-
Chương 1531-1535
Chương 1531 Uy lực của thần thông
Tuy hiện giờ phương thức chiến đấu của Diệp Thiên Thanh trông rất giống cường giả tu luyện cơ thể tới cực hạn, nhưng trên thực tế cơ thể của hắn không cường đại bằng Sở Hưu, chỉ có thể nói là mạnh hơn võ giả bình thường một chút mà thôi.
Nhưng Diệp Thiên Thanh lại hấp thu toàn bộ lực lượng âm hàn và hơi nước xung quanh vào cơ thể mình, Sở Hưu giao thủ với hắn không khác gì chống lại lực lượng của cả thiên địa này.
Thậm chí Phá Trận Tử có quy nguyên thành lực lượng cực âm, Diệp Thiên Thanh cũng có thể hấp thu.
“Trong Đại La Thiên, số võ giả có thể ép ta sử dụng Băng Thần Giáp không nhiều, ngươi nên thấy hãnh diện.”
Hai mắt Diệp Thiên Thanh toát lên vẻ dữ tợn máu lạnh hung tàn, còn có chiến ý cuồng bạo hưng phấn, tuy cảm xúc này bị hắn đè nén nhưng vẫn vô thức ảnh hưởng tới tinh thần của hắn.
Chiến giáp trên người hắn vừa là chiến giáp vừa là võ công mà hắn tu luyện, đã nối liền với máu thịt kinh mạch của hắn.
Nghe nói thứ này là mảnh giáp vỡ của thượng cổ ma thần năm xưa, mang theo một chút lực lượng tự nhiên của thượng cổ ma thần.
Vốn dĩ Diệp Thiên Thanh định chế tạo nó thành binh khí, nhưng sau đó lại mở lối đi riêng, luyện nó thành chiến giáp rồi dùng máu thịt tế luyện, rốt cuộc cũng khống chế được lực lượng cường đại được truyền thừa từ thượng cổ ma thần này.
Thượng cổ ma thần trời sinh trời nuôi, không cần tu luyện, tự có năng lực khống chế lực lượng của thiên địa, vì bản thân bọn họ đã là hóa thân của thiên địa.
Diệp Thiên Thanh dựa vào Băng Thần Giáp cũng có thể đạt tới cảnh giới này, nhưng khó tránh khỏi việc bị ấn ký lưu lại trên Băng Thần Giáp làm ảnh hưởng, mỗi khi sử dụng hắn đều phải dùng nghị lực cực lớn kiềm chế, cho nên hắn sẽ không tùy tiện vận dụng Băng Thần Giáp.
Hôm nay dùng để đấu với Sở Hưu, hiển nhiên hắn đã vận dụng tất cả chiêu thức của mình.
Thân hình Sở Hưu bị đánh tới mức lùi từng bước về phía sau, Diệp Thiên Thanh trong trạng thái này, y cũng không đối phó được.
Cho dù là đao ý Phá Tự Quyết với lực lượng sắc bén cường đại cũng không thể chém đứt Diệp Thiên Thanh đã dung hợp với thiên địa này.
Hơn nữa càng đánh thì thế công của Diệp Thiên Thanh càng dũng mãnh, toàn thân hắn như đắm chìm trong trạng thái này, thậm chí đã có vẻ điên cuồng.
Hai mắt Diệp Thiên Thanh hiện lên màu đỏ tươi, tai niết ấn quyết, chỉ trong nháy mắt phương viên ngàn trượng xung quanh hắn đều bị hàn ý làm ngưng đọng.
Không ngờ cả khí huyết quanh người Sở Hưu cũng bị luồng lực lượng này đóng băng, chuyện này khiến y giật nảy mình, tăng cường uy lực của Huyết Thần Ma Công tới cực hạn, khí huyết quanh người thiêu đốt điên cuồng.
Ấn pháp của Diệp Thiên Thanh còn ảnh hưởng tới cả Sở Hưu, nói chi những người bên dưới.
Các võ giả Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành đã ngừng tấn công, ai nây vẻ mặt khiếp sợ nhìn Sở Hưu và Diệp Thiên Thanh giao chiến, bắt đầu dốc hết sức lực chống lại lực lượng cường đại đủ để đóng băng tất cả mọi thứ.
Bên phía Hàn Giang Thành có người giậm chân thở dài nói: “Sao đại nhân lại dùng cả Băng Thần Giáp?
Chẳng lẽ tên Sở Hưu kia lại khó đối phó đến vậy à, không ngờ còn ép đại nhân tới mức độ này?”
Bọn họ đều là tâm phúc của Diệp Thiên Thanh, đương nhiên biết tình hình bên Diệp Thiên Thanh ra sao.
Lúc này Diệp Thiên Thanh đã phát huy lực lượng của bản thân tới cực hạn, nhưng quan trọng là trong trạng thái này rất có thể Diệp Thiên Thanh không khống chế được bản thân mình!
Trong quá khứ khi Hàn Giang Thành vừa quật khởi, Diệp Thiên Thanh chém giết chinh chiến với kẻ địch, từng thi triển trạng thái này. Nhưng khi đó còn có cao thủ khác trong Hàn Giang Thành đứng bên, có thể ngăn cản kịp thời khi hắn nổi điên.
Nhưng bây giờ ở đây chỉ có một mình hắn, làm sao ngăn cản được đây? Trạng thái nổi điên của Diệp Thiên Thanh thì cả người mình hắn cũng giết!
Lúc này Sở Hưu cũng thấy khó đối phó, y cũng phát hiện, hình như ở Đại La Thiên này những cường giả tu luyện tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không ai là người bình thường.
Trước đó là Ma Lợi Kha, hắn còn tưởng Diệp Thiên Thanh tương đối bình thường, ai ngờ hắn lại thi triển trạng thái hiện tại.
Dung nhập vào thiên địa, khống chế thiên địa, ngưng tụ nước hóa thành băng, đây là một lực lượng quy tắc của thiên địa tự nhiên, trừ lực lượng quy tắc ngang hàng, ngoài ra không gì chống lại được.
Nghĩ tới hai chữ quy tắc, ánh mắt Sở Hưu bỗng lóe sáng.
Vốn dĩ y không định dùng chiêu đó vào lúc này, đây là thủ đoạn mấu chốt y định giữ lại để lật bàn khi phải liều mạng.
Nhưng nhìn trạng thái của Diệp Thiên Thanh trước mắt, không sử dụng
chiêu thức đó thì đối phương sẽ dây dưa với y không thôi, còn như vậy là chỉ có đường chết!
Đao ý Phá Tự Quyết chém ngang ra, khí thế sắc bén cường đại tạm thời ngăn cản Diệp Thiên Thanh.
Quanh người Sở Hưu nổi lên từng luồng ma khí tinh thuần tới cực điểm, quấn lấy toàn thân y, điên cuồng hấp thu lực lượng xung quanh. Chỉ trong chốc lát thân hình của y đã phình to tới ngàn trượng, như ma thần chân chính đầu đội trời chân đạp đất.
Pháp Thiên Tượng Địa!
Băng Thần Giáp của Diệp Thiên Thanh có thể giúp hắn dung nhập vào thiên địa, hóa thành lực lượng quy tắc.
Còn thần thông vốn đã là một loại diễn hóa của lực lượng quy tắc. Có thể phá vỡ quy tắc, chỉ có quy tắc!
Sở Hưu mới dùng thức thần thông Pháp Thiên Tượng Địa một lần khi đối mặt với Đinh Đầu Thất Tiễn, thần thông không cần học tập, chỉ cần khắc ghi vào trong đầu, biết là biết, không như võ kỹ còn có đại thành tiểu thành gì đó.
Nhưng từ trước tới nay Sở Hưu chưa từng thi triển trong Đại La Thiên, không phải vì điều gì khác mà vì thần thông tiêu hao lực lượng vượt ngoài tưởng tượng. Lần trước khi đối mặt với Ma Lợi Kha, Sở Hưu không chắc mình có thể dùng lực lượng phá giải ảo thuật hay không, y đã định sử dụng thức thần thông này.
Lúc này Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, tất cả lực lượng trong người như đang thiêu đốt sôi trào.
Luồng lực lượng cường đại đó tràn ngập trong người Sở Hưu, cứ như một khắc sau mà y không phát tiết là nó tan vỡ triệt để.
Một quyền đánh xuống, thân hình hùng vĩ cao tới ngàn trượng đập xuống, như thượng cổ ma thần phá sơn đảo hải.
Quanh người Diệp Thiên Thanh hiện lên từng tầng băng đá nhưng đều bị một quyền của Sở Hưu đánh tan thành từng mảnh. Chiến giáp của ma thần khảm trên người hắn cũng bị xé nứt, để lộ máu thịt be bét bên dưới.
Diệp Thiên Thanh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt vốn điên cuồng khôi phục thanh tỉnh, nhưng lúc này trong lòng hắn đã tràn ngập tuyệt vọng.
“Thần thông! Sao lại là thần thông!”
Diệp Thiên Thanh nhận ra thần thông, nhưng rõ ràng chỉ có số ít Võ Tiên mới có thể nắm giữ thứ này, sao Sở Hưu lại biết?
Một quyền này đánh xuống, thân hình Sở Hưu trực tiếp thu nhỏ một nửa, lại đấm một quyền, Diệp Thiên Thanh quát lên chói tai, tất cả khí huyết bắt đầu cháy rực lên, thậm chí sau đầu hắn cũng xuất hiện một ngọn lửa màu vàng hừng hực.
Chính vì Diệp Thiên Thanh biết sự khủng khiếp của thần thông, nên lúc này hắn mới thiêu đốt cả tinh huyết và nguyên thần.
Nhưng một khắc sau, quyền của Sở Hưu giáng xuống, toàn bộ không gian như lập tức sụp đổ, sau đó mới gây dựng lại.
Xung quanh tĩnh lặng không chút tiếng động, cũng không có bất cứ thay đổi nào, nhưng thân hình Diệp Thiên Thanh đã biến mất không còn tăm hơi. Hắn bị quyền này của Sở Hưu đánh nổ thành hư vô, có thể nói là ‘không còn tro bụi’.
Còn sau khi đánh ra quyền này, thân hình Sở Hưu cũng như quả bóng da xì hơi, trở lại kích thước trước đó, nhưng đứng trên mặt đất cũng rất miễn cưỡng.
Trước đây khi đối mặt với Đinh Đầu Thất Tiễn, Sở Hưu phải vận dụng cả Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp và thiêu đốt nguyên thần mới đánh được tới bốn quyền. Còn bây giờ y dùng Pháp Thiên Tượng Địa, đánh ra được hai quyền đã là cực hạn.
Chương 1532 Hàn Giang Thành bá đạo 1
Diệp Thiên Thanh bị Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu đánh tới mức không còn tro bụi, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đặc biệt là đám người bên Hàn Giang Thành, ai nấy vẻ mặt ngây dại.
Rõ ràng bọn họ tới giúp bộ lạc Lỗ Nặc, sao lại phải bỏ mạng tại đây?
Đám người này ngơ ngác tới vài chục giây, sau đó mới có người phản ứng lại, quay người bỏ trốn.
Diệp Thiên Thanh đã chết, chẳng lẽ bọn họ còn ở lại đây đối phó với tên Sở Hưu khủng khiếp như ma thần kia à?
Sở Hưu chậm rãi ổn định lại hơi thở, nhìn qua đám người Từ Phùng Sơn, lạnh nhạt nói: “Còn không mau đuổi giết, đứng đây chờ cái gì?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, đám người Từ Phùng Sơn mới phản ứng lại, lập tức truy sát, nhưng hiệu quả quá tệ.
Bản thân bọn họ đã chẳng mạnh hơn võ giả Hàn Giang Thành, bây giờ đối phương một lòng bỏ trốn, bọn họ muốn truy sát cũng rất tốn công tốn sức.
Sau khi truy sát xong, Sở Hưu cũng hồi phục được chút sức lực.
Thần thông là một cách thể hiện của quy tắc trong thiên địa, nhưng sức người khó lòng khống chế một loại quy tắc trong thiên địa, phải trả giá bằng lực lượng vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Diệp Thiên Thanh cho rằng chỉ có cảnh giới Võ Tiên mới có thể nắm giữ thần thông, thật ra đây là sai. Có nắm giữ thần thông hay không là dựa vào thiên phú của ngươi, nhưng có dùng được thần thông hay không lại phải xem thực lực của ngươi.
Cho dù là lực lượng nội tình của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, muốn thi triển thần thông cũng muôn vàn khó khăn.
Từ Phùng Sơn thận trọng tới bên cạnh Sở Hưu nói: “Đại nhân, lần này ngài giết Diệp Thiên Thanh, e là phiền toái rồi.
Diệp Thiên Thanh thân phận bất phàm,hắn là trực hệ trong Diệp gia của Hàn Giang Thành, còn là đệ tử tục gia của Tinh Hà Tán Nhân.”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Nơi này có phải phạm vi của Hoàng Thiên Các chúng ta không?”
Từ Phùng Sơn sửng sốt: “Thưa có.”
“Vậy có phải Hàn Giang Thành có thù với Hoàng Thiên Các hay không?”
Từ Phùng Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ coi là có, ngày trước khi Hàn Giang Thành quật khởi đã không ít lần đối nghịch với Hoàng Thiên Các chúng ta. Hơn nữa bây giờ Hàn Giang Thành và Hàn Giang Thành cũng có xích mích.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Trong phạm vi của Hoàng Thiên Các chúng ta, ta giết chết một vị cường giả của thế lực đối địch, rõ ràng đây là công lao mới đúng, lấy đâu ra phiền toái?”
Từ Phùng Sơn cười khổ một tiếng, hiện giờ hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Sở Hưu không hiểu thật hay giả vờ không hiểu.
Tuy nói thì nói thế nhưng bây giờ Hoàng Thiên Các không muốn trở mặt với Hàn Giang Thành, nếu không khi quận trưởng tiền nhiệm chết, cho dù Hoàng Thiên Các không có chứng cứ, họ hoàn toàn có thể trở mặt với Hàn Giang Thành.
Nhưng có cho Từ Phùng Sơn mười cái gan hắn cũng không dám nhiều lời, sau khi chứng kiến uy thế của Sở Hưu, bọn họ đã không có bất cứ mưu hèn kế vặt nào.
Đứng trước lực lượng tuyệt đối, việc bọn họ có thể làm chỉ là phục tùng.
Người của Hàn Giang Thành tạm thời không dám vượt qua biên giới, Sở Hưu có thể yên tâm tới giải quyết bộ lạc Lỗ Nặc.
Nhưng sau khi thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, Sở Hưu hao tổn quá lớn, y cũng không định tự tay giúp bộ lạc Hắc La giết người.
Cho nên y bảo Kha Sát cầm Phá Trận Tử của mình đưa cho Hắc Kiệt, để hắn dùng thanh đao này giải quyết bộ lạc Lỗ Nặc.
Tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc không mạnh hơn Hắc Kiệt bao nhiêu, lần trước hắn thắng được Hắc Kiệt là nhờ thanh thần binh cực phẩm mà Hàn Giang Thành đưa cho hắn.
Nhưng thần binh có cực phẩm đến đâu đi nữa, liệu có cực phẩm bằng Phá Trận Tử của Sở Hưu không?
Hơn nữa Sở Hưu cũng không lo Hắc Kiệt sẽ có ý đồ gì với Phá Trận Tử.
Một là hắn không dám, hai là khí linh của Phá Trận Tử do Sở Hưu đích thân chế tạo ra, đã có liên kết huyết mạch với hắn, trên đó có ấn ký của y.
Y cho ai sử dụng thì người đó mới có thể sử dụng, nếu không thì cảm giác khí linh phản ngược lại cũng không dễ chịu gì.
Sau khi nhận được Phá Trận Tử, trận pháp của bộ lạc Lỗ Nặc cũng hao hết năng lượng, nhưng không thấy người của Hàn Giang Thành tới giúp.
Rơi vào đường cùng, tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc đành phải giao chiến với bộ lạc Hắc La một trận, kết quả lại bị Hắc Kiệt tay cầm Phá Trận Tử giết chết, bộ lạc Lỗ Nặc cũng bị hủy diệt và chiếm đoạt hoàn toàn.
Sở Hưu không thấy những chuyện này, y còn ở trong phủ quận trưởng khôi phục nguyên khí. Là Kha Sát mang Phá Trận Tử về cho Sở Hưu, hơn nữa còn thuật lại mọi chuyện cho y.
Sau khi nghe Kha Sát kể xong, y suy nghĩ rồi nói: “Tình hình những bộ lạc
man tộc khác ra sao?”
Kha Sát sửng sốt: “Không có gì, vẫn như trước kia.”
Bây giờ Sở Hưu cũng không hiểu được rốt cuộc đám man tộc này suy nghĩ cái gì, không biết rốt cuộc bọn chúng đoàn kết hay đấu đá lẫn nhau thành tính nữa.
Khi đối mặt với ngoại tộc, cho dù hai bộ lạc trước đó đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng có thể liên kết lại đồng thời đối phó với kẻ địch.
Nhưng bây giờ bộ lạc Hắc La ngang ngược quật khởi diệt tộc trong khắp khu vực Nam Man, đã đánh liền vài bộ lạc, nhưng những bộ lạc khác vẫn không có phản ứng gì, đúng là kỳ quái.
Đổi lại là tông môn của nhân tộc, e là đã cảm thấy thỏ chết cáo đau lòng, định liên kết lại đối địch.
“Tới nói cho bộ lạc Hắc La, phong tỏa phạm vi thế lực của bộ lạc Lỗ Nặc trước kia, không cho phép bất cứ ai đi vào.”
Lúc này Sở Hưu còn chưa khôi phục nguyên khí xong. Y định để dành nơi đó đến khi mình khôi phục triệt để rồi mới đến điều tra.
Lúc này, tại Đông Sơn Quận ở cực đông của Đông Vực, Hàn Giang Thành tọa lạc tại đó.
Hàn Giang Thành tên là Hàn Giang Thành là vì nó được xây dựng trên một dòng sông lớn ở Đông Vực, Tuân Long Giang.
Hàn Giang Thành mở lối đi riêng, bắc một cây cầu khổng lồ bên trên Tuân Long Giang, đồng thời tòa thành của họ cũng nằm trên cây cầu này.
Trong chủ điện, những võ giả Hàn Giang Thành may mắn sống sót từ tay Sở Hưu run rẩy thuật lại sự tình cho một lão già ngồi trên ghế chủ.
Đó là một lão già mặc áo gấm thêu hình hắc long, gương mặt không quá già nua, thậm chí tóc còn chưa bạc trắng, chỉ có những nếp nhăn trên mặt như khắc bằng đao, có vẻ khá lạnh lùng.
Người này chính là thành chủ của Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không, hơn ba trăm năm trước chính hắn đã liên thủ với Mạnh Tinh Hà khuấy động phong vân trong khắp Đông Vực, thậm chí là một trong hai người rực rỡ nhất Đại La Thiên này.
Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đoạt thức ăn từ miệng những đại phái truyền thừa hơn vạn năm, xây dựng cơ nghiệp Hàn Giang Thành, từ đầu đến cuối đều là nhân kiệt đương thời.
Cho dù bây giờ Diệp Duy Không đã già, nhưng trong Đông Vực, hắn vẫn là người thanh danh hiển hách.
Nghe người dưới báo cáo, sắc mặt Diệp Duy Không không chút thay đổi, không vui không buồn, cứ như người chết không phải cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Hàn Giang Thành, cũng không phải hậu bối Diệp gia mà hắn coi trọng nhất.
Nhưng khi nghe thấy mấy chữ truyền nhân của Cổ Tôn, ánh mắt hắn lóe lên vẻ hồi tưởng.
Chương 1533 Hàn Giang Thành bá đạo 2
Năm đó khi gặp Tiểu Mạnh, mình vẫn còn trẻ tuổi như vậy, cũng hào hoa phong nhã như vậy.
Không biết đã nhiều năm như vậy rồi, vị lão bằng hữu của mình, cũng là bằng hữu duy nhất kia, bây giờ ra sao?
Nhìn Diệp Duy Không ngồi đó suy tư, người dưới không ai dám nói một câu.
Trong Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không chính là trời, lời nói của Diệp Duy Không chính là pháp chỉ, không ai dám chất vấn, cũng không ai dám nghi ngờ. Đây là uy danh mà hắn gây dựng kể từ khi thành lập Hàn Giang Thành.
Nửa ngày sau, Diệp Duy Không mới lạnh nhạt nói: “Các ngươi thấy thế nào?”
Có người thận trọng nói: “Thành chủ, chuyện này thật ra là Diệp Thiên Thanh làm xằng làm bậy.
Mọi chuyện vốn do hắn đuối lý, tới địa bàn của Hoàng Thiên Các thì thôi, bị người ta chặn lại mà còn quyết tử chiến với người ta.
Tuy cuối cùng người chết là hắn, nhưng nếu làm to chuyện với bên Hoàng Thiên Các thì chúng ta cũng không có gì để nói.”
Tính cách của Diệp Thiên Thanh có hơi cao ngạo, trong Hàn Giang Thành cũng không được ưa thích.
Hơn nữa đúng là chuyện này do Hàn Giang Thành đuối lý, có tới Hoàng Thiên Các đòi câu trả lời cũng không có lý do.
Diệp Duy Không lại lạnh nhạt nói: “Đạo lý? Có khi nào Hàn Giang Thành chúng ta phải nói lý không?
Đi, phái người tới nói với Hoàng Thiên Các, chuyện này, Hàn Giang Thành ta muốn một câu trả lời.
Bọn họ không cho, ta sẽ tự tới lấy.”
Lời này vừa nói ra, người dưới cũng không còn gì để nói.
Bất luận chuyện này là có lý hay đuối lý, dù sao Diệp Duy Không nói có lý thì tức là có lý.
...
Trong đại sảnh nghị sự của Hoàng Thiên Các, Lý Vô Tướng và các cao tầng của Hoàng Thiên Các như Xung Thu Thủy đều có mặt, nhưng ai nấy sắc mặt xám xịt.
Trước đây không lâu, người của Hàn Giang Thành tới Hoàng Thiên Các bọn họ, hung hăng yêu cầu bọn họ trả lời, đúng là sỉ nhục.
Lý Vô Tướng phải cố lắm mới nhịn được không nổi nóng giết chết kẻ tới chất vấn.
Hơn nữa chuyện này cũng rất khó giải quyết, Sở Hưu giết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của phe địch, đây vốn là chuyện tốt mới đúng.
Nhưng khổ nỗi, bây giờ Hoàng Thiên Các không định trở mặt với Hàn Giang Thành.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì không có phần thắng.
Nếu Hoàng Thiên Các mà định trở mặt, khi quận trưởng tiền nhiệm bỏ mạng bọn họ đã trở mặt rồi, cần gì phải đợi tới bây giờ?
Lão các chủ thở dài nói: “Mọi người nói đi, chuyện này nên làm như thế nào?”
Lý Vô Tướng cau mày nói: “Rất khó xử, khí thế của Hàn Giang Thành hùng hùng hổ hổ, chắc cũng biết Hoàng Thiên Các chúng ta đang trong thời kỳ suy yếu, không dám trở mặt với bọn họ.
Nhưng cũng không thể cho bọn chúng một câu trả lời được, Hoàng Thiên Các ta đặt chân ở Đại La Thiên vạn năm, chẳng lẽ còn phải xin lỗi bọn chúng hay sao?
Giao ra Sở Hưu cũng không được, hy sinh người mình cho Hàn Giang Thành, còn đắc tội với vị Võ Tiên sau lưng hắn nữa, tội gì phải thế?”
Lão các chủ đưa mắt sang Xung Thu Thủy nói: “Thu Thủy, nói quan điểm của ngươi đi.”
Xung Thu Thủy lạnh nhạt nói: “Ta không có quan điểm gì cả, lúc trước lão các chủ và các chủ đã quyết định điều hắn tới Thương Ngô Quận, bây giờ xảy ra chuyện, ta còn có quan điểm gì nữa?”
Lục Tam Kim ở bên cạnh nói: “Trước đây khi đối mặt với người của Hàn Giang Thành, Hoàng Thiên Các chúng ta từ từ nhượng bộ. Bây giờ khó khăn lắm Sở huynh mới giết được một vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, dương oai cho Hoàng Thiên Các chúng ta, sao lại thành chuyện phiền toái?”
Xung Thu Thủy liếc sang hắn một cái cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, nếu dễ giết như vậy thì cỡ Diệp Thiên Thanh kia, trong vòng ba chiêu ta có thể bóp chết hắn. Băng Thần Giáp gì đó chỉ là mang theo một chút quy tắc thần thông mà thôi.
Nhưng giết một kẻ lại khiến cả đám tới, nếu thật sự khai chiến với Hàn Giang Thành, vị Võ Tiên sau lưng Sở Hưu có đứng ra giúp Hoàng Thiên Các chúng ta không?”
Hoàng Thiên Các bàn bạc một hồi lâu mà không có đối sách, đối diện với tình hình như vậy, đánh cũng không được mà không đánh cũng không được.
Cuối cùng Lý Vô Tướng đành nói: “Phái người tới hỏi tên Sở Hưu kia xem, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào. Chính hắn gây ra phiền toái thì phải tự giải quyết đi.
Sau lưng hắn có một vị cường giả Võ Tiên cơ mà, nếu có thể khiến vị cường giả Võ Tiên kia ra tay, chắc Hàn Giang Thành cũng sợ ném chuột vỡ bình.”
Nghe Lý Vô Tướng nói vậy, đại đa số võ giả của Hoàng Thiên Các đều gật đầu đồng ý, dù sao hiện giờ Hoàng Thiên Các cũng không muốn khai chiến với Hàn Giang Thành.
Khóe miệng Xung Thu Thủy lộ vẻ khinh thường.
Hắn coi thường nhất là loại người dối trá như Lý Vô Tướng.
Làm việc phải mạnh mẽ một chút. Hoặc là liều mạng tới cùng với Hàn Giang Thành, hoặc là hoàn toàn không biết xấu hổ ném Sở Hưu ra ngăn miệng Hàn Giang Thành.
Hắn thì hay rồi, làm việc nửa vời, không khéo còn đắc tội với cả hai bên.
Lục Tam Kim định nói gì đó, nhưng lão các chủ lại khoát tay với hắn.
Lý Vô Tướng lập tức ra lệnh cho vài chiến sĩ tới Nam Man, sau đó mọi người giải tán.
Sau khi mọi người đi khỏi, Lục Tam Kim mới bất mãn hỏi lão các chủ: “Lão các chủ, vừa rồi sao ngài không cho ta nói?
Làm người phải biết tới đạo nghĩa chứ, có một số việc có thể làm, một số việc không thể làm. Làm hay không làm không phải dựa vào thiện ác mà thế nhân nói mà dựa vào bản tâm của chính mình. Những lời này là trước đây ngài đã dạy ta.
Sở huynh coi như bằng hữu của ta, cũng chính ta dẫn hắn vào Hoàng Thiên Các.
Lần này Sở huynh giúp chúng ta giết người của Hàn Giang Thành, kết quả bọn họ lại có thái độ như vậy, thế mà là đạo nghĩa à?”
Lão các chủ thở dài nói: “Ngươi phải hiểu cho Vô Tướng, hiện giờ hắn là các chủ, chuyện gì hắn cũng phải quyết định.
Khi Hàn Giang Thành quật khởi, ta đã từng giao thủ với Diệp Duy Không. Nói thật nhé, ta không mạnh bằng hắn, càng không bằng Mạnh Tinh Hà.
Bây giờ tuy Mạnh Tinh Hà đã quy ẩn, đi làm Tinh Hà Tán Nhân của hắn rồi, nhưng ta đã già, còn Diệp Duy Không tuy không còn trẻ nhưng sức chiến đấu vẫn ở mức đỉnh phong. Mà tình hình của Hoàng Thiên Các ta lại càng ngày càng sa sút.
Trong tình huống như vậy, Vô Tướng có quyết định như vậy cũng rất bình thường.”
Lục Tam Kim sắc mặt ấm ức, khi hắn biết Sở Hưu giết chết Diệp Thiên Thanh, hắn còn cảm thấy vẻ vang, dù sao Sở Hưu cũng là người hắn mời chào vào Hoàng Thiên Các, hắn cũng cảm thấy vinh dự lây.
Nhưng ai ngờ mọi chuyện lại dẫn tới kết cục như vậy, khiến hắn không cách nào chấp nhận.
“Lão các chủ, ta muốn tới Thương Ngô Quận một chuyến.” Lục Tam Kim đột nhiên nói.
Lão các chủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, vậy ngươi đi đi, vừa hay nói với Sở Hưu một câu, cho hắn biết tình hình của Hoàng Thiên Các hiện tại.”
Sau khi Lục Tam Kim đi khỏi, lão các chủ thở dài một tiếng, quay người lấy ra một phiến đã, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên đó thôi diễn công pháp.
Vốn dĩ với tuổi tác của lão các chủ hoàn toàn có thể về hưu, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Hàn Giang Thành từ từ áp sát, hắn cũng bị ép phải xuất thủ.
Nhưng dù sao lão các chủ cũng đã già, bảo hắn tử chiến với Hàn Giang Thành thì tác dụng của hắn còn không bằng Lý Vô Tướng, cho nên hắn phải tìm đường mới, bỏ công sức theo phương hướng khác.
Ví dụ như hiện tại, dùng kinh nghiệm võ đạo tích lũy hơn năm trăm năm, thôi diễn ra vài môn công pháp khắc chế Hàn Giang Thành.
Chương 1534 Đầu mà ngài muốn, đã đến
...
Trong Thương Nam Phủ ở Thương Ngô Quận, trước phủ quận trưởng, Lục Tam Kim và một người trung niên mặc cẩm bào màu vàng đứng ngoài cổng, theo sau là hơn mười tùy tùng.
“Lâm sư thúc, Sở huynh là truyền nhân của Cổ Tôn chứ không phải đệ tử trong Hoàng Thiên Các chúng ta, cho nên không hiểu lắm về tình hình trong Hoàng Thiên Các, lát nữa mong sư thức hiểu cho.”
Lục Tam Kim cũng thấy nhức đầu nhìn người trước mặt, hắn không ngờ Lý Vô Tướng lại phái người này tới Thương Ngô Quận.
Người trước mặt là trưởng lão của Hoàng Thiên Các, tuy tuổi tác chỉ lớn hơn Lý Vô Tướng một chút nhưng bối phận lại cao hơn Lý Vô Tướng một thế hệ, là người nổi tiếng khó đối phó trong Hoàng Thiên Các, tính cách ương ngạnh cứng nhắc. Đám đệ tử sợ nhất là hắn.
Lý Vô Tướng phái người tốt tình một chút còn đỡ, không ngờ lại phái Lâm Thương Hải đến, Lục Tam Kim cũng thấy bất mãn về các chủ.
Lúc này Từ Phùng Sơn vừa vặn đi từ trong phủ quận trưởng ra, thấy Lục Tam Kim và Lâm Thương Hải, hắn vội vàng hành lễ nói: “Công tử và Lâm trưởng lão đến, sao không báo trước một tiếng?”
Lâm Thương Hải lạnh nhạt nói: “Báo trước làm gì? Chẳng lẽ các ngươi có gì mờ ám không thể để lộ, phải giấu diếm à?”
Mấy lời còn lại của Từ Phùng Sơn lập tức nghẹn trong họng.
Tuy hắn đã biết vị trưởng lão của Hoàng Thiên Các này vốn khó tính, nhưng trước đây hắn chưa từng tiếp xúc với Lâm Thương Hải, hôm nay xem như được chứng kiến.
Từ Phùng Sơn lúng túng cười một tiếng rồi nói: “Hai vị từ xa tới, để ta báo với đại nhân, bày tiệc mời hai vị.”
Lâm Thương Hải vung tay lên nói: “Không cần, chúng ta tới tra hỏi, hỏi xong là đi ngay.”
Nói đoạn, Lâm Thương Hải nhanh chân đi thẳng vào nội đường.
Từ Phùng Sơn vỗ đùi, Hắn biết ngay mà, chuyện này không dễ gì kết thúc.
Người khác không biết tình hình Hoàng Thiên Các ra sao, chẳng lẽ hắn cũng không biết?
Cho nên ngay khi Sở Hưu giết chết Diệp Thiên Thanh, Từ Phùng Sơn đã biết chuyện này sẽ không ngừng lại tại đây, bên chịu thiệt không phải Hàn Giang Thành mà là Hoàng Thiên Các.
Nhưng bây giờ người đã tới, Sở Hưu cũng không nghe khuyên bảo, hắn đành vào theo, hy vọng hai người cực kỳ ương ngạnh này không đánh lẫn nhau.
Trong đại đường, Sở Hưu đã sớm cảm giác được khí tức bên ngoài, cho nên y đi từ trong mật thất bế quan ra, chờ hai người.
Đương nhiên tiêu hao của y sau khi thi triển thần thông cũng đã khôi phục hoàn toàn.
“Lục huynh, từ khi ta tới Thương Ngô Quận ngươi chưa tới thăm ta lần nào, lần này tới tuần tra Thương Ngô Quận của ta à?” Sở Hưu mỉm cười hỏi.
Lục Tam Kim còn chưa kịp trả lời, Lâm Thương Hải đã nói thẳng: “Sở Hưu, bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, các chủ chỉ bảo ta hỏi ngươi một câu. Ngươi giết Diệp Thiên Thanh, bây giờ Hàn Giang Thành tới đòi Hoàng Thiên Các chúng ta trả lời, rốt cuộc chuyện này phải giải quyết ra sao?”
Nụ cười của Sở Hưu dần dần biến mất, y nhìn về phía Lục Tam Kim.
Lục Tam Kim ho khan một tiếng nói: “Mong Sở huynh chớ trách, vị này là trưởng lão của Hoàng Thiên Các ta, Lâm Thương Hải.
Đúng là chuyện ngươi giết Diệp Thiên Thanh có chút phiền phức, chuyện này nói sao thì cũng...”
Lục Tam Kim vốn biết ăn nói lúc này cũng phải tạm ngừng, không phải hắn không nói được mà là hắn không biết nên nói thế nào, cũng không thể không biết ngượng mà nói ra miệng.
Lúc này Lâm Thương Hải lại vung tay lên nói: “Không cần giải thích nhiều, ta chỉ cần một kết quả thôi. Sao nào, người là ngươi giết, sau đó lại định bỏ mặc à?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Chuyện sau đó còn cần ta lo hay sao?
Vị Lam trưởng lão này, các ngươi yên ổn tĩnh tu trong Hoàng Thiên Các, chúng ta ra ngoài làm quận trưởng, trấn thủ một phương cho Hoàng Thiên Các, phải trả giá lớn đến đâu ngươi có biết không?
Ta thân là quận trưởng vừa nhậm chức ở Thương Ngô Quận, trên người ta chỉ có hai nhiệm vụ, một là điều tra rõ nguyên nhân cái chết của quận trưởng tiền nhiệm, hai là kiềm chế sự phát triển của man tộc. Hai chuyện này ta đều đã làm được.
Quận trưởng tiền nhiệm là bị Hàn Giang Thành xúi giục đám man tộc kia giết chết. Hàn Giang Thành giết một vị quận trưởng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ta giết một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Hàn Giang Thành, có qua có lại, mới là bằng nhau thôi. Sao nào, ta làm vậy là sai chắc?
Còn bên phía man tộc, lúc này bọn chúng đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay ta. Chỉ cần ta còn ở Thương Ngô Quận một ngày, đám mọi rợ kia đừng hòng gây loạn!
Những chuyện quận trưởng phải làm ta đã làm, quận trưởng không phải
làm ta cũng làm. Xin hỏi Lâm trưởng lão, ta còn cần làm gì nữa?”
Lâm Thương Hải nhíu mày, hắn rất không thích người miệng lưỡi sắc bén như Sở Hưu.
Nhưng đúng là hắn không tiện nói gì về chuyện Hàn Giang Thành, vì như vậy tương đương với vạch áo cho người xem lưng.
Nếu là lúc Hoàng Thiên Các đang ở đỉnh phong, chuyện của Sở Hưu là lập được công lao lớn, còn bây giờ lại là chuốc lấy phiền toái lớn.
Cho nên Lâm Thương Hải hừ lạnh một tiếng, chọn lấy một ‘chỗ sai’ trong lời của Sở Hưu: “Nói khoác mà không biết ngượng! Mối loạn man tộc kia, vạn năm qua còn không giải quyết triệt để được, ngươi mới tới đây bao lâu mà dám khoác lác mình đã khống chế hoàn toàn đám man tộc kia?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vì sao ta không dám? Quận trưởng Thương Ngô Quận vốn phụ trách chuyện này, hôm nay ta quản lý Thương Ngô Quận, đương nhiên phải làm tới cùng.
Lâm trưởng lão có tin không, bây giờ ta bảo bộ lạc man tộc nào chết, tộc trưởng và tế ti của bộ lạc man tộc đó sẽ không thấy ánh mặt trời ngày mai!”
Lục Tam Kim cười lạnh một tiếng nói: “Đúng là nói hươu nói vượn! Bây giờ ta muốn bộ lạc Y Cách bên Nam Man bị hủy diệt, ngươi có làm được không?”
Lâm Thương Hải đã từng tới Nam Man, thậm chí còn từng giao thủ với một số cường giả man tộc. Người giao thủ với hắn khi trấn áp bạo động man tộc chính là tộc trưởng bộ lạc Y Cách, đối phương cũng là đại bộ lạc trong khu vực Nam Man.
Sở Hưu trực tiếp vung tay, nói với Từ Phùng Sơn: “Truyền lệnh cho Kha Sát, nói với hắn, trước buổi trưa ngày mai ta muốn thấy đầu của tộc trưởng và tế ti bộ lạc Y Cách trên bàn của ta.”
Tuy Từ Phùng Sơn không biết Sở Hưu làm vậy là có ý gì, nhưng hắn cũng biết Sở Hưu và Kha Sát âm thầm bố trí gì đó. Nếu Sở Hưu đã nói vậy, hắn cứ làm theo là được.
Bên phía Kha Sát cũng không biết tình hình cụ thể, dù sao Sở Hưu cũng đã ra lệnh, số bộ lạc man tộc chết dưới tay y cũng không phải một hai. Bộ lạc Y Cách cũng không quá mạnh, rất dễ giải quyết.
Hiện tại bộ lạc Hắc La chính là một thanh đao trong tay Sở Hưu, cực kỳ sắc bén, có thể nói là chuyện hủy diệt một bộ lạc như vậy thì giết người còn không lâu bằng đi đường.
Sau khi nhận được lệnh của Sở Hưu, bộ lạc Hắc La lập tức gán tội xúc phạm thần linh cho bộ lạc Y Cách, chuẩn bị ra tay tiêu diệt.
Còn trong phủ quận trưởng, Sở Hưu nói với Lâm Thương Hải: “Lâm trưởng lão có cần nghỉ ngơi một chút thôi? Cái đầu mà ngươi muốn, ngày mai mới đưa tới cơ.”
Lâm Thương Hải cười lạnh nói: “Lão phu sẽ ở đây chờ xem rốt cuộc ngươi giở trò gì.”
Sở Hưu nhún vai, cho người dâng trà, cầm một bản giảng đạo của cường giả cảnh giới Võ Tiên lên chậm rãi đọc.
Lâm Thương Hải cố chờ cả ngày, Lục Tam Kim cũng không có cách nào đành ở lại theo, xem hai người phân cao thấp.
Tới gần trưa ngày hôm sau, Lâm Thương Hải hừ lạnh một tiếng, đang định nói gì đó thì Kha Sát thở hồng hộc ôm một cái hộp đi tới, mở hộp ra, bên trong là hai cái đầu man tộc, hắn hổn hển nói: “Đại nhân, đầu mà ngài muốn, đã đến.”
Chương 1535 Đường về nhà 1
Kha Sát cũng ngơ ngác, vì hắn không biết rốt cuộc bộ lạc Y Cách có chỗ nào chọc tới Sở đại nhân, mà y chỉ hận không thể giết sạch cho thống khoái.
Cho nên hắn không dám chậm trễ, thậm chí trực tiếp ra tay hủy diệt nơi này cùng với bộ lạc Hắc La, sau đó vội vội vàng vàng đưa đầu người tới, đã dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ thiếu nước dùng huyết độn.
Trong số các võ giả ở Thương Ngô Quận, Kha Sát là người tiếp xúc với Sở Hưu nhiều nhất, nhưng chính vì tiếp xúc nhiều nên hắn càng biết rõ hơn về sự khủng khiếp của Sở Hưu, không dám làm gì trái lệnh Sở Hưu.
Sở Hưu bảo hắn trước buổi trưa phải đưa đầu người tới, hắn nhất định phải đưa đầu người tới trước buổi trưa, không dám chậm trễ chút nào.
Đến lúc đưa đầu người tới nơi hắn mới phát hiện, không ngờ Lục Tam Kim và Lâm Thương Hải cũng ở đây.
Hắn không nhận ra Lâm Thương Hải cho nên lúc này vẻ mặt vẫn đang ngơ ngác, không biết rốt cuộc vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền này có lai lịch gì.
Lâm Thương Hải nhìn hai cái đầu người trong hộp. Hắn đã từng giao thủ với tộc trưởng của bộ lạc Y Cách, đương nhiên nhận ra đối phương.
Chính vì vậy hắn mới khó nén nổi kinh hãi trong lòng.
Đây là chiến sĩ đủ sánh vai với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng là tộc trưởng một đại tộc ở Nam Man, kết quả hôm nay chỉ vì một câu nói tức giận của hắn mà chết ở đây, cảnh tượng này sao có vẻ hư ảo đến vậy?
Hắn khó nhọc ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn Sở Hưu, hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm thế nào?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lâm trưởng lão, ngài không cần quan tâm ta làm thế nào, mọi việc ta làm ở khu vực Nam Man này còn chưa xứng với chức vụ hay sao?
Những việc quận trưởng khác cần làm, ta đều đã làm, những việc quận trưởng khác không làm được, ta cũng đã làm.
Nhưng chỉ giết một Diệp Thiên Thanh mà thôi, Hoàng Thiên Các lại đòi ta phải trả lời? Đúng là nực cười!
Chức khách khanh này đúng là chán ngắt, nếu Hoàng Thiên Các muốn ta trả lời, vậy được thôi, cùng lắm ta về trong rừng khổ tu, các ngươi cứ đẩy trách nhiệm lên đầu ta là được.”
Lâm Thương Hải nghe vậy vội vàng nói: “Sở đại nhân đợi đã, ta không có ý này.
Chẳng qua bây giờ tình hình của Hoàng Thiên Các đang nguy cấp nên mới luống cuống chân tay thôi.
Ngươi yên tâm, ta sẽ báo cáo lên trên mọi chuyện ngươi đã làm ở Thương Ngô Quận, tuyệt đối không để Sở đại nhân phải chịu uất ức.”
Nói xong Lăng Tiêu Thành vội vàng rời khỏi, chỉ sợ Sở Hưu lại nói sẽ rời khỏi Hoàng Thiên Các.
Tính cách Lăng Tiêu Thành chỉ cứng rắn không giỏi ứng biến chứ không phải ngu ngốc không biết tốt xấu.
Sở Hưu làm được đến mức một lời quyết định sinh tử của đại bộ lạc ở khu vực Nam Man, có thể nói đây là chuyện mà các đời các chủ Hoàng Thiên Các cũng không làm được.
Tuy hắn không biết rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào, nhưng chỉ với biểu hiện của Sở Hưu ngày hôm nay, nếu hắn ép Sở Hưu bỏ đi, đợi đến lúc về Hoàng Thiên Các sẽ không nhận được khen thưởng mà là bị trách cứ.
Tuy Lâm Thương Hải đi rồi nhưng Lục Tam Kim vẫn chưa đi.
Hắn nhìn Sở Hưu, vẻ mặt áy náy nói: “Sở huynh, xin lỗi, đúng là lần này các chủ có phần quá đáng"
Sở Hưu lắc đầu nói: “Các chủ là các chủ, ngươi là ngươi, chuyện này ta hiểu chứ.
Nhưng chuyện khiến ta nghi hoặc là, chẳng lẽ giới cao tầng của Hoàng Thiên Các lại không thể kiên trì nổi, thậm chí không có thực lực đối đầu với Hàn Giang Thành à?”
Lục Tam Kim cười khổ nói: “Trước đó thì có, nhưng bây giờ thì không.
Lão các chủ đã hơn năm trăm năm tuổi rồi, không đánh nổi, thậm chí lão các chủ đã nói với ta, lực lượng của ngài ấy bây giờ thậm chí còn không bằng Xung Thu Thủy.
Cho nên có thể nói toàn bộ Hoàng Thiên Các chỉ có một Võ Tiên có thể ra mặt, chính là các chủ.”
“Hàn Giang Thành có mấy Võ Tiên?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.
“Chỉ có mình Diệp Duy Không.”
“Ngày trước khi Hoàng Thiên Các trong thời đỉnh phong, chỉ một mình hắn đã khiến Hoàng Thiên Các không dám động thủ?”
Lục Tam Kim bất đắc dĩ nói: “Tuy Diệp Duy Không chỉ có một mình nhưng trong thời đỉnh phong hắn đã gần tới thất trọng thiên, cho dù lão các chủ đang lúc tráng niên cũng không phải đối thủ của hắn.
Hơn nữa, quan trọng nhất là sau lưng hắn còn có Mạnh Tinh Hà, đây là huynh đệ sinh tử của hắn.
Tuy bây giờ Mạnh Tinh Hà đã quy ẩn trong rừng núi nhưng có ai quy định hắn không thể rời núi?”
Chuyện liên quan tới cảnh giới Võ Tiên, lúc này Sở Hưu cũng tìm hiểu được tương đối rõ ràng từ điển tịch. Trong Thương Ngô Quận có không ít ghi chép về cường giả Võ Tiên giảng đạo, do các quận trưởng đời trước ở Thương Ngô Quận lưu lại, tuy đều là những võ đạo không thông dụng nhưng cũng có tác dụng với Sở Hưu, ít nhất có thể giúp y tăng cường kiến thức.
Võ đạo như cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, bất luận ở hạ giới hay ở Đại La Thiên đều chia nó ra thành vài cấp độ đơn giản như sơ kỳ, trung kỳ, đại viên mãn, đỉnh phong, dùng để diễn tả trạng thái trong cảnh giới này. Cùng lắm là có ai đó thực lực quá cường đại được tôn là nửa bước Võ Tiên, nhưng chuyện này không liên quan tới cảnh giới, mà chỉ mô tả sức chiến đấu mà thôi.
Còn tới cảnh giới Võ Tiên, có lẽ đây là đỉnh cao của võ đạo cho nên võ giả Đại La Thiên phân chia cực kỳ cẩn thận, tổng cộng có cửu trọng thiên.
Cực hạn của võ đạo như đi lên trời, mỗi bước là một tầng trời.
Chín là số lớn nhất, vượt qua cửu trọng thiên này mới có thể đạt tới cảnh giới chí cao vô thượng trong truyền thuyết.
Còn rốt cuộc những chí cường giả cảnh giới Võ Tiên ở Đại La Thiên đạt tới tầng thứ mấy thì trong những ghi chép này không mô tả tỉ mỉ.
Trên thực tế, theo Sở Hưu thấy cửu trọng thiên này là chia quá chi li, có thể có ai đó sử dụng thủ đoạn gì đó giúp bản thân có được sức chiến đấu cao thêm một tầng.
Nhưng bất luận là sức chiến đấu bình thường hay sử dụng thủ đoạn đẩy sức chiến đấu lên, những ai có thể đạt tới cảnh giới tiếp cận tầng thứ bảy đều là cường giả trong số Võ Tiên.
Trừ tầng thứ nhất vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên cần làm quen với cảnh giới, đại đa số cường giả Võ Tiên đều nằm trong khoảng tầng thứ nhị trọng thiên tới ngũ trọng thiên. Diệp Duy Không gần tới thất trọng thiên, thực lực này đúng là khiến Hoàng Thiên Các cảm thấy áp lực như núi.
Nhưng Sở Hưu đột nhiên nghĩ tới Độc Cô Duy Ngã, Độc Cô Duy Ngã là tầng thứ mấy? Là cửu trọng thiên? Hay là cảnh giới vô thượng trong truyền thuyết?
Lục Tam Kim thấy Sở Hưu ngây ra ở đó, còn tưởng Sở Hưu đang tức giận vì hành động của Hoàng Thiên Các, nhưng Sở Hưu lại vung tay lên nói: “Lục huynh không cần nhiều lời, ta hiểu, nhưng ngươi cũng phải trả lời ta, rốt cuộc trước đó Hoàng Thiên Các định làm thế nào?”
Lục Tam Kim hơi xấu hổ nói: “Trước đó Hoàng Thiên Các định ép Sở Hưu ngươi gọi sư phụ của ngươi ra, dựa vào đó đối phó với Hàn Giang Thành.”
Sở Hưu thầm cười lạnh một tiếng, Hoàng Thiên Các nghĩ hay thật, cho rằng mời một khách khanh như y còn kiếm được thêm một Võ Tiên.
Nhưng Sở Hưu cũng không quá tức giận, dù sao y và Hoàng Thiên Các chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Tuy hiện giờ phương thức chiến đấu của Diệp Thiên Thanh trông rất giống cường giả tu luyện cơ thể tới cực hạn, nhưng trên thực tế cơ thể của hắn không cường đại bằng Sở Hưu, chỉ có thể nói là mạnh hơn võ giả bình thường một chút mà thôi.
Nhưng Diệp Thiên Thanh lại hấp thu toàn bộ lực lượng âm hàn và hơi nước xung quanh vào cơ thể mình, Sở Hưu giao thủ với hắn không khác gì chống lại lực lượng của cả thiên địa này.
Thậm chí Phá Trận Tử có quy nguyên thành lực lượng cực âm, Diệp Thiên Thanh cũng có thể hấp thu.
“Trong Đại La Thiên, số võ giả có thể ép ta sử dụng Băng Thần Giáp không nhiều, ngươi nên thấy hãnh diện.”
Hai mắt Diệp Thiên Thanh toát lên vẻ dữ tợn máu lạnh hung tàn, còn có chiến ý cuồng bạo hưng phấn, tuy cảm xúc này bị hắn đè nén nhưng vẫn vô thức ảnh hưởng tới tinh thần của hắn.
Chiến giáp trên người hắn vừa là chiến giáp vừa là võ công mà hắn tu luyện, đã nối liền với máu thịt kinh mạch của hắn.
Nghe nói thứ này là mảnh giáp vỡ của thượng cổ ma thần năm xưa, mang theo một chút lực lượng tự nhiên của thượng cổ ma thần.
Vốn dĩ Diệp Thiên Thanh định chế tạo nó thành binh khí, nhưng sau đó lại mở lối đi riêng, luyện nó thành chiến giáp rồi dùng máu thịt tế luyện, rốt cuộc cũng khống chế được lực lượng cường đại được truyền thừa từ thượng cổ ma thần này.
Thượng cổ ma thần trời sinh trời nuôi, không cần tu luyện, tự có năng lực khống chế lực lượng của thiên địa, vì bản thân bọn họ đã là hóa thân của thiên địa.
Diệp Thiên Thanh dựa vào Băng Thần Giáp cũng có thể đạt tới cảnh giới này, nhưng khó tránh khỏi việc bị ấn ký lưu lại trên Băng Thần Giáp làm ảnh hưởng, mỗi khi sử dụng hắn đều phải dùng nghị lực cực lớn kiềm chế, cho nên hắn sẽ không tùy tiện vận dụng Băng Thần Giáp.
Hôm nay dùng để đấu với Sở Hưu, hiển nhiên hắn đã vận dụng tất cả chiêu thức của mình.
Thân hình Sở Hưu bị đánh tới mức lùi từng bước về phía sau, Diệp Thiên Thanh trong trạng thái này, y cũng không đối phó được.
Cho dù là đao ý Phá Tự Quyết với lực lượng sắc bén cường đại cũng không thể chém đứt Diệp Thiên Thanh đã dung hợp với thiên địa này.
Hơn nữa càng đánh thì thế công của Diệp Thiên Thanh càng dũng mãnh, toàn thân hắn như đắm chìm trong trạng thái này, thậm chí đã có vẻ điên cuồng.
Hai mắt Diệp Thiên Thanh hiện lên màu đỏ tươi, tai niết ấn quyết, chỉ trong nháy mắt phương viên ngàn trượng xung quanh hắn đều bị hàn ý làm ngưng đọng.
Không ngờ cả khí huyết quanh người Sở Hưu cũng bị luồng lực lượng này đóng băng, chuyện này khiến y giật nảy mình, tăng cường uy lực của Huyết Thần Ma Công tới cực hạn, khí huyết quanh người thiêu đốt điên cuồng.
Ấn pháp của Diệp Thiên Thanh còn ảnh hưởng tới cả Sở Hưu, nói chi những người bên dưới.
Các võ giả Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành đã ngừng tấn công, ai nây vẻ mặt khiếp sợ nhìn Sở Hưu và Diệp Thiên Thanh giao chiến, bắt đầu dốc hết sức lực chống lại lực lượng cường đại đủ để đóng băng tất cả mọi thứ.
Bên phía Hàn Giang Thành có người giậm chân thở dài nói: “Sao đại nhân lại dùng cả Băng Thần Giáp?
Chẳng lẽ tên Sở Hưu kia lại khó đối phó đến vậy à, không ngờ còn ép đại nhân tới mức độ này?”
Bọn họ đều là tâm phúc của Diệp Thiên Thanh, đương nhiên biết tình hình bên Diệp Thiên Thanh ra sao.
Lúc này Diệp Thiên Thanh đã phát huy lực lượng của bản thân tới cực hạn, nhưng quan trọng là trong trạng thái này rất có thể Diệp Thiên Thanh không khống chế được bản thân mình!
Trong quá khứ khi Hàn Giang Thành vừa quật khởi, Diệp Thiên Thanh chém giết chinh chiến với kẻ địch, từng thi triển trạng thái này. Nhưng khi đó còn có cao thủ khác trong Hàn Giang Thành đứng bên, có thể ngăn cản kịp thời khi hắn nổi điên.
Nhưng bây giờ ở đây chỉ có một mình hắn, làm sao ngăn cản được đây? Trạng thái nổi điên của Diệp Thiên Thanh thì cả người mình hắn cũng giết!
Lúc này Sở Hưu cũng thấy khó đối phó, y cũng phát hiện, hình như ở Đại La Thiên này những cường giả tu luyện tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không ai là người bình thường.
Trước đó là Ma Lợi Kha, hắn còn tưởng Diệp Thiên Thanh tương đối bình thường, ai ngờ hắn lại thi triển trạng thái hiện tại.
Dung nhập vào thiên địa, khống chế thiên địa, ngưng tụ nước hóa thành băng, đây là một lực lượng quy tắc của thiên địa tự nhiên, trừ lực lượng quy tắc ngang hàng, ngoài ra không gì chống lại được.
Nghĩ tới hai chữ quy tắc, ánh mắt Sở Hưu bỗng lóe sáng.
Vốn dĩ y không định dùng chiêu đó vào lúc này, đây là thủ đoạn mấu chốt y định giữ lại để lật bàn khi phải liều mạng.
Nhưng nhìn trạng thái của Diệp Thiên Thanh trước mắt, không sử dụng
chiêu thức đó thì đối phương sẽ dây dưa với y không thôi, còn như vậy là chỉ có đường chết!
Đao ý Phá Tự Quyết chém ngang ra, khí thế sắc bén cường đại tạm thời ngăn cản Diệp Thiên Thanh.
Quanh người Sở Hưu nổi lên từng luồng ma khí tinh thuần tới cực điểm, quấn lấy toàn thân y, điên cuồng hấp thu lực lượng xung quanh. Chỉ trong chốc lát thân hình của y đã phình to tới ngàn trượng, như ma thần chân chính đầu đội trời chân đạp đất.
Pháp Thiên Tượng Địa!
Băng Thần Giáp của Diệp Thiên Thanh có thể giúp hắn dung nhập vào thiên địa, hóa thành lực lượng quy tắc.
Còn thần thông vốn đã là một loại diễn hóa của lực lượng quy tắc. Có thể phá vỡ quy tắc, chỉ có quy tắc!
Sở Hưu mới dùng thức thần thông Pháp Thiên Tượng Địa một lần khi đối mặt với Đinh Đầu Thất Tiễn, thần thông không cần học tập, chỉ cần khắc ghi vào trong đầu, biết là biết, không như võ kỹ còn có đại thành tiểu thành gì đó.
Nhưng từ trước tới nay Sở Hưu chưa từng thi triển trong Đại La Thiên, không phải vì điều gì khác mà vì thần thông tiêu hao lực lượng vượt ngoài tưởng tượng. Lần trước khi đối mặt với Ma Lợi Kha, Sở Hưu không chắc mình có thể dùng lực lượng phá giải ảo thuật hay không, y đã định sử dụng thức thần thông này.
Lúc này Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, tất cả lực lượng trong người như đang thiêu đốt sôi trào.
Luồng lực lượng cường đại đó tràn ngập trong người Sở Hưu, cứ như một khắc sau mà y không phát tiết là nó tan vỡ triệt để.
Một quyền đánh xuống, thân hình hùng vĩ cao tới ngàn trượng đập xuống, như thượng cổ ma thần phá sơn đảo hải.
Quanh người Diệp Thiên Thanh hiện lên từng tầng băng đá nhưng đều bị một quyền của Sở Hưu đánh tan thành từng mảnh. Chiến giáp của ma thần khảm trên người hắn cũng bị xé nứt, để lộ máu thịt be bét bên dưới.
Diệp Thiên Thanh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt vốn điên cuồng khôi phục thanh tỉnh, nhưng lúc này trong lòng hắn đã tràn ngập tuyệt vọng.
“Thần thông! Sao lại là thần thông!”
Diệp Thiên Thanh nhận ra thần thông, nhưng rõ ràng chỉ có số ít Võ Tiên mới có thể nắm giữ thứ này, sao Sở Hưu lại biết?
Một quyền này đánh xuống, thân hình Sở Hưu trực tiếp thu nhỏ một nửa, lại đấm một quyền, Diệp Thiên Thanh quát lên chói tai, tất cả khí huyết bắt đầu cháy rực lên, thậm chí sau đầu hắn cũng xuất hiện một ngọn lửa màu vàng hừng hực.
Chính vì Diệp Thiên Thanh biết sự khủng khiếp của thần thông, nên lúc này hắn mới thiêu đốt cả tinh huyết và nguyên thần.
Nhưng một khắc sau, quyền của Sở Hưu giáng xuống, toàn bộ không gian như lập tức sụp đổ, sau đó mới gây dựng lại.
Xung quanh tĩnh lặng không chút tiếng động, cũng không có bất cứ thay đổi nào, nhưng thân hình Diệp Thiên Thanh đã biến mất không còn tăm hơi. Hắn bị quyền này của Sở Hưu đánh nổ thành hư vô, có thể nói là ‘không còn tro bụi’.
Còn sau khi đánh ra quyền này, thân hình Sở Hưu cũng như quả bóng da xì hơi, trở lại kích thước trước đó, nhưng đứng trên mặt đất cũng rất miễn cưỡng.
Trước đây khi đối mặt với Đinh Đầu Thất Tiễn, Sở Hưu phải vận dụng cả Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp và thiêu đốt nguyên thần mới đánh được tới bốn quyền. Còn bây giờ y dùng Pháp Thiên Tượng Địa, đánh ra được hai quyền đã là cực hạn.
Chương 1532 Hàn Giang Thành bá đạo 1
Diệp Thiên Thanh bị Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu đánh tới mức không còn tro bụi, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đặc biệt là đám người bên Hàn Giang Thành, ai nấy vẻ mặt ngây dại.
Rõ ràng bọn họ tới giúp bộ lạc Lỗ Nặc, sao lại phải bỏ mạng tại đây?
Đám người này ngơ ngác tới vài chục giây, sau đó mới có người phản ứng lại, quay người bỏ trốn.
Diệp Thiên Thanh đã chết, chẳng lẽ bọn họ còn ở lại đây đối phó với tên Sở Hưu khủng khiếp như ma thần kia à?
Sở Hưu chậm rãi ổn định lại hơi thở, nhìn qua đám người Từ Phùng Sơn, lạnh nhạt nói: “Còn không mau đuổi giết, đứng đây chờ cái gì?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, đám người Từ Phùng Sơn mới phản ứng lại, lập tức truy sát, nhưng hiệu quả quá tệ.
Bản thân bọn họ đã chẳng mạnh hơn võ giả Hàn Giang Thành, bây giờ đối phương một lòng bỏ trốn, bọn họ muốn truy sát cũng rất tốn công tốn sức.
Sau khi truy sát xong, Sở Hưu cũng hồi phục được chút sức lực.
Thần thông là một cách thể hiện của quy tắc trong thiên địa, nhưng sức người khó lòng khống chế một loại quy tắc trong thiên địa, phải trả giá bằng lực lượng vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Diệp Thiên Thanh cho rằng chỉ có cảnh giới Võ Tiên mới có thể nắm giữ thần thông, thật ra đây là sai. Có nắm giữ thần thông hay không là dựa vào thiên phú của ngươi, nhưng có dùng được thần thông hay không lại phải xem thực lực của ngươi.
Cho dù là lực lượng nội tình của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, muốn thi triển thần thông cũng muôn vàn khó khăn.
Từ Phùng Sơn thận trọng tới bên cạnh Sở Hưu nói: “Đại nhân, lần này ngài giết Diệp Thiên Thanh, e là phiền toái rồi.
Diệp Thiên Thanh thân phận bất phàm,hắn là trực hệ trong Diệp gia của Hàn Giang Thành, còn là đệ tử tục gia của Tinh Hà Tán Nhân.”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Nơi này có phải phạm vi của Hoàng Thiên Các chúng ta không?”
Từ Phùng Sơn sửng sốt: “Thưa có.”
“Vậy có phải Hàn Giang Thành có thù với Hoàng Thiên Các hay không?”
Từ Phùng Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ coi là có, ngày trước khi Hàn Giang Thành quật khởi đã không ít lần đối nghịch với Hoàng Thiên Các chúng ta. Hơn nữa bây giờ Hàn Giang Thành và Hàn Giang Thành cũng có xích mích.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Trong phạm vi của Hoàng Thiên Các chúng ta, ta giết chết một vị cường giả của thế lực đối địch, rõ ràng đây là công lao mới đúng, lấy đâu ra phiền toái?”
Từ Phùng Sơn cười khổ một tiếng, hiện giờ hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Sở Hưu không hiểu thật hay giả vờ không hiểu.
Tuy nói thì nói thế nhưng bây giờ Hoàng Thiên Các không muốn trở mặt với Hàn Giang Thành, nếu không khi quận trưởng tiền nhiệm chết, cho dù Hoàng Thiên Các không có chứng cứ, họ hoàn toàn có thể trở mặt với Hàn Giang Thành.
Nhưng có cho Từ Phùng Sơn mười cái gan hắn cũng không dám nhiều lời, sau khi chứng kiến uy thế của Sở Hưu, bọn họ đã không có bất cứ mưu hèn kế vặt nào.
Đứng trước lực lượng tuyệt đối, việc bọn họ có thể làm chỉ là phục tùng.
Người của Hàn Giang Thành tạm thời không dám vượt qua biên giới, Sở Hưu có thể yên tâm tới giải quyết bộ lạc Lỗ Nặc.
Nhưng sau khi thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, Sở Hưu hao tổn quá lớn, y cũng không định tự tay giúp bộ lạc Hắc La giết người.
Cho nên y bảo Kha Sát cầm Phá Trận Tử của mình đưa cho Hắc Kiệt, để hắn dùng thanh đao này giải quyết bộ lạc Lỗ Nặc.
Tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc không mạnh hơn Hắc Kiệt bao nhiêu, lần trước hắn thắng được Hắc Kiệt là nhờ thanh thần binh cực phẩm mà Hàn Giang Thành đưa cho hắn.
Nhưng thần binh có cực phẩm đến đâu đi nữa, liệu có cực phẩm bằng Phá Trận Tử của Sở Hưu không?
Hơn nữa Sở Hưu cũng không lo Hắc Kiệt sẽ có ý đồ gì với Phá Trận Tử.
Một là hắn không dám, hai là khí linh của Phá Trận Tử do Sở Hưu đích thân chế tạo ra, đã có liên kết huyết mạch với hắn, trên đó có ấn ký của y.
Y cho ai sử dụng thì người đó mới có thể sử dụng, nếu không thì cảm giác khí linh phản ngược lại cũng không dễ chịu gì.
Sau khi nhận được Phá Trận Tử, trận pháp của bộ lạc Lỗ Nặc cũng hao hết năng lượng, nhưng không thấy người của Hàn Giang Thành tới giúp.
Rơi vào đường cùng, tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc đành phải giao chiến với bộ lạc Hắc La một trận, kết quả lại bị Hắc Kiệt tay cầm Phá Trận Tử giết chết, bộ lạc Lỗ Nặc cũng bị hủy diệt và chiếm đoạt hoàn toàn.
Sở Hưu không thấy những chuyện này, y còn ở trong phủ quận trưởng khôi phục nguyên khí. Là Kha Sát mang Phá Trận Tử về cho Sở Hưu, hơn nữa còn thuật lại mọi chuyện cho y.
Sau khi nghe Kha Sát kể xong, y suy nghĩ rồi nói: “Tình hình những bộ lạc
man tộc khác ra sao?”
Kha Sát sửng sốt: “Không có gì, vẫn như trước kia.”
Bây giờ Sở Hưu cũng không hiểu được rốt cuộc đám man tộc này suy nghĩ cái gì, không biết rốt cuộc bọn chúng đoàn kết hay đấu đá lẫn nhau thành tính nữa.
Khi đối mặt với ngoại tộc, cho dù hai bộ lạc trước đó đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng có thể liên kết lại đồng thời đối phó với kẻ địch.
Nhưng bây giờ bộ lạc Hắc La ngang ngược quật khởi diệt tộc trong khắp khu vực Nam Man, đã đánh liền vài bộ lạc, nhưng những bộ lạc khác vẫn không có phản ứng gì, đúng là kỳ quái.
Đổi lại là tông môn của nhân tộc, e là đã cảm thấy thỏ chết cáo đau lòng, định liên kết lại đối địch.
“Tới nói cho bộ lạc Hắc La, phong tỏa phạm vi thế lực của bộ lạc Lỗ Nặc trước kia, không cho phép bất cứ ai đi vào.”
Lúc này Sở Hưu còn chưa khôi phục nguyên khí xong. Y định để dành nơi đó đến khi mình khôi phục triệt để rồi mới đến điều tra.
Lúc này, tại Đông Sơn Quận ở cực đông của Đông Vực, Hàn Giang Thành tọa lạc tại đó.
Hàn Giang Thành tên là Hàn Giang Thành là vì nó được xây dựng trên một dòng sông lớn ở Đông Vực, Tuân Long Giang.
Hàn Giang Thành mở lối đi riêng, bắc một cây cầu khổng lồ bên trên Tuân Long Giang, đồng thời tòa thành của họ cũng nằm trên cây cầu này.
Trong chủ điện, những võ giả Hàn Giang Thành may mắn sống sót từ tay Sở Hưu run rẩy thuật lại sự tình cho một lão già ngồi trên ghế chủ.
Đó là một lão già mặc áo gấm thêu hình hắc long, gương mặt không quá già nua, thậm chí tóc còn chưa bạc trắng, chỉ có những nếp nhăn trên mặt như khắc bằng đao, có vẻ khá lạnh lùng.
Người này chính là thành chủ của Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không, hơn ba trăm năm trước chính hắn đã liên thủ với Mạnh Tinh Hà khuấy động phong vân trong khắp Đông Vực, thậm chí là một trong hai người rực rỡ nhất Đại La Thiên này.
Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đoạt thức ăn từ miệng những đại phái truyền thừa hơn vạn năm, xây dựng cơ nghiệp Hàn Giang Thành, từ đầu đến cuối đều là nhân kiệt đương thời.
Cho dù bây giờ Diệp Duy Không đã già, nhưng trong Đông Vực, hắn vẫn là người thanh danh hiển hách.
Nghe người dưới báo cáo, sắc mặt Diệp Duy Không không chút thay đổi, không vui không buồn, cứ như người chết không phải cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Hàn Giang Thành, cũng không phải hậu bối Diệp gia mà hắn coi trọng nhất.
Nhưng khi nghe thấy mấy chữ truyền nhân của Cổ Tôn, ánh mắt hắn lóe lên vẻ hồi tưởng.
Chương 1533 Hàn Giang Thành bá đạo 2
Năm đó khi gặp Tiểu Mạnh, mình vẫn còn trẻ tuổi như vậy, cũng hào hoa phong nhã như vậy.
Không biết đã nhiều năm như vậy rồi, vị lão bằng hữu của mình, cũng là bằng hữu duy nhất kia, bây giờ ra sao?
Nhìn Diệp Duy Không ngồi đó suy tư, người dưới không ai dám nói một câu.
Trong Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không chính là trời, lời nói của Diệp Duy Không chính là pháp chỉ, không ai dám chất vấn, cũng không ai dám nghi ngờ. Đây là uy danh mà hắn gây dựng kể từ khi thành lập Hàn Giang Thành.
Nửa ngày sau, Diệp Duy Không mới lạnh nhạt nói: “Các ngươi thấy thế nào?”
Có người thận trọng nói: “Thành chủ, chuyện này thật ra là Diệp Thiên Thanh làm xằng làm bậy.
Mọi chuyện vốn do hắn đuối lý, tới địa bàn của Hoàng Thiên Các thì thôi, bị người ta chặn lại mà còn quyết tử chiến với người ta.
Tuy cuối cùng người chết là hắn, nhưng nếu làm to chuyện với bên Hoàng Thiên Các thì chúng ta cũng không có gì để nói.”
Tính cách của Diệp Thiên Thanh có hơi cao ngạo, trong Hàn Giang Thành cũng không được ưa thích.
Hơn nữa đúng là chuyện này do Hàn Giang Thành đuối lý, có tới Hoàng Thiên Các đòi câu trả lời cũng không có lý do.
Diệp Duy Không lại lạnh nhạt nói: “Đạo lý? Có khi nào Hàn Giang Thành chúng ta phải nói lý không?
Đi, phái người tới nói với Hoàng Thiên Các, chuyện này, Hàn Giang Thành ta muốn một câu trả lời.
Bọn họ không cho, ta sẽ tự tới lấy.”
Lời này vừa nói ra, người dưới cũng không còn gì để nói.
Bất luận chuyện này là có lý hay đuối lý, dù sao Diệp Duy Không nói có lý thì tức là có lý.
...
Trong đại sảnh nghị sự của Hoàng Thiên Các, Lý Vô Tướng và các cao tầng của Hoàng Thiên Các như Xung Thu Thủy đều có mặt, nhưng ai nấy sắc mặt xám xịt.
Trước đây không lâu, người của Hàn Giang Thành tới Hoàng Thiên Các bọn họ, hung hăng yêu cầu bọn họ trả lời, đúng là sỉ nhục.
Lý Vô Tướng phải cố lắm mới nhịn được không nổi nóng giết chết kẻ tới chất vấn.
Hơn nữa chuyện này cũng rất khó giải quyết, Sở Hưu giết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của phe địch, đây vốn là chuyện tốt mới đúng.
Nhưng khổ nỗi, bây giờ Hoàng Thiên Các không định trở mặt với Hàn Giang Thành.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì không có phần thắng.
Nếu Hoàng Thiên Các mà định trở mặt, khi quận trưởng tiền nhiệm bỏ mạng bọn họ đã trở mặt rồi, cần gì phải đợi tới bây giờ?
Lão các chủ thở dài nói: “Mọi người nói đi, chuyện này nên làm như thế nào?”
Lý Vô Tướng cau mày nói: “Rất khó xử, khí thế của Hàn Giang Thành hùng hùng hổ hổ, chắc cũng biết Hoàng Thiên Các chúng ta đang trong thời kỳ suy yếu, không dám trở mặt với bọn họ.
Nhưng cũng không thể cho bọn chúng một câu trả lời được, Hoàng Thiên Các ta đặt chân ở Đại La Thiên vạn năm, chẳng lẽ còn phải xin lỗi bọn chúng hay sao?
Giao ra Sở Hưu cũng không được, hy sinh người mình cho Hàn Giang Thành, còn đắc tội với vị Võ Tiên sau lưng hắn nữa, tội gì phải thế?”
Lão các chủ đưa mắt sang Xung Thu Thủy nói: “Thu Thủy, nói quan điểm của ngươi đi.”
Xung Thu Thủy lạnh nhạt nói: “Ta không có quan điểm gì cả, lúc trước lão các chủ và các chủ đã quyết định điều hắn tới Thương Ngô Quận, bây giờ xảy ra chuyện, ta còn có quan điểm gì nữa?”
Lục Tam Kim ở bên cạnh nói: “Trước đây khi đối mặt với người của Hàn Giang Thành, Hoàng Thiên Các chúng ta từ từ nhượng bộ. Bây giờ khó khăn lắm Sở huynh mới giết được một vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, dương oai cho Hoàng Thiên Các chúng ta, sao lại thành chuyện phiền toái?”
Xung Thu Thủy liếc sang hắn một cái cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, nếu dễ giết như vậy thì cỡ Diệp Thiên Thanh kia, trong vòng ba chiêu ta có thể bóp chết hắn. Băng Thần Giáp gì đó chỉ là mang theo một chút quy tắc thần thông mà thôi.
Nhưng giết một kẻ lại khiến cả đám tới, nếu thật sự khai chiến với Hàn Giang Thành, vị Võ Tiên sau lưng Sở Hưu có đứng ra giúp Hoàng Thiên Các chúng ta không?”
Hoàng Thiên Các bàn bạc một hồi lâu mà không có đối sách, đối diện với tình hình như vậy, đánh cũng không được mà không đánh cũng không được.
Cuối cùng Lý Vô Tướng đành nói: “Phái người tới hỏi tên Sở Hưu kia xem, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào. Chính hắn gây ra phiền toái thì phải tự giải quyết đi.
Sau lưng hắn có một vị cường giả Võ Tiên cơ mà, nếu có thể khiến vị cường giả Võ Tiên kia ra tay, chắc Hàn Giang Thành cũng sợ ném chuột vỡ bình.”
Nghe Lý Vô Tướng nói vậy, đại đa số võ giả của Hoàng Thiên Các đều gật đầu đồng ý, dù sao hiện giờ Hoàng Thiên Các cũng không muốn khai chiến với Hàn Giang Thành.
Khóe miệng Xung Thu Thủy lộ vẻ khinh thường.
Hắn coi thường nhất là loại người dối trá như Lý Vô Tướng.
Làm việc phải mạnh mẽ một chút. Hoặc là liều mạng tới cùng với Hàn Giang Thành, hoặc là hoàn toàn không biết xấu hổ ném Sở Hưu ra ngăn miệng Hàn Giang Thành.
Hắn thì hay rồi, làm việc nửa vời, không khéo còn đắc tội với cả hai bên.
Lục Tam Kim định nói gì đó, nhưng lão các chủ lại khoát tay với hắn.
Lý Vô Tướng lập tức ra lệnh cho vài chiến sĩ tới Nam Man, sau đó mọi người giải tán.
Sau khi mọi người đi khỏi, Lục Tam Kim mới bất mãn hỏi lão các chủ: “Lão các chủ, vừa rồi sao ngài không cho ta nói?
Làm người phải biết tới đạo nghĩa chứ, có một số việc có thể làm, một số việc không thể làm. Làm hay không làm không phải dựa vào thiện ác mà thế nhân nói mà dựa vào bản tâm của chính mình. Những lời này là trước đây ngài đã dạy ta.
Sở huynh coi như bằng hữu của ta, cũng chính ta dẫn hắn vào Hoàng Thiên Các.
Lần này Sở huynh giúp chúng ta giết người của Hàn Giang Thành, kết quả bọn họ lại có thái độ như vậy, thế mà là đạo nghĩa à?”
Lão các chủ thở dài nói: “Ngươi phải hiểu cho Vô Tướng, hiện giờ hắn là các chủ, chuyện gì hắn cũng phải quyết định.
Khi Hàn Giang Thành quật khởi, ta đã từng giao thủ với Diệp Duy Không. Nói thật nhé, ta không mạnh bằng hắn, càng không bằng Mạnh Tinh Hà.
Bây giờ tuy Mạnh Tinh Hà đã quy ẩn, đi làm Tinh Hà Tán Nhân của hắn rồi, nhưng ta đã già, còn Diệp Duy Không tuy không còn trẻ nhưng sức chiến đấu vẫn ở mức đỉnh phong. Mà tình hình của Hoàng Thiên Các ta lại càng ngày càng sa sút.
Trong tình huống như vậy, Vô Tướng có quyết định như vậy cũng rất bình thường.”
Lục Tam Kim sắc mặt ấm ức, khi hắn biết Sở Hưu giết chết Diệp Thiên Thanh, hắn còn cảm thấy vẻ vang, dù sao Sở Hưu cũng là người hắn mời chào vào Hoàng Thiên Các, hắn cũng cảm thấy vinh dự lây.
Nhưng ai ngờ mọi chuyện lại dẫn tới kết cục như vậy, khiến hắn không cách nào chấp nhận.
“Lão các chủ, ta muốn tới Thương Ngô Quận một chuyến.” Lục Tam Kim đột nhiên nói.
Lão các chủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, vậy ngươi đi đi, vừa hay nói với Sở Hưu một câu, cho hắn biết tình hình của Hoàng Thiên Các hiện tại.”
Sau khi Lục Tam Kim đi khỏi, lão các chủ thở dài một tiếng, quay người lấy ra một phiến đã, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên đó thôi diễn công pháp.
Vốn dĩ với tuổi tác của lão các chủ hoàn toàn có thể về hưu, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Hàn Giang Thành từ từ áp sát, hắn cũng bị ép phải xuất thủ.
Nhưng dù sao lão các chủ cũng đã già, bảo hắn tử chiến với Hàn Giang Thành thì tác dụng của hắn còn không bằng Lý Vô Tướng, cho nên hắn phải tìm đường mới, bỏ công sức theo phương hướng khác.
Ví dụ như hiện tại, dùng kinh nghiệm võ đạo tích lũy hơn năm trăm năm, thôi diễn ra vài môn công pháp khắc chế Hàn Giang Thành.
Chương 1534 Đầu mà ngài muốn, đã đến
...
Trong Thương Nam Phủ ở Thương Ngô Quận, trước phủ quận trưởng, Lục Tam Kim và một người trung niên mặc cẩm bào màu vàng đứng ngoài cổng, theo sau là hơn mười tùy tùng.
“Lâm sư thúc, Sở huynh là truyền nhân của Cổ Tôn chứ không phải đệ tử trong Hoàng Thiên Các chúng ta, cho nên không hiểu lắm về tình hình trong Hoàng Thiên Các, lát nữa mong sư thức hiểu cho.”
Lục Tam Kim cũng thấy nhức đầu nhìn người trước mặt, hắn không ngờ Lý Vô Tướng lại phái người này tới Thương Ngô Quận.
Người trước mặt là trưởng lão của Hoàng Thiên Các, tuy tuổi tác chỉ lớn hơn Lý Vô Tướng một chút nhưng bối phận lại cao hơn Lý Vô Tướng một thế hệ, là người nổi tiếng khó đối phó trong Hoàng Thiên Các, tính cách ương ngạnh cứng nhắc. Đám đệ tử sợ nhất là hắn.
Lý Vô Tướng phái người tốt tình một chút còn đỡ, không ngờ lại phái Lâm Thương Hải đến, Lục Tam Kim cũng thấy bất mãn về các chủ.
Lúc này Từ Phùng Sơn vừa vặn đi từ trong phủ quận trưởng ra, thấy Lục Tam Kim và Lâm Thương Hải, hắn vội vàng hành lễ nói: “Công tử và Lâm trưởng lão đến, sao không báo trước một tiếng?”
Lâm Thương Hải lạnh nhạt nói: “Báo trước làm gì? Chẳng lẽ các ngươi có gì mờ ám không thể để lộ, phải giấu diếm à?”
Mấy lời còn lại của Từ Phùng Sơn lập tức nghẹn trong họng.
Tuy hắn đã biết vị trưởng lão của Hoàng Thiên Các này vốn khó tính, nhưng trước đây hắn chưa từng tiếp xúc với Lâm Thương Hải, hôm nay xem như được chứng kiến.
Từ Phùng Sơn lúng túng cười một tiếng rồi nói: “Hai vị từ xa tới, để ta báo với đại nhân, bày tiệc mời hai vị.”
Lâm Thương Hải vung tay lên nói: “Không cần, chúng ta tới tra hỏi, hỏi xong là đi ngay.”
Nói đoạn, Lâm Thương Hải nhanh chân đi thẳng vào nội đường.
Từ Phùng Sơn vỗ đùi, Hắn biết ngay mà, chuyện này không dễ gì kết thúc.
Người khác không biết tình hình Hoàng Thiên Các ra sao, chẳng lẽ hắn cũng không biết?
Cho nên ngay khi Sở Hưu giết chết Diệp Thiên Thanh, Từ Phùng Sơn đã biết chuyện này sẽ không ngừng lại tại đây, bên chịu thiệt không phải Hàn Giang Thành mà là Hoàng Thiên Các.
Nhưng bây giờ người đã tới, Sở Hưu cũng không nghe khuyên bảo, hắn đành vào theo, hy vọng hai người cực kỳ ương ngạnh này không đánh lẫn nhau.
Trong đại đường, Sở Hưu đã sớm cảm giác được khí tức bên ngoài, cho nên y đi từ trong mật thất bế quan ra, chờ hai người.
Đương nhiên tiêu hao của y sau khi thi triển thần thông cũng đã khôi phục hoàn toàn.
“Lục huynh, từ khi ta tới Thương Ngô Quận ngươi chưa tới thăm ta lần nào, lần này tới tuần tra Thương Ngô Quận của ta à?” Sở Hưu mỉm cười hỏi.
Lục Tam Kim còn chưa kịp trả lời, Lâm Thương Hải đã nói thẳng: “Sở Hưu, bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, các chủ chỉ bảo ta hỏi ngươi một câu. Ngươi giết Diệp Thiên Thanh, bây giờ Hàn Giang Thành tới đòi Hoàng Thiên Các chúng ta trả lời, rốt cuộc chuyện này phải giải quyết ra sao?”
Nụ cười của Sở Hưu dần dần biến mất, y nhìn về phía Lục Tam Kim.
Lục Tam Kim ho khan một tiếng nói: “Mong Sở huynh chớ trách, vị này là trưởng lão của Hoàng Thiên Các ta, Lâm Thương Hải.
Đúng là chuyện ngươi giết Diệp Thiên Thanh có chút phiền phức, chuyện này nói sao thì cũng...”
Lục Tam Kim vốn biết ăn nói lúc này cũng phải tạm ngừng, không phải hắn không nói được mà là hắn không biết nên nói thế nào, cũng không thể không biết ngượng mà nói ra miệng.
Lúc này Lâm Thương Hải lại vung tay lên nói: “Không cần giải thích nhiều, ta chỉ cần một kết quả thôi. Sao nào, người là ngươi giết, sau đó lại định bỏ mặc à?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Chuyện sau đó còn cần ta lo hay sao?
Vị Lam trưởng lão này, các ngươi yên ổn tĩnh tu trong Hoàng Thiên Các, chúng ta ra ngoài làm quận trưởng, trấn thủ một phương cho Hoàng Thiên Các, phải trả giá lớn đến đâu ngươi có biết không?
Ta thân là quận trưởng vừa nhậm chức ở Thương Ngô Quận, trên người ta chỉ có hai nhiệm vụ, một là điều tra rõ nguyên nhân cái chết của quận trưởng tiền nhiệm, hai là kiềm chế sự phát triển của man tộc. Hai chuyện này ta đều đã làm được.
Quận trưởng tiền nhiệm là bị Hàn Giang Thành xúi giục đám man tộc kia giết chết. Hàn Giang Thành giết một vị quận trưởng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ta giết một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Hàn Giang Thành, có qua có lại, mới là bằng nhau thôi. Sao nào, ta làm vậy là sai chắc?
Còn bên phía man tộc, lúc này bọn chúng đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay ta. Chỉ cần ta còn ở Thương Ngô Quận một ngày, đám mọi rợ kia đừng hòng gây loạn!
Những chuyện quận trưởng phải làm ta đã làm, quận trưởng không phải
làm ta cũng làm. Xin hỏi Lâm trưởng lão, ta còn cần làm gì nữa?”
Lâm Thương Hải nhíu mày, hắn rất không thích người miệng lưỡi sắc bén như Sở Hưu.
Nhưng đúng là hắn không tiện nói gì về chuyện Hàn Giang Thành, vì như vậy tương đương với vạch áo cho người xem lưng.
Nếu là lúc Hoàng Thiên Các đang ở đỉnh phong, chuyện của Sở Hưu là lập được công lao lớn, còn bây giờ lại là chuốc lấy phiền toái lớn.
Cho nên Lâm Thương Hải hừ lạnh một tiếng, chọn lấy một ‘chỗ sai’ trong lời của Sở Hưu: “Nói khoác mà không biết ngượng! Mối loạn man tộc kia, vạn năm qua còn không giải quyết triệt để được, ngươi mới tới đây bao lâu mà dám khoác lác mình đã khống chế hoàn toàn đám man tộc kia?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vì sao ta không dám? Quận trưởng Thương Ngô Quận vốn phụ trách chuyện này, hôm nay ta quản lý Thương Ngô Quận, đương nhiên phải làm tới cùng.
Lâm trưởng lão có tin không, bây giờ ta bảo bộ lạc man tộc nào chết, tộc trưởng và tế ti của bộ lạc man tộc đó sẽ không thấy ánh mặt trời ngày mai!”
Lục Tam Kim cười lạnh một tiếng nói: “Đúng là nói hươu nói vượn! Bây giờ ta muốn bộ lạc Y Cách bên Nam Man bị hủy diệt, ngươi có làm được không?”
Lâm Thương Hải đã từng tới Nam Man, thậm chí còn từng giao thủ với một số cường giả man tộc. Người giao thủ với hắn khi trấn áp bạo động man tộc chính là tộc trưởng bộ lạc Y Cách, đối phương cũng là đại bộ lạc trong khu vực Nam Man.
Sở Hưu trực tiếp vung tay, nói với Từ Phùng Sơn: “Truyền lệnh cho Kha Sát, nói với hắn, trước buổi trưa ngày mai ta muốn thấy đầu của tộc trưởng và tế ti bộ lạc Y Cách trên bàn của ta.”
Tuy Từ Phùng Sơn không biết Sở Hưu làm vậy là có ý gì, nhưng hắn cũng biết Sở Hưu và Kha Sát âm thầm bố trí gì đó. Nếu Sở Hưu đã nói vậy, hắn cứ làm theo là được.
Bên phía Kha Sát cũng không biết tình hình cụ thể, dù sao Sở Hưu cũng đã ra lệnh, số bộ lạc man tộc chết dưới tay y cũng không phải một hai. Bộ lạc Y Cách cũng không quá mạnh, rất dễ giải quyết.
Hiện tại bộ lạc Hắc La chính là một thanh đao trong tay Sở Hưu, cực kỳ sắc bén, có thể nói là chuyện hủy diệt một bộ lạc như vậy thì giết người còn không lâu bằng đi đường.
Sau khi nhận được lệnh của Sở Hưu, bộ lạc Hắc La lập tức gán tội xúc phạm thần linh cho bộ lạc Y Cách, chuẩn bị ra tay tiêu diệt.
Còn trong phủ quận trưởng, Sở Hưu nói với Lâm Thương Hải: “Lâm trưởng lão có cần nghỉ ngơi một chút thôi? Cái đầu mà ngươi muốn, ngày mai mới đưa tới cơ.”
Lâm Thương Hải cười lạnh nói: “Lão phu sẽ ở đây chờ xem rốt cuộc ngươi giở trò gì.”
Sở Hưu nhún vai, cho người dâng trà, cầm một bản giảng đạo của cường giả cảnh giới Võ Tiên lên chậm rãi đọc.
Lâm Thương Hải cố chờ cả ngày, Lục Tam Kim cũng không có cách nào đành ở lại theo, xem hai người phân cao thấp.
Tới gần trưa ngày hôm sau, Lâm Thương Hải hừ lạnh một tiếng, đang định nói gì đó thì Kha Sát thở hồng hộc ôm một cái hộp đi tới, mở hộp ra, bên trong là hai cái đầu man tộc, hắn hổn hển nói: “Đại nhân, đầu mà ngài muốn, đã đến.”
Chương 1535 Đường về nhà 1
Kha Sát cũng ngơ ngác, vì hắn không biết rốt cuộc bộ lạc Y Cách có chỗ nào chọc tới Sở đại nhân, mà y chỉ hận không thể giết sạch cho thống khoái.
Cho nên hắn không dám chậm trễ, thậm chí trực tiếp ra tay hủy diệt nơi này cùng với bộ lạc Hắc La, sau đó vội vội vàng vàng đưa đầu người tới, đã dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ thiếu nước dùng huyết độn.
Trong số các võ giả ở Thương Ngô Quận, Kha Sát là người tiếp xúc với Sở Hưu nhiều nhất, nhưng chính vì tiếp xúc nhiều nên hắn càng biết rõ hơn về sự khủng khiếp của Sở Hưu, không dám làm gì trái lệnh Sở Hưu.
Sở Hưu bảo hắn trước buổi trưa phải đưa đầu người tới, hắn nhất định phải đưa đầu người tới trước buổi trưa, không dám chậm trễ chút nào.
Đến lúc đưa đầu người tới nơi hắn mới phát hiện, không ngờ Lục Tam Kim và Lâm Thương Hải cũng ở đây.
Hắn không nhận ra Lâm Thương Hải cho nên lúc này vẻ mặt vẫn đang ngơ ngác, không biết rốt cuộc vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền này có lai lịch gì.
Lâm Thương Hải nhìn hai cái đầu người trong hộp. Hắn đã từng giao thủ với tộc trưởng của bộ lạc Y Cách, đương nhiên nhận ra đối phương.
Chính vì vậy hắn mới khó nén nổi kinh hãi trong lòng.
Đây là chiến sĩ đủ sánh vai với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng là tộc trưởng một đại tộc ở Nam Man, kết quả hôm nay chỉ vì một câu nói tức giận của hắn mà chết ở đây, cảnh tượng này sao có vẻ hư ảo đến vậy?
Hắn khó nhọc ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn Sở Hưu, hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm thế nào?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lâm trưởng lão, ngài không cần quan tâm ta làm thế nào, mọi việc ta làm ở khu vực Nam Man này còn chưa xứng với chức vụ hay sao?
Những việc quận trưởng khác cần làm, ta đều đã làm, những việc quận trưởng khác không làm được, ta cũng đã làm.
Nhưng chỉ giết một Diệp Thiên Thanh mà thôi, Hoàng Thiên Các lại đòi ta phải trả lời? Đúng là nực cười!
Chức khách khanh này đúng là chán ngắt, nếu Hoàng Thiên Các muốn ta trả lời, vậy được thôi, cùng lắm ta về trong rừng khổ tu, các ngươi cứ đẩy trách nhiệm lên đầu ta là được.”
Lâm Thương Hải nghe vậy vội vàng nói: “Sở đại nhân đợi đã, ta không có ý này.
Chẳng qua bây giờ tình hình của Hoàng Thiên Các đang nguy cấp nên mới luống cuống chân tay thôi.
Ngươi yên tâm, ta sẽ báo cáo lên trên mọi chuyện ngươi đã làm ở Thương Ngô Quận, tuyệt đối không để Sở đại nhân phải chịu uất ức.”
Nói xong Lăng Tiêu Thành vội vàng rời khỏi, chỉ sợ Sở Hưu lại nói sẽ rời khỏi Hoàng Thiên Các.
Tính cách Lăng Tiêu Thành chỉ cứng rắn không giỏi ứng biến chứ không phải ngu ngốc không biết tốt xấu.
Sở Hưu làm được đến mức một lời quyết định sinh tử của đại bộ lạc ở khu vực Nam Man, có thể nói đây là chuyện mà các đời các chủ Hoàng Thiên Các cũng không làm được.
Tuy hắn không biết rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào, nhưng chỉ với biểu hiện của Sở Hưu ngày hôm nay, nếu hắn ép Sở Hưu bỏ đi, đợi đến lúc về Hoàng Thiên Các sẽ không nhận được khen thưởng mà là bị trách cứ.
Tuy Lâm Thương Hải đi rồi nhưng Lục Tam Kim vẫn chưa đi.
Hắn nhìn Sở Hưu, vẻ mặt áy náy nói: “Sở huynh, xin lỗi, đúng là lần này các chủ có phần quá đáng"
Sở Hưu lắc đầu nói: “Các chủ là các chủ, ngươi là ngươi, chuyện này ta hiểu chứ.
Nhưng chuyện khiến ta nghi hoặc là, chẳng lẽ giới cao tầng của Hoàng Thiên Các lại không thể kiên trì nổi, thậm chí không có thực lực đối đầu với Hàn Giang Thành à?”
Lục Tam Kim cười khổ nói: “Trước đó thì có, nhưng bây giờ thì không.
Lão các chủ đã hơn năm trăm năm tuổi rồi, không đánh nổi, thậm chí lão các chủ đã nói với ta, lực lượng của ngài ấy bây giờ thậm chí còn không bằng Xung Thu Thủy.
Cho nên có thể nói toàn bộ Hoàng Thiên Các chỉ có một Võ Tiên có thể ra mặt, chính là các chủ.”
“Hàn Giang Thành có mấy Võ Tiên?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.
“Chỉ có mình Diệp Duy Không.”
“Ngày trước khi Hoàng Thiên Các trong thời đỉnh phong, chỉ một mình hắn đã khiến Hoàng Thiên Các không dám động thủ?”
Lục Tam Kim bất đắc dĩ nói: “Tuy Diệp Duy Không chỉ có một mình nhưng trong thời đỉnh phong hắn đã gần tới thất trọng thiên, cho dù lão các chủ đang lúc tráng niên cũng không phải đối thủ của hắn.
Hơn nữa, quan trọng nhất là sau lưng hắn còn có Mạnh Tinh Hà, đây là huynh đệ sinh tử của hắn.
Tuy bây giờ Mạnh Tinh Hà đã quy ẩn trong rừng núi nhưng có ai quy định hắn không thể rời núi?”
Chuyện liên quan tới cảnh giới Võ Tiên, lúc này Sở Hưu cũng tìm hiểu được tương đối rõ ràng từ điển tịch. Trong Thương Ngô Quận có không ít ghi chép về cường giả Võ Tiên giảng đạo, do các quận trưởng đời trước ở Thương Ngô Quận lưu lại, tuy đều là những võ đạo không thông dụng nhưng cũng có tác dụng với Sở Hưu, ít nhất có thể giúp y tăng cường kiến thức.
Võ đạo như cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, bất luận ở hạ giới hay ở Đại La Thiên đều chia nó ra thành vài cấp độ đơn giản như sơ kỳ, trung kỳ, đại viên mãn, đỉnh phong, dùng để diễn tả trạng thái trong cảnh giới này. Cùng lắm là có ai đó thực lực quá cường đại được tôn là nửa bước Võ Tiên, nhưng chuyện này không liên quan tới cảnh giới, mà chỉ mô tả sức chiến đấu mà thôi.
Còn tới cảnh giới Võ Tiên, có lẽ đây là đỉnh cao của võ đạo cho nên võ giả Đại La Thiên phân chia cực kỳ cẩn thận, tổng cộng có cửu trọng thiên.
Cực hạn của võ đạo như đi lên trời, mỗi bước là một tầng trời.
Chín là số lớn nhất, vượt qua cửu trọng thiên này mới có thể đạt tới cảnh giới chí cao vô thượng trong truyền thuyết.
Còn rốt cuộc những chí cường giả cảnh giới Võ Tiên ở Đại La Thiên đạt tới tầng thứ mấy thì trong những ghi chép này không mô tả tỉ mỉ.
Trên thực tế, theo Sở Hưu thấy cửu trọng thiên này là chia quá chi li, có thể có ai đó sử dụng thủ đoạn gì đó giúp bản thân có được sức chiến đấu cao thêm một tầng.
Nhưng bất luận là sức chiến đấu bình thường hay sử dụng thủ đoạn đẩy sức chiến đấu lên, những ai có thể đạt tới cảnh giới tiếp cận tầng thứ bảy đều là cường giả trong số Võ Tiên.
Trừ tầng thứ nhất vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên cần làm quen với cảnh giới, đại đa số cường giả Võ Tiên đều nằm trong khoảng tầng thứ nhị trọng thiên tới ngũ trọng thiên. Diệp Duy Không gần tới thất trọng thiên, thực lực này đúng là khiến Hoàng Thiên Các cảm thấy áp lực như núi.
Nhưng Sở Hưu đột nhiên nghĩ tới Độc Cô Duy Ngã, Độc Cô Duy Ngã là tầng thứ mấy? Là cửu trọng thiên? Hay là cảnh giới vô thượng trong truyền thuyết?
Lục Tam Kim thấy Sở Hưu ngây ra ở đó, còn tưởng Sở Hưu đang tức giận vì hành động của Hoàng Thiên Các, nhưng Sở Hưu lại vung tay lên nói: “Lục huynh không cần nhiều lời, ta hiểu, nhưng ngươi cũng phải trả lời ta, rốt cuộc trước đó Hoàng Thiên Các định làm thế nào?”
Lục Tam Kim hơi xấu hổ nói: “Trước đó Hoàng Thiên Các định ép Sở Hưu ngươi gọi sư phụ của ngươi ra, dựa vào đó đối phó với Hàn Giang Thành.”
Sở Hưu thầm cười lạnh một tiếng, Hoàng Thiên Các nghĩ hay thật, cho rằng mời một khách khanh như y còn kiếm được thêm một Võ Tiên.
Nhưng Sở Hưu cũng không quá tức giận, dù sao y và Hoàng Thiên Các chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.