• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-105

Chương 106: Lộ đuôi hồ ly




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
66750.png

Xem ảnh 2
66750_2.png
Lần này đổi Thành Phó Cẩm Hành tò mò.



Hắn cảm thấy ngoài ý muốn, khẽ nhíu mày hỏi: “Cậu còn chuyện gì nữa?” Ngoại trừ chuyện của Thành Uy ra, hình như giữa bọn họ cũng không có chuyện gì khác cần ngồi xuống thương lượng đúng không? “Trong tay anh vẫn còn hai mươi hai phần trăm cổ phần của Tập đoàn Minh Thị” Minh Duệ Viễn mở miệng nói.



“Ừm, môn toán của tôi không kém, hai mươi lăm trừ ba, tôi biết kết quả bằng bao nhiêu, không cần cậu tính hộ.” Phó Cẩm Hành cười lạnh nói.



“Anh dự định phân phối chúng thế nào? Hoặc nên nói, trên tay anh nắm giữ nhiều cổ phần của Minh Thị như vậy, anh có mục đích gì?” Quả nhiên, Minh Duệ Viễn cũng không dễ cho qua như vậy.



Trừ cậu ta ra, Phó Cẩm Hành là người nắm giữ cổ phần lớn thứ hai.



Hơn nữa, phía sau Phó Cẩm Hành còn có một Phó Thị mạnh mẽ.



Phạm vi thể lực của mình sao có thể để cho người khác xâm chiếm được? Cứ nghĩ tới việc có một cổ đông nhìn chằm chằm như thế, Minh Duệ Viễn lại cảm thấy như có gai sau lưng, làm thế nào cũng không thể yên tâm được.



“Đây là chuyện của tôi, không làm phiền Tổng Giám đốc Minh bận tâm.” Phó Cẩm Hành cười ha ha, không trả lời thẳng.



Nực cười, đồ của hắn, hắn muốn xử lý thế nào là việc của hắn, không tới lượt người khác hỏi thăm! “Tôi có một đề nghị.” Hình như Minh Duệ Viễn không nhìn ra được suy nghĩ của Phó Cẩm Hành, cậu ta nói tiếp: “Nếu như anh đồng ý, tôi còn có thể đưa ba phần trăm lúc nãy cho anh.” Chuyện này thì lại hơi kỳ lạ rồi.



Cậu ta lại làm chuyện như vậy sao? Ngay cả Phó Cẩm Hành giải tính toán cũng không nhịn được bắt đầu tò mò.



Vì thế, hắn cố nén vẻ không vui, kiên nhẫn hỏi: “Minh Duệ Viễn, cậu có lời gì cứ nói hết một lần đi, đừng ở đây thử tính nhẫn nại của tôi.



Đương nhiên, nếu như cậu muốn nói lời gì khiến tôi không vui, vậy thì nhân lúc còn sớm câm miệng lại, đừng ép tôi gọi bảo vệ lên đây đuổi cô cậu ra khỏi nơi này.”



Nếu như có liên quan đến Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành cảm thấy rất có thể hắn sẽ trực tiếp ra tay đánh người.



“Anh không cần cảnh giác như vậy, bây giờ tôi bị một đống phiền phức lớn quấn lấy, cũng không có tâm trạng đâu mà đi nghĩ tới phụ nữ.” Dường như nhìn ra Phó Cẩm Hành đang lo lắng điều gì, Minh Duệ Viễn tự giễu, khoát tay với hắn.



Ý của cậu ta chính là không có liên quan gì tới Hà Tư Ca, bảo hắn không cần suy nghĩ nhiều.



“Có chuyện gì thì nói mau đi.” Phó Cẩm Hành giục.



“Được, vậy tôi sẽ nói thẳng nhé.



Nếu như anh đồng ý giao hết cổ phần của Minh Thị trong tay anh cho Tỉnh Tỉnh, trước khi con bé trưởng thành, anh chỉ giữ hộ với tư cách là người giám hộ theo pháp luật, vậy thì tôi sẽ đưa cả ba phần trăm lúc nãy cho anh” Minh Duệ Viễn cũng không vòng vo nữa, nói một hơi.



“Tỉnh Tỉnh? Tại sao?” Sau khi biết rõ ý đồ của cậu ta, Phó Cẩm Hành lại cảm thấy hoang mang.



“Bởi vì tôi có lỗi với con bé.



Chỗ cổ phần này, nếu như để lại cho con bé, trong lòng tôi sẽ dễ chịu hơn một chút.



Phó Cẩm Hành, anh đã có một đứa con trai rồi, tôi nghĩ nếu như không có gì ngoài ý muốn, sau này thằng bé sẽ kế thừa toàn bộ gia nghiệp của anh.



So sánh như vậy, cho dù giao tất cả cổ phần của Minh Thị cho Tỉnh Tỉnh, thật ra cũng không tính là quá đáng phải không?” Minh Duệ Viễn phân tích hùng hồn.



“Không tính là quá đáng.



Chỉ có điều, đây là việc nhà tôi, không tới lượt cậu nhúng tay vào.”



Hình như Phó Cẩm Hành cũng không vui.



“Đó là do anh trọng nam khinh nữ, anh chỉ muốn giao hết tất cả cho con trai mình đúng không? Tôi hỏi anh, đối với anh mà nói, có phải Tỉnh Tỉnh chỉ là một món hàng lỗ vốn sớm muộn gì cũng phải gả đi không?” Thấy hắn không đồng ý ngay, Minh Duệ Viễn lập tức nóng nảy, giận dữ chất vấn hắn.



“Cậu đừng ở đây nói năng linh tinh! Minh Duệ Viễn, nếu cậu nói về con gái tôi thêm một câu nữa, thì đừng trách tôi ra tay với cậu!” Phó Cẩm Hành tiến lên hai bước, giơ tay túm chặt cổ áo cậu ta.



“Con trai tôi sẽ không tham lam tiền tài đến nỗi không nhận người thân.



Con gái tôi cũng sẽ không vô dụng đến nỗi cần phải lấy tiền của cha mẹ để ngồi mát ăn bát vàng.



Còn sau này tôi phân chia gia sản của tôi thể nào không cần cậu khoa tay múa chân!” Hắn buông tay ra, dùng sức đẩy cậu ta một cái.



“Vậy được, chỉ cần anh đồng ý với tôi thì tôi sẽ bỏ ra thêm năm phần trăm, góp thành ba mươi phần trăm, tất cả đều cho Tỉnh Tỉnh!” Minh Duệ Viễn hít sâu một hơi, đứng thẳng người, vẻ mặt vô cùng bướng bỉnh.



“Cậu đùa với tôi à?” Phó Cẩm Hành lúc này cảm thấy mình bỗng trở nên hồ đồ trước lời nói của cậu ta.



“Tôi chỉ có một yêu cầu, đợi con bé lớn lên rồi, đừng để nó biết tất cả những chuyện này đều là do tôi hại nó.



Tôi không mong con bé hận tôi, tôi chỉ mong nó vui vẻ lớn lên...” Nói tới đây, trên mặt Minh Duệ Viễn lại mang theo vẻ khẩn khoản.



“Minh Duệ Viễn, cậu cần phải suy nghĩ cho kỹ, ba mươi phần trăm không phải là con số nhỏ, cho dù là cậu, bây giờ cũng chỉ có bốn mươi lăm phần trăm, nếu bỏ ra thêm năm phần trăm nữa thì chỉ còn lại bốn mươi phần trăm mà thôi!”



Hơn nữa, bây giờ Tỉnh Tỉnh vẫn còn nhỏ, phải đến mười mấy năm nữa mới trưởng thành.



Trong thời gian này, Phó Cẩm Hành sẽ trở thành người giám hộ trước pháp luật của con bé, sẽ giữ giúp nó.



Trừ việc không thể chuyển nhượng ra thì hắn không thiếu bất cứ quyền lợi gì khác.



“Tôi biết, tôi làm như vậy đồng nghĩa với việc đào hố chôn mình.



Chỉ có điều, tôi tin anh sẽ không dễ dàng đem chuyện liên quan đến con gái mình ra đùa.”



Giọng điệu của Minh Duệ Viễn vô cùng khẳng định.



Nghe cậu ta nói xong, Phó Cẩm Hành cười lớn.



Hắn cười hồi lâu rốt cuộc cũng dừng lại.



“Minh Duệ Viễn, con người cậu đúng là giỏi tính toán.



Cậu dùng năm phần trăm cổ phần muốn đổi lấy mười tám năm thái bình.



Hơn nữa, cuối cùng còn dùng danh nghĩa nghi cho con gái tôi!” Phó Cẩm Hành thu lại nụ cười, lạnh lùng nói.



“Nếu như anh nói như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói.



Tôi nói rồi, tôi có lỗi với Tỉnh Tỉnh, tôi muốn dùng cách này để bù đắp cho con bé.



Còn về mười tám năm thái bình mà anh nói, tôi thừa nhận quả thật tôi là có suy tính riêng.



Lẽ nào chuyện này có gì không đúng sao?” So với Phó Cẩm Hành, Minh Duệ Viễn vẫn yếu thể hơn một chút.



Mấy lần giao chiến, cậu ta đều dựa vào sự khôn vặt và đủ mọi thủ đoạn mới miễn cưỡng ứng phó được.



Nếu như Phó Cẩm Hành thật sự muốn ra tay, Minh Duệ Viễn căn bản sẽ không đỡ được.



“Tôi không hy vọng Tỉnh Tỉnh làm người phụ nữ mạnh mẽ gì, sau này nếu như nó không muốn tham gia vào cái giới này, tôi cũng hoàn toàn tán thành.



Vì thế, nó cần cổ phần của Minh Thị làm gì? Tôi không đồng ý!” Phó Cẩm Hành vô cùng dứt khoát từ chối.



Trong chuyện dạy dỗ con trai và dạy dỗ con gái, thái độ của hắn hoàn toàn khác nhau.



Tân Tân đã đi học rồi, vì vậy Phó Cẩm Hành đối với cậu bé khá nghiêm khắc.



Mà Tỉnh Tỉnh thì từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, Phó Cẩm Hành luôn chiều chuộng và chu cấp đầy đủ, mọi thứ thuận theo tự nhiên.



Chỉ cần con bé vui vẻ, muốn làm gì cũng được.



“Anh dùng suy nghĩ của mình quyết định thay con bé, chẳng lẽ nhất định là quyết định chính xác ư? Tôi không cho rằng có được cổ phần của Minh Thị sẽ là chuyện không tốt.



Đây cũng là một sự bảo đảm, hay là anh đối xử tốt với Tỉnh Tỉnh chỉ là miệng lưỡi đầu môi mà thôi, chỉ cần liên quan đến tiền bạc thì anh sẽ không nỡ?” Minh Duệ Viễn dùng phép khích tướng.



“Cậu có khích tôi cũng vô dụng.



Bây giờ tôi.” Không chờ Phó Cẩm Hành nói xong, cửa phòng làm việc đã vang lên tiếng gõ.



Hắn chỉ đành dừng lại, ngẩng đầu lên nói: “Mời vào.” Lạc Tuyết biết trong phòng làm việc có khách, nhưng nếu như vậy mà cô vẫn cho người khác vào, vậy thì có thể chứng minh thân phận của người này không tầm thường.



Quả nhiên, người đi vào là Hà Tư Ca.



“Hai người đang cãi ầm ĩ chuyện gì thế? Em đứng ở hành lang cách một cánh cửa mà còn nghe thấy.” Cô không vui hỏi.



“Sao em lại đến đây?” Phó Cẩm Hành vội vã đi tới.



“Em đến tìm anh đi bệnh viện.



Vừa nãy bác sĩ gọi điện thoại cho em nói đã có báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tỉnh Tỉnh tháng này rồi, em muốn cùng anh đến đó.” Hà Tư Ca nhẹ giọng nói.



“Chị đến thật đúng lúc, tôi có chuyện liên quan đến Tỉnh Tỉnh muốn nghe ý kiến của chị.” Thấy cô đến, Minh Duệ Viễn vội vàng chạy qua.



Phó Cẩm Hành lạnh lùng chặn trước mặt Hà Tư Ca.



“Tỉnh Tỉnh?”



Hà Tư Ca kinh ngạc: “Cậu nói đi.” Minh Duệ Viễn cũng không vòng vo, nói lại những lời mình vừa nói lúc nãy cho cô nghe.



Chỉ có điều, cậu ta không nói chuyện giữa Mộ Kính Nhất và Minh Đạt mà thôi.



Dù sao vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nói ra sớm như vậy, để nhiều người biết cũng không có bất cứ lợi ích gì cả.



Thế nên Minh Duệ Viễn trực tiếp bỏ qua.



“Bởi vì cậu cảm thấy có lỗi với Tỉnh Tỉnh nên mới quyết định như vậy sao?” Sau khi nghe xong, Hà Tư Ca im lặng hồi lâu mới nói.



“Phải.” Minh Duệ Viễn đứng đối diện với cô, gật đầu.



“Được, tôi đồng ý.



Hơn nữa, tôi cũng tán thành những gì cậu nói.



Chờ sau khi Tĩnh Tỉnh lớn lên, sẽ không để con bé biết những chuyện này...



Nếu như con bé có hỏi, tôi sẽ nói cho nó biết đây chỉ chuyện ngoài ý muốn mà thôi.” Không ngờ sau khi suy nghĩ một lúc, Hà Tư Ca lại đồng ý.



“Tư Ca!” Phó Cẩm Hành không vui nhìn cô, gọi một tiếng.



“Nếu không như thế thì sao?”



Hà Tư Ca hỏi ngược lại: “Nếu không như thế, anh giữ cổ phần của Minh Thị làm gì? Nếu từ đầu chúng ta đã không có hứng thú với Minh Thị, vậy thì chúng ta nên rũ sạch quan hệ với nó, tránh cho có người lo lắng không yên, ngược lại chủ động làm những chuyện bất lợi với chúng ta.” Cô cố ý dừng một chút, nhìn về phía Minh Duệ Viễn.



Bị Hà Tư Ca nhìn như vậy, cậu ta có cảm giác không được tự nhiên.



“Em biết, những cổ phần kia đều là anh mua về, cho dù anh muốn bán đi, ngay cả em cũng sẽ không đồng ý.



Nếu đã là tiền của chúng ta, dựa vào cái gì vứt vào công ty của người khác.



Vì thế, em cảm thấy để lại cho Tỉnh Tỉnh làm của hồi môn là một quyết định đúng đắn.



Đợi sau này khi con bé trưởng thành rồi, con bé muốn xử lý thế nào đó là chuyện của con.



Chúng ta chỉ là người giữ giúp con mà thôi, giữ gìn giúp con đến lúc con mười tám tuổi.”



Suy nghĩ của Hà Tư Ca rất rõ ràng, nghe ra cũng rất có lý, ngay cả Phó Cẩm Hành nghe cô nói vậy cũng bị dao động.



Có điều, hắn biết rõ con người Minh Duệ Viễn này bụng dạ thâm sâu, hắn cũng không thể dễ dàng đồng ý.



“Anh không tin tôi cũng không sao, chúng ta có thể giao toàn quyền cho luật sư hai bên xử lý chuyện này.” Có thể thấy Minh Duệ Viễn đã sớm suy nghĩ kỹ càng.



“Đương nhiên tôi không tin cậu rồi.” Phó Cẩm Hành còn chưa kịp mở miệng, Hà Tư Ca ở bên cạnh đã nhanh chóng giành nói trước: “Vậy thì sắp xếp cho luật sư làm đi.



Bây giờ hết chuyện rồi phải không? Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tôi có việc bận rồi, cậu đi trước đi, Tổng Giám đốc Minh.” Cô đích thân đuổi người, chuyện này rất hiếm thấy.



“Tôi...



tôi cũng muốn đi thăm Tỉnh Tỉnh..” Minh Duệ Viễn do dự nói.



“Ngại quá, qua mấy ngày nữa cậu có thể đi, nhưng hai ngày này thì không được.” Phó Cẩm Hành không chút nghĩ ngợi từ chối.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom