-
Chương 1566-1570
Chương 1566 Trời xanh không có mắt 2
Nhưng thuận lợi như vậy không phải từ đầu đã có.
Pháp Thiên Tượng Địa là thức thần thông đầu tiên mà Sở Hưu nhận được, khi đó Sở Hưu và Thương Thiên Lương còn nghiên cứu rất lâu nhưng không có bất cứ manh mối nào.
Mãi tới khi y bị Quân Vô Thần thi triển Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán, phải nhờ vào sợi ma khí mà y mang từ Nguyên Thủy Ma Quật ra, xuất hiện sau khi luyện hóa Phá Trận Tử; chính nó đã thể hiện tác dụng luyện hóa ma bức tượng, khiến Sở Hưu lĩnh ngộ Pháp Thiên Tượng Địa.
Lúc đầu Sở Hưu cho rằng đây là mình bộc phát tiềm lực trong lúc đường cùng, cho nên mới thuận lợi như vậy.
SAu này y có thể thi triển Thanh Thiên Chiếu Ảnh là vì y có quan hệ mật thiết với Độc Cô Duy Ngã, những công pháp và thần thông của Độc Cô Duy Ngã thì y cũng có thể nhanh chóng sử dụng, chuyện này rất bình thường.
Nhưng đây là lần không bình thường nhất, tuy trong cơ thể y có bản nguyên võ đạo mà Đàm Uyên đại sư lưu lại, nhưng Đàm Uyên đại sư trong thời đỉnh phong mới là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, không thể gây ra ảnh hưởng lớn đến vậy được.
Cho nên nghĩ kỹ lại thì khả nghi nhất vẫn là luồng ma khí kỳ dị, khiến người ta không đoán được lai lịch.
Thấy Sở Hưu ngẩn ra tại chỗ, Thương Thiên Lương tức giận nói: “Sao vậy? Nhận được một môn thần thông mà hưng phấn tới mức ngây ngẩn rồi à?”
Sở Hưu khôi phục tinh thần nói: “Thương thành chủ không cần nhụt chí, đợi lúc nào đó ngươi cạo trọc đầu, cầm một chuỗi hạt ngồi dưới Tu Bồ Đề Bảo Thụ, không khéo cũng lĩnh ngộ được gì đó.”
Sau khi châm chọc Thương Thiên Lương một câu, Sở Hưu mới nói với những người khác; “Vừa hay hôm nay mọi người đều ở đây, cũng đến lúc chúng ta nên bàn bạc chuyện tới Đại La Thiên tu luyện.”
Gọi tất cả mọi người tới, Sở Hưu nói thẳng: “Để tránh cho người khác nghi ngờ, lập tức xây dựng vài phân đường trong phạm vi Nam Man này. Trong đó phải có một phân đường ở vị trí con đường tiếp giáp hai thế giới.
Ngoài ra, chúng ta cần thành lập liên hệ giữa Đại La Thiên và hạ giới. Một khi Đại La Thiên có chuyện gì hay hạ giới có biến cố gì,hai bên phải nhận được tin ngay lập tức.”
Nói đến đây, Sở Hưu quay sang Viên Cát đại sư: “Nhiệm vụ này giao cho ngươi. Bên Đại La Thiên ta cũng có thể tìm được rất nhiều điển tịch trận đạo của Hoàng Thiên Các cho ngươi, phải nhanh chóng tìm ra cách liên hệ giữa hai thế giới.”
Viên Cát đại sư cười khổ gật đầu một cái, hắn biết mà, cứ cái gì mà Sở Hưu quẳng lên đầu hắn, chắc chắn là nan đề.
Đây là trận pháp nối liền hai thế giới, không khéo trên khắp giang hồ hắn vẫn là người đầu tiên.
“Ngoài ra, không thể để tất cả mọi người tới Đại La Thiên được, cần một người ở lại hạ giới trông coi.
Ngụy lão và Thương thành chủ chắc chắn là phải đi, không chỉ vì tu luyện mà còn để thay đổi tình hình bên Đại La Thiên.”
Sở Hưu vừa nói xong, Lã Phụng Tiên đã lên tiếng: "Để ta ở lại đi, thương thế của ta còn chưa khỏi, tạm thời có tới Đại La Thiên cũng vô dụng.”
Sở Hưu có Bất Diệt Ma Đan, cho dù là thương tích do thần thông phản ngược lại, tới giờ y cũng chữa được tới chín phần mười, nhưng Lã Phụng Tiên lại không được nhanh chóng như vậy.
Chử Vô Kỵ ở bên cạnh nhún vai nói: “Để ta ở lại đi, chính vì ngươi đang bị thương nên tới Đại La Thiên có thể dưỡng thương nhanh hơn một chút.”
Lã Phụng Tiên đang định nói gì đó, Chử Vô Kỵ đã nói thẳng: “Chuyện này không cần nhường nhịn, dù sao đợi trận pháp được bố trí xong, tất cả mọi người đều có thể đi lại tự do giữa hai thế giới.”
Nói đoạn, Chử Vô Kỵ còn nhìn sang Viên Cát đại sư nói: “Bố trí một trận pháp mà thôi, không cần nhiều thời gian, đúng không?”
Viên Cát đại sư nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, gật đầu nói: “Đúng, không tốn bao lâu đâu.”
Khi Sở Hưu dẫn hầu hết tâm phúc dưới trướng tới Đại La Thiên, cho dù là Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai cũng phải thán phục mức độ dồi dào của thiên địa nguyên khí tại Đại La Thiên.
Trước đó khi còn ở hạ giới, những võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như bọn họ muốn tăng cường tu vi rất khó nhọc, chỉ có thể tốn thời gian dài, từ từ tích lũy lực lượng nội tình.
Nhưng sau khi đến Đại La Thiên, tận hưởng thiên địa nguyên khí dồi dào này, bọn họ lại thấy cơ hội tiến bộ.
Sở Hưu bảo Viên Cát đại sư tạm thời ở lại nơi này nghiên cứu trận pháp, bảo Hắc Kiệt và Lục Phi trở về bộ lạc Hắc La, còn y thì dẫn người trở lại Thương Ngô Quận.
Lần này Sở Hưu đi hơi lâu, qua lại giữa hai nơi mất khoảng gần hai tháng.
Đổi lại là nơi khác, quận trưởng đi vắng lâu như vậy, có lẽ bọn họ sẽ báo cáo cho tổng bộ Hoàng Thiên Các, nói quận trưởng mất tích.
Nhưng Sở Hưu chơi trò mất tích không phải một hai lần rồi, cho nên võ giả Thương Ngô Quận cũng không thấy có gì không đúng.
Đợi tới khi Sở Hưu dẫn đám người Ngụy Thư Nhai về, bọn Từ Phùng Sơn giật nảy cả mình.
Mấy vị Sở Hưu dẫn về lần trước đã có thực lực rất mạnh rồi, không ngờ lần này y lại mang nhiều người về như vậy, thậm chí trong đó còn có hai cường giả mà hắn không thể nhìn ra tu vi. Chuyện này khiến Từ Phùng Sơn càng thêm sửng sốt, rốt cuộc vị quận trưởng đại nhân này lấy đâu ra nhiều cường giả như vậy?
“Xin hỏi mấy vị này là?” Từ Phùng Sơn thận trọng hỏi.
Sở Hưu chỉ vào Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương nói: “Hai vị này là trưởng bối trong sư môn ta, nghe nói ta làm quận trưởng ở Hoàng Thiên Các nên tới hỗ trợ.
Những vị khác là võ giả tán tu mà ta mời chào được, bây giờ bọn họ cũng coi là người của Hoàng Thiên Các.”
Tốt xấu gì thì Từ Phùng Sơn cũng sống lâu năm, hầu hạ mấy vị quận trưởng. Những lời này của Sở Hưu có lừa trẻ con cũng chẳng được, nói chi là hắn.
Ngươi chẳng phải truyền nhân của Cổ Tôn à? Lấy đâu ra trưởng bối trong sư môn? Hơn nữa ngươi mời chào được một hai cường giả còn giải thích được, nhưng giờ ngươi lôi ra cả đám cường giả tán tu thực lực đều không kém, cứ như bọn họ xếp hàng đợi sẵn chờ ngươi mời chào, đúng là quá giả tạo.
Có điều, cho dù Sở Hưu lấy cớ rất giả tạo, nhưng Từ Phùng Sơn lại không dám nhiều lời.
Uy thế của Sở Hưu vẫn bày ở đó, hắn không có tư cách hay can đảm xen vào.
Nhưng những chuyện Sở Hưu làm sau đó lại khiến Từ Phùng Sơn và đám người Thẩm Huy ơi bất mãn.
Sau khi dẫn người của Côn Luân Ma Giáo tới Thương Ngô Quận, y trực tiếp bảo bọn họ tiếp nhận đại đa số sự vụ liên quan tới Thương Ngô Quận.
Tuy trước kia khi Sở Hưu không có mặt, Từ Phùng Sơn và một ít người khác phải quản lý tất cả sự vụ tại Thương Ngô Quận, bọn họ còn oán trách Sở Hưu không chịu làm việc. Nhưng bây giờ Sở Hưu đoạt lại quyền lợi trong tay bọn họ, bọn họ lại bất mãn.
Ngoài Kha Sát không có mặt, ba người Từ Phùng Sơn đều âm thầm biểu đạt thái độ bất mãn của mình. Đương nhiên cho dù Kha Sát có ở đây, hắn cũng không dám nói gì. Dẫu sao hắn cũng thấy được diện mạo thật của Sở Hưu, còn bị ép phải trở thành thân tín của Sở Hưu.
“Đại nhân, không phải chúng ta bất mãn vì người khác tiếp nhận chức vị trước đó của chúng ta, mà là vốn dĩ bọn họ chưa từng tham gia quản lý Thương Ngô Quận, ngài bảo bọn họ nhận chức gấp gáp như vậy, e là sẽ làm hỏng chuyện.” Từ Phùng Sơn thận trọng nói.
Sở Hưu nheo mắt, lạnh nhạt nói: “Từ lão, ngươi theo ta đã một thời gian, thật ra có chuyện gì thì không cần quanh co lòng vòng, cứ nói đúng sự thật là được.
Ngoài miệng các ngươi gọi ta là đại nhân, nếu bây giờ ta bảo các ngươi tới liều mạng với Hàn Giang Thành, trong các ngươi có ai dám đi?”
Chương 1567 Chiến lược tại Đại La Thiên
Ba người Từ Phùng Sơn đều á khẩu không trả lời được, bọn họ càng không dám mạnh miệng trước mặt Sở Hưu.
Đây không phải vấn đề dám đi hay không dám đi, mà đó là đi vào chỗ chết, nếu đã vậy vì sao lại phải đi?
Sở Hưu nhún vai nói: “Thế tức là các ngươi không dám, nhưng bọn họ dám!
Làm tâm phúc của Sở Hưu ta sẽ phải chịu nguy hiểm rất lớn, các ngươi không muốn làm nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn nắm giữ nhiều quyền lợi. Dưới gầm trời này có chuyện tốt như vậy ư?
Nhưng Từ lão, các ngươi cũng yên tâm, dù sao các ngươi cũng theo ta từ lúc đầu, ta sẽ không làm gì quá đáng với các ngươi. Chuyện liên lạc với Hoàng Thiên Các và đối ngoại vẫn do các ngươi phụ trách.
Từ lão và Tần Chung, các ngươi là người mà Lục Tam Kim giao cho ta, ta sẽ không ngồi trên chức quận trưởng Thương Ngô Quận quá lâu. Đợi tới lúc bàn giao lại, ta sẽ nói tốt cho các ngươi trước mặt Lục Tam Kim, bảo đảm tiền đồ cho các ngươi.
Còn Thẩm Huy, ngươi là võ giả bản địa ở Thương Ngô Quận, không có mối quan hệ nào trong Hoàng Thiên Các. Nhưng không cần phải lo, đợi lúc về tổng bộ Hoàng Thiên Các ta sẽ giới thiệu ngươi cho Lục Tam Kim. Trong Hoàng Thiên Các mấy ai có mối quan hệ tốt bằng hắn?”
Để đối phó với bọn Từ Phùng Sơn, Sở Hưu đành phải kéo Lục Tam Kim vào, đương nhiên chiêu này cũng rất hữu dụng.
Người hành tẩu Đông Vực, người thừa kế thượng cổ trong tương lai. Trong Hoàng Thiên Các thì uy danh của Lục Tam Kim vượt xa Sở Hưu.
Có lời hứa này của Sở Hưu, lại thêm uy hiếp và dụ dỗ, bọn họ đành ngoan ngoãn giao quyền lợi trong tay ra, chỉ để lại những gì Sở Hưu bảo họ làm.
Thật ra Sở Hưu không định qua cầu rút ván, nhất quyết tước đoạt quyền lực của bọn họ, mà là từ đầu giữa y và bọn họ chỉ có quan hệ cấp trên và thuộc hạ đơn giản nhất.
Cho nên, cho dù bọn họ có ngoan ngoãn đến đâu đi nữa, không gây ra chuyện gì cho Sở Hưu, nhưng một khi Sở Hưu quyết định phát triển thế lực ở Đại La Thiên, chắc chắn y không thể giữ bọn họ lại được, ít nhất cũng phải giao ra đại đa số quyền lực.
Nhưng đổi những quyền lực tạm thời này lấy những lời nói tốt của Sở Hưu trước mặt Lục Tam Kim, bọn họ vẫn thấy thỏa mãn.
Đặc biệt là Thẩm Huy, trước đó hắn luôn tìm cơ hội như vậy mà không được. Nếu được điều về tổng bộ Hoàng Thiên Các, có ngu ngốc mới muốn ở lại Thương Ngô Quận tiếp xúc với đám man tộc đen như mực kia.
“Được rồi, sau này chỉ cần các ngươi làm việc ổn thỏa, sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi.
Trong thời gian ta vắng mặt, tổng bộ Hoàng Thiên Các có động tĩnh gì không?”
Từ Phùng Sơn lắc đầu nói: “Bên phía tổng bộ thì không có động tĩnh gì, nhưng bên Hàn Giang Thành lại có dị động, Lục hành tẩu còn cố ý đưa tin tới bảo ngài phải cẩn thận.”
Sở Hưu sửng sốt: “Ta cẩn thận cái gì? Chẳng phải Hàn Giang Thành và Hoàng Thiên Các đã âm thầm ước định gì đó rồi à, tạm thời sẽ không xuất thủ chứ?”
Từ Phùng Sơn thận trọng nói: “Có lẽ có liên quan tới chuyện lần trước ngài xung đột với Kỳ Vô Hận.
Nghe nói sau đó Kỳ Vô Hận về tổng bộ Hàn Giang Thành một chuyến, sau khi trở về Diệp Duy Không đã quyết định tới tuần tra vài quận ở Hàn Giang Thành, có lẽ sẽ lập tức tới Lăng La Quận.
Lục hành tẩu nói Diệp Duy Không này làm việc ngang ngược bá đạo tới cực điểm. Diệp Thiên Thanh bị ngài giết chết, Kỳ Vô Hận cũng chịu thiệt dưới tay ngài, khó mà chắc liệu lần này hắn có tới đòi lại thể diện thay đệ tử nhà mình không.
Tuy không đến mức động thủ giết người, nhưng nếu cường giả cấp bậc đó mà không cần thể diện, ra tay ức hiếp tiểu bối, cũng rất khó giải quyết.”
Sở Hưu nhíu mày, dù sao Diệp Duy Không cũng là nhân vật nổi tiếng nhất, uy thế lớn nhất Đại La Thiên trong mấy trăm năm gần đây. Chắc không nhỏ nhen đến vậy chứ?
Sở Hưu lại quên, bản thân y cũng chẳng phải người rộng lượng, nếu đám người Lã Phụng Tiên, Mai Khinh Liên bị ức hiếp như vậy, y cũng sẽ ra tay. Còn chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ? Y không quan tâm.
Sở Hưu phất tay nói: “Được rồi, ta đã biết, ngươi đi xuống đi.”
Sau khi đám người Từ Phùng Sơn đi khỏi, Sở Hưu vịn cằm, nhíu chặt lông mày.
Lục Tam Kim không nói chắc chắn Diệp Duy Không sẽ tới, chuyện này chỉ là hắn suy đoán từ tính cách của Diệp Duy Không.
Nhưng một khi Diệp Duy Không tới, đây đúng là một nam đề.
Với lá bài tẩy hiện tại của Sở Hưu, nói thật, y cũng không biết có thể dùng thứ gì để ngăn cản một vị cường giả cảnh giới Võ Tiên.
Tuy Sở Hưu không biết rốt cuộc thực lực của Diệp Duy Không ra sao, nhưng cứ thảm khảo Quân Vô Thần là biết, mặt đối mặt, y không cách nào ngăn cản.
Lúc này Ngụy Thư Nhai đi vào đại sảnh, thấy biểu cảm này của Sở Hưu bèn
thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì khó giải quyết à?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, hỏi ngược lại: “Thương thành chủ đâu?”
Ngụy Thư Nhai bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Lúc ở hạ giới hắn đã sưu tập không ít hạt giống kỳ quái, đều là thượng cổ kỳ hoa, thiên tài địa bảo gì đó, nhưng không cách nào trồng được.
Lần này tới Đại La Thiên, hắn thấy nơi này có thiên địa nguyên khí dồi dào hơn hẳn hạ giới nên muốn thử xem có trồng được mấy hạt giống này không. Cho nên hắn đi tìm chỗ trồng rau rồi.
Đúng rồi, rốt cuộc lần này ngươi gặp chuyện gì vậy?
Chúng ta tới Đại La Thiên này, dẫu sao cũng là người ngoài, làm việc phải dè chừng cẩn thận hơn mới được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, thuật lại chuyện về Hàn Giang Thành cho Ngụy Thư Nhai.
Thật ra đúng là tạo hóa trêu ngươi, bên có thù với Hàn Giang Thành là Hoàng Thiên Các chứ không phải Sở Hưu.
Nhưng vấn đề là Hàn Giang Thành chạm tới giới hạn cuối cùng của Sở Hưu, làm sao y nhịn được.
Khu vực Nam Man là mấu chốt để đi tới hạ giới, đừng nói Hàn Giang Thành định động tới, cho dù hiện tại Hoàng Thiên Các thu hồi chức vị quận trưởng của y, đổi lại thành người khác, Sở Hưu cũng có thể trở mặt với Hoàng Thiên Các ngay lập tức.
Ngụy Thư Nhai nghe xong cũng vuốt cằm, cảm thấy khó xử.
Một vị cường giả cảnh giới Võ Tiên định tới gây chuyện với ngươi, ai nghe xong cũng thấy khó giải quyết.
Sau khi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Nhìn thái độ của Hàn Giang Thành, chắc là e ngại thứ gì đó của Hoàng Thiên Các, cho nên tạm thời không ra tay với Hoàng Thiên Các.
Dù sao Hoàng Thiên Các cũng là đại phái tồn tại từ thời thượng cổ, thần thông trong Đại La Thiên lâu như vậy, chắc chắn trong tông môn cũng có một số thứ khiến người khác e ngại.
Nhưng đó là e ngại Hoàng Thiên Các chứ không phải e ngại ngươi. Rốt cuộc cường giả cấp bậc này suy nghĩ cái gì, chúng ta không đoán được, cũng không cách nào đoán ra.
Tuy thân phận giả tạo của ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, nhưng Võ Tiên cửu trọng, cũng có mạnh có yếu. Hơn nữa, nếu tính cách Diệp Duy Không ngang ngược bá đạo như ngươi nói, chưa chắc hắn đã e ngại thân phận truyền nhân của Cổ Tôn của ngươi đâu, Cổ Tôn đích thân đến còn tạm được.
Đáng tiếc, đây không phải hạ giới, nếu là ở hạ giới ta có thể điều động lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa, có lẽ sẽ hù dọa được đối phương.”
Nghe Ngụy Thư Nhai nhắc tới Vô Căn Thánh Hỏa, trong đầu Sở Hưu lại đột nhiên hiện lên một ý tưởng lớn mật.
Chương 1568 Ý tưởng lớn mật 1
Hầu như thế lực đỉnh cấp nào cũng có lá bài tẩy riêng của mình, nhưng Sở Hưu lại quên mất, thật ra Côn Luân Ma Giáo của y cũng có, đó chính là Vô Căn Thánh Hỏa của Ngụy Thư Nhai.
Chỉ cần ở gần Vô Căn Thánh Hỏa, Ngụy Thư Nhai có thể điều động lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa, thậm chí còn mạnh mẽ hơn lúc Rama điều động lực lượng của Tu Bồ Đề Bảo Thụ.
Vì Tu Bồ Đề Bảo Thụ không thuộc về Rama, Rama chỉ có thể thiêu đốt tinh huyết và nguyên thần đổi lấy lực lượng cường đại, từ đó cưỡng ép điều động Tu Bồ Đề Bảo Thụ.
Còn Ngụy Thư Nhai lại khác.
Trong viên Chí Tôn Thần Đan của Thiên Khốc Ma Tôn vốn có một chút lực lượng bản nguyên của Vô Căn Thánh Hỏa, sau khi Ngụy Thư Nhai luyện hóa, coi như Ngụy lão đã trở thành đồng nguyên với Vô Căn Thánh Hỏa, có thể mượn lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa không hạn chế. Đương nhiên điều kiện bắt buộc là lão phải ở gần Vô Căn Thánh Hỏa và chịu được áp lực do Vô Căn Thánh Hỏa gây ra.
Sở Hưu híp mắt nói: “Ngụy lão, nếu ngươi có thể điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa, vậy có thể bộc phát ra chấn động lực lượng tương đương với Võ Tiên trong một khoảnh khắc không?”
Ngụy Thư Nhai nói: “Cái này thì không thành vấn đề, đừng coi thường lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa, đó là thần vật trời sinh do long mạch tạo ra, cho dù là cường giả cảnh giới Võ Tiên cũng không cách nào hủy hoại, chỉ có thể phong ấn.”
Nói đến đây, Ngụy Thư Nhai như hiểu ra điều gì, hắn nhìn Sở Hưu nói: “Không phải ngươi định bảo ta lợi dụng Vô Căn Thánh Hỏa giả dạng làm Võ Tiên, phô trương thanh thế đấy chứ?
Ý tưởng thì không tồi, đáng tiếc là không làm được.
Ta nhất định phải ở gần Vô Căn Thánh Hỏa mới có thể điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa, nhưng Vô Căn Thánh Hỏa còn không mang ra khỏi Côn Luân được, làm sao mang tới Đại La Thiên?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Mọi việc đều do người làm, chưa thử thì làm sao biết là không được?
Ở hạ giới, lực lượng của Thánh Giáo chúng ta đã gần tới đỉnh phong, chỉ cần không phải tất cả các tông môn Chính đạo liên thủ lại hoặc Thiên Môn xuất thủ, chúng ta đều có thể gánh vác được.
Nhưng ở Đại La Thiên này lại không đơn giản như vậy, không có một Võ Tiên trấn giữ tông môn thì chẳng khác nào sâu kiến, phất tay là diệt.
Thân phận truyền nhân của Cổ Tôn của ta nói trắng ra chỉ là khoác một lớp da hổ mà thôi, hù dọa kẻ khác còn được, nhưng không dọa được cường giả Võ Tiên chân chính.
Cho nên nếu để bọn chúng thấy vị ‘sư phụ’ sau lưng ta là một cường giả ‘Võ Tiên’ cực kỳ bao che, không làm theo quy củ, vậy sau này cuộc sống của chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Trong một số việc, Sở Hưu đúng là dám nghĩ.
Tuy Ngụy Thư Nhai cảm thấy ý tưởng này của Sở Hưu không thực tế, nhưng cũng phải thử mới biết được.
Cho nên Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai tới thẳng Nam Man.
Trước mắt bên phủ quận trưởng có Thương Thiên Lương và các cường giả dưới trướng Sở Hưu thủ hộ, cơ bản không cần lo lắng có người gây chuyện. Thậm chí Sở Hưu không cần căn dặn bọn họ chú ý, cứ phân chia mọi việc như ở hạ giới là được.
Khu vực Nam Man, ở con đường nối hai thế giới, Viên Cát đại sư đang vui vẻ bố trí trận pháp.
Trước đó hắn còn tưởng Sở Hưu giao cho mình một nan đề, không ngờ chuyện này còn đơn giản hơn tưởng tượng của hắn.
Tuy là hai thế giới nhưng nơi này là vị trí hai thế giới trùng điệp, có thể nói khoảng cách rất ngắn, hay thậm chí không tồn tại khoảng cách.
Vấn đề chủ yếu là dù sao đây cũng là hai không gian, cho nên có tình huống không gian quấy nhiễu nhất định, truyền tin bình thường thì có tỷ lệ mất mát.
Nhưng đây không phải là vấn đề, trong truyền thừa trận mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại cực kỳ hoàn hảo, trong đó cũng có không ít thứ liên quan tới không gian, bây giờ hắn đã bố trí tạm ổn, việc hoàn thành chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên thấy Sở Hưu đến, Viên Cát đại sư còn vui vẻ chạy tới kể công.
“Đại nhân, cho ta thêm mười ngày nữa thôi, ta có thể hoàn thành trận pháp này.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu động viên: “Không tệ, rất không tệ.”
Nhưng không đợi Viên Cát đại sư vui vẻ, Sở Hưu đã nói: “Đúng rồi, ta còn một chuyện muốn hỏi ngươi. Nếu ta muốn mang Vô Căn Thánh Hỏa tới Đại La Thiên, có cách nào không?”
Viên Cát đại sư nghe xong trợn tròn hai mắt.
Vị đại nhân này nghĩ thế nào mà vừa đi ra lại đưa một nan đề? Thế này ai mà chịu được?
Hắn vừa định nói không thể, nhưng lại thấy ánh mắt ẩn chứa ý uy hiếp của
Sở Hưu, đành nuốt hai chữ đó lại nói: “Theo lý thuyết thì trận pháp có thể trực tiếp ảnh hưởng tới quy tắc vận chuyển của thiên địa, Vô Căn Thánh Hỏa cũng là một loại cụ thể hóa của quy tắc thiên địa, đương nhiên có thể.
Nhưng thuộc hạ thực lực thấp kém, thật sự không làm được chuyện này. Thậm chí cho dù là Thiên Khốc Ma Tôn năm xưa đích thân tới, cũng chưa chắc ngài ấy đã làm được.”
Sở Hưu vuốt cằm nói: “Có chỗ nào khó?”
Viên Cát đại sư nói thẳng: “Thật ra chỗ khó là làm sao dẫn Vô Căn Thánh Hỏa ra khỏi Côn Luân Sơn.
Chuyện xuyên qua hai thế giới không phải là khó, đây là nơi hai thế giới trùng điệp, ta đã tiêu trừ nhân tố ảnh hưởng của không gian, chỉ cần dẫn Vô Căn Thánh Hỏa tới dây, ta hoàn toàn có thể dùng phương thức tượng thự để Vô Căn Thánh Hỏa đi xuyên qua con đường nối hai thế giới.
Nhưng bây giờ vấn đề mấu chốt nhất là đừng nói để Vô Căn Thánh Hỏa xuyên qua hai thế giới, cho dù đem Vô Căn Thánh Hỏa từ đỉnh Côn Luân Sơn xuống dưới chân Côn Luân Sơn cũng không làm được.
Loại trận pháp như Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận có thể phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa, nhưng không thể ảnh hưởng tới vị trí của Vô Căn Thánh Hỏa.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngươi không làm được, vậy những người khác trên giang hồ có ai làm được không? Ngươi có biết ai trên giang hồ có thể bố trí trận pháp như vậy không? Đừng quên hiện tại Thánh Giáo ta đã danh chấn giang hồ, ngươi cần ai, ta cũng có thể gọi tới cho ngươi. Ngươi cần vật liệu gì, ta cũng có thể tìm tới cho ngươi.
Thật ra lúc đầu trình độ trận pháp của Viên Cát đại sư chỉ có thể coi là không tệ, thứ hắn thật sự am hiểu là đạo về bói toán.
Nhưng sau này Sở Hưu giao truyền thừa trận pháp của Thiên Khốc Ma Tôn cho hắn, mới khiến trình độ trận pháp của Viên Cát đại sư đột nhiên tiến bộ thần tốc, nhưng vẫn chưa phải đạt tới đỉnh phong trên giang hồ.
Viên Cát đại sư suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu nói là một mình hoàn thành loại trận pháp này, có lẽ trên giang hồ không có ai, nhưng nếu liên thủ thì có thể.
Người đứng trên đỉnh cao của trận đạo đương thời, còn là người am hiểu loại trận pháp này nhất, theo ta biết có hai người.
Một là điện chủ Tử Vi Điện của Chân Vũ Giáo, Pháp Nguyên Chân Nhân - Gia Cát Thanh Sơn.
Người này là đệ nhất nhân trong trận đạo ở Chân Vũ Giáo, thậm chí trên phương diện trận đạo ngay cả Lục Trường Lưu cũng phải thỉnh giáo hắn.
Trước mắt trong Chân Vũ Giáo, chín phần mười trận pháp là bắt nguồn từ hắn, thậm chí những trận pháp được Chân Vũ Giáo truyền thừa từ xưa cũng được hắn sửa chữa tăng cường thêm không ít.
Chương 1569 Ý tưởng lớn mật 2
Người này am hiểu nhất là trận pháp dựa thế của Đạo môn, mượn thế của thiên địa, diễn hóa thành lực lượng trận pháp, có lúc bố trí một trận pháp mà không cần bất cứ ngoại lực gì điều động, hoàn toàn dựa vào lực lượng thiên địa hoặc địa hình đặc thù để vận hành.
Vị thứ hai là đại tông sư trận đạo trong Cung Phụng Đường của hoàng thất Đông Tề, Trận Quỷ Vương - Triều Hoàng.
Trận đạo của người này không theo những quy tắc bình thường, đủ loại tư tưởng kỳ diệu, tầng tầng lớp lớp, đạo của hắn có phần tà tính, nhiều lần dùng mạng người tế sống bày trận, cho nên mới bị gọi là Trận Quỷ Vương.
Nhưng trình độ trận đạo của người này hơn ta rất xa, trước đây ta còn nghiên cứu không ít trận pháp của hắn, nhiều chỗ tinh diệu tuyệt luân, tư tưởng đột phá, khiến người ta kinh ngạc không thôi.”
Viên Cát đại sư cảm thán xong lại cẩn thận quan sát Sở Hưu.
Hắn cũng biết hai người mà mình nhắc tới hơi khó.
Chân Vũ Giáo không cần nhiều lời, người của Tam Đại Đạo Môn, Đạo môn là đại địch, làm sao bọn họ chịu giúp mình?
Còn về Trận Quỷ Vương - Triều Hoàng, đối phương cũng không phải nhân sĩ chính đạo, cho đủ lợi lộc là được.
Nhưng vấn đề là hiện tại đối phương đang trong Cung Phụng Đường của triều đình hoàng thất Đông Tề, toàn bộ triều đình Đông Tề, có gần nửa trận pháp là từ tay hắn.
Có thể nói một khi người khác có được Triều Hoàng, phân nửa trận pháp của triều đình Đông Tề sẽ thành vô dụng, nếu phương pháp phá trận lọt khỏi miệng Triều Hoàng, đây sẽ là đại kiếp nạn đối với triều đình Đông Tề.
Cho nên theo Viên Cát đại sư thấy, Sở Hưu muốn tìm ai tới cũng là khó càng thêm khó.
Nhưng sau khi nghe xong Sở Hưu lại trực tiếp vung tay lên nói: “Được rồi, chuyện này cứ giao cho ta, ngươi nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành trận pháp ở nơi này đi, sau đó chuẩn bị chuyện tiếp dẫn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp sử dụng con đường nối hai thế giới trở về, Ngụy Thư Nhai cũng đi theo để đề phòng bất trắc. Dù sao hiện giờ lực lượng dưới hạ giới đang trống rỗng, đại đa số tâm phúc chân chính dưới trướng đều ở Đại La Thiên.
Vừa về hạ giới, Chử Vô Kỵ canh giữ ngoài cổng, thấy Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai về, Chử Vô Kỵ kinh ngạc nói: “Sao về nhanh vậy?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Trở về tìm hai người.”
Nói đoạn, Sở Hưu thuật lại cho Chử Vô Kỵ mọi chuyện.
Hai mắt Chử Vô Kỵ sáng bừng lên: “Thú vị thú vị, ta đi cùng ngươi một chuyến, tên Triều Hoàng kia có chút giao tình với ta, ta có thể nói vài lời.”
“Ồ? Triều Hoàng cũng là người trong Ma đạo?”
Chử Vô Kỵ lắc đầu nói: “Không phải, đừng quên Ngụy Quốc của ta trước kia là chư hầu của Đông Tề. Đông Tề từng giúp đỡ Ngụy Quốc xây dựng trận pháp, người được phái tới chính là Triều Hoàng này. Kẻ này đúng là quái nhân, tính cách kỳ dị, ngươi muốn dùng hắn cần phải độ lượng một chút, đừng nổi giận giết hắn là được.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Cái này thì ta hiểu, ta mà là loại tùy tiện giết người à?”
Chử Vô Kỵ nghe vậy thầm bĩu môi, không tỏ ý kiến.
Trong Chân Vũ Giáo ở Đông Tề, hương hỏa hưng thịnh, thậm chí còn hưng thịnh hơn mấy năm trước nhiều.
Sở Hưu liên tiếp diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, Bắc Yên lại đang diệt phật, có thể nói chỉ trong một đêm mà uy thế của Phật tông suy giảm cực lớn, thậm chí lan tới cả Đông Tề.
Trong biên cảnh Đông Tề đã có không biết bao nhiêu chùa miếu đóng cửa, hòa thượng cũng bắt đầu hoàn tục.
Dân chúng không thể tới chùa miếu lễ bái, cho nên tới đạo quan. Dù sao đối với bọn họ mà nói Đạo Tổ với Phật tổ ngoài một có tóc một không ra thì cơ bản không có gì khác biệt. Dù sao lạy ai cũng là cầu con cầu phát tài cầu duyên, có tác dụng thì tốt, không được thì đổi sang lạy người khác.
Sở Hưu tới dưới Chân Vũ Giáo, nhìn dáng vẻ phồn hoa của Chân Vũ Giáo, y còn tặc lưỡi thở dài: “Chân Vũ Giáo có được ngày nay cũng là nhờ ta. Các ngươi nói xem, liệu có phải Chân Vũ Giáo nợ ta một ân tình không?”
Trong Chân Vũ Giáo, Lục Trường Lưu và các võ giả Chân Vũ Giáo đều đang nhắm mắt tu hành trong đại điện.
Trên bức tượng Đạo Tôn của Chân Vũ Giáo, nghe nói có đạo uẩn mà Đạo Tôn để lại năm xưa, tu luyện bên dưới có thể tăng cường lĩnh ngộ đạo uẩn.
Lúc này Lục Trường Lưu đột nhiên mở mắt ra nói: “Sao ta cứ có cảm giác tâm thần không yên nhỉ?”
Những người khác kinh ngạc nhìn Lục Trường Lưu, không biết hắn đang nghĩ tới chuyện gì.
Trước mắt Chân Vũ Giáo bọn họ hương hỏa hưng thịnh, rốt cuộc uy thế của Đạo môn cũng lấn át Phật tông, chưởng giáo còn lo lắng điều gì?
Đúng lúc này, một đệ tử Chân Vũ Giáo lại vội vội vàng vàng đẩy cửa vào, vẻ mặt kinh hãi, run rẩy tới mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Trấn định! Trời còn chưa sập, vội cái gì!”
Lục Trường Lưu quát lớn, âm thanh ẩn chứa lực lượng bình ổn tâm trạng,
có vậy mới khiến đệ tử kia bớt kinh hãi.
"Sở Hưu đến rồi!"
Bốn chữ này vừa vang lên, toàn bộ Chân Vũ Giáo đều biến sắc.
Bây giờ bọn họ thà rằng trời sập chứ không muốn nghe thấy bốn chữ này.
Vừa hủy diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện xong, Sở Hưu lại tới Chân Vũ Giáo làm gì? Chẳng lẽ y định hủy diệt Chân Vũ Giáo hay sao?
Không đợi bọn họ phản ứng lại, phía sau lưng đệ tử kia, Sở Hưu đã dẫn người đẩy cửa đi vào.
Y cười khẽ nói: “Chư vị đạo trưởng chớ trách ta vô lễ, nhưng đệ tử của Chân Vũ Giáo các ngươi đúng là dễ kích động quá. Ta vừa báo họ tên, hắn đã kinh hãi bỏ chạy, thậm chí không buồn thông báo. Chẳng lẽ gương mặt Sở Hưu ta đáng ghét đến vậy sao? Hay là ta ăn thịt người à?”
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh được.
Lục Trường Lưu hít sâu một hơi nói: “Môn hạ đệ tử trẻ tuổi không hiểu quy củ, mong Sở giáo chủ thứ lỗi.”
Trước khi Sở Hưu hủy diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, thật ra võ lâm Chính đạo không coi Sở Hưu ngang với Độc Cô Duy Ngã. Chức vị giáo chủ Ma Giáo vĩnh viễn là của Độc Cô Duy Ngã, còn Sở Hưu chỉ là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo.
Còn bây giờ, mọi người không thể không thừa nhận địa vị hiện tai của Sở Hưu, giáo chủ Côn Luân Ma Giáo, danh xứng với thực.
Sở Hưu vung tay lên nói: “Chuyện nhỏ thôi, ta sẽ không so đo với một người trẻ tuổi. Thật ra ta tới đây chỉ là tìm người mà thôi.”
Nói đoạn, Sở Hưu đưa mắt nhìn mọi người ở đây, điềm nhiên nói: “Xin hỏi, vị nào là điện chủ Tử Vi Điện, Pháp Nguyên Chân Nhân - Gia Cát Thanh Sơn?”
Trong số các đạo sĩ ở đây, một lão đạo sĩ thân hình gầy gò cao ráo, dáng vẻ tiên phong đạo cốt chợt sững người, thân thể cũng vô thức co rụt lại.
Bị một giáo chủ Ma giáo hung danh hiển hách như Sở Hưu để mắt tới, cảm giác này không dễ chịu gì.
Lục Trường Lưu vội vàng nói: “Xin hỏi Sở giáo chủ,, Gia Cát sư đệ có chỗ nào đắc tội với Sở giáo chủ hay Côn Luân Ma Giáo? Ta tin trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi.
Theo ta được biết, mấy năm gần đây Gia Cát sư đệ chưa từng ra khỏi Chân Vũ Giáo nửa bước, vẫn luôn ở trong Chân Vũ Giáo, một lòng nghiên cứu trận pháp.”
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Lục chưởng giáo không cần căng thẳng, Gia Cát đạo trưởng tu vi trận đạo thiên hạ vô song, ta cũng được nghe danh.
Cho nên ta muốn nhờ Gia Cát đạo trưởng giúp ta bố trí một trận pháp.
Lần này ta tới đây không phải để gây chuyện mà là tới mời người.”
Chương 1570 Lựa chọn
Nghe Sở Hưu nói như vậy, mọi người ở đây đều sửng sốt.
Không ai ngờ Sở Hưu lại muốn nhờ Chân Vũ Giáo bọn họ giúp đỡ bố trí trận pháp.
Thật ra đây không phải việc khó gì, cùng là đại phái với nhau, mượn trận pháp sư của nhau là chuyện rất bình thường.
Trong Đạo môn, trình độ trận pháp của Gia Cát Thanh Sơn cao siêu tới mức ai cũng biết tiếng, cho nên thật ra Thuần Dương Đạo Môn và Thiên Sư Phủ đều mời Gia Cát Thanh Sơn ra tay, nhưng sau khi xong chuyện sẽ trả chút thù lao, mang ý cảm tạ.
Nhưng bây giờ Sở Hưu tới mời, tình hình lại không giống.
Sở Hưu là ai? Là giáo chủ của Côn Luân Ma Giáo, vừa hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự, trên giang hồ hung danh của y đang cường thịnh, là loại ma đầu có thể khiến trẻ con ngừng khóc.
Trong thời điểm này, nếu Chân Vũ Giáo bọn họ đưa người tới làm việc cho Sở Hưu, bố trí trận pháp cho Côn Luân Ma Giáo, như vậy sẽ bị toàn bộ võ lâm Chính đạo chỉ trích.
Cho nên khoảnh khắc này Lục Trường Lưu và mọi người trong Chân Vũ Giáo đều im lặng, không biết nên cự tuyệt hay nên đáp ứng.
Thấy dáng vẻ của đám người Lục Trường Lưu, nụ cười trên mặt Sở Hưu dần dần biến mất, y lạnh nhạt nói: “Sao nào? Lục chưởng giáo không đồng ý à? Hay lo ta không trả nổi thù lao?”
Lục Trường Lưu bất đắc dĩ nói: “Ta không có ý này...”
“Vậy ý của Lục chưởng giáo là gì?”
Sở Hưu bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Lục chưởng giáo, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, đơn giản là lo các ngươi phái người tới giúp ta sẽ bị đám võ lâm Chính đạo khác nói lung tung mà thôi.
Chuyện này thì ngươi yên tâm, nếu có ai dám nói lung tung, ta lập tức phái người tiêu diệt bọn chúng.”
Lục Trường Lưu lập tức giật mình, vội vàng nói: “Không cần, không cần đâu!”
Vốn dĩ chuyện này có thể không lớn, nhưng nếu Sở Hưu làm như vậy, tương đương với Chân Vũ Giáo bọn họ thông đồng với Ma Giáo làm bậy.
Giọng điệu của Sở Hưu hòa hoãn lại, lạnh lùng nói: “Lục chưởng giáo, nói thật nhé, lần này không phải ta nhắm vào Chân Vũ Giáo mà thật sự muốn mời Gia Cát đạo trưởng ra tay.
Nói vài lời không khách khí thì với thực lực của Côn Luân Ma Giáo chúng ta hiện giờ, có muốn hủy diệt Chân Vũ Giáo cũng chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Đây là nguyên tắc làm việc của Sở Hưu ta.
Tuy Chân Vũ Giáo và ta từng có chút va chạm mâu thuẫn, nhưng đó là vấn đề về lập trường, ta không đặt trong mắt.
Lần này, chúng ta tới là theo quy củ.”
Nói đoạn, Sở Hưu lấy ra một quyển sách nói: “Đây là điển tịch Đạo môn thời kỳ thượng cổ, có lẽ đã thất truyền trên giang hồ, đổi lại Gia Cát đao trưởng giúp ta một lần.
Ta đã kính Chân Vũ Giáo các ngươi một thước, ta không cần các ngươi trả ta một trượng, cứ theo quy củ trả ta một thước là được. Lựa chọn ra sao hoàn toàn do Lục chưởng giáo ngươi quyết định.”
Quyển sách kia đúng là điển tịch của Đạo môn, là Sở Hưu lấy bên trong kho sách của Hoàng Thiên Các ở Thương Ngô Quận, không phải thứ quý giá gì, nhưng đưa tới hạ giới lại là bí điển thất truyền.
Khóe miệng Lục Trường Lưu lộ ra nụ cười khổ, hắn trực tiếp giơ tay ra cầm lấy quyển sách kia, nói với Sở Hưu: “Gia Cát sư đệ rất ít khi ra khỏi Chân Vũ Giáo, tuy tuổi tác không nhỏ nhưng không hiểu nhiều về đạo lý đối nhân xử thế, nếu có gì mạo phạm Sở đại nhân, mong ngài thứ lỗi.”
Sở Hưu mỉm cười, cuối cùng Lục Trường Lưu vẫn phải thỏa hiệp.
Hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Sở Hưu, không giao người thì diệt môn, đúng là uy hiếp không hề che giấu.
Người kính Sở Hưu một thước, y sẽ trả người một trượng.
Bây giờ Sở Hưu kính Chân Vũ Giáo một thước, nếu Chân Vũ Giáo không trả Sở Hưu một trượng này, e là không có kết cục tốt.
Gia Cát Thanh Sơn lại ngây ngốc nhìn Lục Trường Lưu.
Chưởng giáo, sao ngươi lại bán ta đi như vậy?
Lục Trường Lưu bất đắc dĩ vỗ vai Gia Cát Thanh Sơn, bí mật truyền âm nói: “Gia Cát sư đệ, với tính cách của Sở Hưu, nếu y có âm mưu gì, khéo đã động thủ từ lâu rồi.
Bây giờ Chân Vũ Giáo ta hoàn toàn không có tư cách đối địch với Sở Hưu. Nếu hắn đã tới cửa ‘khách khí’ nói chuyện, chắc là nhờ ngươi tới nghiên cứu trận pháp thật, không cần nghĩ nhiều.”
Gia Cát Thanh Sơn bất đắc dĩ gật đầu.
Hắn cũng biết với thực lực của Chân Vũ Giáo hiện tại, đúng là không cách nào chống lại Sở Hưu. Sở Hưu nói cái gì thì bọn họ cũng phải đáp ứng.
Thấy Sở Hưu dẫn Gia Cát Thanh Sơn đi khỏi, Lục Trường Lưu thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài đó còn mang theo cảm giác thất bại nặng nề.
Bao năm qua, Lục Trường Lưu luôn thể hiện mình là người hiền lành, thật ra hắn cũng không theo đuổi hay coi trọng lực lượng.
Nhưng tới giờ hắn mới biết, không có lực lượng là chuyện đáng buồn tới mức nào.
Có lực lượng không có nghĩa là ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì theo ý mình, nhưng lại giúp ngươi có quyền nói hai chữ không được.
Bên phía Sở Hưu không hề chậm trễ, trực tiếp dẫn Gia Cát Thanh Sơn tới Đông Tề.
Trước mắt trên giang hồ gió nổi mây phun, hoàng thất Bắc Yên và Tây Sở đã không có quyền lên tiếng về đại thế thiên hạ, chỉ có Đông Tề còn lưu lại chút lực lượng, có thực lực chống lại giang hồ.
Hơn nữa mấy năm gần đây, Chính đạo Ma đạo chém giết không ngừng, hoàng thất Đông Tề trừ lần đối phó với Bắc Yên, còn lại không có tổn thất gì lớn, cho nên lúc này vẫn còn không ít lực lượng.
Côn Luân Sở Hưu, tới nay đã không mấy ai không biết cái tên này, khi Sở Hưu vừa báo danh, vẻ mặt thủ vệ hoàng cung cũng như vừa gặp quỷ.
Nhưng Đông Tề và Côn Luân Ma Giáo không có quan hệ gì, cho nên chỉ kinh ngạc chứ không quá sợ hãi, một lúc lâu sau đã nghênh tiếp Sở Hưu vào trong đại điện.
Chỉ trong thời gian ngắn, hoàng cung Đông Tề đã như trời sập, cư Cung Phụng Đường của hoàng thất, cường giả của hoàng tộc Đông Tề, còn có những thế lực giang hồ quy thuận triều đình Đông Tề như Bạch Hổ Đường, tất cả đều có mặt.
Chỉ một lát thôi mà trong đại điện đã tụ tập gần mười võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, có thể thấy bọn họ coi trọng Sở Hưu tới mức nào.
Đây không phải Đại La Thiên, mười võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, không mấy tông môn có thể lấy ra được.
Nhiều năm không gặp, Lữ Hạo Xương vốn rất phúc hậu nhưng tới hôm nay vóc dáng lại khá gầy gò, dung mạo già yếu vô cùng, hiển nhiên không sống được bao lâu nữa.
Vị này đúng là nhân tài, nghe nói trước đây không lâu hắn còn cưới thêm vài phi tử vào cung, phóng túng như vậy mà có thể sống được đến tận lúc này, đúng là không dễ dàng. Hắn đã sống tới mức con trai sắp hóa thành lão già rồi.
Lúc này đối mặt với Sở Hưu, Lữ Hạo Xương cố giữ tinh thần, mỉm cười nói: “Chẳng hay Sở giáo chủ tới Đông Tề ta có chuyện gì cần làm?”
Sở Hưu vung tay, không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Ta tới đây chỉ là mượn bệ hạ một người mà thôi.
Đại tông sư trận đạo của Cung Phụng Đường hoàng thất Đông Tề, Trận Quỷ Vương - Triều Hoàng, phiền bệ hạ cho ta mượn một thời gian, thù lao dễ bàn thôi.”
Vừa nghe câu này, nụ cười trên mặt Lữ Hạo Xương cứng đờ.
Trong tay Triều Hoàng là phân nửa trận pháp của Đông Tề bọn họ, một khi rơi vào tay người ngoài, hậu hoạn vô cùng.
Cho nên hắn ho khan một tiếng nói: “Sở giáo chủ à, ngại quá, gần đây Triều Hoàng có một số việc không thể dứt ra được. Hay là ngươi muốn trận pháp gì thì cứ đưa ra, bảo Triều Hoàng làm là được.”
Sở Hưu chẳng buồn nói nhảm với Lữ Hạo Xương, một luồng khí thể lan tỏa từ người y, lạnh lùng nói: “Bệ hạ làm vậy là không muốn cho mượn? Nhưng nếu ta nhất định phải mượn thì sao?”
Nhưng thuận lợi như vậy không phải từ đầu đã có.
Pháp Thiên Tượng Địa là thức thần thông đầu tiên mà Sở Hưu nhận được, khi đó Sở Hưu và Thương Thiên Lương còn nghiên cứu rất lâu nhưng không có bất cứ manh mối nào.
Mãi tới khi y bị Quân Vô Thần thi triển Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán, phải nhờ vào sợi ma khí mà y mang từ Nguyên Thủy Ma Quật ra, xuất hiện sau khi luyện hóa Phá Trận Tử; chính nó đã thể hiện tác dụng luyện hóa ma bức tượng, khiến Sở Hưu lĩnh ngộ Pháp Thiên Tượng Địa.
Lúc đầu Sở Hưu cho rằng đây là mình bộc phát tiềm lực trong lúc đường cùng, cho nên mới thuận lợi như vậy.
SAu này y có thể thi triển Thanh Thiên Chiếu Ảnh là vì y có quan hệ mật thiết với Độc Cô Duy Ngã, những công pháp và thần thông của Độc Cô Duy Ngã thì y cũng có thể nhanh chóng sử dụng, chuyện này rất bình thường.
Nhưng đây là lần không bình thường nhất, tuy trong cơ thể y có bản nguyên võ đạo mà Đàm Uyên đại sư lưu lại, nhưng Đàm Uyên đại sư trong thời đỉnh phong mới là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, không thể gây ra ảnh hưởng lớn đến vậy được.
Cho nên nghĩ kỹ lại thì khả nghi nhất vẫn là luồng ma khí kỳ dị, khiến người ta không đoán được lai lịch.
Thấy Sở Hưu ngẩn ra tại chỗ, Thương Thiên Lương tức giận nói: “Sao vậy? Nhận được một môn thần thông mà hưng phấn tới mức ngây ngẩn rồi à?”
Sở Hưu khôi phục tinh thần nói: “Thương thành chủ không cần nhụt chí, đợi lúc nào đó ngươi cạo trọc đầu, cầm một chuỗi hạt ngồi dưới Tu Bồ Đề Bảo Thụ, không khéo cũng lĩnh ngộ được gì đó.”
Sau khi châm chọc Thương Thiên Lương một câu, Sở Hưu mới nói với những người khác; “Vừa hay hôm nay mọi người đều ở đây, cũng đến lúc chúng ta nên bàn bạc chuyện tới Đại La Thiên tu luyện.”
Gọi tất cả mọi người tới, Sở Hưu nói thẳng: “Để tránh cho người khác nghi ngờ, lập tức xây dựng vài phân đường trong phạm vi Nam Man này. Trong đó phải có một phân đường ở vị trí con đường tiếp giáp hai thế giới.
Ngoài ra, chúng ta cần thành lập liên hệ giữa Đại La Thiên và hạ giới. Một khi Đại La Thiên có chuyện gì hay hạ giới có biến cố gì,hai bên phải nhận được tin ngay lập tức.”
Nói đến đây, Sở Hưu quay sang Viên Cát đại sư: “Nhiệm vụ này giao cho ngươi. Bên Đại La Thiên ta cũng có thể tìm được rất nhiều điển tịch trận đạo của Hoàng Thiên Các cho ngươi, phải nhanh chóng tìm ra cách liên hệ giữa hai thế giới.”
Viên Cát đại sư cười khổ gật đầu một cái, hắn biết mà, cứ cái gì mà Sở Hưu quẳng lên đầu hắn, chắc chắn là nan đề.
Đây là trận pháp nối liền hai thế giới, không khéo trên khắp giang hồ hắn vẫn là người đầu tiên.
“Ngoài ra, không thể để tất cả mọi người tới Đại La Thiên được, cần một người ở lại hạ giới trông coi.
Ngụy lão và Thương thành chủ chắc chắn là phải đi, không chỉ vì tu luyện mà còn để thay đổi tình hình bên Đại La Thiên.”
Sở Hưu vừa nói xong, Lã Phụng Tiên đã lên tiếng: "Để ta ở lại đi, thương thế của ta còn chưa khỏi, tạm thời có tới Đại La Thiên cũng vô dụng.”
Sở Hưu có Bất Diệt Ma Đan, cho dù là thương tích do thần thông phản ngược lại, tới giờ y cũng chữa được tới chín phần mười, nhưng Lã Phụng Tiên lại không được nhanh chóng như vậy.
Chử Vô Kỵ ở bên cạnh nhún vai nói: “Để ta ở lại đi, chính vì ngươi đang bị thương nên tới Đại La Thiên có thể dưỡng thương nhanh hơn một chút.”
Lã Phụng Tiên đang định nói gì đó, Chử Vô Kỵ đã nói thẳng: “Chuyện này không cần nhường nhịn, dù sao đợi trận pháp được bố trí xong, tất cả mọi người đều có thể đi lại tự do giữa hai thế giới.”
Nói đoạn, Chử Vô Kỵ còn nhìn sang Viên Cát đại sư nói: “Bố trí một trận pháp mà thôi, không cần nhiều thời gian, đúng không?”
Viên Cát đại sư nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, gật đầu nói: “Đúng, không tốn bao lâu đâu.”
Khi Sở Hưu dẫn hầu hết tâm phúc dưới trướng tới Đại La Thiên, cho dù là Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai cũng phải thán phục mức độ dồi dào của thiên địa nguyên khí tại Đại La Thiên.
Trước đó khi còn ở hạ giới, những võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như bọn họ muốn tăng cường tu vi rất khó nhọc, chỉ có thể tốn thời gian dài, từ từ tích lũy lực lượng nội tình.
Nhưng sau khi đến Đại La Thiên, tận hưởng thiên địa nguyên khí dồi dào này, bọn họ lại thấy cơ hội tiến bộ.
Sở Hưu bảo Viên Cát đại sư tạm thời ở lại nơi này nghiên cứu trận pháp, bảo Hắc Kiệt và Lục Phi trở về bộ lạc Hắc La, còn y thì dẫn người trở lại Thương Ngô Quận.
Lần này Sở Hưu đi hơi lâu, qua lại giữa hai nơi mất khoảng gần hai tháng.
Đổi lại là nơi khác, quận trưởng đi vắng lâu như vậy, có lẽ bọn họ sẽ báo cáo cho tổng bộ Hoàng Thiên Các, nói quận trưởng mất tích.
Nhưng Sở Hưu chơi trò mất tích không phải một hai lần rồi, cho nên võ giả Thương Ngô Quận cũng không thấy có gì không đúng.
Đợi tới khi Sở Hưu dẫn đám người Ngụy Thư Nhai về, bọn Từ Phùng Sơn giật nảy cả mình.
Mấy vị Sở Hưu dẫn về lần trước đã có thực lực rất mạnh rồi, không ngờ lần này y lại mang nhiều người về như vậy, thậm chí trong đó còn có hai cường giả mà hắn không thể nhìn ra tu vi. Chuyện này khiến Từ Phùng Sơn càng thêm sửng sốt, rốt cuộc vị quận trưởng đại nhân này lấy đâu ra nhiều cường giả như vậy?
“Xin hỏi mấy vị này là?” Từ Phùng Sơn thận trọng hỏi.
Sở Hưu chỉ vào Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương nói: “Hai vị này là trưởng bối trong sư môn ta, nghe nói ta làm quận trưởng ở Hoàng Thiên Các nên tới hỗ trợ.
Những vị khác là võ giả tán tu mà ta mời chào được, bây giờ bọn họ cũng coi là người của Hoàng Thiên Các.”
Tốt xấu gì thì Từ Phùng Sơn cũng sống lâu năm, hầu hạ mấy vị quận trưởng. Những lời này của Sở Hưu có lừa trẻ con cũng chẳng được, nói chi là hắn.
Ngươi chẳng phải truyền nhân của Cổ Tôn à? Lấy đâu ra trưởng bối trong sư môn? Hơn nữa ngươi mời chào được một hai cường giả còn giải thích được, nhưng giờ ngươi lôi ra cả đám cường giả tán tu thực lực đều không kém, cứ như bọn họ xếp hàng đợi sẵn chờ ngươi mời chào, đúng là quá giả tạo.
Có điều, cho dù Sở Hưu lấy cớ rất giả tạo, nhưng Từ Phùng Sơn lại không dám nhiều lời.
Uy thế của Sở Hưu vẫn bày ở đó, hắn không có tư cách hay can đảm xen vào.
Nhưng những chuyện Sở Hưu làm sau đó lại khiến Từ Phùng Sơn và đám người Thẩm Huy ơi bất mãn.
Sau khi dẫn người của Côn Luân Ma Giáo tới Thương Ngô Quận, y trực tiếp bảo bọn họ tiếp nhận đại đa số sự vụ liên quan tới Thương Ngô Quận.
Tuy trước kia khi Sở Hưu không có mặt, Từ Phùng Sơn và một ít người khác phải quản lý tất cả sự vụ tại Thương Ngô Quận, bọn họ còn oán trách Sở Hưu không chịu làm việc. Nhưng bây giờ Sở Hưu đoạt lại quyền lợi trong tay bọn họ, bọn họ lại bất mãn.
Ngoài Kha Sát không có mặt, ba người Từ Phùng Sơn đều âm thầm biểu đạt thái độ bất mãn của mình. Đương nhiên cho dù Kha Sát có ở đây, hắn cũng không dám nói gì. Dẫu sao hắn cũng thấy được diện mạo thật của Sở Hưu, còn bị ép phải trở thành thân tín của Sở Hưu.
“Đại nhân, không phải chúng ta bất mãn vì người khác tiếp nhận chức vị trước đó của chúng ta, mà là vốn dĩ bọn họ chưa từng tham gia quản lý Thương Ngô Quận, ngài bảo bọn họ nhận chức gấp gáp như vậy, e là sẽ làm hỏng chuyện.” Từ Phùng Sơn thận trọng nói.
Sở Hưu nheo mắt, lạnh nhạt nói: “Từ lão, ngươi theo ta đã một thời gian, thật ra có chuyện gì thì không cần quanh co lòng vòng, cứ nói đúng sự thật là được.
Ngoài miệng các ngươi gọi ta là đại nhân, nếu bây giờ ta bảo các ngươi tới liều mạng với Hàn Giang Thành, trong các ngươi có ai dám đi?”
Chương 1567 Chiến lược tại Đại La Thiên
Ba người Từ Phùng Sơn đều á khẩu không trả lời được, bọn họ càng không dám mạnh miệng trước mặt Sở Hưu.
Đây không phải vấn đề dám đi hay không dám đi, mà đó là đi vào chỗ chết, nếu đã vậy vì sao lại phải đi?
Sở Hưu nhún vai nói: “Thế tức là các ngươi không dám, nhưng bọn họ dám!
Làm tâm phúc của Sở Hưu ta sẽ phải chịu nguy hiểm rất lớn, các ngươi không muốn làm nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn nắm giữ nhiều quyền lợi. Dưới gầm trời này có chuyện tốt như vậy ư?
Nhưng Từ lão, các ngươi cũng yên tâm, dù sao các ngươi cũng theo ta từ lúc đầu, ta sẽ không làm gì quá đáng với các ngươi. Chuyện liên lạc với Hoàng Thiên Các và đối ngoại vẫn do các ngươi phụ trách.
Từ lão và Tần Chung, các ngươi là người mà Lục Tam Kim giao cho ta, ta sẽ không ngồi trên chức quận trưởng Thương Ngô Quận quá lâu. Đợi tới lúc bàn giao lại, ta sẽ nói tốt cho các ngươi trước mặt Lục Tam Kim, bảo đảm tiền đồ cho các ngươi.
Còn Thẩm Huy, ngươi là võ giả bản địa ở Thương Ngô Quận, không có mối quan hệ nào trong Hoàng Thiên Các. Nhưng không cần phải lo, đợi lúc về tổng bộ Hoàng Thiên Các ta sẽ giới thiệu ngươi cho Lục Tam Kim. Trong Hoàng Thiên Các mấy ai có mối quan hệ tốt bằng hắn?”
Để đối phó với bọn Từ Phùng Sơn, Sở Hưu đành phải kéo Lục Tam Kim vào, đương nhiên chiêu này cũng rất hữu dụng.
Người hành tẩu Đông Vực, người thừa kế thượng cổ trong tương lai. Trong Hoàng Thiên Các thì uy danh của Lục Tam Kim vượt xa Sở Hưu.
Có lời hứa này của Sở Hưu, lại thêm uy hiếp và dụ dỗ, bọn họ đành ngoan ngoãn giao quyền lợi trong tay ra, chỉ để lại những gì Sở Hưu bảo họ làm.
Thật ra Sở Hưu không định qua cầu rút ván, nhất quyết tước đoạt quyền lực của bọn họ, mà là từ đầu giữa y và bọn họ chỉ có quan hệ cấp trên và thuộc hạ đơn giản nhất.
Cho nên, cho dù bọn họ có ngoan ngoãn đến đâu đi nữa, không gây ra chuyện gì cho Sở Hưu, nhưng một khi Sở Hưu quyết định phát triển thế lực ở Đại La Thiên, chắc chắn y không thể giữ bọn họ lại được, ít nhất cũng phải giao ra đại đa số quyền lực.
Nhưng đổi những quyền lực tạm thời này lấy những lời nói tốt của Sở Hưu trước mặt Lục Tam Kim, bọn họ vẫn thấy thỏa mãn.
Đặc biệt là Thẩm Huy, trước đó hắn luôn tìm cơ hội như vậy mà không được. Nếu được điều về tổng bộ Hoàng Thiên Các, có ngu ngốc mới muốn ở lại Thương Ngô Quận tiếp xúc với đám man tộc đen như mực kia.
“Được rồi, sau này chỉ cần các ngươi làm việc ổn thỏa, sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi.
Trong thời gian ta vắng mặt, tổng bộ Hoàng Thiên Các có động tĩnh gì không?”
Từ Phùng Sơn lắc đầu nói: “Bên phía tổng bộ thì không có động tĩnh gì, nhưng bên Hàn Giang Thành lại có dị động, Lục hành tẩu còn cố ý đưa tin tới bảo ngài phải cẩn thận.”
Sở Hưu sửng sốt: “Ta cẩn thận cái gì? Chẳng phải Hàn Giang Thành và Hoàng Thiên Các đã âm thầm ước định gì đó rồi à, tạm thời sẽ không xuất thủ chứ?”
Từ Phùng Sơn thận trọng nói: “Có lẽ có liên quan tới chuyện lần trước ngài xung đột với Kỳ Vô Hận.
Nghe nói sau đó Kỳ Vô Hận về tổng bộ Hàn Giang Thành một chuyến, sau khi trở về Diệp Duy Không đã quyết định tới tuần tra vài quận ở Hàn Giang Thành, có lẽ sẽ lập tức tới Lăng La Quận.
Lục hành tẩu nói Diệp Duy Không này làm việc ngang ngược bá đạo tới cực điểm. Diệp Thiên Thanh bị ngài giết chết, Kỳ Vô Hận cũng chịu thiệt dưới tay ngài, khó mà chắc liệu lần này hắn có tới đòi lại thể diện thay đệ tử nhà mình không.
Tuy không đến mức động thủ giết người, nhưng nếu cường giả cấp bậc đó mà không cần thể diện, ra tay ức hiếp tiểu bối, cũng rất khó giải quyết.”
Sở Hưu nhíu mày, dù sao Diệp Duy Không cũng là nhân vật nổi tiếng nhất, uy thế lớn nhất Đại La Thiên trong mấy trăm năm gần đây. Chắc không nhỏ nhen đến vậy chứ?
Sở Hưu lại quên, bản thân y cũng chẳng phải người rộng lượng, nếu đám người Lã Phụng Tiên, Mai Khinh Liên bị ức hiếp như vậy, y cũng sẽ ra tay. Còn chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ? Y không quan tâm.
Sở Hưu phất tay nói: “Được rồi, ta đã biết, ngươi đi xuống đi.”
Sau khi đám người Từ Phùng Sơn đi khỏi, Sở Hưu vịn cằm, nhíu chặt lông mày.
Lục Tam Kim không nói chắc chắn Diệp Duy Không sẽ tới, chuyện này chỉ là hắn suy đoán từ tính cách của Diệp Duy Không.
Nhưng một khi Diệp Duy Không tới, đây đúng là một nam đề.
Với lá bài tẩy hiện tại của Sở Hưu, nói thật, y cũng không biết có thể dùng thứ gì để ngăn cản một vị cường giả cảnh giới Võ Tiên.
Tuy Sở Hưu không biết rốt cuộc thực lực của Diệp Duy Không ra sao, nhưng cứ thảm khảo Quân Vô Thần là biết, mặt đối mặt, y không cách nào ngăn cản.
Lúc này Ngụy Thư Nhai đi vào đại sảnh, thấy biểu cảm này của Sở Hưu bèn
thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì khó giải quyết à?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, hỏi ngược lại: “Thương thành chủ đâu?”
Ngụy Thư Nhai bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Lúc ở hạ giới hắn đã sưu tập không ít hạt giống kỳ quái, đều là thượng cổ kỳ hoa, thiên tài địa bảo gì đó, nhưng không cách nào trồng được.
Lần này tới Đại La Thiên, hắn thấy nơi này có thiên địa nguyên khí dồi dào hơn hẳn hạ giới nên muốn thử xem có trồng được mấy hạt giống này không. Cho nên hắn đi tìm chỗ trồng rau rồi.
Đúng rồi, rốt cuộc lần này ngươi gặp chuyện gì vậy?
Chúng ta tới Đại La Thiên này, dẫu sao cũng là người ngoài, làm việc phải dè chừng cẩn thận hơn mới được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, thuật lại chuyện về Hàn Giang Thành cho Ngụy Thư Nhai.
Thật ra đúng là tạo hóa trêu ngươi, bên có thù với Hàn Giang Thành là Hoàng Thiên Các chứ không phải Sở Hưu.
Nhưng vấn đề là Hàn Giang Thành chạm tới giới hạn cuối cùng của Sở Hưu, làm sao y nhịn được.
Khu vực Nam Man là mấu chốt để đi tới hạ giới, đừng nói Hàn Giang Thành định động tới, cho dù hiện tại Hoàng Thiên Các thu hồi chức vị quận trưởng của y, đổi lại thành người khác, Sở Hưu cũng có thể trở mặt với Hoàng Thiên Các ngay lập tức.
Ngụy Thư Nhai nghe xong cũng vuốt cằm, cảm thấy khó xử.
Một vị cường giả cảnh giới Võ Tiên định tới gây chuyện với ngươi, ai nghe xong cũng thấy khó giải quyết.
Sau khi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Nhìn thái độ của Hàn Giang Thành, chắc là e ngại thứ gì đó của Hoàng Thiên Các, cho nên tạm thời không ra tay với Hoàng Thiên Các.
Dù sao Hoàng Thiên Các cũng là đại phái tồn tại từ thời thượng cổ, thần thông trong Đại La Thiên lâu như vậy, chắc chắn trong tông môn cũng có một số thứ khiến người khác e ngại.
Nhưng đó là e ngại Hoàng Thiên Các chứ không phải e ngại ngươi. Rốt cuộc cường giả cấp bậc này suy nghĩ cái gì, chúng ta không đoán được, cũng không cách nào đoán ra.
Tuy thân phận giả tạo của ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, nhưng Võ Tiên cửu trọng, cũng có mạnh có yếu. Hơn nữa, nếu tính cách Diệp Duy Không ngang ngược bá đạo như ngươi nói, chưa chắc hắn đã e ngại thân phận truyền nhân của Cổ Tôn của ngươi đâu, Cổ Tôn đích thân đến còn tạm được.
Đáng tiếc, đây không phải hạ giới, nếu là ở hạ giới ta có thể điều động lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa, có lẽ sẽ hù dọa được đối phương.”
Nghe Ngụy Thư Nhai nhắc tới Vô Căn Thánh Hỏa, trong đầu Sở Hưu lại đột nhiên hiện lên một ý tưởng lớn mật.
Chương 1568 Ý tưởng lớn mật 1
Hầu như thế lực đỉnh cấp nào cũng có lá bài tẩy riêng của mình, nhưng Sở Hưu lại quên mất, thật ra Côn Luân Ma Giáo của y cũng có, đó chính là Vô Căn Thánh Hỏa của Ngụy Thư Nhai.
Chỉ cần ở gần Vô Căn Thánh Hỏa, Ngụy Thư Nhai có thể điều động lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa, thậm chí còn mạnh mẽ hơn lúc Rama điều động lực lượng của Tu Bồ Đề Bảo Thụ.
Vì Tu Bồ Đề Bảo Thụ không thuộc về Rama, Rama chỉ có thể thiêu đốt tinh huyết và nguyên thần đổi lấy lực lượng cường đại, từ đó cưỡng ép điều động Tu Bồ Đề Bảo Thụ.
Còn Ngụy Thư Nhai lại khác.
Trong viên Chí Tôn Thần Đan của Thiên Khốc Ma Tôn vốn có một chút lực lượng bản nguyên của Vô Căn Thánh Hỏa, sau khi Ngụy Thư Nhai luyện hóa, coi như Ngụy lão đã trở thành đồng nguyên với Vô Căn Thánh Hỏa, có thể mượn lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa không hạn chế. Đương nhiên điều kiện bắt buộc là lão phải ở gần Vô Căn Thánh Hỏa và chịu được áp lực do Vô Căn Thánh Hỏa gây ra.
Sở Hưu híp mắt nói: “Ngụy lão, nếu ngươi có thể điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa, vậy có thể bộc phát ra chấn động lực lượng tương đương với Võ Tiên trong một khoảnh khắc không?”
Ngụy Thư Nhai nói: “Cái này thì không thành vấn đề, đừng coi thường lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa, đó là thần vật trời sinh do long mạch tạo ra, cho dù là cường giả cảnh giới Võ Tiên cũng không cách nào hủy hoại, chỉ có thể phong ấn.”
Nói đến đây, Ngụy Thư Nhai như hiểu ra điều gì, hắn nhìn Sở Hưu nói: “Không phải ngươi định bảo ta lợi dụng Vô Căn Thánh Hỏa giả dạng làm Võ Tiên, phô trương thanh thế đấy chứ?
Ý tưởng thì không tồi, đáng tiếc là không làm được.
Ta nhất định phải ở gần Vô Căn Thánh Hỏa mới có thể điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa, nhưng Vô Căn Thánh Hỏa còn không mang ra khỏi Côn Luân được, làm sao mang tới Đại La Thiên?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Mọi việc đều do người làm, chưa thử thì làm sao biết là không được?
Ở hạ giới, lực lượng của Thánh Giáo chúng ta đã gần tới đỉnh phong, chỉ cần không phải tất cả các tông môn Chính đạo liên thủ lại hoặc Thiên Môn xuất thủ, chúng ta đều có thể gánh vác được.
Nhưng ở Đại La Thiên này lại không đơn giản như vậy, không có một Võ Tiên trấn giữ tông môn thì chẳng khác nào sâu kiến, phất tay là diệt.
Thân phận truyền nhân của Cổ Tôn của ta nói trắng ra chỉ là khoác một lớp da hổ mà thôi, hù dọa kẻ khác còn được, nhưng không dọa được cường giả Võ Tiên chân chính.
Cho nên nếu để bọn chúng thấy vị ‘sư phụ’ sau lưng ta là một cường giả ‘Võ Tiên’ cực kỳ bao che, không làm theo quy củ, vậy sau này cuộc sống của chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Trong một số việc, Sở Hưu đúng là dám nghĩ.
Tuy Ngụy Thư Nhai cảm thấy ý tưởng này của Sở Hưu không thực tế, nhưng cũng phải thử mới biết được.
Cho nên Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai tới thẳng Nam Man.
Trước mắt bên phủ quận trưởng có Thương Thiên Lương và các cường giả dưới trướng Sở Hưu thủ hộ, cơ bản không cần lo lắng có người gây chuyện. Thậm chí Sở Hưu không cần căn dặn bọn họ chú ý, cứ phân chia mọi việc như ở hạ giới là được.
Khu vực Nam Man, ở con đường nối hai thế giới, Viên Cát đại sư đang vui vẻ bố trí trận pháp.
Trước đó hắn còn tưởng Sở Hưu giao cho mình một nan đề, không ngờ chuyện này còn đơn giản hơn tưởng tượng của hắn.
Tuy là hai thế giới nhưng nơi này là vị trí hai thế giới trùng điệp, có thể nói khoảng cách rất ngắn, hay thậm chí không tồn tại khoảng cách.
Vấn đề chủ yếu là dù sao đây cũng là hai không gian, cho nên có tình huống không gian quấy nhiễu nhất định, truyền tin bình thường thì có tỷ lệ mất mát.
Nhưng đây không phải là vấn đề, trong truyền thừa trận mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại cực kỳ hoàn hảo, trong đó cũng có không ít thứ liên quan tới không gian, bây giờ hắn đã bố trí tạm ổn, việc hoàn thành chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên thấy Sở Hưu đến, Viên Cát đại sư còn vui vẻ chạy tới kể công.
“Đại nhân, cho ta thêm mười ngày nữa thôi, ta có thể hoàn thành trận pháp này.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu động viên: “Không tệ, rất không tệ.”
Nhưng không đợi Viên Cát đại sư vui vẻ, Sở Hưu đã nói: “Đúng rồi, ta còn một chuyện muốn hỏi ngươi. Nếu ta muốn mang Vô Căn Thánh Hỏa tới Đại La Thiên, có cách nào không?”
Viên Cát đại sư nghe xong trợn tròn hai mắt.
Vị đại nhân này nghĩ thế nào mà vừa đi ra lại đưa một nan đề? Thế này ai mà chịu được?
Hắn vừa định nói không thể, nhưng lại thấy ánh mắt ẩn chứa ý uy hiếp của
Sở Hưu, đành nuốt hai chữ đó lại nói: “Theo lý thuyết thì trận pháp có thể trực tiếp ảnh hưởng tới quy tắc vận chuyển của thiên địa, Vô Căn Thánh Hỏa cũng là một loại cụ thể hóa của quy tắc thiên địa, đương nhiên có thể.
Nhưng thuộc hạ thực lực thấp kém, thật sự không làm được chuyện này. Thậm chí cho dù là Thiên Khốc Ma Tôn năm xưa đích thân tới, cũng chưa chắc ngài ấy đã làm được.”
Sở Hưu vuốt cằm nói: “Có chỗ nào khó?”
Viên Cát đại sư nói thẳng: “Thật ra chỗ khó là làm sao dẫn Vô Căn Thánh Hỏa ra khỏi Côn Luân Sơn.
Chuyện xuyên qua hai thế giới không phải là khó, đây là nơi hai thế giới trùng điệp, ta đã tiêu trừ nhân tố ảnh hưởng của không gian, chỉ cần dẫn Vô Căn Thánh Hỏa tới dây, ta hoàn toàn có thể dùng phương thức tượng thự để Vô Căn Thánh Hỏa đi xuyên qua con đường nối hai thế giới.
Nhưng bây giờ vấn đề mấu chốt nhất là đừng nói để Vô Căn Thánh Hỏa xuyên qua hai thế giới, cho dù đem Vô Căn Thánh Hỏa từ đỉnh Côn Luân Sơn xuống dưới chân Côn Luân Sơn cũng không làm được.
Loại trận pháp như Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận có thể phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa, nhưng không thể ảnh hưởng tới vị trí của Vô Căn Thánh Hỏa.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngươi không làm được, vậy những người khác trên giang hồ có ai làm được không? Ngươi có biết ai trên giang hồ có thể bố trí trận pháp như vậy không? Đừng quên hiện tại Thánh Giáo ta đã danh chấn giang hồ, ngươi cần ai, ta cũng có thể gọi tới cho ngươi. Ngươi cần vật liệu gì, ta cũng có thể tìm tới cho ngươi.
Thật ra lúc đầu trình độ trận pháp của Viên Cát đại sư chỉ có thể coi là không tệ, thứ hắn thật sự am hiểu là đạo về bói toán.
Nhưng sau này Sở Hưu giao truyền thừa trận pháp của Thiên Khốc Ma Tôn cho hắn, mới khiến trình độ trận pháp của Viên Cát đại sư đột nhiên tiến bộ thần tốc, nhưng vẫn chưa phải đạt tới đỉnh phong trên giang hồ.
Viên Cát đại sư suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu nói là một mình hoàn thành loại trận pháp này, có lẽ trên giang hồ không có ai, nhưng nếu liên thủ thì có thể.
Người đứng trên đỉnh cao của trận đạo đương thời, còn là người am hiểu loại trận pháp này nhất, theo ta biết có hai người.
Một là điện chủ Tử Vi Điện của Chân Vũ Giáo, Pháp Nguyên Chân Nhân - Gia Cát Thanh Sơn.
Người này là đệ nhất nhân trong trận đạo ở Chân Vũ Giáo, thậm chí trên phương diện trận đạo ngay cả Lục Trường Lưu cũng phải thỉnh giáo hắn.
Trước mắt trong Chân Vũ Giáo, chín phần mười trận pháp là bắt nguồn từ hắn, thậm chí những trận pháp được Chân Vũ Giáo truyền thừa từ xưa cũng được hắn sửa chữa tăng cường thêm không ít.
Chương 1569 Ý tưởng lớn mật 2
Người này am hiểu nhất là trận pháp dựa thế của Đạo môn, mượn thế của thiên địa, diễn hóa thành lực lượng trận pháp, có lúc bố trí một trận pháp mà không cần bất cứ ngoại lực gì điều động, hoàn toàn dựa vào lực lượng thiên địa hoặc địa hình đặc thù để vận hành.
Vị thứ hai là đại tông sư trận đạo trong Cung Phụng Đường của hoàng thất Đông Tề, Trận Quỷ Vương - Triều Hoàng.
Trận đạo của người này không theo những quy tắc bình thường, đủ loại tư tưởng kỳ diệu, tầng tầng lớp lớp, đạo của hắn có phần tà tính, nhiều lần dùng mạng người tế sống bày trận, cho nên mới bị gọi là Trận Quỷ Vương.
Nhưng trình độ trận đạo của người này hơn ta rất xa, trước đây ta còn nghiên cứu không ít trận pháp của hắn, nhiều chỗ tinh diệu tuyệt luân, tư tưởng đột phá, khiến người ta kinh ngạc không thôi.”
Viên Cát đại sư cảm thán xong lại cẩn thận quan sát Sở Hưu.
Hắn cũng biết hai người mà mình nhắc tới hơi khó.
Chân Vũ Giáo không cần nhiều lời, người của Tam Đại Đạo Môn, Đạo môn là đại địch, làm sao bọn họ chịu giúp mình?
Còn về Trận Quỷ Vương - Triều Hoàng, đối phương cũng không phải nhân sĩ chính đạo, cho đủ lợi lộc là được.
Nhưng vấn đề là hiện tại đối phương đang trong Cung Phụng Đường của triều đình hoàng thất Đông Tề, toàn bộ triều đình Đông Tề, có gần nửa trận pháp là từ tay hắn.
Có thể nói một khi người khác có được Triều Hoàng, phân nửa trận pháp của triều đình Đông Tề sẽ thành vô dụng, nếu phương pháp phá trận lọt khỏi miệng Triều Hoàng, đây sẽ là đại kiếp nạn đối với triều đình Đông Tề.
Cho nên theo Viên Cát đại sư thấy, Sở Hưu muốn tìm ai tới cũng là khó càng thêm khó.
Nhưng sau khi nghe xong Sở Hưu lại trực tiếp vung tay lên nói: “Được rồi, chuyện này cứ giao cho ta, ngươi nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành trận pháp ở nơi này đi, sau đó chuẩn bị chuyện tiếp dẫn Vô Căn Thánh Hỏa.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp sử dụng con đường nối hai thế giới trở về, Ngụy Thư Nhai cũng đi theo để đề phòng bất trắc. Dù sao hiện giờ lực lượng dưới hạ giới đang trống rỗng, đại đa số tâm phúc chân chính dưới trướng đều ở Đại La Thiên.
Vừa về hạ giới, Chử Vô Kỵ canh giữ ngoài cổng, thấy Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai về, Chử Vô Kỵ kinh ngạc nói: “Sao về nhanh vậy?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Trở về tìm hai người.”
Nói đoạn, Sở Hưu thuật lại cho Chử Vô Kỵ mọi chuyện.
Hai mắt Chử Vô Kỵ sáng bừng lên: “Thú vị thú vị, ta đi cùng ngươi một chuyến, tên Triều Hoàng kia có chút giao tình với ta, ta có thể nói vài lời.”
“Ồ? Triều Hoàng cũng là người trong Ma đạo?”
Chử Vô Kỵ lắc đầu nói: “Không phải, đừng quên Ngụy Quốc của ta trước kia là chư hầu của Đông Tề. Đông Tề từng giúp đỡ Ngụy Quốc xây dựng trận pháp, người được phái tới chính là Triều Hoàng này. Kẻ này đúng là quái nhân, tính cách kỳ dị, ngươi muốn dùng hắn cần phải độ lượng một chút, đừng nổi giận giết hắn là được.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Cái này thì ta hiểu, ta mà là loại tùy tiện giết người à?”
Chử Vô Kỵ nghe vậy thầm bĩu môi, không tỏ ý kiến.
Trong Chân Vũ Giáo ở Đông Tề, hương hỏa hưng thịnh, thậm chí còn hưng thịnh hơn mấy năm trước nhiều.
Sở Hưu liên tiếp diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, Bắc Yên lại đang diệt phật, có thể nói chỉ trong một đêm mà uy thế của Phật tông suy giảm cực lớn, thậm chí lan tới cả Đông Tề.
Trong biên cảnh Đông Tề đã có không biết bao nhiêu chùa miếu đóng cửa, hòa thượng cũng bắt đầu hoàn tục.
Dân chúng không thể tới chùa miếu lễ bái, cho nên tới đạo quan. Dù sao đối với bọn họ mà nói Đạo Tổ với Phật tổ ngoài một có tóc một không ra thì cơ bản không có gì khác biệt. Dù sao lạy ai cũng là cầu con cầu phát tài cầu duyên, có tác dụng thì tốt, không được thì đổi sang lạy người khác.
Sở Hưu tới dưới Chân Vũ Giáo, nhìn dáng vẻ phồn hoa của Chân Vũ Giáo, y còn tặc lưỡi thở dài: “Chân Vũ Giáo có được ngày nay cũng là nhờ ta. Các ngươi nói xem, liệu có phải Chân Vũ Giáo nợ ta một ân tình không?”
Trong Chân Vũ Giáo, Lục Trường Lưu và các võ giả Chân Vũ Giáo đều đang nhắm mắt tu hành trong đại điện.
Trên bức tượng Đạo Tôn của Chân Vũ Giáo, nghe nói có đạo uẩn mà Đạo Tôn để lại năm xưa, tu luyện bên dưới có thể tăng cường lĩnh ngộ đạo uẩn.
Lúc này Lục Trường Lưu đột nhiên mở mắt ra nói: “Sao ta cứ có cảm giác tâm thần không yên nhỉ?”
Những người khác kinh ngạc nhìn Lục Trường Lưu, không biết hắn đang nghĩ tới chuyện gì.
Trước mắt Chân Vũ Giáo bọn họ hương hỏa hưng thịnh, rốt cuộc uy thế của Đạo môn cũng lấn át Phật tông, chưởng giáo còn lo lắng điều gì?
Đúng lúc này, một đệ tử Chân Vũ Giáo lại vội vội vàng vàng đẩy cửa vào, vẻ mặt kinh hãi, run rẩy tới mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Trấn định! Trời còn chưa sập, vội cái gì!”
Lục Trường Lưu quát lớn, âm thanh ẩn chứa lực lượng bình ổn tâm trạng,
có vậy mới khiến đệ tử kia bớt kinh hãi.
"Sở Hưu đến rồi!"
Bốn chữ này vừa vang lên, toàn bộ Chân Vũ Giáo đều biến sắc.
Bây giờ bọn họ thà rằng trời sập chứ không muốn nghe thấy bốn chữ này.
Vừa hủy diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện xong, Sở Hưu lại tới Chân Vũ Giáo làm gì? Chẳng lẽ y định hủy diệt Chân Vũ Giáo hay sao?
Không đợi bọn họ phản ứng lại, phía sau lưng đệ tử kia, Sở Hưu đã dẫn người đẩy cửa đi vào.
Y cười khẽ nói: “Chư vị đạo trưởng chớ trách ta vô lễ, nhưng đệ tử của Chân Vũ Giáo các ngươi đúng là dễ kích động quá. Ta vừa báo họ tên, hắn đã kinh hãi bỏ chạy, thậm chí không buồn thông báo. Chẳng lẽ gương mặt Sở Hưu ta đáng ghét đến vậy sao? Hay là ta ăn thịt người à?”
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh được.
Lục Trường Lưu hít sâu một hơi nói: “Môn hạ đệ tử trẻ tuổi không hiểu quy củ, mong Sở giáo chủ thứ lỗi.”
Trước khi Sở Hưu hủy diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, thật ra võ lâm Chính đạo không coi Sở Hưu ngang với Độc Cô Duy Ngã. Chức vị giáo chủ Ma Giáo vĩnh viễn là của Độc Cô Duy Ngã, còn Sở Hưu chỉ là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo.
Còn bây giờ, mọi người không thể không thừa nhận địa vị hiện tai của Sở Hưu, giáo chủ Côn Luân Ma Giáo, danh xứng với thực.
Sở Hưu vung tay lên nói: “Chuyện nhỏ thôi, ta sẽ không so đo với một người trẻ tuổi. Thật ra ta tới đây chỉ là tìm người mà thôi.”
Nói đoạn, Sở Hưu đưa mắt nhìn mọi người ở đây, điềm nhiên nói: “Xin hỏi, vị nào là điện chủ Tử Vi Điện, Pháp Nguyên Chân Nhân - Gia Cát Thanh Sơn?”
Trong số các đạo sĩ ở đây, một lão đạo sĩ thân hình gầy gò cao ráo, dáng vẻ tiên phong đạo cốt chợt sững người, thân thể cũng vô thức co rụt lại.
Bị một giáo chủ Ma giáo hung danh hiển hách như Sở Hưu để mắt tới, cảm giác này không dễ chịu gì.
Lục Trường Lưu vội vàng nói: “Xin hỏi Sở giáo chủ,, Gia Cát sư đệ có chỗ nào đắc tội với Sở giáo chủ hay Côn Luân Ma Giáo? Ta tin trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi.
Theo ta được biết, mấy năm gần đây Gia Cát sư đệ chưa từng ra khỏi Chân Vũ Giáo nửa bước, vẫn luôn ở trong Chân Vũ Giáo, một lòng nghiên cứu trận pháp.”
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Lục chưởng giáo không cần căng thẳng, Gia Cát đạo trưởng tu vi trận đạo thiên hạ vô song, ta cũng được nghe danh.
Cho nên ta muốn nhờ Gia Cát đạo trưởng giúp ta bố trí một trận pháp.
Lần này ta tới đây không phải để gây chuyện mà là tới mời người.”
Chương 1570 Lựa chọn
Nghe Sở Hưu nói như vậy, mọi người ở đây đều sửng sốt.
Không ai ngờ Sở Hưu lại muốn nhờ Chân Vũ Giáo bọn họ giúp đỡ bố trí trận pháp.
Thật ra đây không phải việc khó gì, cùng là đại phái với nhau, mượn trận pháp sư của nhau là chuyện rất bình thường.
Trong Đạo môn, trình độ trận pháp của Gia Cát Thanh Sơn cao siêu tới mức ai cũng biết tiếng, cho nên thật ra Thuần Dương Đạo Môn và Thiên Sư Phủ đều mời Gia Cát Thanh Sơn ra tay, nhưng sau khi xong chuyện sẽ trả chút thù lao, mang ý cảm tạ.
Nhưng bây giờ Sở Hưu tới mời, tình hình lại không giống.
Sở Hưu là ai? Là giáo chủ của Côn Luân Ma Giáo, vừa hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự, trên giang hồ hung danh của y đang cường thịnh, là loại ma đầu có thể khiến trẻ con ngừng khóc.
Trong thời điểm này, nếu Chân Vũ Giáo bọn họ đưa người tới làm việc cho Sở Hưu, bố trí trận pháp cho Côn Luân Ma Giáo, như vậy sẽ bị toàn bộ võ lâm Chính đạo chỉ trích.
Cho nên khoảnh khắc này Lục Trường Lưu và mọi người trong Chân Vũ Giáo đều im lặng, không biết nên cự tuyệt hay nên đáp ứng.
Thấy dáng vẻ của đám người Lục Trường Lưu, nụ cười trên mặt Sở Hưu dần dần biến mất, y lạnh nhạt nói: “Sao nào? Lục chưởng giáo không đồng ý à? Hay lo ta không trả nổi thù lao?”
Lục Trường Lưu bất đắc dĩ nói: “Ta không có ý này...”
“Vậy ý của Lục chưởng giáo là gì?”
Sở Hưu bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Lục chưởng giáo, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, đơn giản là lo các ngươi phái người tới giúp ta sẽ bị đám võ lâm Chính đạo khác nói lung tung mà thôi.
Chuyện này thì ngươi yên tâm, nếu có ai dám nói lung tung, ta lập tức phái người tiêu diệt bọn chúng.”
Lục Trường Lưu lập tức giật mình, vội vàng nói: “Không cần, không cần đâu!”
Vốn dĩ chuyện này có thể không lớn, nhưng nếu Sở Hưu làm như vậy, tương đương với Chân Vũ Giáo bọn họ thông đồng với Ma Giáo làm bậy.
Giọng điệu của Sở Hưu hòa hoãn lại, lạnh lùng nói: “Lục chưởng giáo, nói thật nhé, lần này không phải ta nhắm vào Chân Vũ Giáo mà thật sự muốn mời Gia Cát đạo trưởng ra tay.
Nói vài lời không khách khí thì với thực lực của Côn Luân Ma Giáo chúng ta hiện giờ, có muốn hủy diệt Chân Vũ Giáo cũng chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Đây là nguyên tắc làm việc của Sở Hưu ta.
Tuy Chân Vũ Giáo và ta từng có chút va chạm mâu thuẫn, nhưng đó là vấn đề về lập trường, ta không đặt trong mắt.
Lần này, chúng ta tới là theo quy củ.”
Nói đoạn, Sở Hưu lấy ra một quyển sách nói: “Đây là điển tịch Đạo môn thời kỳ thượng cổ, có lẽ đã thất truyền trên giang hồ, đổi lại Gia Cát đao trưởng giúp ta một lần.
Ta đã kính Chân Vũ Giáo các ngươi một thước, ta không cần các ngươi trả ta một trượng, cứ theo quy củ trả ta một thước là được. Lựa chọn ra sao hoàn toàn do Lục chưởng giáo ngươi quyết định.”
Quyển sách kia đúng là điển tịch của Đạo môn, là Sở Hưu lấy bên trong kho sách của Hoàng Thiên Các ở Thương Ngô Quận, không phải thứ quý giá gì, nhưng đưa tới hạ giới lại là bí điển thất truyền.
Khóe miệng Lục Trường Lưu lộ ra nụ cười khổ, hắn trực tiếp giơ tay ra cầm lấy quyển sách kia, nói với Sở Hưu: “Gia Cát sư đệ rất ít khi ra khỏi Chân Vũ Giáo, tuy tuổi tác không nhỏ nhưng không hiểu nhiều về đạo lý đối nhân xử thế, nếu có gì mạo phạm Sở đại nhân, mong ngài thứ lỗi.”
Sở Hưu mỉm cười, cuối cùng Lục Trường Lưu vẫn phải thỏa hiệp.
Hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Sở Hưu, không giao người thì diệt môn, đúng là uy hiếp không hề che giấu.
Người kính Sở Hưu một thước, y sẽ trả người một trượng.
Bây giờ Sở Hưu kính Chân Vũ Giáo một thước, nếu Chân Vũ Giáo không trả Sở Hưu một trượng này, e là không có kết cục tốt.
Gia Cát Thanh Sơn lại ngây ngốc nhìn Lục Trường Lưu.
Chưởng giáo, sao ngươi lại bán ta đi như vậy?
Lục Trường Lưu bất đắc dĩ vỗ vai Gia Cát Thanh Sơn, bí mật truyền âm nói: “Gia Cát sư đệ, với tính cách của Sở Hưu, nếu y có âm mưu gì, khéo đã động thủ từ lâu rồi.
Bây giờ Chân Vũ Giáo ta hoàn toàn không có tư cách đối địch với Sở Hưu. Nếu hắn đã tới cửa ‘khách khí’ nói chuyện, chắc là nhờ ngươi tới nghiên cứu trận pháp thật, không cần nghĩ nhiều.”
Gia Cát Thanh Sơn bất đắc dĩ gật đầu.
Hắn cũng biết với thực lực của Chân Vũ Giáo hiện tại, đúng là không cách nào chống lại Sở Hưu. Sở Hưu nói cái gì thì bọn họ cũng phải đáp ứng.
Thấy Sở Hưu dẫn Gia Cát Thanh Sơn đi khỏi, Lục Trường Lưu thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài đó còn mang theo cảm giác thất bại nặng nề.
Bao năm qua, Lục Trường Lưu luôn thể hiện mình là người hiền lành, thật ra hắn cũng không theo đuổi hay coi trọng lực lượng.
Nhưng tới giờ hắn mới biết, không có lực lượng là chuyện đáng buồn tới mức nào.
Có lực lượng không có nghĩa là ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì theo ý mình, nhưng lại giúp ngươi có quyền nói hai chữ không được.
Bên phía Sở Hưu không hề chậm trễ, trực tiếp dẫn Gia Cát Thanh Sơn tới Đông Tề.
Trước mắt trên giang hồ gió nổi mây phun, hoàng thất Bắc Yên và Tây Sở đã không có quyền lên tiếng về đại thế thiên hạ, chỉ có Đông Tề còn lưu lại chút lực lượng, có thực lực chống lại giang hồ.
Hơn nữa mấy năm gần đây, Chính đạo Ma đạo chém giết không ngừng, hoàng thất Đông Tề trừ lần đối phó với Bắc Yên, còn lại không có tổn thất gì lớn, cho nên lúc này vẫn còn không ít lực lượng.
Côn Luân Sở Hưu, tới nay đã không mấy ai không biết cái tên này, khi Sở Hưu vừa báo danh, vẻ mặt thủ vệ hoàng cung cũng như vừa gặp quỷ.
Nhưng Đông Tề và Côn Luân Ma Giáo không có quan hệ gì, cho nên chỉ kinh ngạc chứ không quá sợ hãi, một lúc lâu sau đã nghênh tiếp Sở Hưu vào trong đại điện.
Chỉ trong thời gian ngắn, hoàng cung Đông Tề đã như trời sập, cư Cung Phụng Đường của hoàng thất, cường giả của hoàng tộc Đông Tề, còn có những thế lực giang hồ quy thuận triều đình Đông Tề như Bạch Hổ Đường, tất cả đều có mặt.
Chỉ một lát thôi mà trong đại điện đã tụ tập gần mười võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, có thể thấy bọn họ coi trọng Sở Hưu tới mức nào.
Đây không phải Đại La Thiên, mười võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, không mấy tông môn có thể lấy ra được.
Nhiều năm không gặp, Lữ Hạo Xương vốn rất phúc hậu nhưng tới hôm nay vóc dáng lại khá gầy gò, dung mạo già yếu vô cùng, hiển nhiên không sống được bao lâu nữa.
Vị này đúng là nhân tài, nghe nói trước đây không lâu hắn còn cưới thêm vài phi tử vào cung, phóng túng như vậy mà có thể sống được đến tận lúc này, đúng là không dễ dàng. Hắn đã sống tới mức con trai sắp hóa thành lão già rồi.
Lúc này đối mặt với Sở Hưu, Lữ Hạo Xương cố giữ tinh thần, mỉm cười nói: “Chẳng hay Sở giáo chủ tới Đông Tề ta có chuyện gì cần làm?”
Sở Hưu vung tay, không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Ta tới đây chỉ là mượn bệ hạ một người mà thôi.
Đại tông sư trận đạo của Cung Phụng Đường hoàng thất Đông Tề, Trận Quỷ Vương - Triều Hoàng, phiền bệ hạ cho ta mượn một thời gian, thù lao dễ bàn thôi.”
Vừa nghe câu này, nụ cười trên mặt Lữ Hạo Xương cứng đờ.
Trong tay Triều Hoàng là phân nửa trận pháp của Đông Tề bọn họ, một khi rơi vào tay người ngoài, hậu hoạn vô cùng.
Cho nên hắn ho khan một tiếng nói: “Sở giáo chủ à, ngại quá, gần đây Triều Hoàng có một số việc không thể dứt ra được. Hay là ngươi muốn trận pháp gì thì cứ đưa ra, bảo Triều Hoàng làm là được.”
Sở Hưu chẳng buồn nói nhảm với Lữ Hạo Xương, một luồng khí thể lan tỏa từ người y, lạnh lùng nói: “Bệ hạ làm vậy là không muốn cho mượn? Nhưng nếu ta nhất định phải mượn thì sao?”