• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-155

Chương 156: Sập hệ thống




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
68126.png

Xem ảnh 2
68126_2.png
Hắn vốn dĩ còn lo lắng Minh Đạt hành động quá nhanh, ông ta đã âm thầm hoàn thành hết các thủ tục cần thiết với Mộ Kính Nhất rồi.



Bây giờ xem ra, đây chỉ là lo lắng dư thừa thôi.



Trong thời gian một tháng ngắn ngủi đó, Minh Đạt liên tiếp ra tay nhiều lần, điều này chứng minh ông ta đã có chút không kiềm chế được nữa.



Mà bên Phó Cẩm Hành vẫn luôn không có bất cứ động tĩnh gì, điều này cũng khiến ông ta cảm thấy đối phương đã bắt đầu sợ hãi.



Vì vậy, Minh Đạt khó tránh được kiêu ngạo.



“Xem ra, ngoài Minh tổng ra thì cậu Phó đã là cổ đông lớn nhất ở đây rồi, tôi nói không sai chứ?” Mộ Kính Nhất quay đầu lại nhìn về phía Minh Duệ Viễn.



Mặc dù hắn đã biết Minh Duệ Viễn không phải là con ruột của Minh Đạt, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, Mộ Kính Nhất sẽ không vội nói ra sự thật.



Hắn còn có tính toán của mình.



“Cậu Viễn, trước đây luôn không có cơ hội trò chuyện thật lâu với cậu, đúng là đáng tiếc.



Không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau trong tình huống thế này.



Tính thời gian, có lẽ vết thương trên người cậu cũng đã sắp hồi phục hoàn toàn rồi nhỉ?”.



Mộ Kính Nhất cố ý nhắc đến vết thương của Minh Duệ Viễn, chính là muốn để cậu ta biết, mình có thể làm hại cậu ta một lần thì cũng có thể làm hại cậu ta lần thứ hai.



“Ồ, xem ra anh vẫn còn rất quan tâm tới đấy nhỉ?”Minh Duệ Viễn vênh mặt lên, châm chọc.



“Dù sao, trong thời kỳ đặc biệt như hiện tại, có lẽ hai chúng ta nên bắt tay hợp tác, vượt qua khó khăn, không phải sao?” Mộ Kính Nhất hỏi ngược lại.



Bị tên nhóc này lừa dối trong thời gian dài như vậy, nói không tức giận là không thể nào.



Chẳng qua là Mộ Kính Nhất rất rõ, sự tồn tại của Minh Duệ Viễn chính là một phiền phức vô cùng lớn.



Cậu ta có thể không giúp được gì, nhưng tuyệt đối dư sức gây trở ngại.



“Tôi không biết có cái gì có thể hợp tác với anh, anh cho ba tôi uống bùa mê thuốc lá gì mà khiến ông ta đồng ý bán công ty cho anh, nhưng chúng tôi thì chưa đồng ý đâu đấy.” Minh Duệ Viễn dứt khoát đứng lên đối mặt với Mộ Kính Nhất.



Tuy cậu ta còn nhỏ, nhưng dáng người lại không thấp, nhìn qua cũng cao ngang với Mộ Kính Nhất.



“Tôi nói cho anh biết, Minh Thị sẽ không dễ dàng thuộc về tay anh đâu.



Giao hẹn giữa anh và ba tôi là do hai người âm thầm ký kết, ít nhất tôi sẽ không thừa nhận.



Anh hỏi bọn họ thử xem bọn họ có thừa nhận không?”



Nói xong, Minh Duệ Viễn giơ tay ra, chỉ vào những người cách đó không xa.



Bọn họ vốn đều bị khí thế của Mộ Kinh Nhất dọa sợ, cả buổi không nói nên lời nào, lúc này bị Minh Duệ Viễn chỉ như vậy, dường như đã tỉnh táo lại không ít.



Có người ngập ngừng nói: “Dựa vào cái gì mà không thông qua đại hội cổ đông đã tự quyết định như vậy? Thật sự là không xem chúng tôi ra gì?” “Đúng! Lúc trước thuyết phục chúng tôi đầu tư tiền vào sao không tỏ thái độ như thế? Bán chúng tôi rồi còn bắt chúng tôi đếm tiền hộ à?” “Mộ Kính Nhất, nếu như cậu có bản lĩnh thì lấy chứng cứ ra đây, nếu không, chỉ nói mồm như vậy, chẳng lẽ sau này Minh Thị sẽ thuộc về cậu à? Vậy được, thuộc về cậu cũng không phải là không được, hôm nay chúng tôi sẽ tìm cậu đòi tiền!”



Con người ấy mà, thường không chịu nổi kích động, chỉ cần có một người dám đứng ra, những người khác sẽ hùa theo.



Trong phòng họp lại lập tức trở nên ầm ĩ, so với lúc nãy chỉ có ồn ào hơn chứ không hề bớt.



“Đủ rồi! Cái đám ô hợp này!” Mộ Kính Nhất không thể duy trì phong độ nho nhã lịch sự nữa, hắn gầm lên một tiếng, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi.



Mọi người bị dọa hoảng sợ, vô thức mà câm miệng.



“Dù gì các người cũng là những thương nhân có mặt mũi, nhưng bây giờ lại ở chỗ này cò kè mặc cả như dân tỉnh lẻ đi mua đồ ăn, không cảm thấy mất mặt à? Chẳng trách tuổi đã cao mà tiền đồ thì mù mịt!” Mộ Kính Nhất híp mắt lại, mắng thẳng mặt không chút nể tình.



“Cậu! Cậu lại dám mắng chúng tôi.” Trong đám người này, người trẻ tuổi nhất cũng bốn năm mươi tuổi, tất cả đều lớn tuổi hơn Mộ Kính Nhất, bây giờ lại bị hắn giáo huấn như cháu trai, bọn họ lập tức nổi giận, xô đẩy nhau, muốn hắn phải đưa ra một câu trả lời hợp



“Đừng có nhiều lời nữa!” Đúng lúc này, Minh Duệ Viễn quát lớn một tiếng, ngăn cản những người kia tiếp tục làm loạn.



“Mộ Kính Nhất, tôi thấy chắc là anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?” Cậu ta đột nhiên cười.



“Luật sư Vương, bây giờ ông có thể vào được rồi!” Minh Duệ Viễn nói với ra phía cửa.



Mọi người kinh ngạc nhìn qua.



Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đi vào, ông ta mặc âu phục, mang theo một cái cặp tài liệu, nhìn cách ăn mặc của ông ta chắc là luật sư rồi, không thể nghi ngờ được.



Ông ta vừa vào đã chào Minh Duệ Viễn: “Cậu Minh, tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi.” Nghe thấy giọng nói này, Phó Cẩm Hành cảm thấy rất quen tai, không nhịn được đưa mắt quan sát ông ta.



Luật sư Vương nhận ra ánh mắt của hắn, cũng khách sáo gật đầu với Phó Cẩm Hành: “Anh Phó, chào anh, lúc trước chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại hai lần.” Được ông ta nhắc, Phó Cẩm Hành lập tức nhớ ra: “Ông là luật sư của Minh Đạt, trước đó từng liên lạc với tôi.” Thấy hắn nhận ra mình, luật sư Vương có chút lúng túng gật đầu: “Là tôi.



Nhưng anh Phó, lúc ấy ông Minh chỉ bảo tôi truyền tin tức cho anh, chỉ thế thôi.



Còn mục đích của ông ấy, tôi thật sự không biết, xin anh đừng hiểu lầm!” Chuyện xảy ra ngày đó, về sau ông ta cũng thông qua một số nguồn tin riêng mới biết được, lúc ấy ông ta đã sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh.



Sau đó, ông ta muốn giải thích rõ ràng với Phó Cẩm Hành, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội nào.



Hôm nay vừa thấy Phó Cẩm Hành, luật sư Vương chỉ muốn lập tức làm sáng tỏ hiểu lầm này.



“Ừm, tôi biết rồi.” Phó Cẩm Hành khẽ gật đầu, hắn cũng không đến mức không phân biệt được tốt xấu, nổi giận với người dưới.



Hơn nữa, cho dù làm chuyện gì thì Minh Đạt cũng sẽ không bao giờ thương lượng với người khác.



“Anh Phó thật rộng lượng, cảm ơn đã thấu hiểu cho tôi.” Luật sư Vương cảm giác sau gáy đã đầy mồ hôi, nhưng ông ta vẫn còn chuyện quan trọng hơn nên không thể chậm trễ nữa.



Luật sư Vương lấy một xấp tài liệu ra khỏi túi, để ở trước mặt Minh Duệ Viễn rồi cung kính nói: “Cậu Minh, Minh tổng đã ký rồi, các thủ tục liên quan cũng đang xử lý.



Xét theo pháp luật, toàn bộ tài liệu đã có hiệu lực, nhưng quá trình cụ thể vẫn cần một thời gian nhất định nữa mới xong, xin cứ yên tâm.” Nghe ông ta nói thế, cho dù trên mặt Minh Duệ Viễn không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng cậu ta đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Quá nguy hiểm, nếu mình chậm một bước, hoặc là xuất hiện bất cứ sự trì hoãn trong khâu nào thì có lẽ đã tạo ra tổn thất không thể cứu vãn nổi! “Tôi biết rồi, ông làm rất tốt.” Minh Duệ Viễn khen ngợi.



Dứt lời, cậu ta mở tài liệu trước mặt ra, lật đến từ cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy chữ ký quen thuộc kia.



Vì mạng sống, Minh Đạt không thể không thỏa hiệp.



Đương nhiên, sở dĩ ông ta có thể thỏa hiệp, cũng là bởi vì tình cảnh trước mắt.



Tất cả các nhân tố tụ hội lại mới khiến cho Minh Đạt đưa ra quyết định như vậy.



Nếu có bất cứ phương diện nào không thể thỏa mãn, dựa vào tính cách của Minh Đạt, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ khả năng lật bàn nào.



“Đưa cho anh Mộ xem đi.



Nhớ là nhất định phải để anh ta xem thật kỹ, đừng đợi đến lúc nào đó lại nói là chúng ta giả mạo chữ ký.



Ở đây có chữ ký, có dấu, còn có hai nhân viên công chứng ký tên, nếu muốn anh có thể đi kiểm tra thật giả.” Minh Duệ Viễn gập tài liệu lại, ném nó vào ngực luật sư Vương.



Khoảng cách giữa cậu ta và Mộ Kính Nhất chỉ có hai mét, nhưng cậu ta vẫn cố ý để người thứ ba mang thứ đó cho đối phương, đây chính là thái độ không coi ra gì.



“Anh Mộ, đây là di chúc của Minh tổng, cùng với một bản tài liệu chuyển nhượng tài sản.” Luật sư Vương cẩn thận đưa tài liệu trong tay cho Mộ Kính Nhất.



Vừa nghe thấy hai chữ “di chúc”, khuôn mặt nãy giờ không có chút biểu cảm nào của người đàn ông kia cuối cùng cũng hiện lên chút chấn động.



Hắn nhận lấy, nhanh chóng mở ra, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.



“Minh Đạt hiện đang bị cách ly thẩm tra, ông ta không có tư cách quyết định hướng đi tương lai cho Tập đoàn Minh Thị, vì vậy, phần di chúc này cũng không có hiệu lực pháp lý.” Mô Kính Nhất vừa định tiện tay ném đi, luật sư Vương ở bên cạnh đã khách sáo mở miệng giải thích: “Anh Mô, chắc là anh vẫn không biết rồi.



Phần tài liệu này cũng được hoàn thiện dưới sự xét duyệt của chuyên viên điều tra, các hạng mục đều không có mâu thuẫn gì với pháp luật hiện hành cả.



Dù sao thì chúng tôi cũng là người trong ngành, đương nhiên phải đảm bảo quyền lợi cho người ủy thác, không thể biết pháp luật mà vẫn phạm pháp được!” Nói xong, trên mặt luật sư Vương hiện lên một tia cười đắc ý.



Nếu như không có chút bản lĩnh, ông ta cũng sẽ không có tư cách trở thành luật sư của Minh Đạt, cũng như của Tập đoàn Minh Thị.



“Minh Duệ Viễn, coi như cậu có bản lĩnh!” Mộ Kính Nhất im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nặn ra mấy chữ.



“Cảm ơn đã khen.” Lúc này Minh Duệ Viễn mới đứng lên, dùng tay sờ mũi, nói với mọi người ở đây: “Cho dù kết quả điều tra như thế nào, cho dù Tập đoàn Minh Thị có bị trừng phạt bởi lẩn tố cáo này không, thậm chí cho dù giá cổ phiếu của công ty tăng hay giảm, trước mắt tôi cũng đã lấy được bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của Minh Thị.



Vì vậy...” Cậu ta kéo dài giọng, chậm rãi đảo mắt qua từng người, cho đến lúc đã nhìn rõ nét mặt của tất cả bọn họ, Minh Duệ Viễn mới tiếp tục nói: “Từ giờ phút này trở đi, Minh Thị đã thuộc về tôi.



Có bất cứ ý kiến phản đối nào, e là chỉ có thể giữ lại trong lòng thôi.”



Mọi người lại xôn xao.



Minh Duệ Viễn, cộng thêm Phó Cẩm Hành đã chiếm phần lớn vốn liếng của Minh Thị.



Những người còn lại cho dù có gộp chung vào thì cũng chưa tới ba mươi phần trăm.



Càng đừng nói là trung bình mỗi người bọn họ vẫn chưa tới năm phần trăm.



“Nếu các người muốn tiền, thứ cho tôi nói thẳng, hiện tại chỉ sợ công ty không thể chi ra nhiều tiền mặt như vậy, nếu như các người muốn bán cổ phần thì có thể tìm anh ta.” Minh Duệ Viễn chỉ vào Phó Cẩm Hành.



Phó Cẩm Hành khiêm tốn khoát tay: “Không được, tiền của Phó Thị cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, huống hồ tôi đã có hai mươi lăm phần trăm rồi, nếu như lại thu mua thì chẳng phải là muốn đối nghịch với cậu Minh sao?” Nhìn là biết hắn cũng đã từ bỏ kế hoạch thu mua cổ phần rồi.



Nghe đến đây, tất cả những người kia đều lập tức ngây ra.



“Vậy chúng tôi phải làm thế nào?” Lại có người ngây ngốc hỏi.



“Nếu như các người đồng ý đồng cam cộng khổ cùng Minh Thị, nghĩ cách cùng vượt qua khó khăn này, tôi sẽ vô cùng cảm kích.



Mặt khác, cũng mong các người suy nghĩ cho kỹ, bây giờ ông chủ lớn thứ hai của Minh Thị chính là Phó Cẩm Hành, chẳng lẽ anh ta sẽ trơ mắt nhìn công ty của chúng ta sụp đổ ư” Minh Duệ Viễn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, khoác lác mà không biết ngượng.



Thấy thế, Phó Cẩm Hành không nhịn được mà cảm thấy bất mãn.



“Minh Duệ Viễn, cậu bớt mượn oai hùm mà thị uy đi!” Hắn không nhịn được thấp giọng quát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom