• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Gả tam thúc (7 Viewers)

  • Chương 43-45

Các bạn đang đọc truyện Gả Tam Thúc – Chương 43-45 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 43:


Cũng nhờ có những chuyện cả hai đều biết nên cái nhìn đối với vài chuyện tự nhiên cũng ngầm hiểu một cách ăn ý.


Sự ăn ý này có thể nhắc đến bất cứ chuyện nào có thể đảo lộn bình an một đời của Hầu phủ, cũng có thể là điều không thể nói xoay quanh thân phận của Chu Oanh. Nó cũng có thể là mấu chốt khiến anh em bất hòa, lại cũng có thể là một lời nói dối duy trì trước giờ để rồi tự mình tin đó chính là chân tướng.


Xuất thân của Chu Oanh cho tới tận lúc này vẫn không ai nói ra.


Không phải không biết mà là không thể nói, nếu không vạn bất đắc dĩ thì phải giấu bí mật này cả đời.


Biểu cảm trên gương mặt Cố lão phu nhân từ kích động chuyển sang tức giận, tới từ từ bình tĩnh lại, thậm chí còn có chút yếu ớt.


“Trường Quân, con biết cả rồi sao?”


Mặt Cố Trường Quân toát ra vẻ lạnh lùng trào phúng: “Sau khi đại ca qua đời, con đã nghĩ sẽ buông tay. Những năm nay con cả thẹn trong lòng thậm chí còn không dám đi gặp Chu Oanh, con ở bên ngoài né tránh vài năm như vậy còn nghĩ có thể vì mắt không thấy mà lòng thanh tịnh.”


Cố Trường Quân buông tiếng thở dài: “Mẫu thân, Chu Oanh có tội gì?”


Mặt Cố lão phu nhân có hơi run run, hồi lâu bà mới nói: “Những năm nay chúng ta đối xử với con bé tốt cũng đâu phải giả vờ. Ta đối xử với nha đầu này như vậy chẳng lẽ lại không thật lòng?”


Cố Trường Quân cười: “Đúng rồi, người thật lòng, khi nàng không cản trở tiền đồ của Hầu phủ thậm chí có thể đặt vào một mối hôn phối có chút lợi ích, người thật lòng thương nàng. Nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng có thể gây ra chút trở ngại thì người đây chẳng phải là… dùng người không kể thân thích hay sao?”


“Ầm” Cố lão phu nhân đập mạnh xuống bàn lò: “Ta vì ai? Không phải vì con sao? Trường Quân, con cố tình bẻ gãy tiền đồ của bản thân chỉ vì nữ nhân này hay sao? Ta biết, quá khứ ta và phụ thân con thiếu nợ con, con tức giận trong lòng, việc đại ca làm con cũng nhìn không thuận mắt, con không muốn về nhà. Con nói hôn sự của con hi vọng không bị chúng ta nhúng tay, tốt, chúng ta cũng theo con, đại ca con cũng đi ba bốn năm rồi, trong lòng con còn bất mãn gì cũng nên buông bỏ rồi, nhưng con hết lần này tới lần khác muốn ở cạnh dưỡng nữ của đại ca con, rêu rao chuyện của hắn đi khắp nơi. Trường Quân, các con là huynh đệ ruột thịt. Bất kể đại ca con có làm gì sai thì cũng vì cái nhà này, nó thu nuôi Chu Oanh thực sự là có ý tứ, nhưng đến tận lúc lâm chung nó cũng không mang Chu Oanh ra đánh đổi tiền đồ, cùng lắm là giữ lại một tấm kim bài miễn tử thôi thì có lỗi gì? Chẳng nhẽ phải để nó chết không nhắm mắt con mới an tâm?”


Cố Trường Quân lơ đãng ngắm nhìn lão phu nhân.


Bà cũng lớn tuổi rồi, nếp nhăn trên mặt đã sâu hoắm, tóc mai cũng đã bạc trắng cả. Từ lúc nào mà bà trở nên già nua tới vậy?


Bà trong trí nhớ của hắn thường xuyên nói: “Đó là đại huynh của con, con phải nghe lời nó, nó sẽ không bao giờ hại con, nó cũng vì nhà chúng ta cả.”


Vì cái nhà này mà ném hắn mới 13 tuổi vào trong quân doanh tự sinh tự diệt.


Vì cái nhà này mà đứng chung phe với nghịch tặc, quay đầu phát hiện mình không có chỗ dựa nên mới mang nữ nhi vô tội về nuôi bên cạnh như tấm bùa giữ mạng.


Vì cái nhà này mà ép phụ thân chứng minh trong sạch bằng cách tự sát trước cửa cung…


Bỏ ra cái giá đắt như vậy, ấy thế mà lão phu nhân hôm nay còn có thể đứng trước mặt hắn nói người nọ làm tất cả chỉ vì cái nhà này.


Vì ai?


Vì bản thân tham lam thôi.


Lão phu nhân khôn khéo như vậy, đã trải qua muôn trùng sóng gió vậy mà bà vẫn không hiểu hay sao?


Không, chỉ là bà cố tình bao che cho người đó, kể cả người đó chết rồi cũng không cho bất cứ ai nói nửa câu không phải với hắn.


Người đó qua đời rồi lão phu nhân mới già nhanh như vậy.


Rõ ràng bà vẫn còn một đứa con trai trên đời đang cố gắng phụng dưỡng, hiếu thuận với bà, nhưng trái tim bà có lẽ đã đi theo người nọ rồi.


Bà một chút cũng không để tâm.


Cố Trường Quân cố gắng cong môi cười nhưng không thể cười nổi. Hắn cụp mắt xuống, trong giọng nói cũng không còn chút ưu tư nào nữa.


“Mẫu thân, đời này ngoài Chu Oanh ra con trai sẽ không ưng ý ai nữa. Người đồng ý cũng tốt, không vui cũng được, nếu thấy con trai bất hiếu…”


Nói xong hắn chậm rãi bước ra ngoài.


Trần thị đứng trước cửa nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng, nàng muốn khuyên hắn mấy câu: “Hầu gia, lão thái thái…”


Cố Trường Quân xua tay, không dừng bước.


Hắn sẽ không nghe lời khuyên của bất cứ ai.


Có vài chuyện năm xưa không có cơ hội cũng không có năng lực để làm.


Hôm nay dùng công đức vô biên của bản thân đánh đổi lấy sự an toàn của cả nhà, đánh đổi cả sự tự do cho nàng nữa.


Nếu không dựa vào công trạng đó thì hắn còn chẳng dám tùy tiện vạch trần chân tướng. Không có tiền đánh cược thì sao có thể nói chuyện điều kiện với hoàng đế chứ?


Hắn đi từng bước từng bước rất chậm rãi.


Không gấp được.


Ngay kể có thích hơn nữa, muốn có hơn nữa cũng không thể gấp gáp được.


Bắc Minh ngập ngừng bước theo, nhìn hướng đi có thể nhận ra Cố Trường Quân muốn đi Thanh La Uyển gặp cô nương. Không chỉ người ngoài, ngay cả những người trong phủ cũng cảm thấy mối quan hệ của hai người này quá đỗi kinh hãi thế tục. Bắc Minh không dám đi theo, sâu thẳm trong lòng hắn vẫn cho chuyện này là lén lút. Thúc thúc và điệt nhi, sao có thể nói không lén lút được chứ?


Thanh La Uyển ở góc phủ phía Tây Nam, có hơi hẻo lánh, chớp mắt một cái nàng đã ở đây mười năm.


Bảy tám năm trước, hắn ở phủ riêng bên ngoài không trở về nhà cũng chưa từng gặp nàng, chỉ có thỉnh thoảng nghe một ít chuyện nhà từ miệng Bắc Minh.


Hai năm trước hắn dọn về, thân thể Cố lão phu nhân ngày một sa sút, hắn không thể không tận hiếu, từ bỏ không ít chức vụ trên người chỉ vì muốn có nhiều thời gian ở nhà hơn.


Chuyện hắn và Chu Oanh đi tới ngày hôm nay hắn chưa từng nghĩ tới.


Hắn kiên quyết tránh tiếp xúc với nàng, hắn không biết nói chuyện gì, cũng không biết nên dùng danh nghĩa gì để nói.


Trong lúc vô thức đã tới bên ngoài Thanh La uyển, gương mặt của bà tử canh ngoài cửa viện run lên, bà ta tiến lên trước rồi ngồi xổm xuống hành lễ: “Hầu gia.”


Giữ cửa là chức trách nhưng nơi này là nhà của Cố Trường Quân, hắn là gia chủ, hắn thích đi đâu thì đi thôi, bà tử cảm thấy mình không có lí lẽ để can thiệp, chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường.


Chu Oanh ngồi trong nhà nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài liền đứng lên.


Lạc Vân đi tới xốc rèm lên, Cố Trường Quân bước vào, Chu Oanh nhổm hẳn dậy.


Đây là lần đầu hắn tới chỗ nàng.


Trong phòng đốt chậu than, xông một mùi hương nhàn nhạt không biết tên, viện này hắn chưa từng đặt chân vào, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có qua lại gì với người ở trong viện này.


Hắn nhìn về phía người nọ.


Nàng đã thay xiêm áo, chuyển qua diễm lệ hơn, còn chải lại tóc, còn thoa một lớp phấn mỏng trên mặt.


Nàng biết hắn sẽ tới nên thay đổi kiểu cách ăn mặc vì hắn.


Qua tối hôm qua mọi chuyện đều đã đổi khác.


Người trong thiên hạ đều đã biết thúc điệt bọn họ cảm mến lẫn nhau.


Điều gì đang đợi chờ nàng? Nàng quyết định vừa cùng hắn đối mặt với mọi chuyện vừa chờ đợi hắn.


Cố Trường Quân chậm rãi tới gần, hắn không bảo nàng hành lễ mà vươn tay trái ra cầm tay phải của nàng, kéo nàng ngồi trên giường la hán.


Ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của nàng một lúc lâu.


Hắn mới thấp giọng: “Đừng sợ, ta đã an bài xong cả rồi. Có vài chuyện ta phải nói với nàng nên đã không chờ nàng đồng ý mà chuyển nàng tới viện này. Hôm nay cũng đi tới đây mà chưa hỏi qua ý nàng. Ta không chắc nàng nghe chuyện xong còn có thể chấp nhận ta hay không. Nhưng ta không thể lừa dối nàng, trước khi quyết định ở bên cạnh nàng, ta muốn làm điều này.”


Chu Oanh nghe hắn nói bằng giọng trịnh trọng như vậy đáy lòng không khỏi cảm thấy rối bời. Nàng mơ hồ cảm nhận được chuyện hắn muốn nói nhất định không bình thường.


Cố Trường Quân nắm tay nàng, ánh mắt vượt qua đôi con ngươi sáng ngời như sao của nàng trở lại buổi tối của mười lăm năm trước.


Khi đó hắn vẫn còn là một thiếu niên bị huynh trưởng vứt vào quân doanh lịch luyện. Từ ngày nhỏ hắn đã già dặn hơn những người cùng trang lứa, không có chút trẻ con nào chỉ là giọng nói còn hơi non nớt, lúc không mở miệng cũng có thể hù dọa người khác.


Đêm đó hắn canh phòng ở thành Tây, theo thống lĩnh đi tuần cả đêm. Đại huynh lén bảo người gọi hắn tới, hỏi hắn đêm nay giờ Tý ai chịu trách nhiệm canh phòng cửa Tây. Trách nhiệm canh phòng các cửa đều là chuyện đã được sắp xếp từ trước, nhưng để phòng ngừa chuyện có người rình rập biết rõ thông tin phòng thủ cửa thành, sẽ làm ra hai bản danh sách phân việc. Trong những trường hợp đặc biệt cũng có các tướng lĩnh thay nhau túc trực.


Lúc đó Cố Trường Quân còn chưa đoạn tuyệt với đại huynh, hắn ở quân doanh hơn nửa năm cũng nhờ thông mẫn hiếu học mà được Thống soái lúc đó là Hàn tướng quân yêu thích, mang theo bên mình. Hắn liền nói đúng sự thật rằng hôm nay Mạnh phó tướng trông nom đại doanh, Hàn tướng quân có chuyện quan trọng ngoài thành, tối nay không trở lại trong kinh.


Hắn lại hỏi: “Huynh trưởng có chuyện gì sao?”


Cố Trường Sâm giữ kín như bưng: “Chuyện trong triều đệ không hiểu đâu.”


Cố Trường Quân khi đó còn không biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra. Hắn cho rằng cùng lắm là đại ca quan tâm đến tình trạng trong quân đội của hắn, hắn còn nhỏ tuổi phải vào doanh trại không được tùy tiện trở về nhà chẳng qua cũng vì một câu tán dương của người nhà.


Từ trước đến nay hắn có gia thế tốt, trưởng thành anh tuấn hơn người, học hành không tồi, vốn dĩ không cần chịu khổ nhiều như vậy. Chỉ vì huynh trưởng muốn hắn lịch luyện, hắn ta nói Cố gia mấy đời đều chỉ là văn thần, trong tay không có binh quyền thì mãi mãi cũng chỉ là một tòa thành trống, phú quý sẽ chẳng dài lâu.


Phụ trách phòng thủ cửa thành là phó tướng Tây doanh Mạnh Thế Lâm. Nhưng một tiết lộ đơn giản như vậy chỉ cần đại huynh chịu khó tới cổng thành là biết. Hắn chưa từng nghĩ một tin tức nhỏ như vậy có thể đưa tới mối họa như thế nào. Khi đó hắn không hiểu, từng giây từng phút trên chiến trường cũng có thể quyết định thành bại sống chết.


Phủ đệ của Mạnh Thế Lâm bị đánh lén ban đêm, một đứa trẻ chạy được khóc như sập trời vỡ đất la ầm ngay dưới cửa thành: “Nhà bị cướp sạch rồi.”


Mạnh Thế Lâm kinh ngạc vội vàng đem theo thuộc hạ chạy về. Cố Trường Quân nửa đường nhìn thấy bọn họ cưỡi ngựa chạy qua, lúc ấy hắn còn nghi ngờ tướng thủ thành sao lại mang người rời khỏi cổng thành.


Một khắc đồng hồ sao, hai cửa thành Tây cùng thất thủ. Chẳng biết từ lúc nào đã có mấy ngàn binh sĩ mai phục, thừa lúc đêm khuya đoạt lấy cổng thành. Chuyện bất ngờ xảy ra, ngay cả quân chi viện cũng không tới kịp.


Sau đó hắn mới biết Mạnh Thế Lâm bị người ta ám sát giữa đường, đêm đó quân lính ở thành Tây bị tổn thất nghiêm trọng.


Khi đó tuy tuổi tác vẫn còn nhỏ nhưng sau đủ chuyện phát sinh, Cố Trường Quân vẫn muốn khơi thông khúc mắc trong lòng.


Thịnh Vương làm phản.


Chỉ cần bình tĩnh đợi thêm 20 năm nữa, ngôi vị hoàng đế chắc chắn là hắn, mẫu thân là trung cung hoàng hậu, là đích tử của Tán đế, các hoàng tử bên dưới xét thân phận hay thiên phú đều không bằng hắn. Hắn mới hai mươi tuổi sao lại nóng lòng như vậy?


Hỏa hoạn ngập tràn trong thành Tứ Cửu , vì muốn đánh lạc hướng mà các nơi trên đường đều được phóng hỏa để gây trở ngại.


Vừa phải điều quân đi thủ thành, vừa phải đuổi bắt nghịch tặc lại còn phải cứu trợ trăm họ. Cố Trường Quân nhìn cảnh tượng rối loạn trước mắt, hắn từng tự nhủ với mình: “Không phải huynh ấy, không phải huynh ấy đâu…”


Nhưng khi tin tức Thịnh vương mưu nghịch truyền tới, Cố Trường Quân cũng không thể tự lừa mình nữa.


Người kia, là quan chiêm sự trong phủ đệ, là cánh tay phải cánh tay trái của Thịnh Vương. Thịnh vương phủ bí mật mưu đồ đại sự như vậy sao có thể qua mắt hắn?


Cố Trường Quân cướp một con ngựa, điên cuồng phi về hướng hoàng thành.


Ánh lửa ngút trời, nơi nào cũng có người đang kêu khóc.


Từng tốp, từng tốp binh lính đánh đuổi bách tính đang tìm cách đến nơi an toàn.


Nơi này vốn là chốn kinh thành bình yên giờ đây lại đổ nát tan hoang.


Xa xa truyền tới tiếng chuông nặng nề, một tiếng rồi một tiếng nối tiếp nhau, gõ đến mười hai tiếng.


Đó là cửa cung đã bị phá, là tín hiệu mà trường hợp khẩn cấp nhất mới có thể đánh.


Cố Trường Quân siết cương ngựa, xé gió chạy như điên tới cửa cung.


Chương 44:


Đây cũng là lần đầu hắn thấy được sự vô tình của chiến tranh.


Nội đấu không nhẹ nhàng hơn chiến đấu với ngoại xâm dù chỉ là một chút.


Hắn trơ mắt nhìn chân tường trong cung đỏ sẫm vì thấm đẫm máu tươi.


Hắn từng ra mắt Thịnh Vương , rất nhiều đêm Thịnh vương âm thầm ghé qua thương nghị chuyện trò với huynh trưởng sau đó lại lặng lẽ rời đi.


Lúc này, người con trai của thiên tử sinh ra đã cao quý đó hai mắt ngầu đỏ, quơ đao dẫn binh tràn vào kinh thành.


Cố Trường Quân kẹp chặt bụng ngựa phóng về phía trước, không ngờ bên cạnh có người bắn lén hắn, bắn trúng chân con ngựa hắn đang cưỡi.


Tuấn mã ngã nhào, quăng hắn từ trên lưng xuống.


Cố Trường Quân được người khác giữ nên mới không ngã nhào.


Hắn xoay người lại nhìn, đập vào mắt là gương mặt thở hổn hển của Cố Trường Sâm: “Nguy hiểm, đệ lại chạy tới đây hóng hớt làm gì?”


Cố Trường Quân nhìn lướt qua ánh lửa ngày càng cháy mạnh, nghe tiếng hét hò rung trời, hắn hất đầu, đẩy tay Cố Trường Sâm ra.


“Là huynh, đúng hay không?”


Sắc mặt Cố Trường Sâm hơi trầm xuống, hắn kéo lấy một tay Cố Trường Quân rồi kéo lên ngựa.


Gió táp qua tai, Cố Trường Quân ngồi không vững, hắn bị đặt ngang người trên yên ngựa, dạ dày nhộn nhạo không ngừng, khó chịu đến mức muốn nôn ra.


Không có ai ở trong hầm, hắn bị con ngựa nhảy nước kiệu tung xuống đất. Cố Trường Sâm đứng trước mặt hắn, phía sau là ánh lửa đốt đỏ phân nửa bầu trời và tiếng thét chói tai.


Cố Trường Quân xoay mình dậy, muốn vượt qua hắn để xông ra ngoài. Cố Trường Sâm nắm cổ áo hắn thật chặt rồi dí vào tường.


“Huynh hồ đồ quá!” Giọng thiếu niên có âm sắc hơi khàn, đầu hắn toàn là mồ hôi, đáy mắt có nỗi buồn sâu thăm thẳm: “Nối giáo cho giặc, ý đồ mưu phản, Cố Trường Sâm, phụ mẫu trong nhà và tẩu tẩu rồi sẽ bị huynh hại chết.”


Cố Trường Sâm chặn miệng hắn lại, cau mày nói: “Ta chẳng làm cái gì cả, đệ đừng có vu khống.”


Cặp mắt của Cố Trường Quân tỏa ra ánh sáng lấp lánh giữa sự u ám, đôi mắt ấy nhìn huynh trưởng chăm chú, tràn đầy ý không tán thành.


“Trường Quân, đại ca cũng không còn cách nào khác, ta là người bên cạnh người đó, làm ra chuyện như thế này nếu bại thì ta cũng chỉ có đường chết.”


Chỉ có thể quyết làm tới cùng, giúp hắn một tay, nếu chuyện thành công thì tiền đồ như gấm. Còn sao… Làm sao biết được thế nào?


Khi đó, Cố Trường Sâm cũng tính sai rồi.


Thịnh Vương mưu nghịch ép sát hoàng cung, cho tới lúc đó không phải vì vinh hoa phú quý, cũng không phải vì muốn nhanh chóng leo lên ngôi vị hoàng đế.


Hắn không có dã tâm đó, ngôi vị ấy đã là vị trí định trước sẽ thuộc về hắn, hắn không nóng lòng như vậy, cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ làm vậy.


Cho đến mãi sau này Cố Trường Sâm mới hiểu.


Hắn tức giận, hắn quyết tâm đánh vào cung chỉ vì một người đàn bà.


Nữ nhân mà hắn yêu mến.


Hắn định làm xong chuyện được giao thật tốt, trở về cung khởi tấu xin phụ hoàng cưới nàng làm thái tử phi.


Nhưng hắn vừa đi thì mọi chuyện đều thay đổi.


Sau khi trở về, hắn biết được người trong lòng bị phụ hoàng nhìn trúng, hơn một tháng trước đã được sắc phong làm Lệ tần.


Hắn muốn vào cung hỏi cho rõ, ngay cả mặt nàng mà hắn cũng không thấy, hắn xông thẳng vào hậu cung, Tấn đế rất tức giận, sai người đưa hắn quay về Thịnh vương phủ suy nghĩ.


Lần thứ hai vào cung, hắn xin mẹ giúp đỡ, hắn không dám tranh với phụ hoàng, chỉ muốn hỏi người nọ một câu, rốt cuộc là nàng tự nguyện vào cung hay tất cả chỉ là do ý của phụ hoàng.


Hắn yêu quá sâu đậm, cả đời này hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ kết hôn với ai ngoại trừ nàng. Hắn ôm hi vọng được nắm tay nàng suốt đời để rồi cuối cùng bị thực tế đánh cho tỉnh.


Lần thứ hai vào cũng không thấy mặt. Vô tình hắn nghe thấy cung nhân nói, nàng nhìn gương mà rơi lệ, chọc giận tới Hoàng Thượng.


Thịnh vương về suy nghĩ rất lâu.


Phụ tử tranh giành là chuyện xấu, hắn đọc sách thánh hiền, học đạo Khổng Mạnh, biết rằng phận làm con như mình bất luận bị đối đãi ra sao cũng không nên oán hận.


Nhưng hắn không làm được.


Người hắn yêu tới tận xương tủy bị một nam nhân khác cưỡng ép chiếm đoạt, nàng ở hậu cung rơi lệ, buồn phiền không vui trước gương.


Nàng còn chờ đợi hay không, chờ hắn trở lại sẽ giải cứu nàng?


Thịnh vương vào cung cả đêm, bày tỏ mong muốn của bản thân với phụ hoàng.


Dưới điện Kim Long, hắn ôm chân phụ hoàng, khóc đến mức chảy nước mắt nước mũi: “…Nhi thần chỉ thích nàng, nhi thần muốn dùng công lao lúc này để đổi lấy sự ân chuẩn của phụ hoàng. Phụ hoàng trả nàng lại cho nhi thần, nhi thần có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”


Tấn đế tức giận, đá văng hắn ra: “Bộ dạng gì đây? Ngươi than sống than chết cũng chỉ vì một nữ nhân? Đó là người mà ngươi có thể tơ tưởng hay sao? Đưa Lệ tần của trẫm cho ngươi? Ngươi muốn thiên hạ này nhạo báng trẫm?”


Hắn thỉnh cầu không được hồi đáp, những thỉnh cầu này mãi mãi không được đáp ứng.


Tấn đế không chỉ không nghe hắn khóc lóc kể lể, còn không ít lần chế giễu làm nhục hắn.


Đứng ở góc độ của Tấn đế, hắn biết con trai vọng tưởng người đàn bà của mình, đổi thành người đàn ông nào cũng không tha thứ, huống hồ hắn còn là thiên tử. Sao ông ta có thể vứt bỏ mặt mũi của mình.


Thịnh Vương bị đá ngã nhào xuống trước án, hắn bị đá vào ngực, lăn từ trên thềm ngọc xuống.


Tấn đế đứng ở trên cao mắng xuống: “Trẫm thấy ngươi ngày càng hồ đồ!”


Trong miệng Thịnh Vương tanh mùi máu tươi, hắn cố hết sức ngẩng đầu nhìn phụ hoàng một cái.


Thất vọng và thù hận bện thắt trong đáy lòng, Thịnh vương hạ quyết tâm xông vào cấm cung đoạt lại người yêu.


Xung động của thiếu niên, nhất là trong chuyện tình cảm không có cách nào khống chế. Một câu khuyên cũng không thể lọt qua tai Thịnh vương, bỏ qua lời khuyên can tận tình của thái phó, hắn vội vã mang theo lực lượng trong tay xông vào cung.


Chuyện phản loạn tới bất ngờ, cửa thành đột ngột thất thủ, Thịnh vương, người được tôn trọng ngưỡng mộ và tin tưởng sâu sắc sẽ ngồi lên ngôi vị trữ quân trong tương lai, ai ngờ được hắn sẽ làm phản?


Trong lúc binh sĩ hai phe đánh giết trước điện Chánh Dương, Thịnh Vương xông vào hậu xung phá cửa cung Lệ Cảnh cướp Lệ tần từ trong cung ra.


Hắn không có mục đích gì với quân vương, cũng chưa từng có ý giết cha, hắn cướp được Lệ tần xong nhanh chóng rút lui.


Lính cấm vệ phản ứng rất nhanh, quân đóng cách đó không xa cũng phản ứng lại. Cố Trường Quân nghe tiếng hét hò nơi đầu đường càng lúc càng yếu.


Thịnh vương cưỡi ngựa ôm Lệ tần, trong ánh lửa giữa đêm mở ra một con đường máu.


Cố Trường Sâm sợ Cố Trường Quân làm hỏng sắp xếp của mình, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị đánh một chưởng khiến hắn choáng váng sau đó thừa cơ vứt hắn lại.


Hắn đã dẫn theo tàn quân mở đường máu ra tới cửa cung. Giờ phút này, các cửa thành đều đã tăng cường phòng bị.


Xông vào dễ dàng, rút lui mà bảo toàn được người thì quá khó khăn. Có người đề nghị chạy từ cửa Tuyên Đức đi, chủ tướng bên kia là người Thịnh vương từng có giao thiệp.


Thịnh vương quá nóng lòng muốn cao chạy xa bay với người yêu, hắn đồng ý đề nghị này. Lúc này các nơi trong thành đã bắt đầu lùng bắt bọn họ không kiêng nể.


Để lại các tướng lĩnh trung thành ngoan cố chống lại truy binh, Thịnh vương và Lệ tần cải trang chạy tới cửa Tuyên Đức.


Thống soái giữ cửa Tuyên Đức dùng tính mạng của mình hồi đáp ơn nghĩa năm xưa, Thịnh vương đạp lên xương máu của cố nhân để đưa người yêu chạy ra khỏi thành.


Đi không được bao lâu, cũng chỉ khoảng 3, 4 ngày, hành quân gấp gáp, những nam nhân đã vào sinh ra tử tại chiến trường có thể cắn răng chịu được chứ nữ nhân khó mà chống đỡ.


Lệ tần vốn yếu ớt, nàng sống ở Giang Nam, thể trạng không mạnh khỏe bằng các cô gái phương Bắc.


Lúc tạm nghỉ ở một nhà nông, Lệ tần chảy máu khiến Thịnh vương sợ hãi, mạo hiểm mời thầy lang tới chẩn trị, thầy lang nói Lệ tần đã mang thai, ước chừng được một hai tháng rồi.


Nhìn mặt người yêu tái nhợt, Thịnh Vương nuốt khan sau đó khổ sở xông ra ngoài.


Một hai tháng, không tính được chính xác.


Hơn bốn mươi ngày trước, trước khi đi khảo sát Sơn Đông, hắn đã âm thầm hẹn gặp Lệ tần.


Hắn đi chưa được mấy ngày, huynh tẩu của Lệ tần trù tính đưa nàng tới ngự tiền.


Lúc hắn liều chết ép cung, Lệ tần đã ở trong cung một tháng có lẻ.


Thịnh Vương điên loạn chạy đến bên bờ ruộng, rút gươm chém lung tung lên những cây mạ giống.


Thuộc hạ trung thành khuyên hắn: “Thân thể Lệ tần không chịu được thêm nữa, hôm nay trong cung đã phái người truy sát, để có thể thuận lợi bỏ chạy chẳng bằng ta để Lệ tần lại chỗ này trước, đợi bão táp qua âm thầm đưa đi.”


Thịnh Vương không đồng ý nhưng khi thấy Lệ tần bắt đầu sốt cao liên miên, vì không muốn người yêu mạo hiểm dẫn tới tổn thương thân thể, Thịnh vương cắn răng để nàng lại kinh thành, giao cho Cố Trường Sâm chăm nom.





Đó là lần đầu tiên Cố Trường Sâm gặp người đó.


Nàng ẩn nấp tại một nhà trong thôn trang, vẽ tàn nhang trên mặt để che đi vẻ đẹp quá đỗi minh diễm.


Nàng ôm bụng ngồi xuất thần bên cửa sổ, Cố Trường Sâm hành lễ với nàng, nhìn nàng chậm chạp quay đầu lại.


Khi đôi mắt ấy nhìn tới hắn, dường như có ánh chớp đánh trúng vào Cố Trường Sâm.


Khi đó hắn cũng chưa nhiều tuổi, cùng lắm chừng hai mươi, mới cưới chính thê, người được nạp chính là Tần thị, con gái độc nhất của thầy học.


Nhưng xét cho cùng cũng chỉ là một mối đám hỏi tới đúng lúc, môn đệ tương đồng, quan hệ thân cận, những mối hôn sự như vậy nơi nơi trong kinh thành đều có.


Trước khi cưới hai người cũng có gặp mặt, đôi bên cũng chẳng thể non hẹn biển gì, cũng chẳng phải là không đúng đối phương thì không thể cưới. Thậm chí hắn còn không quan sát kĩ vợ mình, người đó cũng lắm là một nữ nhân muốn chung nhà với hắn, muốn đặt tên mình lên gia phả từ đường mà thôi.


Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn biết như thế nào là tươi đẹp, như thế nào là sợ hãi.


Những ngày chung đụng tiếp theo đó, hắn hết lần này tới lần khác tự cảm nhận được tình cảm của bản thân.


Phần lớn thời gian Lệ tần chẳng nói chuyện gì, nàng nhẫn nhục chịu đựng những sắp xếp của Thịnh Vương, an tâm đợi hắn quay lại tìm nàng, bụng nàng càng ngày càng lớn, khí sắc của nàng cũng không vì được bồi bổ mà có thay đổi. Cố Trường Sâm tìm một viện nhỏ an toàn đưa nàng tới ở.


Chương 45:


Đại đa số thời điểm, Lệ tần đều trầm mặc. Thỉnh thoảng nàng sẽ gọi hắn là “Cố đại nhân”, cảm ơn hắn đã chăm sóc nàng một cách tỉ mỉ.


Thịnh vương mưu nghịch, chuyện này gây nhục nhã to lớn. Thậm chí vì chuyện này mà Tấn đế còn bị bệnh một trận.


Con trai tấn công vào cung, cướp đàn bà hậu cung ra ngoài. Nhục nhã lớn như thế, Tấn đế không chịu nổi.


Tuyên bố với bên ngoài Lệ tần qua đời, âm thầm cách chức huynh trưởng của nàng.


Đằng sau đó, Tấn đế vẫn luôn ôm nghi ngờ rằng Lệ tần thân bất do kỉ, là Thịnh vương cho mình là đúng, khăng khăng làm theo ý mình.


Dáng vẻ của nữ nhân kia khắc thật sâu trong đầu ông ta, lần đầu tiên trông thấy nàng, Tấn đế đã biết mình sống bao nhiêu năm như vậy cũng chỉ coi là uổng phí.


Lúc nàng đến bên cạnh ông ta đã không còn là ngọc nguyên, nàng trầm mặc, từ chối không giải thích, ông ta nhìn ánh mắt của nàng, nó giống như không có bất cứ cảm tình gì, mỗi lần nhìn vào cặp mắt lạnh lùng buốt giá đó, quân vương cao quý như ông vừa không dám hỏi vừa không dám để ý.


Từ ngày mất đi nàng, mỗi đêm tỉnh lại từ trong giấc mộng, cái cảm giác đau xé lòng ấy chỉ mình ông hiểu rõ.


Rất nhanh, hành tung của Thịnh vương bị bại lộ.


Một đám người có liên quan đều bị nghiêm trị.


Cố Trường Sâm cũng bị dính líu. Mặc dù đêm tấn công cung thành hắn không lộ mặt, thậm chí không nắm bất cứ một cái chuôi chủ chốt nào trong chuyện Thịnh vương mưu nghịch, nhưng hắn thân là quan chiêm sự của phủ đệ, lại không thể khuyên can Thịnh Vương dẫn tới tổn thất lớn.


Chuyện đêm đó liên quan đến cửa thành Tây và cái chết của Mạnh phó tướng cứ vắt ngang lòng Cố Trường Quân tựa như một ngọn núi lớn ép hắn tới không thở được.


Có một số việc người ngoài không biết nhưng hắn lại biết.


Hắn có thể tố giác đại ca của mình có liên quan tới việc Thịnh vương mưu phản hay sao?


Cố lão phu nhân nhận nhiệm vụ tới gặp hắn, bà khóc lóc kể lể những năm nay mình sống chẳng dễ dàng, kể đại ca cố gắng chu toàn cái nhà này cũng không dễ dàng gì. Mục đích là hy vọng hắn có thể giữ bí mật cho đại ca. Lòng Cố Trường Quân vô cùng hốt hoảng, hắn không thể tiếp tục ở lại kinh thành nữa, chờ lệnh chủ soái, hắn đi Bắc cương trấn thủ, đi chuyến này một lần năm năm.


Hắn trốn khỏi căn nhà ép mình không thể thở nổi kia, trốn tránh người đại ca thiếu quyết đoán nhưng vẫn được thuận buồm xuôi gió kia.


Mà trong thời gian này, Cố Trường Sâm dối gạt tất cả tin tức liên quan tới Thịnh vương, ngày nào cũng tranh thủ bớt thì giờ tới tiểu viện chú tâm chăm sóc hai mẫu thân con Lệ tần.


Lệ tần đợi Thịnh vương, đợi liền năm năm.


Nàng hận Chu Oanh, tại Chu Oanh tồn tại mà nàng bỏ lỡ cơ hội chạy trốn với Thịnh Vương.


Hận sự tồn tại của nàng, khiến cho giữa nàng ta và người yêu có một cái hào rộng không thể nào vượt qua.


Cố Trường Sâm mãi tới lúc ấy cũng chưa từng nói với nàng thân phụ của Chu Oanh rốt cuộc là ai, hắn trơ mắt nhìn Lệ tần hiểu lầm chân tướng, dần dần dằn vặt mình tới mức mất đi thần trí. Hắn nguyện để nàng như vậy, để nàng ngã vào địa ngục sau đó chính hắn tới đóng vai người cứu rỗi nàng.


Chuyện được che giấu rất tốt cho tới khi có người đánh lén tiểu viện vào ban đêm. Cố Trường Sâm kinh hãi, hắn không biết ai đứng đằng sau sắp xếp, nếu để người khác biết được hắn âm thầm thu nhận Lệ tần đã “chết bất đắc kì tử” thì kết cục như thế nào đang chờ hắn đây?


Nếu như Lệ tần biết được chân tướng, sự cảm kích mà những năm nay nàng dành cho hắn, sự phụ thuộc của nàng vào hắn, mọi thứ sẽ bị lật đổ hóa thành hận thù hay sao?


Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió, dường như có tử địch trong quan trường coi mẫu thân nhi nữ Lệ tần là thê thiếp bên ngoài và con gái riêng của hắn. Đêm trước khi Lệ tần quyết định tự vẫn, Cố Trường Sâm đã trải qua đêm đẹp nhất trong đời.


Nàng xõa mái tóc dài, khẽ kéo lại tay áo vải điều, nàng ngồi dậy sau lớp giường màn, chỉnh trang lại sương áo.


Nàng cười với hắn, trên môi nàng còn lưu lại giọt nước mắt hắn từng hôn, dán sát tai hắn thì thầm: “Ta biết, chàng sớm đã chết.”


Cố Trường Sâm thoáng cái toát một lớp mồ hôi lạnh.


“Oanh Oanh, là con của chàng đúng không?”


Cố Trường Sâm muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng chẳng thốt ra được.


Hắn giấu diếm chân tướng không nói cho nàng, sau đó hắn mời thầy thuốc, suy đoán chuẩn xác xem ai đã cùng nàng thai nghén ra đứa trẻ.


Cha đẻ của Chu Oanh là Thịnh vương, người trong lòng duy nhất của Lệ tần.


Nàng là đứa trẻ được kết tinh từ tình yêu của cha mẹ.


Nàng chưa từng là nghiệt chủng mà Lệ tần thống hận.


Nhưng biết cũng đã quá muộn.


Lệ tần hối hận đến mức đau đớn khôn cùng, cũng không có cơ hội bồi thường gì cả.


Cố Trường Sâm không hiểu nàng biết từ đâu.


Nàng sống như một cái bóng, im hơi lặng tiếng suốt nhiều năm.


Hắn sớm đã quen với việc nắm hết thảy của nàng trong tay, nhìn nàng ngày ngày bơi giữa hận thù, đau tới mức không muốn sống nữa, sau mỗi lần nàng phát điên phát cuồng chính hắn lau nước mắt đi cho nàng, nói với nàng thế gian này trừ hắn không ai xứng đáng với nàng.


Đêm đó hắn được đền đáp mong muốn, lần đầu tiên hắn muốn có nàng, cũng vĩnh viễn mất đi nàng.


Ngày hôm đó mưa rơi như thác, nàng mặc bộ quần áo vải điều đêm qua dắt tay Chu Oanh đứng ra trước cửa.


Nàng đẩy Chu Oanh ra ngoài, nàng nói không cần Chu Oanh nữa.


Chu Oanh kêu khóc, nắm lấy vạt váy vải điều đỏ như máu liên tục bị đẩy ra nhưng cũng không hề muốn buông tay.


Nàng ngước đầu lớn tiếng kêu khóc gọi “mẫu thân”, nàng không muốn đi, không muốn rời khỏi tiểu viện mà nàng và mẫu thân đã nương tựa nhau sống qua ngày suốt năm năm qua.


Nhưng nàng vẫn bị đẩy ra.


Cố Trường Quân giơ dù ôm nàng lại, dùng giọng trầm thấp trước sau như một vỗ về nàng.


Thoáng cái nàng lao vụt từ trên xe xuống, dựa theo đường đi trong trí nhớ chạy như điên về tiểu viện mẫu thân ở.


Nàng thấy một biển lửa. Lần thứ hai trong đời nàng gặp biển lửa ùn ùn xô tới như thế.


Bóng người màu đỏ biến mất khỏi cuộc đời nàng từ đó cũng không xuất hiện nữa.





Cố Trường Quân dùng giọng chậm rãi nói lại chuyện năm đó.


Nước mắt sớm đã làm đôi mắt Chu Oanh trở nên mơ hồ.


Cố Trường Quân muốn thay nàng lau nước mắt nhưng Chu Oanh đã giơ tay lên tránh né sự tiếp xúc mang tính an ủi của hắn.


Nàng nghẹn ngào, chậm rãi đứng lên, lui về phía sau, lại tiếp tục lui ra sau nữa, kéo giãn khoảng cách với hắn.


Sự chiếu cố của nghĩa phụ nàng nhất mực cảm tạ. Vì ân tình của nghĩa phụ, nàng có chịu nhiều ủy khuất hơn cũng cắn răng chịu đựng.


Nơm nớp lo sợ sống dưới mái nhà của người khác hóa ra không phải vì nàng vốn không còn lựa chọn nào khác.


Là nghĩa phụ có tư tâm muốn chiếm mẫu thân nàng làm của mình mới khiến cho mẫu thân đau khổ nhiều năm như vậy, cũng khiến nàng chịu khổ lâu như vậy.


Tất cả không bắt nguồn từ nghĩa phụ, nhưng những điều thống khổ kia đều liên quan tới hắn.


Hắn dối lừa về thân phận sinh phụ của nàng, muốn mẫu thân tưởng rằng nàng là con của Tấn đế, từng bước của hắn đều vì để lại đường lui cho mình.


Không phải chăm sóc nuôi dưỡng nàng vì từ bi gì, chân tướng làm người ta sợ hãi như vậy đấy.


Cố Trường Quân đứng lên theo nàng, đi tới chỗ nàng: “Chu Oanh, ta biết nàng nhất thời khó mà tiếp nhận, ta cũng từng suy tính, có nên thông báo cho nhà ngoại của nàng về thân phận của nàng hay không.”


“Nhưng nàng biết mà, chuyện này có thể liên quan tới chuyện Thịnh vương mưu nghịch, ta cũng không chắc chắn những người đằng ngoại nhà nàng có thể vì có chung máu mủ mà đối xử tử tế với nàng hay không.


Chỉ cần có chút liên hệ với nghịch thần cũng có thể khép vào tội chết.


Cố Trường Quân không dám đánh cược, chuyện năm đó Cố Trường Sâm có dính dáng, nếu có người giữ được cái chuôi này có lẽ cả Cố gia đều mang tội.


Mà nàng thân là hậu nhân của nghịch thần, có thể bình an sống sót hay không?


Hết thảy đều không chắc chắn, sao hắn có thể tự tiện quyết định cái gì đây.


Vô số đêm hắn tỉnh lại từ trong giấc mộng có nàng, hắn giãy dụa trăn trở, trà không uống cơm không ăn đêm không ngủ, những nỗi đớn đau mang sau lưng không ai hay biết.


Cho đến trận chiến với Bắc Mạc này, cuối cùng hắn mới nắm chắc được mấy phần, phần bảo vệ nàng, phần bảo vệ tất cả mọi người.


“Chu Oanh.” Hắn thấp giọng gọi tên nàng.


Mẫu thân nàng họ Chu, tên Phù, sống ở Giang Nam, là tài nữ nổi danh Tô Châu.


Nếu không phải do năm ấy phụ huynh nhậm chức vào kinh, có lẽ tất cả đã không xảy ra.


Nàng cũng có thể sống bình an, giúp chồng dạy con, sống lâu trăm tuổi.


Có thể số mạng trêu đùa nàng như vậy, để nàng gặp người khi còn sống mình yêu nhất nhưng lại không thể ở bên nhau lâu dài.


Khi nàng còn sống, bi thương, thân bất do kỷ cả đời, khổ vì tình, bị quyền thế ràng buộc, bị số mạng trêu đùa.


Cố Trường Quân muốn ôm nàng, chôn nàng thật chặt vào trong ngực mình, xóa sạch nước mắt của nàng.


Nhưng Chu Oanh không chịu.


Nàng lùi từng bước về phía sau.


Phải tiếp nhận thế nào đây? Phải tiếp nhận thân thế của nàng và những chuyện hắn mới nói như thế nào đây?


Nghĩa phụ không phải nghĩa phụ mà nàng biết, mẫu thân không phải mẫu thân mà nàng biết.


Sự ưu ái tổ mẫu dành cho nàng biến thành một loại lợi dụng.


Ai ai cũng nói nàng có phúc, được danh môn cao như vậy nhận nuôi, được lão phu nhân thương yêu như cháu ruột.


Nhưng nếu phần tình cảm này ngay từ đầu đã là giả dối thì sao?


Muốn mượn những dính líu huyết mạch giữa nàng và Tấn đế để bảo toàn một phần bình an cho gia tộc lúc cần thiết.


Tam thúc… ngay cả tam thúc cũng biết thân thế của nàng, hắn nói hắn thích nàng, nói muốn ở bên cạnh nàng. Hắn rõ ràng có nhiều cơ hội nói rõ chân tướng với nàng nhưng hắn lựa chọn im lặng!


Lòng Cố Trường Quân đau vô cùng. Hắn cũng là thân bất do kỉ.


Nhưng Chu Oanh không chấp nhận sự bất đắc dĩ này cũng là hợp tình hợp lý.


Hắn quyết tâm nói ra chân tướng vào lúc này nên đã chuẩn bị xong tình huống nàng không tha thứ không chấp nhận.


Cuộc đời còn rất dài hắn có thể chờ.


Nhưng hắn không đành lòng nhìn Chu Oanh vì thế mà chịu thống khổ.


Hắn sai phái người đi Tô Châu, gương mặt của đám người Chu gia khiến hắn cảm thấy may là Chu Oanh không thấy.


Hắn phải dùng mọi cách nói phải nói trái, đe dọa các kiểu, đảm bảo rằng mình nhất định sẽ bảo vệ Chu gia, lại có Chu lão thái quân khóc lóc sụt sùi nước mắt nước mũi, lấy mạng mình ra ép, cái người Chu Oanh phải gọi là thúc phụ mới miễn cưỡng đồng ý nhận Chu Oanh về.


Hắn đã từng thấy mặt tối trong tính cách của rất nhiều người.


Biết bao loại tình hình khó chịu được hắn cũng đã gặp.


Nhưng nếu có thể chọn, hắn hy vọng Chu Oanh không phải trải qua tất cả những điều này.


Không muốn nàng phải nhìn thấy chân tướng xấu xa không chịu nổi kia, không phải nghe những thứ dối trá khiến người khác muốn nôn mỉa đó.


Thứ hắn cho nàng cũng chính là gánh vác chuyện như này.


Hứa hẹn phải che chở cho nàng vĩnh viễn.


Hắn chưa bao giờ nuốt lời.


Cố Trường Quân đi từ Thanh La uyển ra, sắc trời đã tối sầm lại.


Hắn nhận ra từ trong ánh mắt kì quái của bọn hạ nhân.


Quan hệ của bọn họ chỉ cần vẫn còn bị giam chặt trong hoàn cảnh chú cháu, bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội quang minh chính đại ở cạnh nhau.


Chu Oanh bị chiếu tướng dưới ánh mắt như vậy cả đời.


Nhận lấy sự chế giễu của cả thiên hạ…


Sao hắn có thể nhẫn nhịn.


Trước khi nói chuyện kề cận cả đời, hắn phải bố trí đường đi nước bước xong, từ từ dỗ dành nàng lại, từ từ chu toàn bên phía Tấn đế, bảo toàn nàng, cũng là bảo toàn mình.


Luồng sáng đầu tiên chiếu vào nhà.


Cả đêm Chu Oanh không ngủ, cũng không có ý đến Cẩm Hoa Đường hầu hạ.


Lạc Vân chăm sóc cho nàng, tuy vậy nàng ấy không biết có chuyện gì đã xảy ra.


Cố Trường Quân đã vào triều từ sáng sớm.


Ngày hôm qua ở Chánh Dương điện, hắn nói Chu Oanh là huyết mạch của Chu gia, những bí ẩn về cặn kẽ thân phận của cha mẫu thân nàng, hắn muốn thương nghị với Tấn đế sau.


Người khác cũng hiểu được dù sao thân phận của Chu gia cũng lúng túng, Lệ tần chết bất đắc kỳ tử đó cũng kỳ lạ, Thịnh Vương làm ra chiêu bài mưu nghịch không đánh mà chỉ nhắm cướp Lệ tần, cùng lắm là hắn bất ngờ đe dọa chốn cung nghiêm, thấy không đánh lại được liền rút khỏi kinh thành. Những người biết chuyện Lệ tần năm đó sớm đã chết sạch.


Cố Trường Quân ở bên ngoài ngự thư phòng bị Tấn đế lạnh nhạt không để tâm hai canh giờ.


Thời tiết rất lạnh, gió mạnh tháng chạp há có thể khinh thường. Mấy hoạn quan hầu hạ ngự tiền vốn quen thuộc với Cố Trường Quân, An Bình Hầu nói năng thận trọng nhưng ra tay hào phóng, xưa nay được tặng phẩm được ban khi có công cán bên ngoài chưa từng phát thiếu cho bọn họ.


Tổng quản nhìn Cố Trường Quân, cúi thấp đầu nói: “Bên cạnh hoàng thượng còn vài vị đại thần, thảo luận rất nhiều chuyện nhỏ tỏ. Long nhan còn đang giận dữ, chưa muốn gặp Hầu gia.”


Cố Trường Quân gật đầu, nói “Đa tạ.” Hắn vốn đã biết, chuyện này đối với Tấn đế là một đòn giáng vô cùng mạnh.


Vì bọn họ lừa gạt mà Tấn đế thậm chí còn có ý nghĩ đáng sợ là nạp Chu Oanh vào hậu cung.


Sao có thể không trách cứ hắn che giấu lâu như vậy.


Cách đó không xa, một vài cung nhân đang cúi đầu đứng sau một mỹ nhân tuyệt đẹp đi về phía này.


La quý phi mặc áo lông cáo, mang nặc ngạch màu đỏ, chiếc kiệu nhấp nhô giữa gió rét, đi từng bước từng bước về phía trước một cách khó khăn.


Cố Trường Quân, bóng dáng ấy, gương mặt ấy, nàng đã chưa thấy bao lâu rồi.


Lần trước hắn xuất hiện, dường như là trong giấc mộng của nàng.


Biết bao lần nàng vì người này mà khóc ướt gối.


Mặt hắn lạnh tanh, thậm chí không có ý hành lễ.


La quý phi đi qua bên cạnh hắn, dừng bước lại, ngửa đầu cười ý nhờ nội giám tổng quan bên trong vào truyền lời, đợi người đi, nàng ta liền giơ tay ra hiệu cho người hầu hạ bên cạnh lui về sau. Nàng ta đến gần Cố Trường Quân, đôi mắt đẹp quyến luyến trên gương mặt hắn, thấp giọng nói: “Bổn cung nghe nói An Bình hầu cầu kiến bệ hạ không được, nếu ngươi cầu xin bổn cung một câu, có lẽ bổn cung có thể giúp ngươi đấy.”


Hắn quá hồ đồ, sao lại muốn cưới cháu gái mình cơ chứ! Tiền đồ tương lai hắn chỉ vì vậy mà không cần nữa sao? Thậm chí còn chọc Hoàng Thượng tức giận, liệu có đáng không?


Ban đầu, nàng ta cũng chỉ thấy kỳ quái, từ lúc nào mà Cố Trường Quân bắt đầu quan tâm tới tiểu bối. Sau đó từ trong ánh mắt của cô nương kia, nàng ta nhận ra chút manh mối.


Ánh mắt thẹn thùng ngậm đầy ý cười lúc nghe tên người yêu đó, cái sự vui vẻ nhảy nhót muốn giấu mà không giấu được đó, nàng quá rõ.


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Ngôn Tình Hay tại đây
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom