Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 6
Gái Một Con
Phần 6
Nghe tôi nói vậy, nét mặt chị Hằng cũng chẳng có chút biểu cảm nào, vẫn giữ cái dáng vẻ của 1 người con gái dạn dày kinh nghiệm mà nói:
– Mày cần tiền, chị không thể cho mày. Chị cũng không thể giúp mày, phải là mày tự giúp mình. Ở đây chỉ có 1 nghề, chị đã nói với mày rồi. Làm hay không làm, tuỳ mày.
Tôi nhìn chị ấy qua nhưng thanh cửa sắt, đôi mắt muốn sưng lên vì khóc quá nhiều mà nghẹn giọng nói:
– Con em…nó bệnh rồi…bây giờ em cần tiền để đóng viện phí….em cũng đã tìm hết mọi cách…chạy đến mức chân muốn khuỵ xuống….cả người là mùi hôi hám đến ngay cả em cũng không thể chịu nổi….nhưng thật sự em không biết phải xoay đâu ra tiền bây giờ…
Chị Hằng nhìn tôi đôi mắt có loé lên 1 tia thương hại, im lặng 1 lúc rồi mở khoá đẩy cánh cửa ra:
– Tuỳ mày, nếu muốn thì đi vào đây, không thì quay đâu lại theo hướng khi nãy.
Dứt lời, chị cũng xoay người đi về phía 1 căn phòng ở bên trong đó, mà tôi đứng đấy đôi chân nửa muốn bước tới, nửa muốn lùi lại.
Tôi tin chắc rằng nếu đi qua cánh cửa này, cuộc sống của tôi về sau sẽ là những tháng ngày chẳng thể tìm thấy ánh sáng.
Tôi không thể biết được con đường này nó chông gai và nghiệt ngã đến mức nào, điều tôi biết được là nó có thể giúp tôi có được 1 khoản tiền để chữa trị cho con tôi, Cốm nó vẫn đang ở đấy đợi tôi đến, tôi chẳng còn thời gian nào để mà yên lặng suy ngẫm nữa.
Tôi dùng hết sức lực của mình mà nhấc đôi chân lên, 1 bước đi qua cánh cửa cổng ấy, con chó được xích ở 1 cái cây trong sân thấy tôi liền sủa lớn rồi lao ra như muốn làm bật cả cái gốc cây đây.
Tôi sợ hãi đi đến căn phòng mà chị Hằng bước vào khi nãy, vừa đến trước cánh cửa, nhìn vào phía bên trong là 1 người thanh niên khi sáng lái chiếc xe máy đó cùng với mấy cô gái ăn mặc hở hang trong đó có cả chị Hằng.
Người thanh niên ấy nhìn thấy tôi cũng có chút ngạc nhiên mà hỏi:
– Ơ con này, vào đây làm gì?
Chị Hằng ngồi ở trong đấy lúc này lên tiếng:
– Vào đây thì để làm chứ còn làm gì nữa.
– Mày điên à Hằng, không dưng lại dẫn con đẻ về đây.
– Thì không phải là đang thiếu người sao? Nó mới đẻ thì để nó đi phòng hát trước, 1 – 2 tháng là có thể đi khách được rồi.
Người thanh niên kia nét mặt dữ tợn đứng bật dậy mà lớn tiếng:
– Mẹ mày, rồi khách khứa họ biết thì họ chửi vào mặt tao, mày nên hiểu con đẻ nó đen cỡ nào. Thôi thôi, tao không đồng ý nhé.
Nói rồi anh ta đi lại phía tôi túm lấy cánh tay tôi mà đẩy đi. Chị Hằng thấy vậy cũng đi lại ngăn cản:
– Thôi, mày mê tín vừa thôi. Nó cứ kiếm ra tiền đem về là được, tao đéo quan trọng. Mày đéo thích thì để nó làm với tao.
– Vấn đề ở đây không phải là làm với ai, mà nó mới đẻ xong thì làm được cái gì.
Chị Hằng giật tôi lại rồi nhìn đến người thanh niên kia:
– Kệ tao, sau nó mà là đứa kiếm tiền được nhất thì mày đừng có mà đổi ý.
– Mẹ con điên, tao cũng đến chịu với mày. Tuỳ.
Nói rồi anh ta cũng tức giận đi lại phía chiếc xe đang dựng trong sân ngồi lên rồi lái thẳng đi ra cổng.
Chị Hằng lúc này nhìn sang tôi rồi nói:
– Để chị tìm cho mày bộ quần áo, trước mắt tắm rửa sạch sẽ rồi vứt cái bộ trên người mày ngay đi. Nhà tắm ở hướng kia, bật nước nóng lên mà dùng, người mày như thế này không thể kiêng cử được.
Nói xong chị Hằng cũng quay lại vào căn phòng kia lúc sau đi ra đưa cho tôi 1 bộ quần áo ở nhà khá thoải mái:
– Nhanh lên rồi ra đây chị nói chuyện.
Tôi nhận bộ đồ trên chị rồi cũng xoay người đi về hướng căn phòng ở cuối kia, bàn tay run rẩy đưa lên bật công tắc điện rồi bước vào mà đóng cánh cửa lại.
Cả người uể oải trút bỏ từng thứ trên người xuống, đôi chân tôi những vết máu chảy dài đã quẹn khô lại, lúc này mới cảm thấy nơi phía cửa mình chợt đau xót, khẽ cúi đầu nhìn xuống, những dòng nước đỏ vẫn rơi rớt trên nền gạch trắng xoá, cái màu đấy là đầu óc tôi trở nên choáng váng.
Tôi bắt đầu xả nước xuống, gột rửa hết những thứ bẩn thỉu và bụi bặm trên người, cảm giác giọt nước thấm vào từng khấc da thịt đến tê buốt.
Sau khi mọi thứ đã ổn thoả, tôi trở ra rồi đi lại phía căn phòng khi nãy, lúc này mấy cô gái kia đã đi hết chỉ còn lại mình chị Hằng ở đấy tôi mới đi vào:
– Chị…bây giờ em phải làm gì?
Chị Hằng nhìn tôi rồi trả lời:
– Công việc thường làm vào buổi tối, khách ngày rất ít. Mày tranh thủ có nghỉ ngơi thì nghỉ đi.
– Chị ơi….vậy….em có thể ứng trước tiền không?….Hoặc chị cho e mượn….em cần phải đến viện đóng tiền…con em đang ở 1 mình trong đấy.
Chị bỗng nhiên nhìn tôi 1 cái khá lâu rồi đứng lên:
– Được rồi, chị đi với mày.
Chúng tôi ra ngoài bắt xe mà đi thẳng đến bệnh viện. Tôi vội vã chạy vào bên trong, đôi mắt dáo dác tìm chị y tá hồi sáng nhưng chẳng thấy liền đi lại phía quầy thu, vẫn lại chị gái khó tính ban nãy mà lên tiếng hỏi:
– Chị ơi, con em giờ đang ở đâu chị?
Chị ta nhìn lên tôi trả lời:
– Đem tiền lên nộp viện phí chưa?
Chị Hằng lúc này đi lại chô tôi nói:
– Hết nhiều khônng để tôi đóng?
Chi ta chuyển tầm nhìn rời khỏi tôi, nhìn sang chị Hằng mà trả lời:
– Trước mắt đóng tạm 2 triệu đã, bệnh nhi vẫn trong quá trình điều trị, nếu có gì thì bệnh viện sẽ báo.
Chị Hằng nghe vậy cũng lấy trong túi ra mấy tờ 500k đưa cho cô gái kia. Cô ta nhận lấy rồi cúi đầu xuống viết lách, rổi đẩy quyền sổ sang cho tôi:
– Được rồi, ký vào đây đi. Xong rồi lại căn phòng ở phía cuối hành lang kia, bệnh nhi đang được điều trị ở đấy.
Tôi nghe vậy cũng vội vàng cầm cây bút ký xoẹt vào đấy rồi quay người theo hướng dẫn của cô ta mà chạy đến căn phòng ở cuối cùng kia bước vào.
Vừa bước chân vào mọi thứ khiến tôi choáng váng, không riêng chỉ mình con tôi mà rất nhiều đứa bé đều được nằm đấy trong 1 lồng kính, với những ông dẫn cắm trên người.
Tôi có phần run rẩy bước vào, đôi mắt vì cảnh tượng này mà trở nên lưng tròng nước, rồi dừng lại ở 1 chiếc lồng của đứa bé không có người thân nào ở đấy mà ứa nước mắt.
Bàn tay xanh xao chậm raiz đưa lên luồn vào trong cái lỗ hổng nhỏ ở chiếc lồng mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé xíu của đứa bé, nức nở mà nói:
– Cốm ơi…cố lên con…mẹ nhất định sẽ không để con phải làm sao.
Vì là phòng bệnh nên không cho phép người nhà vào quá nhiều, chị Hằng chỉ có thể đứng ngoài đợi tôi.
1 lúc sau, tôi trở ra, thấy chị vẫn còn ngồi ở chiếc ghế chờ ngoài đấy liền đi lại hỏi nhỏ:
– Chị ơi…con em giờ đang như thế này….em làm sao có thể đi làm được?
Chị Hằng đứng dậy đi lại phía tôi nói:
– Trước mắt mày cứ ở đây với đứa bé, chập tối chị sẽ đến đón mày về, khi ấy sẽ thuê 1 bà xuống để ý nó, mày xong việc thì chị sẽ đưa mày lại đây. Mày đã xác định vào con đường này, tốt nhất không nên đắn đo nữa, tiền chị cho mày mượn, phải tự kiếm mà trả lại cho chị.
Tôi nhìn chị ấy mà nước mắt cứ chảy dài xuống, cổ họng kìm nén những tiếng nấc mà gồng mình lên nói:
– Dạ!
Chị đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai tôi 1 cái rồi quay người đi, tôi lại đứng đấy nhìn theo bóng chị đi khuất sau đám người qua lại mà chỉ thấy đc 1 màu tương lai xám xịt.
Chập tối, chị đúng như đã nói đi xuống đón tôi, lúc này đi cùng chị còn có 1 người phụ nữ đã ngoài 50 tuổi, gương mặt khá hiền lành.
– Cô Hiền đây cũng có mấy đứa cháu nhỏ, chị nhờ cô ấy đến trông thằng bé đỡ mày mấy tiếng, giờ thì đi nào.
Tôi nhìn người phụ nữ tên Hiền kia có chút mếu máo nói:
– Cô để ý đứa bé hộ cháu, cháu nhất định sẽ quay lại sớm.
Nói rồi tôi cũng liền chạy thănhr ra ngoài bởi vì sợ nán lại chỉ cành khiến tôi không muốn rời nỡ rời khỏi đây.
Tôi và chị leo lên chiếc xe máy trở về khu trọ, xe vừa lao vào trong sân, đập vào mắt là cảnh tượng nhưng cô gái áo 2 giây cổ trễ khoe ngực, váy ngang ngang đùi khoe chân đang đứng tụ lại 1 chỗ.
Người thanh niên khi sáng còn muốn đuổi tôi, nhìn thôi tôi cũng chỉ hừ lạnh 1 tiếng rồi lại hướng đến mấy cô gái kia nói lớn:
– Nào mấy đứa kia, đi làm nào, còn đứng đấy mà đú đởn à?
Lời anh ta vừa dứt, mấy cô gái kia cũng đi lại phía con xe máy dựng ngay đấy ngồi lên, 3 đến 4 người trên 1 chiếc xe lao ra ngoài.
Chị Hằng lúc này kéo tôi vào trong phòng, mở tủ ra lựa đi lựa lại, ném cho tôi 1 chiếc váy body màu đen mà nói:
– Thay nó vào đi!
Lần đầu tiên tôi mặc thứ quần áo kiểu này, mặc dù nó không quá táo bạo như của mấy cô gái khi nãy nhưng nó cũng lộ liễu ít nhiều.
Đứng chần chừ 1 lúc rồi cũng mặc nó vào, chị Hằng lại nhấn tôi ngồi xuống giường rồi lấy hộp phấn với thỏi son ra, bôi bôi xoa xoa vài cái rồi cất đi:
– Được rồi, đứng dậy đi nào.
Tôi nghe vậy liền đứng lên, cảm nhận được sản dịch ở phía dưới bỗng chốc ào ra 1 đợt làm tôi khựng lại. Chị Hằng thấy vậy cũng hỏi:
– Sao thế?
Tôi nhìn chị lắc đầu 1 cái:
– Không sao, giờ đi đâu hả chị?
– Quán hát. Nhanh lên đi, không đứa khác nó cướp mẹ hết khách giờ.
Tôi cùng chị lại ra chiếc xe khi nãy ngồi lên phóng đi, váy ngắn lại khá mỏng làm tôi cảm ghấy hơi se lạnh, cả người bỗng nhiên trở nên nổi hết gai ốc mà khẽ run.
Chiếc xe dừng lại ở con phố với ánh đèn nhấp nháy đủ màu, khu đây đều là 1 loại các quán hát karaoke lớn nhỏ.
Tôi bước xuống, chị HẰng cũng kéo tôi vào 1 quán rồi chỉ lại phía chiếc ghế gần chỗ 1 thanh niên đang ngồi trông xe mà nó:
– Mày ngồi đây, lát nữa có khách đến kiểu gì cũng gọi. Quán này là quán đông khách nhất, mày ngồi 1 bàn chỉ cần 30 phút là phải tìm cách lấy tiền rồi rời đi để chuyển bàn khác. Công việc chỉ ngồi bấm bài hát rồi rót bia, khôn khéo thì sẽ được khách bo thêm không thì lấy 1 bàn 300k, nhớ chưa?
Tôi nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu nhưng trong lòng căng thăngr không thôi, 2 bàn tay bấu chặt vào nhau, cả người lúc này không hiểu sao trở nên gai lạnh.
Chị Hằng đứng cùng tôi 1 lúc thì có 1 đòan khách 5-6 người đàn ông đi vào, đợi cho bọn họ lấy phòng xong xuôi chị mới đi lại tươi cười nói:
– Mấy anh uống nhiều bia rượu rồi hát vậy có cần các em bấm bài cho không?
1 người đàn ông trong số đấy đã hơi ngà say nhìn chị cợt nhả nói:
– Có trẻ và đẹp như em không?
– Anh yên tâm, mấy đứa em em còn trẻ và đẹp hơn nhiều.
– Được, thế gọi cho mấy em vào phòng đi.
– Dạ, vậy các anh vào trước đi, em sẽ dẫn mấy đứa vào luôn.
Mấy người đàn ông ấy nghe vậy cũng gật đầu đi vào 1 căn phòng, chị Hằng lúc này láy điện thoại ra gọi cho ai đấy rồi nói:
– Mấy đứa kia có đứa nào xong chưa? Cho vài đứa sang quán 409 đi, có khách gọi.
– …..
– Được rồi, bảo nó lựa lời, nhanh lên.
Dứt lời, chị cũng tắt máy đi lại phía tôi:
– Thuỳ, mày vào trước đi.
– Mình em ah?
– Vào đi rồi mấy đứa đang ở gần đây sẽ sang luôn. Không phải sợ đâu, chị đứng ở ngoài đợi mày.
Tôi lúc này thật sự căng thẳng mà đứng dậy, theo chị đi đến trước cửa cánh phòng kia, chần chừ 1 lúc rồi cũng đẩy cửa vào.
Vừa bước vào bên trong, cũng cảm nhận được 1 đợt sản dịch chảy ào ra làm tôi đứng người.
Lúc này, cái người khi nãy nói chuyện với chị Hằng liền đi lại ôm lấy eo tôi:
– Em gái, đi vào đây ngồi.
Tôi theo phản xạ lại khẽ đẩy ông ta ra, ngay sau đó cũng nhận được sắc mặt khó coi của lão tôi cũng phải gượng gạo cười:
– Để em đi được mà.
Tôi đi lại phía khoảng ghế cách xa bọn họ ngồi xuống nhưng lão già kia lại đi về chỗ tôi ngồi ngay bên cạnh, vòng tay qua ôm tôi.
Vừa ngay lúc đấy, cánh cửa lại mở ra, tôi theo phản xạ hướng đến, người đàn ông vừa bước vào làm tôi có phần kinh ngạc.
Anh ta đi lại khoảng ghế đối diện tôi ngồi xuống, cười nói với mấy người kia, lão ngồi cạnh tôl cũng đứng dậy đi lại tay bắt mặt mừng lắm vì nhạc quá lớn nên tôi cũng chẳng nghe được bọ nói gì.
Lúc này, lão già kia quay lại chỗ tôi nói nhỏ vào tai:
– Em lại kia rót bia đi.
Tôi nghe vậy có chút ngần ngại nhưng cũng phải đứng dậy, trong lòng vẫn đang hy vọng có cô gái nào vào lúc này thì tốt.
Tôi đi lại chỗ người đàn ông kia, với lấy chai bia bật ra rót vào 1 cốc đá rồi đặt caia chai xuống định trở lại ví trí cũ thì anh ta lên tiếng:
– Tôi gặp cô rồi thì phải!?
Tôi nghe vậy cũng thấy ngạc nhiên quay lại nhìn anh ta, thật sự không nghĩ anh ta vẫn nhớ tôi.
Khi vừa đối mặt nhau, có lẽ dễ nhận ra hơn nên tôi thấy anh khẽ cười nhạt 1 cái:
– Nếu tôi nhớ không nhầm thì đã đụng mặt cô 3 lần rồi thì phải. Mỗi lần lại là 1 dáng vẻ không giống nhau. 1 lần là sản phụ, 1 lần là bà mẹ ôm con, còn bây giờ…….(anh ta nhìn tôi 1 lượt rồi dừng lại ở gương mặt tôi, bình thản nói tiếp)….khá xinh đẹp. Chỉ là trong bộ dạng này, tôi không có cảm tình.
Lời nói đầy ý mỉa mai ở trong đó tôi nghe thừa hiểu, cảm giác nhục nhã kéo đến, sống mũi có chút cay xè, bỗng lúc này cánh cửa lại mở ra, mấy cô gái ở khu trọ của chị Hăngf đi vào, tôi thấy vậy cũng liền rời khỏi chỗ anh ta kiếm 1 vị trí tách biệt để ngồi.
Vừa đặt người xuống, lại 1 trận ồ ạt nữa trào ra, tôi có cảm giác đầu óc đã trở nên chóng mặt, toan đứng dậy đi ra phía ngoài thì lão gia khi nãy lại đi đến ôm lấy tôi.
Có chút mệt mỏi khẽ né tránh nhưng lão cứ khăng khăng ôm chặt lấy, mà tay kia vẫn cầm cái mic hướng đến màn hinhd mà hát.
Lúc này, anh ta bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài, tôi thấy qua ô kính anh ta nói gì đó với nhân viên của quán rồi quay vào thì 1 lúc sau đó anh nhân viên kia cũng mở cửa đi lại chỗ tôi gọi tôi ra.
Tôi không hiểu chuyện gì nhưng tháo được lão già kia nên cũng đứng dậy, cảm giác chóng mặt khủng khiếp, chân tay bắt đầu bủn rủn. Vừa bước ra khỏi căn phòng, anh nhân viên kia đưa tôi vài tờ tiền nhét vào tay rồi nói:
– Em ra ngoài đi, không phải vào đó nữa.
Tôi thật sự không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đầu óc bỗng nhiên quay cuồng, cả người không còn sức lực ngã quỵ xuống, 1 trần ồ ạt ở phía dưới lại trào lên, xung quanh là bầu không khí lạnh ngắt khiến tay chân tôi tê cứng lại, không thể cử động được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook