Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoại truyện 1 (+)
Gái Một Con
Ngoại truyện 1 (+)
Chiếc xe dừng trước một khách sạn 5 sao khá sang trọng, tôi nhìn qua lớp của kính cũng có chút kinh ngạc rồi quay sang anh nói:
– Việt, ăn ở đây sao?
Anh nghe vậy mỉm cười gật đầu 1 cái rồi xuống xe đi sang mở cửa cho tôi.
Hôm nay là ngày kỷ niệm nên tôi cũng váy cưới xúng xính ghê gớm lắm.
Chúng tôi đi vào trong hướng thẳng đến thang máy mà bước vào, lại thấy anh nhất lên tầng cao nhất nên hỏi:
– Chỉ là ăn 1 bữa thôi mà, có cần thiết phải chọn tầng cao nhất không?
Anh lúc này nhìn đến tôi mà bình thản trả lời:
– Cần chứ!
Tôi nghe vậy cũng chỉ nhún vai một cái rồi không nói gì thêm. Khi cánh cửa thang máy mở ra, Việt đưa tôi đến trước một căn phòng rồi mở cửa. Tôi nhìn tấm bảng nhỏ được treo trên cao kia cũng có chút ngạc nhiên liền lên tiếng:
– Lần này anh hình như hơi cầu kỳ thì phải? Phòng tổng thống?
Việt không nói gì chỉ đưa tay ra ôm lấy eo tôi đi vào bên trong, thật sự lúc này còn kinh ngạc hơn nữa.
Mặc dù 3 năm qua anh vẫn luôn quan tâm tôi, chăm sóc cho tôi từng chút một nhưng thật sự lần này là điều đầu tiên tôi thấy anh làm.
Căn phòng ngập tràn bóng bay, đường đi trải dài những cánh hoa hồng, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh nến, mọi thứ bỗng trở nên huyền ảo.
Tôi sửng sốt quay sang nhìn anh mà không thốt nổi nên lời:
– Việt, thế này….???!!!
Anh thấy tôi như vậy cũng cười 1 cái rồi lên tiếng:
– Lúc làm xong cái này anh cũng ngạc nhiên giống vợ vậy!
– Tự tay anh làm sao?
Việt gật đầu một cái rồi kéo tôi ra phía ngoài ban công, nơi đấy được đặt một bàn tiệc nhỏ, rượu vang, món ăn Tây, ánh đèn vàng và nhìn xuống thành phố vào đêm đang rực rỡ, cảnh tượng ấy thật sự khiến tôi cảm kích vô cùng.
Anh đi lại kéo một chiếc ghế ra để tôi ngồi xuống rồi cũng đi về phía đối diện mà ngồi vào vị trí của mình. Việt với tay lấy chai rượu vang, bật nắp rồi rót vào hai ly, người đàn ông này sau ba năm rồi mà anh vẫn lịch lãm và có sức hút đến như vậy.
Việt đưa một ly sang cho tôi rồi cầm ly của anh nâng lên:
– Chúc mừng năm thứ ba, vợ vẫn luôn ở bên anh!
Tôi nghe vậy cũng mỉm cười một cái rồi nâng ly mình chạm nhẹ vào chiếc ly của anh mà nói:
– Ba năm, em vẫn chỉ biết nói một câu. Cảm ơn anh, chồng của em!
Chúng tôi uống cạn ly rượu, Việt lại giúp tôi cắt thức ăn rồi đẩy sang, anh chăm chút cho tôi không khác gì một đứa trẻ vậy, tôi nhìn người đàn ông ấy lại khẽ bật cười:
– Việt, những cái này em có thể làm được.
– Được rồi, anh biết. Nhưng những gì anh có thể làm được cho vợ, anh muốn tự tay làm.
Tôi nghe vậy lại gắp một chút thức ăn đưa lên miệng anh:
– Vậy để em đút cho chồng.
Việt nhìn tôi cười một cái rồi nhận lấy, một lúc sau lại lên tiếng:
– Phải rồi, ngày mai có triển lãm ô tô ở bên Pháp, họ mời anh sang tham dự, có lẽ sẽ đi mất mấy ngày. Nếu vợ sợ buồn thì dọn sang ở với mẹ vài hôm.
Tôi nghe vậy đặt nhẹ đôi đũa xuống rồi nói:
– Mai anh bay chuyến mấy giờ?
– Anh đi đêm nay.
– Đêm nay? Gấp thế sao? Vậy sao không nghỉ ngơi một chút, những thứ này…..
Việt không để tôi nói hết, rót một chút rượu ra ly rồi lên tiếng:
– Được rồi, anh biết cách sắp xếp công việc của mình. Tối nay chúng ta hãy cứ vui vẻ.
Nói rồi Việt cầm chiếc ly của mình đứng dậy tiến lại phía tôi rồi ghé vào tai tôi nói nhỏ:
– Mọi thứ anh chuẩn bị xong cả rồi, vợ chỉ việc giúp anh tiếp thêm sức lực cho chuyến đi đêm nay thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.
Tôi nghe vậy lại bật cười thành tiếng rồi nhìn anh nói:
– Việt, từ khi nào anh lại trở nên biến thái thế hả?
Việt đặt chiếc ly xuống bàn, nhìn tôi mà khẽ nhíu mày:
– Không phải vì vợ ba năm qua đẩy anh đến cảnh này sao?
– Vì em? Em thì làm gì?
Ai ngờ lời vừa dứt Việt liền cúi xuống bế bổng lấy tôi, hơi đột ngột khiến tôi có chút hoảng sợ mà hét lên, hai tay theo phản xạ vòng qua cổ anh:
– Việt, anh làm gì thế?
Anh nghe vậy lại bình thản bế tôi đi vào bên trong phòng rồi nói:
– Trả lời cho câu hỏi khi nãy của vợ.
Tôi nghe vậy cũng hiểu được ý anh, lại ngoài đầu nhìn ra phía ban công:
– Nhưng chúng ta còn chưa anh xong.
– Vậy thì vào đây tiếp tục.
Nói rồi anh đi lại phía chiếc giường từ từ đặt tôi nằm xuống, anh theo đà ở trên người tôi, hai chân quỳ trên đệm, một tay chống xuống, một tay nâng cằm tôi lên, đôi mắt có chút dò xét mà nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi.
Thấy có cái nhìn khác lạ tôi cũng khó hiểu mà lên tiếng:
– Sao thế?
Việt lúc này nét mặt trở nên nghiêm trọng hơn rồi nói:
– Ba năm qua vợ đã làm cái gì vậy? Anh cảm thấy nghi ngờ!
Tôi nghe vậy lại tròn mắt nhìn anh không hiểu ý:
– Nghi ngờ? Việt, anh nghi ngờ cái gì?
Việt lại nhìn tôi bình thản nói:
– Nghi ngờ vợ bỏ thuốc anh!
– Anh điên sao? Thuốc gì?
Việt bỗng nhiên im lặng, đôi mắt nhìn tôi chuyển sang sự say mê rồi mới chậm rãi nói:
– Thuốc kích dục!
Tôi phải ngây người một lúc rồi mới hiểu được chuyện liền bật cười một cái:
– Anh nghĩ vợ anh không đủ sức hấp dẫn đến mức phải dùng thuốc hạ chồng mình sao?
Việt nhìn tôi bờ môi lại khẽ nhếch lên một đường rồi chợt nhả nói:
– Hiện tại anh đang rất tỉnh táo, không bằng bây giờ hãy chứng minh lời vợ vừa nói xem, anh sẽ suy xét lại.
Tôi lại mỉm cười một cái, đưa tay lên gạt mạnh bàn tay anh đang giữ lấy cằm tôi, rồi liền vòng tay qua cổ anh ghì chặt xuống, một giây sau đó đảo ngược tình thế, xoay người anh nằm xuống tôi theo đà ở trên, Khoảng cách gương mặt chỉ cách nhau một gang tay, còn ngưởi được mùi rượu cay nồng của đối phương, tôi lại dùng điệu bộ ngả ngớn, ngón tay di chuyển trước ngực anh, chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơmi rồi ghé vào tai anh mà thì thầm:
– Chồng à, anh xin lỗi em đi!
Dứt lời tôi còn khẽ cười một cái rồi đưa đầu lưỡi của mình chạy dọc lên vành tai của anh rồi xuống bên cổ, bàn tay ở phía dưới tháo chiếc thắt lưng cứng nhắc rồi kéo chiếc khóa quần, một vật đang trở nên lớn dần lên.
Chiếc váy của tôi cũng đã bị đẩy cao lên quá đùi, cả người áp chặt vào cơ thể anh, cổ váy trễ khiến ở góc độ này thấy rõ được hai bầu ngực căng tròn, vậy mà Việt vẫn tỏ ra như chẳng có gì. Được lắm!
Tôi lúc này đưa gương mặt kệ cận môi anh, đôi mắt vì chút rượu nên có phần mơ màng, dùng môi của mình đầu tiên nhẹ nhàng mút lên bờ môi anh từng chút chậm rãi, bàn tay ở phía dưới khẽ vuốt ve nhẹ sự cao ngạo kia.
Cảm giác được anh đã bắt đầu có phản ứng, tôi lúc này mới gắt gao cắn lên môi anh, đưa đầu lưỡi luồn vào bên trong, dùng hết tất cả những gì thành thạo trong suốt ba năm qua anh đã làm với tôi mà cuốn lấy chiếc lưỡi của anh.
Tất nhiên không nằm ngoài dự đoán, bao giờ nụ hôn cũng là sự bắt đầu cho tình dục, Việt ngay sau đó liền vòng tay ôm lấy tôi rồi lật người tôi nằm xuống dưới. Khi Việt rời khỏi môi tôi định vùi đầu vào ngực, tôi lại bất chợt lên tiếng:
– Việt, em muốn có con!
Vừa nghe đến câu đấy, anh bỗng nhiên khựng lại, đôi mắt lại nhìn tôi có chút phức tạp.
Ba năm qua chúng tôi vẫn thường xuyên xảy ra quan hệ nhưng lại không có em bé chính là vì Việt muốn kế hoạch. Anh nói là nhớ lại cảnh tượng tôi năm sinh bé Cốm, khiến anh đau lòng nên không nỡ để tôi phải chịu đau đớn như vậy nữa. Khi ấy tôi cũng vừa mất đi con mình, cộng thêm những ám ảnh của năm đó thật sự tôi muốn bình tâm lại nên cũng đồng ý, chỉ là cho đến bây giờ, đã ba năm rồi, tôi muốn giữa chúng tôi có sự kết trái nảy nở. Chỉ là không hiểu sao mỗi lần nhắc đến chuyện này, nét mặt anh đều có dáng vẻ như vậy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ là Việt không muốn chúng tôi có con là vì không yêu tôi, bởi những gì anh làm cho tôi, tôi đều có thể cảm nhận được. Vậy nên việc anh lo sợ tôi sẽ mang nặng đẻ đau, tôi cũng chẳng lấy gì làm lạ nhưng có lẽ giờ cũng đến lúc tôi phải làm trọn bổn phận của mình.
Thấy Việt cứ mãi im lặng không trả lời, tôi lại lên tiếng:
– Việt, đừng lo được không?
Anh nhìn tôi suy tư một hồi, mà trong đôi mắt ấy tôi lại chẳng thể tìm ra được một chút hoài nghi nào, bất chợt Việt lại cúi xuống hôn nhẹ vào bên cổ tôi, giọng nói trở nên trầm xuống:
– Được, bất kể là việc gì, chỉ cần em muốn!
Lời vừa dứt cũng là lúc đầu lưỡi anh chạy dọc xuống đôi bờ xương quai xanh, cả người tôi theo đó cũng trở nên run rẩy.
Bàn tay anh như có sự mê hoặc, mơn trớn trên khắp cơ thể tôi, đi đến đâu là gai ốc ở đấy nổi lên, cả người lại khẽ vặn vẹo.
Việt vòng tay ra sau kéo chiếc khoá váy của tôi xuống, anh vội đến nỗi cũng chẳng kịp cởi nó ra, chỉ đẩy nó lên cao quá ngực rồi ngay sau đó liền đưa bàn tay lên bóp mạnh hai bầu ngực mềm mại rồi đưa nụ hôn trườn xuống phần eo tôi, đem chiếc lưỡi lượn lờ quanh đấy.
Sau khi đã trêu ghẹo cả người tôi đến đỏ ửng, bàn tay anh nhẹ nhàng cởi chiếc quần lót của tôi vứt sang, một giây sau đó ngón tay không an phận trêu ghẹo vào bên trong khiếp cả người tôi co rút lại liền ngồi dậy mà giữ lấy tay anh:
– Việt!
Anh không để tai lời tôi, ngón tay càng mạnh hơn ở bên trong, rồi liền ghé sát vào mặt tôi mà gắt gao hôn lấy.
Phía dưới thì bị anh đùa nghịch, ở trên lại bị chiếm hết không khí, 2 bàn tay tôi chống xuống giường đã bắt đầu run rẩy, chiếc váy nửa tuột nửa vương lại để lấp lõ chỗ che chỗ đậy những mảng da thịt trắng nõn, thi thoảng lại bị kích thích mạnh nơi mật tư mà khẽ kêu nhẹ:
– Uhmm…..!
Cho đến khi cảm nhận đã có sự ướt át, Việt mới từ từ lấy tay ra rồi ngay sau đấy liền túm lấy hông tôi xoay người sấp xuống.
Khửu tay chống xuống giường, hai đầu gối quỳ trên đệm, chiếc váy rũ xuống nửa muốn rơi ra, Việt từ phía sau trút bỏ thứ rào cản , đem cái vật thể to lớn đi sâu vào bên trong, càm giác vẫn có chút đau, bàn tay tôi siết chặt lấy tấm gà đến nhăn nhúm:
– Ahhh…..!
Cả người anh lúc này đổ xuống tấm lưng tôi, bàn tay lo lớn vòng xuống ôm lấy hai bầu ngực đang khẽ rung, ngón tay lại di nhẹ nhũ hoa đã cương cứng, bắt đầu từng nhịp ở dưới ra vào:
– Uhmmm…….ahhhh…..!
Khắp cả người là một dòng điện tê giật, nơi đấy mỗi lúc một siết chặt lại, Việt đưa đầu lưỡi chạy dọc trên sống lưng rồi túm lấy hai cánh tay tôi kéo ngược ra sau, anh cũng bắt đầu dùng sức mạnh hơn, tiếng va chạm của hai cơ thể mỗi lúc một lớn, thi thoảng xen kẽ âm thanh ái muội cùng tiếng thở dốc:
– Uhmmm………Việt……khoan đã……..ahhhh…….!
Lời vừa dứt, anh cũng rời khỏi tôi, lúc này tôi mới kịp thở gấp một cái, một giây sau đó cả người bị anh kéo dậy, Việt cũng cởi chiếc váy đang cố bám vúi trên người tôi vứt sang một bên, hai cơ thể trần trụi đối diện nhau, anh bất chợt cúi người xuống nhấc bổng tôi lên khiến tôi có chút hoảng hốt:
– Sao thế?
Anh không nói gì, chỉ im lặng đưa tôi đi thẳng vào nhà tắm rồi đặt tôi ngồi xuống chiếc bồn, bàn tay đưa ra mở nước từ chiếc vòi sen.
Hơi nước mát lạnh khiến tôi có chút giật mình nhưng ngay sau đó cả người anh liền phủ lên trên cơ thể tôi, nước theo đó chút xuống tấm lưng rộng lớn rồi chảy từng dòng xuống.
Việt để tôi dựa lưng vào thành bồn, nhẹ nhàng tách chân tôi ra từ từ đi vào trong, dồng thời cũng cúi xuống cắn lên đầu nhũ hoa đang dựng đứng kia khiến tôi khẽ rùng mình mà kêu lên:
– Ahhh……
Hai chân tôi kẹp chặt lấy hông anh, mặt nước dâng lên cao bắt đầu tạo thành những đập nhấp nhô mạnh:
– Uhmmm….Việt……nhẹ một chút…..!
Anh bất chợt vòng tay tay ra sau đỡ lấy tấm lưng tôi lên, nước từ vòi sen chảy xuống đến mát lạnh, hai cơ thể ướt át dính chặt vào nhau.
Tôi lúc này hai bàn tay chống lên thành bồn, khẽ nhấc mông lên cao rồi lại hạ xuống, nước vẫn xối xả trên hai cơ thể, bàn tay anh siết chặt lấy eo tôi, dùng sức vận động mạnh hơn:
– Ahhh…..Việt….chậm lại….uhmmm……!
Nước đã muốn tràn ra khỏi thành bể, từng đợt va chạm mạnh khiến những đợt nhấp nhô hắt thẳng lên người đến tê dại.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, cúi mặt xuống ngấu nghiến muốn nuốt lấy bờ môi kia, hai bầu ngực nảy lên áp chặt vào cơ thể anh, hô hấp cũng đã trở nên khó khăn:
– Uhmm…..Việt…..dừng lại đã….ahhh.
Hai tay tôi vòng ra sau bấu chặt vào tấm lưng ướt nhễ nhại, móng tay muốn đâm sâu vào da thịt, âm thanh cũng trở nên đứt quãng:
– Uh…mmmmm……ah……hmmm!
Việt bắt đầu từng đợt gấp rút, mỗi một lần ra vào lại mạnh hơn, cả người tôi đã muốn run lên, đầu óc kéo đến sự khoái cảm, vòng tay siết chặt hơn:
– Việt……ahhhh…….!
Cảm giác một thứ chất lỏng nóng ấm chảy thẳng vào bên trong, anh từ từ rời ra khỏi tôi rồi với tay khóa vòi nước lại. Cả người tôi đã trở nên mềm nhũn ở trong chiếc bồn, Việt cúi người xuống bế tôi lên rồi với chiếc khăn tắm phủ lên người tôi mà đi ra phía ngoài.
Trở lại giường, chúng tôi lại quấn lấy nhau một trận nữa, cũng chẳng biết đến khi đấy là mấy giở, bởi tôi thật sự đã mệt lả mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Việt đã còn chẳng ở bên cạnh, tôi đã dự định sẽ ra sân bay tiễn anh, nhưng có lẽ đêm qua mất sức quá nhiều nên ngủ chẳng biết trời đất gì.
Với tay lấy chiếc điện thoại, mới phát hiện tin nhắn của anh gửi đêm qua: “Anh đi đây, vợ ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, còn thuốc bổ nữa, đến giờ phải nhớ uống. Anh đi năm ngày rồi sẽ về, đừng nhớ anh bởi vì anh sẽ nhớ luôn cả phần của vợ. Thùy, đời này hãy sống thật vui vẻ, bởi vì anh yêu em!”
Tôi đọc dòng tin nhắn ấy mà lại khẽ mỉm cười, ba năm qua đã quen thuộc với câu nói cuối của dòng tin nhắn, tôi chẳng hề mảy may nghĩ gì cho đến mãi sau này mới hiểu được, hóa ra người đàn ông này không những vì tôi mà toàn tâm, toàn ý, còn vì tôi mà gánh hết tất cả nỗi buồn của cuộc đời.
Tôi rời khỏi khách sạn trở về nhà riêng của chúng tôi mà sở soạn một chút, hôm nay tôi có hẹn gặp một người, để hỏi về một số chuyện đang khiến tôi hỗn loạn.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi đi xuống hầm để xe, chiếc xe Maybach 62S món quà cho sinh nhật đầu tiên của tôi khi hai chúng tôi lấy nhau mà Việt đã tặng. Tất nhiên nhận được quà, tôi phải cấp tốc đi học bằng lái.
Mặc dù là có xe riêng nhưng tôi cũng chẳng đi đâu để dùng đến, lâu lâu ra ngoài đi mua sắm cùng chị Hằng, còn không cũng chỉ đi taxi hoặc đi bộ cho tiện.
Tôi mở cửa xe ngồi vào bên trong, lấy chiếc điện thoại ra bấm gọi cho một cái tên được lưu ở trong danh bạ, đầu bên kia nhấc máy:
– Alo, em Thùy vợ anh Việt ạ.
– Ừ, anh biết rồi, khi nào em đến?
– Bây giờ em từ nhà đi, có lẽ khoảng một tiếng sẽ đến nơi.
– Hôm nay anh có việc đi ra ngoài, khi nào đến thì gọi anh, anh đã căn dặn cấp dưới rồi.
– Dạ, em cảm ơn!
Nói rồi tôi tắt máy, khởi động xe đi ra ngoài rồi lái đi thẳng, nơi tôi đang đến đây, chính là Trại giam.
Xe chạy liên tục trong một tiếng đồng hồ, rồi dừng ở trước cánh cổng to lớn, tôi đỗ gọn xe lại rồi mở cửa bước xuống, lấy điện thoại gọi vào số lúc nãy:
– Anh ơi, em đến rồi.
– Được rồi, cứ đi vào cổng nói là em đến gặp người thân, khi nào vào phòng quản giáo thì gọi lại cho anh.
– Dạ.
Tắt điện thoại rồi đi thẳng vào trong, tìm đến phòng quản giáo mà bước vào, ở bên trong đấy là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, mặc quân phục đang ngồi ở bàn làm việc, nhìn thấy tôi anh ta liền hỏi:
– Đến thăm người nhà hả, đưa sổ đây.
Tôi lúc này nhìn anh ta chào một cái rồi lấy chiếc điện thoại ra định bấm gọi thì anh ta lại lên tiếng:
– Không phải gọi cho ai hết, muốn thăm thì cứ nộp sổ đây.
Tôi nghe vậy chợt khựng tay lại, cười gượng một cái rồi đi thẳng vào bên trong mà nói:
– Dạ, em là em anh Tùng.
Vừa nghe đến cái tên đấy, anh ta liền thay đổi sắc mặt, dáng vẻ cũng niềm nở hơn:
– À, chỗ anh Tùng hả, phải nói sớm chứ. Anh ấy dặn rồi, đến thăm phạm nhân Phạm Quốc Hùng phải không?
– Dạ.
Nói rồi tôi vội lấy trong túi ra một chiếc phong bì đã chuẩn bị sẵn mà đẩy sang phía anh ta bằng cách khuất mắt nhất rồi nói:
– Em có chuyện muốn nói riêng nên có thể bố trí một phòng không có người được không?
Mặc dù là có quen biết nhưng cái gì thì cũng có luật của nó, dù sao tiền phải trước quan hệ. Anh ta có vẻ cũng là thói quen nên cầm lấy rồi đứng dậy nhìn tôi nói:
– Được rồi, đi theo tôi!
Quay trở ra ngoài thì chuông điện thoại vang lên, tôi nhìn số trên màn hình cũng liền bắt máy:
– Anh ạ, em gặp được rồi, cảm ơn anh nhé!
– Ừ, có gì thì cứ gọi cho anh.
– Dạ!
Tắt điện thoại, tôi được đồng chí kia chỉ vào một căn phòng trống nhỏ:
– Vào đấy ngồi đợi, một lúc sẽ đưa phạm nhân ra.
– Dạ.
Tôi gật đầu một cái rồi cùng đi vào. Trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ có một chiếc bàn và hai ghế gỗ đã cũ kỹ được đặt đối diện nhau.
Tôi ngồi đợi ở đấy mà trong lòng nóng như lửa đốt qua từng phút, bên ngoài bắt đầu vang lên những tiếng bước chân lớn dần rồi hai bóng người từ cửa bước vào.
Đồng chí công an trong bộ quân phục đưa một người đàn ông mặc quần áo sọc tù nhân đến vị trí chiếc ghế đối diện tôi rồi nói:
– Mười lăm phút thôi, có gì thì nói nhanh!
Nói rồi, đồng chí đấy cũng quay người trở ra, tôi nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, trong lòng vẫn còn lóe lên những tia lo sợ mà cố gắng bình tĩnh nói:
– Tôi không mất nhiều thời gian với ông nữa. Ba năm qua ông ở đây chắc cũng tự dằn vặt lương tâm mình. Dù thế nào đứa bé cũng là máu mủ với ông, tôi không nghĩ ông nhẫn tâm vứt bỏ nó chết.
Ông ta nghe vậy nét mặt vẫn bình thản, hai tay bị còng lại đặt lên mặt bàn sần xùi, dáng vẻ vẫn khỏe mạnh chẳng giống gì một người đang bị nhiễm HIV:
– Không phải năm đó công an đã cử đội cứu hộ xuống tìm kiếm và vớt được đồ của đứa bé rồi sao? Em gái thử nghĩ xem có đứa trẻ nào rơi xuống sông vào thời tiết ất mà sống nổi không?
Giọng nói cợt nhả của ông ta làm cả người tôi run lên, hình ảnh của ngày ấy ùa về làm hai hốc mắt tôi đỏ ngàu, lòng bàn tay siết chặt lại đến nổi cả gân xanh rồi nhìn ông ta mà gòng mình lên nói:
– Nhưng họ không tìm thấy được thi thể của đứa bé. NÓI ĐI, RỐT CUỘC CON TÔI CÒN SỐNG HAY KHÔNG?
Ông ta bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, cái nhìn xâu xé làm tôi sợ hãi, cứ như vậy im lặng một hồi rồi giọng nói ồm ồm ấy lại vang lên:
– Còn!
Chỉ một từ đấy thôi khiến cảm xúc tôi vỡ ra, hai hàng nước mắt chảy dài xuống mà đứng bật dậy nói:
– Vậy nó ở đâu? Mau nói tôi biết!
Ông ta nghe vậy lại từ từ đứng lên, nhìn tôi cười một cái nham hiểm rồi ghé vào mặt tôi mà cợt nhả nói:
– Gọi phòng riêng, anh sẽ nói cho em gái biết!
Hai hốc mắt đỏ hoe trợn tròn lên nhìn ông ta, cả người tôi bắt đầu run rẩy mà lắp bắp nói:
– Ông…..ông….nói gì….?
– Em gái chưa già mà đã lãng tai rồi sao? Anh nói gọi phòng riêng anh sẽ cho em biết con chúng ta giờ đang ở đâu.
Tôi nghe những lời nói ghê tởm ấy lại càng trở nên khiếp sợ kẻ trước mặt mình, lảo đảo lùi lại một bước mà cố gắng giữ sự bình tĩnh nói:
– Ông mà không nói, tôi sẽ báo công an!
Ông ta nghe vậy lại cười một cái đểu cáng:
– Báo công an? Báo làm gì? Bắt anh….?
Ông ta đưa bàn tay bị còng lên trước rồi hất mặt một cái rồi lại nhìn tôi từ đầu xuống chân mà nói:
– Dạo này trông có vẻ mặn mà hơn đấy, thằng con anh chăm em cũng tốt tay phết……(Ông ta chép miệng một cái rồi nói tiếp)…bố con chung một vợ….kể cũng có cái hay.
Tôi nghe đến đấy liền giận quá lỡ tay tát ông ta một cái, ai ngờ ông ta hóa thú dữ, đôi mắt đỏ ngàu chồm sang người tôi, quá kinh sợ tôi liền hét lớn lên, ông ta bị HIV mà:
– Á……!
Lúc này, đồng chí công an đứng ngoài kia vội vàng đi vào:
– Có chuyện gì thế?
Ông ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, gương mặt lại trở nên bình thản mà cười nói với anh công an kia:
– Không có gì đâu sếp, trêu em vợ cũ tí thôi mà.
Đồng chí công an ấy nghe vậy liền quay sang trừng mắt nhìn ông ta àm quát:
– Được rồi, đây không phải là chỗ để đùa giỡn. Hết giờ thăm gặp rồi.
Tôi lúc này mới hoàn hồn, cả người run rẩy cầm lấy chiếc túi xách của mình rồi vội vàng chạy ra ngoài mà chỉ kịp nói với anh công anh kia:
– Xin phép đi trước!
Tôi chạy thẳng ra phía cổng, đi đến chiếc xe mở cửa ngồi vào, lúc này mới có thể bình tĩnh để thở, cảm giác sợ hãi khi nãy vẫn còn ám ảnh quanh đây, nước mắt tôi vô thức lại chảy dài ra.
Đứa bé, con tôi, hóa ra nó vẫn còn sống, không lẽ là đứa trẻ vô tình trùng tên Cốm mà tôi đã gặp ở trung tâm thương mại sao? Thật sự có điều trùng hợp đến như vậy.
Mặc dù ông ta là kẻ không đáng tin, nhưng tôi linh cảm chuyện này sự thật, chỉ là người phụ nữ ấy, tôi đến tên cũng chẳng biết, vậy có thể tìm đứa bé ở đâu?
Bỗng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên khiến tôi giật mình, nhìn cái tên được lưu đang hiện trên màn hình, tôi cố gắng kìm lại cảm xúc rồi bắt máy:
– Dạ, mẹ gọi con!
– Ừ, Việt nó nói với mẹ nó đi công tác mấy hôm, nhà cũng không có ai, lát nữa sang đây hai mẹ con ăn cơm.
– Dạ, con biết rồi, con cũng định qua mẹ luôn đây.
Nói rồi tôi tắt máy, trước mắt gạt mọi chuyện sang một bên rồi lái xe trở về.
Tôi đi thẳng đến nhà của bà mà lái xe vào trong, cô Liên giúp việc lúc này đi ra thấy tôi liền lên tiếng:
– Thùy đến rồi à, vào nói chuyện với bà Phượng một lúc đi, cô ra ngoài mua chút hoa quả rồi sẽ về dọn cơm.
Tôi nghe vậy cũng nhìn cô cười mà trả lời:
– Lúc nãy cháu đi ngang qua chợ có mua rồi, cô cầm vào rửa sạch là được.
– Thế hả, tốt quá, đưa đây cho cô.
Tôi mở cửa bước xuống rồi lấy túi hoa quả trong xe ra đưa cô Liên rồi cũng đi vào trong.
Thấy bà đang ngồi ở phòng khách xem tivi liền đi lại rồi chào:
– Mẹ ạ.
Bà nhìn thấy tôi cũng niềm nở lên tiếng:
– Đến rồi à? Lại đây ngồi một lúc đợi cô Liên dọn cơm hai mẹ con vào ăn.
Tôi đi lại ngồi xuống bên cạnh bà nói chuyện một lúc rồi cô Liên lên gọi xuống ăn cơm.
Lúc này bà mới lên tiếng hỏi:
– Thế hai đứa định lúc nào mới đẻ?
Tôi nghe vậy cũng lễ phép trả lời bà:
– Dạ, con dừng uống thuốc mấy tháng nay rồi mẹ.
– Ừ, dù sao cũng mấy năm rồi, gia đình mà có con cái sẽ hạnh phúc hơn. Với lại uốc thuốc nhiều không tốt.
Không hiểu sao nghe bà nói vậy, tôi lại nhớ đến Cốm, trong lòng bỗng nhiên trùng xuống rồi nhẹ giọng nói:
– Vâng!
Bữa ăn cứ thế trôi qua trong vài câu chuyện vui, sau khi ăn xong, chúng tôi trả lại phòng khách, cô Liên đem đĩa hoa quả lên rồi cũng đi xuống bếp dọn dẹp.
Tôi lúc này rót trà ra mời bà rồi lên tiếng:
– Mẹ, hôm nay con đã gặp ông ấy!
Người phụ nữ này suốt những năm qua mặc dù là không ở chung với bà nhưng bà vẫn thường xuyên gọi điện hỏi han tôi, lâu lâu lại rủ hai mẹ con đi mua sắm, bà thật sự tốt với tôi đến nỗi tôi đủ tin và kể với bà chuyện này.
Bà nghe vậy cũng khựng người lại quay sang nhìn tôi, có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng bình thản nói:
– HIV giờ có thuốc điều trị, ông ta chắc cũng không đến nỗi khổ đâu. Mà con đến gặp ông ta làm gì?
Tôi nghe vậy lại nhìn bà một hồi, hai bàn tay bấu chặt vào nhau, rồi cũng lấy hết can đảm mà nói:
– Ông ta nói, đứa bé vẫn còn sống.
Tin này thật sự làm bà kinh ngạc, qua đôi mắt của bà tôi nhận thấy một sự khác lạ:
– Con đi tin lời ông ta sao?
– Thật ra con quyết định gặp ông ta là vì con đã vô tình nhìn thấy một đứa bé có đôi mắt……(nói đến đây cổ họng tôi bỗng nhiên ức nghẹn lại)……rất giống với Việt. Con nghĩ dù ông ta có thú tính cỡ nào, cũng sẽ không nhẫn tâm giết hại máu mủ của mình. Có thể đứa bé…..
Bà chẳng để tôi nói hết liền lên tiếng cắt ngang:
– Vậy thì sao hả Thùy?
Câu nói của bà làm tôi sững lại, chỉ biết im lặng nhìn gương mặt người phụ nữ ở trước mặt mình, giờ mới thấy bà đã có nhiều nếp nhăn.
Bà nhìn tôi bằng đôi mắt thương cảm, hình như có chút gì đó day dứt nhưng rồi cũng lên tiếng:
– Người mẹ nào tất nhiên cũng sẽ thương con mình, mẹ biết co có ý định gì, mẹ không phải là ghét bỏ con hay ghét bỏ đứa bé. Chỉ là con nên nhìn vào hoàn cảnh hiện tại, con và Việt đã là vợ chồng, tùy rằng giấy khai sinh của đứa bé là ở thân phận con trai của Việt nhưng bởi vì là đứa bé không còn tồn tại. Bây giờ con muốn đón nó về để nó đối diện với thằng Việt bằng thân phận nào? Con riêng của vợ, hay là em trai cùng cha khác mẹ? Kể cả mẹ nữa, mẹ gặp đứa bé với tư cách gì? Con riêng của chồng hay là cháu nội? Thùy, cái gì cũng phải nghĩ về sau và tính toán thật kỹ. Ba năm qua con đã vượt qua được nỗi đau mất mát, con đã có một gia đình tốt, một người chồng yêu thương mình, lại sắp có kế hoạch sinh con, vậy tại sao không coi như Cốm đã thật sự chết rồi đi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook