• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt (3 Viewers)

  • Chương 148


Chương 147: Nụ hôn trong bệnh viện
Chương 147: Nụ hôn trong bệnh viện
Tiêu Thế Tu thấy cô bỗng nhiên không nói gì nữa, anh cúi đầu xuống nhìn thì không ngờ cô đã ngủ. Hơn thế nữa còn ngủ say, hơi thở sâu và đều, anh định đặt cô xuống giường nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại nắm lấy áo anh rất chặt.
Anh khựng người, đắn đo một lúc rồi quyết định ôm cô nằm xuống giường. Tiêu Thế Tu chẳng buồn ngủ một chút nào, hai mắt mở thao láo, hơn nữa trong người càng ngày càng cảm thấy nóng. Nhất là khi Lâm Sơ Nguyệt ôm anh chặt cứng thế này…
Tiêu Thế Tu trông cô ngủ ngon chẳng nỡ đánh thức cô dậy, cơn khát vọng bừng bừng lên trong lòng anh cứ như là một con thú nhỏ đang không ngừng gặm nhấm, trái ngược hẳn lại với Lâm Sơ Nguyệt, cô ngủ rất ngon, khoé môi còn thấp thoáng nở nụ cười.
Không ngờ có một ngày anh lại vì một người mà chịu đựng thế này, Tiêu Thế Tu thở dài, bàn tay vô thức vuốt ve mái tóc cô.
Lâm Sơ Nguyệt ngủ một mạch mấy tiếng liền, khi trời tối đen cô mới chầm chậm mở mắt ra. Cô dụi dụi mắt, bất ngờ chạm phải ánh mắt sâu hút của Tiêu Thế Tu, Lâm Sơ Nguyệt giật mình tỉnh cả người, anh rút phựt tay ra rồi ngồi dậy nắn bóp cánh tay đã mỏi nhừ của mình.
“Em…xin lỗi…em ngủ thiếp đi mất.”

Chương 147: Nụ hôn trong bệnh viện
“Em…xin lỗi…em ngủ thiếp đi mất.”
Cô luống cuống nói.
Tiêu Thế Tu hừ lạnh một tiếng không nói gì. Lâm Sơ Nguyệt chủ động bóp tay lấy lòng anh:
“Anh mỏi lắm à?”
Anh trưng ra vẻ mặt “còn phải hỏi sao?”
Cô lí nhí nói trong miệng:
“Mỏi tay sao không rút tay ra…”
“Cô nói gì đấy?” Tiêu Thế Tu nheo mắt, toả ra một sự nguy hiểm.
“Không…em có nói gì đâu.”
Lâm Sơ Nguyệt lập tức phủ nhận nhưng làm sao qua được đôi tai này của anh, Tiêu Thế Tu cũng chẳng biết sao mình lại chịu đựng được nữa mà không rút tay ra, thế mà ngủ dậy cô lại còn trách anh cơ đấy.
“Nhìn cô ngủ say như heo, tôi không đẩy cô xuống giường là may đấy.”

Chương 147: Nụ hôn trong bệnh viện
Lâm Sơ Nguyệt bĩu môi nhỏ, cô mà là heo thì anh cũng là heo, nếu là trước đây thì cô đã véo cho anh mấy cái trừng trị rồi. Tiêu Thế Tu bỗng im lặng ngắm cô, trong lúc ngủ anh cũng nhìn cô rất lâu, phát hiện ra dung nhan của Lâm Sơ Nguyệt càng nhìn càng vừa mắt.
Cô không biết là anh đang nhìn mình, đang xoa bóp tay cho anh thì vuốt sói của anh chậm rãi đặt ở eo cô tự khi nào. Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt sâu thẳm hun hút ấy, phút chốc quên cả hít thở…
Hơi thở bạc hà bao bọc xung quanh cô, vấn vít xung quanh bờ môi cô, khoảng cách dần dần được thu gọn. Khi môi anh chỉ còn cách môi cô có vài milimet thì Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên lấy tay chặn môi anh lại.
“Khoan đã…”
Tiêu Thế Tu chợt cau mày, Lâm Sơ Nguyệt nín cười hỏi:
“Anh muốn làm gì?”
Hành động rõ ràng như thế rồi, cô còn hỏi?
“Anh…muốn hôn em à?”
“Ừ.” Anh bình thản thừa nhận, Lâm Sơ Nguyệt tủm tỉm cười, đột nhiên đứng dậy nói:

Chương 147: Nụ hôn trong bệnh viện
“Nhưng mà bây giờ em không muốn hôn anh.”
Dứt lời, cô bỏ mặc anh với khuôn mặt sững sờ ngạc nhiên rồi chạy vọt vào trong nhà tắm. Lâm Sơ Nguyệt nhìn mình trong gương, hai mắt sưng húp còn dính ghèn, mái tóc thì rối bời, không thể tin được cô nói chuyện với anh từ nãy đến giờ bằng dáng vẻ này…
Lâm Sơ Nguyệt ôm mặt, mở nước vỗ vỗ lên rửa mặt, lúc cô đi ra ngoài đã không thấy Tiêu Thế Tu đâu cả.
“Thế Tu…”
Cô cất tiếng gọi, trên giường chăn được gấp gọn gàng, còn anh đi đâu mất rồi?
“Thế Tu…” Lâm Sơ Nguyệt mở cửa nhìn ra bên ngoài, ánh đèn hành lang trắng xoá, không gian yên ắng cô tịch không một bóng người còn vương chút lạnh lẽo.
Lâm Sơ Nguyệt đi một đoạn, đang định cất tiếng gọi anh thêm một lần nữa thì thấy anh đang đứng hút thuốc ở một ngã rẽ hành lang.
Gương mặt anh được bao bọc bởi làn khói hư ảo, anh hướng mắt nhìn ra xa, Lâm Sơ Nguyệt không biết là anh đang nghĩ gì, trước đây anh chưa từng hút thuốc, đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy anh hút thuốc.

Chương 147: Nụ hôn trong bệnh viện
Gương mặt anh được bao bọc bởi làn khói hư ảo, anh hướng mắt nhìn ra xa, Lâm Sơ Nguyệt không biết là anh đang nghĩ gì, trước đây anh chưa từng hút thuốc, đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy anh hút thuốc.
Anh hít thêm một hơi thuốc rồi ném nó xuống đất, dùng dép dụi dụi tắt tàn thuốc đi. Tiêu Thế Tu không quay đầu lại nhìn cô, cất tiếng:
“Còn không ra đây đi?”
Trái tim Lâm Sơ Nguyệt đánh thịch một tiếng, anh đang nói cô sao? Cô rụt rè bước tới gần anh hơn, Tiêu Thế Tu bấy giờ mới quay người, đôi mắt như những vì sao trên bầu trời đêm nhìn cô chăm chú, xung quanh yên lặng tới mức nghe được cả tiếng thở của hai người, cuối cùng anh là người chủ động mở lời:
“Bây giờ hôn được chưa?”
“Sao?” Lâm Sơ Nguyệt chưa kịp hiểu ý anh thì đôi môi anh đã hạ xuống, ngậm lấy môi cô.

Lưu Hạ bỏ về nhà, không ngờ lại đụng trúng một người, ông ta lao ra trước xe ô tô làm cho tài xế hoảng hồn, vội vã đạp mạnh chân ga, may mà chiếc xe ô tô kịp thời phanh lại, tránh được một màn tai nạn thảm khốc. Lưu Hạ khó chịu và giận dữ, nhìn qua gương chiếu hậu thấy người đang chặn xe của cô ta không ai khác là Lưu Sướng Hoa, gương mặt liền trở nên trắng bệch.

Chương 148: Lưu Sướng Hoa gặp tai nạn
Chương 148: Lưu Sướng Hoa gặp tai nạn
“Sao ông lại ở đây?”
Lưu Hạ lập tức xuống xe, kéo ông ta sang một bên.
Lưu Sướng Hoa cười khành khạch, cả người nồng nặc mùi rượu, ông ta vừa cười vừa nói:
“Con nhỏ mất dạy dám đuổi tao đi, hôm nay tao đến đây là để đòi lại ơn dưỡng dục của tao đấy!”
“Dưỡng dục?”
Lưu Hạ cười khẩy, ông ta liên tục đánh đập hành hạ cô ta, bây giờ lại đòi công ơn dưỡng dục, nghe thật buồn cười!
“Lưu Sướng Hoa, khôn hồn thì ông hãy mau cút đi! Không thì đừng trách tôi ra tay độc ác!”
Ông ta không những không cảm thấy sợ mà còn thách thức cô ta:
“Con nhỏ mất dạy, tao thách mày đấy! Mày nghĩ nếu chồng mày biết bộ mặt thật của mày thì thế nào?”
“Ông định làm gì?”

Chương 148: Lưu Sướng Hoa gặp tai nạn
Lưu Hạ thay đổi nét mặt, nơi này gần với biệt thự của Tiêu Nhất Minh, Lưu Sướng Hoa nắm thóp được cô ta rồi, ông ta nở nụ cười hả hê:
“Sao? Mày sợ à? Nếu mày đưa cho tao mười tỷ thì tao sẽ không nói chuyện này cho nó biết!”
“Ông đừng có mà mơ!”
Lưu Sướng Hoa cười vang:
“Được…nếu thế thì đừng có trách tao!”
Ông ta xoay người rời khỏi đó định đến tìm Tiêu Nhất Minh, Lưu Hạ chạy tới ngăn cản ông ta, hai người xảy ra xô xát, cô ta nhất quyết không buông tay áo của ông ta ra.
“Ông muốn đi đâu? Đồ khốn! Ông mau cút đi! Đừng đến làm phiền tôi nữa…”
“Con nhỏ mấy dạy! Mau buông tao ra!”
Lưu Sướng Hoa đẩy mạnh Lưu Hạ ngã xuống đất, toan bỏ đi, cô ta nhào tới túm lấy gấu quần của ông ta.
“Con khốn này!”

Chương 148: Lưu Sướng Hoa gặp tai nạn
Lưu Sướng Hoa giơ chân đạp cho cô ta một cái, Lưu Hạ tránh được, cô ta lấy hết sức đẩy mạnh ông ta ngã xuống đường lớn. Ông ta ngã ngửa ra sau, đúng lúc đó một chiếc xe tải cỡ lớn lao tới với tốc độ rất nhanh…
“Bíp!”
Tài xế vội đạp mạnh chân ga nhưng không kịp, một tiếng động lớn vang lên, Lưu Sướng Hoa bị chiếc xe tải cán ngang người, tử vong tại chỗ.
Lưu Hạ trợn tròn mắt nhìn, cơ thể run lên cầm cập, cô ta vội chạy vào trong xe ô tô, bảo tài xế mau lái xe rời khỏi đó.
“Mau đi khỏi đây!”
Người tài xế kia cũng sợ hãi không kém, anh ta nhấn chân ga rời đi, Lưu Hạ nhìn qua gương chiếu hậu, hai bàn tay bấu chặt vào nhau mà run lên từng hồi…
“Mình không cố ý…là do ông ta…do ông ta…”
Cô ta cứ lẩm bẩm trong miệng câu nói đó cho đến khi về nhà, Lưu Hạ trở về bắt gặp Tiêu Nhất Minh đang ngồi ngay dưới ghế sô pha trong phòng khách.

Chương 148: Lưu Sướng Hoa gặp tai nạn
Cô ta cứ lẩm bẩm trong miệng câu nói đó cho đến khi về nhà, Lưu Hạ trở về bắt gặp Tiêu Nhất Minh đang ngồi ngay dưới ghế sô pha trong phòng khách.
“Em đi đâu giờ này mới về?”
Cô ta giật mình, sống lưng toát đầy mồ hôi lạnh. Tiêu Nhất Minh nhìn cô ta với ánh mắt lạnh nhạt, khoé môi anh ta còn vết xước và gò má hơi sưng, Lưu Hạ thốt lên:
“Nhất Minh, anh bị làm sao thế?”
Anh ta chỉ trả lời qua loa:
“Không sao, bị ngã chút thôi.”
Lưu Hạ chạy tới trưng ra bộ mặt lo lắng:
“Anh có đau không? Quản gia Lưu, mau mang đồ sơ cứu tới đây đi.”
Cô ta vươn tay muốn chạm lên mặt anh ta nhưng Tiêu Nhất Minh lại né tránh. Lưu Hạ sững người, anh ta cất tiếng:
“Anh không sao đâu, không cần phải làm quá lên như vậy, anh hơi mệt, anh lên phòng trước đây.”
Tiêu Nhất Minh đứng dậy bỏ lên phòng, Lưu Hạ nhìn theo bóng dáng anh ta, cô ta cảm thấy anh ta rất kỳ lạ dường như là muốn né tránh cô ta, Lưu Hạ thầm nghiến răng ken két…

Chương 148: Lưu Sướng Hoa gặp tai nạn
Cô ta đi ra ngoài dặn dò người tài xế kia:
“Chuyện lúc nãy không được nói cho thiếu gia biết.”
Cô ta đưa cho anh ta một xấp tiền, hai mắt anh ta sáng bừng, đầu gật lia lịa…
Tiêu Nhất Minh vào phòng Tiêu Bảo Bảo kiểm tra xem cậu đã ngủ chưa rồi mới về phòng của mình, anh ta dém chăn cho cậu bé rồi mới đóng cửa về phòng, nào ngờ vừa mới mở cửa thì Lưu Hạ đã từ bên trong lao vào ngực anh ta.
“Nhất Minh…”
Tiêu Nhất Minh ngạc nhiên, hai tay đặt lên vai cô ta khẽ đẩy ra:
“Nhất Minh?”
Lưu Hạ mặc váy ngủ bằng ren trong suốt, bên trong cô ta còn không mặc đồ lót, thấp thoáng lộ ra điểm nhạy cảm, nhưng Tiêu Thế Tu nhìn cô ta mà chẳng có cảm giác gì, thậm chí còn không thích tiếp xúc gần với cô ta.
“Xin lỗi, anh hơi mệt.”

Chương 148: Lưu Sướng Hoa gặp tai nạn
Tiêu Nhất Minh đi lướt qua cô ta nhưng anh ta mới xoay người đã bị Lưu Hạ ôm từ phía sau lưng.
“Nhất Minh, anh sao thế?” Lưu Hạ cất giọng nũng nịu, cọ cọ ngực mình vào lưng anh ta.
“Anh nói rồi, anh mệt.” Tiêu Nhất Minh một lần nữa gỡ tay của cô ta ra, nhưng Lưu Hạ nhất quyết không buông.
“Nhất Minh, em yêu anh…” Cô ta cởi váy ngủ ra, khoả thân đứng trước mặt anh ta.
Cô ta sáp tới, luồn tay mình vào áo anh ta mơn trớn, đồng thời kiễng chân lên định hôn vào môi Tiêu Nhất Minh, nào ngờ bị anh ta chặn lại:
“Lưu Hạ, thực sự hôm nay anh rất mệt.”
Cô ta cau mày, giận dỗi:
“Nhất Minh, anh giận em à?”
“Không có…”
“Có phải chuyện Bối Bối là con của Thế Tu không?”

Chương 148: Lưu Sướng Hoa gặp tai nạn
Nhắc đến Tiêu Thế Tu, tâm trạng của Tiêu Nhất Minh càng thêm khó chịu. Lưu Hạ sáp tới, cơ thể uốn éo như rắn trên người anh ta. Cô ta không tin với khuôn mặt và vóc dáng này mà không quyến rũ được Tiêu Thế Tu, nhưng Lưu Hạ nào biết trong đầu Tiêu Nhất Minh hiện tại chẳng hề nghĩ tới cô ta mà chỉ có hình bóng của Lâm Sơ Nguyệt mà thôi.
“Nhất Minh…đã lâu rồi chúng ta mới gần gũi nhau, hôm nay em muốn…”
Cô ta cầm tay anh ta rồi đặt lên trên ngực mình, một tay đưa xuống dưới sờ vào nơi giữa hai chân của Tiêu Nhất Minh, Lưu Hạ tưởng rằng anh ta có phản ứng nhưng không hề, nơi đó hoàn toàn im lìm.
Cô ta không bỏ cuộc, sờ soạng nơi đó một lúc, Tiêu Nhất Minh nhìn khuôn mặt cô ta rồi tưởng tượng ra Lâm Sơ Nguyệt, cuối cùng cũng nổi lên hứng thú. Lưu Hạ thầm mừng rỡ, Tiêu Nhất Minh bỗng nhiên bế bổng cô ta lên ném xuống giường, đôi tay sờ khắp cơ thể cô ta, Lưu Hạ vươn tay định mở đèn ngủ thì bị anh ta ngăn cản:
“Đừng bật đèn.”
Cô ta lấy làm lạ những cũng chẳng hề để ý, nào biết trong đầu anh ta đang nghĩ tới Lâm Sơ Nguyệt. Chẳng mấy chốc bầu không khí ngập tràn những tiếng rên rỉ đầy ái muội…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom