Sau khi Đinh Tiểu Nhiên ra khỏi bệnh viện, mới để ý thấy căn nhà riêng của Dư Tử Cường cách bệnh viện không xa, cho nên định sẽ đi qua xem một chút.
Vậy mà vừa mới bước vào liền nhìn thấy trên đất đều là vỏ chai rượu, bầu không khí tràn ngập mùi hôi thúi, liền biết đã lâu không ai đến quét dọn, quả thật là làm người chết ngạt. Bất quá từ hoàn cảnh nơi này liền nhìn ra được, tâm trạng của Dư Tử Cường gần đây không được tốt, thậm chí còn tệ hơn cả cô.
“Tử Cường, thật sự làm khổ anh rồi."
Đinh Tiểu Nhiên thở dài, quyết định dọn dẹp lại căn phòng này, vì vậy bỏ túi xách xuống bắt đầu dọn dẹp từng chỗ một, mỗi một gốc đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, trong lúc bất ngờ không cẩn thận lại đụng vào camera, thế mới biết nhà Dư Tử Cường có cài đặt thiết bị theo dõi, bất quá ngẫm nghĩ cẩn thận một chút thật ra điều này cũng không có gì lạ, rất nhiều người thích cài đặt camera theo dõi trong nhà để phòng trộm.
“Thật muốn xem thử bộ dạng uống say xỉn không còn biết trời trăng của anh ấy như thế nào." Đinh Tiểu Nhiên có chút ngạc nhiên, dù sao cũng đang nhàn rỗi nên muốn nhìn ngắm bộ dạng Dư Tử Cường một chút, vì vậy liền đem đoạn video trong camera quay được mở ra xem, rồi tìm kiếm bóng hình Dư Tử Cường trong đó, ai ngờ xem tới xem lui lại thấy được một đoạn video lạ thường.
Tất cả quá trình bị người ta đòi nợ của Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi đều được quay lại toàn bộ, hơn nữa còn rất rõ mặt mọi người.
“Thì ra, thì ra bọn họ không phải gia đình quyền quý gì mà chỉ là hai tên lường gạt. Không được mình nhất định phải mau chóng đem chuyện này nói cho bà chủ biết mới được." Đinh Tiểu Nhiên vừa mừng vừa sợ, lập tức sao chép đoạn video này vào điện thoại di động của mình, sau đó hỏa tốc chạy tới bệnh viện.
Lúc này đã hơn nửa đêm, trong bệnh viện không còn người nào nhưng Chung Mẫn Liên và Hà Tuyết Phi vẫn còn ở lại, thấy Đinh Tiểu Nhiên đột nhiên xuất hiện thì giật mình, nhất là Chung Mẫn Liên không nói hai lời liền mở miệng mắng chửi xua đuổi người, “Này, tôi đã nói với cô như vậy rồi mà còn chưa chịu đi sao. Đúng là không biết xấu hổ, làm con tôi biến thành như vậy rồi mà vẫn còn dám đến, cô mau cút cho tôi, lập tức cút ra ngoài."
“Bà chủ, tôi có chuyện rất quan trọng cần nói cho bà biết, thật ra Hà Tuyết Phi ——" Đinh Tiểu Nhiên còn chưa nói hết câu liền bị Chung Mẫn Liên cắt ngang.
“Cô không cần nói thêm gì nữa, tôi không muốn nghe cô mau lập tức cút ra ngoài cho tôi."
“Bà chủ, thật ra thì bọn họ——".
“Tôi kêu cô cút cô có nghe thấy không, cút ra ngoài. Tuyết Phi, con mau đuổi cô ta ra ngoài cho dì."
Hà Tuyết Phi cũng mất hứng khi thấy Đinh Tiểu Nhiên cứ dây dưa mãi, vì vậy tiến lên kêu cô rời đi, “Đinh Tiểu Nhiên, cô mau đi đi, có chuyện gì chờ Tử Cường tỉnh lại rồi nói có được không?”.
“Tôi tỉnh rồi." Hà Tuyết Phi vừa mới nói xong, Dư Tử Cường đột nhiên mở miệng nói chuyện làm mọi người giật nảy mình.
“Tử Cường, con đã tỉnh rồi sao thật sự quá tốt, con có thấy chỗ nào không thoải mái không, đầu còn đau không?" Chung Mẫn Liên thấy con trai mình tỉnh lại thật sự rất mừng nên không còn để ý đến Đinh Tiểu Nhiên, ngồi ở mép giường vui mừng nhìn con trai, thở dài nói: “Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt ."
“Mẹ, thật ra con đã sớm tỉnh, chẳng qua không muốn nhìn thấy người không muốn nhìn cho nên mới không mở mắt." Dư Tử Cường trừng mắt nhìn Hà Tuyết Phi một cái, trong lời nói đã ám chỉ rất rõ ràng.
Hà Tuyết Phi biết Dư Tử Cường đang nói cô, nhưng vẫn cố nhắm mắt làm lơ nói, “Tử Cường, anh tỉnh rồi, tốt quá."
“Khỏi cần, tôi không cần cô quan tâm."
“Tử Cường, Tuyết Phi đã ở đây chăm sóc con suốt đêm, vì sao con có thể nói những lời như vậy với nó hả?" Chung Mẫn Liên bất bình dùm Hà Tuyết Phi, vì thế quay sang khai đao Đinh Tiểu Nhiên “Còn không phải do cô xuất hiện sao. Đinh Tiểu Nhiên, cô thật đúng là mặt dày không bình thường mà, sao đuổi mãi cũng không đi, đúng là da mặt quá dầy."
“Bà chủ, trễ thế này tôi còn đến đây là vì có chuyện rất quan trọng cần nói với mọi người." Đinh Tiểu Nhiên đưa điện thoại di động ra, muốn mở đoạn video bên trong cho Chung Mẫn Liên xem.
Nhưng Chung Mẫn Liên lại đoạt lấy điện thoại Đinh Tiểu Nhiên, sau đó dùng lực ném ra ngoài cửa, “Cút, tôi không muốn nghe cô nói đâu."
Điện thoại di động bị Chung Mẫn Liên ném đi toét thành hai nửa.
Đinh Tiểu Nhiên vội vàng chạy ra nhặt điện thoại lên, cố gắng gắn chúng lại, nhưng điện thoại di động đã toét hư không thể khởi động, cô chỉ có thể dùng miệng nói, “Bà chủ, thật ra Hà Tuyết Phi cô ấy ——"
“Tôi không muốn nghe cô nói xấu Tuyết Phi, cô cút đi." Chung Mẫn Liên thừa dịp Đinh Tiểu Nhiên còn chưa trở lại, lập tức đóng cửa không để cô đi vào.
Dư Tử Cường thấy Chung Mẫn Liên quá đáng thế, vì vậy muốn xuống giường mở cửa cho Đinh Tiểu Nhiên nhưng Chung Mẫn Liên lại không cho, đẩy anh nằm xuống, “Vết thương trên người con còn chưa lành, bác sĩ nói đầu bị tổn thương nặng tình huống cụ thể phải đợi con tỉnh lại mới biết, hiện tại chưa được bác sĩ kiểm tra, con không được phép rời khỏi giường này."
“Mẹ, mẹ nên để Tiểu Nhiên nói xong hết chứ." Dư Tử Cường bất bình nói.
“Đợi cô ta nói xong thì mẹ cũng đã tức chết rồi. Cô ta có nói gì mẹ cũng không nghe, bắt đầu từ bây giờ mẹ sẽ cho người canh chừng ở đây suốt 24 giờ, cô ta mà dám quay trở lại mẹ sẽ chặt đứt chân cô ta." Chung Mẫn Liên cố ý nói lớn tiếng, mục đích muốn cho Đinh Tiểu Nhiên ở ngoài cửa nghe.
Đinh Tiểu Nhiên quả thật đã nghe thấy, biết mình dù có nói thế nào cũng không được, dù sao cũng không có chứng cớ, vả lại Chung Mẫn Liên lại rất có thành kiến lớn với cô, không bằng quay về tìm thêm chứng cớ và cả viện binh.
Bất kể như thế nào, cô nhất định không thể để cho Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi, hai tên lường gạt này được thành công ý nguyện.
Dư Tử Cường không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, liền biết Đinh Tiểu Nhiên đã đi rồi, vì vậy tức giận quát: “ Mẹ, con bị mẹ ép thành nông nỗi này, mẹ còn muốn con làm gì nữa, chẳng lẽ thấy con đau khổ đến chết mẹ mới cam tâm sao?"
“Tử Cường à, bây giờ con đang bị Đinh Tiểu Nhiên mê hoặc làm cho thần trí trở nên quá hồ đồ, mẹ không thể chỉ vì một chút hồ đồ của con mà đánh mất đi hạnh phúc cả đời. Đạo lý này sau này con sẽ hiểu, trước mắt con phải cố dưỡng vết thương cho lành lại, vài ngày sau vẫn tiếp tục tiến hành hôn lễ." Dù nói thế nào Chung Mẫn Liên cũng vẫn không chịu tiếp nhận Đinh Tiểu Nhiên, hơn nữa bà càng ngày càng có thành kiến nhiều với cô hơn.
“Mẹ, con đã bị thương thành như vậy, chỉ còn vài ngày làm sao kết hôn được chứ?"
“Bác sĩ nói, đó chỉ là bị thương ngoài da, để thợ trang điểm make up lên là sẽ không nhìn ra, hơn nữa giờ con đã tỉnh, những việc cỏn con này có là gì đâu, cho nên hôn lễ vẫn được tiếp tục."
“Mẹ nói con bị Tiểu Nhiên mê hoặc làm thần trí hồ đồ, con lại thấy là mẹ bị Hà Tuyết Phi làm cho hồ đồ thì có, cái gì cũng vì nghĩ cho cô ta, tới bây giờ cũng không hề lo nghĩ cho con trai mẹ gì cả. Con không muốn nói nhiều đạo lý gì với mẹ nữa, con sẽ nói chỉ nói rõ một lần duy nhất, đó là nếu con kết hôn với cô ta, không chỉ con chết sớm mà đời này mẹ cũng đừng mơ được ôm cháu nội."
“Tử Cường, con không được ăn nói hàm hồ với mẹ như vậy."
“Con hàm hồ sao, thật ra người quá đáng là mẹ đó, vì muốn con cưới một người con không thích cư nhiên lấy tính mạng mình ra uy hiếp, nếu con lấy mạng mình ra uy hiếp mẹ, mẹ sẽ thấy thế nào hả?"
“Đủ rồi, không cho phép nói thêm nữa, vài ngày sau vẫn tiếp tục tiến hành hôn lễ, nếu như con không tham dự vậy thì chờ làm tang sự cho mẹ." Chung Mẫn Liên vì muốn Dư Tử Cường ngoan ngoãn kết hôn, không thể làm gì khác hơn lại lấy sinh mệnh mình ra uy hiếp anh.
Dư Tử Cường biết tranh cãi thế nào cũng không thắng, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Hà Tuyết Phi một lúc, sau đó nằm lại trên giường lấy chăn che phủ đầu ngủ, không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào.
Hà Tuyết Phi hoảng sợ, trước kia vốn rất muốn gả cho Dư Tử Cường, nhưng bây giờ lại rất sợ gả cho anh, lo lắng sau khi kết hôn mọi chuyện bị bại lộ với mức độ chán ghét Dư Tử Cường giành cho cô, nhất định còn hung dữ với cô hơn, sau đó cả chỗ dựa là Chung Mẫn Liên cũng mất đi, chỉ sợ sẽ thảm hại nhiều hơn.
Nhưng mà cô không thể nói rõ hết ra ngay bây giờ, dù có nói ra thì cũng sẽ rất thê thảm.
Chung Mẫn Liên thấy sắc mặt Hà Tuyết Phi rất khó coi, bản thân bà không hoài nghi nhiều cho rằng cô chỉ mệt mỏi và bị hoảng sợ cho nên an ủi cô một chút, “Tuyết Phi, cháu đừng để ý đến lời Tử Cường nói, nó chỉ giận lẫy mà thôi."
“Không sao, cháu hiểu mà." Hà Tuyết Phi gượng cười trả lời, không để bản thân biểu hiện sự sợ hãi ra ngoài.
“Cháu yên tâm, có dì ở đây, dì nhất định sẽ không để nó bắt nạt cháu."
“Cám ơn dì."
“Khách khí cái gì, sau này chúng ta đã là người một nhà rồi."
Dư Tử Cường vốn núp trong chăn không muốn lên tiếng, nhưng nghe bọn họ nói như vậy thật sự chịu không nổi, dùng sức hừ mạnh một tiếng, “Hừ."
Thanh âm hừ mạnh vậy, bất kể ai cũng đều nghe thấy.
Chung Mẫn Liên mặc kệ anh tiếp tục nói với Hà Tuyết Phi, “Tuyết Phi, hai đứa cứ từ từ bồi dưỡng tình cảm, đừng quá nóng vội, chắc chắn sau này sẽ được mà."
“Cháu biết mà dì." Hà Tuyết Phi ôn hòa trả lời, bởi vì lúc này Dư Tử Cường che kín đầu, cho nên không thấy dáng vẻ khẩn trương sợ hãi của cô.
“Hình như sắc mặt của cháu không được tốt, chắc là mệt mỏi quá rồi, không bằng về nghỉ ngơi trước đi."
“Dì còn không than mệt, sao cháu có thể kêu mệt chứ? Dì cứ yên tâm, cháu còn trụ được mà."
“Này, chỉ còn vài ngày nữa cháu đã trở thành cô dâu rồi, không thể xuất hiện trước mặt đông đảo mọi người với đôi mắt gấu mèo được, nhanh về nghỉ đi nơi này để dì lo là được rồi."
“Có được không dì?."
“Dì đã nói được là được, cháu về đi."
“Dạ, vậy cháu về trước." Hà Tuyết Phi chẳng qua chỉ làm bộ bên ngoài, vừa nói xong liền lập tức rời đi, chạy trối chết ra khỏi cửa.
“Đứa nhỏ này, thiệt là." Chung Mẫn Liên thấy Hà Tuyết Phi chạy trối chết đi, chẳng qua chỉ khẽ mỉm cười cũng không để tâm nhiều, quay qua nói chuyện với người trong chăn, “Tử Cường, thật ra Tuyết Phi cũng rất tốt, vừadịu dàng lương thiện lại có học thức, còn hiểu biết lễ nghĩa, con ăn nói với nó như vậy thế mà nó chẳng có nửa câu oán trách, nếu đổi là cô gái khác đã sớm bị con chọc tức bỏ đi mất rồi."
Dư Tử Cường biết Hà Tuyết Phi đã đi, vì vậy vén chăn lên ngồi dậy, tức giận nói: “Mẹ, mẹ cũng biết nếu là con gái thì đã sớm bị con chọc tức bỏ đi rồi, thế mà Hà Tuyết Phi này lại cứ cố chịu đựng bị người ta vũ nhục, cô ta gả cho con nhất định là có âm mưu không tốt rồi."
“Tuyết Phi đâu giống loại con gái đó, nó vừa có học thức, lại được giáo dục tốt nên mới không so đo với con."
“Mẹ đây là đang cưỡng từ đoạt lý."
“Con ngoan ngoãn nằm xuống ngủ cho mẹ, không được phép suy nghĩ đến con nhỏ Đinh Tiểu Nhiên kia nữa, mẹ sẽ ngồi ở chỗ này canh chừng không cho cô ta bước vào, con hãy ngoan ngoãn chờ thêm vài ngày làm chú rễ đi."
“Hừ." Dư Tử Cường lại càng bực hơn, lấy chăn che khuất đầu, đột nhiên cảm thấy sống như vậy còn khó chịu hơn chết. vinhanh-annkasi.
Chẳng lẽ bắt anh nửa đời sau phải sống cùng Hà Tuyết Phi sao?
Bình luận facebook