• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Tổ Thần Chí Tôn (2 Viewers)

  • Chương 256-260

Chương 256 Hai đại yêu vương (1)

Nhanh tìm nghịch tử kia đến cho ta, nhanh!

Nhiếp Thanh Vân quả thực muốn khóc, hắn rất buồn bực, trước cùng TiểuDực ở Trí Hiên Các tao ngộ, hắn sớm nên nghĩ đến Tiểu Dực không phảinhân loại mới đúng, ở nơi đó tao ngộ một lần thì cũng thôi, như thế nàocòn chọc tên sát tinh như vậy chứ?

Trang Bách Mạch lập tức chạy vội ra, vài phút sau, ôm một tên mập trởvề, hướng trước mặt Diệp Vân quăng ra, mập mạp này cùng Nhiếp Thanh Vân lớn lên có điểm giống nhau, nhưng mà hình dạng càng xấu, cư nhiên cònmặt mũi tràn đầy râu quai nón, lôi thôi phải chết, nhìn xem quả thực sovới Nhiếp Thanh Vân còn muốn lão.

- Các ngươi làm gì, sao lại bắt ta?

Nhiếp Thừa Phong chật vật đứng lên, giận dỗi rống to, hắn còn ở trêngiường ôm một nữ đệ tử ngủ, kết quả thoáng cái bị người ôm tới, hướng về mặt sau nhìn thoáng qua, phát hiện lão tổ tông cùng Nhiếp Thanh Vân rõràng đều quỳ, sửng sốt một chút, hướng Diệp Vân phía trước nhìn lại,ngẩng đầu, chứng kiến Tiểu Dực trên bầu trời, sợ tới mức thiếu chút nữađái ra quần, run rẩy hỏi.

- Các ngươi là ai. . . Vì sao. . . đến Thanh Vân Tông ta?

- Cũng không tệ lắm nha, cư nhiên còn có thể nói chuyện.

Diệp Vân chứng kiến gia hỏa xấu xí trước mắt này, lập tức sinh lòngchán ghét, chỉ bằng hắn, cũng muốn học thiếu niên hư hỏng cường đoạtDiệp Tuyền?

- Ngươi muốn làm gì?

Nhìn xem Diệp Vân từng bước một đi tới, Nhiếp Thừa Phong sợ tới mức môi trắng bệch.

- Xem ra ngươi ở trong Thanh Vân Tông dâm uy rất đủ nha, không biết cóbao nhiêu nữ đệ tử bị ngươi bức bách đi vào khuôn khổ, diễm phúc khôngcạn a?

Diệp Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thừa Phong.

Nhiếp Thừa Phong đảo qua mọi người, rơi vào trên người Diệp Tuyền, lậptức hiểu rõ rồi, tuy hắn là hoàn khố, nhưng cũng biết loại tình huốngnày trước mắt, cha của hắn cùng lão tổ tông đều cứu không được hắn, haichân mềm nhũn quỳ xuống, một bả nước mũi một bả nước mắt dập đầu choDiệp Vân:

- Ta sai rồi, ta không nên vừa ý Diệp Tuyền, ta không nên cưỡng bức Diệp Tuyền, ta thật sự sai rồi!

- Vừa ý Tuyền Nhi, ta có thể hiểu được, ai bảo Tuyền Nhi của nhà chúngta lớn lên xinh đẹp như vậy, nhưng mà dùng thủ đoạn không quang minh,cái này lại không thể tha thứ, ngươi nghĩ rằng Diệp gia chúng ta dễ khidễ sao?

Diệp Vân đá đá Nhiếp Thừa Phong.

Nhiếp Thừa Phong sợ tới mức toàn thân thẳng run, dực xà cự đại trên đỉnh đầu kia, làm cho hắn sợ hãi vạn phần, cho dù Diệp Vân dùng chân đáhắn, hắn cũng là một cử động nhỏ cũng không dám.

- Diệp Vân ca ca, ta đã đói bụng. . . .

Tiểu Dực trên đỉnh đầu Diệp Vân thấp giọng nói, hắn muốn nói hắn lạimuốn ăn đùi dê, chỉ là dưới loại tình huống này, giống như rất khôngthích hợp nói, nói như vậy sẽ làm người ta hiểu lầm a.

Nghe được dực xà cự đại trên đỉnh đầu nói đói, Nhiếp Thừa Phong hai mắt khẽ đảo, hôn mê rồi.

- Nhanh như vậy liền ngất đi rồi, thật không thú vị.

Diệp Vân buồn bực nói, hắn nghe được một trận mùi khai, Nhiếp ThừaPhong này cư nhiên bị Tiểu Dực một câu nói sợ tới mức đái ra quần, hắnchán ghét một cước đá Nhiếp Thừa Phong đi ra ngoài, bùm một tiếng, Nhiếp Thừa Phong cùng mập bà kia đụng vào nhau, làm mập bà kia cũng hôn mêbất tỉnh, hai trái bóng cao su mấy trăm cân bắn ra.

- Tuyền Nhi, ngươi muốn xử trí hai người kia như thế nào?

Diệp Vân quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tuyền hỏi, bị khi phụ chính là Diệp Tuyền, tự nhiên là do Diệp Tuyền quyết định.

- Diệp Vân ca ca, coi như được rồi.

Diệp Tuyền lôi kéo quần áo Diệp Vân, nhỏ giọng nói.

Diệp Tuyền quá lương thiện rồi, cho dù Nhiếp Thừa Phong cùng mập bà kiađã từng khi dễ qua nàng, nàng cũng không nghĩ tới kịch liệt trả thù.

Nhiếp Thanh Vân nghe được Diệp Tuyền nói, quả thực là cảm động đến muốnkhóc, một hài tử tốt cỡ nào a, hắn có chút hối hận lúc trước làm sao lại dung túng Nhiếp Thừa Phong cái tiểu ác nhân này như vậy, nếu như hômnay không chết hắn tuyệt đối muốn đem tiểu tử Nhiếp Thừa Phong kia đánhmột trận, sẽ không cho hắn đi ra tai họa người, tiểu tử này chính làmang đến tai hoạ ngập đầu cho cả Thanh Vân Tông a!

- Tuyền Nhi, ngươi chính là quá lương thiện rồi, nhưng mà cứ như vậybuông tha bọn họ, cửa cũng không có! Tưởng Diệp gia chúng ta dễ khi dễsao? Nếu không cho bọn hắn chút giáo huấn, từ nay về sau mọi người đềukhi dễ đến trên đầu Diệp gia ta!

Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng đảo qua lão giả kia cùng bọn người Nhiếp Thanh Vân.

Bọn người Nhiếp Thanh Vân tâm trong nháy mắt chìm đến đáy cốc.

- Điện hạ, nếu như điện hạ có thể tha cho chúng ta một mạng, chúng ta nguyện vì điện hạ làm trâu làm ngựa!

Hồng phát lão giả còn có bọn người Nhiếp Thanh Vân ở trên mặt đất dập đầu đến thình thịch vang lên.

- Làm trâu làm ngựa?

Nghe được bọn người Nhiếp Thanh Vân nói, Diệp Vân lại có chút động tâm, một con Thiên Sư cấp huyền thú, một Thiên Tôn cấp cường giả, nếu có thể ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay ngược lại là có thể buông tha bọn họ, một cái Thanh Vân Tông to như vậy, chính là một cổ chiến lực không nhỏ, từnay về sau nếu có chuyện gì, liền cho bọn hắn đi làm.

Thấy Diệp Vân nửa ngày không có lên tiếng, lão giả kia còn có NhiếpThanh Vân lập tức cảm thấy một tia hi vọng, càng là liên tiếp dập đầu.

- Từ nay về sau Yêu Vương điện hạ có đem ra sử dụng, chúng ta vào nơi nước sôi lửa bỏng không chối từ!

Mọi người Thanh Vân Tông thề chết nói.

Diệp Vân quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tuyền nói:

- Tuyền Nhi, ngươi trước ngồi lên Hỏa Linh Điêu về nhà a, ta còn muốn đi đế đô, chờ thêm một khoảng thời gian ta sẽ về nhà nhìn ngươi.

Diệp Tuyền suy nghĩ một chút, những người của Thanh Vân Tông đ này ều bị dọa thành như vậy, ở lại cũng không làm được gì, gật đầu nói:

- Ân, Diệp Vân ca ca, ta đây đi về trước.

Diệp Tuyền nhìn xem Diệp Vân, bộ dạng có vài phần không muốn, nhưng vẫn ngồi trên Hỏa Linh Điêu, Hỏa Linh Điêu bay lên trời, càng bay càng xa.

- Muội muội của ta quá thiện lương, không so đo với các ngươi, bằngkhông ta khẳng định đem các ngươi nguyên một đám giết sạch, điền bụngcho Tiểu Dực!

Diệp Vân tức giận hừ nói.

Nghe được một câu điền bụng cho Tiểu Dực như vậy, lão giả kia cùng Nhiếp Thanh Vân đều sợ tới mức toàn thân run rẩy.

- Điện hạ khoan hồng độ lượng!

- Tạ điện hạ ân không giết!

Mọi người đều dập đầu.

- Đừng tạ được quá sớm, ta lời còn chưa nói hết đâu!

Diệp Vân đảo qua mọi người Thanh Vân Tông.

- Một Thiên Sư cấp huyền thú, một Thiên Tôn cường giả, bản Yêu Vươngthật đúng là nhìn không thuận mắt, bản Yêu Vương gần đây ở hồng trầnlịch lãm, không thể mang thủ hạ tới, thiếu một ít chân chạy, tạm thờinhận lấy các ngươi, xem các ngươi sau này biểu hiện, nếu như biểu hiệntốt, ngược lại có thể tha các ngươi một mạng, nếu biểu hiện không tốt,hừ hừ, đừng trách bản vương vô tình!

Diệp Vân đem Vân hồn thích phóng ra, kim giáp binh sĩ toàn thân thiêu đốt lên hỏa diễm nóng bỏng đứng lặng trên hư không.
Chương 257 Hai đại yêu vương (2)

Hồng phát lão giả kia vừa thấy, lập tức sợ tới mức dập đầu, ông trời của ta a, hai Đại Yêu Vương! Hai Yêu Vương cường giả! Run rẩy nói:

- Tiểu lão nhân nhất định nghe theo điện hạ hiệu lệnh, không dám không theo, nếu như vi phạm, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh mà chết!

Bọn người Nhiếp Thanh Vân cũng nghe lão tổ tông nói về ngưng Vân biếnhóa, biết rõ Diệp Vân cũng là một Yêu Vương, trong nội tâm thẳng run,không ngừng kêu khổ, nhi tử bảo bối của hắn này rốt cuộc rước lấy cáiđối đầu gì cho hắn a!

- Thanh Vân Tông cao thấp nhất định nghe theo điện hạ hiệu lệnh, khôngdám không theo, nếu như vi phạm, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh mà chết!

Nhiếp Thanh Vân cũng tranh thủ thời gian thề.

- Ta mới không tin cái lời thề chó má gì, ta đã dùng hồn niệm bí pháp, ở trên người các ngươi để lại một đạo khí tức, nếu các ngươi có một tiadị tâm, các ngươi có thể cẩn thận lo lắng một chút, xem có thể đào thoát truy tung của ta hay không!

Con mắt Diệp Vân nhắm lại mà nhìn xem Hồng phát lão giả còn có NhiếpThanh Vân, trước đem bọn họ dọa giật mình nói sau, bằng không trong nộitâm bọn họ khó tránh khỏi còn có dị tâm!

Ở Hồng phát lão giả còn có Nhiếp Thanh Vân xem ra, trong ánh mắt DiệpVân không mang theo bất luận tâm tình gì, lộ ra một cổ sát khí kinhngười, làm cho phía sau lưng bọn hắn hàn khí ứa ra.

- Chúng ta tuyệt đối không dám phản bội điện hạ!

Hồng phát lão giả còn có Nhiếp Thanh Vân đều nói.

- Tin rằng các ngươi không dám, sự tình hôm nay, không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ, nếu truyền đi, hừ hừ.

Diệp Vân đem Vân hồn thu trở về, hai Yêu Vương đồng thời hiện thân, đã đem Hồng phát lão giả cùng Nhiếp Thanh Vân sợ tới mức không nhẹ, DiệpVân nói cái gì, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe.

- Hai vị điện hạ ở trong Thanh Vân Tông hiện thân, nhiều Thanh Vân Tông đệ tử như vậy đều thấy được, sợ là rất khó giữ bí mật.

Nhiếp Thanh Vân rung giọng nói, ở trước mặt hai Đại Yêu Vương, hắn cảmgiác mình cũng nhanh hít thở không thông, ngay cả lời nói cũng không nói ra được.

- Cái này chính là chuyện tình của các ngươi, chút việc nhỏ ấy không cần ta dạy cho các ngươi a.

Diệp Vân nhàn nhạt liếc qua Nhiếp Thanh Vân.

- Vâng, thuộc hạ đáng chết.

Nhiếp Thanh Vân hận không thể vả miệng mình, lúc này hỏi chút ít chuyện kia làm gì vậy?

- Ta muốn Thanh Vân Tông này, tùy thời nghe theo hiệu lệnh của ta, mônhạ đệ tử nếu có dám không nghe, hoặc là xuất hiện phản nghịch, ta liềntìm hai người các ngươi tính sổ. Cho các ngươi một tháng thời gian chỉnh đốn Thanh Vân Tông, một tháng sau, ngươi đến đế đô gặp ta!

Diệp Vân hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua A Ly cùng Tiểu Dực.

- A Ly, Tiểu Dực, chúng ta trở về.

Tiểu Dực sưu hạ xuống, biến trở về bộ dáng một đứa bé, đứng ở bên người Diệp Vân, A Ly cũng nhảy tới trên bờ vai của Diệp Vân.

Hỏa Linh Điêu bị Tuyền Nhi cưỡi đi, này cũng chỉ có thể đi bộ xuống núi, bất quá Thanh Vân Sơn phong cảnh không sai, coi như là thưởng thức cảnh đẹp .

Bóng lưng của bọn hắn xa xa biến mất ở trên sơn đạo.

Nhìn xem bóng lưng Diệp Vân, A Ly cùng Tiểu Dực đi xa, lão giả kia cùng bọn người Nhiếp Thanh Vân y nguyên càng không ngừng lau mồ hôi lạnh.

- Lão tổ tông, bọn họ đi rồi.

Nhiếp Thanh Vân thở dài một hơi, chuẩn bị đứng lên, Tiểu Dực biến ảo dực xà cùng Vân hồn Diệp Vân biến ảo kim giáp binh sĩ, cho hắn rung độnglớn lao, nguyên lai hai người kia lại là Yêu Vương che dấu, đối với cóthể từ trên đảo giữa hồ trốn về, hắn thật sự là âm thầm vui mừng.

- Tất cả mọi người quỳ cho ta, không cho phép đứng lên!

Hồng phát lão giả nghiêm nghị gầm lên.

Nhiếp Thanh Vân cùng một đám người của Thanh Vân Tông phía sau đều đang muốn đứng lên, chân mềm nhũn, lại quỵ trên mặt đất.

- Lão tổ tông, bọn họ đều đã đi xa.

Nhiếp Thanh Vân khó hiểu nói.

Hồng phát lão giả trừng Nhiếp Thanh Vân, lớn tiếng chửi bới:

- Ngươi muốn hại chết chúng ta sao? Sau này mỗi người nói chuyện đều chú ý cho ta, các ngươi biết rõ cái gì là Yêu Vương sao? Ta tại sao phải engại Yêu Vương như thế? Các ngươi căn bản không cách nào tưởng tượng,Yêu Vương là một loại tồn tại như thế nào! Yêu Vương ngưng Vân biếnhóa, một ý niệm, hồn niệm có thể đến ngoài mấy trăm dặm, trong mấy trămdặm nhất cử nhất động, đều mơ tưởng muốn chạy trốn qua hồn niệm của bọnhọ, ngoài trăm dặm, Yêu Vương điện hạ chỉ cần hồn niệm vừa động, cácngươi chết cũng không biết chết như thế nào!

- Yêu Vương điện hạ ở trên người các ngươi để lại một đám hồn niệm, vậythì ý nghĩa từ nay về sau nhất cử nhất động của các ngươi, trong nội tâm đang suy nghĩ gì, Yêu Vương điện hạ đều có thể biết, coi như các ngươitrốn đến chân trời góc biển, Yêu Vương điện hạ cũng có thể tùy thời tìmđược các ngươi, tùy thời có thể cho các ngươi chết không có chỗ chôn!

Trên thực tế hỏa điểu biến thành Hồng phát lão giả kia tuy sống hơn sáutrăm tuổi, nhưng mà một mực ở trong Thanh Vân Tông, chưa bao giờ thấyqua Yêu Vương chính thức, hắn biết đến, chỉ là truyền thuyết Yêu Vươngtruyền lưu ở trong vô số yêu thú, huyền thú, ở trong suy nghĩ của bọnhắn, Yêu Vương chính là tồn tại như thiên Vân.

Nghe được lão tổ tông nói, mọi người Thanh Vân Tông run rẩy một cái,trước kia bọn họ đều chỉ biết là, Yêu Vương tương đương với Vân Tôncường giả trong nhân loại, nhưng mà Yêu Vương có Vân thông gì, bọn họlại thật không biết.

Nguyên bản bọn người Nhiếp Thanh Vân đối với Diệp Vân cùng Tiểu Dực,đều có một tia ý nghĩ bằng mặt không bằng lòng, nhưng nghe lão tổ tôngnói Yêu Vương đáng sợ như vậy, bọn họ lập tức tuyệt ý nghĩ này, xem rasau này, hai vị Yêu Vương điện hạ nói gì làm nấy mới được, nếu làm haivị Yêu Vương không cao hứng. . .

Vân hồn của Diệp Vân, một mực chú ý đến Hồng phát lão giả cùng bọnngười Nhiếp Thanh Vân phản ứng, nghe đến lão giả nói, còn là tương đốithoả mãn, xem ra danh đầu của Yêu Vương, còn là tương đối có tác dụng,khóe miệng của hắn mỉm cười, triển lộ một tia khí tức Vân hồn.

Hồng phát lão giả có cảm giác, sợ hãi đến tranh thủ thời gian bùm bùm bùm dập đầu:

- Điện hạ bớt giận, thỉnh điện hạ thứ tội, ta từ nay về sau nhất định quản giáo tốt bọn họ, điện hạ thứ tội!

Bọn người Nhiếp Thanh Vân chứng kiến lão tổ tông như vậy, trong nội tâmsợ hãi, lập tức cảm giác được bên trong sâu xa có đôi mắt đang nhìn chăm chú bọn họ, cũng bề bộn dập đầu cầu xin tha thứ.

Như vậy một mực qua vài tiếng đồng hồ, bọn họ bình yên vô sự, lúc nàymới yên lòng lại, vẻ mặt thảm hề hề, bất quá sau này, bọn họ không dámlại trong lòng còn có dị tâm .

Nhiếp Thừa Phong thất tha thất thểu đứng lên, trên người mang theo mộtcổ tao thối kinh người, hắn một bộ kinh hồn chưa định, không nghĩ tới có thể còn sống sót, hắn còn cho là mình đã bị đại xà kia một ngụm nuốt ăn rồi.

- Nghịch tử!

Nhiếp Thanh Vân chứng kiến Nhiếp Thừa Phong, nghe thấy được vẻ hương vịnày, lập tức có một loại chán ghét nói không nên lời, một cước đá vàotrên mông đít của Nhiếp Thừa Phong.
Chương 258 Thám tử Man quốc (1)

Nhiếp Thừa Phong một tiếng kêu thảm, bay đi ra ngoài.

- Khẩn cấp triệu tập tất cả đệ tử Thanh Vân Tông, bất luận kẻ nào từ nay về sau, không được cùng ngoại giới liên lạc.

Hồng phát lão giả trầm giọng nói, bọn người Nhiếp Thanh Vân sắc mặtngưng tụ, bọn họ lập tức biết rằng tình thế nghiêm trọng, Thanh Vân Tông nhiều đệ tử như vậy, có rất nhiều người thấy được một màn hôm nay, khótránh khỏi sẽ đem tin tức hai Đại Yêu Vương hiện thân tại Thanh Vân Tông truyền đi, bọn họ phải tranh thủ thời gian khống chế mới được, bằngkhông nếu Yêu Vương điện hạ trách tội xuống, bọn họ chịu không nổi!

Trên quan đạo dưới Thanh Vân Sơn.

- A Ly, Yêu Vương thật sự lợi hại như vậy, hồn niệm có thể truy tung mấy trăm dặm?

Diệp Vân cúi đầu hỏi A Ly, hỏa điểu biến thành lão giả kia nói về YêuVương rất mơ hồ, Diệp Vân đối với năng lực của Yêu Vương, cũng sinh ramột chút hiếu kỳ.

A Ly cười híp mắt, lắc đầu, dùng thú ngữ nói một ít lời.

- A Ly tỷ tỷ nói, từng Yêu Vương Vân thông đều có bất đồng, có chút Yêu Vương chiến lực cường hoành, có chút Yêu Vương am hiểu truy tung, cũngcó chút Yêu Vương am hiểu mê hoặc, ẩn nấp các loại bí thuật,… giống nhưta thượng cổ dị chủng, cùng yêu thú huyền thú bình thường lại không đồng dạng. Những đê giai yêu thú, huyền thú kia chưa thấy qua Yêu Vươngcường hoành, nên đem năng lực của Yêu Vương truyền được vô cùng kì diệu, bất quá Yêu Vương cường đại là không thể nghi ngờ.

Tiểu Dực một bên từng ngụm từng ngụm ăn đùi dê, một bên bỉu môi nói.

- A Ly gặp qua rất nhiều Yêu Vương sao?

Diệp Vân nghi hoặc hỏi thăm, nếu chưa thấy qua Yêu Vương, như thế nào lại biết được nhiều như vậy?

A Ly trầm mặc một lát, sau nửa ngày mới nhẹ gật đầu.

- A Ly tỷ tỷ nói, nàng từng ở bữa tiệc Yêu Vương gặp qua một ít YêuVương, nhưng mà chỉ là xa xa chứng kiến, về Yêu Vương hết thảy, nàng đều là nghe bà ngoại nàng nói.

Tiểu Dực thuật lại nói.

Diệp Vân cảm giác được nói đến Yêu Vương, cảm xúc A Ly có chút lạ,trong ánh mắt có phẫn nộ, khuất nhục, bất đắc dĩ, thống khổ cùng mêmang, loại cảm xúc phức tạp đó, Vân hồn của Diệp Vân có thể rõ ràngcảm thụ đến, có nhiều thứ, A Ly một mực không có nói cho hắn biết, kể cả tộc đàn A Ly tại sao phải bị diệt tộc, nhưng mà Diệp Vân có thể thôngcảm cùng lý giải nỗi khổ tâm của A Ly, trong nội tâm A Ly khẳng địnhcũng ẩn dấu một ít bí mật không thể nói.

Hiện tại A Ly không nói, này nhất định là thời điểm chưa đến.

Yêu Vương yến? Không biết đó là trường hợp dạng gì? Tất cả Yêu Vương tụ hội?

Nghĩ đến trước kia phát sinh các loại, A Ly đem những yêu thú, huyền thú diệt Ly Miêu nhất tộc kia, khẳng định có cừu hận khắc cốt minh tâm,nhưng mà A Ly một mực không chịu nói địch nhân của nàng là ai, chính lànói, địch nhân của A Ly quá cường đại, dùng thực lực bây giờ của DiệpVân, căn bản không phải đối thủ của bọn nó, cho nên A Ly mới sẽ chọn im miệng không nói.

Sẽ có một ngày, thực lực của hắn cường đại đến đủ giúp A Ly báo thù, A Ly mới có thể đem bí mật của nàng nói ra.

Diệp Vân sờ lên đầu của A Ly, tộc đàn bị diệt, nhưng A Ly lại không thể không vứt bỏ tộc nhân chí thân đào tẩu, loại thống khổ cùng áy náy đó,Diệp Vân cảm giác mình bị cảm động lây.

A Ly co rúc ở trong lòng của Diệp Vân, khóe mắt treo một ít nước mắt.

- Diệp Vân ca ca, A Ly tỷ tỷ rất thương tâm.

Tiểu Dực cũng có chút nước mắt lưng tròng nói, hắn tuy không biết A Lytỷ tỷ bởi vì sao mà thương tâm, nhưng A Ly tỷ tỷ thương tâm, hắn liềnkhông nhịn được muốn khóc.

- A Ly không có chuyện gì, Tiểu Dực, chúng ta về đế đô, trời sắp tốirồi, phía trước giống như có một cái trấn nhỏ, chúng ta đến bên kia đặtchân, ngày mai mua ngựa lên đường.

Diệp Vân nói, lôi kéo Tiểu Dực cùng một chỗ, ở trên quan đạo đi tới.Xem ra trảo nhiều mấy yêu thú có thể bay, chỉ có Hắc Ưng cùng Hỏa LinhĐiêu căn bản không đủ dùng.

Đi vài dặm, xa xa liền chứng kiến một trấn nhỏ phồn hoa, Diệp Vân cùngTiểu Dực đều là tu luyện giả, đi nhiều đường như vậy cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Thanh Liễu trấn.

Cái trấn nhỏ này ở vào bên cạnh quan đạo, rất nhiều tiểu thương ở nơinày đặt chân, tiếng người huyên náo, ở trên phố đều là người, hai bêncũng là tửu lâu kỹ viện san sát.

Vân hồn quét qua, trong tiểu trấn hết thảy nhìn một cái không xót gì.

Mỗi khi đến một trấn nhỏ, Diệp Vân luôn có thói quen dùng Vân hồn quét một lần, nhìn xem có cao thủ hoặc là thứ tốt làm cho hắn chú ý haykhông, bất quá hắn rất nhanh liền thất vọng rồi, trong tiểu trấn nàymạnh nhất cũng bất quá là một cửu giai cao thủ, bên người có rất nhiềubảy tám giai, hình như là một tiêu cục, về phần thứ tốt, chỉ là một ítđê cấp dược thảo.

Trong tiểu trấn nhân viên hỗn tạp, ngoại trừ người Tây Vũ đế quốc ra,còn có rất nhiều thương nhân thậm chí là đến từ quốc gia khác, có ngườitóc vàng mắt xanh, có làn da ngăm đen, ngược lại làm cho cả trấn nhỏnhiều hơn một phen phong tình dị vực.

Trong trấn nhỏ đã không có cao thủ, Diệp Vân cũng lười dùng Vân hồn, đem Vân hồn thu vào.

- Tiểu Dực, chúng ta đi tửu lâu.

Diệp Vân nói, mang theo Tiểu Dực cùng một chỗ, trên một chỗ tửu lâu,chuẩn bị ở nơi đó cơm nước xong, ngủ lại một đêm, đợi buổi sáng ngày mai mua con ngựa, có thể ly khai.

Diệp Vân một người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, bên người dẫntheo một hài đồng năm sáu tuổi, trong ngực còn chui một con ly miêu bạch sắc, ở trong một đám thương nhân, là có vẻ có chút bắt mắt, bất quángười bên ngoài xem xét trang phục Diệp Vân, liền biết rõ Diệp Vân làngười của võ đạo thế gia, không có ai sẽ chủ động trêu chọc tu luyệngiả.

Lúc Diệp Vân đi đến tửu lâu, xa xa vài người bày quầy Vân sắc dị động, có một người cực kỳ nhanh ly khai.

Trong trạch viện nào đó của trấn nhỏ, mấy người mặc trang phục khác nhau tụ ở nơi đó.

- Các ngươi nhìn rõ ràng? Tiểu tử kia xác thực mang theo một con bạch sắc ly miêu?

Một người trong đó trầm giọng hỏi, hắn thân hình cao lớn cường tráng,toàn thân đều là cơ nhục dày đặc, tóc ở sau ót trát thành một nhúm, mặcquần áo lam nhạt, tuy giả vờ giả trang cùng người Tây Vũ đế quốc đồngdạng, nhưng tướng mạo lại đại hữu bất đồng, mũi cao đến Vân kỳ, con mắt màu xanh lá cây đậm.

- Đúng vậy, Lôi Vũ lão đại, chúng ta tuyệt đối không có nhìn lầm.

Một người trong đó khẳng định đáp.

Lôi Vũ Thiên có chút vuốt cằm nói:

- Ta đây liền hướng tổng bộ báo cáo, gọi người nhìn chằm chằm cho ta, nếu bị lạc, các ngươi biết hậu quả!

- Vâng, Lôi Vũ lão đại!

Lôi Vũ Thiên là đầu lĩnh cơ quan tình báo mà Man quốc bố trí tại ThanhLiễu trấn, thực lực bát giai, phụ trách thu thập các loại tình báo choMan quốc, Man quốc đối với Tây Vũ đế quốc ngấp nghé đã lâu, trên trămnăm này phái rất nhiều người lẻn vào Tây Vũ đế quốc, tại Tây Vũ đế quốcthành lập mạng lưới tình báo đông đúc, Tây Vũ đế quốc phát sinh mỗi mộtchuyện, đều đào thoát không qua tai mắt của bọn hắn!
Chương 259 Thám tử Man quốc (2)

Trước đây chuyện Nhân phẩm đan dược, đưa tới Man quốc chú ý, đối vớichuyện đã xảy ra giữa hồ, bọn họ cũng biết một chút, nguyên nhân gây ralà Diệp Vân câu được một Tử Kim Vân Ngư, bị Hiên Dật dược tôn dùng đểluyện chế Tử Kim Vân Đan, nhiều Nhân phẩm đan dược như thế, bên Manquốc kia cũng là cực kỳ trọng thị, phái một ít cao thủ qua, chuẩn bịđoạt đan dược, nhưng mà lúc cao thủ của bọn hắn qua, chiến đấu đã chấmdứt, Hiên Dật dược tôn cùng Diệp Vân không biết tung tích, bất quá caothủ Man quốc cũng ở lại đế đô, một mực chưa từng rời đi.

Không nghĩ tới Diệp Vân rõ ràng xuất hiện ở nơi này, Tử Kim Vân Đankhông có khả năng thoáng cái dùng xong, trên người của Diệp Vân tấtnhiên cũng không có thiếu!

Lôi Vũ Thiên xem xét bắt tay vào làm trên tư liệu, trên đó viết: DiệpVân, phỏng chừng mười bảy mười tám tuổi, xuất từ Đông Lâm quận Diệp Gia Bảo, trước mắt tu vi Địa Tôn cấp cường giả, bên người đi theo một hàiđồng năm sáu tuổi, không rõ lai lịch, tu vi không biết, Nhiếp Thanh Vântừng ở trong tay hài đồng kia bị nhục, hài đồng kia không có bất kỳ vũkỹ nào, nhưng không thể tới liều mạng, mặt khác còn có một con ly miêu,tu vi không biết. Trên người mang theo đại lượng Tử Kim Vân Đan, cấpbậc trọng yếu, đỉnh cấp.

Nhìn xem phần tư liệu này, Lôi Vũ Thiên cũng không nhịn được cảm khái,mười bảy mười tám tuổi, rõ ràng cũng đã là Địa Tôn cấp cường giả, thiênphú này sợ là so với quốc chủ cũng không kém, nhân vật như vậy, là nhấtđịnh phải sớm gạt bỏ, hắn từng nghe nói qua chuyện tình Đông Lâm quậnDiệp Gia Bảo, trước kia cao thủ Man quốc ám sát Diệp Chiến Thiên, chếtrất nhiều thập giai cường giả, lại không làm bị thương da lông DiệpChiến Thiên, không biết các tộc nhân Đông Lâm Diệp gia người ở chỗ nào,bọn họ rất nhiều người xâm nhập Liên Vân sơn mạch tìm kiếm, tử thương vô số, nhưng sửng sốt tìm không thấy người Diệp gia ở đâu, ngay cả quốcchủ, cũng bắt đầu chú ý tới Đông Lâm Diệp gia, mấy lần hỏi thăm.

Lần này quốc chủ chính là phái hai Thiên Tôn cường giả còn có năm ĐịaTôn cường giả cùng một chỗ tới, còn có Huyết Thứ bên người quốc chủ màlàm cho người nghe tin đã sợ mất mật, nếu như lần này có thể nhất cử bắt giết Diệp Vân, vậy hắn cái người trước nhất phát hiện Diệp Vân này,cũng là cư công chí vĩ, từ nay về sau thăng quan phát tài, trong lòngcủa hắn nóng lên, bất kể như thế nào, ở trước khi những cao thủ kia chưa đến, tuyệt đối không có thể đem người mất dấu!

Lôi Vũ Thiên tiến hành một phen bố trí, đem tửu lâu mà Diệp Vân đặt chân nghiêm mật khống chế lại.

Một đêm yên tĩnh, ngày thứ hai, trời còn mới tảng sáng, rất nhiều thương nhân đã thức dậy chuẩn bị chạy đi, tiếng chuông ngựa đinh đinh đangđang vang vọng phố lớn ngõ nhỏ, một đội lại một đội ngựa ra trấn nhỏ,bước lên quan đạo, những thương nhân này muốn tiếp tục lên đường .

Tiếng gió than nhẹ, sáng sớm trong không khí, tựa hồ còn mang theo một tia hương thơm của hoa cỏ cùng bùn đất.

Diệp Vân ngồi ở trên giường tu luyện cũng mở mắt, trên giường ngồi xếpbằng tu luyện một buổi tối, Diệp Vân cảm thấy sảng khoái tinh Vân,đứng lên nhúc nhích gân cốt, đáng tiếc nơi này không thể luyện tập vũkỹ, nói cách khác Diệp Vân còn muốn làm quen vài cái vũ kỹ một chút,miễn cho lạnh nhạt .

Một lát sau, Diệp Vân đánh thức A Ly cùng Tiểu Dực, cùng một chỗ ăn một ít đồ vật, hướng bên ngoài khách sạn đi đến.

- A Ly, Tiểu Dực, chúng ta đi mua con ngựa.

Sáng sớm trên đường phố, đã là cảnh tượng nhất phái bận rộn, thỉnhthoảng có đoàn ngựa thồ đi qua, hai bên nhai đạo cũng có rất nhiều bánhàng rong bày quầy, rất nhiều tiểu thương bán hàng rong bán các loại quà vặt, hơi nước nóng hổi càng không ngừng bốc lên.

- Bánh bao nóng hổi mới ra lò, một tiền ba cái đây!

- Lâm Quan đường cao, sắc hương vị đều đủ!

Tiếng gào liên tục không ngừng.

Tiểu Dực đi theo đằng sau Diệp Vân, nước miếng chảy tràn, càng không ngừng nhìn quanh bốn phía.

- Diệp Vân ca ca, những vật này ăn ngon không?

Tiểu Dực nói, nhìn về phía một quán bánh bao, con mắt cũng đã căn bảndời không, thỉnh thoảng lại nhón chân, hít lấy hương khí trong khôngkhí.

Chứng kiến bộ dạng tham ăn này của Tiểu Dực, Diệp Vân không khỏi bậtcười, từ trong không gian bao tay lấy ra một thỏi bạc mười lượng, đưacho Tiểu Dực, Tiểu Dực lập tức hấp tấp hướng quán bánh bao chạy tới.

- Lão bản, ta muốn mua bánh bao.

Lão bản quán bánh bao kia là lão giả hơn năm mươi tuổi, một thân quần áo vải thô, lưng còng xuống, một bộ bão kinh phong sương, hắn nghe đượcthanh âm, cúi đầu, phát hiện là một hài tử người mặc cẩm y, phấn điêungọc mài, cười tủm tỉm hỏi thăm:

- Tiểu thiếu gia, ngươi muốn mua nhiều ít?

- Cái này có thể mua nhiều ít?

Tiểu Dực lấy ra thỏi bạc hỏi.

- Ai u, ta đây không có nhiều tiền lẽ như vậy.

Lão già sợ hãi nói, Tiểu Dực thoáng cái lấy ra mười lượng bạc hù hắn sợ rồi .

- Lão bản, bánh bao nơi này của ngươi tất cả đều đóng gói, thỏi bạc này không cần trả lại.

Diệp Vân đi tới, từ trong tay Tiểu Dực cầm thỏi bạc qua, đặt ở trên quán bánh bao.

- Các vị thiếu gia, cái này tuyệt đối không được, tất cả bánh bao của ta cộng lại, cũng không đáng hai lượng bạc a.

Lão già vội vàng nói, chứng kiến Diệp Vân một thân hoa y, có chút khẩntrương, hai vị thiếu gia trước mắt này, hẳn là hai vị quý nhân. Hắn sinh hoạt không dễ, cẩn thận chặt chẽ, tuyệt đối không dám đắc tội những võđạo thế gia này.

Lão bản này còn rất thành thực, Diệp Vân khoát tay áo nói:

- Lão bản nhanh đóng gói a, chúng ta còn phải đi.

Nghe được Diệp Vân nói, lão già e sợ Diệp Vân không kiên nhẫn, vội vàng lên tiếng nói:

- Vâng, ta đây liền đóng gói.

Hắn đem tất cả bánh bao đều bỏ vào một cái bao bố, khoảng chừng hơn năm mươi cái.

Tiểu Dực ôm lấy túi bánh bao này, bắt đầu cuồng ăn, mở miệng là một cái, ăn đến miệng đầy mỡ.

- Ăn ngon thật!

Tiểu Dực xoa miệng, hưng phấn nói.

Lão giả quán bánh bao đã sớm xem ngây người, mới một lát như vậy, tiểu oa nhi trước mặt này rõ ràng đã ăn hơn mười cái bánh bao.

- Tiểu thiếu gia khẩu vị thật tốt.

Lão giả khiêm cung xoay người, nịnh nọt cười cười, có chút bất an đem mười lượng bạc kia thu vào.

Xem đến bộ dạng lão giả này khiêm tốn, trong nội tâm Diệp Vân cảm khái, ở thế giới thực lực chí thượng này, như vị lão bản này không có thựclực như vậy, đều chỉ có thể cẩn thận mà sống, thế đạo là như thế.

- Chúng ta đi thôi.

Diệp Vân đưa cho A Ly trên bờ vai một cái túi, tay phải đặt ở trên ót Tiểu Dực, mang theo Tiểu Dực đi lên phía trước.

A Ly đang ăn bánh bao, đột nhiên lỗ tai dựng lên, vẻ mặt cảnh giác.

- A Ly, làm sao vậy?

Diệp Vân cùng A Ly tâm ý tương thông, lập tức cảm thấy A Ly phản ứng, Vân hồn phóng thích ra.

Diệp Vân cảm nhận được một tia khí tức hồn niệm, trong lòng rùng mình,có huyền thú ẩn hiện! Vân hồn của hắn lập tức hướng bên kia truy tungqua.
Chương 260 Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách

Đây là nóc nhà một đại gia đình, mái ngói dày đặc, trên trường có rấtnhiều xỉ rêu, một tiểu đông tây bạch sắc đang ở phía trên chạy vội, saukhi nhìn rõ ràng tướng mạo của nó, Diệp Vân nao nao, lại là một con lymiêu có ba cái đuôi, đây là. . . đồng loại của A Ly?

Diệp Vân vạn phần kinh ngạc, không nghĩ tới rõ ràng ở nơi này phát hiện đồng loại của A Ly! Tuy tiểu ly miêu này cũng là toàn thân bạch sắc,nhưng mà trên người có mấy cây tạp mao, tướng mạo cũng không có xinh đẹp như A Ly

- A Ly, là tộc nhân của ngươi?

Diệp Vân kinh hỉ hỏi thăm, quay đầu lại nhìn thoáng qua A Ly, lại pháthiện Vân sắc A Ly không có một chút hưng phấn, bộ dạng đạm mạc.

A Ly lắc đầu.

- Không phải là tộc nhân của ngươi?

Diệp Vân có chút thất vọng, hắn còn tưởng rằng A Ly có tộc nhân may mắn còn tồn tại xuống, như vậy A Ly từ nay về sau ít nhất sẽ không cảm giác được cô đơn.

Con ly miêu đó khiêu dược vài cái, biến mất ở cuối cùng trấn nhỏ.

Diệp Vân đem Vân hồn thu vào, cảm nhận được trong nội tâm A Ly thương cảm, hắn sờ lên đầu của A Ly cười sáng lạn:

- A Ly không cần phải thương tâm, nói không chừng ngươi còn có tộc nhânsống sót, ta nhất định sẽ mang theo ngươi tìm được bọn hắn.

Đôi mắt thanh tịnh của A Ly nhìn xem Diệp Vân, phảng phất là bị cảm xúc sáng sủa của Diệp Vân xâm nhuộm, nhẹ gật đầu.

Diệp Vân vừa quay đầu lại, phát hiện Tiểu Dực bên người đã đem tất cảbánh bao ăn xong rồi, đang nhìn chằm chằm vào quầy bánh điểm tâm xa xa,hai mắt tỏa sáng, đây chính là trọn vẹn năm sáu chục cái bánh bao a,trong chớp mắt rõ ràng lại không có, Diệp Vân đối với cái ăn hàng nàyhết chỗ nói rồi!

- Có chút không đúng!

Diệp Vân đột nhiên phát hiện có một chút không đúng, hắn cảm giác đượctrong góc có vài đạo mục quang thỉnh thoảng lại hướng bên này phóng tới, trước không có phóng xuất ra Vân hồn, Diệp Vân còn không thể nhận ra, nhưng sau khi phóng xuất ra Vân hồn, chung quanh bất cứ người nào đốivới mình có địch ý Diệp Vân đều có thể rõ ràng cảm giác được.

Vân hồn của Diệp Vân lập tức tập trung mấy người kia.

Tên khất cái nên đường quần áo rách nát ngồi dưới đất ăn xin, người bánhàng rong ở phía xa, thương nhân giả bộ điềm nhiên như không đi ngangqua, trên tửu lâu hướng phía dưới quan vọng khách nhân, còn có thầytướng số bày quầy ở ven đường. . . .

- Mười cái, mười một cái. . . .

Chỉ cần trong tầm mắt thì có mười một người, Diệp Vân nhíu mày, khôngbiết là thế lực phương nào, rõ ràng Vân thông quảng đại như vậy, mìnhmới tiến vào trấn nhỏ này một ngày, đối phương đã nhìn chằm chằm mình,hơn nữa an bài nhiều tai mắt như vậy.

Chẳng lẽ là lưỡng đại tông môn? Lưỡng đại tông môn sẽ không bồi dưỡngđược nhiều gián điệp như vậy mới đúng, trừ khi bọn họ muốn phá vỡ Tây Vũ đế quốc. . . Diệp Vân lập tức nghĩ tới điều gì.

Xèo xèo.

A Ly kêu to một tiếng, nhắc nhở Diệp Vân.

- Ta đã biết .

Diệp Vân gật đầu nói, bất động thanh sắc mà dẫn dắt Tiểu Dực tiếp tục đi lên phía trước.

Diệp Vân phát hiện, thẳng đường đi tới này, cả trấn nhỏ khắp nơi đều là người của bọn hắn, không quản Diệp Vân đi đến đâu, ít nhất đều có hơnmười người đồng thời nhìn bọn hắn chằm chằm. Những người này tu vi cũngkhông cao, thực lực mạnh nhất cũng bất quá sáu bảy giai, chỉ có một làbát giai.

Không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì, Diệp Vân còn là dựa theo kế hoạch ban đầu, đi mua một thớt Hắc Phong Mã tốt nhất, sau đó ra trấnnhỏ.

Trên quan đạo trấn nhỏ, người đến người đi, một số người giấu ở trong dòng người, cùng ở phía sau của bọn hắn.

Vân hồn của Diệp Vân nghe được một ít tin tức.

- Vài vị đại nhân kia tới chưa?

- Theo thời gian suy tính, phỏng chừng lập tức sẽ tới rồi.

- Nhìn chằm chằm vào cho ta, tất cả mọi người cẩn thận một chút, khôngthể khiến cho hắn chú ý, phải biết được đối phương chính là Địa Tôncường giả!

Hẳn là đều đã trải qua huấn luyện, che dấu rất khá, cao thủ thông thường thật đúng là rất khó phát hiện bọn họ, bất quá bọn hắn như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, bọn họ nói mỗi một câu, đều bị Vân hồn của DiệpVân nghe trộm .

Vài vị đại nhân này? Diệp Vân nhăn lông mày một chút, hắn cũng đã đoánđược người đi theo phía sau hắn là người Man quốc, nghe bọn hắn đốithoại, chẳng lẽ là có Man quốc cao thủ muốn chặn giết mình?

Tuy không biết Man quốc đến đây nhiều ít người, có những cao thủ gì,nhưng đối phương đã chuẩn bị được chu toàn như vậy, đối với thực lực của hắn cùng Tiểu Dực, tất nhiên cũng có một chút lý giải, quân tử không ăn thiệt thòi trước mắt, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!

Diệp Vân cũng không tin, Man quốc sẽ phái một ít đồ bỏ đi qua tìm cái chết!

- A Ly, Tiểu Dực, chúng ta đi!

Diệp Vân xách động Hắc Phong Mã, đột nhiên thay đổi phương hướng tiến lên, hướng sơn lâm bên cạnh quan đạo chạy như điên.

Những gian tế Man quốc đi theo đằng sau Diệp Vân kia mắt choáng váng,chờ thời điểm bọn hắn phản ứng đến, Diệp Vân đã chui vào trong rừngcây.

- Chuyện gì xảy ra?

- Bị phát hiện rồi?

- Tuyệt không có khả năng này!

Vẻ mặt Lôi Vũ Thiên âm trầm đến đáng sợ, bọn họ ngụy trang rất khá, hẳnlà không có ai lộ chân tướng mới đúng, đối phương như thế nào đột nhiênthay đổi lộ tuyến tiến lên, chẳng lẽ Diệp Vân cũng không định đi đế đô?

- Lôi Vũ lão đại, làm sao bây giờ?

- Lưu vài người ở nơi này, phụ trách liên lạc mấy đại nhân, đám người còn lại theo ta cùng một chỗ truy!

Lôi Vũ Thiên cùng vài người đuổi theo, tốc độ Hắc Phong Mã cực nhanh, am hiểu ở trong rừng ghé qua, căn bản không phải bọn họ có thể đuổi đến,nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể làm như vậy, cũng không thể bỏ mặc DiệpVân càng chạy càng xa.

Kề bên này còn đang ở trong địa giới Thanh Vân Sơn, bốn phía đều là núicao, tùng lâm rậm rạp, Diệp Vân khẳng định không cách nào ở trong thờigian ngắn vượt qua núi cao. Mặc dù đối phương là Địa Tôn cao thủ, nhưngđám người Lôi Vũ Thiên cũng chỉ có thể kiên trì đuổi kịp, nếu không bịvài vị đại nhân kia biết mình bỏ mặc Diệp Vân chạy trốn, chỉ sợ là khóthoát khỏi cái chết!

Diệp Vân cưỡi Hắc Phong Mã, biến mất ở chỗ sâu trong tùng lâm.

Qua chốc lát, xa xa trên quan đạo có 15 thân ảnh chạy vội mà đến, tốc độ nhanh như kinh hồng, mang theo khí thế làm ngựa trên quan đạo vậnchuyển hàng hóa khàn giọng kêu sợ hãi, một hồi người ngã ngựa đổ.

Đầu lĩnh những người này chính là một tráng hán một thân hắc giáp, cầmtrong tay đại kiếm màu đen, râu ria xồm xàm, trên mặt che kín vết đao,có vẻ dữ tợn.

- Người đâu?

Tráng hán kia nghiêm nghị hỏi, một cổ khí thế của Thiên Tôn cấp cường giả phóng đi ra ngoài.

Trên quan đạo lui tới, có rất nhiều cũng chỉ là người thường, theo tráng hán kia quát hỏi một tiếng, vài người phụ cận lập tức cảm nhận đượcngực bị một cổ lực lượng vô cùng cường hoành va chạm, đều chảy máu tươinhư điên, bay ngược đi ra ngoài, những con ngựa nặng đạt hai ba trăm cân kia, cũng đi theo kêu thảm thiết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Tổ Thần Chí Tôn
(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Kì Tài Giáo Chủ
Chương 461-465

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom