-
Chương 1606-1610
Chương 1606 Phương Thiên Họa Kích đấu Phương Thiên Họa Kích
Lục Tam Kim lắc đầu, trầm giọng nói: “Đương nhiên không nắm chắc, nhưng không nắm chắc cũng phải lên! Lần này bọn chúng nhắm vào Hoàng Thiên Các ta, Sở huynh đã giúp ta ngăn nhiều người như vậy, đương nhiên Kỳ Vô Hận phải giao cho ta. Đây là chuyện của Hoàng Thiên Các ta!”
Tính nghiêm chỉnh ra thì bọn Sở Hưu không coi là người của Hoàng Thiên Các.
Nhưng lúc này người ngoài còn ứng chiến với thân phận Hoàng Thiên Các, hắn thân là người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, sao lại lùi bước cho được?
Hiên Viên Vô Song là người đầu tiên không nhịn được, trực tiếp cầm Phương Thiên Họa Kích đứng ra chỉ Lã Phụng Tiên nói: “Tiểu tử kia, đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi mau ra đây. Nhanh nhanh chóng chóng đánh xong trận này. Sở Hưu, nếu ngươi không bị thương dưới tay Vũ Văn Phục, chúng ta lại làm một trận!”
Mục tiêu của hắn luôn là Sở Hưu, cho dù Vũ Văn Phục có thắng Sở Hưu cũng không phải trút giận cho hắn. Cơn giận của Hiên Viên Vô Song chỉ có thể do mình tự trút!
Lã Phụng Tiên tính tình rất tốt, ít nhất hắn sẽ không nổi nóng vì thái độ cuồng ngạo của Hiên Viên Vô Song.
Nghe vậy hắn cũng rời chỗ ngồi, lấy thanh Phương Thiên Họa Kích của mình ra chắp tay với Hiên Viên Vô Song nói: “Tại hạ là...”
“Ta không có hứng biết tên của ngươi!”
Hiên Viên Vô Song trực tiếp vung tay ngắt lời Lã Phụng Tiên, lạnh nhạt nói: “Thiên hạ này có biết bao kẻ yếu, nếu lần lượt nhớ tên của bọn chúng, chẳng phải mệt chết à? Ngươi chỉ cần biết một điều, ngươi từng giao thủ với Hiên Viên Vô Song là được.
Không ngờ ngươi cũng dùng Phương Thiên Họa Kích? Vậy thì được, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi Phương Thiên Họa Kích thật sự là như thế nào, người thật sự xứng đáng dùng Phương Thiên Họa Kích là người ra sao!”
Nghe hắn nói vậy, khóe miệng mọi người ở đây lập tức co giật.
Từng nghe tính cách vị đệ tử thiên tài của Lăng Tiêu Tông có phần không bình thường, bây giờ nhìn lại, đây đâu không phải không bình thường, quả thật là tự đại bằng trời.
Tuy bọn họ không cho rằng một kẻ không danh tiếng gì có thể chiến thắng Hiên Viên Vô Song, nhưng thái độ của Hiên Viên Vô Song cũng khiến người ta không biết phải nói gì.
Nhưng hàm dưỡng của Lã Phụng Tiên lại khiến người quan chiến rất có hảo
cảm.
Nếu đổi lại là bọn họ, nghe Hiên Viên Vô Song nói vậy chắc đã mắng lại còn Lã Phụng Tiên vẫn mỉm cười ấm áp nói: “Thật sao? vậy tại hạ cũng muốn lĩnh giáo một chút.”
“Nhưng đáng tiếc, ngươi không lĩnh giáo được mấy chiêu!”
Hiên Viên Vô Song nắm chặt Lăng Tiêu Trấn Long Kích trong tay, cương khí vàng kim xộc thẳng tới trời, chớp mắt tiếng long ngâm đã vang vọng.
Chấn động cương khí cường đại lan tràn khắp sân tỷ võ, khiến mọi người ở đây đều biến sắc.
Nghe nói lực lượng nội tình của Hiên Viên Vô Song cực kỳ kinh khủng, hôm nay bọn họ mới được chứng kiến.
Loại lực lượng cường đại như vậy có khác gì cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền? Bọn họ bỗng cảm thấy đồng tình với Lã Phụng Tiên.
Không đợi bọn họ đồng tình, quanh người Lã Phụng Tiên đã hiện lên từng luồng ma khí cường đại, bám lên cơ thể, ma vân xông thẳng tới trời, thậm chí khiến cho cả thời tiết thay đổi, chớp mắt mây đen đã giăng kín khán đài.
Phía trên Phương Thiên Họa Kích Vô Song tỏa ra một luồng khí tức hung ác, thậm chí khiến ánh mắt Lã Phụng Tiên phủ một màu đỏ tươi cuồng bạo.
Chỉ xét theo khí thế thì thật ra Lã Phụng Tiên đã không kém hơn Hiên Viên Vô Song bao nhiêu.
Nhìn Lã Phụng Tiên trước mắt, Hiên Viên Vô Song khẽ nhíu mày nói: “Có chút bản lĩnh, chẳng trách dám đứng ra khiêu chiến ta. Nhưng rất đáng tiếc, vẫn là vô dụng!”
Sau khi Hiên Viên Vô Song dứt lời, cánh tay cầm Phương Thiên Họa Kích của hắn trực tiếp đập xuống, cương khí vàng kim chói mắt hóa thành cửu long quay sau lưng hắn, tăng cường lực lượng đòn này.
Khoảnh khắc này, tựa như trời đất sụp đổ, chấn động lực lượng Chính đạo thậm chí khiến cho toàn bộ không gian phát ra tiếng nổ khổng lồ.
So với trận chiến cùng Sở Hưu lần trước, không phải Hiên Viên Vô Song không có bất cứ tiến bộ nào.
Điều duy nhất hắn học được là sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, cho dù là người hắn coi thường đến đâu cũng không thể khinh địch!
Cho nên lần này hắn đã sử dụng toàn lực.
Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân đã được Sở Hưu thôi phát tới cực hạn, thậm chí có một hư ảnh ma thần mơ hồ hiện lên sau lưng hắn.
Thần binh Vô Song nghênh tiếp Lăng Tiêu Trấn Long Kích của Hiên Viên Vô Song, hai thanh Phương Thiên Họa Kích va chạm, cương khí vàng kim và ma khí đen nhánh lập tức lan tỏa, ầm ầm bộc phát, không ngờ lại ngưng tụ thành một cơn bão cương khí cường đại bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.
Trên khánh đài của sân tỷ võ, trận pháp lập tức mở ra, hóa giải lực lượng chấn động khủng khiếp sinh ra khi hai bên giao thủ.
Tiếng nổ lớn ầm ầm không ngừng vang vọng, ngay khoảnh khắc hai người giao chiến, Hiên Viên Vô Song lập tức biến sắc.
Lực lượng, lực lượng cường đại!
Lực lượng bộc phát ra từ người Lã Phụng Tiên quá mạnh, thậm chí mạnh tới mức ngay bản thân hắn cũng không thể đối phó nổi.
Hơn nữa đây còn không phải lực lượng cương khí mà là lực lượng cơ thể đơn thuần nhất, đúng là khó hiểu!
Lúc này trên làn da để lộ của Lã Phụng Tiên đã phủ một lớp ma văn màu đỏ thẫm, đây mới là tiêu chí tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân đến cực hạn.
Trong một thời gian dài, Sở Hưu thường xuyên giao chiến chém giết với người khác, cho nên lý giải của y về môn công pháp này đứng trên Lã Phụng Tiên.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Lã Phụng Tiên chuyên tu một môn công pháp, phương diện này đã vượt qua Sở Hưu.
Hiên Viên Vô Song đã không chịu nổi lực lượng cơ thể cường đại như vậy, đành phải bứt lại lui về phía sau.
Nhưng một khắc sau, Vô Song trong tay Lã Phụng Tiên đã theo sát phía sau, trực tiếp đập tới. Khí thế cuồng bạo khuấy động khắp nơi, chớp mắt đã khiến cương khí xung ngưng tụ thành cơn bão.
Ma Thần Vô Song Kích được thi triển, kích pháp mạnh mẽ hùng hồn tới cực hạn, đồng thời còn mang theo chiến ý cuồng bạo.
Trường kích liên tiếp đập xuống, mỗi nhát kích đều là lực lượng cực hạn, bộ kích pháp này vốn đã là phát huy lực lượng cơ thể tới cực hạn.
Không cần lãng phí thời gian điều động cương khí, không cần suy nghĩ bất cữ võ kỹ nào để ứng đối, chỉ đơn giản là dùng lực lượng đơn thuần giao đấu, đánh tới lúc đối phương hoàn toàn không còn sức hoàn thủ mới thôi.
Lúc này Hiên Viên Vô Song đang có cảm giác như vậy.
Hắn chỉ lựa chọn lui lại một bước, kết quả lại hoàn toàn rơi vào thế công cuồng bạo của đối phương, thậm chí xưa nay hắn chưa từng thấy đấu pháp nào như vậy, trực tiếp bị thế công liên miên đó khống chế.
“Cút ngay cho ta!”
Hiên Viên Vô Song nổi giận lầm lên một tiếng, cửu long trên Lăng Tiêu Trấn Long Kích hợp nhất, uy lực bộc phát tới cực hạn.
Nhưng một khi Lã Phụng Tiên đã tiến vào trạng thái này, chiến ý cuồng bạo thậm chí ảnh hưởng cả ý chỉ của bản thân hắn.
Ma văn trên cơ thể hắn càng thêm lóng lánh, tỏa ra ánh sáng đỏ, khiến Sở Hưu biến sắc. Không phải Lã Phụng Tiên định dùng chiêu kia đấy chứ?
May mà Lã Phụng Tiên vẫn còn chút lý trí, khi ma văn trên cơ thể hắn còn chưa bộc phát tới cực hạn, một kích đã đánh xuống.
Tần Bách Nguyên biến sắc giơ tay định ngăn cản nhưng lại không kịp.
Bộc phát lực lượng cơ thể đơn thuần như vậy có tốc độ quá nhanh, nhanh tới mức cho dù hắn là cường giả cảnh giới Võ Tiên cũng không thể ngăn cản.
Lực lượng cường đại ngưng tụ trên Vô Song, lực lượng cơ thể cực hạn lập tức bùng nổ. Lăng Tiêu Trấn Long Kích trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, lưỡi đao trên thân kích cũng vỡ nát. Hiên Viên Vô Song còn bị đòn này của Lã Phụng Tiên đánh bay khỏi diễn võ trường, đâm vào trận pháp, phun ra một ngụm máu tươi.
Chương 1607 Huyết Ma đấu Huyết Ma 1
Hiên Viên Vô Song bại, bại rất thảm.
Trong sân tỷ võ chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Lã Phụng Tiên, ma văn trên người hắn chậm rãi tiêu tán, ngược lại không như lần trước khiến thân thể của hắn suýt nữa sụp đổ. Dù sao lần này hắn chỉ bước đầu mượn dùng lực lượng của Vô Song.
Theo Sở Hưu, Hiên Viên Vô Song rất thảm.
Không thể phủ nhận, Hiên Viên Vô Song đúng là một thiên tài, biến một thể chất rác rưởi thành thể chất kỳ tài tuyệt thế.
Nhưng vận may của hắn đúng là không được tốt, so với Lã Phụng Tiên may mắn vô song thì đúng là một trời một vực.
Lần trước hắn gặp Sở Hưu, đang yên đang lành nhất định phải gọi chiến hồn Lã Ôn Hầu ra, kết quả bị Sở Hưu khắc chế áp đảo hoàn toàn, hầu như không tốn sức chút nào.
Còn lần này hắn cũng rất xui xẻo, tuy vừa ra tay đã vận dụng toàn lực, nhưng hắn lại gặp phải một Lã Phụng Tiên vừa bộc phát xong, thế lực tăng cường một quãng lớn, trực tiếp bị áp đảo tới cuối, vốn không có chút cơ hội hoàn thủ nào.
Xét theo cảnh giới thì thật ra Hiên Viên Vô Song vẫn mạnh hơn Lã Phụng Tiên một chút, dùng sao hắn đã đạt tới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong.
Nhưng rất đáng tiếc, sau trận chiến ở Tu Bồ Đề Thiền Viện lần trước, Lã Phụng Tiên dùng lực lượng cơ thể tuyệt đối chém vỡ Ưu Đàm Bà La, loại lực lượng đó cường đại tới mức ngay cả Sở Hưu cũng thấy kinh hãi, có thể nói là cực hạn trong lực lượng cơ thể.
Lần này tuy Lã Phụng Tiên không sử dụng Vô Song bản hoàn chỉnh nhưng chỉ mượn một bộ phận lực lượng thôi cũng khiến Hiên Viên Vô Song không chịu được.
Nhưng Hiên Viên Vô Song cũng có chút nội tình, cho dù bị Lã Phụng Tiên đánh hộc máu nhưng vẫn giãy giụa bò lên, không cam lòng, còn muốn ra tay tiếp.
Hắn còn vài lá bài tẩy và bí pháp của Lăng Tiêu Tông chưa kịp thi triển!
Lúc này Tần Bách Nguyên lại quát khẽ nói: “Đủ rồi! Còn chưa thấy mất mặt sao? Thua chính là thua, Lăng Tiêu Tông ta thua được, còn định quấn chặt lấy người ta, ngươi định làm mất mặt bản thân hay làm mất mặt Lăng Tiêu Tông đây?’
Hiên Viên Vô Song oán hận trừng mắt với Lã Phụng Tiên, nhưng ngay cả Tần Bách Nguyên vẫn luôn che chở hắn cũng nói vậy, hắn đành phải lui về.
Nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ không cam lòng, hắn quá uất ức!
Lần trước giao chiến với Sở Hưu, hắn thua mà chẳng hiểu nổi, lần này đánh với Lã Phụng Tiên cũng vậy, đối phương thật sự là quái vật, thế công liên miên khiến hắn không có cơ hội phản kích, dùng lực lượng cường đại tuyệt đỉnh đánh bại hắn.
Lúc này Tần Bách Nguyên lại nhìn về phía Lã Phụng Tiên, trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi không tệ, lực lượng cơ thể thật cường đại, chẳng hay ngươi là truyền nhân của vị nào?”
Mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn về phía Lã Phụng Tiên.
Bất luận trước đó Lã Phụng Tiên có phải hạng vô danh hay không, chỉ dựa vào chuyện hắn đánh bại Hiên Viên Vô Song dễ dàng như vậy, từ nay trở đi vị này sẽ vang danh khắp Đông Vực.
Lã Phụng Tiên chắp tay một cái nói: “Tại hạ cũng là truyền nhân của Cổ Tôn, truyền thừa chi phái ta chính là công pháp của Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu.”
Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, mọi người ở đây ồ khẽ một tiếng, ai nấy vẻ mặt kinh ngạc.
Cho dù ở Đại La Thiên, cái tên Lã Ôn Hầu cũng cực kỳ nổi tiếng, dù sao đây cũng là người từng dùng sức của bản thân đối phó với toàn bộ giang hồ.
Lã Phụng Tiên là truyền nhân chi phái này, chẳng trách lực lượng cơ thể của hắn lại cường đại đến vậy, trình độ Phương Thiên Họa Kích cũng mạnh mẽ đến thế.
Nghĩ tới đây, mọi người lại vô thức nhìn sang phía Hiên Viên Vô Song.
Lần này đúng là quá mất mặt.
Trước đó Hiên Viên Vô Song còn nói với Lã Phụng Tiên sẽ dạy cho hắn Phương Thiên Họa Kích chân chính, kết quả không ai ngờ, sư thừa của người ta là chi phái của Lã Ôn Hầu, xét tới Phương Thiên Họa Kích, có ai dám so sánh với Lã Ôn Hầu?
Lục Giang Hà đi ra, thư giãn tay chân một chút rồi chỉ Âm Huyết Lệ nói: “Đến đến đến, cái gã trông không giống người tốt kia, tới phiên hai chúng ta.”
Âm Huyết Lệ cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi đang tự tìm đường chết!”
Mọi người ở đây thần sắc quỷ dị, Hoàng Thiên Các tìm đâu ra một kẻ kỳ quái như vậy?
Lục Giang Hà còn nói Âm Huyết Lệ trông không giống người tốt, thật ra người ta vẫn có tướng mạo đứng đắn, chẳng qua do tu luyện công pháp nên khí chất tương đối âm nhu.
Còn Lục Giang Hà khi xưa từng làm qua giặc nước cướp bóc, sau đó hai lần trở thành đường chủ Côn Luân Ma Giáo, hắn mới là không giống người tốt.
Trận chiến này bọn họ vẫn cho rằng Âm Huyết Lệ sẽ thắng, phải nói là trăm phần trăm Âm Huyết Lệ sẽ thắng.
Trước đây không lâu Âm Huyết Lệ đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông
Huyền, còn cái gã bên Hoàng Thiên Các mới chỉ cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà thôi.
Trước đó trận chiến giữa Lã Phụng Tiên và Hiên Viên Vô Song còn có thể nói là đọ sức cùng cấp bậc, còn lần này là khiêu chiến vượt cấp, nói lại thì rất giống ức hiếp người ta.
Nhưng Sở Hưu lại không hề lo lắng, vì y biết Lục Giang Hà là kẻ biết mình biết người.
Tên này trông thì thô kệch nhưng thực tế cực kỳ giảo hoạt, chắc chắn hắn sẽ không liều mạng, cũng không làm những chuyện mình không chắc chắn.
Thấy hắn đáp ứng mau chóng như vậy, Sở Hưu đã biết hẳn Lục Giang Hà có nắm chắc.
Quả nhiên khi Lục Giang Hà và Âm Huyết Lệ giao thủ, mọi người mới phát hiện công pháp của Lục Giang Hà và Âm Huyết Lệ cực kỳ tương tự, hai bên đều là loại có thể thao túng lực lượng khí huyết giao chiến.
Nhưng công pháp của Âm Huyết Lệ thiên hướng âm tà bá đạo, là ma công tiêu chuẩn. Còn Huyết Thần Ma Công của Lục Giang Hà tuy có thuộc tính tương tự nhưng lại mang chút thần dị.
Quanh người Âm Huyết Lệ khai mở lĩnh vực màu máu, bao phủ Lục Giang Hà vào trong, trực tiếp áp đảo hắn.
Dùng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giao chiến với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, lĩnh vực là có hiệu quả rõ ràng nhất, lĩnh vực vừa mở, bản thân đã trong trạng thái vô địch. Dù sao không phải ai cũng là Sở Hưu, có Phá Trận Tử, có thể tùy tiện chém vỡ lĩnh vực.
Âm Huyết Lệ cười lạnh nói: “Chỉ có chừng đó thực lực mà dám hô to gọi nhỏ với ta, đúng là tự tìm đường chết!
Xem ra công pháp của ngươi cùng loại với Huyết Hà Giáo ta, học được chút da lông mà đòi bêu xấu, đúng là nực cười!”
Lục Giang Hà khinh thường nói: “Da lông? Xét tới điều khiển lực lượng khí huyết, ta là tổ tông của ngươi! Lát nữa sẽ biết ai mới là da lông!”
Giao chiến đã lâu như vậy, Lục Giang Hà đã thăm dò thấu triệt con đường võ đạo của Âm Huyết Lệ.
Võ công của Huyết Hà Giáo bỏ đi này tuy rất giống hắn nhưng không cùng một con đường với Huyết Thần Ma Công.
“Mạnh miệng!”
Âm Huyết Lệ hừ lạnh một tiếng, lĩnh vực quanh người bắt đầu thu nhỏ kịch liệt, cuối cùng hóa thành một con sông máu dài trăm trượng, trực tiếp bao phủ lấy Lục Giang Hà.
Bên trong sông máu, tơ máu vô tận trói toàn bộ người Lục Giang Hà lại, bắt đầu điên cuồng thôn tính khí huyết của hắn.
Chỉ trong chớp mắt mà Lục Giang Hà đã nhỏ đi một chút.
Đây nào phải luận bàn, rõ ràng là tử chiến.
Chương 1608 Huyết Ma đấu Huyết Ma 2
Nhưng bên phía Lăng Tiêu Tông không hề lên tiếng.
Do hiềm khích trước đó, đám người Tần Bách Nguyên vốn đã ngứa mắt với bọn Sở Hưu, huống chi bên phía Hoàng Thiên Các còn không mở miệng, sao bọn họ phải vội?
Lúc này thật ra Lục Tam Kim đã rất nóng ruột, tuy hắn cảm thấy tên thủ hạ của Sở Hưu này đúng là miệng thối, nhưng dù sao hắn cũng đang đại diện cho Hoàng Thiên Các xuất chiến, hắn không thể đứng nhìn Lục Giang Hà chết ở đây được.
Nhưng không đợi Lục Tam Kim mở miệng nói tạm dừng, Sở Hưu đã đặt tay lên người hắn thản nhiên nói: “Bình tĩnh, lão Lục không dễ thất bại như vậy đâu, xem tiếp đi.”
Lục Tam Kim vẻ mặt nghi hoặc, lúc này Lục Giang Hà đã sắp bị hút thành cái xác khô rồi, Sở Hưu lại nói hắn chưa thua, chẳng lẽ phải chết rồi mới gọi là thua à?
Lúc này Lục Giang Hà đúng là đang rất thảm, khí huyết trên người hắn đều bị Âm Huyết Lệ hút đi, toàn thân chỉ còn da bọc xương, như cái thây khô.
Âm Huyết Lệ cười lạnh nói: ”Không ngờ ngươi còn chưa tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà lực lượng khí huyết đã phong phú như vậy. Không tệ, không tệ, chẳng trách cản được nhiều chiêu của ta như vậy.
Nhưng cái sai của ngươi là trêu chọc tay, hôm nay là tiệc mừng của Lăng Tiêu Tông, giết người thì không được may mắn, nể mặt Lăng Tiêu Tông, ta lưu lại mạng cho ngươi!”
Lúc này Lục Giang Hà lại mỉm cười kỳ quái: “Ngu ngốc, tưởng khí huyết của bản tôn là dễ nuốt vậy sao?”
Sau khi Lục Giang Hà dứt lời, Âm Huyết Lệ lập tức rú thảm một tiếng, biểu cảm gương mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.
Nóng, nóng rực!
khí huyết toàn thân hắn bắt đầu sôi trào, toàn thân từ trong ra ngoài bắt đầu sôi trào kịch liệt.
Trong mắt những người khác, lúc này Âm Huyết Lệ đang cực kỳ quỷ dị, bên dưới làn da của hắn như có thứ gì lăn lộn, tựa như vật sống.
Trong thời điểm này, cho dù Âm Huyết Lệ có tu vi cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng vô dụng, chút tu vi đó vốn không phát huy được chút tác dụng nào.
Võ giả của Huyết Hà Giáo là điều khiển lực lượng khí huyết, hơn nữa có thể thôn tính lực lượng khí huyết của người khác luyện hóa thành lực lượng của mình. Cho nên Huyết Hà lão tổ quật khởi chưa lâu mà đã đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên.
Còn Âm Huyết Lệ này tuy thiên phú không tệ, nhưng ít nhất không bằng Hiên Viên Vô Song và Lục Tam Kim, chẳng qua là dựa vào võ công của Huyết Hà Giáo, bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sớm hơn bọn họ.
Trong mắt người ngoài thì công pháp của Huyết Hà Giáo cực kỳ quỷ dị, nhưng trong mắt Lục Giang Hà lại võ công thô kệch.
Phải biết Huyết Thần Ma Công của hắn có thể điều động lực lượng trong mỗi giọt máu tươi, mỗi giọt máu tươi đều là phân thân của Lục Giang Hà.
Thậm chí chỉ cần chân linh của Lục Giang Hà vẫn còn, thì một giọt máu tươi cũng đủ cho hắn phục sinh.
Mức độ thần dị vượt xa công pháp của Huyết Hà Giáo.
Nếu để Lục Giang Hà giao chiến với võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Đạo môn Phật tông hay kiếm phái, có lẽ hắn sẽ không bị giết, nhưng chắc chắn sẽ bị áp đảo hoàn toàn.
Nhưng chỉ có đối phó với Âm Huyết Lệ này, Lục Giang Hà lại có thể vượt qua cảnh giới khắc chế đối phương.
Thấy thân thể đối phương như muốn nổ tung, Lục Giang Hà nhếch miệng, thu hồi lực lượng khí huyết của mình.
Hắn cũng biết đây là đâu, nếu hắn thật sự động thủ giết người, chắc chắn Lăng Tiêu Tông sẽ ra tay.
Chớp mắt sau máu tươi đã chảy về người Lục Giang Hà, thậm chí còn cuốn theo đại đa số khí huyết trong người Âm Huyết Lệ, khiến hắn lập tức khôi phục nguyên trạng, thậm chí khí tức trên người lớn mạnh hơn không ít.
Nhìn Âm Huyết Lệ biến thành thây khô dưới đất, thở vào thì ít mà thở ra thì nhiều, Lục Giang Hà liếm môi một cái cười to nói: “Quả nhiên là khí huyết của cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hết sức phong phú, bản tôn rất hài lòng.”
Nhìn thoáng qua xung quanh, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Giang Hà đắc ý ngửa đầu nói: “Nhớ cho kỹ, bản tôn không phải hạng người vô danh mà là Huyết Hải Ma Tôn Lục Giang Hà!”
Sở Hưu không để Lục Giang Hà đứng trên đài đắc ý quá lâu, nhanh chóng kéo tên này xuống.
Chuyện Lục Giang Hà chiến thắng không khiến Sở Hưu ngạc nhiên, dù sao y cũng đã tu luyện Huyết Thần Ma Công, có thể lập tức nhìn ra những chỗ thô kệch và thiếu hụt trong công pháp của Huyết Vô Lệ.
Đương nhiên Lục Giang Hà cũng không có gì đáng kiêu ngạo, Huyết Thần Ma Công cường đại không chỉ có công của Lục Giang Hà mà còn nhờ Độc Cô Duy Ngã.
Năm xưa trong Côn Luân Ma Giáo, Độc Cô Duy Ngã đã không ít lần giúp thuộc hạ của mình hoàn thiện công pháp.
Huyết Thần Ma Công tuy Lục Giang Hà tự mình sáng tạo ra, nhưng chắc chắn trong đó cũng có chỗ được Độc Cô Duy Ngã chỉ điểm và hoàn thiện.
Tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã, có lẽ chỉ cần một câu nói của hắn thôi là có thể khiến sự cường đại của Huyết Thần Ma Công vượt xa công pháp Huyết Hà Giáo.
Kỳ Vô Hận sắc mặt đen kịt, cho người nâng Âm Huyết Lệ đang nằm dưới đất, thiếu chút nữa bị hút sạch máu tươi trên người.
Vốn dĩ hắn cho rằng Âm Huyết Lệ ra tay đã là mười phần chắc chín, ai ngờ Âm Huyết Lệ lại vô dụng như vậy, bị một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần đánh chết nửa chết nửa sống.
Hơn nữa chuyện này cũng là một phiền toái.
Âm Huyết Lệ là hắn xúi giục tới gây chuyện với Hoàng Thiên Các.
Lúc này Âm Huyết Lệ đã gần như bị phế bỏ, vị sư phụ Huyết Hà lão tổ bao che khuyết điểm kia chắc chắn sẽ tới gây sự.
Tuy Kỳ Vô Hận không sợ, nhưng hắn cũng không muốn gặp chuyện như vậy, dù sao bây giờ Huyết Hà Giáo đang đứng về phía Hàn Giang Thành.
Hai trận thắng liên tiếp, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu đã bất đồng.
Bọn họ không biết Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên là người nào, dù sao theo bọn họ thấy, những người này đã đứng bên Hoàng Thiên Các, vậy chắc chắn là người của Hoàng Thiên Các.
Tuy bây giờ Hoàng Thiên Các tổng có vẻ suy yếu, nhưng vẫn có chút nội tình.
Ngay lúc Lục Tam Kim định đứng ra, Sở Hưu đặt tay lên vai hắn nói: “Trận này để ta đánh trước đi, ngươi là người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, cũng là người đại diện cho toàn bộ Hoàng Thiên Các. Trận chiến cuối cùng đương nhiên phải do ngươi đảm nhiệm.”
Vũ Văn Phục cầm kiếm đi ra, lạnh lùng nói: “Yên tâm, chẳng mấy chốc là tới trận tiếp theo.”
Sở Hưu thản nhiên gật đầu nói: “Không sai, sẽ rất nhanh thôi.”
Truyền nhân của Cổ Tôn không có kẻ yếu, đây là sự thật.
Cho dù lúc này Vũ Văn Phục ăn mặc như một cái lá xanh khổng lồ, trông rất khôi hài, nhưng không phải hạng dễ đối phó.
Chỉ có điều, Sở Hưu càng không phải người dễ đối phó.
Vũ Văn Phục đặt tay lên thanh trường kiếm xanh mơn mởn kia, khoảnh khắc này khí thế trên người hắn lập tức thay đổi.
Cho dù trước đây có người cảm thấy hắn cuồng ngạo, có người thấy hắn nực cười, nhưng khoảnh khắc này, khí thế mà Vũ Văn Phục bộc lộ ra chỉ có một, đó là sắc bén vô biên!
Kiếm rời vỏ, phong mang chấn động cửu tiêu.
Chương 1609 Phá kiếm!
Chỉ trong chớp mắt, phương viên trăm trượng xung quanh Vũ Văn Phục, ngay cả thiên địa nguyên khí cũng trở nên võ công sắc bén, bất cứ lực lượng nào được Vũ Văn Phục điều khiển đều hóa thành kiếm sắc chém về phía Sở Hưu.
Một kiếm xuất ra, kiếm vực hình thành.
Chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn của bọn họ không bao hàm bất cứ thuộc tính nào khá, đại đạo chí giản, kiếm đạo chi phái hắn là phát huy sự sắc bén của kiếm đạo tới cực hạn.
Sâu trong kiếm vực vô biên bao phủ, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu lại bộc phát ra một luồng lực lượng sắc bén càng cường đại hơn.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết dung hợp hoàn mỹ, lưỡi đao vặn vẹo quy tắc, xé rách lĩnh vực, phá tan kiếm khí bay lượn tứ tán trong đó.
Một tiếng nổ lớn vang lên, sóng chấn động mạnh mẽ lan tỏa, thậm chí khiến trận pháp xung quanh cũng phải vận chuyển tới cực hạn.
Hiên Viên Vô Song ngồi bên dưới sắc mặt tái nhợt thấy cảnh này lại càng tái nhợt, thậm chí vẻ mặt không thể tin nổi.
Mới cách lúc hắn giao thủ với Sở Hưu lần trước bao lâu, vì sao lực lượng của tên Sở Hưu kia lại tăng cường nhanh như vậy?
Sắc mặt Vũ Văn Phục cũng có chút biến hóa.
Tuy hắn là người cuồng ngạo nhưng mỗi khi xuất thủ đều sử dụng toàn lực, đây là thói quen của hắn, cũng là phương thức chiến đấu của chi phái của hắn.
Nếu vì khinh địch mà dẫn tới thất bại, sẽ là sỉ nhục lớn nhất đối với kiếm trong tay hắn, đối với chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn của hắn.
Kết quả, cho dù như vậy tên Sở Hưu trước mắt vẫn giao chiến ngang tay với hắn, thậm chí lực lượng cường đại từ trường kiếm truyền lại khiến hắn cảm nhận được lực lượng cơ thể của đối phương thậm chí còn mạnh hơn mình!
Trường kiếm trong tay Vũ Văn Phục xoay chuyển, chớp mắt đã phân hóa thành ngàn vạn luồng kiếm ảnh, bay lên giữa không trung.
Lực lượng trên mỗi kiếm ảnh đều như chân thực, mỗi kiếm ảnh đều sắc bén vô song.
Tuy kiếm đạo của chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn rất mạnh, nhưng trình độ đao đạo của Sở Hưu cũng không kém hơn Vũ Văn Phục.
Hơn nữa về mặt lực lượng nội tình, thậm chí y còn hơn Vũ Văn Phục một bậc. Dù sao bây giờ Sở Hưu ngoài không có lĩnh vực, những mặt khác không khác gì cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Phá Trận Tử chém ngang xuống, nhưng không phải chém về phía Vũ Văn
Phục mà chém lên mặt đất.
Lực lượng đao mang cường đại rót xuống dưới đất, cho dù sân tỷ võ có trận pháp của Lăng Tiêu Tông cũng không cách nào ngăn cản luồng lực lượng này.
Chỉ trong chớp mắt, như có động đất, đao mang cường đại từ dưới đất chui lên, bao phủ lấy Vũ Văn Phục vào trong!
Thất Đại Hạn... Diệt Địa!
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu sử dụng Diệt Địa sau khi học được ở Hoàng Thiên Các, lần đầu tiên sử dụng, đúng là uy lực kinh khủng hơn so với lúc y nắm giữ Phá Hải.
Một lăng thiên, một diệt địa.
Kiếm ảnh từ trên giáng xuống va chạm với đao mang từ dưới đánh lên, lực lượng chấn động cường đại thậm chí ngưng tụ thành cơn bão càn quét xung quanh, nếu không có trận pháp bảo vệ thậm chí dễ dàng đánh xuyên qua cả Lăng Tiêu Tông.
Tần Bách Nguyên nhíu mày nói: “Diệt Địa trong Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn? Thú vị, không ngờ tiểu tử này lại tu luyện thứ tà công đó, không sợ nhân quả dính tới người ư.”
Trong Đại La Thiên, Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn cũng rất nổi tiếng, nhưng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Hơn nữa truyền thuyết quá khủng khiếp, lại thêm mấy môn Thất Đại Hạn còn sót lại đều ở chỗ các tông môn đứng đầu, bọn họ không thiếu công pháp, đương nhiên không tu luyện thứ này. Không ngờ hôm nay lại thấy được nó trên người Sở Hưu.
Lúc này ở giữa sân, cơn bão bụi đã tan, Vũ Văn Phục sắc mặt âm trầm nói: “Thật không ngờ, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi. Trong truyền nhân của Cổ Tôn không mấy ai chuyên tu đao đạo, rốt cuộc ngươi là truyền nhân của ai? Nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng, có thể ép ta tới mức...”
Vũ Văn Phục còn chưa dứt lời, Sở Hưu đã đưa hai tay ra kết ấn, ma khí tinh thuần tản ra quanh người y, chỉ chớp mắt sau trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, bàn tay ma khí khổng lồ trực tiếp xé rách hư không, chộp về phía Vũ Văn Phục.
Sở Hưu không rảnh rỗi nghe Vũ Văn Phục lẩm bẩm, có thời gian dùng miện thì trực tiếp động đao chẳng tốt hơn sao?
Bàn tay ma thần khổng lồ từ trên không giáng xuống, Vũ Văn Phục hoảng sợ vung trường kiếm trong tay tạo ra ánh sáng ngập trời đánh về phía bàn tay ma thần, dùng phong mang kiếm đạo đấu cứng với lực lượng của Đại Bi Chú.
Nhưng ngay lúc này trong tay Sở Hưu lại bộc phát ma khí, ba mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn liên tiếp bắn ra, nhưng nửa đường lại huyễn hóa thành sáu mũi, chín mũi, vô số Diệt Tam Liên Thành Tiễn!
Khí tức mỗi mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn đều cực kỳ chân thật, lực lượng tịch diệt trên đó như muốn ăn mòn tất cả mọi lực lượng.
Chiêu này của Sở Hưu khiến tất cả mọi người ở đây giật nảy mình, không ngờ Sở Hưu với con đường võ đạo cương mãnh bá đạo tới cực điểm lại có thể sử dụng ảo thuật khủng khiếp như vậy.
Lệnh Hồ Tiên Sơn trên khán đài bỗng nhíu mày, Tần Bách Nguyên nhìn sang hắn nói: “Ngươi nhận ra loại ảo thuật này?”
Lệnh Hồ Tiên Sơn gật đầu nói: “Từng được chứng kiến, ngưng ảo thành thật, một lão bằng hữu Phạm giáo từng thi triển, đúng là cực kỳ khủng khiếp, thậm chí ta cũng không nhận ra thật giả của loại ảo thuật này.”
“ồ? Khi ngươi còn ở cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ngươi không địch nổi đối phương?” Tần Bách Nguyên hơi kinh ngạc.
Lệnh Hồ Tiên Sơn lắc đầu nói: ”Đương nhiên là địch được, ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay!
Lúc trước ta đã nói với hắn, nghiên cứu ảo thuật có thật đến đây vẫn chỉ là giả, chỉ có lực lượng bản thân mới là duy nhất.
Đáng tiếc, hắn quá cố chấp, chính nhờ sự cố chấp đó nên hắn mới có thể tu luyện ảo thuật tới mức xuất thần nhập hóa, nhưng điều này cũng mang ý nghĩa hắn vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước.
Trước đây không lâu vị lão bằng hữu kia còn tham gia tỷ võ của Lăng Tiêu Tông ta, bây giờ đã trở lại Phạm Giáo ở Tây Vực.
Chỉ có điều vì sao tên Sở Hưu này lại biết công pháp của hắn? Chẳng lẽ chi phái của hắn có quan hệ nhân quả gì với Phạm Giáo hay sao?”
Lệnh Hồ Tiên Sơn còn đang nghi hoặc, còn lúc này Vũ Văn Phục lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Hắn không nhìn ra những mũi tên này là thật hay giả.
Rõ ràng những mũi tên này từ thật hóa giải ngay trước mắt hắn, nhưng rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả, hắn thật sự không phân biệt được.
Mắt thấy những mũi tên mang theo lực lượng tịch diệt kia đã bắn tới trước mặt, một khắc sau, Vũ Văn Phục đột nhiên cắn răng, trong lỗ chân lông của hắn từng luồng khí huyết lan tỏa.
Những luồng khí huyết mắt thường không thể thấy nhưng lại sắc bén tới cực điểm, tỏa ra một luồng kiếm khí mơ hồ, xé rách tất cả mọi người lực lượng trước mặt, thậm chí những mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn kia cũng bị phá hủy.
Kiếm đạo của Vũ Văn Phục đã được tu luyện vào tận xương cốt, toàn bộ thân để đều có thể cô đọng thành kiếm khí sắc bén vô cùng!
Nhưng sau khi kiếm khí đỏ máu tiêu tán, phá hủy tất cả những mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn, trong lòng Vũ Văn Phục lại trầm xuống.
Vì hắn không cảm thấy có lực lượng nào cản trở, tất cả các mũi tên đều là giả!
Ầm, một tiếng nổ lớn lan tới, ba mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn dâng lên từ dưới chân Vũ Văn Phục, nổ lên người hắn, chớp mắt đã xé rách kiếm cương hộ thể, ngọn lửa diệt thế cũng bao phủ lấy hắn.
Lực lượng mất khống chế, sức mạnh của Đại Bi Chú đột nhiên tăng cường, bàn tay ma thần ầm ầm đánh xuống, Vũ Văn Phục lập tức hộc máu.
Lúc này thân hình Sở Hưu đã xuất hiện trước mặt Vũ Văn Phục một cách quỷ dị, đao thứ nhất chém hắn hộc máu, đao thứ hai chém ra, cánh tay cầm kiếm của Vũ Văn Phục bắt đầu run rẩy, máu thịt rạn nứt.
Đợi tới khi Sở Hưu chém ra đao thứ ba, trường kiếm đã rời tay còn thân thể của hắn cũng bị đao này của Sở Hưu chém bay, va thẳng vào trận pháp.
Chương 1610 Lá bài tẩy của Lục Tam Kim 1
Thật ra theo Sở Hưu thấy thực lực của Vũ Văn Phục này cũng không tệ, nhưng chỉ là không tệ mà thôi.
Vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không lâu, tích lũy lực lượng nội tình cũng không thâm hậu. Tuy võ đạo chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn rất bất phàm nhưng có vẻ như hắn không có nhiều kinh nghiệm giao chiếm chém giết với người khác. Cứ nhìn hắn ra tay là biết, sắc bén thì thừa, sát khí thì thiếu.
Đánh bại loại đối thủ này, Sở Hưu nói mình nắm chắc mười phần thì quá tự phụ, nhưng chín thành chín thì đúng.
Cho nên đến cuối cùng, Sở Hưu thậm chí không vận dụng thần thông mà Vũ Văn Phục đã bị đánh bại, có thể nói là hoàn toàn áp đảo.
Ánh mắt Kỳ Vô Hận lóe lên vẻ e ngại.
Lúc trước giao thủ với Sở Hưu, hắn đã cảm giác được Sở Hưu là uy hiếp cực lớn, thậm chí theo hắn thấy còn lớn hơn toàn bộ Hoàng Thiên Các.
Khi đó hắn còn cố gắng thuyết phục Diệp Duy Không ra tay với Sở Hưu, kết quả lại bị vị ‘Cổ Tôn’ phía sau y ép phải lui bước.
Bây giờ nhìn lại, lo lắng của hắn không sai, tốc độ phát triển của tên Sở Hưu này đúng là quá nhanh, tuy y còn chưa sử dụng toàn lực nhưng Kỳ Vô Hận đã cảm giác được, Sở Hưu hiện tại đã cường đại hơn hẳn Sở Hưu lúc giao thủ với hắn!
Sở Hưu lui xuống, vỗ vai Lục Tam Kim nói: ”Ta có thể đi vào Linh Tiêu Cảnh tu luyện hay không là nhờ vào ngươi đấy.”
Thật ra Sở Hưu rất tin tưởng Lục Tam Kim, tin tưởng con người hắn, cũng tin tưởng ánh mắt của lão các chủ.
Từ trước tới nay Lục Tam Kim luôn tạo cho người ta cảm giác không đáng tin cậy, cảm thấy người này nói năng trớt quớt.
Nhưng thực tế Lục Tam Kim có thể làm người hành tẩu Đông Vực nhiều năm, thậm chí khiến cho loại cường giả Thiên Địa Thông Huyền cổ hủ như Giải Anh Tông cũng phải đối xử khách khí, làm sao hắn lại là loại dễ đối phó cho được? Ít nhất trong thời gian dài vừa qua, Sở Hưu chưa bao giờ thấy Lục Tam Kim sử dụng toàn lực.
Tính cách của Lục Tam Kim rất giống với Phá Trận Tử, nhưng khác biệt là Phá Trận Tử ngu ngốc thật, tính cách hắn vốn là vậy.
Còn Lục Tam Kim lại là giả vờ không đứng đắn, trên thực tế hắn phải gánh vác nhiều hơn bất cứ ai, có lẽ chỉ có thể dùng thái độ bông đùa cợt nhả này để che giấu.
Lục Tam Kim vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Sở Hưu đã giúp Hoàng Thiên Các của hắn rất nhiều, y đã thắng ba trận, nếu mình thua mất trận cuối này dẫn tới Sở Hưu mất tư cách đi vào Linh Tiêu Cảnh tu luyện, vậy chính hắn cũng thấy có lỗi với Sở Hưu.
Hơn nữa không tính Sở Hưu thì trận chiến này cũng liên quan tới thể diện của hai phái Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành.
Kỳ Vô Hận là người thừa kế Hàn Giang Thành, là nhân vật đã dương danh khắp Đông Vực từ lâu.
Còn Lục Tam Kim cũng là người thừa kế của Hoàng Thiên Các, là người hành tẩu Đông Vực, tuy danh tiếng kém hơn Kỳ Vô Hận nhưng cũng là người có tiếng.
Cho nên trận chiến này, bên bại sẽ làm mất thể diện cho toàn bộ tông môn!
Tuy xét kỹ ra tuổi tác của Kỳ Vô Hận lớn hơn Lục Tam Kim một chút, tu vi có mạnh hơn cũng rất bình thường, nhưng đại đa số người trong giang hồ chỉ nhìn kết quả chứ không suy nghĩ công bằng cho người khác.
Lúc này Ngân Linh Tử đang ngồi cạnh Lục Tam Kim không nói năng gì lại đột nhiên lên tiếng: “Lục huynh, có một số việc, chớ nên cố chấp.”
Ngân Linh Tử là người của Linh Bảo Quan cho nên không tiện nhúng tay vào tranh chấp giữa hai phái. Vì vậy hắn chỉ quan chiến chứ không nói năng gì.
Lúc này hắn cảm thấy trên người Lục Tam Kim có sát khí liều mạng, hắn như đoán được tâm tư của Lục Tam Kim, không nhịn được lên tiếng thuyết phục.
Lục Tam Kim cười khổ lắc đầu nói: “Đa tạ Ngân Linh Tử đạo huynh, nhưng có một số việc không phải do ta cố chấp.”
Sau khi Lục Tam Kim dứt lời, hắn trực tiếp đi ra ngoài, đứng trên sân tỷ võ.
Ánh mắt Kỳ Vô Hận lóe lên vẻ kinh ngạc: “Lục Tam Kim, ta không ngờ hôm nay ngươi còn có can đảm đứng ra. Chắc ngươi cũng biết, trận này đánh với ta, ngươi vốn không có phần thắng. Chênh lệch cả một cảnh giới, vốn không dễ gì bù đắp.”
Thân là người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, đương nhiên Kỳ Vô Hận biết thực lực của Ky Vô Hận rất mạnh. Nhưng cho dù có mạnh hơn nữa, cùng lắm là đối phó được với võ giả Thiên Địa Thông Huyền bình thường, còn Kỳ Vô Hận hắn không phải người bình thường!
Lục Tam Kim thản nhiên nói: ”Không có phần thắng không có nghĩa là ta không dám đánh!
Cũng như Hàn Giang Thành các ngươi khí thế hung hăng như vậy, chẳng phải vẫn công cốc trở về đó thôi?
Muốn diệt Hoàng Thiên Các ta, Diệp Duy Không không làm được, cả đời này ngươi cũng không làm được!”
“Ngươi tự tin quá nhỉ.”
Ánh mắt Kỳ Vô Hận lóe lên sát ý, là sát ý chân chính.
Nơi này là lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông, đánh cược võ đạo vốn là
truyền thống, mọi người chỉ giải quyết mâu thuẫn đồng thời phô bày một chút thực lực của tông môn mình, cho nên tuy có lúc không thu tay được ngộ thương nhưng xưa nay chưa từng có chuyện giết người.
Còn bây giờ Hàn Giang Thành và Hoàng Thiên Các đã không nể mặt nhau, vậy đương nhiên không cần e ngại nhiều như vậy. Kỳ Vô Hận thật sự muốn giết Lục Tam Kim.
Bản thân Hoàng Thiên Các đã mục nát, nếu người thừa kế đời sau chết tại đây, vậy Hoàng Thiên Các thật sự không còn hy vọng.
Cho dù liều mạng khiến Lăng Tiêu Tông nổi giận, nhưng chỉ cần giết chết Lục Tam Kim, mọi chuyện vẫn đáng giá. Dù sao quan hệ của Hàn Giang Thành và Lăng Tiêu Tông cũng chẳng tốt đẹp gì.
Kỳ Vô Hận còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc giết Lục Tam Kim có đáng giá không, bên kia Lục Tam Kim đã xuất thủ.
Hắn vung tay áo, bốn thanh tiểu kiếm chém về phía Kỳ Vô Hận, hai thanh mang theo lực lượng âm dương, hai thanh lại mang theo lực lượng thiên địa.
Bốn loại thuộc tính hợp nhất như tạo thành một kiếm trận, bố trí một đại trận bên dưới đài tỷ võ, giữa những thanh tiểu kiếm, cơn bão kiếm cương mang theo khí tức cường đại chém về phía Kỳ Vô Hận.
“Tứ Cực Kiếm Trận? Chỉ có chút năng lực đó thôi sao? Âm dương thiên địa, cực kỳ tiếp cận với lực lượng quy tắc bản nguyên, nhưng rất đáng tiếc, còn chưa đủ! Lực lượng của bản thân ngươi còn chưa đủ!”
Kỳ Vô Hận trực tiếp khai triển lĩnh vực, chớp mắt đã khiến gió tuyết đầy trời.
Mỗi luồng gió bão ở nơi này đều phủ thêm một lớp phong mang, chớp mắt đã càn quét khắp đài tỷ võ.
Tiếng sắt thép va chạm vang lên, Lục Tam Kim cảm thấy lực lượng trên bốn thanh tiểu kiếm của mình càng ngày càng yếu, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Không đợi hắn phản ứng lại, trong cơn gió bão vô biên kia, một con băng sương cự long lại đột nhiên hiển hiện.
Kỳ Vô Hận tay cầm đuôi rồng, thân rồng thẳng tắp như một mũi thương, đâm về phía Lục Tam Kim!
Lục Tam Kim định né tránh, nhưng một khắc sau, một luồng hàn ý phủ kín người, không ngờ hắn lại phát hiện khí huyết khắp người mình như bị đóng băng, khiến hắn không cách nào di chuyển một bước.
Lục Tam Kim quát lên chói tai, quanh người tỏa ra cương khí vàng kim, tay niết ấn quyết. Bí kỹ của Hoàng Thiên Các, Hoàng Thiên Bảo Ấn ngưng tụ trước mặt.
Đại ấn che trời, nhưng lúc này lại được dùng để chống cự nhát thương băng sương long của Kỳ Vô Hận.
Lục Tam Kim lắc đầu, trầm giọng nói: “Đương nhiên không nắm chắc, nhưng không nắm chắc cũng phải lên! Lần này bọn chúng nhắm vào Hoàng Thiên Các ta, Sở huynh đã giúp ta ngăn nhiều người như vậy, đương nhiên Kỳ Vô Hận phải giao cho ta. Đây là chuyện của Hoàng Thiên Các ta!”
Tính nghiêm chỉnh ra thì bọn Sở Hưu không coi là người của Hoàng Thiên Các.
Nhưng lúc này người ngoài còn ứng chiến với thân phận Hoàng Thiên Các, hắn thân là người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, sao lại lùi bước cho được?
Hiên Viên Vô Song là người đầu tiên không nhịn được, trực tiếp cầm Phương Thiên Họa Kích đứng ra chỉ Lã Phụng Tiên nói: “Tiểu tử kia, đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi mau ra đây. Nhanh nhanh chóng chóng đánh xong trận này. Sở Hưu, nếu ngươi không bị thương dưới tay Vũ Văn Phục, chúng ta lại làm một trận!”
Mục tiêu của hắn luôn là Sở Hưu, cho dù Vũ Văn Phục có thắng Sở Hưu cũng không phải trút giận cho hắn. Cơn giận của Hiên Viên Vô Song chỉ có thể do mình tự trút!
Lã Phụng Tiên tính tình rất tốt, ít nhất hắn sẽ không nổi nóng vì thái độ cuồng ngạo của Hiên Viên Vô Song.
Nghe vậy hắn cũng rời chỗ ngồi, lấy thanh Phương Thiên Họa Kích của mình ra chắp tay với Hiên Viên Vô Song nói: “Tại hạ là...”
“Ta không có hứng biết tên của ngươi!”
Hiên Viên Vô Song trực tiếp vung tay ngắt lời Lã Phụng Tiên, lạnh nhạt nói: “Thiên hạ này có biết bao kẻ yếu, nếu lần lượt nhớ tên của bọn chúng, chẳng phải mệt chết à? Ngươi chỉ cần biết một điều, ngươi từng giao thủ với Hiên Viên Vô Song là được.
Không ngờ ngươi cũng dùng Phương Thiên Họa Kích? Vậy thì được, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi Phương Thiên Họa Kích thật sự là như thế nào, người thật sự xứng đáng dùng Phương Thiên Họa Kích là người ra sao!”
Nghe hắn nói vậy, khóe miệng mọi người ở đây lập tức co giật.
Từng nghe tính cách vị đệ tử thiên tài của Lăng Tiêu Tông có phần không bình thường, bây giờ nhìn lại, đây đâu không phải không bình thường, quả thật là tự đại bằng trời.
Tuy bọn họ không cho rằng một kẻ không danh tiếng gì có thể chiến thắng Hiên Viên Vô Song, nhưng thái độ của Hiên Viên Vô Song cũng khiến người ta không biết phải nói gì.
Nhưng hàm dưỡng của Lã Phụng Tiên lại khiến người quan chiến rất có hảo
cảm.
Nếu đổi lại là bọn họ, nghe Hiên Viên Vô Song nói vậy chắc đã mắng lại còn Lã Phụng Tiên vẫn mỉm cười ấm áp nói: “Thật sao? vậy tại hạ cũng muốn lĩnh giáo một chút.”
“Nhưng đáng tiếc, ngươi không lĩnh giáo được mấy chiêu!”
Hiên Viên Vô Song nắm chặt Lăng Tiêu Trấn Long Kích trong tay, cương khí vàng kim xộc thẳng tới trời, chớp mắt tiếng long ngâm đã vang vọng.
Chấn động cương khí cường đại lan tràn khắp sân tỷ võ, khiến mọi người ở đây đều biến sắc.
Nghe nói lực lượng nội tình của Hiên Viên Vô Song cực kỳ kinh khủng, hôm nay bọn họ mới được chứng kiến.
Loại lực lượng cường đại như vậy có khác gì cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền? Bọn họ bỗng cảm thấy đồng tình với Lã Phụng Tiên.
Không đợi bọn họ đồng tình, quanh người Lã Phụng Tiên đã hiện lên từng luồng ma khí cường đại, bám lên cơ thể, ma vân xông thẳng tới trời, thậm chí khiến cho cả thời tiết thay đổi, chớp mắt mây đen đã giăng kín khán đài.
Phía trên Phương Thiên Họa Kích Vô Song tỏa ra một luồng khí tức hung ác, thậm chí khiến ánh mắt Lã Phụng Tiên phủ một màu đỏ tươi cuồng bạo.
Chỉ xét theo khí thế thì thật ra Lã Phụng Tiên đã không kém hơn Hiên Viên Vô Song bao nhiêu.
Nhìn Lã Phụng Tiên trước mắt, Hiên Viên Vô Song khẽ nhíu mày nói: “Có chút bản lĩnh, chẳng trách dám đứng ra khiêu chiến ta. Nhưng rất đáng tiếc, vẫn là vô dụng!”
Sau khi Hiên Viên Vô Song dứt lời, cánh tay cầm Phương Thiên Họa Kích của hắn trực tiếp đập xuống, cương khí vàng kim chói mắt hóa thành cửu long quay sau lưng hắn, tăng cường lực lượng đòn này.
Khoảnh khắc này, tựa như trời đất sụp đổ, chấn động lực lượng Chính đạo thậm chí khiến cho toàn bộ không gian phát ra tiếng nổ khổng lồ.
So với trận chiến cùng Sở Hưu lần trước, không phải Hiên Viên Vô Song không có bất cứ tiến bộ nào.
Điều duy nhất hắn học được là sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, cho dù là người hắn coi thường đến đâu cũng không thể khinh địch!
Cho nên lần này hắn đã sử dụng toàn lực.
Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân đã được Sở Hưu thôi phát tới cực hạn, thậm chí có một hư ảnh ma thần mơ hồ hiện lên sau lưng hắn.
Thần binh Vô Song nghênh tiếp Lăng Tiêu Trấn Long Kích của Hiên Viên Vô Song, hai thanh Phương Thiên Họa Kích va chạm, cương khí vàng kim và ma khí đen nhánh lập tức lan tỏa, ầm ầm bộc phát, không ngờ lại ngưng tụ thành một cơn bão cương khí cường đại bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.
Trên khánh đài của sân tỷ võ, trận pháp lập tức mở ra, hóa giải lực lượng chấn động khủng khiếp sinh ra khi hai bên giao thủ.
Tiếng nổ lớn ầm ầm không ngừng vang vọng, ngay khoảnh khắc hai người giao chiến, Hiên Viên Vô Song lập tức biến sắc.
Lực lượng, lực lượng cường đại!
Lực lượng bộc phát ra từ người Lã Phụng Tiên quá mạnh, thậm chí mạnh tới mức ngay bản thân hắn cũng không thể đối phó nổi.
Hơn nữa đây còn không phải lực lượng cương khí mà là lực lượng cơ thể đơn thuần nhất, đúng là khó hiểu!
Lúc này trên làn da để lộ của Lã Phụng Tiên đã phủ một lớp ma văn màu đỏ thẫm, đây mới là tiêu chí tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân đến cực hạn.
Trong một thời gian dài, Sở Hưu thường xuyên giao chiến chém giết với người khác, cho nên lý giải của y về môn công pháp này đứng trên Lã Phụng Tiên.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Lã Phụng Tiên chuyên tu một môn công pháp, phương diện này đã vượt qua Sở Hưu.
Hiên Viên Vô Song đã không chịu nổi lực lượng cơ thể cường đại như vậy, đành phải bứt lại lui về phía sau.
Nhưng một khắc sau, Vô Song trong tay Lã Phụng Tiên đã theo sát phía sau, trực tiếp đập tới. Khí thế cuồng bạo khuấy động khắp nơi, chớp mắt đã khiến cương khí xung ngưng tụ thành cơn bão.
Ma Thần Vô Song Kích được thi triển, kích pháp mạnh mẽ hùng hồn tới cực hạn, đồng thời còn mang theo chiến ý cuồng bạo.
Trường kích liên tiếp đập xuống, mỗi nhát kích đều là lực lượng cực hạn, bộ kích pháp này vốn đã là phát huy lực lượng cơ thể tới cực hạn.
Không cần lãng phí thời gian điều động cương khí, không cần suy nghĩ bất cữ võ kỹ nào để ứng đối, chỉ đơn giản là dùng lực lượng đơn thuần giao đấu, đánh tới lúc đối phương hoàn toàn không còn sức hoàn thủ mới thôi.
Lúc này Hiên Viên Vô Song đang có cảm giác như vậy.
Hắn chỉ lựa chọn lui lại một bước, kết quả lại hoàn toàn rơi vào thế công cuồng bạo của đối phương, thậm chí xưa nay hắn chưa từng thấy đấu pháp nào như vậy, trực tiếp bị thế công liên miên đó khống chế.
“Cút ngay cho ta!”
Hiên Viên Vô Song nổi giận lầm lên một tiếng, cửu long trên Lăng Tiêu Trấn Long Kích hợp nhất, uy lực bộc phát tới cực hạn.
Nhưng một khi Lã Phụng Tiên đã tiến vào trạng thái này, chiến ý cuồng bạo thậm chí ảnh hưởng cả ý chỉ của bản thân hắn.
Ma văn trên cơ thể hắn càng thêm lóng lánh, tỏa ra ánh sáng đỏ, khiến Sở Hưu biến sắc. Không phải Lã Phụng Tiên định dùng chiêu kia đấy chứ?
May mà Lã Phụng Tiên vẫn còn chút lý trí, khi ma văn trên cơ thể hắn còn chưa bộc phát tới cực hạn, một kích đã đánh xuống.
Tần Bách Nguyên biến sắc giơ tay định ngăn cản nhưng lại không kịp.
Bộc phát lực lượng cơ thể đơn thuần như vậy có tốc độ quá nhanh, nhanh tới mức cho dù hắn là cường giả cảnh giới Võ Tiên cũng không thể ngăn cản.
Lực lượng cường đại ngưng tụ trên Vô Song, lực lượng cơ thể cực hạn lập tức bùng nổ. Lăng Tiêu Trấn Long Kích trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, lưỡi đao trên thân kích cũng vỡ nát. Hiên Viên Vô Song còn bị đòn này của Lã Phụng Tiên đánh bay khỏi diễn võ trường, đâm vào trận pháp, phun ra một ngụm máu tươi.
Chương 1607 Huyết Ma đấu Huyết Ma 1
Hiên Viên Vô Song bại, bại rất thảm.
Trong sân tỷ võ chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Lã Phụng Tiên, ma văn trên người hắn chậm rãi tiêu tán, ngược lại không như lần trước khiến thân thể của hắn suýt nữa sụp đổ. Dù sao lần này hắn chỉ bước đầu mượn dùng lực lượng của Vô Song.
Theo Sở Hưu, Hiên Viên Vô Song rất thảm.
Không thể phủ nhận, Hiên Viên Vô Song đúng là một thiên tài, biến một thể chất rác rưởi thành thể chất kỳ tài tuyệt thế.
Nhưng vận may của hắn đúng là không được tốt, so với Lã Phụng Tiên may mắn vô song thì đúng là một trời một vực.
Lần trước hắn gặp Sở Hưu, đang yên đang lành nhất định phải gọi chiến hồn Lã Ôn Hầu ra, kết quả bị Sở Hưu khắc chế áp đảo hoàn toàn, hầu như không tốn sức chút nào.
Còn lần này hắn cũng rất xui xẻo, tuy vừa ra tay đã vận dụng toàn lực, nhưng hắn lại gặp phải một Lã Phụng Tiên vừa bộc phát xong, thế lực tăng cường một quãng lớn, trực tiếp bị áp đảo tới cuối, vốn không có chút cơ hội hoàn thủ nào.
Xét theo cảnh giới thì thật ra Hiên Viên Vô Song vẫn mạnh hơn Lã Phụng Tiên một chút, dùng sao hắn đã đạt tới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong.
Nhưng rất đáng tiếc, sau trận chiến ở Tu Bồ Đề Thiền Viện lần trước, Lã Phụng Tiên dùng lực lượng cơ thể tuyệt đối chém vỡ Ưu Đàm Bà La, loại lực lượng đó cường đại tới mức ngay cả Sở Hưu cũng thấy kinh hãi, có thể nói là cực hạn trong lực lượng cơ thể.
Lần này tuy Lã Phụng Tiên không sử dụng Vô Song bản hoàn chỉnh nhưng chỉ mượn một bộ phận lực lượng thôi cũng khiến Hiên Viên Vô Song không chịu được.
Nhưng Hiên Viên Vô Song cũng có chút nội tình, cho dù bị Lã Phụng Tiên đánh hộc máu nhưng vẫn giãy giụa bò lên, không cam lòng, còn muốn ra tay tiếp.
Hắn còn vài lá bài tẩy và bí pháp của Lăng Tiêu Tông chưa kịp thi triển!
Lúc này Tần Bách Nguyên lại quát khẽ nói: “Đủ rồi! Còn chưa thấy mất mặt sao? Thua chính là thua, Lăng Tiêu Tông ta thua được, còn định quấn chặt lấy người ta, ngươi định làm mất mặt bản thân hay làm mất mặt Lăng Tiêu Tông đây?’
Hiên Viên Vô Song oán hận trừng mắt với Lã Phụng Tiên, nhưng ngay cả Tần Bách Nguyên vẫn luôn che chở hắn cũng nói vậy, hắn đành phải lui về.
Nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ không cam lòng, hắn quá uất ức!
Lần trước giao chiến với Sở Hưu, hắn thua mà chẳng hiểu nổi, lần này đánh với Lã Phụng Tiên cũng vậy, đối phương thật sự là quái vật, thế công liên miên khiến hắn không có cơ hội phản kích, dùng lực lượng cường đại tuyệt đỉnh đánh bại hắn.
Lúc này Tần Bách Nguyên lại nhìn về phía Lã Phụng Tiên, trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi không tệ, lực lượng cơ thể thật cường đại, chẳng hay ngươi là truyền nhân của vị nào?”
Mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn về phía Lã Phụng Tiên.
Bất luận trước đó Lã Phụng Tiên có phải hạng vô danh hay không, chỉ dựa vào chuyện hắn đánh bại Hiên Viên Vô Song dễ dàng như vậy, từ nay trở đi vị này sẽ vang danh khắp Đông Vực.
Lã Phụng Tiên chắp tay một cái nói: “Tại hạ cũng là truyền nhân của Cổ Tôn, truyền thừa chi phái ta chính là công pháp của Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu.”
Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, mọi người ở đây ồ khẽ một tiếng, ai nấy vẻ mặt kinh ngạc.
Cho dù ở Đại La Thiên, cái tên Lã Ôn Hầu cũng cực kỳ nổi tiếng, dù sao đây cũng là người từng dùng sức của bản thân đối phó với toàn bộ giang hồ.
Lã Phụng Tiên là truyền nhân chi phái này, chẳng trách lực lượng cơ thể của hắn lại cường đại đến vậy, trình độ Phương Thiên Họa Kích cũng mạnh mẽ đến thế.
Nghĩ tới đây, mọi người lại vô thức nhìn sang phía Hiên Viên Vô Song.
Lần này đúng là quá mất mặt.
Trước đó Hiên Viên Vô Song còn nói với Lã Phụng Tiên sẽ dạy cho hắn Phương Thiên Họa Kích chân chính, kết quả không ai ngờ, sư thừa của người ta là chi phái của Lã Ôn Hầu, xét tới Phương Thiên Họa Kích, có ai dám so sánh với Lã Ôn Hầu?
Lục Giang Hà đi ra, thư giãn tay chân một chút rồi chỉ Âm Huyết Lệ nói: “Đến đến đến, cái gã trông không giống người tốt kia, tới phiên hai chúng ta.”
Âm Huyết Lệ cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi đang tự tìm đường chết!”
Mọi người ở đây thần sắc quỷ dị, Hoàng Thiên Các tìm đâu ra một kẻ kỳ quái như vậy?
Lục Giang Hà còn nói Âm Huyết Lệ trông không giống người tốt, thật ra người ta vẫn có tướng mạo đứng đắn, chẳng qua do tu luyện công pháp nên khí chất tương đối âm nhu.
Còn Lục Giang Hà khi xưa từng làm qua giặc nước cướp bóc, sau đó hai lần trở thành đường chủ Côn Luân Ma Giáo, hắn mới là không giống người tốt.
Trận chiến này bọn họ vẫn cho rằng Âm Huyết Lệ sẽ thắng, phải nói là trăm phần trăm Âm Huyết Lệ sẽ thắng.
Trước đây không lâu Âm Huyết Lệ đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông
Huyền, còn cái gã bên Hoàng Thiên Các mới chỉ cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà thôi.
Trước đó trận chiến giữa Lã Phụng Tiên và Hiên Viên Vô Song còn có thể nói là đọ sức cùng cấp bậc, còn lần này là khiêu chiến vượt cấp, nói lại thì rất giống ức hiếp người ta.
Nhưng Sở Hưu lại không hề lo lắng, vì y biết Lục Giang Hà là kẻ biết mình biết người.
Tên này trông thì thô kệch nhưng thực tế cực kỳ giảo hoạt, chắc chắn hắn sẽ không liều mạng, cũng không làm những chuyện mình không chắc chắn.
Thấy hắn đáp ứng mau chóng như vậy, Sở Hưu đã biết hẳn Lục Giang Hà có nắm chắc.
Quả nhiên khi Lục Giang Hà và Âm Huyết Lệ giao thủ, mọi người mới phát hiện công pháp của Lục Giang Hà và Âm Huyết Lệ cực kỳ tương tự, hai bên đều là loại có thể thao túng lực lượng khí huyết giao chiến.
Nhưng công pháp của Âm Huyết Lệ thiên hướng âm tà bá đạo, là ma công tiêu chuẩn. Còn Huyết Thần Ma Công của Lục Giang Hà tuy có thuộc tính tương tự nhưng lại mang chút thần dị.
Quanh người Âm Huyết Lệ khai mở lĩnh vực màu máu, bao phủ Lục Giang Hà vào trong, trực tiếp áp đảo hắn.
Dùng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giao chiến với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, lĩnh vực là có hiệu quả rõ ràng nhất, lĩnh vực vừa mở, bản thân đã trong trạng thái vô địch. Dù sao không phải ai cũng là Sở Hưu, có Phá Trận Tử, có thể tùy tiện chém vỡ lĩnh vực.
Âm Huyết Lệ cười lạnh nói: “Chỉ có chừng đó thực lực mà dám hô to gọi nhỏ với ta, đúng là tự tìm đường chết!
Xem ra công pháp của ngươi cùng loại với Huyết Hà Giáo ta, học được chút da lông mà đòi bêu xấu, đúng là nực cười!”
Lục Giang Hà khinh thường nói: “Da lông? Xét tới điều khiển lực lượng khí huyết, ta là tổ tông của ngươi! Lát nữa sẽ biết ai mới là da lông!”
Giao chiến đã lâu như vậy, Lục Giang Hà đã thăm dò thấu triệt con đường võ đạo của Âm Huyết Lệ.
Võ công của Huyết Hà Giáo bỏ đi này tuy rất giống hắn nhưng không cùng một con đường với Huyết Thần Ma Công.
“Mạnh miệng!”
Âm Huyết Lệ hừ lạnh một tiếng, lĩnh vực quanh người bắt đầu thu nhỏ kịch liệt, cuối cùng hóa thành một con sông máu dài trăm trượng, trực tiếp bao phủ lấy Lục Giang Hà.
Bên trong sông máu, tơ máu vô tận trói toàn bộ người Lục Giang Hà lại, bắt đầu điên cuồng thôn tính khí huyết của hắn.
Chỉ trong chớp mắt mà Lục Giang Hà đã nhỏ đi một chút.
Đây nào phải luận bàn, rõ ràng là tử chiến.
Chương 1608 Huyết Ma đấu Huyết Ma 2
Nhưng bên phía Lăng Tiêu Tông không hề lên tiếng.
Do hiềm khích trước đó, đám người Tần Bách Nguyên vốn đã ngứa mắt với bọn Sở Hưu, huống chi bên phía Hoàng Thiên Các còn không mở miệng, sao bọn họ phải vội?
Lúc này thật ra Lục Tam Kim đã rất nóng ruột, tuy hắn cảm thấy tên thủ hạ của Sở Hưu này đúng là miệng thối, nhưng dù sao hắn cũng đang đại diện cho Hoàng Thiên Các xuất chiến, hắn không thể đứng nhìn Lục Giang Hà chết ở đây được.
Nhưng không đợi Lục Tam Kim mở miệng nói tạm dừng, Sở Hưu đã đặt tay lên người hắn thản nhiên nói: “Bình tĩnh, lão Lục không dễ thất bại như vậy đâu, xem tiếp đi.”
Lục Tam Kim vẻ mặt nghi hoặc, lúc này Lục Giang Hà đã sắp bị hút thành cái xác khô rồi, Sở Hưu lại nói hắn chưa thua, chẳng lẽ phải chết rồi mới gọi là thua à?
Lúc này Lục Giang Hà đúng là đang rất thảm, khí huyết trên người hắn đều bị Âm Huyết Lệ hút đi, toàn thân chỉ còn da bọc xương, như cái thây khô.
Âm Huyết Lệ cười lạnh nói: ”Không ngờ ngươi còn chưa tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà lực lượng khí huyết đã phong phú như vậy. Không tệ, không tệ, chẳng trách cản được nhiều chiêu của ta như vậy.
Nhưng cái sai của ngươi là trêu chọc tay, hôm nay là tiệc mừng của Lăng Tiêu Tông, giết người thì không được may mắn, nể mặt Lăng Tiêu Tông, ta lưu lại mạng cho ngươi!”
Lúc này Lục Giang Hà lại mỉm cười kỳ quái: “Ngu ngốc, tưởng khí huyết của bản tôn là dễ nuốt vậy sao?”
Sau khi Lục Giang Hà dứt lời, Âm Huyết Lệ lập tức rú thảm một tiếng, biểu cảm gương mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.
Nóng, nóng rực!
khí huyết toàn thân hắn bắt đầu sôi trào, toàn thân từ trong ra ngoài bắt đầu sôi trào kịch liệt.
Trong mắt những người khác, lúc này Âm Huyết Lệ đang cực kỳ quỷ dị, bên dưới làn da của hắn như có thứ gì lăn lộn, tựa như vật sống.
Trong thời điểm này, cho dù Âm Huyết Lệ có tu vi cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng vô dụng, chút tu vi đó vốn không phát huy được chút tác dụng nào.
Võ giả của Huyết Hà Giáo là điều khiển lực lượng khí huyết, hơn nữa có thể thôn tính lực lượng khí huyết của người khác luyện hóa thành lực lượng của mình. Cho nên Huyết Hà lão tổ quật khởi chưa lâu mà đã đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên.
Còn Âm Huyết Lệ này tuy thiên phú không tệ, nhưng ít nhất không bằng Hiên Viên Vô Song và Lục Tam Kim, chẳng qua là dựa vào võ công của Huyết Hà Giáo, bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sớm hơn bọn họ.
Trong mắt người ngoài thì công pháp của Huyết Hà Giáo cực kỳ quỷ dị, nhưng trong mắt Lục Giang Hà lại võ công thô kệch.
Phải biết Huyết Thần Ma Công của hắn có thể điều động lực lượng trong mỗi giọt máu tươi, mỗi giọt máu tươi đều là phân thân của Lục Giang Hà.
Thậm chí chỉ cần chân linh của Lục Giang Hà vẫn còn, thì một giọt máu tươi cũng đủ cho hắn phục sinh.
Mức độ thần dị vượt xa công pháp của Huyết Hà Giáo.
Nếu để Lục Giang Hà giao chiến với võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Đạo môn Phật tông hay kiếm phái, có lẽ hắn sẽ không bị giết, nhưng chắc chắn sẽ bị áp đảo hoàn toàn.
Nhưng chỉ có đối phó với Âm Huyết Lệ này, Lục Giang Hà lại có thể vượt qua cảnh giới khắc chế đối phương.
Thấy thân thể đối phương như muốn nổ tung, Lục Giang Hà nhếch miệng, thu hồi lực lượng khí huyết của mình.
Hắn cũng biết đây là đâu, nếu hắn thật sự động thủ giết người, chắc chắn Lăng Tiêu Tông sẽ ra tay.
Chớp mắt sau máu tươi đã chảy về người Lục Giang Hà, thậm chí còn cuốn theo đại đa số khí huyết trong người Âm Huyết Lệ, khiến hắn lập tức khôi phục nguyên trạng, thậm chí khí tức trên người lớn mạnh hơn không ít.
Nhìn Âm Huyết Lệ biến thành thây khô dưới đất, thở vào thì ít mà thở ra thì nhiều, Lục Giang Hà liếm môi một cái cười to nói: “Quả nhiên là khí huyết của cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hết sức phong phú, bản tôn rất hài lòng.”
Nhìn thoáng qua xung quanh, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Giang Hà đắc ý ngửa đầu nói: “Nhớ cho kỹ, bản tôn không phải hạng người vô danh mà là Huyết Hải Ma Tôn Lục Giang Hà!”
Sở Hưu không để Lục Giang Hà đứng trên đài đắc ý quá lâu, nhanh chóng kéo tên này xuống.
Chuyện Lục Giang Hà chiến thắng không khiến Sở Hưu ngạc nhiên, dù sao y cũng đã tu luyện Huyết Thần Ma Công, có thể lập tức nhìn ra những chỗ thô kệch và thiếu hụt trong công pháp của Huyết Vô Lệ.
Đương nhiên Lục Giang Hà cũng không có gì đáng kiêu ngạo, Huyết Thần Ma Công cường đại không chỉ có công của Lục Giang Hà mà còn nhờ Độc Cô Duy Ngã.
Năm xưa trong Côn Luân Ma Giáo, Độc Cô Duy Ngã đã không ít lần giúp thuộc hạ của mình hoàn thiện công pháp.
Huyết Thần Ma Công tuy Lục Giang Hà tự mình sáng tạo ra, nhưng chắc chắn trong đó cũng có chỗ được Độc Cô Duy Ngã chỉ điểm và hoàn thiện.
Tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã, có lẽ chỉ cần một câu nói của hắn thôi là có thể khiến sự cường đại của Huyết Thần Ma Công vượt xa công pháp Huyết Hà Giáo.
Kỳ Vô Hận sắc mặt đen kịt, cho người nâng Âm Huyết Lệ đang nằm dưới đất, thiếu chút nữa bị hút sạch máu tươi trên người.
Vốn dĩ hắn cho rằng Âm Huyết Lệ ra tay đã là mười phần chắc chín, ai ngờ Âm Huyết Lệ lại vô dụng như vậy, bị một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần đánh chết nửa chết nửa sống.
Hơn nữa chuyện này cũng là một phiền toái.
Âm Huyết Lệ là hắn xúi giục tới gây chuyện với Hoàng Thiên Các.
Lúc này Âm Huyết Lệ đã gần như bị phế bỏ, vị sư phụ Huyết Hà lão tổ bao che khuyết điểm kia chắc chắn sẽ tới gây sự.
Tuy Kỳ Vô Hận không sợ, nhưng hắn cũng không muốn gặp chuyện như vậy, dù sao bây giờ Huyết Hà Giáo đang đứng về phía Hàn Giang Thành.
Hai trận thắng liên tiếp, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu đã bất đồng.
Bọn họ không biết Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên là người nào, dù sao theo bọn họ thấy, những người này đã đứng bên Hoàng Thiên Các, vậy chắc chắn là người của Hoàng Thiên Các.
Tuy bây giờ Hoàng Thiên Các tổng có vẻ suy yếu, nhưng vẫn có chút nội tình.
Ngay lúc Lục Tam Kim định đứng ra, Sở Hưu đặt tay lên vai hắn nói: “Trận này để ta đánh trước đi, ngươi là người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, cũng là người đại diện cho toàn bộ Hoàng Thiên Các. Trận chiến cuối cùng đương nhiên phải do ngươi đảm nhiệm.”
Vũ Văn Phục cầm kiếm đi ra, lạnh lùng nói: “Yên tâm, chẳng mấy chốc là tới trận tiếp theo.”
Sở Hưu thản nhiên gật đầu nói: “Không sai, sẽ rất nhanh thôi.”
Truyền nhân của Cổ Tôn không có kẻ yếu, đây là sự thật.
Cho dù lúc này Vũ Văn Phục ăn mặc như một cái lá xanh khổng lồ, trông rất khôi hài, nhưng không phải hạng dễ đối phó.
Chỉ có điều, Sở Hưu càng không phải người dễ đối phó.
Vũ Văn Phục đặt tay lên thanh trường kiếm xanh mơn mởn kia, khoảnh khắc này khí thế trên người hắn lập tức thay đổi.
Cho dù trước đây có người cảm thấy hắn cuồng ngạo, có người thấy hắn nực cười, nhưng khoảnh khắc này, khí thế mà Vũ Văn Phục bộc lộ ra chỉ có một, đó là sắc bén vô biên!
Kiếm rời vỏ, phong mang chấn động cửu tiêu.
Chương 1609 Phá kiếm!
Chỉ trong chớp mắt, phương viên trăm trượng xung quanh Vũ Văn Phục, ngay cả thiên địa nguyên khí cũng trở nên võ công sắc bén, bất cứ lực lượng nào được Vũ Văn Phục điều khiển đều hóa thành kiếm sắc chém về phía Sở Hưu.
Một kiếm xuất ra, kiếm vực hình thành.
Chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn của bọn họ không bao hàm bất cứ thuộc tính nào khá, đại đạo chí giản, kiếm đạo chi phái hắn là phát huy sự sắc bén của kiếm đạo tới cực hạn.
Sâu trong kiếm vực vô biên bao phủ, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu lại bộc phát ra một luồng lực lượng sắc bén càng cường đại hơn.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết dung hợp hoàn mỹ, lưỡi đao vặn vẹo quy tắc, xé rách lĩnh vực, phá tan kiếm khí bay lượn tứ tán trong đó.
Một tiếng nổ lớn vang lên, sóng chấn động mạnh mẽ lan tỏa, thậm chí khiến trận pháp xung quanh cũng phải vận chuyển tới cực hạn.
Hiên Viên Vô Song ngồi bên dưới sắc mặt tái nhợt thấy cảnh này lại càng tái nhợt, thậm chí vẻ mặt không thể tin nổi.
Mới cách lúc hắn giao thủ với Sở Hưu lần trước bao lâu, vì sao lực lượng của tên Sở Hưu kia lại tăng cường nhanh như vậy?
Sắc mặt Vũ Văn Phục cũng có chút biến hóa.
Tuy hắn là người cuồng ngạo nhưng mỗi khi xuất thủ đều sử dụng toàn lực, đây là thói quen của hắn, cũng là phương thức chiến đấu của chi phái của hắn.
Nếu vì khinh địch mà dẫn tới thất bại, sẽ là sỉ nhục lớn nhất đối với kiếm trong tay hắn, đối với chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn của hắn.
Kết quả, cho dù như vậy tên Sở Hưu trước mắt vẫn giao chiến ngang tay với hắn, thậm chí lực lượng cường đại từ trường kiếm truyền lại khiến hắn cảm nhận được lực lượng cơ thể của đối phương thậm chí còn mạnh hơn mình!
Trường kiếm trong tay Vũ Văn Phục xoay chuyển, chớp mắt đã phân hóa thành ngàn vạn luồng kiếm ảnh, bay lên giữa không trung.
Lực lượng trên mỗi kiếm ảnh đều như chân thực, mỗi kiếm ảnh đều sắc bén vô song.
Tuy kiếm đạo của chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn rất mạnh, nhưng trình độ đao đạo của Sở Hưu cũng không kém hơn Vũ Văn Phục.
Hơn nữa về mặt lực lượng nội tình, thậm chí y còn hơn Vũ Văn Phục một bậc. Dù sao bây giờ Sở Hưu ngoài không có lĩnh vực, những mặt khác không khác gì cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Phá Trận Tử chém ngang xuống, nhưng không phải chém về phía Vũ Văn
Phục mà chém lên mặt đất.
Lực lượng đao mang cường đại rót xuống dưới đất, cho dù sân tỷ võ có trận pháp của Lăng Tiêu Tông cũng không cách nào ngăn cản luồng lực lượng này.
Chỉ trong chớp mắt, như có động đất, đao mang cường đại từ dưới đất chui lên, bao phủ lấy Vũ Văn Phục vào trong!
Thất Đại Hạn... Diệt Địa!
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu sử dụng Diệt Địa sau khi học được ở Hoàng Thiên Các, lần đầu tiên sử dụng, đúng là uy lực kinh khủng hơn so với lúc y nắm giữ Phá Hải.
Một lăng thiên, một diệt địa.
Kiếm ảnh từ trên giáng xuống va chạm với đao mang từ dưới đánh lên, lực lượng chấn động cường đại thậm chí ngưng tụ thành cơn bão càn quét xung quanh, nếu không có trận pháp bảo vệ thậm chí dễ dàng đánh xuyên qua cả Lăng Tiêu Tông.
Tần Bách Nguyên nhíu mày nói: “Diệt Địa trong Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn? Thú vị, không ngờ tiểu tử này lại tu luyện thứ tà công đó, không sợ nhân quả dính tới người ư.”
Trong Đại La Thiên, Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn cũng rất nổi tiếng, nhưng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Hơn nữa truyền thuyết quá khủng khiếp, lại thêm mấy môn Thất Đại Hạn còn sót lại đều ở chỗ các tông môn đứng đầu, bọn họ không thiếu công pháp, đương nhiên không tu luyện thứ này. Không ngờ hôm nay lại thấy được nó trên người Sở Hưu.
Lúc này ở giữa sân, cơn bão bụi đã tan, Vũ Văn Phục sắc mặt âm trầm nói: “Thật không ngờ, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi. Trong truyền nhân của Cổ Tôn không mấy ai chuyên tu đao đạo, rốt cuộc ngươi là truyền nhân của ai? Nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng, có thể ép ta tới mức...”
Vũ Văn Phục còn chưa dứt lời, Sở Hưu đã đưa hai tay ra kết ấn, ma khí tinh thuần tản ra quanh người y, chỉ chớp mắt sau trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, bàn tay ma khí khổng lồ trực tiếp xé rách hư không, chộp về phía Vũ Văn Phục.
Sở Hưu không rảnh rỗi nghe Vũ Văn Phục lẩm bẩm, có thời gian dùng miện thì trực tiếp động đao chẳng tốt hơn sao?
Bàn tay ma thần khổng lồ từ trên không giáng xuống, Vũ Văn Phục hoảng sợ vung trường kiếm trong tay tạo ra ánh sáng ngập trời đánh về phía bàn tay ma thần, dùng phong mang kiếm đạo đấu cứng với lực lượng của Đại Bi Chú.
Nhưng ngay lúc này trong tay Sở Hưu lại bộc phát ma khí, ba mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn liên tiếp bắn ra, nhưng nửa đường lại huyễn hóa thành sáu mũi, chín mũi, vô số Diệt Tam Liên Thành Tiễn!
Khí tức mỗi mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn đều cực kỳ chân thật, lực lượng tịch diệt trên đó như muốn ăn mòn tất cả mọi lực lượng.
Chiêu này của Sở Hưu khiến tất cả mọi người ở đây giật nảy mình, không ngờ Sở Hưu với con đường võ đạo cương mãnh bá đạo tới cực điểm lại có thể sử dụng ảo thuật khủng khiếp như vậy.
Lệnh Hồ Tiên Sơn trên khán đài bỗng nhíu mày, Tần Bách Nguyên nhìn sang hắn nói: “Ngươi nhận ra loại ảo thuật này?”
Lệnh Hồ Tiên Sơn gật đầu nói: “Từng được chứng kiến, ngưng ảo thành thật, một lão bằng hữu Phạm giáo từng thi triển, đúng là cực kỳ khủng khiếp, thậm chí ta cũng không nhận ra thật giả của loại ảo thuật này.”
“ồ? Khi ngươi còn ở cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ngươi không địch nổi đối phương?” Tần Bách Nguyên hơi kinh ngạc.
Lệnh Hồ Tiên Sơn lắc đầu nói: ”Đương nhiên là địch được, ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay!
Lúc trước ta đã nói với hắn, nghiên cứu ảo thuật có thật đến đây vẫn chỉ là giả, chỉ có lực lượng bản thân mới là duy nhất.
Đáng tiếc, hắn quá cố chấp, chính nhờ sự cố chấp đó nên hắn mới có thể tu luyện ảo thuật tới mức xuất thần nhập hóa, nhưng điều này cũng mang ý nghĩa hắn vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước.
Trước đây không lâu vị lão bằng hữu kia còn tham gia tỷ võ của Lăng Tiêu Tông ta, bây giờ đã trở lại Phạm Giáo ở Tây Vực.
Chỉ có điều vì sao tên Sở Hưu này lại biết công pháp của hắn? Chẳng lẽ chi phái của hắn có quan hệ nhân quả gì với Phạm Giáo hay sao?”
Lệnh Hồ Tiên Sơn còn đang nghi hoặc, còn lúc này Vũ Văn Phục lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Hắn không nhìn ra những mũi tên này là thật hay giả.
Rõ ràng những mũi tên này từ thật hóa giải ngay trước mắt hắn, nhưng rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả, hắn thật sự không phân biệt được.
Mắt thấy những mũi tên mang theo lực lượng tịch diệt kia đã bắn tới trước mặt, một khắc sau, Vũ Văn Phục đột nhiên cắn răng, trong lỗ chân lông của hắn từng luồng khí huyết lan tỏa.
Những luồng khí huyết mắt thường không thể thấy nhưng lại sắc bén tới cực điểm, tỏa ra một luồng kiếm khí mơ hồ, xé rách tất cả mọi người lực lượng trước mặt, thậm chí những mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn kia cũng bị phá hủy.
Kiếm đạo của Vũ Văn Phục đã được tu luyện vào tận xương cốt, toàn bộ thân để đều có thể cô đọng thành kiếm khí sắc bén vô cùng!
Nhưng sau khi kiếm khí đỏ máu tiêu tán, phá hủy tất cả những mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn, trong lòng Vũ Văn Phục lại trầm xuống.
Vì hắn không cảm thấy có lực lượng nào cản trở, tất cả các mũi tên đều là giả!
Ầm, một tiếng nổ lớn lan tới, ba mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn dâng lên từ dưới chân Vũ Văn Phục, nổ lên người hắn, chớp mắt đã xé rách kiếm cương hộ thể, ngọn lửa diệt thế cũng bao phủ lấy hắn.
Lực lượng mất khống chế, sức mạnh của Đại Bi Chú đột nhiên tăng cường, bàn tay ma thần ầm ầm đánh xuống, Vũ Văn Phục lập tức hộc máu.
Lúc này thân hình Sở Hưu đã xuất hiện trước mặt Vũ Văn Phục một cách quỷ dị, đao thứ nhất chém hắn hộc máu, đao thứ hai chém ra, cánh tay cầm kiếm của Vũ Văn Phục bắt đầu run rẩy, máu thịt rạn nứt.
Đợi tới khi Sở Hưu chém ra đao thứ ba, trường kiếm đã rời tay còn thân thể của hắn cũng bị đao này của Sở Hưu chém bay, va thẳng vào trận pháp.
Chương 1610 Lá bài tẩy của Lục Tam Kim 1
Thật ra theo Sở Hưu thấy thực lực của Vũ Văn Phục này cũng không tệ, nhưng chỉ là không tệ mà thôi.
Vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không lâu, tích lũy lực lượng nội tình cũng không thâm hậu. Tuy võ đạo chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn rất bất phàm nhưng có vẻ như hắn không có nhiều kinh nghiệm giao chiếm chém giết với người khác. Cứ nhìn hắn ra tay là biết, sắc bén thì thừa, sát khí thì thiếu.
Đánh bại loại đối thủ này, Sở Hưu nói mình nắm chắc mười phần thì quá tự phụ, nhưng chín thành chín thì đúng.
Cho nên đến cuối cùng, Sở Hưu thậm chí không vận dụng thần thông mà Vũ Văn Phục đã bị đánh bại, có thể nói là hoàn toàn áp đảo.
Ánh mắt Kỳ Vô Hận lóe lên vẻ e ngại.
Lúc trước giao thủ với Sở Hưu, hắn đã cảm giác được Sở Hưu là uy hiếp cực lớn, thậm chí theo hắn thấy còn lớn hơn toàn bộ Hoàng Thiên Các.
Khi đó hắn còn cố gắng thuyết phục Diệp Duy Không ra tay với Sở Hưu, kết quả lại bị vị ‘Cổ Tôn’ phía sau y ép phải lui bước.
Bây giờ nhìn lại, lo lắng của hắn không sai, tốc độ phát triển của tên Sở Hưu này đúng là quá nhanh, tuy y còn chưa sử dụng toàn lực nhưng Kỳ Vô Hận đã cảm giác được, Sở Hưu hiện tại đã cường đại hơn hẳn Sở Hưu lúc giao thủ với hắn!
Sở Hưu lui xuống, vỗ vai Lục Tam Kim nói: ”Ta có thể đi vào Linh Tiêu Cảnh tu luyện hay không là nhờ vào ngươi đấy.”
Thật ra Sở Hưu rất tin tưởng Lục Tam Kim, tin tưởng con người hắn, cũng tin tưởng ánh mắt của lão các chủ.
Từ trước tới nay Lục Tam Kim luôn tạo cho người ta cảm giác không đáng tin cậy, cảm thấy người này nói năng trớt quớt.
Nhưng thực tế Lục Tam Kim có thể làm người hành tẩu Đông Vực nhiều năm, thậm chí khiến cho loại cường giả Thiên Địa Thông Huyền cổ hủ như Giải Anh Tông cũng phải đối xử khách khí, làm sao hắn lại là loại dễ đối phó cho được? Ít nhất trong thời gian dài vừa qua, Sở Hưu chưa bao giờ thấy Lục Tam Kim sử dụng toàn lực.
Tính cách của Lục Tam Kim rất giống với Phá Trận Tử, nhưng khác biệt là Phá Trận Tử ngu ngốc thật, tính cách hắn vốn là vậy.
Còn Lục Tam Kim lại là giả vờ không đứng đắn, trên thực tế hắn phải gánh vác nhiều hơn bất cứ ai, có lẽ chỉ có thể dùng thái độ bông đùa cợt nhả này để che giấu.
Lục Tam Kim vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Sở Hưu đã giúp Hoàng Thiên Các của hắn rất nhiều, y đã thắng ba trận, nếu mình thua mất trận cuối này dẫn tới Sở Hưu mất tư cách đi vào Linh Tiêu Cảnh tu luyện, vậy chính hắn cũng thấy có lỗi với Sở Hưu.
Hơn nữa không tính Sở Hưu thì trận chiến này cũng liên quan tới thể diện của hai phái Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành.
Kỳ Vô Hận là người thừa kế Hàn Giang Thành, là nhân vật đã dương danh khắp Đông Vực từ lâu.
Còn Lục Tam Kim cũng là người thừa kế của Hoàng Thiên Các, là người hành tẩu Đông Vực, tuy danh tiếng kém hơn Kỳ Vô Hận nhưng cũng là người có tiếng.
Cho nên trận chiến này, bên bại sẽ làm mất thể diện cho toàn bộ tông môn!
Tuy xét kỹ ra tuổi tác của Kỳ Vô Hận lớn hơn Lục Tam Kim một chút, tu vi có mạnh hơn cũng rất bình thường, nhưng đại đa số người trong giang hồ chỉ nhìn kết quả chứ không suy nghĩ công bằng cho người khác.
Lúc này Ngân Linh Tử đang ngồi cạnh Lục Tam Kim không nói năng gì lại đột nhiên lên tiếng: “Lục huynh, có một số việc, chớ nên cố chấp.”
Ngân Linh Tử là người của Linh Bảo Quan cho nên không tiện nhúng tay vào tranh chấp giữa hai phái. Vì vậy hắn chỉ quan chiến chứ không nói năng gì.
Lúc này hắn cảm thấy trên người Lục Tam Kim có sát khí liều mạng, hắn như đoán được tâm tư của Lục Tam Kim, không nhịn được lên tiếng thuyết phục.
Lục Tam Kim cười khổ lắc đầu nói: “Đa tạ Ngân Linh Tử đạo huynh, nhưng có một số việc không phải do ta cố chấp.”
Sau khi Lục Tam Kim dứt lời, hắn trực tiếp đi ra ngoài, đứng trên sân tỷ võ.
Ánh mắt Kỳ Vô Hận lóe lên vẻ kinh ngạc: “Lục Tam Kim, ta không ngờ hôm nay ngươi còn có can đảm đứng ra. Chắc ngươi cũng biết, trận này đánh với ta, ngươi vốn không có phần thắng. Chênh lệch cả một cảnh giới, vốn không dễ gì bù đắp.”
Thân là người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, đương nhiên Kỳ Vô Hận biết thực lực của Ky Vô Hận rất mạnh. Nhưng cho dù có mạnh hơn nữa, cùng lắm là đối phó được với võ giả Thiên Địa Thông Huyền bình thường, còn Kỳ Vô Hận hắn không phải người bình thường!
Lục Tam Kim thản nhiên nói: ”Không có phần thắng không có nghĩa là ta không dám đánh!
Cũng như Hàn Giang Thành các ngươi khí thế hung hăng như vậy, chẳng phải vẫn công cốc trở về đó thôi?
Muốn diệt Hoàng Thiên Các ta, Diệp Duy Không không làm được, cả đời này ngươi cũng không làm được!”
“Ngươi tự tin quá nhỉ.”
Ánh mắt Kỳ Vô Hận lóe lên sát ý, là sát ý chân chính.
Nơi này là lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông, đánh cược võ đạo vốn là
truyền thống, mọi người chỉ giải quyết mâu thuẫn đồng thời phô bày một chút thực lực của tông môn mình, cho nên tuy có lúc không thu tay được ngộ thương nhưng xưa nay chưa từng có chuyện giết người.
Còn bây giờ Hàn Giang Thành và Hoàng Thiên Các đã không nể mặt nhau, vậy đương nhiên không cần e ngại nhiều như vậy. Kỳ Vô Hận thật sự muốn giết Lục Tam Kim.
Bản thân Hoàng Thiên Các đã mục nát, nếu người thừa kế đời sau chết tại đây, vậy Hoàng Thiên Các thật sự không còn hy vọng.
Cho dù liều mạng khiến Lăng Tiêu Tông nổi giận, nhưng chỉ cần giết chết Lục Tam Kim, mọi chuyện vẫn đáng giá. Dù sao quan hệ của Hàn Giang Thành và Lăng Tiêu Tông cũng chẳng tốt đẹp gì.
Kỳ Vô Hận còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc giết Lục Tam Kim có đáng giá không, bên kia Lục Tam Kim đã xuất thủ.
Hắn vung tay áo, bốn thanh tiểu kiếm chém về phía Kỳ Vô Hận, hai thanh mang theo lực lượng âm dương, hai thanh lại mang theo lực lượng thiên địa.
Bốn loại thuộc tính hợp nhất như tạo thành một kiếm trận, bố trí một đại trận bên dưới đài tỷ võ, giữa những thanh tiểu kiếm, cơn bão kiếm cương mang theo khí tức cường đại chém về phía Kỳ Vô Hận.
“Tứ Cực Kiếm Trận? Chỉ có chút năng lực đó thôi sao? Âm dương thiên địa, cực kỳ tiếp cận với lực lượng quy tắc bản nguyên, nhưng rất đáng tiếc, còn chưa đủ! Lực lượng của bản thân ngươi còn chưa đủ!”
Kỳ Vô Hận trực tiếp khai triển lĩnh vực, chớp mắt đã khiến gió tuyết đầy trời.
Mỗi luồng gió bão ở nơi này đều phủ thêm một lớp phong mang, chớp mắt đã càn quét khắp đài tỷ võ.
Tiếng sắt thép va chạm vang lên, Lục Tam Kim cảm thấy lực lượng trên bốn thanh tiểu kiếm của mình càng ngày càng yếu, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Không đợi hắn phản ứng lại, trong cơn gió bão vô biên kia, một con băng sương cự long lại đột nhiên hiển hiện.
Kỳ Vô Hận tay cầm đuôi rồng, thân rồng thẳng tắp như một mũi thương, đâm về phía Lục Tam Kim!
Lục Tam Kim định né tránh, nhưng một khắc sau, một luồng hàn ý phủ kín người, không ngờ hắn lại phát hiện khí huyết khắp người mình như bị đóng băng, khiến hắn không cách nào di chuyển một bước.
Lục Tam Kim quát lên chói tai, quanh người tỏa ra cương khí vàng kim, tay niết ấn quyết. Bí kỹ của Hoàng Thiên Các, Hoàng Thiên Bảo Ấn ngưng tụ trước mặt.
Đại ấn che trời, nhưng lúc này lại được dùng để chống cự nhát thương băng sương long của Kỳ Vô Hận.