-
Chương 476-480
Chương 476 Đá vào tấm sắt -2
Có điều không đợi hắn phản kích, Sở Hưu phía đối diện đã phát sinh biến hóa kỳ dị.
Khoảnh khắc này hai mắt Sở Hưu như hóa thành vực sâu, đen kịt không chút điểm trắng.
Ngay khi Diệp Thiên Tà nhìn về phía Sở Hưu, thân hình hắn không nhịn được run lên, tinh thần lực lập tức bị kéo vào vực sâu không đáy kia.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khi đột nhiên xuất thủ hầu như không ai tránh nổi, Diệp Thiên Tà cũng vậy.
Có điều Diệp Thiên Tà vẫn có ưu thế, đó là khí huyết của hắn hết sức cường đại, đủ để ổn định tinh thần bản thân.
Hơn nữa trạng thái lúc này của hắn hết sức kỳ dị, sau khi luyện hóa nội đan Huyết Giao, trong cơ thể hắn còn bao hàm một chút khí tức Huyết Giao.
Ngay khi trúng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, hình xăm huyết giao trên ngực Diệp Thiên Tà nóng lên, một tiếng long ngâm giận dữ vang rền, xông phá Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu, khiến Diệp Thiên Tà hoàn toàn tỉnh táo lại.
Có điều lúc này trước mặt hắn lại xuất hiện hai luồng phật quang cường đại, lại là hai đòn Đại Kim Cương Luân Ấn thế mạnh lực trầm!
Lúc này Diệp Thiên Tà chỉ có thể vội vàng ngăn cản, nhưng Huyết Giao trong tay hắn đã bị hai đòn Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu trực tiếp đánh bay, cắm sang mặt đất bên cạnh.
Đám võ giả Tà Cực Tông kia kinh hãi không thôi, căng thẳng tới cực hạn.
Từ khi Diệp Thiên Tà bước ra giang hồ tới giờ, đây là lần đầu hắn bị người ta đánh văng binh khí!
Còn ánh mắt thánh nữ Bái Nguyệt giáo nhìn về phía Sở Hưu lại mang theo vẻ kỳ dị. Rất ít người trên giang hồ có thể chuyển đổi Ma Phật dễ dàng như vậy, cho dù Đệ Lục Thiên Ma Tông là Ma Phật song tu, nhưng thực tế công pháp tu luyện của Đệ Lục Thiên Ma Tông đều cùng một loại tính chất, bất luận là ma hay là phật đều là chủ tu tinh thần lực.
Còn Sở Hưu thì sao, lúc trước hắn thi triển công pháp tinh thần lực là ma công, còn giờ dùng ấn pháp lại là công pháp Phật môn. Một là bí pháp tinh thần Ma đạo quỷ dị, một lại là ấn pháp Phật tông thế mạnh lực trầm, hai thứ vốn hoàn toàn khác biệt nhưng tới tay Sở Hưu lại biến ảo thông suốt tự nhiên như vậy, thật sự rất hiếm người trên giang hồ làm được điểm này.
Lúc này giữa trận, sắc mặt Diệp Thiên Tà rốt cuộc cũng có biến hóa.
Hắn ra tay với Sở Hưu là muốn đại chiến một trận phát tiết lửa giận vì bị thánh nữ Bái Nguyệt giáo hạ nhục lúc trước. Thế nhưng giờ hắn mới phát hiện, cho dù lửa giận đã được phát tiết nhưng hắn lại đá phải tấm sắt rất cứng!
Binh khí bị đánh bay, Sở Hưu phía đối diện lại xuất quyền lao tới.
Hắn không có binh khí, Sở Hưu cũng không có binh khí, đương nhiên Diệp Thiên Tà biết đó không phải là Sở Hưu cố ý thể hiện công bằng mà là khả năng áp sát cận chiến của Sở Hưu cũng không kém gì đao pháp của hắn!
Một quyền ngưng tụ sát cơ sát khí vô biên, thậm chí khiến nguyên khí trong thiên địa xung quanh cũng nhuộm một màu đỏ tươi, trong thế quyền mơ hồ vang lên tiếng quỷ thần kêu khóc!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Diệp Thiên Tà tay không có thương, gầm lên một tiếng, trực tiếp đấm ra một quyền, thế quyền thẳng tắp, cương khí ầm ầm bộc phát, một luồng hư ảnh giao long màu đỏ máu quấn quanh tay hắn, gầm thét đánh ra.
Cánh tay hắn chính là thương, là mũi thương huyết giao có thể xuyên thủng bầu trời!
Một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị cương khí đỏ máu che phủ, không thấy rõ được tình cảnh bên trong.
Có điều một khắc sau, một thân hình bị đánh bật ra, liên tục lui lại mười bước, sắc mặt trắng bệch. Ngay cả hình xăm Huyết Giao trước ngực hắn cũng đã ảm đạm không còn vẻ rực rỡ, như đã mất đi thần thái lúc trước.
Diệp Thiên Tà nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, không thể tin nổi là mình lại bại.
Mặc dù hắn chỉ rơi xuống hạ phong, thương thế thậm chí chẳng tính là vết thương nhẹ, nhưng Diệp Thiên Tà biết, mình đã bại.
Lúc đầu mục tiêu của Diệp Thiên Tà là những tuấn kiệt trẻ tuổi tài hoa kinh người trong tông môn Chính đạo, tỷ như Trương Thừa Trinh, Tông Huyền. Hắn vẫn coi những người đó là đối thủ giả tưởng, mặc dù có nghe tới tên Sở Hưu, nhưng Diệp Thiên Tà tuyệt đối không coi Sở Hưu là đối thủ của mình.
Thế nhưng giờ hắn lại bị Sở Hưu đánh bại, tâm trạng phức tạp đó người ngoài không cách nào hiểu nổi.
Đúng lúc này, thánh nữ Bái Nguyệt giáo lại dùng giọng điệu không nhịn nổi nói: “Diệp Thiên Tà, ngươi đánh đủ chưa? Đánh đủ rồi thì mau đi đi, đừng quên đây là đâu. Không phải Tà Cực Tông của ngươi cũng chẳng phải Bái Nguyệt Giáo của ta đâu!”
Trương Sở Phàm đã chết, vậy bọn họ ở lại đây còn có ích lợi gì? Bất luận Diệp Thiên Tà hay thánh nữ Bái Nguyệt giáo đều không định báo thù cho Trương Sở Phàm.
Đông Tề là nơi võ lâm thiên hạ hưng thịnh phồn hoa nhất, bất luận Bái Nguyệt Giáo hay Tà Cực Tông đều chỉ có năng lực giới hạn tại đây, tiếp tục lề mề ở nơi này ngoại trừ tăng thêm nguy hiểm vì rêu rao dễ gây chú ý, ngoài ra không còn ý nghĩa gì khác.
Diệp Thiên Tà trừng mắt với Sở Hưu, hắn không phải kẻ ngu ngốc buông lời hung ác gì mà trực tiếp quay người, rút thanh Huyết Giao bị Sở Hưu đánh bay
trên mặt đất lúc vừa rồi, trực tiếp quay người rời đi.
Thánh nữ Bái Nguyệt giáo nhìn Sở Hưu một hồi, có điều cái nhìn này lại bao hàm vẻ hứng thú. Thực tế nàng cũng rất hứng thú với Sở Hưu, thậm chí còn hơn cả Diệp Thiên Tà.
Nhìn bóng lưng đám người rời đi, Sở Hưu không biểu thị gì.
Y nắm chắc thắng được Diệp Thiên Tà nhưng thực lực thánh nữ Bái Nguyệt giáo lại cao thâm bất khả trắc, thậm chí Sở Hưu còn không nhìn ra đối phương liệu đã tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất hay chưa. Cho nên giờ đối phương muốn đi, y đương nhiên không ngăn cản, dù sao cũng đã đạt được mục đích của mình.
Đám người này tới vì Trương Sở Phàm, may mà mình đến trước một bước, nếu để đám người Tà Cực Tông cùng Bái Nguyệt Giáo đoạt được Trương Sở Phàm, moi ra truyền thừa chân chính của Ma Tâm Đường, xác nhận lại thân phận y, vậy thân phận Sở Hưu trong nhánh Ẩn Ma cũng chẳng ẩn giấu nổi.
Lúc này Đường Nha đứng sau lưng Sở Hưu lại đột nhiên cười hắc hắc nói: “Đại nhân, thánh nữ Bái Nguyệt giáo kia có vẻ hứng thú với ngài.”
Sở Hưu không buồn quay đầu, hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết?”
Đường Nha ra vẻ người từng trải: “Điều kiện đầu tiên để một nữ nhân có ấn tượng tốt với nam nhân chính là lòng hiếu kỳ. Hiển nhiên cô nàng vừa rồi rất hiếu kỳ với ngài, hai người các vị rất hợp đấy.
Trong truyền thuyết giang hồ những người làm thánh nữ không cưới không gả, năng thanh ngọc khiết. Có điều nếu vạn nhất gặp ý trung nhân lại như củi khô gặp lửa, đã cháy là chẳng thể ngăn cản, cũng chẳng ai cản nổi.
Đại nhân, ta thấy ngài rất có hy vọng móc ngoặc được vị thánh nữ Bái Nguyệt giáo này rồi viết lên một câu chuyện tình yêu trong giới võ lâm làm lay động lòng người.”
Chương 477 Lựa chọn
Sở Hưu quay đầu lại nhìn Đường Nha một cái nói: “Ngươi có tin cái chuyện máu chó đó không?
Nếu có ai thật sự dụ dỗ được thánh nữ Bái Nguyệt giáo bỏ chạy, ngay ngày hôm sau hắn sẽ bị toàn bộ Bái Nguyệt Giáo, thậm chí toàn bộ nhánh Minh Ma truy sát khắp giang hồ. Thậm chí có thể đồng thời lĩnh giáo cả Bổ Thiên Tâm Kinh của Dạ Thiều Nam cùng Phần Thiên Bảo Giám của Đông Hoàng Thái Nhất.
Còn mấy chuyện máu chó như tiểu tử nghèo hèn bỏ trốn cùng đại tiểu thư thế gia kia cũng rõ nực cười. Câu nói môn đăng hộ đối không phải chỉ là lời xuông, đặc biệt là các đại thế gia, con gái nhà mình có thể cả đời không gả cho ai chứ tuyệt đối không thể gả cho một kẻ nghèo hèn không xu dính túi.
Ta nghe Quỷ Thủ Vương nói thời gian vừa qua ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm, không phải suốt ngày ngồi một chỗ đọc mấy chuyện phong nguyệt vớ vẩn trên giang hồ đấy chứ? Nếu ngươi rảnh rỗi nhàm chán quá thì để ta kiếm ít việc cho ngươi làm. Dù sao đất Quan Tây lớn như vậy, muốn kiếm chút chuyện cũng đơn giản thôi.”
Đường Nha thầm mắng Quỷ Thủ Vương lại dám lén lút tố cáo mình như vậy, bề ngoại lại vội vàng khoát tay nói: “Không cần đâu đại nhân, ta nhiều việc lắm, sắp bận rộn tới không chịu nổi rồi!”
Sở Hưu vẫy tay để mọi người cùng hắn rời khỏi, không bới móc Đường Nha nữa.
Thực ra Đường Nha giờ ra sao, Sở Hưu đều biết, có điều y không quản, cũng không muốn quản.
Yêu cầu của Sở Hưu đối với thủ hạ chỉ có hai, một là năng lực, hai là phục tùng.
Chỉ cần ngươi có năng lực, đồng thời phục tùng mệnh lệnh của Sở Hưu, Sở Hưu sẽ cho hắn tất cả những gì hắn muốn.
Còn những thứ khác ư, đám người dưới tay hắn có hứng thú với chuyện gì, biểu hiện ngày thường ra sao, Sở Hưu đều không can thiệp.
Mọi chuyện đã được giải quyết, Sở Hưu cũng chẳng muốn ở lại Đông Tề lâu, dẫu sao nơi này cũng không phải địa bàn của hắn. Nhạc Bình Quận không có đại nhân vật nào, hắn có thể thoải mái giương oai giết người tại đây, nhưng vạn nhất gặp phải thế lực lớn ngứa mắt với y, e rằng lại gặp một hồi xung đột.
Ngay lúc Sở Hưu tới một quán trọ nghỉ ngơi, bên ngoài cửa sổ truyền tới một luồng chấn động quen thuộc, Sở Hưu nhíu mày, không làm kinh động bất cứ ai, trực tiếp che giấu khí tức đi ra cửa.
Cách quán trọ không xa, Lục tiên sinh đứng ngoài bìa rừng cạnh quán trọ, khí thế quanh người ngưng thực, lông mày nhíu chặt nhìn Sở Hưu.
Tu vi của Lục tiên sinh trước mặt đã ngưng tụ tới cực hạn, chỉ kém một bước,
hay chính xác hơn thậm chí chỉ thiếu nửa bước là đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo.
Lục tiên sinh tới là vì chuyện Trương Sở Phàm.
Trương Sở Phàm ngông nghênh lớn lối tại Đông Tề như vậy, Vô Tướng Ma Tông đương nhiên nhận được tin, chẳng qua không sớm như Mai Khinh Liên mà thôi.
Huống hồ thân phận Ma Tâm Đường của Sở Hưu không được gióng trống khua chiêng lan truyền ra ngoài, trong Vô Tướng Ma Tông cũng chỉ có một ít người biết được. Cho nên ban đầu đệ tử Vô Tướng Ma Tông nghe nói Trương Sở Phàm tự xưng là truyền nhân Ma Tâm Đường còn không mấy để ý. Mãi tới khi Lục tiên sinh đang bế quan tình cờ nghe được tin này, cảm thấy không đúng nên vội vàng ngắt đứt bế quan, lập tức tới đây tìm Sở Hưu.
Nếu Trương Sở Phàm tự xưng là truyền nhân Ma Tâm Đường, vậy Sở Hưu là sao?
Phải biết Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt nhiều năm như vậy, trên giang hồ rất nhiều người biết tới Côn Luân Ma Giáo nhưng nếu có người hỏi họ Côn Luân Ma Giáo có những ai, tới chín thành chín số người vẻ mặt ngây ngốc không trả lời được.
Còn Ma Tâm Đường chỉ là một đường khẩu dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, không thể nói là yếu nhưng cũng chẳng phải là mạnh, danh tiếng không lớn mấy. Ngoại trừ những tông môn thế lực có liên quan tới Côn Luân Ma Giáo ngày xưa, những người khác tuyệt đối không thể biết được.
Nhưng giờ Trương Sở Phàm lại biết, hắn là một võ giả tán tu, đời này thậm chí chưa từng ra khỏi Đông Tề, không ngờ lại biết tới Ma Tâm Đường, còn bộc lộ ra một thân ma công. Chuyện này khiến Lục tiên sinh không thể không nghi ngờ.
Còn sau khi hắn tới An Thái Phủ lại phát hiện Trương Sở Phàm đã chết, chết tới cặn bã không còn, thi thể cũng bị thủ hạ Sở Hưu xử lý xong.
Lục tiên sinh đã không cần nghĩ nhiều, Sở Hưu ở Quan Trung xa xôi đột nhiên xuất hiện ở đây, còn xuất động tất cả lực lượng dưới tướng mình đến giết Trương Sở Phàm, chuyện này đã nói rõ hết thảy.
Trầm mặc cả nửa ngày, Lục tiên sinh không nói một câu, Sở Hưu cũng không nói gì, bầu không khí căng thẳng tới cực hạn.
Đúng lúc này Lục tiên sinh đột nhiên mở miệng nói: “Trương Sở Phàm chết rồi à?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu: “Chết rồi, chết triệt để, không lưu lại chút xíu vết tích nào.”
Lục tiên sinh gật đầu, đột nhiên nói: “Thánh nữ đại nhân có biết chuyện này không?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Chuyện này là thánh nữ đại nhân nói cho ta, bằng không sao ta lại để ý tới bên Đông Tề này?”
Lại một hồi trầm mặc, biểu cảm gương mặt Lục tiên sinh không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại xuất thần, có vẻ miên man suy nghĩ.
Nửa ngày sau Lục tiên sinh mới nói: “Nghe nói hôm nay ngươi giao thủ cùng Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông? Cảm thấy thế nào?”
Sở Hưu trầm giọng: “Thực lực không yếu, nhưng cùng lắm chỉ xem như không tệ. Thực lực của hắn chín thành là nhờ vào ngoại lực, nội đan huyết giao cùng Huyết Giao Tâm Kinh quả thật mang lại lực lượng cường đại cho hắn, nhưng Diệp Thiên Tà kia lại chưa từng tìm ra võ đạo thuộc về bản thân.
Còn những vị khác trên Long Hổ Bảng thì sao, Trương Thừa Trinh có lôi pháp, Tông Huyền có ấn pháp, Phương Thất Thiếu có kiếm pháp, bọn họ đều có võ đạo của bản thân.
Hôm nay ta có thể đánh bại Diệp Thiên Tà một lần, ngày sau nếu giao thủ lần nữa, ta có thể giết chết hắn!
Nhưng điểm khó giải quyết chân chính không phải là Diệp Thiên Tà mà là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo. Nữ nhân kia không phải hạng đơn giản.”
Lục tiên sinh gật đầu nói: “Các đời thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không ai đơn giản, ngươi không trêu chọc nàng là đúng.
Tự giải quyết cho tốt, chuyện này đám tiền bối như Ngụy Thư Nhai không biết, bọn họ cũng không cần phải biết. Ta chỉ hy vọng ngươi đừng để nhánh Ẩn Ma chúng ta thất vọng.”
Lục tiên sinh căn bản không hỏi chuyện Sở Hưu là thật hay giả. Đối với hắn mà nói kết quả của chuyện này đã không cần phải hỏi, hắn cũng làm chọn tương tự như Mai Khinh Liên, từ đoạn đối thoại hỗn loạn của họ đã đủ hiểu mọi chuyện.
Trương Sở Phàm đã chết, chết tới cặn bã cũng chẳng còn, cho dù hắn là thật thì giờ cũng đã thành giả, chỉ có sống mới là thật.
Tin tưởng Sở Hưu, vậy Sở Hưu vẫn là tân tú Ma đạo trong nhánh Ẩn Ma bọn họ, có thể đối đầu với thánh nữ Bái Nguyệt giáo, chống lại tuấn kiệt Chính đạo.
Còn nếu mất đi Sở Hưu, nhánh Ẩn Ma bọn họ đừng nói chống lại đám người kia, bọn họ thậm chí không tìm ra một tuấn kiệt trẻ tuổi địch nổi Diệp Thiên Tà.
Cho nên lúc này Sở Hưu là thật hay là giả đã không còn ý nghĩa, chỉ cần sự tồn tại của Sở Hưu có lợi cho nhánh Ẩn Ma bọn họ, vậy y là thật.
Hơn nữa chuyện này là do Mai Khinh Liên báo cho Sở Hưu, vậy chứng minh Mai Khinh Liên đã biết mọi chuyện đồng thời cũng đã lựa chọn. Nếu đã vậy Lục tiên sinh cũng lựa chọn tin tưởng.
Có một số việc không cần quá mức nghiêm túc, cứ hồ đồ như vậy mới là ngươi tốt ta tốt, mọi người cùng tốt.
Chương 478 Tỷ võ kén rể -1
Sau khi Lục tiên sinh tới, nguy cơ của Sở Hưu mới chính thức qua đi.
Lục tiên sinh cùng Mai Khinh Liên cơ bản có thể đại biểu cho thái độ của đại bộ phận nhánh Ẩn Ma đối với Sở Hưu. Lại thêm những người biết thân phận Sở Hưu chỉ có bọn họ, có thể nói chỉ cần giải quyết bọn họ, mọi vấn đề đều êm đẹp.
Dẫn người trở lại Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu bố trí những người khác về trước, bản thân lại tới tổng đường báo cáo. Vừa là chào hỏi Quan Tư Vũ một tiếng, quan trọng hơn là chào hỏi với Mai Khinh Liên.
Sở Hưu còn chưa tìm Mai Khinh Liên, bên phía Mai Khinh Liên đã nhận được tin của Sở Hưu, trực tiếp tới phòng cho khách tìm Sở Hưu.
Sở Hưu nhíu mày kinh ngạc nói: “Giữa ban ngày ban mặt, thánh nữ đại nhân không sợ bị người khác trông thấy ngươi tới chỗ ta à?”
Mai Khinh Liên thản nhiên nói: “Yên tâm đi, toàn bộ hậu trạch tổng bộ Hình Đường có ai dám lắm mồm chứ? Nói chuyện của ngươi đi, giải quyết xong xuôi mọi chuyện rồi chứ? Lau mông sạch chưa?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Tên kia đã chết tới mức không còn cặn bã gì rồi, Lục tiên sinh cũng tới tìm ta, mọi chuyện đều được giải quyết triệt để.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Mai Khinh Liên cũng thở phào một hơi.
Dù sao lúc đó nàng cũng lựa chọn đứng về phía Sở Hưu, nếu Sở Hưu làm hỏng chuyện, xảy ra chuyện bất ngờ gì, thân phận bị nhánh Ẩn Ma làm lộ ra ánh sáng, nàng cũng phải chịu xui theo.
Có điều Mai Khinh Liên vẫn cười lạnh nói: “Nói thật nhé, đây là lần đầu tiên ta gặp một kẻ to gan như ngươi, dám chơi thủ đoạn này trước mặt đông đảo cao thủ tiền bối nhánh Ẩn Ma chúng ta, ngươi đúng là to gan tới không giới hạn.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đôi khi ranh giới thật hay giả thật ra không quan hề quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất. Như giờ, kết quả chẳng tốt ư? Bên phía Đông Tề đã có tin truyền lại, thánh nữ đại nhân ngài có thể hỏi thăm đôi chút tên Trương Sở Phàm kia rốt cuộc đức hạnh ra sao. Để hắn làm truyền nhân Côn Luân Ma Giáo mới là tai nạn cho nhánh Ẩn Ma.”
Mai Khinh Liên gật nhệ đầu, điểm này nàng cũng phải thừa nhận, mặc dù nàng chưa từng gặp Trương Sở Phàm nhưng lại biết trên giang hồ này quả thật không tìm được mấy tuấn kiệt trẻ tuổi có thể sánh với Sở Hưu.
Nhánh Ẩn Ma vốn suy thoái nhiều năm, bọn họ lấy đâu ra võ giả mười hạng đầu Long Hổ Bảng để giữ thể diện?
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, lần này Tà Cực Tông cũng ra tay, bọn họ định mời chào Trương Sở Phàm, đáng tiếc tới chậm một bước, bị ta nhanh chân đến trước.
Ta cùng Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông đánh một trận, có điều điểm khiến ta lấy làm lạ là thánh nữ Bái Nguyệt giáo lại đi cùng đám Tà Cực Tông kia. Quan hệ giữa Bái Nguyệt Giáo với Tà Cực Tông đã tốt tới mức này rồi à?
Hơn nữa thực lực của ta mạnh hơn Diệp Thiên Tà một chút, nhưng ta lại không nhìn thấu thánh nữ Bái Nguyệt giáo kia.
Thực lực đối phương trong thế hệ trẻ tuổi đủ đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, thậm chí có thể là năm hạng đầu.”
Mai Khinh Liên khinh thường nói: “Cái đức hạnh đó của Tà Cực Tông cũng xứng xưng huynh gọi đệ với Bái Nguyệt Giáo? Chắc là quỳ xuống liếm gót giày người ta. Đừng nói Bái Nguyệt Giáo phái thánh nữ tới, cho dù chỉ là một sứ giả, chắc hẳn Tà Cực Tông cũng phải đối xử khách khí.
Còn thánh nữ Bái Nguyệt giáo kia cũng chẳng phải hạng dễ chọc. Thánh nữ dù sao cũng là thánh nữ, công pháp truyền thừa của nàng là bí truyền trong Bái Nguyệt Giáo, ngay cả giáo chủ cũng không thể tu luyện, chỉ có thánh nữ mới có tư cách chạm vào.
Có điều ngươi cũng không cần quan tâm tới nàng, thánh nữ Bái Nguyệt giáo chỉ là danh tiếng hiện tại khá lớn mà thôi, trước kia chẳng tính là gì. Ngày xưa khi Côn Luân Ma Giáo cường thịnh có rất nhiều tông môn có thánh nữ hay thánh tử gì đó. Tất cả đều học theo Côn Luân Ma Giáo. Côn Luân Ma Giáo đã xưng là Thánh Giáo, có thánh tử thánh nữ cũng rất bình thường.
Chẳng qua thánh nữ Bái Nguyệt giáo có phần đặc thù, được lựa chọn nghiêm ngặt nhất. Hơn nữa mỗi đời thánh nữ Bái Nguyệt giáo đều có địa vị rất cao, chẳng qua mạng sống của thánh nữ Bái Nguyệt giáo mỗi thời đều khá ngắn, cho dù các nàng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, không ai sống được hơn năm mươi tuổi.
Theo ta thấy có lẽ công pháp nhánh thánh nữ Bái Nguyệt giáo có phần thiếu hụt, mặc dù có thể lên tới cấp bậc tông sư võ đạo trong thời gian ngắn nhưng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tuổi thọ.”
Giọng điệu Mai Khinh Liên rất khinh thường Tà Cực Tông, cũng chẳng có ngữ khí tốt lành gì về thánh nữ Bái Nguyệt Giáo. Theo Sở Hưu âm thầm suy đoán, có lẽ Mai Khinh Liên đang ghen tị? Dù sao hai bên đều là nữ nhân, lại đều là thánh nữ Ma đạo, thế nhưng vị kia của Bái Nguyệt Giáo ngoại trừ thực lực tạm thời không tốt, địa vị thậm chí còn cao hơn Mai Khinh Liên. Dù sao một bên thân đơn thế cô, còn một bên lại dựa lưng vào Bái Nguyệt Giáo.
Đương nhiên Sở Hưu cũng nghi ngờ không biết có phải Mai Khinh Liên ghen tị về chuyện thánh nữ Bái Nguyệt Giáo trẻ tuổi hơn nàng không. Đương nhiên câu này Sở Hưu sẽ không nói ra miệng, y còn chưa ngu ngốc như vậy.
Mai Khinh Liên hừ khẽ một tiếng rồi nói: “Được rồi, ta không nói thêm gì với ngươi nữa. Ngươi về một thời gian dài như vậy rồi, tới gặp Quan Tư Vũ đi đã.”
Sau khi nói xong, Mai Khinh Liên quay người rời đi.
Trong quá khứ mỗi khi Sở Hưu trở lại Quan Trung Hình Đường báo cáo tình
hình, biểu hiện của Quan Tư Vũ luôn rất lạnh nhạt.
Chỉ cần Sở Hưu kiếm được thanh danh cho Quan Trung Hình Đường là đủ, nên thưởng thì thưởng, nên phạt thì phạt, thật ra rất đơn giản.
Nhưng lần này Quan Tư Vũ lại không nói chuyện thưởng phạt mà chỉ đứng nhìn Sở Hưu phía trước, lông mày nhíu chặt, một lát sau mới nói: “Ngươi nói ngươi tới Đông Tề chỉ để giết chết dư nghiệt Ma Giáo, giương oai cho Quan Trung Hình Đường chúng ta. Nhưng vì sao cuối cùng lại diệt sạch cả An Thái Phủ Dương gia, còn động thủ với người của Tà Cực Tông?”
Sở Hưu mặt không đổi sắc nói: “Dương gia kia là đồng lõa với dư nghiệt Côn Luân Ma Giáo, không diệt Dương gia ta cũng không giết được tên kia. Đối phương còn có thể không ngừng gây phiền toái cho ta, đến lúc đó thứ ta nhận được không phải lời tán thưởng trên giang hồ mà là chế nhạo.
Về phần Tà Cực Tông, không phải ta chủ động tới gây sự với chúng mà là người của Tà Cực Tông đột nhiên động kinh xuất thủ với ta.”
Quan Tư Vũ xoa xoa hai hàng lông mày nói: “Sở Hưu, ngươi đừng nhìn Quan Trung Hình Đường ta giờ yên ổn như vậy, coi như có số má trên giang hồ. Nhưng thực tế Quan Trung Hình Đường ta còn chưa đủ ổn định đâu, không khác gì ngồi trên miệng núi lửa cả.
Nằm giữa khe hở của ba nước như vậy, Quan Trung Hình Đường chúng ta cũng chỉ có thể tìm đường sinh sống tại đây, phải phát triển ổn định, làm việc cũng phải kín kẽ chu toàn mới đúng.
Ngươi giương oai cho Quan Trung Hình Đường là chuyện tốt, nhưng cũng phải nắm cho chắc mức độ ‘oai’ này.
Lần này ngươi gióng trống khua chiêng tới Đông Tề phá gia điệt môn, làm vậy quả thật quá đáng.
Nhớ kỹ, sau này không thể làm vậy nữa, nếu không gây náo động thành đại sự gì, cho dù là ta cũng không giữ được ngươi.”
Chương 479 Tỷ võ kén rể -2
Sở Hưu nghe vậy gật nhẹ đầu, không hề phản bác.
Quan Tư Vũ của Quan Trung Hình Đường nhất ngôn cửu đỉnh, hắn nói gì mình nghe là được, còn làm theo hay không thì không nhất định.
Hơn nữa lần này Sở Hưu cũng phát hiện điểm thiếu hụt trong tính cách của Quan Tư Vũ. Cũng không thể nói là thiếu hụt, chỉ có thể nói là phương thức làm việc làm việc của hắn có phần bảo thủ.
Quan Trung Hình Đường quả thật sinh sống trong kẽ hở giữa ba nước nhưng trước mắt Quan Trung Hình Đường không phải cần ổn định mà là nhảy ra khỏi kẽ hở này. Nếu không một khi xảy ra chuyện bất ngờ gì, tam quốc lại xảy ra đại chiến, bên gặp xui xẻo chính là Quan Trung Hình Đường.
Có thể nói giờ an nguy của Quan Trung Hình Đường đều nằm trong tay kẻ khác, vô cùng nguy hiểm.
Những thứ này Quan Tư Vũ đều biết, nhưng hắn không muốn giải quyết, việc này có lẽ có liên quan tới tính cách của hắn.
Ngày trước Sở Cuồng Ca xây dựng căn cơ cho Quan Trung Hình Đường, tiếp đó Quan Tư Vũ dựa vào căn cơ này xây dựng Quan Trung Hình Đường phát triển huy hoàng ổn định như hiện tại.
Nhưng dường như hắn chỉ làm được đến vậy. Nếu muốn mở ra cục diện mới cho Quan Trung Hình Đường như Sở Cuồng Ca, Quan Tư Vũ có vẻ không làm được đến mức này.
Có điều Sở Hưu không quan tâm tới những vấn đề này, y cũng lười lo cho mấy chuyện của Quan Trung Hình Đường như vậy.
Lúc này Quan Tư Vũ lại đột nhiên nói: “Lần này ngươi về hơi sớm.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Sớm?”
Quan Tư Vũ gật đầu nói: “Có chuyện cần ngươi trở lại Ngô Quận ở Đông Tề một chuyến. Nếu ngươi về muộn một chút ta sẽ phái người đưa tin cho ngươi, ngươi cũng không cần lãng phí thời gian về Quan Trung Hình Đường như vậy. Giờ ngươi lại phải qua Đông Tề lần nữa.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Hình Đường có việc, thân là thuộc hạ đương nhiên dốc sức làm việc, chẳng hay bên Đông Tề lại xảy ra đại sự gì?”
Quan Tư Vũ lắc đầu: “Thật ra không phải đại sự gì, Ngô Quận Lạc gia một trong Cửu Đại Thế Gia muốn tỷ võ kén rể, phái người đưa thiệp mời tới muốn Quan Trung Hình Đường ta phái người đến xem lễ mà thôi.
Thân trong giang hồ, những chuyện xã giao qua lại như vậy là không thể thiếu được, Quan Trung Hình Đường ta không muốn đắc tội với Ngô Quận Lạc gia, đương nhiên phải phái người đi một chuyến rồi.
Thanh danh của ngươi trên giang hồ cũng đủ lớn, lại là chưởng hình quan của Quan Trung Hình Đường ta, cho nên chuyện này chọn ngươi đi là tốt
nhất.”
Nói đến đây Quan Tư Vũ rất hiếm thấy bông đùa với Sở Hưu: “Nghe nói ngươi cùng Lạc Phi Hồng của Ngô Quận Lạc gia là hảo hữu. Cô bé kia mặc dù tính tình hơi kỳ quái nhưng thực lực không kém, tướng mạo cũng không tệ, lại còn là đại tiểu thư Ngô Quận Lạc gia. Vừa hay lần này Ngô Quận Lạc gia tỷ võ kén rể, nếu ngươi cưới được Lạc Phi Hồng về cũng coi như một chuyện hay trên giang hồ.”
Sở Hưu không để ý tới câu đùa của Quan Tư Vũ, nhưng tin tức này lại khiến y giật mình.
Sao Lạc Phi Hồng lại phải tỷ võ kén rể? Theo cốt truyện gốc tương lai nàng sẽ bị ép gả cho Hạ Hầu thị mới đúng.
Nghĩ tới đây, Sở Hưu lại đoán được tiếp, có vẻ chuyện này có liên quan đến mình rồi.
Hạ Hầu Vô Giang đã chết dưới tay y trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Lạc Phi Hồng còn gả cho ai được nữa?
Cho dù thực lực Ngô Quận Lạc gia không mạnh cần nịnh bợ Hạ Hầu thị nhưng dẫu sao Ngô Quận Lạc gia cũng là một trong Cửu Đại Thế Gia, Lạc Phi Hồng còn là tuấn kiệt trẻ tuổi xếp trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng. Không có Hạ Hầu Vô Giang, có thể nói trong Hạ Hầu thị không ai xứng với Lạc Phi Hồng. Ngô Quận Lạc gia cũng chẳng ngu ngốc tới mức gả Lạc Phi Hồng cho một đệ tử tầm thường của Hạ Hầu thị.
Cho nên sau khi Hạ Hầu Vô Giang chết đi, mọi chuyện lại xảy ra biến hóa. Chỉ có điều Sở Hưu cũng không hiểu sao Ngô Quận Lạc gia lại nghĩ ra cái cách máu chó là tỷ võ kén rể như vậy? Chẳng lẽ họ lo Lạc Phi Hồng không gả được chắc?
Cái cách tỷ võ kén rể này không ít người trên giang hồ dùng, nhưng đại đa số là các thế gia nhỏ.
Trong số võ giả tán tu không ít người có tiềm lực, một số thế gia nhỏ con cháu không chịu cố gắng nhưng lại có nữ nhi xinh đẹp, bọn họ sẽ chọn cách tỷ võ kén rể như vậy. Chọn lấy võ giả trẻ tuổi có tiềm lực nhất, vừa gả được con gái vừa kiếm được người giúp đỡ cho gia tộc trong tương lai.
Nhưng với uy thế của Ngô Quận Lạc gia cùng thực lực của Lạc Phi Hồng, cần gì phải làm vậy?
Sở Hưu không khỏi nghi hoặc: “Ngô Quận Lạc gia cũng định chơi trò tỷ võ kén rể à? Nếu thật sự có võ giả tán tu thắng trận tỷ võ này, vậy Ngô Quận Lạc gia có dám gả Lạc Phi Hồng cho võ giả tán tu đó không?”
Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Đương nhiên Lạc gia không làm chuyện ngu ngốc như vậy rồi. Ta nghi ngờ cái gọi là tỷ võ kén rể lần này là giả vờ giả vịt thôi, chí ít Lạc gia mời toàn các đệ tử kiệt xuất trong đại thế gia tới. Có họ, võ giả tán tu làm gì còn đường ra mặt?
Có điều ta cũng nghe chút tin đồn, nghe nói Lạc Phi Hồng làm gì đó quá phận khiến các trưởng lão Lạc gia giận dữ, cho nên định mau mau chóng chóng gả Lạc Phi Hồng ra ngoài.
Hơn nữa lần này không gả Lạc Phi Hồng đi cũng chẳng được, thực lực Ngô Quận Lạc gia mấy năm gần đây không ngừng hạ xuống, chẳng những võ giả đời trước dần dần già yếu mà trong giới trẻ ngoại trừ một cô gái là Lạc Phi Hồng, thậm chí không tìm nổi ai một mình gánh vác được một phương. Cho nên Lạc gia mới vội vàng tìm thông gia như vậy.
Lần tỷ võ kén rể này, Ngô Quận Lạc gia thậm chí mời người thừa kế của Thương Thủy Doanh thị là Vô Song Công Tử - Doanh Bạch Lộc tới. Căn cứ theo tình báo, Lạc gia đã sớm liên hệ với Doanh gia, nếu không có gì bất ngờ lần tỷ võ kén rể này chỉ là vờ vịt cho qua chuyện, người thắng cuối cùng chắc chắn là Doanh Bạch Lộc. Cái gọi là tỷ võ kén rể cũng biến thành nghi thức đính hôn cho người giang hồ chứng kiến, Lạc gia cũng có trợ thủ bên ngoài, hơn nữa còn là trợ thủ cực mạnh.”
Sở Hưu khẽ cau mày, chuyện này sao lại biến hóa lớn đến vậy, còn dính líu với cả Thương Thủy Doanh thị?
Trong số Cửu Đại Thế Gia, Thương Thủy Doanh thị hiện đang đứng đầu trong Cửu Đại Thế Gia, cũng là gia tộc truyền thừa lâu đời nhất. Thậm chí trước đại kiếp nạn thời thượng cổ đã có Thương Thủy Doanh thị. Thân phận này quả thật cao quý tới mức khó tả.
Trong truyền thuyết Thương Thủy Doanh thị thậm chí có huyết mạch hoàng tộc thượng cổ, có điều không biết vì sao Doanh thị lại quy định tộc quy, nghiêm cấm các đệ tử có bất cứ liên quan gì với triều đình.
Nghe nói mấy trăm năm trước có một đệ tử chi thứ rời khỏi Thương Thủy Doanh thị, sáng lập một hoàng triều. Nhưng đến lúc hắn trở lại muốn biến cả Thương Thủy Doanh thị thành hoàng tộc, hai bên nâng đỡ lẫn nhau, Doanh thị lại trục xuất đệ tử này khỏi gia phả Doanh thị, đồng thời phong bế gia tộc. Mãi tới khi vương triều bị hủy diệt, Doanh thị mới lại xuất hiện trong giang hồ.
Lịch sử của Thương Thủy Doanh thị quá mức xa xưa, có vô số thủ đoạn. Những truyền thuyết trên giang hồ càng gia tăng tính thần bí của Thương Thủy Doanh thị, về phần là thật hay giả thì không ai biết.
Có điều thực lực của Thương Thủy Doanh thị là không thể nghi ngờ, vị trí đứng đầu Cửu Đại Thế Gia đã mấy ngàn năm qua không hề thay đổi.
Người thừa kế Thương Thủy Doanh thị đời này là Doanh Bạch Lộc cũng là người thiên phú trác tuyệt. Nghe nói lúc Doanh Bạch Lộc sinh ra đã có hươu trắng ngậm Thất Sắc Linh Chi tới cửa Doanh thị, dùng Thất Sắc Linh Chi này trúc cơ cho Doanh Bạch Lộc, cái tên Bạch Lộc cũng từ đó mà ra.
Chương 480 Lạc gia bán nữ nhi
Bạch Lộc cũng là điềm lành, người vừa ra đời đã có dấu hiệu may mắn như vậy xuất hiện, đương nhiên không phải hạng phàm tục.
Chuyện này rốt cuộc là hư cấu hay chân thực, ngoại trừ bản thân Thương Thủy Doanh thị, không ai biết được. Nhưng không ai có thể phủ nhận, Doanh Bạch Lộc quả thật là thiên tài.
Hai tuổi đã học thuộc thi từ điển tịch, năm tuổi đã đọc làu làu công pháp bí truyền Hoàng Thiên Bảo Lục của Doanh thị, mười hai tuổi bước vào Tiên Thiên. Bình cảnh với loại quái vật như Doanh Bạch Lộc chỉ là hư vô mà thôi.
Càng đáng ngạc nhiên hơn là Doanh Bạch Lộc không chỉ có thành tựu về mặt võ đạo, những thứ khác như thi từ ca phú, chiêm tinh thuật số, binh pháp thao lược, không gì không biết.
Cho nên danh hiệu của Doanh Bạch Lộc mới là Vô Song Công Tử. Xét theo phương diện tổng hợp, Doanh Bạch Lộc quả thật là thiên hạ vô song.
Hiện tại Doanh Bạch Lộc đang đứng hạng năm trên Long Hổ Bảng, vừa vặn bên trên Sở Hưu. Có điều phần lớn mọi người đều cho rằng thứ hạng của Doanh Bạch Lộc khá thấp, lý do là số lần xuất thủ của hắn quá ít, nếu không Doanh Bạch Lộc hoàn toàn xứng đáng xếp hạng ba.
Lại thêm phần lớn thời gian Doanh Bạch Lộc đều lãng phí vào việc nghiên cứu những thứ linh tinh, làm trễ nải việc tu hành võ đạo, nếu không giờ Doanh Bạch Lộc có lẽ đã trở thành tông sư võ đạo.
Đương nhiên những người nghĩ như vậy đa số là nữ nhân. Doanh Bạch Lộc vẫn luôn được hoan nghênh, tối thiểu là nữ giới hoan nghênh.
Trong cốt truyện gốc, Lạc Phi Hồng bị ép gả cho Hạ Hầu Vô Giang, có lẽ theo người của Lạc gia, Lạc Phi Hồng khi đó chỉ xứng gả cho Hạ Hầu Vô Giang.
Còn trong thực tế kiếp này, mặc dù địa vị Lạc gia không hề thay đổi nhưng địa vị Lạc Phi Hồng lại được cải biến.
Ban đầu trên Thần Binh Đại Hội, Lạc Phi Hồng liên thủ với Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm đối chiến với Hạ Hầu Vô Giang. Lạc Phi Hồng có thể nói là hiển lộ hào quang, cho nên thành công bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng, giá trị bản thân cũng nước lên thuyền lên.
Lúc trước Lạc Phi Hồng chỉ xứng với Hạ Hầu thị, còn giờ ư? Trong mắt người Lạc gia, thành tựu của Lạc Phi Hồng đã gần xứng đáng với Thương Thủy Doanh thị, huống hồ Hạ Hầu Vô Giang đã chết, cho nên Lạc gia lại quay sang ôm bắp đùi Thương Thủy Doanh gia.
Hành động này khiến Sở Hưu cười lạnh không thôi, Lạc gia này từ trên xuống dưới ngoại trừ Lạc Phi Hồng ra đều có suy nghĩ này, vậy Lạc gia đã cách bị hủy diệt không xa.
Bất cứ thế gia nào nếu cần phải dùng tới con cái trong gia tộc để thông gia mới giữ được địa vị, vậy đã thật sự tới mức sơn cùng thủy tận rồi.
Trong thế gia, chuyện thông gia chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm, hai bên dùng quan hệ thông gia để liên thủ. Hơn nữa võ giả xuất thân thế gia huyết thống có kém cỏi đi nữa cũng chẳng đến mức quá tệ. Cho nên thông gia giữa hai thế gia thực lực ngang nhau có thể cam đoan huyết mạch bản thân đủ cường đại.
Nhưng nếu có người dùng thông gia làm thủ đoạn cứu mạng, vậy lại thành chuyện cười.
Bản thân nhà mình không cố gắng lại ảo tưởng dùng việc thông gia để giải quyết vấn đề, đúng là nằm mơ nói mộng.
Đếm lại trên giang hồ nhiều tông môn thế gia như vậy, có nơi nào dựa vào nữ nhi của mình thông gia để duy trì địa vị bản thân?
Thấy cả nửa ngày Sở Hưu không nói một câu, Quan Tư Vũ nói: “Sao vậy, chẳng lẽ ngươi hứng thú với Lạc Phi Hồng thật à?
Nếu ngươi thật sự hứng thú thì có thể ra tay trong tỷ võ kén rể, nếu là ngươi ra tay có lẽ còn có chút cơ hội.
Ngô Quận Lạc gia cùng Thương Thủy Doanh gia chỉ mới tiếp xúc bước đầu, còn chưa chính thức đàm phán xong, hẳn còn chỗ nào đó có vấn đề.
Bằng không lần này Ngô Quận Lạc gia mời chúng ta tới không phải xem lễ tỷ võ kén rể mà là lễ đính hôn của hai đại thế gia.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta với Lạc Phi Hồng chỉ là bằng hữu, tạm thời không nghĩ nhiều như vậy. Huống hồ cho dù ta lên đài tỷ võ thật, Ngô Quận Lạc gia có lẽ cũng định đổi ý.”
Quan Tư Vũ nhíu mày, gật đầu nói: “Cái này thì đúng.”
Quan Tư Vũ nghe hiểu ý tứ của Sở Hưu, Ngô Quận Lạc gia muốn dựa vào việc thông gia để cam đoan địa vị Lạc gia, đương nhiên phải lựa chọn đối tượng thông gia rồi.
Mặc dù thực lực Sở Hưu không yếu nhưng tiếng tăm y trên giang hồ lại chẳng được tốt.
Quan trọng nhất là Sở Hưu xuất thân Quan Trung Hình Đường.
Theo lý mà nói Quan Trung Hình Đường mạnh hơn Ngô Quận Lạc gia nhiều, chí ít cũng phải mạnh hơn vài lần.
Nhưng vấn đề là Quan Trung Hình Đường nằm trong đất Quan Trung, trong kẽ hở giữa ba nước, thực lực bên ngoài chẳng mạnh mẽ gì. Cho nên vạn nhất Ngô Quận Lạc gia xảy ra chuyện, lực lượng của Quan Trung Hình Đường chắc chắn không thể giúp đỡ Ngô Quận Lạc gia.
Nhưng những thế gia như Nam Thương Hạ Hầu thị hay Thương Thủy Doanh thị không chỉ có thực lực bản thân cường đại mà còn ở ngay Đông Tề, thông gia với bọn họ rõ ràng có lợi hơn.
Sở Hưu chắp tay nói: “Nếu đã vậy thuộc hạ xin cáo từ, ngày mai ta sẽ lên
đường tới Ngô Quận Lạc gia.”
Quan Tư Vũ gật đầu nói: “Không cần gấp, lần này chỉ tới xem lễ thôi, không phải việc đại sự gì.”
Sở Hưu gật đầu, có điều hắn vẫn tính mai lên đường ngay tới Ngô Quận Lạc gia.
Với tính cách đó của Lạc Phi Hồng, nàng đối mặt với chuyện tỷ võ kén rể lần này thế nào, không cần phải nghĩ. Có lẽ không lật nhào chuyện này lên, Lạc Phi Hồng sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Còn bên ngoài Sở Hưu lại là hảo hữu với Lạc Phi Hồng, đối phương còn là một thành viên của Cửu Phân Đường của y. Đám người Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm chắc cũng sẽ tới cho nên Sở Hưu không thể bỏ mặc không để ý tới. Đến sớm một chút cũng tiện bàn bạc.
Cho nên sau khi rời khỏi tổng bộ Hình Đường, Sở Hưu thậm chí không về Quan Tây mà trực tiếp phái một bộ đầu giang hồ tới báo tin về Quan Tây, bản thân y lại một mình tới Ngô Quận Lạc gia.
Lần này theo danh nghĩa là tới xem lễ, nếu đã thế có mang theo đám thủ hạ cũng chẳng ích lợi gì. Ngô Quận Lạc gia không thể để nhiều người bước vào gia tộc mình được.
Ngô Quận nằm ở phía đông nam Đông Tề, nơi đây thế dựa vào núi, nằm cạnh sông, phong cảnh mỹ lệ, là vùng đất trù phú nổi tiếng, coi như dải đất trung tâm của Trung Nguyên.
Ngô Quận Lạc gia là thế lực lớn nhất trong Ngô Quận, hơn nữa còn là một trong Cửu Đại Thế Gia nổi tiếng trên giang hồ. Lần này Ngô Quận Lạc gia tỷ võ kén rể, thu hút không ít người tới xem náo nhiệt.
Đương nhiên họ cũng chỉ tới để xem náo nhiệt mà thôi, có lẽ không mấy ai dám lên lôi đài.
Phải biết ngày trước Lạc Phi Hồng đã từng đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, chẳng qua thời gian vừa qua bị Tiểu Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên đột nhiên xuất hiện trên bảng chen xuống mà thôi.
Cho nên võ giả xứng với Lạc Phi Hồng cũng phải có tư cách đứng trên Long Hổ Bảng mới được, những người khác có lên lôi đài cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Lạc gia trang của Lạc gia nằm trên con đường qua Hà Nam, cạnh sông Lạc Hà, phong cảnh mỹ lệ, thiên địa nguyên khí nồng đậm.
Nhìn đại trạch Lạc gia cùng những võ giả qua lại, Sở Hưu không khỏi lắc đầu.
Lạc gia vẫn rất huy hoàng nhưng thực tế từ những võ giả tiếp đón của Lạc gia, y có thể cảm nhận được khí thế suy thoái của Lạc gia.
Có điều không đợi hắn phản kích, Sở Hưu phía đối diện đã phát sinh biến hóa kỳ dị.
Khoảnh khắc này hai mắt Sở Hưu như hóa thành vực sâu, đen kịt không chút điểm trắng.
Ngay khi Diệp Thiên Tà nhìn về phía Sở Hưu, thân hình hắn không nhịn được run lên, tinh thần lực lập tức bị kéo vào vực sâu không đáy kia.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khi đột nhiên xuất thủ hầu như không ai tránh nổi, Diệp Thiên Tà cũng vậy.
Có điều Diệp Thiên Tà vẫn có ưu thế, đó là khí huyết của hắn hết sức cường đại, đủ để ổn định tinh thần bản thân.
Hơn nữa trạng thái lúc này của hắn hết sức kỳ dị, sau khi luyện hóa nội đan Huyết Giao, trong cơ thể hắn còn bao hàm một chút khí tức Huyết Giao.
Ngay khi trúng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, hình xăm huyết giao trên ngực Diệp Thiên Tà nóng lên, một tiếng long ngâm giận dữ vang rền, xông phá Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu, khiến Diệp Thiên Tà hoàn toàn tỉnh táo lại.
Có điều lúc này trước mặt hắn lại xuất hiện hai luồng phật quang cường đại, lại là hai đòn Đại Kim Cương Luân Ấn thế mạnh lực trầm!
Lúc này Diệp Thiên Tà chỉ có thể vội vàng ngăn cản, nhưng Huyết Giao trong tay hắn đã bị hai đòn Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu trực tiếp đánh bay, cắm sang mặt đất bên cạnh.
Đám võ giả Tà Cực Tông kia kinh hãi không thôi, căng thẳng tới cực hạn.
Từ khi Diệp Thiên Tà bước ra giang hồ tới giờ, đây là lần đầu hắn bị người ta đánh văng binh khí!
Còn ánh mắt thánh nữ Bái Nguyệt giáo nhìn về phía Sở Hưu lại mang theo vẻ kỳ dị. Rất ít người trên giang hồ có thể chuyển đổi Ma Phật dễ dàng như vậy, cho dù Đệ Lục Thiên Ma Tông là Ma Phật song tu, nhưng thực tế công pháp tu luyện của Đệ Lục Thiên Ma Tông đều cùng một loại tính chất, bất luận là ma hay là phật đều là chủ tu tinh thần lực.
Còn Sở Hưu thì sao, lúc trước hắn thi triển công pháp tinh thần lực là ma công, còn giờ dùng ấn pháp lại là công pháp Phật môn. Một là bí pháp tinh thần Ma đạo quỷ dị, một lại là ấn pháp Phật tông thế mạnh lực trầm, hai thứ vốn hoàn toàn khác biệt nhưng tới tay Sở Hưu lại biến ảo thông suốt tự nhiên như vậy, thật sự rất hiếm người trên giang hồ làm được điểm này.
Lúc này giữa trận, sắc mặt Diệp Thiên Tà rốt cuộc cũng có biến hóa.
Hắn ra tay với Sở Hưu là muốn đại chiến một trận phát tiết lửa giận vì bị thánh nữ Bái Nguyệt giáo hạ nhục lúc trước. Thế nhưng giờ hắn mới phát hiện, cho dù lửa giận đã được phát tiết nhưng hắn lại đá phải tấm sắt rất cứng!
Binh khí bị đánh bay, Sở Hưu phía đối diện lại xuất quyền lao tới.
Hắn không có binh khí, Sở Hưu cũng không có binh khí, đương nhiên Diệp Thiên Tà biết đó không phải là Sở Hưu cố ý thể hiện công bằng mà là khả năng áp sát cận chiến của Sở Hưu cũng không kém gì đao pháp của hắn!
Một quyền ngưng tụ sát cơ sát khí vô biên, thậm chí khiến nguyên khí trong thiên địa xung quanh cũng nhuộm một màu đỏ tươi, trong thế quyền mơ hồ vang lên tiếng quỷ thần kêu khóc!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Diệp Thiên Tà tay không có thương, gầm lên một tiếng, trực tiếp đấm ra một quyền, thế quyền thẳng tắp, cương khí ầm ầm bộc phát, một luồng hư ảnh giao long màu đỏ máu quấn quanh tay hắn, gầm thét đánh ra.
Cánh tay hắn chính là thương, là mũi thương huyết giao có thể xuyên thủng bầu trời!
Một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị cương khí đỏ máu che phủ, không thấy rõ được tình cảnh bên trong.
Có điều một khắc sau, một thân hình bị đánh bật ra, liên tục lui lại mười bước, sắc mặt trắng bệch. Ngay cả hình xăm Huyết Giao trước ngực hắn cũng đã ảm đạm không còn vẻ rực rỡ, như đã mất đi thần thái lúc trước.
Diệp Thiên Tà nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, không thể tin nổi là mình lại bại.
Mặc dù hắn chỉ rơi xuống hạ phong, thương thế thậm chí chẳng tính là vết thương nhẹ, nhưng Diệp Thiên Tà biết, mình đã bại.
Lúc đầu mục tiêu của Diệp Thiên Tà là những tuấn kiệt trẻ tuổi tài hoa kinh người trong tông môn Chính đạo, tỷ như Trương Thừa Trinh, Tông Huyền. Hắn vẫn coi những người đó là đối thủ giả tưởng, mặc dù có nghe tới tên Sở Hưu, nhưng Diệp Thiên Tà tuyệt đối không coi Sở Hưu là đối thủ của mình.
Thế nhưng giờ hắn lại bị Sở Hưu đánh bại, tâm trạng phức tạp đó người ngoài không cách nào hiểu nổi.
Đúng lúc này, thánh nữ Bái Nguyệt giáo lại dùng giọng điệu không nhịn nổi nói: “Diệp Thiên Tà, ngươi đánh đủ chưa? Đánh đủ rồi thì mau đi đi, đừng quên đây là đâu. Không phải Tà Cực Tông của ngươi cũng chẳng phải Bái Nguyệt Giáo của ta đâu!”
Trương Sở Phàm đã chết, vậy bọn họ ở lại đây còn có ích lợi gì? Bất luận Diệp Thiên Tà hay thánh nữ Bái Nguyệt giáo đều không định báo thù cho Trương Sở Phàm.
Đông Tề là nơi võ lâm thiên hạ hưng thịnh phồn hoa nhất, bất luận Bái Nguyệt Giáo hay Tà Cực Tông đều chỉ có năng lực giới hạn tại đây, tiếp tục lề mề ở nơi này ngoại trừ tăng thêm nguy hiểm vì rêu rao dễ gây chú ý, ngoài ra không còn ý nghĩa gì khác.
Diệp Thiên Tà trừng mắt với Sở Hưu, hắn không phải kẻ ngu ngốc buông lời hung ác gì mà trực tiếp quay người, rút thanh Huyết Giao bị Sở Hưu đánh bay
trên mặt đất lúc vừa rồi, trực tiếp quay người rời đi.
Thánh nữ Bái Nguyệt giáo nhìn Sở Hưu một hồi, có điều cái nhìn này lại bao hàm vẻ hứng thú. Thực tế nàng cũng rất hứng thú với Sở Hưu, thậm chí còn hơn cả Diệp Thiên Tà.
Nhìn bóng lưng đám người rời đi, Sở Hưu không biểu thị gì.
Y nắm chắc thắng được Diệp Thiên Tà nhưng thực lực thánh nữ Bái Nguyệt giáo lại cao thâm bất khả trắc, thậm chí Sở Hưu còn không nhìn ra đối phương liệu đã tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất hay chưa. Cho nên giờ đối phương muốn đi, y đương nhiên không ngăn cản, dù sao cũng đã đạt được mục đích của mình.
Đám người này tới vì Trương Sở Phàm, may mà mình đến trước một bước, nếu để đám người Tà Cực Tông cùng Bái Nguyệt Giáo đoạt được Trương Sở Phàm, moi ra truyền thừa chân chính của Ma Tâm Đường, xác nhận lại thân phận y, vậy thân phận Sở Hưu trong nhánh Ẩn Ma cũng chẳng ẩn giấu nổi.
Lúc này Đường Nha đứng sau lưng Sở Hưu lại đột nhiên cười hắc hắc nói: “Đại nhân, thánh nữ Bái Nguyệt giáo kia có vẻ hứng thú với ngài.”
Sở Hưu không buồn quay đầu, hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết?”
Đường Nha ra vẻ người từng trải: “Điều kiện đầu tiên để một nữ nhân có ấn tượng tốt với nam nhân chính là lòng hiếu kỳ. Hiển nhiên cô nàng vừa rồi rất hiếu kỳ với ngài, hai người các vị rất hợp đấy.
Trong truyền thuyết giang hồ những người làm thánh nữ không cưới không gả, năng thanh ngọc khiết. Có điều nếu vạn nhất gặp ý trung nhân lại như củi khô gặp lửa, đã cháy là chẳng thể ngăn cản, cũng chẳng ai cản nổi.
Đại nhân, ta thấy ngài rất có hy vọng móc ngoặc được vị thánh nữ Bái Nguyệt giáo này rồi viết lên một câu chuyện tình yêu trong giới võ lâm làm lay động lòng người.”
Chương 477 Lựa chọn
Sở Hưu quay đầu lại nhìn Đường Nha một cái nói: “Ngươi có tin cái chuyện máu chó đó không?
Nếu có ai thật sự dụ dỗ được thánh nữ Bái Nguyệt giáo bỏ chạy, ngay ngày hôm sau hắn sẽ bị toàn bộ Bái Nguyệt Giáo, thậm chí toàn bộ nhánh Minh Ma truy sát khắp giang hồ. Thậm chí có thể đồng thời lĩnh giáo cả Bổ Thiên Tâm Kinh của Dạ Thiều Nam cùng Phần Thiên Bảo Giám của Đông Hoàng Thái Nhất.
Còn mấy chuyện máu chó như tiểu tử nghèo hèn bỏ trốn cùng đại tiểu thư thế gia kia cũng rõ nực cười. Câu nói môn đăng hộ đối không phải chỉ là lời xuông, đặc biệt là các đại thế gia, con gái nhà mình có thể cả đời không gả cho ai chứ tuyệt đối không thể gả cho một kẻ nghèo hèn không xu dính túi.
Ta nghe Quỷ Thủ Vương nói thời gian vừa qua ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm, không phải suốt ngày ngồi một chỗ đọc mấy chuyện phong nguyệt vớ vẩn trên giang hồ đấy chứ? Nếu ngươi rảnh rỗi nhàm chán quá thì để ta kiếm ít việc cho ngươi làm. Dù sao đất Quan Tây lớn như vậy, muốn kiếm chút chuyện cũng đơn giản thôi.”
Đường Nha thầm mắng Quỷ Thủ Vương lại dám lén lút tố cáo mình như vậy, bề ngoại lại vội vàng khoát tay nói: “Không cần đâu đại nhân, ta nhiều việc lắm, sắp bận rộn tới không chịu nổi rồi!”
Sở Hưu vẫy tay để mọi người cùng hắn rời khỏi, không bới móc Đường Nha nữa.
Thực ra Đường Nha giờ ra sao, Sở Hưu đều biết, có điều y không quản, cũng không muốn quản.
Yêu cầu của Sở Hưu đối với thủ hạ chỉ có hai, một là năng lực, hai là phục tùng.
Chỉ cần ngươi có năng lực, đồng thời phục tùng mệnh lệnh của Sở Hưu, Sở Hưu sẽ cho hắn tất cả những gì hắn muốn.
Còn những thứ khác ư, đám người dưới tay hắn có hứng thú với chuyện gì, biểu hiện ngày thường ra sao, Sở Hưu đều không can thiệp.
Mọi chuyện đã được giải quyết, Sở Hưu cũng chẳng muốn ở lại Đông Tề lâu, dẫu sao nơi này cũng không phải địa bàn của hắn. Nhạc Bình Quận không có đại nhân vật nào, hắn có thể thoải mái giương oai giết người tại đây, nhưng vạn nhất gặp phải thế lực lớn ngứa mắt với y, e rằng lại gặp một hồi xung đột.
Ngay lúc Sở Hưu tới một quán trọ nghỉ ngơi, bên ngoài cửa sổ truyền tới một luồng chấn động quen thuộc, Sở Hưu nhíu mày, không làm kinh động bất cứ ai, trực tiếp che giấu khí tức đi ra cửa.
Cách quán trọ không xa, Lục tiên sinh đứng ngoài bìa rừng cạnh quán trọ, khí thế quanh người ngưng thực, lông mày nhíu chặt nhìn Sở Hưu.
Tu vi của Lục tiên sinh trước mặt đã ngưng tụ tới cực hạn, chỉ kém một bước,
hay chính xác hơn thậm chí chỉ thiếu nửa bước là đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo.
Lục tiên sinh tới là vì chuyện Trương Sở Phàm.
Trương Sở Phàm ngông nghênh lớn lối tại Đông Tề như vậy, Vô Tướng Ma Tông đương nhiên nhận được tin, chẳng qua không sớm như Mai Khinh Liên mà thôi.
Huống hồ thân phận Ma Tâm Đường của Sở Hưu không được gióng trống khua chiêng lan truyền ra ngoài, trong Vô Tướng Ma Tông cũng chỉ có một ít người biết được. Cho nên ban đầu đệ tử Vô Tướng Ma Tông nghe nói Trương Sở Phàm tự xưng là truyền nhân Ma Tâm Đường còn không mấy để ý. Mãi tới khi Lục tiên sinh đang bế quan tình cờ nghe được tin này, cảm thấy không đúng nên vội vàng ngắt đứt bế quan, lập tức tới đây tìm Sở Hưu.
Nếu Trương Sở Phàm tự xưng là truyền nhân Ma Tâm Đường, vậy Sở Hưu là sao?
Phải biết Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt nhiều năm như vậy, trên giang hồ rất nhiều người biết tới Côn Luân Ma Giáo nhưng nếu có người hỏi họ Côn Luân Ma Giáo có những ai, tới chín thành chín số người vẻ mặt ngây ngốc không trả lời được.
Còn Ma Tâm Đường chỉ là một đường khẩu dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, không thể nói là yếu nhưng cũng chẳng phải là mạnh, danh tiếng không lớn mấy. Ngoại trừ những tông môn thế lực có liên quan tới Côn Luân Ma Giáo ngày xưa, những người khác tuyệt đối không thể biết được.
Nhưng giờ Trương Sở Phàm lại biết, hắn là một võ giả tán tu, đời này thậm chí chưa từng ra khỏi Đông Tề, không ngờ lại biết tới Ma Tâm Đường, còn bộc lộ ra một thân ma công. Chuyện này khiến Lục tiên sinh không thể không nghi ngờ.
Còn sau khi hắn tới An Thái Phủ lại phát hiện Trương Sở Phàm đã chết, chết tới cặn bã không còn, thi thể cũng bị thủ hạ Sở Hưu xử lý xong.
Lục tiên sinh đã không cần nghĩ nhiều, Sở Hưu ở Quan Trung xa xôi đột nhiên xuất hiện ở đây, còn xuất động tất cả lực lượng dưới tướng mình đến giết Trương Sở Phàm, chuyện này đã nói rõ hết thảy.
Trầm mặc cả nửa ngày, Lục tiên sinh không nói một câu, Sở Hưu cũng không nói gì, bầu không khí căng thẳng tới cực hạn.
Đúng lúc này Lục tiên sinh đột nhiên mở miệng nói: “Trương Sở Phàm chết rồi à?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu: “Chết rồi, chết triệt để, không lưu lại chút xíu vết tích nào.”
Lục tiên sinh gật đầu, đột nhiên nói: “Thánh nữ đại nhân có biết chuyện này không?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Chuyện này là thánh nữ đại nhân nói cho ta, bằng không sao ta lại để ý tới bên Đông Tề này?”
Lại một hồi trầm mặc, biểu cảm gương mặt Lục tiên sinh không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại xuất thần, có vẻ miên man suy nghĩ.
Nửa ngày sau Lục tiên sinh mới nói: “Nghe nói hôm nay ngươi giao thủ cùng Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông? Cảm thấy thế nào?”
Sở Hưu trầm giọng: “Thực lực không yếu, nhưng cùng lắm chỉ xem như không tệ. Thực lực của hắn chín thành là nhờ vào ngoại lực, nội đan huyết giao cùng Huyết Giao Tâm Kinh quả thật mang lại lực lượng cường đại cho hắn, nhưng Diệp Thiên Tà kia lại chưa từng tìm ra võ đạo thuộc về bản thân.
Còn những vị khác trên Long Hổ Bảng thì sao, Trương Thừa Trinh có lôi pháp, Tông Huyền có ấn pháp, Phương Thất Thiếu có kiếm pháp, bọn họ đều có võ đạo của bản thân.
Hôm nay ta có thể đánh bại Diệp Thiên Tà một lần, ngày sau nếu giao thủ lần nữa, ta có thể giết chết hắn!
Nhưng điểm khó giải quyết chân chính không phải là Diệp Thiên Tà mà là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo. Nữ nhân kia không phải hạng đơn giản.”
Lục tiên sinh gật đầu nói: “Các đời thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không ai đơn giản, ngươi không trêu chọc nàng là đúng.
Tự giải quyết cho tốt, chuyện này đám tiền bối như Ngụy Thư Nhai không biết, bọn họ cũng không cần phải biết. Ta chỉ hy vọng ngươi đừng để nhánh Ẩn Ma chúng ta thất vọng.”
Lục tiên sinh căn bản không hỏi chuyện Sở Hưu là thật hay giả. Đối với hắn mà nói kết quả của chuyện này đã không cần phải hỏi, hắn cũng làm chọn tương tự như Mai Khinh Liên, từ đoạn đối thoại hỗn loạn của họ đã đủ hiểu mọi chuyện.
Trương Sở Phàm đã chết, chết tới cặn bã cũng chẳng còn, cho dù hắn là thật thì giờ cũng đã thành giả, chỉ có sống mới là thật.
Tin tưởng Sở Hưu, vậy Sở Hưu vẫn là tân tú Ma đạo trong nhánh Ẩn Ma bọn họ, có thể đối đầu với thánh nữ Bái Nguyệt giáo, chống lại tuấn kiệt Chính đạo.
Còn nếu mất đi Sở Hưu, nhánh Ẩn Ma bọn họ đừng nói chống lại đám người kia, bọn họ thậm chí không tìm ra một tuấn kiệt trẻ tuổi địch nổi Diệp Thiên Tà.
Cho nên lúc này Sở Hưu là thật hay là giả đã không còn ý nghĩa, chỉ cần sự tồn tại của Sở Hưu có lợi cho nhánh Ẩn Ma bọn họ, vậy y là thật.
Hơn nữa chuyện này là do Mai Khinh Liên báo cho Sở Hưu, vậy chứng minh Mai Khinh Liên đã biết mọi chuyện đồng thời cũng đã lựa chọn. Nếu đã vậy Lục tiên sinh cũng lựa chọn tin tưởng.
Có một số việc không cần quá mức nghiêm túc, cứ hồ đồ như vậy mới là ngươi tốt ta tốt, mọi người cùng tốt.
Chương 478 Tỷ võ kén rể -1
Sau khi Lục tiên sinh tới, nguy cơ của Sở Hưu mới chính thức qua đi.
Lục tiên sinh cùng Mai Khinh Liên cơ bản có thể đại biểu cho thái độ của đại bộ phận nhánh Ẩn Ma đối với Sở Hưu. Lại thêm những người biết thân phận Sở Hưu chỉ có bọn họ, có thể nói chỉ cần giải quyết bọn họ, mọi vấn đề đều êm đẹp.
Dẫn người trở lại Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu bố trí những người khác về trước, bản thân lại tới tổng đường báo cáo. Vừa là chào hỏi Quan Tư Vũ một tiếng, quan trọng hơn là chào hỏi với Mai Khinh Liên.
Sở Hưu còn chưa tìm Mai Khinh Liên, bên phía Mai Khinh Liên đã nhận được tin của Sở Hưu, trực tiếp tới phòng cho khách tìm Sở Hưu.
Sở Hưu nhíu mày kinh ngạc nói: “Giữa ban ngày ban mặt, thánh nữ đại nhân không sợ bị người khác trông thấy ngươi tới chỗ ta à?”
Mai Khinh Liên thản nhiên nói: “Yên tâm đi, toàn bộ hậu trạch tổng bộ Hình Đường có ai dám lắm mồm chứ? Nói chuyện của ngươi đi, giải quyết xong xuôi mọi chuyện rồi chứ? Lau mông sạch chưa?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Tên kia đã chết tới mức không còn cặn bã gì rồi, Lục tiên sinh cũng tới tìm ta, mọi chuyện đều được giải quyết triệt để.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Mai Khinh Liên cũng thở phào một hơi.
Dù sao lúc đó nàng cũng lựa chọn đứng về phía Sở Hưu, nếu Sở Hưu làm hỏng chuyện, xảy ra chuyện bất ngờ gì, thân phận bị nhánh Ẩn Ma làm lộ ra ánh sáng, nàng cũng phải chịu xui theo.
Có điều Mai Khinh Liên vẫn cười lạnh nói: “Nói thật nhé, đây là lần đầu tiên ta gặp một kẻ to gan như ngươi, dám chơi thủ đoạn này trước mặt đông đảo cao thủ tiền bối nhánh Ẩn Ma chúng ta, ngươi đúng là to gan tới không giới hạn.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đôi khi ranh giới thật hay giả thật ra không quan hề quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất. Như giờ, kết quả chẳng tốt ư? Bên phía Đông Tề đã có tin truyền lại, thánh nữ đại nhân ngài có thể hỏi thăm đôi chút tên Trương Sở Phàm kia rốt cuộc đức hạnh ra sao. Để hắn làm truyền nhân Côn Luân Ma Giáo mới là tai nạn cho nhánh Ẩn Ma.”
Mai Khinh Liên gật nhệ đầu, điểm này nàng cũng phải thừa nhận, mặc dù nàng chưa từng gặp Trương Sở Phàm nhưng lại biết trên giang hồ này quả thật không tìm được mấy tuấn kiệt trẻ tuổi có thể sánh với Sở Hưu.
Nhánh Ẩn Ma vốn suy thoái nhiều năm, bọn họ lấy đâu ra võ giả mười hạng đầu Long Hổ Bảng để giữ thể diện?
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, lần này Tà Cực Tông cũng ra tay, bọn họ định mời chào Trương Sở Phàm, đáng tiếc tới chậm một bước, bị ta nhanh chân đến trước.
Ta cùng Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông đánh một trận, có điều điểm khiến ta lấy làm lạ là thánh nữ Bái Nguyệt giáo lại đi cùng đám Tà Cực Tông kia. Quan hệ giữa Bái Nguyệt Giáo với Tà Cực Tông đã tốt tới mức này rồi à?
Hơn nữa thực lực của ta mạnh hơn Diệp Thiên Tà một chút, nhưng ta lại không nhìn thấu thánh nữ Bái Nguyệt giáo kia.
Thực lực đối phương trong thế hệ trẻ tuổi đủ đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, thậm chí có thể là năm hạng đầu.”
Mai Khinh Liên khinh thường nói: “Cái đức hạnh đó của Tà Cực Tông cũng xứng xưng huynh gọi đệ với Bái Nguyệt Giáo? Chắc là quỳ xuống liếm gót giày người ta. Đừng nói Bái Nguyệt Giáo phái thánh nữ tới, cho dù chỉ là một sứ giả, chắc hẳn Tà Cực Tông cũng phải đối xử khách khí.
Còn thánh nữ Bái Nguyệt giáo kia cũng chẳng phải hạng dễ chọc. Thánh nữ dù sao cũng là thánh nữ, công pháp truyền thừa của nàng là bí truyền trong Bái Nguyệt Giáo, ngay cả giáo chủ cũng không thể tu luyện, chỉ có thánh nữ mới có tư cách chạm vào.
Có điều ngươi cũng không cần quan tâm tới nàng, thánh nữ Bái Nguyệt giáo chỉ là danh tiếng hiện tại khá lớn mà thôi, trước kia chẳng tính là gì. Ngày xưa khi Côn Luân Ma Giáo cường thịnh có rất nhiều tông môn có thánh nữ hay thánh tử gì đó. Tất cả đều học theo Côn Luân Ma Giáo. Côn Luân Ma Giáo đã xưng là Thánh Giáo, có thánh tử thánh nữ cũng rất bình thường.
Chẳng qua thánh nữ Bái Nguyệt giáo có phần đặc thù, được lựa chọn nghiêm ngặt nhất. Hơn nữa mỗi đời thánh nữ Bái Nguyệt giáo đều có địa vị rất cao, chẳng qua mạng sống của thánh nữ Bái Nguyệt giáo mỗi thời đều khá ngắn, cho dù các nàng bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, không ai sống được hơn năm mươi tuổi.
Theo ta thấy có lẽ công pháp nhánh thánh nữ Bái Nguyệt giáo có phần thiếu hụt, mặc dù có thể lên tới cấp bậc tông sư võ đạo trong thời gian ngắn nhưng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tuổi thọ.”
Giọng điệu Mai Khinh Liên rất khinh thường Tà Cực Tông, cũng chẳng có ngữ khí tốt lành gì về thánh nữ Bái Nguyệt Giáo. Theo Sở Hưu âm thầm suy đoán, có lẽ Mai Khinh Liên đang ghen tị? Dù sao hai bên đều là nữ nhân, lại đều là thánh nữ Ma đạo, thế nhưng vị kia của Bái Nguyệt Giáo ngoại trừ thực lực tạm thời không tốt, địa vị thậm chí còn cao hơn Mai Khinh Liên. Dù sao một bên thân đơn thế cô, còn một bên lại dựa lưng vào Bái Nguyệt Giáo.
Đương nhiên Sở Hưu cũng nghi ngờ không biết có phải Mai Khinh Liên ghen tị về chuyện thánh nữ Bái Nguyệt Giáo trẻ tuổi hơn nàng không. Đương nhiên câu này Sở Hưu sẽ không nói ra miệng, y còn chưa ngu ngốc như vậy.
Mai Khinh Liên hừ khẽ một tiếng rồi nói: “Được rồi, ta không nói thêm gì với ngươi nữa. Ngươi về một thời gian dài như vậy rồi, tới gặp Quan Tư Vũ đi đã.”
Sau khi nói xong, Mai Khinh Liên quay người rời đi.
Trong quá khứ mỗi khi Sở Hưu trở lại Quan Trung Hình Đường báo cáo tình
hình, biểu hiện của Quan Tư Vũ luôn rất lạnh nhạt.
Chỉ cần Sở Hưu kiếm được thanh danh cho Quan Trung Hình Đường là đủ, nên thưởng thì thưởng, nên phạt thì phạt, thật ra rất đơn giản.
Nhưng lần này Quan Tư Vũ lại không nói chuyện thưởng phạt mà chỉ đứng nhìn Sở Hưu phía trước, lông mày nhíu chặt, một lát sau mới nói: “Ngươi nói ngươi tới Đông Tề chỉ để giết chết dư nghiệt Ma Giáo, giương oai cho Quan Trung Hình Đường chúng ta. Nhưng vì sao cuối cùng lại diệt sạch cả An Thái Phủ Dương gia, còn động thủ với người của Tà Cực Tông?”
Sở Hưu mặt không đổi sắc nói: “Dương gia kia là đồng lõa với dư nghiệt Côn Luân Ma Giáo, không diệt Dương gia ta cũng không giết được tên kia. Đối phương còn có thể không ngừng gây phiền toái cho ta, đến lúc đó thứ ta nhận được không phải lời tán thưởng trên giang hồ mà là chế nhạo.
Về phần Tà Cực Tông, không phải ta chủ động tới gây sự với chúng mà là người của Tà Cực Tông đột nhiên động kinh xuất thủ với ta.”
Quan Tư Vũ xoa xoa hai hàng lông mày nói: “Sở Hưu, ngươi đừng nhìn Quan Trung Hình Đường ta giờ yên ổn như vậy, coi như có số má trên giang hồ. Nhưng thực tế Quan Trung Hình Đường ta còn chưa đủ ổn định đâu, không khác gì ngồi trên miệng núi lửa cả.
Nằm giữa khe hở của ba nước như vậy, Quan Trung Hình Đường chúng ta cũng chỉ có thể tìm đường sinh sống tại đây, phải phát triển ổn định, làm việc cũng phải kín kẽ chu toàn mới đúng.
Ngươi giương oai cho Quan Trung Hình Đường là chuyện tốt, nhưng cũng phải nắm cho chắc mức độ ‘oai’ này.
Lần này ngươi gióng trống khua chiêng tới Đông Tề phá gia điệt môn, làm vậy quả thật quá đáng.
Nhớ kỹ, sau này không thể làm vậy nữa, nếu không gây náo động thành đại sự gì, cho dù là ta cũng không giữ được ngươi.”
Chương 479 Tỷ võ kén rể -2
Sở Hưu nghe vậy gật nhẹ đầu, không hề phản bác.
Quan Tư Vũ của Quan Trung Hình Đường nhất ngôn cửu đỉnh, hắn nói gì mình nghe là được, còn làm theo hay không thì không nhất định.
Hơn nữa lần này Sở Hưu cũng phát hiện điểm thiếu hụt trong tính cách của Quan Tư Vũ. Cũng không thể nói là thiếu hụt, chỉ có thể nói là phương thức làm việc làm việc của hắn có phần bảo thủ.
Quan Trung Hình Đường quả thật sinh sống trong kẽ hở giữa ba nước nhưng trước mắt Quan Trung Hình Đường không phải cần ổn định mà là nhảy ra khỏi kẽ hở này. Nếu không một khi xảy ra chuyện bất ngờ gì, tam quốc lại xảy ra đại chiến, bên gặp xui xẻo chính là Quan Trung Hình Đường.
Có thể nói giờ an nguy của Quan Trung Hình Đường đều nằm trong tay kẻ khác, vô cùng nguy hiểm.
Những thứ này Quan Tư Vũ đều biết, nhưng hắn không muốn giải quyết, việc này có lẽ có liên quan tới tính cách của hắn.
Ngày trước Sở Cuồng Ca xây dựng căn cơ cho Quan Trung Hình Đường, tiếp đó Quan Tư Vũ dựa vào căn cơ này xây dựng Quan Trung Hình Đường phát triển huy hoàng ổn định như hiện tại.
Nhưng dường như hắn chỉ làm được đến vậy. Nếu muốn mở ra cục diện mới cho Quan Trung Hình Đường như Sở Cuồng Ca, Quan Tư Vũ có vẻ không làm được đến mức này.
Có điều Sở Hưu không quan tâm tới những vấn đề này, y cũng lười lo cho mấy chuyện của Quan Trung Hình Đường như vậy.
Lúc này Quan Tư Vũ lại đột nhiên nói: “Lần này ngươi về hơi sớm.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Sớm?”
Quan Tư Vũ gật đầu nói: “Có chuyện cần ngươi trở lại Ngô Quận ở Đông Tề một chuyến. Nếu ngươi về muộn một chút ta sẽ phái người đưa tin cho ngươi, ngươi cũng không cần lãng phí thời gian về Quan Trung Hình Đường như vậy. Giờ ngươi lại phải qua Đông Tề lần nữa.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Hình Đường có việc, thân là thuộc hạ đương nhiên dốc sức làm việc, chẳng hay bên Đông Tề lại xảy ra đại sự gì?”
Quan Tư Vũ lắc đầu: “Thật ra không phải đại sự gì, Ngô Quận Lạc gia một trong Cửu Đại Thế Gia muốn tỷ võ kén rể, phái người đưa thiệp mời tới muốn Quan Trung Hình Đường ta phái người đến xem lễ mà thôi.
Thân trong giang hồ, những chuyện xã giao qua lại như vậy là không thể thiếu được, Quan Trung Hình Đường ta không muốn đắc tội với Ngô Quận Lạc gia, đương nhiên phải phái người đi một chuyến rồi.
Thanh danh của ngươi trên giang hồ cũng đủ lớn, lại là chưởng hình quan của Quan Trung Hình Đường ta, cho nên chuyện này chọn ngươi đi là tốt
nhất.”
Nói đến đây Quan Tư Vũ rất hiếm thấy bông đùa với Sở Hưu: “Nghe nói ngươi cùng Lạc Phi Hồng của Ngô Quận Lạc gia là hảo hữu. Cô bé kia mặc dù tính tình hơi kỳ quái nhưng thực lực không kém, tướng mạo cũng không tệ, lại còn là đại tiểu thư Ngô Quận Lạc gia. Vừa hay lần này Ngô Quận Lạc gia tỷ võ kén rể, nếu ngươi cưới được Lạc Phi Hồng về cũng coi như một chuyện hay trên giang hồ.”
Sở Hưu không để ý tới câu đùa của Quan Tư Vũ, nhưng tin tức này lại khiến y giật mình.
Sao Lạc Phi Hồng lại phải tỷ võ kén rể? Theo cốt truyện gốc tương lai nàng sẽ bị ép gả cho Hạ Hầu thị mới đúng.
Nghĩ tới đây, Sở Hưu lại đoán được tiếp, có vẻ chuyện này có liên quan đến mình rồi.
Hạ Hầu Vô Giang đã chết dưới tay y trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Lạc Phi Hồng còn gả cho ai được nữa?
Cho dù thực lực Ngô Quận Lạc gia không mạnh cần nịnh bợ Hạ Hầu thị nhưng dẫu sao Ngô Quận Lạc gia cũng là một trong Cửu Đại Thế Gia, Lạc Phi Hồng còn là tuấn kiệt trẻ tuổi xếp trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng. Không có Hạ Hầu Vô Giang, có thể nói trong Hạ Hầu thị không ai xứng với Lạc Phi Hồng. Ngô Quận Lạc gia cũng chẳng ngu ngốc tới mức gả Lạc Phi Hồng cho một đệ tử tầm thường của Hạ Hầu thị.
Cho nên sau khi Hạ Hầu Vô Giang chết đi, mọi chuyện lại xảy ra biến hóa. Chỉ có điều Sở Hưu cũng không hiểu sao Ngô Quận Lạc gia lại nghĩ ra cái cách máu chó là tỷ võ kén rể như vậy? Chẳng lẽ họ lo Lạc Phi Hồng không gả được chắc?
Cái cách tỷ võ kén rể này không ít người trên giang hồ dùng, nhưng đại đa số là các thế gia nhỏ.
Trong số võ giả tán tu không ít người có tiềm lực, một số thế gia nhỏ con cháu không chịu cố gắng nhưng lại có nữ nhi xinh đẹp, bọn họ sẽ chọn cách tỷ võ kén rể như vậy. Chọn lấy võ giả trẻ tuổi có tiềm lực nhất, vừa gả được con gái vừa kiếm được người giúp đỡ cho gia tộc trong tương lai.
Nhưng với uy thế của Ngô Quận Lạc gia cùng thực lực của Lạc Phi Hồng, cần gì phải làm vậy?
Sở Hưu không khỏi nghi hoặc: “Ngô Quận Lạc gia cũng định chơi trò tỷ võ kén rể à? Nếu thật sự có võ giả tán tu thắng trận tỷ võ này, vậy Ngô Quận Lạc gia có dám gả Lạc Phi Hồng cho võ giả tán tu đó không?”
Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Đương nhiên Lạc gia không làm chuyện ngu ngốc như vậy rồi. Ta nghi ngờ cái gọi là tỷ võ kén rể lần này là giả vờ giả vịt thôi, chí ít Lạc gia mời toàn các đệ tử kiệt xuất trong đại thế gia tới. Có họ, võ giả tán tu làm gì còn đường ra mặt?
Có điều ta cũng nghe chút tin đồn, nghe nói Lạc Phi Hồng làm gì đó quá phận khiến các trưởng lão Lạc gia giận dữ, cho nên định mau mau chóng chóng gả Lạc Phi Hồng ra ngoài.
Hơn nữa lần này không gả Lạc Phi Hồng đi cũng chẳng được, thực lực Ngô Quận Lạc gia mấy năm gần đây không ngừng hạ xuống, chẳng những võ giả đời trước dần dần già yếu mà trong giới trẻ ngoại trừ một cô gái là Lạc Phi Hồng, thậm chí không tìm nổi ai một mình gánh vác được một phương. Cho nên Lạc gia mới vội vàng tìm thông gia như vậy.
Lần tỷ võ kén rể này, Ngô Quận Lạc gia thậm chí mời người thừa kế của Thương Thủy Doanh thị là Vô Song Công Tử - Doanh Bạch Lộc tới. Căn cứ theo tình báo, Lạc gia đã sớm liên hệ với Doanh gia, nếu không có gì bất ngờ lần tỷ võ kén rể này chỉ là vờ vịt cho qua chuyện, người thắng cuối cùng chắc chắn là Doanh Bạch Lộc. Cái gọi là tỷ võ kén rể cũng biến thành nghi thức đính hôn cho người giang hồ chứng kiến, Lạc gia cũng có trợ thủ bên ngoài, hơn nữa còn là trợ thủ cực mạnh.”
Sở Hưu khẽ cau mày, chuyện này sao lại biến hóa lớn đến vậy, còn dính líu với cả Thương Thủy Doanh thị?
Trong số Cửu Đại Thế Gia, Thương Thủy Doanh thị hiện đang đứng đầu trong Cửu Đại Thế Gia, cũng là gia tộc truyền thừa lâu đời nhất. Thậm chí trước đại kiếp nạn thời thượng cổ đã có Thương Thủy Doanh thị. Thân phận này quả thật cao quý tới mức khó tả.
Trong truyền thuyết Thương Thủy Doanh thị thậm chí có huyết mạch hoàng tộc thượng cổ, có điều không biết vì sao Doanh thị lại quy định tộc quy, nghiêm cấm các đệ tử có bất cứ liên quan gì với triều đình.
Nghe nói mấy trăm năm trước có một đệ tử chi thứ rời khỏi Thương Thủy Doanh thị, sáng lập một hoàng triều. Nhưng đến lúc hắn trở lại muốn biến cả Thương Thủy Doanh thị thành hoàng tộc, hai bên nâng đỡ lẫn nhau, Doanh thị lại trục xuất đệ tử này khỏi gia phả Doanh thị, đồng thời phong bế gia tộc. Mãi tới khi vương triều bị hủy diệt, Doanh thị mới lại xuất hiện trong giang hồ.
Lịch sử của Thương Thủy Doanh thị quá mức xa xưa, có vô số thủ đoạn. Những truyền thuyết trên giang hồ càng gia tăng tính thần bí của Thương Thủy Doanh thị, về phần là thật hay giả thì không ai biết.
Có điều thực lực của Thương Thủy Doanh thị là không thể nghi ngờ, vị trí đứng đầu Cửu Đại Thế Gia đã mấy ngàn năm qua không hề thay đổi.
Người thừa kế Thương Thủy Doanh thị đời này là Doanh Bạch Lộc cũng là người thiên phú trác tuyệt. Nghe nói lúc Doanh Bạch Lộc sinh ra đã có hươu trắng ngậm Thất Sắc Linh Chi tới cửa Doanh thị, dùng Thất Sắc Linh Chi này trúc cơ cho Doanh Bạch Lộc, cái tên Bạch Lộc cũng từ đó mà ra.
Chương 480 Lạc gia bán nữ nhi
Bạch Lộc cũng là điềm lành, người vừa ra đời đã có dấu hiệu may mắn như vậy xuất hiện, đương nhiên không phải hạng phàm tục.
Chuyện này rốt cuộc là hư cấu hay chân thực, ngoại trừ bản thân Thương Thủy Doanh thị, không ai biết được. Nhưng không ai có thể phủ nhận, Doanh Bạch Lộc quả thật là thiên tài.
Hai tuổi đã học thuộc thi từ điển tịch, năm tuổi đã đọc làu làu công pháp bí truyền Hoàng Thiên Bảo Lục của Doanh thị, mười hai tuổi bước vào Tiên Thiên. Bình cảnh với loại quái vật như Doanh Bạch Lộc chỉ là hư vô mà thôi.
Càng đáng ngạc nhiên hơn là Doanh Bạch Lộc không chỉ có thành tựu về mặt võ đạo, những thứ khác như thi từ ca phú, chiêm tinh thuật số, binh pháp thao lược, không gì không biết.
Cho nên danh hiệu của Doanh Bạch Lộc mới là Vô Song Công Tử. Xét theo phương diện tổng hợp, Doanh Bạch Lộc quả thật là thiên hạ vô song.
Hiện tại Doanh Bạch Lộc đang đứng hạng năm trên Long Hổ Bảng, vừa vặn bên trên Sở Hưu. Có điều phần lớn mọi người đều cho rằng thứ hạng của Doanh Bạch Lộc khá thấp, lý do là số lần xuất thủ của hắn quá ít, nếu không Doanh Bạch Lộc hoàn toàn xứng đáng xếp hạng ba.
Lại thêm phần lớn thời gian Doanh Bạch Lộc đều lãng phí vào việc nghiên cứu những thứ linh tinh, làm trễ nải việc tu hành võ đạo, nếu không giờ Doanh Bạch Lộc có lẽ đã trở thành tông sư võ đạo.
Đương nhiên những người nghĩ như vậy đa số là nữ nhân. Doanh Bạch Lộc vẫn luôn được hoan nghênh, tối thiểu là nữ giới hoan nghênh.
Trong cốt truyện gốc, Lạc Phi Hồng bị ép gả cho Hạ Hầu Vô Giang, có lẽ theo người của Lạc gia, Lạc Phi Hồng khi đó chỉ xứng gả cho Hạ Hầu Vô Giang.
Còn trong thực tế kiếp này, mặc dù địa vị Lạc gia không hề thay đổi nhưng địa vị Lạc Phi Hồng lại được cải biến.
Ban đầu trên Thần Binh Đại Hội, Lạc Phi Hồng liên thủ với Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm đối chiến với Hạ Hầu Vô Giang. Lạc Phi Hồng có thể nói là hiển lộ hào quang, cho nên thành công bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng, giá trị bản thân cũng nước lên thuyền lên.
Lúc trước Lạc Phi Hồng chỉ xứng với Hạ Hầu thị, còn giờ ư? Trong mắt người Lạc gia, thành tựu của Lạc Phi Hồng đã gần xứng đáng với Thương Thủy Doanh thị, huống hồ Hạ Hầu Vô Giang đã chết, cho nên Lạc gia lại quay sang ôm bắp đùi Thương Thủy Doanh gia.
Hành động này khiến Sở Hưu cười lạnh không thôi, Lạc gia này từ trên xuống dưới ngoại trừ Lạc Phi Hồng ra đều có suy nghĩ này, vậy Lạc gia đã cách bị hủy diệt không xa.
Bất cứ thế gia nào nếu cần phải dùng tới con cái trong gia tộc để thông gia mới giữ được địa vị, vậy đã thật sự tới mức sơn cùng thủy tận rồi.
Trong thế gia, chuyện thông gia chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm, hai bên dùng quan hệ thông gia để liên thủ. Hơn nữa võ giả xuất thân thế gia huyết thống có kém cỏi đi nữa cũng chẳng đến mức quá tệ. Cho nên thông gia giữa hai thế gia thực lực ngang nhau có thể cam đoan huyết mạch bản thân đủ cường đại.
Nhưng nếu có người dùng thông gia làm thủ đoạn cứu mạng, vậy lại thành chuyện cười.
Bản thân nhà mình không cố gắng lại ảo tưởng dùng việc thông gia để giải quyết vấn đề, đúng là nằm mơ nói mộng.
Đếm lại trên giang hồ nhiều tông môn thế gia như vậy, có nơi nào dựa vào nữ nhi của mình thông gia để duy trì địa vị bản thân?
Thấy cả nửa ngày Sở Hưu không nói một câu, Quan Tư Vũ nói: “Sao vậy, chẳng lẽ ngươi hứng thú với Lạc Phi Hồng thật à?
Nếu ngươi thật sự hứng thú thì có thể ra tay trong tỷ võ kén rể, nếu là ngươi ra tay có lẽ còn có chút cơ hội.
Ngô Quận Lạc gia cùng Thương Thủy Doanh gia chỉ mới tiếp xúc bước đầu, còn chưa chính thức đàm phán xong, hẳn còn chỗ nào đó có vấn đề.
Bằng không lần này Ngô Quận Lạc gia mời chúng ta tới không phải xem lễ tỷ võ kén rể mà là lễ đính hôn của hai đại thế gia.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta với Lạc Phi Hồng chỉ là bằng hữu, tạm thời không nghĩ nhiều như vậy. Huống hồ cho dù ta lên đài tỷ võ thật, Ngô Quận Lạc gia có lẽ cũng định đổi ý.”
Quan Tư Vũ nhíu mày, gật đầu nói: “Cái này thì đúng.”
Quan Tư Vũ nghe hiểu ý tứ của Sở Hưu, Ngô Quận Lạc gia muốn dựa vào việc thông gia để cam đoan địa vị Lạc gia, đương nhiên phải lựa chọn đối tượng thông gia rồi.
Mặc dù thực lực Sở Hưu không yếu nhưng tiếng tăm y trên giang hồ lại chẳng được tốt.
Quan trọng nhất là Sở Hưu xuất thân Quan Trung Hình Đường.
Theo lý mà nói Quan Trung Hình Đường mạnh hơn Ngô Quận Lạc gia nhiều, chí ít cũng phải mạnh hơn vài lần.
Nhưng vấn đề là Quan Trung Hình Đường nằm trong đất Quan Trung, trong kẽ hở giữa ba nước, thực lực bên ngoài chẳng mạnh mẽ gì. Cho nên vạn nhất Ngô Quận Lạc gia xảy ra chuyện, lực lượng của Quan Trung Hình Đường chắc chắn không thể giúp đỡ Ngô Quận Lạc gia.
Nhưng những thế gia như Nam Thương Hạ Hầu thị hay Thương Thủy Doanh thị không chỉ có thực lực bản thân cường đại mà còn ở ngay Đông Tề, thông gia với bọn họ rõ ràng có lợi hơn.
Sở Hưu chắp tay nói: “Nếu đã vậy thuộc hạ xin cáo từ, ngày mai ta sẽ lên
đường tới Ngô Quận Lạc gia.”
Quan Tư Vũ gật đầu nói: “Không cần gấp, lần này chỉ tới xem lễ thôi, không phải việc đại sự gì.”
Sở Hưu gật đầu, có điều hắn vẫn tính mai lên đường ngay tới Ngô Quận Lạc gia.
Với tính cách đó của Lạc Phi Hồng, nàng đối mặt với chuyện tỷ võ kén rể lần này thế nào, không cần phải nghĩ. Có lẽ không lật nhào chuyện này lên, Lạc Phi Hồng sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Còn bên ngoài Sở Hưu lại là hảo hữu với Lạc Phi Hồng, đối phương còn là một thành viên của Cửu Phân Đường của y. Đám người Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm chắc cũng sẽ tới cho nên Sở Hưu không thể bỏ mặc không để ý tới. Đến sớm một chút cũng tiện bàn bạc.
Cho nên sau khi rời khỏi tổng bộ Hình Đường, Sở Hưu thậm chí không về Quan Tây mà trực tiếp phái một bộ đầu giang hồ tới báo tin về Quan Tây, bản thân y lại một mình tới Ngô Quận Lạc gia.
Lần này theo danh nghĩa là tới xem lễ, nếu đã thế có mang theo đám thủ hạ cũng chẳng ích lợi gì. Ngô Quận Lạc gia không thể để nhiều người bước vào gia tộc mình được.
Ngô Quận nằm ở phía đông nam Đông Tề, nơi đây thế dựa vào núi, nằm cạnh sông, phong cảnh mỹ lệ, là vùng đất trù phú nổi tiếng, coi như dải đất trung tâm của Trung Nguyên.
Ngô Quận Lạc gia là thế lực lớn nhất trong Ngô Quận, hơn nữa còn là một trong Cửu Đại Thế Gia nổi tiếng trên giang hồ. Lần này Ngô Quận Lạc gia tỷ võ kén rể, thu hút không ít người tới xem náo nhiệt.
Đương nhiên họ cũng chỉ tới để xem náo nhiệt mà thôi, có lẽ không mấy ai dám lên lôi đài.
Phải biết ngày trước Lạc Phi Hồng đã từng đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, chẳng qua thời gian vừa qua bị Tiểu Ôn Hầu - Lã Phụng Tiên đột nhiên xuất hiện trên bảng chen xuống mà thôi.
Cho nên võ giả xứng với Lạc Phi Hồng cũng phải có tư cách đứng trên Long Hổ Bảng mới được, những người khác có lên lôi đài cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Lạc gia trang của Lạc gia nằm trên con đường qua Hà Nam, cạnh sông Lạc Hà, phong cảnh mỹ lệ, thiên địa nguyên khí nồng đậm.
Nhìn đại trạch Lạc gia cùng những võ giả qua lại, Sở Hưu không khỏi lắc đầu.
Lạc gia vẫn rất huy hoàng nhưng thực tế từ những võ giả tiếp đón của Lạc gia, y có thể cảm nhận được khí thế suy thoái của Lạc gia.
Bình luận facebook