• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-135

Chương 136: Nhiệt tình rắc cẩu lương




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67498.png

Xem ảnh 2
67498_2.png
Trong hành lang rất vắng, đừng nói một bóng người, đến không khí dường như cũng đang bất động.



Lúc Mộ Kính Nhất nói chuyện có cả tiếng vọng lại, làm người ta khiếp sợ.



Bởi vì không nhìn thấy, Mạnh Tri Ngư chỉ có thể dựng thẳng tai lên, cẩn thận phân biệt tình hình xung quanh.



Khu nằm viện luôn có người đến người đi, cho dù là nửa đêm canh ba cũng không thể yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức làm cho người khác cảm thấy quỷ dị.



Khả năng duy nhất chính là chỗ này đã xảy ra chuyện.



Vì vậy, cho dù là bác sĩ y tá, hay là người nhà bệnh nhân, tất cả đều trốn ở trong phòng, không ai dám đi ra ngoài, tránh bị vạ lây.



“Tôi không dẫn theo người lên đây, chỉ có mình tôi thôi.”



Mộ Kính Nhất vừa nói xong, điểm nhỏ màu đỏ ở giữa trán kia cũng lập tức biến mất.



Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn lao ra như gió, xông đến trước mặt Mạnh Tri Ngư, ôm chặt cô vào lòng.



Mộ Kính Nhất vốn đang cầm chặt cổ tay Mạnh Tri Ngư, cũng bất giác buông lỏng ra.



Hắn nhìn bàn tay trống trơn kia, im lặng nhếch mép.



“Cẩm Hành! Cẩm Hành!”



Cảm nhận được cái cảm giác quen thuộc đã khắc sâu vào tận trong xương tủy, nước mắt vốn kìm nén đã lâu cuối cùng cũng tuôn trào khỏi hốc mắt Mạnh Tri Ngư, cô hít sâu một hơi, nghẹn ngào gọi tên hắn, cơ thể không ngừng run lên.



“Tỉnh Tỉnh...”



Biết cô muốn nói gì, Phó Cẩm Hành đưa giơ vuốt tóc Mạnh Tri Ngư, giống như muốn xoa dịu nội tâm cô, cũng giống như muốn làm mình bĩnh tĩnh lại.



“Tôi nói này, hai người có thôi đi không hả?”



Một tiếng nói đột ngột vang lên, Mộ Kính Nhất khẽ cười một tiếng, khinh thường nói: “Một người lặn lội từ xa về, một người chỉ muốn cầm súng bắn chết tôi, chỉ vì đứng ôm nhau thôi à?”



Lời hắn tuy khó nghe, nhưng đã nhắc nhở Phó Cẩm Hành.



Phó Cẩm Hành hít sâu một hơi, nhẹ nhàng buông Mạnh Tri Ngư ra, hắn chỉ lo cho Tỉnh Tỉnh, cho dù đã nhận ra chút khác thường, nhưng tạm thời vẫn không để ý.



“Cuối cùng Ngô Ngữ Hi cũng xuất hiện rồi, không biết khoảng thời gian trước cô ta đã trốn ở đâu. Bây giờ cô ta muốn gặp Phó Trí Hán, anh đã phái người đi rồi...”



Nói đến đây, hắn dừng một chút.



Giữa Phó Cẩm Hành và Phó Trí Hán có rất nhiều lục đục, đây đã không còn là bí mật gì nữa, mặc dù bọn họ đã cố gắng xóa bỏ thành kiến, nhưng vẫn không thể làm cha hiền con thảo được, cùng lắm cũng chỉ có thể vui vẻ ngoài mặt, ai sống cuộc đời người nấy mà thôi.



“Chẳng lẽ ông ta không...”



Trong tình thế cấp bách, suýt nữa Mạnh Tri Ngư đã nói ra chân tướng trước mặt Mộ Kính Nhất..



Lúc cô kịp phản ứng lại, cố nuốt nửa câu sau xuống, vẻ mặt thay đổi.



Cho dù Phó Trí Hán không có chút tình cảm nào với Ngô Ngữ Hi, chỉ xem cô ta như món đồ chơi được đưa tới tận cửa, nhưng dù sao Tỉnh Tỉnh cũng là con gái ruột của Phó Cẩm Hành, cũng chính là cháu gái ruột của ông ta.



“Cứ xem xét tình hình đã rồi hãy nói.”



Biết cô muốn nói gì, Phó Cẩm Hành bóp mu bàn tay Mạnh Tri Ngư, nhẹ giọng trấn an.



Mộ Kính Nhất có chút nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, hắn không phải là một người thô lỗ, câu lúc nãy Mạnh Tri Ngư vẫn chưa nói hết kia nhất định có điểm kỳ lạ.



“Anh đưa em lên, nhưng em nhất định không được kích động Ngô Ngữ Hi, trạng thái bây giờ của cô ta không tốt. Anh đoán nhất định là trong khoảng thời gian này đã có người đã tẩy não cô ta rồi.”



Phó Cẩm Hành thấp giọng nói bên tai Mạnh Tri Ngư.



Nói xong, bộ đàm trong tay hắn truyền tới tiếng rè rè: “Anh Phó, Triệu Hàn đã đến rồi!”



Phó Cẩm Hành cầm lấy bộ đàm, vẻ mặt lạnh lùng: “Cho hắn đi lên.”



Tình huống nguy cấp, hắn vừa nói vừa đi về phía trước, không để ý Mạnh Tri Ngư vẫn còn đứng tại chỗ, vẻ mặt quẫn bách.



Vào lúc này, cô tuyệt đối không thể nói cho hắn biết.



Trên tầng đã có kẻ điên đang uy hiếp con gái của bọn họ, nếu Phó Cẩm Hành phân tâm vì cô, chẳng phải Tỉnh Tỉnh sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?



“Sợ ngây người rồi à? Đi mau, không phải cô khóc lóc muốn gặp con gái cô sao?”



Đang nghĩ ngợi, một giọng nói khiến người ta chán ghét lại truyền đến bên tai, không đợi Mạnh Tri Ngư mở miệng, cánh tay đã bị siết chặt, Mộ Kính Nhất lại ỷ vào lợi thế chiều cao của mình mà đỡ cánh tay cô, đưa cô đi giống như xách một con gà con.



Mạnh Tri Ngư theo bản năng giãy giụa, Mộ Kính Nhất lại đặt ngón trỏ lên miệng cô.



Cô lập tức hiểu ra, đành thuận theo hắn.



Bắt đầu từ tầng bảy, trên đường đi toàn là người của Phó Cẩm Hành, ai cũng đề phòng quan sát Mộ Kính Nhất, không hề dám thả lỏng.



Vừa mới đi ra khỏi cầu thang, Mạnh Tri Ngư đã láng máng nghe thấy tiếng hét của phụ nữ: “... Tại sao vẫn chưa tới? Phó Cẩm Hành, anh tưởng tôi không dám ra tay thật à?”



Đó là... đó là Ngô Ngữ Hi sao?!



Tỉnh Tỉnh đang ở trong tay cô ta!



Cô giật mình, chân trái vấp chân phải, suýt nữa ngã sấp xuống.



Cơn đau đớn truyền đến từ cánh tay, cơn đau này đến vô cùng đúng lúc, chẳng khác gì vực dậy cả cơ thể Mạnh Tri Ngư, khiến cô không bị tiếp xúc với mặt đất, lại càng khiến cô lập tức tỉnh táo lại, không đánh mất chút lý trí cuối cùng.



Đứng ở cửa phòng bệnh là thuộc hạ của Phó Cẩm Hành, nơi này là Trung Hải, là nơi phải sống theo pháp luật, mặc dù bọn họ có nhiều người nhưng cũng không dám làm loạn.



Ít nhất, Phó Cẩm Hành sẽ không tùy tiện mang súng xông vào phòng như đám người Minh Duệ Viễn từng làm.



Hắn đứng lại, nhìn Ngô Ngữ Hi đang co rúc ở trong góc tường phòng bệnh, cau mày.



Mặc dù người phụ nữ này điên điên khùng khùng, nhưng không ngu ngốc.



Cô ta biết, nếu cô ta đứng gần cửa sổ, có lẽ đã sớm mất mạng rồi.



Vì vậy, cô ta có vẻ rất sợ hãi trốn ở góc tường, ôm Tỉnh Tỉnh, thật ra lại có thể bảo đảm sự an toàn của mình.



Viên đạn không thể bắn vào góc tường, cho dù thật sự có người nổ súng thì cũng chỉ bắn vào Tỉnh Tỉnh đáng thương, so sánh một chút, tỉ lệ bắn trúng Ngô Ngữ Hi là vô cùng thấp.



Một người như cô ta mà có thể hiểu được chuyện này sao?



Hay là...



Sau lưng có ai chỉ điểm?



Nghĩ tới đây, Phó Cẩm Hành càng cau mày chặt hơn.



“Cô ôm con gái của tôi không buông, chẳng lẽ không muốn gặp con mình sao? Thằng bé còn nhỏ như vậy, xấp xỉ Tỉnh Tỉnh mà thôi, cũng đã rất lâu không gặp mẹ mình rồi.”



Phó Cẩm Hành không do dự, lớn tiếng hỏi.



Lời hắn nói quả nhiên có một chút tác dụng, bởi vì cuối cùng Ngô Ngữ Hi cũng ló đầu ra sau lưng Tỉnh Tỉnh.



“Đừng động vào con tôi!”



Trước đó, cho dù cô ta điên cuồng la hét như thế nào, cũng đều trốn ở sau lưng đứa bé.



Bởi vì có người đã sớm nói với cô ta, với bản lĩnh của Phó Cẩm Hành, trong thời gian ngắn điều động mấy tay bắn tỉa, tuyệt đối không thành vấn đề.



Vì vậy, chỉ có trốn ở sau con gái của hắn, mới khiến bọn họ không có cách nào nhắm trúng, lại càng không dám nổ súng.



Ai dám đánh cuộc tính mạng con gái yêu của Phó Cẩm Hành chứ?



Gào xong một câu, Ngô Ngữ Hi lại rụt đầu lại.



“Tôi đã báo tin cho Triệu Hàn rồi, hắn và đứa bé đều đang ở dưới tầng. Cô Ngô, trước kia cô ở bên Triệu Hàn, ai cũng vì mình cả, nhưng cô thử nghĩ xem, hắn đối với cô như thế nào, có lẽ trong lòng cô cũng biết rõ.”



Phó Cẩm Hành đánh vào tâm lý đối phương.



Ngô Ngữ Hi núp mặt trong bóng tối, mọi người đều không thấy được vẻ mặt cô ta.



Vốn tưởng nhắc tới người tình và con trai thì có thể hóa giải phần nào tâm tình điên loạn của người phụ nữ điên này, không ngờ, trong góc lại truyền ra một tiếng cười nhạo mang theo cả sự khinh thường.



“Triệu Hàn? Cái tên côn đồ kia sao? Hắn có sống đến năm mươi tuổi cũng sẽ không có tiền đồ!”



Ngô Ngữ Hi vừa mở miệng, tất cả mọi người đã sửng sốt.



“Nếu không phải tôi muốn đánh cuộc một lần, anh cho rằng tôi sẽ sinh ra đứa bé kia sao? Anh cứ đi hỏi thử mà xem, có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện sinh con cho một tên đàn ông cả đời làm lưu manh không?”



Giọng nói của cô ta lập tức trở nên cực kỳ sắc nhọn, giống như đang cầm một cây kim cọ mạnh vào thủy tinh, phát ra âm thanh chói tai, làm người ta khó chịu.



Mọi người xôn xao, đặc biệt Mạnh Tri Ngư ở phía sau, trong lòng cô có dự cảm không lành.



Cô hiểu được ý định của Phó Cẩm Hành, hắn muốn đánh vào tâm lý cảm xúc của đối phương, cho nên mới vội vã sai người đi tìm Triệu Hàn, hy vọng có thể làm cho Ngô Ngữ Hi hồi tâm chuyển ý.



Chỉ cần chắc chắn Tỉnh Tỉnh thoát khỏi nguy hiểm rồi, chuyện sau đó muốn xử lý như thế nào thì không thể do cô ta và Triệu Hàn định đoạt.



Kết quả thì sao?



Thì ra Ngô Ngữ Hi luôn xem thường Triệu Hàn.



Còn con trai của bọn họ, ngay từ đầu đã là quân cờ để cô ta leo lên quyền quý.



Rất tiếc, Ngô Ngữ Hi đã thua cuộc.



Nhưng cô ta không chịu đối mặt với sự thật, cứ mãi tự huyễn hoặc bản thân, tự nói với mình, đứa bé kia nhất định chính là con cháu của nhà họ Phó.



Là con cháu của nhà họ Phó, vậy chính là đứa con quý giá!



Tại sao có thể là con của Triệu Hàn được?



Là con của Triệu Hàn, vậy thì đã định trước là dơ bẩn, thấp hèn, lớn lên cũng sẽ giống như cha nó, là một tên côn đồ lang thang!



Không biết được mấy chữ, cả ngày đánh đánh giết giết, dẫn theo mấy chục người, miệng nói lời nghĩa khí, còn tưởng mình là đại ca, nực cười!



“Lúc cô đi đến bước đường cùng, là Triệu Hàn đã chăm sóc quan tâm cô, cho dù cô không muốn ở bên hắn thì cũng phải nói rõ ràng. Cho dù hắn không phải là người tốt, nhưng lại đối xử với cô rất tốt, cô hiểu rõ điều này hơn tôi mới đúng.”



Phó Cẩm Hành cân nhắc, nói chậm, cố gắng bình tĩnh lại.



Hắn không muốn chọc người phụ nữ điên rồ này điên thêm.



Trong lúc Phó Cẩm Hành nói chuyện với Ngô Ngữ Hi, Mộ Kính Nhất kéo tay Mạnh Tri Ngư không nói một lời, hắn đứng ở phía sau, nhân cơ hội quan sát phòng bệnh này một lượt.



Cuối cùng, ánh mắt Mộ Kính Nhất rơi lên đứa bé kia.



Nó lại không khóc không quấy, cứ để Ngô Ngữ Hi ôm trong tay như vậy, cơ thể nhỏ bé nửa co nửa giãn, trên trán còn có vết đỏ, đôi mắt đen láy tròn xoe, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên, khóe môi còn dính chút nước miếng.



Là sợ hãi đến ngây ra, hay là...



Mộ Kính Nhất có chút thương cảm nghĩ đến một khả năng khác.



Bẩm sinh phát triển không được đầy đủ, phản ứng với bên ngoài cực kỳ yếu ớt chậm chạp, không thấy lạnh không biết đau, không biết đây là hạnh phúc hay là bất hạnh...



Một đứa bé như vậy, cho dù có chữa khỏi mắt, thật sự có thể sống hết đời sao?



Hắn vô thức nhìn về phía Mạnh Tri Ngư đứng bên cạnh, nhận ra cô đang run rẩy, dứt khoát diễn trọn vai người xấu, véo mạnh cánh tay cô một cái.



Cô bị đau, mở to miệng, phát ra âm thanh yếu ớt.



“A...”



“Anh câm miệng cho tôi!”



Nhưng âm thanh này đã lập tức bị giọng nói sắc nhọn đáng sợ của Ngô Ngữ Hi át mất, ngoại trừ Mộ Kính Nhất ra, không ai nghe thấy cả.



“Tại sao tôi phải đi đến bước đường cùng, chẳng lẽ không phải anh làm hại hay sao? Năm đó nếu không phải anh tìm đến tôi...”



Ngô Ngữ Hi thẹn quá hóa giận nhìn về phía Phó Cẩm Hành, chỉ muốn bóp chết đứa bé trong lòng, nhưng cô ta vẫn kiềm chế được.



“Tôi cần thông tin, cô cần vinh hoa phú quý, vì sao qua lời cô lại thành tôi hại cô?”



Phó Cẩm Hành vẫn bình tĩnh, cái tay luôn đặt bên hông gõ nhẹ mấy cái lên bộ đàm.



Động tác nhỏ này lại bị Mộ Kính Nhất - người không hề để ý đến Ngô Ngữ Hi chú ý tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom