Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
CHƯƠNG 2: LUI HÔN
Mãi cho đến khi người đàn ông kia được đẩy vào gian phòng, Ninh Thu Thu mới tiếc nuối đè nút đóng cửa thang máy, từ trong trí nhớ của nguyên chủ bới ra được một chút ký ức liên quan tới người này.
Triển Thanh Việt, anh trai của nam chính Triển Thanh Viễn.
Trong tiểu thuyết, nhân vật này chỉ tồn tại trong miệng người khác, bởi vì từ đầu đến cuối, hắn đều là người thực vật.
Theo tiểu thuyết miêu tả, Triển Thanh Việt là con cả nhà họ Triển, từ nhỏ được ký thác rất nhiều kỳ vọng, chưa tốt nghiệp đại học liền bắt đầu tiếp nhận xí nghiệp gia tộc từ tay người cha bệnh nặng, ngắn ngủi thời gian mấy năm liền trở thành nhân vật phong vân trên thương trường, hơn nữa hắn lớn lên đẹp mắt, hoàn toàn chính là nam chính ngôn tình mà chị em phụ nữ mơ mộng ngày đêm.
Đáng tiếc hắn lại không có số làm nam chính. Tác giả đem hắn viết ưu tú như vậy, chỉ là để cho hắn một vụ tai nạn xe cộ, đem hắn biến thành người thực vật, sau đó dùng nó làm động lực thúc đẩy nam chính Triển nhị thiếu gia phấn đấu trưởng thành thành tổng tài bá đạo.
... Thật thảm.
Ninh Thu Thu vừa tới lầu một, liền bị Ôn Linh đuổi kịp. Bà sắc mặt không tốt nói:
"Mẹ nghe nói Thanh Viễn mang theo bạn gái trở về, chuyện gì xảy ra a? Hắn không phải cùng con có hôn ước sao?"
... Lại tới.
Ninh Thu Thu là một nữ phụ yêu nam chính đến chết đi sống lại, lúc này nghe nói hắn mang theo bạn gái trở về, khẳng định là nổi trận lôi đình, lấy lý do mình cùng nam chính có hôn ước mà lao đến tranh cãi kịch liệt một phen...
Nhưng Ninh Thu Thu cô thực sự không làm được loại chuyện này, chỉ có thể nói:
"Có thể là so với con, cô ta càng có bản lĩnh làm hắn mê đến thần hồn điên đảo đi."
"Hồ ly tinh!" - Ôn Linh giậm chân một cái - "Đừng sợ, có mẹ làm chủ cho con, đi, chúng ta đi tìm Triển lão gia nói cho rõ ràng."
"..."
Ninh phu nhân a, đến cùng là vì cái ý niệm gì mà người vừa ý Triển Thanh Viễn tới làm con rể đến vậy a.
Ninh Thu Thu nâng trán, đang muốn cự tuyệt thì Ôn Linh đã nhìn thấy nữ chính theo sau Triển Thanh Viễn đi đến. Bà chạy như bay đi qua, Ninh Thu Thu nghĩ kéo cũng kéo không kịp.
Ninh Thu Thu nhìn bàn tay mình trống không cùng bóng lưng khí thế hung hăng của Ôn Linh, thật muốn dùng một cái bùa định thân ấn bà đứng nguyên tại chỗ.
"Triển Thanh Viễn, cậu đây là có ý gì?" - Ôn Linh vài ba bước đi đến trước mặt Triển Thanh Viễn cùng Quý Vi Lương, nghiêm nghị chất vấn.
Trong phòng tân khách đều bị thanh âm này của bà chấn động, nhao nhao dừng trò chuyện để xem náo nhiệt.
Triển Thanh Viễn hơi nhíu mày, nói: "Bác Ninh, không biết bác muốn chỉ cái gì?"
"Lại còn giả bộ không hiểu? Trên người cậu cùng con gái tôi có hôn ước, bây giờ lại mang theo một con hồ ly tinh trở về! Cậu có ý tứ gì? Cố tình muốn để con gái chúng tôi khó xử, để một nhà họ Ninh chúng tôi khó xử a?"
!!!
Mọi người ở đây đều thích ăn dưa, đồng thời đưa mắt nhìn qua Quý Vi Lương cùng Ninh Thu Thu.
Ninh Thu Thu nâng trán. Lúc đầu không ai nghe qua chuyện hôn ước giữa cô và Triển Thanh Viễn, bây giờ Ôn Linh "thì thầm" đến cái dạng này, toàn bộ người người đều biết a.
Sắc mặt Quý Vi Lương cũng không tốt, cô ta hiển nhiên không biết chuyện có vị hôn thê này.
Triển Thanh Viễn dù sao hiện tại cùng là người đứng đầu nhà họ Triển, gặp nguy không loạn. Hắn đưa tay bắt lấy tay Quý Vi Lương, ngữ khí mang theo vài phần lạnh lùng:
"Vi Lương là bạn gái của cháu, bác Ninh là trưởng bối, mong dùng từ cẩn thận."
Cái gọi là dùng từ cẩn thận, chính là chỉ từ hồ ly tinh mà Ôn Linh dùng để mắng Quý Vi Lương. Bất quá tướng mạo Quý Vi Lương thuộc loại xinh đẹp, ánh mắt sắc sảo, tư thái quyến rũ, nếu dùng từ hồ ly tinh đến khen, ngược lại đối với cô ta miêu tả rất chuẩn xác.
"Mà cái bác gọi là hôn ước" - Triển Thanh Viễn nói tiếp - "Chỉ là một câu đùa giữa ông nội bọn họ mà thôi, đừng nói đến người làm mai, ngay cả cái ước định chính thức bằng miệng cũng không có. Nếu nói đây là hôn ước, có phải hay không quá mức gượng ép?"
Ôn Linh bị nghẹn họng một chút, sau đó không cam lòng yếu thế nói:
"Cậu nói trò đùa liền là trò đùa, có thể không chịu trách nhiệm hay sao? Cậu đừng quên, lúc trước anh trai cậu xảy ra chuyện, cậu tiếp nhận Triển gia, Ninh gia đối cậu có bao nhiêu trợ giúp? Nếu không phải đem cậu xem như con rể, nhà chúng tôi sẽ giúp cậu chắc?"
Lúc trước, Triển Thanh Việt đột nhiên xảy ra chuyện, xí nghiệp Triển gia chịu ảnh hưởng lớn, cổ phiếu suýt chút nữa sập sàn. Trưởng bối Triển gia lúc đó chỉ còn lại một Triển lão gia đã tẫn sức, chú bác nhà họ Triển thì luôn nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Triển Thanh Viễn lúc nguy cấp có thể đứng lên nhận trọng trách, dưới áp lực cực lớn mà ổn định thế cục, trong đó xác thực nhận được không ít trợ giúp từ Ninh gia.
Nhưng trên thương trường không có bữa cơm trưa nào miễn phí. Ninh gia đưa tay trợ giúp Triển gia, là vì lợi ích phía sau thúc đẩy, vả lại Triển gia cường đại, bọn họ chi trưởng cùng chi thứ tranh đoạt, thắng sẽ đạt được lợi ích rất lớn. Chờ về sau Triển Thanh Viễn đã đứng vững gót chân trên thương trường, việc hợp tác giữa hai nhà lại tiến thêm một bước, trái lại Ninh gia nhận về không ít quyền lợi.
Bây giờ bị Ninh phu nhân nói như vậy, Triển Thanh Viễn giống như dạng người lợi dụng phụ nữ rồi vứt bỏ. Lời này triệt để chọc tới Triển Thanh Viễn, hắn lạnh mặt xuống:
"Ninh phu nhân, có mấy lời mong bà suy nghĩ kỹ càng rồi lại nói." - Triển Thanh Viễn dù sao cũng là nam chính, khi tức giận nhất định có khí thế khiếp người vô cùng. Ôn Linh bị hắn nói, trong nháy mắt có chút sợ.
Đúng lúc này, quản gia đi tới, nói Triển lão gia mời bọn họ đi vào. Trước mặt mọi người nói những chuyện này, chẳng những mất mặt, mà lại còn phá hủy danh dự hai nhà.
Thế là nam nữ chính cùng mẹ con Ninh Thu Thu bị mời đến sảnh trước.
Ninh Thu Thu từ đầu đến cuối một câu cũng không lên tiếng. Cô biết loại chuyện này bên nào cũng tự cho mình là đúng, cãi miệng liền không thể thắng, nhất định phải cần một người có khả năng đứng ra làm chủ mới có thể giải quyết êm đẹp.
Bây giờ người này tới.
Triển lão gia giống như không biết giữa bọn họ phát sinh xung đột, trên mặt không có một tia không vui nào, thậm chí còn hớn hở kéo bọn họ đến ngồi, nói:
"Có lời gì thì ngồi xuống bình tĩnh nói, đừng tổn thương hòa khí hai nhà để người khác chê cười."
Ông đây là cấp cho đôi bên cái bậc thang đi xuống, để chuyện không đến mức quá lúng túng huyên náo. Nhưng Ôn Linh là mẹ ruột cực phẩm của nữ phụ độc ác, há lại là loại 'ngươi nói không tính toán liền coi như xong'? Bà cười lạnh một tiếng, nói:
"Không tổn thương hòa khí hai nhà, được a, vậy ngài nói xem chuyện này làm sao cho chúng ta một cái công đạo đi?"
Triển lão gia hiển nhiên là biết tính tình Ôn Linh, cũng không tỏ vẻ khó chịu. Ông phỏng theo tư thế ngồi của Ôn Linh, trầm ngâm:
"Chuyện này xác thực là do ta lúc đầu cùng lão Ninh nói qua. Cũng trách hai cái lão già chúng ta không có trách nhiệm, một bên khoác lác, một bên lại không đem sự tình xử lý thỏa đáng, cuối cùng lại làm cho bọn tiểu bối khó xử."
Triển lão gia nói lời này rất có kỹ xảo. Ông không có phủ nhận chuyện ông cùng Ninh lão gia có ước định qua cái gọi là thông gia từ bé, lại nói tiếp chuyện này thật ra chỉ là một trò đùa, không có biểu đạt bất kỳ cái ý nghĩa thực tế gì.
Ninh Thu Thu nhìn thấy sắc mặt nữ chính buông lỏng, rõ ràng là được lời này trấn an. Về phía Ôn Linh lập tức không cao hứng:
"Cho nên, ngài cũng định không thừa nhận?"
"Nhận, làm sao không nhận" - Triển lão gia nói - "Bất quá, hiện tại kêu ta cầm gậy đánh uyên ương, ép buộc Thanh Viễn cưới Thu Thu thì lại thế nào? Ngươi cảm thấy Thu Thu gả đến nhà chúng ta như vậy sẽ hạnh phúc sao? Ngươi là một người mẹ, vui lòng nhìn thấy con gái của mình cùng một người không thích nàng thậm chí còn hận nàng sống hết một đời sao?"
"..."
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, Triển lão gia một lời nói chặn Ôn Linh đến á khẩu không trả lời được. Bà sở dĩ tích cực tác hợp Ninh Thu Thu cùng Triển Thanh Viễn như vậy, ngoại trừ bởi vì Ninh Thu Thu yêu Triển Thanh Viễn ra, còn có nguyên nhân chính là trong thế hệ trẻ tuổi này thành tựu của Triển Thanh Viễn tuyệt đối là xuất sắc nhất. Trong tay hắn nắm quyền điều hành nhà họ Triển cường đại, ai lại không muốn đem con gái của mình gả cho người ưu tú như vậy?
Nhưng nếu như Triển Thanh Viễn không thích Thu Thu, thậm chí hận cô, loại hôn nhân này còn có ý nghĩa gì?
Sắc mặt bà lúc xanh lúc trắng, sau đó không cam lòng nói:
"Nếu Thu Thu nhà chúng ta vui lòng, chúng ta liền vui lòng."
Đám người: "..."
Nghe thấy mẹ nói lời này, Ninh Thu Thu biết, cô nên ra sân.
Ninh Thu Thu cụp mắt xuống, ngữ khí hơi có vẻ ủy khuất nói: "Kỳ thật cháu vẫn một mực biết, cái gọi là hôn ước, cũng chính là một trò đùa giữa ông nội cùng Triển gia gia mà thôi. Chỉ là, qua nhiều năm như vậy, người hai nhà đều không có phủ nhận vấn đề này, cháu liền ngây ngốc cho là thật, không dám yêu đương, không dám cùng những người đàn ông khác nói nhiều thêm một chút, nếu không sẽ cảm thấy có lỗi với Thanh Viễn."
Triển lão gia, Triển Thanh Viễn: "..."
Xác thực, vấn đề hôn ước hai nhà này, mọi người một mực không thừa nhận nhưng cũng không có phủ nhận. Nguyên nhân a, kỳ thật tất cả mọi người không để chuyện này trong lòng. Trước kia Ninh Thu Thu cùng Triển Thanh Viễn mặc dù là thanh mai trúc mã nhưng dù sao vẫn là trẻ con, ở chuyện tình cảm tương đối thuần túy, càng không có hướng đến phương diện tình yêu. Về sau trưởng thành vừa mới biết yêu, Triển Thanh Viễn liền đi nước ngoài du học. Bọn họ có chân chính tiếp xúc là hơn một năm nay. Sau khi Triển Thanh Viễn tiếp nhận Triển gia, nhanh chóng trưởng thành, trở thành tổng giám đốc bá đạo trong truyền thuyết, Ninh Thu Thu mới đối với người này gia tăng tình cảm mãnh liệt, thành cái gọi là tình yêu.
Sau đó, cái sự tình "hôn ước" bị cả hai nhà lãng quên kia mới một lần nữa bị lôi ra nói...
"Nhưng là!" - Ý thức được Triển Thanh Viễn có lời muốn nói, Ninh Thu Thu hơi lên giọng, không cho hắn có cơ hội - "Dưa hái xanh không ngọt, Thanh Viễn đã không thích cháu, vậy cháu cũng liền không miễn cưỡng. Chỉ là xem đến việc cháu bị dấu diếm nhiều năm như vậy, Triển gia gia, cháu có thể đề cái yêu cầu không a?"
Triển lão gia bị một lời của Ninh Thu Thu nói đến lòng mang áy náy, lại thấy đối phương đã nhượng bộ, vậy muốn chút gì cũng liền có thể tiếp nhận: "Đương nhiên có thể."
"Cháu muốn gả cho anh Thanh Việt."
Đám người lần nữa: "..."
"Con điên rồi!" - Ôn Linh là người đầu tiên nói ra tiếng lòng mọi người.
Triển Thanh Việt xác thực rất ưu tú, nhưng hắn hiện tại là người thực vật, bác sĩ cũng nói khả năng hắn đời này tỉnh lại không lớn. Cô lại là tiểu thư hào môn nhan sắc hơn người, gả cho ai không gả lại muốn gả cho một người thực vật?
Cho dù đối phương là Triển đại thiếu gia, một người thực vật sẽ tranh được cái gì đây? Cô gả tới đó được cái gì?
Không có cái gì.
"Cháu là nghiêm túc" - trên mặt Ninh Thu Thu yên lặng dâng lên một vệt đỏ như ráng chiều - "Kỳ thật khi còn bé cháu đối với anh Thanh Việt ngưỡng mộ có thừa, nhưng là vì nghĩ mình đã có hôn ước với Thanh Viễn nên trong lòng chỉ dám đem anh Thanh Việt xem thành anh cả mà kính trọng. Kỳ thật cháu đối với anh ấy đã sớm động lòng, hy vọng Triển gia gia có thể thành toàn."
Ninh Thu Thu vừa dứt lời, mọi người sắc mặt liền khác nhau, Triển lão gia tìm tòi nghiên cứu, Triển Thanh Viễn mang theo kinh ngạc, mà nữ chính, sắc mặt cũng không được tốt.
Như trong sách viết, cô ta ngay từ đầu tiếp cận nam chính thật ra chỉ là vì trả thù Ninh Thu Thu. Vậy nên cô ta hiện tại đối với nam chính chưa có cái tình cảm gì đáng nói. Lần này cô ta lợi dụng quan hệ tới Triển gia đơn thuần là để tức chết Ninh Thu Thu, để Ninh Thu Thu biết người đàn ông cô thích bây giờ thích cô ta mà thôi. Thế nhưng giờ Ninh Thu Thu lại nói, người cô thích kỳ thật là Triển Thanh Việt! Vậy một bước này cô ta đi còn có cái ý nghĩa gì?! Sắc mặt cô ta có thể đẹp mắt mới là lạ.
Ninh Thu Thu mặt không đổi sắc nói bậy xong, nhìn một vòng sắc mặt của mọi người, rất hài lòng. Hừ hừ, là nghĩ không ra cái chuyển hướng này đi.
Nói thích Triển Thanh Việt là giả, coi trọng thể chất "phù đỉnh" của hắn mới là thật.
Trong cái thế giới không có linh lực này, tự xây dưỡng phù trận để dưỡng bùa cơ hồ là chuyện không thể nào. Lá bùa cũng không hấp thu được linh khí trong thiên địa, cho nên chỉ có thể dựa vào người nuôi. Triển Thanh Việt, đơn giản là vì cô mà thành a.
Triển Thanh Việt mặc dù là người thực vật, nhưng Triển lão gia phi thường yêu quý đứa cháu này, bình thường luôn tìm người cẩn thận chăm sóc hắn. Ninh Thu Thu không có bản lĩnh leo tường vượt tường, cũng không có lý do để đi tìm Triển Thanh Việt, căn bản không tìm ra biện pháp nào khác đem bùa đến bên cạnh hắn để dưỡng.
Trừ phi... Trở thành người bên gối hắn. Đây là phương thức thô bạo, trực tiếp mà đơn giản nhất.
Có thể là xuyên qua hai lần, Ninh Thu Thu đối với loại chuyện hôn nhân đại sự này cũng không coi trọng, hoặc có thể Tu Chân giới đều thích tìm đạo lữ có lợi cho việc tu luyện của mình, dẫn đến suy nghĩ về hôn nhân của cô xuất hiện vặn vẹo. Cô cảm thấy lấy chồng cùng tìm đạo lữ chính là tìm người hữu ích đối với mình là được. Về phần cái gì chung thân hạnh phúc, ai biết cô trong thế giới này sẽ ngốc bao lâu, vạn nhất nói chuyện yêu đương tới một nửa, hoặc là kết hôn sinh con, bỗng nhiên lại xuyên qua, vậy liền thảm a.
Cho nên cô ngược lại không cảm thấy cái chuyện hi sinh hôn nhân này có gì không ổn.
Nếu như đến lúc đó thí nghiệm bùa vô dụng... Triển gia hối hận một lần Ninh gia cũng hối hận một lần, cũng không tính quá phận đi.
Khụ khụ.
"Cái này. . ." - Triển lão gia bị yêu cầu này làm khó xử, trực tiếp đem quả bóng da đá trở về, "Coi như ông nội thành toàn cho cháu, cha mẹ cháu cũng sẽ không đồng ý a."
"Đúng, ta không có khả năng đồng ý." - Ôn Linh lúc này ngược lại là cùng chung suy nghĩ với Triển lão gia.
Ninh Thu Thu nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
"Dù sao yêu cầu của cháu liền để ở chỗ này, tiệc mừng thọ hôm nay cháu cùng mẹ chỉ sợ cũng không có khẩu vị, liền thất lễ cáo từ trước."
Cha Ninh mẹ Ninh phải âm thầm mới có thể thuyết phục, không cần phải ở chỗ này tranh luận. Ninh Thu Thu thỏa đáng nói lời cáo từ, lôi kéo Ôn Linh rời đi. Ôn Linh trải qua trò nháo như thế đã sớm đem cái hôn ước với Triển Thanh Viễn gì đó ném ra sau đầu, chỉ một lòng muốn con gái nhà mình đừng ngốc mà đi gả cho một người thực vật, liền cũng không ở lại.
Mẹ con hai người đi tới cửa, Ninh Thu Thu chợt dừng bước, nói:
"Triển gia gia, ông có lẽ cũng rất hi vọng cho anh Thanh Việt một cửa hôn sự xung hỉ phải không?"
Triển lão gia đang muốn đưa tay cầm quải trượng liền dừng một chút. Mà Ninh Thu Thu đã đi ra cửa bên ngoài.
--------------
Mọi người nghĩ nên để Thu Thu tự xưng là nàng hay cô? Đây là truyện hiện đại nên để xưng cô mình cũng thấy kì kì, nhưng Thu Thu là từ Tu chân giới xuyên đến, nếu xưng nàng cũng kì luôn ;-;
Mãi cho đến khi người đàn ông kia được đẩy vào gian phòng, Ninh Thu Thu mới tiếc nuối đè nút đóng cửa thang máy, từ trong trí nhớ của nguyên chủ bới ra được một chút ký ức liên quan tới người này.
Triển Thanh Việt, anh trai của nam chính Triển Thanh Viễn.
Trong tiểu thuyết, nhân vật này chỉ tồn tại trong miệng người khác, bởi vì từ đầu đến cuối, hắn đều là người thực vật.
Theo tiểu thuyết miêu tả, Triển Thanh Việt là con cả nhà họ Triển, từ nhỏ được ký thác rất nhiều kỳ vọng, chưa tốt nghiệp đại học liền bắt đầu tiếp nhận xí nghiệp gia tộc từ tay người cha bệnh nặng, ngắn ngủi thời gian mấy năm liền trở thành nhân vật phong vân trên thương trường, hơn nữa hắn lớn lên đẹp mắt, hoàn toàn chính là nam chính ngôn tình mà chị em phụ nữ mơ mộng ngày đêm.
Đáng tiếc hắn lại không có số làm nam chính. Tác giả đem hắn viết ưu tú như vậy, chỉ là để cho hắn một vụ tai nạn xe cộ, đem hắn biến thành người thực vật, sau đó dùng nó làm động lực thúc đẩy nam chính Triển nhị thiếu gia phấn đấu trưởng thành thành tổng tài bá đạo.
... Thật thảm.
Ninh Thu Thu vừa tới lầu một, liền bị Ôn Linh đuổi kịp. Bà sắc mặt không tốt nói:
"Mẹ nghe nói Thanh Viễn mang theo bạn gái trở về, chuyện gì xảy ra a? Hắn không phải cùng con có hôn ước sao?"
... Lại tới.
Ninh Thu Thu là một nữ phụ yêu nam chính đến chết đi sống lại, lúc này nghe nói hắn mang theo bạn gái trở về, khẳng định là nổi trận lôi đình, lấy lý do mình cùng nam chính có hôn ước mà lao đến tranh cãi kịch liệt một phen...
Nhưng Ninh Thu Thu cô thực sự không làm được loại chuyện này, chỉ có thể nói:
"Có thể là so với con, cô ta càng có bản lĩnh làm hắn mê đến thần hồn điên đảo đi."
"Hồ ly tinh!" - Ôn Linh giậm chân một cái - "Đừng sợ, có mẹ làm chủ cho con, đi, chúng ta đi tìm Triển lão gia nói cho rõ ràng."
"..."
Ninh phu nhân a, đến cùng là vì cái ý niệm gì mà người vừa ý Triển Thanh Viễn tới làm con rể đến vậy a.
Ninh Thu Thu nâng trán, đang muốn cự tuyệt thì Ôn Linh đã nhìn thấy nữ chính theo sau Triển Thanh Viễn đi đến. Bà chạy như bay đi qua, Ninh Thu Thu nghĩ kéo cũng kéo không kịp.
Ninh Thu Thu nhìn bàn tay mình trống không cùng bóng lưng khí thế hung hăng của Ôn Linh, thật muốn dùng một cái bùa định thân ấn bà đứng nguyên tại chỗ.
"Triển Thanh Viễn, cậu đây là có ý gì?" - Ôn Linh vài ba bước đi đến trước mặt Triển Thanh Viễn cùng Quý Vi Lương, nghiêm nghị chất vấn.
Trong phòng tân khách đều bị thanh âm này của bà chấn động, nhao nhao dừng trò chuyện để xem náo nhiệt.
Triển Thanh Viễn hơi nhíu mày, nói: "Bác Ninh, không biết bác muốn chỉ cái gì?"
"Lại còn giả bộ không hiểu? Trên người cậu cùng con gái tôi có hôn ước, bây giờ lại mang theo một con hồ ly tinh trở về! Cậu có ý tứ gì? Cố tình muốn để con gái chúng tôi khó xử, để một nhà họ Ninh chúng tôi khó xử a?"
!!!
Mọi người ở đây đều thích ăn dưa, đồng thời đưa mắt nhìn qua Quý Vi Lương cùng Ninh Thu Thu.
Ninh Thu Thu nâng trán. Lúc đầu không ai nghe qua chuyện hôn ước giữa cô và Triển Thanh Viễn, bây giờ Ôn Linh "thì thầm" đến cái dạng này, toàn bộ người người đều biết a.
Sắc mặt Quý Vi Lương cũng không tốt, cô ta hiển nhiên không biết chuyện có vị hôn thê này.
Triển Thanh Viễn dù sao hiện tại cùng là người đứng đầu nhà họ Triển, gặp nguy không loạn. Hắn đưa tay bắt lấy tay Quý Vi Lương, ngữ khí mang theo vài phần lạnh lùng:
"Vi Lương là bạn gái của cháu, bác Ninh là trưởng bối, mong dùng từ cẩn thận."
Cái gọi là dùng từ cẩn thận, chính là chỉ từ hồ ly tinh mà Ôn Linh dùng để mắng Quý Vi Lương. Bất quá tướng mạo Quý Vi Lương thuộc loại xinh đẹp, ánh mắt sắc sảo, tư thái quyến rũ, nếu dùng từ hồ ly tinh đến khen, ngược lại đối với cô ta miêu tả rất chuẩn xác.
"Mà cái bác gọi là hôn ước" - Triển Thanh Viễn nói tiếp - "Chỉ là một câu đùa giữa ông nội bọn họ mà thôi, đừng nói đến người làm mai, ngay cả cái ước định chính thức bằng miệng cũng không có. Nếu nói đây là hôn ước, có phải hay không quá mức gượng ép?"
Ôn Linh bị nghẹn họng một chút, sau đó không cam lòng yếu thế nói:
"Cậu nói trò đùa liền là trò đùa, có thể không chịu trách nhiệm hay sao? Cậu đừng quên, lúc trước anh trai cậu xảy ra chuyện, cậu tiếp nhận Triển gia, Ninh gia đối cậu có bao nhiêu trợ giúp? Nếu không phải đem cậu xem như con rể, nhà chúng tôi sẽ giúp cậu chắc?"
Lúc trước, Triển Thanh Việt đột nhiên xảy ra chuyện, xí nghiệp Triển gia chịu ảnh hưởng lớn, cổ phiếu suýt chút nữa sập sàn. Trưởng bối Triển gia lúc đó chỉ còn lại một Triển lão gia đã tẫn sức, chú bác nhà họ Triển thì luôn nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Triển Thanh Viễn lúc nguy cấp có thể đứng lên nhận trọng trách, dưới áp lực cực lớn mà ổn định thế cục, trong đó xác thực nhận được không ít trợ giúp từ Ninh gia.
Nhưng trên thương trường không có bữa cơm trưa nào miễn phí. Ninh gia đưa tay trợ giúp Triển gia, là vì lợi ích phía sau thúc đẩy, vả lại Triển gia cường đại, bọn họ chi trưởng cùng chi thứ tranh đoạt, thắng sẽ đạt được lợi ích rất lớn. Chờ về sau Triển Thanh Viễn đã đứng vững gót chân trên thương trường, việc hợp tác giữa hai nhà lại tiến thêm một bước, trái lại Ninh gia nhận về không ít quyền lợi.
Bây giờ bị Ninh phu nhân nói như vậy, Triển Thanh Viễn giống như dạng người lợi dụng phụ nữ rồi vứt bỏ. Lời này triệt để chọc tới Triển Thanh Viễn, hắn lạnh mặt xuống:
"Ninh phu nhân, có mấy lời mong bà suy nghĩ kỹ càng rồi lại nói." - Triển Thanh Viễn dù sao cũng là nam chính, khi tức giận nhất định có khí thế khiếp người vô cùng. Ôn Linh bị hắn nói, trong nháy mắt có chút sợ.
Đúng lúc này, quản gia đi tới, nói Triển lão gia mời bọn họ đi vào. Trước mặt mọi người nói những chuyện này, chẳng những mất mặt, mà lại còn phá hủy danh dự hai nhà.
Thế là nam nữ chính cùng mẹ con Ninh Thu Thu bị mời đến sảnh trước.
Ninh Thu Thu từ đầu đến cuối một câu cũng không lên tiếng. Cô biết loại chuyện này bên nào cũng tự cho mình là đúng, cãi miệng liền không thể thắng, nhất định phải cần một người có khả năng đứng ra làm chủ mới có thể giải quyết êm đẹp.
Bây giờ người này tới.
Triển lão gia giống như không biết giữa bọn họ phát sinh xung đột, trên mặt không có một tia không vui nào, thậm chí còn hớn hở kéo bọn họ đến ngồi, nói:
"Có lời gì thì ngồi xuống bình tĩnh nói, đừng tổn thương hòa khí hai nhà để người khác chê cười."
Ông đây là cấp cho đôi bên cái bậc thang đi xuống, để chuyện không đến mức quá lúng túng huyên náo. Nhưng Ôn Linh là mẹ ruột cực phẩm của nữ phụ độc ác, há lại là loại 'ngươi nói không tính toán liền coi như xong'? Bà cười lạnh một tiếng, nói:
"Không tổn thương hòa khí hai nhà, được a, vậy ngài nói xem chuyện này làm sao cho chúng ta một cái công đạo đi?"
Triển lão gia hiển nhiên là biết tính tình Ôn Linh, cũng không tỏ vẻ khó chịu. Ông phỏng theo tư thế ngồi của Ôn Linh, trầm ngâm:
"Chuyện này xác thực là do ta lúc đầu cùng lão Ninh nói qua. Cũng trách hai cái lão già chúng ta không có trách nhiệm, một bên khoác lác, một bên lại không đem sự tình xử lý thỏa đáng, cuối cùng lại làm cho bọn tiểu bối khó xử."
Triển lão gia nói lời này rất có kỹ xảo. Ông không có phủ nhận chuyện ông cùng Ninh lão gia có ước định qua cái gọi là thông gia từ bé, lại nói tiếp chuyện này thật ra chỉ là một trò đùa, không có biểu đạt bất kỳ cái ý nghĩa thực tế gì.
Ninh Thu Thu nhìn thấy sắc mặt nữ chính buông lỏng, rõ ràng là được lời này trấn an. Về phía Ôn Linh lập tức không cao hứng:
"Cho nên, ngài cũng định không thừa nhận?"
"Nhận, làm sao không nhận" - Triển lão gia nói - "Bất quá, hiện tại kêu ta cầm gậy đánh uyên ương, ép buộc Thanh Viễn cưới Thu Thu thì lại thế nào? Ngươi cảm thấy Thu Thu gả đến nhà chúng ta như vậy sẽ hạnh phúc sao? Ngươi là một người mẹ, vui lòng nhìn thấy con gái của mình cùng một người không thích nàng thậm chí còn hận nàng sống hết một đời sao?"
"..."
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, Triển lão gia một lời nói chặn Ôn Linh đến á khẩu không trả lời được. Bà sở dĩ tích cực tác hợp Ninh Thu Thu cùng Triển Thanh Viễn như vậy, ngoại trừ bởi vì Ninh Thu Thu yêu Triển Thanh Viễn ra, còn có nguyên nhân chính là trong thế hệ trẻ tuổi này thành tựu của Triển Thanh Viễn tuyệt đối là xuất sắc nhất. Trong tay hắn nắm quyền điều hành nhà họ Triển cường đại, ai lại không muốn đem con gái của mình gả cho người ưu tú như vậy?
Nhưng nếu như Triển Thanh Viễn không thích Thu Thu, thậm chí hận cô, loại hôn nhân này còn có ý nghĩa gì?
Sắc mặt bà lúc xanh lúc trắng, sau đó không cam lòng nói:
"Nếu Thu Thu nhà chúng ta vui lòng, chúng ta liền vui lòng."
Đám người: "..."
Nghe thấy mẹ nói lời này, Ninh Thu Thu biết, cô nên ra sân.
Ninh Thu Thu cụp mắt xuống, ngữ khí hơi có vẻ ủy khuất nói: "Kỳ thật cháu vẫn một mực biết, cái gọi là hôn ước, cũng chính là một trò đùa giữa ông nội cùng Triển gia gia mà thôi. Chỉ là, qua nhiều năm như vậy, người hai nhà đều không có phủ nhận vấn đề này, cháu liền ngây ngốc cho là thật, không dám yêu đương, không dám cùng những người đàn ông khác nói nhiều thêm một chút, nếu không sẽ cảm thấy có lỗi với Thanh Viễn."
Triển lão gia, Triển Thanh Viễn: "..."
Xác thực, vấn đề hôn ước hai nhà này, mọi người một mực không thừa nhận nhưng cũng không có phủ nhận. Nguyên nhân a, kỳ thật tất cả mọi người không để chuyện này trong lòng. Trước kia Ninh Thu Thu cùng Triển Thanh Viễn mặc dù là thanh mai trúc mã nhưng dù sao vẫn là trẻ con, ở chuyện tình cảm tương đối thuần túy, càng không có hướng đến phương diện tình yêu. Về sau trưởng thành vừa mới biết yêu, Triển Thanh Viễn liền đi nước ngoài du học. Bọn họ có chân chính tiếp xúc là hơn một năm nay. Sau khi Triển Thanh Viễn tiếp nhận Triển gia, nhanh chóng trưởng thành, trở thành tổng giám đốc bá đạo trong truyền thuyết, Ninh Thu Thu mới đối với người này gia tăng tình cảm mãnh liệt, thành cái gọi là tình yêu.
Sau đó, cái sự tình "hôn ước" bị cả hai nhà lãng quên kia mới một lần nữa bị lôi ra nói...
"Nhưng là!" - Ý thức được Triển Thanh Viễn có lời muốn nói, Ninh Thu Thu hơi lên giọng, không cho hắn có cơ hội - "Dưa hái xanh không ngọt, Thanh Viễn đã không thích cháu, vậy cháu cũng liền không miễn cưỡng. Chỉ là xem đến việc cháu bị dấu diếm nhiều năm như vậy, Triển gia gia, cháu có thể đề cái yêu cầu không a?"
Triển lão gia bị một lời của Ninh Thu Thu nói đến lòng mang áy náy, lại thấy đối phương đã nhượng bộ, vậy muốn chút gì cũng liền có thể tiếp nhận: "Đương nhiên có thể."
"Cháu muốn gả cho anh Thanh Việt."
Đám người lần nữa: "..."
"Con điên rồi!" - Ôn Linh là người đầu tiên nói ra tiếng lòng mọi người.
Triển Thanh Việt xác thực rất ưu tú, nhưng hắn hiện tại là người thực vật, bác sĩ cũng nói khả năng hắn đời này tỉnh lại không lớn. Cô lại là tiểu thư hào môn nhan sắc hơn người, gả cho ai không gả lại muốn gả cho một người thực vật?
Cho dù đối phương là Triển đại thiếu gia, một người thực vật sẽ tranh được cái gì đây? Cô gả tới đó được cái gì?
Không có cái gì.
"Cháu là nghiêm túc" - trên mặt Ninh Thu Thu yên lặng dâng lên một vệt đỏ như ráng chiều - "Kỳ thật khi còn bé cháu đối với anh Thanh Việt ngưỡng mộ có thừa, nhưng là vì nghĩ mình đã có hôn ước với Thanh Viễn nên trong lòng chỉ dám đem anh Thanh Việt xem thành anh cả mà kính trọng. Kỳ thật cháu đối với anh ấy đã sớm động lòng, hy vọng Triển gia gia có thể thành toàn."
Ninh Thu Thu vừa dứt lời, mọi người sắc mặt liền khác nhau, Triển lão gia tìm tòi nghiên cứu, Triển Thanh Viễn mang theo kinh ngạc, mà nữ chính, sắc mặt cũng không được tốt.
Như trong sách viết, cô ta ngay từ đầu tiếp cận nam chính thật ra chỉ là vì trả thù Ninh Thu Thu. Vậy nên cô ta hiện tại đối với nam chính chưa có cái tình cảm gì đáng nói. Lần này cô ta lợi dụng quan hệ tới Triển gia đơn thuần là để tức chết Ninh Thu Thu, để Ninh Thu Thu biết người đàn ông cô thích bây giờ thích cô ta mà thôi. Thế nhưng giờ Ninh Thu Thu lại nói, người cô thích kỳ thật là Triển Thanh Việt! Vậy một bước này cô ta đi còn có cái ý nghĩa gì?! Sắc mặt cô ta có thể đẹp mắt mới là lạ.
Ninh Thu Thu mặt không đổi sắc nói bậy xong, nhìn một vòng sắc mặt của mọi người, rất hài lòng. Hừ hừ, là nghĩ không ra cái chuyển hướng này đi.
Nói thích Triển Thanh Việt là giả, coi trọng thể chất "phù đỉnh" của hắn mới là thật.
Trong cái thế giới không có linh lực này, tự xây dưỡng phù trận để dưỡng bùa cơ hồ là chuyện không thể nào. Lá bùa cũng không hấp thu được linh khí trong thiên địa, cho nên chỉ có thể dựa vào người nuôi. Triển Thanh Việt, đơn giản là vì cô mà thành a.
Triển Thanh Việt mặc dù là người thực vật, nhưng Triển lão gia phi thường yêu quý đứa cháu này, bình thường luôn tìm người cẩn thận chăm sóc hắn. Ninh Thu Thu không có bản lĩnh leo tường vượt tường, cũng không có lý do để đi tìm Triển Thanh Việt, căn bản không tìm ra biện pháp nào khác đem bùa đến bên cạnh hắn để dưỡng.
Trừ phi... Trở thành người bên gối hắn. Đây là phương thức thô bạo, trực tiếp mà đơn giản nhất.
Có thể là xuyên qua hai lần, Ninh Thu Thu đối với loại chuyện hôn nhân đại sự này cũng không coi trọng, hoặc có thể Tu Chân giới đều thích tìm đạo lữ có lợi cho việc tu luyện của mình, dẫn đến suy nghĩ về hôn nhân của cô xuất hiện vặn vẹo. Cô cảm thấy lấy chồng cùng tìm đạo lữ chính là tìm người hữu ích đối với mình là được. Về phần cái gì chung thân hạnh phúc, ai biết cô trong thế giới này sẽ ngốc bao lâu, vạn nhất nói chuyện yêu đương tới một nửa, hoặc là kết hôn sinh con, bỗng nhiên lại xuyên qua, vậy liền thảm a.
Cho nên cô ngược lại không cảm thấy cái chuyện hi sinh hôn nhân này có gì không ổn.
Nếu như đến lúc đó thí nghiệm bùa vô dụng... Triển gia hối hận một lần Ninh gia cũng hối hận một lần, cũng không tính quá phận đi.
Khụ khụ.
"Cái này. . ." - Triển lão gia bị yêu cầu này làm khó xử, trực tiếp đem quả bóng da đá trở về, "Coi như ông nội thành toàn cho cháu, cha mẹ cháu cũng sẽ không đồng ý a."
"Đúng, ta không có khả năng đồng ý." - Ôn Linh lúc này ngược lại là cùng chung suy nghĩ với Triển lão gia.
Ninh Thu Thu nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
"Dù sao yêu cầu của cháu liền để ở chỗ này, tiệc mừng thọ hôm nay cháu cùng mẹ chỉ sợ cũng không có khẩu vị, liền thất lễ cáo từ trước."
Cha Ninh mẹ Ninh phải âm thầm mới có thể thuyết phục, không cần phải ở chỗ này tranh luận. Ninh Thu Thu thỏa đáng nói lời cáo từ, lôi kéo Ôn Linh rời đi. Ôn Linh trải qua trò nháo như thế đã sớm đem cái hôn ước với Triển Thanh Viễn gì đó ném ra sau đầu, chỉ một lòng muốn con gái nhà mình đừng ngốc mà đi gả cho một người thực vật, liền cũng không ở lại.
Mẹ con hai người đi tới cửa, Ninh Thu Thu chợt dừng bước, nói:
"Triển gia gia, ông có lẽ cũng rất hi vọng cho anh Thanh Việt một cửa hôn sự xung hỉ phải không?"
Triển lão gia đang muốn đưa tay cầm quải trượng liền dừng một chút. Mà Ninh Thu Thu đã đi ra cửa bên ngoài.
--------------
Mọi người nghĩ nên để Thu Thu tự xưng là nàng hay cô? Đây là truyện hiện đại nên để xưng cô mình cũng thấy kì kì, nhưng Thu Thu là từ Tu chân giới xuyên đến, nếu xưng nàng cũng kì luôn ;-;
Bình luận facebook