-
Chương 1541-1545
Chương 1541 Kết thúc nhân quả 1
Ngay khoảnh khắc ba người Sở Hưu bộc lộ khí thế, người của Đại Quang Minh Tự đã nhận ra.
Tất cả mọi người trợn tròn hai mắt, dáng vẻ không thể tin nổi.
Toàn bộ giang hồ đã sóng yên gió lặng hơn một năm tuy chỉ một năm nhưng lại khiến bọn họ bất giác buông lỏng. Trong Đại Quang Minh Tự không ai ngờ trong thời điểm hiện tại mà có võ giả Ma đạo to gan lớn mật tới trước cửa Đại Quang Minh Tự bọn họ bộc phát khí thế.
Lúc này ở ngoài cửa lớn, tay Sở Hưu đã đặt lên Phá Trận Tử.
Khí tức của ba người quá mạnh, phối hợp lại thậm chí kích hoạt cả trận pháp trong Đại Quang Minh Tự, khiến cho nó bắt đầu vận hành, toàn bộ Đại Quang Minh Tự được bao phủ trong một luồng phật quang.
Đao rời vỏ, ma khí lan tràn, gió bão càn quét.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết dung hợp hoàn mỹ với nhau, Sở Hưu hơi híp mắt, trong đầu hiện lên thức thần thông mà y từng thấy trong Thính Xuân Vũ.
Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người.
Thức thần thông đó cường đại đến đáng sợ, Sở Hưu chỉ quan tưởng một chớp mắt, thậm chí không mượn một chút khí tức nào.
Không phải Sở Hưu không muốn mà là không dám.
Lực lượng của Pháp Thiên Tượng Địa đã cực kỳ hùng mạnh, mà thức thần thông của Độc Cô Duy Ngã còn mạnh hơn, thậm chí mạnh tới mức Sở Hưu không dám thử nghiệm.
Tiêu hao khi sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa đã khiến Sở Hưu không chịu nổi, nói chi môn thần thông này.
Nhưng cho dù như vậy, đao này của Sở Hưu cũng phát huy nội lực và lực lượng của y tới mức vô cùng tinh tế.
Đao mang cường đại quét qua thiên địa, núi tuyết xung quanh cũng phát ra tiếng chấn động, tạo thành tuyết lở trong phương viên mười dặm!
Đao mang xuyên qua cánh cửa lớn của Đại Quang Minh Tự, trận pháp bùng lên ánh sáng chói mắt, chống cự lại lực lượng từ đao của đạo sĩ.
Trận pháp truyền thừa của Đại Quang Minh Tự không yếu, nhưng đối mặt với lực lượng từ đao này của Sở Hưu, vẫn có một bộ phận lực lượng tiết ra ngoài, khiến cho cửa lớn của Đại Quang Minh Tự ầm ầm nổ tung!
Khi đám người Hư Từ ra ngoài, thấy cửa lớn vỡ vụn, ai nấy biến sắc.
Còn khi bọn họ thấy người xuất đao là Sở Hưu, lúc này từ phẫn nộ lại chuyển thành kinh hãi.
Vì sao Sở Hưu vẫn còn sống? Làm sao y sống được? Những câu hỏi này liên tục vang lên trong đầu võ giả Đại Quang Minh Tự.
Sở Hưu xách đao, nheo mắt nhìn đám người Hư Từ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười không cảm xúc: “Chư vị đại sư, một năm không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Ánh mắt Hư Từ lóe lên vẻ kiêng kỵ rất sâu: “Thật không ngờ, không gian rạn nứt sụp đổ mà không đoạt được tính mạng của Sở Hưu, Sở Hưu, ngươi đúng là cao số.
Nhưng hôm nay ngươi tới đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng người ám toán ngươi trong khe hở không gian lúc đó là Đại Quang Minh Tự ta hay sao?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta biết kẻ ra tay là ai, nhưng mấy khoản nợ này phải tính từ từ mới được, vừa hay hôm nay ta đang muốn tính nợ với Đại Quang Minh Tự các ngươi.”
Thật ra như Sở Hưu đã nói, thù hận giữa y và Đại Quang Minh Tự không phải sâu nhất. Thực ra hiện giờ đối tượng mà Sở Hưu muốn giải quyết nhất không phải Đại Quang Minh Tự cũng không phải Tu Bồ Đề Thiền Viện mà là Thiên Môn, dù sao Quân Vô Thần thiếu chút nữa đoạt mạng y.
Nhưng Sở Hưu vẫn rất lý trí, lúc này mà xách đao đi tìm Quân Vô Thần báo thù là tự tìm đường chết.
Tuy hắn không biết rốt cuộc tình hình bên Thiên Môn ra sao nhưng nếu Quân Vô Thần không gây sự với Côn Luân Ma Giáo chứng tỏ chính hắn cũng có phiền toái, không có thời gian hay không có cơ hội ra tay.
Nếu lúc này Sở Hưu tới gây sự với Thiên Môn mới là tự đưa mạng tới cửa.
Sở Hưu nhấc đao lên nhìn đám người của Đại Quang Minh Tự, lạnh lùng nói: “Một năm trước, Đại Quang Minh Tự các ngươi liên thủ với Tu Bồ Đề Thiền Viện lên Thánh Giáo ta, định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa của Thánh Giáo ta, đoạn tuyệt căn cơ của Thánh Giáo ta.
Thù trả thù, oán trả oán, vừa hay ta đang định luyện chế một số đan dược, nếu Đại Quang Minh Tự các ngươi chịu đào đống xá lợi tử trong Bồ Đề Tháp sau núi ra cho ta luyện đan, thù hận giữa chúng ta coi như xong. Thấy sao?”
Vừa nói xong câu này, đám đệ tử Đại Quang Minh Tự ở đây lập tức chỉ mặt Sở Hưu mắng chửi, tuy quay đi quay lại vẫn chỉ có mấy từ, không có gì mới mẻ.
Câu này của Sở Hưu rất là đòi đào mộ tổ của Đại Quang Minh Tự, thậm chí còn quá đáng hơn, không khác nào quật xác.
Hư Từ vung tay ra hiệu cho mọi người ngừng mắng chửi, hắn trầm giọng nói: “Sở Hưu, hôm nay ngươi định không chết không thôi với Đại Quang Minh Tự chúng ta hay sao?
Ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi đó là vận may của ngươi, nhưng hôm nay ngươi ra tay với Đại Quang Minh Tự chúng ta, không sợ làm cho toàn bộ tông môn Chính đạo vây công hay sao?”
Sở Hưu lắc đầu, nâng Phá Trận Tử trong tay lên chậm rãi nói: “Hư Từ đại sư, ngươi là tiền bối trong giang hồ, nhưng có một số việc ngươi vẫn không nhìn nhận thấu đáo rồi.
Đặt sinh tử của bản thân lên người kẻ khác, đó mới là chuyện nực cười nhất.
Hôm nay ta đứng đây, ta muốn diệt Đại Quang Minh Tự các ngươi đấy, ai giúp được các ngươi? Ai dám giúp các ngươi?
Phật gia các ngươi giảng nhân quả, nhân ngày trước, quả ngày nay.
Hôm nay Sở Hưu ta tới chấm dứt nhân quả!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu trực tiếp chém ra một đao, ma khí sắc bén hội tụ, đánh thẳng về phía Hư Từ!
Quanh người Hư Từ bùng lên phật quang, trong ánh phật quang bao phủ, vô số hư ảnh Phật Đà hiển hiện, phật quốc vô thượng hàng lâm, kháng cự lại đao này của Sở Hưu.
Nhưng bên cạnh Sở Hưu, Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương đã xuất thủ.
Quanh người Ngụy Thư Nhai ma vân vô tận càn quét khắp nơi, hắn tiện tay vung lên, phơi bày lĩnh vực, ma khí sâu thẳm diễn hóa thành đủ loại binh khí đao thương kiếm kích đánh xuống, hơn nữa không ngờ lực lượng của mỗi binh khí đều mang theo một loại võ đạo riêng lẻ.
Thương Thiên Lương tiệc tay ngoắc một cái, thiên địa nguyên khí cường đại bị y năm trong tay, hóa thành cơn bão hiển hiện. Tiếp đó Thương Thiên Lương phát tay lên, trực tiếp đánh xuống sơn môn của Đại Quang Minh Tự!
Hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ đã khiến Đại Quang Minh Tự phải chịu áp lực cực lớn, Sở Hưu ra tay cũng không kém gì cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí còn mạnh hơn.
“Mở trận pháp!”
Sau tiếng quát chói tai của Hư Từ, toàn bộ Đại Quang Minh Tự lóng lánh phật quang, hào quang vàng rực chói mắt xông thẳng tới chân trời, thậm chí xé tan lĩnh vực của Ngụy Thư Nhai chỉ trong nháy mắt.
Tông môn đỉnh phong truyền thừa vài ngàn năm thậm chí hơn vạn năm như Đại Quang Minh Tự, có ai không có lá bài tẩy trên người, chỉ riêng đại trận hộ tông của họ cũng được tích lũy tu sửa vài ngàn năm mới có quy mô như hiện tại.
Hư Vân, Hư Tĩnh, Hư Độ, tách ra đứng ba góc của trận pháp, tay kết phật ấn, điều khiển trận pháp.
Phật quang Phạn văn vặn vẹo, từng phật ảnh liên tiếp hiển hiện, bao phủ hoàn toàn ma khí cường đại của Ngụy Thư Nhai.
Chương 1542 Kết thúc nhân quả 2
Sau khi bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Ngụy Thư Nhai trải qua một năm ổn định tu vi, lực lượng hiện tại của hắn đã không yếu, hiệu quả của Chí Tôn Thần Đan rất mạnh, khiến lực lượng và nội lực của Ngụy Thư Nhai không hề yếu thế.
Nhưng trận pháp của Đại Quang Minh Tự được xây dựng trên cơ sở vạn năm lịch sử, không dễ gì phá hủy.
Trong trận pháp này dung hợp vài chục trận pháp vô cùng cường đại của Đại Quang Minh Tự, thậm chí chỉ cần tương lai có người nghiên cứu ra một trận pháp đỉnh cấp, chắc chắc sẽ lại dung nhập vào trong.
Còn bên Thương Thiên Lương, cơn bão hùng mạnh trong tay hắn trực tiếp phá tan đại lượng kiến trúc sơn môn của Đại Quang Minh Tự, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện có người ngăn một đòn của hắn, hơn nữa còn che trước mấy người.
Đó là một người vóc dáng cao lớn, thân hình như thép đúc, tay niết Minh Vương Ấn, hóa thân Bất Đồng Minh Vương hiển hiện, không ngờ lại trực tiếp chặn một đòn của Thương Thiên Lương.
Ánh mắt Thương Thiên Lương lóe lên vẻ kinh ngạc, tuy hắn chưa từng gặp hòa thượng trẻ tuổi trước mặt nhưng hắn biết đối phương là ai.
Ngày trước, trên Long Hổ Bảng chỉ có số ít thiên tài có thể sánh vai với Sở Hưu, đây chính là đệ tử của Đại Quang Minh Tự, Minh Vương - Tông Huyền!
Không ngờ lúc này Tông Huyền đã có thực lực cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, không biết hắn đã đột phá từ sớm hay mới đột phá trong một năm qua.
Những năm gần đây trên giang hồ xuất hiện rất nhiều người trẻ tuổi xuất sắc, Long Hổ Bảng cũng đổi sang thế hệ mới, những người như Sở Hưu đã không thể coi là thế hệ trẻ, nhưng coi là trung niên thì hơi sớm, coi là thanh niên còn tạm.
Nhưng nếu nhìn những tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng hiện tại rồi so sánh với thế hệ của Sở Hưu, toàn bộ giang hồ không khỏi lên tiếng cảm thán, đúng là không cách nào so sánh được.
Có thể nói trong thế hệ Long Hổ Bảng của Sở Hưu, người người đều là yêu nghiệt.
Mười vị trí đầu trong Long Hổ Bảng thế hệ trước, chọn bừa một người đặt lên Long Hổ Bảng thế hệ này cũng có thể ngạo thị quần hùng.
Tông Huyền là người từng sánh vai với Sở Hưu, tu luyện một thức Minh Vương Ấn tới mức xuất thần nhập hóa, thậm chí có thể tự thành lập một võ viện. Đương nhiên Thương Thiên Lương đã nghe danh người này.
Lúc này gặp mặt, hắn cũng không thể không tự nhủ, không hổ là tuấn kiệt từng nổi danh cùng Sở Hưu, thực lực quả thật bất phàm.
Đương nhiên hiện tại hắn không thể sánh bằng Sở Hưu, tên yêu nghiệt đó thì không ai sánh nổi rồi.
Thương Thiên Lương khẽ lắc đầu, lại xuất quyền đánh xuống, những nơi thế quyền đi qua, vạn vật khô vinh.
Tất cả lực lượng đều bị chuyển hóa thành hư vô, một lão tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chắn trước người Thương Thiên Lương. Những nơi quyền phong đi qua, gương mặt già nua lập tức trở nên hồng hào trẻ trung hơn nhiều, nhưng một khắc sau sinh cơ trong cơ thể hắn lại lập tức tiêu hao sạch sẽ, thân hình ngã xuống đất nhưng từ một hòa thượng già cả hóa thành hòa thượng trung niên.
Thương Thiên Lương không sử dụng lĩnh vực của mình, đây là lực lượng võ đạo mà chính hắn lĩnh ngộ ra.
Bốn mùa thay đổi, vạn vật khô vinh, đây là quy luật sinh tử tự nhiên.
Nhưng trong quyền này của hắn, loại quy luật này lại vặn vẹo.
Không ai có thể nghịch chuyển sinh tử, phản lão hoàn đồng.
Quyền vừa rồi của Thương Thiên Lương có thể, nhưng cái giá phải trả là toàn bộ sinh cơ.
Loại lực lượng này đã không thể mô tả bằng hai chữ quỷ dị, phải nói là kỳ dị. Thậm chí Sở Hưu cũng không nhịn được nhìn sang phía Thương Thiên Lương.
Gương mặt Tông Huyền không vui không buồn không lo không sợ.
Hắn vẫn kết Minh Vương Ấn, Đại Uy Đức Minh Vương Pháp Tướng hiện lên sau lưng hắn, đỡ lấy một quyền toàn lực của Thương Thiên Lương.
Đúng lúc này, phía sau núi của Đại Quang Minh Tự, một luồng phật quang cường đại bùng lên, bao phủ lấy thân thể Tông Huyền. Lực lượng của hắn lập tức tăng lên tới cực hạn, Đại Uy Đức Minh Vương Ấn đánh xuống, không ngờ lại trực tiếp hất bay Thương Thiên Lương ra ngoài.
Từng lão tăng bước ra từ cánh cửa lớn đổ nát, có một số người thân thể đã khô héo, trên người mang theo tử khí tuổi xế chiều, nhưng quanh người bọn họ vẫn mang phật quang rực rỡ.
Những người này mới là lá bài tẩy thật sự của Đại Quang Minh Tự, là nội tình chân chính của Đại Quang Minh Tự!
Rốt cuộc nội tình của một đỉnh phong đỉnh phong là gì?
Có người nói là nhân tài, cũng có người nói là tài nguyên.
Nhưng theo Đại Quang Minh Tự, thật ra nội tình thực sự là thời gian.
Mấy chục lão tăng này trông rất già yếu, thậm chấp sự có người tỏa ra tử
khí tuổi xế chiều, bọn họ mới là nội tình thật sự của Đại Quang Minh Tự!
Trong số những lão tăng này, có người từng là thủ tọa của Tam Đại Thiền Đường, có người từng là thủ tọa của Lục Đại Võ Viện, còn có người tuy không phải thủ tọa nhưng cũng là cường giả trong các đường viện.
Khi bọn họ cảm thấy lực lượng của bản thân bắt đầu suy giảm, bọn họ sẽ nhường lại chức vị cho võ giả thế hệ sau, còn bản thân tới Bồ Đề Lâm bế quan tu hành.
Không tham lam quyền thế, cũng không cảm thấy bất công, đây là nội tình mà thời gian tích lũy được, tạo thành một tập quán, vạn năm qua Đại Quang Minh Tự vẫn luôn như vậy.
Nếu không có kẻ địch xâm lấn, thậm chí bọn họ chỉ là một tấm bài vị được thờ cúng trong đường viện, lưu lại xá lợi tử, tiếp tục thủ hộ Đại Quang Minh Tự.
Nhưng vạn nhất có kẻ địch tấn công, bọn họ chính là tầng phòng tuyến cuối cùng trong Đại Quang Minh Tự, vì Đại Quang Minh Tự mà thiêu đốt nốt những tâm huyết cuối cùng!
Một lão tăng trong đó ngẩng đầu lên nhìn Thương Thiên Lương, biểu cảm trên mặt không vui không buồn, không lo không sợ.
Hắn quay sang nói với Tông Huyền: “Tông Huyền, ngươi là tương lai của Đại Quang Minh Tự ta, cũng là tương lai của Phật môn.
Chúng ta già rồi, có thể đánh nốt trận cuối cùng cho Đại Quang Minh Tự đã là vinh hạnh.
Nhớ cho kỹ lực lượng này, tương lai Đại Quang Minh Tự phải dựa vào ngươi để phục hưng!”
Sau khi dứt lời, vài chục lão tăng đồng thời kết ấn, không ngờ lại kết cùng một loại ấn quyết.
Thương Thiên Lương cảm thấy không ổn, hắn phất tay lên, phong vân càn quét, hóa thành lưỡi đao gió vô biên trút xuống nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị phật quang cường đại đánh bật ra.
Lực lượng phật quang này đồng thời dung nhập vào trong người Tông Huyền, khiến lực lượng của Tông Huyền tăng vọt lên. Gần như chỉ chớp mắt toàn thân hắn đã được phật quang vô biên bao phủ, thậm chí tới mức không thấy rõ thân hình, chỉ thấy được ánh phật quang chói mắt.
Tông Huyền mắt hơi lim dim, khi hắn mở mắt ra, trước mắt hắn đã chỉ có hai màu, màu vàng của phật quang và màu trắng xám của các lực lượng khác.
Hắn chưa từng có lực lượng như vậy, cũng không biết lực lượng này có phải Thiên Địa Thông Huyền hay không, hắn chỉ biết lực lượng này đủ cho hắn đánh với Thương Thiên Lương, đủ cho hắn có tư cách bảo vệ Đại Quang Minh Tự!
Minh Vương Ấn lại trút xuống, như núi lở, như trời sập.
Hư ảnh Minh Vương diễn hóa ngàn vạn. Có Đại Uy Đức Minh Vương, có Trấn Ngục Minh Vương, cũng có Bất Động Minh Vương, đủ loại hư ảnh Minh Vương cuối cùng đều ngưng tụ thành một hình dáng, uy nghiêm phẫn nộ, trấn tà tru ma!
Chương 1543 Đại Quang Minh thể hiện nội tình, Sở Hưu song đao chém Phật Đà
Sắc mặt Thương Thiên Lương rất nghiêm nghị, loại lực lượng này đã có thể sánh vai với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí còn mạnh hơn.
Khô Vinh Quyền của hắn lại đánh xuống, lực lượng siêu việt thời gian va chạm với Minh Vương Ấn của Tông Huyền, lập tức bộc phát ra một chấn động khủng khiếp.
Hư Từ thấy cảnh này, trong tay hiện lên một thanh hàng ma xử, triệt tiêu lực lượng từ nhát đao của Sở Hưu rồi lạnh lùng nói: “Vạn năm qua số người muốn diệt Đại Quang Minh Tự ta nhiều không đếm xuể. Sở Hưu ngươi không phải người đầu tiên cũng không phải cuối cùng, nhưng Đại Quang Minh Tự ta vẫn đứng sừng sững trên đỉnh núi cao của Bắc Địa!”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Không sai, vạn năm qua Đại Quang Minh Tự đã tích lũy được căn cơ thâm hậu tới kinh người, nhưng Hư Từ phương trượng cũng phải biết, xưa nay không có thứ gì là tuyệt đối.”
Sau khi trở về từ Đại La Thiên, Sở Hưu không chỉ tăng cường thực lực, mà còn có tầm mắt.
Trong Đại La Thiên, tuy không đến mức đâu đâu cũng có cường giả Võ Tiên, nhưng ít nhất mỗi đại phái đỉnh cấp đều có Võ Tiên trấn thủ.
Gặp mặt không chỉ một Võ Tiên, còn giết không chỉ một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hiển nhiên tầm mắt của Sở Hưu đã cao hơn trước nhiều.
Những thứ Đại Quang Minh Tự lấy ra lúc này, nếu là trước kia chắc Sở Hưu còn sửng sốt, nhưng bây giờ y lại thấy không có gì lớn, thậm chí sơ hở trăm bề!
Một khắc sau, Sở Hưu đã trầm giọng nói với Thương Thiên Lương: “Thương thành chủ, ráng chịu một chút, mấy lão hòa thượng này không cố được bao lâu đâu, chịu tới cuối thì bên chết trước là chúng. Cứ chết bớt một thì lực lượng mà bọn chúng ngưng tụ ra sẽ yếu đi một phần!”
Lúc này Thương Thiên Lương đang nhe răng trợn mắt giao chiến với Tông Huyền, không phải hắn không bằng đối phương mà là phương pháp chiến đấu của Tông Huyền rõ là đang liều mạng.
Dù sao lực lượng đó cũng không phải của Tông Huyền, hắn không cần lo bị lực lượng phản ngược. Hơn nữa lúc này đang là trận chiến diệt môn, hắn không liều mạng chẳng lẽ lại lưu thủ? Cho nên cứ như vậy, bên bị áp đảo lại là Thương Thiên Lương.
Nghe vậy Thương Thiên Lương chỉ hừ lạnh nói: “Ta biết phải ráng chịu, nhưng quan trọng là ngươi nghĩ bọn chúng sẽ cho ta cơ hội à?”
Bên phía Đại Quang Minh Tự, có lẽ cảm thấy lực lượng của bản thân đang tiêu hao, cho nên bọn họ thà chịu đau vì thiêu đốt nguyên khí, thiêu đốt nguyên thần, cũng phải bộc phát ra uy lực lớn nhất cung cấp cho Tông Huyền.
Cho nên lúc này không phải thời điểm bọn họ yếu nhất mà là mạnh nhất, đánh tới mức thậm chí Thương Thiên Lương phải né tránh.
Bên kia Ngụy Thư Nhai cũng đang dây dưa với trận pháp, Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngụy lão, tấn công phía tây nam, vị trí của Hư Tĩnh.
Tuy ba người bọn họ điều khiển lực lượng của trận pháp hòa hợp thành một thể, nhưng Hư Tĩnh giỏi tính toán thiên cơ, nội lực và lực lượng của hắn là kém cỏi nhất, tấn công vị trí của hắn có thể khiến trận pháp mất cân bằng!
Ngụy Thư Nhai gật nhẹ đầu, lập tức tấn công vị trí của Hư Tĩnh.
Hư Từ thấy Sở Hưu chỉ nói dăm ba câu đã phơi bày nhược điểm những lá bài tẩy của Đại Quang Minh Tự, đáy lòng hắn lập tức trầm xuống.
Thật ra bất cứ võ kỹ, bất cứ thứ gì trên thế gian này đều không hoàn hảo, đều có nhược điểm. Những lá bài tẩy này cũng vậy, bị phát hiện cũng không có gì là lạ.
Nhưng Sở Hưu nhanh chóng phát hiện nhược điểm để công phá như vậy, chứng minh trực giác chiến đấu của y nhạy bén tới đáng sợ!
Hư Từ không dám đợi tiếp, hàng ma xử trên tay hắn lóe lên phật quang rực rỡ, ầm ầm đánh về phía Sở Hưu.
Giơ đao chém tới, đao ý Phá Tự Quyết dung hợp với Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, mỗi đao của Sở Hưu đều là toàn lực, thiên địa nguyên khí cường đại bao phủ lấy thân thể y, như một cơn bão, áp đảo Hư Từ tới mức không ngẩng đầu lên được.
Tu luyện ở Đại La Thiên một năm, lực lượng và nội lực mà Sở Hưu tích lũy được đã sánh ngang với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Tay niết ấn quyết, sau lưng Sở Hưu hiện lên một pháp tướng phật ma.
Phải là Đại Hắc Thiên Ma Thần, trái là Đại Nhật Như Lai.
Cả hai hợp nhất, phật quang vô biên và ngọn lửa diệt thế bao phủ lấy Hư Từ.
Khi ở Đại La Thiên, tuy Sở Hưu chưa từng thấy Thiên La Bảo Tự xuất thủ, nhưng chắc hẳn truyền thừa của Đại Quang Minh Tự là đến từ một chi phái của Thiên La Bảo Tự ở Đại La Thiên.
Trong thời thượng cổ, Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đã tranh đấu không biết bao nhiêu năm, tới Đại La Thiên lại đấu đá hơn vạn năm, nhánh Đại Hắc Thiên Thần Cung là do Phạm Giáo thành lập để khắc chế công pháp của đối phương.
Cho nên hiện giờ Sở Hưu thi triển ngọn lửa diệt thế cũng là khắc chế vô cùng Đại Quang Minh Tự của Hư Từ.
Quan trọng nhất là Sở Hưu còn tinh thông võ công Phật môn, biết người biết ta, y khắc chế võ công Đại Quang Minh Tự càng lợi hại.
Hư Từ nhíu mày, quanh người hắn tỏa ra ngàn vạn phật quốc, bất luận phật quang hay ngọn lửa diệt thế đều bị nuốt vào trong đó rồi bị triệt tiêu ở bên trong.
Một khắc sau, khí thế sắc bén vô tận lóe lên từ giữa Lưỡng Diện Phật, đao mang của Phá Trận Tử mang theo khí thế một đi không trở lại, khí thế xé rách toàn bộ thế giới, chém về phía Hư Từ.
Thi triển cùng lúc hai môn võ kỹ chí cường, đây là thứ Sở Hưu rèn luyện được ở Đại La Thiên, khả năng khống chế võ đạo cường đại.
Tuy Hư Từ sửng sốt nhưng hai tay hắn nắm chặt lấy hàng ma xử, lực lượng quanh người bộc phát tới cực hạn, Kim Cương trừng mắt, Phật Đà trấn ma!
Hàng ma xử nghênh tiếp lưỡi đao đang chém xuống, lập tức tạo ra một tiếng nổ lớn!
Nhưng một khắc sau Hư Từ lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước đây hắn và sở Hưu đã giao đấu vài chiêu, tuy chỉ có vài chiêu nhưng từ trực giác của võ giả, hắn có thể cảm nhận được lần này Phá Trận Tử của Sở Hưu có gì đó không đúng, không phải cảm giác lúc trước.
Một khắc sau, hai mắt Hư Từ lóe lên phật quang chói mắt, thứ đan chém vào hàng ma xử của hắn đâu phải Phá Trận Tử? Rõ ràng là một thanh đao chi chít vết rạn, một thanh loan đao như vầng trăng tròn!
“Ảo thuật!”
Trong lòng Hư Từ đầy kinh hãi.
Có thế nào hắn cũng không thể tin nổi, trong lúc bất tri bất giác mình lại trúng ảo thuật của Sở Hưu.
Thật ra chiêu này là Sở Hưu học được từ chỗ Ma Lợi Kha.
Hư Từ nghĩ không sai, thiên phú và mức độ nhạy bén của Sở Hưu trong chiến đấu mạnh tới đáng sợ.
Năng lực ảo thuật ngưng ảo thành thật của Ma Lợi Kha mạnh mẽ tới mức cho dù có hồi tưởng lại Sở Hưu cũng thấy kinh hãi, có thể nói trận chiến lúc đó chỉ chênh lệch một chút thôi là phân định thắng bại.
Cho nên sau này Sở Hưu cũng bỏ chút thời gian ra tập trung nghiên cứu ảo thuật của Ma Lợi Kha, dù sao tinh thần lực của y cũng không yếu.
Tuy y không làm được như Ma Lợi Kha, ngưng ảo thành thật, khiến mọi thứ trở nên hư hư thật thật, căn bản không chạm được tới căn nguyên. Nhưng trong lúc giao chiến y có thể vận dụng tinh thần lực cường đại, bất tri bất giác di hình hoán ảnh.
Y không biết công pháp của Ma Lợi Kha tên là gì, nhưng chiêu này được Sở Hưu đặt là Huyễn Chân Quyết.
Đại thiên thế giới, ảo ảnh trong mơ, những thứ kia có gì là thật, có gì là giả?
Còn lúc này, Hư Từ vừa thấy thanh loan đao, ngoài kinh ngạc ra còn có hãi hùng.
Vì từ hình dạng của thanh loan đao này hắn đã đoán ra, đây chính là ma đao của Độc Cô Duy Ngã năm xưa, Thính Xuân Vũ!
Không ngờ Sở Hưu lại tìm được ma đao Thính Xuân Vũ! Chẳng lẽ hắn tìm ra nơi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao thủ?
Vô số suy nghĩ lung tung hiện lên trong đầu Hư Từ, nhưng một khắc sau cảm giác nguy cơ đã lấp đầy đầu óc hắn.
Vì hắn đột nhiên phản ứng lại, vì sao Sở Hưu lại dùng ảo thuật đổi thanh đao trong tay mình thành Thính Xuân Vũ? Một thanh đao khác đâu?
Khoảnh khắc này, phật quang cường đại bùng phát quanh người Hư Từ, vô số Phạn văn bay lượn bên cạnh hắn.
Gần như cùng lúc, thân đao Phá Trận Tử mang theo ngọn lửa diệt thế vô biên đã chém ngang ra, hất bay Hư Từ đang vận dụng đại bộ phận lực lượng để chống lại Thính Xuân Vũ. Thân đao chém vào chính giữa hàng ma xử, trực tiếp chặt đứt!
Chương 1544 Huyết Phật Đà 1
Hàng ma xử trong tay Hư Từ chính là thần binh bí truyền của Đại Quang Minh Tự, đã truyền thừa tới mấy ngàn năm, kết quả lúc này lại bị Phá Trận Tử của Sở Hưu chém đứt thành hai nửa.
Bản thân Hư Từ cũng bị đao này chém bay, cho dù thời khắc mấu chốt hắn vẫn phản ứng lại, phòng ngự kịp thời. Nhưng dù sao hắn cũng trễ mất một chút, khiến cho đao mang sắc bén kia nhập thể, cắt đứt kinh mạch của hắn, khiến sắc mặt hắn hơi trắng bệch.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Thực lực của Hư Từ đại sư đúng là bất phàm, như vậy mà cũng phản ứng kịp.”
Câu nói này của Sở Hưu không phải châm chọc mà là sự thật.
Thế công liên tiếp vừa rồi có thể nói là đi một bước tính mười bước.
Nếu Hư Từ không phát hiện ra sơ hở của Thính Xuân Vũ, Phá Trận Tử có thể trực tiếp đánh hắn trọng thương.
Mà cho dù Hư Từ có phát hiện sơ hở của Thính Xuân Vũ, trong lúc kinh hãi tâm thần thất thủ, hắn vẫn có thể bị trọng thương.
Nhưng không ngờ Hư Từ phản ứng nhanh chóng như vậy, hắn phát hiện Thính Xuân Vũ tráo đổi, hơn nữa tâm thần thất thủ, nhưng cùng lúc với tâm thần thất thủ lại là dùng tốc độ nhanh chóng nhất phản ứng lại, tâm cảnh trầm ổn tới mức đáng kinh ngạc.
Hư Từ cố áp chế thương thế trong cơ thể, ánh mắt hắn nhìn về phía Sở Hưu đã đầy kiêng dè.
Thế công liên tiếp kia cực kỳ nguy hiểm, quan trọng nhất là hắn có cảm giác những thứ Sở Hưu thể hiện không như võ đạo thường gặp, thậm chí khiến hắn có cảm giác khó thích ứng.
Miệng niệm phật hiệu một tiếng, trong ống tay áo của Hư Từ hiện lên một chuỗi phật châu.
Chuỗi phật châu kia được điêu khắc bằng huyết ngọc, toàn thân có màu đỏ máu, bên trên còn khắc đủ loại phù văn, tỏa ra khí tức cường đại, nhưng không giống với lực lượng thần thánh hùng vĩ của Phật môn mà có cảm giác hung ác bạo ngược.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Đại Quang Minh Tự đúng là giàu có, không ngờ hỏng món thần binh này là có thể lấy ra món thần binh khác, cái nào cũng là cực phẩm. May là gia sản của ta cũng không tệ.”
Nói đoạn, Sở Hưu tay trái cầm Thính Xuân Vũ, tay phải cầm Phá Trận Tử, gõ vào nhau một cái, chỉ trong chớp mắt đao ngâm vang rền, ma khí chấn động.
Lúc đầu Sở Hưu định dung hợp Phá Trận Tử và Thính Xuân Vũ, xem xem có tạo ra được ma binh càng cường đại không.
Nhưng sau đó y định đánh phủ đầu nên không trì hoãn lại trực tiếp tới tập kích Đại Quang Minh Tự.
Lúc này Ngụy Thư Nhai lại thấy chuỗi phật châu kia, lão hơi biến sắc nói: “Cẩn thận!
Đó là phật châu mà Phản Tăng - Huyết Phật Đà từng lưu lại năm xưa.
Đối phương là phản đồ của Đại Quang Minh Tự, nghi ngờ Phật Tổ, thậm chí tự phong làm Phật. Đây là một tên cuồng đồ, chỉ trong một đêm đã giết tới bảy người trong số thủ tọa của Tam Đại Thiền Đường và Lục Đại Võ Viện, phản bội Đại Quang Minh Tự, cuối cùng bị Đại Quang Minh Tự liên thủ với Tu Bồ Đề Thiền Viện diệt trừ.
Thứ này cực kỳ tà ác, nghe nói khi hắn còn sống hắn đã tự cô đọng xá lợi tử, cuối cùng lại tự moi xá lợi tử của mình ra luyện chế, uy lực hết sức tà ác quỷ dị, thần binh bình thường không thể so sánh được với nó.”
Moi xá lợi tử của mình ra luyện chế binh khí? Đúng là loại người hung ác.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Hư Từ đại sư, các ngươi dùng binh khí của phản đồ Phật tông năm xưa làm lá bài tẩy, vậy những tiền bối Phật môn chết trong tay hắn sẽ nghĩ ra sao?”
Hư Từ trầm giọng nói: “Có tội là người chứ không phải binh khí.
Ngày trước Huyết Phật Đà giết nhiều cao tăng tiền bối trong Đại Quang Minh Tự ta, hôm nay binh khí mà hắn lưu lại giúp Đại Quang Minh Tự ta độ kiếp, âu cũng là trả lại nhân quả!”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Dối trá! Ngày trước Đại Quang Minh Tự các ngươi phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa của Thánh Giáo ta, nói đó là căn nguyên của tội ác, ma tính sâu nặng.
Bây giờ đổi lại là các ngươi thì là trả lại nhân quả, tận dụng bảo vật?”
Hư Từ không nói gì, hắn niệm phật một tiếng, phật quang truyền vào phật châu đỏ máu kia, chỉ trong chớp mắt đã diễn hóa ra một biển máu!
Một Phật Đà đỏ máu bay lên từ trong đó, toàn thân tỏa ra ánh sáng đỏ máu dữ tợn nhưng gương mặt lại hiền lành hòa nhã, pháp tướng uy nghiêm, cảnh tượng này đúng là cực kỳ quỷ dị.
Nhìn Phật Đà đỏ máu đó bay lên, sắc mặt Hư Từ cũng rất khó coi.
Một là vì lúc này hắn đã trọng thương, cưỡng ép phát động tà vật này, bị phản ngược lại. Hai là Huyết Phật Đà này đại diện cho lịch sử nhục nhã nhất của Đại Quang Minh Tự, mà lúc này hắn lại bị ép phải dùng tà vật của đoạn lịch sử nhục nhã này để ngăn cản cường địch.
Tuy ngoài miệng hắn nói là hoàn trả nhân quả, nhưng thực tế trong lòng vẫn thấy không tự nhiên.
Sau lưng Phật Đà đỏ máu hiện lên phật quang, nhưng phật quang này cũng
là sắc máu.
Một khắc sau Phật Đà đỏ máu mở miệng tụng kinh, đó là một âm thanh cực kỳ quỷ dị, như thượng cổ ma thần thì thầm, như ma âm rót vào tai, vang vọng trong đầu Sở Hưu.
“Trò vặt!”
Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, linh giác của Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới cực hạn, những thứ gọi là ma âm dưới lực lượng của Thiên Tử Vọng Khí Thuật đều bị phá giải thành từng phù âm tinh thần lực, chẳng qua là một loại bí pháp nguyên thần mê hoặc lòng người mà thôi.
Nhưng một khắc sau, Sở Hưu lại phát hiện khí huyết trên người y bắt đầu sôi trào.
Ma âm kia chấn động hư không, dường như đã dẫn dắt quy tắc gì trong cõi u minh, kéo theo đó là điều khiển khí huyết trên người Sở Hưu.
Sở Hưu nhíu mày, thi triển Huyết Thần Ma Công trấn áp khí huyết bạo động trong người, song đao chém xuống, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết được thi triển đồng thời, hai luồng đao mang khổng lồ xé rách hư không, phong tỏa tất cả mọi phương vị xung quanh Phật Đà đỏ máu kia.
Đao mang cường đại trực tiếp phá tan Phật Đà đỏ máu, nhưng một khắc sau không ngờ Phật Đà đỏ máu lại hiện lên từ trong biển máu, tay niết phật ấn, dẫn theo huyết quang ngập trời đánh về phía Sở Hưu!
“Bất tử à?”
Pháp tướng Song Diện Phật lại hiện lên sau lưng Sở Hưu, pháp tướng Đại Nhật Như Lai tay niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, đỡ lấy Huyết Phật Đà kia.
Trong con mắt thứ ba của pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần lại bùng lên đại lượng ngọn lửa diệt thế, thiêu đốt biển máu, định khiến nó bốc hơi.
Theo lý luận, lực lượng tịch diệt của ngọn lửa diệt thế có thể thiêu đốt vạn vật, trừ phi ngươi dùng lực lượng ngang hàng để triệt tiêu.
Nhưng ngọn lửa diệt thế bắn lên biển máu, tuy lúc đầu cũng bùng cháy nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Nói chính xác hơn là vẫn có tác dụng, nhưng trên biển máu kia lại dâng lên lực lượng tương tự, hơn nữa không ngừng hấp thu những lực lượng khác, cứ như biển máu này có thể tự bổ sung lực lượng mà không hề có hạn chế.
Thấy cảnh này, Hư Từ cũng thở dài một tiếng.
Người ngoài chỉ biết đại khái về bí mật về bị Huyết Phật Đà này, duy chỉ có Đại Quang Minh Tự bọn họ tự biết đối phương là người tài hoa kinh thế tới nhường nào.
Chương 1545 Huyết Phật Đà 2
Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện đều là môn phái trong giới Phật môn, bất luận là luyện thể hay tu pháp đều liên quan tới nhân quả luân hồi chính thống trong Phật môn.
Còn vị Huyết Phật Đà kia lại mở lối đi riêng, diệt trong sinh, sinh trong diệt, sinh diệt vốn là một thể, chỉ cần khống chế được lực lượng này, bản thân sẽ đạt được lực lượng cường đại cuồn cuộn không dứt, thậm chí tuổi thọ cũng kéo dài vô hạn, trở thành trường sinh bất tử.
Nhưng chuyện này đã định sẵn, chỉ có thể là một ý tưởng điên cuồng. Vạn vật trên thế gian này có thứ gì là tồn tại vĩnh hằng?
Nhưng dựa vào ý tưởng điên cuồng này, hắn lại xây dựng một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác, thậm chí tu luyện ra lực lượng quy tắc khác thường này. Thiên phú này phải nói là khủng khiếp, tuy không nói là sau này không có ai nhưng ít nhất trước đây chưa từng có.
Nếu đối phương không phản bội, có lẽ sẽ lưu lại cho Đại Quang Minh Tự một át chủ bài khác chứ không phải thứ tà vật quỷ dị này.
Sở Hưu và Huyết Phật Đà kia dây dưa vài lượt, lực lượng quy tắc của thứ này khiến cả Sở Hưu cũng không nhìn thấu, cứ như có giết cũng không chết.
Nhưng suy nghĩ của Sở Hưu lại giống Hư Từ, vạn vật quy tắc trên thế gian đều có định số. Trên đời này vốn không có bất cứ thứ gì giết không chết, nếu có chỉ là vì lực lượng của ngươi còn chưa đủ mạnh!
Sở Hưu thu đao lui lại phía sau, hai tay kết ấn, ma khí tinh thuần lượn lờ quanh người y.
Tiếng quỷ thần gào khóc vang lên, trời khóc đổ mưa máu đột nhiên hàng lâm, giữa không trung mây đen ma khí bao phủ triệt để. Một cánh tay ma khí khổng lồ vươn ra, nhưng không phải xé tan Phật Đà đỏ máu kia mà là lôi kéo toàn bộ biển máu vào vùng u minh cực âm!
Thấy cảnh này, Hư Từ lập tức biến sắc.
Hắn trực tiếp truyền toàn bộ lực lượng vào phật châu đỏ máu kia, tăng cường lực lượng cho biển máu vô tận, kháng cự lại lực lượng lôi kéo của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú.
Thấy hai bên giằng co như vậy, Hư Từ nhanh chóng quyết định, trực tiếp thiêu đốt tinh huyết. Sương máu truyền vào phật châu, dùng lực lượng và nội lực tuyệt đối chống lại Đại Bi Chú của Sở Hưu.
Nhưng khi Hư Từ thiêu đốt phân nửa tinh huyết, hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng, lực lượng đang yếu bớt nhưng sao tình thế hai bên vẫn ngang nhau?
Lực lượng khí huyết còn lại thu liễm, tràn vào hai mắt. Đợi tới khi Hư Từ
chứng kiến mọi thứ trước mắt, hắn thiếu chút nữa hộc máu.
Lại là ảo thuật!
Lực lượng của Đại Bi Chú đã suy giảm, Sở Hưu vốn không định so bì lực lượng và nội tình với hắn, kết quả hắn lại thiêu đốt gần một nửa tinh huyết!
Huyễn Chân Quyết này bắt nguồn từ bí pháp của Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung trong Phạm Giáo, có thể nói là rất khó phòng bị.
Ma Lợi Kha thi triển thì có thể ngưng ảo thành thật, đặt trước mặt ngươi mà ngươi còn không phân biệt được thật giả.
Còn hôm nay Sở Hưu thi triển, phối hợp với sức chiến đấu hùng mạnh của y, có thể thay mận đổi đào ngay trong chiến đấu, trong lúc tinh thần căng thẳng như vậy, mấy ai có thể quan sát cẩn thận mọi động tĩnh xung quanh?
“Thứ này không tệ, ta cho ngươi thêm chút lực lượng nhé!”
Sau khi dứt lời, Sở Hưu thi triển Huyết Thần Ma Công, một phần lực lượng khí huyết của y trực tiếp tràn vào biển máu.
Lúc trước biển máu này đã hấp thu gần một nửa lực lượng khí huyết của Hư Từ, sau đó Sở Hưu lại truyền một phần lực lượng khí huyết của bản thân vào đó, trở nên cường đại hơn trước tới vài lần, nhưng đã không phải lực lượng mà Hư Từ có thể khống chế được.
Phật châu nóng rực tới kinh người, một khắc sau biển máu xao động kịch liệt, Phật Đà đỏ máu ầm ầm nổ tung, phật châu đỏ máu cũng nổ theo, lực lượng cường đại phản ngược lại khiến Hư Từ phun ra một ngụm máu tươi!
Thế gian này không có lực lượng nào là bất diệt, tuy Huyết Phật Đà kia rất quỷ dị, nhưng nếu không cách nào tan rã thì để nó nổ tung.
Hư Từ sắc mặt xám xịt, cho dù vận dụng hết mọi thủ đoạn mà hắn vẫn bại, thua trong tay hậu bối trẻ tuổi Sở Hưu.
Bất luận là lực lượng nội tình hay năng lực khống chế võ đạo, phản ứng và cảm nhận khi chém giết, trừ cảnh giới không có tác dụng gì thì mọi phương diện hắn đều không bằng Sở Hưu.
Hắn bại, bên phía Đại Quang Minh Tự cũng sắp thua.
Ngụy Thư Nhai tấn công phương vị của Hư Tĩnh, tuy Hư Tĩnh cũng là võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng lực lượng nội tình của hắn đừng nói tới chuyện so sánh với Hư Vân, thậm chí còn không bằng Hư Độ bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần muộn hơn rất nhiều.
Chỉ một sơ hở là không còn cơ hội vãn hồi.
Tuy Hư Tĩnh am hiểu bói toán thiên cơ nhưng xưa nay hắn chưa từng tính toán số mệnh của bản thân.
Ngay khoảnh khắc hắn không thể giữ được lực lượng của mình, một thanh ma kiếm do ma khí huyễn hóa ra đã mang theo khí thế sắc bén vô song, chém đứt trận pháp, đâm thẳng lên mặt hòa thượng mập mạp luôn mỉm cười này, ghim hắn xuống đất.
"Sư đệ!"
"Sư huynh!"
Đám người Hư Từ kêu lên bi ai.
Hư Tĩnh bị giết, chỉ còn hai người điều khiển trận pháp, đã bị Ngụy Thư Nhai tấn công tới mức tràn ngập nguy cơ.
Còn bên phía Tông Huyền, tuy dựa vào lực lượng của mấy lão tăng kia ép cho Thương Thiên Lương không dám ló đầu ra, nhưng số lão tăng đã chết lại càng nhiều, đã tổn thất hơn một nửa.
Chết nhiều người như vậy, cho dù trước lúc chết bọn họ ra sức thiêu đốt tinh huyết nguyên thần, tới mức thăng hoa tạo ra lực lượng, nhưng cũng không có uy lực lớn như lúc đầu.
Đại Quang Minh Tự, đã tới nước nguy cơ sớm tối!
Đúng lúc này, Hư Vân trong trận pháp lung lay sắp đổ lại bùng lên phật quang bảy màu.
Hai tay hắn kết ấn, phật quang màu vàng hóa thành Thất Bảo Diệu Thụ ngăn trước mặt Hư Tĩnh.
Bảy màu sắc khác nhau hiển hiện trên cành cây của Thất Bảo Diệu Thụ, ánh sáng tỏa ra, mỗi điểm phật quang lại diễn hóa thành lĩnh vực, chống đỡ cho trận pháp mà Ngụy Thư Nhai đánh tan lúc trước, khiến toàn bộ trận pháp lập tức tăng lên một cấp độ!
Thiên Địa Thông Huyền, một người bảy lĩnh vực!
Có lẽ có người từng lâm trận đột phá, nhưng chuyện này một là không an toàn, hai là xác suất cực thấp. Dù sao không phải lúc nào mọi người cũng đi tử chiến khi chỉ thiếu một bước là đột phá.
Trước đó Lã Phụng Tiên lâm trận đột phá đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã khiến mọi người kinh ngạc, bây giờ Hư Vân cũng lâm trận đột phá nhưng lên tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chuyện này thật đáng kinh ngạc.
Quan trọng nhất là, không ngờ hắn lại khống chế được tới bảy lĩnh vực, chẳng lẽ hắn đã tu luyện bảy loại võ đạo tới cực hạn?
Hư Từ cười dài một tiếng nhưng trong mắt không có hưng phấn, mà đa phần là buông lỏng và bi tráng.
Trong số võ giả bối phận chữ Hư, thật ra xét theo năng lực và thiên phú thì người có hy vọng trở thành phương trượng nhất không phải là hắn, mà là Hư Vân.
Bao năm qua, có không ít người lên tiếng nói chức vị phương trượng của
hắn chỉ là hữu danh vô thực, không bằng Hư Vân. Mãi tới khi hắn bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, những tiếng bàn tán này mới biến mất.
Ngay khoảnh khắc ba người Sở Hưu bộc lộ khí thế, người của Đại Quang Minh Tự đã nhận ra.
Tất cả mọi người trợn tròn hai mắt, dáng vẻ không thể tin nổi.
Toàn bộ giang hồ đã sóng yên gió lặng hơn một năm tuy chỉ một năm nhưng lại khiến bọn họ bất giác buông lỏng. Trong Đại Quang Minh Tự không ai ngờ trong thời điểm hiện tại mà có võ giả Ma đạo to gan lớn mật tới trước cửa Đại Quang Minh Tự bọn họ bộc phát khí thế.
Lúc này ở ngoài cửa lớn, tay Sở Hưu đã đặt lên Phá Trận Tử.
Khí tức của ba người quá mạnh, phối hợp lại thậm chí kích hoạt cả trận pháp trong Đại Quang Minh Tự, khiến cho nó bắt đầu vận hành, toàn bộ Đại Quang Minh Tự được bao phủ trong một luồng phật quang.
Đao rời vỏ, ma khí lan tràn, gió bão càn quét.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết dung hợp hoàn mỹ với nhau, Sở Hưu hơi híp mắt, trong đầu hiện lên thức thần thông mà y từng thấy trong Thính Xuân Vũ.
Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người.
Thức thần thông đó cường đại đến đáng sợ, Sở Hưu chỉ quan tưởng một chớp mắt, thậm chí không mượn một chút khí tức nào.
Không phải Sở Hưu không muốn mà là không dám.
Lực lượng của Pháp Thiên Tượng Địa đã cực kỳ hùng mạnh, mà thức thần thông của Độc Cô Duy Ngã còn mạnh hơn, thậm chí mạnh tới mức Sở Hưu không dám thử nghiệm.
Tiêu hao khi sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa đã khiến Sở Hưu không chịu nổi, nói chi môn thần thông này.
Nhưng cho dù như vậy, đao này của Sở Hưu cũng phát huy nội lực và lực lượng của y tới mức vô cùng tinh tế.
Đao mang cường đại quét qua thiên địa, núi tuyết xung quanh cũng phát ra tiếng chấn động, tạo thành tuyết lở trong phương viên mười dặm!
Đao mang xuyên qua cánh cửa lớn của Đại Quang Minh Tự, trận pháp bùng lên ánh sáng chói mắt, chống cự lại lực lượng từ đao của đạo sĩ.
Trận pháp truyền thừa của Đại Quang Minh Tự không yếu, nhưng đối mặt với lực lượng từ đao này của Sở Hưu, vẫn có một bộ phận lực lượng tiết ra ngoài, khiến cho cửa lớn của Đại Quang Minh Tự ầm ầm nổ tung!
Khi đám người Hư Từ ra ngoài, thấy cửa lớn vỡ vụn, ai nấy biến sắc.
Còn khi bọn họ thấy người xuất đao là Sở Hưu, lúc này từ phẫn nộ lại chuyển thành kinh hãi.
Vì sao Sở Hưu vẫn còn sống? Làm sao y sống được? Những câu hỏi này liên tục vang lên trong đầu võ giả Đại Quang Minh Tự.
Sở Hưu xách đao, nheo mắt nhìn đám người Hư Từ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười không cảm xúc: “Chư vị đại sư, một năm không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Ánh mắt Hư Từ lóe lên vẻ kiêng kỵ rất sâu: “Thật không ngờ, không gian rạn nứt sụp đổ mà không đoạt được tính mạng của Sở Hưu, Sở Hưu, ngươi đúng là cao số.
Nhưng hôm nay ngươi tới đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng người ám toán ngươi trong khe hở không gian lúc đó là Đại Quang Minh Tự ta hay sao?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta biết kẻ ra tay là ai, nhưng mấy khoản nợ này phải tính từ từ mới được, vừa hay hôm nay ta đang muốn tính nợ với Đại Quang Minh Tự các ngươi.”
Thật ra như Sở Hưu đã nói, thù hận giữa y và Đại Quang Minh Tự không phải sâu nhất. Thực ra hiện giờ đối tượng mà Sở Hưu muốn giải quyết nhất không phải Đại Quang Minh Tự cũng không phải Tu Bồ Đề Thiền Viện mà là Thiên Môn, dù sao Quân Vô Thần thiếu chút nữa đoạt mạng y.
Nhưng Sở Hưu vẫn rất lý trí, lúc này mà xách đao đi tìm Quân Vô Thần báo thù là tự tìm đường chết.
Tuy hắn không biết rốt cuộc tình hình bên Thiên Môn ra sao nhưng nếu Quân Vô Thần không gây sự với Côn Luân Ma Giáo chứng tỏ chính hắn cũng có phiền toái, không có thời gian hay không có cơ hội ra tay.
Nếu lúc này Sở Hưu tới gây sự với Thiên Môn mới là tự đưa mạng tới cửa.
Sở Hưu nhấc đao lên nhìn đám người của Đại Quang Minh Tự, lạnh lùng nói: “Một năm trước, Đại Quang Minh Tự các ngươi liên thủ với Tu Bồ Đề Thiền Viện lên Thánh Giáo ta, định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa của Thánh Giáo ta, đoạn tuyệt căn cơ của Thánh Giáo ta.
Thù trả thù, oán trả oán, vừa hay ta đang định luyện chế một số đan dược, nếu Đại Quang Minh Tự các ngươi chịu đào đống xá lợi tử trong Bồ Đề Tháp sau núi ra cho ta luyện đan, thù hận giữa chúng ta coi như xong. Thấy sao?”
Vừa nói xong câu này, đám đệ tử Đại Quang Minh Tự ở đây lập tức chỉ mặt Sở Hưu mắng chửi, tuy quay đi quay lại vẫn chỉ có mấy từ, không có gì mới mẻ.
Câu này của Sở Hưu rất là đòi đào mộ tổ của Đại Quang Minh Tự, thậm chí còn quá đáng hơn, không khác nào quật xác.
Hư Từ vung tay ra hiệu cho mọi người ngừng mắng chửi, hắn trầm giọng nói: “Sở Hưu, hôm nay ngươi định không chết không thôi với Đại Quang Minh Tự chúng ta hay sao?
Ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi đó là vận may của ngươi, nhưng hôm nay ngươi ra tay với Đại Quang Minh Tự chúng ta, không sợ làm cho toàn bộ tông môn Chính đạo vây công hay sao?”
Sở Hưu lắc đầu, nâng Phá Trận Tử trong tay lên chậm rãi nói: “Hư Từ đại sư, ngươi là tiền bối trong giang hồ, nhưng có một số việc ngươi vẫn không nhìn nhận thấu đáo rồi.
Đặt sinh tử của bản thân lên người kẻ khác, đó mới là chuyện nực cười nhất.
Hôm nay ta đứng đây, ta muốn diệt Đại Quang Minh Tự các ngươi đấy, ai giúp được các ngươi? Ai dám giúp các ngươi?
Phật gia các ngươi giảng nhân quả, nhân ngày trước, quả ngày nay.
Hôm nay Sở Hưu ta tới chấm dứt nhân quả!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu trực tiếp chém ra một đao, ma khí sắc bén hội tụ, đánh thẳng về phía Hư Từ!
Quanh người Hư Từ bùng lên phật quang, trong ánh phật quang bao phủ, vô số hư ảnh Phật Đà hiển hiện, phật quốc vô thượng hàng lâm, kháng cự lại đao này của Sở Hưu.
Nhưng bên cạnh Sở Hưu, Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương đã xuất thủ.
Quanh người Ngụy Thư Nhai ma vân vô tận càn quét khắp nơi, hắn tiện tay vung lên, phơi bày lĩnh vực, ma khí sâu thẳm diễn hóa thành đủ loại binh khí đao thương kiếm kích đánh xuống, hơn nữa không ngờ lực lượng của mỗi binh khí đều mang theo một loại võ đạo riêng lẻ.
Thương Thiên Lương tiệc tay ngoắc một cái, thiên địa nguyên khí cường đại bị y năm trong tay, hóa thành cơn bão hiển hiện. Tiếp đó Thương Thiên Lương phát tay lên, trực tiếp đánh xuống sơn môn của Đại Quang Minh Tự!
Hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ đã khiến Đại Quang Minh Tự phải chịu áp lực cực lớn, Sở Hưu ra tay cũng không kém gì cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí còn mạnh hơn.
“Mở trận pháp!”
Sau tiếng quát chói tai của Hư Từ, toàn bộ Đại Quang Minh Tự lóng lánh phật quang, hào quang vàng rực chói mắt xông thẳng tới chân trời, thậm chí xé tan lĩnh vực của Ngụy Thư Nhai chỉ trong nháy mắt.
Tông môn đỉnh phong truyền thừa vài ngàn năm thậm chí hơn vạn năm như Đại Quang Minh Tự, có ai không có lá bài tẩy trên người, chỉ riêng đại trận hộ tông của họ cũng được tích lũy tu sửa vài ngàn năm mới có quy mô như hiện tại.
Hư Vân, Hư Tĩnh, Hư Độ, tách ra đứng ba góc của trận pháp, tay kết phật ấn, điều khiển trận pháp.
Phật quang Phạn văn vặn vẹo, từng phật ảnh liên tiếp hiển hiện, bao phủ hoàn toàn ma khí cường đại của Ngụy Thư Nhai.
Chương 1542 Kết thúc nhân quả 2
Sau khi bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Ngụy Thư Nhai trải qua một năm ổn định tu vi, lực lượng hiện tại của hắn đã không yếu, hiệu quả của Chí Tôn Thần Đan rất mạnh, khiến lực lượng và nội lực của Ngụy Thư Nhai không hề yếu thế.
Nhưng trận pháp của Đại Quang Minh Tự được xây dựng trên cơ sở vạn năm lịch sử, không dễ gì phá hủy.
Trong trận pháp này dung hợp vài chục trận pháp vô cùng cường đại của Đại Quang Minh Tự, thậm chí chỉ cần tương lai có người nghiên cứu ra một trận pháp đỉnh cấp, chắc chắc sẽ lại dung nhập vào trong.
Còn bên Thương Thiên Lương, cơn bão hùng mạnh trong tay hắn trực tiếp phá tan đại lượng kiến trúc sơn môn của Đại Quang Minh Tự, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện có người ngăn một đòn của hắn, hơn nữa còn che trước mấy người.
Đó là một người vóc dáng cao lớn, thân hình như thép đúc, tay niết Minh Vương Ấn, hóa thân Bất Đồng Minh Vương hiển hiện, không ngờ lại trực tiếp chặn một đòn của Thương Thiên Lương.
Ánh mắt Thương Thiên Lương lóe lên vẻ kinh ngạc, tuy hắn chưa từng gặp hòa thượng trẻ tuổi trước mặt nhưng hắn biết đối phương là ai.
Ngày trước, trên Long Hổ Bảng chỉ có số ít thiên tài có thể sánh vai với Sở Hưu, đây chính là đệ tử của Đại Quang Minh Tự, Minh Vương - Tông Huyền!
Không ngờ lúc này Tông Huyền đã có thực lực cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, không biết hắn đã đột phá từ sớm hay mới đột phá trong một năm qua.
Những năm gần đây trên giang hồ xuất hiện rất nhiều người trẻ tuổi xuất sắc, Long Hổ Bảng cũng đổi sang thế hệ mới, những người như Sở Hưu đã không thể coi là thế hệ trẻ, nhưng coi là trung niên thì hơi sớm, coi là thanh niên còn tạm.
Nhưng nếu nhìn những tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng hiện tại rồi so sánh với thế hệ của Sở Hưu, toàn bộ giang hồ không khỏi lên tiếng cảm thán, đúng là không cách nào so sánh được.
Có thể nói trong thế hệ Long Hổ Bảng của Sở Hưu, người người đều là yêu nghiệt.
Mười vị trí đầu trong Long Hổ Bảng thế hệ trước, chọn bừa một người đặt lên Long Hổ Bảng thế hệ này cũng có thể ngạo thị quần hùng.
Tông Huyền là người từng sánh vai với Sở Hưu, tu luyện một thức Minh Vương Ấn tới mức xuất thần nhập hóa, thậm chí có thể tự thành lập một võ viện. Đương nhiên Thương Thiên Lương đã nghe danh người này.
Lúc này gặp mặt, hắn cũng không thể không tự nhủ, không hổ là tuấn kiệt từng nổi danh cùng Sở Hưu, thực lực quả thật bất phàm.
Đương nhiên hiện tại hắn không thể sánh bằng Sở Hưu, tên yêu nghiệt đó thì không ai sánh nổi rồi.
Thương Thiên Lương khẽ lắc đầu, lại xuất quyền đánh xuống, những nơi thế quyền đi qua, vạn vật khô vinh.
Tất cả lực lượng đều bị chuyển hóa thành hư vô, một lão tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chắn trước người Thương Thiên Lương. Những nơi quyền phong đi qua, gương mặt già nua lập tức trở nên hồng hào trẻ trung hơn nhiều, nhưng một khắc sau sinh cơ trong cơ thể hắn lại lập tức tiêu hao sạch sẽ, thân hình ngã xuống đất nhưng từ một hòa thượng già cả hóa thành hòa thượng trung niên.
Thương Thiên Lương không sử dụng lĩnh vực của mình, đây là lực lượng võ đạo mà chính hắn lĩnh ngộ ra.
Bốn mùa thay đổi, vạn vật khô vinh, đây là quy luật sinh tử tự nhiên.
Nhưng trong quyền này của hắn, loại quy luật này lại vặn vẹo.
Không ai có thể nghịch chuyển sinh tử, phản lão hoàn đồng.
Quyền vừa rồi của Thương Thiên Lương có thể, nhưng cái giá phải trả là toàn bộ sinh cơ.
Loại lực lượng này đã không thể mô tả bằng hai chữ quỷ dị, phải nói là kỳ dị. Thậm chí Sở Hưu cũng không nhịn được nhìn sang phía Thương Thiên Lương.
Gương mặt Tông Huyền không vui không buồn không lo không sợ.
Hắn vẫn kết Minh Vương Ấn, Đại Uy Đức Minh Vương Pháp Tướng hiện lên sau lưng hắn, đỡ lấy một quyền toàn lực của Thương Thiên Lương.
Đúng lúc này, phía sau núi của Đại Quang Minh Tự, một luồng phật quang cường đại bùng lên, bao phủ lấy thân thể Tông Huyền. Lực lượng của hắn lập tức tăng lên tới cực hạn, Đại Uy Đức Minh Vương Ấn đánh xuống, không ngờ lại trực tiếp hất bay Thương Thiên Lương ra ngoài.
Từng lão tăng bước ra từ cánh cửa lớn đổ nát, có một số người thân thể đã khô héo, trên người mang theo tử khí tuổi xế chiều, nhưng quanh người bọn họ vẫn mang phật quang rực rỡ.
Những người này mới là lá bài tẩy thật sự của Đại Quang Minh Tự, là nội tình chân chính của Đại Quang Minh Tự!
Rốt cuộc nội tình của một đỉnh phong đỉnh phong là gì?
Có người nói là nhân tài, cũng có người nói là tài nguyên.
Nhưng theo Đại Quang Minh Tự, thật ra nội tình thực sự là thời gian.
Mấy chục lão tăng này trông rất già yếu, thậm chấp sự có người tỏa ra tử
khí tuổi xế chiều, bọn họ mới là nội tình thật sự của Đại Quang Minh Tự!
Trong số những lão tăng này, có người từng là thủ tọa của Tam Đại Thiền Đường, có người từng là thủ tọa của Lục Đại Võ Viện, còn có người tuy không phải thủ tọa nhưng cũng là cường giả trong các đường viện.
Khi bọn họ cảm thấy lực lượng của bản thân bắt đầu suy giảm, bọn họ sẽ nhường lại chức vị cho võ giả thế hệ sau, còn bản thân tới Bồ Đề Lâm bế quan tu hành.
Không tham lam quyền thế, cũng không cảm thấy bất công, đây là nội tình mà thời gian tích lũy được, tạo thành một tập quán, vạn năm qua Đại Quang Minh Tự vẫn luôn như vậy.
Nếu không có kẻ địch xâm lấn, thậm chí bọn họ chỉ là một tấm bài vị được thờ cúng trong đường viện, lưu lại xá lợi tử, tiếp tục thủ hộ Đại Quang Minh Tự.
Nhưng vạn nhất có kẻ địch tấn công, bọn họ chính là tầng phòng tuyến cuối cùng trong Đại Quang Minh Tự, vì Đại Quang Minh Tự mà thiêu đốt nốt những tâm huyết cuối cùng!
Một lão tăng trong đó ngẩng đầu lên nhìn Thương Thiên Lương, biểu cảm trên mặt không vui không buồn, không lo không sợ.
Hắn quay sang nói với Tông Huyền: “Tông Huyền, ngươi là tương lai của Đại Quang Minh Tự ta, cũng là tương lai của Phật môn.
Chúng ta già rồi, có thể đánh nốt trận cuối cùng cho Đại Quang Minh Tự đã là vinh hạnh.
Nhớ cho kỹ lực lượng này, tương lai Đại Quang Minh Tự phải dựa vào ngươi để phục hưng!”
Sau khi dứt lời, vài chục lão tăng đồng thời kết ấn, không ngờ lại kết cùng một loại ấn quyết.
Thương Thiên Lương cảm thấy không ổn, hắn phất tay lên, phong vân càn quét, hóa thành lưỡi đao gió vô biên trút xuống nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị phật quang cường đại đánh bật ra.
Lực lượng phật quang này đồng thời dung nhập vào trong người Tông Huyền, khiến lực lượng của Tông Huyền tăng vọt lên. Gần như chỉ chớp mắt toàn thân hắn đã được phật quang vô biên bao phủ, thậm chí tới mức không thấy rõ thân hình, chỉ thấy được ánh phật quang chói mắt.
Tông Huyền mắt hơi lim dim, khi hắn mở mắt ra, trước mắt hắn đã chỉ có hai màu, màu vàng của phật quang và màu trắng xám của các lực lượng khác.
Hắn chưa từng có lực lượng như vậy, cũng không biết lực lượng này có phải Thiên Địa Thông Huyền hay không, hắn chỉ biết lực lượng này đủ cho hắn đánh với Thương Thiên Lương, đủ cho hắn có tư cách bảo vệ Đại Quang Minh Tự!
Minh Vương Ấn lại trút xuống, như núi lở, như trời sập.
Hư ảnh Minh Vương diễn hóa ngàn vạn. Có Đại Uy Đức Minh Vương, có Trấn Ngục Minh Vương, cũng có Bất Động Minh Vương, đủ loại hư ảnh Minh Vương cuối cùng đều ngưng tụ thành một hình dáng, uy nghiêm phẫn nộ, trấn tà tru ma!
Chương 1543 Đại Quang Minh thể hiện nội tình, Sở Hưu song đao chém Phật Đà
Sắc mặt Thương Thiên Lương rất nghiêm nghị, loại lực lượng này đã có thể sánh vai với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí còn mạnh hơn.
Khô Vinh Quyền của hắn lại đánh xuống, lực lượng siêu việt thời gian va chạm với Minh Vương Ấn của Tông Huyền, lập tức bộc phát ra một chấn động khủng khiếp.
Hư Từ thấy cảnh này, trong tay hiện lên một thanh hàng ma xử, triệt tiêu lực lượng từ nhát đao của Sở Hưu rồi lạnh lùng nói: “Vạn năm qua số người muốn diệt Đại Quang Minh Tự ta nhiều không đếm xuể. Sở Hưu ngươi không phải người đầu tiên cũng không phải cuối cùng, nhưng Đại Quang Minh Tự ta vẫn đứng sừng sững trên đỉnh núi cao của Bắc Địa!”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Không sai, vạn năm qua Đại Quang Minh Tự đã tích lũy được căn cơ thâm hậu tới kinh người, nhưng Hư Từ phương trượng cũng phải biết, xưa nay không có thứ gì là tuyệt đối.”
Sau khi trở về từ Đại La Thiên, Sở Hưu không chỉ tăng cường thực lực, mà còn có tầm mắt.
Trong Đại La Thiên, tuy không đến mức đâu đâu cũng có cường giả Võ Tiên, nhưng ít nhất mỗi đại phái đỉnh cấp đều có Võ Tiên trấn thủ.
Gặp mặt không chỉ một Võ Tiên, còn giết không chỉ một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hiển nhiên tầm mắt của Sở Hưu đã cao hơn trước nhiều.
Những thứ Đại Quang Minh Tự lấy ra lúc này, nếu là trước kia chắc Sở Hưu còn sửng sốt, nhưng bây giờ y lại thấy không có gì lớn, thậm chí sơ hở trăm bề!
Một khắc sau, Sở Hưu đã trầm giọng nói với Thương Thiên Lương: “Thương thành chủ, ráng chịu một chút, mấy lão hòa thượng này không cố được bao lâu đâu, chịu tới cuối thì bên chết trước là chúng. Cứ chết bớt một thì lực lượng mà bọn chúng ngưng tụ ra sẽ yếu đi một phần!”
Lúc này Thương Thiên Lương đang nhe răng trợn mắt giao chiến với Tông Huyền, không phải hắn không bằng đối phương mà là phương pháp chiến đấu của Tông Huyền rõ là đang liều mạng.
Dù sao lực lượng đó cũng không phải của Tông Huyền, hắn không cần lo bị lực lượng phản ngược. Hơn nữa lúc này đang là trận chiến diệt môn, hắn không liều mạng chẳng lẽ lại lưu thủ? Cho nên cứ như vậy, bên bị áp đảo lại là Thương Thiên Lương.
Nghe vậy Thương Thiên Lương chỉ hừ lạnh nói: “Ta biết phải ráng chịu, nhưng quan trọng là ngươi nghĩ bọn chúng sẽ cho ta cơ hội à?”
Bên phía Đại Quang Minh Tự, có lẽ cảm thấy lực lượng của bản thân đang tiêu hao, cho nên bọn họ thà chịu đau vì thiêu đốt nguyên khí, thiêu đốt nguyên thần, cũng phải bộc phát ra uy lực lớn nhất cung cấp cho Tông Huyền.
Cho nên lúc này không phải thời điểm bọn họ yếu nhất mà là mạnh nhất, đánh tới mức thậm chí Thương Thiên Lương phải né tránh.
Bên kia Ngụy Thư Nhai cũng đang dây dưa với trận pháp, Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngụy lão, tấn công phía tây nam, vị trí của Hư Tĩnh.
Tuy ba người bọn họ điều khiển lực lượng của trận pháp hòa hợp thành một thể, nhưng Hư Tĩnh giỏi tính toán thiên cơ, nội lực và lực lượng của hắn là kém cỏi nhất, tấn công vị trí của hắn có thể khiến trận pháp mất cân bằng!
Ngụy Thư Nhai gật nhẹ đầu, lập tức tấn công vị trí của Hư Tĩnh.
Hư Từ thấy Sở Hưu chỉ nói dăm ba câu đã phơi bày nhược điểm những lá bài tẩy của Đại Quang Minh Tự, đáy lòng hắn lập tức trầm xuống.
Thật ra bất cứ võ kỹ, bất cứ thứ gì trên thế gian này đều không hoàn hảo, đều có nhược điểm. Những lá bài tẩy này cũng vậy, bị phát hiện cũng không có gì là lạ.
Nhưng Sở Hưu nhanh chóng phát hiện nhược điểm để công phá như vậy, chứng minh trực giác chiến đấu của y nhạy bén tới đáng sợ!
Hư Từ không dám đợi tiếp, hàng ma xử trên tay hắn lóe lên phật quang rực rỡ, ầm ầm đánh về phía Sở Hưu.
Giơ đao chém tới, đao ý Phá Tự Quyết dung hợp với Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, mỗi đao của Sở Hưu đều là toàn lực, thiên địa nguyên khí cường đại bao phủ lấy thân thể y, như một cơn bão, áp đảo Hư Từ tới mức không ngẩng đầu lên được.
Tu luyện ở Đại La Thiên một năm, lực lượng và nội lực mà Sở Hưu tích lũy được đã sánh ngang với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Tay niết ấn quyết, sau lưng Sở Hưu hiện lên một pháp tướng phật ma.
Phải là Đại Hắc Thiên Ma Thần, trái là Đại Nhật Như Lai.
Cả hai hợp nhất, phật quang vô biên và ngọn lửa diệt thế bao phủ lấy Hư Từ.
Khi ở Đại La Thiên, tuy Sở Hưu chưa từng thấy Thiên La Bảo Tự xuất thủ, nhưng chắc hẳn truyền thừa của Đại Quang Minh Tự là đến từ một chi phái của Thiên La Bảo Tự ở Đại La Thiên.
Trong thời thượng cổ, Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đã tranh đấu không biết bao nhiêu năm, tới Đại La Thiên lại đấu đá hơn vạn năm, nhánh Đại Hắc Thiên Thần Cung là do Phạm Giáo thành lập để khắc chế công pháp của đối phương.
Cho nên hiện giờ Sở Hưu thi triển ngọn lửa diệt thế cũng là khắc chế vô cùng Đại Quang Minh Tự của Hư Từ.
Quan trọng nhất là Sở Hưu còn tinh thông võ công Phật môn, biết người biết ta, y khắc chế võ công Đại Quang Minh Tự càng lợi hại.
Hư Từ nhíu mày, quanh người hắn tỏa ra ngàn vạn phật quốc, bất luận phật quang hay ngọn lửa diệt thế đều bị nuốt vào trong đó rồi bị triệt tiêu ở bên trong.
Một khắc sau, khí thế sắc bén vô tận lóe lên từ giữa Lưỡng Diện Phật, đao mang của Phá Trận Tử mang theo khí thế một đi không trở lại, khí thế xé rách toàn bộ thế giới, chém về phía Hư Từ.
Thi triển cùng lúc hai môn võ kỹ chí cường, đây là thứ Sở Hưu rèn luyện được ở Đại La Thiên, khả năng khống chế võ đạo cường đại.
Tuy Hư Từ sửng sốt nhưng hai tay hắn nắm chặt lấy hàng ma xử, lực lượng quanh người bộc phát tới cực hạn, Kim Cương trừng mắt, Phật Đà trấn ma!
Hàng ma xử nghênh tiếp lưỡi đao đang chém xuống, lập tức tạo ra một tiếng nổ lớn!
Nhưng một khắc sau Hư Từ lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước đây hắn và sở Hưu đã giao đấu vài chiêu, tuy chỉ có vài chiêu nhưng từ trực giác của võ giả, hắn có thể cảm nhận được lần này Phá Trận Tử của Sở Hưu có gì đó không đúng, không phải cảm giác lúc trước.
Một khắc sau, hai mắt Hư Từ lóe lên phật quang chói mắt, thứ đan chém vào hàng ma xử của hắn đâu phải Phá Trận Tử? Rõ ràng là một thanh đao chi chít vết rạn, một thanh loan đao như vầng trăng tròn!
“Ảo thuật!”
Trong lòng Hư Từ đầy kinh hãi.
Có thế nào hắn cũng không thể tin nổi, trong lúc bất tri bất giác mình lại trúng ảo thuật của Sở Hưu.
Thật ra chiêu này là Sở Hưu học được từ chỗ Ma Lợi Kha.
Hư Từ nghĩ không sai, thiên phú và mức độ nhạy bén của Sở Hưu trong chiến đấu mạnh tới đáng sợ.
Năng lực ảo thuật ngưng ảo thành thật của Ma Lợi Kha mạnh mẽ tới mức cho dù có hồi tưởng lại Sở Hưu cũng thấy kinh hãi, có thể nói trận chiến lúc đó chỉ chênh lệch một chút thôi là phân định thắng bại.
Cho nên sau này Sở Hưu cũng bỏ chút thời gian ra tập trung nghiên cứu ảo thuật của Ma Lợi Kha, dù sao tinh thần lực của y cũng không yếu.
Tuy y không làm được như Ma Lợi Kha, ngưng ảo thành thật, khiến mọi thứ trở nên hư hư thật thật, căn bản không chạm được tới căn nguyên. Nhưng trong lúc giao chiến y có thể vận dụng tinh thần lực cường đại, bất tri bất giác di hình hoán ảnh.
Y không biết công pháp của Ma Lợi Kha tên là gì, nhưng chiêu này được Sở Hưu đặt là Huyễn Chân Quyết.
Đại thiên thế giới, ảo ảnh trong mơ, những thứ kia có gì là thật, có gì là giả?
Còn lúc này, Hư Từ vừa thấy thanh loan đao, ngoài kinh ngạc ra còn có hãi hùng.
Vì từ hình dạng của thanh loan đao này hắn đã đoán ra, đây chính là ma đao của Độc Cô Duy Ngã năm xưa, Thính Xuân Vũ!
Không ngờ Sở Hưu lại tìm được ma đao Thính Xuân Vũ! Chẳng lẽ hắn tìm ra nơi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao thủ?
Vô số suy nghĩ lung tung hiện lên trong đầu Hư Từ, nhưng một khắc sau cảm giác nguy cơ đã lấp đầy đầu óc hắn.
Vì hắn đột nhiên phản ứng lại, vì sao Sở Hưu lại dùng ảo thuật đổi thanh đao trong tay mình thành Thính Xuân Vũ? Một thanh đao khác đâu?
Khoảnh khắc này, phật quang cường đại bùng phát quanh người Hư Từ, vô số Phạn văn bay lượn bên cạnh hắn.
Gần như cùng lúc, thân đao Phá Trận Tử mang theo ngọn lửa diệt thế vô biên đã chém ngang ra, hất bay Hư Từ đang vận dụng đại bộ phận lực lượng để chống lại Thính Xuân Vũ. Thân đao chém vào chính giữa hàng ma xử, trực tiếp chặt đứt!
Chương 1544 Huyết Phật Đà 1
Hàng ma xử trong tay Hư Từ chính là thần binh bí truyền của Đại Quang Minh Tự, đã truyền thừa tới mấy ngàn năm, kết quả lúc này lại bị Phá Trận Tử của Sở Hưu chém đứt thành hai nửa.
Bản thân Hư Từ cũng bị đao này chém bay, cho dù thời khắc mấu chốt hắn vẫn phản ứng lại, phòng ngự kịp thời. Nhưng dù sao hắn cũng trễ mất một chút, khiến cho đao mang sắc bén kia nhập thể, cắt đứt kinh mạch của hắn, khiến sắc mặt hắn hơi trắng bệch.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Thực lực của Hư Từ đại sư đúng là bất phàm, như vậy mà cũng phản ứng kịp.”
Câu nói này của Sở Hưu không phải châm chọc mà là sự thật.
Thế công liên tiếp vừa rồi có thể nói là đi một bước tính mười bước.
Nếu Hư Từ không phát hiện ra sơ hở của Thính Xuân Vũ, Phá Trận Tử có thể trực tiếp đánh hắn trọng thương.
Mà cho dù Hư Từ có phát hiện sơ hở của Thính Xuân Vũ, trong lúc kinh hãi tâm thần thất thủ, hắn vẫn có thể bị trọng thương.
Nhưng không ngờ Hư Từ phản ứng nhanh chóng như vậy, hắn phát hiện Thính Xuân Vũ tráo đổi, hơn nữa tâm thần thất thủ, nhưng cùng lúc với tâm thần thất thủ lại là dùng tốc độ nhanh chóng nhất phản ứng lại, tâm cảnh trầm ổn tới mức đáng kinh ngạc.
Hư Từ cố áp chế thương thế trong cơ thể, ánh mắt hắn nhìn về phía Sở Hưu đã đầy kiêng dè.
Thế công liên tiếp kia cực kỳ nguy hiểm, quan trọng nhất là hắn có cảm giác những thứ Sở Hưu thể hiện không như võ đạo thường gặp, thậm chí khiến hắn có cảm giác khó thích ứng.
Miệng niệm phật hiệu một tiếng, trong ống tay áo của Hư Từ hiện lên một chuỗi phật châu.
Chuỗi phật châu kia được điêu khắc bằng huyết ngọc, toàn thân có màu đỏ máu, bên trên còn khắc đủ loại phù văn, tỏa ra khí tức cường đại, nhưng không giống với lực lượng thần thánh hùng vĩ của Phật môn mà có cảm giác hung ác bạo ngược.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Đại Quang Minh Tự đúng là giàu có, không ngờ hỏng món thần binh này là có thể lấy ra món thần binh khác, cái nào cũng là cực phẩm. May là gia sản của ta cũng không tệ.”
Nói đoạn, Sở Hưu tay trái cầm Thính Xuân Vũ, tay phải cầm Phá Trận Tử, gõ vào nhau một cái, chỉ trong chớp mắt đao ngâm vang rền, ma khí chấn động.
Lúc đầu Sở Hưu định dung hợp Phá Trận Tử và Thính Xuân Vũ, xem xem có tạo ra được ma binh càng cường đại không.
Nhưng sau đó y định đánh phủ đầu nên không trì hoãn lại trực tiếp tới tập kích Đại Quang Minh Tự.
Lúc này Ngụy Thư Nhai lại thấy chuỗi phật châu kia, lão hơi biến sắc nói: “Cẩn thận!
Đó là phật châu mà Phản Tăng - Huyết Phật Đà từng lưu lại năm xưa.
Đối phương là phản đồ của Đại Quang Minh Tự, nghi ngờ Phật Tổ, thậm chí tự phong làm Phật. Đây là một tên cuồng đồ, chỉ trong một đêm đã giết tới bảy người trong số thủ tọa của Tam Đại Thiền Đường và Lục Đại Võ Viện, phản bội Đại Quang Minh Tự, cuối cùng bị Đại Quang Minh Tự liên thủ với Tu Bồ Đề Thiền Viện diệt trừ.
Thứ này cực kỳ tà ác, nghe nói khi hắn còn sống hắn đã tự cô đọng xá lợi tử, cuối cùng lại tự moi xá lợi tử của mình ra luyện chế, uy lực hết sức tà ác quỷ dị, thần binh bình thường không thể so sánh được với nó.”
Moi xá lợi tử của mình ra luyện chế binh khí? Đúng là loại người hung ác.
Sở Hưu cười lạnh nói: “Hư Từ đại sư, các ngươi dùng binh khí của phản đồ Phật tông năm xưa làm lá bài tẩy, vậy những tiền bối Phật môn chết trong tay hắn sẽ nghĩ ra sao?”
Hư Từ trầm giọng nói: “Có tội là người chứ không phải binh khí.
Ngày trước Huyết Phật Đà giết nhiều cao tăng tiền bối trong Đại Quang Minh Tự ta, hôm nay binh khí mà hắn lưu lại giúp Đại Quang Minh Tự ta độ kiếp, âu cũng là trả lại nhân quả!”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Dối trá! Ngày trước Đại Quang Minh Tự các ngươi phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa của Thánh Giáo ta, nói đó là căn nguyên của tội ác, ma tính sâu nặng.
Bây giờ đổi lại là các ngươi thì là trả lại nhân quả, tận dụng bảo vật?”
Hư Từ không nói gì, hắn niệm phật một tiếng, phật quang truyền vào phật châu đỏ máu kia, chỉ trong chớp mắt đã diễn hóa ra một biển máu!
Một Phật Đà đỏ máu bay lên từ trong đó, toàn thân tỏa ra ánh sáng đỏ máu dữ tợn nhưng gương mặt lại hiền lành hòa nhã, pháp tướng uy nghiêm, cảnh tượng này đúng là cực kỳ quỷ dị.
Nhìn Phật Đà đỏ máu đó bay lên, sắc mặt Hư Từ cũng rất khó coi.
Một là vì lúc này hắn đã trọng thương, cưỡng ép phát động tà vật này, bị phản ngược lại. Hai là Huyết Phật Đà này đại diện cho lịch sử nhục nhã nhất của Đại Quang Minh Tự, mà lúc này hắn lại bị ép phải dùng tà vật của đoạn lịch sử nhục nhã này để ngăn cản cường địch.
Tuy ngoài miệng hắn nói là hoàn trả nhân quả, nhưng thực tế trong lòng vẫn thấy không tự nhiên.
Sau lưng Phật Đà đỏ máu hiện lên phật quang, nhưng phật quang này cũng
là sắc máu.
Một khắc sau Phật Đà đỏ máu mở miệng tụng kinh, đó là một âm thanh cực kỳ quỷ dị, như thượng cổ ma thần thì thầm, như ma âm rót vào tai, vang vọng trong đầu Sở Hưu.
“Trò vặt!”
Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, linh giác của Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới cực hạn, những thứ gọi là ma âm dưới lực lượng của Thiên Tử Vọng Khí Thuật đều bị phá giải thành từng phù âm tinh thần lực, chẳng qua là một loại bí pháp nguyên thần mê hoặc lòng người mà thôi.
Nhưng một khắc sau, Sở Hưu lại phát hiện khí huyết trên người y bắt đầu sôi trào.
Ma âm kia chấn động hư không, dường như đã dẫn dắt quy tắc gì trong cõi u minh, kéo theo đó là điều khiển khí huyết trên người Sở Hưu.
Sở Hưu nhíu mày, thi triển Huyết Thần Ma Công trấn áp khí huyết bạo động trong người, song đao chém xuống, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết được thi triển đồng thời, hai luồng đao mang khổng lồ xé rách hư không, phong tỏa tất cả mọi phương vị xung quanh Phật Đà đỏ máu kia.
Đao mang cường đại trực tiếp phá tan Phật Đà đỏ máu, nhưng một khắc sau không ngờ Phật Đà đỏ máu lại hiện lên từ trong biển máu, tay niết phật ấn, dẫn theo huyết quang ngập trời đánh về phía Sở Hưu!
“Bất tử à?”
Pháp tướng Song Diện Phật lại hiện lên sau lưng Sở Hưu, pháp tướng Đại Nhật Như Lai tay niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, đỡ lấy Huyết Phật Đà kia.
Trong con mắt thứ ba của pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần lại bùng lên đại lượng ngọn lửa diệt thế, thiêu đốt biển máu, định khiến nó bốc hơi.
Theo lý luận, lực lượng tịch diệt của ngọn lửa diệt thế có thể thiêu đốt vạn vật, trừ phi ngươi dùng lực lượng ngang hàng để triệt tiêu.
Nhưng ngọn lửa diệt thế bắn lên biển máu, tuy lúc đầu cũng bùng cháy nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
Nói chính xác hơn là vẫn có tác dụng, nhưng trên biển máu kia lại dâng lên lực lượng tương tự, hơn nữa không ngừng hấp thu những lực lượng khác, cứ như biển máu này có thể tự bổ sung lực lượng mà không hề có hạn chế.
Thấy cảnh này, Hư Từ cũng thở dài một tiếng.
Người ngoài chỉ biết đại khái về bí mật về bị Huyết Phật Đà này, duy chỉ có Đại Quang Minh Tự bọn họ tự biết đối phương là người tài hoa kinh thế tới nhường nào.
Chương 1545 Huyết Phật Đà 2
Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện đều là môn phái trong giới Phật môn, bất luận là luyện thể hay tu pháp đều liên quan tới nhân quả luân hồi chính thống trong Phật môn.
Còn vị Huyết Phật Đà kia lại mở lối đi riêng, diệt trong sinh, sinh trong diệt, sinh diệt vốn là một thể, chỉ cần khống chế được lực lượng này, bản thân sẽ đạt được lực lượng cường đại cuồn cuộn không dứt, thậm chí tuổi thọ cũng kéo dài vô hạn, trở thành trường sinh bất tử.
Nhưng chuyện này đã định sẵn, chỉ có thể là một ý tưởng điên cuồng. Vạn vật trên thế gian này có thứ gì là tồn tại vĩnh hằng?
Nhưng dựa vào ý tưởng điên cuồng này, hắn lại xây dựng một hệ thống tu luyện hoàn toàn khác, thậm chí tu luyện ra lực lượng quy tắc khác thường này. Thiên phú này phải nói là khủng khiếp, tuy không nói là sau này không có ai nhưng ít nhất trước đây chưa từng có.
Nếu đối phương không phản bội, có lẽ sẽ lưu lại cho Đại Quang Minh Tự một át chủ bài khác chứ không phải thứ tà vật quỷ dị này.
Sở Hưu và Huyết Phật Đà kia dây dưa vài lượt, lực lượng quy tắc của thứ này khiến cả Sở Hưu cũng không nhìn thấu, cứ như có giết cũng không chết.
Nhưng suy nghĩ của Sở Hưu lại giống Hư Từ, vạn vật quy tắc trên thế gian đều có định số. Trên đời này vốn không có bất cứ thứ gì giết không chết, nếu có chỉ là vì lực lượng của ngươi còn chưa đủ mạnh!
Sở Hưu thu đao lui lại phía sau, hai tay kết ấn, ma khí tinh thuần lượn lờ quanh người y.
Tiếng quỷ thần gào khóc vang lên, trời khóc đổ mưa máu đột nhiên hàng lâm, giữa không trung mây đen ma khí bao phủ triệt để. Một cánh tay ma khí khổng lồ vươn ra, nhưng không phải xé tan Phật Đà đỏ máu kia mà là lôi kéo toàn bộ biển máu vào vùng u minh cực âm!
Thấy cảnh này, Hư Từ lập tức biến sắc.
Hắn trực tiếp truyền toàn bộ lực lượng vào phật châu đỏ máu kia, tăng cường lực lượng cho biển máu vô tận, kháng cự lại lực lượng lôi kéo của Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú.
Thấy hai bên giằng co như vậy, Hư Từ nhanh chóng quyết định, trực tiếp thiêu đốt tinh huyết. Sương máu truyền vào phật châu, dùng lực lượng và nội lực tuyệt đối chống lại Đại Bi Chú của Sở Hưu.
Nhưng khi Hư Từ thiêu đốt phân nửa tinh huyết, hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng, lực lượng đang yếu bớt nhưng sao tình thế hai bên vẫn ngang nhau?
Lực lượng khí huyết còn lại thu liễm, tràn vào hai mắt. Đợi tới khi Hư Từ
chứng kiến mọi thứ trước mắt, hắn thiếu chút nữa hộc máu.
Lại là ảo thuật!
Lực lượng của Đại Bi Chú đã suy giảm, Sở Hưu vốn không định so bì lực lượng và nội tình với hắn, kết quả hắn lại thiêu đốt gần một nửa tinh huyết!
Huyễn Chân Quyết này bắt nguồn từ bí pháp của Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung trong Phạm Giáo, có thể nói là rất khó phòng bị.
Ma Lợi Kha thi triển thì có thể ngưng ảo thành thật, đặt trước mặt ngươi mà ngươi còn không phân biệt được thật giả.
Còn hôm nay Sở Hưu thi triển, phối hợp với sức chiến đấu hùng mạnh của y, có thể thay mận đổi đào ngay trong chiến đấu, trong lúc tinh thần căng thẳng như vậy, mấy ai có thể quan sát cẩn thận mọi động tĩnh xung quanh?
“Thứ này không tệ, ta cho ngươi thêm chút lực lượng nhé!”
Sau khi dứt lời, Sở Hưu thi triển Huyết Thần Ma Công, một phần lực lượng khí huyết của y trực tiếp tràn vào biển máu.
Lúc trước biển máu này đã hấp thu gần một nửa lực lượng khí huyết của Hư Từ, sau đó Sở Hưu lại truyền một phần lực lượng khí huyết của bản thân vào đó, trở nên cường đại hơn trước tới vài lần, nhưng đã không phải lực lượng mà Hư Từ có thể khống chế được.
Phật châu nóng rực tới kinh người, một khắc sau biển máu xao động kịch liệt, Phật Đà đỏ máu ầm ầm nổ tung, phật châu đỏ máu cũng nổ theo, lực lượng cường đại phản ngược lại khiến Hư Từ phun ra một ngụm máu tươi!
Thế gian này không có lực lượng nào là bất diệt, tuy Huyết Phật Đà kia rất quỷ dị, nhưng nếu không cách nào tan rã thì để nó nổ tung.
Hư Từ sắc mặt xám xịt, cho dù vận dụng hết mọi thủ đoạn mà hắn vẫn bại, thua trong tay hậu bối trẻ tuổi Sở Hưu.
Bất luận là lực lượng nội tình hay năng lực khống chế võ đạo, phản ứng và cảm nhận khi chém giết, trừ cảnh giới không có tác dụng gì thì mọi phương diện hắn đều không bằng Sở Hưu.
Hắn bại, bên phía Đại Quang Minh Tự cũng sắp thua.
Ngụy Thư Nhai tấn công phương vị của Hư Tĩnh, tuy Hư Tĩnh cũng là võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng lực lượng nội tình của hắn đừng nói tới chuyện so sánh với Hư Vân, thậm chí còn không bằng Hư Độ bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần muộn hơn rất nhiều.
Chỉ một sơ hở là không còn cơ hội vãn hồi.
Tuy Hư Tĩnh am hiểu bói toán thiên cơ nhưng xưa nay hắn chưa từng tính toán số mệnh của bản thân.
Ngay khoảnh khắc hắn không thể giữ được lực lượng của mình, một thanh ma kiếm do ma khí huyễn hóa ra đã mang theo khí thế sắc bén vô song, chém đứt trận pháp, đâm thẳng lên mặt hòa thượng mập mạp luôn mỉm cười này, ghim hắn xuống đất.
"Sư đệ!"
"Sư huynh!"
Đám người Hư Từ kêu lên bi ai.
Hư Tĩnh bị giết, chỉ còn hai người điều khiển trận pháp, đã bị Ngụy Thư Nhai tấn công tới mức tràn ngập nguy cơ.
Còn bên phía Tông Huyền, tuy dựa vào lực lượng của mấy lão tăng kia ép cho Thương Thiên Lương không dám ló đầu ra, nhưng số lão tăng đã chết lại càng nhiều, đã tổn thất hơn một nửa.
Chết nhiều người như vậy, cho dù trước lúc chết bọn họ ra sức thiêu đốt tinh huyết nguyên thần, tới mức thăng hoa tạo ra lực lượng, nhưng cũng không có uy lực lớn như lúc đầu.
Đại Quang Minh Tự, đã tới nước nguy cơ sớm tối!
Đúng lúc này, Hư Vân trong trận pháp lung lay sắp đổ lại bùng lên phật quang bảy màu.
Hai tay hắn kết ấn, phật quang màu vàng hóa thành Thất Bảo Diệu Thụ ngăn trước mặt Hư Tĩnh.
Bảy màu sắc khác nhau hiển hiện trên cành cây của Thất Bảo Diệu Thụ, ánh sáng tỏa ra, mỗi điểm phật quang lại diễn hóa thành lĩnh vực, chống đỡ cho trận pháp mà Ngụy Thư Nhai đánh tan lúc trước, khiến toàn bộ trận pháp lập tức tăng lên một cấp độ!
Thiên Địa Thông Huyền, một người bảy lĩnh vực!
Có lẽ có người từng lâm trận đột phá, nhưng chuyện này một là không an toàn, hai là xác suất cực thấp. Dù sao không phải lúc nào mọi người cũng đi tử chiến khi chỉ thiếu một bước là đột phá.
Trước đó Lã Phụng Tiên lâm trận đột phá đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã khiến mọi người kinh ngạc, bây giờ Hư Vân cũng lâm trận đột phá nhưng lên tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chuyện này thật đáng kinh ngạc.
Quan trọng nhất là, không ngờ hắn lại khống chế được tới bảy lĩnh vực, chẳng lẽ hắn đã tu luyện bảy loại võ đạo tới cực hạn?
Hư Từ cười dài một tiếng nhưng trong mắt không có hưng phấn, mà đa phần là buông lỏng và bi tráng.
Trong số võ giả bối phận chữ Hư, thật ra xét theo năng lực và thiên phú thì người có hy vọng trở thành phương trượng nhất không phải là hắn, mà là Hư Vân.
Bao năm qua, có không ít người lên tiếng nói chức vị phương trượng của
hắn chỉ là hữu danh vô thực, không bằng Hư Vân. Mãi tới khi hắn bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, những tiếng bàn tán này mới biến mất.