-
Chương 1571-1575
Chương 1571 Nửa bước Thông Huyền 1
Uy hiếp một vị quốc chủ trước mặt mọi người, trên toàn bộ giang hồ hiện tại chỉ có Sở Hưu mới có thể làm được.
Trong đại điện, tất cả các võ giả trực thuộc Đông Tề sắc mặt đều rất khó coi.
Đại vương triều đứng đầu Trung Nguyên mà lại bị người ta uy hiếp như vậy, hỏi sao bọn họ không phẫn nộ cho được?
Thấy thái độ của đám người Đông Tề này, Sở Hưu không khỏi lắc đầu.
Trước khi đến đây y đã đoán sẵn, tới Chân Vũ Giáo thì chỉ cần y tỏ thái độ ngang ngạnh mở miệng uy hiếp, chín thành chín là Chân Vũ Giáo sẽ đáp ứng y.
Bởi vì Chân Vũ Giáo đã đọ sức với y không phải một hai lần, biết sự khủng khiếp của y, cũng biết tính cách y.
Nhưng Đông Tề thì không.
Ngoài lần tấn công Bắc Yên, Đông Tề gần như chưa bao giờ giao thủ với Sở Hưu, chuyện này dẫn tới mức độ uy hiếp của Sở Hưu đối với họ cũng bị đánh giá thấp. Đây không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam.
Lữ Hạo Xương ho khan một tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng nói: “Sở giáo chủ nói vậy là đang uy hiếp trẫm ư?”
Lữ Hạo Xương có ngu ngốc có vô dụng đến đâu đi nữa, hắn cũng là đế vương của Đông Tề, là chủ nhân của đại quốc đệ nhất đương thời, bị một người giang hồ uy hiếp như vậy, sao hắn có thể không giận? hắn không phải Mạnh Vân Thịnh bên Tây Sở, không dám nói chuyện lớn tiếng với những thế lực võ lâm ở Tây Sở.
“Mong Sở giáo chủ chú ý câu từ, Đại Tề ta không phải giang hồ dân dã!”
Trong hoàng thất Đông Tề, một lão già hai tay nâng một thanh trường kiếm đồng thau cổ kính, bên trên tỏa ra khí tức hùng mạnh, trầm ổn mà nặng nề.
Địa thế khôn, quân tử lấy hậu đức tái vật.
Đây là thần binh hộ quốc của Đông Tề, Hậu Thổ Kiếm!
Thanh kiếm này còn mạnh mẽ hơn cả Cửu Long Ấn của Bắc Yên, dù sao với sự cường đại của Đông Tề, lực lượng long mạch cũng vượt xa Bắc Yên.
Còn lão già này tuy không phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng xem khí tức của hắn chắc đã bước một chân vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Tập hợp toàn bộ lực lượng hoàng thất Đông Tề, có bồi dưỡng được một vị cường giả như vậy cũng không có gì là lạ. Hắn cầm Hậu Thổ Kiếm trong tay, lại đứng trong hoàng thành Đông Tề, cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường cũng không làm gì được hắn.
Tuy Sở Hưu không phải cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng y cũng cực kỳ bất phàm.
Sở Hưu cười một tràng dài rồi lạnh lùng nói: “Vị lão tiên sinh này, cũng mong ngươi chú ý câu từ một chút. Nói vậy là Đông Tề coi thường loại giang hồ dân dã như ta ư? Dõi mắt ra ngàn năm trước, không phải hoàng thất Đông Tề các ngươi cũng xuất thân từ giang hồ dân dã à?”
Sau khi dứt lời, quanh người Sở Hưu bộc phát ra một luồng ma khí tinh thuần, thiên địa nguyên khí xung quanh chen chúc nhau tràn vào cơ thể y, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành một cơn bão cực lớn.
Lực hút kia cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí lực lượng trận pháp trong hoàng cung Đông Tề cũng bị Sở Hưu hút vào trong người, thân hình y bắt đầu tăng vọt, như thần như phật, khí tức khủng khiếp đó khiến hơi thở của mọi người ở đây lập tức trở nên nặng nề, ánh mắt đầy kinh ngạc, thậm chí không nói được một câu.
Đại điện của Đông Tề cực kỳ cao lớn hùng vĩ, phải hơn mười trượng, như một căn lầu lớn.
Thân hình Sở Hưu tăng vọt lên đỉnh đại điện, sau đó khí tức lại đột nhiên tiêu tán, đứng yên đó như không việc gì.
Tuy Pháp Thiên Tượng Địa tiêu hao rất lớn nhưng bây giờ Sở Hưu không trực tiếp sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa mà chỉ thi triển một nửa rồi ngừng, tiêu hao như vậy vẫn trong mức y chấp nhận được.
Tuy chỉ vừa thi triển nhưng uy lực đó đủ chấn nhiếp mọi người ở đây.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Mọi người cũng biết quan hệ giữa ta và Bắc Yên, ta biết bệ hạ lo ta dẫn Triều Hoàng đi, sau đó tiết lộ trận pháp của Đông Tề cho Bắc Yên.
Chuyện này thì bệ hạ không cần lo lắng, ta đã không bận tâm tới những thứ phàm trần thế tục nữa rồi, cũng lười nhúng tay vào chiến tranh giữa ba nước.
Cho nên ta hỏi ngươi một câu nữa, bệ hạ có cho mượn người, hay không?”
Lữ Hạo Xương vẫn không nói gì, lão già cầm Hậu Thổ Kiếm đã trực tiếp lên tiếng: “Từ nay về sau, Trận Quỷ Vương sẽ không còn là khách khanh của Đại Tề ta nữa, Sở giáo chủ muốn dùng đến bao giờ thì dùng.”
Lữ Hạo Xương kinh ngạc nhìn lão già kia, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Lão già này là người có tuổi tác lớn nhất trong hoàng tộc Đông Tề, cũng là người có thực lực mạnh nhất. Nếu hắn đã nói vậy chứng tỏ hắn thấy hiện giờ bọn họ có tập hợp toàn bộ lực lượng của Đông Tề cũng không thể chống nổi Sở Hưu.
Cũng có thể chống được, nhưng phải trả giá cực đắt.
Thể diện là nhỏ, sinh tử là lớn.
Tuy Lữ Hạo Xương biết mình không sống được bao lâu nữa, nhưng càng là
lúc này,hắn càng quý trọng thời gian sống.
Cho nên Lữ Hạo Xương chỉ trầm ngâm một chút rồi trực tiếp nói: “Dẫn Triều Hoàng tới đây.”
Một lát sau, một lão già mặc áo đen lôi thôi lếch thếch bị người ta kéo tới, vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Gọi ta tới làm gì? Bên kia ta còn trận pháp chưa hoàn thành đấy.”
Lữ Hạo Xương ho khan một tiếng nói: “Triều Hoàng, vị này là Sở giáo chủ Côn Luân Ma Giáo. Từ nay về sau ngươi không phải là khách khanh của Đông Tề ta nữa, đi theo Sở giáo chủ là được.”
Triều Hoàng kinh ngạc nhìn Sở Hưu một hồi, cho dù hắn một lòng nghiên cứu trận pháp, không hỏi chuyện thị phi trên giang hồ, nhưng hắn cũng biết tới danh hiệu Ma Chủ Sở Hưu.
Nhưng sau đó hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Ta không đi! Nơi này còn rất nhiều trận pháp ta chưa hoàn thành, đi làm gì?”
Đám người Lữ Hạo Xương lập tức biến sắc.
Bọn họ không ngờ đám người mình đã đáp ứng rồi mà Triều Hoàng còn không chịu.
Nếu để Sở Hưu hiểu lầm là bọn họ âm thầm ngăn cản, thế thì hỏng bét.
Lúc này Chử Vô Kỵ nói: “Triều Hoàng, đừng nhớ thương mấy trận pháp ấy nữa, đến Thánh Giáo ta, Thánh Giáo ta có thể cho ngươi càng nhiều trực giác, để ngươi nghiên cứu.
Ngươi có nghe tới Thiên Khốc Ma Tôn một trong Tứ Đại Ma Tôn của Thánh Giáo ta năm trăm năm trước không? Truyền thừa trận pháp mà hắn lưu lại đang trong Thánh Giáo ta.
Nếu ngươi ngoan ngoãn làm việc cho Thánh Giáo, ngươi cũng có thể xem truyền thừa này.”
Đương nhiên Triều Hoàng từng nghe danh Thiên Khốc Ma Tôn, phải nói là mỗi người nghiên cứu trận pháp, bất luận Chính đạo hay Ma đạo đều nghe nói.
Triều Hoàng nghe vậy không khỏi nhìn sang phía Sở Hưu hỏi: “Hắn nói thật chứ?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, chẳng lẽ Thánh Giáo ta còn lừa ngươi hay sao?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Triều Hoàng trực tiếp gật đầu, đi theo Sở Hưu rời khỏi.
Sau khi bọn Sở Hưu đi khỏi, mọi người trong đại điện mới thở dài một tiếng.
Đối với bọn họ, sự tồn tại của Sở Hưu gây áp lực quá lớn.
Lão già hoàng thất Đông Tề kia trầm giọng nói với Lữ Hạo Xương: “Bệ hạ, e là bầu trời trên giang hồ sắp đổi rồi.
Từ nay về sau, những nhân thủ mà Đông Tề ta bố trí vào giang hồ đều phải thu hồi.
Giang hồ là giang hồ, triều đình là triều đình, sau này Đông Tề ta chỉ quản lý bách tính giang hồ, mặc kệ giang hồ dân dã.”
Chương 1572 Nửa bước Thông Huyền 2
Nghe lão già kia nói vậy, Lữ Hạo Xương không nhịn được nói: “Chẳng lẽ tên Sở Hưu kia đáng sợ đến vậy à? Đáng sợ tới mức lực lượng của toàn bộ Đông Tề ta cũng không làm gì được?”
Lão già kia gật đầu nói: “Còn đáng sợ hơn tưởng tượng của bệ hạ.
Nhưng bệ hạ cũng không cần lo lắng, đúng như Sở Hưu kia đã nói, tới cảnh giới của hắn, hắn đã không theo đuổi chút quyền lực đáng thương nơi thế tục phàm trần này, mà là lực lượng cực hạn chân chính.
Cho nên chỉ cần bệ hạ không chọc ghẹo hắn, đương nhiên Côn Luân Ma Giáo sẽ không ra tay với Đông Tề ta.
Năm trăm năm trước, uy thế của Độc Cô Duy Ngã còn kinh khủng hơn Sở Hưu này, nhưng kẻ chịu xui là toàn bộ giang hồ chứ không phải thiên hạ.”
...
Trên đỉnh Côn Luân Sơn, bên cạnh Vô Căn Thánh Hỏa.
Viên Cát đại sư không ngờ Sở Hưu lại dẫn Triều Hoàng và Gia Cát Thanh Sơn tới đây nhanh như vậy.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện ta muốn làm rất đơn giản, đó là nghĩ cách đưa Vô Căn Thánh Hỏa này từ đỉnh Côn Luân Sơn đến khu vực Nam Man. Chỉ cần làm được, sẽ không thiếu chỗ tốt cho hai vị.”
Gia Cát Thanh Sơn nhíu chặt lông mày, độ khó vượt xa bình thường, nhưng hắn không nghi ngờ gì.
Sở Hưu chiếm cứ khu vực Nam Man, thành lập rất nhiều phân đà ở Nam Man, bộ dáng như coi Nam Man là cứ điểm quan trọng, có tăng cường lực lượng ở đó cũng rất bình thường.
Triều Hoàng lại hưng phấn xoa tay, đối với hắn thì những nan đề mang tính khiêu chiến như vậy mới là thứ hắn cần.
Sở Hưu gọi Viên Cát đại sư tới bàn giao vài câu rồi trực tiếp về Đại La Thiên bế quan.
Trước khi Viên Cát đại sư đến, hắn đã khai thông triệt để con đường truyền tin giữa hai thế giới, nếu hạ giới xảy ra chuyện gì, Sở Hưu có thể nhanh chóng nhận được tin.
Lần này bế quan, Sở Hưu cũng muốn thử nghiệm xem liệu mình có thể đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay không.
