Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149-150
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Theo như lời khuyên của bác sĩ Triệu thì Tiêu Thế Tu phải nằm viện một tuần mới được xuất viện. Nhưng mới có ba ngày anh đã không chịu nổi nữa, Tiêu Thế Tu mặc kệ sự can ngăn của ông ta, sáng sớm đã rời khỏi bệnh viện.
Lâm Sơ Nguyệt mấy ngày hôm nay đều ở bệnh viện chăm sóc cho anh, rảnh rỗi thì chuyên tâm chăm chỉ ngồi đọc sách, Tiêu Thế Tu cũng ngồi lướt máy tính một lát nhưng chẳng thể nào chuyên tâm nổi, cuối cùng quyết định buông nó xuống, rành rọt nói:
“Tôi không thể ở đây thêm được, về nhà thôi.”
“Nhưng bác sĩ Triệu nói rằng anh cần phải nằm viện một tuần để theo dõi mà?”
Tiêu Thế Tu xuống giường, xỏ dép, mang quần áo vào nhà tắm rồi thay ra, anh mặc áo phông màu tối, quần xanh đen cùng giày thể thao, trên cổ đeo thêm chiếc dây chuyền hình thập tự giá. Dáng vẻ này cô chưa từng nhìn thấy, Tiêu Thế Tu còn không vuốt tóc mà để nó thả tự nhiên trên trán, trông anh giống như những cậu học sinh cấp ba vậy.
“Đi thôi.” Tiêu Thế Tu kéo tay cô ra ngoài.
“Khoan đã…”
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Lâm Sơ Nguyệt miễn cưỡng bị anh lôi đi tới cổng sau của bệnh viện, cô ngạc nhiên khi trông thấy một chiếc xe mô tô đang đỗ ở đó, thư ký Kim đứng bên cạnh trông xe, nhìn thấy anh ra lập tức đem chìa khoá trao cho anh.
“Tổng giám đốc.”
Tiêu Thế Tu đội mũ bảo hiểm vào rồi ngồi lên xe, hếch mặt ra hiệu cho Lâm Sơ Nguyệt.
“Mau lên xe đi.”
Cô đắn đo, từ trước tới giờ chưa được ngồi xe mô tô lần nào, cô sợ nó không an toàn, Tiêu Thế Tu gạt kính xuống, nhìn cô lạnh lùng.
“Mau lên.”
Lâm Sơ Nguyệt nuốt nước bọt một cái, đội mũ bảo hiểm rồi miễn cưỡng ngồi lên xe. Tiêu Thế Tu vừa mới vít ga lên một cái, Lâm Sơ Nguyệt theo quán tính ôm chặt thắt lưng anh.
“Chậm thôi…”
Cô cảm nhận tiếng gió rít bên tai hơi choáng váng, Tiêu Thế Tu ngược lại còn cố tình phóng nhanh hơn, mấy cô gái đi đường trông thấy thì đều vô cùng ái mộ…
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Lâm Sơ Nguyệt không chịu nổi nữa, cô hét lên:
“Em muốn xuống xe!”
Tiêu Thế Tu không dừng lại, may mắn cho cô là phía trước là đèn đỏ, Lâm Sơ Nguyệt chỉ đợi có thế đã nhảy xuống chạy tới ven đường, tháo mũ bảo hiểm ra rồi nôn thốc nôn tháo.
“Sơ Nguyệt?”
Mạc Bắc còn tưởng mình nhìn lầm, sau khi xác định đúng là Lâm Sơ Nguyệt thì mới ngỡ ngàng.
“Sao em lại ở đây?”
Anh ta xuống xe ô tô, còn chu đáo đưa khăn giấy cho cô. Tiêu Thế Tu nhìn hai người với đôi mắt nảy lửa, cô chỉ vừa mới xuống xe mà đã có người đàn ông khác tiếp cận sao? Trong lòng anh rất khó chịu những cố gắng nhẫn nhịn để xem phản ứng của cô thế nào.
Lâm Sơ Nguyệt không nghĩ mình sẽ gặp Mạc Bắc ở nơi này, đúng là oan gia ngõ hẹp, cô từ chối nhận khăn giấy của anh ta, cũng chẳng buồn liếc mà đi luôn.
Mạc Bắc vội vàng nắm cổ tay cô kéo lại:
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Mạc Bắc vội vàng nắm cổ tay cô kéo lại:
“Sơ Nguyệt, khoan đã, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Tôi không có gì để nói với anh cả.” Cô vùng ra.
Mạc Bắc đi tới trước mặt cô chặn lại:
“Nghe anh nói một chút thôi, anh đã huỷ hôn với Lâm Phỉ Thuý rồi, chúng ta kết hôn nhé? Anh yêu em.”
Anh ta bỗng nhiên lôi từ trong ngực ra một hộp nhẫn, sau đó quỳ một chân xuống trước mặt cô. Lâm Sơ Nguyệt mắng:
“Anh bị điên à? Tôi không thích anh!”
“Sơ Nguyệt, vì em cái gì anh cũng chấp nhận! Xin em hãy đồng ý đi…”
Xung quanh chứng kiến một màn cầu hôn, một số người đứng xem chỉ trỏ bàn tán, ghen tỵ có, chúc phúc có, hối thúc bảo cô mau đồng ý. Lâm Sơ Nguyệt mặc kệ anh ta, lướt ngang qua định về với Tiêu Thế Tu nhưng Mạc Bắc không cho cô cơ hội đó.
Anh ta đứng dậy ôm chặt cô, cố chấp cầu xin:
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Anh ta đứng dậy ôm chặt cô, cố chấp cầu xin:
“Sơ Nguyệt…anh yêu em, em có thể nghĩ tới anh một chút được không?”
“Không!”
Lâm Sơ Nguyệt kiên quyết, Mạc Bắc như con mực ôm chặt lấy cô, đúng lúc một người đàn ông đội mũ bảo hiếm đi tới trước mặt hai người, lạnh lùng nói:
“Mau buông cô ấy ra!”
“Mày là thằng nào? Xen vào chuyện của tao làm gì?”
Mạc Bắc nhìn anh đánh giá, Tiêu Thế Tu cao hơn anh ta cả cái đầu, anh ta không muốn mất mặt trước mặt Lâm Sơ Nguyệt nên phải thể hiện là mình không hề sợ hãi.
Tiêu Thế Tu không nói nhiều, giơ chân đạp vào đầu gối của Mạc Bắc, anh ta kêu lên một tiếng rồi khuỵ xuống.
Tiêu Thế Tu ôm eo Lâm Sơ Nguyệt, dằn mặt anh ta.
“Muốn quỳ tao cho mày quỳ!”
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Tiêu Thế Tu không nói nhiều, giơ chân đạp vào đầu gối của Mạc Bắc, anh ta kêu lên một tiếng rồi khuỵ xuống.
Tiêu Thế Tu ôm eo Lâm Sơ Nguyệt, dằn mặt anh ta.
“Muốn quỳ tao cho mày quỳ!”
Anh ta tái mặt, ôm lấy đầu gối của mình, gân xanh giần giật vì đau và giận dữ, chẳng phải Lâm Sơ Nguyệt là vợ của tên què Tiêu Thế Tu à? Sao cô lại đi cùng với một người đàn ông khác?
“Sơ Nguyệt, em quen với thằng côn đồ này à?”
Vẻ mặt của anh tức khắc tối sầm lại, nhưng vì đội mũ bảo hiểm nên Mạc Bắc không nhìn thấy, Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy cơ bắp anh cứng cả lên, liền biết anh đang giận dữ. Cô giữ chặt cánh tay anh, lôi đi:
“Chúng ta đi thôi, đừng quan tâm tới anh ta nữa!”
Mạc Bắc không biết là cô đang cố gắng giữ mạng sống cho anh ta, anh ta vẫn cố chấp nói với theo:
“Sơ Nguyệt! Anh yêu em! Sơ Nguyệt…”
Chương 150: Tôi không có hứng thú với cô
Chương 150: Tôi không có hứng thú với cô
Hai người lên xe mô tô, Tiêu Thế Tu còn lao nhanh hơn cả lúc nãy, Lâm Sơ Nguyệt nín nhịn cơn buồn nôn trong cổ họng, đến một bãi đất trống gần bờ sông, anh chợt cho xe dừng lại. Xung quanh vắng vẻ, không có bóng người, Tiêu Thế Tu dựng xe rồi tháo mũ bảo hiểm ra.
“Thế Tu, chuyện lúc nãy…”
“Cô đã vi phạm vào điều khoản của hợp đồng rồi, đó là không được để bất cứ người đàn ông nào khác đụng vào.”
Tiêu Thế Tu ngắt lời cô bằng thanh âm lạnh nhạt.
“Em và anh ta không có bất cứ quan hệ gì cả.”
Cô muốn giải thích nhưng anh lại không muốn nghe:
“Cô nghĩ tôi tin cô hay sao? Lâm Sơ Nguyệt, tôi không phải là con lừa, không có quan hệ gì mà anh ta quỳ xuống cầu hôn cô, lại còn nói rất yêu cô. Hơn nữa, cô cũng đừng đánh giá quá cao bản thân mình, tôi không có hứng thú với cô đến thế đâu!”
Tiêu Thế Tu nói xong, nhanh chóng lên xe mô tô đi mất, bỏ mặc cô ở nơi hoang vắng này. Lâm Sơ Nguyệt cảm nhận nỗi đau đang lan dần ra trong tim, cô cắn răng chịu đựng, lê bước chân đi tìm xe taxi để trở về.
Chương 150: Tôi không có hứng thú với cô
Anh đi được nửa đường, cơn giận dữ nguôi dần, nghĩ ngợi thế nào lại quay lại chỗ đó nhưng không thấy Lâm Sơ Nguyệt đâu cả.
“Mình đúng là thằng ngốc mà! Có khi cô ta tới gặp tên lúc nãy rồi cũng nên…”
Tiêu Thế Tu bực bội đạp tung hòn sỏi xuống dưới sông, nhớ tới ánh mắt tổn thương như chực khóc của cô lúc nãy, anh càng thêm buồn bực. Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng sực nhớ ra là mình không lưu số điện thoại của cô, mọi thứ đã bị Lưu Hạ xoá đi, mấy ngày ở bệnh viện anh cũng không hỏi cô.
Tiêu Thế Tu lại cất điện thoại vào túi, lườn lờ xung quanh con sông đó nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Sơ Nguyệt.
Trong đầu anh bắt đầu suy nghĩ đến những khả năng xấu, hay là cô bị bắt cóc?
Anh sốt ruột, nóng lòng, cho đến khi trời tối anh mới phát hiện mình đã đi tìm cô cả một ngày.
“Reng!”
Tiếng chuông điện thoại trong túi đột ngột vang lên, anh không nhìn số điện thoại mà bắt máy luôn.
Chương 150: Tôi không có hứng thú với cô
“Thiếu gia, cậu đang ở đâu ạ? Lâm Sơ Nguyệt đã về nhà rồi.”
Trái tim đang treo trên bờ vực của anh bấy giờ mới hạ xuống được. Tiêu Thế Tu phóng xe về, Ngô quản gia gác máy xong, quay sang nhìn cô tò mò hỏi:
“Thiếu phu nhân, sao cô lại không cho tôi gọi cô là thiếu phu nhân trước mặt thiếu gia?”
“Chuyện phức tạp lắm, ông cứ làm như lời tôi bảo là được rồi.”
Ông ta tất nhiên là muốn biết nhưng không dám hỏi, Tiêu Thế Tu trở về ném cho Ngô quản gia cái mũ bảo hiểm, Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười chạy ra đón anh coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Thiếu gia, anh về rồi à?”
“Sao cô lại biết nơi này?” Anh thầm thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy cô.
“Em hỏi lão thái thái.”
Tiêu Thế Tu quan sát vẻ mặt cô không có gì thay đổi cả, cũng không tức giận, anh bỗng nói:
Chương 150: Tôi không có hứng thú với cô
“Cô cũng biết cách lấy lòng người khác đấy.”
Dứt lời, anh xoay người đi lên lầu, Lâm Sơ Nguyệt đuổi theo anh, cô không biết câu nói ban nãy là một lời khen hay là điều gì khác?
“Để em pha nước tắm cho anh nhé.”
Tiếng nước bên trong truyền ra, một luac sau thanh âm của Lâm Sơ Nguyệt vang lên:
“Nước vừa rồi.”
Tiêu Thế Tu cởi áo từ bao giờ, cơ bụng săn chắc quyến rũ lộ ra dưới ánh mắt cô, bên bụng trái còn vết sẹo do đạn bắn, Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu lướt qua anh đi ra ngoài nhưng cổ tay cô đột ngột bị anh giữ lại, sau đó bị anh kéo vào trong bồn tắm.
“Ào…”
Dưới sự tác động của hai người, nước trào ra bên ngoài, Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn mặc váy, chiếc váy ướt sũng bó chặt vào người cô, thấp thoáng đường cong quyến rũ đầy thu hút.
“Thế Tu, anh…”
Chương 150: Tôi không có hứng thú với cô
“Thế Tu, anh…”
“Nếu muốn tôi nguôi giận thì chủ động hôn tôn đi.”
Tiêu Thế Tu tựa người vào thành bồn, mái tóc ướt được anh vuốt ngược ra sau, ánh mắt “hư hỏng” nhìn cô, trái tim Lâm Sơ Nhuyệt đập nhanh dần, cô chủ động sáp lại gần, ưỡn người lên hôn vào môi anh.
Bầu không khí phút chốc được hâm nóng, anh nhanh chóng lấy lại thế chủ động của mình, cánh tay vươn ra ôm chặt eo cô, làn nước dập dềnh ấm áp bao quanh hai người, cùng với tiếng thở dốc và rên rỉ…
Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng, Lâm Sơ Nguyệt rời khỏi anh, đứng dậy khỏi bồn.
“Không được.”
“Cái gì?” Đáy mắt anh nhiễm một màu hồng, hơi thở nóng rẫy nhìn cô.
Cô đang mang thai, không thể quan hệ với anh được, biết giải thích với anh như thế nào?
Tiêu Thế Tu như bị dội một gáo nước lạnh từ cô, Lâm Sơ Nguyệt nhen lửa sau đó không chịu dập, bỏ mặc anh một mình trong tình trạng này ư?
“Ha ha…” Anh bật cười, Lâm Sơ Nguyệt đã thành công trong việc quyến rũ anh rồi, anh càng ngày càng cảm thấy cô thú vị hơn.
Lúc anh ra khỏi phòng tắm đã là hai tiếng sau, Lâm Sơ Nguyệt quay lưng về phía anh, Tiêu Thế Tu lại gần thấy lông mi cô động đậy khe khẽ liền biết cô giả vờ ngủ, anh chỉ cười không nói gì, lai lau tóc qua loa rồi ném khăn sang một bên, ngả người xuống giường rồi vòng tay ôm chặt cô.
Lâm Sơ Nguyệt cứng đờ người, chỉ sợ anh sẽ đè mình xuống, lúc đó cô sẽ nhảy xuống giường ngay lập tức nhưng chờ mãi không thấy anh có động tĩnh gì, nào ngờ quay sang đã thấy anh ngủ say, hàng mi dài rủ bóng dưới gò má.
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Theo như lời khuyên của bác sĩ Triệu thì Tiêu Thế Tu phải nằm viện một tuần mới được xuất viện. Nhưng mới có ba ngày anh đã không chịu nổi nữa, Tiêu Thế Tu mặc kệ sự can ngăn của ông ta, sáng sớm đã rời khỏi bệnh viện.
Lâm Sơ Nguyệt mấy ngày hôm nay đều ở bệnh viện chăm sóc cho anh, rảnh rỗi thì chuyên tâm chăm chỉ ngồi đọc sách, Tiêu Thế Tu cũng ngồi lướt máy tính một lát nhưng chẳng thể nào chuyên tâm nổi, cuối cùng quyết định buông nó xuống, rành rọt nói:
“Tôi không thể ở đây thêm được, về nhà thôi.”
“Nhưng bác sĩ Triệu nói rằng anh cần phải nằm viện một tuần để theo dõi mà?”
Tiêu Thế Tu xuống giường, xỏ dép, mang quần áo vào nhà tắm rồi thay ra, anh mặc áo phông màu tối, quần xanh đen cùng giày thể thao, trên cổ đeo thêm chiếc dây chuyền hình thập tự giá. Dáng vẻ này cô chưa từng nhìn thấy, Tiêu Thế Tu còn không vuốt tóc mà để nó thả tự nhiên trên trán, trông anh giống như những cậu học sinh cấp ba vậy.
“Đi thôi.” Tiêu Thế Tu kéo tay cô ra ngoài.
“Khoan đã…”
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Lâm Sơ Nguyệt miễn cưỡng bị anh lôi đi tới cổng sau của bệnh viện, cô ngạc nhiên khi trông thấy một chiếc xe mô tô đang đỗ ở đó, thư ký Kim đứng bên cạnh trông xe, nhìn thấy anh ra lập tức đem chìa khoá trao cho anh.
“Tổng giám đốc.”
Tiêu Thế Tu đội mũ bảo hiểm vào rồi ngồi lên xe, hếch mặt ra hiệu cho Lâm Sơ Nguyệt.
“Mau lên xe đi.”
Cô đắn đo, từ trước tới giờ chưa được ngồi xe mô tô lần nào, cô sợ nó không an toàn, Tiêu Thế Tu gạt kính xuống, nhìn cô lạnh lùng.
“Mau lên.”
Lâm Sơ Nguyệt nuốt nước bọt một cái, đội mũ bảo hiểm rồi miễn cưỡng ngồi lên xe. Tiêu Thế Tu vừa mới vít ga lên một cái, Lâm Sơ Nguyệt theo quán tính ôm chặt thắt lưng anh.
“Chậm thôi…”
Cô cảm nhận tiếng gió rít bên tai hơi choáng váng, Tiêu Thế Tu ngược lại còn cố tình phóng nhanh hơn, mấy cô gái đi đường trông thấy thì đều vô cùng ái mộ…
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Lâm Sơ Nguyệt không chịu nổi nữa, cô hét lên:
“Em muốn xuống xe!”
Tiêu Thế Tu không dừng lại, may mắn cho cô là phía trước là đèn đỏ, Lâm Sơ Nguyệt chỉ đợi có thế đã nhảy xuống chạy tới ven đường, tháo mũ bảo hiểm ra rồi nôn thốc nôn tháo.
“Sơ Nguyệt?”
Mạc Bắc còn tưởng mình nhìn lầm, sau khi xác định đúng là Lâm Sơ Nguyệt thì mới ngỡ ngàng.
“Sao em lại ở đây?”
Anh ta xuống xe ô tô, còn chu đáo đưa khăn giấy cho cô. Tiêu Thế Tu nhìn hai người với đôi mắt nảy lửa, cô chỉ vừa mới xuống xe mà đã có người đàn ông khác tiếp cận sao? Trong lòng anh rất khó chịu những cố gắng nhẫn nhịn để xem phản ứng của cô thế nào.
Lâm Sơ Nguyệt không nghĩ mình sẽ gặp Mạc Bắc ở nơi này, đúng là oan gia ngõ hẹp, cô từ chối nhận khăn giấy của anh ta, cũng chẳng buồn liếc mà đi luôn.
Mạc Bắc vội vàng nắm cổ tay cô kéo lại:
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Mạc Bắc vội vàng nắm cổ tay cô kéo lại:
“Sơ Nguyệt, khoan đã, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Tôi không có gì để nói với anh cả.” Cô vùng ra.
Mạc Bắc đi tới trước mặt cô chặn lại:
“Nghe anh nói một chút thôi, anh đã huỷ hôn với Lâm Phỉ Thuý rồi, chúng ta kết hôn nhé? Anh yêu em.”
Anh ta bỗng nhiên lôi từ trong ngực ra một hộp nhẫn, sau đó quỳ một chân xuống trước mặt cô. Lâm Sơ Nguyệt mắng:
“Anh bị điên à? Tôi không thích anh!”
“Sơ Nguyệt, vì em cái gì anh cũng chấp nhận! Xin em hãy đồng ý đi…”
Xung quanh chứng kiến một màn cầu hôn, một số người đứng xem chỉ trỏ bàn tán, ghen tỵ có, chúc phúc có, hối thúc bảo cô mau đồng ý. Lâm Sơ Nguyệt mặc kệ anh ta, lướt ngang qua định về với Tiêu Thế Tu nhưng Mạc Bắc không cho cô cơ hội đó.
Anh ta đứng dậy ôm chặt cô, cố chấp cầu xin:
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Anh ta đứng dậy ôm chặt cô, cố chấp cầu xin:
“Sơ Nguyệt…anh yêu em, em có thể nghĩ tới anh một chút được không?”
“Không!”
Lâm Sơ Nguyệt kiên quyết, Mạc Bắc như con mực ôm chặt lấy cô, đúng lúc một người đàn ông đội mũ bảo hiếm đi tới trước mặt hai người, lạnh lùng nói:
“Mau buông cô ấy ra!”
“Mày là thằng nào? Xen vào chuyện của tao làm gì?”
Mạc Bắc nhìn anh đánh giá, Tiêu Thế Tu cao hơn anh ta cả cái đầu, anh ta không muốn mất mặt trước mặt Lâm Sơ Nguyệt nên phải thể hiện là mình không hề sợ hãi.
Tiêu Thế Tu không nói nhiều, giơ chân đạp vào đầu gối của Mạc Bắc, anh ta kêu lên một tiếng rồi khuỵ xuống.
Tiêu Thế Tu ôm eo Lâm Sơ Nguyệt, dằn mặt anh ta.
“Muốn quỳ tao cho mày quỳ!”
Chương 149: Cầu hôn trên đường
Tiêu Thế Tu không nói nhiều, giơ chân đạp vào đầu gối của Mạc Bắc, anh ta kêu lên một tiếng rồi khuỵ xuống.
Tiêu Thế Tu ôm eo Lâm Sơ Nguyệt, dằn mặt anh ta.
“Muốn quỳ tao cho mày quỳ!”
Anh ta tái mặt, ôm lấy đầu gối của mình, gân xanh giần giật vì đau và giận dữ, chẳng phải Lâm Sơ Nguyệt là vợ của tên què Tiêu Thế Tu à? Sao cô lại đi cùng với một người đàn ông khác?
“Sơ Nguyệt, em quen với thằng côn đồ này à?”
Vẻ mặt của anh tức khắc tối sầm lại, nhưng vì đội mũ bảo hiểm nên Mạc Bắc không nhìn thấy, Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy cơ bắp anh cứng cả lên, liền biết anh đang giận dữ. Cô giữ chặt cánh tay anh, lôi đi:
“Chúng ta đi thôi, đừng quan tâm tới anh ta nữa!”
Mạc Bắc không biết là cô đang cố gắng giữ mạng sống cho anh ta, anh ta vẫn cố chấp nói với theo:
“Sơ Nguyệt! Anh yêu em! Sơ Nguyệt…”
Chương 150: Tôi không có hứng thú với cô
Chương 150: Tôi không có hứng thú với cô
Hai người lên xe mô tô, Tiêu Thế Tu còn lao nhanh hơn cả lúc nãy, Lâm Sơ Nguyệt nín nhịn cơn buồn nôn trong cổ họng, đến một bãi đất trống gần bờ sông, anh chợt cho xe dừng lại. Xung quanh vắng vẻ, không có bóng người, Tiêu Thế Tu dựng xe rồi tháo mũ bảo hiểm ra.
“Thế Tu, chuyện lúc nãy…”
“Cô đã vi phạm vào điều khoản của hợp đồng rồi, đó là không được để bất cứ người đàn ông nào khác đụng vào.”
Tiêu Thế Tu ngắt lời cô bằng thanh âm lạnh nhạt.
“Em và anh ta không có bất cứ quan hệ gì cả.”
Cô muốn giải thích nhưng anh lại không muốn nghe:
“Cô nghĩ tôi tin cô hay sao? Lâm Sơ Nguyệt, tôi không phải là con lừa, không có quan hệ gì mà anh ta quỳ xuống cầu hôn cô, lại còn nói rất yêu cô. Hơn nữa, cô cũng đừng đánh giá quá cao bản thân mình, tôi không có hứng thú với cô đến thế đâu!”
Tiêu Thế Tu nói xong, nhanh chóng lên xe mô tô đi mất, bỏ mặc cô ở nơi hoang vắng này. Lâm Sơ Nguyệt cảm nhận nỗi đau đang lan dần ra trong tim, cô cắn răng chịu đựng, lê bước chân đi tìm xe taxi để trở về.
Chương 150: Tôi không có hứng thú với cô
Anh đi được nửa đường, cơn giận dữ nguôi dần, nghĩ ngợi thế nào lại quay lại chỗ đó nhưng không thấy Lâm Sơ Nguyệt đâu cả.
“Mình đúng là thằng ngốc mà! Có khi cô ta tới gặp tên lúc nãy rồi cũng nên…”
Tiêu Thế Tu bực bội đạp tung hòn sỏi xuống dưới sông, nhớ tới ánh mắt tổn thương như chực khóc của cô lúc nãy, anh càng thêm buồn bực. Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng sực nhớ ra là mình không lưu số điện thoại của cô, mọi thứ đã bị Lưu Hạ xoá đi, mấy ngày ở bệnh viện anh cũng không hỏi cô.
Tiêu Thế Tu lại cất điện thoại vào túi, lườn lờ xung quanh con sông đó nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Sơ Nguyệt.
Trong đầu anh bắt đầu suy nghĩ đến những khả năng xấu, hay là cô bị bắt cóc?
Anh sốt ruột, nóng lòng, cho đến khi trời tối anh mới phát hiện mình đã đi tìm cô cả một ngày.
“Reng!”
Tiếng chuông điện thoại trong túi đột ngột vang lên, anh không nhìn số điện thoại mà bắt máy luôn.
Chương 150: Tôi không có hứng thú với cô
“Thiếu gia, cậu đang ở đâu ạ? Lâm Sơ Nguyệt đã về nhà rồi.”
Trái tim đang treo trên bờ vực của anh bấy giờ mới hạ xuống được. Tiêu Thế Tu phóng xe về, Ngô quản gia gác máy xong, quay sang nhìn cô tò mò hỏi:
“Thiếu phu nhân, sao cô lại không cho tôi gọi cô là thiếu phu nhân trước mặt thiếu gia?”
“Chuyện phức tạp lắm, ông cứ làm như lời tôi bảo là được rồi.”
Ông ta tất nhiên là muốn biết nhưng không dám hỏi, Tiêu Thế Tu trở về ném cho Ngô quản gia cái mũ bảo hiểm, Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười chạy ra đón anh coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Thiếu gia, anh về rồi à?”
“Sao cô lại biết nơi này?” Anh thầm thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy cô.
“Em hỏi lão thái thái.”
Tiêu Thế Tu quan sát vẻ mặt cô không có gì thay đổi cả, cũng không tức giận, anh bỗng nói:
Chương 150: Tôi không có hứng thú với cô
“Cô cũng biết cách lấy lòng người khác đấy.”
Dứt lời, anh xoay người đi lên lầu, Lâm Sơ Nguyệt đuổi theo anh, cô không biết câu nói ban nãy là một lời khen hay là điều gì khác?
“Để em pha nước tắm cho anh nhé.”
Tiếng nước bên trong truyền ra, một luac sau thanh âm của Lâm Sơ Nguyệt vang lên:
“Nước vừa rồi.”
Tiêu Thế Tu cởi áo từ bao giờ, cơ bụng săn chắc quyến rũ lộ ra dưới ánh mắt cô, bên bụng trái còn vết sẹo do đạn bắn, Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu lướt qua anh đi ra ngoài nhưng cổ tay cô đột ngột bị anh giữ lại, sau đó bị anh kéo vào trong bồn tắm.
“Ào…”
Dưới sự tác động của hai người, nước trào ra bên ngoài, Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn mặc váy, chiếc váy ướt sũng bó chặt vào người cô, thấp thoáng đường cong quyến rũ đầy thu hút.
“Thế Tu, anh…”
Chương 150: Tôi không có hứng thú với cô
“Thế Tu, anh…”
“Nếu muốn tôi nguôi giận thì chủ động hôn tôn đi.”
Tiêu Thế Tu tựa người vào thành bồn, mái tóc ướt được anh vuốt ngược ra sau, ánh mắt “hư hỏng” nhìn cô, trái tim Lâm Sơ Nhuyệt đập nhanh dần, cô chủ động sáp lại gần, ưỡn người lên hôn vào môi anh.
Bầu không khí phút chốc được hâm nóng, anh nhanh chóng lấy lại thế chủ động của mình, cánh tay vươn ra ôm chặt eo cô, làn nước dập dềnh ấm áp bao quanh hai người, cùng với tiếng thở dốc và rên rỉ…
Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng, Lâm Sơ Nguyệt rời khỏi anh, đứng dậy khỏi bồn.
“Không được.”
“Cái gì?” Đáy mắt anh nhiễm một màu hồng, hơi thở nóng rẫy nhìn cô.
Cô đang mang thai, không thể quan hệ với anh được, biết giải thích với anh như thế nào?
Tiêu Thế Tu như bị dội một gáo nước lạnh từ cô, Lâm Sơ Nguyệt nhen lửa sau đó không chịu dập, bỏ mặc anh một mình trong tình trạng này ư?
“Ha ha…” Anh bật cười, Lâm Sơ Nguyệt đã thành công trong việc quyến rũ anh rồi, anh càng ngày càng cảm thấy cô thú vị hơn.
Lúc anh ra khỏi phòng tắm đã là hai tiếng sau, Lâm Sơ Nguyệt quay lưng về phía anh, Tiêu Thế Tu lại gần thấy lông mi cô động đậy khe khẽ liền biết cô giả vờ ngủ, anh chỉ cười không nói gì, lai lau tóc qua loa rồi ném khăn sang một bên, ngả người xuống giường rồi vòng tay ôm chặt cô.
Lâm Sơ Nguyệt cứng đờ người, chỉ sợ anh sẽ đè mình xuống, lúc đó cô sẽ nhảy xuống giường ngay lập tức nhưng chờ mãi không thấy anh có động tĩnh gì, nào ngờ quay sang đã thấy anh ngủ say, hàng mi dài rủ bóng dưới gò má.
Bình luận facebook