• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (5 Viewers)

  • Chương 481-485

Chương 481 Ép hỏi -1

Ngô Quận Lạc gia thân là một trong Cửu Đại Thế Gia, trước đó cũng từng có thời huy hoàng.

Có điều trong thiên hạ địa vị như thủy triều lúc lên lúc xuống, đừng nói một thế gia như Ngô Quận Lạc gia, cho dù hoàng triều cũng không ngừng biến ảo thay đổi. Cho nên Ngô Quận Lạc gia suy yếu cũng rất bình thường.

Theo Sở Hưu biết, toàn bộ Ngô Quận Lạc gia giờ chỉ có một vị tông sư võ đạo. cũng là lão tổ của Ngô Quận Lạc gia, tuổi tác hẳn đã không nhỏ.

Còn phụ thân Lạc Phi Hồng, Lạc Thiên Dương là gia chủ của Ngô Quận Lạc gia nhưng chỉ có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi.

Lúc này người đứng ngoài cửa Ngô Quận Lạc gia chăm sóc khách khứa qua lại chính là vị Lạc Thiên Dương này.

Bình tĩnh xem lại, bề ngoài của Lạc Thiên Dương quả thật không tệ.

Tướng mạo chỉ khoảng bốn mươi, để râu ngắn, dung mạo chính trực tuấn tú, cho dù lúc này tuổi tác đã hơi lớn nhưng mị lực vẫn không hề suy giảm.

Thật ra cứ nhìn Lạc Phi Hồng là biết, sinh được con gái như vậy chắc chắn tướng mạo phụ thân cũng không quá kém. Nếu chênh lệch quá nhiều, vậy không loại trừ khả năng Lạc Thiên Dương có quản gia họ Vương.

Có điều giang hồ này vốn không phải dùng dung mạo để giải quyết vấn đề, cho dù người tuấn mỹ vô song như Lã Phụng Tiên muốn leo lên Long Hổ Bảng cũng phải dựa vào thanh Phương thiên họa kích trong tay chứ không phải dung mạo bản thân.

Giờ trong Cửu Đại Thế Gia, những người đảm nhiệm gia chủ hầu hết đều là tông sư võ đạo, cũng như Hạ Hầu Trấn.

Nhưng đến lúc Cửu Đại Thế Gia nghị sự giữa một đống tông sư võ đạo lại xuất hiện một Lạc Thiên Dương, cục diện đó thật sự hết sức xấu hổ, chẳng khác gì gà đứng giữa bầy hạc.

Cho nên đừng nhìn bề ngoài Lạc Thiên Dương không tệ, nhưng trên người hắn lại có một loại khí tức không thể che giấu nổi, đó là khí tức hèn mọn.

Thậm chí có thể nói giờ Lạc Thiên Dương đứng ngoài tiếp đón khách khứa như vậy, nếu không nhờ tướng mạo khá xuất sắc của hắn, có lẽ phần lớn mọi người sẽ nghĩ hắn là quản gia chứ không phải gia chủ.

Đúng lúc này Sở Hưu lại thấy một người quen, là Mạc Thiên Lâm.

Mạc Thiên Lâm đi ngay phía trước Sở Hưu, sau khi thấy Lạc Thiên Dương, Mạc Thiên Lâm bèn đi tới chắp tay một cái nói: “Tham kiến Lạc bá phụ.”

Lạc Thiên Dương cười tủm tỉm nhìn Mạc Thiên Lâm nói: “Hóa ra là Thiên Lâm. Không tệ, tu vi lại có tiến triển, xem ra ngươi đã cách Ngũ Khí Triều Nguyên không xa.”

Thái độ của Lạc Thiên Dương với Mạc Thiên Lâm không tệ, lý do là ban đầu

Lạc gia định thông gia với Mạc gia, Mạc Thiên Lâm cũng là con rể hò mà hắn coi trọng.

Chẳng qua Mạc Thiên Lâm không tự cố gắng, sau khi quen với Lạc Phi Hồng lại thấy mình tuyệt đối không thể khống chế được nữ nhân như vậy, cho nên từ hôn thê phát triển thành hảo hữu, mọi chuyện cũng xôi hỏng bỏng không.

Mạc Thiên Lâm khách khí nói: “Bá phụ quá khen rồi, chút thực lực này của ta thật không đáng nhắc tới. Giờ nếu ta giao thủ với Phi Hồng, không khéo còn chẳng đỡ nổi mấy chiêu của Phi Hồng.

Đúng rồi, Phi Hồng đâu rồi? Đang yên đang lành sao Phi Hồng lại muốn tỷ võ kén rể?”

Khóe miệng Lạc Thiên Dương lộ ra một nụ cười mất tự nhiên nói: “Gái lớn gả chồng thôi mà. Nha đầu Phi Hồng đã không còn nhỏ nữa rồi, tự nó không nghĩ đến, người trong nhà đành phải thu xếp giúp thôi.

Có điều hôm nay thân thể con bé hơi khó chịu nên không ra ngoài gặp mặt mọi người.”

Mạc Thiên Lâm cau mày nói: “Thân thể khó chịu? Để ta tới thăm Phi Hồng một chút.”

Lạc Thiên Dương vội vàng khoát tay nói: “Không được, giờ Phi Hồng không thể gặp khách được.”

Ngay lúc Mạc Thiên Lâm còn định nói gì đó, Sở Hưu đi tới cười lạnh nói: “Thân thể Lạc Phi Hồng khó chịu? Lạc gia chủ, lời này của ngươi có lẽ ngay kẻ ngu cũng chẳng tin nổi.

Đang yên đang lành không thương không thế, tu luyện cũng chẳng xuất hiện đường rẽ, thế mà một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh lại nói thân thể mình khó chịu. Lời này ngươi có tin nổi không? Dẫu sao ta cũng không tin.”

Mạc Thiên Lâm quay đầu lại nhìn thấy Sở Hưu, hai mắt hắn lập tức sáng rực lên.

Trong một số thời điểm rõ ràng lời của Sở Hưu có tác dụng hơn hắn nhiều, hay nói thẳng ra là như thời điểm hiện tại.

Quan hệ giữa Mạc gia và Lạc gia không tệ, hai nhà giao hảo đời đời, Mạc Thiên Lâm là vãn bối đương nhiên không tiện nói thêm điều gì.

Nhưng Sở Hưu lại bất đồng, y không có quan hệ gì với Lạc gia, Lạc Phi Hồng là bạn tốt của y, nhưng cha nàng lại không phải.

Huống hồ theo Sở Hưu biết, Lạc Phi Hồng thù hận với người cha này chẳng khác gì kẻ thù.

Lạc Thiên Dương nhìn Sở Hưu cau mày nói: “Ngươi là người phương nào?”

Sở Hưu lấy thiệp mời của Quan Trung Hình Đường ra ném cho Lạc Thiên Dương, thản nhiên đáp: “Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu.”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều vô thức nhìn sang phía Sở Hưu, ngay cả Lạc Thiên Dương cũng cảm thấy chút áp lực.

Khi đối mặt với Mạc Thiên Lâm, Lạc Thiên Dương còn có thể ra vẻ tiền bối uy phong, nhưng khi gặp mặt Sở Hưu, vẻ uy phong này của Lạc Thiên Dương lại chẳng thể lộ ra nổi.

Sở Hưu là tuấn kiệt trẻ tuổi hạng sáu trên Long Hổ Bảng, mặc dù tu vi của y chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng đã có không ít võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất chết trên tay y. Hơn nữa trong đó còn có người mạnh hơn Lạc Thiên Dương.

Nói cách khác, cho dù lúc này Sở Hưu muốn giết Lạc Thiên Dương hắn cũng là chuyện hết sức đơn giản.

Có điều mặc dù Lạc Thiên Dương cảm thấy áp lực nhưng nơi này vẫn là Ngô Quận Lạc gia của hắn, Sở Hưu cho dù có thực lực mạnh hơn nữa cũng đừng hòng ngông nghênh ở nơi này.

Cho nên Lạc Thiên Dương chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Sở Hưu, Lạc Phi Hồng là con gái ta, tình hình nó ra sao đương nhiên ta phải biết chứ.

Lần này các ngươi đến để xem lễ thì ngồi yên mà xem lễ. Lạc gia ta sẽ hoan nghênh chiêu đãi. Nhưng nếu các ngươi muốn gây chuyện vậy đừng trách Lạc gia ta không khách khí!”

Nghe vậy Sở Hưu cười lạnh nói: “Lạc Phi Hồng là con gái ngươi? Bán con gái mình, phụ thân nhà ngươi đúng là thất bại.”

Mọi người xung quanh thấy có chuyện xung đột như vậy đều bu lại xem trò hay.

Thật ra mọi người đều khá tán đồng với những lời của Sở Hưu.

Giang hồ chỉ lớn chừng đó, có ai không hiểu chuyện? Mấy chuyện cứt chó xúi quẩy của Lạc gia đã lan truyền khắp nơi.

Nói đi nói lại, mọi người cũng thấy đáng thương thay cho Lạc Phi Hồng. Rõ ràng bản thân có tiềm lực, có thực lực, thậm chí đã đứng trên mười hạng đầu Long Hổ Bảng, nhưng chỉ vì nàng thân là nữ nhi nên phải nhường đường cho nam nhi. Quả thật đáng thương.

Có điều thương cảm thì thương cảm, mọi người cũng biết Lạc gia lựa chọn như vậy cũng là bình thường.

Nếu thực lực Lạc gia còn cường đại, đứng trong nhóm đầu của Cửu Đại Thế Gia, vậy Lạc Phi Hồng có thể vô âu vô lo làm đại tiểu thư Lạc gia. Nếu vậy đừng nói chuyện thông gia bức hôn như hiện tại, nàng muốn gả cho ai thì lấy người đó, chỉ cần ánh mắt Lạc Phi Hồng không có vấn đề là được.

Nhưng giờ Lạc gia gặp tình hình như vậy, Lạc Phi Hồng đương nhiên thành vật hy sinh rồi.

Dù sao khắp giang hồ chưa ai từng nghe nói có nữ nhân làm gia chủ cả.
Chương 482 Ép hỏi -2

Trên giang hồ ngược lại có nữ nhân làm tông chủ chưởng môn, ví dụ như Việt Nữ Cung, có điều loại tông môn này luôn là số ít mà thôi.

Lạc Thiên Dương phẫn nộ quát lớn: “Ngươi nói ai bán nữ nhi? Sở Hưu, ta kính ngươi là sứ giả do Quan Trung Hình Đường cử tới, lại là hảo hữu của con gái ta. Đã nể mặt ngươi rồi, đừng có nói năng quá đáng như vậy!”

Đúng lúc này một giọng nói khinh thường khác lại vang lên: “Dám làm không dám nói à? Lạc gia các ngươi rõ ràng đang bán nữ nhi lại không dám thừa nhận hay sao? Có giỏi thì gọi Lạc Phi Hồng ra đây, ta muốn xem ra rốt cuộc nàng sẽ nói thế nào?”

Theo đám người tách ra, một thanh niên nam tử lưng đeo trường đao gương mặt lạnh lẽo bước tới.

Phiêu Vũ Đao - Tạ Tiểu Lâu!

Những người xung quanh hầu hết đều lập tức nhận ra thân phận của Tạ Tiểu Lâu, dù sao vị này cũng là khách quen trên Long Hổ Bảng, hơn nữa còn là hảo hữu của Lạc Phi Hồng.

Giờ ba người đứng ra ép hỏi nơi ở của Lạc Phi Hồng, cả ba lại đều là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, sau lưng lại là ba nhà Thương Dương Mạc gia, Quan Trung Hình Đường, Tây Sở Thiên Hạ Minh. Uy thế như vậy ngay cả Lạc Thiên Dương cũng khó lòng chống đỡ.

Chủ yếu là thực lực Lạc gia bọn họ không mạnh cho nên không thể ương nganh nổi.

Lúc này lại có người lên tiếng, có điều không phải ủng hộ Sở Hưu mà là nhắm vào y.

“Ba người các ngươi đúng là nực cười, Lạc tiền bối là cha ruột của Lạc Phi Hồng, chẳng lẽ hắn còn hại Lạc Phi Hồng hay sao?

Giờ sắp đến lúc tỷ võ kén rể rồi, Lạc Phi Hồng thân là con gái nhà người ta, không tiện ra gặp mặt cũng là chuyện bình thường. Các ngươi dây dưa ở đây như vậy là có ý đồ gì?”

Nhiếp Đông Lưu đi ra từ giữa đám người, tay cầm một cây quạt nan ngọc, gương mặt mỉm cười thản nhiên nhưng ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu lại mang theo hàn ý lạnh lẽo.

Từ sau lần trước truy sát Lã Phụng Tiên ở Bắc Yên thất bại, giữa hắn và Sở Hưu đã không còn nể mặt nể mũi nữa, oán thù không chết không thôi.

Nếu đã như vậy, đương nhiên hắn không cần phải lá mặt lá trái với Sở Hưu trước mặt mọi người nữa, hai bên vừa gặp mặt đã không chửi mắng ra tay với nhau đã coi như kiềm chế rồi.

Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu ngâm lên một tiếng, một khắc sau đã được y nắm trong tay, chỉ thẳng vào Nhiếp Đông Lưu.

“Nhiếp Đông Lưu, lần trước ở Bắc Yên có phụ thân ngươi nên ta mới không có cơ hội giết ngươi, giờ ngươi lại dám nhảy ra như vậy. Một trận quyết sinh tử, ngươi dám, hay là không dám?”

Lúc này Nhiếp Đông Lưu lại không bị thái độ của Sở Hưu chọc giận, chỉ thản nhiên đáp: “Sở Hưu, ngươi muốn động thủ ta cũng phụng bồi. Có điều giờ đang là ở Ngô Quận Lạc gia, ngươi với ta đều là khách, ra tay ở đây còn ra thể thống gì?”

Sở Hưu cười lạnh một tiếng, Nhiếp Đông Lưu vẫn cái đức hạnh đó, cho dù hắn bái Hàn Bá Tiên làm sư phụ cũng chẳng học được bá khí của Hàn Bá Tiên.

Muốn Nhiếp Đông Lưu xuất thủ chính diện một trận, vậy chỉ có thể đợi khi Nhiếp Đông Lưu có niềm tin tuyệt đối, hắn mới chịu ra tay.

Còn lúc này mọi người xung quanh nhìn về phía đám người Sở Hưu đều ôm vẻ không chê chuyện náo nhiệt hơn nữa.

Vốn dĩ đám người Sở Hưu gây chuyện vì Lạc Phi Hồng đã khiến mọi người chú ý, giờ lại có một Nhiếp Đông Lưu nhảy ra, lát nữa sẽ còn ai khác?

Có điều mọi người nhanh chóng biết, trận này e là không đánh nổi.

Bởi vì lúc này trong đại trạch Lạc gia một ông lão mặc áo bào trắng tướng mạo uy nghiêm bước tới, hắn nhìn đám người Sở Hưu rồi lạnh lùng nói: “Chư vị, ta mặc kệ các ngươi là hảo hữu của Lạc Phi Hồng hay có quan hệ gì khác. Hôm nay là ngày Ngô Quận Lạc gia ta tỷ võ kén rể, nếu ai dám gây chuyện ở đây, đừng trách lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ!”

Người vừa đi ra chính là lão tổ Lạc gia, một tông sư võ đạo chẳng tiếng tăm gì.

Không sai, mặc dù hắn là tông sư võ đạo nhưng trên giang hồ lại chẳng có tiếng tăm gì.

Lúc còn trẻ lão tổ Lạc gia đã chẳng có danh tiếng gì, thậm chí thân là đệ tử Ngô Quận Lạc gia một trong Cửu Đại Thế Gia nhưng hắn chưa từng có tên trên Long Hổ Bảng, nói chi tới Phong Vân Bảng.

Vị lão tổ Lạc gia này khi sắp bước vào thời kỳ già yếu mới miễn cưỡng bước chân lên cảnh giới tông sư võ đạo, có thể nói là hết sức miễn cưỡng.

Có điều tông sư võ đạo có yếu nữa vẫn là tông sư võ đạo, lão tổ Lạc gia xuất hiện ở đây đã đủ trấn áp đám người Sở Hưu.

Đúng lúc này một ông lão thân hình cao lớn hình thể cường tráng đột nhiên đi tới nói: “Lạc Cửu Niên, lần này rõ ràng là Lạc gia nhà các ngươi quá đáng rồi. Các ngươi đã muốn tỷ võ kén rể cho Lạc Phi Hồng mà còn không định để con bé lộ mặt hay sao?”

Ông lão vừa tới khí thế mặc dù không mạnh bằng lão tổ Lạc gia Lạc Cửu Niên nhưng cũng là người cùng cấp bậc với hắn, cũng là một nhân vật cấp bậc tông sư võ đạo.

Mọi người sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng nhận ra vị tông sư võ đạo này

là ai, hắn chính là các chủ đời trước của Thần Binh Các, đại tông sư luyện khí Mạc Dã Tử.

Sau chuyện Thần Binh Đại Hội lần trước, Mạc Dã Tử liên hợp với Tàng Kiếm Sơn Trang chữa trị ma kiếm Trường Tương Tư, không ít người trong võ lâm đã lên án, khiến cho Mạc Dã Tử lâu rồi không xuất hiện trên giang hồ.

Trên thực tế mục đích của Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Mạc Dã Tử lại đơn thuần hơn nhiều. Hắn là tông sư luyện khí, mong ước cả đời chỉ là luyện chế ra binh khí vượt qua cực hạn bản thân. Ma kiếm Trường Tương Tư là một trong tam đại ma binh của Côn Luân Ma Giáo ngày trước, là danh kiếm đỉnh phong trong thiên hạ. Có thể chữa trị cho ma binh cấp bậc này, đừng nói Mạc Dã Tử hợp tác với Tàng Kiếm Sơn Trang, cho dù hợp tác với Ma đạo cũng được.

Có điều mặc dù Mạc Dã Tử là tông sư võ đạo, nhưng tông sư võ đạo này lại chẳng thể chiến đấu.

Trên giang hồ đều biết tu vi của đại sư luyện khí trong Thần Binh Các từ đâu mà ra, dù sao không có tu vi võ đạo thì lấy gì mà luyện khí? Ngọn lửa bình thường vốn không hòa tan được những vật liệu kiên cố tới cực điểm, chỉ có nước dùng chân khí dung nhập vào ngọn lửa mới làm được.

Chỉ có điều tu vi là tu vi, sức chiến đấu là sức chiến đấu. Võ giả Thần Binh Các thậm chí không thể gọi là võ giả, vì bình thường họ thậm chí không biết tới một chiêu nửa thức, chỉ có tu vi nhưng lại không biết chiến đấu.

Cho nên tông sư võ đạo Mạc Dã Tử này thực lực khá yếu kém, có lẽ còn không đánh nổi võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.

Lão tổ Lạc gia cau mày: “Mạc Dã Tử, ngươi tới đây làm gì?”

Hôm nay là ngày Ngô Quận Lạc gia bọn họ tỷ võ kén rể, Ngô Quận Lạc gia mời người tới xem lễ đương nhiên không thể mời người đã không còn là các chủ Thần Binh Các như Mạc Dã Tử.

Hơn nữa những người tới đây đại đa số là võ giả thế hệ trẻ tuổi, không mấy võ giả tiền bối tới đây xem náo nhiệt.

Mạc Dã Tử thản nhiên đáp: “Ta tới đây vì Lạc Phi Hồng mà thôi, thanh huyết thương Hồng Diên của nàng là tác phẩm đắc ý của ta, tương lai còn có cơ hội trở thành thần binh. Các ngươi có đối xử với Lạc Phi Hồng thế nào ta cũng không xen vào, đó là việc riêng trong Lạc gia các ngươi. Nhưng không thể để Hồng Diên rơi vào tay người khác.

Ta muốn tới xem Lạc Phi Hồng, dẫu sao cũng phải xác định nàng không việc gì mới được.”

Nhìn Mạc Dã Tử, lão tổ Lạc gia cũng thấy đau đầu.
Chương 483 Chỗ dựa

Đối mặt với một vị đại tông sư luyện khí như Mạc Dã Tử, Lạc Cửu Niên đánh cũng không đánh được, mắng cũng chẳng mắng nổi.

Mạc Dã Tử dù sao cũng là các chủ tiền nhiệm của Thần Binh Các, giờ mặc dù đã từ nhiệm các chủ nhưng quan hệ vẫn còn đó. Hắn đắc tội với Mạc Dã Tử chính là đắc tội với Thần Binh Các.

Huống hồ bao năm như vậy, Mạc Dã Tử đã tôi rèn vô số binh khí, cũng kết giao với không ít người. Một khi những người này ra tay, ngay cả Ngô Quận Lạc gia cũng cảm thấy áp lực.

Lão tổ Lạc gia cũng hết sức bất đắc dĩ, Mạc Dã Tử rèn đúc binh khí bao năm, sao lại nhìn Lạc Phi Hồng với con mắt khác như vậy?

“Mạc Dã Tử, rốt cuộc ngươi muốn sao? Lần này Ngô Quận Lạc gia ta tỷ võ kén rể, bản thân Lạc Phi Hồng sẽ không xuất thủ. Người thắng cuối cùng trên lôi đài sẽ là con rể của Ngô Quận Lạc gia ta, cho nên lúc này nàng không thể ra ngoài gặp người khác được.”

Mạc Dã Tử thản nhiên đáp: “Một hồi tỷ võ kén rể mà thôi, đâu phải đám cưới. Trước khi xong không thể gặp người ngoài, quy củ quái quỷ ở đâu ra vậy?

Lúc trước khi luyện chế Hồng Diên ta không thu của Ngô Quận Lạc gia các ngươi một đồng tiền. Sao nào, trước thì cảm tạ ta ngàn vạn lời, giờ thì trở mặt coi như không quen à?”

Lão tổ Lạc gia vẻ mặt bất đắc dĩ, thật ra trên giang hồ ghét nhấT là gặp loại người như Mạc Dã Tử, thực lực bản thân bọn họ không mạnh nhưng quan hệ rộng rãi, muốn động tới cũng chẳng động được.

Cuối cùng lão tổ Lạc gia đành bất đắc dĩ vung tay nói: “Được rồi, ngươi muốn gặp thì vào gặp đi.”

Lạc Thiên Dương bên cạnh đang định nói gì đó nhưng lại bị lão tổ Lạc gia trừng mắt trở lại.

Mạc Dã Tử chỉ sang đám người Sở Hưu nói: “Mấy đứa nhóc này là bằng hữu với Lạc Phi Hồng, cho chúng đi cùng lão phu.”

Dù sao cũng đã để một người vào, thêm người nữa cũng chẳng sao cho nên lão tổ Lạc gia trực tiếp vẫy tay, để bọn họ cùng vào gặp Lạc Phi Hồng.

Mọi người xung quanh thấy không đánh nhau, chẳng nén nổi thất vọng, bọn họ còn tưởng có trò hay để xem.

Trên đường Mạc Dã Tử truyền âm cho ba người Sở Hưu: “Con bé Phi Hồng có đám bằng hữu các ngươi quả thật không tệ. Lần này Lạc gia thật sự rất quá đáng, lấy con gái nhà mình ra đổi lấy tiền đồ, còn là thứ tiền đồ chưa biết sẽ ra sao. Mặc dù với bản thân Lạc gia là chuyện tốt, giúp ích cho trước mắt, nhưng lại quá mức bỉ ổi.”

Đám người Sở Hưu cũng gật đầu, bọn họ đều biết quan hệ giữa Lạc Phi Hồng

cùng Mạc Dã Tử vốn rất tốt.

Ngày trước Lạc gia mời Mạc Dã Tử tới rèn đúc huyết thương Hồng Diên, chính Mạc Dã Tử là người gạt bỏ ý kiến đám người, trao Hồng Diên cho Lạc Phi Hồng, đồng thời còn nói chỉ khi Hồng Diên trên tay Lạc Phi Hồng mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.

Sau đó Mạc Dã Tử đối xử với Lạc Phi Hồng cũng không tệ, thật chẳng khác con gái ruột của mình. Nguyên nhân trong đó không chỉ vì binh khí mà còn vì hai người tương đối hợp tính nhau.

Lần trước trong Thần Binh Đại Hội, đám người Sở Hưu phải đợi đại hội chính thức bắt đầu mới có thể tiến vào Kính Hồ Sơn Trang. Còn Lạc Phi Hồng lại có thể vào Kính Hồ Sơn Trang từ trước, ngồi đó ăn chơi, dáng vẻ như người một nhà.

Chỉ có điều, rất đáng tiếc, chỗ dựa Mạc Dã Tử cũng chẳng giúp ích gì cho Lạc Phi Hồng, bởi vì hắn chỉ là một đại tông sư luyện khí.

Khi cầu người luyện khí giúp, đại tông sư luyện khí là nhân vật được người ta tôn trọng, thậm chí địa vị còn cao hơn tông sư võ đạo.

Nhưng tới lúc quan trọng, một đại tông sư luyện khí rõ ràng không có phân lượng bằng một tông sư võ đạo bình thường.

Lạc Cửu Niên đồng ý nể mặt Mạc Dã Tử, nhưng hắn sẽ không vì Mạc Dã Tử mà hủy bỏ lần tỷ võ kén rể này.

Lúc này Mạc Dã Tử đột nhiên truyền âm với Sở Hưu nói: “Thanh đao trong tay ngươi chính là binh khí mà ta dùng trận luyện thành trong Thần Binh Đại Hội lần trước à?”

Sở Hưu gật đầu: “Đúng vậy, còn phải cảm ơn Mạc Dã Tử đại sư đã đặt nền móng cho Thiên Ma Vũ của ta.”

Mạc Dã Tử lắc đầu nói: “Không cần cám ơn, thanh đao này vốn chỉ là kết quả mà ta thử dùng phương pháp lấy trận luyện khí mà thôi, còn là bia đỡ cho mọi việc đằng sau. Ngươi đoạt được nó là thực lực của ngươi.

Hơn nữa xem bộ dáng này, ngươi thậm chí còn gia tăng thêm chút vật liệu vào, khiến cho ma khí cường thịnh, thậm chí mạnh hơn dự liệu của ta. Cũng có tiềm năng thăng cấp lên thần binh.

Có điều ma uy của binh khí nhà ngươi quá mạnh, cần giữ vững nội tâm nếu không rất dễ bị ma khí ăn mòn, ảnh hưởng tới tâm tính.”

Sở Hưu cuối cùng nói: “Binh khí vẫn luôn là binh khí. Nắm trong tay người binh khí mới là binh khí, nếu không chỉ là đống đồng nát sắt vụn mà thôi. Nếu người bị binh khí ảnh hưởng, vậy chỉ chứng minh người dùng binh khí quá mức kém cỏi mà thôi.

Cũng như trong trận Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Phong Vân Kiếm Trủng lấy ra hung binh Tuyệt Uyên tiếng tăm lừng lấy, trong tay những người khác Tuyệt Uyên Kiếm là hung binh đương thời, kẻ chạm vào không ai may mắn.

Nhưng trong tay cường giả tuyệt thế như Đông Hoàng Thái Nhất, cái gọi là hung binh chẳng khác gì trò cười. Tuyệt Uyên Kiếm bị hắn nhẹ nhàng vận dụng Phần Thiên Bảo Giám luyện hóa thành Phần Thiên Đao, tùy ý nắm lấy.”

Mạc Dã Tử kinh ngạc nhìn Sở Hưu, ánh mắt lóe lên sắc thái lạ.

Hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại nhìn mọi chuyện thông suốt đến vậy.

Mạc Dã Tử đã quen với việc binh khí chọn người. Theo suy nghĩ của phần lớn mọi người, Mạc Dã Tử cho rằng binh khí quan trọng hơn người, nhưng trên thực tế Mạc Dã Tử cho rằng chỉ có người đủ cường đại mới có tư cách khống chế một kiện binh khí cường đại. Nếu không hai bên xung đột chẳng những không thể phát huy hiệu quả lớn nhất của binh khí, thậm chí còn khiến võ giả bị binh khí làm ảnh hưởng, nặng hòn nữa còn bị phản phệ.

Người dẫn đường của Lạc gia đưa mọi người tới một nhà lầu trong khu từ đường Lạc gia, vừa thấy cánh cửa, mọi người đều nhíu mày.

Xung quanh cửa chính của căn nhà này bố trí đầy trận pháp, rõ ràng là sợ người bên trong bỏ trốn.

Lạc gia nhốt Lạc Phi Hồng tại nơi này là có ý gì? Coi nàng như phạm nhân chắc?

Đệ tử Lạc gia đứng chờ bên ngoài, đám người Sở Hưu đẩy cửa bước vào, lập tức chứng kiến một cảnh tượng quỷ dị. Không ngờ Lạc Phi Hồng lại đang vắt chéo hai chân, ôm một bán hạt dưa ngồi vừa cắn vừa đọc sách, có vẻ vô cùng nhàn nhã.

Sở Hưu tập trung nhìn bìa sách, bên trên có viết ba chữ lớn Phong Nguyệt Kiếp, trang bìa còn vẽ mấy nữ nhân phong thái quyến rũ, quần áo nửa kín nửa hở, chỉ nhìn là biết loại sách gì.

Lúc này thấy đám người Sở Hưu tới đây, Lạc Phi Hồng ném cuốn sách sang một bên, kinh ngạc nói: “Mấy lão già mà không chịu chết kia sao lại cho các ngươi vào? A, Mạc tiền bối cũng tới à. Ta hiểu rồi, chắc mấy lão già không chịu chết kia e ngại thể diện Mạc tiền bối nên mới cho mọi người vào.”

Có điều lúc này Mạc Thiên Lâm lại cau mày nói: “Ngươi bị thương à?”

Lúc này mặc dù bộ dáng của Lạc Phi Hồng hết sức nhàn nhã, nhưng sắc mặt nàng lại trắng bệch, khí thế Tam Hoa Tụ Đỉnh lửng lơ không cố định, ai cũng có thể nhìn ra nàng đang trọng thương.
Chương 484 Bưu hãn -1

Lạc Phi Hồng bị giam giữ tại đây, bản thân còn bị trọng thương, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, mọi người đều đoán được.

Mạc Thiên Lâm cau mày nói: “Ai làm?”

Lạc Phi Hồng khinh thường nói: “Là tên rác rưởi Lạc Thiên Dương kia, nếu không phải nể hắn là cha mình, ta xuất thủ toàn lực đủ khiến hắn lưỡng bại câu thương.

Nếu ta tới Ngũ Khí Triều Nguyên, hắn chắc chắn không phải đối thủ của ta.”

Nghe Lạc Phi Hồng công nhiên gọi cha mình là rác rưởi như vậy, mọi người xung quanh ngoại trừ Sở Hưu ai nấy đều lộ vẻ kỳ quái. Mặc dù với thân phận và thực lực của Lạc Thiên Dương, hắn đúng là có phần rác rưởi.

Mạc Thiên Lâm lấy làm lạ: “Sao Lạc gia chủ lại muốn ra tay với ngươi. Theo ta biết mặc dù Lạc gia chủ không thích ngươi nhưng trước nay hắn chưa từng đánh ngươi cơ mà?”

Mâu thuẫn giữa Lạc Phi Hồng và Lạc gia kéo dài đã lâu, có điều hai bên chưa triệt để trở mặt.

Trước kia Lạc Phi Hồng có động thủ tại Lạc gia cũng chỉ nhắm vào đám tiểu bối mà thôi. Còn những trưởng lão trưởng bối trong Lạc gia muốn trừng phạt Lạc Phi Hồng cũng chỉ nhốt nàng lại. Hiện giờ đánh trọng thương Lạc Phi Hồng, còn nhốt nàng lại, thật sự là lần đầu.

Lạc Phi Hồng thản nhiên nói: “Vì ta biến tên Lạc Phi Vân kia thành tàn tật rồi.”

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Sở Hưu, ai nấy đều nhíu mày.

Lạc Phi Vân là ca ca cùng cha khác mẹ với Lạc Phi Hồng, cũng là người mà Lạc gia toàn lực bồi dưỡng trong thế hệ này.

Có điều theo bọn họ biết, Lạc Phi Vân có vẻ mới Ngoại Cương cảnh mà thôi, thậm chí còn chưa chính thức bước chân vào giang hồ. Trong Lạc gia, hắn vẫn luôn bị muội muội mình áp chế.

Chỉ có điều cho dù Lạc Phi Vân không mạnh bằng Lạc Phi Hồng, hắn cũng là nam đinh trực hệ trong Lạc gia, là người thừa kế Lạc gia trong tương lai, được Lạc gia toàn lực bồi dưỡng.

Thế nhưng giờ Lạc Phi Hồng lại nói mình đã biến Lạc Phi Vân thành tàn tật, đây là chuyện lớn kinh thiên động địa. Lão tổ Lạc gia không tức khí trực tiếp ra tay đánh chết nàng, mọi người đã thấy rất kiềm chế rồi.

Mạc Thiên Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Đang yên đang lành ngươi phế bỏ Lạc Phi Vân làm gì? Dù sao hắn cũng là người thừa kế duy nhất của Lạc gia, lần này ngươi làm lớn chuyện rồi.

Lạc Phi Vân có còn chữa trị được không? Ta nghe nói bên Tây Sở có một thần y giang hồ, Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình đã từng chữa khỏi cho một võ giả bị phế võ công.”

Lạc Phi Hồng nhếch miệng nói: “Thứ kia của hắn bị ta vung thương đánh nát rồi, làm sao mà chữa? Đừng nói Khí Tử Diêm La, cho dù có tìm thần tiên tới cũng đừng hòng chữa được.”

Nghe Lạc Phi Hồng nói vậy, mọi người ở đây càng thấy không đúng.

Mạc Thiên Lâm vội vàng nói: “Đợi đã! Ngươi nói ngươi đánh nát cái gì của Lạc Phi Vân? Ngươi nói phế bỏ không phải phế võ công của hắn à?”

Lạc Phi Hồng đột nhiên nhìn dưới người Mạc Thiên Lâm, phát ra một tiếng cười quái dị rồi nói: “Đương nhiên là cái thứ mà ngươi hiểu rồi, không thì ngươi nghĩ là gì?”

Nghe xong lời này, Mạc Thiên Lâm chỉ thấy dưới háng mát lại. Mọi người xung quanh ngoại trừ Sở Hưu đều lộ vẻ kỳ quái. Cho dù Mạc Dã Tử là lão nhân kiến thức giang hồ rộng rãi, lúc này sắc mặt cũng không nhịn được hơi thay đổi.

Ở đây chỉ có mình Sở Hưu vẫn giữ thần sắc bình thường, nhưng không phải vì y hiểu rõ Lạc Phi Hồng mà là y biết trong cốt truyện gốc Lạc Phi Hồng cũng làm như vậy.

Chỉ có điều chuyện này vốn sau này mới diễn ra. Lần này rốt cuộc dây thần kinh nào của Lạc Phi Vân có vấn đề không ngờ lại trêu chọc tới Lạc Phi Hồng, kết quả thành ra mất cái của quý kia.

Nói lại thì Lạc Phi Vân cũng thật xui xẻo, bất luận trong nội dung cốt truyện gốc hay hiện tại hắn đều không thoát khỏi số mệnh bị người ta phế mất của quý. Cho dù hiệu ứng cánh bướm của Sở Hưu thay đổi rất nhiều thứ nhưng vẫn không thay đổi chuyện này của hắn. Vị huynh đài này quả thật khổ cực.

Có điều chuyện này cũng giải thích được vì sao Lạc Thiên Dương lại tức giận như vậy.

Dù sao đó cũng là con trai hắn, là đứa con trai hắn coi trọng nhất, thế nhưng giờ lại biến thành thái giám.

Mặc dù Lạc Thiên Dương không chỉ có một đứa con trai, nhánh của hắn không bị đoạn tử tuyệt tôn. Có điều một tên thái giám chắc chắn không thể lên làm gia chủ được, người thừa kế mà hắn bỏ bao công sức ra bồi dưỡng đã bị phế bỏ. Đây là nguyên nhân khiến Lạc Thiên Dương phẫn nộ tới mức đánh Lạc Phi Hồng trọng thương.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn như vậy, rốt cuộc giữa hai người các ngươi có thù oán gì? Ta rất hiếu kỳ đấy, lần này rốt cuộc vị ca ca của ngươi trêu chọc gì ngươi mà khiến hắn hạ độc thủ nặng tay tới vậy?”

Sở Hưu hiểu khá rõ Lạc Phi Hồng, nữ nhân này mặc dù hành động không bình thường, có vẻ nóng nảy bá đạo, nhưng thực tế này không phải người điên, luôn ra tay có chừng mực.

Lúc trước đám trưởng lão Lạc gia làm khó nàng, Lạc Phi Hồng cũng chỉ đánh

cho đám con cháu của các trưởng lão kia một trận. Nàng ra tay rất có chừng mực, đại đa số chỉ bị thương ngoài da hay bị thương nhẹ, thậm chí không ai trọng thương.

Thế nhưng giờ Lạc Phi Hồng lại phẫn nộ tới mức khiến cho ca ca ruột đoạn tử tuyệt tôn. Hành động ác liệt như vậy có thể thấy tên Lạc Phi Vân kia đã làm gì rất quá đáng.

Nghe xong lời này, Lạc Phi Hồng trực tiếp cười lạnh nói: “Tên rác rưởi kia tự tìm đường chết, vậy không thể trách ta hạ thủ tàn nhẫn được.

Lần trước ta bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng, tên rác rưởi ngu ngốc Lạc Phi Vân kia không ngờ lại chạy tới tìm ta. Hắn bảo ta cố ý thua hắn sau đó truyền tin cho Phong Mãn Lâu, như vậy hắn có thể bước lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng.”

Nghe xong lời này, đám người Sở Hưu đều bó tay.

Tên Lạc Phi Vân kia ngu ngốc hay cho rằng toàn bộ giang hồ đều là kẻ ngu?

Thứ danh sách như Long Hổ Bảng mặc dù có thể lén lút thay đổi nhưng chỉ có thể xê xích vài hạng mà thôi. Thực lực với thanh danh đều bày ra cho cả giang hồ nhìn, làm sao giả bộ?

Lạc Phi Vân ngươi cho dù là người thừa kế Ngô Quận Lạc gia nhưng trên giang hồ cũng chỉ là hạng vô danh mà thôi, thực lực lại chỉ Ngoại Cương cảnh.

Cho dù Lạc Phi Hồng chính miệng nói ngươi đánh bại nàng, Phong Mãn Lâu tin được chắc? Người trong giang hồ tin nổi ư? Đây rõ ràng là trò cười.

Người đưa ra yêu cầu như vậy, theo đám người Sở Hưu, cũng chỉ là tên hề mà thôi.

Sở Hưu cau mày: “Chỉ vì chút chuyện như vậy mà ngươi biến hắn thành tàn tật ư? Đâu phải ngươi không biết tính cách hắn. Ngươi cũng biết hậu quả nếu làm vậy mà?”

Lạc Phi Vân kia là ngu ngốc, nhưng Lạc Phi Hồng đâu phải kẻ ngu, nàng hẳn cũng biết hậu quả của hành động lần này.

Cho nên gặp chuyện như vậy Lạc Phi Hồng chỉ cần ngó lơ tên ngu ngốc đó là được, tội gì phải phế bỏ người ta, cuối cùng còn liên lụy tới bản thân mình.

Lạc Phi Hồng thản nhiên nói: “Nếu không phải tên ngu ngốc này có ý đồ với ta, sao ta phải phế bỏ hắn?
Chương 485 Bưu hãn -2

Ta nghe được hắn tiền trảm hậu tấu, âm thầm liên hệ với Thương Thủy Doanh thị, muốn gả ta đi đổi lấy sự ủng hộ của Doanh thị. Đương nhiên là sự ủng hộ đối với hắn, bảo đảm cho hắn trở thành gia chủ Lạc gia.

Ta là người chứ đâu phải hàng hóa. Hắn muốn bán ta, ta phế bỏ hắn, hợp tình hợp lý. Chẳng phải sao?”

Nghe được chuyện này, đám người Sở Hưu lao nhao lắc đầu. Tên Lạc Phi Vân này rõ là tự tìm đường chết, chẳng trách được người khác.

Trước đó bọn họ còn tưởng chuyện liên hệ với Thương Thủy Doanh thị là quyết định của toàn bộ Lạc gia. Nếu vậy có lẽ Lạc Phi Hồng sẽ phản kháng, nhưng sẽ không làm kịch liệt tới vậy.

Dù sao Lạc Phi Hồng không phải Sở Hưu, không làm được chuyện giết cha như vậy.

Nhưng ai ngờ chuyện này lại do Lạc Phi Vân quyết định, còn là tiền trảm hậu tấu. Sau khi khiến mọi chuyện định hình rồi mới báo cho Lạc gia, khiến Lạc gia không có cả cơ hội đổi ý, nếu không sẽ là đắc tội với Thương Thủy Doanh thị.

Lạc Phi Vân dám làm vậy rõ ràng là tự tìm đường chết. Lạc Phi Vân phế hắn đi đã là nhẹ, không giết hắn ngay tại chỗ đã xem như kiềm chế rồi.

“Vậy giờ ngươi định làm sao?”Sở Hưu hỏi.

Gương mặt xinh xắn hiên ngang của Lạc Phi Hồng lúc này lại lộ ra sát khí dữ tợn: “Vốn dĩ Lạc gia nuôi ta một đời, tới lúc mấu chốt cho dù ta là nữ nhi nhưng cũng chẳng ngại giúp Lạc gia một tay.

Thế nhưng giờ Lạc gia lại coi Lạc Phi Hồng như một món hàng. Vậy thì được, ta muốn xem xem cuối cùng người hối hận nhất sẽ là ai!”

Ngẩng đầu nhìn Sở Hưu, Lạc Phi Hồng liên tiếp nói ra kế hoạch khiến người ta kinh hãi không ngậm miệng lại nổi.

Đương nhiên Sở Hưu không giật mình, so với việc y làm ở Sở gia, Lạc Phi Hồng đã khá nhân từ rồi.

Lạc Phi Hồng ngẩng đầu lên nhìn đám người Mạc Dã Tử cùng Sở Hưu nói: “Mạc tiền bối cùng các vị. Nếu giúp ta có thể các ngươi sẽ đắc tội với Lạc gia, thậm chí đắc tội với cả Thương Thủy Doanh thị. Ta không cưỡng ép các người.

Huống hồ giờ trên tay ta không có thứ gì. Mấy lời hứa xuông qua quít thì dù các ngươi tin ta cũng không muốn nói. Có điều Lạc Phi Hồng mặc dù là nữ nhân nhưng cũng là người hiểu ân nghĩa. Chuyện hôm nay tương lai chắc chắn sẽ báo đáp.”

Mạc Dã Tử cười cười lắc đầu nói: “Lạc nha đầu, đừng nói nghiêm trọng như vậy. Mặc dù giờ ta không còn là các chủ Thần Binh Các nữa nhưng vẫn còn chút quan hệ. Lạc gia không dám động tới ta. Thương Thủy Doanh thị thân là thế lực đầu Cửu Đại Thế Gia, vẫn có chút khí độ. Họ sẽ không vì chút chuyện này mà tới gây sự với ta đâu.

Thật ra Lạc nha đầu ngươi không cần làm việc quyết liệt như vậy. Chuyện này ngươi cứ kéo dài một thời gian cho ta, ta tìm một số người tới, đồng loạt gây áp lực lên Lạc gia. Đến lúc đó hẳn sẽ khiến Lạc Cửu Niên nhượng bộ.”

Ánh mắt Lạc Phi Hồng lóe lên sắc lạnh: “Không! Lạc gia đã không coi ta là đệ tử, chỉ coi như một món hàng có thể tùy ý đem ra giao dịch, việc gì ta phải ở lại Lạc gia? Là bọn họ làm việc không để lại đường lui trước!”

Sở Hưu cuối cùng nói: “Không cần nhìn ta, các ngươi biết năng lực gây chuyện của ta rồi đó. Đừng nói là Lạc gia, cho dù thế lực mạnh hơn Thương Thủy Doanh thị ta còn đắc tội rồi, giờ thêm một hai cái cũng chẳng nhiều.”

Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh cũng nói: “Trước khi tới đây ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Ta rất ít khi làm phiền sư phụ, nhưng nếu xảy ra chuyện ta tin rằng sư phụ sẽ chống đỡ giúp ta.”

Trong những người này chỉ có Mạc Thiên Lâm không tỏ thái độ, nhưng trên thực tế giữa bọn họ, Mạc Thiên Lâm mới là người quen biết Lạc Phi Hồng sớm nhất.

Đương nhiên cũng chẳng thể trách Mạc Thiên Lâm yếu kém được, trong những người ở đây hắn là người phải băn khoăn nhiều nhất.

Mạc Dã Tử có thể không chút cố kỵ giúp đỡ Lạc Phi Hồng là vì hắn coi Lạc Phi Hồng như con gái. Từ khi hắn chế tạo ra Hồng Diên đưa cho Lạc Phi Hồng, thái độ của hắn đối với Lạc Phi Hồng còn tốt hơn cả con trai ruột.

Hơn nữa tình huống của Mạc Dã Tử cũng đúng như lời của hắn, với thân phận và quan hệ của hắn, Mạc Dã Tử không sợ Lạc gia và Thương Thủy Doanh thị.

Bên phía Tạ Tiểu Lâu cũng vậy, Thiên Hạ Minh ở Tây Sở, lại thêm bá khí của Thiên Tội đà chủ, hắn cần gì phải sợ kẻ khác?

Về phần Sở Hưu, theo tình theo lý, Lạc Phi Hồng coi như bạn tốt của y, là một thành viên trong Cửu Phân Đường.

Suy nghĩ theo lợi ích, tương lai Lạc Phi Hồng tuyệt đối không phải hạng phàm, xây dựng lên Bất Nhị Cung, dùng thân phận nữ tử đứng sừng sững trên giang hồ, quả thật không dễ dàng. Giờ giúp nàng, tương lai Sở Hưu sẽ không lỗ.

Còn trong đó Mạc Thiên Lâm lại là người băn khoăn nhiều nhất, bởi vì thực lực Mạc gia đã không mạnh lại còn ở ngay Đông Tề.

Hơn nữa vị trí người thừa kề Mạc gia của hắn cũng không ổn định. Trong nội bộ Mạc gia có không ít người không phục hắn, luôn ngóng trông vị trí thừa kế của Mạc Thiên Lâm.

Ngay lúc Mạc Thiên Lâm định nói gì đó, Lạc Phi Hồng lại mở miệng trước: “Mạc Thiên Lâm, ngươi đi đi. Ta biết tình hình của ngươi, ngươi không cần cậy mạnh. Chuyện này ngươi đừng xen vào.”

Nghe Lạc Phi Hồng nói vậy, Mạc Thiên Lâm nhíu mày nói: “Thế nào là cậy mạnh? Rõ ràng ta rất mạnh mà? Chuyện này ngươi đừng nói nữa, ta chắc chắn sẽ tham gia.”

Mạc Thiên Lâm không phải người nghĩa bạc vân thiên như Lã Phụng Tiên, nhưng hắn cũng chẳng phải kẻ máu lạnh có thể ngồi yên nhìn bằng hữu của mình xảy ra chuyện mà không buồn quản.

Dù sao Mạc Thiên Lâm cũng nghĩ rất thoáng, cho dù thành ra lớn chuyện, hắn là đệ tử kiệt xuất trong giới trẻ của Mạc gia, chắc chắn sẽ không bị trọng phạt phế sạch võ công, cùng lắm chỉ bị trách mắng một hồi hoặc bị phạt cấm túc mà thôi. Mấy chuyện như vậy Mạc Thiên Lâm còn gánh được, còn phiền phức sau này thì để sau này hãng tính.

Lạc Phi Hồng nói lời cảm tạ xong cũng không khách sáo thêm với mọi người. Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lạc Thiên Dương mang người tới nói: “Được rồi, gặp cũng gặp rồi, lôi đài tỷ võ kén rể sắp bắt đầu. Mời chư vị tới tham quan.”

Ánh mắt Lạc Thiên Dương nhìn Lạc Phi Hồng lộ vẻ phức tạp nói: “Phi Hồng, ngươi cũng theo di. Nhớ cho kỹ, đừng có gây chuyện nữa, bằng không lão tổ mà nổi giận, ta cũng chẳng giữ nổi ngươi.”

Thân là phụ thân, không phải Lạc Thiên Dương không có chút tình cảm gì với Lạc Phi Hồng.

Có điều địa vị của Lạc Phi Hồng trong mắt hắn căn bản không cách nào so sánh với Lạc Phi Vân.

Thậm chí Lạc Thiên Dương còn nghĩ trong lòng, vì sao người có thiên phú cường đại như vậy không phải Lạc Phi Vân mà lại là nữ nhi Lạc Phi Hồng?

Thiên phú thực lực bản thân hắn đều không được, cho nên càng mong con hơn cha. Chính vì vậy hắn mới dốc hết công sức lực lượng vào người Lạc Phi Vân. Đáng tiếc so với những võ giả môn phái nhỏ hay tán tu, Lạc Phi Vân còn tính là không tệ, nhưng nếu so với những tuấn kiệt trẻ tuổi của đại phái, Lạc Phi Vân căn bản không cùng cấp bậc với bọn họ.

Có điều cho dù như vậy Lạc Thiên Dương cũng hết sức cưng chiều Lạc Phi Vân. Cho nên sau khi Lạc Phi Hồng phế bỏ Lạc Phi Vân, hắn mới phẫn nộ tới mất cả lý trí, hạ thủ nặng tay làm trọng thương Lạc Phi Hồng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom