Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-104
Chương 105: Một màn kịch hay
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tưởng Thành Hủ vừa nói, vừa đưa thực đơn.
Hà Tư Ca cũng không nhìn: “Em không đói, cũng không muốn ăn cái gì cả.” Cô quay sang nói với người phục vụ đứng ở bên cạnh: “Phiền cổ cho tôi một ly nước nóng, cám ơn.” Nghe vậy, Tưởng Thành Hủ cũng cười nói: “Vậy thì mang một bình trà hoa lên trước đi.” Đợi người phục vụ đi ra khỏi phòng VIP, Hà Tư Ca đi thẳng vào vấn đề nói: “Anh nên biết xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ em không có tâm trạng gì mà ngồi đây ăn uống với anh cả.” Sở dĩ cô nói như vậy, thật ra cũng là muốn thăm dò Tưởng Thành Hủ một chút.
Không phải anh nói anh đã biết chuyện của cô và Mạnh Gia Nhàn sao.
Cho nên, Hà Tư Ca mới cố ý nói một câu như vậy.
Cô muốn nghe xem, rốt cuộc Tưởng Thành Hủ muốn nói gì với mình.
“Đúng vậy, có điều Mạnh Gia Nhàn càng phiền hơn em, bởi vì ba vợ anh đã tìm luật sư, nói để lại cho em một ít tài sản.” Đợi người phục vụ bê trà lên, Tưởng Thành Hủ phất tay ra hiệu cho cô ấy đi xuống, tự tay rót cho Hà Tư Ca một cốc
Hà Tư Ca kinh ngạc: “Di sản?”
Anh gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ ba vợ anh đã biết rồi, mặc dù mọi người đều cố gắng giấu ông ấy
Nhưng tối hôm qua ông ấy vẫn gọi luật sư đến nhà, hai người nói chuyện riêng hơn mười phút.”
Liên quan đến di chúc à?”
Hà Tư Ca cau chặt mày lại.
“Không sai,” Tưởng Thành Hủ mỉm cười nhìn cô, “Luật sư nói với bọn anh, ý ông ấy là để lại cho em ba mươi phần trăm.” Tay cô run lên, suýt nữa làm đổ cốc trà bên cạnh xuống đất.
Tưởng Thành Hủ vội vàng giơ tay ra đỡ lấy cốc trà.
“Em đây là đang vui hả?” Anh kinh ngạc hỏi.
“Anh đang nói linh tinh cái gì thế?” Hà Tư Ca nổi giận nói, “Em có cái gì mà vui? Đừng quên ông ấy là ba vợ của anh đấy! Con rể như một nửa con trai, chẳng lẽ anh chỉ mong Manh Nương lập tức tắt thở à?” Tưởng Thành Hủ thu tay lại, chậm rãi trả lời: “Tuy nói như vậy, nhưng anh thật sự thở phào nhẹ nhõm.” Một khi cha mẹ Mạnh Gia Nhan đều không còn nữa, thế lực của nhà họ Mạnh sẽ bị suy yếu nặng nề, cho dù Mạnh Thị vẫn lớn mạnh như thường, nhưng đối với Tưởng Thành Hủ mà nói, áp lực đã giảm đi rất nhiều.
Còn nhà họ Tưởng, dù sao cũng là cha mẹ ruột của mình, cũng không thể ép chết con trai đúng không? Cho nên, bây giờ Tưởng Thành Hủ đã có chút không kiềm chế nổi rồi
Anh nghĩ là, một khi Mạnh Sưởng không còn trên đời này nữa, chuyện mình và Mạnh Gia Nhàn ly hôn sẽ có thể chính thức trở thành thật.
“Anh đúng là máu lạnh” Hà Tư Ca nhìn anh, nói với giọng điệu yếu ớt.
Cô tưởng là Tưởng Thành Hủ nói chuyện minh và Mạnh Gia Nhàn bị hoán đổi cho nhau lúc bé, cho nên mới lo lắng bất an chạy đến.
Nhưng nhìn dáng vẻ anh, chỉ là nói chuyện di chúc thôi.
Nếu không phải thứ mình quan tâm, Hà Tư Ca cũng không muốn ở lâu.
Di sản?
Cô chưa bao giờ quan tâm.
Càng đừng nói là, ở trong lòng Hà Tư Ca, cô vẫn không thể coi Mạnh Sưởng là cha ruột của mình
Cô cũng không có suy nghĩ gì với tiền của ông ấy cả.
“Tu Ca!”
Thấy cô định đi, Tưởng Thành Hủ giữ lấy cánh tay Hà Tư Ca
Anh sốt ruột: “Em đừng có trẻ con vào thời khắc mấu chốt được không?” Cô quay đầu lại, cảm thấy phản cảm: “Đó là chuyện của em, không liên quan đến anh
Nếu như anh cảm thấy phần di chúc này ảnh hưởng đến lợi ích của anh...” Hà Tư Ca dùng một chút, tiếp tục nói: “Vậy anh đi tìm Mạnh Nương, hoặc là tìm Mạnh Gia Nhàn đi, dù sao cũng không nên đến tìm em!”
Nói xong, cô giơ tay gạt tay Tưởng Thành Hủ ra.
Không ngờ anh lại càng cầm chặt hơn
“Anh chỉ tò mò, tại sao Mạnh Sưởng lại hào phóng với em như vậy? Mạnh Gia Nhàn đã từng nói hai người là họ hàng, nhưng luôn không có liên lạc gì?” Tưởng Thành Hủ nhìn chằm chằm Hà Tư Ca, hiển nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì chuyện này
Cho nên, anh phải chứng thực qua cô.
“Em không biết!” Hà Tư Ca có chút phiền não quay mặt đi chỗ khác.
“Tư Ca, trước kia em không phải như vậy! Cho dù anh lừa em, vậy cũng chỉ là vì muốn có em mà thôi! Hơn nữa, anh tra được bối cảnh gia đình em, biết bọn họ căn bản không đối xử tốt với em! Để em tiếp tục sống với bọn họ, anh thà lừa em để em ở lại bên cạnh anh còn hơn!”
Tưởng Thành Hủ đứng ở trước mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mình
“Em tự hỏi em xem sau khi nhận lại người nhà họ Hà, em có cảm thấy vui không?”
Lời anh giống như một con dao đâm vào trái tim Hà Tư Ca
Cô thừa nhận, cho dù là Hà Nguyên Chính hay là Đỗ Uyển Thu thì bọn họ đều chưa bao giờ coi mình là người nhà.
Nghĩ như vậy, thái độ của Hà Tư Ca lập tức mềm mỏng hơn.
“Thành Hủ, anh đối với em và Tân Tân rất tốt, em biết
Nhưng ngay từ đầu em cũng chưa từng muốn gả cho anh, cho dù anh và Mạnh Gia Nhàn không có hôn ước, cho dù em không gặp Phó Cẩm Hành ở Trung Hải thì em vẫn sẽ từ chối lời cầu hôn của anh
Trước đó em luôn do dự, là bởi vì em không biết phải nói như thế nào mới có thể giảm tổn thương đến mức thấp nhất, anh hiểu không?” Cô lấy hết dũng khí, nói thẳng với anh tất cả.
Hà Tư Ca nhắm mắt lại, hạ quyết tâm: “Anh cầu hôn em không chỉ một lần, nhưng em luôn không trả lời, nói để em suy nghĩ một chút, thật ra là em đang nghĩ xem phải từ chối anh thế nào.”
Nói ra sẽ thoải mái hơn nhiều
Cũng bớt khiến đối phương cứ nghĩ mãi đến chuyện này, khiến đôi bên đều khó chịu
Chẳng trách..
chẳng trách em luôn nói cho em suy nghĩ thêm..
chẳng trách người ta nói, không trả lời ngay thật ra chính là từ chối...” Qua nửa ngày, Tưởng Thành Hủ mới lẩm bẩm.
Anh buông tay ra, mệt mỏi cúi đầu
“Cho nên thứ ngăn cách giữa em và anh không phải Mạnh Gia Nhàn, cũng không phải Phó Cẩm Hành, mà là..
em không yêu anh, em không muốn gả cho anh
Em xin lỗi, Thành Hủ.” Hà Tư Ca biết lời cô làm tổn thương người khác thế nào.
Những giải quyết nhanh chóng còn hơn cứ để giày vò mãi.
Nếu như năm ngoái cô có thể nói ra những lời này, có lẽ Tưởng Thành Hủ sẽ không vùng vẫy lâu như vậy.
“Em tưởng là lúc đó em từ chối cùng anh bỏ trốn, anh sẽ hiểu được
Sự thật chứng minh, thật ra anh vẫn không hiểu, nếu không, hôm nay anh sẽ không đến tìm em.”
Hà Tư Ca cắn môi, tránh ánh mắt anh.
Im lặng.
Ngay cả nhiệt độ không khí xung quanh cũng hạ thấp, làm người ta khó chịu
Đứng một lúc, Hà Tư Ca điều chỉnh lại vẻ mặt, chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã!” Tưởng Thành Hủ gọi cô lại, “Vẫn còn một việc anh chưa nói với em.”
Cô đứng yên, không quay đầu lại: “Chuyện gì thế?”
“Tai nạn, vụ tai nạn xe đó xảy ra cũng không hoàn toàn vì em lái xe quá tốc độ!”
Tưởng Thành Hủ vội vàng nói: “Đã qua nhiều năm rồi, vốn dĩ đã không tra được gì nữa, nhưng ngay tháng trước, một người đàn ông mới mãn hạn tù được thả ra đã tìm được anh, anh ta nói anh ta biết một số chuyện nên anh đã gặp anh ta một lần.”
Căn cứ theo điều tra hiện trường, là bởi vì xe chạy với tốc độ quá nhanh, đâm vào hàng rào bảo vệ bên đường mới dẫn đến tai nạn
Có điều, lời của người đàn ông kia khiến Tưởng Thành Hủ cảm thấy chuyện này không đơn giản.
“Anh ta nói cái gì?” Quả nhiên, Hà Tư Ca khiếp sợ, vội vàng giục.
“Em đợi chút, anh gọi anh ta đến để anh ta tự nói với em.”
Tưởng Thành Hủ cầm điện thoại lên, gọi cho ai đó
Điện thoại kết nối, anh không nói gì, trực tiếp cúp máy
Chưa đến một phút, đã có người gõ cửa phòng VIP
Ngay sau đó, một người đàn ông cường tráng đầu trọc đi vào: “Anh Tưởng.”
Tưởng Thành Hủ gật đầu: “Đừng khách sáo, nói hết những gì anh biết ra đi, giống như ngày đó anh nói với tôi ấy.”
Người đàn ông cường tráng đầu trọc nhìn anh, lại cẩn thận quan sát Hà Tư Ca mấy lần
Bị một người đàn ông xa lạ nhìn như vậy, cô có chút không thoải mái
Chỉ một lát sau, người đàn ông cường tráng đầu trọc lẩm bẩm: “Đúng thật rồi, y như cô gái trong ảnh, không sai.”
“Xin hỏi, anh biết cái gì à?”
Hà Tư Ca truy hỏi
Lúc này anh ta mới lên tiếng nói: “Không giấu cô, tuy tôi không lớn tuổi lắm, thật ra tôi đã vào cung ba lần rồi!”
“Vào cung ba lần?” Hà Tư Ca có chút hoang mang nhìn anh ta.
Ờ thì chính là vào tù ba lần!”
Người đàn ông cường tráng đầu trọc giơ ba ngón tay, dáng vẻ dương dương tự đắc: “Cả cái nhà tù ở Nam Bình, không có mà ai tôi không biết cả
Nói cho cô biết vậy, khoảng sáu năm trước, một người anh em của tôi mới được ra tù không lâu vào tù thăm tôi, cậu ta nói với tôi, sau khi cậu ta ra tù đã đến Trung Hải mở một cửa hàng bảo dưỡng xe hơi, còn nhận một đơn hàng ngon, đủ để không phải lo cơm áo nửa đời còn lại, mà kể cả làm không tốt thì vẫn có thể ngủ với người đẹp...”
Anh ta vừa nói vừa sờ cằm, cái cảm giác lưu manh đó khiến Hà Tư Ca chỉ có thể cố nhịn mà nghe tiếp.
“Tôi nhớ lúc đó cậu ta đưa cho tôi một bức ảnh, ừm, đúng, chính là cô
Cậu ta nói có người bỏ tiền bảo cậu ta động tay động chân trên xe của cô, nếu như không chết thì cậu ta tự đi xử lý, cuối cùng làm sạch sẽ là được, he he
Có tiền, lại có đàn bà để ngủ, cô nói có đúng là quá may mắn không?” Vẻ mặt người đàn ông cường tráng đầu trọc đầy hâm mộ
“Anh chắc chắn là tôi à?” Hà Tư Ca không tin lắm.
“Tôi đã xem ảnh rồi, tôi còn bảo cậu ta giữ bức ảnh đó lại, mấy năm đó dựa vào bức ảnh kia.” Mắt hắn sáng lên.
“Im miệng!”
Hà Tư Ca không nghe nổi nữa, nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Thành Hủ, giận tím mặt: “Lời như vậy anh cũng tin à? Loại người như bọn họ, vì tiền thì lời nói dối gì mà không nghĩ ra được?” Quan trọng nhất chính là lời của người đàn ông cường tráng đầu trọc khiến cô cảm thấy vô cùng buồn nôn
“Anh cần gì phải vì một chuyện em đã buông xuống từ lâu mà lừa em? Hôm nay anh đến Trung Hải, cũng là muốn đích thân chứng thực, nếu như anh ta nói dối, anh sẽ khiến anh ta hối hận vì đã lừa anh.”
Tưởng Thành Hủ giơ tay chỉ người đàn ông cường tráng đầu trọc
“Tôi vừa mới ra tù, tôi còn mong người anh em kia cho tôi ít tiền bịt miệng, sao tôi phải nói dối?” Hắn căm giận bất bình nói
Nhìn dáng vẻ giọng điệu của hắn, mặc dù hạ lưu, nhưng không giống đang nói dối
Hà Tư Ca do dự một lúc, nhìn về phía Tưởng Thành Hủ: “Em sẽ tin anh một lần nữa, nếu như anh lừa em, em tuyệt đối sẽ khiến anh hối hận!”
Sau đó, ba người đến cơm cũng không ăn, trực tiếp rời khỏi nhà hàng
Theo địa chỉ người đàn ông cường tráng đầu trọc cung cấp, bọn họ nhanh chóng đến một cửa hàng bảo dưỡng xe hơi
Trước khi xuống xe, Tưởng Thành Hủ hỏi: “Tư Ca, em còn nhớ nơi này không? Theo những gì trước mắt cho thấy thì chiếc xe em lái đã bị động tay động chân ở chỗ này.” Cô quan sát cửa hàng đối diện, nhìn đi nhìn lại, vẫn lắc đầu.
“Em thật sự không nhớ nổi.”
“Không sao.” Tưởng Thành Hủ muốn cầm tay cô, an ủi có mấy câu, lại bị Hà Tư Ca khéo léo tránh ra.
Vừa nhìn thấy người đàn ông cường tráng đầu trọc, một người đàn ông dáng vẻ ông chủ đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó, hắn nhấc chân chạy mất.
“Này, đừng chạy!” Tưởng Thành Hủ và người đàn ông cường tráng đầu trọc cũng không biết xảy ra chuyện gì, hai người lập tức đuổi theo.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hà Tư Ca cũng không nhìn: “Em không đói, cũng không muốn ăn cái gì cả.” Cô quay sang nói với người phục vụ đứng ở bên cạnh: “Phiền cổ cho tôi một ly nước nóng, cám ơn.” Nghe vậy, Tưởng Thành Hủ cũng cười nói: “Vậy thì mang một bình trà hoa lên trước đi.” Đợi người phục vụ đi ra khỏi phòng VIP, Hà Tư Ca đi thẳng vào vấn đề nói: “Anh nên biết xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ em không có tâm trạng gì mà ngồi đây ăn uống với anh cả.” Sở dĩ cô nói như vậy, thật ra cũng là muốn thăm dò Tưởng Thành Hủ một chút.
Không phải anh nói anh đã biết chuyện của cô và Mạnh Gia Nhàn sao.
Cho nên, Hà Tư Ca mới cố ý nói một câu như vậy.
Cô muốn nghe xem, rốt cuộc Tưởng Thành Hủ muốn nói gì với mình.
“Đúng vậy, có điều Mạnh Gia Nhàn càng phiền hơn em, bởi vì ba vợ anh đã tìm luật sư, nói để lại cho em một ít tài sản.” Đợi người phục vụ bê trà lên, Tưởng Thành Hủ phất tay ra hiệu cho cô ấy đi xuống, tự tay rót cho Hà Tư Ca một cốc
Hà Tư Ca kinh ngạc: “Di sản?”
Anh gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ ba vợ anh đã biết rồi, mặc dù mọi người đều cố gắng giấu ông ấy
Nhưng tối hôm qua ông ấy vẫn gọi luật sư đến nhà, hai người nói chuyện riêng hơn mười phút.”
Liên quan đến di chúc à?”
Hà Tư Ca cau chặt mày lại.
“Không sai,” Tưởng Thành Hủ mỉm cười nhìn cô, “Luật sư nói với bọn anh, ý ông ấy là để lại cho em ba mươi phần trăm.” Tay cô run lên, suýt nữa làm đổ cốc trà bên cạnh xuống đất.
Tưởng Thành Hủ vội vàng giơ tay ra đỡ lấy cốc trà.
“Em đây là đang vui hả?” Anh kinh ngạc hỏi.
“Anh đang nói linh tinh cái gì thế?” Hà Tư Ca nổi giận nói, “Em có cái gì mà vui? Đừng quên ông ấy là ba vợ của anh đấy! Con rể như một nửa con trai, chẳng lẽ anh chỉ mong Manh Nương lập tức tắt thở à?” Tưởng Thành Hủ thu tay lại, chậm rãi trả lời: “Tuy nói như vậy, nhưng anh thật sự thở phào nhẹ nhõm.” Một khi cha mẹ Mạnh Gia Nhan đều không còn nữa, thế lực của nhà họ Mạnh sẽ bị suy yếu nặng nề, cho dù Mạnh Thị vẫn lớn mạnh như thường, nhưng đối với Tưởng Thành Hủ mà nói, áp lực đã giảm đi rất nhiều.
Còn nhà họ Tưởng, dù sao cũng là cha mẹ ruột của mình, cũng không thể ép chết con trai đúng không? Cho nên, bây giờ Tưởng Thành Hủ đã có chút không kiềm chế nổi rồi
Anh nghĩ là, một khi Mạnh Sưởng không còn trên đời này nữa, chuyện mình và Mạnh Gia Nhàn ly hôn sẽ có thể chính thức trở thành thật.
“Anh đúng là máu lạnh” Hà Tư Ca nhìn anh, nói với giọng điệu yếu ớt.
Cô tưởng là Tưởng Thành Hủ nói chuyện minh và Mạnh Gia Nhàn bị hoán đổi cho nhau lúc bé, cho nên mới lo lắng bất an chạy đến.
Nhưng nhìn dáng vẻ anh, chỉ là nói chuyện di chúc thôi.
Nếu không phải thứ mình quan tâm, Hà Tư Ca cũng không muốn ở lâu.
Di sản?
Cô chưa bao giờ quan tâm.
Càng đừng nói là, ở trong lòng Hà Tư Ca, cô vẫn không thể coi Mạnh Sưởng là cha ruột của mình
Cô cũng không có suy nghĩ gì với tiền của ông ấy cả.
“Tu Ca!”
Thấy cô định đi, Tưởng Thành Hủ giữ lấy cánh tay Hà Tư Ca
Anh sốt ruột: “Em đừng có trẻ con vào thời khắc mấu chốt được không?” Cô quay đầu lại, cảm thấy phản cảm: “Đó là chuyện của em, không liên quan đến anh
Nếu như anh cảm thấy phần di chúc này ảnh hưởng đến lợi ích của anh...” Hà Tư Ca dùng một chút, tiếp tục nói: “Vậy anh đi tìm Mạnh Nương, hoặc là tìm Mạnh Gia Nhàn đi, dù sao cũng không nên đến tìm em!”
Nói xong, cô giơ tay gạt tay Tưởng Thành Hủ ra.
Không ngờ anh lại càng cầm chặt hơn
“Anh chỉ tò mò, tại sao Mạnh Sưởng lại hào phóng với em như vậy? Mạnh Gia Nhàn đã từng nói hai người là họ hàng, nhưng luôn không có liên lạc gì?” Tưởng Thành Hủ nhìn chằm chằm Hà Tư Ca, hiển nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì chuyện này
Cho nên, anh phải chứng thực qua cô.
“Em không biết!” Hà Tư Ca có chút phiền não quay mặt đi chỗ khác.
“Tư Ca, trước kia em không phải như vậy! Cho dù anh lừa em, vậy cũng chỉ là vì muốn có em mà thôi! Hơn nữa, anh tra được bối cảnh gia đình em, biết bọn họ căn bản không đối xử tốt với em! Để em tiếp tục sống với bọn họ, anh thà lừa em để em ở lại bên cạnh anh còn hơn!”
Tưởng Thành Hủ đứng ở trước mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mình
“Em tự hỏi em xem sau khi nhận lại người nhà họ Hà, em có cảm thấy vui không?”
Lời anh giống như một con dao đâm vào trái tim Hà Tư Ca
Cô thừa nhận, cho dù là Hà Nguyên Chính hay là Đỗ Uyển Thu thì bọn họ đều chưa bao giờ coi mình là người nhà.
Nghĩ như vậy, thái độ của Hà Tư Ca lập tức mềm mỏng hơn.
“Thành Hủ, anh đối với em và Tân Tân rất tốt, em biết
Nhưng ngay từ đầu em cũng chưa từng muốn gả cho anh, cho dù anh và Mạnh Gia Nhàn không có hôn ước, cho dù em không gặp Phó Cẩm Hành ở Trung Hải thì em vẫn sẽ từ chối lời cầu hôn của anh
Trước đó em luôn do dự, là bởi vì em không biết phải nói như thế nào mới có thể giảm tổn thương đến mức thấp nhất, anh hiểu không?” Cô lấy hết dũng khí, nói thẳng với anh tất cả.
Hà Tư Ca nhắm mắt lại, hạ quyết tâm: “Anh cầu hôn em không chỉ một lần, nhưng em luôn không trả lời, nói để em suy nghĩ một chút, thật ra là em đang nghĩ xem phải từ chối anh thế nào.”
Nói ra sẽ thoải mái hơn nhiều
Cũng bớt khiến đối phương cứ nghĩ mãi đến chuyện này, khiến đôi bên đều khó chịu
Chẳng trách..
chẳng trách em luôn nói cho em suy nghĩ thêm..
chẳng trách người ta nói, không trả lời ngay thật ra chính là từ chối...” Qua nửa ngày, Tưởng Thành Hủ mới lẩm bẩm.
Anh buông tay ra, mệt mỏi cúi đầu
“Cho nên thứ ngăn cách giữa em và anh không phải Mạnh Gia Nhàn, cũng không phải Phó Cẩm Hành, mà là..
em không yêu anh, em không muốn gả cho anh
Em xin lỗi, Thành Hủ.” Hà Tư Ca biết lời cô làm tổn thương người khác thế nào.
Những giải quyết nhanh chóng còn hơn cứ để giày vò mãi.
Nếu như năm ngoái cô có thể nói ra những lời này, có lẽ Tưởng Thành Hủ sẽ không vùng vẫy lâu như vậy.
“Em tưởng là lúc đó em từ chối cùng anh bỏ trốn, anh sẽ hiểu được
Sự thật chứng minh, thật ra anh vẫn không hiểu, nếu không, hôm nay anh sẽ không đến tìm em.”
Hà Tư Ca cắn môi, tránh ánh mắt anh.
Im lặng.
Ngay cả nhiệt độ không khí xung quanh cũng hạ thấp, làm người ta khó chịu
Đứng một lúc, Hà Tư Ca điều chỉnh lại vẻ mặt, chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã!” Tưởng Thành Hủ gọi cô lại, “Vẫn còn một việc anh chưa nói với em.”
Cô đứng yên, không quay đầu lại: “Chuyện gì thế?”
“Tai nạn, vụ tai nạn xe đó xảy ra cũng không hoàn toàn vì em lái xe quá tốc độ!”
Tưởng Thành Hủ vội vàng nói: “Đã qua nhiều năm rồi, vốn dĩ đã không tra được gì nữa, nhưng ngay tháng trước, một người đàn ông mới mãn hạn tù được thả ra đã tìm được anh, anh ta nói anh ta biết một số chuyện nên anh đã gặp anh ta một lần.”
Căn cứ theo điều tra hiện trường, là bởi vì xe chạy với tốc độ quá nhanh, đâm vào hàng rào bảo vệ bên đường mới dẫn đến tai nạn
Có điều, lời của người đàn ông kia khiến Tưởng Thành Hủ cảm thấy chuyện này không đơn giản.
“Anh ta nói cái gì?” Quả nhiên, Hà Tư Ca khiếp sợ, vội vàng giục.
“Em đợi chút, anh gọi anh ta đến để anh ta tự nói với em.”
Tưởng Thành Hủ cầm điện thoại lên, gọi cho ai đó
Điện thoại kết nối, anh không nói gì, trực tiếp cúp máy
Chưa đến một phút, đã có người gõ cửa phòng VIP
Ngay sau đó, một người đàn ông cường tráng đầu trọc đi vào: “Anh Tưởng.”
Tưởng Thành Hủ gật đầu: “Đừng khách sáo, nói hết những gì anh biết ra đi, giống như ngày đó anh nói với tôi ấy.”
Người đàn ông cường tráng đầu trọc nhìn anh, lại cẩn thận quan sát Hà Tư Ca mấy lần
Bị một người đàn ông xa lạ nhìn như vậy, cô có chút không thoải mái
Chỉ một lát sau, người đàn ông cường tráng đầu trọc lẩm bẩm: “Đúng thật rồi, y như cô gái trong ảnh, không sai.”
“Xin hỏi, anh biết cái gì à?”
Hà Tư Ca truy hỏi
Lúc này anh ta mới lên tiếng nói: “Không giấu cô, tuy tôi không lớn tuổi lắm, thật ra tôi đã vào cung ba lần rồi!”
“Vào cung ba lần?” Hà Tư Ca có chút hoang mang nhìn anh ta.
Ờ thì chính là vào tù ba lần!”
Người đàn ông cường tráng đầu trọc giơ ba ngón tay, dáng vẻ dương dương tự đắc: “Cả cái nhà tù ở Nam Bình, không có mà ai tôi không biết cả
Nói cho cô biết vậy, khoảng sáu năm trước, một người anh em của tôi mới được ra tù không lâu vào tù thăm tôi, cậu ta nói với tôi, sau khi cậu ta ra tù đã đến Trung Hải mở một cửa hàng bảo dưỡng xe hơi, còn nhận một đơn hàng ngon, đủ để không phải lo cơm áo nửa đời còn lại, mà kể cả làm không tốt thì vẫn có thể ngủ với người đẹp...”
Anh ta vừa nói vừa sờ cằm, cái cảm giác lưu manh đó khiến Hà Tư Ca chỉ có thể cố nhịn mà nghe tiếp.
“Tôi nhớ lúc đó cậu ta đưa cho tôi một bức ảnh, ừm, đúng, chính là cô
Cậu ta nói có người bỏ tiền bảo cậu ta động tay động chân trên xe của cô, nếu như không chết thì cậu ta tự đi xử lý, cuối cùng làm sạch sẽ là được, he he
Có tiền, lại có đàn bà để ngủ, cô nói có đúng là quá may mắn không?” Vẻ mặt người đàn ông cường tráng đầu trọc đầy hâm mộ
“Anh chắc chắn là tôi à?” Hà Tư Ca không tin lắm.
“Tôi đã xem ảnh rồi, tôi còn bảo cậu ta giữ bức ảnh đó lại, mấy năm đó dựa vào bức ảnh kia.” Mắt hắn sáng lên.
“Im miệng!”
Hà Tư Ca không nghe nổi nữa, nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Thành Hủ, giận tím mặt: “Lời như vậy anh cũng tin à? Loại người như bọn họ, vì tiền thì lời nói dối gì mà không nghĩ ra được?” Quan trọng nhất chính là lời của người đàn ông cường tráng đầu trọc khiến cô cảm thấy vô cùng buồn nôn
“Anh cần gì phải vì một chuyện em đã buông xuống từ lâu mà lừa em? Hôm nay anh đến Trung Hải, cũng là muốn đích thân chứng thực, nếu như anh ta nói dối, anh sẽ khiến anh ta hối hận vì đã lừa anh.”
Tưởng Thành Hủ giơ tay chỉ người đàn ông cường tráng đầu trọc
“Tôi vừa mới ra tù, tôi còn mong người anh em kia cho tôi ít tiền bịt miệng, sao tôi phải nói dối?” Hắn căm giận bất bình nói
Nhìn dáng vẻ giọng điệu của hắn, mặc dù hạ lưu, nhưng không giống đang nói dối
Hà Tư Ca do dự một lúc, nhìn về phía Tưởng Thành Hủ: “Em sẽ tin anh một lần nữa, nếu như anh lừa em, em tuyệt đối sẽ khiến anh hối hận!”
Sau đó, ba người đến cơm cũng không ăn, trực tiếp rời khỏi nhà hàng
Theo địa chỉ người đàn ông cường tráng đầu trọc cung cấp, bọn họ nhanh chóng đến một cửa hàng bảo dưỡng xe hơi
Trước khi xuống xe, Tưởng Thành Hủ hỏi: “Tư Ca, em còn nhớ nơi này không? Theo những gì trước mắt cho thấy thì chiếc xe em lái đã bị động tay động chân ở chỗ này.” Cô quan sát cửa hàng đối diện, nhìn đi nhìn lại, vẫn lắc đầu.
“Em thật sự không nhớ nổi.”
“Không sao.” Tưởng Thành Hủ muốn cầm tay cô, an ủi có mấy câu, lại bị Hà Tư Ca khéo léo tránh ra.
Vừa nhìn thấy người đàn ông cường tráng đầu trọc, một người đàn ông dáng vẻ ông chủ đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó, hắn nhấc chân chạy mất.
“Này, đừng chạy!” Tưởng Thành Hủ và người đàn ông cường tráng đầu trọc cũng không biết xảy ra chuyện gì, hai người lập tức đuổi theo.
Bình luận facebook