-
Chương 1586-1590
Chương 1586 Biến cố tại Hoàng Thiên Các 1
Nghe hắn nói lão các chủ đã chết, Sở Hưu cũng sửng sốt.
Mới qua bao lâu? Bốn tháng trước y vừa gặp mặt lão các chủ, khi đó tuy trên người lão các chủ có đôi chút mộ khí già yếu, nhưng không hề có tử khí, sao mới bốn tháng lại đã chết?
“Lão các chủ chết thế nào?”
Từ Phùng Sơn lắc đầu nói: “Trong thư không nói rõ, nhưng chắc chắn không phải chết vì chiến đấu. Thời gian gần đây chưa từng nghe nói lão các chủ ra ngoài, cũng chưa từng nghe nói có ai đánh vào trong Hoàng Thiên Các.”
Sở Hưu khẽ lắc đầu, cũng thấy thổn thức.
Y không có ác cảm gì với lão các chủ.
Tuy trước đây lão các chủ bảo y tới Thương Ngô Quận là có ý mê hoặc, nhưng lão các chủ cũng quang minh chính đại nói rõ mọi chuyện với y.
Huống chi Sở Hưu cũng biết nếu không tới Thương Ngô Quận, y không thể tìm được đường về hạ giới nhanh như vậy.
“Bên phía Thương Ngô Quận cứ như thường, một mình ta về Hoàng Thiên Các một chuyến.”
Lão các chủ tạ thế, đương nhiên các quận trưởng của Hoàng Thiên Các có nghĩa vụ phải về tổng bộ, xử lý hậu sự.
Chuyến đi này không cần chiến đấu cho nên Sở Hưu không đánh thức bọn Lục Giang Hà khỏi nơi bế quan mà lên đường một mình.
Khi Sở Hưu tới Hoàng Thiên Các, toàn bộ Hoàng Thiên Các đã phủ trong đồ trắng, các đệ tử ai cũng bi thương.
Trong Hoàng Thiên Các, uy tín của lão các chủ rất cao, cao tới mức Lý Vô Tướng không thể sánh bằng.
Lý Vô Tướng làm việc uy nghiêm, trên miệng luôn nhắc hai chữ quy củ, cho nên đại đa số võ giả ở Hoàng Thiên Các đều sợ hắn hơn là kính.
Còn lão các chủ lại thật sự coi Hoàng Thiên Các là tất cả đối với mình, dốc hết tâm huyết cả đời cho Hoàng Thiên Các, cho dù chỉ là một đệ tử bình thường, cũng cũng tận tâm chăm sóc.
Khi lão các chủ còn tại vị, chức vị người hành tẩu Đông Vực của Lục Tam Kim là do hắn đề bạt, Giải Anh Tông trước đây chỉ là chấp sự bình thường, cũng do hắn tìm ra và bồi dưỡng.
Trong Hoàng Thiên Các, lão các chủ là người rất công bằng, cho nên hầu hết các võ giả Hoàng Thiên Các đều cực kỳ kính trọng hắn.
Lúc này lão các chủ qua đời, toàn bộ Hoàng Thiên Các cũng chìm trong bầu không khí bi thương.
Sau khi Sở Hưu tới nơi, y trực tiếp đi vào đại điện tổng bộ Hoàng Thiên Các, trong đó đã có các quận trưởng Hoàng Thiên Các khác và các trưởng lão.
Thấy Sở Hưu đến, phần lớn quận trưởng vô thức nhìn sang Sở Hưu, ánh mắt lộ vẻ thăm dò.
Trước đó Sở Hưu đã gặp các trưởng lão của Hoàng Thiên Các, nhưng quận trưởng các nơi thì y chỉ biết mình Giải Anh Tông, những người khác đều chưa từng gặp Sở Hưu nhưng đã nghe danh Sở Hưu.
Thấy Sở Hưu đến, Lý Vô Tướng gật nhẹ đầu với Sở Hưu, nhưng sắc mặt mang vẻ lạnh nhạt.
Hiển hiên hắn vẫn để ý tới chuyện lần trước.
Giải Anh Tông lại mỉm cười với Sở Hưu, chào hỏi một tiếng, không hề để ý tới thái độ của Lý Vô Tướng.
Hắn cũng là người của lão các chủ, hơn nữa lần trước Sở Hưu cứu hắn, hắn vẫn còn nợ Sở Hưu ân tình.
Lục Tam Kim mắt đỏ bừng đi tới, đưa cho Sở Hưu một chiếc áo gấm màu trắng, hạ giọng nói: “Sở huynh, đi nghỉ ngơi một lát đã, ngày mai mới cử hành tang lễ cho lão các chủ.”
Trong số những người ở đây, nếu nói đau buồn, vậy Lục Tam Kim là người đau buồn nhất.
Đối với hắn mà nói, lão các chủ như thầy như cha, hắn có ngày hôm nay đều là nhờ lão các chủ dìu dắt.
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y hạ giọng nói: “Lão các chủ chết như thế nào?”
“Là tâm huyết hao hết mà chết.”
Lục Tam Kim nói với giọng đau thương: “Vốn tuổi tác lão các chủ đã không nhỏ, nhưng người thấy tình hình Hoàng Thiên Các chúng ta giờ đang nguy cấp, cho nên không thể an tâm tĩnh dưỡng, ngược lại ngày ngày thôi diễn võ đạo, muốn thôi diễn ra một môn công pháp khắc chế Băng Phách Thần Công của Hàn Giang Thành.
Kết quả thôi diễn công pháp được một nửa, lão các chủ gặp bình cảnh, nhưng người vẫn cưỡng ép suy tính, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, tâm huyết tiêu hao mà chết.”
Nghe Lục Tam Kim nói vậy, Sở Hưu khẽ lắc đầu.
Lão các chủ chết đúng là oan uổng.
Tẩu hỏa nhập ma thường chỉ diễn ra ở võ giả cấp thấp, vậy mà lão các chủ lại bị, đây vốn là chuyện không nên xuất hiện.
Nếu lão các chủ có thể an tâm tĩnh dưỡng, với cảnh giới và thực lực của hắn, thậm chí có sống thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề.
Lúc này Lý Vô Tướng cũng trầm giọng nói: “Mọi người đã tới đông đủ, tang lễ sẽ được cử hành đúng giờ vào ngày mai. Hôm nay mọi người cứ đi nghỉ đi.”
Lúc này Xung Thu Thủy đột nhiên nói: “Ngươi định an táng lão các chủ ở đâu?”
Lý Vô Tướng cau mày nói: “Đương nhiên là an táng trong Nguyên Không Cảnh rồi, chẳng phải các thế hệ các chủ Hoàng Thiên Các đều được an táng ở đó à?”
Xung Thu Thủy lạnh nhạt nói: “Đúng là các thế hệ các chủ đều được an táng trong Nguyên Không Cảnh. Nhưng cống hiến của lão các chủ đối với Hoàng Thiên Các ta rõ như ban ngày, ta đề nghị mai táng lão các chủ vào Nguyên Hoàng Cảnh để thờ cúng, người có tư cách này.’
Nghe xong câu này, mọi người ở đây bàn tán xôn xao.
Hoàng Thiên Các không chỉ có một động thiên phúc địa, Nguyên Hoàng Cảnh là nơi quan trọng nhất, bên trong đặt rất ít bài vị của tổ tiên Hoàng Thiên Các. Chỉ có những các chủ đã cống hiến cực lớn cho Hoàng Thiên Các mới có tư cách được đưa vào Nguyên Hoàng Cảnh, ngoài ra trong đó còn rất nhiều lá bài tẩy của Hoàng Thiên Các.
Quan trọng nhất là Nguyên Hoàng Cảnh rất nhỏ, chỉ lớn cỡ một gian phòng nhưng thiên địa nguyên khí trong đó lại dồi dào tới kinh người, cho nên xưa nay chỉ có các chủ mới được phép vào trong tu luyện.
Hơn nữa, để tích lũy nguyên khí nên cứ cách vài năm Nguyên Hoàng Cảnh mới được mở ra một lần, bằng không một khi mở ra, thiên địa nguyên khí trong đó sẽ tiêu tán.
Mấy năm trước Lý Vô Tướng vừa dùng Nguyên Hoàng Cảnh xong, đợi thêm một thời gian là Nguyên Hoàng Cảnh có thể mở ra lần nữa. Kết quả Xung Thu Thủy lại đề nghị mở Nguyên Hoàng Cảnh ngay hiện tại, đây rõ ràng là gây sự với Lý Vô Tướng.
Lý Vô Tướng hạ giọng quát khẽ: “Xung Thu Thủy! Bây giờ là lúc an táng lão các chủ, ngươi còn định giở mấy thủ đoạn vặt vãnh đó ra ư? Hay ho lắm à?”
Xung Thu Thủy nhìn về phía Lý Vô Tướng, gương mặt bỗng nở nụ cười, một nụ cười chế nhạo.
“Đến bây giờ ngươi vẫn nghĩ rằng ta cố ý làm khó dễ ngươi ư?”
Dứt lời, sắc mặt Xung Thu Thủy lập tức trở nên dữ tợn: “Lý Vô Tướng! Ngươi đừng quên, trước đây ta chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, chỉ vì mạo phạm một đệ tử đại phái mà bị lão đại của mình kéo ra ngoài đánh chết để trút giận. Là nhờ lão các chủ cứu ta, ta nợ lão các chủ một cái mạng!
Bao năm qua, ta dốc hết tâm huyết vì Hoàng Thiên Các, liều mạng chém giết, là để làm gì? Để trả lão các chủ một cái mạng!
Ngươi làm các chủ, ta không phục, ta không đồng ý.
Nhưng lão các chủ nói ngươi thích hợp hơn ta, cho nên ta nhường.
Bao năm qua, tuy ta luôn đối nghịch với ngươi, nhưng chỉ cần lão các chủ bảo ta nhường, có lần nào là ta không nhường?
Chương 1587 Biến cố tại Hoàng Thiên Các 2
Để ngươi ngồi vững trên vị trí các chủ này, lão các chủ đã hy sinh những gì, ngươi có biết không?
Các ngươi tự hỏi lòng mình xem, trong các thế hệ các chủ của Hoàng Thiên Các, chẳng lẽ lão các chủ không có tư cách đưa vào Nguyên Hoàng Cảnh hay sao?
Đến bây giờ ngươi vẫn cho rằng ta đang phân cao thấp với ngươi ư? Lý Vô Tướng, tâm tư ngươi u ám quá rồi đấy.
Ta lên tiếng chỉ là vì lão các chủ, vì vị trí mà người vốn phải được mà thôi.”
“Đủ rồi!”
Lý Vô Tướng phẫn nộ quát: “Ngươi tưởng ta không muốn đưa lão các chủ vào Nguyên Hoàng Cảnh à?
Nhưng bây giờ lão các chủ vừa qua đời, bên Hàn Giang Thành mà nghe tin này chắc chắn sẽ có hành động đối với Hoàng Thiên Các ta.
Nguyên Hoàng Cảnh mở ra, ta có thể nhân cơ hội này nhiều thêm chút lực lượng, không đến mức bị động như trước.
Ta làm vậy là vì chính mình à? Ta làm vậy là vì toàn bộ Hoàng Thiên Các!”
Xung Thu Thủy cười nhạo: “Cho dù ngươi có vào ngược một trăm lần, ngươi vẫn không phải đối thủ của Diệp Duy Không, còn nói mấy lời vô dụng ấy làm gì? Ngươi dám nói ngươi làm vậy không phải vì chính ngươi à?”
Lý Vô Tướng thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Xung Thu Thủy, đủ rồi! Đừng quên hôm nay ta mới là các chủ!”
“Đúng, ngươi là các chủ, Thiên Vương - Lý Vô Tướng, uy phong quá nhỉ! Các chủ Hoàng Thiên Các, đúng là bá đạo!”
Xung Thu Thủy bỏ lại một câu không nóng không lạnh rồi trực tiếp quay người bỏ đi.
Các trưởng lão và quận trưởng ở nơi này đều cúi mày lơ đãng, không dám nói thêm một câu.
Đương nhiên bọn họ cũng biết mâu thuẫn giữa hai người Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy, phải nói là họ luôn biết.
Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ cãi vã lớn đến vậy, thậm chí công khai vạch mặt nhau.
Hơn nữa lần này còn là ở tang lễ của lão các chủ, khiến bọn họ càng không dám nói gì.
Lý Vô Tướng sắc mặt âm trầm nói: “Tất cả giải tán!”
Mọi người đi khỏi, mỗi người thần sắc khác nhau. Sở Hưu đi sau lưng Lục Tam Kim, sau khi ra ngoài y mới hạ giọng nói: “Chuyện hôm nay ngươi thấy sao?”
Gương mặt Lục Tam Kim lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Ta đã biết mấy ân oán linh tinh giữa bọn họ từ lâu rồi, cũng đoán được nếu lão các chủ mất chắc chắn bọn họ sẽ gây sự với nhau. Nhưng ta thật sự không ngờ bọn họ lại cãi vã lớn đến vậy. Bây giờ ta chỉ hy vọng tang lễ của lão các chủ có thể cử hành yên ổn.”
Nói xong, Lục Tam Kim ảm đạm rời khỏi, hiển nhiên hắn đã rất thất vọng về Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy.
Đêm xuống, Sở Hưu đả tọa tu luyện trong căn phòng mà Hoàng Thiên Các bố trí cho y. Lúc này y lại đột nhiên mở mắt, một khắc sau, cánh cửa bị đẩy ra, Xung Thu Thủy bước vào.
Thấy Xung Thu Thủy đột nhiên tới tìm mình, không ngờ Sở Hưu lại hết sức bình tĩnh, y còn vung tay, cương khí kéo một cái ghế tới trước mặt Xung Thu Thủy.
Thấy dáng vẻ này của Sở Hưu, Xung Thu Thủy lại nghi hoặc nói: “Ngươi biết ta sẽ tới tìm ngươi?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không biết phó các chủ sẽ tới tìm ta. Ta chỉ biết nếu đêm nay có người tới tìm ta, chắc chắn sẽ là phó các chủ.”
Gương mặt Xung Thu Thủy lộ vẻ suy tư: “Vì sao? Ngươi biết ta tới tìm ngươi làm gì không?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Phó các chủ đang chuẩn bị vạch trần Lý Vô Tướng, trở mặt triệt để, đương nhiên phải lôi kéo tất cả mọi lực lượng có thể rồi.”
Nói đến đây, Sở Hưu chỉ vào bản thân nói: “Mà Sở Hưu ta rất có sức nặng, đáng để phó các chủ tự tới lôi kéo.”
Xung Thu Thủy kinh ngạc nhìn Sở Hưu. Đến giờ hắn mới phát hiện người trước mặt ra chiêu không theo lối mòn, những lời nói mình chuẩn bị từ trước đã là vô dụng.
Xung Thu Thủy nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Nếu ngươi đã biết ta tới là để mời chào ngươi, vậy bây giờ ngươi định nhận lời hay không đây?”
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Ta đã nói rồi, ta có giá trị, đã giá trị thì phải xem phó các chủ đưa ra điều kiện gì chứ?”
Xung Thu Thủy vung tay lên nói: “Điều kiện thì dễ bàn thôi, quan trọng nhất là bây giờ ngươi cũng thấy rốt cuộc Lý Vô Tướng là người thế nào. Hắn chính là một tên ngụy quân tử tự tư tự lợi!”
Xung Thu Thủy hừ lạnh nói: “Trước đây ta và Lý Vô Tướng đều là cảnh giới nửa bước Võ Tiên, chúng ta còn ước định với nhau sẽ cạnh tranh công bằng, ai bước vào cảnh giới Võ Tiên trước thì được làm các chủ, người thua tâm phục khẩu phục.
Nếu Lý Vô Tướng dựa vào bản lĩnh của mình lên làm các chủ, Xung Thu Thủy
ta phục hắn, tuyệt đối không gây sự với hắn.
Nhưng ngươi nghĩ hắn dựa vào năng lực của bản thân bước vào cảnh giới Võ Tiên hay sao?
Là hắn nói xấu ta trước mặt lão các chủ, bảo ta hành xử cực đoan, nếu làm các chủ sẽ khiến Hoàng Thiên Các lâm vào nguy cơ.
Vì vậy lão các chủ mở Nguyên Hoàng Cảnh ra cho hắn đi vào tu luyện.
Cuối cùng Lý Vô Tướng nhận được nguyên khí cường đại tích cóp mấy năm trong Nguyên Hoàng Cảnh, dựa vào đó bước lên cảnh giới Võ Tiên.
Thật ra Lý Vô Tướng nói không sai, cách hành xử của ta rất cực đoan, nhưng ta không nhịn nổi hành vi đâm đao sau lưng của hắn!
Nếu hắn nói thẳng với ta hắn muốn làm các chủ, vậy thì tốt, ta tặng cho hắn. Chỉ là chức vị các chủ thôi, lão các chủ cảm thấy ta không thích hợp, ta cũng không tranh giành.
Kết quả thì ngoài mặt hắn ra vẻ cạnh tranh với ta, sau lưng lại nói xấu với lão các chủ, người như vậy không phải ngụy quân tử thì là gì?
Chức vị phó các chủ của ta là thế nào? Là lão các chủ thấy hổ thẹn với ta nên mới đẩy cho ta, bằng không với tính cách của Lý Vô Tướng, e là hắn còn không muốn cho ta làm quận trưởng.
Ta và Lý Vô Tướng là huynh đệ với nhau hơn trăm năm, ta vốn không ngờ hắn lại làm chuyện này.
Nói cách khác, với ta mà hắn còn làm vậy được, ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì với ngươi?”
Nghe Xung Thu Thủy kể lại chuyện năm xưa, Sở Hưu cũng thấy kinh ngạc.
Tuy y cũng biết chắc chắn năm xưa Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy cũng có tranh chấp, nhưng y không ngờ Lý Vô Tướng lại chơi bẩn như vậy, còn làm cả chuyện đâm đao sau lưng, tiền trảm hậu tấu.
Nhưng điều này cũng chứng minh trước đây tính cách của Xung Thu Thủy cực đoan tới mức nào.
Lão các chủ thà rằng giao chức vị các chủ cho kẻ đâm đao sau lưng như Lý Vô Tướng còn hơn giao cho Xung Thu Thủy. Có thể thấy trong mắt lão các chủ, vạn nhất Xung Thu Thủy lên làm cuối cùng, có lẽ tương lai của Hoàng Thiên Các sẽ càng thê thảm.
“Tức là Lý Vô Tướng luôn thể hiện mình công chính nghiêm minh là ngụy quân tử, còn phó các chủ ngươi là chân quân tử?”
Xung Thu Thủy xua tay nói: “Ta cũng chẳng phải chân quân tử gì, ngược lại, ta là tiểu nhân, chân tiểu nhân.
Bất cứ ai trong Hoàng Thiên Các đối nghịch với ta, ta cũng không tha cho hắn. Nhưng ta luôn công khai, chứ không chơi trò trước mặt thì một vẻ, sau lưng lại vẻ khác.
Ngày trước ngươi vừa gia nhập Hoàng Thiên Các, ngươi được Lục Tam Kim mời chào nên ta tưởng ngươi là người của Lý Vô Tướng, thái độ với ngươi cũng không tốt.
Nhưng trong thời gian qua, đã bao giờ ngươi thấy ta đối phó với ngươi chưa, có âm mưu gì với ngươi chưa? Kẻ thật sự ủ mưu với ngươi lại là cấp trên trực tiếp của ngươi, Lý Vô Tướng.”
Chương 1588 Lôi kéo
Sở Hưu vỗ đùi nói: “Nói đúng lắm, dù sao chân tiểu nhân cũng dễ tiếp nhận hơn ngụy quân tử một chút.
Nhưng vấn đề chủ yếu hiện tại là, phó các chủ, cho dù ngươi có lôi kéo được ta đi nữa, ngươi có chắc mình thắng được Lý Vô Tướng không?
Cho dù lão các chủ đã mất, hiện giờ Lý Vô Tướng vẫn là Võ Tiên!”
Xung Thu Thủy cười lạnh một tiếng, hắn giơ một bàn tay ra, một luồng cương khí hiện lên trong tay hắn. Nhưng chỉ một chút cương khí đó thôi lại khuấy động, xé rách hư không, lực lượng cường đại tới mức kinh người.
“Võ Tiên!”
Mãi tới khi Xung Thu Thủy thể hiện lực lượng cấp bậc này, Sở Hưu mới hiểu, chẳng trách hôm nay Xung Thu Thủy có gan vạch mặt với Lý Vô Tướng, hóa ra hắn đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên.
Xung Thu Thủy cười lạnh nói: “Từ khi Lý Vô Tướng lên làm các chủ, hắn chỉ một lòng chú ý tới quyền thế. Có lẽ chính hắn cũng quên đã bao lâu rồi hắn không bế quan khổ tu.
Còn ta thì sao? Tuy không có tư cách đi vào Nguyên Hoàng Cảnh, nhưng chỉ cần xử lý sự vụ của mình xong, ta lập tức khổ tu, không lãng phí chút thời gian nào.
Sau khi làm các chủ, hắn đã quên mình nhận được mọi thứ như thế nào.
Hắn còn muốn so bì với Diệp Duy Không, hắn có tư cách gì so bì với Diệp Duy Không? Cho dù Diệp Duy Không đã chừng đó tuổi nhưng mỗi năm đều bỏ một tháng ra khổ tu, bỏ mặc tất cả sự vụ trong tông môn.
Lý Vô Tướng kia tuy là Võ Tiên, nhưng không có lòng hướng đạo!”
Câu nói này của Xung Thu Thủy khiến Sở Hưu rất đồng tình, lực lượng quyền thế, thứ trước cao hơn thứ sau.
Không có lực lượng, dựa vào đâu mà ngươi đòi giữ quyền thế?
Sở Hưu gõ bàn nói: “Xem ra phó các chủ đã chuẩn bị rất ổn thỏa. Nếu vậy lại trở về câu hỏi ban đầu, ta có thể nhận được gì?”
“Ngươi muốn cái gì?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Rất đơn giản, Thương Ngô Quận, hay nên nói là toàn bộ khu vực Nam Man đều nằm trong phạm vi quản lý của ta. Hoàng Thiên Các các ngươi hoặc là rút lui, hoặc là trực tiếp đặt nó vào quyền hành của ta, không có việc gì thì đừng đến khoa chân múa tay.
Nói đơn giản hơn, chỉ một câu thôi, khu vực Nam Man, ta là chủ nhân!”
Xung Thu Thủy cau mày nói: “Ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, chắc chắn tương lai sẽ phải trở về. Ngươi cần quyền lợi lớn như vậy ở khu vực Nam Man để làm gì?”
“Chuyện này thì phó các chủ đừng quan tâm, quan trọng là toàn bộ quyền lợi, rốt cuộc phó các chủ cho hay không đây?”
Thấy Xung Thu Thủy hơi do dự, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Phó các chủ đã bước vào cảnh giới Võ Tiên, chắc cũng tính trước rồi.
Nhưng ta còn có thể lôi kéo hai người nữa, coi như dệt hoa trên gấm cho phó các chủ.”
"Ai?"
“Người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim và quận trưởng Phương Lâm Quận Giải Anh Tông.”
Xung Thu Thủy cau mày nói: “Lần trước ngươi giúp Giải Anh Tông một đại ân, Giải Anh Tông có nghe lời ngươi cũng không có gì lạ. Nhưng ai cũng biết Lục Tam Kim là người của Lý Vô Tướng, sao hắn lại phản bội được?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Sai, sai hoàn toàn. Xưa nay Lục Tam Kim chưa bao giờ là người của Lý Vô Tướng mà là người của lão các chủ.
Dù sao, chỉ cần phó các chủ gật đầu đáp ứng, ta sẽ tới xúi giục Lục Tam Kim giúp ngươi.”
Nghe xong câu này, Xung Thu Thủy trực tiếp gật đầu nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần kế hoạch lần này thành công, từ nay về sau tất cả mọi chuyện trong khu vực Nam Man đều do ngươi quyết định. Cho dù là tổng bộ Hoàng Thiên Các cũng không có tư cách ra lệnh cho ngươi.”
Sở Hưu mỉm cười đáp: “Hy vọng đến lúc đó phó các chủ, à không, các chủ sẽ tuân thủ ước định.”
Xung Thu Thủy khinh thường nói: “Ta đã nói rồi, ta không phải loại ngụy quân tử như Lý Vô Tướng.
Xung Thu Thủy ta nói lời giữ lời, những gì ta đã hứa thì tuyệt đối không đổi ý.”
Nói xong Xung Thu Thủy trực tiếp rời khỏi.
Sở Hưu ở đằng sau vuốt cằm, y phát hiện Lục Giang Hà đoán rất chuẩn.
Quả nhiên chỉ cần Hoàng Thiên Các có cơ hội thôi, biến cố sẽ xảy ra ngay lập tức.
Nhưng y cũng đoán sai mất một điều, đó là tuy Hoàng Thiên Các gặp biến cố lớn nhưng sẽ không sụp đổ, vì lại xuất hiện một vị Võ Tiên như Xung Thu Thủy.
Có một chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, đủ để bảo vệ Hoàng Thiên Các.
Giờ tỵ ngày hôm sau, trong đại điện Hoàng Thiên Các, tất cả trưởng lão quận trưởng và các đệ tử đều mặc đồ trắng, thần sắc nghiêm túc.
Lý Vô Tướng tay cầm tế văn, vừa định đọc, lúc này Xung Thu Thủy đột nhiên nói: ”Lý Vô Tướng, rốt cuộc ngươi đã quyết định chưa, lão các chủ sẽ được an
táng ở đâu?”
Lý Vô Tướng dừng lại một chút, cố nén lửa giận nói: “Ta đã nói rồi, phải suy nghĩ vì đại cục. Đương nhiên lão các chủ có tư cách an táng trong Nguyên Hoàng Cảnh, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Xung Thu Thủy, ngươi đừng gây chuyện vô lý nữa. Đừng quên bây giờ ta mới là các chủ!”
Xung Thu Thủy nở nụ cười quái dị; “Ngươi là các chủ? Mọi người chấp nhận ngươi thì ngươi mới là các chủ, mọi người không chấp nhận ngươi, ngươi là cái quái gì chứ!”
Mọi người ở đây lập tức giật mình, phó các chủ định làm gì vậy? Ngang nhiên khiêu chiến với các chủ hay sao?
Lúc này sắc mặt Lý Vô Tướng lại cực kỳ trấn tĩnh, hắn đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Ta biết mà, quả nhiên ngươi không dễ gì từ bỏ.
Đáng tiếc, chúng ta làm huynh đệ với nhau mấy chục năm, không ngờ lão các chủ vừa mất, chúng ta đã phải trở mặt. Ta thật sự không muốn giết ngươi!”
Thật ra Lý Vô Tướng cũng đoán được chuyện hôm nay.
Xung Thu Thủy đối nghịch với hắn đã nhiều năm, trong quá khứ còn có lão các chủ kiềm chế, hắn chỉ thi thoảng tranh cãi một chút, còn không dám làm quá đáng.
Bây giờ lão các chủ đã khuất, với tính cách của Xung Thu Thủy, nếu hắn không gây chuyện mới gọi là lạ.
Cho nên, thật ra Lý Vô Tướng đã chuẩn bị kỹ càng.
Quen biết nhau mấy chục năm, đối đầu nhau mấy chục năm, bây giờ cũng nên kết thúc!
Ánh mắt Lý Vô Tướng lóe lên sát ý âm trầm, muốn dẹp giặc ngoài trước trừ thù trong. Nếu không giải quyết tên Xung Thu Thủy luôn gây chuyện với mình thì nói gì tới chuyện chống lại Hàn Giang Thành?
Xung Thu Thủy cười lớn đáp: “Lý Vô Tướng ơi là Lý Vô Tướng, ta thật sự không ngờ đấy.
Ta vẫn nghĩ ngươi với ta có giao tình hơn trăm năm, không ngờ theo ý ngươi lại chỉ có mấy chục năm mà thôi.
Cũng được, có lẽ kể từ lúc ngươi đâm đao sau lưng ta, giao tình giữa chúng ta đã kết thúc.
Hôm nay ta đứng ra không phải vì chức vị các chủ, cũng không vì thù hận ngày trước.
Ta chỉ vì lão các chủ!
Năm xưa lão các chủ cho rằng ta không thể làm các chủ, cho nên người chọn ngươi.
Lão các chủ đã tiếp xúc với vô số người, đã thấy vô số người, nhưng người lại nhìn lầm ngươi!
Hôm nay, ngươi cứ xuống dưới kia, thỉnh tội lão các chủ đi thôi!”
Sau khi Xung Thu Thủy dứt lời, hắn bước ra một bước, khí thế quanh người tăng lên điên cuồng, lực lượng vặn vẹo quy tắc, cải biến thiên địa, uy thế chí cường giả cảnh giới Võ Tiên bộc lộ hoàn toàn!
Chương 1589 Phản loạn 1
Lý Vô Tướng phát hiện mình đã tính sai.
Hắn vốn định nhân cơ hội này quang minh chính đại giải quyết Xung Thu Thủy, nào ngờ Xung Thu Thủy lại bước vào cảnh giới Võ Tiên, rốt cuộc đây là chuyện khi nào?
Khoảnh khắc này Lý Vô Tướng bỗng thấy Xung Thu Thủy rất lạ lẫm.
Trong trí nhớ của hắn, tính cách của Xung Thu Thủy rất cực đoan, tính tình nóng nảy, luôn thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Người như vậy có thể làm tướng nhưng không thể làm soái.
Còn bây giờ Xung Thu Thủy thậm chí giấu giếm hắn chuyện mình bước vào cảnh giới Võ Tiên, điều này khiến hắn có cảm giác mọi chuyện đang thoát ly khỏi khống chế của mình.
“Ngươi bước vào cảnh giới Võ Tiên? Rất tốt, không ngờ ngươi lại giấu giếm tin tức này, sau khi bước vào cảnh giới Võ Tiên lại không tính toán giải ưu cho Hoàng Thiên Các, không định chống cự lại Hàn Giang Thành này khơi gợi nội loạn trong thời điểm này. Xung Thu Thủy, cuối cùng lòng lang dạ thú của ngươi cũng lộ ra!”
Xung Thu Thủy cười lạnh nói: “Đừng nói đường hoàng như vậy, Lý Vô Tướng, ta biết ngươi không thể chứa chấp ta, nếu ta bại lộ tu vi quá sớm, vậy chỉ có hai con đường để lựa chọn thôi.
Một là bị ngươi cưỡng ép đi liều mạng với Hàn Giang Thành, một là bị ép rời khỏi Hoàng Thiên Các.
Hôm nay ngươi nói ta lòng lang dạ thú cũng được, ngươi nói ta ủ mưu đã lâu cũng tốt, giữa hai chúng ta cũng nên có một kết thúc!”
Đối với Xung Thu Thủy hiện tại, hắn đã không quan tâm tới danh tiếng nữa, hay nên nói là mấy năm gần đây hắn đã tích lũy đủ lực lượng, đủ để hắn không quan tâm tới những lời đồn đại nhảm nhí này nữa.
Sau khi Xung Thu Thủy đứng ra, vài trưởng lão và hơn mười chấp sự luôn theo phe hắn cũng đứng sau lưng Xung Thu Thủy, thể hiện thái độ.
Không thể không nói, Xung Thu Thủy cũng biết cách làm người.
Bất luận hắn dùng phương pháp gì, ít nhất lúc này vẫn có rất nhiều đệ tử Hoàng Thiên Các nguyện theo hắn cùng nhau tạo phản.
Lý Vô Tướng cười lạnh nói: “Xem ra mấy năm gần đây ngươi thu mua lòng người không tệ, còn có nhiều kẻ chịu đi theo ngươi vào đường cụt như vậy.
Nhưng các ngươi đừng quên, trong Hoàng Thiên Các này, ta vẫn là các chủ!”
Nói đoạn, Lý Vô Tướng hét lớn với những võ giả còn chưa đứng ra: “Động thủ!”
Lúc này Lục Tam Kim và Giải Anh Tông bên cạnh Sở Hưu vẫn nguyên vẻ ngây ngốc, không biết sao mọi chuyện lại phát triển tới mức này.
Bao năm qua, thật ra bọn họ vẫn được coi là người của lão các chủ, nhưng lão các chủ đã về hưu nên bọn họ cũng phải đứng về phía các chủ Lý Vô Tướng.
Lúc này nghe Lý Vô Tướng nói động thủ, bọn họ cũng vô thức định đứng ra, nhưng lại bị Sở Hưu ngăn cản.
Giải Anh Tông nghi hoặc nói: “Sở huynh đệ làm vậy là sao?”
Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Chẳng phải trước đây Giải huynh nợ ta một ân tình à? Bây giờ ân tình này cũng đến lúc trả rồi.
Nguy cơ ở Phương Lâm Quận lúc trước không phải Hoàng Thiên Các giúp ngươi hóa giải, thậm chí nếu không có ta, Hoàng Thiên Các đã định vứt bỏ ngươi rồi!”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Giải Anh Tông lập tức hiểu, hóa ra Sở Hưu đã quy thuận Xung Thu Thủy từ lúc nào không biết.
Nhưng Giải Anh Tông cũng không ghét bỏ lựa chọn của Sở Hưu.
Bởi vì hắn cũng thấy oán hận vị các chủ Lý Vô Tướng này, đặc biệt là sau khi Phương Lâm Quận xảy ra phản loạn.
Lúc đầu Giải Anh Tông còn tưởng mình làm quá tay, kết quả sau này hắn mới biết là Hàn Giang Thành âm thầm xúi giục.
Chuyện đã là như vậy, không ngờ tổng bộ Hoàng Thiên Các lại không phái người tới cứu viện, rõ ràng bọn họ định từ bỏ hắn.
Nếu không phải Lục Tam Kim kéo Sở Hưu tới, hơn nữa thực lực của Sở Hưu còn cực kỳ kinh người, giải quyết dứt khoát, chấm dứt phản loạn, hắn cũng chẳng thể sống nổi.
Cho nên lúc này nghe Sở Hưu nói vậy, Giải Anh Tông ngẩng đầu lên nhìn Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy, bước chân chợt ngừng lại, không tiến lên.
Lục Tam Kim vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Sở Hưu: “Sở huynh, không ngờ ngươi lại quy thuận Xung Thu Thủy?”
Nhiều năm qua, thật ra mâu thuẫn giữa Lục Tam Kim và Xung Thu Thủy cũng không nhỏ.
Hắn đại diện cho lão các chủ, còn lão các chủ lại ủng hộ các chủ Lý Vô Tướng, cho nên lúc này hắn và Xung Thu Thủy cũng thường xuyên đối nghịch.
Lần này hắn vô thức định đứng về phía Lý Vô Tướng.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta không quy thuận Xung Thu Thủy, ta chỉ cảm thấy Lý Vô Tướng không xứng làm các chủ mà thôi.
Lục huynh, ngươi biết mọi chuyện ta làm ở Thương Ngô Quận rồi đấy, ngươi cũng biết ta bị đối xử như thế nào rồi đấy. Người như vậy có xứng làm các chủ hay không? Tương lai Hoàng Thiên Các nằm trong tay hắn, liệu có
còn tương lai hay không?
Ta khâm phục lão các chủ, nhưng Lý Vô Tướng không có tư cách làm ta khâm phục!
Lục huynh, ngươi đừng quên xưa nay ngươi chưa bao giờ là người của Lý Vô Tướng, mà là người của lão các chủ!”
Lời nói của Sở Hưu vang vọng trong đáy lòng Lục Tam Kim, khiến hắn chấn động.
Thật ra trước đây Lục Tam Kim cũng thấy bất mãn với Lý Vô Tướng, ngoài hai lần của Sở Hưu, trước đó còn có vài lần.
Khi đó Lục Tam Kim đã cảm thấy cách xử lý của Lý Vô Tướng có phần không ổn, cho nên hắn đưa ra đề nghị, kết quả đều bị Lý Vô Tướng bác bỏ.
Tuy Lục Tam Kim thấy bất mãn nhưng lão các chủ lại nói Lý Vô Tướng là các chủ, các chủ đương nhiên phải có uy nghiêm của các chủ, không thể tùy tiện để thủ hạ phản bác được, khuyên hắn nghe mệnh lệnh của Lý Vô Tướng.
Xung Thu Thủy dẫn một đám người làm phản, Sở Hưu cũng không muốn đứng về phía Lý Vô Tướng, chuyện này khiến Lục Tam Kim cũng thấy nghi hoặc, rốt cuộc Lý Vô Tướng có tư cách ngồi trên chức vụ này không?
"Sở Hưu! Ngươi đáng chết!"
Thấy cảnh này, Lý Vô Tướng không khỏi gầm lên.
Thật ra Sở Hưu đứng về phe nào cũng không quan trọng, vì từ đầu Lý Vô Tướng đã không coi Sở Hưu như người một nhà.
Trên giang hồ đâu phải chỉ có một hai truyền nhân của Cổ Tôn, có mấy ai thật sự lưu lại trên giang hồ?
Dù sao theo Lý Vô Tướng, Hoàng Thiên Các bọn họ tốn bao công sức bồi dưỡng Sở Hưu cũng là vô nghĩa, vì chắc chắn Sở Hưu sẽ không ở lại Hoàng Thiên Các của họ.
Nhưng Lục Tam Kim lại khác, hắn là người hành tẩu Đông Vực, là người thừa kế mà lão các chủ lựa chọn, uy danh trong Hoàng Thiên Các rất cao.
Người khác phản loạn cũng không sao, nhưng Lục Tam Kim làm phản sẽ khiến rất nhiều võ giả Hoàng Thiên Các phản bội.
“Lục Tam Kim, đừng nghe tên Sở Hưu kia nói hươu nói vượn, hắn không phải người Hoàng Thiên Các chúng ta, hắn làm vậy là có ý đồ xấu!
Lúc này Hoàng Thiên Các ta đang trong thời khắc nguy nan, bên ngoài có Hàn Giang Thành gây áp lực, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn Hoàng Thiên Các chúng ta bị hủy diệt chỉ trong giây lát hay sao?”
Chương 1590 Phản loạn 2
Lục Tam Kim vẫn không nói gì, Sở Hưu đã cười lạnh nói: “Hay cho câu ta không phải người của Hoàng Thiên Các, không ngờ ta làm nhiều chuyện như vậy nhưng trong mắt các chủ vẫn chỉ là người ngoài.
Tình thế ở Thương Ngô Quận cực kỳ rối loạn, là lão các chủ đích thân mở miệng ta mới tới Thương Ngô Quận.
Kết quả như thế nào? Chỉ trong một năm ta đã bình ổn toàn bộ Thương Ngô Quận, tất cả man tộc đều nằm dưới khống chế của Hoàng Thiên Các ta.
Những năm gần đây Hoàng Thiên Các ta bị Hàn Giang Thành tùy ý ức hiếp, chịu bao uất ức? Là ta giết chết Diệp Thiên Thanh, trút giận cho Hoàng Thiên Các.
Còn có phản loạn ở Phương Lâm Quận, đây là một quận trong tay Hoàng Thiên Các ta, kết quả Lý các chủ ngươi chẳng hề quan tâm đến, thậm chí dường như còn có ý buông bỏ. Cũng là ta ra tay giúp Giải Anh Tông giải quyết phản loạn ở Phương Lâm Quận.
Ta làm nhiều chuyện như vậy, kết quả trong mắt Lý các chủ vẫn là một người ngoài ý đồ khó lường, đúng là đáng buồn, đúng là nực cười!”
Những võ giả Hoàng Thiên Các trung lập nghe Sở Hưu nói như vậy, trong lòng cũng dao động.
Đúng thật Sở Hưu là người ngoài, nói là khách khanh, nhưng khách khanh chẳng phải là người ngoài ư?
Song đại đa số mọi người trong Hoàng Thiên Các đều cảm thấy Lục Tam Kim kéo Sở Hưu tới làm khách khanh là Hoàng Thiên Các của họ được lợi.
Cho dù không tính tới chuyện tỷ võ giúp Hoàng Thiên Các bọn họ chiến thắng Lăng Tiêu Tông một ván, những chuyện Sở Hưu làm sau khi gia nhập Hoàng Thiên Các bọn họ cũng rõ như ban ngày.
Bây giờ Sở Hưu công khai làm phản, Lý Vô Tướng nói Sở Hưu là phản đồ thì được, nhưng nói hắn là người ngoài lại rất quá đáng, còn khiến người ta tâm ý nguội lạnh.
Lúc này Xung Thu Thủy cũng cười ha hả nói: “Lục tiểu tử, mấy năm qua ngươi luôn giúp đỡ Lý Vô Tướng, không ít lần đối nghịch với ta.
Ngươi và ta đối nghịch, ta cũng nhiều lần nhắm vào ngươi. Nhưng bao nhiêu lần đó, ngươi có bao giờ thấy ta dùng chiêu trò gì mờ ám không?
Lập trường của chúng ta khác biệt, thật ra những chuyện khi xưa không cần phải để ý đến.
Ngươi là người mà lão các chủ lựa chọn bồi dưỡng, ta cũng vậy, cho nên thật ra chúng ta là cùng một loại người!
Hôm nay ta chỉ vì lão các chủ, chỉ vì trút giận cho mình, ta không thật sự
muốn vị trí các chủ này.
Diệt trừ Lý Vô Tướng, người hành tẩu Đông Vực nhà ngươi có thể lên thượng vị sớm, trở thành các chủ!
Ngươi cũng là người được lão các chủ lựa chọn, nhưng ta thấy ngươi đáng tin cậy hơn Lý Vô Tướng nhiều.
Chỉ cần ngươi lên làm các chủ, ta sẽ dốc hết sức phụ giúp ngươi, cả đời không nhúng tay vào vị trí các chủ, làm trái lời thế này thì ta thần hình câu diệt, chết không yên lành!”
Xung Thu Thủy vừa nói xong lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Lý Vô Tướng.
Hắn công khai tuyên bố những lời này tức là không còn đường rút lại, nếu không tiếng tăm của Xung Thu Thủy trong Hoàng Thiên Các cũng rớt xuống vực thẳm, khiến cho các đệ tử không tin phục nữa.
Không ai ngờ Xung Thu Thủy mưu đồ nhiều như vậy lại không vì chức vị các chủ mà chỉ để trút giận, kéo Lý Vô Tướng xuống ngựa.
Lục Tam Kim im lặng một hồi sau đó lui lại một bước nữa: “Bây giờ ta không có tư cách kế thừa vị trí các chủ, cũng không muốn.
Nhưng dù sao Lý Vô Tướng cũng là các chủ mà lão các chủ đích thân lựa chọn, ta sẽ không phản bội lại hắn. Nhưng hôm nay ta cũng không ra tay, chỉ làm người đứng ngoài.’
Tuy Lục Tam Kim nói mình sẽ không ra tay, nhưng hắn nói những lời này đã xem như thể hiện thái độ đứng về phía Xung Thu Thủy.
Lần này tất cả những người giữ trung lập đều có người dẫn đầu, đi tới đứng sau lưng Lục Tam Kim.
Bọn họ không muốn tham gia vào tranh chấp giữa các chủ và phó các chủ, cho nên bây giờ vừa vặn giữ trung lập, bất luận cuối cùng ai thắng đều phải dùng bọn họ.
Nhưng sau khi đại đa số mọi người lựa chọn trung lập, những người chịu đứng về phía Lý Vô Tướng lại không còn bao nhiêu, thậm chí còn ít hơn phe Xung Thu Thủy.
Theo Sở Hưu thấy cách làm việc và phương pháp dùng người của Lý Vô Tướng đều rất ‘cổ hủ’, có thể nói là cứng nhắc mục nát.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần mình chiếm cứ chức vụ các chủ, vậy tất cả mọi người đều phải nghe hắn, quyền lợi của hắn đến tứ chức vị hiện tại của hắn.
Cho nên ấn tượng mà Lý Vô Tướng tạo cho mọi người chỉ là uy nghiêm, đó là uy nghiêm của các chủ Hoàng Thiên Các.
Làm vậy vốn cũng không sai, nhưng Lý Vô Tướng lại quên rốt cuộc uy nghiêm đó là ai cho hắn.
Khi hắn không ngồi trên chức vị này nữa, hoặc khi chức vị của hắn bị khiêu chiến, cũng như thời điểm hiện tại, vậy kết cục đang chờ đợi Lý Vô Tướng chính là mọi người xa lánh!
Thấy bên mình chỉ còn lưa thưa vài người, Lý Vô Tướng cười một tràng dài nói: “Tốt tốt tốt, không ngờ ta chấp chưởng Hoàng Thiên Các nhiều năm như vậy mà chỉ bồi dưỡng được một đám bất trung bất nghĩa!”
Xung Thu Thủy lạnh nhạt nói: “Trung nghĩa của bọn họ là đối với Hoàng Thiên Các chứ không phải Lý Vô Tướng nhà ngươi.
Lý Vô Tướng, bao năm qua ngươi chưa bao giờ suy nghĩ lại hay sao. Ngươi có tư cách gì để bọn họ trung thành với ngươi.”
Lý Vô Tướng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay lên nói: “Xung Thu Thủy, đúng là ta không ngờ ngươi có thể tính toán nhiều như vậy, chắc ngươi đã mưu đồ ngày này rất lâu rồi phải không?
Nhưng ngươi quên điều quan trọng nhất, đó chính là thực lực!
Trước đây ta bước vào cảnh giới Võ Tiên sớm hơn ngươi, cho nên mới trở thành các chủ Hoàng Thiên Các.
Tuy ta không biết ngươi lên cảnh giới này từ khi nào, nhưng ta dám khẳng định thời gian này không hề dài.
Bây giờ ngươi mới mấy trọng thiên? Nhất trọng thiên hay nhị trọng thiên?
Võ Tiên, cũng có chia mạnh yếu!”
Xung Thu Thủy híp mắt lại nói: “Ngươi cũng quên điều quan trọng nhất, từ đầu ngươi đã không bằng ta!
Nếu không có lực lượng từ Nguyên Hoàng Cảnh, ngươi tưởng ngươi có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên trước ta hay sao?
Thực lực? Hôm nay ta liều không phải chỉ có thế lực, mà còn là thực lực!”
Sau khi Xung Thu Thủy dứt lời, thân hình của hắn lay nhẹ một cái, như vượt qua không gian, trực tiếp đánh về phía Lý Vô Tướng!
Quanh người Lý Vô Tướng lấp lóe thần mang chói mắt, cũng tung quyền đánh xuống, giao đấu với quyền của Xung Thu Thủy, lập tức bộc phát ra một luồng chấn động cường đại, lực lượng quy tắc xung quanh cũng lấp lóe điên cuồng.
Cường giả Võ Tiên giao thủ tạo ra chấn động phạm vi cực lớn, mọi người ở đây lập tức biến sắc, liên tục lui lại phía sau
Lý Vô Tướng vẻ mặt kinh hãi nhìn Xung Thu Thủy: “Tứ trọng thiên! Sao lại như vậy được!
Rốt cuộc ngươi bước vào cảnh giới Võ Tiên lúc nào, làm sao lại tu luyện được tới tứ trọng thiên?”
“Muộn hơn ngươi rất nhiều! Nhưng trong lúc ngươi bận rộn tranh quyền
đoạt lợi, ta vẫn luôn tu luyện.
Trong lúc ngươi bận rộn củng cố uy nghiêm các chủ đại nhân của ngươi, ta vẫn tu luyện.
Con đường võ đạo, thành tựu mới là quan trọng nhất, không phải chỉ nhìn tuổi tác!
Nơi này không thể thi triển quyền cước, còn mạo phạm lão các chủ, ra ngoài giao thủ!”
Nghe hắn nói lão các chủ đã chết, Sở Hưu cũng sửng sốt.
Mới qua bao lâu? Bốn tháng trước y vừa gặp mặt lão các chủ, khi đó tuy trên người lão các chủ có đôi chút mộ khí già yếu, nhưng không hề có tử khí, sao mới bốn tháng lại đã chết?
“Lão các chủ chết thế nào?”
Từ Phùng Sơn lắc đầu nói: “Trong thư không nói rõ, nhưng chắc chắn không phải chết vì chiến đấu. Thời gian gần đây chưa từng nghe nói lão các chủ ra ngoài, cũng chưa từng nghe nói có ai đánh vào trong Hoàng Thiên Các.”
Sở Hưu khẽ lắc đầu, cũng thấy thổn thức.
Y không có ác cảm gì với lão các chủ.
Tuy trước đây lão các chủ bảo y tới Thương Ngô Quận là có ý mê hoặc, nhưng lão các chủ cũng quang minh chính đại nói rõ mọi chuyện với y.
Huống chi Sở Hưu cũng biết nếu không tới Thương Ngô Quận, y không thể tìm được đường về hạ giới nhanh như vậy.
“Bên phía Thương Ngô Quận cứ như thường, một mình ta về Hoàng Thiên Các một chuyến.”
Lão các chủ tạ thế, đương nhiên các quận trưởng của Hoàng Thiên Các có nghĩa vụ phải về tổng bộ, xử lý hậu sự.
Chuyến đi này không cần chiến đấu cho nên Sở Hưu không đánh thức bọn Lục Giang Hà khỏi nơi bế quan mà lên đường một mình.
Khi Sở Hưu tới Hoàng Thiên Các, toàn bộ Hoàng Thiên Các đã phủ trong đồ trắng, các đệ tử ai cũng bi thương.
Trong Hoàng Thiên Các, uy tín của lão các chủ rất cao, cao tới mức Lý Vô Tướng không thể sánh bằng.
Lý Vô Tướng làm việc uy nghiêm, trên miệng luôn nhắc hai chữ quy củ, cho nên đại đa số võ giả ở Hoàng Thiên Các đều sợ hắn hơn là kính.
Còn lão các chủ lại thật sự coi Hoàng Thiên Các là tất cả đối với mình, dốc hết tâm huyết cả đời cho Hoàng Thiên Các, cho dù chỉ là một đệ tử bình thường, cũng cũng tận tâm chăm sóc.
Khi lão các chủ còn tại vị, chức vị người hành tẩu Đông Vực của Lục Tam Kim là do hắn đề bạt, Giải Anh Tông trước đây chỉ là chấp sự bình thường, cũng do hắn tìm ra và bồi dưỡng.
Trong Hoàng Thiên Các, lão các chủ là người rất công bằng, cho nên hầu hết các võ giả Hoàng Thiên Các đều cực kỳ kính trọng hắn.
Lúc này lão các chủ qua đời, toàn bộ Hoàng Thiên Các cũng chìm trong bầu không khí bi thương.
Sau khi Sở Hưu tới nơi, y trực tiếp đi vào đại điện tổng bộ Hoàng Thiên Các, trong đó đã có các quận trưởng Hoàng Thiên Các khác và các trưởng lão.
Thấy Sở Hưu đến, phần lớn quận trưởng vô thức nhìn sang Sở Hưu, ánh mắt lộ vẻ thăm dò.
Trước đó Sở Hưu đã gặp các trưởng lão của Hoàng Thiên Các, nhưng quận trưởng các nơi thì y chỉ biết mình Giải Anh Tông, những người khác đều chưa từng gặp Sở Hưu nhưng đã nghe danh Sở Hưu.
Thấy Sở Hưu đến, Lý Vô Tướng gật nhẹ đầu với Sở Hưu, nhưng sắc mặt mang vẻ lạnh nhạt.
Hiển hiên hắn vẫn để ý tới chuyện lần trước.
Giải Anh Tông lại mỉm cười với Sở Hưu, chào hỏi một tiếng, không hề để ý tới thái độ của Lý Vô Tướng.
Hắn cũng là người của lão các chủ, hơn nữa lần trước Sở Hưu cứu hắn, hắn vẫn còn nợ Sở Hưu ân tình.
Lục Tam Kim mắt đỏ bừng đi tới, đưa cho Sở Hưu một chiếc áo gấm màu trắng, hạ giọng nói: “Sở huynh, đi nghỉ ngơi một lát đã, ngày mai mới cử hành tang lễ cho lão các chủ.”
Trong số những người ở đây, nếu nói đau buồn, vậy Lục Tam Kim là người đau buồn nhất.
Đối với hắn mà nói, lão các chủ như thầy như cha, hắn có ngày hôm nay đều là nhờ lão các chủ dìu dắt.
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y hạ giọng nói: “Lão các chủ chết như thế nào?”
“Là tâm huyết hao hết mà chết.”
Lục Tam Kim nói với giọng đau thương: “Vốn tuổi tác lão các chủ đã không nhỏ, nhưng người thấy tình hình Hoàng Thiên Các chúng ta giờ đang nguy cấp, cho nên không thể an tâm tĩnh dưỡng, ngược lại ngày ngày thôi diễn võ đạo, muốn thôi diễn ra một môn công pháp khắc chế Băng Phách Thần Công của Hàn Giang Thành.
Kết quả thôi diễn công pháp được một nửa, lão các chủ gặp bình cảnh, nhưng người vẫn cưỡng ép suy tính, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, tâm huyết tiêu hao mà chết.”
Nghe Lục Tam Kim nói vậy, Sở Hưu khẽ lắc đầu.
Lão các chủ chết đúng là oan uổng.
Tẩu hỏa nhập ma thường chỉ diễn ra ở võ giả cấp thấp, vậy mà lão các chủ lại bị, đây vốn là chuyện không nên xuất hiện.
Nếu lão các chủ có thể an tâm tĩnh dưỡng, với cảnh giới và thực lực của hắn, thậm chí có sống thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề.
Lúc này Lý Vô Tướng cũng trầm giọng nói: “Mọi người đã tới đông đủ, tang lễ sẽ được cử hành đúng giờ vào ngày mai. Hôm nay mọi người cứ đi nghỉ đi.”
Lúc này Xung Thu Thủy đột nhiên nói: “Ngươi định an táng lão các chủ ở đâu?”
Lý Vô Tướng cau mày nói: “Đương nhiên là an táng trong Nguyên Không Cảnh rồi, chẳng phải các thế hệ các chủ Hoàng Thiên Các đều được an táng ở đó à?”
Xung Thu Thủy lạnh nhạt nói: “Đúng là các thế hệ các chủ đều được an táng trong Nguyên Không Cảnh. Nhưng cống hiến của lão các chủ đối với Hoàng Thiên Các ta rõ như ban ngày, ta đề nghị mai táng lão các chủ vào Nguyên Hoàng Cảnh để thờ cúng, người có tư cách này.’
Nghe xong câu này, mọi người ở đây bàn tán xôn xao.
Hoàng Thiên Các không chỉ có một động thiên phúc địa, Nguyên Hoàng Cảnh là nơi quan trọng nhất, bên trong đặt rất ít bài vị của tổ tiên Hoàng Thiên Các. Chỉ có những các chủ đã cống hiến cực lớn cho Hoàng Thiên Các mới có tư cách được đưa vào Nguyên Hoàng Cảnh, ngoài ra trong đó còn rất nhiều lá bài tẩy của Hoàng Thiên Các.
Quan trọng nhất là Nguyên Hoàng Cảnh rất nhỏ, chỉ lớn cỡ một gian phòng nhưng thiên địa nguyên khí trong đó lại dồi dào tới kinh người, cho nên xưa nay chỉ có các chủ mới được phép vào trong tu luyện.
Hơn nữa, để tích lũy nguyên khí nên cứ cách vài năm Nguyên Hoàng Cảnh mới được mở ra một lần, bằng không một khi mở ra, thiên địa nguyên khí trong đó sẽ tiêu tán.
Mấy năm trước Lý Vô Tướng vừa dùng Nguyên Hoàng Cảnh xong, đợi thêm một thời gian là Nguyên Hoàng Cảnh có thể mở ra lần nữa. Kết quả Xung Thu Thủy lại đề nghị mở Nguyên Hoàng Cảnh ngay hiện tại, đây rõ ràng là gây sự với Lý Vô Tướng.
Lý Vô Tướng hạ giọng quát khẽ: “Xung Thu Thủy! Bây giờ là lúc an táng lão các chủ, ngươi còn định giở mấy thủ đoạn vặt vãnh đó ra ư? Hay ho lắm à?”
Xung Thu Thủy nhìn về phía Lý Vô Tướng, gương mặt bỗng nở nụ cười, một nụ cười chế nhạo.
“Đến bây giờ ngươi vẫn nghĩ rằng ta cố ý làm khó dễ ngươi ư?”
Dứt lời, sắc mặt Xung Thu Thủy lập tức trở nên dữ tợn: “Lý Vô Tướng! Ngươi đừng quên, trước đây ta chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, chỉ vì mạo phạm một đệ tử đại phái mà bị lão đại của mình kéo ra ngoài đánh chết để trút giận. Là nhờ lão các chủ cứu ta, ta nợ lão các chủ một cái mạng!
Bao năm qua, ta dốc hết tâm huyết vì Hoàng Thiên Các, liều mạng chém giết, là để làm gì? Để trả lão các chủ một cái mạng!
Ngươi làm các chủ, ta không phục, ta không đồng ý.
Nhưng lão các chủ nói ngươi thích hợp hơn ta, cho nên ta nhường.
Bao năm qua, tuy ta luôn đối nghịch với ngươi, nhưng chỉ cần lão các chủ bảo ta nhường, có lần nào là ta không nhường?
Chương 1587 Biến cố tại Hoàng Thiên Các 2
Để ngươi ngồi vững trên vị trí các chủ này, lão các chủ đã hy sinh những gì, ngươi có biết không?
Các ngươi tự hỏi lòng mình xem, trong các thế hệ các chủ của Hoàng Thiên Các, chẳng lẽ lão các chủ không có tư cách đưa vào Nguyên Hoàng Cảnh hay sao?
Đến bây giờ ngươi vẫn cho rằng ta đang phân cao thấp với ngươi ư? Lý Vô Tướng, tâm tư ngươi u ám quá rồi đấy.
Ta lên tiếng chỉ là vì lão các chủ, vì vị trí mà người vốn phải được mà thôi.”
“Đủ rồi!”
Lý Vô Tướng phẫn nộ quát: “Ngươi tưởng ta không muốn đưa lão các chủ vào Nguyên Hoàng Cảnh à?
Nhưng bây giờ lão các chủ vừa qua đời, bên Hàn Giang Thành mà nghe tin này chắc chắn sẽ có hành động đối với Hoàng Thiên Các ta.
Nguyên Hoàng Cảnh mở ra, ta có thể nhân cơ hội này nhiều thêm chút lực lượng, không đến mức bị động như trước.
Ta làm vậy là vì chính mình à? Ta làm vậy là vì toàn bộ Hoàng Thiên Các!”
Xung Thu Thủy cười nhạo: “Cho dù ngươi có vào ngược một trăm lần, ngươi vẫn không phải đối thủ của Diệp Duy Không, còn nói mấy lời vô dụng ấy làm gì? Ngươi dám nói ngươi làm vậy không phải vì chính ngươi à?”
Lý Vô Tướng thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Xung Thu Thủy, đủ rồi! Đừng quên hôm nay ta mới là các chủ!”
“Đúng, ngươi là các chủ, Thiên Vương - Lý Vô Tướng, uy phong quá nhỉ! Các chủ Hoàng Thiên Các, đúng là bá đạo!”
Xung Thu Thủy bỏ lại một câu không nóng không lạnh rồi trực tiếp quay người bỏ đi.
Các trưởng lão và quận trưởng ở nơi này đều cúi mày lơ đãng, không dám nói thêm một câu.
Đương nhiên bọn họ cũng biết mâu thuẫn giữa hai người Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy, phải nói là họ luôn biết.
Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ cãi vã lớn đến vậy, thậm chí công khai vạch mặt nhau.
Hơn nữa lần này còn là ở tang lễ của lão các chủ, khiến bọn họ càng không dám nói gì.
Lý Vô Tướng sắc mặt âm trầm nói: “Tất cả giải tán!”
Mọi người đi khỏi, mỗi người thần sắc khác nhau. Sở Hưu đi sau lưng Lục Tam Kim, sau khi ra ngoài y mới hạ giọng nói: “Chuyện hôm nay ngươi thấy sao?”
Gương mặt Lục Tam Kim lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Ta đã biết mấy ân oán linh tinh giữa bọn họ từ lâu rồi, cũng đoán được nếu lão các chủ mất chắc chắn bọn họ sẽ gây sự với nhau. Nhưng ta thật sự không ngờ bọn họ lại cãi vã lớn đến vậy. Bây giờ ta chỉ hy vọng tang lễ của lão các chủ có thể cử hành yên ổn.”
Nói xong, Lục Tam Kim ảm đạm rời khỏi, hiển nhiên hắn đã rất thất vọng về Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy.
Đêm xuống, Sở Hưu đả tọa tu luyện trong căn phòng mà Hoàng Thiên Các bố trí cho y. Lúc này y lại đột nhiên mở mắt, một khắc sau, cánh cửa bị đẩy ra, Xung Thu Thủy bước vào.
Thấy Xung Thu Thủy đột nhiên tới tìm mình, không ngờ Sở Hưu lại hết sức bình tĩnh, y còn vung tay, cương khí kéo một cái ghế tới trước mặt Xung Thu Thủy.
Thấy dáng vẻ này của Sở Hưu, Xung Thu Thủy lại nghi hoặc nói: “Ngươi biết ta sẽ tới tìm ngươi?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không biết phó các chủ sẽ tới tìm ta. Ta chỉ biết nếu đêm nay có người tới tìm ta, chắc chắn sẽ là phó các chủ.”
Gương mặt Xung Thu Thủy lộ vẻ suy tư: “Vì sao? Ngươi biết ta tới tìm ngươi làm gì không?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Phó các chủ đang chuẩn bị vạch trần Lý Vô Tướng, trở mặt triệt để, đương nhiên phải lôi kéo tất cả mọi lực lượng có thể rồi.”
Nói đến đây, Sở Hưu chỉ vào bản thân nói: “Mà Sở Hưu ta rất có sức nặng, đáng để phó các chủ tự tới lôi kéo.”
Xung Thu Thủy kinh ngạc nhìn Sở Hưu. Đến giờ hắn mới phát hiện người trước mặt ra chiêu không theo lối mòn, những lời nói mình chuẩn bị từ trước đã là vô dụng.
Xung Thu Thủy nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Nếu ngươi đã biết ta tới là để mời chào ngươi, vậy bây giờ ngươi định nhận lời hay không đây?”
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Ta đã nói rồi, ta có giá trị, đã giá trị thì phải xem phó các chủ đưa ra điều kiện gì chứ?”
Xung Thu Thủy vung tay lên nói: “Điều kiện thì dễ bàn thôi, quan trọng nhất là bây giờ ngươi cũng thấy rốt cuộc Lý Vô Tướng là người thế nào. Hắn chính là một tên ngụy quân tử tự tư tự lợi!”
Xung Thu Thủy hừ lạnh nói: “Trước đây ta và Lý Vô Tướng đều là cảnh giới nửa bước Võ Tiên, chúng ta còn ước định với nhau sẽ cạnh tranh công bằng, ai bước vào cảnh giới Võ Tiên trước thì được làm các chủ, người thua tâm phục khẩu phục.
Nếu Lý Vô Tướng dựa vào bản lĩnh của mình lên làm các chủ, Xung Thu Thủy
ta phục hắn, tuyệt đối không gây sự với hắn.
Nhưng ngươi nghĩ hắn dựa vào năng lực của bản thân bước vào cảnh giới Võ Tiên hay sao?
Là hắn nói xấu ta trước mặt lão các chủ, bảo ta hành xử cực đoan, nếu làm các chủ sẽ khiến Hoàng Thiên Các lâm vào nguy cơ.
Vì vậy lão các chủ mở Nguyên Hoàng Cảnh ra cho hắn đi vào tu luyện.
Cuối cùng Lý Vô Tướng nhận được nguyên khí cường đại tích cóp mấy năm trong Nguyên Hoàng Cảnh, dựa vào đó bước lên cảnh giới Võ Tiên.
Thật ra Lý Vô Tướng nói không sai, cách hành xử của ta rất cực đoan, nhưng ta không nhịn nổi hành vi đâm đao sau lưng của hắn!
Nếu hắn nói thẳng với ta hắn muốn làm các chủ, vậy thì tốt, ta tặng cho hắn. Chỉ là chức vị các chủ thôi, lão các chủ cảm thấy ta không thích hợp, ta cũng không tranh giành.
Kết quả thì ngoài mặt hắn ra vẻ cạnh tranh với ta, sau lưng lại nói xấu với lão các chủ, người như vậy không phải ngụy quân tử thì là gì?
Chức vị phó các chủ của ta là thế nào? Là lão các chủ thấy hổ thẹn với ta nên mới đẩy cho ta, bằng không với tính cách của Lý Vô Tướng, e là hắn còn không muốn cho ta làm quận trưởng.
Ta và Lý Vô Tướng là huynh đệ với nhau hơn trăm năm, ta vốn không ngờ hắn lại làm chuyện này.
Nói cách khác, với ta mà hắn còn làm vậy được, ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì với ngươi?”
Nghe Xung Thu Thủy kể lại chuyện năm xưa, Sở Hưu cũng thấy kinh ngạc.
Tuy y cũng biết chắc chắn năm xưa Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy cũng có tranh chấp, nhưng y không ngờ Lý Vô Tướng lại chơi bẩn như vậy, còn làm cả chuyện đâm đao sau lưng, tiền trảm hậu tấu.
Nhưng điều này cũng chứng minh trước đây tính cách của Xung Thu Thủy cực đoan tới mức nào.
Lão các chủ thà rằng giao chức vị các chủ cho kẻ đâm đao sau lưng như Lý Vô Tướng còn hơn giao cho Xung Thu Thủy. Có thể thấy trong mắt lão các chủ, vạn nhất Xung Thu Thủy lên làm cuối cùng, có lẽ tương lai của Hoàng Thiên Các sẽ càng thê thảm.
“Tức là Lý Vô Tướng luôn thể hiện mình công chính nghiêm minh là ngụy quân tử, còn phó các chủ ngươi là chân quân tử?”
Xung Thu Thủy xua tay nói: “Ta cũng chẳng phải chân quân tử gì, ngược lại, ta là tiểu nhân, chân tiểu nhân.
Bất cứ ai trong Hoàng Thiên Các đối nghịch với ta, ta cũng không tha cho hắn. Nhưng ta luôn công khai, chứ không chơi trò trước mặt thì một vẻ, sau lưng lại vẻ khác.
Ngày trước ngươi vừa gia nhập Hoàng Thiên Các, ngươi được Lục Tam Kim mời chào nên ta tưởng ngươi là người của Lý Vô Tướng, thái độ với ngươi cũng không tốt.
Nhưng trong thời gian qua, đã bao giờ ngươi thấy ta đối phó với ngươi chưa, có âm mưu gì với ngươi chưa? Kẻ thật sự ủ mưu với ngươi lại là cấp trên trực tiếp của ngươi, Lý Vô Tướng.”
Chương 1588 Lôi kéo
Sở Hưu vỗ đùi nói: “Nói đúng lắm, dù sao chân tiểu nhân cũng dễ tiếp nhận hơn ngụy quân tử một chút.
Nhưng vấn đề chủ yếu hiện tại là, phó các chủ, cho dù ngươi có lôi kéo được ta đi nữa, ngươi có chắc mình thắng được Lý Vô Tướng không?
Cho dù lão các chủ đã mất, hiện giờ Lý Vô Tướng vẫn là Võ Tiên!”
Xung Thu Thủy cười lạnh một tiếng, hắn giơ một bàn tay ra, một luồng cương khí hiện lên trong tay hắn. Nhưng chỉ một chút cương khí đó thôi lại khuấy động, xé rách hư không, lực lượng cường đại tới mức kinh người.
“Võ Tiên!”
Mãi tới khi Xung Thu Thủy thể hiện lực lượng cấp bậc này, Sở Hưu mới hiểu, chẳng trách hôm nay Xung Thu Thủy có gan vạch mặt với Lý Vô Tướng, hóa ra hắn đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên.
Xung Thu Thủy cười lạnh nói: “Từ khi Lý Vô Tướng lên làm các chủ, hắn chỉ một lòng chú ý tới quyền thế. Có lẽ chính hắn cũng quên đã bao lâu rồi hắn không bế quan khổ tu.
Còn ta thì sao? Tuy không có tư cách đi vào Nguyên Hoàng Cảnh, nhưng chỉ cần xử lý sự vụ của mình xong, ta lập tức khổ tu, không lãng phí chút thời gian nào.
Sau khi làm các chủ, hắn đã quên mình nhận được mọi thứ như thế nào.
Hắn còn muốn so bì với Diệp Duy Không, hắn có tư cách gì so bì với Diệp Duy Không? Cho dù Diệp Duy Không đã chừng đó tuổi nhưng mỗi năm đều bỏ một tháng ra khổ tu, bỏ mặc tất cả sự vụ trong tông môn.
Lý Vô Tướng kia tuy là Võ Tiên, nhưng không có lòng hướng đạo!”
Câu nói này của Xung Thu Thủy khiến Sở Hưu rất đồng tình, lực lượng quyền thế, thứ trước cao hơn thứ sau.
Không có lực lượng, dựa vào đâu mà ngươi đòi giữ quyền thế?
Sở Hưu gõ bàn nói: “Xem ra phó các chủ đã chuẩn bị rất ổn thỏa. Nếu vậy lại trở về câu hỏi ban đầu, ta có thể nhận được gì?”
“Ngươi muốn cái gì?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Rất đơn giản, Thương Ngô Quận, hay nên nói là toàn bộ khu vực Nam Man đều nằm trong phạm vi quản lý của ta. Hoàng Thiên Các các ngươi hoặc là rút lui, hoặc là trực tiếp đặt nó vào quyền hành của ta, không có việc gì thì đừng đến khoa chân múa tay.
Nói đơn giản hơn, chỉ một câu thôi, khu vực Nam Man, ta là chủ nhân!”
Xung Thu Thủy cau mày nói: “Ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, chắc chắn tương lai sẽ phải trở về. Ngươi cần quyền lợi lớn như vậy ở khu vực Nam Man để làm gì?”
“Chuyện này thì phó các chủ đừng quan tâm, quan trọng là toàn bộ quyền lợi, rốt cuộc phó các chủ cho hay không đây?”
Thấy Xung Thu Thủy hơi do dự, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Phó các chủ đã bước vào cảnh giới Võ Tiên, chắc cũng tính trước rồi.
Nhưng ta còn có thể lôi kéo hai người nữa, coi như dệt hoa trên gấm cho phó các chủ.”
"Ai?"
“Người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim và quận trưởng Phương Lâm Quận Giải Anh Tông.”
Xung Thu Thủy cau mày nói: “Lần trước ngươi giúp Giải Anh Tông một đại ân, Giải Anh Tông có nghe lời ngươi cũng không có gì lạ. Nhưng ai cũng biết Lục Tam Kim là người của Lý Vô Tướng, sao hắn lại phản bội được?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Sai, sai hoàn toàn. Xưa nay Lục Tam Kim chưa bao giờ là người của Lý Vô Tướng mà là người của lão các chủ.
Dù sao, chỉ cần phó các chủ gật đầu đáp ứng, ta sẽ tới xúi giục Lục Tam Kim giúp ngươi.”
Nghe xong câu này, Xung Thu Thủy trực tiếp gật đầu nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần kế hoạch lần này thành công, từ nay về sau tất cả mọi chuyện trong khu vực Nam Man đều do ngươi quyết định. Cho dù là tổng bộ Hoàng Thiên Các cũng không có tư cách ra lệnh cho ngươi.”
Sở Hưu mỉm cười đáp: “Hy vọng đến lúc đó phó các chủ, à không, các chủ sẽ tuân thủ ước định.”
Xung Thu Thủy khinh thường nói: “Ta đã nói rồi, ta không phải loại ngụy quân tử như Lý Vô Tướng.
Xung Thu Thủy ta nói lời giữ lời, những gì ta đã hứa thì tuyệt đối không đổi ý.”
Nói xong Xung Thu Thủy trực tiếp rời khỏi.
Sở Hưu ở đằng sau vuốt cằm, y phát hiện Lục Giang Hà đoán rất chuẩn.
Quả nhiên chỉ cần Hoàng Thiên Các có cơ hội thôi, biến cố sẽ xảy ra ngay lập tức.
Nhưng y cũng đoán sai mất một điều, đó là tuy Hoàng Thiên Các gặp biến cố lớn nhưng sẽ không sụp đổ, vì lại xuất hiện một vị Võ Tiên như Xung Thu Thủy.
Có một chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, đủ để bảo vệ Hoàng Thiên Các.
Giờ tỵ ngày hôm sau, trong đại điện Hoàng Thiên Các, tất cả trưởng lão quận trưởng và các đệ tử đều mặc đồ trắng, thần sắc nghiêm túc.
Lý Vô Tướng tay cầm tế văn, vừa định đọc, lúc này Xung Thu Thủy đột nhiên nói: ”Lý Vô Tướng, rốt cuộc ngươi đã quyết định chưa, lão các chủ sẽ được an
táng ở đâu?”
Lý Vô Tướng dừng lại một chút, cố nén lửa giận nói: “Ta đã nói rồi, phải suy nghĩ vì đại cục. Đương nhiên lão các chủ có tư cách an táng trong Nguyên Hoàng Cảnh, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Xung Thu Thủy, ngươi đừng gây chuyện vô lý nữa. Đừng quên bây giờ ta mới là các chủ!”
Xung Thu Thủy nở nụ cười quái dị; “Ngươi là các chủ? Mọi người chấp nhận ngươi thì ngươi mới là các chủ, mọi người không chấp nhận ngươi, ngươi là cái quái gì chứ!”
Mọi người ở đây lập tức giật mình, phó các chủ định làm gì vậy? Ngang nhiên khiêu chiến với các chủ hay sao?
Lúc này sắc mặt Lý Vô Tướng lại cực kỳ trấn tĩnh, hắn đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Ta biết mà, quả nhiên ngươi không dễ gì từ bỏ.
Đáng tiếc, chúng ta làm huynh đệ với nhau mấy chục năm, không ngờ lão các chủ vừa mất, chúng ta đã phải trở mặt. Ta thật sự không muốn giết ngươi!”
Thật ra Lý Vô Tướng cũng đoán được chuyện hôm nay.
Xung Thu Thủy đối nghịch với hắn đã nhiều năm, trong quá khứ còn có lão các chủ kiềm chế, hắn chỉ thi thoảng tranh cãi một chút, còn không dám làm quá đáng.
Bây giờ lão các chủ đã khuất, với tính cách của Xung Thu Thủy, nếu hắn không gây chuyện mới gọi là lạ.
Cho nên, thật ra Lý Vô Tướng đã chuẩn bị kỹ càng.
Quen biết nhau mấy chục năm, đối đầu nhau mấy chục năm, bây giờ cũng nên kết thúc!
Ánh mắt Lý Vô Tướng lóe lên sát ý âm trầm, muốn dẹp giặc ngoài trước trừ thù trong. Nếu không giải quyết tên Xung Thu Thủy luôn gây chuyện với mình thì nói gì tới chuyện chống lại Hàn Giang Thành?
Xung Thu Thủy cười lớn đáp: “Lý Vô Tướng ơi là Lý Vô Tướng, ta thật sự không ngờ đấy.
Ta vẫn nghĩ ngươi với ta có giao tình hơn trăm năm, không ngờ theo ý ngươi lại chỉ có mấy chục năm mà thôi.
Cũng được, có lẽ kể từ lúc ngươi đâm đao sau lưng ta, giao tình giữa chúng ta đã kết thúc.
Hôm nay ta đứng ra không phải vì chức vị các chủ, cũng không vì thù hận ngày trước.
Ta chỉ vì lão các chủ!
Năm xưa lão các chủ cho rằng ta không thể làm các chủ, cho nên người chọn ngươi.
Lão các chủ đã tiếp xúc với vô số người, đã thấy vô số người, nhưng người lại nhìn lầm ngươi!
Hôm nay, ngươi cứ xuống dưới kia, thỉnh tội lão các chủ đi thôi!”
Sau khi Xung Thu Thủy dứt lời, hắn bước ra một bước, khí thế quanh người tăng lên điên cuồng, lực lượng vặn vẹo quy tắc, cải biến thiên địa, uy thế chí cường giả cảnh giới Võ Tiên bộc lộ hoàn toàn!
Chương 1589 Phản loạn 1
Lý Vô Tướng phát hiện mình đã tính sai.
Hắn vốn định nhân cơ hội này quang minh chính đại giải quyết Xung Thu Thủy, nào ngờ Xung Thu Thủy lại bước vào cảnh giới Võ Tiên, rốt cuộc đây là chuyện khi nào?
Khoảnh khắc này Lý Vô Tướng bỗng thấy Xung Thu Thủy rất lạ lẫm.
Trong trí nhớ của hắn, tính cách của Xung Thu Thủy rất cực đoan, tính tình nóng nảy, luôn thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Người như vậy có thể làm tướng nhưng không thể làm soái.
Còn bây giờ Xung Thu Thủy thậm chí giấu giếm hắn chuyện mình bước vào cảnh giới Võ Tiên, điều này khiến hắn có cảm giác mọi chuyện đang thoát ly khỏi khống chế của mình.
“Ngươi bước vào cảnh giới Võ Tiên? Rất tốt, không ngờ ngươi lại giấu giếm tin tức này, sau khi bước vào cảnh giới Võ Tiên lại không tính toán giải ưu cho Hoàng Thiên Các, không định chống cự lại Hàn Giang Thành này khơi gợi nội loạn trong thời điểm này. Xung Thu Thủy, cuối cùng lòng lang dạ thú của ngươi cũng lộ ra!”
Xung Thu Thủy cười lạnh nói: “Đừng nói đường hoàng như vậy, Lý Vô Tướng, ta biết ngươi không thể chứa chấp ta, nếu ta bại lộ tu vi quá sớm, vậy chỉ có hai con đường để lựa chọn thôi.
Một là bị ngươi cưỡng ép đi liều mạng với Hàn Giang Thành, một là bị ép rời khỏi Hoàng Thiên Các.
Hôm nay ngươi nói ta lòng lang dạ thú cũng được, ngươi nói ta ủ mưu đã lâu cũng tốt, giữa hai chúng ta cũng nên có một kết thúc!”
Đối với Xung Thu Thủy hiện tại, hắn đã không quan tâm tới danh tiếng nữa, hay nên nói là mấy năm gần đây hắn đã tích lũy đủ lực lượng, đủ để hắn không quan tâm tới những lời đồn đại nhảm nhí này nữa.
Sau khi Xung Thu Thủy đứng ra, vài trưởng lão và hơn mười chấp sự luôn theo phe hắn cũng đứng sau lưng Xung Thu Thủy, thể hiện thái độ.
Không thể không nói, Xung Thu Thủy cũng biết cách làm người.
Bất luận hắn dùng phương pháp gì, ít nhất lúc này vẫn có rất nhiều đệ tử Hoàng Thiên Các nguyện theo hắn cùng nhau tạo phản.
Lý Vô Tướng cười lạnh nói: “Xem ra mấy năm gần đây ngươi thu mua lòng người không tệ, còn có nhiều kẻ chịu đi theo ngươi vào đường cụt như vậy.
Nhưng các ngươi đừng quên, trong Hoàng Thiên Các này, ta vẫn là các chủ!”
Nói đoạn, Lý Vô Tướng hét lớn với những võ giả còn chưa đứng ra: “Động thủ!”
Lúc này Lục Tam Kim và Giải Anh Tông bên cạnh Sở Hưu vẫn nguyên vẻ ngây ngốc, không biết sao mọi chuyện lại phát triển tới mức này.
Bao năm qua, thật ra bọn họ vẫn được coi là người của lão các chủ, nhưng lão các chủ đã về hưu nên bọn họ cũng phải đứng về phía các chủ Lý Vô Tướng.
Lúc này nghe Lý Vô Tướng nói động thủ, bọn họ cũng vô thức định đứng ra, nhưng lại bị Sở Hưu ngăn cản.
Giải Anh Tông nghi hoặc nói: “Sở huynh đệ làm vậy là sao?”
Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Chẳng phải trước đây Giải huynh nợ ta một ân tình à? Bây giờ ân tình này cũng đến lúc trả rồi.
Nguy cơ ở Phương Lâm Quận lúc trước không phải Hoàng Thiên Các giúp ngươi hóa giải, thậm chí nếu không có ta, Hoàng Thiên Các đã định vứt bỏ ngươi rồi!”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Giải Anh Tông lập tức hiểu, hóa ra Sở Hưu đã quy thuận Xung Thu Thủy từ lúc nào không biết.
Nhưng Giải Anh Tông cũng không ghét bỏ lựa chọn của Sở Hưu.
Bởi vì hắn cũng thấy oán hận vị các chủ Lý Vô Tướng này, đặc biệt là sau khi Phương Lâm Quận xảy ra phản loạn.
Lúc đầu Giải Anh Tông còn tưởng mình làm quá tay, kết quả sau này hắn mới biết là Hàn Giang Thành âm thầm xúi giục.
Chuyện đã là như vậy, không ngờ tổng bộ Hoàng Thiên Các lại không phái người tới cứu viện, rõ ràng bọn họ định từ bỏ hắn.
Nếu không phải Lục Tam Kim kéo Sở Hưu tới, hơn nữa thực lực của Sở Hưu còn cực kỳ kinh người, giải quyết dứt khoát, chấm dứt phản loạn, hắn cũng chẳng thể sống nổi.
Cho nên lúc này nghe Sở Hưu nói vậy, Giải Anh Tông ngẩng đầu lên nhìn Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy, bước chân chợt ngừng lại, không tiến lên.
Lục Tam Kim vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Sở Hưu: “Sở huynh, không ngờ ngươi lại quy thuận Xung Thu Thủy?”
Nhiều năm qua, thật ra mâu thuẫn giữa Lục Tam Kim và Xung Thu Thủy cũng không nhỏ.
Hắn đại diện cho lão các chủ, còn lão các chủ lại ủng hộ các chủ Lý Vô Tướng, cho nên lúc này hắn và Xung Thu Thủy cũng thường xuyên đối nghịch.
Lần này hắn vô thức định đứng về phía Lý Vô Tướng.
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta không quy thuận Xung Thu Thủy, ta chỉ cảm thấy Lý Vô Tướng không xứng làm các chủ mà thôi.
Lục huynh, ngươi biết mọi chuyện ta làm ở Thương Ngô Quận rồi đấy, ngươi cũng biết ta bị đối xử như thế nào rồi đấy. Người như vậy có xứng làm các chủ hay không? Tương lai Hoàng Thiên Các nằm trong tay hắn, liệu có
còn tương lai hay không?
Ta khâm phục lão các chủ, nhưng Lý Vô Tướng không có tư cách làm ta khâm phục!
Lục huynh, ngươi đừng quên xưa nay ngươi chưa bao giờ là người của Lý Vô Tướng, mà là người của lão các chủ!”
Lời nói của Sở Hưu vang vọng trong đáy lòng Lục Tam Kim, khiến hắn chấn động.
Thật ra trước đây Lục Tam Kim cũng thấy bất mãn với Lý Vô Tướng, ngoài hai lần của Sở Hưu, trước đó còn có vài lần.
Khi đó Lục Tam Kim đã cảm thấy cách xử lý của Lý Vô Tướng có phần không ổn, cho nên hắn đưa ra đề nghị, kết quả đều bị Lý Vô Tướng bác bỏ.
Tuy Lục Tam Kim thấy bất mãn nhưng lão các chủ lại nói Lý Vô Tướng là các chủ, các chủ đương nhiên phải có uy nghiêm của các chủ, không thể tùy tiện để thủ hạ phản bác được, khuyên hắn nghe mệnh lệnh của Lý Vô Tướng.
Xung Thu Thủy dẫn một đám người làm phản, Sở Hưu cũng không muốn đứng về phía Lý Vô Tướng, chuyện này khiến Lục Tam Kim cũng thấy nghi hoặc, rốt cuộc Lý Vô Tướng có tư cách ngồi trên chức vụ này không?
"Sở Hưu! Ngươi đáng chết!"
Thấy cảnh này, Lý Vô Tướng không khỏi gầm lên.
Thật ra Sở Hưu đứng về phe nào cũng không quan trọng, vì từ đầu Lý Vô Tướng đã không coi Sở Hưu như người một nhà.
Trên giang hồ đâu phải chỉ có một hai truyền nhân của Cổ Tôn, có mấy ai thật sự lưu lại trên giang hồ?
Dù sao theo Lý Vô Tướng, Hoàng Thiên Các bọn họ tốn bao công sức bồi dưỡng Sở Hưu cũng là vô nghĩa, vì chắc chắn Sở Hưu sẽ không ở lại Hoàng Thiên Các của họ.
Nhưng Lục Tam Kim lại khác, hắn là người hành tẩu Đông Vực, là người thừa kế mà lão các chủ lựa chọn, uy danh trong Hoàng Thiên Các rất cao.
Người khác phản loạn cũng không sao, nhưng Lục Tam Kim làm phản sẽ khiến rất nhiều võ giả Hoàng Thiên Các phản bội.
“Lục Tam Kim, đừng nghe tên Sở Hưu kia nói hươu nói vượn, hắn không phải người Hoàng Thiên Các chúng ta, hắn làm vậy là có ý đồ xấu!
Lúc này Hoàng Thiên Các ta đang trong thời khắc nguy nan, bên ngoài có Hàn Giang Thành gây áp lực, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn Hoàng Thiên Các chúng ta bị hủy diệt chỉ trong giây lát hay sao?”
Chương 1590 Phản loạn 2
Lục Tam Kim vẫn không nói gì, Sở Hưu đã cười lạnh nói: “Hay cho câu ta không phải người của Hoàng Thiên Các, không ngờ ta làm nhiều chuyện như vậy nhưng trong mắt các chủ vẫn chỉ là người ngoài.
Tình thế ở Thương Ngô Quận cực kỳ rối loạn, là lão các chủ đích thân mở miệng ta mới tới Thương Ngô Quận.
Kết quả như thế nào? Chỉ trong một năm ta đã bình ổn toàn bộ Thương Ngô Quận, tất cả man tộc đều nằm dưới khống chế của Hoàng Thiên Các ta.
Những năm gần đây Hoàng Thiên Các ta bị Hàn Giang Thành tùy ý ức hiếp, chịu bao uất ức? Là ta giết chết Diệp Thiên Thanh, trút giận cho Hoàng Thiên Các.
Còn có phản loạn ở Phương Lâm Quận, đây là một quận trong tay Hoàng Thiên Các ta, kết quả Lý các chủ ngươi chẳng hề quan tâm đến, thậm chí dường như còn có ý buông bỏ. Cũng là ta ra tay giúp Giải Anh Tông giải quyết phản loạn ở Phương Lâm Quận.
Ta làm nhiều chuyện như vậy, kết quả trong mắt Lý các chủ vẫn là một người ngoài ý đồ khó lường, đúng là đáng buồn, đúng là nực cười!”
Những võ giả Hoàng Thiên Các trung lập nghe Sở Hưu nói như vậy, trong lòng cũng dao động.
Đúng thật Sở Hưu là người ngoài, nói là khách khanh, nhưng khách khanh chẳng phải là người ngoài ư?
Song đại đa số mọi người trong Hoàng Thiên Các đều cảm thấy Lục Tam Kim kéo Sở Hưu tới làm khách khanh là Hoàng Thiên Các của họ được lợi.
Cho dù không tính tới chuyện tỷ võ giúp Hoàng Thiên Các bọn họ chiến thắng Lăng Tiêu Tông một ván, những chuyện Sở Hưu làm sau khi gia nhập Hoàng Thiên Các bọn họ cũng rõ như ban ngày.
Bây giờ Sở Hưu công khai làm phản, Lý Vô Tướng nói Sở Hưu là phản đồ thì được, nhưng nói hắn là người ngoài lại rất quá đáng, còn khiến người ta tâm ý nguội lạnh.
Lúc này Xung Thu Thủy cũng cười ha hả nói: “Lục tiểu tử, mấy năm qua ngươi luôn giúp đỡ Lý Vô Tướng, không ít lần đối nghịch với ta.
Ngươi và ta đối nghịch, ta cũng nhiều lần nhắm vào ngươi. Nhưng bao nhiêu lần đó, ngươi có bao giờ thấy ta dùng chiêu trò gì mờ ám không?
Lập trường của chúng ta khác biệt, thật ra những chuyện khi xưa không cần phải để ý đến.
Ngươi là người mà lão các chủ lựa chọn bồi dưỡng, ta cũng vậy, cho nên thật ra chúng ta là cùng một loại người!
Hôm nay ta chỉ vì lão các chủ, chỉ vì trút giận cho mình, ta không thật sự
muốn vị trí các chủ này.
Diệt trừ Lý Vô Tướng, người hành tẩu Đông Vực nhà ngươi có thể lên thượng vị sớm, trở thành các chủ!
Ngươi cũng là người được lão các chủ lựa chọn, nhưng ta thấy ngươi đáng tin cậy hơn Lý Vô Tướng nhiều.
Chỉ cần ngươi lên làm các chủ, ta sẽ dốc hết sức phụ giúp ngươi, cả đời không nhúng tay vào vị trí các chủ, làm trái lời thế này thì ta thần hình câu diệt, chết không yên lành!”
Xung Thu Thủy vừa nói xong lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Lý Vô Tướng.
Hắn công khai tuyên bố những lời này tức là không còn đường rút lại, nếu không tiếng tăm của Xung Thu Thủy trong Hoàng Thiên Các cũng rớt xuống vực thẳm, khiến cho các đệ tử không tin phục nữa.
Không ai ngờ Xung Thu Thủy mưu đồ nhiều như vậy lại không vì chức vị các chủ mà chỉ để trút giận, kéo Lý Vô Tướng xuống ngựa.
Lục Tam Kim im lặng một hồi sau đó lui lại một bước nữa: “Bây giờ ta không có tư cách kế thừa vị trí các chủ, cũng không muốn.
Nhưng dù sao Lý Vô Tướng cũng là các chủ mà lão các chủ đích thân lựa chọn, ta sẽ không phản bội lại hắn. Nhưng hôm nay ta cũng không ra tay, chỉ làm người đứng ngoài.’
Tuy Lục Tam Kim nói mình sẽ không ra tay, nhưng hắn nói những lời này đã xem như thể hiện thái độ đứng về phía Xung Thu Thủy.
Lần này tất cả những người giữ trung lập đều có người dẫn đầu, đi tới đứng sau lưng Lục Tam Kim.
Bọn họ không muốn tham gia vào tranh chấp giữa các chủ và phó các chủ, cho nên bây giờ vừa vặn giữ trung lập, bất luận cuối cùng ai thắng đều phải dùng bọn họ.
Nhưng sau khi đại đa số mọi người lựa chọn trung lập, những người chịu đứng về phía Lý Vô Tướng lại không còn bao nhiêu, thậm chí còn ít hơn phe Xung Thu Thủy.
Theo Sở Hưu thấy cách làm việc và phương pháp dùng người của Lý Vô Tướng đều rất ‘cổ hủ’, có thể nói là cứng nhắc mục nát.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần mình chiếm cứ chức vụ các chủ, vậy tất cả mọi người đều phải nghe hắn, quyền lợi của hắn đến tứ chức vị hiện tại của hắn.
Cho nên ấn tượng mà Lý Vô Tướng tạo cho mọi người chỉ là uy nghiêm, đó là uy nghiêm của các chủ Hoàng Thiên Các.
Làm vậy vốn cũng không sai, nhưng Lý Vô Tướng lại quên rốt cuộc uy nghiêm đó là ai cho hắn.
Khi hắn không ngồi trên chức vị này nữa, hoặc khi chức vị của hắn bị khiêu chiến, cũng như thời điểm hiện tại, vậy kết cục đang chờ đợi Lý Vô Tướng chính là mọi người xa lánh!
Thấy bên mình chỉ còn lưa thưa vài người, Lý Vô Tướng cười một tràng dài nói: “Tốt tốt tốt, không ngờ ta chấp chưởng Hoàng Thiên Các nhiều năm như vậy mà chỉ bồi dưỡng được một đám bất trung bất nghĩa!”
Xung Thu Thủy lạnh nhạt nói: “Trung nghĩa của bọn họ là đối với Hoàng Thiên Các chứ không phải Lý Vô Tướng nhà ngươi.
Lý Vô Tướng, bao năm qua ngươi chưa bao giờ suy nghĩ lại hay sao. Ngươi có tư cách gì để bọn họ trung thành với ngươi.”
Lý Vô Tướng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay lên nói: “Xung Thu Thủy, đúng là ta không ngờ ngươi có thể tính toán nhiều như vậy, chắc ngươi đã mưu đồ ngày này rất lâu rồi phải không?
Nhưng ngươi quên điều quan trọng nhất, đó chính là thực lực!
Trước đây ta bước vào cảnh giới Võ Tiên sớm hơn ngươi, cho nên mới trở thành các chủ Hoàng Thiên Các.
Tuy ta không biết ngươi lên cảnh giới này từ khi nào, nhưng ta dám khẳng định thời gian này không hề dài.
Bây giờ ngươi mới mấy trọng thiên? Nhất trọng thiên hay nhị trọng thiên?
Võ Tiên, cũng có chia mạnh yếu!”
Xung Thu Thủy híp mắt lại nói: “Ngươi cũng quên điều quan trọng nhất, từ đầu ngươi đã không bằng ta!
Nếu không có lực lượng từ Nguyên Hoàng Cảnh, ngươi tưởng ngươi có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên trước ta hay sao?
Thực lực? Hôm nay ta liều không phải chỉ có thế lực, mà còn là thực lực!”
Sau khi Xung Thu Thủy dứt lời, thân hình của hắn lay nhẹ một cái, như vượt qua không gian, trực tiếp đánh về phía Lý Vô Tướng!
Quanh người Lý Vô Tướng lấp lóe thần mang chói mắt, cũng tung quyền đánh xuống, giao đấu với quyền của Xung Thu Thủy, lập tức bộc phát ra một luồng chấn động cường đại, lực lượng quy tắc xung quanh cũng lấp lóe điên cuồng.
Cường giả Võ Tiên giao thủ tạo ra chấn động phạm vi cực lớn, mọi người ở đây lập tức biến sắc, liên tục lui lại phía sau
Lý Vô Tướng vẻ mặt kinh hãi nhìn Xung Thu Thủy: “Tứ trọng thiên! Sao lại như vậy được!
Rốt cuộc ngươi bước vào cảnh giới Võ Tiên lúc nào, làm sao lại tu luyện được tới tứ trọng thiên?”
“Muộn hơn ngươi rất nhiều! Nhưng trong lúc ngươi bận rộn tranh quyền
đoạt lợi, ta vẫn luôn tu luyện.
Trong lúc ngươi bận rộn củng cố uy nghiêm các chủ đại nhân của ngươi, ta vẫn tu luyện.
Con đường võ đạo, thành tựu mới là quan trọng nhất, không phải chỉ nhìn tuổi tác!
Nơi này không thể thi triển quyền cước, còn mạo phạm lão các chủ, ra ngoài giao thủ!”