Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Tiếp tục là phúc lợi nha. Mau mau đến khen mình
Chương 04: Vẽ bùa
"Ding dong"
Phòng khách trang hoàng xa xỉ bị một tiếng chuông cửa đánh vỡ, người giúp việc Mộng Mộng đang giúp Ôn Linh cắm hoa thả cây kéo trong tay xuống, lưu loát đứng dậy mở cửa.
"Chuyển phát nhanh cho cô Ninh Thu Thu, làm phiền ký nhận một chút." - Người đến là nhân viên chuyển phát nhanh của một shop online nào đó, anh ta cầm bưu phẩm quơ quơ trước mặt Mông Mộng, nói:
"Được rồi." - Mộng Mộng lưu loát ký tên của mình lên đơn xác nhận, xách món đồ chuyển phát nhanh trở vào.
Hoa trong bình sứ trắng trước mặt Ôn Linh đã cắm được một nửa, nhìn thấy Mộng Mộng cầm một cái bưu phẩm tiến đến, hỏi:
"Lại là chuyển phát nhanh của Thu Thu?"
"Vâng phu nhân, để tôi đưa lên cho tiểu thư."
"Đợi chút nữa đi."
Ôn Linh thả hoa trong tay ra, Mộng Mộng hiểu ý, đem đồ đưa cho bà. Bà nhận lấy, xem xét. Đây chẳng qua là một cái hộp chuyển phát nhanh bình thường, rất nhỏ, nhưng cầm trong tay khá nặng, khẳng định không phải quần áo hay trang sức gì đó.
"Đứa nhỏ này mua cái gì đây." - Ôn Linh nói thầm một câu, tra xét tờ đơn chuyển phát nhanh cùng hình dáng của nó, ý đồ tìm kiếm một chút xem tung tích cái thứ bên trong hộp giấy nhỏ nặng trịch này là gì.
Không có kết quả.
"Nếu không, mở ra nhìn xem?" - Mộng Mộng đề nghị.
Gần đây Ninh Thu Thu liên tiếp nhận mấy cái bưu phẩm, đều là từ một trung tâm mua sắm trực tuyến nào đó, bởi vì trung tâm này có nhân viên giao hàng riêng, không dùng công ty chuyển phát nhanh.
Hiện tại mạng lưới mua sắm phát triển như thế, lên mạng mua chút đồ vật này kia là quá bình thường, đặc biệt là các cô gái, một tháng không đặt mấy món đồ liền ngứa tay đến mức muốn tìm một cái dao đến chặt chặt.
Thế nhưng vị Ninh phu nhân này có cái tư tưởng kỳ lạ chính là, những thứ mua trên mạng đều là hàng dởm giá rẻ, là chuyện mà người không tiền không việc mới làm. Bản thân người nhà họ Ninh giá trị bậc này, mua qua Internet gì đó thực sự rất mất đẳng cấp.
Nữ phụ Ninh Thu Thu từ nhỏ mưa dầm thấm đất tư tưởng của mẹ mình, tự nhiên cũng nghĩ như vậy, cho nên nhà bọn họ hiếm khi mua đồ qua Internet.
Nhưng hai ngày này Ninh Thu Thu nhận tới ba cái chuyển phát nhanh! Khiến cho Ôn Linh mãnh liệt chú ý, cảm thấy con gái nhà mình rớt cấp, còn không chỉ rớt mất một cái.
"Được rồi, đưa lên cho nó đi."
Ôn Linh đem bưu phẩm đưa cho Mộng Mộng, nghĩ thầm ban đêm phải hỏi ông Ninh một chút xem có phải đã cắt xén tiền tiêu vặt của con gái nhà mình hay không!
...
Mộng Mộng tiếp nhận hộp chuyển phát nhanh từ trong tay Ninh phu nhân, một đường chạy lên lầu hai mới thở phào nhẹ nhõm. May mắn phu nhân không có hoài nghi hay hỏi qua cái gì, nếu không mình mà nói thật, tiểu thư khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình, mà không nói thật, về sau chuyện gì xảy ra, phu nhân khẳng định sẽ đánh gãy chân cô.
Cô gần đây vô ý phát hiện tiểu thư nhà mình đang len lén làm mấy chuyện mê tín, trong phòng chứa đủ dạng bùa chú, bị cô không cẩn thận thấy được. Tiểu thư còn cưỡng chế cô không được nói ra.
Mộng Mộng ở cái tuổi này, trong đầu toàn chứa mấy loại truyện cung đấu, thần tượng độc hại, lại thêm bản thân Ninh Thu Thu cũng không phải là người tốt, nhìn thấy loại tình hình này lập tức nghĩ đến tiểu thư nhà mình có thể là giống mấy phi tử bên trong truyện kia, làm phép nguyền rủa người nào đó, nói không chừng còn âm thầm đâm hình nhân.
Nghĩ đến tiểu thư nhà mình ác độc nhìn hình nhân, đem kim thật dài đến đâm vào thân thể của nó, toàn thân Mộng Mộng liền phát lạnh.
Quả nhiên hào môn nước sâu lòng người ác độc gì đó không phải là giả. Mộng Mộng vừa nghĩ vừa đi tới phòng Ninh Thu Thu ở lầu hai, đưa tay gõ cửa một cái.
Ninh Thu Thu đang ngồi trong phòng nghe được tiếng đập cửa, ném bút sửa sang lại quần áo, nhìn lại mình một chút mới đi ra mở cửa.
Mộng Mộng đưa hộp trong tay cho cô: "Tiểu thư, chuyển phát nhanh của cô."
"A, cảm ơn chị."
Mộng Mộng hoàn thành nhiệm vụ, nhịn không được len lén liếc mắt vào phòng, muốn tìm một cái vết tích đâm hình nhân gì đó của tiểu thư, đáng tiếc không có.
Đợi đến khi Ninh Thu Thu đem cửa phòng đóng lại, Mộng Mộng mới lấy điện thoại di động ra, mở diễn đàn nào đó. Trên trang đầu diễn đàn, có cái bài post đang nổi "[616] Những năm làm người giúp việc ở hào môn" ...
Ninh Thu Thu xách chuyển phát nhanh vào phòng, đang muốn mở ra, điện thoại di động để ở trên bàn vang lên nhắc nhở có thông báo Wechat. Ninh Thu Thu liếc một cái, người được lưu tên là "Viễn ca ca" gửi tin nhắn Wechat cho cô.
[Viễn ca ca: Có rảnh không, ra uống ly cà phê?]
Triển Thanh Viễn cơ bản sẽ không chủ động gửi Wechat cho Ninh Thu Thu, lại càng không hẹn cô ra ngoài uống cà phê lãng mạn như thế. Nếu đổi lại là Ninh Thu Thu nguyên bản, nhìn thấy cái tin nhắn này, đoán chừng sẽ kích động muốn khóc.
Đáng tiếc cô không phải cô ấy, Ninh Thu Thu đơn giản thô bạo nhắn lại hai chữ: [Không rảnh.]
Đại khái là không có mấy người dám đối xử với lời mời của Triển nhị thiếu gia như thế, đối phương bị hai chữ không khách khí này làm cho đứng hình hồi lâu, mới tiếp tục gửi tin tới.
[Viễn ca ca: Tôi muốn cùng cô nói chuyện.]
[Ninh Thu Thu: Không tiện a, qua chuyện hôm qua tôi chính là chị dâu của anh, đối với em chồng tương lai mình, tôi muốn tránh hiềm nghi.]
[Viễn ca ca: ......]
Đối phương gửi tới sáu dấu chấm xong, lại trầm mặc thật lâu, cuối cùng dứt khoát gọi điện thoại đến.
"Ninh Thu Thu, cô đến cùng muốn làm gì?" Mới nhận điện thoại, phía bên kia đã truyền đến âm thành đè nén tức giận của Triển Thanh Viễn.
Ninh Thu Thu nháy mắt mấy cái, vô tội nói: "Cái gì làm gì?"
"Đừng giả bộ ngốc" - Triển Thanh Viễn không khách khí nói - "Tôi không cảm thấy trên người nhà họ Triển chúng có tôi khảm kim cương gì đó, cô đến cùng là nhìn trúng cái gì của nhà tôi, hay có tâm tư gì hả?"
Triển Thanh Viễn ngay từ đầu cho rằng cô nói muốn gả cho anh trai hắn chỉ là trong lúc nhất thời nói nhảm. Thẳng đến khi đối phương nói cho ông nội hắn biết, trong nhà đã đồng ý vấn đề này, ông nội hắn lưỡng lự hai ngày liền bắt đầu thu xếp, hắn mới ý thức được chuyện này không đơn giản là Ninh Thu Thu giở tính trẻ con.
Ninh Thu Thu là nói thật, cô ta thật muốn gả cho anh trai hắn.
Mà ông nội nhà hắn là muốn tiếp nhận vụ hôn nhân này!
Cái này có bao nhiêu hoang đường a, phim truyền hình mẹ nó cũng không diễn như thế.
Triển Thanh Viễn quyết phản đối loại chuyện hoang đường này. Thế nhưng mặc dù hắn là gia chủ, chuyện hôn nhân của anh trai cũng phải nghe lời ông nội mình. Hơn nữa loại chuyện này, Triển Thanh Viễn nếu mãnh mẽ ngăn cản, ngược lại lộ ra mục đích không đơn thuần. Nguyên nhân a, Triển Thanh Việt xảy ra chuyện, người được lợi lớn nhất còn không phải đứa em trai là hắn sao. Nếu hắn một mực ngăn cản, ý tứ ngược lại liền giống như không muốn để anh trai tỉnh lại.
Đáng sợ hơn chính là thời điểm đầu năm, xác thực ông nội đi coi bói về liền cùng hắn nói qua, có thể cho anh trai xung hỉ thử xem. Lão gia tử tuổi đã cao, đối với chuyện quỷ thần có chút tin tưởng. Chỉ là nghĩ đến Triển Thanh Việt đã bệnh đến dạng này, hoàn toàn không có năng lực hoạt động hay tự gánh vác, nếu giờ cưới vợ, không thể nghi ngờ chính là chà đạp cô gái nhà người ta. Nhà bọn hắn mặc dù có tiền, nhưng không đến mức làm ra loại chuyện không có nhân tính này. Cho nên việc này liền không có biện pháp giải quyết. Nhưng nếu có người tự nguyện gả cho Triển Thanh Việt xung hỉ, vậy liền khác rồi. Ông nội cân nhắc suy tư hai ngày, liền bất động thanh sắc đem chuyện này chuẩn bị.
Hắn không khuyên nổi lão gia tử, chỉ có thể ra tay từ trên người Ninh Thu Thu.
Ninh Thu Thu tiếp tục giả vờ vô tội: "Tôi thật sự thích anh Thanh Việt a, chẳng lẽ tôi thích một người, đến chỗ anh lại trở thành có động cơ không tốt sao."
Triển Thanh Viễn: "..."
Khẩu khí này của Ninh Thu Thu nghe rất vi diệu, làm cho Triển Thanh Viễn sinh ra một loại cảm giác Ninh Thu Thu mong mà không được, vì yêu sinh hận, sau đó quyết tâm gả cho anh trai người thực vật của hắn để trả thù.
Trầm mặc một lát, Triển Thanh Viễn nhẹ nói - "Thu Thu, em đừng làm rộn, có được hay không?"
"Không được " Ninh Thu Thu không khách khí cự tuyệt đề nghị mềm mỏng của đối phương, nói - "Còn có, chuyện tôi cùng anh trai anh cũng đã chắc tám chín phần mười, về sau anh có thể gọi tôi là chị dâu, em trai thân yêu."
Nói xong, Ninh Thu Thu quả quyết đặt điện thoại xuống.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Triển Thanh Viễn hẹn cô đi ra vì mục đích gì, cô đã quyết định, liền không muốn cùng hắn giằng co chuyện này.
...
Cô cầm lấy dao tiếp tục mở gói chuyển phát nhanh, đựng trong hộp nho nhỏ là một chồng giấy vàng thật dày, cắt thành đủ dạng lớn nhỏ theo yêu cầu ủa cô, tròn 500 tấm.
Bởi vì sự kiện rời nhóm, chuyện công ty lúc đầu muốn Ninh Thu Thu trở về huấn luyện bị trì hoãn. Cô chơi bời lêu lổng một thời gian, liền bắt đầu việc vẽ bùa, cũng chính là "chuyện mê tín" trong mắt Mộng Mộng.
Cô tại thời điểm ở tu chân giới, vẽ ra không có một vạn thì cũng có chín nghìn tấm bùa, đối với vẽ bùa hết sức quen thuộc, cơ hồ có thể nói là lật tay là ra.
Thế nhưng là, cô lại phát hiện một cái vấn đề đau trứng*: Những cái bùa cô vẽ tại xã hội này không dùng được a.
*Nguyên văn tác giả =))))
Thí dụ như Tu Chân giới rất lưu hành một loại bùa -- Truyền Âm Ngàn Dặm, tại cái thế giới có mạng lưới điện thoại này căn bản không có một chút tác dụng. Lại càng không cần phải nói những cái bùa đấu pháp hoặc là bùa tu luyện gì đó, cô không cần cứu vớt trái đất, cũng không có dự định làm người xấu, thế giới này đoán chừng cũng không cần đến cái gì thần quỷ linh thú, cho nên những cái bùa cô làm nhiều mà thuộc kia hết thảy vô dụng.
Ngược lại bùa bình an, an thần, cường thân kiện thể gì đó tại tu chân giới là thứ rách nát, ở chỗ này trở thành đồ quý. Cô nói thế nào cũng là trung cấp vẽ phù sư, nếu vẽ những thứ này liền có cảm giác như "giết gà dùng đao mổ trâu".
Hôm qua, thấy trên trang đầu báo X đưa tin: "XXX dùng mỹ phẩm YYY dưỡng da bị hủy dung" cho cô cái linh cảm: nếu cô phát minh một vài thứ xã hội này cần, tỉ như "bùa mỹ dung", "bùa cẩm lý", chẳng phải là phát tài?
Bất quá "phát minh" cùng "làm theo" hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Cô mặc dù có nhìn qua sách dạy về phương diện này, nhưng chưa từng tự mình thử qua. Sau khi đem toàn bộ lá bùa cô mua đều vẽ hết vẫn không thể phát minh ra một cái bùa có thể mỹ dung dưỡng nhan a.
Nhưng mà loại chuyện này không thể nóng vội. Nếu phát minh mà dễ dàng, Edison cũng đã không vĩ đại như vậy.
...
Ngày kế tiếp, Ninh Thu Thu muốn đi Triển gia một chuyến.
Triển lão gia cho dù đối với đoạn hôn nhân này vui mừng mong đợi, nhưng vẫn là rất cẩn thận. Cũng không phải cẩn thận với mục đích của đối phương, ông biết đối phương khẳng định có mục đích. Không phải ai cũng vô duyên vô cớ muốn gả cho một người thực vật, ba mẹ còn đồng ý, thật là bởi vì thích? Một chữ thích này, kỳ thật là không đáng giá nhất.
Triển lão gia không sợ bọn họ mục đích. Con người a, ngoài danh lợi còn ham muốn cái gì? Chỉ cần nhu cầu danh lợi được đối phương khống chế trong một phạm vi hợp lý, ông cũng sẽ không tiếc rẻ.
Ông cẩn thận là vì sợ Ninh Thu Thu đột nhiên đổi ý. Cho nên ông để Ninh Thu Thu tới một chuyến, mục đích là... đi nhìn Triển Thanh Việt.
"Từ sau tai nạn xe cộ, thằng bé liền không có tỉnh lại, nằm trên giường hơn một năm, ăn uống ngủ nghỉ đều cần người hầu hạ" - Triển lão gia tự mình mang Ninh Thu Thu đi đến gian phòng của Triển Thanh Việt, vừa đi vừa nói - "Nó không thể nuốt, không có cách nào cho ăn cơm, chỉ có thể dựa vào thức ăn lỏng cùng truyền dịch dinh dưỡng. Hơn một năm nay, ông cứ như vậy trơ mắt nhìn thằng bé càng ngày càng gầy, thậm chí đôi khi cũng không dám đi nhìn nhiều thêm một chút."
Triển lão gia nói những lời này, nghe qua giống như trưởng bối có tuổi nói liên miên lải nhải, nhưng Ninh Thu Thu nghe được ý bóng gió trong đó: Triển Thanh Việt đã không phải là người cầm quyền cao cao tại thượng năm đó. Hắn biến thành một người nửa sống nửa chết, đến sinh hoạt cũng không thể tự lo liệu, thậm chí ngay cả vẻ bề ngoài cũng phát sinh biến hóa, không còn là anh Thanh Việt mà cô từng ngưỡng mộ kia nữa.
Ông là để cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Ninh Thu Thu đương nhiên là biết những thứ này. Cô lần trước đã cùng Triển Thanh Việt đối mặt. Kỳ thật Triển Thanh Việt được chiếu cố không tệ, ít nhất không có xuất hiện trạng thái "gầy đến thoát tướng" mà người thực vật bình thường hay xuất hiện. Cũng có thể là do thời gian ngắn, mà nguyên nhân càng lớn hơn đương nhiên là vì Triển gia có tiền, có thể chiếu cố tốt cho hắn.
"Không có chuyện gì, Triển gia gia," - Ninh Thu Thu giả bộ như nghe không hiểu, nói - "Anh Thanh Việt nhất định sẽ tỉnh."
"Ai." Triển lão gia thở một hơi thật dài, không có tiếp lời cô. Loại an ủi này, ông đoán chừng đã nghe đến lỗ tai đóng kén. Bất quá Ninh Thu Thu cũng không có ý tứ an ủi ông, chỉ là lời nói thuận miệng mà thôi.
Hai người tới gian phòng Triển Thanh Việt ở, cũng không biết là vô tình hay cố ý, đúng lúc gặp hắn "ăn cơm".
Lần trước đại khái là đẩy đi ra phơi nắng hoặc là hóng mát, tóm lại Triển Thanh Việt ăn mặc rất chỉn chu. Người không biết sẽ chỉ cảm thấy người này ốm yếu, thân thể không chịu nổi mệt mỏi cho nên ngủ thiếp đi, sẽ không liên hệ hắn với người thực vật. Nhưng bây giờ, Triển Thanh Việt nằm thẳng trên giường, chăn mỏng che kín thân mình, trong lỗ mũi cắm một cái ống trong suốt. Một cô gái trẻ tuổi thành thạo dùng kim đem đồ ăn đẩy vào cái ống. Thứ cô ấy cho ăn hẳn là cháo với rau thịt hầm nhừ.
"Lão tiên sinh." Người cho hắn ăn nhìn thấy Triển lão gia tiến đến, lễ phép chào hỏi.
"Ừm," - Triển lão gia nhẹ gật đầu - "Chúng ta chỉ là tới nhìn xem, cô cứ tiếp tục, không cần phải để ý."
Triển lão gia cùng Ninh Thu Thu ai cũng không nói chuyện, một mực lẳng lặng nhìn cô gái cho Triển Thanh Việt ăn xong, đem cái ống rút ra. Ninh Thu Thu không có bao nhiêu y học thường thức, thời điểm đầu kia cái ống bị rút ra thân thể cô liền căng thẳng -- chiều dài cái ống kia so với tưởng tượng của cô lớn hơn rất nhiều.
Cái ống dài như vậy, từ lỗ mũi của mình cắm vào, mình nhất định sẽ điên mất - Ninh Thu Thu nghĩ.
"Cái ống này, mỗi lần ăn cơm đều phải cắm vào sao?"
"Vốn là lưu lại, hôm nay vừa vặn muốn đổi" - Triển lão gia cố ý nói, mục đích là để Ninh Thu Thu nhận rõ tình thế trước mắt, không cần chờ gả tới mới biết liền sợ hãi, hối hận - "Cháu sợ sao?"
Ninh Thu Thu lắc đầu, ở trong tu chân giới giết người cũng không tính là phạm pháp kia cái gì cô chưa thấy qua a, đây đều là trò trẻ con.
"Vậy cháu ở lại cùng thằng bé một chút?"
Ninh Thu Thu gật đầu: "Được."
Triển lão gia cùng người cho ăn cơm cùng đi ra, trong phòng chỉ còn lại cô cùng Triển Thanh Việt
-------
Update: Mình vừa chỉnh lại tự xưng của nữ chính từ nàng thành cô. Dù sao đây cũng là truyện hiện đại, nữ chính cũng vốn ở hiện đại xuyên tới xuyên lui, để cô sẽ hợp lý hơn. Cảm ơn mọi người đến đọc
Chương 04: Vẽ bùa
"Ding dong"
Phòng khách trang hoàng xa xỉ bị một tiếng chuông cửa đánh vỡ, người giúp việc Mộng Mộng đang giúp Ôn Linh cắm hoa thả cây kéo trong tay xuống, lưu loát đứng dậy mở cửa.
"Chuyển phát nhanh cho cô Ninh Thu Thu, làm phiền ký nhận một chút." - Người đến là nhân viên chuyển phát nhanh của một shop online nào đó, anh ta cầm bưu phẩm quơ quơ trước mặt Mông Mộng, nói:
"Được rồi." - Mộng Mộng lưu loát ký tên của mình lên đơn xác nhận, xách món đồ chuyển phát nhanh trở vào.
Hoa trong bình sứ trắng trước mặt Ôn Linh đã cắm được một nửa, nhìn thấy Mộng Mộng cầm một cái bưu phẩm tiến đến, hỏi:
"Lại là chuyển phát nhanh của Thu Thu?"
"Vâng phu nhân, để tôi đưa lên cho tiểu thư."
"Đợi chút nữa đi."
Ôn Linh thả hoa trong tay ra, Mộng Mộng hiểu ý, đem đồ đưa cho bà. Bà nhận lấy, xem xét. Đây chẳng qua là một cái hộp chuyển phát nhanh bình thường, rất nhỏ, nhưng cầm trong tay khá nặng, khẳng định không phải quần áo hay trang sức gì đó.
"Đứa nhỏ này mua cái gì đây." - Ôn Linh nói thầm một câu, tra xét tờ đơn chuyển phát nhanh cùng hình dáng của nó, ý đồ tìm kiếm một chút xem tung tích cái thứ bên trong hộp giấy nhỏ nặng trịch này là gì.
Không có kết quả.
"Nếu không, mở ra nhìn xem?" - Mộng Mộng đề nghị.
Gần đây Ninh Thu Thu liên tiếp nhận mấy cái bưu phẩm, đều là từ một trung tâm mua sắm trực tuyến nào đó, bởi vì trung tâm này có nhân viên giao hàng riêng, không dùng công ty chuyển phát nhanh.
Hiện tại mạng lưới mua sắm phát triển như thế, lên mạng mua chút đồ vật này kia là quá bình thường, đặc biệt là các cô gái, một tháng không đặt mấy món đồ liền ngứa tay đến mức muốn tìm một cái dao đến chặt chặt.
Thế nhưng vị Ninh phu nhân này có cái tư tưởng kỳ lạ chính là, những thứ mua trên mạng đều là hàng dởm giá rẻ, là chuyện mà người không tiền không việc mới làm. Bản thân người nhà họ Ninh giá trị bậc này, mua qua Internet gì đó thực sự rất mất đẳng cấp.
Nữ phụ Ninh Thu Thu từ nhỏ mưa dầm thấm đất tư tưởng của mẹ mình, tự nhiên cũng nghĩ như vậy, cho nên nhà bọn họ hiếm khi mua đồ qua Internet.
Nhưng hai ngày này Ninh Thu Thu nhận tới ba cái chuyển phát nhanh! Khiến cho Ôn Linh mãnh liệt chú ý, cảm thấy con gái nhà mình rớt cấp, còn không chỉ rớt mất một cái.
"Được rồi, đưa lên cho nó đi."
Ôn Linh đem bưu phẩm đưa cho Mộng Mộng, nghĩ thầm ban đêm phải hỏi ông Ninh một chút xem có phải đã cắt xén tiền tiêu vặt của con gái nhà mình hay không!
...
Mộng Mộng tiếp nhận hộp chuyển phát nhanh từ trong tay Ninh phu nhân, một đường chạy lên lầu hai mới thở phào nhẹ nhõm. May mắn phu nhân không có hoài nghi hay hỏi qua cái gì, nếu không mình mà nói thật, tiểu thư khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình, mà không nói thật, về sau chuyện gì xảy ra, phu nhân khẳng định sẽ đánh gãy chân cô.
Cô gần đây vô ý phát hiện tiểu thư nhà mình đang len lén làm mấy chuyện mê tín, trong phòng chứa đủ dạng bùa chú, bị cô không cẩn thận thấy được. Tiểu thư còn cưỡng chế cô không được nói ra.
Mộng Mộng ở cái tuổi này, trong đầu toàn chứa mấy loại truyện cung đấu, thần tượng độc hại, lại thêm bản thân Ninh Thu Thu cũng không phải là người tốt, nhìn thấy loại tình hình này lập tức nghĩ đến tiểu thư nhà mình có thể là giống mấy phi tử bên trong truyện kia, làm phép nguyền rủa người nào đó, nói không chừng còn âm thầm đâm hình nhân.
Nghĩ đến tiểu thư nhà mình ác độc nhìn hình nhân, đem kim thật dài đến đâm vào thân thể của nó, toàn thân Mộng Mộng liền phát lạnh.
Quả nhiên hào môn nước sâu lòng người ác độc gì đó không phải là giả. Mộng Mộng vừa nghĩ vừa đi tới phòng Ninh Thu Thu ở lầu hai, đưa tay gõ cửa một cái.
Ninh Thu Thu đang ngồi trong phòng nghe được tiếng đập cửa, ném bút sửa sang lại quần áo, nhìn lại mình một chút mới đi ra mở cửa.
Mộng Mộng đưa hộp trong tay cho cô: "Tiểu thư, chuyển phát nhanh của cô."
"A, cảm ơn chị."
Mộng Mộng hoàn thành nhiệm vụ, nhịn không được len lén liếc mắt vào phòng, muốn tìm một cái vết tích đâm hình nhân gì đó của tiểu thư, đáng tiếc không có.
Đợi đến khi Ninh Thu Thu đem cửa phòng đóng lại, Mộng Mộng mới lấy điện thoại di động ra, mở diễn đàn nào đó. Trên trang đầu diễn đàn, có cái bài post đang nổi "[616] Những năm làm người giúp việc ở hào môn" ...
Ninh Thu Thu xách chuyển phát nhanh vào phòng, đang muốn mở ra, điện thoại di động để ở trên bàn vang lên nhắc nhở có thông báo Wechat. Ninh Thu Thu liếc một cái, người được lưu tên là "Viễn ca ca" gửi tin nhắn Wechat cho cô.
[Viễn ca ca: Có rảnh không, ra uống ly cà phê?]
Triển Thanh Viễn cơ bản sẽ không chủ động gửi Wechat cho Ninh Thu Thu, lại càng không hẹn cô ra ngoài uống cà phê lãng mạn như thế. Nếu đổi lại là Ninh Thu Thu nguyên bản, nhìn thấy cái tin nhắn này, đoán chừng sẽ kích động muốn khóc.
Đáng tiếc cô không phải cô ấy, Ninh Thu Thu đơn giản thô bạo nhắn lại hai chữ: [Không rảnh.]
Đại khái là không có mấy người dám đối xử với lời mời của Triển nhị thiếu gia như thế, đối phương bị hai chữ không khách khí này làm cho đứng hình hồi lâu, mới tiếp tục gửi tin tới.
[Viễn ca ca: Tôi muốn cùng cô nói chuyện.]
[Ninh Thu Thu: Không tiện a, qua chuyện hôm qua tôi chính là chị dâu của anh, đối với em chồng tương lai mình, tôi muốn tránh hiềm nghi.]
[Viễn ca ca: ......]
Đối phương gửi tới sáu dấu chấm xong, lại trầm mặc thật lâu, cuối cùng dứt khoát gọi điện thoại đến.
"Ninh Thu Thu, cô đến cùng muốn làm gì?" Mới nhận điện thoại, phía bên kia đã truyền đến âm thành đè nén tức giận của Triển Thanh Viễn.
Ninh Thu Thu nháy mắt mấy cái, vô tội nói: "Cái gì làm gì?"
"Đừng giả bộ ngốc" - Triển Thanh Viễn không khách khí nói - "Tôi không cảm thấy trên người nhà họ Triển chúng có tôi khảm kim cương gì đó, cô đến cùng là nhìn trúng cái gì của nhà tôi, hay có tâm tư gì hả?"
Triển Thanh Viễn ngay từ đầu cho rằng cô nói muốn gả cho anh trai hắn chỉ là trong lúc nhất thời nói nhảm. Thẳng đến khi đối phương nói cho ông nội hắn biết, trong nhà đã đồng ý vấn đề này, ông nội hắn lưỡng lự hai ngày liền bắt đầu thu xếp, hắn mới ý thức được chuyện này không đơn giản là Ninh Thu Thu giở tính trẻ con.
Ninh Thu Thu là nói thật, cô ta thật muốn gả cho anh trai hắn.
Mà ông nội nhà hắn là muốn tiếp nhận vụ hôn nhân này!
Cái này có bao nhiêu hoang đường a, phim truyền hình mẹ nó cũng không diễn như thế.
Triển Thanh Viễn quyết phản đối loại chuyện hoang đường này. Thế nhưng mặc dù hắn là gia chủ, chuyện hôn nhân của anh trai cũng phải nghe lời ông nội mình. Hơn nữa loại chuyện này, Triển Thanh Viễn nếu mãnh mẽ ngăn cản, ngược lại lộ ra mục đích không đơn thuần. Nguyên nhân a, Triển Thanh Việt xảy ra chuyện, người được lợi lớn nhất còn không phải đứa em trai là hắn sao. Nếu hắn một mực ngăn cản, ý tứ ngược lại liền giống như không muốn để anh trai tỉnh lại.
Đáng sợ hơn chính là thời điểm đầu năm, xác thực ông nội đi coi bói về liền cùng hắn nói qua, có thể cho anh trai xung hỉ thử xem. Lão gia tử tuổi đã cao, đối với chuyện quỷ thần có chút tin tưởng. Chỉ là nghĩ đến Triển Thanh Việt đã bệnh đến dạng này, hoàn toàn không có năng lực hoạt động hay tự gánh vác, nếu giờ cưới vợ, không thể nghi ngờ chính là chà đạp cô gái nhà người ta. Nhà bọn hắn mặc dù có tiền, nhưng không đến mức làm ra loại chuyện không có nhân tính này. Cho nên việc này liền không có biện pháp giải quyết. Nhưng nếu có người tự nguyện gả cho Triển Thanh Việt xung hỉ, vậy liền khác rồi. Ông nội cân nhắc suy tư hai ngày, liền bất động thanh sắc đem chuyện này chuẩn bị.
Hắn không khuyên nổi lão gia tử, chỉ có thể ra tay từ trên người Ninh Thu Thu.
Ninh Thu Thu tiếp tục giả vờ vô tội: "Tôi thật sự thích anh Thanh Việt a, chẳng lẽ tôi thích một người, đến chỗ anh lại trở thành có động cơ không tốt sao."
Triển Thanh Viễn: "..."
Khẩu khí này của Ninh Thu Thu nghe rất vi diệu, làm cho Triển Thanh Viễn sinh ra một loại cảm giác Ninh Thu Thu mong mà không được, vì yêu sinh hận, sau đó quyết tâm gả cho anh trai người thực vật của hắn để trả thù.
Trầm mặc một lát, Triển Thanh Viễn nhẹ nói - "Thu Thu, em đừng làm rộn, có được hay không?"
"Không được " Ninh Thu Thu không khách khí cự tuyệt đề nghị mềm mỏng của đối phương, nói - "Còn có, chuyện tôi cùng anh trai anh cũng đã chắc tám chín phần mười, về sau anh có thể gọi tôi là chị dâu, em trai thân yêu."
Nói xong, Ninh Thu Thu quả quyết đặt điện thoại xuống.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Triển Thanh Viễn hẹn cô đi ra vì mục đích gì, cô đã quyết định, liền không muốn cùng hắn giằng co chuyện này.
...
Cô cầm lấy dao tiếp tục mở gói chuyển phát nhanh, đựng trong hộp nho nhỏ là một chồng giấy vàng thật dày, cắt thành đủ dạng lớn nhỏ theo yêu cầu ủa cô, tròn 500 tấm.
Bởi vì sự kiện rời nhóm, chuyện công ty lúc đầu muốn Ninh Thu Thu trở về huấn luyện bị trì hoãn. Cô chơi bời lêu lổng một thời gian, liền bắt đầu việc vẽ bùa, cũng chính là "chuyện mê tín" trong mắt Mộng Mộng.
Cô tại thời điểm ở tu chân giới, vẽ ra không có một vạn thì cũng có chín nghìn tấm bùa, đối với vẽ bùa hết sức quen thuộc, cơ hồ có thể nói là lật tay là ra.
Thế nhưng là, cô lại phát hiện một cái vấn đề đau trứng*: Những cái bùa cô vẽ tại xã hội này không dùng được a.
*Nguyên văn tác giả =))))
Thí dụ như Tu Chân giới rất lưu hành một loại bùa -- Truyền Âm Ngàn Dặm, tại cái thế giới có mạng lưới điện thoại này căn bản không có một chút tác dụng. Lại càng không cần phải nói những cái bùa đấu pháp hoặc là bùa tu luyện gì đó, cô không cần cứu vớt trái đất, cũng không có dự định làm người xấu, thế giới này đoán chừng cũng không cần đến cái gì thần quỷ linh thú, cho nên những cái bùa cô làm nhiều mà thuộc kia hết thảy vô dụng.
Ngược lại bùa bình an, an thần, cường thân kiện thể gì đó tại tu chân giới là thứ rách nát, ở chỗ này trở thành đồ quý. Cô nói thế nào cũng là trung cấp vẽ phù sư, nếu vẽ những thứ này liền có cảm giác như "giết gà dùng đao mổ trâu".
Hôm qua, thấy trên trang đầu báo X đưa tin: "XXX dùng mỹ phẩm YYY dưỡng da bị hủy dung" cho cô cái linh cảm: nếu cô phát minh một vài thứ xã hội này cần, tỉ như "bùa mỹ dung", "bùa cẩm lý", chẳng phải là phát tài?
Bất quá "phát minh" cùng "làm theo" hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Cô mặc dù có nhìn qua sách dạy về phương diện này, nhưng chưa từng tự mình thử qua. Sau khi đem toàn bộ lá bùa cô mua đều vẽ hết vẫn không thể phát minh ra một cái bùa có thể mỹ dung dưỡng nhan a.
Nhưng mà loại chuyện này không thể nóng vội. Nếu phát minh mà dễ dàng, Edison cũng đã không vĩ đại như vậy.
...
Ngày kế tiếp, Ninh Thu Thu muốn đi Triển gia một chuyến.
Triển lão gia cho dù đối với đoạn hôn nhân này vui mừng mong đợi, nhưng vẫn là rất cẩn thận. Cũng không phải cẩn thận với mục đích của đối phương, ông biết đối phương khẳng định có mục đích. Không phải ai cũng vô duyên vô cớ muốn gả cho một người thực vật, ba mẹ còn đồng ý, thật là bởi vì thích? Một chữ thích này, kỳ thật là không đáng giá nhất.
Triển lão gia không sợ bọn họ mục đích. Con người a, ngoài danh lợi còn ham muốn cái gì? Chỉ cần nhu cầu danh lợi được đối phương khống chế trong một phạm vi hợp lý, ông cũng sẽ không tiếc rẻ.
Ông cẩn thận là vì sợ Ninh Thu Thu đột nhiên đổi ý. Cho nên ông để Ninh Thu Thu tới một chuyến, mục đích là... đi nhìn Triển Thanh Việt.
"Từ sau tai nạn xe cộ, thằng bé liền không có tỉnh lại, nằm trên giường hơn một năm, ăn uống ngủ nghỉ đều cần người hầu hạ" - Triển lão gia tự mình mang Ninh Thu Thu đi đến gian phòng của Triển Thanh Việt, vừa đi vừa nói - "Nó không thể nuốt, không có cách nào cho ăn cơm, chỉ có thể dựa vào thức ăn lỏng cùng truyền dịch dinh dưỡng. Hơn một năm nay, ông cứ như vậy trơ mắt nhìn thằng bé càng ngày càng gầy, thậm chí đôi khi cũng không dám đi nhìn nhiều thêm một chút."
Triển lão gia nói những lời này, nghe qua giống như trưởng bối có tuổi nói liên miên lải nhải, nhưng Ninh Thu Thu nghe được ý bóng gió trong đó: Triển Thanh Việt đã không phải là người cầm quyền cao cao tại thượng năm đó. Hắn biến thành một người nửa sống nửa chết, đến sinh hoạt cũng không thể tự lo liệu, thậm chí ngay cả vẻ bề ngoài cũng phát sinh biến hóa, không còn là anh Thanh Việt mà cô từng ngưỡng mộ kia nữa.
Ông là để cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Ninh Thu Thu đương nhiên là biết những thứ này. Cô lần trước đã cùng Triển Thanh Việt đối mặt. Kỳ thật Triển Thanh Việt được chiếu cố không tệ, ít nhất không có xuất hiện trạng thái "gầy đến thoát tướng" mà người thực vật bình thường hay xuất hiện. Cũng có thể là do thời gian ngắn, mà nguyên nhân càng lớn hơn đương nhiên là vì Triển gia có tiền, có thể chiếu cố tốt cho hắn.
"Không có chuyện gì, Triển gia gia," - Ninh Thu Thu giả bộ như nghe không hiểu, nói - "Anh Thanh Việt nhất định sẽ tỉnh."
"Ai." Triển lão gia thở một hơi thật dài, không có tiếp lời cô. Loại an ủi này, ông đoán chừng đã nghe đến lỗ tai đóng kén. Bất quá Ninh Thu Thu cũng không có ý tứ an ủi ông, chỉ là lời nói thuận miệng mà thôi.
Hai người tới gian phòng Triển Thanh Việt ở, cũng không biết là vô tình hay cố ý, đúng lúc gặp hắn "ăn cơm".
Lần trước đại khái là đẩy đi ra phơi nắng hoặc là hóng mát, tóm lại Triển Thanh Việt ăn mặc rất chỉn chu. Người không biết sẽ chỉ cảm thấy người này ốm yếu, thân thể không chịu nổi mệt mỏi cho nên ngủ thiếp đi, sẽ không liên hệ hắn với người thực vật. Nhưng bây giờ, Triển Thanh Việt nằm thẳng trên giường, chăn mỏng che kín thân mình, trong lỗ mũi cắm một cái ống trong suốt. Một cô gái trẻ tuổi thành thạo dùng kim đem đồ ăn đẩy vào cái ống. Thứ cô ấy cho ăn hẳn là cháo với rau thịt hầm nhừ.
"Lão tiên sinh." Người cho hắn ăn nhìn thấy Triển lão gia tiến đến, lễ phép chào hỏi.
"Ừm," - Triển lão gia nhẹ gật đầu - "Chúng ta chỉ là tới nhìn xem, cô cứ tiếp tục, không cần phải để ý."
Triển lão gia cùng Ninh Thu Thu ai cũng không nói chuyện, một mực lẳng lặng nhìn cô gái cho Triển Thanh Việt ăn xong, đem cái ống rút ra. Ninh Thu Thu không có bao nhiêu y học thường thức, thời điểm đầu kia cái ống bị rút ra thân thể cô liền căng thẳng -- chiều dài cái ống kia so với tưởng tượng của cô lớn hơn rất nhiều.
Cái ống dài như vậy, từ lỗ mũi của mình cắm vào, mình nhất định sẽ điên mất - Ninh Thu Thu nghĩ.
"Cái ống này, mỗi lần ăn cơm đều phải cắm vào sao?"
"Vốn là lưu lại, hôm nay vừa vặn muốn đổi" - Triển lão gia cố ý nói, mục đích là để Ninh Thu Thu nhận rõ tình thế trước mắt, không cần chờ gả tới mới biết liền sợ hãi, hối hận - "Cháu sợ sao?"
Ninh Thu Thu lắc đầu, ở trong tu chân giới giết người cũng không tính là phạm pháp kia cái gì cô chưa thấy qua a, đây đều là trò trẻ con.
"Vậy cháu ở lại cùng thằng bé một chút?"
Ninh Thu Thu gật đầu: "Được."
Triển lão gia cùng người cho ăn cơm cùng đi ra, trong phòng chỉ còn lại cô cùng Triển Thanh Việt
-------
Update: Mình vừa chỉnh lại tự xưng của nữ chính từ nàng thành cô. Dù sao đây cũng là truyện hiện đại, nữ chính cũng vốn ở hiện đại xuyên tới xuyên lui, để cô sẽ hợp lý hơn. Cảm ơn mọi người đến đọc
Bình luận facebook