Sau khi Đinh Tiểu Nhiên rời đi, Chung Mẫn Liên không còn tức giận nhiều, lo lắng đứng chờ ở cửa phòng cấp cứu, vừa nhìn thấy đèn đỏ tắt lập tức tiến lên chặn bác sĩ lại, vội hỏi: "Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?”
"Yên tâm không còn nguy hiểm đến tánh mạng, vết thương trên người chỉ là bị ngoài da bất quá đầu mới bị thương nặng".
"Cái gì, đầu bị thương nặng, có ảnh hưởng gì không?”
"Bởi vì người bị thương vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê, nên tình trạng cụ thể phải chờ sau khi cậu ta tỉnh lại mới xác định, bất quá mọi người đã có thể vào thăm cậu ta được rồi."
"Cám ơn bác sĩ", Chung Mẫn Liên nóng lòng muốn nhìn thấy con trai, cho nên khi nghe không còn nguy hiểm tánh mạng, vội vàng nói cám ơn chạy vào phòng bệnh thăm Dư Tử Cường.
Hà Tuyết Phi định đi vào thăm Dư Tử Cường, ai ngờ nghe thấy tiếng Hoắc Thanh Cúc đang nói chuyện điện thoại với người khác, đột ngột dừng bước ngơ ngác nhìn về phía bà.
Hoắc Thanh Cúc đi vào chỗ vắng người nói chuyện điện thoại, vì tránh người khác nghe còn dùng tay che miệng nói: "Cái gì, Dư Tử Cường bị các người đánh, các người điên rồi sao?”
"Không phải cố ý, một câu không phải cố ý là có thể xóa bỏ tất cả sao? Hiện tại người ta còn nằm trong bệnh viện, các người làm vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thời gian tổ chức hôn lễ sao?”
"Thôi đi, giờ có nói gì cũng vô dụng, các người mau tìm nơi nào trốn đi, hoặc mau rời khỏi nơi này để phồng ngừa sau khi Dư Tử Cường tỉnh lại tìm các người tính sổ. Được rồi, tôi không muốn nói với các người nữa, cút máy”.
Sau khi Hoắc Thanh Cúc cúp máy quay người lại liền thấy Hà Tuyết Phi, mới đầu còn hơi hoảng sợ, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh tức giận mắng: "Con làm gì nhìn mẹ như vậy, làm mẹ giật mình à.”
"Mẹ, mẹ mới gọi điện thoại cho ai vậy, là ai ra tay đánh Tử Cường bị thương? Sẽ không phải do mẹ ——", Hà Tuyết Phi hoảng sợ, không muốn suy nghĩ tiếp.
"Con suy nghĩ bậy bạ gì đó, Dư Tử Cường bị thương không có liên quan gì đến chúng ta, là do nó vì muốn bảo vệ Đinh Tiểu Nhiên nên mới bị thương".
"Mẹ, có phải mẹ biết xảy ra chuyện gì không?”
"Tuyết Phi, điều hiện tại con cần làm bây giờ không phải hỏi mẹ xảy ra chuyện gì, mà là vào thăm Dư Tử Cường, bằng không Chung Mẫn Liên sẽ tưởng rằng con không lo lắng đến Dư Tử Cường đó, chúng ta mau vào đi", Hoắc Thanh Cúc không muốn ở ngoài này nói bí mật riêng tư, trực tiếp chặn lại đề tài, sau đó đi vào trong phòng bệnh.
Hà Tuyết Phi cũng hiểu đạo lý này, nhưng trong lòng vẫn rất hoang mang bất an, thế nhưng vẫn cứ đi vào trong phòng bệnh.
Thế nhưng lại không ai hay biết, trong một góc khuất bệnh viện, còn có một người đang âm thầm theo dõi bọn họ.
Đinh Tiểu Nhiên vẫn luôn ở trong bệnh viện chờ kết quả, vừa thấy bác sĩ đi ra vội vàng ngăn lại hỏi: "Bác sĩ, tình trạng thế nào rồi?”
Bác sĩ có chút hồ đồ không biết cô hỏi cái gì, vả lại nơi này là đại sảnh bệnh viện nên sẽ có rất nhiều bệnh nhân, căn bản không biết cô đang hỏi bệnh nhân nào, "Thưa cô, cô đây là đang muốn hỏi bệnh tình của bệnh nhân nào?”
"Chính là người vừa mới đưa vào trong phòng cấp cứu kia, tôi đã thấy bác sĩ vào trong và còn đứng ở ngoài đợi đó."
"Ồ, là cậu ta à? Vì sao cô không ở ngoài phòng cấp cứu đợi mà phải tới nơi này?”
"Bác sĩ, tôi xin ngài, xin ngài làm ơn mau nói cho tôi biết tình trạng của anh ấy đi có được không?” Đinh Tiểu Nhiên không có tâm tình nghe bác sĩ nói chuyện khác, dùng phương thức cầu xin để mau biết tình trạng của Dư Tử Cường.
Bác sĩ thấy cô không ngừng khẩn cầu, nên mới nói cặn kẽ tình trạng của anh cho cô biết, "Tình trạng cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng cũng không thể xem là quá tốt, trên người anh ta chỉ là vết thương ngoài da không có gì đáng ngại, quan trọng chính là vết thương trên đầu."
"Vậy vết thương trên đầu có nghiêm trọng lắm không?”
"Bây giờ vẫn chưa xác định được tình trạng cụ thể, còn phải chờ cậu ấy tỉnh lại mới biết".
"Này, vậy khi nào anh ấy mới tỉnh lại?"
"Cái này vẫn không chắc chắn, có thể là mấy tiếng sau hoặc cũng có thể là ngày mai, hoặc vài ngày nữa."
"A ——“
"Thưa cô, tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước".
"Cám ơn bác sĩ." Đinh Tiểu Nhiên lễ phép tiễn bác sĩ, rồi đứng im tại chỗ định tiếp tục chờ trong bệnh viện, để biết chắc Dư Tử Cường không sao mới an tâm rời đi.
Không bao lâu Hoắc Thanh Cúc liền từ bên trong đi ra, thấy Đinh Tiểu Nhiên ngồi trên ghế đại sảnh, có chút lo lắng nên đã bước tới nói vài câu với cô, "Đinh tiểu thư, sao lâu vậy rồi cô còn chưa về nhà hả?”
"Tử Cường tỉnh chưa?” Đinh Tiểu Nhiên không có lòng dạ nào nói chuyện khác với Hoắc Thanh Cúc, vừa thấy người liền hỏi ngay tình trạng của Dư Tử Cường.
"Ồ, cô đúng là cô gái si tình, mọi chuyện đã rõ ràng vậy rồi mà vẫn còn lo nghĩ cho người yêu? Chỉ tiếc cậu ta không thuộc về cô, cô nên sớm buông tay đi, nếu tôi là cô thì lúc trước đã nhận lấy số tiền Chung Mẫn Liên đưa rồi rời khỏi Dư Tử Cường, chứ không phải biến thành cả người lẫn tiền đều không có".
"Nói cho tôi biết,Tử Cường thế nào rồi?”
"Cậu ta rất khỏe, vô cùng khỏe nữa kìa, Hà Tuyết Phi và mẹ cậu ta đang ở bên trong chăm sóc cho cậu ta, vài ngày sau cậu ta có thể quang minh chính đại bước vào hôn lễ làm chú rễ của cậu ta rồi”.
"Có thật không?” Nghe được tin này, chẳng những Đinh Tiểu Nhiên không còn khóc ngược lại cười rất tươi.
Chỉ cần anh không sao, với cô mà nói chẳng gì quan trọng nữa.
"Đương nhiên là thật, cũng bởi vì Tử Cường không sao, cho nên tôi mới đi về nhà. Cô Đinh, cô đừng có đeo bám theo Tử Cường nữa, cậu ta sắp trở thành con rể tôi rồi, tôi hi vọng cô nên đại lượng một chút đi."
"Anh Tử Cường không hề muốn kết hôn với con gái bà."
"Nhưng Chung Mẫn Liên lại rất muốn cậu ta cưới con gái tôi."
"Là do các người bắt ép anh ấy."
"Muốn ép buộc một người cũng đâu phải chuyện dễ gì, không phải sao? Cô Đinh à, cô hãy mau đi đi bằng không tôi sẽ trở về nói cho Chung Mẫn Liên biết, để bà ta tới đuổi cô đi đó,"
Đinh Tiểu Nhiên không giận khi bị Hoắc Thanh Cúc xua đuổi, chỉ là trong lòng có chút buồn bã chán nản xoay người đi ra cửa bệnh viện, mỗi một bước đi lòng lại rơi vào một tầng băng lạnh lẽo, khiến khắp người đều lạnh.
Có lẽ cô nên buông tay, như vậy mới không gây thêm phiền phức cho nhiều người.
Hoắc Thanh Cúc thấy Đinh Tiểu Nhiên bỏ đi liền cười đắc ý, sau đó đi trở về vừa vào cửa phòng bệnh hưng phấn nói: "Mẫn Liên, bà có biết vừa rồi tôi nhìn thấy ai không? Là Đinh Tiểu Nhiên đó."
"Cái gì, cô ta còn chưa đi sao? Giờ tôi sẽ ra ngoài đuổi cô ta đi". Chung Mẫn Liên ngồi ở mép giường chờ Dư Tử Cường tỉnh lại, vừa nghe tên Đinh Tiểu Nhiên, liền nổi giận đứng lên định ra ngoài đuổi người".
Hoắc Thanh Cúc vội kéo bà lại, cười càng thêm đắc ý, "Tôi đã nói dối và đuổi cô ta đi rồi, tôi đã nói với cô ta Tử Cường không sao, vài ngày nữa vẫn sẽ tiếp tục cử hành hôn, cho nên cô ta liền đau lòng bỏ đi".
"Lừa đúng lắm, nếu Tử Cường tỉnh lại sớm bất kể bộ dạng có thế nào, hôn lễ vẫn sẽ cử hành như bình thường."
"Bác sĩ đã nói Tử Cường không có nguy hiểm tánh mạng, vài ngày nữa nhất định có thể tỉnh dậy, bà yên tâm đi. Tuyết Phi, con ở lại tiếp tục chăm sóc cho Tử Cường nha, mẹ về trước”.
Hà Tuyết Phi cũng lười trả lời không đáp lại tiếng nào, chỉ ngó nhìn theo bóng lưng Hoắc Thanh Cúc rời đi, lại nhìn Dư Tử Cường đang nằm ngủ mê man trên giường, bỗng trong lòng cảm thấy căng thẳng lo sợ.
Hoắc Thanh Cúc đi tới cửa, cố ý quay đầu lại nhìn, hài lòng gật đầu một cái mới rời đi, nhưng bà lại không chú ý đến có một người đàn ông đang ngồi trong phòng bệnh bên cạnh chăm chú nhìn bà.
Người đàn ông này đội nón lưỡi trai đang cúi đầu ngồi im bất động, chờ Hoắc Thanh Cúc đi rồi liền lấy điện thoại di động ra, bẩm báo lại tất cả mọi chuyện xảy ra tại đây.
Lúc này đã là mười giờ tối, Tạ Thiên Ngưng đang ở trong phòng dỗ con ngủ, Phong Khải Trạch thì mặc áo ngủ ngồi nhìn màn hình máy tính, ai ngờ điện thoại di động đột nhiên vang lên, liền đứng dậy nghe máy, chẳng qua chỉ đơn giản đáp lại hai câu rồi tắt, "Được, tôi biết rồi, tiếp tục theo dõi bọn họ”.
Tạ Thiên Ngưng nghe từ ‘theo dõi’ liền biết cuộc gọi này không đơn giản, vì vậy tới hỏi một chút: "Khỉ con, anh muốn theo dõi ai vậy hả?”
"Không phải em kêu anh điều tra người tên Hà Tuyết Phi đó sao, cho nên anh mới phái người theo dõi cô ta",
"Vậy bây giờ có kết quả gì chưa?”
"Dư Tử Cường bị người ta đánh bị thương vào bệnh viện, người gây thương tích cho cậu ta chính là người do hai mẹ con Hà Tuyết Phi phái đi theo dõi Tiểu Nhiên".
"A, té ra là như vậy, vậy em gọi điện thoại nói lại chuyện này cho Tiểu Nhiên biết". Tạ Thiên Ngưng nói là làm, lập tức cầm lấy điện thoại di động gọi.
Phong Khải Trạch không cho, lấy lại điện thoại di động của cô, bình tĩnh nhắc nhở: "Hiện tại nói cho Tiểu Nhiên biết chẳng khác nào bứt dây động rừng, dù sao đây chỉ là kết quả theo dõi không có bất kỳ bằng chứng cụ thể, nếu như đem chuyện này nói ra cho dù là ai cũng có thể bị đổ thừa lại”.
Anh có thể bình tĩnh nhưng cô thì không, "Vài ngày nữa thì Dư Tử Cường thành hôn rồi, cứ kéo dài mãi chỉ sợ cậu ta và Tiểu Nhiên xem như hết thật rồi".
"Vậy cũng hết cách, cho dù bây giờ em nói cho Đinh Tiểu Nhiên biết cũng không thể thay đổi bất cứ chuyện gì, còn không bằng chờ đợi kỳ tích".
"Kỳ tích, chuyện đã được định xong, còn có thể có kỳ tích xảy ra sao?”
"Chưa tới thời khắc cuối cùng, kỳ tích vẫn có thể xảy ra. Anh đã điều tra rất nhiều nhưng vẫn chưa tra ra được bất kỳ đầu mối nào có liên quan Hà Tuyết Phi, bất quá ngược lại tra ra được một người có cùng tên cùng họ Hà Tuyết Phi, là một cô gái xuất thân từ một gia đình quyền quý. Cô ta là con gái của một thương nhân châu báu, gia sản quả thật rất lớn, vả lại còn sống ở nước ngoài rất lâu, người cha rất say mê kinh doanh châu báu nên không để ý nhiều tới người nhà.”
"Tên họ và hoàn cảnh giống y đúc Hà Tuyết Phi, thế anh có điều tra rõ người tên Hà Tuyết Phi kia là Hà Tuyết Phi này không?”
"Anh đã xem qua hình của cô Hà Tuyết Phi kia, cô ta và Hà Tuyết Phi này hoàn toàn không phải cùng một người."
"A —— thế Hà Tuyết Phi này là ai?”
Phong Khải Trạch nhún vai, bình thản nói: "Không biết, có lẽ là một tên lường gạt".
"Cái gì, tên lường gạt?". Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc la lên, đoạt lại điện thoại di động tìm kiếm số của Đinh Tiểu Nhiên, lo lắng nói, "Không được, em nhất định phải thông báo ngay cho Tiểu Nhiên biết mới được, nói cho cô ta biết Hà Tuyết Phi là một tên lường gạt".
Vào lúc khẩn cấp này, vậy mà điện thoại Đinh Tiểu Nhiên cư nhiên lại tắt máy.
"Con nhỏ Tiểu Nhiên này làm trò gì thế, không có gì sao lại tắt máy, cậu l mau àm ơn mở máy đi?”
"Chuyện này ngày mai nói cũng không muộn, em ồn ào thế sẽ làm con thức giấc đó". Phong Khải Trạch lại cầm lấy điện thoại Tạ Thiên Ngưng, không cho cô gọi.
Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ thở dài, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận thực tế, tiếp tục đi dỗ con, "Bảo bối à, con nhất định phải phù hộ cho mẹ nuôi và cha nuôi của con, để hai người họ có thể sống bên nhau trọn đời có biết không?”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook