• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-137

Chương 138: Kẻ chết thay




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67500.png

Xem ảnh 2
67500_2.png
Tất cả mọi người đều để ý đến Ngô Ngữ Hi ở cách đó không xa, vì vậy căn bản không có ai chú ý đến động tác nhỏ của Phó Cẩm Hành.



Cảm giác này giống như tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào đồng xu trên mặt đất, chỉ có Mộ Kính Nhất là ngẩng đầu nhìn ánh trăng.



Còn tại sao lại phải làm như vậy, hắn cũng không nói rõ được.



Trên thế giới này, ngoại trừ cha mẹ ruột ra, một trong hai người duy nhất có cùng quan hệ huyết thống với hắn, chính là người đàn ông trước mắt này.



Mộ Kính Nhất đã từng vô số lần nhìn chăm chú ảnh chụp của Phó Cẩm Hành, hắn muốn tìm được nét tương tự với mình từ trên khuôn mặt đối phương.



Ai cũng nói con trai giống mẹ, lời này không sai, hai người bọn họ đều rất giống Mai Lan, chỉ có điều một người bề ngoài, một người lại giống thần thái, điểm giống nhau duy nhất chính là đôi mắt kia.



Đôi mắt như vậy nếu như ở trên mặt của phụ nữ thì có thể nói là hoàn mỹ, nhưng ở trên khuôn mặt đàn ông lại kém hơn một chút, vì sẽ có chút yếu đuối.



Hình như hai người đàn ông đều đã sớm nhận ra điểm này, vì vậy bọn họ lại có thêm điểm một chung khác, chính là không tùy tiện cười, càng sẽ không tùy ý để ánh mắt tiết lộ tâm tư của mình.



Đang nghĩ tới đây, bên tai mọi người lại vang lên âm thanh sắc nhọn chói tai của Ngô Ngữ Hi: “Tại sao anh phải đưa tôi đi? Tôi đã gặp vợ ông ta rồi, chỉ là một bà già mà thôi, chẳng lẽ còn có thể sinh cho ông ta một đứa con à? Là anh sợ mọi chuyện vỡ lở, mới muốn dọn dẹp hậu họa!”



Đương nhiên, Ngô Ngữ Hi đã coi vợ chồng Phó Cẩm Hành như kẻ thù gây chướng ngại ngăn cản mình đoạt được địa vị, cho nên mới chạy đến đây, bắt con gái của bọn họ làm con tin.



“Cô thật ấu trĩ.”



Phó Cẩm Hành ít khi thể hiện sự coi khinh ghê gớm như vậy, nhưng giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn không có ý định kiềm nén tâm trạng, cứ phô bày ra.



“Bớt nói nhảm đi!”



Vẻ mặt Ngô Ngữ Hi dữ tợn, cho dù cô ta có ngốc thế nào cũng đã nhận thức được Phó Cẩm Hành nói nhiều với mình như vậy, chẳng qua là muốn kéo dài thời gian thôi.



“Phó Trí Hán đâu?”



Cô ta giấu mặt sau lưng Tỉnh Tỉnh, lạnh lùng hỏi.



“Quan hệ giữa tôi với ông ấy luôn không tốt, cho dù sai người đi mời, có lẽ ông ấy cũng sẽ cố ý lề mề.”



Phó Cẩm Hành dứt khoát nói thật.



“Nếu ông ta không đến, vậy thì con gái của anh cũng đừng mong sống nữa!”



Giọng nói của Ngô Ngữ Hi nghe rất u ám.



Vừa dứt lời, giọng một người đàn ông đột ngột vang lên: “Tiểu Hi, có phải cô vẫn luôn xem thường tôi không?”



Giọng nói run rẩy, còn mang theo cả sự mất mát khó có thể che giấu được, xen lẫn với bi thương, không cam lòng, phẫn nộ...



Là Triệu Hàn đang bế con, đứng ở cửa.



Chắc là hắn vội vàng chạy ra ngoài, trên ngực áo còn dính mấy vết sữa, đứa bé uống sữa bột, đã ngủ rồi, đang tựa vào ngực hắn.



Bởi vì trước đó Ngô Ngữ Hi ầm ĩ nên đứa bé ngủ không được yên, không ngừng rúc cái đầu nhỏ vào cổ cha, dường như làm như vậy có thể có cảm giác an toàn.



Có thể thấy đứa bé này rất giống Tỉnh Tỉnh, vô ưu vô lo.



Có lẽ Ngô Ngữ Hi cũng không ngờ Triệu Hàn sẽ đến, cô ta ngẩn ra, theo bản năng thò đầu nhìn về phía cửa.



“Tôi biết tôi không có tiền đồ, tôi cũng biết tôi không xứng với người có học thức như cô! Nếu cô muốn đi, tôi không ngăn cản, nhưng con thì phải ở lại...”



Triệu Hàn trước giờ lưu manh côn đồ bỗng nhiên lại trở nên yếu đuối, hắn vừa nói, vừa ôm chặt đứa con trong lòng.



Một giọng mỉa mai vang lên rất đúng lúc: “Sao cô ta lại cướp con với anh được? Người ta muốn trèo cao, chẳng lẽ lại còn muốn dẫn theo con riêng à?”



Phó Cẩm Hành cau mày, suýt nữa hắn quên mất Mộ Kính Nhất ở bên cạnh.



Nghe thấy Mộ Kính Nhất nói thế, Triệu Hàn như tỉnh lại khỏi giấc mộng, dáng vẻ yếu đuối trước đó lập tức biến mất, hắn mấp máy môi, từ cổ đến mặt đều đỏ lên: “Ông đây không chê cô là một con đàn bà dâm đãng, chăm sóc cô lâu như vậy, thế mà bây giờ cô đối xử với tôi như thế này à? Cô thà ngủ với một lão già cũng không muốn sống tử tế với ông đây, cô ngứa da rồi đúng không!”



Tất cả thay đổi chỉ trong nháy mắt.



Phó Cẩm Hành càng cau mày chặt hơn, hắn không nhịn được quay đầu lại, dùng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Triệu Hàn, thấp giọng quát: “Triệu Hàn!”



Triệu Hàn bị nhìn phát run, khí thế lúc trước cũng biến mất quá nửa.



Ai ngờ Mộ Kính Nhất lại u ám mở miệng: “Thà làm vợ bé của kẻ giàu có cũng không làm người đàng hoàng nghèo khổ, anh bạn, tôi thấy anh cứ đưa con về đi, ngộ nhỡ ầm ĩ lên cũng không tốt với anh.”



Lăn lộn nhiều năm như vậy, đúng như lời Ngô Ngữ Hi nói, Triệu Hàn chỉ là một kẻ du côn vô tích sự, hai ba chục tên đàn em ăn nhờ ở đậu khiến hắn sinh ra ảo giác, thực sự tưởng mình đã thành đại ca.



Đến bây giờ có vợ hiền con ngoan ở bên cạnh, Triệu Hàn tưởng là phúc đức tổ tiên, thời gian qua đi vận may sẽ đến, không ngờ lời nói và việc làm của Ngô Ngữ Hi hôm nay đã hoàn toàn phá vỡ sự đắc chí của hắn.



Bị Mộ Kính Nhất kích động như vậy, tôn nghiêm đàn ông của Triệu Hàn đã bị làm nhục đến cùng.



Hắn vốn không học hành gì, suốt ngày chơi bời lêu lổng, gây hấn sinh chuyện, cho dù bình thường láu cá như một con chạch, nhưng lại cực kỳ sĩ diện, sao có thể nuốt trôi cục tức này?



“Đủ rồi!”



Phó Cẩm Hành quát lớn, hắn biết Mộ Kính Nhất bỗng nhiên chạy đến Trung Hải, tuyệt đối không phải chuyện tốt, bây giờ lại là thời khắc quan trọng, thế nào đối phương cũng nhân lúc này mà náo loạn mà giở trò.



“Con đàn bà thối, tôi coi cô là bà lớn, vậy mà cô lại cứ muốn làm kẻ lăng loàn!”



Chỉ thấy vẻ mặt Triệu Hàn đột nhiên dữ tợn, đứa bé trong lòng hắn cũng đã nhận ra, yếu ớt tỉnh lại, mếu máo khóc ầm lên.



Hắn cũng không quan tâm, tiện tay ném con cho Mạnh Tri Ngư ở bên cạnh, mắng chửi: “Cho sống tử tế không sống, tôi cho cô không có tự trọng này!”



Phó Cẩm Hành đột nhiên nhớ lại lúc trước Triệu Hàn đã nói với mình rằng hắn đã từng ra tay đánh Ngô Ngữ Hi, hắn thầm nghĩ không hay rồi, vội vàng ngăn lại: “Triệu Hàn!”



Nam nữ cãi nhau là một chuyện hết sức bình thường, đầu lưỡi đụng phải răng, cùng lắm thì ồn ào một lúc rồi cũng qua.



Nhưng một khi đã ra tay, thì tính chất đã không còn như vậy nữa.



Từ lúc mười mấy tuổi Triệu Hàn đã lăn lộn ở bên ngoài, hắn ra tay lại không phải nhẹ, Ngô Ngữ Hi có lợi hại thế nào thì thân thể cũng không phải làm bằng sắt, trước đây bị hắn đánh cho một lần, phải nằm trên giường mất hai ngày.



“Mẹ kiếp đừng có ngăn cản tôi!”



Nếu là bình thường, Triệu Hàn cũng không có gan lớn tiếng với Phó Cẩm Hành.



Nhưng bây giờ không giống như vậy, là một người đàn ông, hắn không muốn vứt bỏ chút tôn nghiêm cuối cùng vào lúc này.



Người đàn bà không biết xấu hổ kia hủy hoại lòng tự trọng của hắn, không chừa lại một chút nào!



“Anh... anh đừng tới đây!”



Ngô Ngữ Hi bị đánh một lần, biết Triệu Hàn ra tay nặng như thế nào, cô ta không nhịn được sợ run lên.



Nhưng cô ta lập tức lại ý thức được, lần này không giống lần trước, trước đây trong tay mình không có cái gì, còn muốn che chở cho con, chỉ có thể bị động để hắn đánh.



“Có tin tôi bóp chết con bé không hả!”



Ngô Ngữ Hi lập tức đặt tay lên cổ Tỉnh Tỉnh, cô bé vốn đã yếu ớt nhỏ bé hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác, lúc này bị cô ta nhấc lên bằng một tay, giống như bông liễu trong gió, nhẹ nhàng lung lay.



Không nhìn thấy, nhưng vẫn nghe thấy, Mạnh Tri Ngư vừa nghĩ tới người phụ nữ độc ác trước mắt này đang tra tấn con gái mình, chỉ muốn giết chết cô ta.



Tức giận cùng sợ hãi làm cơ thể cô run rẩy, bên tai chợt truyền đến một tiếng cười khẽ cực thấp, hoàn toàn không đúng lúc.



“Cô ta bắt con gái cô, không phải cô cũng đang ôm con cô ta sao? Cùng lắm thì một mạng đổi một mạng, chỉ là mạng của con cô ta không bì được với mạng của con cô, nhưng mà cũng không khác nhau lắm.”



Đã đến lúc này rồi mà Mộ Kính Nhất vẫn có thể cười được, hơn nữa lại nói ra mấy câu làm người khác giận điên lên.



Nhưng đúng là hắn đã nhắc nhở Mạnh Tri Ngư.



Đúng vậy, nếu như Ngô Ngữ Hi làm Tỉnh Tỉnh bị thương, cùng lắm thì khiến cô ta cảm nhận mùi vị tương tự là được rồi!



Mạnh Tri Ngư nghĩ như vậy, theo bản năng ôm chặt đứa bé trong ngực.



Nhưng cô lập tức bỏ cái ý nghĩ đáng sợ trong đầu kia đi, tại sao mình có thể đáng sợ như Ngô Ngữ Hi, nỡ mang một đứa trẻ con ra làm công cụ báo thù được!



Cô ta đáng hận, nhưng chẳng lẽ đứa bé đang nằm trong lòng cô bây giờ đáng chết sao?



Hình như cảm nhận được sự bất an của cô, con của Triệu Hàn và Ngô Ngữ Hi mở mắt, nó giơ một ngón tay nhỏ ra nắm lấy một chiếc cúc áo trên người Mạnh Tri Ngư, ngáp một cái, lại tiếp tục ngủ.



Người lớn đấu đá thế nào, trẻ con vẫn cứ ngủ yên.



Giống như là hai thế giới.



“Đồ đê tiện, vì tiền bạc của một lão già mà chuyện gì cô cũng có thể làm được à!”



Triệu Hàn vẫn đang chửi bới, hắn không quan tâm đến sự uy hiếp vừa rồi của Ngô Ngữ Hi, đang từng bước đến gần cô ta.



“Triệu Hàn!”



Phó Cẩm Hành giận dữ, hắn gọi cha con Triệu Hàn tới chỉ là muốn kéo dài thời gian, vốn dĩ cũng không nghĩ là Ngô Ngữ Hi có thể nhớ tình xưa nghĩa cũ, bây giờ lại thấy đôi nam nữ chó chết này trở mặt, hắn không thể trơ mắt ra nhìn được.



Vừa muốn đuổi theo thì đã có người ấn lên vai hắn: “Tỉnh Tỉnh vẫn ở trong tay cô ta.”



Giọng nói này vẫn rất nhẹ, còn mang theo một chút cười trên nỗi đau của người khác.



Phó Cẩm Hành nghe xong, lửa giận vừa mới được đè xuống lại bùng lên, hắn theo bản năng hất cái tay kia ra: “Cút!”



Mộ Kính Nhất cũng không tức giận, ngược lại còn cười: “Quan tâm tất sẽ loạn.”



Chỉ là mấy chữ nhẹ nhàng, nhưng đối với Phó Cẩm Hành mà nói, không khác gì đang thức tỉnh hắn.



Đúng vậy, Ngô Ngữ Hi điên điên khùng khùng, nếu làm không tốt, cô ta thật sự sẽ ra tay giết chết Tỉnh Tỉnh.



Nhớ năm đó, không phải tâm lý của Phùng Thiên Nhu và Đỗ Uyển Thu có vấn đề mới tạo ra trận thảm kịch kia sao?



Cho dù đã qua lâu như vậy rồi nhưng Phó Cẩm Hành vẫn nhớ rõ mồn một chuyện xảy ra ngày đó, tất cả như đang xảy ra trước mắt.



Hắn thu bước chân lại, tiếp tục đứng tại chỗ.



Triệu Hàn đang nổi giận, căn bản mặc kệ Ngô Ngữ Hi đang ôm con của ai, hắn đến gần cô ta, vẻ mặt càng dữ tợn hơn.



“Con đàn bà thối!”



Hắn mắng chửi, vừa định giơ tay đẩy Ngô Ngữ Hi ra khỏi góc tường thì tiếng khóc của đứa bé vang lên, Triệu Hàn cách đó gần nhất, ngẩn ra.



Ngô Ngữ Hi đang trốn ở sau lưng Tỉnh Tỉnh thò nửa mặt ra, cánh tay xách đứa bé không hề nhúc nhích, nhưng lại không nhìn thấy cái tay kia đâu.



Cô ta nhếch mép: “Anh muốn hại chết con gái của Phó Cẩm Hành à?”



Nói xong, Tỉnh Tỉnh lại hét lên một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu.



Thấy Triệu Hàn không dám tiến về phía trước, Ngô Ngữ Hi cũng bất chấp tất cả, dứt khoát đứng lên, nghiêng người, để cho mọi người đều nhìn thấy trên tay mình có dao.



Mũi dao đã đâm vào sau lưng Tỉnh Tỉnh, con bé mặt một bộ áo quần trẻ em màu vàng, phía trên đã dính không ít máu.



Chẳng trách Tỉnh Tỉnh luôn luôn không khóc không quấy lại liên tiếp hai lần phát ra tiếng khóc, cho dù phản ứng của cô bé với bên ngoài không được nhanh nhạy, nhưng một con dao sắc bén đâm vào làn da mỏng manh, cô bé cũng sẽ biết đau.



Phó Cẩm Hành trợn to mắt, thậm chí nghiến răng ken két.



“Bây giờ cậu xông lên cũng vô dụng.”



Mộ Kính Nhất giống như đang xem náo nhiệt, chặc lưỡi, quay lại nhìn về phía Mạnh Tri Ngư đang tái mặt, môi run run, sắp không đứng vững được nữa.



May mà cô không nhìn thấy, trong lòng hắn sinh ra một chút thương tiếc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom