Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Biết tội chưa?
Thẩm Quân Dao thật sự ước rằng bản thân mình được giải thoát khỏi cái nơi chẳng khác gì địa ngục này.
Mấy ngày nữa, liệu Thẩm Quân Dao có thể sống thêm được mấy ngày nữa hay không? Hay là cô sắp phải bỏ mạng tại đây rồi? Thẩm Quân Dao bỗng dưng bật cười! Nụ cười cùng hai hàng nước mắt cứ rơi xuống ấy thật chua chát! Gô chỉ ước mình chết đi thật sớm, chết để không còn phải chịu đau thương nữa.
Cuộc sống này của Thẩm Quân Dao thật sự là quá thất bại rôi.
Sống như vậy thì còn có nghĩa lý gì nữa cơ chứ? Bỗng dưng, những tia sáng ngoài kia bỗng lọt vào trong căn phòng tối tắm này từ cánh cửa mục nát kia.
Vì thứ ánh sáng ấy đến quá bất ngờ khiến cho Thẩm Quân Dao chưa kịp thích nghi sau lâu ngày bị nhốt ở một nơi tối tăm không có ánh sáng này.
Cô vô thức đưa tay lên mắt mình che đi thứ ánh sáng chói lóa kia.
Thẩm Quân Dao hơi nheo mắt lại, dường như ở lâu ngày trong bóng tối mà nhìn thấy ánh sáng, Thẩm Quân Dao không thể chịu được nữa.
Cô liên tục hít lấy những đợt không khí trong lành đang truyền từ ngoài kia vào.
Ở trong này quá lâu đã khiến cho Thẩm Quân Dao không còn cảm nhận được mùi vị của thứ không khí trong lành ấy là như thế nào rồi.
Lồng ngực của người con gái phập phồng, trên gương mặt thì lãm lem bao nhiêu là vết bẩn của nước mắt hay do những bụi bặm trong căn phòng này bám lên đó.
Nhìn người con gái đáng thương đang vô lực dựa người lên tường kia, người ta cho rằng cô mới chui từ đất lên đấy.
Một người đàn ông từ cánh cửa từng bước từng bước đến gần vị trí mà Thẩm Quân đang ngồi ở đó kia, Thẩm Quân Dao biết là Trác Du Hiên đã đến nhưng cô lại không ngoảnh mặt lại nhìn hẳn.
Trác Du Hiên nhìn dáng vẻ thảm hại kia của Thẩm Quân Dao, trong lòng của hản cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng cái thái độ thờ ơ của Thẩm Quân Dao kia thật sự khiến Trác Du Hiên hẳn nổi điên lên.
Trác Du Hiên ngồi xuống, hắn đưa tay chạm vào gương mặt của Thẩm Quân Dao, bỗng nhiên bóp mạnh một cái, rồi ép buộc Thẩm Quân Dao phải đối diện với hản.
"Thẩm Quân Dao, sao rồi? Ở chung với đám đồng loại của cô mấy ngày nay có vui hay không? Cho tôi biết đi!"
Trác Du Hiên hơi cong môi nhìn gương mặt lấm lem bẩn thỉu kia của Thẩm Quân Dao, hẳn không kìm được mà cười khẽ một tiếng.
Dường như hắn ta đang cố tình chế giễu Thẩm Quân Dao khi nhìn thấy cô bị dày vò đến như vậy.
Cánh tay của người đàn ông bóp chặt gương mặt trắng bệch kia của người con gái đáng thương đang vô lực dựa lưng lên tường, những vết hãn đỏ xuất hiện ngày một nhiều trên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao.
Thẩm Quân Dao hơi nhăn mặt lại vì đau và cũng là vì những ánh sáng chói kia liên tiếp đập vào mắt của cô.
Thẩm Quân Dao mở to đôi mắt tràn ngập đau thương của mình nhìn Trác Du Hiên, nhưng chỉ được một lát cô lại hơi cụp mắt xuống.
Cô vô thức cản môi, không trả lời lại Trác Du Hiên hẳn.
Trác Du Hiên thấy thế liền khinh bỉ, ánh mắt của hắn đầy sự khinh thường nhìn người con gái đáng thương ấy.
Lời nói lạnh lẽo phát ra từ miệng hẳn như đâm sâu thêm vào trái tim đang đau đớn dữ dội của Thẩm Quân Dao, khiến cho nó đã bị thương nay càng tổn thương nhiều hơn.
"Thẩm Quân Dao, cô chịu nhận tội hay chưa? Ba ngày sám hối ở đây, cô rốt cuộc có chịu thừa nhận những việc mà cô đã làm hay không?"
Cánh tay của hắn siết chặt dữ dội, khiến cho Thẩm Quân Dao vì đau đớn mà phải nhăn nhó mặt mày.
Âm thanh phát ra từ miệng của Trác Du Hiên mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi, hôm nay, cho dù thế nào, hắn cũng nhất định ép Thẩm Quân Dao thừa nhận chuyện này.
Hai Ha ha! Hóa ra cô đã bị nhốt ở đây ba ngày rồi nhỉ! Thật là nực cười! Tại sao những việc mà cô không làm mà cô phải thừa nhận nó? Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu! Thẩm Quân Dao kiên cường nhìn Trác Du Hiên, khoé môi mấp máy khó khăn bật ra từng chữ từ cổ họng khô khốc của mình.
Thanh âm nghe thật đáng thương, thật đau đớn nhưng cũng vô cùng kiên cường, không chịu khuất phục.
"Trác Du Hiên, em thật sự không hề đẩy ngã cô ấy! Em thật sự không làm chuyện này! Xin anh hãy tin em, em thật sự không hê làm!"
"Tin cô sao?"
Trác Du Hiên cong môi, sâu trong đáy mắt của hắn lộ rõ vẻ khinh thường.
Âm thanh lạnh nhạt dường như còn hoà thêm một chút gì đó chế giễu nữa.
Hắn thật sự rất ghét người phụ nữ tên Thẩm Quân Dao này.
"Tôi thà tin lời của người ngoài còn hơn tin lời của loại phụ nữ lắng lơ, không từ thủ đoạn như côI"
Gương mặt của Thẩm Quân Dao bỗng chốc cứng đời Cô bật cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi! Từng giọt nước mắt cứ thế chảy dài khiến cho khuôn mặt lấm lem của cô một lần nữa ướt đẫm.
Bộ dạng của Thẩm Quân Dao lúc này vô cùng thê lương, cả người của cô đau nhức vô cùng.
Tâm đau! Lòng đau! Tim đau! Tất cả mọi thứ đều như sụp đổ hoàn toàn trước mắt Thẩm Quân Dao.
Hóa ra, Trác Du Hiên thà tin lời của một người ngoài nhưng lại nhất định không chịu tin tưởng những lời giải thích của Thẩm Quân Dao cô.
Thẩm Quân Dao có thể nghe thấy tiếng trái tim của mình đang vỡ vụn ra sao? Cô cảm thấy vô cùng khó thở Những lời chế giễu tàn nhân ấy như bóp nghẹt lấy trái tim của cô, khiến cho toàn bộ huyết mạch trong người cô ngừng chảy hoàn toàn.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, vết thương chồng chất vết thương, cô thật sự đã sống không bằng chết như Trác Du Hiên hẳn mong muốn rồi đấy.
Rồi hắn vừa lòng hay chưa? Nhìn những giọt nước mắt mặn chát kia của Thẩm Quân Dao rơi xuống bàn tay của hẳn, Trác Du Hiên ghê tởm cực kỳ, vội vàng đẩy cả người của Thẩm Quân Dao ra, khiến cô đau đớn nằm trên nền đất bẩn thỉu lạnh lẽo ấy.
Trác Du Hiên vội vàng lau đi những giọt nước mắt mà hẳn cho là giả tạo kia, những thứ ãy chỉ làm cho hản cảm thấy buồn nôn mà thôi.
Trác Du Hiên vừa lấy khăn lau tay, vừa gắn từng chữ, dường như hản ta đang muốn xoáy sâu vào nỗi đau đớn của Thẩm Quân Dao hơn nữa.
"Thứ phụ nữ lắng lơ nhà cô, mau chóng thu những giọt nước mắt giả tạo kia của cô lại đi.
Đừng làm tôi cảm thấy buồn nôn thêm nữa."
Thẩm Quân Dao đau đớn cắn chặt môi, hai mắt của cô hơi khép lại, nước mắt vẫn cứ tuôn ra xối xả như những hạt mưa lạnh lẽo.
Trác Du Hiên tại sao không giết chết cô đi? Để cô sống mà phải chịu bao nhiêu đau đớn như vậy, cô thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, chỉ muốn tìm đến cái chết mà thôi.
"Thẩm Quân Dao, rốt cuộc cô có chịu nhận tội hay là không?"
Trác Du Hiên quát lớn, hẳn muốn Thẩm Quân Dao phải thừa nhận chuyện này.
Cho dù là không làm cũng nhất định phải thừa nhận.
Thẩm Quân Dao ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Trác Du Hiên, cô đau đớn nói với Trác Du Hiên nhưng thanh âm cũng mang theo sự kiên cường, không chịu khuất phục.
"Trác Du Hiên, em thật sự không đẩy ngã cô ấy, anh bảo em làm sao thừa nhận chuyện mà mình không làm đây?"
"Được, cô được lắm, xem như cô cứng miệng! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!"
Trác Du Hiên liên tục gật đầu, hai tay của hản để trong túi quần, đôi mắt đỏ ngầu tức giận nhìn người con gái đang đau đớn nằm dưới sàn nhà kia.
Người phụ nữ này đúng là gan to bằng trời mài! Trác Du Hiên đã cho cô ta một cơ hội, vậy mà vẫn cứng miệng như vậy, xem ra hắn lại phải dùng biện pháp mạnh rồi.
"Nếu cô đã cứng miệng đến như vậy mà không chịu nhận tội, thì tôi đành phải cho cô cảm nhận một chút đau đớn là như thế nào.
Để tôi xem cô còn cứng miệng được bao lâu."
"Người đâu, mang dây thừng và xích chó lên đây cho tôi!"
Mấy ngày nữa, liệu Thẩm Quân Dao có thể sống thêm được mấy ngày nữa hay không? Hay là cô sắp phải bỏ mạng tại đây rồi? Thẩm Quân Dao bỗng dưng bật cười! Nụ cười cùng hai hàng nước mắt cứ rơi xuống ấy thật chua chát! Gô chỉ ước mình chết đi thật sớm, chết để không còn phải chịu đau thương nữa.
Cuộc sống này của Thẩm Quân Dao thật sự là quá thất bại rôi.
Sống như vậy thì còn có nghĩa lý gì nữa cơ chứ? Bỗng dưng, những tia sáng ngoài kia bỗng lọt vào trong căn phòng tối tắm này từ cánh cửa mục nát kia.
Vì thứ ánh sáng ấy đến quá bất ngờ khiến cho Thẩm Quân Dao chưa kịp thích nghi sau lâu ngày bị nhốt ở một nơi tối tăm không có ánh sáng này.
Cô vô thức đưa tay lên mắt mình che đi thứ ánh sáng chói lóa kia.
Thẩm Quân Dao hơi nheo mắt lại, dường như ở lâu ngày trong bóng tối mà nhìn thấy ánh sáng, Thẩm Quân Dao không thể chịu được nữa.
Cô liên tục hít lấy những đợt không khí trong lành đang truyền từ ngoài kia vào.
Ở trong này quá lâu đã khiến cho Thẩm Quân Dao không còn cảm nhận được mùi vị của thứ không khí trong lành ấy là như thế nào rồi.
Lồng ngực của người con gái phập phồng, trên gương mặt thì lãm lem bao nhiêu là vết bẩn của nước mắt hay do những bụi bặm trong căn phòng này bám lên đó.
Nhìn người con gái đáng thương đang vô lực dựa người lên tường kia, người ta cho rằng cô mới chui từ đất lên đấy.
Một người đàn ông từ cánh cửa từng bước từng bước đến gần vị trí mà Thẩm Quân đang ngồi ở đó kia, Thẩm Quân Dao biết là Trác Du Hiên đã đến nhưng cô lại không ngoảnh mặt lại nhìn hẳn.
Trác Du Hiên nhìn dáng vẻ thảm hại kia của Thẩm Quân Dao, trong lòng của hản cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng cái thái độ thờ ơ của Thẩm Quân Dao kia thật sự khiến Trác Du Hiên hẳn nổi điên lên.
Trác Du Hiên ngồi xuống, hắn đưa tay chạm vào gương mặt của Thẩm Quân Dao, bỗng nhiên bóp mạnh một cái, rồi ép buộc Thẩm Quân Dao phải đối diện với hản.
"Thẩm Quân Dao, sao rồi? Ở chung với đám đồng loại của cô mấy ngày nay có vui hay không? Cho tôi biết đi!"
Trác Du Hiên hơi cong môi nhìn gương mặt lấm lem bẩn thỉu kia của Thẩm Quân Dao, hẳn không kìm được mà cười khẽ một tiếng.
Dường như hắn ta đang cố tình chế giễu Thẩm Quân Dao khi nhìn thấy cô bị dày vò đến như vậy.
Cánh tay của người đàn ông bóp chặt gương mặt trắng bệch kia của người con gái đáng thương đang vô lực dựa lưng lên tường, những vết hãn đỏ xuất hiện ngày một nhiều trên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao.
Thẩm Quân Dao hơi nhăn mặt lại vì đau và cũng là vì những ánh sáng chói kia liên tiếp đập vào mắt của cô.
Thẩm Quân Dao mở to đôi mắt tràn ngập đau thương của mình nhìn Trác Du Hiên, nhưng chỉ được một lát cô lại hơi cụp mắt xuống.
Cô vô thức cản môi, không trả lời lại Trác Du Hiên hẳn.
Trác Du Hiên thấy thế liền khinh bỉ, ánh mắt của hắn đầy sự khinh thường nhìn người con gái đáng thương ấy.
Lời nói lạnh lẽo phát ra từ miệng hẳn như đâm sâu thêm vào trái tim đang đau đớn dữ dội của Thẩm Quân Dao, khiến cho nó đã bị thương nay càng tổn thương nhiều hơn.
"Thẩm Quân Dao, cô chịu nhận tội hay chưa? Ba ngày sám hối ở đây, cô rốt cuộc có chịu thừa nhận những việc mà cô đã làm hay không?"
Cánh tay của hắn siết chặt dữ dội, khiến cho Thẩm Quân Dao vì đau đớn mà phải nhăn nhó mặt mày.
Âm thanh phát ra từ miệng của Trác Du Hiên mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi, hôm nay, cho dù thế nào, hắn cũng nhất định ép Thẩm Quân Dao thừa nhận chuyện này.
Hai Ha ha! Hóa ra cô đã bị nhốt ở đây ba ngày rồi nhỉ! Thật là nực cười! Tại sao những việc mà cô không làm mà cô phải thừa nhận nó? Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu! Thẩm Quân Dao kiên cường nhìn Trác Du Hiên, khoé môi mấp máy khó khăn bật ra từng chữ từ cổ họng khô khốc của mình.
Thanh âm nghe thật đáng thương, thật đau đớn nhưng cũng vô cùng kiên cường, không chịu khuất phục.
"Trác Du Hiên, em thật sự không hề đẩy ngã cô ấy! Em thật sự không làm chuyện này! Xin anh hãy tin em, em thật sự không hê làm!"
"Tin cô sao?"
Trác Du Hiên cong môi, sâu trong đáy mắt của hắn lộ rõ vẻ khinh thường.
Âm thanh lạnh nhạt dường như còn hoà thêm một chút gì đó chế giễu nữa.
Hắn thật sự rất ghét người phụ nữ tên Thẩm Quân Dao này.
"Tôi thà tin lời của người ngoài còn hơn tin lời của loại phụ nữ lắng lơ, không từ thủ đoạn như côI"
Gương mặt của Thẩm Quân Dao bỗng chốc cứng đời Cô bật cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi! Từng giọt nước mắt cứ thế chảy dài khiến cho khuôn mặt lấm lem của cô một lần nữa ướt đẫm.
Bộ dạng của Thẩm Quân Dao lúc này vô cùng thê lương, cả người của cô đau nhức vô cùng.
Tâm đau! Lòng đau! Tim đau! Tất cả mọi thứ đều như sụp đổ hoàn toàn trước mắt Thẩm Quân Dao.
Hóa ra, Trác Du Hiên thà tin lời của một người ngoài nhưng lại nhất định không chịu tin tưởng những lời giải thích của Thẩm Quân Dao cô.
Thẩm Quân Dao có thể nghe thấy tiếng trái tim của mình đang vỡ vụn ra sao? Cô cảm thấy vô cùng khó thở Những lời chế giễu tàn nhân ấy như bóp nghẹt lấy trái tim của cô, khiến cho toàn bộ huyết mạch trong người cô ngừng chảy hoàn toàn.
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, vết thương chồng chất vết thương, cô thật sự đã sống không bằng chết như Trác Du Hiên hẳn mong muốn rồi đấy.
Rồi hắn vừa lòng hay chưa? Nhìn những giọt nước mắt mặn chát kia của Thẩm Quân Dao rơi xuống bàn tay của hẳn, Trác Du Hiên ghê tởm cực kỳ, vội vàng đẩy cả người của Thẩm Quân Dao ra, khiến cô đau đớn nằm trên nền đất bẩn thỉu lạnh lẽo ấy.
Trác Du Hiên vội vàng lau đi những giọt nước mắt mà hẳn cho là giả tạo kia, những thứ ãy chỉ làm cho hản cảm thấy buồn nôn mà thôi.
Trác Du Hiên vừa lấy khăn lau tay, vừa gắn từng chữ, dường như hản ta đang muốn xoáy sâu vào nỗi đau đớn của Thẩm Quân Dao hơn nữa.
"Thứ phụ nữ lắng lơ nhà cô, mau chóng thu những giọt nước mắt giả tạo kia của cô lại đi.
Đừng làm tôi cảm thấy buồn nôn thêm nữa."
Thẩm Quân Dao đau đớn cắn chặt môi, hai mắt của cô hơi khép lại, nước mắt vẫn cứ tuôn ra xối xả như những hạt mưa lạnh lẽo.
Trác Du Hiên tại sao không giết chết cô đi? Để cô sống mà phải chịu bao nhiêu đau đớn như vậy, cô thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, chỉ muốn tìm đến cái chết mà thôi.
"Thẩm Quân Dao, rốt cuộc cô có chịu nhận tội hay là không?"
Trác Du Hiên quát lớn, hẳn muốn Thẩm Quân Dao phải thừa nhận chuyện này.
Cho dù là không làm cũng nhất định phải thừa nhận.
Thẩm Quân Dao ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Trác Du Hiên, cô đau đớn nói với Trác Du Hiên nhưng thanh âm cũng mang theo sự kiên cường, không chịu khuất phục.
"Trác Du Hiên, em thật sự không đẩy ngã cô ấy, anh bảo em làm sao thừa nhận chuyện mà mình không làm đây?"
"Được, cô được lắm, xem như cô cứng miệng! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!"
Trác Du Hiên liên tục gật đầu, hai tay của hản để trong túi quần, đôi mắt đỏ ngầu tức giận nhìn người con gái đang đau đớn nằm dưới sàn nhà kia.
Người phụ nữ này đúng là gan to bằng trời mài! Trác Du Hiên đã cho cô ta một cơ hội, vậy mà vẫn cứng miệng như vậy, xem ra hắn lại phải dùng biện pháp mạnh rồi.
"Nếu cô đã cứng miệng đến như vậy mà không chịu nhận tội, thì tôi đành phải cho cô cảm nhận một chút đau đớn là như thế nào.
Để tôi xem cô còn cứng miệng được bao lâu."
"Người đâu, mang dây thừng và xích chó lên đây cho tôi!"
Bình luận facebook