít, đẩy giá lên rất cao.
Nhưng hôm nay có Sở Hưu, y không quan tâm tới chuyện này, tìm đường về hạ giới mới là quan trọng nhất.
Cho nên y trực tiếp vũ trang đầy đủ cho bộ lạc Hắc La, đánh thẳng tới bộ lạc Lỗ Nặc.