Liên tục giao chiến với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lý giải của Sở Hưu đối với cảnh giới này đã hết sức thấu triệt, thậm chí y đã chạm tới bình cảnh, chỉ thiếu một bước nữa thôi là đột phá.
Trong mật thất bế quan ở phủ quận trưởng Thương Ngô Quận, lần này Sở Hưu bế quan tròn bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Trong mật thất bế quan, thiên địa nguyên khí dồi dào tới kinh người, quả thực như nước chảy, ngưng tụ như chất lỏng.
Lúc này nếu có người vươn tay khuấy thiên địa nguyên khí kia, thậm chí có thể khiến nó chảy xuôi.
Tinh thần của Sở Hưu đã tăng tới đỉnh phong, một khắc sau lực hút khủng khiếp phát ra từ người Sở Hưu. Thiên địa nguyên khí xung quanh đều bị Sở Hưu thu nạp vào người, lưu lại một khu vực chân không.
Khu vực chân không kia không ngừng vặn vẹo, Sở Hưu thử nghiệm khống chế khu vực này, thay đổi quy tắc trong đó.
Khí tức không gian vặn vẹo càng lúc càng nhanh, khoảnh khắc cuối cùng lại như không chịu nổi luồng sức mạnh khủng khiếp này, hoàn toàn tan vỡ, lực lượng bị Sở Hưu hấp thu vào cơ thể trước đó cũng tản mác ra.
Sở Hưu thở dài một tiếng, mở mắt.
Y thành công, nhưng cũng thất bại.
Nói thành công là vì bây giờ y đã có lực lượng của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng có nguyên thần cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vẫy tay một cái là lực lượng trong một khoảnh thiên địa đã bị y điều khiển. Chuyện này đã không khác gì cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường.
Nhưng Sở Hưu thất bại là y không thể ngưng tụ lĩnh vực thành công.
Sở Hưu biết vấn đề nằm ở đâu, vừa hay lại chính là điều y am hiểu nhất.
Hệ thống lực lượng của y quá phức tạp, phức tạp tới mức y không biết nên cô đọng lĩnh vực gì, chuyện này rất lúng túng.
Cho nên bây giờ y vẫn dừng ở bước điều khiển một khoảng thiên địa chứ không phải điều khiển triệt để, cũng không đạt tới cảnh giới thay đổi một khoảng thiên địa.
Cũng tức là hiện giờ Sở Hưu chỉ có thể coi là nửa bước Thiên Địa Thông Huyền.
Nửa bước Thiên Địa Thông Huyền cũng coi là Thiên Địa Thông Huyền, dù sao sau khi Sở Hưu xuất quan, Thương Thiên Lương là người đầu tiên cảm giác được khí tức trên người Sở Hưu không đúng.
Hắn kinh ngạc nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi đột phá rồi à?”
Tuy mọi người đều biết tốc độ tu luyện của Sở Hưu, nhưng Sở Hưu bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhanh như vậy khiến Thương Thiên Lương cũng thấy không chấp nhận nổi, đúng là đả kích người khác thái quá.
Cho dù đặt ở Đại La Thiên này, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng coi như cường giả, có thể thống lĩnh một khu vực, ở hạ giới còn là cấp bậc võ lâm chí tôn. Sở Hưu mới bao tuổi mà đạt tới tu vi như vậy, đúng là đáng sợ.
Nhưng sau khi thán phục xong, Thương Thiên Lương lại lập tức phản ứng lại.
“Đợi đã, có gì đó không đúng, ngươi còn chưa hoàn toàn bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Tình hình của ngươi ra sao? Rõ ràng ta cảm thấy ngươi có thể đột phá, rõ ràng bước một bước là vượt qua nhưng ngươi vẫn còn để nửa cái chân ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần làm gì?”
“Đừng châm chọc nữa, ta đang định tới tìm ngươi và Ngụy lão thỉnh giáo về vấn đề này.”
Thật ra nếu xét theo sức chiến đấu đơn thuần, thậm chí Sở Hưu đã hoàn toàn vượt qua Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương.
Nhưng sức chiến đấu là sức chiến đấu, lý giải đối với võ đạo lại là lý giải, hai thứ này không thể gộp làm một.
Thực lực của Sở Hưu hoàn toàn dựa vào chém giết liên tục, rèn luyện ra.
Người bình thường đột phá là đầu tiên tích lũy lực lượng, sau đó bỏ thời gian dài cảm ngộ thiên địa, học tập cảnh giới, vân vân.
Còn Sở Hưu lại khác, y thường xuyên khiêu chiến vượt cấp, khi còn chưa đột phá đã giao chiến với cường giả cao hơn mình một cảnh giới, trong lúc liều mạng chiến đấu thể ngộ lực lượng của cảnh giới này, như loại cường đạo, cướp đoạt điên cuồng.
Tuy phương thức này khiến y đột phá cực kỳ nhanh chóng nhưng nếu nói tới lý giải đối với cảnh giới, thật ra y không bằng Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương bước từng bước một đi lên.
Đương nhiên Sở Hưu cũng bước từng bước một, nhưng y không đi, y giết lên.
Sau khi Sở Hưu kể lại tình hình của mình, Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương đồng thời lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe tới tình huống như vậy, còn có người không biết nên cô đọng lĩnh vực như thế nào nên không thể đột phá, Sở Hưu đúng là kẻ kỳ quái.
Ngụy Thư Nhai trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Vấn đề của ngươi đúng là hết sức kỳ quái, ít nhất với kinh nghiệm của lão phu mà chưa từng thấy có chuyện như vậy. Con đường ngươi đi quá mức đặc biệt, nhưng ngươi có thể thay đổi cách suy nghĩ về vấn đề này.
Đối với ngươi, rốt cuộc võ đạo là gì? Có liên quan gì tới thiên địa?”
“Đạo chiến đấu!”
Sở Hưu không cần suy nghĩ, trực tiếp đáp lời.
Từ khi tu luyện võ đạo, Sở Hưu vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng luôn làm như vậy.
Y muốn sống, muốn sống tốt hơn nữa, đứng cao hơn nữa, nên phải tranh, nên phải chiến.
Cho nên đối với y, võ đạo chính là đạo chiến đấu.
“Thương thành chủ nghĩ sao?” Ngụy Thư Nhai hỏi.
Thương Thiên Lương trầm giọng nói: “Đạo sống còn!
Tiểu tử Sở Hưu này từng tới nơi quỷ quái Lục Đô kia rồi, không có lực lượng thì ngươi còn không sống được tới mười tuổi.
Võ đạo chính là tranh mạng với trời!
Chương 1573 Bàn luận về võ đạo
Võ giả ở Lục Đô không biết cái gì là đạo, thậm chí bọn họ còn không biết cái gì là võ, bọn họ chỉ muốn sống, đây là bản tính, bản năng của con người.”
Ngụy Thư Nhai gật đầu nói: “Lời của Thương thành chủ đã rất tiếp cận rồi.
Năm xưa người đứng đầu Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, cũng là đại ca kết nghĩa của ta đã từng nói, thật ra võ đạo chính là đạo nghịch thiên!
Thiên Nhân Hợp Nhất lần đầu tiên cảm giác lực lượng thiên địa, Võ Đạo Chân Đan mượn lực lượng thiên địa, Chân Hỏa Luyện Thần khống chế lực lượng thiên địa, lại tới Thiên Địa Thông Huyền, trực tiếp sử dụng lực lượng của bản thân thay đổi một khoảng thiên địa.
Tu luyện võ đạo nhìn như mỗi bước đều có liên quan tới thiên địa, nhưng trên thực tế lại là đi ngược lẽ trời, trộm lực lượng của thiên địa!”
Ngụy Thư Nhai chỉ vào Sở Hưu, rồi chỉ chính mình nói: “Ngươi ta sinh ra là người, trời sinh yếu đuối, kết quả bước từng bước một tới mức có thể lật tay dời núi, ngăn sông che biển, đây không phải đạo nghịch thiên thì là gì?
Tuy ngươi có rất nhiều võ đạo, nhưng ngươi chỉ cần lĩnh một điều là đủ. Lĩnh vực là khu vực hoàn toàn nằm trong khống chế của ngươi.
Thiên địa không cách nào chèn ép ngươi, quy tắc không cách nào trói buộc ngươi, trong lĩnh vực, ngươi chính là trời!
Ngươi lĩnh ngộ được điều này, cuối cùng ngươi sẽ diễn hóa thành lĩnh vực ra sao cũng không quan trọng, vì chắc chắn nó là đạo mà ngươi muốn đi theo.”
Sở Hưu như đang suy tư gật nhẹ đầu, những lời Ngụy lão nói là kinh ngạc cho Sở Hưu, cũng là một loại điểm hóa.
Từ trước tới nay, lực lượng của Sở Hưu luôn tăng trưởng nhanh chóng, sức chiến đấu vượt xa cảnh giới, nhưng về mặt võ đạo lại có phần bất ổn, đây chính là khiếm khuyết của y.
Thương Thiên Lương ở bên cạnh kinh ngạc nói: “Vị đại ca kết nghĩa của ngươi đúng là một nhân tài, nếu chưa chết, tương lai chắc chắn là đại nhân vật.”
ánh mắt Ngụy Thư Nhai lộ vẻ thương cảm, nhưng lại chỉ vào bản thân, đáp với giọng ngạo nghễ: “Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, bao gồm cả lão già ta, không ai tầm thường!”
Nói xong, Ngụy Thư Nhai mới trầm giọng nói: “Chỉ tiếc là bọn họ sinh sai thời đại mà thôi.”
Sở Hưu cũng gật nhẹ đầu, y hiểu cảm thụ của Ngụy Thư Nhai.
Hơn ba trăm năm trước, Côn Luân Ma Giáo mới bị hủy diệt hơn hai trăm năm, uy thế của Chính đạo đang ở ngưỡng đỉnh phong, ngay cả Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo cũng chưa ra đời, toàn bộ Ma đạo không gượng dậy nổi.
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma sinh ra trong thời đại đó, mặc cho họ có tài hoa kinh người tới đâu đi nữa, cũng không cách nào ngăn cơn sóng dữ.
Nếu bọn họ sinh ra vào hiện tại, cũng có thể trở thành kiêu hùng Ma đạo.
Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị trở lại bế quan, Từ Phùng Sơn đột nhiên hốt hoảng chạy vào, cầm tin tức kinh hãi nói: “Đại nhân, Diệp Duy Không sắp tới!”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đã xác định rồi?’
Từ Phùng Sơn gật đầu lia lịa nói: “Diệp Duy Không đã sắp tuần tra xong Lăng La Quận, chính hắn nói với người khác là chuẩn bị tới Thương Ngô Quận xem xem người giết chết Diệp Thiên Thanh là kẻ ra sao.
Hắn nói câu này ngay trước phủ quận trưởng của Lăng La Quận, rất nhiều võ giả đứng xem nghe được. Có lẽ mấy ngày sau bọn họ sẽ tới!”
Sở Hưu gật đầu nói: “Được, ta biết rồi!”
Từ Phùng Sơn sửng sốt, biết là thế nào? Biện pháp đâu.
Không đợi hắn mở miệng, Sở Hưu đã vung tay nói: “Chuyện này để ta giải quyết.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Từ Phùng Sơn không hỏi nốt câu cuối cùng, đành ôm một bụng lo lắng và do dự rời khỏi.
Sở Hưu cau mày gõ bàn một cái, Diệp Duy Không này đúng là nhỏ nhen, chẳng phải y chỉ giết một võ giả thủ hạ cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của hắn à, sao còn không chịu bỏ qua.
Đương nhiên nếu những người khác nghe được câu này của Sở Hưu, chắc sẽ chửi y nát mặt.
Hàn Giang Thành có bao nhiêu cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cho ngươi giết?
Sở Hưu còn chưa đủ mạnh để đối đầu với cường giả cảnh giới Võ Tiên.
Bây giờ đã hơn một tháng, không biết bên phía Viên Cát đại sư ra sao rồi.
Sở Hưu trực tiếp đi tới hạ giới, nhưng y vừa ra khỏi Nam Man đã thấy Viên Cát đại sư và Gia Cát Thanh Sơn, Triều Hoàng đang bận rộn ở Nam Man.
Đương nhiên Vô Căn Thánh Hỏa không được dẫn thẳng tới con đường nối hai thế giới mà ở một phân đường gần đó.
Khi Sở Hưu tới nơi, vừa vặn thấy được một đại trận do bạch ngọc dựng thành, ngọn lửa màu bạc bốc lên, xông thẳng tới chân trời, chính là Vô Căn Thánh Hỏa trên đỉnh Côn Luân Sơn.
“Các ngươi đã thành công?”
Thấy Sở Hưu đến, Gia Cát Thanh Sơn gật nhẹ đầu, Viên Cát đại sư vừa định
tới báo công, Triều Hoàng đã không nhịn được nói: “Thành công đã nói cho ngươi biết, còn cần ngươi tự đến xem à?
Mới thành công một nửa thôi, tuy dẫn được Vô Căn Thánh Hỏa tới đây nhưng bảo vật do thiên địa tạo thành này đúng là quá bá đạo, sau khi đưa tới chỉ giữ được tám phần mười lực lượng.
Gia Cát lão nhi kia có ý tưởng không sai, vận dụng băng ngọc sinh ra trên đỉnh Côn Luân Sơn làm vật dẫn, đúng là có thể dịch chuyển Vô Căn Thánh Hỏa.
Nhưng tuy băng ngọc sinh ra trên đỉnh Côn Luân Sơn, nhưng nó không phải vật trời sinh, tuy dính chút khí tức của Vô Căn Thánh Hỏa nhưng không cách nào vận chuyển hoàn mỹ, tám phần mười lực lượng này cũng không giữ được bao lâu.
Chúng ta đã thử, nhiều nhất là ba ngày sau băng ngọc sẽ bị hòa tan triệt để, không có vật dẫn thích hợp thì đừng hòng dịch chuyển Vô Căn Thánh Hỏa.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đừng nói ba ngày, chỉ cần một ngày cũng đủ rồi.
Sở Hưu gọi riêng Viên Cát đại sư tới hỏi: “Kết nối tòa trận pháp này tới Đại La Thiên cần bao lâu?”
Viên Cát đại sư biết sự tình và kế hoạch của Sở Hưu ở Đại La Thiên, nghe vậy hắn lập tức giật mình sau đó lại nói: “Hai ngày, ba ngày là đủ.
Trận pháp này là ba người chúng ta cùng thôi diễn ra, trận pháp dịch chuyển giữa hai thế giới đã có sẵn, một mình ta bày trận ở Đại La Thiên là được, chỉ hai ngày là được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, lại trở lại trong đại điện, nói với hai người Gia Cát Thanh Sơn và Triều Hoàng: “Hai vị tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, sau khi trận pháp hoàn thành lại đi nghiên cứu.”
Gia Cát Thanh Sơn không quan tâm nhún vai, dù sao y cũng bị ép phải tới, Sở Hưu bảo hắn làm gì thì hắn chỉ làm có vậy.
Nhưng Triều Hoàng lại tức tối nói: “Dựa vào đâu cơ chứ? Ngươi có biết ngay lúc mấu chốt này mà dừng lại sẽ lãng phí bao nhiêu linh cảm của ông đây hay không? Đừng tưởng ngươi là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo mà có thể khoa chân múa tay ở đây, phương diện trận pháp này, chưa tới phiên ngươi chỉ huy!”
Sở Hưu nhìn Triều Hoàng lạnh lùng nói: “Nhớ cho kỹ, đây không phải đề nghị, mà là mệnh lệnh!
Ngoài ra, ta rất ghét người khác tự xưng ông đây trước mặt ta!”
Triều Hoàng bị ánh mắt của Sở Hưu làm cho giật nảy mình, nhưng hắn vẫn cứng đầu nói: “Sao nào? Ngươi định giết ta hay sao? Triều Hoàng ta cái gì cũng sợ, chỉ duy nhất không sợ chết thôi!”
Sở Hưu cười lạnh nói: ”Không sợ chết? Thế gian này không có ai không sợ chết!
Ngươi muốn nghiên cứu trận pháp, vậy thì phải còn sống mới có thể nghiên cứu được. Chết đi rồi ngươi xuống địa phủ đàm luận trận pháp với Diêm La Vương hay sao?
Ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi muốn chết ta cũng giúp ngươi một tay. Dù sao trên giang hồ, không phải chỉ có mình ngươi là tông sư trận đạo!”
Không ai không sợ chết, triều hoàng có kiêu ngạo ngông nghênh đến đâu đi nữa cũng có thể thấy được một luồng sát ý trong mắt Sở Hưu, một luồng sát ý chân chính.
Cho nên cuối cùng hắn đành xám xịt rời khỏi, không dám khiêu khích Sở Hưu tiếp.
Chương 1574 Giang hồ là một vòng tròn 1
Tại nơi tiếp giáp giữa Lăng La Quận và Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không mặc cửu long bào màu hắc kim, áo choàng lay động theo làn gió. Vài chục võ giả Hàn Giang Thành đứng sau lưng hắn, chỉ có mình Kỳ Vô Hận đứng song song với hắn.
“Vô Hận, một trăm năm trước nơi này là của Lăng Tiêu Tông.”
Kỳ Vô Hận gật đầu nói: “Ta biết, nghe nói Lăng La Quận là thành chủ lấy một địch ba, giết chết ba cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Lăng Tiêu Tông mới đoạt được.”
Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi có biết, sau chuyện đó Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông đã tới gây chuyện với ta, là ta và Tiểu Mạnh hai người liên thủ, dùng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chống trả lại Võ Tiên, thậm chí điên cuồng tới mức định đồng quy vu tận mới khiến Lăng Tiêu Tông sợ ném chuột vỡ bình, không dám liều mạng với chúng ta, nhường Lăng La Quận lại không?”
Kỳ Vô Hận ngẩn người, chuyện này thì hắn không biết.
Diệp Duy Không đột nhiên cười một tiếng nói: “Tuổi trẻ nông nổi, chuyện mất mặt như vậy thì Tiểu Mạnh cũng ngại kể ra, đương nhiên ta cũng không nói. Khi đó chúng ta rất chật vật đấy.
Bây giờ Sở Hưu kia giết Diệp Thiên Thanh, ta cũng định tới gây chuyện với tiểu bối. Chuyện này rất giống năm xưa.
Giang hồ chính là một vòng tròn, một luân hồi, không ai trốn thoát được.”
Kỳ Vô Hận còn tưởng Diệp Duy Không không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, làm tổn hại thanh danh của mình, hắn vội vàng nói: “Thành chủ, tên Sở Hưu này không giống với những người khác.
Hắn mới là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà đã có thực lực như vậy, ngay cả ta cũng không chắc mình có thể thắng được hắn.
Hơn nữa quan trọng nhất là hắn và người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim là hảo hữu, tương lai chắc chắn sẽ phụ tá cho Lục Tam Kim.
Người này khiến ta nhớ tới... Mạnh Tinh Hà sư thúc!”
Diệp Duy Không lắc đầu cười khẽ một tiếng nói: “Tiểu Mạnh? Ngươi quá đề cao hắn, hơn vạn năm qua ở Đại La Thiên này có mấy ai có tư cách sánh vai với Tiểu Mạnh?
Một truyền nhân của Cổ Tôn thiên phú tương đối xuất sắc mà thôi, có thể coi trọng nhưng không cần coi trọng quá mức.
Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ tới Thương Ngô Quận.
Ta chỉ cảm thán chút thôi, năm xưa ta và Tiểu Mạnh từng mắng chửi cường giả Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông ỷ lớn hiếp nhỏ, không cần thể diện.
Không ngờ bây giờ ta lại thành kẻ không cần thể diện kia.
Nhưng cũng không sao cả, Vô Hận, đợi khi ngươi tới vị trí của ta ngươi sẽ hiểu, thể diện mới là thứ vô dụng nhất.”
Nhìn qua sắc trời, Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Đi thôi, tới gặp vị Sở Hưu mà ngươi tôn sùng nào, xem xem rốt cuộc hắn là người thế nào.
Giáo huấn một chút là được, giết thì không được. Đừng xem thường Hoàng Thiên Các, nếu có thể hủy diệt Hoàng Thiên Các thì ta đã diệt từ lâu rồi, sao phải chờ tới bây giờ?
Những thế lực lớn truyền thừa trên vạn năm đều có chút vốn liếng trong người, nếu đời này không thể chờ tới lúc Hoàng Thiên Các hủy diệt, vậy phải trông cậy vào ngươi rồi.”
Bên ngoài Thương Nam Phủ, đây vốn là trung tâm của Thương Ngô Quận, có vô số số lái buôn, nhưng hôm nay lại cực kỳ thưa thớt, cứ như đa số mọi người nghe được tin đồn, không muốn bị cuốn vào cục diện rối rắm này.
Đúng giữa trưa, bên ngoài Thương Nam Phủ vốn trời quang mây tạnh, đột nhiên mây đen phủ kín. Thương Nam Phủ quanh năm nóng bức, lúc này lại có gió rét, tuyết lớn trút xuống.
Sở Hưu mở mắt nhíu mày.
Cường giả cảnh giới Võ Tiên, khi thật sự xuất thủ, khí thế đúng là khủng khiếp.
“Đi thôi, tới nghênh đón vị Diệp thành chủ của Hàn Giang Thành nào!”
Sở Hưu vung tay, dẫn đám người Lã Phụng Tiên lên trên tường thành.
Ba người Từ Phùng Sơn đưa mắt nhìn nhau, Sở Hưu không bảo họ đi, bọn họ có đi hay không?
Ba người cắn răng, vội vàng đi theo.
Lúc này mà lùi bước, chưa nói tới chuyện đắc tội với Sở Hưu mà bọn họ cũng không cách nào nói lại với Hoàng Thiên Các.
Sau khi leo lên trên tường thành, phía cuối con đường có một đội người ngựa chậm rãi đi tới. Nói chính xác hơn không phải người ngựa, vì bọn họ không cưỡi ngựa mà cưỡi hơn mười con bạch hổ lớn.
“Diệp thành chủ của Hàn Giang Thành, ngài tới Thương Ngô Quận của ta có chuyện gì cần làm? Theo ta được biết nơi này là địa bàn của Hoàng Thiên Các chúng ta, Diệp thành chủ tới đây có ổn không?”
Diệp Duy Không đánh giá Sở Hưu, khi chứng kiến tu vi của Sở Hưu, trong mắt hắn không khỏi toát lên vẻ kinh ngạc.
Trước đó Kỳ Vô Hận mô tả Sở Hưu rất khoa trương, hắn còn cảm thấy Kỳ Vô Hận đã phóng đại. Nhưng bây giờ nhìn lại, Kỳ Vô Hận không nói sai, tuổi tác như vậy mà đã đạt tới cảnh giới nửa bước Thiên Địa Thông Huyền, đúng là
rất xuất sắc.
Còn Kỳ Vô Hận, lúc này ánh mắt hắn cũng cực kỳ kinh ngạc, vì hắn phát hiện tu vi của Sở Hưu lại mạnh hơn trước một quãng, sao y tu luyện nhanh như vậy?
Ánh mắt Diệp Duy Không lóe lên vẻ dò xét nhưng lại lắc đầu nói: “Đúng là không ổn, nhưng ta vẫn tới.”
Lời nói của Diệp Duy Không ẩn chứa vẻ tự phụ và bá đạo tột đỉnh.
Không ổn thì đã sao? Hắn tới Thương Ngô Quận, chẳng lẽ Hoàng Thiên Các còn đòi hắn phải trả lời à?
“Ngoài ra, ta không thích có người đứng trên cao nói chuyện với ta.”
Diệp Duy Không giơ tay niết ấn quyết, một khắc sau gió tuyết đầy trời đá hóa thành một con cự long, trực tiếp quấn lấy tường thành của Thương Nam Phủ, không ngờ lại kéo cả tường thành xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên, trận pháp trên tường thành còn không chống cự được một giây đã lập tức tan vỡ. Tường thành khổng lồ bị con băng sương cự long kia lôi kéo, bắt đầu sụp đổ.
Hơn nữa không chỉ có thế, lực lượng cường đại kia quấn lấy mỗi người, định kéo cả bọn họ xuống lòng đất.
Chuyện này khiến ai cũng bất ngờ, dù sao Diệp Duy Không cũng là cường giả nổi tiếng khắp Đông Vực, thập chí khắp Đại La Thiên. Không ngờ lại đột nhiên động thủ với đám hậu bối như vậy.
Kỳ Vô Hận ở bên cạnh lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Ngày trước Sở Hưu đã từng nói với hắn như vậy, kết quả hắn không chiếm được lợi thế thì thôi, thủ hạ của hắn còn phải chịu thiệt.
Bây giờ, đến phiên Sở Hưu nếm thử hương vị này.
Lực lượng cảnh giới Võ Tiên không cách nào chống cự, đừng nói người bên phía Sở Hưu không kịp phản ứng, cho dù bọn họ có phản ứng kịp cũng vô dụng.
Khoảnh khắc này ma khí quanh người Sở Hưu bùng lên mãnh liệt, bắt đầu điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí.
Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, thân thể ma thần cao tới trăm ngàn trượng thoát khỏi lực kéo của cự long, đồng thời xé rách nó. Cơn bão cương khí va chạm với gió tuyết, như tạo thành vòi rồng, khoảnh khắc này phía trước Thương Nam Phủ đã hóa thành một mớ hỗn độn.
Pháp Thiên Tượng Địa chỉ duy trì một nháy mắt ngắn ngủi rồi lập tức tiêu tán, nhưng sắc mặt Sở Hưu đã tái nhợt.
Gương mặt Diệp Duy Không lộ vẻ kinh ngạc: “Thần thông? Còn chưa chính thức lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đã nắm giữ thần thông? Diệp Thiên Thanh chết trên tay ngươi cũng không oan.”
Thân là Võ Tiên, đương nhiên Diệp Duy Không cũng biết thần thông, thậm chí hắn còn nắm giữ mấy môn thần thông.
Nhưng thần thông là thứ mà cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng chưa chắc đã nắm giữ hoàn toàn. Bây giờ Sở Hưu có thể thi triển một môn thần thông đã rất xuất sắc rồi.
Chương 1575 Giang hồ là một vòng tròn 2
Diệp Duy Không vung tay lên nói: “Được, được lắm. Vô Hận mô tả về ngươi rất khoa trương, nhưng ngươi cũng xứng với đánh giá của hắn.
Lão già của Hoàng Thiên Các kia tìm ta, ta hứa không truy cứu chuyện ngươi giết Diệp Thiên Thanh.
Nhưng tất cả mọi người ở Đông Vực đều biết, Diệp Duy Không ta không phải người rộng lượng.
Nhịn nhất thời mà gió chẳng êm sóng chẳng lặng, ngược lại càng nghĩ càng giận.
Diệp Thiên Thanh là hậu bối của ta, cũng là phụ tá đắc lực của ta. Ngươi giết hắn, dù sao cũng phải đánh đổi một số thứ, bằng không e là Đông Vực và Đại La Thiên sẽ cho rằng Hàn Giang Thành ta không còn nhuệ khí năm xưa, cho rằng Diệp Duy Không ta không thể đánh nổi.
Chuyện đã hứa thì không đổi ý được, ta không cần mạng của ngươi, nhưng ngươi giết phụ tá đắc lực của ta, vậy thì đền đôi tay của ngươi cho ta là được!”
Diệp Duy Không vừa nói xong, đám người Từ Phùng Sơn đã biến sắc.
Bọn họ cũng nghĩ Diệp Duy Không sẽ tới gây chuyện nhưng không ngờ cho dù lão các chủ đã ra mặt mà Diệp Duy Không vẫn không buông tha.
Mất đi cánh tay thì khác gì phế bỏ võ công?
Mấy năm trước đã nghe nói Diệp Duy Không làm việc ngang ngạnh bá đạo, có thù tất báo.
Nhưng khi đó Hàn Giang Thành vừa quật khởi, Diệp Duy Không chinh chiến tứ phương, nhất định phải ngang ngạnh bá đạo.
Còn bây giờ Hàn Giang Thành đã là đỉnh phong ở Đông Vực, hắn cũng là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, vậy mà còn bức ép một võ giả tiểu bối, đúng là không cần thể diện.
Nhưng ngược lại, một vị cường giả Võ Tiên bỏ qua thể diện, ngươi còn làm gì được?
Đúng lúc này, trong Thương Nam Phủ có một ngọn lửa màu vàng bạc cháy rực lên tận trời, khí tức đó như dung luyện thiên địa, cường đại tới mức Diệp Duy Không không thể không coi trọng.
Một bóng người xuất hiện trong ngọn lửa kỳ dị mà cường đại đó, nói với giọng già nua: “Diệp thành chủ, tranh chấp giữa tiểu bối thì để tiểu bối giải quyết, ngươi tự mình xuất thủ, chẳng phải mất mặt lắm sao?”
Diệp Duy Không cau mày nói: “Ngươi là sư phụ của kẻ này? Ngọn lửa kỳ quái, sao ta chưa từng thấy người của chi phái các ngươi?”
Người trong ngọn lửa cười nhạt nói: “Phần lớn thời gian chi phái của ta chỉ ẩn cư ở sâu trong Đế La Sơn Mạch, rất ít khi bước chân vào giang hồ. Diệp thành chủ không biết cũng rất bình thường.”
Diệp Duy Không đột nhiên cười nói: “Khi truyền nhân của Cổ Tôn hành tẩu giang hồ, Cổ Tôn sẽ không nhúng tay vào chuyện rèn luyện của môn hạ đệ tử, ta hiểu rất rõ về Cổ Tôn.
Ngươi làm vậy là vi phạm quy củ của chi phái các ngươi.’
Người trong ngọn lửa kia lắc đầu nói: “Vậy cũng phải xem tình huống cụ thể ra sao. Đệ tử của ta đã rất ưu tú, cũng có tư cách kế thừa chi phái của ta. Nhưng hắn mới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà đã phải đối mặt với Võ Tiên, ta mà không ra mặt chẳng phải sẽ mất đi một đệ tử ưu tú à?
Diệp thành chủ, ngươi ra tay ỷ lớn hiếp nhỏ, như vậy cũng là không hợp quy củ!”
Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Dù sao cũng rất lâu rồi không thấy vị Cổ Tôn nào ra mặt giúp đệ tử. Vì đệ tử của ngươi mà ngươi định đối địch với Hàn Giang Thành ta à?”
Bóng người trong ngọn lửa lắc đầu nói: “Xưa nay ta chưa từng nghĩ tới chuyện đối địch với Hàn Giang Thành, chi phái của ta cũng không định đặt chân vào giang hồ.
Đệ tử của ta cũng chỉ làm khách khanh trong Hoàng Thiên Các một thời gian, chứ không phải cả đời.
Cho nên người phải hỏi là ta. Diệp thành chủ, chẳng lẽ chỉ vì phát tiết cơn tức giận trong lòng mà ngươi định kết thù kết oán với một vị Võ Tiên à?”
Hai bên đều đang chất vấn, khí thế đối lập, khiến bầu không khí trong Thương Nam Phủ như ngưng đọng lại.
Một bên là Vô Căn Thánh Hỏa cháy bừng bừng trong thành, cột lửa xông thẳng tới chân trời.
Một bên là gió rét gầm thét, khiến Thương Ngô Quận đổ tuyết ngay dưới ánh mặt trời.
Hai luồng khí tức này giằng co, thậm chí khiến mọi người ở đây không dám thở mạnh.
Trong Vô Căn Thánh Hỏa bao phủ, sắc mặt Ngụy Thư Nhai rất bình tĩnh, đương nhiên trong lòng lão cũng rất bình tĩnh, không chút bối rối.
Trong mắt đa số võ giả của nhánh Ẩn Ma, Ngụy lão là người làm việc chậm rãi trầm ổn, có uy tín, nhưng không có nhuệ khí.
Nhưng trên thực tế bọn họ đã quên cuộc đời Ngụy Thư Nhai đã trải qua bao nhiêu chuyện lớn.
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma chính là thời kỳ Ma đạo đang ở dưới sâu nhất, có thể nói đối đầu với toàn bộ giang hồ.
Cục diện lúc đó là thập tử vô sinh, nhưng bọn họ vẫn dám làm, dũng khí đó, can đảm đó, khiến người người đều cảm thán.
Sau này Ngụy Thư Nhai còn dùng sức mình mình, khi toàn bộ nhánh Ẩn Ma sắp chia năm xẻ bảy, gánh vác thể diện cho nhánh Ẩn Ma.
Tiếp đó lão lại theo Sở Hưu tham gia vài lần Chính Ma Đại Chiến, có lần nào không phải tìm đường sống trong chỗ chết? Lần này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Diệp Duy Không cũng chăm chú quan sát Ngụy Thư Nhai được bao phủ trong Vô Căn Thánh Hỏa.
Hắn không nhìn rõ gương mặt của Ngụy Thư Nhai, nhưng có thể nghe ra vẻ tự tin trong giọng điệu của Ngụy Thư Nhai, lão không sợ.
Hắn không nhìn thấu người trước mắt.
Ngọn lửa kỳ dị trời sinh kia bao phủ lấy lão, khiến Diệp Duy Không không cách nào phân biệt thực lực chân thực của đối phương, hắn chỉ nghi ngờ, rốt cuộc là chi phái Cổ Tôn nào mà có thể khống chế ngọn lửa trời sinh cường đại đến vậy?
Với quan hệ giữa hắn và Mạnh Tinh Hà, Diệp Duy Không cũng hiểu khá rõ về các chi phái Cổ Tôn, nhưng chưa từng nghe có ai như vậy.
Hai bên giằng co khoảng vài chục giây, đám người Kỳ Vô Hận ở giữa căng thẳng không dám nói một lời.
Trước đó hắn muốn để Diệp Duy Không ra tay bóp chết Sở Hưu, là vì hắn cảm thấy sự uy hiếp của Sở Hưu.
Hơn nữa, bây giờ vị Cổ Tôn sau lưng Sở Hưu lại bất ngờ ra mặt, phá hỏng quy củ, ra tay bao che. Vậy Hàn Giang Thành không thể xuất thủ.
Uy hiếp của một vị Võ Tiên, đương nhiên lớn hơn Sở Hưu hiện giờ.
Hàn Giang Thành tử chiến với Hoàng Thiên Các thì còn kiếm được lợi ích, nhưng tử chiến với một vị Cổ Tôn thì chẳng thu được thứ gì.
Một lúc lâu sau, Diệp Duy Không mới vung tay lên, lạnh nhạt nói: “Rút lui!”
Nghe Diệp Duy Không nói lời này, rốt cuộc Kỳ Vô Hận cũng thở dài một tiếng.
Trong thời điểm này, tử chiến với một cường giả cảnh giới Võ Tiên không phải chuyện sáng suốt.
Tuy Diệp Duy Không luôn thể hiện thái độ ngang ngạnh bá đạo, nhưng hắn còn lý trí hơn bất cứ ai.
Sau khi Diệp Duy Không đi khỏi, Sở Hưu lập tức chạy về phủ quận trưởng, đám người Từ Phùng Sơn ở phía sau thì hâm mộ lắc đầu.
Truyền nhân của Cổ Tôn có một vị Cổ Tôn làm chỗ dựa, đúng là có lòng tin, cho dù chủ nhân của Hàn Giang Thành cũng không dám tùy tiện động thủ.
Trong một mật thất tại phủ quận trưởng, Ngụy Thư Nhai sắc mặt tái nhợt.
“Ngụy lão, ngài không sao chứ?” Sở Hưu vội vàng tới hỏi.
Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Không sao, không động thủ, chỉ cưỡng ép điều động Vô Căn Thánh Hỏa, vẫn chịu được.
Chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, đúng là khủng khiếp.
Trước đó ta còn suy nghĩ, nếu hắn động thủ, ta sẽ mượn Vô Căn Thánh Hỏa giao thủ vài chiêu thăm dò.
Nhưng bây giờ nhìn lại, may mà hắn không ra tay, nếu động thủ chắc ta sẽ lộ tẩy ngay.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, căn cứ theo tư liệu của Hoàng Thiên Các, trong số Võ Tiên, thực lực của Diệp Duy Không cũng rất mạnh, ít nhất lão các chủ của Hoàng Thiên Các và Lý Vô Tướng đều không phải đối thủ của hắn.
Uy hiếp một vị quốc chủ trước mặt mọi người, trên toàn bộ giang hồ hiện tại chỉ có Sở Hưu mới có thể làm được.
Trong đại điện, tất cả các võ giả trực thuộc Đông Tề sắc mặt đều rất khó coi.
Đại vương triều đứng đầu Trung Nguyên mà lại bị người ta uy hiếp như vậy, hỏi sao bọn họ không phẫn nộ cho được?
Thấy thái độ của đám người Đông Tề này, Sở Hưu không khỏi lắc đầu.
Trước khi đến đây y đã đoán sẵn, tới Chân Vũ Giáo thì chỉ cần y tỏ thái độ ngang ngạnh mở miệng uy hiếp, chín thành chín là Chân Vũ Giáo sẽ đáp ứng y.
Bởi vì Chân Vũ Giáo đã đọ sức với y không phải một hai lần, biết sự khủng khiếp của y, cũng biết tính cách y.
Nhưng Đông Tề thì không.
Ngoài lần tấn công Bắc Yên, Đông Tề gần như chưa bao giờ giao thủ với Sở Hưu, chuyện này dẫn tới mức độ uy hiếp của Sở Hưu đối với họ cũng bị đánh giá thấp. Đây không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam.
Lữ Hạo Xương ho khan một tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng nói: “Sở giáo chủ nói vậy là đang uy hiếp trẫm ư?”
Lữ Hạo Xương có ngu ngốc có vô dụng đến đâu đi nữa, hắn cũng là đế vương của Đông Tề, là chủ nhân của đại quốc đệ nhất đương thời, bị một người giang hồ uy hiếp như vậy, sao hắn có thể không giận? hắn không phải Mạnh Vân Thịnh bên Tây Sở, không dám nói chuyện lớn tiếng với những thế lực võ lâm ở Tây Sở.
“Mong Sở giáo chủ chú ý câu từ, Đại Tề ta không phải giang hồ dân dã!”
Trong hoàng thất Đông Tề, một lão già hai tay nâng một thanh trường kiếm đồng thau cổ kính, bên trên tỏa ra khí tức hùng mạnh, trầm ổn mà nặng nề.
Địa thế khôn, quân tử lấy hậu đức tái vật.
Đây là thần binh hộ quốc của Đông Tề, Hậu Thổ Kiếm!
Thanh kiếm này còn mạnh mẽ hơn cả Cửu Long Ấn của Bắc Yên, dù sao với sự cường đại của Đông Tề, lực lượng long mạch cũng vượt xa Bắc Yên.
Còn lão già này tuy không phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng xem khí tức của hắn chắc đã bước một chân vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Tập hợp toàn bộ lực lượng hoàng thất Đông Tề, có bồi dưỡng được một vị cường giả như vậy cũng không có gì là lạ. Hắn cầm Hậu Thổ Kiếm trong tay, lại đứng trong hoàng thành Đông Tề, cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường cũng không làm gì được hắn.
Tuy Sở Hưu không phải cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng y cũng cực kỳ bất phàm.
Sở Hưu cười một tràng dài rồi lạnh lùng nói: “Vị lão tiên sinh này, cũng mong ngươi chú ý câu từ một chút. Nói vậy là Đông Tề coi thường loại giang hồ dân dã như ta ư? Dõi mắt ra ngàn năm trước, không phải hoàng thất Đông Tề các ngươi cũng xuất thân từ giang hồ dân dã à?”
Sau khi dứt lời, quanh người Sở Hưu bộc phát ra một luồng ma khí tinh thuần, thiên địa nguyên khí xung quanh chen chúc nhau tràn vào cơ thể y, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành một cơn bão cực lớn.
Lực hút kia cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí lực lượng trận pháp trong hoàng cung Đông Tề cũng bị Sở Hưu hút vào trong người, thân hình y bắt đầu tăng vọt, như thần như phật, khí tức khủng khiếp đó khiến hơi thở của mọi người ở đây lập tức trở nên nặng nề, ánh mắt đầy kinh ngạc, thậm chí không nói được một câu.
Đại điện của Đông Tề cực kỳ cao lớn hùng vĩ, phải hơn mười trượng, như một căn lầu lớn.
Thân hình Sở Hưu tăng vọt lên đỉnh đại điện, sau đó khí tức lại đột nhiên tiêu tán, đứng yên đó như không việc gì.
Tuy Pháp Thiên Tượng Địa tiêu hao rất lớn nhưng bây giờ Sở Hưu không trực tiếp sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa mà chỉ thi triển một nửa rồi ngừng, tiêu hao như vậy vẫn trong mức y chấp nhận được.
Tuy chỉ vừa thi triển nhưng uy lực đó đủ chấn nhiếp mọi người ở đây.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Mọi người cũng biết quan hệ giữa ta và Bắc Yên, ta biết bệ hạ lo ta dẫn Triều Hoàng đi, sau đó tiết lộ trận pháp của Đông Tề cho Bắc Yên.
Chuyện này thì bệ hạ không cần lo lắng, ta đã không bận tâm tới những thứ phàm trần thế tục nữa rồi, cũng lười nhúng tay vào chiến tranh giữa ba nước.
Cho nên ta hỏi ngươi một câu nữa, bệ hạ có cho mượn người, hay không?”
Lữ Hạo Xương vẫn không nói gì, lão già cầm Hậu Thổ Kiếm đã trực tiếp lên tiếng: “Từ nay về sau, Trận Quỷ Vương sẽ không còn là khách khanh của Đại Tề ta nữa, Sở giáo chủ muốn dùng đến bao giờ thì dùng.”
Lữ Hạo Xương kinh ngạc nhìn lão già kia, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Lão già này là người có tuổi tác lớn nhất trong hoàng tộc Đông Tề, cũng là người có thực lực mạnh nhất. Nếu hắn đã nói vậy chứng tỏ hắn thấy hiện giờ bọn họ có tập hợp toàn bộ lực lượng của Đông Tề cũng không thể chống nổi Sở Hưu.
Cũng có thể chống được, nhưng phải trả giá cực đắt.
Thể diện là nhỏ, sinh tử là lớn.
Tuy Lữ Hạo Xương biết mình không sống được bao lâu nữa, nhưng càng là
lúc này,hắn càng quý trọng thời gian sống.
Cho nên Lữ Hạo Xương chỉ trầm ngâm một chút rồi trực tiếp nói: “Dẫn Triều Hoàng tới đây.”
Một lát sau, một lão già mặc áo đen lôi thôi lếch thếch bị người ta kéo tới, vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Gọi ta tới làm gì? Bên kia ta còn trận pháp chưa hoàn thành đấy.”
Lữ Hạo Xương ho khan một tiếng nói: “Triều Hoàng, vị này là Sở giáo chủ Côn Luân Ma Giáo. Từ nay về sau ngươi không phải là khách khanh của Đông Tề ta nữa, đi theo Sở giáo chủ là được.”
Triều Hoàng kinh ngạc nhìn Sở Hưu một hồi, cho dù hắn một lòng nghiên cứu trận pháp, không hỏi chuyện thị phi trên giang hồ, nhưng hắn cũng biết tới danh hiệu Ma Chủ Sở Hưu.
Nhưng sau đó hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Ta không đi! Nơi này còn rất nhiều trận pháp ta chưa hoàn thành, đi làm gì?”
Đám người Lữ Hạo Xương lập tức biến sắc.
Bọn họ không ngờ đám người mình đã đáp ứng rồi mà Triều Hoàng còn không chịu.
Nếu để Sở Hưu hiểu lầm là bọn họ âm thầm ngăn cản, thế thì hỏng bét.
Lúc này Chử Vô Kỵ nói: “Triều Hoàng, đừng nhớ thương mấy trận pháp ấy nữa, đến Thánh Giáo ta, Thánh Giáo ta có thể cho ngươi càng nhiều trực giác, để ngươi nghiên cứu.
Ngươi có nghe tới Thiên Khốc Ma Tôn một trong Tứ Đại Ma Tôn của Thánh Giáo ta năm trăm năm trước không? Truyền thừa trận pháp mà hắn lưu lại đang trong Thánh Giáo ta.
Nếu ngươi ngoan ngoãn làm việc cho Thánh Giáo, ngươi cũng có thể xem truyền thừa này.”
Đương nhiên Triều Hoàng từng nghe danh Thiên Khốc Ma Tôn, phải nói là mỗi người nghiên cứu trận pháp, bất luận Chính đạo hay Ma đạo đều nghe nói.
Triều Hoàng nghe vậy không khỏi nhìn sang phía Sở Hưu hỏi: “Hắn nói thật chứ?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, chẳng lẽ Thánh Giáo ta còn lừa ngươi hay sao?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Triều Hoàng trực tiếp gật đầu, đi theo Sở Hưu rời khỏi.
Sau khi bọn Sở Hưu đi khỏi, mọi người trong đại điện mới thở dài một tiếng.
Đối với bọn họ, sự tồn tại của Sở Hưu gây áp lực quá lớn.
Lão già hoàng thất Đông Tề kia trầm giọng nói với Lữ Hạo Xương: “Bệ hạ, e là bầu trời trên giang hồ sắp đổi rồi.
Từ nay về sau, những nhân thủ mà Đông Tề ta bố trí vào giang hồ đều phải thu hồi.
Giang hồ là giang hồ, triều đình là triều đình, sau này Đông Tề ta chỉ quản lý bách tính giang hồ, mặc kệ giang hồ dân dã.”
Chương 1572 Nửa bước Thông Huyền 2
Nghe lão già kia nói vậy, Lữ Hạo Xương không nhịn được nói: “Chẳng lẽ tên Sở Hưu kia đáng sợ đến vậy à? Đáng sợ tới mức lực lượng của toàn bộ Đông Tề ta cũng không làm gì được?”
Lão già kia gật đầu nói: “Còn đáng sợ hơn tưởng tượng của bệ hạ.
Nhưng bệ hạ cũng không cần lo lắng, đúng như Sở Hưu kia đã nói, tới cảnh giới của hắn, hắn đã không theo đuổi chút quyền lực đáng thương nơi thế tục phàm trần này, mà là lực lượng cực hạn chân chính.
Cho nên chỉ cần bệ hạ không chọc ghẹo hắn, đương nhiên Côn Luân Ma Giáo sẽ không ra tay với Đông Tề ta.
Năm trăm năm trước, uy thế của Độc Cô Duy Ngã còn kinh khủng hơn Sở Hưu này, nhưng kẻ chịu xui là toàn bộ giang hồ chứ không phải thiên hạ.”
...
Trên đỉnh Côn Luân Sơn, bên cạnh Vô Căn Thánh Hỏa.
Viên Cát đại sư không ngờ Sở Hưu lại dẫn Triều Hoàng và Gia Cát Thanh Sơn tới đây nhanh như vậy.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện ta muốn làm rất đơn giản, đó là nghĩ cách đưa Vô Căn Thánh Hỏa này từ đỉnh Côn Luân Sơn đến khu vực Nam Man. Chỉ cần làm được, sẽ không thiếu chỗ tốt cho hai vị.”
Gia Cát Thanh Sơn nhíu chặt lông mày, độ khó vượt xa bình thường, nhưng hắn không nghi ngờ gì.
Sở Hưu chiếm cứ khu vực Nam Man, thành lập rất nhiều phân đà ở Nam Man, bộ dáng như coi Nam Man là cứ điểm quan trọng, có tăng cường lực lượng ở đó cũng rất bình thường.
Triều Hoàng lại hưng phấn xoa tay, đối với hắn thì những nan đề mang tính khiêu chiến như vậy mới là thứ hắn cần.
Sở Hưu gọi Viên Cát đại sư tới bàn giao vài câu rồi trực tiếp về Đại La Thiên bế quan.
Trước khi Viên Cát đại sư đến, hắn đã khai thông triệt để con đường truyền tin giữa hai thế giới, nếu hạ giới xảy ra chuyện gì, Sở Hưu có thể nhanh chóng nhận được tin.
Lần này bế quan, Sở Hưu cũng muốn thử nghiệm xem liệu mình có thể đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay không.
Liên tục giao chiến với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lý giải của Sở Hưu đối với cảnh giới này đã hết sức thấu triệt, thậm chí y đã chạm tới bình cảnh, chỉ thiếu một bước nữa thôi là đột phá.
Trong mật thất bế quan ở phủ quận trưởng Thương Ngô Quận, lần này Sở Hưu bế quan tròn bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Trong mật thất bế quan, thiên địa nguyên khí dồi dào tới kinh người, quả thực như nước chảy, ngưng tụ như chất lỏng.
Lúc này nếu có người vươn tay khuấy thiên địa nguyên khí kia, thậm chí có thể khiến nó chảy xuôi.
Tinh thần của Sở Hưu đã tăng tới đỉnh phong, một khắc sau lực hút khủng khiếp phát ra từ người Sở Hưu. Thiên địa nguyên khí xung quanh đều bị Sở Hưu thu nạp vào người, lưu lại một khu vực chân không.
Khu vực chân không kia không ngừng vặn vẹo, Sở Hưu thử nghiệm khống chế khu vực này, thay đổi quy tắc trong đó.
Khí tức không gian vặn vẹo càng lúc càng nhanh, khoảnh khắc cuối cùng lại như không chịu nổi luồng sức mạnh khủng khiếp này, hoàn toàn tan vỡ, lực lượng bị Sở Hưu hấp thu vào cơ thể trước đó cũng tản mác ra.
Sở Hưu thở dài một tiếng, mở mắt.
Y thành công, nhưng cũng thất bại.
Nói thành công là vì bây giờ y đã có lực lượng của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng có nguyên thần cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vẫy tay một cái là lực lượng trong một khoảnh thiên địa đã bị y điều khiển. Chuyện này đã không khác gì cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường.
Nhưng Sở Hưu thất bại là y không thể ngưng tụ lĩnh vực thành công.
Sở Hưu biết vấn đề nằm ở đâu, vừa hay lại chính là điều y am hiểu nhất.
Hệ thống lực lượng của y quá phức tạp, phức tạp tới mức y không biết nên cô đọng lĩnh vực gì, chuyện này rất lúng túng.
Cho nên bây giờ y vẫn dừng ở bước điều khiển một khoảng thiên địa chứ không phải điều khiển triệt để, cũng không đạt tới cảnh giới thay đổi một khoảng thiên địa.
Cũng tức là hiện giờ Sở Hưu chỉ có thể coi là nửa bước Thiên Địa Thông Huyền.
Nửa bước Thiên Địa Thông Huyền cũng coi là Thiên Địa Thông Huyền, dù sao sau khi Sở Hưu xuất quan, Thương Thiên Lương là người đầu tiên cảm giác được khí tức trên người Sở Hưu không đúng.
Hắn kinh ngạc nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi đột phá rồi à?”
Tuy mọi người đều biết tốc độ tu luyện của Sở Hưu, nhưng Sở Hưu bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhanh như vậy khiến Thương Thiên Lương cũng thấy không chấp nhận nổi, đúng là đả kích người khác thái quá.
Cho dù đặt ở Đại La Thiên này, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng coi như cường giả, có thể thống lĩnh một khu vực, ở hạ giới còn là cấp bậc võ lâm chí tôn. Sở Hưu mới bao tuổi mà đạt tới tu vi như vậy, đúng là đáng sợ.
Nhưng sau khi thán phục xong, Thương Thiên Lương lại lập tức phản ứng lại.
“Đợi đã, có gì đó không đúng, ngươi còn chưa hoàn toàn bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Tình hình của ngươi ra sao? Rõ ràng ta cảm thấy ngươi có thể đột phá, rõ ràng bước một bước là vượt qua nhưng ngươi vẫn còn để nửa cái chân ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần làm gì?”
“Đừng châm chọc nữa, ta đang định tới tìm ngươi và Ngụy lão thỉnh giáo về vấn đề này.”
Thật ra nếu xét theo sức chiến đấu đơn thuần, thậm chí Sở Hưu đã hoàn toàn vượt qua Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương.
Nhưng sức chiến đấu là sức chiến đấu, lý giải đối với võ đạo lại là lý giải, hai thứ này không thể gộp làm một.
Thực lực của Sở Hưu hoàn toàn dựa vào chém giết liên tục, rèn luyện ra.
Người bình thường đột phá là đầu tiên tích lũy lực lượng, sau đó bỏ thời gian dài cảm ngộ thiên địa, học tập cảnh giới, vân vân.
Còn Sở Hưu lại khác, y thường xuyên khiêu chiến vượt cấp, khi còn chưa đột phá đã giao chiến với cường giả cao hơn mình một cảnh giới, trong lúc liều mạng chiến đấu thể ngộ lực lượng của cảnh giới này, như loại cường đạo, cướp đoạt điên cuồng.
Tuy phương thức này khiến y đột phá cực kỳ nhanh chóng nhưng nếu nói tới lý giải đối với cảnh giới, thật ra y không bằng Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương bước từng bước một đi lên.
Đương nhiên Sở Hưu cũng bước từng bước một, nhưng y không đi, y giết lên.
Sau khi Sở Hưu kể lại tình hình của mình, Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương đồng thời lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe tới tình huống như vậy, còn có người không biết nên cô đọng lĩnh vực như thế nào nên không thể đột phá, Sở Hưu đúng là kẻ kỳ quái.
Ngụy Thư Nhai trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Vấn đề của ngươi đúng là hết sức kỳ quái, ít nhất với kinh nghiệm của lão phu mà chưa từng thấy có chuyện như vậy. Con đường ngươi đi quá mức đặc biệt, nhưng ngươi có thể thay đổi cách suy nghĩ về vấn đề này.
Đối với ngươi, rốt cuộc võ đạo là gì? Có liên quan gì tới thiên địa?”
“Đạo chiến đấu!”
Sở Hưu không cần suy nghĩ, trực tiếp đáp lời.
Từ khi tu luyện võ đạo, Sở Hưu vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng luôn làm như vậy.
Y muốn sống, muốn sống tốt hơn nữa, đứng cao hơn nữa, nên phải tranh, nên phải chiến.
Cho nên đối với y, võ đạo chính là đạo chiến đấu.
“Thương thành chủ nghĩ sao?” Ngụy Thư Nhai hỏi.
Thương Thiên Lương trầm giọng nói: “Đạo sống còn!
Tiểu tử Sở Hưu này từng tới nơi quỷ quái Lục Đô kia rồi, không có lực lượng thì ngươi còn không sống được tới mười tuổi.
Võ đạo chính là tranh mạng với trời!
Chương 1573 Bàn luận về võ đạo
Võ giả ở Lục Đô không biết cái gì là đạo, thậm chí bọn họ còn không biết cái gì là võ, bọn họ chỉ muốn sống, đây là bản tính, bản năng của con người.”
Ngụy Thư Nhai gật đầu nói: “Lời của Thương thành chủ đã rất tiếp cận rồi.
Năm xưa người đứng đầu Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, cũng là đại ca kết nghĩa của ta đã từng nói, thật ra võ đạo chính là đạo nghịch thiên!
Thiên Nhân Hợp Nhất lần đầu tiên cảm giác lực lượng thiên địa, Võ Đạo Chân Đan mượn lực lượng thiên địa, Chân Hỏa Luyện Thần khống chế lực lượng thiên địa, lại tới Thiên Địa Thông Huyền, trực tiếp sử dụng lực lượng của bản thân thay đổi một khoảng thiên địa.
Tu luyện võ đạo nhìn như mỗi bước đều có liên quan tới thiên địa, nhưng trên thực tế lại là đi ngược lẽ trời, trộm lực lượng của thiên địa!”
Ngụy Thư Nhai chỉ vào Sở Hưu, rồi chỉ chính mình nói: “Ngươi ta sinh ra là người, trời sinh yếu đuối, kết quả bước từng bước một tới mức có thể lật tay dời núi, ngăn sông che biển, đây không phải đạo nghịch thiên thì là gì?
Tuy ngươi có rất nhiều võ đạo, nhưng ngươi chỉ cần lĩnh một điều là đủ. Lĩnh vực là khu vực hoàn toàn nằm trong khống chế của ngươi.
Thiên địa không cách nào chèn ép ngươi, quy tắc không cách nào trói buộc ngươi, trong lĩnh vực, ngươi chính là trời!
Ngươi lĩnh ngộ được điều này, cuối cùng ngươi sẽ diễn hóa thành lĩnh vực ra sao cũng không quan trọng, vì chắc chắn nó là đạo mà ngươi muốn đi theo.”
Sở Hưu như đang suy tư gật nhẹ đầu, những lời Ngụy lão nói là kinh ngạc cho Sở Hưu, cũng là một loại điểm hóa.
Từ trước tới nay, lực lượng của Sở Hưu luôn tăng trưởng nhanh chóng, sức chiến đấu vượt xa cảnh giới, nhưng về mặt võ đạo lại có phần bất ổn, đây chính là khiếm khuyết của y.
Thương Thiên Lương ở bên cạnh kinh ngạc nói: “Vị đại ca kết nghĩa của ngươi đúng là một nhân tài, nếu chưa chết, tương lai chắc chắn là đại nhân vật.”
ánh mắt Ngụy Thư Nhai lộ vẻ thương cảm, nhưng lại chỉ vào bản thân, đáp với giọng ngạo nghễ: “Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, bao gồm cả lão già ta, không ai tầm thường!”
Nói xong, Ngụy Thư Nhai mới trầm giọng nói: “Chỉ tiếc là bọn họ sinh sai thời đại mà thôi.”
Sở Hưu cũng gật nhẹ đầu, y hiểu cảm thụ của Ngụy Thư Nhai.
Hơn ba trăm năm trước, Côn Luân Ma Giáo mới bị hủy diệt hơn hai trăm năm, uy thế của Chính đạo đang ở ngưỡng đỉnh phong, ngay cả Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo cũng chưa ra đời, toàn bộ Ma đạo không gượng dậy nổi.
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma sinh ra trong thời đại đó, mặc cho họ có tài hoa kinh người tới đâu đi nữa, cũng không cách nào ngăn cơn sóng dữ.
Nếu bọn họ sinh ra vào hiện tại, cũng có thể trở thành kiêu hùng Ma đạo.
Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị trở lại bế quan, Từ Phùng Sơn đột nhiên hốt hoảng chạy vào, cầm tin tức kinh hãi nói: “Đại nhân, Diệp Duy Không sắp tới!”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đã xác định rồi?’
Từ Phùng Sơn gật đầu lia lịa nói: “Diệp Duy Không đã sắp tuần tra xong Lăng La Quận, chính hắn nói với người khác là chuẩn bị tới Thương Ngô Quận xem xem người giết chết Diệp Thiên Thanh là kẻ ra sao.
Hắn nói câu này ngay trước phủ quận trưởng của Lăng La Quận, rất nhiều võ giả đứng xem nghe được. Có lẽ mấy ngày sau bọn họ sẽ tới!”
Sở Hưu gật đầu nói: “Được, ta biết rồi!”
Từ Phùng Sơn sửng sốt, biết là thế nào? Biện pháp đâu.
Không đợi hắn mở miệng, Sở Hưu đã vung tay nói: “Chuyện này để ta giải quyết.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Từ Phùng Sơn không hỏi nốt câu cuối cùng, đành ôm một bụng lo lắng và do dự rời khỏi.
Sở Hưu cau mày gõ bàn một cái, Diệp Duy Không này đúng là nhỏ nhen, chẳng phải y chỉ giết một võ giả thủ hạ cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của hắn à, sao còn không chịu bỏ qua.
Đương nhiên nếu những người khác nghe được câu này của Sở Hưu, chắc sẽ chửi y nát mặt.
Hàn Giang Thành có bao nhiêu cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cho ngươi giết?
Sở Hưu còn chưa đủ mạnh để đối đầu với cường giả cảnh giới Võ Tiên.
Bây giờ đã hơn một tháng, không biết bên phía Viên Cát đại sư ra sao rồi.
Sở Hưu trực tiếp đi tới hạ giới, nhưng y vừa ra khỏi Nam Man đã thấy Viên Cát đại sư và Gia Cát Thanh Sơn, Triều Hoàng đang bận rộn ở Nam Man.
Đương nhiên Vô Căn Thánh Hỏa không được dẫn thẳng tới con đường nối hai thế giới mà ở một phân đường gần đó.
Khi Sở Hưu tới nơi, vừa vặn thấy được một đại trận do bạch ngọc dựng thành, ngọn lửa màu bạc bốc lên, xông thẳng tới chân trời, chính là Vô Căn Thánh Hỏa trên đỉnh Côn Luân Sơn.
“Các ngươi đã thành công?”
Thấy Sở Hưu đến, Gia Cát Thanh Sơn gật nhẹ đầu, Viên Cát đại sư vừa định
tới báo công, Triều Hoàng đã không nhịn được nói: “Thành công đã nói cho ngươi biết, còn cần ngươi tự đến xem à?
Mới thành công một nửa thôi, tuy dẫn được Vô Căn Thánh Hỏa tới đây nhưng bảo vật do thiên địa tạo thành này đúng là quá bá đạo, sau khi đưa tới chỉ giữ được tám phần mười lực lượng.
Gia Cát lão nhi kia có ý tưởng không sai, vận dụng băng ngọc sinh ra trên đỉnh Côn Luân Sơn làm vật dẫn, đúng là có thể dịch chuyển Vô Căn Thánh Hỏa.
Nhưng tuy băng ngọc sinh ra trên đỉnh Côn Luân Sơn, nhưng nó không phải vật trời sinh, tuy dính chút khí tức của Vô Căn Thánh Hỏa nhưng không cách nào vận chuyển hoàn mỹ, tám phần mười lực lượng này cũng không giữ được bao lâu.
Chúng ta đã thử, nhiều nhất là ba ngày sau băng ngọc sẽ bị hòa tan triệt để, không có vật dẫn thích hợp thì đừng hòng dịch chuyển Vô Căn Thánh Hỏa.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đừng nói ba ngày, chỉ cần một ngày cũng đủ rồi.
Sở Hưu gọi riêng Viên Cát đại sư tới hỏi: “Kết nối tòa trận pháp này tới Đại La Thiên cần bao lâu?”
Viên Cát đại sư biết sự tình và kế hoạch của Sở Hưu ở Đại La Thiên, nghe vậy hắn lập tức giật mình sau đó lại nói: “Hai ngày, ba ngày là đủ.
Trận pháp này là ba người chúng ta cùng thôi diễn ra, trận pháp dịch chuyển giữa hai thế giới đã có sẵn, một mình ta bày trận ở Đại La Thiên là được, chỉ hai ngày là được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, lại trở lại trong đại điện, nói với hai người Gia Cát Thanh Sơn và Triều Hoàng: “Hai vị tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, sau khi trận pháp hoàn thành lại đi nghiên cứu.”
Gia Cát Thanh Sơn không quan tâm nhún vai, dù sao y cũng bị ép phải tới, Sở Hưu bảo hắn làm gì thì hắn chỉ làm có vậy.
Nhưng Triều Hoàng lại tức tối nói: “Dựa vào đâu cơ chứ? Ngươi có biết ngay lúc mấu chốt này mà dừng lại sẽ lãng phí bao nhiêu linh cảm của ông đây hay không? Đừng tưởng ngươi là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo mà có thể khoa chân múa tay ở đây, phương diện trận pháp này, chưa tới phiên ngươi chỉ huy!”
Sở Hưu nhìn Triều Hoàng lạnh lùng nói: “Nhớ cho kỹ, đây không phải đề nghị, mà là mệnh lệnh!
Ngoài ra, ta rất ghét người khác tự xưng ông đây trước mặt ta!”
Triều Hoàng bị ánh mắt của Sở Hưu làm cho giật nảy mình, nhưng hắn vẫn cứng đầu nói: “Sao nào? Ngươi định giết ta hay sao? Triều Hoàng ta cái gì cũng sợ, chỉ duy nhất không sợ chết thôi!”
Sở Hưu cười lạnh nói: ”Không sợ chết? Thế gian này không có ai không sợ chết!
Ngươi muốn nghiên cứu trận pháp, vậy thì phải còn sống mới có thể nghiên cứu được. Chết đi rồi ngươi xuống địa phủ đàm luận trận pháp với Diêm La Vương hay sao?
Ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi muốn chết ta cũng giúp ngươi một tay. Dù sao trên giang hồ, không phải chỉ có mình ngươi là tông sư trận đạo!”
Không ai không sợ chết, triều hoàng có kiêu ngạo ngông nghênh đến đâu đi nữa cũng có thể thấy được một luồng sát ý trong mắt Sở Hưu, một luồng sát ý chân chính.
Cho nên cuối cùng hắn đành xám xịt rời khỏi, không dám khiêu khích Sở Hưu tiếp.
Chương 1574 Giang hồ là một vòng tròn 1
Tại nơi tiếp giáp giữa Lăng La Quận và Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không mặc cửu long bào màu hắc kim, áo choàng lay động theo làn gió. Vài chục võ giả Hàn Giang Thành đứng sau lưng hắn, chỉ có mình Kỳ Vô Hận đứng song song với hắn.
“Vô Hận, một trăm năm trước nơi này là của Lăng Tiêu Tông.”
Kỳ Vô Hận gật đầu nói: “Ta biết, nghe nói Lăng La Quận là thành chủ lấy một địch ba, giết chết ba cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Lăng Tiêu Tông mới đoạt được.”
Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi có biết, sau chuyện đó Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông đã tới gây chuyện với ta, là ta và Tiểu Mạnh hai người liên thủ, dùng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền chống trả lại Võ Tiên, thậm chí điên cuồng tới mức định đồng quy vu tận mới khiến Lăng Tiêu Tông sợ ném chuột vỡ bình, không dám liều mạng với chúng ta, nhường Lăng La Quận lại không?”
Kỳ Vô Hận ngẩn người, chuyện này thì hắn không biết.
Diệp Duy Không đột nhiên cười một tiếng nói: “Tuổi trẻ nông nổi, chuyện mất mặt như vậy thì Tiểu Mạnh cũng ngại kể ra, đương nhiên ta cũng không nói. Khi đó chúng ta rất chật vật đấy.
Bây giờ Sở Hưu kia giết Diệp Thiên Thanh, ta cũng định tới gây chuyện với tiểu bối. Chuyện này rất giống năm xưa.
Giang hồ chính là một vòng tròn, một luân hồi, không ai trốn thoát được.”
Kỳ Vô Hận còn tưởng Diệp Duy Không không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, làm tổn hại thanh danh của mình, hắn vội vàng nói: “Thành chủ, tên Sở Hưu này không giống với những người khác.
Hắn mới là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà đã có thực lực như vậy, ngay cả ta cũng không chắc mình có thể thắng được hắn.
Hơn nữa quan trọng nhất là hắn và người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim là hảo hữu, tương lai chắc chắn sẽ phụ tá cho Lục Tam Kim.
Người này khiến ta nhớ tới... Mạnh Tinh Hà sư thúc!”
Diệp Duy Không lắc đầu cười khẽ một tiếng nói: “Tiểu Mạnh? Ngươi quá đề cao hắn, hơn vạn năm qua ở Đại La Thiên này có mấy ai có tư cách sánh vai với Tiểu Mạnh?
Một truyền nhân của Cổ Tôn thiên phú tương đối xuất sắc mà thôi, có thể coi trọng nhưng không cần coi trọng quá mức.
Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ tới Thương Ngô Quận.
Ta chỉ cảm thán chút thôi, năm xưa ta và Tiểu Mạnh từng mắng chửi cường giả Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông ỷ lớn hiếp nhỏ, không cần thể diện.
Không ngờ bây giờ ta lại thành kẻ không cần thể diện kia.
Nhưng cũng không sao cả, Vô Hận, đợi khi ngươi tới vị trí của ta ngươi sẽ hiểu, thể diện mới là thứ vô dụng nhất.”
Nhìn qua sắc trời, Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Đi thôi, tới gặp vị Sở Hưu mà ngươi tôn sùng nào, xem xem rốt cuộc hắn là người thế nào.
Giáo huấn một chút là được, giết thì không được. Đừng xem thường Hoàng Thiên Các, nếu có thể hủy diệt Hoàng Thiên Các thì ta đã diệt từ lâu rồi, sao phải chờ tới bây giờ?
Những thế lực lớn truyền thừa trên vạn năm đều có chút vốn liếng trong người, nếu đời này không thể chờ tới lúc Hoàng Thiên Các hủy diệt, vậy phải trông cậy vào ngươi rồi.”
Bên ngoài Thương Nam Phủ, đây vốn là trung tâm của Thương Ngô Quận, có vô số số lái buôn, nhưng hôm nay lại cực kỳ thưa thớt, cứ như đa số mọi người nghe được tin đồn, không muốn bị cuốn vào cục diện rối rắm này.
Đúng giữa trưa, bên ngoài Thương Nam Phủ vốn trời quang mây tạnh, đột nhiên mây đen phủ kín. Thương Nam Phủ quanh năm nóng bức, lúc này lại có gió rét, tuyết lớn trút xuống.
Sở Hưu mở mắt nhíu mày.
Cường giả cảnh giới Võ Tiên, khi thật sự xuất thủ, khí thế đúng là khủng khiếp.
“Đi thôi, tới nghênh đón vị Diệp thành chủ của Hàn Giang Thành nào!”
Sở Hưu vung tay, dẫn đám người Lã Phụng Tiên lên trên tường thành.
Ba người Từ Phùng Sơn đưa mắt nhìn nhau, Sở Hưu không bảo họ đi, bọn họ có đi hay không?
Ba người cắn răng, vội vàng đi theo.
Lúc này mà lùi bước, chưa nói tới chuyện đắc tội với Sở Hưu mà bọn họ cũng không cách nào nói lại với Hoàng Thiên Các.
Sau khi leo lên trên tường thành, phía cuối con đường có một đội người ngựa chậm rãi đi tới. Nói chính xác hơn không phải người ngựa, vì bọn họ không cưỡi ngựa mà cưỡi hơn mười con bạch hổ lớn.
“Diệp thành chủ của Hàn Giang Thành, ngài tới Thương Ngô Quận của ta có chuyện gì cần làm? Theo ta được biết nơi này là địa bàn của Hoàng Thiên Các chúng ta, Diệp thành chủ tới đây có ổn không?”
Diệp Duy Không đánh giá Sở Hưu, khi chứng kiến tu vi của Sở Hưu, trong mắt hắn không khỏi toát lên vẻ kinh ngạc.
Trước đó Kỳ Vô Hận mô tả Sở Hưu rất khoa trương, hắn còn cảm thấy Kỳ Vô Hận đã phóng đại. Nhưng bây giờ nhìn lại, Kỳ Vô Hận không nói sai, tuổi tác như vậy mà đã đạt tới cảnh giới nửa bước Thiên Địa Thông Huyền, đúng là
rất xuất sắc.
Còn Kỳ Vô Hận, lúc này ánh mắt hắn cũng cực kỳ kinh ngạc, vì hắn phát hiện tu vi của Sở Hưu lại mạnh hơn trước một quãng, sao y tu luyện nhanh như vậy?
Ánh mắt Diệp Duy Không lóe lên vẻ dò xét nhưng lại lắc đầu nói: “Đúng là không ổn, nhưng ta vẫn tới.”
Lời nói của Diệp Duy Không ẩn chứa vẻ tự phụ và bá đạo tột đỉnh.
Không ổn thì đã sao? Hắn tới Thương Ngô Quận, chẳng lẽ Hoàng Thiên Các còn đòi hắn phải trả lời à?
“Ngoài ra, ta không thích có người đứng trên cao nói chuyện với ta.”
Diệp Duy Không giơ tay niết ấn quyết, một khắc sau gió tuyết đầy trời đá hóa thành một con cự long, trực tiếp quấn lấy tường thành của Thương Nam Phủ, không ngờ lại kéo cả tường thành xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên, trận pháp trên tường thành còn không chống cự được một giây đã lập tức tan vỡ. Tường thành khổng lồ bị con băng sương cự long kia lôi kéo, bắt đầu sụp đổ.
Hơn nữa không chỉ có thế, lực lượng cường đại kia quấn lấy mỗi người, định kéo cả bọn họ xuống lòng đất.
Chuyện này khiến ai cũng bất ngờ, dù sao Diệp Duy Không cũng là cường giả nổi tiếng khắp Đông Vực, thập chí khắp Đại La Thiên. Không ngờ lại đột nhiên động thủ với đám hậu bối như vậy.
Kỳ Vô Hận ở bên cạnh lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Ngày trước Sở Hưu đã từng nói với hắn như vậy, kết quả hắn không chiếm được lợi thế thì thôi, thủ hạ của hắn còn phải chịu thiệt.
Bây giờ, đến phiên Sở Hưu nếm thử hương vị này.
Lực lượng cảnh giới Võ Tiên không cách nào chống cự, đừng nói người bên phía Sở Hưu không kịp phản ứng, cho dù bọn họ có phản ứng kịp cũng vô dụng.
Khoảnh khắc này ma khí quanh người Sở Hưu bùng lên mãnh liệt, bắt đầu điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí.
Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, thân thể ma thần cao tới trăm ngàn trượng thoát khỏi lực kéo của cự long, đồng thời xé rách nó. Cơn bão cương khí va chạm với gió tuyết, như tạo thành vòi rồng, khoảnh khắc này phía trước Thương Nam Phủ đã hóa thành một mớ hỗn độn.
Pháp Thiên Tượng Địa chỉ duy trì một nháy mắt ngắn ngủi rồi lập tức tiêu tán, nhưng sắc mặt Sở Hưu đã tái nhợt.
Gương mặt Diệp Duy Không lộ vẻ kinh ngạc: “Thần thông? Còn chưa chính thức lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đã nắm giữ thần thông? Diệp Thiên Thanh chết trên tay ngươi cũng không oan.”
Thân là Võ Tiên, đương nhiên Diệp Duy Không cũng biết thần thông, thậm chí hắn còn nắm giữ mấy môn thần thông.
Nhưng thần thông là thứ mà cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng chưa chắc đã nắm giữ hoàn toàn. Bây giờ Sở Hưu có thể thi triển một môn thần thông đã rất xuất sắc rồi.
Chương 1575 Giang hồ là một vòng tròn 2
Diệp Duy Không vung tay lên nói: “Được, được lắm. Vô Hận mô tả về ngươi rất khoa trương, nhưng ngươi cũng xứng với đánh giá của hắn.
Lão già của Hoàng Thiên Các kia tìm ta, ta hứa không truy cứu chuyện ngươi giết Diệp Thiên Thanh.
Nhưng tất cả mọi người ở Đông Vực đều biết, Diệp Duy Không ta không phải người rộng lượng.
Nhịn nhất thời mà gió chẳng êm sóng chẳng lặng, ngược lại càng nghĩ càng giận.
Diệp Thiên Thanh là hậu bối của ta, cũng là phụ tá đắc lực của ta. Ngươi giết hắn, dù sao cũng phải đánh đổi một số thứ, bằng không e là Đông Vực và Đại La Thiên sẽ cho rằng Hàn Giang Thành ta không còn nhuệ khí năm xưa, cho rằng Diệp Duy Không ta không thể đánh nổi.
Chuyện đã hứa thì không đổi ý được, ta không cần mạng của ngươi, nhưng ngươi giết phụ tá đắc lực của ta, vậy thì đền đôi tay của ngươi cho ta là được!”
Diệp Duy Không vừa nói xong, đám người Từ Phùng Sơn đã biến sắc.
Bọn họ cũng nghĩ Diệp Duy Không sẽ tới gây chuyện nhưng không ngờ cho dù lão các chủ đã ra mặt mà Diệp Duy Không vẫn không buông tha.
Mất đi cánh tay thì khác gì phế bỏ võ công?
Mấy năm trước đã nghe nói Diệp Duy Không làm việc ngang ngạnh bá đạo, có thù tất báo.
Nhưng khi đó Hàn Giang Thành vừa quật khởi, Diệp Duy Không chinh chiến tứ phương, nhất định phải ngang ngạnh bá đạo.
Còn bây giờ Hàn Giang Thành đã là đỉnh phong ở Đông Vực, hắn cũng là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, vậy mà còn bức ép một võ giả tiểu bối, đúng là không cần thể diện.
Nhưng ngược lại, một vị cường giả Võ Tiên bỏ qua thể diện, ngươi còn làm gì được?
Đúng lúc này, trong Thương Nam Phủ có một ngọn lửa màu vàng bạc cháy rực lên tận trời, khí tức đó như dung luyện thiên địa, cường đại tới mức Diệp Duy Không không thể không coi trọng.
Một bóng người xuất hiện trong ngọn lửa kỳ dị mà cường đại đó, nói với giọng già nua: “Diệp thành chủ, tranh chấp giữa tiểu bối thì để tiểu bối giải quyết, ngươi tự mình xuất thủ, chẳng phải mất mặt lắm sao?”
Diệp Duy Không cau mày nói: “Ngươi là sư phụ của kẻ này? Ngọn lửa kỳ quái, sao ta chưa từng thấy người của chi phái các ngươi?”
Người trong ngọn lửa cười nhạt nói: “Phần lớn thời gian chi phái của ta chỉ ẩn cư ở sâu trong Đế La Sơn Mạch, rất ít khi bước chân vào giang hồ. Diệp thành chủ không biết cũng rất bình thường.”
Diệp Duy Không đột nhiên cười nói: “Khi truyền nhân của Cổ Tôn hành tẩu giang hồ, Cổ Tôn sẽ không nhúng tay vào chuyện rèn luyện của môn hạ đệ tử, ta hiểu rất rõ về Cổ Tôn.
Ngươi làm vậy là vi phạm quy củ của chi phái các ngươi.’
Người trong ngọn lửa kia lắc đầu nói: “Vậy cũng phải xem tình huống cụ thể ra sao. Đệ tử của ta đã rất ưu tú, cũng có tư cách kế thừa chi phái của ta. Nhưng hắn mới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà đã phải đối mặt với Võ Tiên, ta mà không ra mặt chẳng phải sẽ mất đi một đệ tử ưu tú à?
Diệp thành chủ, ngươi ra tay ỷ lớn hiếp nhỏ, như vậy cũng là không hợp quy củ!”
Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Dù sao cũng rất lâu rồi không thấy vị Cổ Tôn nào ra mặt giúp đệ tử. Vì đệ tử của ngươi mà ngươi định đối địch với Hàn Giang Thành ta à?”
Bóng người trong ngọn lửa lắc đầu nói: “Xưa nay ta chưa từng nghĩ tới chuyện đối địch với Hàn Giang Thành, chi phái của ta cũng không định đặt chân vào giang hồ.
Đệ tử của ta cũng chỉ làm khách khanh trong Hoàng Thiên Các một thời gian, chứ không phải cả đời.
Cho nên người phải hỏi là ta. Diệp thành chủ, chẳng lẽ chỉ vì phát tiết cơn tức giận trong lòng mà ngươi định kết thù kết oán với một vị Võ Tiên à?”
Hai bên đều đang chất vấn, khí thế đối lập, khiến bầu không khí trong Thương Nam Phủ như ngưng đọng lại.
Một bên là Vô Căn Thánh Hỏa cháy bừng bừng trong thành, cột lửa xông thẳng tới chân trời.
Một bên là gió rét gầm thét, khiến Thương Ngô Quận đổ tuyết ngay dưới ánh mặt trời.
Hai luồng khí tức này giằng co, thậm chí khiến mọi người ở đây không dám thở mạnh.
Trong Vô Căn Thánh Hỏa bao phủ, sắc mặt Ngụy Thư Nhai rất bình tĩnh, đương nhiên trong lòng lão cũng rất bình tĩnh, không chút bối rối.
Trong mắt đa số võ giả của nhánh Ẩn Ma, Ngụy lão là người làm việc chậm rãi trầm ổn, có uy tín, nhưng không có nhuệ khí.
Nhưng trên thực tế bọn họ đã quên cuộc đời Ngụy Thư Nhai đã trải qua bao nhiêu chuyện lớn.
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma chính là thời kỳ Ma đạo đang ở dưới sâu nhất, có thể nói đối đầu với toàn bộ giang hồ.
Cục diện lúc đó là thập tử vô sinh, nhưng bọn họ vẫn dám làm, dũng khí đó, can đảm đó, khiến người người đều cảm thán.
Sau này Ngụy Thư Nhai còn dùng sức mình mình, khi toàn bộ nhánh Ẩn Ma sắp chia năm xẻ bảy, gánh vác thể diện cho nhánh Ẩn Ma.
Tiếp đó lão lại theo Sở Hưu tham gia vài lần Chính Ma Đại Chiến, có lần nào không phải tìm đường sống trong chỗ chết? Lần này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Diệp Duy Không cũng chăm chú quan sát Ngụy Thư Nhai được bao phủ trong Vô Căn Thánh Hỏa.
Hắn không nhìn rõ gương mặt của Ngụy Thư Nhai, nhưng có thể nghe ra vẻ tự tin trong giọng điệu của Ngụy Thư Nhai, lão không sợ.
Hắn không nhìn thấu người trước mắt.
Ngọn lửa kỳ dị trời sinh kia bao phủ lấy lão, khiến Diệp Duy Không không cách nào phân biệt thực lực chân thực của đối phương, hắn chỉ nghi ngờ, rốt cuộc là chi phái Cổ Tôn nào mà có thể khống chế ngọn lửa trời sinh cường đại đến vậy?
Với quan hệ giữa hắn và Mạnh Tinh Hà, Diệp Duy Không cũng hiểu khá rõ về các chi phái Cổ Tôn, nhưng chưa từng nghe có ai như vậy.
Hai bên giằng co khoảng vài chục giây, đám người Kỳ Vô Hận ở giữa căng thẳng không dám nói một lời.
Trước đó hắn muốn để Diệp Duy Không ra tay bóp chết Sở Hưu, là vì hắn cảm thấy sự uy hiếp của Sở Hưu.
Hơn nữa, bây giờ vị Cổ Tôn sau lưng Sở Hưu lại bất ngờ ra mặt, phá hỏng quy củ, ra tay bao che. Vậy Hàn Giang Thành không thể xuất thủ.
Uy hiếp của một vị Võ Tiên, đương nhiên lớn hơn Sở Hưu hiện giờ.
Hàn Giang Thành tử chiến với Hoàng Thiên Các thì còn kiếm được lợi ích, nhưng tử chiến với một vị Cổ Tôn thì chẳng thu được thứ gì.
Một lúc lâu sau, Diệp Duy Không mới vung tay lên, lạnh nhạt nói: “Rút lui!”
Nghe Diệp Duy Không nói lời này, rốt cuộc Kỳ Vô Hận cũng thở dài một tiếng.
Trong thời điểm này, tử chiến với một cường giả cảnh giới Võ Tiên không phải chuyện sáng suốt.
Tuy Diệp Duy Không luôn thể hiện thái độ ngang ngạnh bá đạo, nhưng hắn còn lý trí hơn bất cứ ai.
Sau khi Diệp Duy Không đi khỏi, Sở Hưu lập tức chạy về phủ quận trưởng, đám người Từ Phùng Sơn ở phía sau thì hâm mộ lắc đầu.
Truyền nhân của Cổ Tôn có một vị Cổ Tôn làm chỗ dựa, đúng là có lòng tin, cho dù chủ nhân của Hàn Giang Thành cũng không dám tùy tiện động thủ.
Trong một mật thất tại phủ quận trưởng, Ngụy Thư Nhai sắc mặt tái nhợt.
“Ngụy lão, ngài không sao chứ?” Sở Hưu vội vàng tới hỏi.
Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Không sao, không động thủ, chỉ cưỡng ép điều động Vô Căn Thánh Hỏa, vẫn chịu được.
Chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, đúng là khủng khiếp.
Trước đó ta còn suy nghĩ, nếu hắn động thủ, ta sẽ mượn Vô Căn Thánh Hỏa giao thủ vài chiêu thăm dò.
Nhưng bây giờ nhìn lại, may mà hắn không ra tay, nếu động thủ chắc ta sẽ lộ tẩy ngay.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, căn cứ theo tư liệu của Hoàng Thiên Các, trong số Võ Tiên, thực lực của Diệp Duy Không cũng rất mạnh, ít nhất lão các chủ của Hoàng Thiên Các và Lý Vô Tướng đều không phải đối thủ của hắn.