Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Sợ hãi trong ngục tối
Thẩm Quân Dao vô lực lùi người lại khi những âm thanh của chuột cùng những loài sâu bọ kia ngày một lớn hơn.
Hai cánh tay của Thẩm Quân Dao ôm chặt lấy hai bên vai còn đang run rẩy kia của mình, cả người vô thức lùi về phía sau.
Tiếng côn trùng kêu kết hợp cùng không gian im lặng tại nơi này càng khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.
Thẩm Quân Dao đang vô cùng sợ hãi! Mặc dù bị bóng tối che lấp đi, nhưng chắc chắn sắc mặt của Thẩm Quân Dao lúc này là vô cùng khó coi.
Tiếng thút thít đầy sợ hãi bật ra từ miệng của người con gái đáng thương.
Âm thanh tuy rất nhỏ nhưng lại mang nặng đau thương ở bên trong đó.
Thẩm Quân Dao cũng không biết tại sao, khi những tiếng côn trùng kêu ngày một to hơn cô lại càng cảm thấy sợ hãi.
Cách một lớp vải nhưng Thẩm Quân Dao vẫn có thể nhận ra những ngón tay của mình đang không ngừng run rẩy, đôi bàn tay của cô lạnh ngắt chẳng khác gì một cái xác chết cả.
Không những thế, Thẩm Quân Dao vô cùng sợ tối.
Nay cô lại bị nhốt ở một nơi tối tăm chẳng có một tia sáng lọt vào như vậy, Thẩm Quân Dao thật sự sợ bản thân của cô sẽ không trụ được mà ngất đi lúc nào không hay biết đấy! Cô sợ bóng tối, không phải Trác Du Hiên biết điều này hay sao? Tại sao Trác Du Hiên biết chuyện này mà hẳn lại nhẫn tâm đối với Thẩm Quân Dao như vậy? Cả người của Thẩm Quân Dao lui về phía sau mà không chú ý đến khiến tấm lưng mảnh khánh của cô đập lên bức tường đen ngòm ở phía sau.
Thẩm Quân Dao kêu lên một tiếng, khuôn mặt của cô hơi nhăn lại trông rất đau đớn.
Cú va chạm khá mạnh ấy tạo nên một vết bầm tím ở sau lưng của người con gái, hơn thế nữa, Thẩm Quân Dao còn tưởng rằng bản thân của cô bị gãy mấy cái xương rồi cơ.
Với một người bình thường thì có lẽ cú va chạm đó chẳng đáng là gì nhưng với một cô gái yếu ớt như Thẩm Quân Dao, để thân thể chẳng khác gì que củi kia của cô đập vào bức tường bằng bê tông kia thì làm sao cô chịu được cơ chứ.
Trác Du Hiên hắn cũng thật ác độc! Hắn nhốt Thẩm Quân Dao trong cái nhà kho chẳng khác gì ổ chuột này, nơi này có vẻ đã cũ kỹ rồi, không còn dùng đến nữa.
Có vẻ như nơi này chỉ là nơi cư trú của các loại côn trùng cùng đám chuột kia mà thôi.
Vậy mà Trác Du Hiên lại có thể nhốt Thẩm Quân Dao ở đây, đã thế lại còn không cho ăn không cho uống đến khi nào Thẩm Quân Dao chịu thừa nhận thì mới thôi.
Như thế chẳng khác gì Trác Du Hiên hắn đang dần dần giết chết người con gái đáng thương này cả.
Thẩm Quân Dao nức nở đau đớn, nhưng lại chẳng một ai quan tâm đến trong cái nhà kho này vẫn còn một người con gái đáng thương đang bị giam cầm ở đó.
Tiếng nức nở của người con gái hoà cùng tiếng kêu ríu rít của đám côn trùng kia tạo nên một bản hoà tấu đau thương tột độ, khiến cho người ta phải cảm thấy não lòng.
