Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đang lúc tôi chảy nước dãi ba thước, ý đồ muốn liếm nhan sắc đẹp rạng ngời mà không chói lóa của anh đẹp trai kia thì ——
Ánh mắt sắc bén của sếp Thượng lia tới!
Ăn dưa ăn dưa ăn dưa, tôi vội vàng cúi đầu ăn dưa.
Một lát sau, tôi bỗng nghe thấy tiếng xôn xao nho nhỏ.
Tiếng bàn ghế va chạm cọ xát vào nhau phát ra âm thanh.
Chắc là sếp Thượng sắp tiễn khách đây.
Nhưng đúng lúc này, tôi lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Tạm biệt.”
Ô?
Giọng Thượng Hải!
Nghe quen tai quá, tôi bèn ngẩng phắt đầu lên xem.
Nhưng chủ nhân của giọng nói đã vội vàng rời đi trong vòng vây của sếp Thượng và đoàn lãnh đạo, chỉ chừa cho tôi một bóng lưng ——
Vai rộng, eo thon, mông vểnh, chân dài.
Tuyệt!
Vừa nãy sao tôi lại có thể liên tưởng của báu này với Anh Béo ụt ịt nhà tôi được nhỉ?
Ồ, đúng rồi.
Giọng nói.
Khiến tôi đột nhiên hơi muốn nghe giọng Anh Béo.
Tôi lập tức quyết định ăn xong bữa này thì gọi điện thoại cho anh ngay, để gióng hồi chuông cảnh tỉnh bản thân.
Tôi là người đã lập gia thất rồi.
Tôi đi ra khỏi khách sạn, lúc cùng đợi xe với hai đồng nghiệp nữa thì cuộc gọi của tôi nối máy được với Anh Béo.
Đầu bên anh hơi ồn ào.
“Sao em lại gọi điện cho anh lúc này?”
Tôi kích động quá quên cả chuyện lệch múi giờ.
“Vì nhớ anh đấy.”
Tôi hưng phấn nói: “Tối nay có một khách lớn mời bọn em ăn một bữa tiệc to, tiệc hải sản to lắm! Anh ta là người Thượng Hải, có lẽ là tại khẩu âm, nếu không phải vì dáng người và diện mạo của anh ta, em còn tưởng là anh nói đó!”
Giọng điệu Anh Béo có vẻ không được vui: “Diện mạo và dáng người làm sao cơ?”
Tôi cười to: “Khác anh…… như trời với đất ấy!”
Anh Béo u oán mà rằng: “Sao anh có cảm giác em hơi ghét bỏ anh nhỉ?”
Tôi vội vàng trấn an: “Anh nói gì vậy chứ?”
Anh Béo kiêu ngạo mà rằng: “Anh cho em một cơ hội nữa đấy.”
Tôi: “Em vốn vẫn luôn rất ghét anh mà ha ha ha ha ha!”
Tút tút tút tút.
Anh Béo dập máy.
Tôi đang định khom lưng chui vào trong taxi thì thoáng liếc thấy anh đẹp trai cao to đứng cách đó không xa, với cả sếp Thượng và các lãnh đạo khác đương xếp hàng tiễn anh ta đi.
Vẻ ngoài của người này quả là một dòng nước trong trong giới tài chính.
Ngoại hình sang chảnh quả thật có thể sánh với tất cả những bộ truyện tổng tài.
Hình như anh ta vừa nói chuyện điện thoại với ai đó, anh ta ném điện thoại vào tay người trợ lý đứng cạnh, nổi giận đùng đùng lên xe, đóng sập cửa lại, bỏ đi luôn.
Xôn xao.
Không thể tưởng tượng nổi ai lại dám chọc giận anh giai phố Tài chính này đây.
Người nọ còn trâu bò đến mức nào nhỉ?
Quả thực khó có thể tưởng tượng.
Tôi không khỏi lo lắng cho Anh Béo ở nơi đất khách quê người.
Không biết một người làm thuê như anh có bị khách hàng gây khó dễ, bị ông chủ quở trách không?
Sau khi về đến nhà, tôi gọi điện thoại cho anh.
Lúc anh nghe điện thoại, giọng anh rầu rĩ không vui.
Chắc còn đang dằn dỗi vì chuyện kia.
Tôi làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì cả, con cà con kê kể khổ: “Đi làm vất vả quá, ngày nào cũng mệt ghê lên được, làm con vượn lập trình khổ ơi là khổ. Dân IT làm thuê nghèo khổ lắm thay. Anh vẫn xịn nhất, chỉ cần động ngón tay linh tinh thôi là đã kiếm ra được cả đống tiền……”
Không ngoài dự đoán.
Anh thay đổi thái độ cực nhanh, chuyển sang an ủi tôi: “Nào có? Em giỏi giang hơn anh nhiều, thi thoảng thuật toán của anh cũng không áp dụng được. Có lúc sản phẩm tài chính làm ra khiến khách hàng thua lỗ, cũng thiệt hại mấy triệu đô la Mỹ.……”
Tôi cho rằng tán dóc như vậy là qua chuyện.
Nào ngờ anh lại cố ý bẫy tôi: “Em cảm thấy anh béo tốt hơn hay gầy tốt hơn?”
Tôi bất cẩn lọt vào bẫy của anh, “Đương nhiên là gầy tốt hơn rồi.”
Im lặng.
Toi rồi.
Giọng điệu Anh Béo quay ngoắt đi ngay: “Mạnh Kỳ Kỳ?”
Tôi chột dạ đáp lại: “Dạ?”
Anh Béo: “Em thay đổi rồi.”
Lông sau lưng tôi dựng đứng: “Nào có?”
Anh Béo: “Trước kia em toàn khen dáng anh chuẩn, anh đẹp trai, khỏi cần giảm cân.”
Năm đấy tôi dỗ anh dạy kèm cho tôi nên nói dối bất chấp lương tâm thôi.
Bây giờ, nghiệp mới nghiệp cũ quật hết vào tôi rồi.
Tôi: “Em sai rồi.”
Anh Béo: “Em nói dáng anh rất tuyệt, béo mũm mĩm núc ních thịt, sờ rất sướng, sờ cả đời cũng không đủ.”
Tôi không khỏi ngắt lời anh: “Em nói thế lúc nào?”
Anh Béo phẫn nộ: “XX giờ XX phút, ngày XX tháng XX năm XXXX, lúc em nằm đè lên người anh ở trên giường đấy!”
Tôi: “Sorry! Sorry! Em nhớ ra rồi! Là em nói thật! Em sai rồi!”
Anh Béo: “Anh hận em!”
Tức quá cúp luôn.
Tôi: “……”
Ôiii.
Không thể quen nổi với bọn đàn ông.
Xem ra tôi chiều anh quá rồi.
Cho nên mới bảo phụ nữ chúng mình sống khổ lắm.
Một mặt phải trấn an gia đình.
Bên ngoài còn phải ứng phó với ông chủ.
Mấy ngày sau, sếp Thượng mặt buồn xo, dựa vào mặt kính ở bốt làm việc của tôi, càu nhàu kể xấu tôi cả buổi chiều.
Ông đây chọc anh chỗ nào?
Tôi giả bộ thương cảm, gặng hỏi thì mới biết, ổng bị khách hàng khiếu nại.
Chính là anh đẹp trai cao to mời chúng tôi đi ăn bữa tiệc hải sản lớn lần trước ấy.
Anh đẹp trai cao to bảo năng lực giao tiếp của sếp Thượng có vấn đề, anh ta rất không vừa lòng với sản phẩm làm ra.
Thảo nào cả chiều nay sếp Thượng đều ghim chặt đứa chủ lực phát triển phần mềm này ——
Tôi.
“Nếu nói năng lực biểu đạt của anh không đủ rõ ràng……” Sếp Thượng nhìn về phía tôi: “Thì cô là đứa phát triển sản phẩm này, hẳn là cô có quyền lên tiếng nhất.”
Tôi: “Anh dẫn em sang đấy đi.”
Sếp Thượng: “Anh không muốn đi lắm. Làm trong ngành này bấy lâu, đây là lần đầu bị khách hàng khiếu nại, nói năng lực giao tiếp của anh có vấn đề, tổn thương lòng tự tôn quá.”
Tôi: “Em không dám đi một mình đâu.”
Sếp Thượng: “Cô mau đi hẹn gặp với trợ lý của anh ta đi, giải thích rõ ràng ý tưởng càng sớm càng tốt. Không mất bao nhiêu thời gian đâu. Cô sợ cái gì?”
Tôi nhéo cổ áo bằng cả hai tay: “Trông em đáng yêu thế này, nhỡ ảnh muốn đè em ra ấy ấy mới cho qua dự án thì phải làm sao đây ạ?”
Sắc mặt sếp Thượng xanh mét: “Mạnh Kỳ Kỳ, cô vừa phải thôi nhé!”
Cuối cùng ổng vẫn đi chung với tôi.
Nhưng không phải là vì ổng sợ tôi bị người ta “ấy ấy”.
Mà sếp Thượng ngẫm ngợi một chút rồi lo tôi “ấy ấy” người ta.
Phải nói là công ty tài chính chỗ anh đẹp trai cao to làm việc sang chảnh thật.
Đến cả chị gái vẫy khách trông còn như tốt nghiệp từ Học Viện Điện Ảnh.
Sếp Thượng đập tôi một cái: “Kia người ta gọi là cô lễ tân! Cái đồ nhà quê thiếu hiểu biết!”
Xấu hổ quá xấu hổ thế.
Sợ lát nữa tôi gây ra chuyện mất mặt xấu hổ, sếp Thượng bảo tôi đừng có nói tào lao trước mặt khách hàng.
Đối phương hỏi một câu, tôi đáp một câu, chỉ được nói chuyện công việc thôi.
Tôi nói vâng ạ, ngoài chuyện công việc, em sẽ không tào lao bí đao tí nào luôn.
Đã hẹn gặp từ trước, nên chúng tôi được người ta đưa thẳng tới văn phòng luôn.
Nghĩ đến chuyện có thể ngắm trai xinh ở khoảng cách gần.
Tâm trạng tôi hơi kích động.
Gõ cửa.
Đi vào.
Anh đẹp trai cao to đang ngồi trước bàn làm việc, đưa lưng về phía chúng tôi xem số liệu, trên mấy màn hình đều hiển thị biểu đồ đường K xanh xanh đỏ đỏ.
Sếp Thượng nói: “Quản lý Đỗ.”
Ô?
Trùng hợp nhỉ.
Cái anh đẹp trai cao to này lại còn trùng họ với anh nhà tôi.
Anh Quản lý Đỗ này xoay đầu lại, liếc chúng tôi một cái, sau đó quay về làm nốt công việc.
Vội nhìn thoáng qua, mày kiếm mắt sáng.
Đường nét gương mặt anh ta rất đẹp.
Tôi đột nhiên nhớ ra rất lâu trước kia cũng có người dùng những từ này để miêu tả một người.
Nhưng trong thoáng chốc ấy tôi lại quên mất ai đã nói lời này, và người được miêu tả là ai.
Quản lý Đỗ đứng lên: “Bên này.”
Lại nữa rồi.
Giọng nói giống Anh Béo như đúc.
Sếp Thượng: “Được.”
Tôi đi theo phía sau, hơi khó đuổi kịp đôi chân dài của họ.
Thế là tôi bị sếp Thượng thấp giọng dạy dỗ: “Nhanh lên!”
Là ảo giác của tôi ư?
Anh Quản lý Đỗ kia còn quay đầu lại lườm sếp Thượng nhà tôi một cái.
Cái mặt hung dữ này rất là quen thuộc.
Chúng tôi đi tới một bàn làm việc khác, bật phần mềm lên.
Quản lý Đỗ bắt đầu chỉ ra một số vấn đề và thiếu sót của phần mềm.
Sếp Thượng nhíu mày, nghiêm túc lắng nghe.
Mãi đến khi Quản lý Đỗ nhắc tới giao diện.
Anh ta nói, cần điều chỉnh lại một chút, đây là phần mà tôi phụ trách chủ yếu.
Sếp Thượng kêu tôi tới gần chút nữa, giải thích chút đỉnh với Quản lý Đỗ.
Lúc này tôi mới đến gần anh ta.
Không phải tôi cdsht đâu nhé.
Khi tới gần mấy người cao to đẹp trai thế này, con người sẽ tự nhiên nảy sinh một số phản ứng sinh lý thôi.
Tức ngực, hụt hơi, khó thở, tim đập nhanh hơn.
Cho nên nói “đẹp trai ná thở” không phải là một phép tu từ phóng đại đâu.
Đột nhiên, tôi ngửi thấy một mùi hương thân thuộc trên người anh ta.
Mùi hương của Anh Béo.
Tôi bỗng hoảng hồn.
Quản lý Đỗ đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, “Dùng màu sắc phức tạp quá, tôi cần nó ngắn gọn hơn một chút, còn cả cách phân loại và sắp chữ ở đây nữa……”
Tôi nhìn vào đôi mắt anh ta, bắt đầu ù tai.
Đôi mắt của Anh Béo.
Lúc này, Quản lý Đỗ hỏi tôi: “Cô nhìn tôi như thế, có phải có ý kiến gì không?”
Tôi: “…… Vâng.”
Sếp Thượng hoảng sợ: “Vâng cái gì mà vâng?”
Toi rồi.
Có phải tôi vừa hỏi một đằng trả lời một nẻo không?
Nãy anh ta nói gì thế?
Nhưng bây giờ trong đầu tôi chỉ toàn là Anh Béo Anh Béo Anh Béo……
Quản lý Đỗ nói: “Tôi đi lấy đồ uống cho hai người nhé.”
Sếp Thượng vội nói không cần, nhưng người ta đã đi ra ngoài mất rồi.
Tôi vẫn còn đần mặt ra.
Sếp Thượng sắp tức ngất đi rồi: “Cô đừng có vừa thấy trai đẹp là thả thính tứ tung nữa được không?”
Ổng vừa dứt lời, Quản lý Đỗ đã quay lại, anh ta cầm hai cốc cà phê đá, đưa cho chúng tôi.
Tôi nhìn tay anh ta.
Trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng.
Không hề giống những ngón tay tròn vo như củ cà rốt của Anh Béo.
Vờ lờ!
Đỗ Hoằng Đình!
Anh chính là Đỗ Hoằng Đình!
Đúng chưa?
Nhưng sao lại ngót còn một nửa hồi xưa thế này ——
Làm sao anh làm thế được?
Anh xấu tính quá rồi đấy!
Tôi cảm giác trái tim mình càng lúc càng nảy nhanh tới độ sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Anh mở phần mềm ra, đang thảo luận một số vấn đề về mặt kỹ thuật với Sếp Thượng.
Lúc này tôi mới có cơ hội ngắm anh kỹ càng.
Vẻ mũm mĩm trẻ con ban đầu đã không còn, đường nét gương mặt anh trở nên lập thể và góc cạnh hơn, nửa mặt nhìn nghiêng trông thật điển trai.
Bả vai tròn vo, đôi chân voi lừng lững, vòng eo sóng sánh mỡ ngày xưa…… Tất cả đều biến mất.
Người đàn ông trước mắt tôi hiên ngang đĩnh đạc, thân hình cao ráo lực lưỡng, vai rộng chân dài eo thon, đường cong hoàn mỹ như điêu khắc.
Tôi càng ngắm càng kinh hãi.
Khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Tôi lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Đỗ Hoằng Đình, “Về tổng thể thì tôi rất vừa lòng với đề án này, giai đoạn sau còn cần điều chỉnh một chút. Về phương diện giao tiếp thì tôi cho rằng anh quản lý Thượng đây ăn nói nghiêm túc quá, tôi không hiểu lắm. Nhưng vị ——”
Nói đoạn, anh đột nhiên nhìn về phía tôi.
Tôi: “……”
Nói không nên lời.
Sếp Thượng lập tức giới thiệu: “Mạnh Kỳ Kỳ.”
Đỗ Hoằng Đình: “Tôi và cô Mạnh đây nói chuyện với nhau rất trôi chảy, lần sau anh phái cô ấy tới là được.”
Đang lúc tôi chảy nước dãi ba thước, ý đồ muốn liếm nhan sắc đẹp rạng ngời mà không chói lóa của anh đẹp trai kia thì ——
Ánh mắt sắc bén của sếp Thượng lia tới!
Ăn dưa ăn dưa ăn dưa, tôi vội vàng cúi đầu ăn dưa.
Một lát sau, tôi bỗng nghe thấy tiếng xôn xao nho nhỏ.
Tiếng bàn ghế va chạm cọ xát vào nhau phát ra âm thanh.
Chắc là sếp Thượng sắp tiễn khách đây.
Nhưng đúng lúc này, tôi lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Tạm biệt.”
Ô?
Giọng Thượng Hải!
Nghe quen tai quá, tôi bèn ngẩng phắt đầu lên xem.
Nhưng chủ nhân của giọng nói đã vội vàng rời đi trong vòng vây của sếp Thượng và đoàn lãnh đạo, chỉ chừa cho tôi một bóng lưng ——
Vai rộng, eo thon, mông vểnh, chân dài.
Tuyệt!
Vừa nãy sao tôi lại có thể liên tưởng của báu này với Anh Béo ụt ịt nhà tôi được nhỉ?
Ồ, đúng rồi.
Giọng nói.
Khiến tôi đột nhiên hơi muốn nghe giọng Anh Béo.
Tôi lập tức quyết định ăn xong bữa này thì gọi điện thoại cho anh ngay, để gióng hồi chuông cảnh tỉnh bản thân.
Tôi là người đã lập gia thất rồi.
Tôi đi ra khỏi khách sạn, lúc cùng đợi xe với hai đồng nghiệp nữa thì cuộc gọi của tôi nối máy được với Anh Béo.
Đầu bên anh hơi ồn ào.
“Sao em lại gọi điện cho anh lúc này?”
Tôi kích động quá quên cả chuyện lệch múi giờ.
“Vì nhớ anh đấy.”
Tôi hưng phấn nói: “Tối nay có một khách lớn mời bọn em ăn một bữa tiệc to, tiệc hải sản to lắm! Anh ta là người Thượng Hải, có lẽ là tại khẩu âm, nếu không phải vì dáng người và diện mạo của anh ta, em còn tưởng là anh nói đó!”
Giọng điệu Anh Béo có vẻ không được vui: “Diện mạo và dáng người làm sao cơ?”
Tôi cười to: “Khác anh…… như trời với đất ấy!”
Anh Béo u oán mà rằng: “Sao anh có cảm giác em hơi ghét bỏ anh nhỉ?”
Tôi vội vàng trấn an: “Anh nói gì vậy chứ?”
Anh Béo kiêu ngạo mà rằng: “Anh cho em một cơ hội nữa đấy.”
Tôi: “Em vốn vẫn luôn rất ghét anh mà ha ha ha ha ha!”
Tút tút tút tút.
Anh Béo dập máy.
Tôi đang định khom lưng chui vào trong taxi thì thoáng liếc thấy anh đẹp trai cao to đứng cách đó không xa, với cả sếp Thượng và các lãnh đạo khác đương xếp hàng tiễn anh ta đi.
Vẻ ngoài của người này quả là một dòng nước trong trong giới tài chính.
Ngoại hình sang chảnh quả thật có thể sánh với tất cả những bộ truyện tổng tài.
Hình như anh ta vừa nói chuyện điện thoại với ai đó, anh ta ném điện thoại vào tay người trợ lý đứng cạnh, nổi giận đùng đùng lên xe, đóng sập cửa lại, bỏ đi luôn.
Xôn xao.
Không thể tưởng tượng nổi ai lại dám chọc giận anh giai phố Tài chính này đây.
Người nọ còn trâu bò đến mức nào nhỉ?
Quả thực khó có thể tưởng tượng.
Tôi không khỏi lo lắng cho Anh Béo ở nơi đất khách quê người.
Không biết một người làm thuê như anh có bị khách hàng gây khó dễ, bị ông chủ quở trách không?
Sau khi về đến nhà, tôi gọi điện thoại cho anh.
Lúc anh nghe điện thoại, giọng anh rầu rĩ không vui.
Chắc còn đang dằn dỗi vì chuyện kia.
Tôi làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì cả, con cà con kê kể khổ: “Đi làm vất vả quá, ngày nào cũng mệt ghê lên được, làm con vượn lập trình khổ ơi là khổ. Dân IT làm thuê nghèo khổ lắm thay. Anh vẫn xịn nhất, chỉ cần động ngón tay linh tinh thôi là đã kiếm ra được cả đống tiền……”
Không ngoài dự đoán.
Anh thay đổi thái độ cực nhanh, chuyển sang an ủi tôi: “Nào có? Em giỏi giang hơn anh nhiều, thi thoảng thuật toán của anh cũng không áp dụng được. Có lúc sản phẩm tài chính làm ra khiến khách hàng thua lỗ, cũng thiệt hại mấy triệu đô la Mỹ.……”
Tôi cho rằng tán dóc như vậy là qua chuyện.
Nào ngờ anh lại cố ý bẫy tôi: “Em cảm thấy anh béo tốt hơn hay gầy tốt hơn?”
Tôi bất cẩn lọt vào bẫy của anh, “Đương nhiên là gầy tốt hơn rồi.”
Im lặng.
Toi rồi.
Giọng điệu Anh Béo quay ngoắt đi ngay: “Mạnh Kỳ Kỳ?”
Tôi chột dạ đáp lại: “Dạ?”
Anh Béo: “Em thay đổi rồi.”
Lông sau lưng tôi dựng đứng: “Nào có?”
Anh Béo: “Trước kia em toàn khen dáng anh chuẩn, anh đẹp trai, khỏi cần giảm cân.”
Năm đấy tôi dỗ anh dạy kèm cho tôi nên nói dối bất chấp lương tâm thôi.
Bây giờ, nghiệp mới nghiệp cũ quật hết vào tôi rồi.
Tôi: “Em sai rồi.”
Anh Béo: “Em nói dáng anh rất tuyệt, béo mũm mĩm núc ních thịt, sờ rất sướng, sờ cả đời cũng không đủ.”
Tôi không khỏi ngắt lời anh: “Em nói thế lúc nào?”
Anh Béo phẫn nộ: “XX giờ XX phút, ngày XX tháng XX năm XXXX, lúc em nằm đè lên người anh ở trên giường đấy!”
Tôi: “Sorry! Sorry! Em nhớ ra rồi! Là em nói thật! Em sai rồi!”
Anh Béo: “Anh hận em!”
Tức quá cúp luôn.
Tôi: “……”
Ôiii.
Không thể quen nổi với bọn đàn ông.
Xem ra tôi chiều anh quá rồi.
Cho nên mới bảo phụ nữ chúng mình sống khổ lắm.
Một mặt phải trấn an gia đình.
Bên ngoài còn phải ứng phó với ông chủ.
Mấy ngày sau, sếp Thượng mặt buồn xo, dựa vào mặt kính ở bốt làm việc của tôi, càu nhàu kể xấu tôi cả buổi chiều.
Ông đây chọc anh chỗ nào?
Tôi giả bộ thương cảm, gặng hỏi thì mới biết, ổng bị khách hàng khiếu nại.
Chính là anh đẹp trai cao to mời chúng tôi đi ăn bữa tiệc hải sản lớn lần trước ấy.
Anh đẹp trai cao to bảo năng lực giao tiếp của sếp Thượng có vấn đề, anh ta rất không vừa lòng với sản phẩm làm ra.
Thảo nào cả chiều nay sếp Thượng đều ghim chặt đứa chủ lực phát triển phần mềm này ——
Tôi.
“Nếu nói năng lực biểu đạt của anh không đủ rõ ràng……” Sếp Thượng nhìn về phía tôi: “Thì cô là đứa phát triển sản phẩm này, hẳn là cô có quyền lên tiếng nhất.”
Tôi: “Anh dẫn em sang đấy đi.”
Sếp Thượng: “Anh không muốn đi lắm. Làm trong ngành này bấy lâu, đây là lần đầu bị khách hàng khiếu nại, nói năng lực giao tiếp của anh có vấn đề, tổn thương lòng tự tôn quá.”
Tôi: “Em không dám đi một mình đâu.”
Sếp Thượng: “Cô mau đi hẹn gặp với trợ lý của anh ta đi, giải thích rõ ràng ý tưởng càng sớm càng tốt. Không mất bao nhiêu thời gian đâu. Cô sợ cái gì?”
Tôi nhéo cổ áo bằng cả hai tay: “Trông em đáng yêu thế này, nhỡ ảnh muốn đè em ra ấy ấy mới cho qua dự án thì phải làm sao đây ạ?”
Sắc mặt sếp Thượng xanh mét: “Mạnh Kỳ Kỳ, cô vừa phải thôi nhé!”
Cuối cùng ổng vẫn đi chung với tôi.
Nhưng không phải là vì ổng sợ tôi bị người ta “ấy ấy”.
Mà sếp Thượng ngẫm ngợi một chút rồi lo tôi “ấy ấy” người ta.
Phải nói là công ty tài chính chỗ anh đẹp trai cao to làm việc sang chảnh thật.
Đến cả chị gái vẫy khách trông còn như tốt nghiệp từ Học Viện Điện Ảnh.
Sếp Thượng đập tôi một cái: “Kia người ta gọi là cô lễ tân! Cái đồ nhà quê thiếu hiểu biết!”
Xấu hổ quá xấu hổ thế.
Sợ lát nữa tôi gây ra chuyện mất mặt xấu hổ, sếp Thượng bảo tôi đừng có nói tào lao trước mặt khách hàng.
Đối phương hỏi một câu, tôi đáp một câu, chỉ được nói chuyện công việc thôi.
Tôi nói vâng ạ, ngoài chuyện công việc, em sẽ không tào lao bí đao tí nào luôn.
Đã hẹn gặp từ trước, nên chúng tôi được người ta đưa thẳng tới văn phòng luôn.
Nghĩ đến chuyện có thể ngắm trai xinh ở khoảng cách gần.
Tâm trạng tôi hơi kích động.
Gõ cửa.
Đi vào.
Anh đẹp trai cao to đang ngồi trước bàn làm việc, đưa lưng về phía chúng tôi xem số liệu, trên mấy màn hình đều hiển thị biểu đồ đường K xanh xanh đỏ đỏ.
Sếp Thượng nói: “Quản lý Đỗ.”
Ô?
Trùng hợp nhỉ.
Cái anh đẹp trai cao to này lại còn trùng họ với anh nhà tôi.
Anh Quản lý Đỗ này xoay đầu lại, liếc chúng tôi một cái, sau đó quay về làm nốt công việc.
Vội nhìn thoáng qua, mày kiếm mắt sáng.
Đường nét gương mặt anh ta rất đẹp.
Tôi đột nhiên nhớ ra rất lâu trước kia cũng có người dùng những từ này để miêu tả một người.
Nhưng trong thoáng chốc ấy tôi lại quên mất ai đã nói lời này, và người được miêu tả là ai.
Quản lý Đỗ đứng lên: “Bên này.”
Lại nữa rồi.
Giọng nói giống Anh Béo như đúc.
Sếp Thượng: “Được.”
Tôi đi theo phía sau, hơi khó đuổi kịp đôi chân dài của họ.
Thế là tôi bị sếp Thượng thấp giọng dạy dỗ: “Nhanh lên!”
Là ảo giác của tôi ư?
Anh Quản lý Đỗ kia còn quay đầu lại lườm sếp Thượng nhà tôi một cái.
Cái mặt hung dữ này rất là quen thuộc.
Chúng tôi đi tới một bàn làm việc khác, bật phần mềm lên.
Quản lý Đỗ bắt đầu chỉ ra một số vấn đề và thiếu sót của phần mềm.
Sếp Thượng nhíu mày, nghiêm túc lắng nghe.
Mãi đến khi Quản lý Đỗ nhắc tới giao diện.
Anh ta nói, cần điều chỉnh lại một chút, đây là phần mà tôi phụ trách chủ yếu.
Sếp Thượng kêu tôi tới gần chút nữa, giải thích chút đỉnh với Quản lý Đỗ.
Lúc này tôi mới đến gần anh ta.
Không phải tôi cdsht đâu nhé.
Khi tới gần mấy người cao to đẹp trai thế này, con người sẽ tự nhiên nảy sinh một số phản ứng sinh lý thôi.
Tức ngực, hụt hơi, khó thở, tim đập nhanh hơn.
Cho nên nói “đẹp trai ná thở” không phải là một phép tu từ phóng đại đâu.
Đột nhiên, tôi ngửi thấy một mùi hương thân thuộc trên người anh ta.
Mùi hương của Anh Béo.
Tôi bỗng hoảng hồn.
Quản lý Đỗ đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, “Dùng màu sắc phức tạp quá, tôi cần nó ngắn gọn hơn một chút, còn cả cách phân loại và sắp chữ ở đây nữa……”
Tôi nhìn vào đôi mắt anh ta, bắt đầu ù tai.
Đôi mắt của Anh Béo.
Lúc này, Quản lý Đỗ hỏi tôi: “Cô nhìn tôi như thế, có phải có ý kiến gì không?”
Tôi: “…… Vâng.”
Sếp Thượng hoảng sợ: “Vâng cái gì mà vâng?”
Toi rồi.
Có phải tôi vừa hỏi một đằng trả lời một nẻo không?
Nãy anh ta nói gì thế?
Nhưng bây giờ trong đầu tôi chỉ toàn là Anh Béo Anh Béo Anh Béo……
Quản lý Đỗ nói: “Tôi đi lấy đồ uống cho hai người nhé.”
Sếp Thượng vội nói không cần, nhưng người ta đã đi ra ngoài mất rồi.
Tôi vẫn còn đần mặt ra.
Sếp Thượng sắp tức ngất đi rồi: “Cô đừng có vừa thấy trai đẹp là thả thính tứ tung nữa được không?”
Ổng vừa dứt lời, Quản lý Đỗ đã quay lại, anh ta cầm hai cốc cà phê đá, đưa cho chúng tôi.
Tôi nhìn tay anh ta.
Trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng.
Không hề giống những ngón tay tròn vo như củ cà rốt của Anh Béo.
Vờ lờ!
Đỗ Hoằng Đình!
Anh chính là Đỗ Hoằng Đình!
Đúng chưa?
Nhưng sao lại ngót còn một nửa hồi xưa thế này ——
Làm sao anh làm thế được?
Anh xấu tính quá rồi đấy!
Tôi cảm giác trái tim mình càng lúc càng nảy nhanh tới độ sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Anh mở phần mềm ra, đang thảo luận một số vấn đề về mặt kỹ thuật với Sếp Thượng.
Lúc này tôi mới có cơ hội ngắm anh kỹ càng.
Vẻ mũm mĩm trẻ con ban đầu đã không còn, đường nét gương mặt anh trở nên lập thể và góc cạnh hơn, nửa mặt nhìn nghiêng trông thật điển trai.
Bả vai tròn vo, đôi chân voi lừng lững, vòng eo sóng sánh mỡ ngày xưa…… Tất cả đều biến mất.
Người đàn ông trước mắt tôi hiên ngang đĩnh đạc, thân hình cao ráo lực lưỡng, vai rộng chân dài eo thon, đường cong hoàn mỹ như điêu khắc.
Tôi càng ngắm càng kinh hãi.
Khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Tôi lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Đỗ Hoằng Đình, “Về tổng thể thì tôi rất vừa lòng với đề án này, giai đoạn sau còn cần điều chỉnh một chút. Về phương diện giao tiếp thì tôi cho rằng anh quản lý Thượng đây ăn nói nghiêm túc quá, tôi không hiểu lắm. Nhưng vị ——”
Nói đoạn, anh đột nhiên nhìn về phía tôi.
Tôi: “……”
Nói không nên lời.
Sếp Thượng lập tức giới thiệu: “Mạnh Kỳ Kỳ.”
Đỗ Hoằng Đình: “Tôi và cô Mạnh đây nói chuyện với nhau rất trôi chảy, lần sau anh phái cô ấy tới là được.”
Bình luận facebook