-
Chương 1536-1540
Chương 1536 Đường về nhà 2
Sau khi trấn an Lục Tam Kim vài câu, Sở Hưu ra vẻ cực kỳ rộng lượng, khiến cho Lục Tam Kim hết sức cảm động.
Quả nhiên truyền nhân của Cổ Tôn luôn rất rộng lượng, Sở huynh rộng lòng như vậy còn Hoàng Thiên Các bọn họ lại tính kế khắp nơi, chuyện này khiến Lục Tam Kim cảm thấy càng hổ thẹn.
Sau khi đuổi đám người Hoàng Thiên Các đi, Sở Hưu cũng không lo bên Hàn Giang Thành sẽ làm ra chuyện gì.
Tuy hiện tại Hoàng Thiên Các đã suy yếu nhưng còn chưa yếu tới mức không còn cách nào phản kháng, từ phi bọn họ hèn nhát tới mức giao Sở Hưu ra đền tội, bằng không bọn họ sẽ nghĩ cách khác.
Còn về Sở Hưu hiện tại, tất cả tâm tư của y đều đặt vào con đường dẫn tới hạ giới.
Sau khi dặn đám người Từ Phùng Sơn tất cả cứ làm như trước, y lại đi vào Nam Man, tới phạm vi thế lực của bộ lạc Lỗ Nặc lúc trước.
Lần này Sở Hưu không cho bất cứ ai đi theo, chỉ bảo đám người Hắc Kiệt phong tỏa tất cả khu vực này, không cho phép người ngoài ra vào.
Đứng trong rừng rậm, Sở Hưu vuốt cằm, không ngừng suy nghĩ, thậm chí đặt mình vào chiến sĩ man tộc năm xưa.
Chiến sĩ man tộc năm xưa phát hiện con đường đi xuống hạ giới, vậy rốt cuộc đối phương phát hiện như thế nào?
Năm trăm năm trước, do huyết thống của bản thân nên hắn bị trục xuất khỏi bộ lạc, trở thành chiến sĩ man tộc lang thang, đi lại một mình trong rừng.
Đối với hắn mà nói, chỗ dựa duy nhất của bản thân là tổ tiên, cho dù huyết mạch của hắn không thuần, nhưng sự tôn sùng tổ tiên lại không hề suy giảm.
Cho nên mỗi khi tế lễ tổ tiên hoặc khi cảm thấy cô độc, hắn lại tới tổ địa này, lặng lẽ kể ra nỗi đau đớn và cô độc mà mình phải chịu đựng.
Thời gian này không dài nhưng cũng không ngắn, cho nên chắc hắn sẽ tìm một chỗ nghỉ, có tỷ lệ rất lớn là khi tìm chỗ nghỉ hắn đã phát hiện ra địa điểm đó.
Hơn nữa địa điểm đó cũng rất vắng vẻ, xung quanh lại không có bất cứ thứ gì có giá trị.
Bộ lạc Lỗ Nặc chiếm cứ khu vực này hơn trăm năm nhưng bọn chúng cũng không phát hiện ra con đường tới hạ giới, có thể thấy bọn chúng cũng không để ý tới nơi này.
Sở Hưu vừa suy nghĩ vừa đẩy lực lượng của Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên mức lớn nhất, tinh thần lực nhanh chóng tiêu hao nhưng linh giác của Sở Hưu Sở Hưu cũng đạt tới đỉnh phong, trong phương viên mười dặm cho dù là côn trùng vỗ cánh y cũng có thể phát giác.
Tuy Sở Hưu cảm thấy khu vực này không có gì lạ, nhưng y lại có trực giác, thứ mình đang tìm là ở đây.
Sau khi tìm kiếm tròn hai ngày, Sở Hưu thậm chí không bỏ qua mỗi con suối ở nơi này, rốt cuộc y cũng tìm được nơi có khả năng nhất.
Đó là một con sông nhỏ dọc đường núi, thậm chí không thể gọi là núi, chỉ coi là đống đất lớn.
Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng những nơi khác cây cối đêm xanh tốt um tùm, còn nơi này lại trụi lủi, chỉ có một số cỏ dại sinh trưởng, không có giá trị gì, thậm chí người đi săn của bộ lạc Lỗ Nặc cũng không tới đây.
Sở Hưu đi vòng quanh ngọn núi nhỏ này, tìm được một khe hở chỉ đủ cho một người đi vào, con mắt Sở Hưu lập tức sáng bừng lên.
Không gian trong khe hở kia không lớn, nhưng là một hang núi nhỏ, bên trong còn có dấu vết nhóm lửa sinh hoạt.
Nhưng hang núi kia chỉ lớn có vậy, trong đó cũng không có gì đặc biệt, Sở Hưu tỏa linh giác ra cảm nhận cũng không phát hiện được điều gì lạ.
Sở Hưu nhíu mày tự nhủ: “Chẳng lẽ ta đoán sai?”
Y vừa suy nghĩ vừa vô thức sờ lên vách tường của hang núi, đúng lúc này vách tường vốn hoàn chỉnh lại nhộn nhạo như sóng nước, trực tiếp hút Sở Hưu vào trong.
“Mẹ nó!”
Khu vực Nam Man, chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, một lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện dẫn theo hai đệ tử trẻ tuổi, ép một võ giả Ma đạo có thực lực cảnh giới Chân Đan tới một vách núi, sau lưng hắn là vách núi cao ngàn trượng, đã không còn đường thối lui.
Hai người mà lão hòa thượng kia dẫn theo tuy là đệ tử trẻ tuổi nhưng thực tế cũng đã bốn năm mươi tuổi, nhưng trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, đệ tử tuổi tác như vậy coi như ‘trẻ tuổi’.
“Lãnh Ma Đao - Phương Thần Không, ngươi tàn sát bộ lạc man tộc ở khu vực Nam Man này, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho người người nổi giận, ngươi tưởng trên đất Nam Man này còn đường trốn cho ngươi ư?”
Phương Thần Không cười lạnh nói: “Lão hòa thượng, muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do? Phương mỗ sống trên đất Nam Man này đâu phải một hai ngày, ta không tin ngươi không biết là một bộ lạc man tộc khác bỏ tiền ra thuê ta giết người.
Ngươi bỏ mặc bọn chúng lại tới gây sự với ta, chẳng phải vì Tu Bồ Đề Thiền Viện các ngươi liên thủ với Đại Quang Minh Tự lên Côn Luân, kết quả lại xám xịt bị người ta đuổi xuống, cho nên thẹn quá hóa giận, định lôi những tán tu
Ma đạo chúng ta ra khai đao hay sao?”
Lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện niệm phật một tiếng rồi nói: “Phương Thần Không, ngươi ma tính sâu nặng, tới giờ này rồi còn chấp mê bất ngộ.
Ngươi đã không thể buông bỏ đồ đao, vậy bần tăng đành phải đưa ngươi đi gặp Địa Tạng Bồ Tát rồi.”
Nói đoạn, lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện bảo hai hòa thượng trẻ tuổi hơn sau lưng: “Các ngươi ra tay đi.”
Lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện này có tu vi cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nếu hắn thật sự muốn giết Phương Thần Không này, thật ra chỉ ba chiêu là đủ.
Hắn chậm rãi ép kẻ này tới chỗ đường cùng là để rèn luyện năng lực thực chiến của đệ tử nhà mình mà thôi.
Đám khổ hạnh tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện này muốn xuất sư quá khó, yêu cầu cực cao, cho nên các đệ tử thường có tuổi tác hơi lớn, không ít người tu vi đến cảnh giới Chân Đan nhưng cả đời chỉ khổ tu đọc kinh phật trong chùa miếu.
Dù sao tu vi và sức chiến đấu cũng là hai chuyện khác nhau, cho nên thường xuyên có chuyện cao thủ trong số khổ hạnh tăng dẫn theo đệ tử ra hành tẩu giang hồ, rèn luyện năng lực thực chiến.
Phương Thần Không hừ lạnh một tiếng, nắm chặt lấy trường đao trong tay, điều động lực lượng tới cực hạn, chuẩn bị liều mạng, ít nhất có chết cũng phải giữ tôn nghiêm.
Hai võ giả cảnh giới Chân Đan của Tu Bồ Đề Thiền Viện lao tới, giao chiến với Phương Thần Không.
Đương nhiên kinh nghiệm của hai người kia không thể sánh bằng Phương Thần Không, hung đô lăn lộn trong võ lâm Nam Man từ nhỏ, trải qua bao chém giết tanh máu. Nhưng dù sao bọn họ cũng là đệ tử đại phái, lực lượng nội tình đều rất thâm hậu, hơn nữa các loại võ kỹ mà họ sử dụng cũng mạnh hơn Phương Thần Không, trừ lúc bắt đầu còn khó khăn, chẳng mấy chốc đã dễ dàng áp đảo lại.
Thấy Phương Thần Không không chống cự nổi, sắp bị giết chết, lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện thở dài một tiếng, miệng niệm phật một tiếng.
Đúng lúc này, không gian xuất hiện từng luồng chấn động, như mặt nước yên bình bị gió nhẹ thổi qua.
Một bóng người từ trong làn sóng kia ‘chui’ ra, chỉ trong nháy mắt ma khí ngập trời đã bao phủ toàn bộ vách núi. Đứng trước khí tức hùng mạnh đó, lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng chú phật quang yếu ớt trên người hắn đã bị áp chế tới mức cách hắn không đến một trượng.
Chương 1537 Ta, trở về rồi!
Ba người đang giao thủ vô thức dừng tay, lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện nhìn bóng người đột ngột xuất hiện kia, không cách nào giữ tâm cảnh bình ổn, phật tâm vốn trấn định lúc này đã dấy lên sóng gió ngập trời, thậm chí trong mắt hắn cũng lộ vẻ khiếp sợ!
Sở Hưu lắc đầu, tới giờ y vẫn có cảm giác xây xẩm.
Thật ra y không định trở về hạ giới như vậy.
Cho dù tìm được đường tới hạ giới, y cũng định nghiên cứu xem lối đi này có an toàn hay không. Dù sao từ nơi khác tới Đại La Thiên phải trải qua tầng tầng lớp lớp cơn bão không gian, nhất định phải có chìa khóa Thông Thiên bảo hộ mới được.
Hơn nữa y còn định suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc mình có nên mang thứ gì từ Đại La Thiên về hay không, dù sao cũng phải lợi dụng con đường qua lại giữa hạ giới và Đại La Thiên chứ.
Những điều kiện là Sở Hưu phải tìm được con đường này đã.
Kết quả không ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra đột ngột như vậy, trong vết nứt giữa hai không gian có lực hút cực mạnh, Sở Hưu vừa tới gần đã bị hút vào trong.
Nhưng sau khi bước ra từ không gian đó, Sở Hưu nhìn những người trước mắt, cảm nhận được khí tức quen thuộc, gương mặt y lập tức mỉm cười.
Sở Hưu ta, rốt cuộc đã trở về!
Còn lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện trước mặt luôn nhìn Sở Hưu, vẻ hoảng sợ không thể che giấu nổi.
Sở Hưu không nhận ra hắn, nhưng hắn lại nhận ra Sở Hưu.
Ngày trước khi liên minh Chính đạo lên Côn Luân Sơn, hắn cũng trong số những người ở Tu Bồ Đề Thiền Viện, hắn cực kỳ ấn tượng về Sở Hưu.
Một năm trước, toàn bộ giang hồ đều đồn đại tên ma đầu này chết trong một bí cảnh, chết dưới uy thế của thiên địa, đúng là trời xanh có mắt.
Sau khi Côn Luân Sơn phong sơn, Dạ Thiều Nam lặng lẽ tu luyện, trong thời gian ngắn mà uy thế của Ma đạo suy giảm, toàn bộ giang hồ cũng khôi phục yên bình, trở lại thời gian võ lâm Chính đạo thống trị giang hồ.
Kết quả bây giờ hắn lại thấy Sở Hưu, tên ma đầu này, hắn trở về rồi!
Khoảnh khắc này, trong đầu lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện hiện lên rất nhiều thứ.
Ví dụ như vì sao Sở Hưu không chết, hắn trở lại sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với toàn bộ giang hồ.
Nhưng cuối cùng những thứ này đều biến thành một câu: “Trốn! Mau trốn đi!”
Hắn gầm lên với hai hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện, trong lòng bàn tay bùng lên cương khí, trực tiếp hất ngã hai người sau lưng.
Còn hắn hai tay kết thành phật ấn, chỉ trong chớp mắt phật quang vô tận tỏa ra sau lưng hắn, khí huyết thiêu đốt bừng bừng, hóa thành phật quang hừng hực, ngưng tụ thành một hư ảnh Phật Tôn sau lưng.
Đối mặt với ma đầu mà toàn bộ giang hồ cũng khó lòng đối phó như vậy, lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện này không dám khinh thường chút nào, cũng không dám buông lỏng.
Chỉ cần hắn giữ chân đối phương, để hai người còn lại trở về báo tin, hắn có liều mạng cũng đáng giá.
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành nụ cười nhạt, tay y đã đặt lên Phá Trận Tử bên hông.
Chỉ hai động tác rất đơn giản, rút đao, chém xuống.
Khoảnh khắc đó, tất cả khí thế sắc bén bao phủ toàn bộ vách núi, tất cả đều bị cắt đứt, phật quang tịch diệt, phật đà niết bàn.
Ánh mắt lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn mang vẻ không thể tin nổi, nhưng một vệt máu hiện lên trên trán hắn rồi ầm ầm đổ xuống đất.
Sở Hưu thu đao vào vỏ, ma khí tinh thuần trong tay hóa thành trường cung.
Cung kéo căng, hai mũi tên mang theo lực lượng tịch diệt và ngọn lửa diệt thế bắn ra, phát ra tiếng nổ rung trời.
Ngay khoảnh khắc bắn hai mũi tên kia ra, Sở Hưu quay đầu lại nhìn Phương Thần Không mặt mũi đờ đẫn, lạnh nhạt nói: “Ngươi là võ giả Ma đạo?”
Phương Thần Không sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu.
“Vậy ngươi có đồng ý theo ta về Côn Luân Ma Giáo không?”
Phương Thần Không lại vội vàng gật đầu, sau đó trực tiếp thi lễ nói: “Tham kiến Ma Chủ đại nhân!”
Hắn nhận ra Sở Hưu.
Phải nói là tất cả các võ giả Ma đạo trên giang hồ, có ai không nhận ra Sở Hưu? Đây là cường giả thiếu chút nữa đẩy toàn bộ Ma đạo trở lại đỉnh phong năm trăm năm trước.
Phương Thần Không quật khởi tại khu vực Nam Man vắng vẻ này, sống ở đây vẫn tạm ổn, cho nên lúc trước Côn Luân Ma Giáo công khai thu nhận đệ tử trên khắp giang hồ, hắn vẫn không chọn tới Côn Luân Ma Giáo ở cực tây.
Còn lúc này chủ nhân Ma Giáo mà mọi người đồn đại là đã chết đang đứng trước mặt hắn, còn ba tên hòa thượng trước đó định giết hắn đã có hai biến thành tro bụi, một nằm trên mặt đất. Nếu hắn dám nói nửa chữ ‘không’, hắn không cho rằng vì mình là người trong Ma đạo nên có thể may mắn thoát khỏi tai kiếp.
Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, tiện tay vung lên, một ngọn lửa diệt thế hạ xuống, đốt thi thể của lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện kia thành tro bụi, hủy thi diệt tích cực kỳ thuần thục.
“Bây giờ cách lúc ta chết bao lâu?”
Tuy cảm thấy lời này của Sở Hưu có vẻ không được tự nhiên nhưng Phương Thần Không vẫn nói: “Khoảng gần một năm.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y hỏi như vậy là để tính xem rốt cuộc thời gian giữa Đại La Thiên và hạ giới có gì bất đồng.
Bây giờ nhìn lại, chắc là giống hệt nhau, thậm chí vị trí của hai không gian cũng rất tiếp cận.
Còn về con đường trở lại hạ giới, Sở Hưu cũng có chút suy đoán, có lẽ đây là nơi hai thế giới trùng điệp.
Con đường bên Đại La Thiên ở sâu trong Đế La Sơn Mạch, thuộc về khu vực Nam Man, còn con đường bên hạ giới lại ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, cũng là khu vực Nam Man.
Hai con đường đều ở cực nam của hai thế giới, đối ứng hoàn hảo, cho nên mới xảy ra trùng điệp, khiến cho người khác có thể tùy tiện qua lại.
Vì nơi này không phải vết nứt không gian nên không có chấn động không gian, đi qua cũng không có cơn bão không gian, đương nhiên không cần chìa khóa Thông Thiên, cho nên năm xưa Đại Hắc Thiên Thần Cung mới có thể mang tất cả mọi người trong thần cung xuống hạ giới.
“Thời gian này Côn Luân Ma Giáo của ta ra sao rồi? Tình hình trên giang hồ như thế nào?”
Phương Thần Không thận trọng đáp: “Côn Luân Ma Giáo thì không có vấn đề gì, sau khi đại nhân chết... không thấy đâu, Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện liên thủ lên Côn Luân Sơn, định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
Nhưng Ngụy Thư Nhai Ngụy lão tiền bối bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khống chế Vô Căn Thánh Hỏa, ép hai phái kia rút lui. Sau đó Côn Luân Ma Giáo tự phong sơn, không có đệ tử nào xuống núi.
Còn tình hình trên giang hồ thế nào thì thuộc hạ cũng không rõ, nhưng tình cảnh của Ma đạo chúng ta càng ngày càng khó khăn.
Côn Luân Ma Giáo thâu tóm nhánh Ẩn Ma và đại đa số võ giả tán tu Ma đạo, bây giờ họ phong sơn, thế lực Ma đạo ngoài dân dã đã gần trống rỗng.
Hơn nữa tuy Bái Nguyệt Giáo không phong sơn nhưng suốt ngày ở Miêu Cương tu luyện, rất ít người ra ngoài.
Hai đại phái Ma đạo cường đại nhất đương thời đều không ra mặt, các võ giả Ma đạo chúng ta bị chèn ép vô cùng thê thảm.”
Nghe Phương Thần Không miêu tả, ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng.
Vốn y tưởng mình đã ‘chết’, giang hồ sẽ không kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo quá nhiều, chắc chắn liên minh Chính đạo sẽ giải tán.
Nhưng thực tế y chỉ đoán đúng một nửa, đúng là liên minh Chính đạo đã giải tán nhưng đám hòa thượng Phật môn kia còn làm nặng tay hơn cả liên minh Chính đạo, định hủy diệt căn cơ của Côn Luân Ma Giáo.
Đại Quang Minh Tự, Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Được, được lắm!
Chương 1538 Cơ duyên phúc phận 1
Trên đỉnh Côn Luân Sơn, ma quật mà mọi người vẫn đồn đại lúc này lại hết sức yên bình, tất cả võ giả đều tập trung vào tu luyện.
Đương nhiên có một số võ giả không muốn khổ tu như vậy, nhưng đường núi duy nhất của Côn Luân Sơn đã bị phong tỏa, bọn họ muốn xuống núi cũng không được.
Sở Hưu dẫn Phương Thần Không bước từng bước một lên Côn Luân Sơn, nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quanh, gương mặt lại mang vẻ thổn thức.
Tuy y mới tới Đại La Thiên một năm nhưng lại có cảm giác như trải qua mấy đời.
Dù sao đây mới là nơi y phấn đấu chém giết đạt được, nơi này cũng có rất nhiều người y không thể bỏ lại.
Sau khi đến Đại La Thiên, ngoài việc âm thầm điều tra tung tích của Độc Cô Duy Ngã, thậm chí ngay cả chuyện tu luyện cũng bị Sở Hưu xếp xuống thứ hai. Việc quan trọng nhất là tìm đường về hạ giới.
Khi Sở Hưu lên tới đỉnh Côn Luân Sơn, lập tức khiến trận pháp trong đó khởi động. Trên Côn Luân Sơn, lập tức vang lên tiếng gầm thét: “Ai dám xông vào Côn Luân Thánh Giáo ta?”
Lục Giang Hà vẻ mặt tức giận lao thẳng ra.
Sau lần trước Ngụy Thư Nhai ép lui Nam Bắc Phật Tông liên thủ, thật sự không còn ai dám tới gây sự với Côn Luân Ma Giáo.
Dù sao với thực lực của Nam Bắc Nhị Phật Tông mà còn thất bại tan tác quay về, đổi lại người khác chắc cũng cùng kết cục.
Quan trọng nhất là theo bọn họ thấy, sau khi Sở Hưu chết, Côn Luân Ma Giáo như rắn mất đầu, những người khác không cần lo lắng, cứ kệ họ tự sinh tự diệt là được. Sau khi mình có thời gian lại từ từ chèn ép xâm chiếm, không cần bức bọn họ tới mức cá chết rách lưới vào lúc này.
Cho nên đã gần một năm rồi không có ai tới gây sự, nhưng bên phía Côn Luân Ma Giáo vẫn luôn bố trí người bảo vệ, còn người bảo vệ hôm nay lại tình cờ là Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà vốn đang tức tối đi ra, đột nhiên thấy Sở Hưu, con mắt trợn trừng như chuông đồng, nửa ngày sau mới phun ra được một chữ: “Mẹ kiếp!”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nể tình chúng ta đã một năm không gặp, ta coi như không nghe thấy câu này, cho ngươi một cơ hội đổi câu khác nghênh đón ta trở về.”
Lục Giang Hà lắc đầu, vội vàng nói: “Không phải chứ, ta nói này, một năm qua rốt cuộc ngươi ở đâu? Ta đâu có nghe có chỗ nào xảy ra chiến loạn rồi bị diệt môn quy mô lớn?”
Tuy lúc trước Lục Giang Hà rất tin tưởng vào Sở Hưu, hắn cũng là người thật sự hiểu được sự cường đại của Bất Diệt Ma Đan.
Nhưng lần này lại quá nguy hiểm, đây là lực lượng giữa hai thế giới đè ép, ngay cả chân linh cũng bị nghiền nát, Ma Đan gì cũng vô dụng.
Cho nên một năm đi qua, Lục Giang Hà lại không chắc chắn như lúc đầu.
Kết quả bây giờ Sở Hưu lại xuất hiện ở đây, chuyện này khiến Lục Giang Hà giật mình.
Theo hắn nghĩ, nếu Sở Hưu vẫn tái tạo thân thể như lúc trước, với thực lực hiện tại của y không thể làm như lần trước, chỉ hủy diệt một Tôn gia và Lục gia là chưa đủ.
Bảo Sở Hưu diệt một đại phái đứng đầu Đạo môn hay Phật môn còn tạm được.
Trong lúc nói chuyện, những người khác cũng chạy từ trong Côn Luân Ma Giáo ra ngoài, sau khi thấy Sở Hưu, ai nấy vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng, kích động, nhớ mong, đủ loại cảm xúc xuất hiện trên mặt.
Sở Hưu nhìn qua mọi người ở đây, Ngụy Thư Nhai, Lã Phụng Tiên, Mai Khinh Liên, Mục Tử Y, Lạc Phi Hồng, Thương Thiên Lương, Chử Vô Kỵ, Đường Nha... rất nhiều người. Gương mặt y cũng mỉm cười nói: “Ta, trở về rồi.”
Những người quen biết với Sở Hưu cả nửa ngày vẫn không phát ra âm thanh gì, còn những võ giả khác trong Côn Luân Ma Giáo đều hoan hô vang dội.
Côn Luân Ma Giáo có Sở Hưu và Côn Luân Ma Giáo không có Sở Hưu vốn là hai chuyện khác hẳn.
Một năm nay bọn họ bị nhốt trong Côn Luân Ma Giáo, ngoài khổ tu thì chỉ có khổ tu, hoặc ngồi nhìn người ta đánh tới cửa, những võ giả lão luyện muốn theo Sở Hưu tung hoành giang hồ đã uất ức tới cùng cực.
Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử.
Có lẽ Sở Hưu từng bại, nhưng trong lòng bọn họ, hiện giờ Sở Hưu là bất tử.
Nửa ngày sau Ngụy Thư Nhai mới cười lớn nói: “Tốt tốt tốt, về là tốt rồi.”
Lúc này mọi người mới chú ý tới Phương Thần Không bên cạnh Sở Hưu, Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Tên này là ai?”
Sở Hưu thuận miệng đáp: “Nhặt được ven đường.”
Phương Thần Không: ". . ."
Tuy đúng là nhặt được ven đường nhưng không thể bỏ mặc hắn ở đây được, dù sao hắn từng thấy Sở Hưu trở về từ Đại La Thiên.
Cho nên sau khi Phương Thần Không gia nhập Côn Luân Ma Giáo, hắn cũng không được phép đi lung tung, ít nhất phải ở lại trong Côn Luân Ma Giáo một
thời gian mới được.
Sau khi tất cả mọi người đi vào đại điện, ở đây chỉ còn lại những người Sở Hưu có thể tin tưởng, Lục Giang Hà mới vội vàng hỏi: “Rốt cuộc thời gian vừa qua ngươi ở đâu?
Ta đã chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp khi không gian tan vỡ lúc đó, rốt cuộc ngươi làm cách nào để chống cự lại?
Còn nữa, rốt cuộc ngươi giết bao nhiêu người mới khôi phục được tu vi hiện tại? Sao ta không nghe nói trên giang hồ có vụ chết người quy mô lớn nào?”
Lục Giang Hà nhanh mồm nhanh miệng phải ngang cỡ Phương Thất Thiếu, hắn nói sạch mọi nghi hoặc trong lòng.
Mọi người ở đây cũng lộ vẻ dò hỏi, những gì Lục Giang Hà vừa hỏi cũng là những gì họ muốn biết.
Sở Hưu thở dài một tiếng nói: “Ta tới một tầng thế giới khác.”
Nói đoạn, Sở Hưu thuật lại chuyện mình tới Đại La Thiên với mọi người, không giấu diếm bất cứ thứ gì.
Đương nhiên cũng có điều y không nói, đó là chuyện liên quan tới Độc Cô Duy Ngã.
Tuy Sở Hưu biết Độc Cô Duy Ngã không chết, cũng biết kết cục của năm trăm năm, nhưng còn một điều y chưa làm rõ, đó là rốt cuộc quan hệ giữa y và Độc Cô Duy Ngã là như thế nào.
Cho nên Sở Hưu định giữ mọi chuyện về Độc Cô Duy Ngã trong lòng, sẽ không nói với người ngoài.
Sau khi Sở Hưu kể hết mọi chuyện, những người ở đây ai nấy vẻ mặt kỳ dị, tốn cả nửa ngày mới tiêu hóa xong.
Đối với bọn họ, những chuyện này đúng là khó lòng tưởng tượng nổi.
Trước đại kiếp nạn thượng cổ, các đại phái đứng đầu rời khỏi, không ngờ lại tới một tầng thế giới khác, hơn nữa còn phát triển tốt hơn thời kỳ thượng cổ. Đây là chuyện trước kia bọn họ còn không dám suy đoán.
Mai Khinh Liên tặc lưỡi lắc đầu nói: “Đã biết ngươi giỏi gây chuyện rồi, cho dù là ở đâu, loại người như ngươi cũng có thể gây dựng được thành tựu, chỉ đáng thương cho Hoàng Thiên Các kia, cho rằng mình tìm được đối tượng lợi dụng nhưng lại không biết rốt cuộc mình kéo một kẻ như thế nào vào trong tông môn.”
Khi Mai Khinh Liên mới quen Sở Hưu, y còn ở Quan Trung Hình Đường.
Nghĩ kỹ lại thì, xưa nay những cấp trên của Sở Hưu, không ai có kết quả tốt.
Đương nhiên nhánh Ẩn Ma không tính, vì nhánh Ẩn Ma không phải của một mình Ngụy lão, nhưng những cường giả đại lão trong nhánh Ẩn Ma ngày trước cũng bị Sở Hưu giết gần một nửa.
Sở Hưu nói: “Ngươi nói sai rồi, sau khi ta tới Hoàng Thiên Các đã giúp bọn họ không ít chuyện, nếu không có ta, khu vực Nam Man cũng chẳng yên ổn như vậy.”
Chương 1539 Cơ duyên phúc phận 2
Lục Giang Hà hừ một tiếng rồi cười nói: “Cho mồi ngon trước rồi tiễn ngươi lên đường, đây luôn là tác phong của Sở Đại Ma Chủ nhà ngươi mà.”
Ngụy Thư Nhai không xen vào mấy câu bông đùa của người trẻ tuổi, hắn đột nhiên hỏi: “Ngươi còn có thể trở lại Đại La Thiên không?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên là được, đó là nơi hai thế giới trùng điệp, trong đó bên Đại La Thiên đã bị ta nắm trong tay, qua lại tự nhiên.”
“Cơ duyên! May mắn!” Ngụy Thư Nhai đột nhiên nói ra bốn chữ này.
Mọi người ở đây còn chưa kịp hiểu, Sở Hưu đã gật đầu nói: “Đúng là cơ duyên may mắn.”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, y vươn tay ra, một luồng ma khí tỏa ra trong tay y.
Luồng ma khí này đong đưa nhưng lực lượng thể hiện trong đó lại là toàn bộ nội tình và lực lượng của Sở Hưu, thậm chí chấn động tới mức hư không cũng có sóng gợn.
Sở Hưu trầm giọng: “Ta sống ở Đại La Thiên gần một năm, nhưng trong một năm đó, thời gian thật sự bế quan tu luyện chỉ chưa tới nửa năm, nhưng đây là lực lượng nội tình mà ta tích lũy được trong nửa năm.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, mọi người ở đây đều hít một hơi lạnh.
Bọn họ đều là những người cực kỳ thân cận với Sở Hưu, đều đã thấy hắn xuất thủ, đương nhiên biết trước đó lực lượng nội tình của Sở Hưu ra sao.
Kết quả, không ngờ hiện tại Sở Hưu chỉ bế quan có nửa năm mà đạt tới trình độ như vậy, có thể thấy ở Đại La Thiên, rốt cuộc thiên địa nguyên khí đã dồi dào tới mức nào.
Thu hồi chút ma khí này, Sở Hưu trầm giọng nói: “Có thể nói thế này, thiên địa nguyên khí trong Đại La Thiên tương đương với bí cảnh như Tiểu Phàm Thiên ở hạ giới, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Mà trong Đại La Thiên còn có một số động thiên phúc địa, thiên địa nguyên khí sẽ càng dồi dào. Tuy ta chưa từng đi vào nhưng chỉ tưởng tượng là biết.
Lần này ta về cũng có ý tưởng, dẫn các ngươi tới Đại La Thiên tu hành.”
Mọi người ở đây chỉ tưởng tượng thôi cũng đoán được tình hình ra sao, tốc độ tu luyện sẽ như gian lận.
Tích lũy cảnh giới ở Đại La Thiên, sau đó bước vào giang hồ ở hạ giới tung hoành.
Đến lúc đó còn ai ngăn cản được Côn Luân Ma Giáo bọn họ? Còn ai ngăn cản được Ma đạo quật khởi? Không khéo lúc đó bọn họ sẽ thật sự tái hiện lại cảnh tượng huy hoàng của Côn Luân Ma Giáo trong thời đỉnh phong năm trăm năm trước.
Lục Giang Hà hưng phấn nói: “Ta phát hiện chỉ cần ngươi chết một lần là chắc chắn sẽ có cơ duyên và lợi lộc.
Nếu ngươi chết thêm mấy lần, không khéo còn sánh vai được với giáo chủ.”
Nhưng Lục Giang Hà vừa nói xong câu này đã bị Mai Khinh Liên và Mục Tử Y trừng mắt, ánh mắt sắc như đao bắn về phía hắn.
Trong thời điểm này, Sở Hưu vừa về, không thể nói năng may mắn hơn một chút à?
Lục Giang Hà rụt cổ, rất sáng suốt không tiếp tục nhiều lời.
Trong Côn Luân Ma Giáo không có nhiều nữ nhân, nhưng khó trêu chọc nhất lại chính là những nữ nhân này.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện này đúng là cơ duyên nhưng cần tính toán kỹ lưỡng.
Điểm đầu tiên là, lối vào cả ở Đại La Thiên và ở hạ giới đều phải nắm giữ trong tay chúng ta mới được.
Ở Đại La Thiên, ta là quận trưởng của Thương Ngô Quận, người của man tộc coi ta như thần, tạm thời không có vấn đề gì.
Nhưng ở hạ giới nơi đó lại là địa bàn của Tu Bồ Đề Thiền Viện, hơn nữa khi ta trở về hạ giới còn vừa vặn gặp phải vài hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng đã bị ta giết.
Ngoài ra, Tu Bồ Đề Thiền Viện còn liên thủ với Đại Quang Minh Tự, định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa của Thánh giáo ta. Món nợ này cũng phải đòi lại!”
Muốn qua lại giữa Đại La Thiên và hạ giới, vậy Sở Hưu nhất định phải khống chế cửa vào trong lòng bàn tay mình.
Cho nên ân oán giữa Sở Hưu và Tu Bồ Đề Thiền Viện sớm muộn gì cũng phải giải quyết.
Ngụy Thư Nhai cau mày nói: “Ngươi định ra tay với Tu Bồ Đề Thiền Viện? Khó đấy.
Một là bây giờ thực lực của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng không yếu, chưa nói tới Thần Tăng Rama thì vị Bất Không từng tham gia trận chiến diệt Thánh giáo năm trăm năm trước lúc này cũng đã khôi phục thực lực.
Nam Bắc Nhị Phật Tông liên thủ, muốn tiêu diệt cũng rất tốn sức.
Ngoài ra, võ lâm Chính đạo cũng không bỏ mặc ngươi đối phó với Tu Bồ Đề Thiền Viện.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Không còn kịp nữa rồi, Tu Bồ Đề Thiền Viện nhất định phải tiêu diệt.
Một là ta nhất định phải khống chế khu vực Nam Man trong tay, ngoài ra, bây giờ ta đang ở trong tối, bọn chúng ở ngoài sáng, không ai biết ta đã trở về.
Nhưng nếu kéo dài thời gian, ta e là người của Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ phát hiện ra manh mối gì đó.”
Lục Giang Hà chen miệng vào: “Yên tâm, trong thời gian vừa qua Côn Luân Sơn đã bị chúng ta phong tỏa như tường đồng vách sắt. Không được chúng ta cho phép, không ai ra ngoài được, sẽ không để lộ tin tức đâu.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải ta sợ người mình tiết lộ tin tức mà sợ Tu Bồ Đề Thiền Viện tính ra.
Đừng quên trong Tu Bồ Đề Thiền Viện còn có Tiêu Ma Kha, trình độ bói toán của hắn không kém, suy tính về ta có lẽ sẽ rất tốn sức, nhưng có thể tính ra những người chết có liên quan tới ta, cho nên nhất định phải ra tay phủ đầu.
Ngoài ra, các ngươi không cần lo về võ lâm Chính đạo. Ta chỉ cần công bố chuyện mình muốn hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện là ân oán cá nhân, sau chuyện này sẽ không xuất thủ tiếp, chắc chắn bọn họ sẽ không nhúng tay vào.”
Lục Giang Hà bĩu môi: “Ngươi tự tin vào uy tín của mình vậy à?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Không phải ta tự tin mà là bọn chúng buộc phải tin ta, vì bọn chúng không dám!”
Mọi người ở đây kinh ngạc nhìn Sở Hưu, sau khi tới Đại La Thiên một chuyến, tâm địa của Sở Hưu bành trướng tới vậy à?
Tuy hiện tại thực lực của y đã không khác gì võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng hạ giới vẫn có không ít cường giả.
Sở Hưu chỉ vào mình nói: “Chỉ riêng chuyện ta xuất hiện ở đây, bọn chúng đã không dám tiếp tục nhúng tay vào chuyện này rồi!
Lần đâu tiên ta bị lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện giết chết, ta trở về, diệt sạch những kẻ bỏ đá xuống giếng với ta.
Lần thứ hai có bao nhiêu người tận mắt chứng kiến ta rơi vào khe nứt không gian, ai cũng cho rằng ta bị cơn bão không gian xé thành từng mảnh. Kết quả ta vẫn trở về, chuẩn bị ra tay hủy diệt Nam Bắc Nhị Phật Tông từng bỏ đá xuống giếng đối với Thánh giáo ta.
Đợi tới lần thứ ba, cho dù có người chắc chắn sẽ giết được ta, vậy bọn chúng có dám cam đoan ta sẽ không trở lại không?
Bọn chúng chỉ có một cơ hội giết ta, còn chuyện ta có trở lại không thì không ai chắc chắn.
Một lần hai lần, ai dám thử lần thứ ba?”
Nghe Sở Hưu nói xong, mọi người ở đây đều không rét mà run.
Bọn họ đột nhiên phát hiện, bây giờ Sở Hưu mới là người khó giải quyết nhất trên giang hồ, thậm chí còn khó giải quyết hơn cả Dạ Thiều Nam.
Ngươi giết y một lần, y trở về, ngươi giết y lần hai, y lại trở về.
Mỗi lần đều gây ra gió tanh mưa máu, còn ai dám làm lần ba?
Bọn họ không tin Sở Hưu, nhưng trước khi bọn họ có tự tin thật sự ‘giết chết’ Sở Hưu, bọn họ sẽ tuyệt đối không ra tay lần thứ ba.
Chương 1540 Diệt phật!
Địa vị của Sở Hưu ở hạ giới lúc này thậm chí đã ngang với Độc Cô Duy Ngã ở Đại La Thiên, đạt tới mức không ai dám giết.
Ma Chủ bất tử, những lời này mô tả Sở Hưu hiện tại là hoàn toàn thích hợp.
Ngụy Thư Nhai gật đầu nói: “Nếu đã vậy, ngươi định ra tay với Tu Bồ Đề Thiền Viện như thế nào?”
Khi ở Đại La Thiên, Sở Hưu không có ai có thể tin tưởng, làm chuyện gì cũng phải uy hiếp kết hợp với dụ dỗ, hoặc là lừa gạt và dụ dỗ.
Trong số những thuộc hạ hữu dụng nhất của y, Kha Sát là bị uy hiếp, huyết khí và Lục Phi là bị lừa.
Chỉ có ở hạ giới, bọn Ngụy Thư Nhai mới thật sự ủng hộ Sở Hưu vô điều kiện, cho dù Sở Hưu nói ra kế hoạch kinh khủng đến đâu, bọn họ cũng thực hiện, cảm giác này tốt hơn ở Đại La Thiên nhiều.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Không, tạm thời không động tới Tu Bồ Đề Thiền Viện, ra tay với Đại Quang Minh Tự trước.
Tất cả mọi người sửng sốt, lối đi ở bên Tu Bồ Đề Thiền Viện, ngươi ra tay với Đại Quang Minh Tự làm gì?
Sở Hưu nói: “Có lấy cớ cũng phải hợp lý, nếu nói báo thù báo oán, vậy phải ra tay với cả hai phái, bằng không chỉ động tới Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Ngoài ra bây giờ địch ngoài sáng mà ta trong tối, cơ hội đánh úp chỉ có một lần, cho nên cần giải quyết môn phái yếu hơn. HIện giờ Đại Quang Minh Tự dễ đối phó hơn Tu Bồ Đề Thiền Viện.”
Ngụy Thư Nhai gật đầu nói: “Bao giờ thì ra tay?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngay bây giờ!
Tránh cho đêm dài lắm mộng, Thương thành chủ, Ngụy lão và ta. Bằng sức ba người chúng ta, công phá sơn môn Đại Quang Minh Tự!
Không cần giết người, chỉ cần diệt môn. Sau chuyện này ta sẽ liên lạc với hòa thượng Bắc Yên, toàn bộ Bắc Địa này sẽ không còn một hòa thượng!’
Thương Thiên Lương gật đầu nói: “Vừa hay, trồng rau lâu rồi cũng muốn tìm người thư giãn gân cốt.”
Ngụy Thư Nhai trực tiếp đứng dậy nói: “Vậy lên đường thôi!”
. . .
Nam Man, trong Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Rama ngồi trước mặt Tiêu Ma Kha nói: “Tuệ Đức sư thúc vẫn chưa về.”
Tiêu Ma Kha rót cho Rama một chén trà nói: “Tuệ Đức sư thúc dẫn hai đệ tử đuổi giết Phương Thần Không, chủ yếu là để rèn luyện đệ tử, không khó khăn lắm mới đúng. Chắc lúc này sư thúc đã mang đầu của Phương Thần Không về cho những người sống sót của bộ lạc mà hắn đã hủy diệt.”
Tuy mắt hắn đã mù nhưng với linh giác của hắn, có thể cảm nhận được không khác gì người thường.
Rama trầm giọng nói: “Đúng là không khó, nhưng người vẫn chưa về, những người sống sót của bộ lạc kia cũng chưa từng gặp bọn họ. Việc này, khả nghi.”
Nghe Rama nói vậy, Tiêu Ma Kha nhíu mày, lấy ra một chuỗi phật châu, chạm nhẹ lên trên vài cái. Chỉ trong chớp mắt Phạn văn huyền ảo lóe lên trên phật châu, khiến phật châu xoay chuyển trong hư không.
Nửa ngày sau, sắc mặt Tiêu Ma Kha càng lúc càng khó coi, hắn thở dài một tiếng nói: “Tuệ Đức sư thúc, chết rồi.’
Biểu cảm trên mặt Rama không hề thay đổi nhưng ánh mắt của hắn lại trở nên nặng nề.
Không phải hắn không đau buồn, mà là đại đa số thời điểm Rama luôn giữ dáng vè không lộ chút vui buồn này.
“Phiền toái rồi, trong khu vực Nam Man này không mấy ai có năng lực giết Tuệ Đức sư thúc, cũng không mấy ai dám giết. Có thể thấy ai đã giết Tuệ Đức sư thúc không?”
Rama không hề nghi ngờ kết quả bói toán của Tiêu Ma Kha.
Đối với Tiêu Ma Kha mà nói, nếu bảo hắn bói toán thiên cơ các thứ, có lẽ hơi khó khăn.
Nhưng bây giờ bảo hắn bói toán sinh tử của đồng môn thân cận, đây là chuyện rất đơn giản, gần như không thể sai được.
Phật quang trước mặt Tiêu Ma Kha càng lúc càng rực rỡ, phật châu trước người hắn cũng chuyển động càng lúc càng nhanh, không ngờ cuối cùng còn phát ra một tiếng vang nhỏ, trực tiếp đứt gãy. Phật châu rơi leng keng trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang giòn dã.
Tiêu Ma Kha sắc mặt tái nhợt nói: “Không tính ra được, nhưng ta có thể cảm giác được thực lực của đối phương rất mạnh, hơn nữa đối phương có nhân quả rất lớn với Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta. Thậm chí đối phương có thể ảnh hưởng tới khí vận của toàn bộ giới Phật môn chúng ta!”
Rama ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lắc đầu nói: “Là ai? Là Thiên Môn chuẩn bị đặt chân vào giang hồ? Hay là Đại La Thiên đã luyện hóa ma chủng? Một năm, chỉ mới một năm.”
Sau khi Sở Hưu chết, toàn bộ giang hồ sóng yên gió lặng một năm. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, xem tình hình hiện tại, còn có nhiều sóng gió hơn nữa đang chờ bọn họ.
“Phái người tới Tây Sở một chuyến, báo cho Thiên Sư Phủ, cẩn thận Bái
Nguyệt Giáo.”
Sở Hưu đã chết, Thiên Môn tuy cường đại nhưng không có nhân quả gì với Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Cho nên người có thể ảnh hưởng tới khí vận của toàn bộ Phật môn, còn giết Tuệ Đức sư thúc, khả nghi nhất chính là Bái Nguyệt Giáo.
Đại La Thiên rất cường đại, hơn nữa Đông Hoàng Thái Nhất hoặc Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo ra tay giết một khổ hạnh tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng rất đơn giản.
Trước khi có manh mối rõ ràng, bọn họ chỉ có thể làm được tới vậy.”
...
Tu Bồ Đề Thiền Viện tìm lầm hướng, nhưng bọn Sở Hưu sẽ không diệt nhầm môn.
Hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cộng thêm một cường giả có thể sánh vai với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Sở Hưu, cả ba cùng tới Bắc Yên, có thể nói không hề có nguy cơ bại lộ. Chỉ cần bọn họ thu liễm khí tức tới cực hạn, cho dù bọn họ đi xuyên qua đám người cũng không ai ‘nhìn thấy’ bọn họ.
Đi thẳng tới khu vực Cực Bắc, thấy đỉnh núi của Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Thật ra thù hận giữa ta và Đại Quang Minh Tự cũng không nhỏ. Nhưng thực tế, số lần bọn chúng thật sự uy hiếp tính mạng của ta cũng không nhiều.”
Thương Thiên Lương nghe vậy cười một tiếng: “Sao nào, tới cửa miếu của hòa thượng rồi mà thấy từ bi à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không, ta chỉ cảm thán thế sự vô thường mà thôi, người muốn giết nhất lại bị xếp vào sau.
Nhưng chết sớm chết muộn gì cũng phải chết. Đại Quang Minh Tự muốn tru ma, ta muốn diệt phật. Hai bên chúng ta sớm muộn gì cũng có một trận sinh tử.”
Ba người lên thẳng chân núi của Đại Quang Minh Tự, nhưng không ngờ chân núi lại không có hòa thượng trông coi.’
“Xem ra một năm qua Đại Quang Minh Tự sống rất an nhàn, còn thu hồi người gác cửa sơn môn.”
Sở Hưu cười khẽ một tiếng, dẫn Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương, bước từng bước một lên đỉnh núi.
Trước cửa lớn của Đại Quang Minh Tự có hai tiểu sa di đang canh gác, thấy ba người Sở Hưu đi lên, một tiểu sa di trong đó còn bước tới chắp tay trước ngực thi lễ: “Xin hỏi ba vị thí chủ thuộc môn phái nào? Đến Đại Quang Minh Tự ta có chuyện gì cần làm?”
Sở Hưu mỉm cười ấm áp, nói với tiểu sa di kia: “Phiền tiểu sư phụ đi vào thông báo một tiếng, tại hạ Côn Luân Sở Hưu, tới để diệt Đại Quang Minh Tự các ngươi!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, ba người vốn luôn ẩn giấu khí thế đột nhiên bộc phát. Chỉ trong chớp mắt ma khí ngập trời, mây đen vô biên bao phủ toàn bộ Đại Quang Minh Tự, âm phong gầm thét, ma khí kêu gào, chốn tịnh thổ của Phật môn lại hóa quỷ vực!
Sau khi trấn an Lục Tam Kim vài câu, Sở Hưu ra vẻ cực kỳ rộng lượng, khiến cho Lục Tam Kim hết sức cảm động.
Quả nhiên truyền nhân của Cổ Tôn luôn rất rộng lượng, Sở huynh rộng lòng như vậy còn Hoàng Thiên Các bọn họ lại tính kế khắp nơi, chuyện này khiến Lục Tam Kim cảm thấy càng hổ thẹn.
Sau khi đuổi đám người Hoàng Thiên Các đi, Sở Hưu cũng không lo bên Hàn Giang Thành sẽ làm ra chuyện gì.
Tuy hiện tại Hoàng Thiên Các đã suy yếu nhưng còn chưa yếu tới mức không còn cách nào phản kháng, từ phi bọn họ hèn nhát tới mức giao Sở Hưu ra đền tội, bằng không bọn họ sẽ nghĩ cách khác.
Còn về Sở Hưu hiện tại, tất cả tâm tư của y đều đặt vào con đường dẫn tới hạ giới.
Sau khi dặn đám người Từ Phùng Sơn tất cả cứ làm như trước, y lại đi vào Nam Man, tới phạm vi thế lực của bộ lạc Lỗ Nặc lúc trước.
Lần này Sở Hưu không cho bất cứ ai đi theo, chỉ bảo đám người Hắc Kiệt phong tỏa tất cả khu vực này, không cho phép người ngoài ra vào.
Đứng trong rừng rậm, Sở Hưu vuốt cằm, không ngừng suy nghĩ, thậm chí đặt mình vào chiến sĩ man tộc năm xưa.
Chiến sĩ man tộc năm xưa phát hiện con đường đi xuống hạ giới, vậy rốt cuộc đối phương phát hiện như thế nào?
Năm trăm năm trước, do huyết thống của bản thân nên hắn bị trục xuất khỏi bộ lạc, trở thành chiến sĩ man tộc lang thang, đi lại một mình trong rừng.
Đối với hắn mà nói, chỗ dựa duy nhất của bản thân là tổ tiên, cho dù huyết mạch của hắn không thuần, nhưng sự tôn sùng tổ tiên lại không hề suy giảm.
Cho nên mỗi khi tế lễ tổ tiên hoặc khi cảm thấy cô độc, hắn lại tới tổ địa này, lặng lẽ kể ra nỗi đau đớn và cô độc mà mình phải chịu đựng.
Thời gian này không dài nhưng cũng không ngắn, cho nên chắc hắn sẽ tìm một chỗ nghỉ, có tỷ lệ rất lớn là khi tìm chỗ nghỉ hắn đã phát hiện ra địa điểm đó.
Hơn nữa địa điểm đó cũng rất vắng vẻ, xung quanh lại không có bất cứ thứ gì có giá trị.
Bộ lạc Lỗ Nặc chiếm cứ khu vực này hơn trăm năm nhưng bọn chúng cũng không phát hiện ra con đường tới hạ giới, có thể thấy bọn chúng cũng không để ý tới nơi này.
Sở Hưu vừa suy nghĩ vừa đẩy lực lượng của Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên mức lớn nhất, tinh thần lực nhanh chóng tiêu hao nhưng linh giác của Sở Hưu Sở Hưu cũng đạt tới đỉnh phong, trong phương viên mười dặm cho dù là côn trùng vỗ cánh y cũng có thể phát giác.
Tuy Sở Hưu cảm thấy khu vực này không có gì lạ, nhưng y lại có trực giác, thứ mình đang tìm là ở đây.
Sau khi tìm kiếm tròn hai ngày, Sở Hưu thậm chí không bỏ qua mỗi con suối ở nơi này, rốt cuộc y cũng tìm được nơi có khả năng nhất.
Đó là một con sông nhỏ dọc đường núi, thậm chí không thể gọi là núi, chỉ coi là đống đất lớn.
Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng những nơi khác cây cối đêm xanh tốt um tùm, còn nơi này lại trụi lủi, chỉ có một số cỏ dại sinh trưởng, không có giá trị gì, thậm chí người đi săn của bộ lạc Lỗ Nặc cũng không tới đây.
Sở Hưu đi vòng quanh ngọn núi nhỏ này, tìm được một khe hở chỉ đủ cho một người đi vào, con mắt Sở Hưu lập tức sáng bừng lên.
Không gian trong khe hở kia không lớn, nhưng là một hang núi nhỏ, bên trong còn có dấu vết nhóm lửa sinh hoạt.
Nhưng hang núi kia chỉ lớn có vậy, trong đó cũng không có gì đặc biệt, Sở Hưu tỏa linh giác ra cảm nhận cũng không phát hiện được điều gì lạ.
Sở Hưu nhíu mày tự nhủ: “Chẳng lẽ ta đoán sai?”
Y vừa suy nghĩ vừa vô thức sờ lên vách tường của hang núi, đúng lúc này vách tường vốn hoàn chỉnh lại nhộn nhạo như sóng nước, trực tiếp hút Sở Hưu vào trong.
“Mẹ nó!”
Khu vực Nam Man, chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, một lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện dẫn theo hai đệ tử trẻ tuổi, ép một võ giả Ma đạo có thực lực cảnh giới Chân Đan tới một vách núi, sau lưng hắn là vách núi cao ngàn trượng, đã không còn đường thối lui.
Hai người mà lão hòa thượng kia dẫn theo tuy là đệ tử trẻ tuổi nhưng thực tế cũng đã bốn năm mươi tuổi, nhưng trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, đệ tử tuổi tác như vậy coi như ‘trẻ tuổi’.
“Lãnh Ma Đao - Phương Thần Không, ngươi tàn sát bộ lạc man tộc ở khu vực Nam Man này, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho người người nổi giận, ngươi tưởng trên đất Nam Man này còn đường trốn cho ngươi ư?”
Phương Thần Không cười lạnh nói: “Lão hòa thượng, muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do? Phương mỗ sống trên đất Nam Man này đâu phải một hai ngày, ta không tin ngươi không biết là một bộ lạc man tộc khác bỏ tiền ra thuê ta giết người.
Ngươi bỏ mặc bọn chúng lại tới gây sự với ta, chẳng phải vì Tu Bồ Đề Thiền Viện các ngươi liên thủ với Đại Quang Minh Tự lên Côn Luân, kết quả lại xám xịt bị người ta đuổi xuống, cho nên thẹn quá hóa giận, định lôi những tán tu
Ma đạo chúng ta ra khai đao hay sao?”
Lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện niệm phật một tiếng rồi nói: “Phương Thần Không, ngươi ma tính sâu nặng, tới giờ này rồi còn chấp mê bất ngộ.
Ngươi đã không thể buông bỏ đồ đao, vậy bần tăng đành phải đưa ngươi đi gặp Địa Tạng Bồ Tát rồi.”
Nói đoạn, lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện bảo hai hòa thượng trẻ tuổi hơn sau lưng: “Các ngươi ra tay đi.”
Lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện này có tu vi cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nếu hắn thật sự muốn giết Phương Thần Không này, thật ra chỉ ba chiêu là đủ.
Hắn chậm rãi ép kẻ này tới chỗ đường cùng là để rèn luyện năng lực thực chiến của đệ tử nhà mình mà thôi.
Đám khổ hạnh tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện này muốn xuất sư quá khó, yêu cầu cực cao, cho nên các đệ tử thường có tuổi tác hơi lớn, không ít người tu vi đến cảnh giới Chân Đan nhưng cả đời chỉ khổ tu đọc kinh phật trong chùa miếu.
Dù sao tu vi và sức chiến đấu cũng là hai chuyện khác nhau, cho nên thường xuyên có chuyện cao thủ trong số khổ hạnh tăng dẫn theo đệ tử ra hành tẩu giang hồ, rèn luyện năng lực thực chiến.
Phương Thần Không hừ lạnh một tiếng, nắm chặt lấy trường đao trong tay, điều động lực lượng tới cực hạn, chuẩn bị liều mạng, ít nhất có chết cũng phải giữ tôn nghiêm.
Hai võ giả cảnh giới Chân Đan của Tu Bồ Đề Thiền Viện lao tới, giao chiến với Phương Thần Không.
Đương nhiên kinh nghiệm của hai người kia không thể sánh bằng Phương Thần Không, hung đô lăn lộn trong võ lâm Nam Man từ nhỏ, trải qua bao chém giết tanh máu. Nhưng dù sao bọn họ cũng là đệ tử đại phái, lực lượng nội tình đều rất thâm hậu, hơn nữa các loại võ kỹ mà họ sử dụng cũng mạnh hơn Phương Thần Không, trừ lúc bắt đầu còn khó khăn, chẳng mấy chốc đã dễ dàng áp đảo lại.
Thấy Phương Thần Không không chống cự nổi, sắp bị giết chết, lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện thở dài một tiếng, miệng niệm phật một tiếng.
Đúng lúc này, không gian xuất hiện từng luồng chấn động, như mặt nước yên bình bị gió nhẹ thổi qua.
Một bóng người từ trong làn sóng kia ‘chui’ ra, chỉ trong nháy mắt ma khí ngập trời đã bao phủ toàn bộ vách núi. Đứng trước khí tức hùng mạnh đó, lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng chú phật quang yếu ớt trên người hắn đã bị áp chế tới mức cách hắn không đến một trượng.
Chương 1537 Ta, trở về rồi!
Ba người đang giao thủ vô thức dừng tay, lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện nhìn bóng người đột ngột xuất hiện kia, không cách nào giữ tâm cảnh bình ổn, phật tâm vốn trấn định lúc này đã dấy lên sóng gió ngập trời, thậm chí trong mắt hắn cũng lộ vẻ khiếp sợ!
Sở Hưu lắc đầu, tới giờ y vẫn có cảm giác xây xẩm.
Thật ra y không định trở về hạ giới như vậy.
Cho dù tìm được đường tới hạ giới, y cũng định nghiên cứu xem lối đi này có an toàn hay không. Dù sao từ nơi khác tới Đại La Thiên phải trải qua tầng tầng lớp lớp cơn bão không gian, nhất định phải có chìa khóa Thông Thiên bảo hộ mới được.
Hơn nữa y còn định suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc mình có nên mang thứ gì từ Đại La Thiên về hay không, dù sao cũng phải lợi dụng con đường qua lại giữa hạ giới và Đại La Thiên chứ.
Những điều kiện là Sở Hưu phải tìm được con đường này đã.
Kết quả không ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra đột ngột như vậy, trong vết nứt giữa hai không gian có lực hút cực mạnh, Sở Hưu vừa tới gần đã bị hút vào trong.
Nhưng sau khi bước ra từ không gian đó, Sở Hưu nhìn những người trước mắt, cảm nhận được khí tức quen thuộc, gương mặt y lập tức mỉm cười.
Sở Hưu ta, rốt cuộc đã trở về!
Còn lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện trước mặt luôn nhìn Sở Hưu, vẻ hoảng sợ không thể che giấu nổi.
Sở Hưu không nhận ra hắn, nhưng hắn lại nhận ra Sở Hưu.
Ngày trước khi liên minh Chính đạo lên Côn Luân Sơn, hắn cũng trong số những người ở Tu Bồ Đề Thiền Viện, hắn cực kỳ ấn tượng về Sở Hưu.
Một năm trước, toàn bộ giang hồ đều đồn đại tên ma đầu này chết trong một bí cảnh, chết dưới uy thế của thiên địa, đúng là trời xanh có mắt.
Sau khi Côn Luân Sơn phong sơn, Dạ Thiều Nam lặng lẽ tu luyện, trong thời gian ngắn mà uy thế của Ma đạo suy giảm, toàn bộ giang hồ cũng khôi phục yên bình, trở lại thời gian võ lâm Chính đạo thống trị giang hồ.
Kết quả bây giờ hắn lại thấy Sở Hưu, tên ma đầu này, hắn trở về rồi!
Khoảnh khắc này, trong đầu lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện hiện lên rất nhiều thứ.
Ví dụ như vì sao Sở Hưu không chết, hắn trở lại sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với toàn bộ giang hồ.
Nhưng cuối cùng những thứ này đều biến thành một câu: “Trốn! Mau trốn đi!”
Hắn gầm lên với hai hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện, trong lòng bàn tay bùng lên cương khí, trực tiếp hất ngã hai người sau lưng.
Còn hắn hai tay kết thành phật ấn, chỉ trong chớp mắt phật quang vô tận tỏa ra sau lưng hắn, khí huyết thiêu đốt bừng bừng, hóa thành phật quang hừng hực, ngưng tụ thành một hư ảnh Phật Tôn sau lưng.
Đối mặt với ma đầu mà toàn bộ giang hồ cũng khó lòng đối phó như vậy, lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện này không dám khinh thường chút nào, cũng không dám buông lỏng.
Chỉ cần hắn giữ chân đối phương, để hai người còn lại trở về báo tin, hắn có liều mạng cũng đáng giá.
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành nụ cười nhạt, tay y đã đặt lên Phá Trận Tử bên hông.
Chỉ hai động tác rất đơn giản, rút đao, chém xuống.
Khoảnh khắc đó, tất cả khí thế sắc bén bao phủ toàn bộ vách núi, tất cả đều bị cắt đứt, phật quang tịch diệt, phật đà niết bàn.
Ánh mắt lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn mang vẻ không thể tin nổi, nhưng một vệt máu hiện lên trên trán hắn rồi ầm ầm đổ xuống đất.
Sở Hưu thu đao vào vỏ, ma khí tinh thuần trong tay hóa thành trường cung.
Cung kéo căng, hai mũi tên mang theo lực lượng tịch diệt và ngọn lửa diệt thế bắn ra, phát ra tiếng nổ rung trời.
Ngay khoảnh khắc bắn hai mũi tên kia ra, Sở Hưu quay đầu lại nhìn Phương Thần Không mặt mũi đờ đẫn, lạnh nhạt nói: “Ngươi là võ giả Ma đạo?”
Phương Thần Không sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu.
“Vậy ngươi có đồng ý theo ta về Côn Luân Ma Giáo không?”
Phương Thần Không lại vội vàng gật đầu, sau đó trực tiếp thi lễ nói: “Tham kiến Ma Chủ đại nhân!”
Hắn nhận ra Sở Hưu.
Phải nói là tất cả các võ giả Ma đạo trên giang hồ, có ai không nhận ra Sở Hưu? Đây là cường giả thiếu chút nữa đẩy toàn bộ Ma đạo trở lại đỉnh phong năm trăm năm trước.
Phương Thần Không quật khởi tại khu vực Nam Man vắng vẻ này, sống ở đây vẫn tạm ổn, cho nên lúc trước Côn Luân Ma Giáo công khai thu nhận đệ tử trên khắp giang hồ, hắn vẫn không chọn tới Côn Luân Ma Giáo ở cực tây.
Còn lúc này chủ nhân Ma Giáo mà mọi người đồn đại là đã chết đang đứng trước mặt hắn, còn ba tên hòa thượng trước đó định giết hắn đã có hai biến thành tro bụi, một nằm trên mặt đất. Nếu hắn dám nói nửa chữ ‘không’, hắn không cho rằng vì mình là người trong Ma đạo nên có thể may mắn thoát khỏi tai kiếp.
Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, tiện tay vung lên, một ngọn lửa diệt thế hạ xuống, đốt thi thể của lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện kia thành tro bụi, hủy thi diệt tích cực kỳ thuần thục.
“Bây giờ cách lúc ta chết bao lâu?”
Tuy cảm thấy lời này của Sở Hưu có vẻ không được tự nhiên nhưng Phương Thần Không vẫn nói: “Khoảng gần một năm.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y hỏi như vậy là để tính xem rốt cuộc thời gian giữa Đại La Thiên và hạ giới có gì bất đồng.
Bây giờ nhìn lại, chắc là giống hệt nhau, thậm chí vị trí của hai không gian cũng rất tiếp cận.
Còn về con đường trở lại hạ giới, Sở Hưu cũng có chút suy đoán, có lẽ đây là nơi hai thế giới trùng điệp.
Con đường bên Đại La Thiên ở sâu trong Đế La Sơn Mạch, thuộc về khu vực Nam Man, còn con đường bên hạ giới lại ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, cũng là khu vực Nam Man.
Hai con đường đều ở cực nam của hai thế giới, đối ứng hoàn hảo, cho nên mới xảy ra trùng điệp, khiến cho người khác có thể tùy tiện qua lại.
Vì nơi này không phải vết nứt không gian nên không có chấn động không gian, đi qua cũng không có cơn bão không gian, đương nhiên không cần chìa khóa Thông Thiên, cho nên năm xưa Đại Hắc Thiên Thần Cung mới có thể mang tất cả mọi người trong thần cung xuống hạ giới.
“Thời gian này Côn Luân Ma Giáo của ta ra sao rồi? Tình hình trên giang hồ như thế nào?”
Phương Thần Không thận trọng đáp: “Côn Luân Ma Giáo thì không có vấn đề gì, sau khi đại nhân chết... không thấy đâu, Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện liên thủ lên Côn Luân Sơn, định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.
Nhưng Ngụy Thư Nhai Ngụy lão tiền bối bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, khống chế Vô Căn Thánh Hỏa, ép hai phái kia rút lui. Sau đó Côn Luân Ma Giáo tự phong sơn, không có đệ tử nào xuống núi.
Còn tình hình trên giang hồ thế nào thì thuộc hạ cũng không rõ, nhưng tình cảnh của Ma đạo chúng ta càng ngày càng khó khăn.
Côn Luân Ma Giáo thâu tóm nhánh Ẩn Ma và đại đa số võ giả tán tu Ma đạo, bây giờ họ phong sơn, thế lực Ma đạo ngoài dân dã đã gần trống rỗng.
Hơn nữa tuy Bái Nguyệt Giáo không phong sơn nhưng suốt ngày ở Miêu Cương tu luyện, rất ít người ra ngoài.
Hai đại phái Ma đạo cường đại nhất đương thời đều không ra mặt, các võ giả Ma đạo chúng ta bị chèn ép vô cùng thê thảm.”
Nghe Phương Thần Không miêu tả, ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng.
Vốn y tưởng mình đã ‘chết’, giang hồ sẽ không kiêng kỵ Côn Luân Ma Giáo quá nhiều, chắc chắn liên minh Chính đạo sẽ giải tán.
Nhưng thực tế y chỉ đoán đúng một nửa, đúng là liên minh Chính đạo đã giải tán nhưng đám hòa thượng Phật môn kia còn làm nặng tay hơn cả liên minh Chính đạo, định hủy diệt căn cơ của Côn Luân Ma Giáo.
Đại Quang Minh Tự, Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Được, được lắm!
Chương 1538 Cơ duyên phúc phận 1
Trên đỉnh Côn Luân Sơn, ma quật mà mọi người vẫn đồn đại lúc này lại hết sức yên bình, tất cả võ giả đều tập trung vào tu luyện.
Đương nhiên có một số võ giả không muốn khổ tu như vậy, nhưng đường núi duy nhất của Côn Luân Sơn đã bị phong tỏa, bọn họ muốn xuống núi cũng không được.
Sở Hưu dẫn Phương Thần Không bước từng bước một lên Côn Luân Sơn, nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quanh, gương mặt lại mang vẻ thổn thức.
Tuy y mới tới Đại La Thiên một năm nhưng lại có cảm giác như trải qua mấy đời.
Dù sao đây mới là nơi y phấn đấu chém giết đạt được, nơi này cũng có rất nhiều người y không thể bỏ lại.
Sau khi đến Đại La Thiên, ngoài việc âm thầm điều tra tung tích của Độc Cô Duy Ngã, thậm chí ngay cả chuyện tu luyện cũng bị Sở Hưu xếp xuống thứ hai. Việc quan trọng nhất là tìm đường về hạ giới.
Khi Sở Hưu lên tới đỉnh Côn Luân Sơn, lập tức khiến trận pháp trong đó khởi động. Trên Côn Luân Sơn, lập tức vang lên tiếng gầm thét: “Ai dám xông vào Côn Luân Thánh Giáo ta?”
Lục Giang Hà vẻ mặt tức giận lao thẳng ra.
Sau lần trước Ngụy Thư Nhai ép lui Nam Bắc Phật Tông liên thủ, thật sự không còn ai dám tới gây sự với Côn Luân Ma Giáo.
Dù sao với thực lực của Nam Bắc Nhị Phật Tông mà còn thất bại tan tác quay về, đổi lại người khác chắc cũng cùng kết cục.
Quan trọng nhất là theo bọn họ thấy, sau khi Sở Hưu chết, Côn Luân Ma Giáo như rắn mất đầu, những người khác không cần lo lắng, cứ kệ họ tự sinh tự diệt là được. Sau khi mình có thời gian lại từ từ chèn ép xâm chiếm, không cần bức bọn họ tới mức cá chết rách lưới vào lúc này.
Cho nên đã gần một năm rồi không có ai tới gây sự, nhưng bên phía Côn Luân Ma Giáo vẫn luôn bố trí người bảo vệ, còn người bảo vệ hôm nay lại tình cờ là Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà vốn đang tức tối đi ra, đột nhiên thấy Sở Hưu, con mắt trợn trừng như chuông đồng, nửa ngày sau mới phun ra được một chữ: “Mẹ kiếp!”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nể tình chúng ta đã một năm không gặp, ta coi như không nghe thấy câu này, cho ngươi một cơ hội đổi câu khác nghênh đón ta trở về.”
Lục Giang Hà lắc đầu, vội vàng nói: “Không phải chứ, ta nói này, một năm qua rốt cuộc ngươi ở đâu? Ta đâu có nghe có chỗ nào xảy ra chiến loạn rồi bị diệt môn quy mô lớn?”
Tuy lúc trước Lục Giang Hà rất tin tưởng vào Sở Hưu, hắn cũng là người thật sự hiểu được sự cường đại của Bất Diệt Ma Đan.
Nhưng lần này lại quá nguy hiểm, đây là lực lượng giữa hai thế giới đè ép, ngay cả chân linh cũng bị nghiền nát, Ma Đan gì cũng vô dụng.
Cho nên một năm đi qua, Lục Giang Hà lại không chắc chắn như lúc đầu.
Kết quả bây giờ Sở Hưu lại xuất hiện ở đây, chuyện này khiến Lục Giang Hà giật mình.
Theo hắn nghĩ, nếu Sở Hưu vẫn tái tạo thân thể như lúc trước, với thực lực hiện tại của y không thể làm như lần trước, chỉ hủy diệt một Tôn gia và Lục gia là chưa đủ.
Bảo Sở Hưu diệt một đại phái đứng đầu Đạo môn hay Phật môn còn tạm được.
Trong lúc nói chuyện, những người khác cũng chạy từ trong Côn Luân Ma Giáo ra ngoài, sau khi thấy Sở Hưu, ai nấy vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng, kích động, nhớ mong, đủ loại cảm xúc xuất hiện trên mặt.
Sở Hưu nhìn qua mọi người ở đây, Ngụy Thư Nhai, Lã Phụng Tiên, Mai Khinh Liên, Mục Tử Y, Lạc Phi Hồng, Thương Thiên Lương, Chử Vô Kỵ, Đường Nha... rất nhiều người. Gương mặt y cũng mỉm cười nói: “Ta, trở về rồi.”
Những người quen biết với Sở Hưu cả nửa ngày vẫn không phát ra âm thanh gì, còn những võ giả khác trong Côn Luân Ma Giáo đều hoan hô vang dội.
Côn Luân Ma Giáo có Sở Hưu và Côn Luân Ma Giáo không có Sở Hưu vốn là hai chuyện khác hẳn.
Một năm nay bọn họ bị nhốt trong Côn Luân Ma Giáo, ngoài khổ tu thì chỉ có khổ tu, hoặc ngồi nhìn người ta đánh tới cửa, những võ giả lão luyện muốn theo Sở Hưu tung hoành giang hồ đã uất ức tới cùng cực.
Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử.
Có lẽ Sở Hưu từng bại, nhưng trong lòng bọn họ, hiện giờ Sở Hưu là bất tử.
Nửa ngày sau Ngụy Thư Nhai mới cười lớn nói: “Tốt tốt tốt, về là tốt rồi.”
Lúc này mọi người mới chú ý tới Phương Thần Không bên cạnh Sở Hưu, Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Tên này là ai?”
Sở Hưu thuận miệng đáp: “Nhặt được ven đường.”
Phương Thần Không: ". . ."
Tuy đúng là nhặt được ven đường nhưng không thể bỏ mặc hắn ở đây được, dù sao hắn từng thấy Sở Hưu trở về từ Đại La Thiên.
Cho nên sau khi Phương Thần Không gia nhập Côn Luân Ma Giáo, hắn cũng không được phép đi lung tung, ít nhất phải ở lại trong Côn Luân Ma Giáo một
thời gian mới được.
Sau khi tất cả mọi người đi vào đại điện, ở đây chỉ còn lại những người Sở Hưu có thể tin tưởng, Lục Giang Hà mới vội vàng hỏi: “Rốt cuộc thời gian vừa qua ngươi ở đâu?
Ta đã chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp khi không gian tan vỡ lúc đó, rốt cuộc ngươi làm cách nào để chống cự lại?
Còn nữa, rốt cuộc ngươi giết bao nhiêu người mới khôi phục được tu vi hiện tại? Sao ta không nghe nói trên giang hồ có vụ chết người quy mô lớn nào?”
Lục Giang Hà nhanh mồm nhanh miệng phải ngang cỡ Phương Thất Thiếu, hắn nói sạch mọi nghi hoặc trong lòng.
Mọi người ở đây cũng lộ vẻ dò hỏi, những gì Lục Giang Hà vừa hỏi cũng là những gì họ muốn biết.
Sở Hưu thở dài một tiếng nói: “Ta tới một tầng thế giới khác.”
Nói đoạn, Sở Hưu thuật lại chuyện mình tới Đại La Thiên với mọi người, không giấu diếm bất cứ thứ gì.
Đương nhiên cũng có điều y không nói, đó là chuyện liên quan tới Độc Cô Duy Ngã.
Tuy Sở Hưu biết Độc Cô Duy Ngã không chết, cũng biết kết cục của năm trăm năm, nhưng còn một điều y chưa làm rõ, đó là rốt cuộc quan hệ giữa y và Độc Cô Duy Ngã là như thế nào.
Cho nên Sở Hưu định giữ mọi chuyện về Độc Cô Duy Ngã trong lòng, sẽ không nói với người ngoài.
Sau khi Sở Hưu kể hết mọi chuyện, những người ở đây ai nấy vẻ mặt kỳ dị, tốn cả nửa ngày mới tiêu hóa xong.
Đối với bọn họ, những chuyện này đúng là khó lòng tưởng tượng nổi.
Trước đại kiếp nạn thượng cổ, các đại phái đứng đầu rời khỏi, không ngờ lại tới một tầng thế giới khác, hơn nữa còn phát triển tốt hơn thời kỳ thượng cổ. Đây là chuyện trước kia bọn họ còn không dám suy đoán.
Mai Khinh Liên tặc lưỡi lắc đầu nói: “Đã biết ngươi giỏi gây chuyện rồi, cho dù là ở đâu, loại người như ngươi cũng có thể gây dựng được thành tựu, chỉ đáng thương cho Hoàng Thiên Các kia, cho rằng mình tìm được đối tượng lợi dụng nhưng lại không biết rốt cuộc mình kéo một kẻ như thế nào vào trong tông môn.”
Khi Mai Khinh Liên mới quen Sở Hưu, y còn ở Quan Trung Hình Đường.
Nghĩ kỹ lại thì, xưa nay những cấp trên của Sở Hưu, không ai có kết quả tốt.
Đương nhiên nhánh Ẩn Ma không tính, vì nhánh Ẩn Ma không phải của một mình Ngụy lão, nhưng những cường giả đại lão trong nhánh Ẩn Ma ngày trước cũng bị Sở Hưu giết gần một nửa.
Sở Hưu nói: “Ngươi nói sai rồi, sau khi ta tới Hoàng Thiên Các đã giúp bọn họ không ít chuyện, nếu không có ta, khu vực Nam Man cũng chẳng yên ổn như vậy.”
Chương 1539 Cơ duyên phúc phận 2
Lục Giang Hà hừ một tiếng rồi cười nói: “Cho mồi ngon trước rồi tiễn ngươi lên đường, đây luôn là tác phong của Sở Đại Ma Chủ nhà ngươi mà.”
Ngụy Thư Nhai không xen vào mấy câu bông đùa của người trẻ tuổi, hắn đột nhiên hỏi: “Ngươi còn có thể trở lại Đại La Thiên không?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên là được, đó là nơi hai thế giới trùng điệp, trong đó bên Đại La Thiên đã bị ta nắm trong tay, qua lại tự nhiên.”
“Cơ duyên! May mắn!” Ngụy Thư Nhai đột nhiên nói ra bốn chữ này.
Mọi người ở đây còn chưa kịp hiểu, Sở Hưu đã gật đầu nói: “Đúng là cơ duyên may mắn.”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, y vươn tay ra, một luồng ma khí tỏa ra trong tay y.
Luồng ma khí này đong đưa nhưng lực lượng thể hiện trong đó lại là toàn bộ nội tình và lực lượng của Sở Hưu, thậm chí chấn động tới mức hư không cũng có sóng gợn.
Sở Hưu trầm giọng: “Ta sống ở Đại La Thiên gần một năm, nhưng trong một năm đó, thời gian thật sự bế quan tu luyện chỉ chưa tới nửa năm, nhưng đây là lực lượng nội tình mà ta tích lũy được trong nửa năm.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, mọi người ở đây đều hít một hơi lạnh.
Bọn họ đều là những người cực kỳ thân cận với Sở Hưu, đều đã thấy hắn xuất thủ, đương nhiên biết trước đó lực lượng nội tình của Sở Hưu ra sao.
Kết quả, không ngờ hiện tại Sở Hưu chỉ bế quan có nửa năm mà đạt tới trình độ như vậy, có thể thấy ở Đại La Thiên, rốt cuộc thiên địa nguyên khí đã dồi dào tới mức nào.
Thu hồi chút ma khí này, Sở Hưu trầm giọng nói: “Có thể nói thế này, thiên địa nguyên khí trong Đại La Thiên tương đương với bí cảnh như Tiểu Phàm Thiên ở hạ giới, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Mà trong Đại La Thiên còn có một số động thiên phúc địa, thiên địa nguyên khí sẽ càng dồi dào. Tuy ta chưa từng đi vào nhưng chỉ tưởng tượng là biết.
Lần này ta về cũng có ý tưởng, dẫn các ngươi tới Đại La Thiên tu hành.”
Mọi người ở đây chỉ tưởng tượng thôi cũng đoán được tình hình ra sao, tốc độ tu luyện sẽ như gian lận.
Tích lũy cảnh giới ở Đại La Thiên, sau đó bước vào giang hồ ở hạ giới tung hoành.
Đến lúc đó còn ai ngăn cản được Côn Luân Ma Giáo bọn họ? Còn ai ngăn cản được Ma đạo quật khởi? Không khéo lúc đó bọn họ sẽ thật sự tái hiện lại cảnh tượng huy hoàng của Côn Luân Ma Giáo trong thời đỉnh phong năm trăm năm trước.
Lục Giang Hà hưng phấn nói: “Ta phát hiện chỉ cần ngươi chết một lần là chắc chắn sẽ có cơ duyên và lợi lộc.
Nếu ngươi chết thêm mấy lần, không khéo còn sánh vai được với giáo chủ.”
Nhưng Lục Giang Hà vừa nói xong câu này đã bị Mai Khinh Liên và Mục Tử Y trừng mắt, ánh mắt sắc như đao bắn về phía hắn.
Trong thời điểm này, Sở Hưu vừa về, không thể nói năng may mắn hơn một chút à?
Lục Giang Hà rụt cổ, rất sáng suốt không tiếp tục nhiều lời.
Trong Côn Luân Ma Giáo không có nhiều nữ nhân, nhưng khó trêu chọc nhất lại chính là những nữ nhân này.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện này đúng là cơ duyên nhưng cần tính toán kỹ lưỡng.
Điểm đầu tiên là, lối vào cả ở Đại La Thiên và ở hạ giới đều phải nắm giữ trong tay chúng ta mới được.
Ở Đại La Thiên, ta là quận trưởng của Thương Ngô Quận, người của man tộc coi ta như thần, tạm thời không có vấn đề gì.
Nhưng ở hạ giới nơi đó lại là địa bàn của Tu Bồ Đề Thiền Viện, hơn nữa khi ta trở về hạ giới còn vừa vặn gặp phải vài hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng đã bị ta giết.
Ngoài ra, Tu Bồ Đề Thiền Viện còn liên thủ với Đại Quang Minh Tự, định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa của Thánh giáo ta. Món nợ này cũng phải đòi lại!”
Muốn qua lại giữa Đại La Thiên và hạ giới, vậy Sở Hưu nhất định phải khống chế cửa vào trong lòng bàn tay mình.
Cho nên ân oán giữa Sở Hưu và Tu Bồ Đề Thiền Viện sớm muộn gì cũng phải giải quyết.
Ngụy Thư Nhai cau mày nói: “Ngươi định ra tay với Tu Bồ Đề Thiền Viện? Khó đấy.
Một là bây giờ thực lực của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng không yếu, chưa nói tới Thần Tăng Rama thì vị Bất Không từng tham gia trận chiến diệt Thánh giáo năm trăm năm trước lúc này cũng đã khôi phục thực lực.
Nam Bắc Nhị Phật Tông liên thủ, muốn tiêu diệt cũng rất tốn sức.
Ngoài ra, võ lâm Chính đạo cũng không bỏ mặc ngươi đối phó với Tu Bồ Đề Thiền Viện.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Không còn kịp nữa rồi, Tu Bồ Đề Thiền Viện nhất định phải tiêu diệt.
Một là ta nhất định phải khống chế khu vực Nam Man trong tay, ngoài ra, bây giờ ta đang ở trong tối, bọn chúng ở ngoài sáng, không ai biết ta đã trở về.
Nhưng nếu kéo dài thời gian, ta e là người của Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ phát hiện ra manh mối gì đó.”
Lục Giang Hà chen miệng vào: “Yên tâm, trong thời gian vừa qua Côn Luân Sơn đã bị chúng ta phong tỏa như tường đồng vách sắt. Không được chúng ta cho phép, không ai ra ngoài được, sẽ không để lộ tin tức đâu.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải ta sợ người mình tiết lộ tin tức mà sợ Tu Bồ Đề Thiền Viện tính ra.
Đừng quên trong Tu Bồ Đề Thiền Viện còn có Tiêu Ma Kha, trình độ bói toán của hắn không kém, suy tính về ta có lẽ sẽ rất tốn sức, nhưng có thể tính ra những người chết có liên quan tới ta, cho nên nhất định phải ra tay phủ đầu.
Ngoài ra, các ngươi không cần lo về võ lâm Chính đạo. Ta chỉ cần công bố chuyện mình muốn hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện là ân oán cá nhân, sau chuyện này sẽ không xuất thủ tiếp, chắc chắn bọn họ sẽ không nhúng tay vào.”
Lục Giang Hà bĩu môi: “Ngươi tự tin vào uy tín của mình vậy à?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Không phải ta tự tin mà là bọn chúng buộc phải tin ta, vì bọn chúng không dám!”
Mọi người ở đây kinh ngạc nhìn Sở Hưu, sau khi tới Đại La Thiên một chuyến, tâm địa của Sở Hưu bành trướng tới vậy à?
Tuy hiện tại thực lực của y đã không khác gì võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng hạ giới vẫn có không ít cường giả.
Sở Hưu chỉ vào mình nói: “Chỉ riêng chuyện ta xuất hiện ở đây, bọn chúng đã không dám tiếp tục nhúng tay vào chuyện này rồi!
Lần đâu tiên ta bị lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện giết chết, ta trở về, diệt sạch những kẻ bỏ đá xuống giếng với ta.
Lần thứ hai có bao nhiêu người tận mắt chứng kiến ta rơi vào khe nứt không gian, ai cũng cho rằng ta bị cơn bão không gian xé thành từng mảnh. Kết quả ta vẫn trở về, chuẩn bị ra tay hủy diệt Nam Bắc Nhị Phật Tông từng bỏ đá xuống giếng đối với Thánh giáo ta.
Đợi tới lần thứ ba, cho dù có người chắc chắn sẽ giết được ta, vậy bọn chúng có dám cam đoan ta sẽ không trở lại không?
Bọn chúng chỉ có một cơ hội giết ta, còn chuyện ta có trở lại không thì không ai chắc chắn.
Một lần hai lần, ai dám thử lần thứ ba?”
Nghe Sở Hưu nói xong, mọi người ở đây đều không rét mà run.
Bọn họ đột nhiên phát hiện, bây giờ Sở Hưu mới là người khó giải quyết nhất trên giang hồ, thậm chí còn khó giải quyết hơn cả Dạ Thiều Nam.
Ngươi giết y một lần, y trở về, ngươi giết y lần hai, y lại trở về.
Mỗi lần đều gây ra gió tanh mưa máu, còn ai dám làm lần ba?
Bọn họ không tin Sở Hưu, nhưng trước khi bọn họ có tự tin thật sự ‘giết chết’ Sở Hưu, bọn họ sẽ tuyệt đối không ra tay lần thứ ba.
Chương 1540 Diệt phật!
Địa vị của Sở Hưu ở hạ giới lúc này thậm chí đã ngang với Độc Cô Duy Ngã ở Đại La Thiên, đạt tới mức không ai dám giết.
Ma Chủ bất tử, những lời này mô tả Sở Hưu hiện tại là hoàn toàn thích hợp.
Ngụy Thư Nhai gật đầu nói: “Nếu đã vậy, ngươi định ra tay với Tu Bồ Đề Thiền Viện như thế nào?”
Khi ở Đại La Thiên, Sở Hưu không có ai có thể tin tưởng, làm chuyện gì cũng phải uy hiếp kết hợp với dụ dỗ, hoặc là lừa gạt và dụ dỗ.
Trong số những thuộc hạ hữu dụng nhất của y, Kha Sát là bị uy hiếp, huyết khí và Lục Phi là bị lừa.
Chỉ có ở hạ giới, bọn Ngụy Thư Nhai mới thật sự ủng hộ Sở Hưu vô điều kiện, cho dù Sở Hưu nói ra kế hoạch kinh khủng đến đâu, bọn họ cũng thực hiện, cảm giác này tốt hơn ở Đại La Thiên nhiều.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Không, tạm thời không động tới Tu Bồ Đề Thiền Viện, ra tay với Đại Quang Minh Tự trước.
Tất cả mọi người sửng sốt, lối đi ở bên Tu Bồ Đề Thiền Viện, ngươi ra tay với Đại Quang Minh Tự làm gì?
Sở Hưu nói: “Có lấy cớ cũng phải hợp lý, nếu nói báo thù báo oán, vậy phải ra tay với cả hai phái, bằng không chỉ động tới Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Ngoài ra bây giờ địch ngoài sáng mà ta trong tối, cơ hội đánh úp chỉ có một lần, cho nên cần giải quyết môn phái yếu hơn. HIện giờ Đại Quang Minh Tự dễ đối phó hơn Tu Bồ Đề Thiền Viện.”
Ngụy Thư Nhai gật đầu nói: “Bao giờ thì ra tay?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngay bây giờ!
Tránh cho đêm dài lắm mộng, Thương thành chủ, Ngụy lão và ta. Bằng sức ba người chúng ta, công phá sơn môn Đại Quang Minh Tự!
Không cần giết người, chỉ cần diệt môn. Sau chuyện này ta sẽ liên lạc với hòa thượng Bắc Yên, toàn bộ Bắc Địa này sẽ không còn một hòa thượng!’
Thương Thiên Lương gật đầu nói: “Vừa hay, trồng rau lâu rồi cũng muốn tìm người thư giãn gân cốt.”
Ngụy Thư Nhai trực tiếp đứng dậy nói: “Vậy lên đường thôi!”
. . .
Nam Man, trong Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Rama ngồi trước mặt Tiêu Ma Kha nói: “Tuệ Đức sư thúc vẫn chưa về.”
Tiêu Ma Kha rót cho Rama một chén trà nói: “Tuệ Đức sư thúc dẫn hai đệ tử đuổi giết Phương Thần Không, chủ yếu là để rèn luyện đệ tử, không khó khăn lắm mới đúng. Chắc lúc này sư thúc đã mang đầu của Phương Thần Không về cho những người sống sót của bộ lạc mà hắn đã hủy diệt.”
Tuy mắt hắn đã mù nhưng với linh giác của hắn, có thể cảm nhận được không khác gì người thường.
Rama trầm giọng nói: “Đúng là không khó, nhưng người vẫn chưa về, những người sống sót của bộ lạc kia cũng chưa từng gặp bọn họ. Việc này, khả nghi.”
Nghe Rama nói vậy, Tiêu Ma Kha nhíu mày, lấy ra một chuỗi phật châu, chạm nhẹ lên trên vài cái. Chỉ trong chớp mắt Phạn văn huyền ảo lóe lên trên phật châu, khiến phật châu xoay chuyển trong hư không.
Nửa ngày sau, sắc mặt Tiêu Ma Kha càng lúc càng khó coi, hắn thở dài một tiếng nói: “Tuệ Đức sư thúc, chết rồi.’
Biểu cảm trên mặt Rama không hề thay đổi nhưng ánh mắt của hắn lại trở nên nặng nề.
Không phải hắn không đau buồn, mà là đại đa số thời điểm Rama luôn giữ dáng vè không lộ chút vui buồn này.
“Phiền toái rồi, trong khu vực Nam Man này không mấy ai có năng lực giết Tuệ Đức sư thúc, cũng không mấy ai dám giết. Có thể thấy ai đã giết Tuệ Đức sư thúc không?”
Rama không hề nghi ngờ kết quả bói toán của Tiêu Ma Kha.
Đối với Tiêu Ma Kha mà nói, nếu bảo hắn bói toán thiên cơ các thứ, có lẽ hơi khó khăn.
Nhưng bây giờ bảo hắn bói toán sinh tử của đồng môn thân cận, đây là chuyện rất đơn giản, gần như không thể sai được.
Phật quang trước mặt Tiêu Ma Kha càng lúc càng rực rỡ, phật châu trước người hắn cũng chuyển động càng lúc càng nhanh, không ngờ cuối cùng còn phát ra một tiếng vang nhỏ, trực tiếp đứt gãy. Phật châu rơi leng keng trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang giòn dã.
Tiêu Ma Kha sắc mặt tái nhợt nói: “Không tính ra được, nhưng ta có thể cảm giác được thực lực của đối phương rất mạnh, hơn nữa đối phương có nhân quả rất lớn với Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta. Thậm chí đối phương có thể ảnh hưởng tới khí vận của toàn bộ giới Phật môn chúng ta!”
Rama ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lắc đầu nói: “Là ai? Là Thiên Môn chuẩn bị đặt chân vào giang hồ? Hay là Đại La Thiên đã luyện hóa ma chủng? Một năm, chỉ mới một năm.”
Sau khi Sở Hưu chết, toàn bộ giang hồ sóng yên gió lặng một năm. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, xem tình hình hiện tại, còn có nhiều sóng gió hơn nữa đang chờ bọn họ.
“Phái người tới Tây Sở một chuyến, báo cho Thiên Sư Phủ, cẩn thận Bái
Nguyệt Giáo.”
Sở Hưu đã chết, Thiên Môn tuy cường đại nhưng không có nhân quả gì với Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Cho nên người có thể ảnh hưởng tới khí vận của toàn bộ Phật môn, còn giết Tuệ Đức sư thúc, khả nghi nhất chính là Bái Nguyệt Giáo.
Đại La Thiên rất cường đại, hơn nữa Đông Hoàng Thái Nhất hoặc Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo ra tay giết một khổ hạnh tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng rất đơn giản.
Trước khi có manh mối rõ ràng, bọn họ chỉ có thể làm được tới vậy.”
...
Tu Bồ Đề Thiền Viện tìm lầm hướng, nhưng bọn Sở Hưu sẽ không diệt nhầm môn.
Hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cộng thêm một cường giả có thể sánh vai với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Sở Hưu, cả ba cùng tới Bắc Yên, có thể nói không hề có nguy cơ bại lộ. Chỉ cần bọn họ thu liễm khí tức tới cực hạn, cho dù bọn họ đi xuyên qua đám người cũng không ai ‘nhìn thấy’ bọn họ.
Đi thẳng tới khu vực Cực Bắc, thấy đỉnh núi của Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Thật ra thù hận giữa ta và Đại Quang Minh Tự cũng không nhỏ. Nhưng thực tế, số lần bọn chúng thật sự uy hiếp tính mạng của ta cũng không nhiều.”
Thương Thiên Lương nghe vậy cười một tiếng: “Sao nào, tới cửa miếu của hòa thượng rồi mà thấy từ bi à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không, ta chỉ cảm thán thế sự vô thường mà thôi, người muốn giết nhất lại bị xếp vào sau.
Nhưng chết sớm chết muộn gì cũng phải chết. Đại Quang Minh Tự muốn tru ma, ta muốn diệt phật. Hai bên chúng ta sớm muộn gì cũng có một trận sinh tử.”
Ba người lên thẳng chân núi của Đại Quang Minh Tự, nhưng không ngờ chân núi lại không có hòa thượng trông coi.’
“Xem ra một năm qua Đại Quang Minh Tự sống rất an nhàn, còn thu hồi người gác cửa sơn môn.”
Sở Hưu cười khẽ một tiếng, dẫn Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương, bước từng bước một lên đỉnh núi.
Trước cửa lớn của Đại Quang Minh Tự có hai tiểu sa di đang canh gác, thấy ba người Sở Hưu đi lên, một tiểu sa di trong đó còn bước tới chắp tay trước ngực thi lễ: “Xin hỏi ba vị thí chủ thuộc môn phái nào? Đến Đại Quang Minh Tự ta có chuyện gì cần làm?”
Sở Hưu mỉm cười ấm áp, nói với tiểu sa di kia: “Phiền tiểu sư phụ đi vào thông báo một tiếng, tại hạ Côn Luân Sở Hưu, tới để diệt Đại Quang Minh Tự các ngươi!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, ba người vốn luôn ẩn giấu khí thế đột nhiên bộc phát. Chỉ trong chớp mắt ma khí ngập trời, mây đen vô biên bao phủ toàn bộ Đại Quang Minh Tự, âm phong gầm thét, ma khí kêu gào, chốn tịnh thổ của Phật môn lại hóa quỷ vực!