Không biết rằng Thẩm Quân Dao đã bị giam ở nơi đây bao nhiêu ngày rồi, cô thật sự không thể phân biệt được rõ nữa.
Một ngày? Hai ngày? Hay là một tuân? Một tháng? Một năm? Những ngày này, mọi thứ xung quanh Thẩm Quân Dao chỉ có bóng tối lạnh lẽo đến đáng sợ bao phủ toàn bộ cuộc sống của cô.
Cô không biết bản thân mình đã bị nhốt bao lâu rồi nữa.
Xung quanh toàn là bóng tối, đến bây giờ là ngày hay đêm cô còn không thể phân biệt nổi, huống chỉ là thời gian mà Thẩm Quân Dao đã bị nhốt ở đây.
Trong bóng tối lạnh lẽo kia, người con gái đáng thương vô lực dựa lưng lên tường, chân tay của cô không ngừng run rẩy, sắc mặt vô cùng là khó coi.
Cả người của Thẩm Quân Dao không còn một chút sức lực nào nữa rồi! Chân tay như rã rời ra, muốn cử động còn không thể được chứ nói gì đến là đi lại.
Thẩm Quân Dao bị bỏ đói, bỏ khát mấy ngày nay rồi.
Bụng của cô liên tục đánh trống tạo nên những hồi âm thanh vô cùng dữ dội.
Bụng của cô đang nói với cô rằng, nó đang rất đói, nó muốn được ăn cơm chứ không muốn nhịn nữa.
Thẩm Quân Dao bỗng dưng oà khóc dữ dội! Những thanh âm đau đớn ấy thật sâu não biết bao! Cô có muốn ăn thì cũng đâu thể nào ăn được.
Trác Du Hiên sẽ không để cho cô ăn đến khi nào cô chịu thừa nhận đâu.
Nhưng cô chắc chắn sẽ không thừa nhận việc đó, bởi vì Thẩm Quân Dao không hề gây ra chuyện này.
Cổ họng khô khốc truyền ra những âm thanh đau đớn, uất ức nhưng không biết phải làm sao kia thật bi thương.
Mấy ngày nay đối với Thẩm Quân Dao chẳng khác gì cô đang sống trong địa ngục cả, như vậy thì thà để cho cô chết đi còn tốt hơn nhiều. .
Mọi thứ xung quanh của Thẩm Quân Dao ngày càng trở nên mơ hồ hơn! Dưới bụng của cô, cơn đau cứ dữ dội ập đến! Thẩm Quân Dao dựa đầu vào tường, cắn răng cố chịu cơn đau.
Mồ hôi chảy đầm đìa trên gương mặt của cô hoà cùng dòng nước mắt mặn chát kia liên tục rơi xuống.
Gương mặt trắng bệch lại lấm lem vì nước mắt chảy ra.
Thẩm Quân Dao thật sự không thể nhìn rõ mọi thứ nữa rồi.
Vì quá đói nên cô mới bị như vậy chăng? Thẩm Quân Dao thật sự ước rằng bản thân mình được giải thoát khỏi cái nơi chẳng khác gì địa ngục này.
Mấy ngày nữa, liệu Thẩm Quân Dao có thể sống thêm được mấy ngày nữa hay không? Hay là cô sắp phải bỏ mạng tại đây rồi? Thẩm Quân Dao bỗng dưng bật cười! Nụ cười cùng hai hàng nước mắt cứ rơi xuống ấy thật chua chát! Gô chỉ ước mình chết đi thật sớm, chết để không còn phải chịu đau thương nữa.
Cuộc sống này của Thẩm Quân Dao thật sự là quá thất bại rồi.
Sống như vậy thì còn có nghĩa lý gì nữa cơ chứ? Bỗng dưng, những tia sáng ngoài kia bông lọt vào trong căn phòng tối tắm này từ cánh cửa mục nát kia.
Vì thứ ánh sáng ấy đến quá bất ngờ khiến cho Thẩm Quân Dao chưa kịp thích nghi sau lâu ngày bị nhốt ở một nơi tối tăm không có ánh sáng này.
Cô vô thức đưa tay lên mắt mình che đi thứ ánh sáng chói loá kia.
Thẩm Quân Dao hơi nheo mắt lại, đường như ở lâu ngày trong bóng tối mà nhìn thấy ánh sáng, Thẩm Quân Dao không thể chịu được nữa.
Cô liên tục hít lấy những đợt không khí trong lành đang truyền từ ngoài kia vào.
Ở trong này quá lâu đã khiến cho Thẩm Quân Dao không còn cảm nhận được mùi vị của thứ không khí trong lành ấy là như thế nào rồi.
Lồng ngực của người con gái phập phồng, trên gương mặt thì lãm lem bao nhiêu là vết bẩn của nước mắt hay do những bụi bặm trong căn phòng này bám lên đó.
Nhìn người con gái đáng thương đang vô lực dựa người lên tường kia, người ta cho rằng cô mới chui từ đất lên đấy.
Một người đàn ông từ cánh cửa từng bước từng bước đến gần vị trí mà Thẩm Quân đang ngồi ở đó kia, Thẩm Quân Dao biết là Trác Du Hiên đã đến nhưng cô lại không ngoảnh mặt lại nhìn hẳn.
Trác Du Hiên nhìn dáng vẻ thảm hại kia của Thẩm Quân Dao, trong lòng của hản cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng cái thái độ thờ ơ của Thẩm Quân Dao kia thật sự khiến Trác Du Hiên hắn nổi điên lên.
Trác Du Hiên ngồi xuống, hắn đưa tay chạm vào gương mặt của Thẩm Quân Dao, bỗng nhiên bóp mạnh một cái, rồi ép buộc Thẩm Quân Dao phải đối diện với hắn.
"Thẩm Quân Dao, sao rồi? Ở chung với đám đồng loại của cô mấy ngày nay có vui hay không? Cho tôi biết đi!"
Hai cánh tay của Thẩm Quân Dao ôm chặt lấy hai bên vai còn đang run rẩy kia của mình, cả người vô thức lùi về phía sau.
Tiếng côn trùng kêu kết hợp cùng không gian im lặng tại nơi này càng khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.
Thẩm Quân Dao đang vô cùng sợ hãi! Mặc dù bị bóng tối che lấp đi, nhưng chắc chắn sắc mặt của Thẩm Quân Dao lúc này là vô cùng khó coi.
Tiếng thút thít đầy sợ hãi bật ra từ miệng của người con gái đáng thương.
Âm thanh tuy rất nhỏ nhưng lại mang nặng đau thương ở bên trong đó.
Thẩm Quân Dao cũng không biết tại sao, khi những tiếng côn trùng kêu ngày một to hơn cô lại càng cảm thấy sợ hãi.
Cách một lớp vải nhưng Thẩm Quân Dao vẫn có thể nhận ra những ngón tay của mình đang không ngừng run rẩy, đôi bàn tay của cô lạnh ngắt chẳng khác gì một cái xác chết cả.
Không những thế, Thẩm Quân Dao vô cùng sợ tối.
Nay cô lại bị nhốt ở một nơi tối tăm chẳng có một tia sáng lọt vào như vậy, Thẩm Quân Dao thật sự sợ bản thân của cô sẽ không trụ được mà ngất đi lúc nào không hay biết đấy! Cô sợ bóng tối, không phải Trác Du Hiên biết điều này hay sao? Tại sao Trác Du Hiên biết chuyện này mà hẳn lại nhẫn tâm đối với Thẩm Quân Dao như vậy? Cả người của Thẩm Quân Dao lui về phía sau mà không chú ý đến khiến tấm lưng mảnh khánh của cô đập lên bức tường đen ngòm ở phía sau.
Thẩm Quân Dao kêu lên một tiếng, khuôn mặt của cô hơi nhăn lại trông rất đau đớn.
Cú va chạm khá mạnh ấy tạo nên một vết bầm tím ở sau lưng của người con gái, hơn thế nữa, Thẩm Quân Dao còn tưởng rằng bản thân của cô bị gãy mấy cái xương rồi cơ.
Với một người bình thường thì có lẽ cú va chạm đó chẳng đáng là gì nhưng với một cô gái yếu ớt như Thẩm Quân Dao, để thân thể chẳng khác gì que củi kia của cô đập vào bức tường bằng bê tông kia thì làm sao cô chịu được cơ chứ.
Trác Du Hiên hắn cũng thật ác độc! Hắn nhốt Thẩm Quân Dao trong cái nhà kho chẳng khác gì ổ chuột này, nơi này có vẻ đã cũ kỹ rồi, không còn dùng đến nữa.
Có vẻ như nơi này chỉ là nơi cư trú của các loại côn trùng cùng đám chuột kia mà thôi.
Vậy mà Trác Du Hiên lại có thể nhốt Thẩm Quân Dao ở đây, đã thế lại còn không cho ăn không cho uống đến khi nào Thẩm Quân Dao chịu thừa nhận thì mới thôi.
Như thế chẳng khác gì Trác Du Hiên hắn đang dần dần giết chết người con gái đáng thương này cả.
Thẩm Quân Dao nức nở đau đớn, nhưng lại chẳng một ai quan tâm đến trong cái nhà kho này vẫn còn một người con gái đáng thương đang bị giam cầm ở đó.
Tiếng nức nở của người con gái hoà cùng tiếng kêu ríu rít của đám côn trùng kia tạo nên một bản hoà tấu đau thương tột độ, khiến cho người ta phải cảm thấy não lòng.
Không biết rằng Thẩm Quân Dao đã bị giam ở nơi đây bao nhiêu ngày rồi, cô thật sự không thể phân biệt được rõ nữa.
Một ngày? Hai ngày? Hay là một tuân? Một tháng? Một năm? Những ngày này, mọi thứ xung quanh Thẩm Quân Dao chỉ có bóng tối lạnh lẽo đến đáng sợ bao phủ toàn bộ cuộc sống của cô.
Cô không biết bản thân mình đã bị nhốt bao lâu rồi nữa.
Xung quanh toàn là bóng tối, đến bây giờ là ngày hay đêm cô còn không thể phân biệt nổi, huống chỉ là thời gian mà Thẩm Quân Dao đã bị nhốt ở đây.
Trong bóng tối lạnh lẽo kia, người con gái đáng thương vô lực dựa lưng lên tường, chân tay của cô không ngừng run rẩy, sắc mặt vô cùng là khó coi.
Cả người của Thẩm Quân Dao không còn một chút sức lực nào nữa rồi! Chân tay như rã rời ra, muốn cử động còn không thể được chứ nói gì đến là đi lại.
Thẩm Quân Dao bị bỏ đói, bỏ khát mấy ngày nay rồi.
Bụng của cô liên tục đánh trống tạo nên những hồi âm thanh vô cùng dữ dội.
Bụng của cô đang nói với cô rằng, nó đang rất đói, nó muốn được ăn cơm chứ không muốn nhịn nữa.
Thẩm Quân Dao bỗng dưng oà khóc dữ dội! Những thanh âm đau đớn ấy thật sâu não biết bao! Cô có muốn ăn thì cũng đâu thể nào ăn được.
Trác Du Hiên sẽ không để cho cô ăn đến khi nào cô chịu thừa nhận đâu.
Nhưng cô chắc chắn sẽ không thừa nhận việc đó, bởi vì Thẩm Quân Dao không hề gây ra chuyện này.
Cổ họng khô khốc truyền ra những âm thanh đau đớn, uất ức nhưng không biết phải làm sao kia thật bi thương.
Mấy ngày nay đối với Thẩm Quân Dao chẳng khác gì cô đang sống trong địa ngục cả, như vậy thì thà để cho cô chết đi còn tốt hơn nhiều. .
Mọi thứ xung quanh của Thẩm Quân Dao ngày càng trở nên mơ hồ hơn! Dưới bụng của cô, cơn đau cứ dữ dội ập đến! Thẩm Quân Dao dựa đầu vào tường, cắn răng cố chịu cơn đau.
Mồ hôi chảy đầm đìa trên gương mặt của cô hoà cùng dòng nước mắt mặn chát kia liên tục rơi xuống.
Gương mặt trắng bệch lại lấm lem vì nước mắt chảy ra.
Thẩm Quân Dao thật sự không thể nhìn rõ mọi thứ nữa rồi.
Vì quá đói nên cô mới bị như vậy chăng? Thẩm Quân Dao thật sự ước rằng bản thân mình được giải thoát khỏi cái nơi chẳng khác gì địa ngục này.
Mấy ngày nữa, liệu Thẩm Quân Dao có thể sống thêm được mấy ngày nữa hay không? Hay là cô sắp phải bỏ mạng tại đây rồi? Thẩm Quân Dao bỗng dưng bật cười! Nụ cười cùng hai hàng nước mắt cứ rơi xuống ấy thật chua chát! Gô chỉ ước mình chết đi thật sớm, chết để không còn phải chịu đau thương nữa.
Cuộc sống này của Thẩm Quân Dao thật sự là quá thất bại rồi.
Sống như vậy thì còn có nghĩa lý gì nữa cơ chứ? Bỗng dưng, những tia sáng ngoài kia bông lọt vào trong căn phòng tối tắm này từ cánh cửa mục nát kia.
Vì thứ ánh sáng ấy đến quá bất ngờ khiến cho Thẩm Quân Dao chưa kịp thích nghi sau lâu ngày bị nhốt ở một nơi tối tăm không có ánh sáng này.
Cô vô thức đưa tay lên mắt mình che đi thứ ánh sáng chói loá kia.
Thẩm Quân Dao hơi nheo mắt lại, đường như ở lâu ngày trong bóng tối mà nhìn thấy ánh sáng, Thẩm Quân Dao không thể chịu được nữa.
Cô liên tục hít lấy những đợt không khí trong lành đang truyền từ ngoài kia vào.
Ở trong này quá lâu đã khiến cho Thẩm Quân Dao không còn cảm nhận được mùi vị của thứ không khí trong lành ấy là như thế nào rồi.
Lồng ngực của người con gái phập phồng, trên gương mặt thì lãm lem bao nhiêu là vết bẩn của nước mắt hay do những bụi bặm trong căn phòng này bám lên đó.
Nhìn người con gái đáng thương đang vô lực dựa người lên tường kia, người ta cho rằng cô mới chui từ đất lên đấy.
Một người đàn ông từ cánh cửa từng bước từng bước đến gần vị trí mà Thẩm Quân đang ngồi ở đó kia, Thẩm Quân Dao biết là Trác Du Hiên đã đến nhưng cô lại không ngoảnh mặt lại nhìn hẳn.
Trác Du Hiên nhìn dáng vẻ thảm hại kia của Thẩm Quân Dao, trong lòng của hản cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng cái thái độ thờ ơ của Thẩm Quân Dao kia thật sự khiến Trác Du Hiên hắn nổi điên lên.
Trác Du Hiên ngồi xuống, hắn đưa tay chạm vào gương mặt của Thẩm Quân Dao, bỗng nhiên bóp mạnh một cái, rồi ép buộc Thẩm Quân Dao phải đối diện với hắn.
"Thẩm Quân Dao, sao rồi? Ở chung với đám đồng loại của cô mấy ngày nay có vui hay không? Cho tôi biết đi!"
Bình luận facebook